Chương 07
Editor: Zens Zens
(Edit 10/03/2017)
Trình Tuyết quay đầu lại, tiếp tục đọc sách, giọng nói khách khí mang theo vài phần xa cách: “Tuỳ ý.”
Viên Khuynh Dương quả nhiên ngồi bên cạnh cô. Hắn vừa ngồi xuống, tựa hồ mang theo một cơn gió nhỏ, trong gió xen lẫn mùi hương bạc hà nhàn nhạt. Cô còn nhớ Viên Khuynh Dương luôn rất thích dùng sữa tắm hương bạc hà, cho nên trên người hắn lúc nào cũng có mùi thơm này. Ký ức mười năm có lẽ đã có chút ít mơ hồ, nhưng mùi thơm này cô vĩnh viễn đều nhớ, mỗi lần ngửi thấy, cô đều nhớ tới hắn.
Trình Tuyết nhắm mắt lại, liên tục tự nói với bản thân mình, đời này sẽ không giống như đời trước, bọn họ sẽ không có liên quan bất cứ cái gì nữa. Tự nhắc nhỏ lòng mình hồi lâu, cô mới mở mắt ra, tiếp tục đọc sách.
Sau khi ngồi xuống, Viên Khuynh Dương quay đầu lại nhìn cô một cái, nhìn lướt qua sách vở bày trước mặt cô, cười nói: “Cậu thích Tagore?”
Tâm tư Trình Tuyết đã hoàn toàn bình phục, nghe vậy chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Hắn lại tiếp tục nói: “Mình có tập thơ Tagore, sách bìa cứng, nếu bạn muốn mình có thể tặng.”
Trình Tuyết không chút nghĩ ngợi trả lời: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Tiếng nói vừa dứt, cô cảm giác được vị trí cách lối đi nhỏ bên cạnh, có một thân ảnh từ từ ngồi xuống. Có lẽ do động tác quá lớn, lại có lẽ do cảm giác với sự tồn tại của hắn quá mạnh, Trình Tuyết vô ý thức quay đầu lại nhìn.
Người kia cũng đúng lúc nhìn sang, Trình Tuyết nhìn gương mặt trắng trẻo lộ ra vài phần cao cao tại thượng cùng một chút khinh thường, chống lại ánh mắt của cô rồi còn hừ nhẹ một tiếng.
Thật ra với thành tích của Bạch Khiêm, hắn không thể vào được ban này. Không biết cha hắn lợi hại thế nào, dù thành tích kém tới như vậy vẫn có cách nhét hắn vào chỗ này.
Trình Tuyết không biết có nên lên tiếng chào hỏi hắn hay không, dù sao tất cả mọi người đều quen biết. Nhưng đột nhiên nghĩ tới lúc trước ở bên ngoài nhà vệ sinh, bởi vì cô nhiều chuyện nói vài câu, liền làm cho hắn hiểu lầm ý của mình, Trình Tuyết cảm thấy năng lực tự kỷ của bộ não tên này quá mạnh, vẫn nên giữ một khoảng cách thì hơn.
Cho nên cô chỉ cười nhạt với hắn rồi quay đầu. Nhưng mới vừa quay đi, Bạch Khiêm đột nhiên xông thẳng tới, một tay nắm lấy hộp bút của cô, cầm một cây viết rồi ném hộp bút trở về.
Vẻ mặt Trình Tuyết kinh ngạc, vừa quay đầu, đã thấy ngón tay hắn nắm cây viết quơ quơ, vẻ mặt tự đắc: “Mượn một cái.”
“…” Đúng là mắc nợ hắn mà!
Trình Tuyết bất đắc dĩ thở dài, đoạt viết lại từ trong tay hắn, Bạch Khiêm ngẩn người, lập tức cười lạnh. Lần trước gặp mặt, còn tưởng con nhỏ này đổi tính, đúng là vẫn cái tính đó mà thôi.
