Vỏ xe phòng hờ nghịch tập ký – Chương 27

Bia.jpg

Chương 27

Editor: Zens Zens

Bởi vì sau sự kiện kia, danh tiếng của Viên Khuynh Dương ở nhất trung Đức Minh không tốt lắm, có không ít nam sinh trong lớp trợn mắt nhìn hắn, một số khác thì lại mau chóng đến nịnh bợ.

Đương nhiên, mặc dù đại minh tinh như Viên Khuynh Dương hiếm khi tới những chỗ thế này, nhưng cũng có người khinh thường nịnh bợ hắn, ví như Bạch Khiêm. Những nam sinh bình thường quan hệ tương đối khá với Bạch Khiêm thì nhìn sắc mặt Bạch Khiêm mà hành xử, không giống như nghững kẻ khẩn trương hỏi lung tung này nọ, muốn ký tên rồi chụp ảnh chung gì gì đó. Một bàn tự nhiên nói chuyện phiếm, không xem đại mình tinh như hắn là hạt cát nào.

Trương Hiểu Lệ nhìn bộ dáng những kẻ ríu rít vây quanh Viên Khuynh Dương, lập tức bĩu môi nói: “Nhìn bộ dáng của bọn họ kìa, thật đúng là… Loại nguỵ quân tử này thì có gì tốt mà nịnh nọt?”

Kể từ năm nhất cao trung, sau khi phát sinh sự kiện đó ở nhà bà của Trương Hiểu Lệ, cô nàng cũng không ưa gì Viên Khuynh Dương. Thật ra, đối với chuyện đó, Trình Tuyết cũng cảm thấy áy náy với Trương Hiểu Lệ, dù sao sự việc đó cũng là do cô đặt bẫy, mà cũng vì chuyện này nên sinh nhật của ba Trương Hiểu Lệ bị ảnh hưởng. Đã nhiều năm trôi qua, cô nàng còn có thể bên vực cô như thế, Trình Tuyết cảm thấy cuộc đời này quen được một người bạn như vậy thật đáng giá.

Lâm Viện Viện nhìn thấy Viên Khuynh Dương, nhất thời cũng bùi ngùi vạn phần. Người cùng bàn với cô lúc trước, giờ đã thành đại minh tinh, hơn nữa bên cạnh hắn còn có cô gái xinh đẹp như vậy, mặc dù là trợ lý, nhưng bây giờ kể cả làm trợ lý cho hắn thì cô cũng không có tư cách.

Lâm Viện Viện nhất thời không cam lòng, cảm thấy mất mát. Trong lúc vô tình, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Trình Tuyết ở đối diện. Cô ta có ý muốn tìm lại một chút tự tin, suy nghĩ một chút liền nói với Trình Tuyết: “Trình Tuyết, cậu cùng học trưởng Dương Lạc còn ở bên nhau không?”

Hiện giờ, nồi lẩu đã bưng lên, Trình Tuyết vẫn luôn yên lặng cúi đầu ăn. Cô không muốn làm nhân vật chính, cũng không có năng lực khéo léo ứng phó người khác, chi bằng làm giảm cảm giác tồn tại, yên lặng  ngồi ăn. Lại không ngờ Lâm Viện Viện đột nhiên nói câu như thế, không biết có phải Lâm Viện Viện cố ý nói lớn không, mà cả bàn bọn họ đều nhất thời yên tĩnh lại, ào ào nhìn cô.

Trình Tuyết rõ ràng cảm giác được bên trái có một ánh mắt sắc bén quét tới. Cô vô thức quay đầu xem, vừa vặn đối mặt với ánh mắt của Viên Khuynh Dương, khoé miệng hắn ngầm cười ôn hoà, nhưng đôi mắt đẹp đẽ kia lại khẽ híp lại, từ khoé mắt toát ra điểm rùng mình.

Trình Tuyết nhíu mày, trả lời lấy lệ: “Vẫn đang quen.”

