Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 09

Thế giới IV : Cứu vớt Lưu manh 19 tuổi (1)

Chương 09

Editor: Zens Zens

Tần Cửu cầm trong tay một cái bánh bao thịt.

Đó là bánh bao thịt có thể mua được trên đường bằng hai văn tiền. Thiếu niên cầm lấy bánh bao, khóe mắt sáng lấp lánh, kinh ngạc hồi lâu nhìn, giống như cái bánh bao kia là vật phẩm vô cùng quý trọng.

“Nhìn nó làm cái gì, muốn ăn thì ăn đi.”

Tần Cửu ngẩng phắt đầu lên, trước mắt là thiếu nữ ăn mặc rách rưới. Quần áo rách y hệt lưới đánh cá, khuôn mặt bẩn thỉu, trên tóc còn cố tình cắm một đóa hoa phù dung kiều diễm sến súa, thoạt nhìn chẳng ra làm sao cả.

Bỗng nhiên lệ trong khóe mắt không kiềm được rơi xuống.

“Chậc, không phải muội nói muốn ra ngoài kiếm nhiều tiền sao?” Vẻ mặt Tần Cửu làm như chán ghét quay ngoắt qua một bên, lau lệ trên mặt: “Lại trở về làm gì?”

“Vốn muội đã muốn đi rồi.” Ngôn Thương nghiêng đầu, cánh hoa phù dung hơi rung động: “Nhưng muội nghĩ, ca ca ta còn ở đây, huynh ấy là kẻ ngốc. Nếu ta đi rồi thì huynh phải làm sao bây giờ.” Dứt lời liền ngồi xuống bên cạnh thiếu niên: “Cho nên muội đã nghĩ, muội không thể đi như vậy. Cho dù là đói chết thì muội cũng muốn chết một chỗ cùng huynh.”

“Ngu ngốc, lão tử đây mới không muốn chết đói một chỗ với muội…”

Tần Cửu vừa lau xong, lệ lại chảy xuống, hắn chỉ có thể cố gắng xoay đầu về hướng khác, không để nàng nhìn thấy bộ dạng hắn khóc.

Nhưng mà nguyên nhân hắn khóc, thì Ngôn Thương lại quá rõ ràng.

Năm bảy tuổi, Tần Cửu đã là mồ côi cha. Lúc hắn tám tuổi thì mẫu thân cũng đi tái giá, bỏ hắn mà đi. Một đứa trẻ nhỏ phải lưu lạc khắp đầu đường xó chợ, cho đến hai năm sau mới gặp gỡ một đứa bé gái. Hắn coi nàng là muội muội, đặt tên cho nàng là Phù Dung, mang tất cả dịu dàng, tốt đẹp dành cho nàng. Nhưng năm nàng mười chín tuổi, lại mưu toan gả vào hào môn, làm thay đổi cuộc sống của hắn, bỏ hắn mà đi.

Bởi vì Phù Dung bỏ đi, Tần Cửu mới càng ngày càng trở nên hoang đường. Bộ dạng của nữ nhân vật chính Lý Diệp Ninh vô cùng giống với Phù Dung, nên hắn có ý đồ muốn giữ Lý Diệp Ninh bên người, nhưng lại bị nam chính máu lạnh vô tình Hạ Chấp cười khẩy giết chết.

Mà bây giờ, Ngôn Thương xoay chuyển tình tiết Phù Dung bỏ hắn mà đi.

Tần Cửu đưa tay đặt lên đầu nàng, nhẹ nhàng xoa xoa vài cái, Ngôn Thương cười đến hồn nhiên rực rỡ: “Tần Cửu, huynh nói xem, nếu hôm nay muội đi thật, huynh có trở nên sa đọa hay không?”

“Lão tử còn lâu mới có!”

“Được được được, huynh sẽ không…”

Mới là lạ đó.

Cả con đường hỗn tạp đều biết, muội muội của lão đại đã trở lại.

Đóa hoa phù dung cao quý kiều diễm trước kia, nay lại trở nên bình dị gần gũi, cũng không cắm lên đầu nào hoa nào phấn lung tung lộn xộn nữa, ngay cả cười cũng trở nên dịu dàng rất nhiều.

Trước kia Phù Dung thích ăn bánh bao thịt, luôn làm nũng với lão đại, muốn lão đại mua cho nàng. Vì mua bánh bao thịt cho nàng, mỗi lần như vậy chỉ có thể đi trộm tiền, còn bị bắt, bị đánh vài lần.

