Vỏ xe phòng hờ nghịch tập ký – Chương 9


Chương 09

Editor: Zens Zens

(Edit: 14/03/2017)

Dù vậy, cuối cùng Trình Tuyết cũng không có đánh hắn, cô lạnh nhạt liếc nhìn rồi xoay người rời đi.

Bạch Khiêm thấy cô đi xa rồi mới bỏ tay người kia ra, miệng thiếu niên đó bị nhét đầy vụn bánh bích quy, vô ý thức đem hai tay ôm ngực, vẻ mặt thấp thỏm nhìn Bạch Khiêm: “Khiêm ca, chẳng lẽ anh muốn xuống tay với em hả?”

Bạch Khiêm hồi phục tinh thần, đá một cước lên mông hắn, tức giận nói: “Mày chết đi, Khiêm ca tao là trai thẳng!”

Trình Tuyết cảm thấy mình phải nói đạo lý thật tốt với Bạch Khiêm mới được, nếu hắn lại tiếp tục tuỳ hứng như thế, sớm muộn gì cô cũng không chịu nổi hắn. Cho nên sáng sớm hôm nay, cô chờ Bạch Khiêm ngồi xuống liền quay qua hắn nói: “Bạch Khiêm, chúng ta nói chuyện một chút.”

Bạch Khiêm nhếch khoé miệng, liếc cô một cái: “Nói chuyện gì?”

Trình Tuyết chỉnh lại sắc mặt, nghiêm trang: “Tôi hy vọng chúng ta về sau mạnh ai nấy học, đừng gây ảnh hưởng lẫn nhau.”

Bạch Khiêm khinh thường hừ hừ: “Lẽ nào trước đây không phải là vẫn luôn mạnh ai nấy học sao? Mày nói coi tao ảnh hưởng mày chỗ nào? Không phải hôm qua đã chia một nửa cho mày xem sao, thế mà hẹp hòi tới vậy!”

“…” Trình Tuyết bị hắn chặn họng, đột nhiên phát hiện không có biện pháp nói đạo lý với tên mặt dày này.

Bất quá, mặc dù giảng đạo lý cùng hắn không thành công, nhưng người này trong giờ học cũng rất an phận. Xem ra, tên này mặc dù ngoài miệng không biết nói cám ơn, nhưng người khác nói chuyện đàng hoàng với hắn thì vẫn có thể nghe lọt, ừm, cũng không tính là quá đáng ghét.

Trong giờ học thể dục, Bạch Khiêm vừa mới đằng vân cưỡi hạc đi ra từ nhà vệ sinh, vừa đi tới hành lang liền chạm mặt một người, bất quá Bạch Khiêm chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, khoé miệng nhếch lên như có như không, lộ ra vài phần khinh thương.

Từ bên cạnh hắn đi qua, người này đột nhiên gọi: “Bạch Khiêm!”

Bạch Khiêm dừng bước một chút, nhăn mày nhìn hắn: “Sao?”

Trên mặt Viên Khuynh Dương mang theo sự hòa khí vui vẻ, giữa lông mày tràn đầy ôn hoà, giọng nói ấm áp như gió xuân, nhưng lại phun ra lời nói mang theo vài phần không khách khí: “Nghe nói cậu nhờ quan hệ mới vào được lớp tôi phải không?”

Sắc mặc Bạch Khiêm trầm xuống, ánh mắt quét trên mặt hắn vài lần: “ Vậy thì sao? Có quan hệ gì với mày?”

Viên Khuynh Dương gật đầu, nụ cười trên mặt cười càng thêm ôn nhuận ấm áp: “Tôi đương nhiên không dám như thế nào, chỉ là thật tiếc cho người bị phế vật như cậu chiếm chỗ thôi, người như cậu có tư cách gì được vào lớp chúng tôi? Nếu như tôi là cậu thì đã sớm cút đi nhanh rồi, còn không biết xấu hổ mà ở lại.”

