Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Ngoại truyện 05 (4)

Ngoại truyện 05 (4)

Thượng Tuế & Thái Hằng

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Đợi đến hôm sau, hai người đúng hẹn đến đài thi đấu. Đám đông tới xem cuộc chiến, không ít thần tiên thiên đình đến đưa tiên đan giữ mạng cho Thái Hằng, nói với y vợ không cưới được cũng chẳng sao, giữ mạng quan trọng hơn.

Thái Hằng tỏ ra vô cùng cảm kích đối với sự quan tâm của đồng nghiệp, nhận hết đồ đạc, bước lên đài thi đấu, bày dáng vẻ muốn đánh một trận tử chiến cùng Thượng Tuế.

Thượng Tuế lạnh lùng hô: “Xuất chiêu đi!”

Dựa theo kế hoạch gốc, Thái Hằng chỉ cần làm bộ làm tịch đánh một phen, Thượng Tuế tìm đại một sơ hở nào đó rồi tự mình văng ra, thế là y thắng.

Nhưng không ngờ, lúc Thái Hằng rút kiếm ra, kiếm kia non nớt y hệt trẻ con. Thượng Tuế nhìn kiếm pháp ấy mà cay mắt, lòng giật thót, ngẫm nghĩ dạng kiếm pháp này mà cũng đánh bại nàng thì lộ liễu quá rồi.

Nàng biết Thái Hằng yếu, nhưng không ngờ yếu tới như vậy! Thượng Tuế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Lúc lướt qua người y, nàng nghiến răng hỏi: “Ngươi có thể lợi hại hơn một chút không?!”

Cưỡi gió đạp trăng là chuyện mấy nghìn năm nay y thường làm. Nhưng hôm nay có người đi chung, tâm trạng y lại không còn giống như trước.

Đám đông nghe nói thế thì xôn xao.

Thái Hằng lộ vẻ ủ ê, mặt Thượng Tuế cứng đờ, cảm thấy bản thân nói hơi nặng.

Thái Hằng lộ vẻ ủ ê, mặt Thượng Tuế cứng đờ, cảm thấy bản thân nói hơi nặng.

“Tuế Tuế.” Y thì thầm: “Ta sẽ vì nàng ở lại.”

“Vâng.” Thái Hằng gật đầu: “Chắc chắn ta sẽ theo sát tỷ tỷ, một tấc không rời.”

Ai mà không muốn mạnh? Thái Hằng kém như vậy, y cũng đâu muốn đâu.

“Trông ngươi tuấn tú…” Thượng Tuế dịch kiếm y ra: “Bổn quân nhìn trúng ngươi rồi, thu dọn hành lý, về Tịch Sơn với ta.”

Thượng Tuế không để ý lời của Thái Hằng, chỉ nói: “Ta sẽ nghĩ cách.”

Thôi đi.

“Chuyện gì?”

Thượng Tuế nghiến răng, dù sao vốn dĩ muốn mãi mãi bảo vệ y, để người khác biết nàng nương tay thì thế nào?

Nàng biết Thái Hằng yếu, nhưng không ngờ yếu tới như vậy! Thượng Tuế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Lúc lướt qua người y, nàng nghiến răng hỏi: “Ngươi có thể lợi hại hơn một chút không?!”

Cùng với tuổi thọ Nguyên Đức sắp tận, đám người bắt đầu rục rịch, để ý đến ba dòng linh mạch của Tịch Sơn.

Nàng cũng lười diễn tiếp, trực tiếp triệt tiêu trận pháp, để kiếm Thái Hằng chĩa vào cổ mình, chán nản nói: “Được rồi, ta nhận thua.”

“Nàng khóc sao?” Thái Hằng chấn kinh. Y biết tính tình Thượng Tuế, nếu nàng khóc, vậy chắc chắn là xảy ra chuyện lớn.

