Chương 25
Editor: Zens Zens
Trình Tuyết cảm thấy buồn cười, lại bổ nhào vào lòng anh, ôm lấy anh.
Đúng lúc này, trên cửa sổ đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa, giọng nói của người đàn ông âu phục truyền đến: “Nhị thiếu gia, đã đến giờ.”
Trình Tuyết nghe nói như thế, chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề, mà sắc mặt Ngôn Cảnh Châu cũng lạnh lẽo đi không ít, hướng người bên ngoài lạnh lùng nói một câu: “Biết rồi.”
Người bên ngoài nghe thấy tiếng đáp liền rời đi. Lúc này, Trình Tuyết cũng không còn tâm tư đùa giỡn, vòng tay ôm bên hông anh lại tăng thêm lực, mà dường như bị tâm tình ly biệt ảnh hưởng, anh cũng ôm chặt lấy cô.
Cái ôm của anh thật ấm áp, thật vững chắc, cảm giác thật an toàn, cô mới ôm có một lát như thế mà đã phải lập tức rời xa rồi, thật đúng là không muốn buông tay chút nào.
Cứ lẳng lặng ôm rất lâu Trình Tuyết mới buông anh ra, cũng không nói thêm lời nào, trực tiếp đẩy cửa xuống xe, anh cũng theo cô đi xuống. Trình Tuyết nhìn anh một cái thật lâu, thấy sắc mặt anh cũng không tốt, tiếng nói cũng thấp xuống , dường như sợ dọa cô vậy: “Em mau lên đi, anh nhìn em vào rồi mới đi.”
Trình Tuyết sợ anh nán lại ở chỗ này một giây thì cũng gây bất lợi với anh, mặc dù cô thật sự rất không nỡ, nhưng càng nói lại càng khó chia xa. Cô cũng không muốn ảnh hưởng đến anh, liền hướng hắn gật đầu: “Được rồi, anh nhớ phải bảo trọng.”
“Ừm.”
Trình Tuyết cũng không nói gì thêm, xoay người bước nhanh lên lầu. Lên đến nhà, cô vội vàng kéo màn cửa sổ ra, nhìn xuống. Anh vẫn ngước nhìn theo phướng hướng của cô như cũ, cũng không biết có thấy cô hay không, anh vẫy vẫy tay về phía cô, sau đó xoay người lên xe, rất nhanh, xe liền biến mất giữa màn đêm đen thẳm.
Trình Tuyết nặng nề thở dài, cô còn muốn anh đưa ra một ước hẹn chính xác. Cô chỉ biết cúi đầu cười.
Anh đi đánh thiên hạ, em ở đây cũng sẽ cố gắng khiến mình xứng đáng sóng vai bên cạnh anh.
Lúc Trình Tuyết đi đốt giấy tiền cúng tuần cho mẹ, thì thấy ở xa xa có một người đang ngồi xổm trước mộ mẹ cô hoá vàng mã. Lúc này, sắc trời vẫn còn sớm, ba mặt của nghĩa trang công cộng bị rừng cây bao quanh, mặt khác là đường xe chạy xuống dốc, mặt trời còn chưa nhô lên, trong rừng xuất hiện một màn sương mù ẩm ướt, bao phủ phía trên nghĩa địa công cộng, càng khiến nghĩa trang càng thêm cảm giác lạnh lẽo, kỳ dị. Mà sương trắng lượn lờ xung quanh chỗ con người đơn độc đó, nhìn có chút doạ người.
Trình Tuyết đi tới, dường như người kia cũng nghe được tiếng bước chân, chậm rãi đứng dậy nhìn về phía cô. Lúc này Trình Tuyết mới thấy được mặt người này, cô rất kinh ngạc, tại sao hắn lại ở chỗ này.
Viên Khuynh Dương cười cười với cô, thân thiết chào hỏi: “Đến rồi à?”
Trình Tuyết không nói lời nào, nhíu mày nhìn dáng vẻ tươi cười của hắn. Kể từ sau khi cạch mặt hắn ở năm nhất cao trung, mãi cho đến tốt nghiệp cấp ba, hai người cũng không nói câu nào. Là cô đã làm cho hắn mất sạch thanh danh, theo lý mà nói Viên Khuynh Dương phải hận cô đến chết, sao còn lại chạy đến trước mộ mẹ cô hoá vàng mã?
“Tại sao ngươi ở chỗ này?”
