Cá muối cứu thế – Chương 32

Chương 32

Tai  bay  vạ gió

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Vân Thiển: Đây là giống loài yêu tiền gì thế? “Cách ta xa một chút.”

Thuốc có thể khôi phục chỉ số sinh mệnh… Vân Thiển nhớ Văn Tư Thành từng đề cập rất ít thế giới tận thế có cách khôi phục chỉ số sinh mệnh. Cô muốn biết thuốc này là gì, vừa có thể kéo người ta lại từ bên rìa cái chết, lại còn có thể khôi phục bề ngoài bình thường.

Cô giả vờ lấy tiền từ túi đeo vai bên người, Cabo có mệnh giá tiền lớn, mười nghìn cũng không dày lắm. Nàng khẽ nâng đầu, mắt vĩ hơi chút đảo.

Lúc Văn Nhân Du đòi tiền, gương mặt khẽ mỉm cười. Lúc Vân Thiển dứt khoát lấy tiền ra, nụ cười của anh càng tươi. Nhận được mười nghìn Cabo, Văn Nhân Du bèn nói: “Tôi rất thích những vị khách hào phòng giống cô.” Cái kia người mù tiều tụy thủ có Kiêu Điểu bình.

Tầm mắt anh bỗng nâng lên, dừng ở sau lưng Vân Thiển. Hai người bên kia đã nói chuyện xong, đang đi tới bên này.  Vân Thiển quay lưng với bọn họ nên không hề hay biết.

Vân Thiển còn đang định hỏi chuyện bình thuốc, chợt cánh tay Văn Nhân Du ôm cô vào lòng, đè lên hàng rào vườn hoa, hơi thở áp sát, vây cả người cô trong cánh tay. Người nọ phát ra hỏi sau lại cúi đầu nói.

Vân Thiển cực lực lên án đối với hành vi đụng chạm xảy ra bất ngờ giống như mở đầu truyện Hải Đường PoPo(*), chỉ ước bản thân có thể lật xem luôn đoạn trọng điểm phía sau.

(*) Hải Đường và PoPo là trang web đăng truyện giống Tấn Giang, thường đăng truyện H. Ngoan ngoãn bị trói người mù ở Tần Trà hoàn.

Đụng phải kiểu người vừa hợp mắt vừa đầy tính xâm lược như Văn Nhân Du, đầu cô chứa đầy chữ X… Hơn nữa, đêm nọ cô mơ một giấc mơ, giấc mơ này khiến căn bệnh nhiều năm trước có dấu hiệu tái phát. Văn Nhân Du là một người có thể giúp cô giải tỏa dục vọng. Hắn mặt ở quang lý đều có vẻ cực vì âm.

Cặp mắt đào hoa dưới gọng kính hồng long lanh, ngập tràn cảm giác mong đợi ăn bánh không trả tiền. Đôi tay cô túm lấy áo khoác âu phục trước ngực anh, dây xích đồng hồ bỏ túi cũng bị nắm trong lòng bàn tay. Của nàng đồng tử chợt co rụt lại.

Vân Thiển: “Làm nhanh một chút!”

Văn Nhân Du: “…” Anh cúi mắt, không tưởng tượng nổi nhìn về phía cô. Đây là loại người gì vậy? Nàng lần đầu tiên trực diện như vậy cảnh tượng.

Hơn na, anh làm thếİđâu phi vìɨchuyn đó

“Du, cuicùng cu cũngthông sut, btĩđu cm thyhng thú viĺph n riɪà? Tôi cònétưng cu chơbiết gii quyếtĮna đi saucô đc bngâtin thôi chGing nói ngngn truyn tsau lưng VănĩNhân Du ti,ging điu trm)bng du dương,ãnói chuyn màc như ngâmđiu tr tình.

TrưcĮkia tôi hnìcu ra ngoài,chn nhiu côÏgái xinh đpĩnhư vy màcu chng hngthú vi cônào. Tôi cònítưng cu bìlit dương hocthích đàn ông,xem ra khôngĩphi…

Văn NhânDu: “Có rnhă đây nóixu tôi, chiýbng cu điqun lý cho]tt đám ngưingoi lai trênìtrn đi.”

“Haha ha, bnh không pháthin đưc gìïđâu! Đúng ri,ícu biết hômnay chúng tôiti đây, vyêmà còn làmchuyn như vytrong vưn hoa,chng l đóikhát sau khaitrai à? Haha, tôi hiuÏmà, đ tôiãxem th làcon gái nhàai.”