Trước đây, y luôn cảm thấy bản thân lãnh tâm lãnh tình, chẳng hứng thú với vạn sự vạn vật. Nhưng khoảnh khắc này, y mới nhận ra mỗi ngày ở cùng Thượng Tuế đều vô cùng thú vị.

Đám đông ngây người. Dường như Thái Hằng cũng sửng sốt, y lắp bắp nói: “Nữ quân… không phải Nữ quân nói bắt buộc phải đánh thắng người…”

Tộc Tước không phải hạng người vô năng, Thượng Tuế vốn nhỏ tuổi, dùng linh lực kéo dài tính mạng cho Nguyên Đức, e rằng tiêu hao không ít linh lực của mình. Dưới tình huống đó, nàng quyết đấu với cao thủ tộc Tước…

“Trông ngươi tuấn tú…” Thượng Tuế dịch kiếm y ra: “Bổn quân nhìn trúng ngươi rồi, thu dọn hành lý, về Tịch Sơn với ta.”

Thượng Tuế không hiểu lời y nói, chỉ lầm bầm đáp lời.

Tịch Sơn không phải Đại tông môn, người ít lại xa, vì vậy ít nhiều các tộc thiên đình hơi khinh thường, chẳng qua nể uy danh Thượng Tuế và Nguyên Đức trước đây nên bọn họ không dám làm gì.

Đám đông nghe nói thế thì xôn xao.

Môi nàng lướt qua mặt y, khiến phần rung động trong lòng Thái Hằng lan tràn.

Thái Hằng ngây người, nhìn Tịch Sơn giăng đèn kết hoa, cảm thấy thú vị gấp bội.

Thượng Tuế không tin số mệnh, nhưng nàng lại không có cách nào khác.

Ánh mắt nhìn Thái Hằng thoắt chốc trở nên hung dữ.

Ai mà không muốn mạnh? Thái Hằng kém như vậy, y cũng đâu muốn đâu.

Thái Hằng nhận được ánh mắt của đám đông cảm thấy vô cùng dễ chịu, thu kiếm lại, tựa như thờ ơ nói: “Sớm biết Nữ quân thích ta như vậy, ta khỏi phải đánh rồi, cầm kiếm mỏi tay chết đi được.”

Vừa dứt lời, một tiếng quát lớn truyền từ giữa đám đông ra: “Thái Hằng Tiên quân, ta muốn so…”

Nguyên Đức khuyên nàng: “Tuế Tuế, mệnh trời có lúc, ta đã sống rất lâu rồi, con đừng đau buồn.”

“So cái gì mà so?” Thượng Tuế lạnh mắt liếc sang: “Sau này y là người của ta, muốn so thì so với ta, xem bổn quân có chưởng chết ngươi không!”

Nghe thấy vậy, lòng Thượng Tuế lấy làm kiêu ngạo.

Đi ở sau lưng Thượng Tuế, vẻ mặt Thái Hằng điềm tĩnh, giọng điệu lại vô cùng thấp thỏm: “Tỷ tỷ, có phải ta làm không tốt không, gây họa cho người rồi?”

Đối với chuyện này, Thiên Đế án binh bất động, Tịch Sơn cũng hoàn toàn không biết. Thượng Tuế chỉ quan tâm bệnh tình cha mình, thấy Nguyên Đức ngày càng gầy gò, nàng buồn bã trong lòng nhưng chẳng có cách nào khác.

Thượng Tuế lên tiếng, đám đông im re.

Thượng Tuế quay đầu nhìn Thái Hằng: “Còn không đi?”

Thái Hằng khẽ mỉm cười, đuổi theo Thượng Tuế.

Thượng Tuế hít mũi: “Ta còn không có, chàng có thể làm gì?”

Đi ở sau lưng Thượng Tuế, vẻ mặt Thái Hằng điềm tĩnh, giọng điệu lại vô cùng thấp thỏm: “Tỷ tỷ, có phải ta làm không tốt không, gây họa cho người rồi?”

