Thế giới V : Cứu vớt Tướng quân 28 tuổi (1)
Chương 13
Editor: Zens Zens
Tháng một, đông hàn rét đậm. Hộ quốc tướng quân Diệp Quyết đẩy lùi quân địch, khải hoàn hồi kinh.
Tháng ba, xuân quang ấm dần. Vua Thừa Đức tứ hôn Diệp Quyết và con gái của tể tướng, Lưu Doanh Ngọc.
Tháng sáu, nụ sen hé nở. Diệp Quyết bị từ hôn.
“Trẫm biết ngươi lao khổ công cao (*), nhưng mà Lưu Doanh Ngọc, con gái của tể tướng, ba tuổi đã biết làm thơ, mười tuổi đã phát minh “kỹ thuật tạo giấy”, qua tuổi cập kê thì đã phát minh ra “đèn điện” phát sáng không cần dầu. Ngươi là đại trượng phu nghĩa khí ngút trời, nàng là nữ tử xem nhẹ thế tục, nếu nàng ta không nguyện ý thì trẫm cũng không thể bức nàng được.”
(*) Lao khổ công cao: công lao càng lớn thì càng vất vả
“Vâng.”
“Việc tứ hôn này, nhân đây bãi bỏ, coi như chưa xảy ra.”
“Mạt tướng hiểu.”
“Nhưng mà quân vô hí ngôn. Trẫm đã nói muốn tứ hôn thì sẽ tứ hôn, hiện tại trẫm đã có nhân tuyển. Con gái của thượng thư Lý Xu Yên, cầm kỳ thư họa không gì không biết, vừa xứng với thập bát ban võ nghệ của ngươi. Trước mắt ngươi cứ hộ tống công chúa Huệ Ngạn đến Đông Bang hòa thân, chờ ngày trở về, trẫm sẽ lập tức tứ hôn cho ngươi.”
“Mạt tướng Diệp Quyết tuân chỉ.”
Ngày hôm đó, trời trong nắng gắt.
Ban ngày khắc nghiệt, cơ hồ khiến cho con người không có cách nào vững bước đi lại. Đoàn xe trùng trùng điệp điệp tiến về phía trước, không hề có ý định dừng lại nghỉ ngơi.
“Diệp tướng quân, đằng trước không xa có một rừng cây nhỏ, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút có được không?”
Diệp Quyết trầm mặc một lát, nhìn môi khô nứt nẻ cùng thái dương bị phơi nắng như quét mỡ của nhóm hộ vệ phía sau , trong lòng cân nhắc nếu gấp rút lên đường thì khó tránh khỏi những người này không oán hận. Tức thì vung tay lên:
“Dừng lại rừng cây đằng trước nghỉ ngơi, trong lúc nghỉ ngơi nếu người nào tự tiện rời khỏi bên người công chúa mà không xin phép, lập tức hành quyết xử trảm.”
Mặc dù đã có cảnh báo từ trước, nhưng mặt trời thật sự quá khắc nghiệt. Rừng cây cũng không lớn, tuy nói là đội hình bảo hộ công chúa đến đây nghỉ tạm, nhưng đa phần mọi người đều không được núp dưới bóng cây. Phía bên ngoài, có một số binh lính thừa lúc Diệp Quyết không nhìn thấy liền rời khỏi vị trí bên cạnh công chúa, chạy vào rừng cây, thèm muốn một chút bóng râm.
Bởi vì mấy ngày gấp rút lên đường, thể lực Diệp Quyết cũng không tốt, hơi nhắm nghiền mắt lại. Tới khi hắn phát hiện thì đại bộ phân binh lính đều đã chạy vào trong rừng cây, bốn phía cổ kiệu hoa lệ của công chúa đều trống trơn, chỉ còn hai người là nha hoàn chải đầu và thị nữ lười biếng ngáp.
