Chương 08
Editer: Zens Zens
(Edit 12/03/2017)
Cô nhìn thoáng qua Trương Hiểu Lệ, thấy cô cũng nhìn mình, Trình Tuyết vội vàng hữu hảo hướng cô ấy cười cười: “Chào cậu, mình là Trình Tuyết.”
Thời điểm Trình Tuyết học cao trung, bởi vì mẹ ngã bệnh, hơn nữa cũng là con một trong nhà, cho nên tính cách rất quái gở, rất ít chủ động trao đổi cùng người khác, nên ba năm cao trung, một người bạn cô cũng không có. Nhưng sống lại một đời, tâm tình đã không còn như trước, mà cô cũng không còn là thiếu nữ nhất gan nữa, muốn cuộc sống trôi qua tốt hơn, cô phải chủ động can đảm bước ra thế giới bên ngoài.
Trương Hiểu Lệ cũng cười với cô một tiếng: “Mình là Trương Hiểu Lệ.”
Thấy chưa, đối tốt với người khác, tự nhiên người ta cũng đối tốt lại với mình.
Lúc Viên Khuynh Dương đi đến phòng học liền phát hiện chỗ ngồi đã bị đổi người, lại nhìn lướt qua xung quanh phòng học. Cuối cùng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc ngồi ở bên trái gần cửa sổ. Hắn khẽ vuốt cằm, che kín thần sắc trên mặt, thời điểm ngẩng đầu khuôn mặt đã mang nụ cười ôn hoà như cũ. Hắn đi tới chỗ Lâm Viện Viện: “Bạn học, hình như cậu ngồi sai vị trí?”
Lâm Viện Viện nhìn qua hắn, vẻ tươi cười khựng lại, trên mặt cô lập tức đỏ ửng, chỉ chỉ về hướng Trình Tuyết cho hắn, giọng nói lộ vài phần căng thẳng: “Là bạn học kia muốn đổi chỗ với mình.”
“Vậy à…” Viên Khuynh Dương như có điều suy nghĩ, tỏ vẻ như không có chuyện gì to tát, liền ngồi bên cạnh cô.
Bất quá, lúc Bạch Khiêm đi đến phòng học, phát hiện người ngồi bên cạnh rõ ràng đã đổi, lại không lạnh nhạt như vậy. Hắn nhíu mày, không chút khách khí đem Lâm Viện Viện nhìn từ trên xuống dưới vài lần, đối với nữ sinh xinh đẹp cũng không có một chút thương hoa tiếc ngọc, áp bức hỏi một câu: “Tại sao cô ngồi ở đây?”
Lâm Viện Viện nghe giọng nói của hắn không chút khách khí, trong lòng cũng không quá cao hứng, nhứng thấy hắn trắng trẻo đẹp trai, cũng cười hướng hắn giải thích: “Bạn học kia cùng mình đổi chỗ.”
Bạch Khiêm vừa nghe cô nói như vậy, lạnh lùng cười một tiếng, đem túi xách ném lên bàn liền trực tiếp hướng chỗ Trình Tuyết đi tới.”
“Trình Tuyết, mày có ý gì hả?”
Đương lúc Trình Tuyết đang lật sách tiếng Anh, bỗng nghe tiếng gọi, cô nhăn mày ngẩng đầu, liền thấy Bạch Khiêm đang đứng bên cạnh Trương Hiểu Lệ, bộ dạng xù lông, làm như cô thiếu tiền hắn không bằng.
Trình Tuyết trước nghĩ ra là hôm nay có đắc tội vị đại gia này hay không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không phát hiện mình chọc hắn ở điểm nào. Hiện giờ sắp đến thời gian vô học, bạn học cũng tới sắp đủ rồi. Trước mặt nhiều người như vậy, Bạch Khiêm không chút khách khí chất vấn, làm Trình Tuyết rất không thoải mái, lúc này liền tỏ sắc mặt không vui: “Cậu lại lên cơn thần kinh gì vậy, mau về chỗ ngồi tự học đi.”