Thượng Tuế hào hứng nói. Thái Hằng ôm eo Thượng Tuế, cùng ngồi Kỳ lân nhảy lên cao.

Y nắm chặt tay nàng, mồ hôi túa như mưa, ngắm nhìn biểu cảm mất hồn của nàng, khẽ cười.

Thượng Tuế bị đột kích như thế, tay run lên, không giữ chặt dây cương.

“Không sao.” Thượng Tuế cũng không để tâm: “Là ta không dự đoán đúng thực lực của ngươi, sau này ngươi chăm chỉ tu luyện là được.”

Thái Hằng nhận được ánh mắt của đám đông cảm thấy vô cùng dễ chịu, thu kiếm lại, tựa như thờ ơ nói: “Sớm biết Nữ quân thích ta như vậy, ta khỏi phải đánh rồi, cầm kiếm mỏi tay chết đi được.”

Lần này y đi là mất một tháng, y nghĩ cách phá mở kết giới, tìm thấy linh thảo mình cần thì vội vã trở về.

“Chàng có cách gì?”

“Ta nhất định sẽ cố gắng.” Thái Hằng cười híp mắt: “Ta còn muốn tỷ tỷ chỉ dạy nhiều hơn.”

“Không cần nói nữa.”

“Sau này, ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, tránh bị đám người kia ức hiếp.”

“À.” Thượng Tuế nghe vậy hiểu ra, không hề nhận thức được đây là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, liền đáp: “Ngươi muốn ra ngoài chơi? Được thôi, ta dẫn ngươi dạo chợ phiên Tịch Sơn!”

Mà Thiên Đế không dám đắc tội tộc Tước, dàn xếp chuyện cho xong, đồng ý trận quyết đấu này.

Thượng Tuế thấy bộ dạng Thái Hằng dường như chẳng hề cảnh giác, dặn dò y: “Ngươi vừa phi thăng nên không biết Tiên giới loạn cỡ nào.”

Từ sau hôm đó, Tịch Sơn lại có thêm một người con rể quản sự. Vị Tiên quân này tu vi không cao nhưng lại tốt tính, đối nhân xử thế, giải quyết nội vụ đều ngăn nắp trật tự. Dưới sự quản lý của y, Tịch Sơn trở nên hưng thịnh.

Thượng Tuế ngây người, một lát sau mới phản ứng lại, quở trách: “Gọi tỷ tỷ!”

“Vâng.” Thái Hằng gật đầu: “Chắc chắn ta sẽ theo sát tỷ tỷ, một tấc không rời.”

Thái Hằng xoay người ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Thượng Tuế chờ ở cửa. Thượng Tuế hoảng hốt chạy tới: “Sao thế? Sao đột nhiên bảo ngươi vào? Lão già nói gì? Có phải ông ấy làm khó ngươi không? Ông ấy hối hận để ta lấy ngươi à? Ông ấy có khinh thường ngươi không? Ông ấy…”

Thượng Tuế thấy bộ dạng Thái Hằng dường như chẳng hề cảnh giác, dặn dò y: “Ngươi vừa phi thăng nên không biết Tiên giới loạn cỡ nào.”

Nghe thấy vậy, lòng Thượng Tuế lấy làm kiêu ngạo.

Thái Hằng lạnh giọng nói, bảo Quy quản gia lui xuống.

Lòng thầm nghĩ người trẻ tuổi thật tốt, ngoan ngoãn biết bao nhiêu.

Thái Hằng khẽ mỉm cười, đuổi theo Thượng Tuế.

“Ta nhất định sẽ cố gắng.” Thái Hằng cười híp mắt: “Ta còn muốn tỷ tỷ chỉ dạy nhiều hơn.”

Xảy ra chuyện này, Thượng Tuế không yên tâm để Thái Hằng ở lại thiên cung, cùng ngày đi tìm Thiên Đế dàn xếp, đóng gói Thái Hằng về Tịch Sơn.