Vừa mới nghĩ xong, đã thấy Trình Tuyết móc vài cái bên trong hộp rồi ném bút qua, còn kiên nhẫn giải thích: “Cái vừa nãy không có mực.”
Bạch Khiêm nhìn nhìn cô, lại nhìn cây bút cô ném qua, ánh mắt híp lại, sặc… Chẳng lẽ còn chưa hết bệnh?
Trình Tuyết không để ý đến hắn, tiếp tục cúi đầu xem sách, chỉ là trong chốc lát, có cảm giác người bên cạnh vẫn đang nhìn chằm chằm. Đợi một lát không nhịn được nữa, cô liền quay đầu lại, quả nhiên thấy ánh mắt Viên Khuynh Dương nhìn sang. Hắn không hề ngờ bị cô nhìn thẳng như vậy, cũng không hoảng loạn, cười trừ. Thật giống như việc hắn nhìn chằm chằm vào cô là không có việc gì lớn vậy.
Trình Tuyết cảm thấy Viên Khuynh Dương có chút kỳ quái, nhưng cụ thể kỳ quái ở đâu thì lại không nói được.
Tới chín giờ, bạn học cũng tới đầy đủ, chủ nhiệm lớp cho mọi người tự giới thiệu một chút, liếc thấy học sinh bên dưới đã ngồi đúng quy định, liền cười nói: “Nếu các em đã ngồi tốt rồi, vậy chúng ta không đổi vị trí nữa, trước tiên ngồi thế này, chờ kỳ sau lại dựa theo thành tích xếp chỗ.”
Trình Tuyết nghe nói thế, nội tâm cơ hồ thất vọng. Viên Khuynh Dương cùng Bạch Khiêm một trái một phải ngồi bên cạnh, cô căn bản không coi là to tát, bởi vì chắc chắn mọi người đều ngồi lộn xộn hết, chờ lát nữa nhất định sẽ được sắp xếp lại. Cứ nghĩ sẽ xếp theo thành tích vòng thi tuyển, ít nhất cũng nên lấy chiều cao cao thấp để xếp chứ, lại không ngờ chủ nhiệm lớp lại lười như vậy.
Trình Tuyết nhìn thoáng bên phải là vẻ mặt ôn hoà của Viên Khuynh Dương, lại nhìn thoáng bên trái là cái tên động kinh Bạch Khiêm kia, đột nhiên cảm thấy tư vị này thật sảng khoái không nói nên lời.
Vì vậy, tình cảm mãnh liệt đối với thời thanh xuân vừa vất vả tìm lại cũng biến đi hơn phân nửa. Cả ngày cô đều rầu rĩ.
Sau khi xong buổi tựu trường, mọi người lãnh sách mới và hai bộ quần áo thể thao của từng người về nhà. Trình Tuyết ngủ hết một đêm, tâm tình ưu thương còn dày đặc hơn so với hôm qua vài phần.
Mặc dù đời này, cô cùng Viên Khuynh Dương không còn quan hệ gì, nhưng vừa ngửi thấy hương vị trên người hắn cũng làm cô có một loại chán ghét không nói nên lời, cảm giác mới ngồi cùng bàn với hắn một ngày hôm qua đã khiến cô không thoải mái, huống chi là ngồi nửa học kỳ. Hơn nữa còn cái tên Bạch Khiêm động kinh kia, Trình Tuyết suy nghĩ một chút liền cảm thấy da đầu phình ra.
Đi một đường từ nhà đến trường học, Trình Tuyết đều mặt ủ mày chau. Đi đến cửa phòng học, cô liền đảo mắt nhìn, dự định sẽ đổi chỗ ngồi với ai đó.