Bạch Khiêm lại không hề bị lay động, hắn nhét hai tay vào túi, hất cằm tiếp tục ép hỏi: “Mày nhọc lòng đổi vị trí cùng người khác, rõ ràng là không muốn ngồi bên cạnh tao đúng không? Mày làm thế chẳng khác nào không xem tao ra gì, mày nói xem mày có ý gì?”
“…” Trình Tuyết nhìn vẻ mặt áp bức vô lý của hắn, năng lực suy diễn của cái đầu hắn thật là… cô không biết tế bào não tàn nào của hắn có thể suy diễn ra một vở tuồng như vậy? Cái chứng vọng tưởng của tên này phải trị mới được.
Mắt thấy bạn học xung quanh đều nhìn bên này, Trình Tuyết thực không muốn cùng cái tên kiêu ngạo này càn quấy, liền kiên nhẫn an ủi một câu: “Cậu hiểu lầm rồi, không phải như cậu nghĩ…”
Cô còn chưa nói hết liền bị hắn chặn lại: “Không phải như tao nghĩ? Nói vậy mày không phải là vì không muốn ngồi cạnh tao nên mới đổi chỗ?”
Trình Tuyết gật gật đầu.
Bạch Khiêm khinh thường “À” một tiếng, lập tức cúi đầu hướng Trương Hiểu Lệ nói: “Này, bốn mắt, chúng ta đổi vị trí đi.”
Bạn học bốn mắt Trương Hiểu Lệ: “…”
Trình Tuyết: “…???!!!!!!”
Bạch Khiêm thấy cô không trả lời, sắc mặt trầm xuống: “Đổi hay không?”
Trình Tuyết nghe lời này liền bắt đầu nổi giận: “Bạch Khiêm, cậu đừng có quá đáng.”
Bạch Khiêm lại trào phúng nhìn cô một cái: “Tao không có đổi với mày, mày kích động cái gì?”
Trương Hiểu Lệ là người không thích chọc phiền toái, mắt thấy mọi người ào ào lại xem, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn bên này, Trương Hiểu Lệ liền đỏ mặt, gặt đầu liên tục: “Được được được, mình đổi.”
Trình Tuyết lại túm tay cô: “Cậu đừng nghe hắn, hắn chính là thích làm xằng làm bậy.”
Bộ dáng giương cung bạt kiếm của hai người thật doạ người, Trương Hiểu Lệ sợ họ thật sự đánh nhau, lúc này liền cười nói: “Không sao, mình ngồi chỗ nào cũng được mà.”
“…” Trình Tuyết nhìn thoáng qua Bạch Khiêm, đã thấy hắn nhìn cô cười khiêu khích, xem ra tên này là cố ý.
Trương Hiểu Lệ đáp ứng đổi chỗ, cô cũng khó nói gì, lúc Bạch Khiêm ngồi xuống bên cạnh, cô liền lạnh lùng cười: “Có cần thiết phải làm tới vậy không?”
Bạch Khiêm bày ra vẻ mặt không cho là đúng: “Mày đã nói không phải vì tao nên mới đổi vị trí, vậy thì chứng mình đi.”
“…” Trình Tuyết lườm hắn một cái: “Đúng là trẻ con.”
“Tao chính là trẻ con vậy đó, không mượn mày xen vào.”
“…” Tôi mới lười phải quản.
Thật sự đối với Bạch Khiêm, Trình Tuyết không còn gì để nói. Bất quá, nếu cái đồ trẻ con động kinh này không gây ảnh hướng đến việc học hành, cô cũng không ngại việc ngồi cùng bàn với hắn.
Cũng may mấy tiết liên tiếp đều bình an vô sự. Nghỉ giữa giờ, Trình Tuyết đi từ nhà vệ sinh về lớp học, vừa muốn giở tập sách ra chuẩn bị bài, thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một quyển sách Tagore thi tập bìa cứng. Lông mày Trình Tuyết cau lại, nhìn theo cánh tay đưa tới, quả nhiên liền thấy Viên Khuynh Dương đang đứng trên hành lang mình cười dịu dàng nhìn cô.
“Tặng cho cậu, lấy về cất kỹ cũng được.”