“Ôm chắc vào.”

“Tuế Tuế.” Thái Hằng cắt lời nàng.

Đợi về đến Tịch Sơn, Thái Hằng mới phát hiện Tịch Sơn đã chuẩn bị sẵn hôn lễ, Thượng Tuế trấn an Thái Hằng: “Ta đã nói với cha ta chuyện thành thân, ông rất phấn khởi, muốn làm sớm cho xong!”

Nàng cũng lười diễn tiếp, trực tiếp triệt tiêu trận pháp, để kiếm Thái Hằng chĩa vào cổ mình, chán nản nói: “Được rồi, ta nhận thua.”

Thái Hằng ngây người, nhìn Tịch Sơn giăng đèn kết hoa, cảm thấy thú vị gấp bội.

“So cái gì mà so?” Thượng Tuế lạnh mắt liếc sang: “Sau này y là người của ta, muốn so thì so với ta, xem bổn quân có chưởng chết ngươi không!”

Hai người bái đường thành thân, mở tiệc chiêu đãi tân khách. Sức khỏe Nguyên Đức tiên quân hiện giờ không tốt mấy, năm xưa ông bị chút thương tích, bây giờ đã thành bệnh kinh niên, chỉ có thể xuất hiện một lúc ở đại sảnh. Đợi sau khi kết thúc buổi lễ, Thái Hằng đang định trở về phòng đợi Thượng Tuế, bỗng nhìn thấy Quy quản gia đến tìm: “Tiên quân, Tiên quân, sơn chủ tìm ngài, ngài qua đó một lúc nhé.”

Cả đời Thượng Tuế đều sống tại Tiên giới, hơn nữa tuổi còn quá nhỏ, biện pháp biết được không nhiều bằng y.

“Không sao.” Thượng Tuế cũng không để tâm: “Là ta không dự đoán đúng thực lực của ngươi, sau này ngươi chăm chỉ tu luyện là được.”

Thái Hằng lấy làm lạ, lúc nãy không tìm, sao bây giờ lại đột nhiên tìm y?

Nhưng y cũng không để ý, theo Quy quản gia đi gặp Nguyên Đức.

Giây phút nghĩ rõ chuyện này, y không đợi Thượng Tuế nói hết đã trực tiếp giữ lấy nàng, hôn lên.

Nguyên Đức ngồi trò chuyện riêng với Thái Hằng một lát, vô cùng hài lòng về người con rể này. Thế nhưng ông nói chuyện không ra hơi, nói thêm vài câu, Thái Hằng thấy ông mệt mỏi nên chủ động dừng đề tài: “Phụ thân đã mệt, Tử Diễn xin lui xuống trước, ngày khác…”  

“Tử Diễn.” Lời còn chưa dứt, Nguyên Đức đã cắt ngang lời y. Ông vươn tay, nắm lấy tay áo Thái Hằng, ánh mắt mang theo chút khẩn cầu: “Tính tình Tuế Tuế thẳng thắn, không biết quanh co vòng vèo. Nó thích ai, không thích ai đều rất đơn giản. Ta làm phụ thân, hi vọng nó sống một cách giản đơn, có thể ở cạnh người mình thích, cho nên không can thiệp suy nghĩ của nó.”

Động tác của Kỳ lân quá nhanh, hai người vừa xóc nảy đã lăn khỏi người Kỳ lân, rơi thẳng xuống dưới.

“Ý tiền bối là?” Thái Hằng cân nhắc lời Nguyên Đức, ông cười khổ: “Nếu Tiên quân vô tâm, xin hãy giơ cao đánh khẽ.”

Trong ba dòng linh mạch này có một dòng là thiên đình lấy lại từ tộc Tước. Tộc Tước nghe thấy Nguyên Đức sắp không xong, bắt đầu đòi linh mạch với Thiên Đế.

Thái Hằng khựng lại, y biết Nguyên Đức đã nhìn ra tu vi của mình.

