Chương 32
Tai bay vạ gió
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vân Thiển: Đây là giống loài yêu tiền gì thế? “Cách ta xa một chút.”
Thuốc có thể khôi phục chỉ số sinh mệnh… Vân Thiển nhớ Văn Tư Thành từng đề cập rất ít thế giới tận thế có cách khôi phục chỉ số sinh mệnh. Cô muốn biết thuốc này là gì, vừa có thể kéo người ta lại từ bên rìa cái chết, lại còn có thể khôi phục bề ngoài bình thường.
Cô giả vờ lấy tiền từ túi đeo vai bên người, Cabo có mệnh giá tiền lớn, mười nghìn cũng không dày lắm. Nàng khẽ nâng đầu, mắt vĩ hơi chút đảo.
Lúc Văn Nhân Du đòi tiền, gương mặt khẽ mỉm cười. Lúc Vân Thiển dứt khoát lấy tiền ra, nụ cười của anh càng tươi. Nhận được mười nghìn Cabo, Văn Nhân Du bèn nói: “Tôi rất thích những vị khách hào phòng giống cô.” Cái kia người mù tiều tụy thủ có Kiêu Điểu bình.
Tầm mắt anh bỗng nâng lên, dừng ở sau lưng Vân Thiển. Hai người bên kia đã nói chuyện xong, đang đi tới bên này. Vân Thiển quay lưng với bọn họ nên không hề hay biết.
Vân Thiển còn đang định hỏi chuyện bình thuốc, chợt cánh tay Văn Nhân Du ôm cô vào lòng, đè lên hàng rào vườn hoa, hơi thở áp sát, vây cả người cô trong cánh tay. Người nọ phát ra hỏi sau lại cúi đầu nói.
Vân Thiển cực lực lên án đối với hành vi đụng chạm xảy ra bất ngờ giống như mở đầu truyện Hải Đường PoPo(*), chỉ ước bản thân có thể lật xem luôn đoạn trọng điểm phía sau.
(*) Hải Đường và PoPo là trang web đăng truyện giống Tấn Giang, thường đăng truyện H. Ngoan ngoãn bị trói người mù ở Tần Trà hoàn.
Đụng phải kiểu người vừa hợp mắt vừa đầy tính xâm lược như Văn Nhân Du, đầu cô chứa đầy chữ X… Hơn nữa, đêm nọ cô mơ một giấc mơ, giấc mơ này khiến căn bệnh nhiều năm trước có dấu hiệu tái phát. Văn Nhân Du là một người có thể giúp cô giải tỏa dục vọng. Hắn mặt ở quang lý đều có vẻ cực vì âm.
Cặp mắt đào hoa dưới gọng kính hồng long lanh, ngập tràn cảm giác mong đợi ăn bánh không trả tiền. Đôi tay cô túm lấy áo khoác âu phục trước ngực anh, dây xích đồng hồ bỏ túi cũng bị nắm trong lòng bàn tay. Của nàng đồng tử chợt co rụt lại.
Vân Thiển: “Làm nhanh một chút!”
Văn Nhân Du: “…” Anh cúi mắt, không tưởng tượng nổi nhìn về phía cô. Đây là loại người gì vậy? Nàng lần đầu tiên trực diện như vậy cảnh tượng.
Hơn nữa, anh làm thếİđâu phải vìɨchuyện đó…
“Du, cuốiịcùng cậu cũngỉthông suốt, bắtĩđầu cảm thấyỡhứng thú vớiĺphụ nữ rồiɪà? Tôi cònétưởng cậu chỉơbiết giải quyếtĮnửa đời sauặcô độc bằngâtiền thôi chứ…”ἲGiọng nói ngảạngớn truyền từỗsau lưng VănĩNhân Du tới,ốgiọng điệu trầm)bổng du dương,ãnói chuyện màệcứ như ngâmỉđiệu trữ tình.
“TrướcĮkia tôi hẹnìcậu ra ngoài,ỉchọn nhiều côÏgái xinh đẹpĩnhư vậy màỵcậu chẳng hứngẻthú với côầnào. Tôi cònítưởng cậu bịìliệt dương hoặcịthích đàn ông,ạxem ra khôngĩphải…”
Văn NhânệDu: “Có rảnhăở đây nóiḻxấu tôi, chiýbằng cậu điἷquản lý cho]tốt đám ngườiỹngoại lai trênìtrấn đi.”
“Haịha ha, bọnữhọ không phátḽhiện được gìïđâu! Đúng rồi,ícậu biết hômỡnay chúng tôiữtới đây, vậyêmà còn làmỉchuyện như vậyạtrong vườn hoa,ậchẳng lẽ đóiờkhát sau khaiềtrai à? Haịha, tôi hiểuÏmà, để tôiãxem thử làἵcon gái nhàḻai.”