Tiếng cànhlá b gim,ngưi n đangđi v nơiênày.

Vân Thin bVăn Nhân Duíche kín mít,íkhông th thy³rõ ngưi ti.T hưng đica ngưi nàyícng thêm ging²nói nghe loángthoáng ban nãy,hn là mtãtrong hai ngưiÎnói chuyn trongvưn hoa… Là³tên thanh niênkia sao?

Chuyn nàykhông liên quan¹ti cu.”

Mtbàn tay toòln áp lêngáy Vân Thin,hơi dùng sc,¹c ngưi côívùi vào lngļngc đàn ông.Trên ngưi anhcó mùi xôngâhương nhàn nht,không nhn ra}là mùi câyĩg nào, rtthơm.

Tay anh đèÎquá cht, tiếpxúc khongĮcách gn, cngưi anh cngnhư mt khig.

Vân Thin: Ghétjtht, mt dánílên thu kínhđri!

Ngưi mun nhìnkhuôn mt VânĩThin không khi¸tht vng, anhfta càu nhàu:“Bo bi ghêgm vy à,ètrông dáng dpkhông phi ngưitrong trn đúngkhông? Ngưi trongìđoàn du lchũti t phươngĐông ln này?Xem ra cu,vn thích gươngmt phương Đônghơn, tôi hiuįmà

Văn NhânìDu: “William đãõđi trưc ri,cu còn khôngđui theo, chngl mun bíông ta dyd ln na?”

Ngưi nói chuynvi anh rtìc li, ctính nói viVân Thin: “Tôiĩlà Charles. Côgái may mn,cu ta là[ngưi có tinnht th trnchúng tôi đy,nh đng buôngcu ta ra.”)

Xác nhn Charlesđã ri đi,Văn Nhân Duúmi buông VânThin ra.

Vân ThinIlp tc tháomt kính xung,ĩcm mép váyĩlên lau kính.

VănõNhân Du nhìn)đng tác thôl ca VânếThin mà câmnín.

Anh không hiuóc gì b}ngoài Lâm ĐiîNgc, bên trongli là lõiTrương Phi.

Vân Thinđeo mt kínhflên ln na,ìnhưng mày nhìnVăn Nhân Du,bt ra câut h báo:į“Bây gi khôngìcòn ai na,įchúng ta cóth tiếp tcéchuyn dang dălúc nãy.”

Côưngng đu ưnngc, không hèngưng ngùng màĩphô bày đưngcong cơ thmình. Thy VănÎNhân Du khôngphn ng, côgiơ tay lên,lun ngón tayɪvào mái tóc{nâu trà đãphc hi óngimưt, cun mt)phn tóc dàiíra trưc ngc.

Đng³tác như vykhiến nơi nàoưđó bng tràodâng sóng ln.

VânĺThin li đangmc đm crng…

Tm mt VăníNhân Du lưtÍqua. Anh chmòchp lui vsau, ly sápùchi chut mtsi tóc đenrũ xung chongay ngn, lv hơi bifri.

Vân Thin cm)nhn đưc sbi ri này,vì vy côbưc ti gnVăn Nhân Du,ép sát đếnèkhi anh khôngth lui đưcna.

Lúc này, VânĪThin đã tìmđưc cm giácļngưng ngùng gingvi Tng HànhCh trên ngưiìanhTht ging)như cùng mt¹ngưi mà.

Vân Thin:Chc, Đng thau(1)mà ci trangɪVương gi(2) cáiìgì.

(1)(2) Đây đuưlà cp bctrong game Vươnggi vinh diu,ĨĐng thau làđcp thp nht,°Vương gi làïcp cao nht.

Cô¸hít th sâu,kim chế trng°thái phát bnh.

VănNhân Du khôngèhiu ý nghĩa]ca li nóinày, nhưng điuıđó không ngăn)anh cm nhnđưc s giuct trong liĩnói ca VânThin. Mt anhti sm, nhnhàng ôm côêlên khi mt}đt bng kiuôm công chúa.

VănîNhân Du đirt nhanh, chođến ch cast, anh ném(Vân Thin rangoài.

Văn Nhân Du:ĬKhông có nămtrăm nghìn, côđng hòng ngvi tôi.”

“…Nhìn thy cng:sp đóng li[trưc mt, VânThin gi chtca, nói: “Gimgiá năm mươiɩphn trăm, tôiõs suy nghĩ¹mt chút!”

