Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 14

Thế giới V : Cứu vớt Tướng quân 28 tuổi (2)

Chương 14

Editor: Zens Zens

Ngôn Thương cũng không biết xương trắng trong hang động từ đâu mà có, nhưng nhìn khí trời, cho dù biết hang động này cổ quái, thì tối nay bọn họ cũng chỉ có thể ở đây.

Nói đến cũng thật kỳ diệu, mấy canh giờ trước, nàng còn đâm hắn một kiếm, hắn còn quần đấu với nàng một chỗ, muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Vậy mà bây giờ hai người lại cùng trú bên trong một hang động, im lặng nhìn bầu trời âm u.

Cứ im lặng như vậy, im lặng đến khi bầu trời từ từ đen lại…

“Diệp tướng quân.” Ngôn Thương mở miệng trước.

“… Chuyện gì?”

“Ta thấy một mình ngươi ở lại đây chắc cũng không sao đâu nhỉ.”

“…”

“Hiện giờ trời đã tối đen.” Ngôn Thương nói xong, rút kiếm đứng lên, bởi vì ngồi lâu nên hai chân hơi tê tê, run lên: “Ta đến rừng cây phía trước tìm chút đồ ăn, ngươi đừng có chạy loạn.”

“…” Lồng ngực tĩnh lặng bỗng nhiên nảy lên kỳ dị, cảm giác giống như “Bản thân là động vật nhỏ được nuôi dưỡng” vậy. Diệp Quyết gian nan mở miệng: “… Ta biết rồi. Lục Y cô nương cẩn thận.”

Mắt thấy thân hình nữ tử nhanh nhảu nhảy lên một cây đại thụ rời đi, Diệp Quyết thật sự cảm thấy tâm tình trong lòng hết sức phức tạp. Mình là một nam tử khỏe mạnh, lại bị trọng thương không thể nhúc nhích, hiện giờ chỉ có thể dựa vào một nữ tử, vốn là kẻ địch, chiếu cố.

Huống chi, cho dù nàng dùng mọi cách chiếu cố hắn, đợi vết thương hắn chuyển biến tốt, thì hắn vẫn sẽ trở lại triều đình. Cuối cùng bọn họ vẫn là kẻ địch…

Diệp Quyết không sợ thiên binh vạn mã, cho dù còn một người một ngựa, đối mặt với thiên quân vạn mã hắn cũng có thể chiến đấu đến cùng. Cái hắn sợ, chính là lòng người.

Tựa như vị hôn thê trước kia, Lưu Doanh Ngọc.

Nữ tử hoạt bát nhu thuận đó, mỗi lần nhìn thấy hắn đều sẽ cười đến sáng lạn, hắn cũng không hề chán ghét nàng. Thánh chỉ của vua Thừa Đức ban xuống, hắn cũng chưa hề phản kháng. Nhưng nữ tử đó lại không bằng lòng gả cho hắn. Nàng nói: “Nam tử ta gả, nhất định phải là quân lâm thiên hạ, quyền khuynh tứ hải, diện mạo như Phan An, tình thâm tựa biển. Ta là người không thuộc về nơi ở của các người, thì nhất định nửa kia của ta cũng phải bất phàm.”

Lòng người thật đáng sợ. Diệp Quyết từng cho rằng nàng cười với hắn là do nàng cũng có tình ý, nhưng thì ra nàng chỉ đối xử với hắn cho có lệ. Tình hình hiện giờ cũng tương tự vậy, tuy Lục Y chăm sóc hắn có thừa, nhưng hắn cũng không thể thật tâm tin tưởng nàng.

Cứ suy nghĩ miên man, vừa mệt vừa bị cái đói vây hãm, cuối cùng Diệp Quyết thiếp đi. Chờ khi hắn tỉnh dậy, mặt trời đã dần hiện ra trên bầu trời, nhưng Lục Y đi ra ngoài tìm thức ăn vẫn chưa về.

Cách đó không xa là rừng cây, nếu muốn hái trái dại hay múc nước suối thì cần gì đi lâu như vậy?

