Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 01

Thế giới I : Cứu vớt thiếu niên 18 tuổi (1)

Chương 01

Editor: Zens Zens

Ngôn Thương mở mắt ra.

Một ngày trước, nàng vì nhiệm vụ cứu người mà chết thiêu dưới chiến hỏa biên cương. Vậy mà giờ đây, nàng lại thức dậy trên xà nhà cao cao này.

Đúng vậy, Ngôn Thương không phải bất kỳ một nữ chính nào, cũng không phải bất kỳ một nữ phụ nào. Cái chết hoặc là việc hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ không phải là sự kết thúc của sinh mệnh nàng, mà nàng sẽ chỉ rời đi một quyển tiểu thuyết này để tiến vào một quyển tiểu thuyết khác, và sau đó mọi thứ lại bắt đầu một lần nữa.

Mỗi một quyển tiểu thuyết ngôn tình luôn có một nhân vật nam chính thâm tình chung thủy, yêu sâu sắc một nhân vật nữ chính hiền lành, thánh thiện; bên cạnh đó, luôn có một nam phụ si tình bị tổn thương, khiến cho độc giả phải luôn ghi nhớ trong lòng.

Nhưng những vật hi sinh như nhóm “diễn viên quần chúng” nửa chừng xuất hiện, rồi lại nhanh chóng chết đi kia, thì không một ai nhớ đến.

Nội dung nhiệm vụ của Ngôn Thương, chính là cứu vớt nhóm “diễn viên quần chúng” khỏi việc trở thành vật hi sinh dưới hào quang cường đại của nam nữ chính. Sau đó sẽ cho họ một thời gian hoặc một cuộc đời bình thản vô ưu.

Khi nhiệm vụ hoàn thành, Ngôn Thương sẽ thu được thù lao từ tác giả sáng tác tiểu thuyết, còn tác giả sẽ dựa theo hình tượng của nàng mà xây dựng tiếp nhân vật đó, thay thế vị trí của nàng. Tiếp theo, Ngôn Thương sẽ rời đi, bước sang một bản tiểu thuyết khác.

Trước khi bắt đầu nhiệm vụ với một đối tượng, Ngôn Thương đều sẽ quên đi nhiệm vụ trước đó.

Điều này cũng không làm Ngôn Thương cảm thấy có gì đáng phải thương cảm. Dù sao, nàng đã dùng chân tâm của mình đối đãi thật tình với họ, tuy rằng họ chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết mà thôi.

Ánh sáng trong phòng u ám, nhưng tạm thời vẫn có thể nhìn thấy hình dáng bàn ghế ẩn hiện.

Ngôn Thương nhảy xuống xà nhà, quan sát cách bài trí bên trong của gian phòng cũ nát, sau đó mở cửa ra.

Từng mảng từng mảng ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa chiếu vào. Ngôn Thương dùng tay che mắt lại. Sau khi dời ngón tay đi, trước mắt nàng xuất hiện một thiếu niên gầy yếu ngồi ở giữa sân.

Áo lam, tóc đen, hai má gầy gò, môi mím chặt.

Lý Âm Chi.

Bây giờ là ở giữa quyển tiểu thuyết, khi hắn bỏ nhà trốn đi thì nữ chính Trịnh Yên Nhiên đột ngột xuất hiện gặp gỡ thiếu niên thần bí, quần áo rách rưới, ánh mắt tăm tối là hắn. Bởi vì bụng đói, nên khi Trịnh Yên Nhiên đưa một con gà quay cho hắn thì hắn liền xuất hiện ý nghĩ muốn bảo vệ nàng ta. Sau này nam chính Viêm Thương xuất hiện, kéo sát thủ đến. Lý Âm Chi vì bảo vệ Trịnh Yên Nhiên nên đỡ một đao mà chết. Trước lúc hấp hối, rốt cuộc cũng nói cho Trịnh Yên Nhiên danh tính của mình. Thật ra hắn chính là con riêng của tể tướng, bởi vì bị thiếp thất ngược đãi mà trốn đi, có ngọc giác (*) làm chứng. Cuối cùng, hắn đem miếng ngọc tặng lại cho Trịnh Yên Nhiên rồi hồn về Tây Thiên.