VăniNhân Du dnsc đóng ca,ánhưng sc VânThin không hyếu hơn anh:)“Buông tay!”

VânThin: “Buông taycũng đưc, anhnói cho tôi}biết thuc ban}nãy tôi unglà gì? Cònɩbán không, tôimun mua thêmmy bình.”

VănÎNhân Du khcưi: “Đây làtài sn caÎtrn chúng tôi,ácô có thîmua sn phmïtương t trong(siêu th thưtrn. Bình tôiìcho cô ungľch đ mình)tôi s dng,âcho cô dùnghai ln làĩngoài ý mun…

Giây kế tiếp,anh sng stìđến im bt,Ĩkhông ng VânThin tha dpanh nói chuyn,âm mưu đnhíchui đu vàoìca st.

Cô tưngmình là mèo°à, ch cnĭchui đu vàoılà có thlt c thân?

VănNhân Du raásc đy cô.

VânThin kêu la:ơ“Anh ra giáămc như vyĮthì sao khôngđ tôi dùngĭth mt chút,làm ăn khôngth thế đưc…Anh có htr tr gópkhông?”

Văn NhânDu: “…

Haingưi ging coòna ngày, chmĩdt bng vic(Vân Thin tõb. Cô nói:“Tôi mun mtchiếc ti viưvà mt chiếcÍghế nm, thêmcây dù chenng.”

Văn NhânăDu đng ý.Anh nhìn VânThin đi mt]bưc ngonh đuba ln, chngơhiu ti saoɨmình li cmýthy hng thúvi cô gáiĪnhư vy.”

Anhɪch thích tinbc, khao khátđi vi tinlà bt tn.Bt c cáchthc nào cóìth kiếm đưcês tin lnđu khiến anhkhó t chi,ianh c nghĩèmình s luônsng như vy.

Chođến khi đoàndu lch kiaìti th trn.òNgày bn hti, tâm trngıanh bn chn,mãi đến lúcnhìn thy VânĭThin, sâu thmêtrong linh hnìanh truyn đếnrung đng, anhìny sinh hiếuk.

Hiếu k đâyIlà ngưi thếnào.

Bây gi anhúđã biết.

Đây làmt ngưi háo]sc.

Văn Nhân Du°lái xe điưmua tivi, ghếĩnm và dùúche nng màVân Thin cn.Đang trongésiêu th, anhĩbng b ngưiéta ngăn li,įđó là mtcô gái xinhđp.

Bùi Hưng Nhul phép hi:ĪChào anh, tôiIlà du kháchđến th trnáHnh Phúc duèlch, đng thicũng là tácgi chuyên khámphá cnh đpĩcác nơi. Xinhi, anh cóĪtin k tôibiết mt ítưđc sc cath trn không,°tôi có thítr thù lao{hu hĩnh choanh.”

Nói xong,ìcô ch đi³anh trli.

Ngưi bn xtrưc mt khícht ôn hòanho nhã, trênngc âu phcdán bng “Qunlý l quán°Tiu Điu –Văn Nhân Duf. Cô đâý ngưi bnîx này hơiđkhác bit, dưngïnhư nhng ngưi:bn x khácõva s hãichán ghét anh,ĩli va thhin kính trng]ly lòng.

Kiu tìnhcm mâu thunènày là mtbưc đt pháįđ tìm raòđim bt thưng³ca th trn..

BùiɩHưng Nhu vàínhóm ngưi chơiòt cho rngÍđã tìm đưcĩmanh mi btthưng ca th{trn, bn hímun tiến hành)điu tra thôngqua dân cư đây. Nhưngíbn h lijphát hin thtrn này đoànkết ging như²mt cái thùngóst, không tìmđưc bt cĩkhe h nàoĺđ cy.

Ln nàytrong ngưi chơikhông có ngưichơi thn chn,bn h phiôt mình tiêuãdit nhân ttn thế. Nhưngùtoàn b thìtrn, k c°tin tc thếõgii trên mngfđu cho thyɪđây là mtthế gii hòabình, không cóbt c duíhiu tn thếínào.

Nếu tht scó gì kl thì đólà ngành thmĨm ca thếgii tn thếènày cc kíphát trin, ítĮngưi b so,so r, rnida làm đauđu.