Vừa chuyển tầm mắt, lại phát hiện trên mặt đất có rất nhiều gốc cây chưa nhổ sạch lộ ra. Điều này chứng tỏ, không phải từ ban đầu rừng cây này đã nhỏ như vậy; mà là có người cố ý chặt bỏ phần lớn cây cối, chỉ để lại những tán cây thưa thớt thấp bé nhằm đạt được mục đích gì đó.
Trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, Diệp Quyết lập tức rút kiếm nhắm về phía cổ kiệu công chúa.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, một nữ tử áo xanh từ trên trời giáng xuống, tay giơ hàn kiếm muốn đâm vào bên trong kiệu. Diệp Quyết ra sức đỡ lấy, nhanh chóng ngăn cách mũi kiếm. Sau đó lấy kiếm chỉ thẳng về hướng nữ tử, giọng nói băng hàn lạnh lẽo:
“Cô muốn làm gì?”
Nữ tử lục y cúi mắt nhìn thanh kiếm chỉ về phía mình, cười lạnh lùng: “Ta muốn làm gì, không phải Diệp tướng quân đã biết rồi sao?”
“Cô biết ta?”
“Diệp Quyết, Diệp tướng quân bị thiếu nữ xinh đẹp dứt khoát từ hôn, chuyện này đã sớm truyền khắp cả kinh sư rồi.” Nữ tử áo xanh dứt lời, nhưng không hề cố kỵ đám binh lính và hộ vệ đang xông lên phía trước chút nào, chỉ lui về phía sau hai bước né tránh kiếm trong tay Diệp Quyết, rồi lại đâm kiếm về phía cỗ kiệu.
Diệp Quyết nhìn ra võ công của nữ tử áo xanh này không hề kém. Lần này nàng dùng khí lực mạnh hơn, hắn lấy toàn lực chặn một kiếm này lại, bị chấn động đến mức gan bàn tay run lên. Mắt thấy kiếm trong tay nữ tử đã sắp đâm vào cỗ kiệu, Diệp Quyết cắn răng một cái, mạnh mẽ nhảy vọt tới trước cổ kiệu, chặn một kiếm kia lại.
Kiếm “phập” một tiếng, xuyên qua giáp trụ đâm vào bả vai Diệp Quyết, nhưng ngay cả mày Diệp Quyết cũng không hề nhăn. Chỉ là nâng mắt theo dõi nữ tử, đề phòng nàng lại xuống tay với cỗ kiệu.
“…”
Nữ tử lục y cười khẽ một tiếng, lại dùng lực đâm kiếm kia sâu theo vài phần vào vai hắn. Thấy rốt cuộc hắn cũng hơi nhíu mày, nữ tử lục y lại cười. Một kiếm này không phải muốn mạng của hắn, ước lượng thu hồi kiếm, sau đó lại đâm tiếp về phía kiệu.
Trùng hợp, dường như người trong kiệu nghe được tiếng ồn áo náo động bên ngoài, hơi hơi xốc mành kiệu lên.
Khóe miệng nữ tử áo xanh khẽ nhếch lên, liếc thấy bàn tay ngọc ngà sắp xốc mành kiệu lên thì lập tức đâm kiếm tới.
Diệp Quyết âm thầm nắm chặt tay, trong khoảnh khắc nàng đâm xuống, liền nắm lấy lưỡi kiếm, bàn tay bị cắt chảy máu tươi đầm đìa.
“Diệp tướng quân!”
Diệp Quyết quấn lấy nữ tử áo xanh cùng lăn xuống dưới cỗ kiệu, về phía một cụm rơm lá tùng khô héo. Chớp mắt nghe được tiếng kêu sợ hãi của công chúa, Diệp Quyết kinh ngạc nhìn thấy thân thể mình đã trở nên lơ lửng.
Nơi này là… Vách núi?
Đợi cho binh lính hộ vệ cầm vũ khí đuổi tới đào bụi cỏ lên, nhìn thấy phía sau bụi cỏ là vách núi, thì đã sớm không còn thấy bóng dáng của hai người.