Giọng hắn ôn hoà, tươi cười dịu dàng, người không biết căn bản không thể nào đoán được, hắn mang bộ dạng tười cười mà lại nói ra những lời khó nghe đến thế.

Bạch Khiêm nghe lời này, sắc mặc càng trầm xuống, hai tay buông thõng bên người cũng từ từ siết chặt thành quả đấm.

Ở chỗ ngồi của Trình Tuyết, vừa nhấc mắt liền chứng kiến hai người đứng trên hành lang, khoảng cách khá xa, cô không biết rõ hai người nói gì, nhưng thấy Viên Khuynh Dương vẻ mặt tươi cười, đối với Bạch Khiêm rất hòa khí, lúc đang nói chuyện còn chụp vỗ vai hắn. Mà sắc mặt Bạch Khiêm lại âm trầm doạ người, cô tựa hồ có thể nhìn thấy hai hàm răng cắn chặt cùng da thịt trên người hắn càng ngày càng căng ra. Nhìn bộ dáng này, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vung quyền nện lên mặt Viên Khuynh Dương vậy.

Trình Tuyết thấy thế không khỏi nhíu mày, cô biết rõ Viên Khuynh Dương nói với Bạch Khiêm cái gì đó, nhưng cũng thấy được là Bạch Khiêm tức giận không hề nhẹ.

Cô ngược lại có chút lo lắng Bạch Khiêm sẽ động thủ, nên biết, thời điểm trường học chiêu sinh đã nói qua, mọi người trong lớp toàn bộ đều dựa vào thành tích, mà nay Bạch Khiêm lại toàn nhờ quan hệ, trong nội tâm những bạn học khác chắc chắn rất bất mãn. Nếu Bạch Khiêm an phận một chút thì tốt, còn nếu hắn gây chuyện đánh nhau, phá huỷ danh dự lớp học, Bạch Khiêm muốn học tiếp ở chỗ này là tuyệt đối không thể.

Huống chi, trường nhất trung Đức Minh kỷ luật nghiêm khắc, đối với học sinh bình thường đánh nhau đều bị ghi lại xử lý, lại còn phê bình trước toàn trường. Mới vừa khai giảng liền gánh lỗi phạt nặng như vậy, tương lai Bạch Khiêm muốn học hết cấp ba cũng đừng nghĩ tới chuyện thoải mái.

Nói thật, kỳ thực Bạch Khiêm đi hay không cũng không liên hệ gì tới cô là bao, bất quá nghĩ tới việc hắn vì nước vong thân, đối với cái danh anh hùng dân tộc, Trình Tuyết vẫn có vài phần kính nể. Mặc dù ngày thường hắn có điểm đáng ghét, nhưng tận trong đáy lòng, cô không hy vọng Bạch Khiêm bị xử phạt. Huống chi, bởi vì có kinh nghiệm đời trước, Trình Tuyết biết rõ Viên Khuynh Dương không hề lương thiện như vẻ bề ngoài, nếu Bạch Khiêm đánh hắn thật, cũng nhất định không phải đều là lỗi của Bạch Khiêm.

Nghĩ vậy, Trình Tuyết liền đứng dậy, cố gắng đi ngăn cản Bạch Khiêm lại.

Trên mặt Viên Khuynh Dương càng ngày càng vui vẻ, thì sắc mặt người phía trước càng ngày càng âm trầm. Xung quanh có nhiều học sinh, tất cả mọi người đều nhìn thấy, thái độ của hắn từ đầu tới cuối đều rất ôn hoà, cũng không có nửa phần tranh chấp. Mà người trước mặt này, thành tích học tập không tốt, phẩm hạnh cũng không tốt, nếu hắn tự nhiên đánh người cũng không phải không thể.

Chỉ cần động thủ, vậy thì hắn không thể tiếp tục học ở đây được nữa.

Viên Khuynh Dương lại rất có kiên nhẫn, trên mặt liên tục tươi cười chờ hắn ra tay.