Ánh mắt Trình Tuyết híp lại, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú, vừa hoà nhã lại ôn hoà của hắn. Cũng không biết có phải hắn thật sự muốn cho cô quyển sách, hay do hắn giấu mình quá tốt, Trình Tuyết thực không nhìn ra cái gì khác thường.
Chỉ là, cử chỉ này của Viên Khuynh Dương lại không hợp với tính cách của hắn. Viên Khuynh Dương không phải loại con trai tuỳ tiện để ý mấy nữ sinh xum xoe hắn như thế. Hơn nữa hôm qua bọn họ mới quen biết nhau, mới có một ngày mà hắn liền chủ động đưa sách cho cô, điều này làm cho cô không nghĩ ra.
Bất quá Trình Tuyết cũng không nghĩ nhiều vậy, nhàn nhạt nhìn sang chỗ hắn đưa sách tới, cố ý mang giọng điệu khách khí cùng xa cách: “Cám ơn, bất quá ngày hôm qua mình cũng đã nói, mình không cần.”
Viên Khuynh Dương cũng không coi có chuyện gì to tát, cười nói: “Cậu không cần khách khí, cũng coi như chúng ta ngồi cùng bàn một ngày, mình tặng cậu quà ra mắt.”
Đang muốn đặt sách ở trước mặt cô, bên cạnh đột nhiên có người đi tới đẩy hắn, còn lớn tiếng ồn ào: “Cản đường làm gì vậy? không nghe thấy tiếng chuông vào học à?”
Viên Khuynh Dương bị đẩy, lảo đảo vài bước mới đứng vững lại được, quyển sách trên tay cũng rơi trên mặt đất. Hắn nâng mắt nhìn, đã thấy cái tên bá đạo kia đang ngồi bên cạnh cô. Mà cô cũng không nhìn hắn một cái, đã lấy sách ra chuẩn bị học bài.
Viên Khuynh Dương đem sách nhặt lên, cười cười để giảm bớt lúng túng, thật giống như không coi chuyện này là to tát, xoay người trở về chỗ ngồi.
Đợi sau khi Viên Khuynh Dương rời khỏi, Bạch Khiêm mới hướng Trình Tuyết hỏi: “Tiểu tử kia theo đuổi mày hả?”
Trình Tuyết vừa nghe liền sợ hết hồn: “Nói lung tung gì đó?” Viên Khuynh Dương theo đuổi cô á? Người ta xum xoe theo đuổi Liễu Yên còn không kịp kìa!
“Hắn không theo đuổi mày thì sao phải cho mày sách?”
Trình Tuyết cũng thấy kỳ quái, rõ ràng còn nhiều chỗ trống vậy mà hắn lại hết lần này tới lần khác muốn ngồi cùng cô, rõ ràng đã nói không cần, thế mà hắn còn muốn đưa sách cho cô.
Cô cũng sẽ không ngu xuẩn cho rắng hắn làm thế là vì giao tình giữa bạn học, rốt cuộc Viên Khuynh Dương có ý gì?
Bắt đầu vào học, Trình Tuyết cũng không muốn suy nghĩ nhiều vậy. Hơn nữa tiết này vẫn là lớp đại số, cô phải tập trung tinh lực, Trình Tuyết cũng lười suy nghĩ xem Viên Khuynh Dương nghĩ gì.
Cô lấy máy tính cầm tay, lại lấy sách phụ đạo ra, nghiêm túc nghe giảng, Bạch Khiêm bên cạnh lại hướng cô ra lệnh: “Mày ngồi lại gần đây một chút.
Trình Tuyết nhăn mày: “Làm gì?”
Bạch đại gia đưa ra vẻ mặt đương nhiên: “Tao không mang sách toán, mày chia cho tao xem phân nửa.”
Trình Tuyết híp mắt lại, hơi suy nghĩ một cái liền đồng ý. Cô cũng sợ làm ồn lên làm ảnh hưởng việc cô nghe giảng bài, liền dứt khoát đưa hắn phân nửa, nhưng cái tên này rõ ràng được voi đòi tiên.
Hắn cố ý đem sách toán kéo về bên cạnh mình, Trình Tuyết không còn cách nào khác, đành đem ghế kéo lại gần hắn. Cũng không biết có phải xem cô dễ ăn hiếp không, hắn trực tiếp đem toàn bộ sách đoạt đến bên cạnh, không cho cô xem.