(*) Ngọc giác: một loại trang sức thời xưa

.3.jpg

Thân phận bây giờ của Ngôn Thương là ám vệ bảo hộ của Lý Âm Chi, vì lo lắng cho thiếu niên này mà phản bội tướng phủ. Tuy nói là ám vệ, nhưng bởi vì quá quan tâm Lý Âm Chi mà thường xuyên xuất hiện trước mặt hắn, lo sợ hắn có bất kỳ một tổn thương nào.

Suy nghĩ một chút, Ngôn Thương cảm thấy tương đối hài lòng với thân phận này.

Thiếu niên 18 tuổi, bởi vì thiếu thốn sự bảo vệ mà bỏ nhà đi, mà làm một ám vệ, thứ am hiểu nhất là mang đến cho người khác sự an toàn. Mặt khác, thân thể này có võ công cao siêu, cũng tương đối có ích đối với việc ngăn cản Lý Âm Chi bị ám sát.

“Thiếu gia.”

Ngôn Thương quỳ gối trước mặt thiếu niên đó. Biết trước sẽ không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, khi cảm giác được khí tức âm u của thiếu niên đi xa, Ngôn Thương chậm rãi đứng lên, đi về phía phòng bếp.

Giữa trưa.

Bước chân đi vào phòng của Lý Âm Chi rõ ràng chững lại một lát.

Đồ ăn nóng hổi được đặt trên bàn, không hề thịnh soạn, nhưng bất cứ đâu cũng có thể nhìn ra dụng tâm của Ngôn Thương. Bốn mặn một canh, bất luận màu sắc hoặc chay mặn đều hoàn toàn dựa theo sở thích của Lý Âm Chi mà làm.

“Đi ra.”

Thiếu niên nhìn trong phòng không một bóng người, lạnh lùng mở miệng. Một giây sau, một nữ nhân áo đen quỳ gối xuống trước mặt hắn.

“Ta đã nói, ta thà rằng chết đói.”

Giọng nói thanh lãnh vang lên trên đỉnh đầu, Ngôn Thương ngẩng đầu nhìn thiếu niên, ánh mắt vừa tiếp xúc thì lập tức chấn kinh nhưng lại rất nhanh cúi đầu xuống.

“Những thứ này…” bởi không nói chuyện trong thời gian dài mà tiếng nói trở nên khản đặc, nữ tử hơi nắm chặt ngón tay, nói: “Là thuộc hạ mua nhờ tiền giặt y phục kiếm được.”

Ngôn Thương không hề nói nàng đã mất bao nhiêu thời gian để nấu những món này, cũng không nói thức ăn đối với thân thể thiếu niên có bao nhiêu quan trọng, nàng chỉ nói cho hắn biết, những thứ này không phải mua được nhờ tiền tài của phủ tể tướng, mà là nàng vì hắn nên kiếm tiền mua.

Thiếu niên trầm mặc một lúc.

“Ngươi đúng là nhiều chuyện.” Thiếu niên nói xong thì ngồi xuống bàn, bắt đầu ăn.

Hắn không phải không thấy bàn tay đặt trên đầu gối của cô gái áo đen, vết trầy do dùng sức giặt tẩy quần áo đã che kín phía trên, nhưng vẫn còn thấy hơi phiếm hồng.

Ngôn Thương quỳ tại chỗ không đứng dậy, hắn cũng không gọi nàng đứng lên. Cho đến khi thiếu niên hoàn toàn ăn xong thì rời khỏi phòng, lúc này Ngôn Thương mới chậm rãi đứng lên.

Trong khi thu dọn bát đĩa, miệng vết thương trên tay truyền đến sự đau đớn bén nhọn, Ngôn Thương khẽ nhíu mày.