Chỉ có vách núi trầm mặc sâu không thấy đáy, hệt đã thoả mãn với những gì nuốt vào nên lặng lẽ thu thanh.
***
Ngôn Thương cởi chiếc váy xanh trên người, xé “rẹt” một tiếng.
Dưới vách núi là một hồ nước trong vắt, khi gió thổi sẽ tạo nên từng gợn sóng nhấp nhô. Cách hồ không xa, bên dưới tàng cây là một nam tử nhắm nghiền mắt đang nằm, Diệp Quyết.
Dáng người nam tử cao ngất, lẳng lặng nghiêng mình dựa lên thân cây màu đỏ. Thân trên trần trụi, giáp trụ trên người đã được cởi xuống, cẩn thận để qua một bên. Búi tóc gọn gàng đen bóng bị nước xối làm cho lòa xòa, rũ tán loạn trên sườn mặt tái nhợt. Bả vai bị thương của nam tử đã được băng bó tỉ mỉ kỹ lưỡng, còn chảy ra một chút máu, Vết thương trên tay còn để lộ ra ngoài, máu thịt lẫn lộn, thoạt nhìn thật ghê người.
Ngôn Thương lấy mảnh vải trong tay rửa sạch, vắt khô, rồi mới trở về bên người Diệp Quyết.
Vốn hôm nay Diệp Quyết đã phải chết tại đây.
Bị nữ chính cự tuyệt hôn sự, hộ tống công chúa gả đi Đông Bang, rồi lại phải đối phó với thích khách ám sát công chúa. Cuối cùng, vì bảo vệ công chúa mà rơi xuống vách núi, hài cốt cũng không còn. Vốn cuộc đời thê lương chấm dứt như vậy, nhưng nay lại tiếp tục.
Ngôn Thương nắm lấy tay Diệp Quyết. Đây là bàn tay phủ đầy vết chai sần, bởi vì thường xuyên thao luyện binh khí mà trở nên thô ráp cứng ngắc, thậm chí lúc nắm lấy cũng sẽ bị nốt chai đâm vào tay hơi đau. Nàng thử thăm dò nắm ngón tay hắn duỗi thẳng, rồi lại lấy mảnh vải quấn lên, ai ngờ Diệp Quyết đang hôn mê lại vì đau đớn mà lập tức mở mắt ra, liền trở tay muốn bắt kiếm.
Kiếm của hắn đã rớt lại bên trên vạch núi, cho nên đương nhiên bắt hụt.
Bởi vì cử động mạnh, miệng vết thương trên vai lại vỡ, máu tươi trào ra nhiều đến mức nhiễm đỏ cả mảnh vải màu xanh.
“Tại sao cứu ta?” Diệp Quyết nhìn chằm chằm động tác nàng cầm lấy tay mình.
“Ngươi không nên cử động.” Ngôn Thương lạnh lùng nói. Diệp Quyết không hề nơi lỏng cảnh giác, đôi mắt lạnh lẽo vẫn nhìn chằm chằm nàng như trước, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ của nàng.
“Chúng ta rớt xuống vách núi này, xem ra bên trên nhìn xuống hẳn là sâu không thấy đáy.” Ngôn Thương không để ý sự giãy dụa của Diệp Quyết, dứt khoát nắm lấy tay hắn kéo qua, bắt đầu quấn vải lên. Võ công hai người tương đương, nhưng bởi bả vai Diệp Quyết bị thương không có sức lực, nên hiện thời chỉ có thể để mặc cho nàng muốn làm gì thì làm. Nàng vừa quấn vừa thấp giọng nói: “Trong thời gian ngắn sẽ không có ai đến cứu chúng ta. Mà thương thế của ngươi rất nghiêm trọng, chỉ cần cử động sẽ chảy máu ngay, cứ chảy như thế thì ngươi sẽ chết sớm thôi.”