Vừa dứt lời, Liễu Yên ngồi bên cạnh Viên Khuynh Dương liền nói sâu xa một câu: “Dương Lạc? Là Dương Lạc khoá 04 sao?”

Lâm Viện Viện nhíu mày: “Sao thế? Cô cũng biết sao?”

Liễu Yên liền che miệng cười, trong tươi cười có chút hả hê, quả thực nói không nên lời: “Biết chứ, dù sao tôi cũng là học tỷ của mọi người mà, tôi tốt nghiệp khoá 03, Dương Lạc vừa vặn nhỏ hơn tôi một khoá. Khi đó thành tích hắn rất tốt, rất nổi danh nên tôi cũng biết.” Dừng một chút, Liễu Yên lại bổ sung một câu: “Đương nhiên, cũng bởi bộ dáng lớn lên của cậu ấy có điểm quá nổi bật.”

Lý Mẫn Chi yên lặng nghe Liễu Yên nói những lời này liền hiếu kỳ: “Có gì nổi bật vậy?”

Liễu Yên phì cười một tiếng, vừa khoa chân múa tay vừa nói: “Trên mặt Dương Lạc có một vết sẹo rất lớn, từ nơi này đến nơi này, nhìn rất đáng sợ.”

Lý Mẫn Chi gật gật đầu như có điều suy nghĩ, Lâm Viện Viện thấy sắc mặt Trình Tuyết khó coi, cuối cùng trong lòng bình tĩnh lại. Xem đi, mặc dù cô không chiếm được thứ tốt nhất, nhưng còn có người kém cỏi hơn cô nhiều, không phải sao?  Lúc này Lâm Viện Viện mới giải hết khí tức không cam lòng ra, vô cùng sung sướng, cười nói: “Kỳ thật dù thế nào, chỉ cần Trình Tuyết biết học trưởng Dương Lạc tốt là được rồi, có thể người ta tốt ở chỗ nào mà chúng ta không biết thì sao.”

Cô ta cố ý nói sâu xa, người ở xung quanh nghe được lời nói này đều có thái độ gật đầu ái muội, mà Liễu Yên lại cười dịu dàng nói tiếp: “Nói rất có lý.”

Thật ra Trình Tuyết chẳng hề để ý chút đỉnh lời này, cô cũng lười giải thích với bọn họ Dương Lạc hiện giờ đã không còn là Dương Lạc lúc trước, về tướng mạo Dương Lạc cô cũng không thèm để ý, cho nên chút ít lời nói này cũng không có châm chích được cô. Chỉ là cô không thích người khác nghị luận về Dương Lạc trước mặt cô.

Trương Hiểu Lệ rõ ràng chứng kiến sắc mặt Trình Tuyết không tốt lắm, giờ phút này liền chen miệng nói: “Lâm Viện Viện, nghe nói bạn trai cậu bắt cá hai tay, tìm được thiên kim nhà giàu hả? Nghe nói thiên kim kia vừa béo vừa xấu đúng không? Ai, thật là đáng tiếc, cậu xinh đẹp như vậy mà bạn trai còn bắt cá hai tay, cậu nói xem có phải hắn bị mù rồi không?”

Đột nhiên, Lâm Viện Viện như bị giẫm phải đuôi, lúc này liền lúng túng đỏ mặt, trong lúc nhất thời không biết phản bác sao cho tốt. Dù sao chuyện này mọi người đều biết rõ, Lâm Viện Viện trừng Trương Hiểu Lệ một cái, âm trầm ám chỉ cô nàng lắm miệng, lại nâng ly trà lên uống một ngụm, dùng việc này che giấu điệu bộ khác thường trên mặt.

Trình Tuyết cảm thấy có chút bực bội, lấy cớ đi vệ sinh, muốn bình tĩnh tâm tình. Từ nhà vệ sinh đi ra, cô vốc nước rửa mặt, nhìn mình trong kính hồi lâu mới thở dài.