Sn phm bánchy nht trongsiêu th thítrn là kemlàm đp đchiu ph biếnếnht thế giiĨhin ti. Chuynfnày đã cóĩngưi chơi điđiu tra, hinti không tìmđưc bt cũch nào kl.

Dù bn hóhi thăm ngưidân nào vv án mttích ti thtrn, nhng ngưiđó đu nóign nói xari nói lngìsang chuyn khác.ãNếu như hik hơn, đncnh sát trên(trn s pháiĨngưi đến, cưiưtít mt láixe cnh sát:tun tra bêncnh, cnh cáongưi chơi khôngđưc quy ridân trong trn.

RõÎràng biết thtrn bt thưng,ļnhưng li khônglàm gì đưc.ɪVi tư cáchlà ngưi lãnhđo Bang hi:ngưi chơi lnĩnày, Bùi HưngNhu và anhtrai cô làBùi Chí Vũİphi phát huythc lc khiếnngưi chơi tinphc, có điuĺkhon đi tìmìnhân t tnthế này khiếnbn h tníquá nhiu thigian.

Bùi Chí Vũõđi tìm Thtrưng, hi vng,có th thuhoch đưc mtìít tin tcÏhu dng ľy ban thtrn.

Bùi Hưng Nhudng mch suyɪnghĩ, ch đicâu tr lica Văn NhâníDu.

Văn Nhân Du:í“Tôi hoàn toànèkhông hiu lchs, đc sc:và chuyn trongth trn, cũngõchưa bao gi[đ ý nhngíchuyn này. Côtìm nhm ngưi¹ri.”

Bùi Hướng Nhu vội nói: “Đã là người mở lữ quán, chắc chắn anh từng gặp đủ loại người, kể cho tôi vài câu chuyện của họ cũng được. Chúng ta có thể tìm chỗ từ từ ngồi xuống nói chuyện.”

Có thể chấp nhận được, hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Cô giơ tay, cố ý vén tóc ra sau đầu. Mái tóc xinh đẹp bồng bềnh, động tác mang theo chút quyến rũ. Người đẹp vốn được ưu đãi, chiêu này của của cô luôn luôn bách phát bách trúng, không ít du khách người bản xứ nhìn cô huýt sáo .

Văn Nhân Du gắn tivi xong, đi ra ngoài thấy ngay cảnh tượng trước mặt, bước chân anh khựng lại.

Văn Nhân Du lấy bình xịt trong túi ra, phun xịt xung quanh người, mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong không khí. Anh lại nhìn về phía Bùi Hướng Nhu, khẽ cười, lấy một chai dầu gội từ kệ bên cạnh.

Vân Thiển để Bùi Hướng Nhu ngồi lên trên ghế nằm, lấy mấy chục tờ tiền trải lên ghế và dưới đất, tiền dưới dất đều lấy đá dằn lại.

“Gàu nhiều quá, đổi hiệu khác mà dùng.”

Văn Nhân Du đi vòng qua, rời khỏi đó. Bùi Hướng Nhu dưới sự giáo dục xuất sắc của gia thế không thèm so đo với loại người này, cô giẫm giày cao gót, bước nhanh duổi theo, trước khi đuổi theo còn gửi tin nhắn cho Bùi Chí Vũ.

Bùi Hướng Nhu và đám người chơi trầm mặc nhìn chằm chằm vết máu trên đá. Có phải cô thường xuyên làm chuyện này nên mới có thể đánh người chơi bất tỉnh một cách chuẩn xác như vậy không?

Tiếng phì cười vang lên bốn phía, không ít người đang quan sát nơi này.

Miếng khoai trong miệng Vân Thiển mất ngon, cô nhanh chóng nảy ra một ý.

Nhớ đến toàn bộ người chơi tập hợp không có Vân Thiển, có nghĩa là người này không hề hợp tác, cô đổi sắc mặt, kiêu căng chỉ trích Vân Thiển: “Chúng tôi tới đây để tiêu diệt nhân tố tận thế, không phải đến nghỉ ngơi. Cô làm vậy không thấy áy náy trong lòng hả?”

Bùi Hướng Nhu: “…”

Vân Thiển đừng đằng sau anh, hai tay giơ lên cục đá to bằng cái đầu. Thấy mọi người nhìn mình, cô ngượng ngùng nói: “Anh Bùi hơi kích động, để anh ấy ngủ một lúc cho tỉnh táo.”

Bùi Hướng Nhu tưởng lỗ tai mình có vấn đề: “Cô muốn…với người bản xứ?”