Ánh mắt Trình Tuyết bỗng dừng tại trên người cô gái ngồi cạnh cửa sổ, một mái tóc ngang vai vừa đen vừa xoăn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cùng một mái tóc đen phụ trợ, càng lộ ra vẻ khéo léo, tinh tế. Trình Tuyết còn nhớ người này là hoa hậu của lớp các cô, tên là Lâm Viện Viện. Cô còn nhớ, cô ấy hình như thích Viên Khuynh Dương, lúc học lớp mười, bởi vì hai người quá thân cận nên đã bị chủ nhiệm lớp cho là yêu sớm, gọi vào phòng làm việc.
Trình Tuyết nhìn thoáng qua người bên cạnh Lâm Viện Viện, có đại mỹ nhân Lâm Viện Viện ở đây, nữ sinh bên cạnh tỏ ra quá mức ảm đạm. Cô nàng hơi béo phì, trên mặt còn mang một cái giọng kính, toàn bộ đầu tóc đều chải ra sau gáy, làm khuôn mặt càng to hơn. Trình Tuyết còn nhớ trong lớp cô, người này là học giỏi nhất, tên là Trương Hiểu Lệ, môn toán thường xuyên là max điểm.
Thật ra đời trước, Trình Tuyết thi vào trường cao đẳng không được tốt lắm. Thứ nhất là chịu ảnh hưởng các loại áp lực, thứ hai là môn đại số kéo điểm cô quá nhiều, quả thực thời kỳ cao trung đen tối của cô thì đại số là môn cô căm thù tận xương tuỷ. Mặc kệ cố gắng thế nào, vĩnh viễn chỉ xoay quanh tiêu chuẩn trên trung bình. Sống lại một đời, cô đương nhiên hy vọng mình có thể thi được trường tốt hơn đời trước, mà dĩ nhiên cô nhất định phải xử lí được kẻ địch đại số này, nếu cùng Trương Hiểu Lệ ngồi một bàn, đối với cô, môn toán chỉ có tốt mà thôi.
Hiện giờ bảng danh sách chỗ ngồi còn chưa nộp lên, muốn đổi chỗ với Lâm Viện Viện còn kịp. Sau khi hạ quyết tâm, Trình Tuyết liền đi tới cười cười với Lâm Viện Viện: “Bạn ơi, mình muốn cùng cậu đổi chỗ ngồi, không biết cậu có đồng ý không?
Lâm Viện Viện kinh ngạc nhìn cô, cũng khách khí nói: “Đổi vị trí sao… Cậu ngồi chỗ nào?”
Trình Tuyết chỉ vị trí của mình, còn thêm một câu: “Mình ngồi cùng bàn với Viên Khuynh Dương, nhìn qua cũng có vẻ dễ ở chung lắm.”
Lâm Viện Viện vừa nghe, hai mắt liền tỏa sáng, bất quá vẫn nhíu mày nghi ngờ: “Tại sao phải đổi vậy?”
Trình Tuyết cười cười: “Đầu mình không cao, ngồi chỗ đó bị bạn học trước che hết rồi, mình thấy vóc dáng cậu cũng cao, cho nên muốn đổi. Đương nhiên mình không ép buộc, nếu cậu không muốn thì thôi.”
Lâm Viện Viện cắn môi, làm bộ dáng khó nghĩ: “Chuyện này…” Cô nàng do dự trong chốc lát rồi vẫn gật đầu: “Vậy cũng được, mình đổi với cậu!”
Trình Tuyết vui mừng quá đỗi, lập tức ần cần giúp cô nàng sửa sang lại bàn đọc sách, chờ hai người chuyển đổi xong rồi, Trình Tuyết ngồi cạnh Trương Hiểu Lệ, toàn thân quả thật thoải mái không nói nên lời.
Ế sao chương 6 không có ô bình luận vậy chủ nhà ơi?
Mà nhắc đến đại số, ha ha, quả thật mình ghét nhất là môn này, lên cấp ba chỉ trên trung bình khá, không thể nào hơn được. :v
Ha, có nhưng 2 nhân vật nam, ai sẽ là nam chính đây. Cám ơn bạn đã edit rất hay.