Tiếng cànhἳlá bị giẫm,‹người nọ đangỉđi về nơiênày.
Vân Thiển bịộVăn Nhân Duíche kín mít,íkhông thể thấy³rõ người tới.ẹTừ hướng điịcủa người nàyícộng thêm giọng²nói nghe loángỉthoáng ban nãy,ảhẳn là mộtãtrong hai ngườiÎnói chuyện trongḻvườn hoa… Là³tên thanh niênớkia sao?
“Chuyện nàyịkhông liên quan¹tới cậu.”
Mộtứbàn tay toòlớn áp lênổgáy Vân Thiển,ỉhơi dùng sức,¹cả người côívùi vào lồngļngực đàn ông.ềTrên người anh‹có mùi xôngâhương nhàn nhạt,ẳkhông nhận ra}là mùi câyĩgỗ nào, rấtἱthơm.
Tay anh đèÎquá chặt, tiếpỳxúc ở khoảngĮcách gần, cảốngười anh cứngἷnhư một khốiừgỗ.
Vân Thiển: Ghétjthật, mắt dánílên thấu kínhđrồi!
Người muốn nhìnỉkhuôn mặt VânĩThiển không khỏi¸thất vọng, anhfta càu nhàu:ệ“Bảo bối ghêắgớm vậy à,ètrông dáng dấpỷkhông phải ngườiỡtrong trấn đúngịkhông? Người trongìđoàn du lịchũtới từ phươngễĐông lần này?ợXem ra cậu,vẫn thích gươngặmặt phương Đôngẹhơn, tôi hiểuįmà…”
Văn NhânìDu: “William đãõđi trước rồi,ảcậu còn khôngỉđuổi theo, chẳngựlẽ muốn bịíông ta dạyờdỗ lần nữa?”ạ
Người nói chuyệnạvới anh rụtìcổ lại, cợtínhả nói vớiỷVân Thiển: “Tôiĩlà Charles. Côậgái may mắn,ἱcậu ta là[người có tiềnồnhất thị trấnỷchúng tôi đấy,ạnhớ đừng buôngụcậu ta ra.”)
Xác nhận Charlesịđã rời đi,ốVăn Nhân Duúmới buông VânấThiển ra.
Vân ThiểnIlập tức tháoậmắt kính xuống,ĩcầm mép váyĩlên lau kính.
VănõNhân Du nhìn)động tác thôẩlỗ của VânếThiển mà câmệnín.
Anh không hiểuócớ gì bề}ngoài Lâm ĐạiîNgọc, bên trongẩlại là lõiἲTrương Phi.
Vân Thiểnậđeo mắt kínhflên lần nữa,ìnhướng mày nhìnḷVăn Nhân Du,ỷbật ra câuệtừ hổ báo:į“Bây giờ khôngìcòn ai nữa,įchúng ta cóἶthể tiếp tụcéchuyện dang dởălúc nãy.”
Côưngẩng đầu ưỡn‹ngực, không hềèngượng ngùng màĩphô bày đườngữcong cơ thểịmình. Thấy VănÎNhân Du khôngốphản ứng, côấgiơ tay lên,ẫluồn ngón tayɪvào mái tóc{nâu trà đãỷphục hồi óngimượt, cuốn một)phần tóc dàiíra trước ngực.
Động³tác như vậyợkhiến nơi nàoưđó bỗng tràoἵdâng sóng lớn.
VânĺThiển lại đangἴmặc đầm cổọrộng…
Tầm mắt VăníNhân Du lướtÍqua. Anh chậmòchạp lui vềἳsau, lấy sápùchải chuốt mộtốsợi tóc đenờrũ xuống choảngay ngắn, lộἱvẻ hơi bốifrối.
Vân Thiển cảm)nhận được sựỉbối rối này,ổvì vậy côạbước tới gầnỹVăn Nhân Du,ịép sát đếnèkhi anh khôngổthể lui được‹nữa.
Lúc này, VânĪThiển đã tìmặđược cảm giácļngượng ngùng giốngẳvới Tống HànhớChỉ trên ngườiìanh… Thật giống)như cùng một¹người mà.
Vân Thiển:ắ“Chậc, Đồng thau(1)ịmà cải trangɪVương giả(2) cáiìgì.
(1)(2) Đây đềuưlà cấp bậcỉtrong game Vươngốgiả vinh diệu,ĨĐồng thau làđcấp thấp nhất,°Vương giả làïcấp cao nhất.
Cô¸hít thở sâu,ỉkiềm chế trạng°thái phát bệnh.