Viên Khuynh Dương nghe thấy liền trả lời: “Đến viếng mẹ em một chút.” Làm như không hề cảm giác hành vi được như thế này có gì kỳ lạ.
Ngược lại Trình Tuyết cũng không hỏi nhiều, chỉ thản nhiên nói: “Cám ơn ý tốt của ngươi.” Trình Tuyết ngồi xổm xuống, đem một nửa nến thơm tháo ra đốt, lại bày biện như thứ mang đến. Làm xong hết, cô quay đầu nhìn thấy hắn còn đứng ở đó, cô liền hỏi: “Ngươi còn việc gì sao?”
Viên Khuynh Dương ngồi xổm xuống bên cạnh cô, giúp cô đem giấy tiền vàng mã mua được ném vào đống lửa, làm như vô tâm nói một câu: “Hôm trước Ngôn Cảnh Châu đến tìm em sao?”
Lông mày Trình Tuyết cau lại: “Làm sao ngươi biết?”
Hắn cũng không nhìn cô, cười cười nói: “Tôi đi tìm em nên thấy được, tôi nhìn thấy hắn ôm em.”
Nói đến đây giọng nói hắn đột nhiên lạnh lẽo, cầm giấy tiền vàng mã ném mạnh vào đống lửa, một làn khói bụi cay nồng bốc lên, khiến Trình Tuyết vội vàng phẩy tay quạt, vừa nói về phía hắn: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Viên Khuynh Dương vẫn cười dịu dàng như cũ: “Em có biết đời trước bên cạnh Ngôn Cảnh Châu có phụ nữ khác hay không?”
Nghe nói thế, Trình Tuyết chỉ cảm thấy trong lòng như bị kim châm một trận. Nhưng cô suy nghĩ một chút rồi lại ra vẻ điềm nhiên nói: “Vậy thì thế nào?” Vẻ mặt cô mỉa mai nhìn hắn: “Đời trước không phải ta cũng từng có đàn ông khác sao?”
Ánh mắt Viên Khuynh Dương híp lại, ý cười sâu xa, nói: “Em có muốn biết người phụ nữ bên cạnh Ngôn Cảnh Châu là ai không?”
Trình Tuyết không trả lời, chẳng bao lâu liền nghe Viên Khuynh Dương bổ sung một câu: “Tần Vân San.”
Tần Vân San? Trình Tuyết biết rõ người này, chẳng phải là học tỷ có qua lại thân thiết với Ngôn Cảnh Châu sao. Kể từ sau khi biết anh là Tiểu Sửu tiên sinh, cô đã biết được học tỷ này, biết tên cô ấy, còn biết cô ấy cùng lớp sơ trung và cao trung với Ngôn Cảnh Châu.
Ngược lại Trình Tuyết không ngờ thì ra ở đời trước bọn họ lại ở bên nhau. Thật ra cẩn thận suy nghĩ một chút, thái độ Ngôn Cảnh Châu đối với Tần Vân San có hơi không giống với những người khác, anh không thích có người khác thân cận, nhưng lại không ghét Tần Vân San thân cận anh.
Dường như cách anh đối xử với cô ta không bình thường?
Nếu nói như anh không ở bên cạnh cô, vậy chẳng phải sẽ lựa chọn Tần Vân San sao?
Trình Tuyết không nói gì thêm, đem số giấy tiền vàng mã thanh lý sạch sẽ liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, đường như đã quên mất bên cạnh còn có một người.
Viên Khuynh Dương đứng lên theo cô, hắn bước nhanh đến trước mặt ngăn cản đường đi của cô, ấn đường nhíu chặt, nét vui vẻ trên mặt hoàn toàn biến mất, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, tận tình khuyên nhủ: “Trình Tuyết, con người Ngôn Cảnh Châu không phải là kẻ mà em có thể khống chế được, đừng u mê không tỉnh nữa.”
Vẻ mặt Trình Tuyết không cho là đúng: “Cảm ơn lời nhắc nhở, bất quá ta tự có dự định của mình, không cần ngươi quan tâm.”
Nói xong liền muốn rời đi, Viên Khuynh Dương lại vươn người lấy tay ngăn cô lại. Hắn cúi thấp đầu, thở dài một hơi thật mạnh: “Em có còn nhớ trước kia đã từng nói, ước mơ lớn nhất của em là du lịch vòng quanh thế giới.” Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn cô: “Chờ sau khi tốt nghiệp đại học, anh dẫn em đi được không?”
