Vỏ xe phòng hờ nghịch tập ký – Chương 30

Bia.jpg

Chương 30

Editor: Zens Zens

Mấy người đàn ông tây trang vội vàng đi qua che chở anh từ bốn phía, mà anh thì ôm cô trực tiếp đi đến chiếc xe cách đó không xa.

Trình Tuyết dựa trên đầu vai Ngôn Cảnh Châu, vừa vặn nhìn về phương hướng của Viên Khuynh Dương, cô khẽ nâng ánh mắt nhìn về trước một cái.Viên Khuynh Dương từ trên xe bước xuống, nhưng hắn bị người khác ngăn trở, không có cách nào chạy qua được.

Cô nhìn thấy trên mặt hắn lộ vẻ cười cợt, nhưng đôi mắt lại đỏ bừng đáng sợ. Hắn nhìn chằm chằm cô, giống như cái lần ở hậu viện nhà của bà Trương Hiểu Lệ, y như một con dã thú bị thương, dùng ánh mắt hỏi cô, vì sao lại đối xử tàn nhẫn với hắn như vậy.

Thật ra con người Viên Khuynh Dương này rất giỏi nói lời ngọt ngào, cùng một câu nhưng hắn có thể nói ra hàng vạn phiên bản khác nhau. Thời gian đã rèn luyện kỹ năng này của hắn, hắn biết rõ nói lời nói nào sẽ khiến người khác thoải mái, cho dù lời nói đó không phải là xuất phát từ thật tâm.

Đời trước hắn đã lừa dối cô, cô sợ bị hắn lừa, cho nên, hắn nói sẽ vì cô mà từ bỏ sân khấu, sẽ mang cô đi Iceland, sẽ trở thành nhiếp ảnh gia… Một chữ cô cũng không tin.

Cho dù hắn đang nói lời chân thật, cho dù giờ phút này trên mặt hắn có bao nhiêu tổn thương khiến người ta rung động, cô cũng không tin lời hắn vừa nói là những lời xuất phát từ thật tâm.

Cô chậm rãi cúi đầu xuống, tránh khỏi ánh mắt của hắn. Lúc bị Ngôn Cảnh Châu ôm lên xe, cô vô thức ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền thấy một người đàn ông mặc tây trang vung cánh tay cầm gậy thép lên, đánh thẳng lên đùi hắn, cho dù cách xa như thế cô vẫn nghe được tiếng kêu đau đớn, hắn lập tức bị đánh lăn lộn trên đất. Ngay sau đó, những… người đàn ông tay trang khác cũng vung gậy thép lên vai, lên đùi, ngang hông, khắp nơi đều chào hỏi một lượt.

Hắn bị đánh đến lăn lộn đầy đất, nhưng từ đầu đến cuối hai mắt đỏ ngầu vẫn nhìn chằm chằm phương hướng của cô.

Ngôn Cảnh Châu đột nhiên đưa một tay ra che kín mắt cô lại, nhẹ giọng nói bên tai: “Đừng nhìn”. Cho đến khi ôm cô lên xe rồi anh mới lấy tay ra.

Trình Tuyết cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ nói với anh: “Hắn như vậy… không sao chứ?” Viên Khuynh Dương dù gì cũng là một đại minh tinh.

“Yên tâm, sẽ không lấy mạng hắn, chỉ là cho nếm một chút bài học thôi.” Nói đến đây, giọng anh đột nhiên trầm xuống: “Anh nhịn hắn lâu rồi.”

“…”

Trình Tuyết cũng không nói gì nữa, vừa nãy Viên Khuynh Dương muốn cưỡng bức cô, trong lòng cô vừa tuyệt vọng lại sợ hãi, hiện giờ nhớ lại vẫn còn sợ. Huống chi thủ đoạn của Ngôn Cảnh Châu vốn là như thế, cô đã sớm biết được rồi, không phải sao?

Chỉ hy vọng lần này Ngôn Cảnh Châu dạy dỗ hắn xong thì về sau hắn sẽ không day dưa với cô nữa.

“Hắn không làm gì em chứ?” Anh hỏi một câu.