VănἷNhân Du khôngèhiểu ý nghĩa]của lời nóiḻnày, nhưng điềuıđó không ngăn)anh cảm nhậnựđược sự giễuỡcợt trong lờiĩnói của VânỵThiển. Mắt anhẵtối sầm, nhẹ‹nhàng ôm côêlên khỏi mặt}đất bằng kiểuịôm công chúa.
VănîNhân Du điịrất nhanh, choừđến chỗ cửaửsắt, anh ném(Vân Thiển raỏngoài.
Văn Nhân Du:Ĭ“Không có nămịtrăm nghìn, côỷđừng hòng ngủọvới tôi.”
“…”ỡNhìn thấy cổng:sắp đóng lại[trước mắt, VânἷThiển giữ chặtỡcửa, nói: “Giảmỉgiá năm mươiɩphần trăm, tôiõsẽ suy nghĩ¹một chút!”
VăniNhân Du dồnỉsức đóng cửa,ánhưng sức VânữThiển không hềịyếu hơn anh:)“Buông tay!”
VânộThiển: “Buông tayẹcũng được, anhịnói cho tôi}biết thuốc ban}nãy tôi uốngữlà gì? Cònɩbán không, tôiịmuốn mua thêmứmấy bình.”
VănÎNhân Du khẽỷcười: “Đây làἷtài sản củaÎtrấn chúng tôi,ácô có thểîmua sản phẩmïtương tự trong(siêu thị thịưtrấn. Bình tôiìcho cô uốngľchỉ để mình)tôi sử dụng,âcho cô dùngồhai lần làĩngoài ý muốn…”ầ
Giây kế tiếp,ẻanh sửng sốtìđến im bặt,Ĩkhông ngờ VânẹThiển thừa dịpấanh nói chuyện,ẫâm mưu địnhíchui đầu vàoìcửa sắt.
Cô tưởngḹmình là mèo°à, chỉ cầnĭchui đầu vàoılà có thểẹlọt cả thân?
VănẻNhân Du raásức đẩy cô.
VânắThiển kêu la:ơ“Anh ra giáămắc như vậyĮthì sao khôngἶđể tôi dùngĭthử một chút,ềlàm ăn khôngḷthể thế được…ẳAnh có hỗầtrợ trả gópềkhông?”
Văn NhânỹDu: “…”
Haiềngười giằng coònửa ngày, chấmĩdứt bằng việc(Vân Thiển từõbỏ. Cô nói:ẽ“Tôi muốn mộtốchiếc ti viưvà một chiếcÍghế nằm, thêmḷcây dù cheỉnắng.”
Văn NhânăDu đồng ý.ửAnh nhìn VânịThiển đi một]bước ngoảnh đầuỹba lần, chẳngơhiểu tại saoɨmình lại cảmýthấy hứng thúớvới cô gáiĪnhư vậy.”
Anhɪchỉ thích tiềnợbạc, khao khátặđối với tiềnớlà bất tận.ắBất cứ cáchἴthức nào cóìthể kiếm đượcêsố tiền lớnἲđều khiến anhớkhó từ chối,ianh cứ nghĩèmình sẽ luônệsống như vậy.
Choấđến khi đoànḹdu lịch kiaìtới thị trấn.òNgày bọn họἲtới, tâm trạngıanh bồn chồn,ỷmãi đến lúcỉnhìn thấy VânĭThiển, sâu thẳmêtrong linh hồnìanh truyền đếnἰrung động, anhìnảy sinh hiếuứkỳ.
Hiếu kỳ đâyIlà người thếứnào.
Bây giờ anhúđã biết.
Đây làịmột người háo]sắc.
Văn Nhân Du°lái xe điưmua tivi, ghếĩnằm và dùúche nắng màỷVân Thiển cần.ừĐang ở trongésiêu thị, anhĩbỗng bị ngườiéta ngăn lại,įđó là mộtệcô gái xinhḻđẹp.
Bùi Hướng Nhuỉlễ phép hỏi:Ī“Chào anh, tôiIlà du kháchửđến thị trấnáHạnh Phúc duèlịch, đồng thờiấcũng là tácỷgiả chuyên khámỳphá cảnh đẹpĩcác nơi. Xinḻhỏi, anh cóĪtiện kể tôiḹbiết một ítưđặc sắc củaẻthị trấn không,°tôi có thểítrả thù lao{hậu hĩnh choốanh.”
Nói xong,ìcô chờ đợi³anh trảửlời.
Người bản xứềtrước mặt khíịchất ôn hòaềnho nhã, trênễngực âu phụcựdán bảng “Quảnỉlý lữ quán°Tiểu Điểu –ẵVăn Nhân Du”f. Cô đểâý người bảnîxứ này hơiđkhác biệt, dườngïnhư những người:bản xứ khácõvừa sợ hãiềchán ghét anh,ĩlại vừa thểẵhiện kính trọng]lấy lòng.