Trình Tuyết ngẩn người, liền lập tức giễu cợt, nói: “Không cần, ta tự có dư tiền để đi.”
Trình Tuyết đang muốn duỗi tay đẩy hắn ra, nhưng hắn lại đột nhiên cầm tay cô kéo vào lòng. Trình Tuyết cứng ngắc trong chốc lát, sau đó liền tỉnh táo lại, cũng không đẩy hắn ra, chỉ lẳng lặng chờ hắn nói.
“Tôi vừa mới ở trước mộ mẹ em thề, sẽ chăm sóc em thật tốt, cho nên, em trở lại bên cạnh tôi được không?” Giọng nói của hắn bị ép tới mức thấp nhất, âm thanh mang vẻ dịu dàng nồng đậm: “Tôi không trách em trước đây bày kế phá huỷ danh tiếng của tôi, khiến tôi bị toàn bộ học sinh cao trung cô lập nghị luận, đây xem như sự trả thù cho đời trước của em. Còn bây giờ, những gì em không muốn nhớ, thì đừng nhớ tới nữa, cũng không cần lo cho tương lai. Cái chết của tôi đã bù đắp cho em rồi, tương lai sau này hãy để tôi lo, em chỉ cần cố gắng đứng ở bên cạnh tôi thôi, được không?
“Ta đứng ở bên cạnh ngươi?” Giọng nói Trình Tuyết trào phúng: “Vậy tiểu thư Liễu Yên kia thì làm thế nào?”
“Cô ấy?” Hắn tựa hồ bị đâm, rất lâu mới thở dài thật mạnh: “Tôi không yêu cô ấy, cũng không đến phiên tôi chịu trách nhiệm về cô ấy.”
Một khắc vừa rồi cô hỏi về Liễu Yên, rõ ràng là hắn đã do dự. Về phần hắn có thật sự bỏ xuống được Liễu Yên hay không, còn quá khó để nói, chỉ là tất cả việc này đều không liên quan đến cô.
“Viên Khuynh Dương, cho tới bây giờ ngươi còn không hiểu hay sao? Ta không có cái tính nhẫn nại chờ đợi lãng tử quay đầu, lúc ngươi phản bội ta đi tìm Liễu Yên thì chúng ta đã kết thúc tất cả rồi. Còn nữa, lúc trước không phải là ta uống thuốc ngủ tự sát, mà là ngoài ý muốn uống nhầm quá liều à thôi. Thời khắc ngươi phản bội ta, ta đã triệt để hết hy vọng rồi, càng không có khả năng vì ngươi mà tự tổn thương chính mình.”
Viên Khuynh Dương chậm rãi buông cô ra, vẻ mặt không dám tin nhìn cô. Mặt Trình Tuyết không chút thay đổi nhìn sang, nói: “Lúc trước lựa chọn rời đi là ngươi, rõ ràng là chũng ta có thể tiếp tục… Là chính ngươi đã lựa chọn buông tay ta.”
Sau một hồi bàng hoàng, Viên Khuynh Dương phục hồi lại tinh thần, hắn đột nhiên hoảng hốt kéo cô vào lòng, buộc chặt cánh tay ôm cô lại, đem cằm tựa trên đầu vai cô, giọng nói khàn khàn, tựa như khổ sở: “Là tôi sai, em hãy cho tôi một cơ hội nữa được không?”
“Ta không thể nào cho ngươi cơ hội nữa Viên Khuynh Dương, ngươi đã bẩn rồi.”
Viên Khuynh Dương chỉ cảm thấy giống như tấm chân tình của hắn bị cô hung hăng dẫm trên đất, chà đạp, vò nát đến máu thịt lẫn lộn.
Viên Khuynh Dương kiêu ngạo, siêu sao tài tử tương lại, lúc này lại bị người khác ghét bỏ như vậy.
Bẩn, cô chê hắn bẩn…
Bởi vì chút ít lời này, cả người hắn đều ngây ra. Trình Tuyết thừa dịp hắn ngu ngơ mà đẩy hắn ra, trực tiếp xoay người bỏ đi, không hề lưu luyến bất cứ điều gì.
Hắn sững sờ quay đầu lại nhìn về hướng cô rời đi, cho đến khi thân ảnh chậm rãi biến mất ở ranh giới con dốc.