Mà bây giờ, nàng không chỉ không quấn quít lão đại đòi mua bánh bao thịt, mà còn bắt đầu học may vá. Nàng thêu đủ loại khăn tay mang lên chợ bán, sau đó còn mua một cục thịt heo lớn, tự mình nấu cho lão đại ăn.

Có lẽ bởi vì muội muội thay đổi, nên gần đây cả người lão đại cũng trở nên nhu hòa rất nhiều. Dạo này luôn có rất nhiều tiểu lâu la không sợ chết đi “đùa giỡn” hắn.

“Tần lão đại, nghe nói muội muội Phù Dung của người đã trở lại ha.”

“Sao?”

“Ai… Lão đại, ánh mắt của người cũng không cần hung dữ như vậy chứ.”

“…” Mắt liếc thoáng nhìn, lộ ra hung quang.

“… Ta sai rồi. Kỳ thật ta chỉ muốn hỏi một chút, chỗ ta có một ít tiền, có thể mua chút thịt heo, mời Phù Dung nhà người nấu cho hầu tử nhà ta một bữa cơm không? Lão tử ta là một hán tử thô kệt, dù có nấu thì cũng khó mà nuốt được…”

“Đương nhiên không…”

“Có thể.”

Giọng nữ tử thanh thúy dịu dàng sinh động, đánh gãy lời cự tuyệt của Tần Cửu. Tần Cửu khẽ cắn môi, nhìn về hướng Phù Dung đang xách rổ đi về phía mình: “Mẹ nó, muội nhàn rỗi quá phải không?”

“Đúng là rất nhàn đó.” Ngôn Thương buông rổ trên tay, lại ngồi xuống bên người Tần Cửu: “Muội thấy huynh cả ngày rong chơi tới lui, so với muội còn nhàn hơn. Cho nên muội mới tới nơi này xin huynh một chuyện, giúp ta xe chỉ có được hay không?”

“Lão tử không làm!”

“Hầu thúc, thúc mua miếng thịt thật ngon, rồi trực tiếp đưa tới nhà con là được rồi, con sẽ giúp thúc nấu.” Ngôn Thương lấy châm tuyến trong rổ ra, làm như không thấy bộ dáng nhe răng trừng mắt của Tần Cửu, chỉ cười cười với Hầu thúc: “Không cần để ý lời Tần Cửu nói, trong nhà này con làm chủ.”

“Lão tử mới là chủ một nhà!”

“Vậy làm phiền con nha, Phù Dung.”

“Cái này có gì mà cám ơn, hôm nào thúc mang theo hầu tử lại đây chơi.”

“Đệch, lão tử mới là chủ một nhà ở đây!”

Hầu thúc cũng làm như không nghe thấy, nói cám ơn xong thì mặt mày tươi cười bước đi. Tần Cửu hừ lạnh một tiếng, lôi kéo đống sợi chỉ rối tinh trên tay Phù Dung một phen: “Muội nói cho rõ ràng đi, ai mới là chủ nhà ở đây?”

“Huynh nói có lý.” Ngôn Thương kéo sợi chỉ trở về, sau đó sầm mặt, cầm đống chỉ ném hết lên người hắn, nói: “Chủ nhà cái đầu huynh đó! Thật vất vả lão nương đây mới xe sợi được nhiêu đó, giờ lại rối hết trơn rồi!”

“… Khụ.”

“Nếu huynh muốn làm chủ một nhà, thì lấy sợi chỉ xe lại trật tự cho ta!”

“… Xe chỉ với chủ một nhà thì liên quan gì?”

“Huynh đã nói thế, thì chỉ này không xe đúng không?”

“Xe!”

Tần Cửu đã từng rất cô độc.

Không nhớ được là mấy năm trước, một mình hắn đi trong gió tuyết, cả người chỉ có một chiếc áo dài đơn bạc. Áo dài đó là hắn trộm được trong sân của người khác. Hắn từng quỳ xuống cầu xin người khác cho hắn việc làm, nhưng không ai cho, hắn cũng từng quỳ xuống cầu người khác cho hắn đồ ăn, cho hắn áo mặc chống lạnh, nhưng cũng không ai cho. Thậm chí có một nam tử uống say đẩy hắn xuống đất, sau đó giẫm lên tay hắn mà đi.