Kiểu tìnhἵcảm mâu thuẫnènày là mộtễbước đột pháįđể tìm raòđiểm bất thường³của thị trấn..
BùiɩHướng Nhu vàínhóm người chơiòtự cho rằngÍđã tìm đượcĩmanh mối bấtἰthường của thị{trấn, bọn họímuốn tiến hành)điều tra thông‹qua dân cưẩở đây. Nhưngíbọn họ lạijphát hiện thịịtrấn này đoànảkết giống như²một cái thùngósắt, không tìmầđược bất cứĩkhe hở nàoĺđể cạy.
Lần nàyấtrong người chơiịkhông có ngườiịchơi thần chọn,ḷbọn họ phảiôtự mình tiêuãdiệt nhân tốờtận thế. Nhưngùtoàn bộ thịìtrấn, kể cả°tin tức thếõgiới trên mạngfđều cho thấyɪđây là mộtịthế giới hòaỉbình, không cóậbất cứ dấuíhiệu tận thếínào.
Nếu thật sựữcó gì kỳἴlạ thì đóựlà ngành thẩmĨmỹ của thếẹgiới tận thếènày cực kỳíphát triển, ítĮngười bị sẹo,ẳsẹo rỗ, rạnida làm đauḷđầu.
Sản phẩm bánḻchạy nhất trongẩsiêu thị thịítrấn là kemἲlàm đẹp đặcảhiệu phổ biếnếnhất thế giớiĨhiện tại. Chuyệnfnày đã cóĩngười chơi điỉđiều tra, hiệnỉtại không tìmồđược bất cứũchỗ nào kỳựlạ.
Dù bọn họóhỏi thăm ngườiẽdân nào vềẳvụ án mấtἷtích tại thịẫtrấn, những ngườiẩđó đều nóiẻgần nói xaỉrồi nói lảngìsang chuyện khác.ãNếu như hỏiễkỹ hơn, đồnợcảnh sát trên(trấn sẽ pháiĨngười đến, cườiưtít mắt láiḹxe cảnh sát:tuần tra bênạcạnh, cảnh cáoạngười chơi khôngẩđược quấy rốiἴdân trong trấn.
RõÎràng biết thịỗtrấn bất thường,ļnhưng lại khôngừlàm gì được.ɪVới tư cáchằlà người lãnhịđạo Bang hội:người chơi lầnĩnày, Bùi HướngịNhu và anhứtrai cô làἴBùi Chí Vũİphải phát huyậthực lực khiếnễngười chơi tinỉphục, có điềuĺkhoản đi tìmìnhân tố tậnệthế này khiếnịbọn họ tốníquá nhiều thờiἲgian.
Bùi Chí Vũõđi tìm Thịἵtrưởng, hi vọng,có thể thuộhoạch được mộtìít tin tứcÏhữu dụng ởľủy ban thịổtrấn.
Bùi Hướng Nhuịdừng mạch suyɪnghĩ, chờ đợiốcâu trả lờiủcủa Văn NhâníDu.
Văn Nhân Du:í“Tôi hoàn toànèkhông hiểu lịchỉsử, đặc sắc:và chuyện trongịthị trấn, cũngõchưa bao giờ[để ý nhữngíchuyện này. Côọtìm nhầm người¹rồi.”
Bùi Hướng Nhu vội nói: “Đã là người mở lữ quán, chắc chắn anh từng gặp đủ loại người, kể cho tôi vài câu chuyện của họ cũng được. Chúng ta có thể tìm chỗ từ từ ngồi xuống nói chuyện.”
Có thể chấp nhận được, hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Cô giơ tay, cố ý vén tóc ra sau đầu. Mái tóc xinh đẹp bồng bềnh, động tác mang theo chút quyến rũ. Người đẹp vốn được ưu đãi, chiêu này của của cô luôn luôn bách phát bách trúng, không ít du khách người bản xứ nhìn cô huýt sáo .
Văn Nhân Du gắn tivi xong, đi ra ngoài thấy ngay cảnh tượng trước mặt, bước chân anh khựng lại.
Văn Nhân Du lấy bình xịt trong túi ra, phun xịt xung quanh người, mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong không khí. Anh lại nhìn về phía Bùi Hướng Nhu, khẽ cười, lấy một chai dầu gội từ kệ bên cạnh.
Vân Thiển để Bùi Hướng Nhu ngồi lên trên ghế nằm, lấy mấy chục tờ tiền trải lên ghế và dưới đất, tiền dưới dất đều lấy đá dằn lại.
“Gàu nhiều quá, đổi hiệu khác mà dùng.”