Tuy rằng không muốn nghĩ xấu cho một nữ tử, nhưng mà Lục Y cũng không phải là nữ tử bình thường. Nàng từng bị ném vào cỏ độc mà lăn lộn, nếm trải mọi đau khổ, ngay cả võ công cũng có thể đánh ngang tay với hắn. Nữ tử như vậy đã không còn là một cô gái nữa, Lục Y chỉ là Lục Y mà thôi.

Cho dù nàng ngại hắn phiền phức nên bỏ hắn mà đi, hắn cũng không có gì oán trách.

Chỉ là không ngờ Diệp Quyết hắn, 18 tuổi đã tòng quân, nam chinh bắc chiến trên lưng ngựa 10 năm, hôm nay lại vì vai bị thương mà không thể nhúc nhích, phải chết đói trong hang động dưới vách núi này. Thật quá buồn cười.

Thân là hộ quốc tướng quân của Nam Vũ, cho dù là chết, cũng muốn dứt khoát chết dưới bầu trời Nam Vũ, mà không phải chết đói tại hang động âm u này.

Diệp Quyết cắn răng cười, dùng tay trái đè miệng vết thương vai phải, cọ vào vách động, bước từng bước một đứng lên. Ngừng một chút, hắn dựa vào vách động xê dịch nửa ngày, rốt cuộc cũng đứng bên ngoài cửa hang động.

Lúc này, gió lạnh từng cơn, bầu trời còn lộ ra vài ngôi sao chưa lặn. Nhắm mắt lại là có thể nghe được tiếng chim hót nho nhỏ, có thể ngửi được mùi sương trong trẻo.

Diệp Quyết thở hổn hển mấy hơi, tựa ở trên thạch bích, ánh mắt liếc về phiến đá sắc bén rơi từ trên tảng đá xuống, liền đưa tay gian nan nhặt lên.

Trong đầu chợt lóe lên kiếp sống mười năm chinh chiến, lại nghĩ sau khi mình rơi xuống vách núi, công chúa sẽ ra sao. Giống như cưỡi ngựa xem hoa, đem nhân sinh bản thân suy xét lại một lượt, Diệp Quyết tự thấy không thẹn với quốc gia, không thẹn với trời đất, khóe miệng khẽ nhếch lên, nâng tay muốn cắt cổ mình.

“Bịch” một tiếng, một hòn đá lẫn trong kình phong bay tới. Diệp Quyết cảm thấy tay tê rần, phiến đá rơi trên mặt đất vỡ vát.

“Diệp tướng quân chán sống rồi sao? Sao không nói sớm, nếu vậy ta cần gì phải cứu ngươi.”

“… Lục Y cô nương?”

Trước mắt là một cánh tay đang cầm một nắm lớn rau quả dại, tay còn lại kéo một con hổ mắt xếch trán trắng (*).Ngôn Thương quả thật là đi tìm thức ăn về, nàng giấu hơi thở núp trong bóng tối, cho đến khi nhìn thấy Diệp Quyết muốn tự tử thì mới xuất hiện ngăn cản.

(*) Nguyên văn của nó là 吊睛白额 (điếu tinh bạch ngạch). 吊睛 nghĩa đen là con ngươi treo lên, nghĩa bóng là đuôi mắt vênh lên, hay còn gọi là mắt xếch. 白额 là trán có vệt trắng. Cụm từ 吊睛白额 vốn để tả hổ, hổ mắt xếch trán trắng tạo cảm giác rất hung dữ.

Nam tử này đúng là đầu óc thiển cận, không hề biết quý trọng mạng sống của mình.

Cho dù nàng làm như vậy là muốn xoay chuyển vận mệnh của hắn, nhưng suýt chút nữa hắn lại quay về kết cục như cũ rồi.

“Ta cũng không giống nam tử nói lời không giữ lời các người, nói không mặc kệ ngươi thì sẽ không mặc kệ ngươi.” Ngôn Thương kéo con hổ mắt xếch trán trắng, tiện tay ném rau quả dại sang một bên: “Ta chỉ nghĩ một nam tử như ngươi, chỉ ăn rau quả dại là chưa đủ, cho nên mới tiện tay xử một con hổ. Thật không ngờ…” Nói xong lại vứt con hổ qua một bên: “Đáy lòng ngươi cho rằng ta là một nữ tử nói lời không giữ lời, đường đường một đại nam nhân lại có thể toan tính tự sát hay sao.”