Trình Tuyết lắc lắc đầu: “Em không sao.”

Ngôn Cảnh Châu như suy nghĩ điều gì đó rồi gật gật đầu, không nói gì nữa.

Sau khi Trình Tuyết về đến nhà, tâm tình đã bình phục gần hết. Nhìn thấy nhà trống rỗng cô liền hỏi: “Chương Lập Tảo đâu?”

“Đi rồi.”

Trên mặt Trình Tuyết áy náy: “Thật xin lỗi, làm ảnh hưởng mọi người.”

“Không sao.”

“Vậy kế tiếp anh còn bận cái gì không?”

“Không bận.”

“…” Trình Tuyết cười cười: “Đã vậy, chúng ta trò chuyện chút đi.” Vốn cô đã có ý định này từ từ nói chuyện với anh lúc sáng sớm, nếu bây giờ mọi người đều rảnh, vậy thì tán gẫu một chút đi, cô muốn biết một chút về tình hình của anh.

Trình Tuyết liền ngồi đối diện ghế sofa của anh, cô vốn dự định nói chuyện với anh thật tốt, nhưng tới khi đường đường chính chính ngồi xuống thì lại có hơi mất tự nhiên. Cô nắm một chiếc gối sofa để ôm, mượn cái này để che giấu sự băn khoăn và bất an.

Không giống với sự mất tự nhiên của cô, Ngôn Cảnh Châu có vẻ bình tĩnh hơn. Anh dựa lưng vào sofa, hai chân bắt chéo, đôi mắt vốn tối tăm thâm trầm giờ lại mang chút vui vẻ nhìn cô: “Em muốn nói cái gì?”

Bị hắn nhìn như thế, Trình Tuyết liền cảm thấy run run, cô cắn cắn môi, nghĩ tới lời của Chương Lập Tảo, do dự trong chốc lát mới hỏi: “Cái kia… Liên tiểu thư là ai?”

“Liên tiểu thư?” Ngôn Cảnh Châu hơi nhướng mày một lát, giọng nói bình thản giải thích: “Con gái của bạn cha anh.”

“Vậy à.” Trình Tuyết gật gật đầu, lại thăm dò: “Vậy anh cùng cô ta có quan hệ thế nào?”

Cũng không biết lời nói của cô đã lấy lòng anh như thế nào, cô nhìn thấy trong mắt anh dần dần đong đầy sự vui vẻ, giọng nói cũng pha chút nhẹ nhàng: “Anh không có bất cứ quan hệ gì với cô ta.”

“Vậy à…”

“Nếu không thì sao? Em cảm thấy anh cùng cô ta có quan hệ thế nào?”

Nghe anh giải thích như thế, tảng đá trong lòng Trình Tuyết cũng buông xuống, lúc này lắc lắc đầu cười: “Không có, em chỉ hỏi vậy thôi.”

Ngôn Cảnh Châu rót một tách nước ấm uống, cũng không biết anh có tin lời cô không, nhưng nhìn sắc mặt thì có vẻ tâm tình rất tốt. Sau khi anh uống hết nước thì quay đầu lại, nghiêng mắt nhìn cô: “Sau đó thì sao? Không còn hỏi gì nữa à?”

Thật ra anh nói không sai, nhiều năm trống vắng, cô có rất nhiều lời muốn nói, vấn đề muốn hỏi cũng rất nhiều, không biết anh có thể trả lời hết không nữa.

“Em phát hiện, mặc dù chúng ta cũng xem như đã quen nhau nhiều năm, nhưng mà đối với cuộc sống của đôi bên lại không biết gì cả, nhất là đối với anh. Em không biết anh ở An Hoài đã trải qua cuộc sống thế nào, không biết anh học đại học nào, cũng không biết công việc bây giờ của anh là cái gì, anh là bạn trai em, nhưng những vấn đề đơn giản nhất em cũng không biết.”

Nghe được lời nói này của cô, ánh mắt vui vẻ của Ngôn Cảnh Châu ảm đạm xuống một chút. Anh hơi gật đầu suy nghĩ, chậm rãi nói với cô: “Anh học ở đại học An Hoài, hiện tại tự mình mở một công ty, tên gọi là ‘Snow’, dịch ra nghĩa là tên của em. Em còn muốn hỏi gì nữa, anh đều sẽ nói cho em biết.”