Ở bên nhau? Bọn họ mà cũng xem như ở bên nhau sao? Kể từ khi lần gặp mặt một lần sau khi mẹ cô qua đời, bọn họ không hề gặp lại, thậm chí một cú điện thoại cũng không có. Rất nhiều người bảo yêu xa là khổ, nhưng cô cảm thấy yêu xa còn tốt hơn bọn họ nhiều. Tối thiểu, còn có thể nghe được giọng của đối phương, còn có thể nói chuyện cùng đối phương.

Trình Tuyết nhắm mắt lại, chậm rãi điều chỉnh tâm tình, thời điểm mở mắt ra thì bên cạnh đã xuất hiện thêm một người.

Lý Mẫn Chi đi đến bên cạnh cô rửa tay, soi gương nhìn cô cười cười, Trình Tuyết cũng cười đáp một cái. Hiện thời cô không có hứng nói chuyện, đang muốn xoay người bỏ đi, lại nghe cô ấy nói một câu: “Cô đã có bạn trai, tại sao còn dây dưa không rõ với Bạch Khiêm?”

Trình Tuyết dừng bước chân, quay đầu nhìn cô ấy: “Có ý gì?”

Lý Mẫn Chi vẫy tay, đem bọt nước vung ra, cô ta quay đầu nhìn cô, ánh mắt mang vẻ khinh miệt, giọng điệu không hề khách khí: “Mấy tin nhắn cô gửi cho Bạch Khiêm tôi đều đã nhìn thấy cả rồi, cô đã có bạn trai, không biết cô còn cái gì chưa nói rõ với Bạch Khiêm hay sao.” Nói đến đây cô nàng lại cười cười: “Vừa nãy nghe bọn họ nói, hình như bạn trai cô rất xấu thì phải, là bởi vì vậy mới muốn ở bên cạnh Bạch Khiêm tìm kiếm cân bằng sao? Cũng may Bạch Khiêm căn bản mặc kệ cô, mục đích của cô cũng thất bại thôi.”

Hai tay đặt hai bên của Trình Tuyết nắm chặt lại, cô hít sâu một hơi rồi nói: “Đầu tiên, tôi và Bạch Khiêm chỉ là bạn bè tốt, tôi tìm hắn nói chuyện, là bởi vì lúc đó chúng tôi có hiểu lầm, tôi chỉ muốn hỏi cho rõ ràng. Tiếp theo, tôi rất yêu bạn trai tôi, mặc kệ hình dáng của anh ấy thế nào, tôi không cần tìm người khác để cân bằng.”

“Bạn tốt?” Lý Mẫn Chi trào phúng cười: “Cô cảm thấy Bạch Khiêm là bạn tốt của cô, nhưng Bạch Khiêm không cảm thấy như vậy, tối thiểu là khi cùng tôi ở một chỗ chưa từng nghe anh ấy nhắc đến cô, bạn bè của anh ấy tôi cũng biết không ít, duy chỉ không biết cô, xin hỏi các người thật sự là bạn tốt sao?”

Trình Tuyết há hốc mồm, đột nhiên phát hiện mình không nói nên lời nào. Nói thật, nghe được lời nói này của Lý Mẫn Chi, trong lòng cô rất buồn, giống như bị chính bạn tốt của mình đánh thẳng vào mặt, trên mặt đau rát, nhưng đáy lòng cũng triệt để nguội lạnh.

Trình Tuyết gật đầu: “Tôi biết rồi, cũng biết về sau nên làm thế nào, cô yên tâm, nếu hắn không coi tôi là bạn, giữa chúng tôi cũng sẽ không có bất cứ hiểu lầm nào, tôi sẽ không bao giờ liên lạc với hắn nữa.” Hít sâu một hơi cô mới nói tiếp: “Còn nữa… Nếu Bạch Khiêm chưa từng xem tôi là cái gì to tát, tôi gửi tin nhắn cho hắn cũng chừng từng có trả lời, sao cô lại lo lắng như vậy, còn cố ý tìm tôi nói chuyện, làm như coi trọng tôi lắm vậy, điều này chẳng phải là không cần thiết hay sao?”