Đợi về đến Tịch Sơn, Thái Hằng mới phát hiện Tịch Sơn đã chuẩn bị sẵn hôn lễ, Thượng Tuế trấn an Thái Hằng: “Ta đã nói với cha ta chuyện thành thân, ông rất phấn khởi, muốn làm sớm cho xong!”

Hai người bái đường thành thân, mở tiệc chiêu đãi tân khách. Sức khỏe Nguyên Đức tiên quân hiện giờ không tốt mấy, năm xưa ông bị chút thương tích, bây giờ đã thành bệnh kinh niên, chỉ có thể xuất hiện một lúc ở đại sảnh. Đợi sau khi kết thúc buổi lễ, Thái Hằng đang định trở về phòng đợi Thượng Tuế, bỗng nhìn thấy Quy quản gia đến tìm: “Tiên quân, Tiên quân, sơn chủ tìm ngài, ngài qua đó một lúc nhé.”

Y nhìn vẻ cầu xin trong mắt ông lão, trầm ngâm chốc lát, chỉ đáp: “Tiền bối yên tâm, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Lúc này rốt cuộc thiên đình cũng được tiên gia thừa nhận, bắt đầu chính thức vận hành. Thiên đình lớn mạnh, phân chia của cải, cấp bậc tôn ti cũng phải quy định.

Nguyên Đức thở phào gật đầu, buông y ra.

Thái Hằng xoay người ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Thượng Tuế chờ ở cửa. Thượng Tuế hoảng hốt chạy tới: “Sao thế? Sao đột nhiên bảo ngươi vào? Lão già nói gì? Có phải ông ấy làm khó ngươi không? Ông ấy hối hận để ta lấy ngươi à? Ông ấy có khinh thường ngươi không? Ông ấy…”

Thượng Tuế quay đầu nhìn Thái Hằng: “Còn không đi?”

“Tuế Tuế.” Thái Hằng cắt lời nàng.

Thượng Tuế sững sờ nhìn Thái Hằng, được y ôm vào lòng giữa không trung không trọng lượng. Mắt nàng chỉ thấy trăng sáng treo cao, cảm giác Thái Hằng công thành chiếm đất, mi nàng run lên, nhắm mắt lại, để mặc y tiến tới.

Thượng Tuế ngây người, một lát sau mới phản ứng lại, quở trách: “Gọi tỷ tỷ!”

“Tử Diễn.” Lời còn chưa dứt, Nguyên Đức đã cắt ngang lời y. Ông vươn tay, nắm lấy tay áo Thái Hằng, ánh mắt mang theo chút khẩn cầu: “Tính tình Tuế Tuế thẳng thắn, không biết quanh co vòng vèo. Nó thích ai, không thích ai đều rất đơn giản. Ta làm phụ thân, hi vọng nó sống một cách giản đơn, có thể ở cạnh người mình thích, cho nên không can thiệp suy nghĩ của nó.”

Thái Hằng mỉm cười, chỉ đáp: “Chúng ta ra ngoài dạo nhé?”

Ánh mắt nhìn Thái Hằng thoắt chốc trở nên hung dữ.

“À.” Thượng Tuế nghe vậy hiểu ra, không hề nhận thức được đây là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, liền đáp: “Ngươi muốn ra ngoài chơi? Được thôi, ta dẫn ngươi dạo chợ phiên Tịch Sơn!”

Y đi khắp ba nghìn thế giới, dựa theo số tuổi Tiên giới thì đã hơn hai trăm tuổi, ở nhân gian đã hơn bảy vạn năm. Cách mà y biết nhiều hơn Thượng Tuế rất nhiều.

Y biết dưới hạ giới có một gốc cây linh thảo, có thể kéo dài tính mệnh cho Nguyên Đức. Thế nhưng tiên nhân hạ giới không phải chuyện dễ, y cần nghĩ biện pháp.