Trình Tuyết nghe thấy lời anh nói lại lấy làm kinh hãi, cô đột nhiên nhớ tới đời trước, căn cơ của Ngôn Cảnh Châu chính là Snow, Snow vừa mới khởi nghiệp là lấy việc chiếu phim đêm là chính. Về sau từ từ phát triển lớn mạnh, sáu năm sau đã trở thành hệ thống doanh nghiệp lớn tập hợp gồm ẩm thực, giải trí, bất động sản. Nhất là sau khi Ngôn Cảnh Châu đoạt lấy quyền lực của Ngôn gia, đưa công ty công thương nghiệp Cẩm Thành của Ngôn gia hợp nhất cùng Snow, thì thị trường chứng khoán của Snow một đường làm mưa làm gió, rải đầy hoa hồng.

Ở đời trước, cô và Ngôn Cảnh Châu căn bản không hề quen biết, lại không nghĩ tới tên công ty của anh chính là tên tiếng anh của cô. Trong lúc nhất thời Trình Tuyết không nói nên lời cảm giác trong lòng là gì, có không dám tin, có kích động, có tiếc hận, lại có bất đắc dĩ.

Ngôn Cảnh Châu thấy biểu tình phức tạp trên mặt cô, liền nhíu mày hỏi: “Em sao thế?”

Chóp mũi Trình Tuyết chua xót, nhìn con người đang gần trong gang tấc này, trong lòng cô thật sự là vừa chua xót lại buồn bã, rốt cuộc cô có năng lực gì mà gánh nổi sự thâm tình này của anh.

Lại tiếc nuối là đời trước cô lại cứ thế mà bỏ qua anh, hoàn toàn không biết gì đối với sự thâm tình của anh cả.

Cô hít sâu một hơi, dù sao cũng ổn định giọng nói nói với anh: “Em còn muốn biết rất nhiều rất nhiều thứ, ví như anh thích ăn món gì, ví như bình thường anh thích mặc quần áo gì, ví như anh có thích đi du lịch không, rất nhiều rất nhiều thứ. Mỗi chi tiết trong cuộc sống của anh em đều muốn biết. Em còn muốn dung nhập vào cuộc sống của anh, muốn cùng anh ăn cơm, cùng anh dạo phố, dẫn em đi những nơi anh thường đi, ăn những thứ anh thường ăn. Chỉ chút ít này đều không thể làm trong một lát được, anh chỉ ở đây mấy ngày, vài ngày như thế làm sao đủ, sau khi anh rời đi thì khi nào mới có thể gặp lại nhau?”

Ngôn Cảnh Châu nhìn cô, đã thấy hai mắt cô hồng hồng, nói xong lời này lại cắn môi cúi đầu xuống, giống như sợ bị anh nhìn thấy. Mắt anh hơi nheo lại, vẫn nhìn cô, trong mắt tuôn ra hàng vạn hàng ngàn tâm tình, hồi lâu sau anh mới than nhẹ một tiếng: “Thật ra lần này anh đến còn có một mục đích nữa.”

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, dùng ánh mắt dò hỏi, anh nhìn cô nhếch nhếch môi cười, giống như muốn dùng cái này trấn an tâm tình cô: “Anh đã muốn thương lượng với em, anh muốn dẫn em đi An Hoài. Hiện thời anh chỉ có thể phát triển ở An Hoài, không có cách nào đến đây, nếu như cùng ta muốn ở cùng nhau, thì chỉ có thể để em đi qua. Chỉ là An Hoài cách đây rất xa, em phải rời xa bạn bè thân thích, anh sợ em không muốn, huống chi yêu cầu em đi qua như thế rất ích kỷ, cho nên luôn không có nói với em.”

Vẻ mặt Trình Tuyết không dám tin nhìn anh, Ngôn Cảnh Châu muốn dẫn cô đi An Hoài? Bởi vì quá mức khiếp sợ, tâm tình sa sút ban nãy cũng tiêu mất hơn một nửa, chỉ ngơ ngác nhìn anh nói: “Em… Em tới đó sẽ không ảnh hưởng tới anh sao?”

