Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 06

Thế giới III : Cứu vớt Phu tử 22 tuổi (1)

Chương 06

Editor: Zens Zens

Ngọc kinh tháng mười một, thủy tiên thượng án, mai vàng lãnh hương (*).

(*) Chắc ý câu trên là: tháng 11, thủy tiên hoa nở, mai vàng thì chưa.

Trên người Ngôn Thương bọc áo bông thật dày, ngồi xổm tại một góc hẻo lánh, đem mình cuộn thành một cục tròn vo, nhìn Tần Chỉ đang đi ra từ thư viện Bán Pha, tay cầm áo choàng, cách nàng ngày càng gần.

“Tiên sinh, hôm nay người lại tan học trễ.” Thiếu nữ như viên phấn tròn mài ra từ ngọc, uất ức bĩu môi, chỉ nhìn thoáng qua nhưng khiến người khác vô cùng yêu thích. Thanh niên áo lam cũng không nói gì, chỉ dịu dàng xoa đầu Ngôn Thương: “Đúng là tội nghiệp cho Mẫn Mẫn, ngươi ở chỗ này chờ rất lâu rồi à?” Nói xong lấy áo choàng trên tay khoát lên vai thiếu nữ, tỉ mỉ cột lại cho nàng.

“Do hôm nay bài học của học trò thật sự quá nhiều, không có cách nào ra về trong một chốc lát được. Ngươi với ta vào viện cho ấm người, được không?”

“Không được!”

“…Mẫn Mẫn?”

Ngôn Thương dùng hai mắt linh động quật cường nhìn Tần Chỉ, nước mắt vô cùng tự nhiên tràn ra hốc mắt.

Cúi đầu, Ngôn Thương dùng sức mở to mắt hết sức, khiến nước mắt lại mạnh mẽ chảy ra.

Dù bất cứ giá nào, hôm nay cũng phải mang hắn về nhà. Một lát nữa, nữ chính Mộ Dung Thanh Thanh sẽ đến đây, dùng một khúc ngâm của Nạp Lan Tính Đức (*) thuyết phục Tần Chỉ và từ đó về sau, Tần chỉ sẽ tùy ý nàng ta sai bảo. Nhưng nữ chính này lại tuyệt đối là một người không hiền lành chút nào, là đóa hắc liên hoa lạnh lùng ích kỉ. Cuối cùng, nàng ta bị trúng độc, vì để bảo toàn sinh mạng, cố gắng nhỏ ra một giọt nước mắt, khiến Tần Chỉ đồng ý chuyển độc trên người nàng sang cho bản thân, thay nàng ta mà chết.

(*) Nạp Lan Tính Đức: tên nguyên là Thành Đức , hiệu Lăng già sơn nhân, là một nhà thơ người Mãn Châu đời nhà Thanh trong lịch sử Trung Quốc. Ông được biết đến như là một tài năng văn chương, tài hoa nhưng yểu mệnh, được tôn là “Thanh sơn đệ nhất từ nhân” . Ông có nhiều tác phẩm để lại thắm đẫm nổi sầu bi, lụy khổ. (St)

Mà thân phận Ngôn Thương bây giờ là nha hoàn bên người Tần Chỉ, Tần Mẫn Mẫn. Trước kia, Tầm Mẫn Mẫn cũng có tình cảm đặc biệt với Tần Chỉ, nhưng đến giờ vẫn chưa hề thân cận quá mức với hắn, chỉ giữ thái độ tiết chế.

Vì để cho mình có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, nhiều ngày nay Ngôn Thương đã cố gắng thân cận hắn. Vì ngăn cản hắn và nữ chính gặp mặt, mỗi ngày nàng chịu đựng gió lạnh, đứng trước cửa thư viện chờ hắn tan học. Vì để hắn càng thương cảm hơn, nàng cố ý ăn mặc phong phanh, hơn nữa còn kiên trì không vào thư viện.

Hắn nói hôm nay muốn trở về chậm một chút, nhưng chỉ cần muộn trong chốc lát đó thôi, sẽ tạo thời cơ để nữ chính xuất hiện.

Bất luận suy xét từ phương diện nào, Ngôn Thương cũng đều không thể để cho chuyện đó phát sinh.

Nước mắt rơi từng giọt từng giọt trên mặt đất, một bàn tay vươn ra, dịu dàng nâng mặt Ngôn Thương lên. Gương mặt thiếu nữ khóc đến nước mắt giàn giụa, chống lại đôi mắt thoáng lo lắng của người thanh niên.