“Diệp mỗ há phải là hạng người tham sống sợ chết.” Diệp Quyết ngừng giãy giụa nhìn nàng, động tác của nàng vô cùng thuần thục, tựa như đã quen với việc băng bó vết thương: “Chỉ là, chẳng lẽ cô không mong ta chết hay sao, cứu ta làm cái gì?”
“Chẳng qua ta cảm thấy, không đáng.”
“… Ý gì?”
“Trước mắt quan hệ giữa Nam Vũ và Đông Bang đã căng thẳng sắp có đại chiến đến nơi. Thân là vua Nam Vũ, mỗi ngày tên cẩu hoàng đế Thừa Đức đều sủng hạnh hậu cung, đam mê khoái lạc. Vì củng cố ngôi vị hoàng đế mà đưa nữ nhi ruột thịt đi Đông Bang. Nói là hòa thân, kỳ thật là đem con gái làm con tin, tranh thủ thời gian ăn chơi đàng điếm.” Ngôn Thương buộc mảnh vải kỹ lưỡng, cẩn thận thắt nút: “Ngươi vì vị vua như vậy mà toi mạng, thật sự là không đáng.”
“…”
Bộ dạng Diệp Quyết thuận theo. Thân là hộ quốc tướng quân, không có người nào rõ ràng thế cục giữa hai quốc gia hơn hắn. Thừa Đức đem công chúa Huệ Ngạn đi hòa thân, vốn là vì mưu cầu hòa bình, bị cô gái này nói ra, lại thay đổi cái xoạch thành ý vị này.
Thấy hắn không nói lời nào, nhưng vẻ mặt lại có vẻ tán đồng. Ngôn Thương yên lặng buôn bàn tay đã băng bó kỹ lưỡng của hắn ra, lui lại hai bước.
“Ngươi và ta, cả hai vốn là vì chủ nhân mỗi người, hiện giờ lại cùng nhau rớt xuống vách núi này.” Ngôn Thương lắc lắc tay áo bản thân rồi xé lung tung, xong lại nhặt kiếm của mình rớt ở một bên lên: “Thân ngươi bị trọng thương, ta sẽ không bỏ mặc mà không lo.” Tiến về phía hồ hai bước: “Chỉ là ngươi tuyệt đối không được có ý nghĩ hành động thiên lệch nhằm đưa ta vào chỗ chết. Bằng không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Diệp Quyết nhìn nàng khom lưng vốc nước, vẩy lên khung cảnh tươi đẹp như tranh và lên khuôn mặt lạnh lùng. Giọt nước tinh tế trượt xuống chiếc cổ trắng nõn, nàng lau đi rồi tiến về phía hắn.
“… Cô muốn làm gì?” Tiếng nói Diệp Quyết bất giác khàn xuống vài phần.
“…” Ngôn Thương nhếch nhếch môi cười, tựa như nghe được chuyện gì buồn cười, lại nhìn mây đen dày đặc một chút, bầu trời dần dần trở nên âm u: “Lúc Diệp tướng quân hành quân đánh giặc, chẳng lẽ gặp mưa to thì cũng không trốn hay sao?”
“…”
Lúc này Diệp Quyết mới hoảng hốt vì bản thân vừa mới đem suy nghĩ trong lòng thốt lên, tự giác cảm thấy vô cùng mất mặt. Trầm mặc một chút rồi lại nhìn trời, bầu trời đen kịt giống như muốn đổ sụp xuống, quả nhiên là cảnh tượng sắp đổ mưa.
“Lúc ngươi hôn mê thì ta đã đi quan sát bốn phía, cách đó không xa có một hang động.” Ngôn Thương vừa nói liền khom người xuống, đem một cánh tay của Diệp Quyết gác lên vai nàng.
Ngón tay chạm vào một vùng da thịt mềm mại, đó là nơi lộ ra sau khi nàng xé tay áo băng bó cho hắn. Da thịt lộ ra. Trong lòng Diệp Quyết vừa động, trên mặt cũng có vài phần không tự nhiên. Ngôn Thương lại cảm giác không có gì là không bình thường, bình tĩnh đỡ hắn đi về hướng hang động.