Thấy sắc mặt cô ta cứng đờ, Trình Tuyết không thèm để ý nhiều, xoay người đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Thật ra Lý Mẫn Chi nói cô và Bạch Khiêm dây dưa không rõ thật sự là oan uổng. Lúc mới đầu, phát hiện Bạch Khiêm cố ý trốn tránh cô, sau đó đúng là cô có gọi điện hỏi cho rõ, cũng có gởi tin nhắn cho hắn. Cô không biết đã đắc tội hắn chỗ nào, cho nên hy vọng hắn có thể ba mặt một lời, ở trước mặt cô nói cho rõ ràng, dù sao mọi người cũng từng là bạn bè thân thiết.

Bất quá về sau Bạch Khiêm vẫn luôn không trả lời tin nhắn của cô, nên cô chỉ gửi mấy lần rồi thôi. Việc này cũng đã là việc của hai nắm trước, Bạch Khiêm nói hai người chỉ mới quen nhau một năm, cô không hiểu tại sao Lý Mẫn Chi lại biết? Lẽ nào Bạch Khiêm vẫn luôn giữ lại tin nhắn của cô hai năm mà không xoá đi? Không phải đến mức đó chứ, hay là Bạch Khiêm nói cho cô ta biết?

Trình Tuyết lắc lắc đầu, thôi, chút ít chuyện tào lao đó, nghĩ tới làm gì?

Lúc đi đến cửa phòng thuê, không may, vừa đúng lúc  Trình Tuyết nhìn thấy Bạch Khiêm đi ra từ bên trong. Hành lang rất yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ, một người ở đầu này, một người ở đầu kia.

Đây là lần đầu tiên sau bốn năm cả hai đơn độc đối mặt, nhưng sớm biết hắn không còn thân thiết tự nhiên như lúc đi học nữa, vừa nãy cô cũng đã nói với Lý Mẫn Chi. Xem ra cô không có tư cách, cũng không có loại bạn bè đại gia như Bạch Khiêm rồi.

Vốn là trước đây cô còn nghĩ có thể mượn cơ hội này hỏi hắn đã có chuyện gì xảy ra, nếu cô đã có gì đắc tội hắn thì nói cho rõ ràng, chẳng qua xem ra bây giờ đã không còn cần thiết nữa.

Bạch Khiêm nhìn thấy Trình Tuyết thì rõ ràng ngẩn người, hiện giờ trong hành lang chỉ có hai người bọn hắn, nếu không chào hỏi thì quá lúng túng lại vô lễ rồi, Bạch Khiêm không có chuyện gì để nói liền nói nhảm với cô: “Có nhìn thấy vợ của tôi không?”

“Cô ta ở nhà vệ sinh.” Ánh mắt Trình Tuyết lạnh nhạt, cũng không dư lời, trực tiếp đi qua, đang muốn vòng qua hắn rời đi, đột nhiên như nhớ tới gì đó, cô liền dừng bước chân. Ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, cười lạnh một tiếng: “Xem ra, tôi quả thực không làm bạn bè vời cậu nổi rồi, coi như mắt tôi bị mù! Từ nay về sau coi như tôi chưa từng quen biết cậu, Bạch Khiêm!”

Nói xong lập tức muốn bỏ đi, Bạch Khiêm lại đột ngột duỗi tay nắm chặt cổ tay cô, Trình Tuyết ngẩn người, ngẩng đầu nhìn hắn thì thấy hắn đang nhìn chăm chú, hàm răng cắn chặt, gân xanh trên trán cũng nổi lên, giống như đang kiềm nén điều gì đó.

Nhìn thấy lửa giận trong ánh mắt của hắn, Trình Tuyết vô cùng kinh ngạc, cô không hiểu rốt cuộc thì Bạch Khiêm tức giận cái gì.