Lấy lòng một thiếu niên rất dễ, nhưng mà lấy lòng một thiếu niên đã chịu đủ mọi khổ đau, tâm cứng như bàn thạch lại không dễ dàng. Diện mạo Lý Âm Chi thanh tú, đã sớm xem ý tốt của người khác như là các chiêu số mưu toan nhằm ám hại hắn. Đối với thiếu niên ấy, tâm đã sớm lạnh lẽo rồi, nàng chỉ còn cách phải thật tàn nhẫn với chính mình, thì mới có thể tạo ra một khe hở nho nhỏ trên tảng đá cứng rắn ấy.

Cứ như vậy đến ngày thứ mười, Ngôn Thương vẫn tiếp tục công việc giặt quần áo giúp phụ nhân gia đình khác. Trong sân chất đầy đồ đạc linh tinh, nhét đầy các rổ y phục, mùi vị khó ngửi của vải dệt kém chất lượng bốc lên, quanh quẩn nơi chóp mũi.

Ngôn Thương buông kiếm xuống, thấp bé ngồi xuống băng ghế, nhấc y phục lên giặt tẩy cẩn thận.

“Cô nương, tay của cô…”

Ngôn Thương ngẩng đầu nhìn biểu tình chần chờ của người phụ nhân, nàng nhẹ nhàng lắc đầu.

“Cũng không đau lắm.”

“Thế này mà làm sao không đau, bộ y phục trong tay cô ra màu đó, thuốc nhuộm hòa lẫn với xà phòng ngấm vào vết thương của cô hết rồi.” Phụ nhân kéo tay Ngôn Thương: “Cô xem này, vết thương đều biến sắc rồi.”

“Cám tạ đại nương, nhưng những đau đớn đó với ta mà nói, thật sự không là gì cả.”

“Nghe cô nương nói gì kìa, tuy giặt giũ nấu cơm đích thật là bổn phận của nữ nhân, nhưng cuối cùng vẫn là một cô nương, dù cho kiên cường đến thế nào, cũng đều cần một nam tử đến bảo hộ.”

Ngôn Thương ngẩn ra, tay rụt về, giấu ra sau.

Nàng cúi đầu, con ngươi trong mắt rút đi vẻ âm lãnh sắc bén đặc trưng của ám vệ, khóe miệng hơi hơi cong lên.

“Nam tử của ta, ta đang đợi hắn lớn lên.”

Ngôn Thương cầm giò heo và sườn heo giá rẻ tiến vào sân.

Khó có khi Lý Âm Chi lại không ngồi trong sân, cả sân trống trơn, chỉ có y phục cũ nát của thiếu niên nhẹ nhàng đong đưa trong gió.

Ngôn Thương hạ mi, sau đó mang y phục gom vào trong ngực, mang vào phòng.

Bàn tay đầy vết trầy xước, trắng bệt vì ngâm lâu trong nước, giơ lên bắt đầu may vá, từng đường kim mũi chỉ đem mặt trên y phục vá lại, những nơi bị rách, bị thủng lỗ chỗ giờ lại trở nên lành lặn.

Sau khi mang quần áo ra sân phơi, nàng lại tiếp tục nấu cơm như hôm qua.

Bàn tay quen dùng đao kiếm cho nên không quen nhặt rau hay là cạo lông giò heo. Nhưng một loạt động tác này, Ngôn Thương đều làm cực kỳ tự nhiên, dường như những việc này là thiên kinh địa nghĩa (*), về sau vẫn sẽ tiếp tục làm như vậy.

(*) Thiên kinh địa nghĩa: là để chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ.

Với tư cách là một ám vệ, đương nhiên Ngôn Thương có thể cảm giác được ánh mắt băng lãnh kèm theo tia khó hiểu của thiếu niên, cứ như từng nhát tỉ mỉ đâm thấu trên lưng, nhưng Ngôn Thương không hề biểu hiện ra một chút dị thường nào.