“Mẫn Mẫn, ngươi, có phải cơ thể không khỏe hay không?” Dứt lời, gương mặt có chút đỏ, ánh mắt cũng trở nên xoay vòng: “ Có cần ta đi tìm đại phu…”

“… Tiên sinh, người nghĩ nhiều rồi.” Vẻ mặt Ngôn Thương dở khóc dở cười nói, suy nghĩ một chút lại khịt khịt mũi, trên gương mặt còn vương vài giọt lệ trong suốt: “Thật ra cũng có chút không khỏe… Tiên sinh, nô tì chỉ xin người hôm nay về nhà với nô tì, bài tập của học trò có thể mang về phê chữa (*), đâu cần làm ngay bây giờ, được không?”

(*) Phê chữa: Phê bình, sửa chữa.

“… Cũng được, mặt ngươi đã đông lạnh đến đỏ ửng lên rồi.” Tần Chỉ thay nàng cầm chặt áo choàng, nhìn về sắc trời sắp tối: “Ta trở về lấy bài tập, ngươi ở đây chờ ta.”

“Không! Nô tì đi với tiên sinh.”

“… Mẫn Mẫn, hình như hôm nay ngươi đặc biệt dính người nhỉ.”

Gương mặt thiếu nữ vốn đã ửng đỏ vì đông lạnh, nay lại tựa hồ nhiễm lên một màu đỏ hồng khác: “Người nhanh một chút, đừng nói những lời kỳ quái khó hiểu nữa.”

Hai người phải dùng một bao bố lớn để đựng bài tập của học trò thư viện, rồi cùng đi về. Lúc này trời đã tối đen, chỉ còn có thể cảm nhận được cái gì đó lạnh lẽ rơi trên mặt, sau đó nhanh chóng biến mất.

“Tiên sinh, tuyết rơi kìa.”

“Ừ, càng ngày càng lạnh. Cũng may là từ thư viện đến nhà cũng không xa lắm, nếu không với sắc trời này thì ta quyết không để mặc một nữ hài tử như ngươi tới đón về rồi.”

“Lúc tới thì trời còn chưa tối, lúc trở về thì đã có tiên sinh đi cùng nô tì rồi. Nô tì cũng không sợ, chỉ là trước kia không có người tới đón tiên sinh, tiên sinh đi một mình trên đường tối om thế này, sẽ không sợ sao?”

“Ta là nam tử, nam tử thì sao lại sợ gặp kẻ xấu được.”

“Cũng có kẻ xấu chuyên môn nhìn chòng chọc vào nam tử đó!”

“…”

Hai người tán gẫu suốt đường đi, bất tri bất giác đã xuyên qua rừng cây. Bên này rừng cây là thư viện, bên kia là Tần gia thôn. Từ khi đạt tú tài năm 19 tuổi, thì Tần Chỉ đã bắt đầu làm phu tử. Mỗi ngày Tần Chỉ đều một mình đi tới đi lui giữa hai đầu khu rừng, cho tới nay đã hơn ba năm.

Nương theo ánh sáng phát ra từ đèn lồng ở cửa thôn, Ngôn Thương quay đầu nhìn sườn mặt (*) yên tĩnh dịu dàng của thanh niên. Khi bị hắn phát hiện, lộ ra ánh mắt dò hỏi, Ngôn Thương mới ngượng ngùng cười, vuốt vuốt tóc: “Trong bóng đêm, trông sườn mặt tiên sinh vô cùng đẹp.”

(*) sườn mặt: một bên khuôn mặt, mặt bên, gò má.

“…” Bao bố trên tay thanh niên áo lam suýt nữa đánh rơi.

“Mẫn Mẫn nghĩ…” Thiếu nữ chăm chú nhìn hắn: “Cho dù thế nào, cuối cùng gì một người về khuya mãi thì vẫn sẽ cảm thấy cô độc. Về sau, mỗi ngày nô tì đến đón tiên sinh tan học, cho đến khi tiên sinh cưới vợ, tới khi có người khác đến đón người mới thôi.”

Trên mặt đột nhiên hơi nóng lên, thanh niên 22 tuổi chưa một lần được cầm tay nữ tử, càng chưa bao giờ bị nhìn chăm chú thẳng mặt như vậy. Tuy rằng trong bóng đêm, nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt hơi hơi phiếm hồng. Đột nhiên, Tần phu tử thư viện Bán Pha cất nhanh bước chân, để vẻ mặt kinh ngạc của thiếu nữ rớt lại phía sau.

“Tiên sinh! Tiên sinh, người làm sao vậy, đợi nô tì với!”

“…”

Đáp lại Ngôn Thương chỉ còn bóng dáng chạy như bay của Tần Chỉ.

Ngôn Thương vui vẻ, lại hô to hai tiếng, sau đó cất bước chạy theo.

Lúc này Mộ Dung Thanh Thanh vẫn chưa xuất hiện, xem như nhiệm vụ đã hoàn thành một nửa.