Lực trên tay hắn rất lớn, bốn năm trong quân ngũ đã khiến lòng bàn tay hắn nổi lên lớp chai sần dày cộm, năm ngón tay như gọng kềm, Trình Tuyết cảm thấy xương cốt cổ tay như bị bóp nát.

Cô trừng mắt, tức giận nói: “Bạch Khiêm, cậu buông tay ra, làm cái gì vậy?”

Ánh mắt hắn từ đầu đến cuối đều không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm trên người cô, lông mày nhíu lại, hàm răng cắng chặt, môi khẽ run, dường như muốn nói cái gì đó lại không nói nên lời.

Trình Tuyết không hiểu cuối cùng Bạch Khiêm muốn làm gì, bốn năm nay, hắn chưa từng liên lạc với cô, vừa nghe thấy Lý Mẫn Chi nói hắn chưa bao giờ coi cô là bạn bè, đã như vậy, hắn còn tức giận cái gì?”

Trình Tuyết giận dữ một lát, nói với hắn: “Bạch Khiêm, cậu nổi điên cái gì đó, buông tay tôi ra!”

Hắn vẫn không buông, tròng mắt dần dần đỏ ửng, khuôn mặt đen lại, dường như cơ thể đang dồn nén sóng lớn cuồn cuộn, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.

Lý Mẫn Chi từ nhà vệ sinh đi ra, từ xa đã thấy một màn như vậy, cơ thể cứng đờ, lập tức bước nhanh đến lôi kéo Bạch Khiêm nói: “Bạch Khiêm, anh sao thế? Anh kéo tay cô ấy làm gì? Mau buông ra đi!”

Bạch Khiêm lại như không nghe thấy lời cô ta nói, phiếm hồng, nhuộm lửa giận, dùng ánh mắt chất vấn chăm chú nhìn Trình Tuyết, giống như muốn nhìn xuyên qua người cô vậy.

Trình Tuyết cảm thấy bị bạn gái hắn bắt gặp bộ dạng này thì quả thật là lúng túng muốn chết, trong lúc nhất thời cũng không kịp nổi giận, gấp đến mức đỏ mắt nói: “Bạch Khiêm, cậu mau buông tay ra, bộ dạng này của cậu là muốn nói gì hả?”

Bạch Khiêm dường như tỉnh dậy từ trong mộng, nắm tay cô dần dần buông ra, mà hắn cũng vô thức lui về sau một bước. Trình Tuyết vuốt vuốt cổ tay bị hắn bóp đau, trừng mắt nhìn hắn lại nhìn nhìn Lý Mẫn Chi, rồi xoay người trở về ghế ngồi.

Bên trong lô ghế, không khí vẫn náo nhiệt như cũ, Viên Khuynh Dương bị rất nhiều người vây quanh, líu ríu hỏi hắn về việc của giới giải trí, mà Lâm Viện Viện và Liễu Yên, ngươi một lời ta một tiếng, trò chuyện. Vừa nhìn thấy Trình Tuyết vào, lập tức dừng câu chuyện lại, vẻ mặt nhìn cô sâu xa.

Trình Tuyết biết rõ, đại khái bọn họ vẫn chưa tán gẫu xong về chủ đề bề ngoài của Dương Lạc.

Nhớ tới chuyện vừa đụng chạm với Bạch Khiêm ở ngoài cửa, Trình Tuyết tâm phiền ý loạn, không có tâm tư tụ họp nữa, đang chuẩn bị tạm biệt mọi người, không ngờ di động vang lên. Lúc này tâm tình Trình Tuyết không tốt lắm, cũng không nhìn số điện thoại liền trả lời, không tập trung nói: “Alo?”

“Em đang ở đâu?”

Trình Tuyết giống như bị kim châm, trong lúc nhất thời đã đứng hình.

Giọng nói này… mạnh mẽ, trầm thấp, lại có một chút âm thanh trầm đục.