Ngôn Thương cứ từng bước nấu cơm, bưng lên bàn, sau đó lại bay lên ẩn thân trên xà nhà.

Cô thấy hắn mặc y phục cô mới sửa lại, đôi mắt lãnh đạm ngồi trước bàn gắp miếng sườn bỏ vào miệng, trong nháy mắt đôi mày hơi giãn ra. Ngôn Thương biết hắn đã cảm giác được cô cho thêm vào bên trong một thìa đường, ánh mắt u ám của thiếu niên lại ngoài ý muốn cho biết hắn thích vị ngọt, phá lệ ưu ái đối với món sườn ngọt, còn với món móng giò hầm cách thủy cẩn thận thì lại chưa hề động đũa vào.

Sau khi ăn xong, thiếu niên cũng không có rời đi như hôm qua, mà ở trước bàn ngồi một lát, sau đó sắc mặt phức tạp, nâng tay lên, ngón tay chần chờ hướng về phía bát đĩa.

“Răng rắc!”

Cửa sổ lâu năm không có tu bổ, bị gió thổi một cái mà đã kêu gào, mặt thiếu niên biến sắc vội thu tay lại, sau đó giống như chạy trốn bay ra khỏi phòng, không quay đầu lại.

Ngôn Thương nhảy xuống xà nhà, động tác thu dọn bát đũa đã nhẹ nhàng mà thuần thục hơn so với hôm qua.

Biểu hiện vừa rồi của Lý Âm Chi, không nghi ngờ gì, chính là sự khích lệ tốt nhất chứng tỏ hành động tiếp cận của nàng đã có tác động tích cực đối với hắn.

Nhưng Ngôn Thương vẫn rất bình tĩnh.

Bởi vì tuy rằng thiếu niên đã dao động, nhưng cũng chưa hoàn toàn tín nhiệm nàng. Nàng muốn khiến cho hắn hoàn toàn tin tưởng, muốn thay đổi số mệnh hắn, còn cần rất nhiều cơ hội.

Ví dụ như, sự xuất hiện của nữ chính, Trịnh Yên Nhiên.

Trịnh Yên Nhiên sẽ xuất hiện vào một ngày sáng sớm, Ngôn Thương nói với Lý Âm Chi, nàng muốn đến chợ một chuyến.

Thiếu niên vẫn không nói lời nào như cũ, chỉ dùng ánh mắt tối tăm đặc trưng mà nhìn nàng.

“Ta biết, ngươi muốn đi phục mệnh.”

Ngôn Thương chỉ lắc đầu: “Không phải, thuộc hạ đã sớm không còn chịu khống chế của phủ tể tướng.”

Ngón tay đặt sau lưng của Lý Âm Chi đột nhiên động một chút, sau đó ra sức nắm chặt.

“Thuộc hạ sẽ mua đồ ngọt về cho thiếu gia.”

“Ta không thích ăn đồ ngọt.” Thiếu niên 18 tuổi vẫn chắp tay sau lưng như trước, trên mặt lộ ra một chút màu sắc khả nghi: “Tiểu hài tử mới thích cái đó, không cần mang cho ta.”

Đột nhiên Ngôn Thương không khống chế được, cong cong khóe miệng.

“Thuộc hạ biết, là thuộc hạ thích ăn đồ ngọt.”

“…”

Không đợi thiếu niên nói tiếp, Ngôn Thương vác kiếm đi ra khỏi sân.

Trên chợ người đến người đi, nối gót sát vai.

Ngôn Thương đến quán gà chọn một con gà béo khỏe, đến quán rượu mua một bình rượu ngon. Sau đó thì tìm một trà quán, châm một bình trà hoa lài, ngồi suốt cả một ngày.

Thẳng cho đến khi tầm mắt chạm đến một nơi, một thiếu nữ mang hành lý đơn giản chầm chậm lướt qua.

Ngôn Thương uống một hơi cạn sách cốc trà xanh, sau đó cũng đứng lên.