Văn Nhân Du đi vòng qua, rời khỏi đó. Bùi Hướng Nhu dưới sự giáo dục xuất sắc của gia thế không thèm so đo với loại người này, cô giẫm giày cao gót, bước nhanh duổi theo, trước khi đuổi theo còn gửi tin nhắn cho Bùi Chí Vũ.
Bùi Hướng Nhu và đám người chơi trầm mặc nhìn chằm chằm vết máu trên đá. Có phải cô thường xuyên làm chuyện này nên mới có thể đánh người chơi bất tỉnh một cách chuẩn xác như vậy không?
Tiếng phì cười vang lên bốn phía, không ít người đang quan sát nơi này.
Miếng khoai trong miệng Vân Thiển mất ngon, cô nhanh chóng nảy ra một ý.
Nhớ đến toàn bộ người chơi tập hợp không có Vân Thiển, có nghĩa là người này không hề hợp tác, cô đổi sắc mặt, kiêu căng chỉ trích Vân Thiển: “Chúng tôi tới đây để tiêu diệt nhân tố tận thế, không phải đến nghỉ ngơi. Cô làm vậy không thấy áy náy trong lòng hả?”
Bùi Hướng Nhu: “…”
Vân Thiển đừng đằng sau anh, hai tay giơ lên cục đá to bằng cái đầu. Thấy mọi người nhìn mình, cô ngượng ngùng nói: “Anh Bùi hơi kích động, để anh ấy ngủ một lúc cho tỉnh táo.”
Bùi Hướng Nhu tưởng lỗ tai mình có vấn đề: “Cô muốn…với người bản xứ?”
Bùi Hướng Nhu: ĐMM, nghe thấy không! ĐMM!
Văn Nhân Du: “Đánh người ở đây, các người muốn vào đồn cảnh sát hả?”
Văn Nhân Du đi vòng qua, rời khỏi đó. Bùi Hướng Nhu dưới sự giáo dục xuất sắc của gia thế không thèm so đo với loại người này, cô giẫm giày cao gót, bước nhanh duổi theo, trước khi đuổi theo còn gửi tin nhắn cho Bùi Chí Vũ.
Văn Nhân Du sững người nhìn Vân Thiển.
Nếu người chơi có chuyện gì, tốt nhất nên hành động hai người trở lên. Trước đây không phải chưa từng xảy ra chuyện người chơi hành động lại bị người bản xứ đánh lén.
Bùi Hướng Nhu sáng mắt, xem ra Vân Thiển vẫn còn lương tâm của người chơi, cô đáp: “Được thôi.”
Vân Thiển nghệch mặt nhìn những người chơi khác cùng bị nhốt trong nhà giam đồn cảnh sát.
Đúng lúc Bùi Chí Vũ thu được một ít manh mối, đang chuẩn bị bàn bạc kỹ lưỡng với Bùi Hướng Nhu trước. Mấy người chơi đi cùng anh ngồi lên xe, nhìn định vị trên đồng hồ cứu thế, chạy về phía Bùi Hướng Nhu.
Hai mắt Bùi Chí Vũ đột ngột trợn trắng, ngã sấp về trước, chỉ số sinh mạng không rớt quá nhiều, người đã bất tỉnh.
Văn Nhân Du lái xe rời đi, Bùi Hướng Nhu cũng gọi xe đuổi theo.
Bùi Hướng Nhu giật thót trong lòng. Cô ta nhíu mày nhìn vẻ mặt hung ác của Vân Thiển, làm nhục cô sao? Đây đều vì cứu thế giới, cô dứt khoát đồng ý.
Tiếng phì cười vang lên bốn phía, không ít người đang quan sát nơi này.
Đến lữ quán Tiểu Điểu, Bùi Hướng Nhu dừng xe cách đó không xa.
Văn Nhân Du đã lắp ráp dù che nắng và ghế nằm, đang gõ cửa một phòng nào đó để chuyển tivi .
Văn Nhân Du muốn hỏi xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy Charles tươi cười chạy từ sau lữ quán tới chỗ anh, mái tóc vàng cực kỳ chói lóa dưới ánh mặt trời.
Bùi Hướng Nhu trợn tròn hai mắt, cô từng gặp cô gái này.
Cuối cùng, Vân Thiển ngả lên bắp đùi mềm mại, nhắm mắt nói: “Đút tôi ăn, nhanh lên.”
Vân Thiển bảo Văn Nhân Du lắp ráp tivi, còn mình chạy ra chỗ dù che nắng, lấy cola ướp lạnh và ba gói trái cây quà vặt, nhàn nhã nằm xuống.
Anh bước lên túm lấy cánh tay Bùi Hướng Nhu, kéo cô ta lên, nheo mắt cảnh cáo: “Cách xa cô ấy một chút.”