Cứ như vậy một phút, cô cảm thấy bản thân mình bị ảo giác. Xung quanh, người thì cười giỡn, người thì uống rượu, người nói chuyện phiếm, người thì chơi đùa, dường như cô cũng đang trong ảo giác, rơi vào trong giấc mơ không chân thực, trong mộng có giọng nói quen thuộc đó đang nói chuyện với cô.

Người ở đầu bên kia điện thoại không được đáp lại, hơi nâng cao âm lượng: “Em có đang nghe không?”

Trình Tuyết lập tức định thần lại, cơ hồ không chút nghĩ ngợi, bỗng chốc nhảy dựng lên, dùng tốc dộ nhanh nhất chạy ra khỏi chỗ ngồi, bước nhanh đến cửa sổ, rời xa chốn ồn ào náo động. Xung quanh bỗng chốc an tĩnh lại, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực.

Cô hơi điều chỉnh hô hấp, cẩn thận mở miệng lần nữa: “Alo?”

“Là anh.”

Nghe được giọng nói này, tay cầm điện thoại di động của Trình Tuyết run lên nhè nhẹ, một khắc này, cô muốn khóc lớn lên, muốn chất vấn anh. Vì cái gì, vì cái gì nhiều năm như vậy không liên lạc với cô, vì cái gì đột nhiên lại như vậy, trong tình huống cô không hề chuẩn bị tâm lý, anh lại gọi cho cô, trong lúc cô uất ức nhất, trong lúc cô khó chịu nhất, không kịp chuẩn bị gì cả.

Trình Tuyết hít sâu một hơi bình phục tâm tình, dù sao cũng cố làm cho giọng nói bình thường một chút: “Anh… Đang ở đâu?”

“Anh đang ở ngoài cửa nhà em, gõ cửa hồi lâu cũng không có ai trả lời, em không có ở nhà sao?

Trình Tuyết nghe nói thế thì kinh ngạc đến ngây người: “Anh… anh đang ở ngoài cửa nhà em?”

Ngôn Cảnh Châu tới đây? Tới tìm cô? Giờ phút này đang ở ngoài cửa nhà cô?

Trình Tuyết trong lòng hoảng sợ, cho nên tiếng nói cũng bắt đầu lắp bắp: “Em… Em… Em không ở nhà, em đang ở bên ngoài.”

“Ở đâu, để anh tới.”

“…”

Trình Tuyết điều chỉnh hô hấp rồi mới báo địa chỉ, sau khi cúp điện thoại cô còn hoảng hốt chưa kịp hồi thần.

Bốn năm không gặp, anh vừa trở về , đã lập tức muốn tới tìm cô. Sau bốn năm xa nhau, cuối cùng hai người bọn họ cũng có thể gặp mặt.

Trời ạ, thật không thể tưởng tượng nổi.

Trình Tuyết trở lại ghế ngồi, cả người đều ngơ ngẩn. Trương Hiểu Lệ phát hiện cô khác thường, liền vội vươn tay thăm dò trán, ân cần nói: “Trình Tuyết sao vậy? Cậu thấy không thoải mái ở đâu à?”

Trình Tuyết sững sờ lắc lắc đầu, vẻ mặt đờ đẫn nhìn cô nàng nói: “Anh ấy… Anh ấy nói muốn tới đây.”

“Anh ấy?” Trương Hiểu Lệ nhăn mày: “Ai thế?”

“Bạn trai… mình.”

Cũng không biết lời nói này của Trình Tuyết có uy lực gì, vốn là hàng ghế đang ồn ào náo nhiệt bỗng chốc liền yên tĩnh lại.