Sắc mặt Bạch Khiêm khó coi tới cực điểm, mắt thấy sắp bộc phát, lúc Viên Khuynh Dương cho rằng hắn muốn động thủ, chợt thấy hắn nhếch môi cười, nụ cười kia mang chút khinh thường, lại có chút cà lơ phất phơ, trong mắt lộ ra vài phần sáng rõ cùng sắc bén, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh, nói nhỏ vào tai Viên Khuynh Dương: “Cố ý chọc giận tao hả? Tỉnh lại đi, cái đồ thiểu năng trí tuệ!”

Nét cười trên mặt Viên Khuynh Dương trở nên cứng đờ, mà sau khi Bạch Khiêm bỏ lại câu này cũng không còn quan tâm tới hắn nữa, trực tiếp vòng qua rời di.

Trình Tuyết đi vài bước, ngẩng đầu lên liền gặp Bạch Khiêm đang đi về hướng này, lại thấy sắc mặt Viên Khuynh Dương cứng ngắc, cũng không biết trong vài giây ngắn ngủi đã xảy ra chuyện gì. Bất quá chứng kiến Bạch Khiêm không động thủ, cô liền thở phào nhẹ nhõm. Trở lại chỗ ngồi ngồi xuống không bao lâu thì Bạch Khiêm bước vào, Trình Tuyết có chút hiếu kỳ, không biết vừa nãy hai người xảy ra chuyện gì trên hành lang, thừa dịp không có tiết học, cô liền thăm dò hỏi: “Lúc nãy Viên Khuynh Dương kéo cậu đi nói gì đó?”

Bạch Khiêm nhàn nhạt liếc cô một cái: “Mày quan tâm nó thế à?”

Mặt Trình Tuyết đầy hắc tuyến: “Con mắt nào của cậu thấy tôi quan tâm hắn? Bộ nghe không hiểu là tôi chỉ đang hiếu kỳ thôi sao?”

Bạch Khiêm hừ hừ, không lên tiếng, bất quá con mắt hắn chuyển động, tựa hồ nghĩ đến cái gì: “Mày muốn biết thật à?”

Trình Tuyết gật gật đầu.

Bạch Khiêm liền điều chỉnh sắc mặt, nói: “Nó nói mày vừa lùn vừa xấu!”

“…” Ánh mắt Trình Tuyết híp lại chăm chú nhìn hắn, lập tức cười lạnh một cái: “Hắn nói tôi vừa lun vừa xấu thì liên quan gì tới cậu? Dù sao thì nhìn sắc mặt cậu cũng rất khó coi, y như bị ai đào mộ tổ tông cả nhà lên vậy?

Bạch Khiêm trưng ra vẻ mặt đương nhiên: “Mày ngẫm lại mình đi, lúc trước tao muốn ngồi cùng bàn với mày, hắn nói như thế, không phải là nói mắt tao mù, không có phẩm vị hay sao?” Ánh mắt của hắn nghiêm túc liếc nhìn cô: “Bất quá về sao tao suy nghĩ một chút, cảm thấy nó nói cũng có vài phần đạo lý, cho nên cũng thấy thoải mái.”

Cô hít sâu một hơi, không cần thiết cùng loại người này so đó, cái tính của hắn không phải cô đã sớm biết rồi sao?

Trình Tuyết nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, rồi lại mở mắt ra, cô không chút khách khí dùng một cước giẫm nát bàn chân của Bạch Khiêm, không những giẫm lên, lại còn chà chà mấy lần.

Bạch Khiêm đau đến gào khóc kêu lên, giận dữ nói: “Mày làm cái gì vậy hả Trình Tuyết?!”

Trình Tuyết lạnh lùng khẽ hừ: “Chân cậu lớn lên vừa dài vừa to, đặc biệt chướng mắt tôi!”

Bạch Khiêm: “…”

Sau khi Bạch Khiêm bỏ đi, Viên Khuynh Dương vẫn ngây người duy trì dáng cười cứng ngắc rất lâu. Vừa vào lớp, ánh mắt nhìn thoáng qua hai người kia, đã thấy cả hai đang cãi nhau ầm ĩ, nhìn có vẻ rất thân mật

Hai tay Viên Khuynh Dương để hai bên người chậm rãi nắm chặt, đột nhiên nghĩ tới lúc Bạch Khiêm ghé vào lỗ tai hắn nói câu kia.