Trình Tuyết cảm thấy có lẽ gần đây cô đối với hắn quá mức hoà khí, cho nên mới nhiều lần trèo lên đầu cô, cô hít sâu một hơi, nhịn xuống lửa giận: “Bạch Khiêm, cậu đừng có quá đáng!”
Hai tay Bạch Khiêm giữ chặt sách của cô, nghe vậy nhíu mày: “Đâu phải không cho mày xem, muốn xem thì ngồi lại gần đây này.”
Hiện thời Trình Tuyết đã đem cái ghế kéo đến sát bên cạnh hắn, hai người ngồi gần như thế, thiếu điều chỉ còn nước đè lên trên người hắn, lại thấy vẻ mặt cười cợt của hắn, rõ ràng cố ý làm bộ khó dễ cô. Nghĩ tới việc cũng tại hắn mà nửa tiết toán cô đều không nghe giảng được, trong cơn giận dữ, dứt khoát đạp một cước lên bắp chân của hắn.
Một cước này đạp rất mạnh, Bạch Khiêm kêu lên đau đớn, che cái miệng nhỏ nhắn lại, đau nhe răng nhếch miệng, may mà hai người ngồi vị trí hơi lệch, giáo viên cũng không phát hiện.
Trình Tuyết cũng lười để ý hắn, đem sách đoạt lại, nghiêm túc chép bài.
Bạch Khiêm che bắp chân hồi lâu rồi mới ngẩng đầu lên, không nghĩ cái tên bị đạp này lại không hề tức giận, vừa xoa xoa chỗ bị cô đạp vừa nhướn mày: “Giận rồi à?”
Trình Tuyết mặc kệ hắn, mà hắn cũng chống đầu cười cười: “Vậy mới là bộ dáng của Trình Tuyết nên có chứ, không có việc gì thì giả bộ hiền lành làm cái gì?”
Trình Tuyết mơ hồ nhìn thấy tâm tình của hắn rõ ràng thật tốt. Cô đột nhiên nghĩ, đối phó với loại người như Bạch Khiêm quả nhiên không thể khách khí, mình càng đối với hắn khách khí, hắn ngược lại ngứa da, ngược hắn vài cái hắn mới cảm thấy toàn thân thoải mái. Loại người này thật đúng là… Đồ đê tiện!
Quả nhiên sau khi bị cô đạp một cước, nửa tiết học còn lại, Bạch Khiêm liền an phận nhiều.
Buổi chiều tan học, Trình Tuyết cùng Bạch Khiêm một trước một sau xuống lầu. Chỗ cửa cầu thang có một thiếu niên mập mạp đang chờ, hắn cầm một bích bánh quy ăn. Vừa nhìn thấy Bạch Khiêm liền hướng hắn vẫy vẫy cuốn sách đại số, lớn tiếng la ầm lên: “Khiêm ca, sao mày cố ý đem sách đại số nhét vào túi xách của tao vậy, trả mày nè…”
Cậu thiếu niên còn chưa nói hết, Bạch Khiêm đã chạy xuống vài bước, nắm tay hắn, đem bánh bích quy hung hăng nhét vào trong miệng người nọ, đè thấp giọng nói hung dữ vào lỗ tai: “Câm miệng ngay cho ông!”
Trình Tuyết đi phía sau cũng thu hết lời thiếu niên đó nói vào tai, cô đi đến chỗ hai người không xa rồi đứng lại, đột nhiên nhớ đến cảnh hôm nay Bạch Khiêm cướp sách đại số của cô.
Chờ trong chốc lát Bạch Khiêm mới quay đầu, vừa nhìn thấy cô còn chưa đi, toàn thân hắn cứng đờ, bất quả rất nhanh liền hồi phục như thường, vẻ mặt nhíu mày khó chịu: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy pê-đê bao giờ à?
“…”
Trình Tuyết hít một hơi thật sâu, hai cái tên ấu trĩ này…
Phải nghĩ xem làm sao đánh hắn bây giờ…