Bạch Khiêm trở lại ghế ngồi đã khôi phục như thường, làm như không có gì tiếp tục cùng vài người nam sinh uống rượu vui chơi, vừa nghe lời nói của Trình Tuyết thì tay cầm ly rượu của hắn run rẩy, rơi ra một nửa, một nam sinh bên cạnh liền la lên: “Ấy, Khiêm ca, anh đổ rượu rồi.” Lúc này Bạch Khiêm mới phục hồi tinh thần, cầm lấy khăn giấy lau sạch sẽ chỗ rượu bị đổ.

Mà ở bên một bàn khác, cái người đang được nịnh nọt là Viên Khuynh Dương nghe thấy thế, ấn đường vô thức nhíu lại một cái, bất quá chỉ một thoáng thì hết, người khác cũng chưa từng phát hiện hắn có gì khác thường.

Bất quá Liễu Yên ngồi bên cạnh hắn lại chú ý tới, hai tay cô ta buông lỏng trên đầu gối bỗng nắm chặt lại, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng nói: “Đến thì đến, dù sao trước đây mọi người đều học cùng một trường, cũng không có gì.”

Lâm Viện Viện cũng cười nói: “Đúng đấy, học trưởng Dương Lạc muốn đến, chúng ta đương nhiên phải đặc biệt hoan nghênh.”

Hai người, kẻ tung người hứng, giống như là vô cùng hoan nghênh Dương Lạc vậy, nhưng giữa lông mày lại lộ ra một chút hả hê. Bọn họ thấy, Dương Lạc có tướng mạo như vậy thì chắc chắn cũng không có bản lĩnh gì, tới đây thì bất quá cũng chỉ trở thành trò cười thôi.

Ngược lại Trình Tuyết không để ý đến sự trào phúng của bọn họ, hiện tại tim cô đang đập dữ dội, vừa nghĩ tới liền lập tức muốn gặp anh, người đàn ông đã từng cùng cô ôm nhau trong xe, người làm cho cô ngày nhớ đêm mong. Cô vừa căng thẳng vừa kích động.

Cô ngơ ngác ngồi yên một chỗ, rất lâu cũng không có nhúc nhích, cho đến khi điện thoại di dộng trên bàn vang lên, trên màn hình hiện lên dãy số vừa mới gọi lúc nãy.

Trong lúc nhất thời, trống ngực Trình Tuyết đập liên hồi, hít sâu một ngụm, rồi mới cầm điện thoại vội vã chạy ra ngoài cửa, cho đến khi cách khỏi ồn áo náo động, cô mới nghe điện thoại.

“Alo?”

Bên cạnh rất nhanh vang lên giọng nói trầm ổn của anh: “Anh đến rồi, là ở đâu?”

Trình Tuyết chỉ cảm thấy bên tai đột nhiên vang lên tiếng ong ong, rất lâu sao cô cũng không biết mình đang làm gì, người đang ở chỗ nào, muốn đi đâu, cho đến khi người bên kia đợi lâu không thấy trả lời, lại nhỏ giọng hỏi: “Trình Tuyết?”

Trình Tuyết phục hồi tinh thần lại, không chút nghĩ ngợi đi xuống lầu dưới: “Em xuống đón anh.”

“Ừ.”

Sau khi cúp điện thoại, Trình Tuyết liền bay xuống lầu như một làn khói. Lúc này vừa đúng thời điểm ăn cơm, cửa hàng lẩu có rất nhiều người. Trình Tuyết vừa tới cửa, đã thấy có một chiếc xe màu đen có rèm che ở đó, cô vừa ra tới, trong buồng lái đã có một người đi ra, là người đàn ông tây trang lần trước mà cô gặp. Anh ta khom người hướng cô chào, cung kính nói: “Trình tiểu thư, xin chào.”

Trình Tuyết cố gắng khắc chế giọng nói run rẩy của mình cũng trả lời một câu: “Xin chào.”

Người đàn ông tây trang gật đầu, rồi đi đến chỗ ngồi phía sau mở cửa xe ra, lập tức một người từ từ đi xuống ở chỗ ngồi sau xe.