Hiện này trong mắt Ngôn Thương, không thề nghi ngờ, Trịnh Yên Nhiên đều đầy đủ những phẩm chất của nữ chính, thiện lương thuần khiết, thông minh hoạt bát. Nếu Trịnh Yên Nhiên là một con chim hoàng anh, thì Ngôn Thương chính là một con dơi. Một bên tắm táp dưới ánh mặt trời, một bên thì ẩn mình chốn tĩnh mịch; một dịu dàng vô hại, một luôn rình rập săn mồi.

Suốt đường đi, khi thì Trịnh Yên Nhiên giúp bà lão yếu đuối cầm giỏ đựng rau, khi thì giúp đứa trẻ thấp bé nhặt diều. Lăn qua lăn lại, rốt cuộc cũng tới bên ngoài cửa viện.

phải tá túc trong này rồi.”

“Ngôi nhà này thật cũ nát…” Trịnh Yên Nhiên thốt ra lời kịch giống như Ngôn Thương đã dự liệu, nàng ta vừa lấy chuỗi tiền trong tay vừa ước lượng: “Chỉ còn lại nhiêu đây, có lẽ đêm nay

Ngôn Thương bước nhanh về phía trước, ngăn trở thiếu nữ đang muốn gõ cửa.

“Ngươi muốn làm gì?” Trịnh Yên Nhiên sợ đến mức hoa dung thất sắc, vội lui ra sau một bước.

Ngôn Thương đang muốn mở miệng, nhưng trong một khắc nàng cảm giác được ánh mắt tối tăm

quen thuộc của thiếu niên đang từ sau lưng nhìn tới.

uy hiếp nàng ta rời khỏi lại uyển chuyển đổi thành lời mời.

“… Ta là người trong nhà này, nhìn bộ dáng của cô nương, là muốn xin tá túc ư?” Lời nói định

Hào quang của nữ chính cường đại đến không thể tưởng tượng được, dường như mặc kệ cô cố gắng ngăn cản thế nào, nàng ta cũng đều sẽ gặp mặt Lý Âm Chi, sau đó khiến hắn thành vật hi sinh. Ví như hiện giờ, đáng ý theo tiểu thuyết là Lý Âm Chi đang ở bên ngoài chịu đói, vậy mà bây giờ lại lẳng lặng đứng ở trong sân, cùng nữ chính gặp mặt.

Điểm an ủi duy nhất, là ánh mắt của hắn không hề nhìn nữ chính.

Thiếu niên nhỏ gầy u ám nhíu mày nhìn Ngôn Thương, ngữ khí bình thản đến mức xem nàng như người xa lạ.

“Ngươi nói ngươi chỉ đi một canh giờ, mà giờ đã qua một ngày.” Ánh mắt thiếu niên dời từ mặt Ngôn Thương về phía rượu và gà trong tay cô.

“Nói cho ta biết, ngươi đã đi đâu?”

5 2 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

42 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Lâm lâm
Lâm lâm
3 Năm Cách đây

Có Sơn Hà Chẩm mở đầu nên hi vọng khi đọc truyện này cũng sẽ có cảm giác thỏa mãn như khi đọc chuyện sơn Hà Chẩm vậy , rút kinh nghiệm xương máu lần này mỗi chương mình sẽ để lại bình luận

Bạch Ảnh
Bạch Ảnh
3 Năm Cách đây

Đọc chương đầu khá ok. Motip mặc dù ko mới lắm nhưng mà vì tui thích truyện xuyên nhanh nên sẽ ủng hộ bộ này ? mà chỗ thoại “phải tá túc trong này rồi” với “chỉ còn lại nhiêu đây, có lẽ đêm nay” ở gần cuối là bị mất chữ hay do điện thoại tui thế nhỉ. Tại thấy câu hơi cụt ?

Hanh
Hanh
3 Năm Cách đây

Nam chính đúng kiểu mình thích

42
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!