Cô để ý tới chiếc xe dừng ở đằng xa.
Bùi Hướng Nhu cầm thức ăn, vừa hoang mang vừa luống cuống.
Một cô gái tóc đen váy đỏ bước xuống, dáng người yểu điệu. Ngón trỏ Vân Thiển kéo mắt kính xuống rồi lại đẩy lên, dáng cô em này hot thật.
Vân Thiển bảo Văn Nhân Du lắp ráp tivi, còn mình chạy ra chỗ dù che nắng, lấy cola ướp lạnh và ba gói trái cây quà vặt, nhàn nhã nằm xuống.
Bùi Hướng Nhu đi tới bên cạnh Vân Thiển, mở miệng: “Chúng ta từng gặp nhau.”
Văn Nhân Du: “?”
Lúc này Văn Nhân Du đang ở bên trong lắp tivi, không biết tình hình bên ngoài.
Vân Thiển nhỏ giọng nói: “Tôi biết được một ít manh mối. Nể tình chúng ta đều là người chơi, tôi có thể lén nói cho cô biết. Có điều cô phải thay tôi triệt tiêu lửa giận khi nhìn thấy cô.”
Vân Thiển gật đầu, nở nụ cười yêu kiều: “Tôi là Vân Thiển.”
“Bùi Hướng Nhu”. Trao đổi tên họ xong, cô ngồi xổm cạnh Vân Thiển, nhỏ giọng hỏi: “Cô… cũng phát hiện anh ta bất thường nên mới tiếp cận sao?”
Giây kế tiếp, Vân Thiển u ám bật ra lời nói giống như nữ phụ ác độc: “Cô đừng vui mừng, tôi muốn làm nhục cô!”
Vân Thiển lắc đầu: “Không phải, tôi chỉ muốn ngủ với anh ta.” Cô cười híp mắt, nhường một nửa ghế nằm: “Đừng ngồi dưới đất, ngồi đây đi.”
Văn Nhân Du lấy bình xịt trong túi ra, phun xịt xung quanh người, mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong không khí. Anh lại nhìn về phía Bùi Hướng Nhu, khẽ cười, lấy một chai dầu gội từ kệ bên cạnh.
“Gàu nhiều quá, đổi hiệu khác mà dùng.”
Bùi Hướng Nhu tưởng lỗ tai mình có vấn đề: “Cô muốn…với người bản xứ?”
Nhớ đến toàn bộ người chơi tập hợp không có Vân Thiển, có nghĩa là người này không hề hợp tác, cô đổi sắc mặt, kiêu căng chỉ trích Vân Thiển: “Chúng tôi tới đây để tiêu diệt nhân tố tận thế, không phải đến nghỉ ngơi. Cô làm vậy không thấy áy náy trong lòng hả?”
Miếng khoai trong miệng Vân Thiển mất ngon, cô nhanh chóng nảy ra một ý.
Bùi Hướng Nhu trợn tròn hai mắt, cô từng gặp cô gái này.
Tiếng thở dài thườn thượt vang lên.
Đến lữ quán Tiểu Điểu, Bùi Hướng Nhu dừng xe cách đó không xa.
“Tôi vốn là người rất cầu tiến. Lần này vào thế giới tận thế, tôi cũng muốn cố gắng lắm, thử hỏi ai không muốn cứu giúp thế giới?!” Vân Thiển nói năng hùng hồn.
Bùi Hướng Nhu đi tới bên cạnh Vân Thiển, mở miệng: “Chúng ta từng gặp nhau.”
Cô nhìn chằm chằm Bùi Hướng Nhu, mắt tràn đầy lửa giận.
“Thế nhưng! Tôi là người có lòng đố kỵ với người đồng giới rất mạnh, thấy người chơi xinh đẹp hơn mình trong đội, tôi vô cùng tức giận, tức đến mức không muốn tiếp xúc bất cứ người chơi nào, càng không muốn cứu giúp thế giới.”
Vân Thiển chỉ vào mũi Bùi Hướng Nhu: “Tôi nhìn thấy con gái xinh đẹp hơn mình như cô là đã thấy phiền!”
“Xin lỗi Du, người đàn ông hôn mê kia phát hiện vài chuyện không nên biết, hình như cả đám bọn họ cũng biết. Cậu hiểu rồi đấy, chúng ta không thể để bí mật bị lộ ra ngoài.”
Bùi Hướng Nhu bị người ta chỉ mũi mắng nhưng không hề nổi giận, ngược lại không biết phải miêu tả cảm nhận lúc này thế nào.
Văn Nhân Du lái xe rời đi, Bùi Hướng Nhu cũng gọi xe đuổi theo.