Anh ăn mặc tuỳ ý, đơn giản, một chiếc áo tay ngắn vân xanh trắng, và chiếc quần kaki màu trắng, đơn giản nhưng vô cùng bắt mắt. Tựa hồ, so với lần gặp trươc, anh còn trở nên rắn rỏi hơn nhiều, bên ngoài cánh tay lộ ra đường cong da thịt săn chắc, mặc dù đã có chiếc áo che đậy, nhưng cũng có thể thấy được da thịt cao thấp nhấp nhô bên dưới.

Anh bước từ trên xe xuống, ánh mắt lẳng lặng quét lên người cô, đứng cách dòng người ngược xuôi, nhưng ánh mắt hai người đã chạm vào nhau từ xa. Trong nhất thời, cả hai đều không nhúc nhích, cứ đứng nhìn nhau như vậy.

So với lần gặp trước, anh đã thành thục rất nhiều. Bất kể à dung mạo hay là khí chất thượng thừa, hiện giờ anh đã hoàn toàn cởi bỏ sự ngây ngô, trở thành một người đàn ông chân chính.

Cho dù dường như anh cố ý giấu đi sự sắc sao của mình, dùng đôi mắt sáng lấp lánh che lấp đi sự âm u nguy hiểm, nhưng khí tức khiến người khác sợ hãi vẫn toát ra từ người anh như cũ. Dường như cô lại gặp được cái người mà cô đã nhìn thấy ở sân bay trước kia, cho dù lúc này trong mắt anh không có cái loại sát ý máu tanh đó, cho dù anh không còn khiến người ta bị áp lực ngưng trọng tăm tối, nhưng rõ ràng trên người anh có loại lực lượng làm người khác khiếp sợ.

Anh đã trở thành Ngôn Cảnh Châu, là Ngôn Cảnh Châu thực sự, cô sẽ không còn cơ hội nhìn thấy Dương Lạc trên người anh nữa, một Dương Lạc bởi vì tự ti mà không dám đối mặt với cô, một Dương Lạc sẽ vì nắm tay cô mà thẹn thùng.

Anh đã xé nát quá khứ, xé nát sự tự ti trong anh, người đường đường chính chính đứng ở nơi này, là Ngôn Cảnh Châu, trên người anh có tự tin, uy nghiêm, sắc sảo của hiện tại, bất luận kẻ nào cũng không dám khinh thường anh.

Anh thu hồi ánh mắt, nhấc chân đi về phía cô. Trình Tuyết định thần lại, vô thức lui về sau một bước, nhìn ánh mắt anh, không thể che giấu hết vẻ sợ hãi.

Động tác của cô đương nhiên lọt vào trong mắt anh, bước chân đi về phía trước dừng lại một chút, hơi híp mắt nhìn cô, chốc lát sau mới nhấc chân đi về phía cô. Lần này Trình Tuyết cũng không trốn nữa, cô sững sờ nhìn anh tiến lại gần.

Anh đứng trước mặt cô, chiếc bóng cao lớn hoàn toàn che kín người, lông mày anh cau lại, môi mỏng phát ra âm thanh trong veo: “Sợ anh sao?”

5 4 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Phương Thảo Bùi Thị
7 Năm Cách đây

Khi nào có chương mới vậy ad? Mong ad đừng drop truyện ~~~

zens zens
Reply to  Phương Thảo Bùi Thị
7 Năm Cách đây

Sắp rồi bạn. Ko drop đâu, đừng lo. Do ít người cổ vũ nên mình thiếu động lực ý mà. Hihi
p/s: Bạn like facebook của Zens Zens để cập nhật chương mới nhanh nhất nha!

Vy Lam
Vy Lam
5 Năm Cách đây

Thật muốn xem màn vả mặt mấy người đáng ghét kia???

Vy Lam
Vy Lam
5 Năm Cách đây

Xem ra có người sắp bị vả mặt rồi???

Mimi anh
Mimi anh
3 Năm Cách đây

Tim hụt một nhịp

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!