“… Xin lỗi.” Ngón tay Diệp Quyết vẫn duy trì tư thế cầm phiến đá, ngón tay hắn cứng ngắc giật giật, thả tầm mắt xuống nhìn lão hổ dưới đất, cơ thể lại cứng đờ: “Con cọp này, là Lục Y cô nương… tay không đánh chết?”

“Phải.”

“…”

Diệp Quyết nghĩ, quả nhiên cô nương này không thể phán đoán theo lẽ thường được.

Một con hổ mắt xếch trán trắng cường tráng như thế, hung mãnh cực điểm, ngay cả nam tử cầm vũ khí cũng đều sẽ nhượng bộ lui binh, vậy mà nàng lại tay không đánh chết. Hơn nữa, nhìn bộ dạng của nàng, đúng là không bị thương chút nào.

“Ta là một nữ tử, kéo thứ này trở về, vậy mà lại nhìn thấy ngươi tự sát.” Ngôn Thương không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, chỉ là thấy sắc mặt hắn đông lạnh, sợ là hắn lại suy nghĩ miên man. Vì thế lại vừa lấy thanh chủy thủ cắt yết hầu của con hổ, vừa nói: “Mạng của ngươi là ta cứu về, nếu thật sự ngươi không muốn sống nữa, thì nói cho ta biết. Ta sẽ cho ngươi một kiếm sạch sẽ, lưu loát.”

“… Ta sẽ không tự sát nữa.”

Hiện tại, Diệp Quyết đã tin rằng nữ tử này đủ mạnh mẽ. Nàng có thể lăn lộn trong bụi cỏ độc; lại có thể rớt xuống vách núi mà không bị thương; có thể tay không đánh chết hổ; còn có thể mặt không đổi sắc mà xé xác con hổ trước mặt nam tử…

Nữ tử như vậy, nếu mang theo một người như hắn, cũng không có gì khó khăn.

Tay nữ tử thon dài mạnh mẽ nắm chủy thủ, rạch con hổ máu tươi đầm đìa. Diệp Quyết ho khan vài tiếng, vừa tính nói chuyện, bụng đã thành thật kêu lên một tiếng.

“…”

“… Ngươi đói bụng?” Ngôn Thương nói xong liền thấy câu nói của bản thân thật vô nghĩa, một nam tử hành quân đánh trận đều dựa vào sức lực, suốt một ngày rưỡi không ăn gì, không đói bụng mới là không bình thường.

Nghĩ đến đây, Ngôn Thương bỏ lại chủy thủ, dùng lá cây bọc một ít trái dại đi về phía hồ. Diệp Quyết ngồi dựa một bên vào thạch bích, ho nhẹ vài tiếng.

Hắn vốn không phải là người ham ăn tục uống, khổ nỗi ngũ tạng lại không nể tình chút nào…

Ngôn Thương rửa sạch tay mình, lại tiện tay rửa sạch quả dại rồi mới cầm trái dại trở về hang động, đưa trái dại cho Diệp Quyết đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Đói thì ăn, đại nam nhân thì đừng có nhăn nhăn nhó nhó.”

“… Cảm tạ Lục Y cô nương.”

Ngôn Thương thấy hắn nói chuyện vẫn lễ độ xa cách, lại nhìn sắc trời sắp sáng, trong lòng lặng lẽ tính toán.

“Trời sắp sáng.”

Diệp Quyết cầm trái dại trong tay, còn chưa kịp phản ứng đã bị Ngôn Thương nâng lên.

“… Lục Y cô nương.”

“Sao?” Mặt Ngôn Thương không đổi sắc, “nâng” hắn tựa vào vách hang dộng rồi ngồi xuống bên cạnh.

“Ta cho rằng cho dù ta bị thương, thì ta cũng là một nam tử.”

“Đương nhiên ngươi là nam tử, ta băng bó cho ngươi cũng thấy được.”

“… Khụ khụ!” Diệp Quyết đột nhiên bắt đầu ho khan. Hai mươi tám năm qua, lần đầu tiên bị nữ tử chặn họng đến không thở nổi. Hắn cố gắng thở hổn hển mấy hơi rồi nói: “Lục Y cô ngương, ngươi và ta là nam nữ khác biệt. Về sau ta muốn đi thì sẽ tự mình đi, ngươi không cần nâng ta như vậy.”