Viên Khuynh Dương ngồi phịch xuống đất, hai tay kê lên đầu gối, vùi đầu giữa hai cánh tay, bên tai đều là lời nói cô vừa thốt ra.
Viên Khuynh Dương, ngươi đã bẩn rồi.
Ngươi đã bẩn .
Ngươi đã bẩn .
…
Mỗi lời nói như một con dao, khoét sâu vào tim hắn, khiến hắn sắp không thở nổi.
Hắn đã bẩn, cô sẽ không cần hắn nữa
Cũng không lâu sau đã có thành tích tốt nghiệp trung học, lần này Trình Tuyết đạt điểm không tệ, là thủ khoa khoa xã hội toàn thành phố, so với đời trước thì tốt hơn biết bao nhiêu lần. Quả nhiên, không phải cái gì cũng không thể thay đổi, cho dù không thể xoay chuyển sinh mệnh của mẹ, nhưng lại mở ra một cuộc sống mới cho cô lần nữa, chỉ cần tương lai cố gắng hơn, chắc chắn cuộc đời cô sẽ tốt hơn đời trước.
Cuộc thi lần này kết quả của Bạch Khiêm cũng không tệ. Sau khi cầm bảng thành tích, Trình Tuyết dò hỏi hắn một chút, Bạch Khiêm không chút nghĩ ngợi liền nói: “Tao muốn đi trường quân đội, đã tìm thấy trường học rất tốt, mấy ngày nữa sẽ đi kiểm tra sức khoẻ.”
Trình Tuyết nghe hắn nói sẽ đi trường quân đội, trong lòng căng thẳng liền vội vàng khuyên nhủ: “Cậu báo danh ở trường quân đội nào? Nam sinh đi học y, học kiến trúc không phải tốt hơn sao? Vào trường quân đội vừa khổ lại vừa mệt không nói, không chừng còn nguy hiểm đến tính mạng.”
Bạch Khiêm khẽ hừ, nhìn cô từ trên xuống dưới, rất có phong thái người lớn dạy trẻ nhỏ: “Mày hiểu cái cóc gì? Nam tử hán đại trượng phu nguyện hi sinh thân mình cho dù đầu rơi máu chảy, nếu ai cũng muốn sống an nhàn, vậy ai đi bảo vệ quốc gia?”
“…” Trình Tuyết bị hắn chặn một câu, thì nói không nên lời.
Mà Bạch Khiêm cũng không quan tâm tới cô, nghênh ngang bỏ đi. Trình Tuyết sững sờ đứng đó, nhìn qua bóng lứng hắn đi dưới trời chiều, dáng người thiếu niên cao ngất, mỗi một bước đi đều vững chắc mạnh mẽ.
Hắn lúc nào cũng cợt nhả làm cho người ta ghét, làm việc lại không đứng đắn, khiến bạn học và thầy cô đều rất đau đầu. Nhưng người như vậy, nhìn qua cứ như kẻ không làm việc đàng hoàng, vậy mà lại nguyện vì đất nước đầu rơi máu chảy, không tiếc hy sinh vì quốc gia.
Người thiếu niên này, đã làm cho những kẻ xem thường hắn toàn bộ đều câm miệng, khiến những kẻ đã từng coi thường hắn không khỏi tự xấu hổ.
Cô chỉ cho đời trước hắn đi tòng quân là do không còn lựa chọn nào khác, lại không nghĩ rằng ngay từ đầu mục tiêu của hắn đã là như vậy.
Trình Tuyết mím môi cười, cho đến giờ phút này cô mới phát hiện, thì ra cô chưa từng thật sự hiểu rõ Bạch Khiêm, cái tên mà mới nhìn qua có vẻ cà lơ phất phơ, chẳng bao giờ làm việc đàng hoàng này.
Nhất trung Đức Minh khó lắm mới có một thủ khoa toàn thành phố, kết quả tốt nghiệp lần này đã khiến trường học vô cùng vẻ vang. Trong lúc nhất thời, từ trên xuống dưới, từ hiệu trưởng đến giáo viên các khoa đều xem cô như báu vật vậy, không chỉ thưởng cho cô một khoản tiền, biết rõ mẹ cô qua đời, nên cố ý chiếu cố cô nhiều hơn, bao hết cả nhà hàng mở tiệc chúc mừng cô.