“Không đâu.”

“…”

Ngôn Cảnh Châu chờ một hồi lâu cũng không thấy cô nói chuyện, hai nắm tay buông lỏng trên đầu gối, dùng hai ngón cái chà xát vào nhau: “Em có đồng ý không?”

“Em…” Trình Tuyết cúi đầu suy nghĩ một chút: “Em đồng ý, em cũng muốn biết cuộc sống của anh thế nào, thật ra em cũng không muốn bị anh nuôi giống như hoa trong nhà kính, anh gặp chuyện gì em cũng không biết. Nếu em đã lựa chọn anh, em cũng muốn biết sẽ phải gặp những điều gì, hơn nữa em cũng không sợ. Em nguyện cùng tiến cùng lui, cùng chịu mưa gió với anh.”

Ngôn Cảnh Châu ngẩn người một lát, hắn chưa từng nghĩ tới một cô gái nhỏ như cô sẽ nói ra những lời này, cùng tiến cùng lui với hắn, cùng chịu mưa gió với hắn, đột nhiên hắn cảm thấy trong lòng thật giống như ngập tràn dòng nước ấm áp, rất thoải mái, rất thỏa lòng. Hắn cứ muốn như vậy mãi, cho dù có vì thế mà trả giá bằng mạng sống cũng không tiếc. Sắc mặt từ từ mang nét cười, trong hai mắt cũng pha chút dịu dàng: “Mưa gió một mình anh chịu là được rồi, em chỉ cần ngoa ngoãn đứng dưới tán ô của anh mà thôi.”

“…”

“Cho nên, em đồng ý sao?”

Trình Tuyết gật đầu.

Bỗng chốc Ngôn Cảnh Châu cảm giác thoải mái rất nhiều, anh đưa nắm tay lên môi ho khụ một tiếng, dùng cái này để che giấu nụ cười nơi khoé miệng: “Vậy chúng ta đợi đốt thêm chút vàng mã cho mẹ em, sau đó em thu xếp một chút, hai ngày nữa sẽ lên đường, được không?”

Không biết tại sao, mặt Trình Tuyết đột nhiên bỗng đỏ lên, tim đập bình bịch không ngừng, thật lâu sau mới gật đầu: “Được.”

Ngôn Cảnh Châu dạy dỗ Viên Khuynh Dương một trận, mặc dù không lấy mạng hắn, nhưng cũng khiến hắn bị thương không nhẹ, gân cốt bắp thịt đều bị tổn thương, xương sườn và xương đùi bị gãy, trong thời gian ngắn e là không xuống giường nổi.

Viên Khuynh Dương nằm trên giường bệnh, ngang hông và trên đùi quấn một lớp băng vải, trên mặt cũng có nhiều vết thương. Bác sĩ đưa cho hắn một chút thuốc tiêu viêm, hắn nhắm mắt nằm lẳng lặng, vẻ mặt lãnh đạm, giống như thương tích chỉ là râu ria.

Không giống với sự lãnh đạm của hắn, Liễu Yên lại gấp đến độ xoay như chong chóng, trước gọi điện thoại cho công ty, sau lại gọi điện thoại cho người đại diện của hắn để giải thích tình huống. Vừa quay đầu nhìn thấy bộ dạng Viên Khuynh Dương như cũ, liền vội la lên: “Cuối cùng là ai lại ra tay ngoan độc như vây? Tại sao cậu không chịu nói cho chị biết chứ?”

Viên Khuynh Dương nhắm mắt không lên tiếng, Liễu Yên đến bên cạnh hắn ngồi xuống, vừa nóng vừa giận nói: “Sau này phải làm sao bây giờ? Cậu bị thương nặng như vậy, tháng sau là cuộc tuần diễn cả nước rồi…”

Cuối cùng Viên Khuynh Dương mở mắt ra, hắn quay đầu lại nhìn cô một cái sâu kín, giọng nói lạnh lùng: “Vậy chị thấy tuần diễn quan trọng hay thân thể tôi quan trọng?”