Thượng Tuế nghiến răng, dù sao vốn dĩ muốn mãi mãi bảo vệ y, để người khác biết nàng nương tay thì thế nào?

Nói xong, Thượng Tuế triệu hồi tọa kỵ, tự mình leo lên, để Thái Hằng ngồi sau lưng mình.

“Ngươi lui xuống trước đi.”

Nguyên Đức thở phào gật đầu, buông y ra.

“Ôm chắc vào.”

Lúc y trở về là một đêm mưa. Vừa về Tịch Sơn, y đã thấy Quy quản gia lăn lê bò toài chạy tới, hớt hơ hớt hải nói: “Chủ tử, cuối cùng ngài trở về rồi! Ngài mau khuyên Nữ quân đi, người đang khóc trong phòng đấy!”

Thượng Tuế hào hứng nói. Thái Hằng ôm eo Thượng Tuế, cùng ngồi Kỳ lân nhảy lên cao.

Cưỡi gió đạp trăng là chuyện mấy nghìn năm nay y thường làm. Nhưng hôm nay có người đi chung, tâm trạng y lại không còn giống như trước.

Y xoay đầu nhìn chăm chú mỹ dung cô gái xinh đẹp chốc lát. Thượng Tuế nhận ra ánh mắt y, xoay đầu lại: “Ngươi…”

Môi nàng lướt qua mặt y, khiến phần rung động trong lòng Thái Hằng lan tràn.

Lòng thầm nghĩ người trẻ tuổi thật tốt, ngoan ngoãn biết bao nhiêu.

Trước đây, y luôn cảm thấy bản thân lãnh tâm lãnh tình, chẳng hứng thú với vạn sự vạn vật. Nhưng khoảnh khắc này, y mới nhận ra mỗi ngày ở cùng Thượng Tuế đều vô cùng thú vị.

Xảy ra chuyện này, Thượng Tuế không yên tâm để Thái Hằng ở lại thiên cung, cùng ngày đi tìm Thiên Đế dàn xếp, đóng gói Thái Hằng về Tịch Sơn.

Giây phút nghĩ rõ chuyện này, y không đợi Thượng Tuế nói hết đã trực tiếp giữ lấy nàng, hôn lên.

Nguyên Đức ngồi trò chuyện riêng với Thái Hằng một lát, vô cùng hài lòng về người con rể này. Thế nhưng ông nói chuyện không ra hơi, nói thêm vài câu, Thái Hằng thấy ông mệt mỏi nên chủ động dừng đề tài: “Phụ thân đã mệt, Tử Diễn xin lui xuống trước, ngày khác…”  

Thượng Tuế bị đột kích như thế, tay run lên, không giữ chặt dây cương.

Thái Hằng mỉm cười, chỉ đáp: “Chúng ta ra ngoài dạo nhé?”

Hai người rơi thẳng xuống áng mây, Thái Hằng đè lên trên, hôn nàng, nắm lấy tay nàng, mười ngón giao thoa.

Động tác của Kỳ lân quá nhanh, hai người vừa xóc nảy đã lăn khỏi người Kỳ lân, rơi thẳng xuống dưới.

Thượng Tuế sững sờ nhìn Thái Hằng, được y ôm vào lòng giữa không trung không trọng lượng. Mắt nàng chỉ thấy trăng sáng treo cao, cảm giác Thái Hằng công thành chiếm đất, mi nàng run lên, nhắm mắt lại, để mặc y tiến tới.

Không cần Quy quản gia nói, Thái Hằng đã biết được kết quả.

Hai người rơi thẳng xuống áng mây, Thái Hằng đè lên trên, hôn nàng, nắm lấy tay nàng, mười ngón giao thoa.

Thái Hằng nhìn hai cha con, thấy Thượng Tuế đỏ hốc mắt thì đau lòng, y nói: “Tuế Tuế, ta có cách.”

Y kéo y sam của nàng, gọi tên nàng, đi cùng nàng, cảm thụ trải nghiệm mà cuộc đời chưa từng nếm trải.