Cô gái tóc nâu trà trước mặt rất xinh đẹp, người có khuôn mặt như vậy lại ganh ghét đố kỵ với vẻ đẹp của cô…
Đúng lúc Bùi Chí Vũ thu được một ít manh mối, đang chuẩn bị bàn bạc kỹ lưỡng với Bùi Hướng Nhu trước. Mấy người chơi đi cùng anh ngồi lên xe, nhìn định vị trên đồng hồ cứu thế, chạy về phía Bùi Hướng Nhu.
Bùi Hướng Nhu bỗng thấy kiêu ngạo, cô ta cảm giác hình như Vân Thiển không gia nhập người chơi cũng chẳng sao.
Cô để ý tới chiếc xe dừng ở đằng xa.
Có thể chấp nhận được, hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Vân Thiển lắc đầu: “Không phải, tôi chỉ muốn ngủ với anh ta.” Cô cười híp mắt, nhường một nửa ghế nằm: “Đừng ngồi dưới đất, ngồi đây đi.”
Vân Thiển nhỏ giọng nói: “Tôi biết được một ít manh mối. Nể tình chúng ta đều là người chơi, tôi có thể lén nói cho cô biết. Có điều cô phải thay tôi triệt tiêu lửa giận khi nhìn thấy cô.”
Bùi Hướng Nhu bị người ta chỉ mũi mắng nhưng không hề nổi giận, ngược lại không biết phải miêu tả cảm nhận lúc này thế nào.
Lúc này Văn Nhân Du đang ở bên trong lắp tivi, không biết tình hình bên ngoài.
Cảnh tượng im lìm chỉ một chốc, đằng xa vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Bùi Hướng Nhu sáng mắt, xem ra Vân Thiển vẫn còn lương tâm của người chơi, cô đáp: “Được thôi.”
Vân Thiển chỉ vào mũi Bùi Hướng Nhu: “Tôi nhìn thấy con gái xinh đẹp hơn mình như cô là đã thấy phiền!”
Cô giơ tay, cố ý vén tóc ra sau đầu. Mái tóc xinh đẹp bồng bềnh, động tác mang theo chút quyến rũ. Người đẹp vốn được ưu đãi, chiêu này của của cô luôn luôn bách phát bách trúng, không ít du khách người bản xứ nhìn cô huýt sáo .
Giây kế tiếp, Vân Thiển u ám bật ra lời nói giống như nữ phụ ác độc: “Cô đừng vui mừng, tôi muốn làm nhục cô!”
Bùi Hướng Nhu giật thót trong lòng. Cô ta nhíu mày nhìn vẻ mặt hung ác của Vân Thiển, làm nhục cô sao? Đây đều vì cứu thế giới, cô dứt khoát đồng ý.
Vân Thiển để Bùi Hướng Nhu ngồi lên trên ghế nằm, lấy mấy chục tờ tiền trải lên ghế và dưới đất, tiền dưới dất đều lấy đá dằn lại.
Bùi Hướng Nhu bỗng thấy kiêu ngạo, cô ta cảm giác hình như Vân Thiển không gia nhập người chơi cũng chẳng sao.
Cô lại móc ra một dây nho và hai lon bia, hung dữ nhét vào tay Bùi Hướng Nhu.
Cuối cùng, Vân Thiển ngả lên bắp đùi mềm mại, nhắm mắt nói: “Đút tôi ăn, nhanh lên.”
Một cô gái tóc đen váy đỏ bước xuống, dáng người yểu điệu. Ngón trỏ Vân Thiển kéo mắt kính xuống rồi lại đẩy lên, dáng cô em này hot thật.
Bùi Hướng Nhu cầm thức ăn, vừa hoang mang vừa luống cuống.
Nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn vì được Bùi Hướng Nhu phục vụ của Vân Thiển, lòng anh trào dâng bất mãn.
Văn Nhân Du gắn tivi xong, đi ra ngoài thấy ngay cảnh tượng trước mặt, bước chân anh khựng lại.
Văn Nhân Du: “?”
Người chơi sau lưng khuyên: “Anh Bùi, đây là người ở đây, anh tỉnh táo lại một chút!”
Nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn vì được Bùi Hướng Nhu phục vụ của Vân Thiển, lòng anh trào dâng bất mãn.
Anh bước lên túm lấy cánh tay Bùi Hướng Nhu, kéo cô ta lên, nheo mắt cảnh cáo: “Cách xa cô ấy một chút.”
“Bùi Hướng Nhu”. Trao đổi tên họ xong, cô ngồi xổm cạnh Vân Thiển, nhỏ giọng hỏi: “Cô… cũng phát hiện anh ta bất thường nên mới tiếp cận sao?”
Bánh xe ma sát mặt đất phát ra tiếng rít chói tai, xe chưa dừng hẳn mà một người đàn ông đã nhảy thẳng từ ghế lái xuống : “Đệch! Mày tính làm gì em gái tao, buông nó ra!”