Hắn vẫn cho rằng Bạch Khiêm là kẻ tứ chi phát triển, đầu óc ngu si, xem ra đã quá khinh thường hắn. Hơn nữa, tại sao thời điểm này quan hệ giữa hai người lại trở nên tốt như vậy?

Viên Khuynh Dương cúi đầu trở về chỗ ngồi, lúc ngẩng đầu lên, sắc mặt hắn đã khôi phục như thướng, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.

***

Nhà Trình Tuyết cách trường học khá xa, buổi trưa qua lại một chuyến mất rất nhiều thời gian, vì vậy cô đứt khoát buổi trưa ở lại căn tin trường ăn cơm. Trưa hôm nay tan học, cô đang hăng say xử lý đồ ăn, thì đối diện chỗ ngồi lại đột nhiên xuất hiện thêm một người. Trình Tuyết ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Viên Khuynh Dương cười cười với mình, lại đem một hộp cơm nhỏ đẩy tới trước mặt cô, ôn nhu nói: “Chỉ ăn món chay sao được, ăn thêm chút thịt đi.”

Trình Tuyết không nhúc nhích, ánh mắt lẳng lặng dừng trên mặt hắn, hồi lâu sau mới cườ cười, nói: “Bạn học Viên, chúng ta là bạn học bình thường, cậu hết đưa sách lại tới đưa đồ ăn, đối xử với mình không phải là quá ân cần rồi sao?

Mặc dù cô cười, trong giọng nói lại lộ ra vài phần không khách khí, Viên Khuynh Dương nghe xong cũng không tức giận, vẫn cười như cũ: “Chỉ là nhìn cậu ăn đơn giản quá, nên muốn giúp một chút, cậu không cần nghĩ nhiều như vậy.” Nói xong lời này, hắn liền đem bỏ từng cọng từng cọng rau cần trong hộp cơm ra, lại gắp một khối thịt trên bàn ăn cho cô: “Đũa này mình còn chưa dùng qua, cậu ăn đi.”

Trình Tuyết vẫn không động như cũ, nhìn đống rau cần bên cạnh, ánh mắt cô trở nên tối lại: “Sao cậu biết mình không thích ăn rau cần.”

Viên Khuynh Dương dừng động tác ăn cơm lại, lập tức thong thả giải thích: “Là mình không thích ăn rau cần, cho nên vô ý đem rau nhặt ra, vậy ra cậu cũng không thích ăn, xem ra khẩu vị của chúng ta giống nhau thật.”

Trình Tuyết không lên tiếng, chỉ nheo mắt quan sát hắn, cái tên này xem ra càng ngày càng kỳ quái, rốt cuộc là hắn muốn gì đây?

Bất quá đối với ý tốt của hắn, Trình Tuyết không hề nghĩ sẽ tiếp nhận, cô ăn cũng no rồi, ở đây nhìn mặt Viên Khuynh Dương lại nuốt không trôi, dứt khoát đứng lên, nói: “Ý tốt của cậu mình nhận, bất quá về sau đừng như vậy nữa.”

Nói xong trực tiếp đứng dậy rời đi, lúc từ bên người hắn đi qua, đột nhiên hắn nắm cổ tay cô kéo lại, Trình Tuyết cảm thấy thật giống như bị đâm một cái, vô ý thức muốn tránh ra, nhưng không biết tại sao hắn lại nắm rất chặt, cô căn bản bị kéo lại không đi được bước nào.

Trình Tuyết giãy một lát liền nổi giận, quay đầu trừng hắn: “Cậu làm cái gì vậy, mau buông ra!”

Hắn xoay đầu lại, khoé miệng khẽ nhếch lên cười, giữa lông mày lại mơ hồ lộ ra vài phàn mất mát: “Dường như cậu rất chán ghét tôi.”

error: Alert: Content is protected !!