Y nắm chặt tay nàng, mồ hôi túa như mưa, ngắm nhìn biểu cảm mất hồn của nàng, khẽ cười.

“Tuế Tuế.” Y thì thầm: “Ta sẽ vì nàng ở lại.”

Thượng Tuế không hiểu lời y nói, chỉ lầm bầm đáp lời.

Từ sau hôm đó, Tịch Sơn lại có thêm một người con rể quản sự. Vị Tiên quân này tu vi không cao nhưng lại tốt tính, đối nhân xử thế, giải quyết nội vụ đều ngăn nắp trật tự. Dưới sự quản lý của y, Tịch Sơn trở nên hưng thịnh.

Lúc này rốt cuộc thiên đình cũng được tiên gia thừa nhận, bắt đầu chính thức vận hành. Thiên đình lớn mạnh, phân chia của cải, cấp bậc tôn ti cũng phải quy định.

“Ta ra ngoài một chuyến.” Thái Hằng mặc áo cho nàng: “Có lẽ mất một tháng, nàng chờ ta trở lại, chăm sóc phụ thân cho tốt.”

Tịch Sơn không phải Đại tông môn, người ít lại xa, vì vậy ít nhiều các tộc thiên đình hơi khinh thường, chẳng qua nể uy danh Thượng Tuế và Nguyên Đức trước đây nên bọn họ không dám làm gì.

Cùng với tuổi thọ Nguyên Đức sắp tận, đám người bắt đầu rục rịch, để ý đến ba dòng linh mạch của Tịch Sơn.

Thượng Tuế lên tiếng, đám đông im re.

Trong ba dòng linh mạch này có một dòng là thiên đình lấy lại từ tộc Tước. Tộc Tước nghe thấy Nguyên Đức sắp không xong, bắt đầu đòi linh mạch với Thiên Đế.

Đối với chuyện này, Thiên Đế án binh bất động, Tịch Sơn cũng hoàn toàn không biết. Thượng Tuế chỉ quan tâm bệnh tình cha mình, thấy Nguyên Đức ngày càng gầy gò, nàng buồn bã trong lòng nhưng chẳng có cách nào khác.

Nguyên Đức khuyên nàng: “Tuế Tuế, mệnh trời có lúc, ta đã sống rất lâu rồi, con đừng đau buồn.”

Thượng Tuế không tin số mệnh, nhưng nàng lại không có cách nào khác.

Thái Hằng nhìn hai cha con, thấy Thượng Tuế đỏ hốc mắt thì đau lòng, y nói: “Tuế Tuế, ta có cách.”

Thái Hằng khựng lại, y biết Nguyên Đức đã nhìn ra tu vi của mình.

“Chàng có cách gì?”

Thượng Tuế hít mũi: “Ta còn không có, chàng có thể làm gì?”

“Ta ra ngoài một chuyến.” Thái Hằng mặc áo cho nàng: “Có lẽ mất một tháng, nàng chờ ta trở lại, chăm sóc phụ thân cho tốt.”

Thái Hằng trầm giọng. Quy quản gia dẫn y vào trong, gấp gáp thuật lại chuyện xảy ra: “Gần đây sơn chủ sắp không gắng gượng nổi, Thiếu chủ hết cách đành dùng linh lực của mình kéo dài tính mạng cho sơn chủ. Không biết tại sao tộc Tước biết được chuyện này, chạy đến thiên đình bảo muốn quyết đấu với Nữ quân. Chúng bảo linh mạch của chúng ta là cướp từ tộc Tước bọn chúng, muốn cướp về. Thiên Đế hạ lệnh bảo ai thắng thì linh mạch thuộc về người đó, Thiếu chủ chỉ đành mang theo thương tích lên sàn đấu. Bọn chúng còn giở trò…”

“Chàng đừng làm chuyện ngốc nghếch.”