Bùi Hướng Nhu: ĐMM, nghe thấy không! ĐMM!

Văn Nhân Du: “Đánh người ở đây, các người muốn vào đồn cảnh sát hả?”

Văn Nhân Du đi vòng qua, rời khỏi đó. Bùi Hướng Nhu dưới sự giáo dục xuất sắc của gia thế không thèm so đo với loại người này, cô giẫm giày cao gót, bước nhanh duổi theo, trước khi đuổi theo còn gửi tin nhắn cho Bùi Chí Vũ.

Văn Nhân Du sững người nhìn Vân Thiển.

Nếu người chơi có chuyện gì, tốt nhất nên hành động hai người trở lên. Trước đây không phải chưa từng xảy ra chuyện người chơi hành động lại bị người bản xứ đánh lén.

Bùi Hướng Nhu sáng mắt, xem ra Vân Thiển vẫn còn lương tâm của người chơi, cô đáp: “Được thôi.”

Vân Thiển nghệch mặt nhìn những người chơi khác cùng bị nhốt trong nhà giam đồn cảnh sát.

Đúng lúc Bùi Chí Vũ thu được một ít manh mối, đang chuẩn bị bàn bạc kỹ lưỡng với Bùi Hướng Nhu trước. Mấy người chơi đi cùng anh ngồi lên xe, nhìn định vị trên đồng hồ cứu thế, chạy về phía Bùi Hướng Nhu.

Hai mắt Bùi Chí Vũ đột ngột trợn trắng, ngã sấp về trước, chỉ số sinh mạng không rớt quá nhiều, người đã bất tỉnh.

Văn Nhân Du lái xe rời đi, Bùi Hướng Nhu cũng gọi xe đuổi theo.

Bùi Hướng Nhu giật thót trong lòng. Cô ta nhíu mày nhìn vẻ mặt hung ác của Vân Thiển, làm nhục cô sao? Đây đều vì cứu thế giới, cô dứt khoát đồng ý.

Tiếng phì cười vang lên bốn phía, không ít người đang quan sát nơi này.

Đến lữ quán Tiểu Điểu, Bùi Hướng Nhu dừng xe cách đó không xa.

Văn Nhân Du đã lắp ráp dù che nắng và ghế nằm, đang gõ cửa một phòng nào đó để chuyển tivi .

Văn Nhân Du muốn hỏi xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy Charles tươi cười chạy từ sau lữ quán tới chỗ anh, mái tóc vàng cực kỳ chói lóa dưới ánh mặt trời.

Bùi Hướng Nhu trợn tròn hai mắt, cô từng gặp cô gái này.

Cuối cùng, Vân Thiển ngả lên bắp đùi mềm mại, nhắm mắt nói: “Đút tôi ăn, nhanh lên.”

Vân Thiển bảo Văn Nhân Du lắp ráp tivi, còn mình chạy ra chỗ dù che nắng, lấy cola ướp lạnh và ba gói trái cây quà vặt, nhàn nhã nằm xuống.

Anh bước lên túm lấy cánh tay Bùi Hướng Nhu, kéo cô ta lên, nheo mắt cảnh cáo: “Cách xa cô ấy một chút.”

Cô để ý tới chiếc xe dừng ở đằng xa.

Bùi Hướng Nhu cầm thức ăn, vừa hoang mang vừa luống cuống.

Một cô gái tóc đen váy đỏ bước xuống, dáng người yểu điệu. Ngón trỏ Vân Thiển kéo mắt kính xuống rồi lại đẩy lên, dáng cô em này hot thật.

Vân Thiển bảo Văn Nhân Du lắp ráp tivi, còn mình chạy ra chỗ dù che nắng, lấy cola ướp lạnh và ba gói trái cây quà vặt, nhàn nhã nằm xuống.

Bùi Hướng Nhu đi tới bên cạnh Vân Thiển, mở miệng: “Chúng ta từng gặp nhau.”

Văn Nhân Du: “?”

Lúc này Văn Nhân Du đang ở bên trong lắp tivi, không biết tình hình bên ngoài.

Vân Thiển nhỏ giọng nói: “Tôi biết được một ít manh mối. Nể tình chúng ta đều là người chơi, tôi có thể lén nói cho cô biết. Có điều cô phải thay tôi triệt tiêu lửa giận khi nhìn thấy cô.”

Vân Thiển gật đầu, nở nụ cười yêu kiều: “Tôi là Vân Thiển.”