“Trời mau sáng quá ta.”

Ngôn Thương cũng không đáp lời hắn, chỉ lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa. Diệp Quyết ngửa mặt nhìn nàng, chỉ thấy một khuôn mặt nữ tử không cảm xúc, cầm lấy chủy thủ máu me trên tay ước lượng, sau đó tiếp tục xử lý con hổ.

“Con hổ ta đánh chết là con cái.” Nói xong lại đưa mắt nhìn rừng cây cách đó không xa, liếc mắt nhìn Diệp Quyết: “Trời đã sáng, nếu chồng nó đến trả thù, chạm mặt chính diện thì ta sẽ đánh không lại.”

“… Có ta ở đây.”

“Ngươi ở đây thì thế nào?” Không hề nể tình đưa mắt dừng lại trên bả vai Diệp Quyết, Ngôn Thương lau mồ hôi trên trán: “Ta còn không địch lại nó, huống chi ngươi chỉ là một thương binh.”

… Thương binh.

Trên tay Diệp Quyết có vô số quân lính, chưa bao giờ có người nói hắn là thương binh, càng không có người dùng ánh mắt khinh miệt nhìn hắn. Nơi nào đó trong lòng dấy lên xúc cảm cuồn cuộn, Diệp Quyết hừ một tiếng khó mà nghe thấy, hai mắt nhắm lại.

“Nếu Lục Y cô nương đã không bị thương chút nào, không phải thương binh, vì sao lại lo lắng không đánh bại được một súc sinh?”

“Bởi vì ta không phải không bị thương chút nào.”

“…” Diệp Quyết đột nhiên mở mắt, nhìn thẳng nữ tử đang cười đùa cợt. Tầm mắt băn khoăn của hắn xoay một vòng trên người nàng, lại không phát hiện bất kỳ vết thương nào. Cảm xúc trong lòng lúc này đều thu lại, Diệp Quyết cố gắng chống đỡ thân mình: “Lục Y cô nương bị thương ở đâu?”

“Ta bị thương ở đâu, ngươi không cần biết.” Ngôn Thương rút khúc ruột đầm đìa máu tươi của con hổ vứt đi, lại quay qua nhìn hắn: “Bởi vì ta là một người mạnh mẽ, ngay cả nữ tử cũng không được tính. Bất luận là loại vết thương nào, đối với ta cũng đều không tính là bị thương.”

… Nàng biết hắn nghĩ thế nào về nàng.

Trong lòng Diệp Quyết vừa động, lại thấy Ngôn Thương cúi đầu, máu trên tay chảy đầm đìa một mảng lớn, nhưng vẻ mặt trên mặt lại trấn tĩnh.

“Cũng không sao.” Nàng nói: “Ta đã quen rồi. Không ai bảo hộ, không ai cho rằng ta giống với nữ tử bình thường. Ta chỉ cần tự mình biết rõ, bản thân là một nữ tử là được.”

“…”

“Diệp tướng quân không phải đã đói bụng sao?” Nữ tử hơi nhếch môi, trong tay là chủy thủ dính đầy máu, ánh mắt dừng lại trên trái dại trong tay hắn: “Đói bụng thì ăn đi, không cần chờ ta, ta vẫn chưa đói.”

Lại thấy sắc mặt Diệp Quyết ngưng trọng, ném trái dại qua một bên, chống đỡ thạch bích đứng lên, đi về phía nàng.

“Diệp tướng quân?”

“Đưa chủy thủ cho ta.” Diệp Quyết cắn răng nhịn đau đoạt lấy chủy thủ, tay trái đè lại vết thương trên vai phải, cúi đầu xử lý con hổ ngập tràn mùi máu tươi dày đặc. Bộ dạng thuận tiện nhìn lão hổ, mặt không đổi sắc, giọng nói phát ra nhẹ nhàng:

“Cô chỉ là một nữ tử. Chuyện như vậy, giao cho ta tốt hơn.”

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

15 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nguyễn Anh
Nguyễn Anh
3 Năm Cách đây

Vì ta mạnh mẽ…

Ngọc Anh
Ngọc Anh
3 Năm Cách đây

Bà nữ con thừa tướng đúng kiểu tâm cao khí ngạo tưởng bở luôn á

15
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!