Đó là đau đớn như thế nào?

Tần Cửu cũng không còn nhớ rõ nữa.

Tần Cửu chỉ biết là thời điểm hắn đứng lên, tay đã không còn cảm giác nữa.

Từ bỏ ý nghĩ đi cầu xin người khác, hắn trực tiếp lẻn vào sân một nhà nọ, lấy nửa củ khoai lang gặm như hổ đói, lại lấy một chiếc áo đang phơi trong sân, sau đó cướp đường mà chạy.

Giữa trời đất đều là bông tuyết, một mảnh mờ mịt, che khuất con đường bản thân có thể đi.

Ta có thể đi nơi nào?

thấy như mình đã chết.

Tần Cửu đặt tay lên ngực thầm nghĩ, chỗ đó rõ ràng đang đập, nhưng vì sao ta lại cảm thấy như mình đã chết.

Rõ ràng là muốn cứ thế mà chết đi, nhưng một giây sau lại nhìn thấy một màu đỏ tươi giữa trời đất trắng xóa.

“Ca ca, huynh có gì ăn không…” Mặc áo bông dày màu đỏ, đứa bé gái có khuôn mặt nhỏ nhắn, bẩn thỉu, túm lấy ống quần hắn: “Muội đói lắm, muội muốn ăn bánh bao thịt…”

Xem đi, cho dù bản thân thê thảm thế nào, cũng sẽ luôn gặp được người cùng cảnh ngộ.

Tay Tần Cửu đông cứng, móc nửa củ khoai lang còn dư trong tay áo, chậm rãi đưa tới trước mặt nàng, giọng nói khàn khàn:

“Không có bánh bao thịt, có khoai lang được không?”

“Cái gì, có khoai lang sao?”

Vẫn là người trong trí nhớ, nhưng âm thanh vang lên bên tai lại hoàn toàn bất đồng. Tần Cửu bỗng nhiên mở mắt ra, Phù Dung đang rút sợi chỉ trong tay hắn ra: “Huynh xem, ta biết ngay mà. Huynh không làm được những việc tỉ mỉ thế này, xe xe một chút là ngủ mất tiêu.”

“Chuyện đó là đương nhiên, lão tử là người làm đại sự.”

“… Chậc.” Ngôn Thương cảm thán một tiếng, thu lại sợi chỉ bị xe thành một đống lộn xộn vào rổ. Nữ tử ăn mặc sạch sẽ, tóc tai mềm mại, ngoái đầu lại nhìn Tần Cửu: “Trước tiên về nhà, rồi nói cho muội biết, huynh muốn làm đại sự gì.”

Thiếu nữ ngoái đầu nhìn rất đẹp, ráng chiều buông xuống chân trời màu quýt chín, làm cho Tần Cửu sửng sốt hồi lâu. Mặt đỏ tía tai nửa ngày mới đứng dậy: “Chậc, nhất định lão tử bị điên rồi…”

“…”

“Hả? Huynh vừa mới nói cái gì?”

“Không có gì!” Thiếu niên vò đầu bứt tai, thấy nàng cầm rổ bước đi chậm chạp, lại chạy tới đoạt lấy: “Cho nên mới nói nữ nhân vẫn là nữ nhân, chậm như rùa.”

“Đã chán ghét nữ nhân như thế, vậy tương lai huynh tìm một nam tử thành thân đi nhé?”

“…” Tần Cửu bị chặn họng, lại vò đầu bứt tai lần nữa.

Hai người về nhà không bao lâu, Hầu thúc đã dẫn Hầu tử tới cửa, trong tay cầm một cục thịt nhỏ gói trong lá sen.

“Ta gom góp tiền hồi lâu, cũng chỉ mua được một cục thịt nhỏ…” Mặt Hầu thúc có chút đỏ, sờ sờ đầu nhi tử nhà mình, lại bày ra cơ bắp cường tráng: “Cứ thế này đi. Ta không ăn, cho Hầu tử nếm thử một chút là được rồi; lão tử khỏe như vậy, chỗ nào cần ăn thịt chứ?

Hầu tử lại nước mắt lưng tròng: “Phụ thân không ăn thì con cũng không ăn, ban ngày phụ thân không ăn cơm, nhất định sẽ chết sớm mất…”

“Nói bậy nói bạ, lão tử nhà ngươi còn đang sống sờ sờ đây!”