Tiệc chúc mừng ngày đó có không ít các hiệu trưởng trường khác đến, Trình Tuyết bị hiệu trưởng cùng chủ nhiệm lớp lôi kéo, mỗi lần có hiểu trưởng trường khác tới, thì hiệu trưởng liền mặt mày hồng hào đẩy cô đến bên cạnh, khoe khoang một phen.
Tiệc chúc mừng Trình Tuyết lần này chiêu đãi rất nhiều người, bạn bè của thầy cô, còn có người thân của mẹ, duy chỉ có bên cha của cô thì một người cũng không có.
Bởi vì chuyện này Trình Hải Ưng vô cùng buồn bực, hiện giờ dưới trướng Trình Hải Ưng cũng có vài công xưởng, còn bao thầu vài khu mỏ, xem như cũng là nhân vật có mặt mũi ở Đức Minh. Gần đây, mỗi lần đi nhà xưởng kiểm tra đều có công nhân đến nịnh nọt ông ta: “Ông chủ Trình, nghe nói kết quả con gái ngài thi vào trường cao đẳng vô cùng tốt, là thủ khoa khoa xã hội toàn thành phố, ngài thật đúng là có phúc nha.”
Vụ việc làm rạng rỡ tổ tông này lọt vào tai khiến Trình Hải Ưng không khỏi đắc ý, bất quá tới người ta biết rõ con gái đãi tiệc cũng không có mời ông ta thì giọng nghị luận liền thay đổi: “À, thì ra văn khoa trạng nguyên phân biệt đối xử với ông chủ Trình, chao ôi, thật đúng là đáng tiếc mà, đứa con ưu tú như vậy.”
Trình Hải Ưng nổi cáu, phân biệt đối xử với ông ta, đó không phải là con gái ông ta, là ruột thịt của ông ta sao.
Bởi vì chuyện này mà Trình Hải Ưng phiền muộn mấy đêm đều không ngủ yên, cảm thấy Trình Tuyết thật không hiểu chuyện. Vừa phiền muộn vừa bắt đầu ưu sầu, người ta nói dưỡng nhi phòng lão (*), nhưng cả đời Trình Hải Ưng không có con trai, cũng chỉ có Trình Tuyết cùng Trình Giai là con gái, vừa nhìn cũng biết Trình Giai không hề thua kém.
(*) Dưỡng nhi phòng lão: Nuôi con để trông cậy lúc tuổi già.
Hiện tại mặc dù trong tay có chút ít tiền, nhưng chút ít vật ngoài thân này cũng không đáng tin cậy. Hiện giờ Trình Tuyết là thủ khoa toàn thành phố, về sau chắc chắn là tiền đồ vô hạn, nếu có thể để cô bên người, về sau mà ông ta có thua lỗ cũng có chỗ để dựa vào.
Sau khi Trình Hải Ưng hạ quyết tâm, ngày thứ hai liền tới tìm Trình Tuyết.
Mấy ngày nay Trình Tuyết bị lãnh đạo trường kéo đi xã giao khắp nơi, ăn quá nhiều dầu mỡ này nọ, bụng cũng không thoải mái. Sáng sớm hôm này cô chỉ nấu một chút cháo loãng để uống, mới uống được một nửa liền nghe tiếng gõ cửa. Trình Tuyết đứng dậy mở, đến khi nhìn thấy người ngoài cửa thì lấy làm ngạc nhiên.
“Sao ông lại ở chỗ này?” Trình Tuyết nhìn hắn, nét mặt rõ ràng tỏ vẻ xa cách.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt cô, thì trong lòng Trình Hải Ưng không mấy thoải mái, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ cười nói: “Cha ghé thăm con một chút, với lại đưa cho con một ít đồ.” Ông ta vừa nói vừa tự nhiên thành thục xách đủ thứ đặt lên bàn trà, lại nói tiếp: “Những thứ này đều là đồ ăn ngoại nhập, Trình Giai nói ăn rất ngon nên cha liền lấy cho con một ít.” Vừa quay đầu liền nhìn thấy một bát cháo loãng đặt trên bàn ăn, mày hắn nhíu lại nói: “Sao con lại ăn uống bủn xỉn như vậy? Hay là cha dẫn con ra ngoài ăn nhé?”
Đối với sự ân cần không bình thường của Trình Hải Ưng, Trình Tuyết rất kinh ngạc, cô còn nhớ lúc mẹ cô phát bệnh nằm viện, bất quá ông chỉ nhìn thoáng qua cho có lệ, để lại chút đỉnh tiền rồi bỏ đi, bây giờ lại gấp gáp đến làm thân, là có ý gì?