***

Ngôn Thương một đêm không ngủ, đôi mắt hơi thâm đen. Bước chân loạng choạng đẩy cửa ra, Tần Chỉ đã thay y phục sạch sẽ ngồi trong đại sảnh từ sớm, trong tay đang cầm một quyển kinh thi.

“Tiên sinh, sớm.”

“Mẫn Mẫn, sớm.” Tần Chỉ ngẩng đầu, tùy ý nhìn cô một cái, rồi lại cúi đầu, một lát sau mới đột ngột ngẩng đầu lên nhìn cô, giống như kinh hãi, nói: “Mắt ngươi sao lại sưng phù như vậy?”

“…” Ngôn Thương ai oán nhìn hắn: “Tiên sinh, là người đọc sách, không thể vọng ngữ(*) đối với bề ngoài của nữ tử như vậy.”

(*) Vọng ngữ: nói năng bừa bãi.

Tần Chỉ mất tự nhiên ho khan hai tiếng, ngoài miệng lại tiếp tục hỏi: “Đêm qua ngủ không yên giấc hay sao?”

“Nô tì nhớ mấy ngày nữa là tới sinh thần của tiên sinh, muốn tổ chức thật tốt một phen, cuối cùng vui quá nên không ngủ được.” Ngôn Thương tiến về phòng bếp nên âm thanh càng ngày càng nhỏ. Tần Chỉ hơi cong khóe miệng, tiếp tục đọc kinh thi, trong lòng thầm đếm đến 50, lập tức liền ngửi thấy mùi thơm bốc lên ngào ngạc từ phòng bếp.

Nguyệt xuất hạo hề, giảo nhân liễu hề.
Thư yểu củ hề, lao tâm tiễu hề. (*)

(*) Dịch nghĩa (Sưu tầm)

Trăng lên sáng đẹp,
Người đẹp yêu kiều,
Làm sao (cho được gặp nàng để) cởi mở nỗi tình sầu uất xa xôi.
Cho nên ta phải nhọc lòng ưu sầu.

(*) Dịch thơ (Sưu tầm):

Trăng lên sáng đẹp bầu trời,
Yêu kiều tha thướt dáng người đẹp xinh,
Làm sao giải nỗi u tình ?
Nhọc nhằn tấc dạ riêng mình khổ đau.

Tiếng đọc thơ trộn lần với tiếng xào nấu lào rào trong bếp, lại một tia nắng mai dạt dào sức sống.

Ngôn Thương từng gặp qua nhiều người, có vài người rất phức tạp, chỉ cần nói một câu “Ngươi rất xinh đẹp” thì họ cũng sẽ suy nghĩ thật lâu, nghĩ xem mục đích ngươi khen họ là gì, có ý đồ gì; cũng có những ngườ rất đơn thuần, ngươi nói với họ “Sắp tới ngươi sẽ có họa đổ máu” thì họ cũng chỉ cười ngốc nghếch, còn cảm thán ngươi thật biết nói đùa.

Mà hiển nhiên Tần Chỉ đều không phải hai loại người này.

Cho dù Ngôn Thương nói với hắn rất nhiều lần rằng: “Tiên sinh, người thật đẹp mắt”, thì hắn cũng chỉ đỏ mặt lên, lảng sang chuyện khác hoặc là chạy trối chết. Hắn không phải không biết suy nghĩ sâu xa, mà là hắn không cảm thấy bản thân hắn cần phải suy nghĩ sâu xa.

Đối với người như vậy, cũng không phải là Ngôn Thương không có cách.

Mùng chín tháng mười một là sinh thần của Tần Chỉ.

Cha mẹ Tần Chỉ chết sớm, sinh thần hàng năm đều trải qua cùng Tần Mẫn Mẫn, nhưng trước kia Tần Mẫn Mẫn cũng không hiểu được làm thể nào để tạo náo nhiệt.

Mùng một tháng mười một, Ngôn Thương đã bắt đầu chuẩn bị những thứ cần cho sinh thần, nào là mua một đống trái cây Tần Chỉ thích nhất, chuẩn bị thật nhiều nguyên liệu nấu ăn Tần Chỉ thích nhất, may một bộ y phục màu lam mà Tần Chỉ thích nhất.

Hôm mùng chín tháng mười một đó, Tần Chỉ không đợi Ngôn Thương đến thư viện đón hắn, nhóm học trò cố ý cùng hắn cùng đi về nhà, một đám tiểu bất điểm (*) vây quanh dưới chân hắn. Về đến nhà, Tần Chỉ lập tức nhìn thấy một thân y phục màu lam của Ngôn Thương, y phục được làm vô cùng tinh xảo, trên đó thêu bông hoa nhài thanh nhã. Ngôn Thương đi vòng quanh, làn váy nhấp nhô, tựa như một đóa hoa lam sắc mỹ lệ đang nhảy múa.

(*) Tiểu bất điểm: một điểm nhỏ, ý chỉ mấy đứa nhóc nhỏ xíu.

“Tiên sinh.” Ngôn Thương buông trái cây trong tay xuống, tiếp nhận gói đồ từ tay hắn: “Hôm nay vẫn chưa phê chữa bài tập xong sao?”

“… Không phải.” Tần Chỉ hơi giật mình nhìn gương mặt cười tủm tỉm của thiếu nữ: “… Ngươi đặt ở phòng ta trước đi, đến buổi tối tự nhiên sẽ biết thôi.”

Ngôn Thương cầm gói đồ đi về phía phòng hắn, vật trên tay cũng không nặng, còn hơi tỏa ra mùi thuốc.

… Chẳng lẽ là dược liệu sao?

Tuy tò mò, nhưng nàng hoàn toàn không tính mở ra. Ngôn Thương đem gói đồ đặt lên thư án, sau đó đi ra cửa.

Từ sau khi phụ mẫu mất, lần đầu tiên sinh thần Tần Chỉ được náo nhiệt như thế này.

Ngày thường hắn rất ôn nhu, nên được nhiều học trò hoan nghênh. Hôm nay nhân dịp sinh nhật hắn, vì để tạo niềm vui, các học trò đều ùn ùn dâng lên các lễ vật mới lạ đa dạng.

“Tiên sinh, đây là trứng chim tặng cho người. Là đại bổ đó!”

“Tiên sinh, người xem cục đá này đi, có phải mặt trên có hình dáng giống tiểu mỹ nhân lắm không?

“Tiên sinh, đây là tranh tự trò vẽ… Không! Không phải chó, đây là hươu sao đó!”

“…”

Tần Chỉ bị các học trò gắt gao vây lại, hắn cố gắng ứng phó với từng học trò, nghiêng người nhìn nàng thì lại thấy thiếu nữ kia đang cười cười với hắn, trong mắt còn có lưu quang rực rỡ.

“…” Bỗng nhiên cổ họng hắn hơi ngứa ngáy.

Ban đêm, Ngôn Thương và Tần Chỉ đưa từng học trò về nhà. Đợi mang tiểu bất điểm cuối cùng giao đến tận tay cha mẹ chúng, thì đã là giờ tý, hai người bước đi trong đêm tuyết, bước qua ngọn đèn cửa thôn. Lúc về đến nhà, Ngôn Thương đang tính về phòng thì bị Tần Chỉ gọi lại.

“Cái này tặng cho ngươi, Mẫn Mẫn.” Tần Chỉ mất tự nhiên ho khan, đem gói đồ tỏa ra mùi thuốc đưa cho Ngôn Thương. Ngôn Thương nháy mắt mấy cái rồi nhận lấy, mở ra. Đó là một chiếc gối đầu được may thủ công, mảnh vải nghiêng lệch, đường may hỗn độn. Vừa nhìn là biết người may nó kỹ thuật vụng về, cho dù cố gắng, nhưng trình độ thật sự có hạn.

“… Tiên sinh?”

“Ta thấy hình như ngươi ngủ không ngon, nên đến cửa thôn tìm đại phu bốc thảo dược an thần.” Lại hơi ho một tiếng, ánh mắt thanh niên áo lam không dám nhìn trên người thiếu nữ, chỉ có thể nhìn chằm chằm dưới đất, nói: “…Tay ta vụng về, có phải làm rất xấu không?”

“…”

Trầm mặc thật lâu.

Tần Chỉ chần chờ ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thẳng vào ánh mắt chăm chú của thiếu nữ.

Ngôn Thương chìa tay, chậm rãi kéo lấy tay áo hắn, giọng nói hơi khàn khàn:

“Tiên sinh, người đối với nô tì tốt như vậy, nô tì nên báo đáp người thế nào đây?”

5 1 vote
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

15 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nguyễn Anh
Nguyễn Anh
4 Năm Cách đây

Vậy chị lấy thân báo đáp ich?

Ngọc Anh
Ngọc Anh
4 Năm Cách đây

Đổ rồi đổ rồi. Dưới tay chị đại anh đã rung rinh hihi

Bạch Ảnh
Bạch Ảnh
3 Năm Cách đây

Anh này cũng giống anh trong thế giới đầu nhỉ, ngại ngại, xấu hổ. À tg t3 rồi mới thấy nu9 được tặng đồ nhỉ

Hanh
Hanh
3 Năm Cách đây

Cảm thấy không thích thế giới này cho lắm.

15
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!