Ngôn Thương nhếch miệng cười, Tần Cửu chậm chạp không lên tiếng, liếc nàng một cái, đi theo vào phòng bếp nhỏ.

“Huynh muốn làm cái gì?”

“… Không làm gì hết. Nữ nhân đúng là lắm mồm, làm cơm của muội đi, quản lão tử làm cái gì.”

“Được thôi.” Ngôn Thương nhìn ánh mắt hắn lườm lườm miếng thịt, tươi cười càng sâu hơn.

Tần Cửu quả thực… giống y đúc con mèo cách vách, lúc thì ngoan ngoãn, lúc thì sừng lông.

Đem thịt rửa xong cắt xong, tiện tay để qua một bên. Ngôn Thương xoay người sang chỗ khác bóc tỏi, tới hồi xoay lại thì bát thịt đột nhiên nhiều hơn một nửa.

“Thịt này thật thần kỳ, còn có thể biến nhiều lên… Ủa, sao thịt ta mua lại biến nhỏ đi vậy? Đúng là kỳ quái.”

“… Nhiều chuyện.”

Tần Cửu đỏ mặt đi ra khỏi phòng bếp. Ngôn Thương đem thịt nấu chín, lại thái rau xanh, rồi mới bưng cơm lên bàn.

“Cơm kìa!” Mắt Hầu tử sáng lên.

Hạt cơm trắng bóng vung đầy trong bát, nhìn vô cùng mê hoặc. Hầu thúc nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng vét túi nửa ngày, mới lấy ra hai văn tiền đưa: “Phù Dung, Hầu thúc thực sự không có tiền cho con, con đem mâm cơm cất đi, chúng ta không ăn nữa.”

“Phụ thân! Con muốn!”

Ngôn Thương mím môi, lại yên lặng kéo bát, bắt đầu xới cơm cho Tần Cửu, cười nói: “Con đã nấu rồi, ăn không hết cũng lãng phí thôi.”

“Nhưng mấy thứ này đều là do con vất vả thêu thùa mới kiếm tiền mua được…”

“Không phải tiền con kiếm. Đây là…”

“Đều im hết cho lão tử!” Tần Cửu cầm chiếc đũa đập mạnh xuống: “Không thấy lão tử đang ăn cơm sao, ồn ào cái gì ồn ào? Mau ăn đi!”

Ngôn Thương lại cười.

Môi Hầu thúc run run, chần chừ bưng bát lên, sau đó như chợt hiểu ra: “… Lão đại, là tiền người đi làm công kiếm được?”

“Con mẹ nó!” Lần này Tần Cửu thẹn quá hóa giận, cầm bát cơm lên dùng sức và: “Không ăn thì về cho lão tử, kêu ngươi ăn thì ăn đi, nhiều chuyện muốn chết!.”

“… Phụ thân, ca ca này hung dữ quá.”

Mắt thấy Tần Cửu nghiến răng, sắp dựng lông lên, Ngôn Thương liền gắp một miếng thịt chặn miệng hắn lại: “Ăn nhiều một chút, đừng nói thừa nữa.”

“Phụ thân, ca ca đỏ mặt…”

“A, đúng nha, lão đại, mặt người đỏ thật!”

“…” Tần Cửu đẩy bát đứng lên, sau đó đỏ mặt im ỉm xông ra cửa.

“Phù Dung tỷ tỷ, ca ca làm sao vậy?”

“Không biết, chắc nóng đó.” Ngôn Thương nhìn Hầu tử khẽ cười, yên lặng dời tầm mắt lên chiếc đũa trên tay.

Trên đũa còn vương giọt dầu mỡ, óng a óng ánh.

________________

P/s: Vâng, mình đã trở lại đây! Cám ơn các bạn đã chờ đợi nhé. Chương mới mừng ngày 2/9 nào. Hehe.
À, Zens Zens đã có trang facebook rồi đó, các bạn nhớ like để nhận được cập nhật chương mới nha!

5 1 vote
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

13 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Ngọc Anh
Ngọc Anh
3 Năm Cách đây

Để ý các nhân vật nam Ngôn Thương công lược đều da mặt mỏng rất dễ xấu hổ

Bạch Ảnh
Bạch Ảnh
3 Năm Cách đây

Anh này trông thì cục súc nhưng mà cũng đáng yêu á >< mấy anh nam chị công lược đều thẹn thùng, dễ đỏ mặt ghê =)))

13
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!