Trình Tuyết đi qua, tiếp tục uống cháo, thản nhiên nói: “Ông mang mấy thứ đó về đi, tôi không thích ăn.”
“…” Trình Hải Ưng có chút lúng túng: “Đây dù sao cũng là tâm ý của cha.”
Trình Tuyết thở dài, ngẩng đầu nhìn: “Cuối cùng là ông tới đây có chuyện gì?” Làm sao cô không biết Trình Hải Ưng đến chỗ này đâu chỉ đơn giản là tới thăm cô.
“Cha…” Trình Hải Ưng xoa xoa đôi bàn tay: “Là thế này, mẹ con đã đi rồi, một mình con cũng quá cô đơn, cho nên cha muốn đón con về, về sau học phí của con sẽ do ta phụ trách.”
Tại sao đột nhiên Trình Hải Ưng lại cảm thông cho cô như vậy? Còn cho cô học phí? Trình Tuyết đột nhiên nhớ đến đời trước, đoạn thời gian mẹ cô phát bệnh, Trình Hải Ưng cũng không hề hỏi đến cô một tiếng, cũng không hề có lòng chiếu cố quan tâm một học sinh nghèo như cô. Lúc ấy, cô bất lực đến thiếu chút nữa bỏ học, cũng may có Tiểu Sửu tiên sinh hỗ trợ, về sau cô thi vào trường cao đẳng cũng không quá tệ, Trình Hải Ưng cũng chưa từng hỏi mẹ cô đi rồi thì vấn đề học phí thế nào, sao bây giờ lại đột nhiên đổi tính như vậy?
Trình Hải Ưng thấy cô không đáp, lại nói: “Thật ra sau khi mẹ con bị bệnh cha đã muốn giành quyền nuôi dưỡng con, chỉ là về sau phát sinh một ít chuyện nên không có bàn với con được.”
Trình Tuyết cười lạnh, đời trước Trình Hải Ưng cùng Giản Tuệ quả thật là tự mình đến giành quyền nuôi dưỡng cô, nhưng đến tột cùng là thật lòng hay bị kẻ nào đó xúi giục, hận không thể để mẹ cô ấm ức mà chết sớm hơn. Ai mà biết được?
Lúc này, ông ta đối với cô ân cần, chắc là do thấy cô đạt thành tích cao, về sao không chừng là tiền đồ vô hạn chứ gì? Cô đột nhiên nhớ đến đời trước, sau khi cô tốt nghiệp đại học tìm được công việc không tệ, nhưng rất lâu cũng không thấy liên lạc của Trình Hải Ưng. Ngược lại bây giờ tìm đến, muốn cùng cô sửa chữa quan hệ.
Kể từ khi cô sáu tuổi, cha mẹ đã ly hôn. Trình Hải Ưng cũng không có xen vào chuyện của cô nữa, mọi việc đều là mẹ cô một tay cán đán. Mẹ cô còn không có cơ hội nhận được sự hiếu thuận của cô, bây giờ ngược lại ông ta muốn cô hiếu thuận với ông ta sao.
Trình Tuyết đối với người cha này thật sự không có tình cảm gì cả, một lát liền lạnh giọng nói: “Hiện giờ tôi đã trưởng thành, không cần ông đến làm nghĩa vụ gì cho tôi cả, huống học phí cùng sinh hoạt phí đã có người quyên tặng cho tôi, cũng không cần ông cho. Tôi ăn xong còn phải đi ra ngoài, không có cách nào tiếp đón ông, mời ông về cho.”
Đây là lệnh đuổi khách vô cùng không khách khí.
Trình Hải Ưng cảm thấy giống như mình bị đánh một bạt tay, trên mặt đau rát, người cha cô còn ở đây, vậy mà cô lại dựa vào quyên góp người của hảo tâm để có học phí? Ý của cô là sao, ý là nói hắn làm cha mà không chịu trách nhiệm sao?
Trình Hải Ưng tích tụ tức giận trong lòng, đang muốn mắng cô hai câu, lại sợ cùng cô xé rách mặt (*), về sau sẽ không có đường lui. Ông ta kiềm lại lửa giận hướng cô nói: “Con đừng đối với cha như vậy, cha cũng là có ý tốt, dù sao cũng là cha con, máu mủ tình thâm, phần thân tình này cắt cũng không bỏ được.”