Liễu Yên bị ánh mắt hắn đâm một cái, lúc này liền trợn to đôi mắt nói: “Dương Dương, cậu nói gì vậy, đương nhiên là thân thể cậu quan trọng, chỉ là mắt thấy tuần diễn sắp đến, chị…”

Viên Khuynh Dương lại trực tiếp lạnh lùng cắt ngang: “Tự có đội quan hệ xã hội chịu trách nhiệm, chị gấp làm gì?”

“Chị…” Liễu Yên uất ức không chịu được, cô ta cắn cắn môi, nghĩ tới hắn bị người ta đánh bị thương nên cũng không so đo, lại chuyển đề tài nói: “Rốt cuộc là ai làm cậu bị thương? Cậu lại không cho chị báo cảnh sát, lẽ nào cứ để tên côn đồ đó nhởn nhơ ngoài vòng luật pháp vậy sao? Cậu nói cho chị biết là ai, chị tìm người đánh lại, để xem những kẻ đó có thể hung hãn đến mức nào!”

Viên Khuynh Dương nhếch môi cười: “Những người ra tay với tôi, chị không thể trêu vào, tôi cũng không thể trêu vào.”

Liễu Yên vừa nghe lời này ngược lại liền ngẩn người: “Sao vậy? Chẳng lẽ người này có lai lịch gì?”

Viên Khuynh Dương nhìn sang cô ta, như cười như không nói: “Ngôn gia An Hoài, đã nghe nói tới chưa?”

“Ngôn gia An Hoài?” Liễu Yên nhíu chặt lông mày suy nghĩ một chút: “Có nghe qua, nghe nói Ngôn gia là nhất đại gia tộc ở An Hoài, thậm chí có thể lực phân bố khắp cả An Hoài.” Đột nhiên nhớ đến cái gì, vẻ mặt Liễu Yên lập tức không dám tin nói: “Chẳng lẽ cậu chọc giận người của Ngôn gia? Không thể nào, cậu và Ngôn gia không hề có động chạm, trong nước mặc dù Ngôn gia có đầu tư, nhưng cũng không liên quan tới ngành giải trí, không thể xung đột lợi ích với cậu được, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?

Viên Khuynh Dương không lên tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một đôi mắt hẹp dài híp lại, thần sắc trên mặt lạnh dần, một hồi lâu mới nói: “Dương Lạc chính là người của Ngôn gia.”

Dương Lạc? Liễu Yên bị lời nói này làm cho kinh hãi, Dương Lạc thế nhưng lại là người của Ngôn gia? Sao có thể chứ?

Vẻ mặt cô ta không dám tin nhìn hắn: “Cậu đừng đùa chứ? Dương Lạc sao có thể là người của Ngôn gia?”

Viên Khuynh Dương không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: “Hắn là đứa con lưu lạc của Ngôn Dụ Phong, là nhị thiếu gia của Ngôn gia.” Nói đến đây, trong giọng nói đột nhiên mang vẻ trào phúng: “Nếu chị không tin, có thể đi thăm dò.”

“…”

Liễu Yên há hốc mồm, thật lâu vẫn chưa hồi thần, đương nhiên cô ta biết Ngôn Dụ Phong là ai. Đó chẳng phải là chủ tịch công ty công thương nghiệp Cẩm Thành, cũng là gia chủ của Ngôn gia. Dương Lạc là đứa con lưu lạc của ông ta? Là nhị thiếu gia Ngôn gia? Cho nên nói, bây giờ Trình Tuyết đang quen nhau với nhị thiếu gia của Ngôn gia?

Nhưng rất nhanh cô ta ý thức được cái gì, lập tức vẻ mặt hoảng sợ nhìn Viên Khuynh Dương nói: “Cậu đụng chạm gì tới Dương Lạc? Tại sao hắn lại ra tay với cậu?”

Viên Khuynh Dương vẫn lẳng lặng như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời. Liễu Yên thấy bộ dạng này của hắn, lòng cũng nặng nề xuống, cho dù có nhẫn nại thế nào, trong giọng nói cũng pha chút giận dữ: “Là do quan hệ với Trình Tuyết sao? Rốt cuộc cậu đã làm gì Trình Tuyết mà hắn lại ra tay ngoan độc như vậy hả?!”