Thượng Tuế không để ý lời của Thái Hằng, chỉ nói: “Ta sẽ nghĩ cách.”

Thái Hằng mỉm cười không đáp. Ngay đêm đó, y liền rời khỏi Tịch Sơn.

Cả đời Thượng Tuế đều sống tại Tiên giới, hơn nữa tuổi còn quá nhỏ, biện pháp biết được không nhiều bằng y.

Y đi khắp ba nghìn thế giới, dựa theo số tuổi Tiên giới thì đã hơn hai trăm tuổi, ở nhân gian đã hơn bảy vạn năm. Cách mà y biết nhiều hơn Thượng Tuế rất nhiều.

Y biết dưới hạ giới có một gốc cây linh thảo, có thể kéo dài tính mệnh cho Nguyên Đức. Thế nhưng tiên nhân hạ giới không phải chuyện dễ, y cần nghĩ biện pháp.

Lần này y đi là mất một tháng, y nghĩ cách phá mở kết giới, tìm thấy linh thảo mình cần thì vội vã trở về.

Lúc y trở về là một đêm mưa. Vừa về Tịch Sơn, y đã thấy Quy quản gia lăn lê bò toài chạy tới, hớt hơ hớt hải nói: “Chủ tử, cuối cùng ngài trở về rồi! Ngài mau khuyên Nữ quân đi, người đang khóc trong phòng đấy!”

“Nàng khóc sao?” Thái Hằng chấn kinh. Y biết tính tình Thượng Tuế, nếu nàng khóc, vậy chắc chắn là xảy ra chuyện lớn.

“Chuyện gì?”

Thái Hằng trầm giọng. Quy quản gia dẫn y vào trong, gấp gáp thuật lại chuyện xảy ra: “Gần đây sơn chủ sắp không gắng gượng nổi, Thiếu chủ hết cách đành dùng linh lực của mình kéo dài tính mạng cho sơn chủ. Không biết tại sao tộc Tước biết được chuyện này, chạy đến thiên đình bảo muốn quyết đấu với Nữ quân. Chúng bảo linh mạch của chúng ta là cướp từ tộc Tước bọn chúng, muốn cướp về. Thiên Đế hạ lệnh bảo ai thắng thì linh mạch thuộc về người đó, Thiếu chủ chỉ đành mang theo thương tích lên sàn đấu. Bọn chúng còn giở trò…”

“Ý tiền bối là?” Thái Hằng cân nhắc lời Nguyên Đức, ông cười khổ: “Nếu Tiên quân vô tâm, xin hãy giơ cao đánh khẽ.”

“Không cần nói nữa.”

Không cần Quy quản gia nói, Thái Hằng đã biết được kết quả.

Tộc Tước không phải hạng người vô năng, Thượng Tuế vốn nhỏ tuổi, dùng linh lực kéo dài tính mạng cho Nguyên Đức, e rằng tiêu hao không ít linh lực của mình. Dưới tình huống đó, nàng quyết đấu với cao thủ tộc Tước…

Đây đúng là ức hiếp người khác.

Mà Thiên Đế không dám đắc tội tộc Tước, dàn xếp chuyện cho xong, đồng ý trận quyết đấu này.

“Ngươi lui xuống trước đi.”

Thái Hằng lạnh giọng nói, bảo Quy quản gia lui xuống.

5 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

3 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Ở nhân gian bảy vạn năm, lâu dữ vậy rồi sao, vậy mà giao hết tu vi ra chỉ vì cứu Giản Hành Chi, anh coi anh tốt số cỡ nào kìa.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Cuối cùng cũng chịu ra tay

Gaugau
Gaugau
7 Tháng Cách đây

Kể ra Thái Hằng cũng thảo mai tâm cơ lắm, xứng làm bậc ảnh đế tiền bối của Tạ Cô Đường luôn, mà sao nuôi dạy ra một Giản Hành Chi ngây ngô đầu chó thế nhỉ =))

3
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!