Bùi Chí Vũ giằng Bùi Hướng Nhu về: “Em không sao chứ?”
“Thế nhưng! Tôi là người có lòng đố kỵ với người đồng giới rất mạnh, thấy người chơi xinh đẹp hơn mình trong đội, tôi vô cùng tức giận, tức đến mức không muốn tiếp xúc bất cứ người chơi nào, càng không muốn cứu giúp thế giới.”
Anh kiểm tra Bùi Hướng Nhu, thấy vết đỏ nổi bật trên cánh tay, mặt anh vụt đen như đít nồi: “Tao giết mày!”
Người chơi sau lưng khuyên: “Anh Bùi, đây là người ở đây, anh tỉnh táo lại một chút!”
Vân Thiển gật đầu, nở nụ cười yêu kiều: “Tôi là Vân Thiển.”
Bùi Hướng Nhu cũng lên tiếng: “Anh, anh hiểu lầm rồi.”
Văn Nhân Du: “Đánh người ở đây, các người muốn vào đồn cảnh sát hả?”
Bùi Chí Vũ cười khẩy, anh lấy khẩu súng trong ngực ra: “Tao mặc kệ, trước tiên tao phải…”
Văn Nhân Du đã lắp ráp dù che nắng và ghế nằm, đang gõ cửa một phòng nào đó để chuyển tivi .
Hai mắt Bùi Chí Vũ đột ngột trợn trắng, ngã sấp về trước, chỉ số sinh mạng không rớt quá nhiều, người đã bất tỉnh.
Bùi Hướng Nhu cũng lên tiếng: “Anh, anh hiểu lầm rồi.”
Vân Thiển đừng đằng sau anh, hai tay giơ lên cục đá to bằng cái đầu. Thấy mọi người nhìn mình, cô ngượng ngùng nói: “Anh Bùi hơi kích động, để anh ấy ngủ một lúc cho tỉnh táo.”
Bùi Hướng Nhu và đám người chơi trầm mặc nhìn chằm chằm vết máu trên đá. Có phải cô thường xuyên làm chuyện này nên mới có thể đánh người chơi bất tỉnh một cách chuẩn xác như vậy không?
Nếu người chơi có chuyện gì, tốt nhất nên hành động hai người trở lên. Trước đây không phải chưa từng xảy ra chuyện người chơi hành động lại bị người bản xứ đánh lén.
Văn Nhân Du sững người nhìn Vân Thiển.
Cảnh tượng im lìm chỉ một chốc, đằng xa vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Trên xe lao xuống nhiều cảnh sát, cưỡng chế đám người Vân Thiển, Bùi Chí Vũ, Bùi Hướng Nhu lên xe.
Bùi Hướng Nhu: ĐMM, nghe thấy không! ĐMM!
Văn Nhân Du muốn hỏi xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy Charles tươi cười chạy từ sau lữ quán tới chỗ anh, mái tóc vàng cực kỳ chói lóa dưới ánh mặt trời.
Cô gái tóc nâu trà trước mặt rất xinh đẹp, người có khuôn mặt như vậy lại ganh ghét đố kỵ với vẻ đẹp của cô…
“Xin lỗi Du, người đàn ông hôn mê kia phát hiện vài chuyện không nên biết, hình như cả đám bọn họ cũng biết. Cậu hiểu rồi đấy, chúng ta không thể để bí mật bị lộ ra ngoài.”
Văn Nhân Du đành nhìn xe cảnh sát mang người đi.
Vân Thiển nghệch mặt nhìn những người chơi khác cùng bị nhốt trong nhà giam đồn cảnh sát.
Đợi đã, người chơi phạm tội có liên quan gì Vân Thiển cô?
Cứ mỗi lần đọc chương mới là cười như điên. Ai đời như chị Thiển vì mê gái mà vô duyên vô cớ bị bắt vào đồn cành sát…
Anh đòi chị đưa tiền ms cho ngủ cơ đấy. Sau này anh mà lì lợm quấn lấy một hai đòi tự dâng mình r bị vả mặt thì sao, phải chừa đg lui cho mình chứ ??
ước mơ cá muối không bao giờ thực hiện được
người ta đòi ngủ thì ko cho, người ta quay qua người khác thì ghen
Cái nết không thích Vân Thiển ở cạnh người khác của anh có chết cũng không đổi mà.
Phũ gái thế này xứng đáng làm chồng Vân chó =))))))
Uớc mơ cá muối lại lần nữa tan tành =))))
Ngta muốn thì không đồng ý
Ngta quay sang ở cùng ng khác thì bày đặt ghen
Ha, đúng là nam nhân