Hắn vẫn không đáp, Liễu Yên chỉ cám thấy trái tim như bị kéo đau, lại nghĩ tới chuyện người như Trình Tuyết lại quen được nhị thiếu gia Ngôn gia, cô không cam lòng, nhắm mắt lại, đè nén lửa giọng hướng hắn nói: “Rốt cuộc Trình Tuyết có cái gì tốt hả? Trong hai năm qua chị ở bên cạnh cậu chịu đủ mọi mệt nhọc vậy mà cậu lại ko thèm nhìn tới?” Nói đến đây, nước mắt không khống chế được lăn xuống, lần này, cô ta đã thật sự khóc.

Cô ta vừa khóc vừa lắc cánh tay Viên Khuynh Dương, ai oán nói: “Dương Dương, tại sao cậu lại như vậy? Trước kia cậu không phải là như vậy mà?”

Viên Khuynh Dương cuối cùng quay mặt lại, thấy nước mắt trên mặt cô, hắn như bị đâm một cái, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ trào phúng hỏi ngược lại cô ta: “Nếu như tôi không hề có gì cả, chị sẽ còn ở bên cạnh tôi hay sao?”

“Cậu nói cái gì vậy?” Liễu Yên vội la lên: “Tôi là hạng người gì lẽ nào cậu không hiểu rõ hay sao? Cậu nghĩ rằng chị thấy cậu là đại minh tinh nên mới ở bên cạnh sao? Dương Dương, cho dù chỉ là tình nghĩa cùng nhau lớn lên từ nhỏ thì cậu cũng không nên nghi ngờ chị như vậy, không phải sao?

Viên Khuynh Dương lạnh lùng rút cánh tay từ trong tay cô ta ra, mệt mỏi nhắm mắt: “Được rồi, tôi rất mệt, chị đi ra ngoài trước đi.”

“Chị…” Liễu Yên vừa tức giận vừa uất ức, hắn không chỉ làm như không thấy cô khổ sở, hiện giờ còn đuổi cô ra ngoài?

“Đi ra ngoài đi!” Hắn lạnh lùng thêm một câu.

Liễu Yên cắn cắn môi, cuối cùng vẫn không nói một câu, đứng dậy rời đi. Viên Khuynh Dương mở mắt nhìn cánh cửa đóng lại, khuôn mặt trầm xuống, hồi lâu sau lại nhếch môi cười.

Tính tình của cô ta, không phải đời trước hắn đã chứng kiến rồi sau?

Nhớ lại đời trước hắn thấy bản thân thật ngốc, lại thích cô ta như vậy, yêu cô ta như vậy, bởi vì thấy bản thân không thể cho cô ta cuộc sống mà cô ta hằng mong, hắn luôn liều mạng cố gắng, luôn muốn cho cô ta cái tốt nhất, trong lòng trong mắt hắn đều là cô ta, cho nên luôn khinh thường người đã luôn lặng lẽ làm bạn bên cạnh hắn bao nhiêu năm.

Lúc hắn khó khăn nhất, chỉ có một mình cô bên cạnh hắn, khích lệ hắn. Lúc hắn không có suất diễn, cô liền trở thành khán giả duy nhất của hắn, mặc kệ ca khúc hắn viết có dở tệ thế nào, cô cũng đều cổ vũ hắn vô điều kiện. Cô khen hắn, khen hắn là tuyệt nhất, khoản thời gian đen tối trước khi thành danh thật thống khổ, nếu không có cô bên cạnh cổ vũ, cũng sẽ không có siêu sao Viên Khuynh Dương ở đời trước.

Nhưng mà, hắn luôn không nhìn thấy, không nhìn thấy, chỉ vì một giấc mộng hư ảo của thời niên thiếu, đuổi theo một kẻ không xứng đáng. Cho đến khi cô dứt khoát từ bỏ thì hắn mới tỉnh ngộ, chỉ có cô mới đáng giá để hắn dốc hết sức cả đời để yêu, mà giấc mộng hư ảo kia, thì ra không hề tốt đẹp như hắn dã tưởng, đó chỉ là một mãnh đất cằn cỗi đầy cỏ hoang.