“Hang động kia có thể che mưa che gió, cũng có thể tránh dã thú. Dĩ nhiên rất tốt, chỉ là…”
“… Chỉ là?” Diệp Quyết chần chờ lắng nghe lời nàng chưa nói xong.
“Chỉ là, có hơi chút đáng sợ.”
“…” Diệp Quyết nhìn chỗ hang động mà nàng chỉ.
Trước cửa động là mấy đóa hoa đỏ thẫm vô cùng yêu dã, bên trong động lại là lớp lớp xương cốt trắng phếu.
Ngôn Thương đỡ Diệp Quyết ngồi xuống một bên, sau đó liền rút kiếm chém rụng hết đóa hoa đỏ thẩm, rồi lại lấy xương trắng rải rác dưới đất ném ra khỏi động.
Diệp Quyết nhìn động tác của nàng, không hề lên tiếng, nhưng trong lòng vô cùng chấn động.
… Cần trải qua những điều gì mới có thể khiến một thiếu nữ tuổi thanh xuân trở nên bình tĩnh như vậy, cầm xương trắng trong tay vứt bỏ mà mặt không đổi sắc, một tia kinh hoảng cũng không có.
“Cô nương, ngươi có tên tự không?”
“Gọi ta là Lục Y.”
“… Bởi vì mặc áo xanh, cho nên gọi là Lục Y?”
“ Không.” Ngôn Thương bỏ xương trắng trong tay xuống, dừng động tác lại, ngoái đầu lại nhìn ánh mắt chớp động của Diệp Quyết. Nàng nhẹ nhàng nhếch môi cười, trong nháy mắt, trong không khí tựa như có khóm hoa nở rộ.
“Khi còn nhỏ, vì để huấn luyện ta, sư phó đã đem ta vứt vào trong bụi cỏ độc dược. Mỗi ngày ta đều phải lăn lộn trong đó. Sau này, có một ngày ta đi tắm mới phát hiện, bởi vì tiếp xúc với cỏ độc, nên quần áo trên người ta đã nhiễm một màu xanh đậm. Mỗi lần ta đi ra từ bụi cỏ độc rồi vào ngâm trong nước tắm thì nước đó đều sẽ bị nhuộm thành màu xanh, tạo nên vòng vòng gợn sóng xanh, vô cùng đẹp mắt. Từ đó về sau, ta tự gọi mình là Lục Y.”
“… Lục Y.”
“Đúng vậy. Lục là màu xanh, Y là gợn sóng, ta rất thích cái tên này.”
“ba tuổi đã biết làm thơ, mười tuổi đã phát minh “kỹ thuật tạo giấy”, qua tuổi cập kê thì đã phát minh ra “đèn điện” phát sáng không cần dầu.” lại một chị xuyên không. :v
Mà công nhận tội Anh tướng quân hen.
Chỉ có nữ xuyên không
Ghét cáibaf “xuyên không” tinh vi kia
Diệp tướng quân bị nữ sĩ xuyên không từ hôn sao, đừng quá buồn huynhnhe1 vì nàng dâu nhỏ tới gòi kia
Tướng quân tốt vậy mà từ hôn haiz ko có mắt
Đằng sau 1 cái tên là 1 câu chuyện =))))
Không biết truyện có phát triển như tưởng tượng không nhỉ ?.
Lại nữ xuyên không… Sao mà ta ghét mấy mẹ xuyên không ăn cắp thành tựu cỉa nhân loại thế không biết
Tên vợ tên chồng ghép lại, có chút chú ý…
Lá xanh ha
Kiểu lại nu9 teenfic r
Nghe cái miêu tả nữ con thừa tướng thấy mùi xuyên không đậm đặc. Nam phụ bên đường lướt qua như gió thoảng trong đời bả