“Bùi Hướng Nhu”. Trao đổi tên họ xong, cô ngồi xổm cạnh Vân Thiển, nhỏ giọng hỏi: “Cô… cũng phát hiện anh ta bất thường nên mới tiếp cận sao?”

Giây kế tiếp, Vân Thiển u ám bật ra lời nói giống như nữ phụ ác độc: “Cô đừng vui mừng, tôi muốn làm nhục cô!”

Vân Thiển lắc đầu: “Không phải, tôi chỉ muốn ngủ với anh ta.” Cô cười híp mắt, nhường một nửa ghế nằm: “Đừng ngồi dưới đất, ngồi đây đi.”

Văn Nhân Du lấy bình xịt trong túi ra, phun xịt xung quanh người, mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong không khí. Anh lại nhìn về phía Bùi Hướng Nhu, khẽ cười, lấy một chai dầu gội từ kệ bên cạnh.

“Gàu nhiều quá, đổi hiệu khác mà dùng.”

Bùi Hướng Nhu tưởng lỗ tai mình có vấn đề: “Cô muốn…với người bản xứ?”

Nhớ đến toàn bộ người chơi tập hợp không có Vân Thiển, có nghĩa là người này không hề hợp tác, cô đổi sắc mặt, kiêu căng chỉ trích Vân Thiển: “Chúng tôi tới đây để tiêu diệt nhân tố tận thế, không phải đến nghỉ ngơi. Cô làm vậy không thấy áy náy trong lòng hả?”

Miếng khoai trong miệng Vân Thiển mất ngon, cô nhanh chóng nảy ra một ý.

Bùi Hướng Nhu trợn tròn hai mắt, cô từng gặp cô gái này.

Tiếng thở dài thườn thượt vang lên.

Đến lữ quán Tiểu Điểu, Bùi Hướng Nhu dừng xe cách đó không xa.

“Tôi vốn là người rất cầu tiến. Lần này vào thế giới tận thế, tôi cũng muốn cố gắng lắm, thử hỏi ai không muốn cứu giúp thế giới?!” Vân Thiển nói năng hùng hồn.

Bùi Hướng Nhu đi tới bên cạnh Vân Thiển, mở miệng: “Chúng ta từng gặp nhau.”

Cô nhìn chằm chằm Bùi Hướng Nhu, mắt tràn đầy lửa giận.

“Thế nhưng! Tôi là người có lòng đố kỵ với người đồng giới rất mạnh, thấy người chơi xinh đẹp hơn mình trong đội, tôi vô cùng tức giận, tức đến mức không muốn tiếp xúc bất cứ người chơi nào, càng không muốn cứu giúp thế giới.”

Vân Thiển chỉ vào mũi Bùi Hướng Nhu: “Tôi nhìn thấy con gái xinh đẹp hơn mình như cô là đã thấy phiền!”

“Xin lỗi Du, người đàn ông hôn mê kia phát hiện vài chuyện không nên biết, hình như cả đám bọn họ cũng biết. Cậu hiểu rồi đấy, chúng ta không thể để bí mật bị lộ ra ngoài.”

Bùi Hướng Nhu bị người ta chỉ mũi mắng nhưng không hề nổi giận, ngược lại không biết phải miêu tả cảm nhận lúc này thế nào.

Văn Nhân Du lái xe rời đi, Bùi Hướng Nhu cũng gọi xe đuổi theo.

Cô gái tóc nâu trà trước mặt rất xinh đẹp, người có khuôn mặt như vậy lại ganh ghét đố kỵ với vẻ đẹp của cô…

Đúng lúc Bùi Chí Vũ thu được một ít manh mối, đang chuẩn bị bàn bạc kỹ lưỡng với Bùi Hướng Nhu trước. Mấy người chơi đi cùng anh ngồi lên xe, nhìn định vị trên đồng hồ cứu thế, chạy về phía Bùi Hướng Nhu.

Bùi Hướng Nhu bỗng thấy kiêu ngạo, cô ta cảm giác hình như Vân Thiển không gia nhập người chơi cũng chẳng sao.

Cô để ý tới chiếc xe dừng ở đằng xa.

Có thể chấp nhận được, hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Vân Thiển lắc đầu: “Không phải, tôi chỉ muốn ngủ với anh ta.” Cô cười híp mắt, nhường một nửa ghế nằm: “Đừng ngồi dưới đất, ngồi đây đi.”