Viên Khuynh Dương nắm chặt hai tay thành quyền, nhắm chặt mắt, đè ép sự không cam lòng cùng phẫn nộ xuống, hồi lâu sau hắn mới mở mắt ra, nhìn không trung hư vô mờ mịt, lạnh lùng cười một tiếng, lập tức lấy điện thoại di dộng ra bấm, nhàn nhạt nói: “Giúp tôi liên lạc với một người.”

“Ai?” Đầu bên kia điện thoại nói.

“Tần Vân San.”

Sau khi ăn cơm buổi trưa xong, Trình Tuyết dẫn Ngôn Cảnh Châu đến trước mộ mẹ đốt giấy tiền vàng mã, lúc trở lại đã là buổi tối, hai người ăn cơm trễ bên ngoài. Bởi vì trời nóng bức, nên hai người chỉ ăn vài món ăn gia đình đơn giản.

Về dến nhà thì đã sắp đến lúc đi ngủ, Trình Tuyết đem chăn mền của Ngôn Cảnh Châu trải ra. Điện thoại anh vừa mới nhận được tài liệu của Hứa Thiệu đưa cho, đang cầm văn kiện đối chiếu, trong lúc vô tình thấy cô lấy chăn mền từ tủ quần áo ra, anh khẽ cau mày suy tư một lát, cố tình làm ra vẻ thờ ơ cô nói: “Không cần trải giường chiếu.”

Trình Tuyết ngừng động tác lại, vẻ mặt nghi hoặc liếc nhìn anh, nhưng anh chỉ nhàn nhạt giải thích: “Sàn nhà cứng lắm, không thoải mái.”

Vẻ mặt Trình Tuyết áy náy: “Thật xin lỗi, nếu không em ngủ bên dưới, anh lên giường ngủ nhé?”

Ngón tay thon dài đem văn kiện lật qua một trang, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: “Sáng sớm nay anh đã nhìn qua, giường em rất rộng, ngủ hai người vẫn được.”

Mặt Trình Tuyết thoắt cái liền đỏ ửng, thật lâu cũng không phản ứng kịp, liền trừng đôi mắt ươn ướt như hươu con nhìn anh. Ngôn Cảnh Châu quay đầu thấy bộ dáng của cô, lại điềm nhiên như không thu hồi ánh mắt, nắm tay để trên môi, ho khụ một tiếng rồi nói tiếp: “Em đừng nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần là ngủ thôi.”

Trình Tuyết nuốt nước miếng một cái ực, vội vàng cúi thấp đầu đáp một tiếng: “Vâng… được rồi!” Nói xong liền rũ cái đầu nhỏ xuống, nhét chăn mền lại chỗ cũ lần nữa, hướng anh nói: “Em… đi tắm trước.”

Anh đang xem văn kiện, đầu cũng không nâng lên một cái: “Ừ.”

Trình Tuyết tắm xong đi ra thấy anh còn ngồi trên ghế sofa đối chiếu giữa màn hình di động và văn kiện trên tay. Cô hít sâu một hơi hướng anh nói: “Em đi ngủ trước, anh cũng đừng làm quá muộn.”

“Ừ.” Đầu anh vẫn không nâng lên, đáp một tiếng.

Sau khi Trình Tuyết đi vào phòng nằm xuống giường, cảm thấy như một ngụm khí còn mắc trong ngực không nuốt xuống được, cô đưa lưng về phía cửa, vừa nhắm mắt lại, tất cả trong đầu đều là những hình ảnh không phù hợp với nhi đồng.

Một nam một nữ ngủ trên một cái giường, hơn nữa thời tiết còn nóng như thế, nhất thời không chú ý dễ

dàng lau súng cướp cò, nếu như lát nữa anh muốn nhào tới thì cô nên làm gì bây giờ?

Cô nên nhiệt tình hoan nghênh, hay là nghiêm khắc cự tuyệt, hay là ