Thế giới III : Cứu vớt Phu tử 22 tuổi (Hết)
Chương 08
Editor: Zens Zens
Không ngờ có một ngày, Tần phu tử 22 tuổi lại thổ lộ tâm ý với nha hoàn của mình tại đây.
Hắn vốn tưởng rằng Mẫn Mẫn nghe được tâm ý của hắn thì sẽ không tiếp tục khóc nữa, nhưng ai ngờ thiếu nữ chỉ sửng sốt nửa ngày, rối sau đó lại òa một tiếng, khóc càng vang dội hơn.
Tay chân hắn luống cuống lau nước mắt cho nàng, nàng lại nhào một cái vào trong ngực hắn, ôm chặt hắn mà tiếp tục khóc.
“Tiên sinh, vì sao người lại tốt như vậy, vì sao!”
Hắn và nàng chung sống với nhau gần mười năm, nhưng chỉ mấy ngày gần đây hắn mới động tâm đối với nàng. Trước kia, hắn chưa từng đem những cái đụng chạm vô ý này để trong lòng, nhìn nàng khóc cũng chỉ cảm thấy không đành lòng. Nhưng bây giờ, hắn ôm nàng, nhìn mặt nàng hoa lê đái vũ, thì lại cảm thấy tim đau thắt từng cơn.
“Mẫn Mẫn, nàng đừng khóc…”
“Người đừng tốt với nô tì như vậy thì nô tì đã không khóc!”
“… Ta thật không tốt, chỉ là…” Hắn xoa xoa đầu tóc mềm mại của nàng: “Nàng khóc như vậy, trong lòng ta vô cùng khó chịu.”
Ngôn Thương lau mắt: “Vậy nô tì không khóc, nhưng từ nay về sau, người cũng đừng tốt vậy nữa.”
“Được…”
Tuy rằng xem như hai người tư định cả đời, tuy Tần Chỉ không có cha mẹ cao đường, nhưng Ngôn Thương vẫn phải về nhà một chuyến, kể rõ ràng mọi chuyện cho cha mẹ mình.
Trước một ngày Ngôn Thương định về quê, đúng lúc trên thành trấn tổ chức hội đèn lồng 3 ngày liền. Trên đường nàng cùng hắn trở về thư viện, nàng tức giận bất bình.
“Tiên sinh, nô tì vốn không nỡ rời xa người…”
“…Hửm?”
“Bây giờ lại có thêm hội đèn lồng 3 ngày, nô tì càng không nỡ!”
“…”
Căn bản là nàng luyến tiếc hội đèn lồng thì có…
Nếu Tần Chỉ nói ra những lời này thì nhất định nàng sẽ phản bác, hắn đành nuốt vào trong bụng, yên lặng cầm tay thiếu nữ nắm trong lòng bàn tay.
Ngôn Thương đưa hắn đến thư viện thì đứng tại cửa, nhìn theo hắn đi vào trong.
Tần Chỉ đi đến cửa học đường, cuối cùng không nhịn được quay đầu nhìn nàng. Giữa trời đất mờ mịt trắng xóa, khuôn mặt đỏ hồng như trái táo của thiếu nữ còn ở tại chỗ nhìn mình. Bị mình phát hiện thì lộ ra thần sắc bối rối, sau đó hướng mình vẫy vẫy tay, lúc này mới xoay vừa đi vừa ngoái đầu rời khỏi.
Dọc đường đi còn không thành thật nhặt hòn đá nhỏ đá chơi…
Thiếu niên áo lam nhìn theo bóng dáng thiếu nữ, khóe môi bất tri bất giác lộ ra nụ cười dịu dàng.
Đêm đó, Tần Chỉ dắt theo Ngôn Thương đi hội đèn lồng.
Biển người trong hội đèn tấp nập, khắp nơi trên trời đều là đèn đuốc sáng rực. Rõ ràng là tính tình thích náo nhiệt, nhưng hôm nay thiếu nữ lại nắm chặt lấy tay Tần Chỉ, một khắc cũng không chịu buông ra.
“Chúng ta đi đoán đố đèn đi? (*) Hắn nhìn thần sắc rầu rĩ không vui của nàng rồi nói.
“Không muốn đi. Mấy câu đố đơn giản như vậy, tiên sinh nhắm mắt cũng có thể đoán được!”
“… Ta có lợi hại như vậy sao?”
“Nô tì nói có là có!”
“…”
“Chúng ta tới nơi nào yên tĩnh đi. Tiên sinh, nô tì muốn ngồi một chỗ yên tĩnh với người…”
“…Được.”
Vì thế, đương lúc ồn ào náo nhiệt nhất, Tần Chỉ nắm tay Ngôn Thương, hai người đi đến ngồi bên cạnh một con sông nhỏ.
Nơi này là nơi thả đèn hà đăng (*). Trừ bỏ những ông bà lão và du khách thả đèn rải rác, thì vô cùng yên lặng. Hắn nắm tay nàng đặt trên đầu gối mình, nhìn pháo hoa thỉnh thoảng bay trên bầu trời, thở dài một tiếng thỏa mãn.
“Tiên sinh.”
“Hửm?”
“Tay người vốn lạnh như vậy, sau khi ta đi người nhất định phải ăn mặc dày một chút…”
“… Ừ.”
Từ hơn mười ngày trước, nàng đã bắt đầu lải nhải lo lắng, nhắc nhở mỗi ngày… Nàng lo sau khi nàng đi hắn sẽ không ăn cơm đúng bữa; lo quần áo hắn hỏng thì phải làm sao; lo quần áo hắn dơ thì ai sẽ giặt; lo trời lạnh không ai đem quần áo cho hắn, không có người đưa cơm cho hắn, buối tối không ai đón hắn trở về…
Trước nay Tần Chỉ đều không phản đối sự lo lắng của nàng. Hắn nói: “Nếu nàng sợ ta một mình không sống được thì mau sớm trở về đi.” Nhìn nàng gật đầu mạnh, hắn chỉ cảm thấy trong lòng chua xót mềm mại, giống như có thứ gì đó sắp tràn ra ngoài.
Ngôn Thương đang tựa vào đầu vai Tần Chỉ, khóe miệng treo một nụ cười tươi tắn. Ngay sau đó, tươi cười liền ngưng đọng lại trên miệng.
“Tiên sinh.”
“Ta đây.” Tần Chỉ nắm chặt tay nàng.
“Nô tì muốn ăn hồ lô ngào đường.”
“…” Tần Chỉ bất đắc dĩ nhìn vẽ mặt nghiêm túc của thiếu nữ, ánh mắt thiếu nữ sáng ngời trong suốt nhìn Tần Chỉ, bên trong lóe lên tia sáng khao khát. Thở dài một hơi, hắn nhẹ nhàng buông tay nàng ra: “Ở đây chờ ta, ta đi một chút rồi về.”
“Được!” Thiếu nữ dùng sức gật đầu.
Trong đầu Tần Chỉ hiện lên đôi mắt sáng ngời trong suốt của nàng, mua xong hồ lô đường, hắn vội nhanh chóng trở về bờ sông. Nhìn bờ sông trống trải, hồ lô trên tay suýt nữa rớt xuống.
“Xin hỏi lão tiên sinh, vừa nãy ta và một nữ tử ngồi ở đó, ngài có nhìn thấy nàng đi đâu không?”
“Ha, cái nha đầu đó à…” Ông lão tóc trắng xóa chỉ chỉ vào đám người: “Ngươi vừa mới bỏ đi, thì nàng tay đã chạy vào trong đoàn người đó rồi. Mắt lão nhân ta không tốt, nàng vừa chen vào thì ta cũng không thấy nàng nữa.”
Hồ lô đường lặng thinh rơi xuống đất.
Tần Chỉ đột nhiên xoay người chen vào trong đám người, tìm kiếm theo phương hướng ông lão đã chỉ.
“Mẫn Mẫn! Nàng ở đâu?”
“Mẫn Mẫn, ta mua hồ lô ngào đường rồi! Nàng ở đâu?”
“Nàng xem! Ta ở đây này, Mẫn Mẫn!”
Thét đến nỗi yết hầu đều khàn khàn, nhưng vẫn không hề tìm thấy thiếu nữ. Tần Chỉ thất hồn lạc phác trở về bến sông, ngơ ngác đứng dưới tàn cây liễu, nhìn nước sông mà thất thần.
Tại sao nàng không nghe lời như vậy…
Bản tính nàng đơn thuần, nếu như bị bọn giả ăn mày (*) bắt đi, hắn phải làm thế nào?
(*) Giả ăn mày (拍花子): chỉ kẻ chuyên lừa gạt người khác, thường giả làm người hành khất.
Có người bán hàng rong hồ lô ngào đường đi ngang qua. Tần Chỉ khẽ cắn môi xoay người, vừa mới chuẩn bị đi dọc theo ngã tư đường sầm uất tìm lại lần nữa, thì đột nhiên bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc.
“Đại thúc, hồ lô ngào đường này bán thế nào?”
“… Mẫn Mẫn?” Giọng nói Tần Chỉ khô khốc, ánh mắt nhìn thẳng vào thiếu nữ trước mắt.
“Á! Tiên sinh, nô tì tìm người nửa ngày rồi đó!” Thiếu nữa nhào tới ôm hắn một phen. Cơ thể mềm mại kề sát bên người hắn, rốt cuộc hắn cũng phục hồi lại. Căn răng kéo thiếu nữ ra: “Nàng vừa mới đi đâu? Nàng có biết ta tìm kiếm cả con đường này một lần cũng không tìm thấy nàng không! Ta gấp đến mức không biết phải làm sao nữa!”
Hắn đã đi dọc cả con đường tìm nàng…
Ngôn Thương vốn cho rằng hắn sẽ sốt ruột, nhưng lại không ngờ hắn sẽ hốt hoảng đến như vậy.
Nhưng nàng cũng không thể nói cho hắn biết, sở dĩ đột nhiên nàng không thấy nàng, là bởi vì trong đám người kia, nàng đã thấy được Mộ Dung Thanh Thanh. Theo tiểu thuyết thì trong mấy ngày này, hắn sẽ để độc của Mộ Dung Thanh Thanh dẫn lên người mình, độc phát mà chết.
Nàng đuổi theo, chỉ vì muốn xác nhận mục đích Mộ Dung Thanh Thanh tới nơi này. Thật may, Mộ Dung Thanh Thanh chỉ đi ngang qua thôi.
Hiện tại, chỉ còn lại việc cho Tần Chỉ hạnh phúc mà hắn vốn có.
Hốc mắt Ngôn Thương ửng đó, lấy một bao mức hoa quả từ trong tay áo ra, cầm đến trước mặt Tần Chỉ: “Nô tì, nô tì nhìn thấy có người bán mứt hoa quả mà tiên sinh thích nhất, nên liền chạy tới… Sau đó, nô tì bị đám người đưa đẩy không biết tới nơi nào nữa, nô tì vẫn luôn lớn tiếng gọi tên tiên sinh, nhưng mà tìm khắp nơi đều không thấy người…”
“…Mẫn Mẫn, nàng nhớ kỹ.” Hô hấp hắn hơi dồn dập vì tức giận: “Về sau, nếu ở bên ngoài lạc khỏi ta, thì chỉ cần đứng tại chỗ đợi là được rồi. Hãy tin ta, ta nhất định có thể tìm thấy nàng.”
“Vâng!” Ngôn Thương dùng sức gật đầu, nước mắt chảy ra bị Tần Chỉ dùng sức ôm vào trong ngực.
Tần Chỉ cảm thấy tim mình ở bên ngoài du đãng một vòng, không nơi nương tựa, nay rốt cuộc cũng đã trở về trong ngực.
Ngày kế tiếp, Tần Chỉ đưa Ngôn Thương đến đò.
Nàng ôm hắn không chịu buông tay, vẻ mặt nhà đò trêu chọc: “Tiểu cô nương này chắc là không nỡ xa lang quân, xem xem khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhăn thành một đống rồi kìa!” Mọi người trên thuyền bắt đầu cười, tiếng cười khiến mặt Tần Chỉ đỏ lên, bất đồng với bộ dáng.
“Mẫn Mẫn, thuyền sắp đi rồi. Nàng để ta rời thuyền đi.”
“Không! Thả người đi thì tới tháng ba mới có thể gặp lại người!”.
“…” Tần Chỉ thở dài, có chút áy náy, gật gật đầu với nhà đò: “Xin lỗi…”
Nhà đò thiện ý cười ha ha hai tiếng, hắn cứng rắn kéo nàng từ trong lòng ra: “Mẫn Mẫn, nàng nhìn xem, mọi người đều đang đợi nàng kìa.”
Ngôn Thương nhìn người ở bốn phía, lại dùng ánh mắt đỏ bừng nhìn lên mặt hắn. Khịt khịt mũi, nàng khó khăn gật đầu: “Người trở về đi tiên sinh, nô tì, nô tì tự mình đi được.”
“… Ừ.”
Thuyền khởi hành.
Tần Chỉ cứ đứng như vậy tại bến đò, gió lạnh ngày đông thổi vào một góc áo lam của hắn. Sau lưng là thái dương mới lên, chiếu trên tuyết trắng trong suốt khắp nơi, làm cho nó mạ lên một quầng sáng màu xinh đẹp.
“Tiên sinh!!” Ngôn Thương đưa tay bắc loa trên miệng, hét lớn tiếng về phía hắn: “Người trở về đi! Lúc ta không có ở đây, người phải chăm sóc mình thật tốt!”
Thuyền đã đi xa, Tần Chỉ không nghe được nàng nói cái gì. Hắn chỉ có thể vẫy vẫy tay về phía nàng, sau đó tiếp tục đứng im tại chỗ không nhúc nhích, để gió lạnh tùy ý trêu đùa tay áo, hết buông xuống rồi lại phất lên, rồi lại buông xuống…
Thuyền biến mất tại thủy gian (*) mờ mịt. Người thanh niên đứng tại chỗ, tựa như đã thành bức họa.
(*) Thủy gian (水间): dòng nước
***
Tần Chỉ nghĩ, thì ra những lời như “nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề” (*) trong kinh thi là có thật.
(*) Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề (一日不见, 如三月兮): một ngày không gặp, tựa như ba tháng.
Ngôn Thương mới vừa đi một đoạn thời gian, hắn đều sẽ bất chợt thức giấc lúc nửa đêm, sau đó lại nhìn trời đến hừng đông. Rõ ràng nàng chỉ mới đi mười ngày thôi, nhưng hắn lại cảm thấy rất lâu rồi không gặp nàng.
Hắn vào phòng nàng, lấy gối đầu giúp cho nàng yên giấc mà hắn tự tay làm ra. Buổi tối không ngủ được, thì hắn sẽ ôm chặt cái gối đầu kia, trên đó còn lưu lại mùi hương tóc nàng, có thể khiến hắn cảm giác nàng vẫn còn bên cạnh.
Thật gian nan mới gần đến tháng ba, mỗi ngày Tần Chỉ đều sẽ cẩn thận dọn dẹp trong nhà. Hắn muốn cho nàng thấy, hắn là một nam tử đáng tin. Hắn không chỉ biết dạy học, còn có thể quét tước nhà cửa, sửa sang tạp vật.
Nhưng mãi cho đến cuối tháng ba, Ngôn Thương vẫn chưa trở về. Chẳng nhưng chưa trở về, mà phong thư vốn gởi mỗi tháng cũng cắt đứt.
Tần Chỉ đi hỏi Đỗ bổ đầu trong thành trấn, Đỗ bổ đầu nói cho hắn biết ở xa đang phát sinh núi lở, trạm dịch lui tới trên núi đã bị bùn đất bao phủ.
Tần Chỉ cảm thấy lo sợ, đứng ngồi không yên, cả người đều giống như không phải của mình nữa.
Liền nhẩm tính ngày nàng về, không hẳn nàng đã gặp núi lở, nhưng hắn vẫn không yên lòng.
Ngày mùng hai tháng tư đó, Tần Chỉ tiếp đón phu tử khác của học viện, có quan hệ tốt với hắn, sau đó về nhà thu thập đồ đạc, vội vàng ra cửa, nhưng vừa mới bước ra ngưỡng cửa thôn, đã bị Lý lão ông giữ lại.
“A Chỉ, ngươi muốn đi đâu vậy? Mẫn nha đầu nhà ngươi đã về rồi! Đang ở tại bến đò đấy!”
“… Về rồi.”
Cả đời này Tần Chỉ chưa bao giờ cảm thấy tim đập rộn lên như vậy. Không kịp nói tiếng cám ơn Lý lão ông, hắn bỏ lại đồ đạc, lập tức chạy ra hướng bến dò.
Khuôn mặt linh động, dáng đi thong dong, tay chân múa máy không ngừng, còn có thanh âm như chim hoàng anh vô cùng dễ nghe. Đúng là nàng.
Khoảng cách chỉ còn cách thiếu nữ vài bước, đột nhiên Tần Chỉ bước đi chậm lại.
“…Mẫn Mẫn.”
“Tiên sinh!” Mắt thiếu nữ sáng lên, vọt tới trong lòng hắn ôm chặt eo: “Xin lỗi tiên sinh, nô tì muốn về sớm một chút, nhưng lại gặp núi lở, những người đó không cho ta đi một mình, nhất định phải đợi cho có người đi cùng thì mới cho ta rời khỏi nơi núi lở…”
“Không cần nói nữa.” Tần Chỉ bắt lấy tay nàng, nắm trong lòng bàn tay, chậm rãi cười với nàng: “Nàng trở về là tốt rồi. Chúng ta về nhà.”
“Vâng!”
Không ai nhìn thấy, môi người thanh niên khẽ run, cũng không ai nhìn thấy, tim hắn đập nhanh đến cỡ nào. Trước mặt người trong thôn, thiếu niên áo lam nắm thật chặt tay của thiếu nữ, dắt nàng hướng về nhà. Thần tiên quyến lữ, không còn gì hơn thế.
Thật may, nàng đã trở lại.
Trở lại là tốt rồi.
Chỉ cần nàng trở về, mặc kệ lúc trước có bao nhiêu lo lắng, ăn không ngon, ngủ không yên, cũng không sao cả.
“Tiên sinh, người xem, mặt trời lên rồi!”
“Ừ.”
Hắn không nói cho nàng biết: chỉ cần có nàng, trời vẫn sẽ trong xanh vạn lý.
———————– Cứu vớt Phu tử 22 tuổi (Hết) ———————–
Truyện nhẹ nhàng nhưng hình như na9 kp 1 người đúng ko v?
Thích đọc những mẫu truyện ngắn như z rất nhẹ nhàng và thanh thản
cảm ơn Editor ❤❤❤
Truyện nhẹ nhàng, thư thả
Phu tử hơi bị động. Nhưng mà 2 này kiểu ngọt ngọt dễ thương ấy
Tiên sinh mới động tâm nên lo được lo mất ?
Chỉ cần có nàng, trời vẫn trong xanh vạn lý ??