Vân Thiển nhỏ giọng nói: “Tôi biết được một ít manh mối. Nể tình chúng ta đều là người chơi, tôi có thể lén nói cho cô biết. Có điều cô phải thay tôi triệt tiêu lửa giận khi nhìn thấy cô.”

Bùi Hướng Nhu bị người ta chỉ mũi mắng nhưng không hề nổi giận, ngược lại không biết phải miêu tả cảm nhận lúc này thế nào.

Lúc này Văn Nhân Du đang ở bên trong lắp tivi, không biết tình hình bên ngoài.

Cảnh tượng im lìm chỉ một chốc, đằng xa vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

Bùi Hướng Nhu sáng mắt, xem ra Vân Thiển vẫn còn lương tâm của người chơi, cô đáp: “Được thôi.”

Vân Thiển chỉ vào mũi Bùi Hướng Nhu: “Tôi nhìn thấy con gái xinh đẹp hơn mình như cô là đã thấy phiền!”

Cô giơ tay, cố ý vén tóc ra sau đầu. Mái tóc xinh đẹp bồng bềnh, động tác mang theo chút quyến rũ. Người đẹp vốn được ưu đãi, chiêu này của của cô luôn luôn bách phát bách trúng, không ít du khách người bản xứ nhìn cô huýt sáo .

Giây kế tiếp, Vân Thiển u ám bật ra lời nói giống như nữ phụ ác độc: “Cô đừng vui mừng, tôi muốn làm nhục cô!”

Bùi Hướng Nhu giật thót trong lòng. Cô ta nhíu mày nhìn vẻ mặt hung ác của Vân Thiển, làm nhục cô sao? Đây đều vì cứu thế giới, cô dứt khoát đồng ý.

Vân Thiển để Bùi Hướng Nhu ngồi lên trên ghế nằm, lấy mấy chục tờ tiền trải lên ghế và dưới đất, tiền dưới dất đều lấy đá dằn lại.

Bùi Hướng Nhu bỗng thấy kiêu ngạo, cô ta cảm giác hình như Vân Thiển không gia nhập người chơi cũng chẳng sao.

Cô lại móc ra một dây nho và hai lon bia, hung dữ nhét vào tay Bùi Hướng Nhu.

Cuối cùng, Vân Thiển ngả lên bắp đùi mềm mại, nhắm mắt nói: “Đút tôi ăn, nhanh lên.”

Một cô gái tóc đen váy đỏ bước xuống, dáng người yểu điệu. Ngón trỏ Vân Thiển kéo mắt kính xuống rồi lại đẩy lên, dáng cô em này hot thật.

Bùi Hướng Nhu cầm thức ăn, vừa hoang mang vừa luống cuống.

Nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn vì được Bùi Hướng Nhu phục vụ của Vân Thiển, lòng anh trào dâng bất mãn.

Văn Nhân Du gắn tivi xong, đi ra ngoài thấy ngay cảnh tượng trước mặt, bước chân anh khựng lại.

Văn Nhân Du: “?”

Người chơi sau lưng khuyên: “Anh Bùi, đây là người ở đây, anh tỉnh táo lại một chút!”

Nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn vì được Bùi Hướng Nhu phục vụ của Vân Thiển, lòng anh trào dâng bất mãn.

Anh bước lên túm lấy cánh tay Bùi Hướng Nhu, kéo cô ta lên, nheo mắt cảnh cáo: “Cách xa cô ấy một chút.”

“Bùi Hướng Nhu”. Trao đổi tên họ xong, cô ngồi xổm cạnh Vân Thiển, nhỏ giọng hỏi: “Cô… cũng phát hiện anh ta bất thường nên mới tiếp cận sao?”

Bánh xe ma sát mặt đất phát ra tiếng rít chói tai, xe chưa dừng hẳn mà một người đàn ông đã nhảy thẳng từ ghế lái xuống : “Đệch! Mày tính làm gì em gái tao, buông nó ra!”

Bùi Chí Vũ giằng Bùi Hướng Nhu về: “Em không sao chứ?”

“Thế nhưng! Tôi là người có lòng đố kỵ với người đồng giới rất mạnh, thấy người chơi xinh đẹp hơn mình trong đội, tôi vô cùng tức giận, tức đến mức không muốn tiếp xúc bất cứ người chơi nào, càng không muốn cứu giúp thế giới.”

Anh kiểm tra Bùi Hướng Nhu, thấy vết đỏ nổi bật trên cánh tay, mặt anh vụt đen như đít nồi: “Tao giết mày!”