(*) Xé rách mặt: trở mặt
Sau khi Trình Tuyết nghe xong lại lạnh lùng hừ một tiếng, bây giờ lại muốn nói đến máu mủ tình thâm với cô sao, lúc mẹ cô bệnh nặng cần người hỗ trợ, người làm cha như hắn đang ở đâu hả?
“Tôi chưa từng phủ nhận quan hệ huyết thống với ông, bất quá chỉ như vậy không hơn.” Cô hít một hơi thật sâu nói: “Ông yên tâm, nghĩa vụ con cái tôi nhất định sẽ làm, nhưng còn việc của người khác thì đừng mong tôi giúp gì, ngài đây đi thong thả!”
“Con…” Trình Hải Ưng bị chặn họng, âm mưu trong lòng bị cô nói trúng, lúc này mặt ông ta đỏ lên, nộ khí đùng đùng lại không biết phải nói cái gì. Ông hung hăng cắn răng, thoáng bình tĩnh một lát rồi mới nói: “Con đã không thích cha ở đây, vậy thì cha về, nhưng dù sao cũng là cha con, con rảnh thì cũng nên về thăm một chút, dù sao chúng ta cũng là người một nhà đúng không?”
“Người một nhà?” Trình Tuyết mỉa mai nhíu mày: “Ngài cũng đừng quên, mẹ tôi cùng ngài đã ly hôn rồi, chúng ta sớm đã không còn là người một nhà. Về sau tôi lập gia đình thì chồng tôi, còn có con của tôi mới là người một nhà.”
Trình Hải Ưng bị lời nói của cô nói hung hăng đâm một cái, trong lòng tức giận, giọng nói cũng nặng nề xuống: “Đây là giọng điệu nói chuyện với cha của con hay sao?”
Trình Tuyết cũng không để ý ông ta, tự mình uống bát cháo, Trình Hải Ưng thấy thế cũng cảm thấy chán nản, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Đi tới cửa thì Trình Tuyết liền đuổi theo, mang mấy thứ của ông ta mang đến nhét vào tay ông ta, giọng nói đạm mạc: “Những cái này tôi không ăn, nếu Trình Giai thích thì để cho nó ăn đi.”
Không đợi ông ta phản ứng lại, Trình Tuyết liền trực tiếp trở tay đóng cửa. Trình Hải Ưng sững sờ đứng trước cửa thật lâu không kịp hồi thần, đợi phục hồi lại, nhất thời vừa giận vừa bất đắc dĩ, giơ tay lên muốn gõ cửa, nhưng giơ lên rồi lại dừng, cuối cùng chỉ hừ một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Trình Tuyết uống xong bát cháo xong thì đi rửa mặt, lúc đứng trước bồn rửa lau mặt đột nhiên cô nhớ đến một lần kia đi đến nhà Trình Hải Ưng, khi đó chứng kiến cuộc sống những người đó trôi qua tốt như vậy, cô vô cùng cảm thấy không công bằng, thậm chí còn chất vấn ông trời tại sao lại bất công như vậy. Nhưng kỳ quá là, bây giờ cô đã sớm không còn loại cảm giác bất công đó nữa.
Đột nhiên nhớ đến, trước đây cô để ý như vậy là do cuộc sống của cô trôi qua chưa đủ tốt, nếu như có một ngày cô sống tốt rồi, trở nên mạnh mẽ hơn rồi, thì căn bản không còn tâm tư đi để ý những người kia sống như thế nào nữa.
Cho nên sau này, cô nhất định sẽ làm cho mình càng ngày càng lớn mạnh, khiến cho cuộc sống của cô càng ngày càng tốt đẹp.
_______________
Zens Zens: Thực ra mình edit tới chương 38 rồi, nhưng mình lười beta quá T____T, mà dạo này cũng đang mất hứng edit Vỏ xe… hixxx
Chủ nhà cố lên nhé, mình thấy truyện này hay lắm. Dịch lại mượt nữa ?
Thật là ko quan tâm người ta thì thôi đi, bây giờ người ta học tốt có tương lai thì lại dán vào nhận người thân☹️☹️☹️☹️
Hi vọng sau lần nói chuyện này tra nam họ viên sẽ ko làm phiền Trình Tuyết nữa????
Đừng mà! Truyện bạn edit rất hay luôn ý
Tình tiết tuy chậm nhưng cuốn hút lắm.