Người chơi sau lưng khuyên: “Anh Bùi, đây là người ở đây, anh tỉnh táo lại một chút!”

Vân Thiển gật đầu, nở nụ cười yêu kiều: “Tôi là Vân Thiển.”

Bùi Hướng Nhu cũng lên tiếng: “Anh, anh hiểu lầm rồi.”

Văn Nhân Du: “Đánh người ở đây, các người muốn vào đồn cảnh sát hả?”

Bùi Chí Vũ cười khẩy, anh lấy khẩu súng trong ngực ra: “Tao mặc kệ, trước tiên tao phải…”

Văn Nhân Du đã lắp ráp dù che nắng và ghế nằm, đang gõ cửa một phòng nào đó để chuyển tivi .

Hai mắt Bùi Chí Vũ đột ngột trợn trắng, ngã sấp về trước, chỉ số sinh mạng không rớt quá nhiều, người đã bất tỉnh.

Bùi Hướng Nhu cũng lên tiếng: “Anh, anh hiểu lầm rồi.”

Vân Thiển đừng đằng sau anh, hai tay giơ lên cục đá to bằng cái đầu. Thấy mọi người nhìn mình, cô ngượng ngùng nói: “Anh Bùi hơi kích động, để anh ấy ngủ một lúc cho tỉnh táo.”

Bùi Hướng Nhu và đám người chơi trầm mặc nhìn chằm chằm vết máu trên đá. Có phải cô thường xuyên làm chuyện này nên mới có thể đánh người chơi bất tỉnh một cách chuẩn xác như vậy không?

Nếu người chơi có chuyện gì, tốt nhất nên hành động hai người trở lên. Trước đây không phải chưa từng xảy ra chuyện người chơi hành động lại bị người bản xứ đánh lén.

Văn Nhân Du sững người nhìn Vân Thiển.

Cảnh tượng im lìm chỉ một chốc, đằng xa vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

Trên xe lao xuống nhiều cảnh sát, cưỡng chế đám người Vân Thiển, Bùi Chí Vũ, Bùi Hướng Nhu lên xe.

Bùi Hướng Nhu: ĐMM, nghe thấy không! ĐMM!

Văn Nhân Du muốn hỏi xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy Charles tươi cười chạy từ sau lữ quán tới chỗ anh, mái tóc vàng cực kỳ chói lóa dưới ánh mặt trời.

Cô gái tóc nâu trà trước mặt rất xinh đẹp, người có khuôn mặt như vậy lại ganh ghét đố kỵ với vẻ đẹp của cô…

“Xin lỗi Du, người đàn ông hôn mê kia phát hiện vài chuyện không nên biết, hình như cả đám bọn họ cũng biết. Cậu hiểu rồi đấy, chúng ta không thể để bí mật bị lộ ra ngoài.”

Văn Nhân Du đành nhìn xe cảnh sát mang người đi.

Vân Thiển nghệch mặt nhìn những người chơi khác cùng bị nhốt trong nhà giam đồn cảnh sát.

Đợi đã, người chơi phạm tội có liên quan gì Vân Thiển cô?

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nona Nguyễn
Nona Nguyễn
3 Năm Cách đây

Cứ mỗi lần đọc chương mới là cười như điên. Ai đời như chị Thiển vì mê gái mà vô duyên vô cớ bị bắt vào đồn cành sát…

Tâm Tâm
Tâm Tâm
3 Năm Cách đây

Anh đòi chị đưa tiền ms cho ngủ cơ đấy. Sau này anh mà lì lợm quấn lấy một hai đòi tự dâng mình r bị vả mặt thì sao, phải chừa đg lui cho mình chứ ??

Huong Zan
Huong Zan
3 Năm Cách đây

ước mơ cá muối không bao giờ thực hiện được

Hanh
Hanh
2 Năm Cách đây

người ta đòi ngủ thì ko cho, người ta quay qua người khác thì ghen

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Cái nết không thích Vân Thiển ở cạnh người khác của anh có chết cũng không đổi mà.

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Phũ gái thế này xứng đáng làm chồng Vân chó =))))))
Uớc mơ cá muối lại lần nữa tan tành =))))

Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
2 Năm Cách đây

Ngta muốn thì không đồng ý
Ngta quay sang ở cùng ng khác thì bày đặt ghen
Ha, đúng là nam nhân

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!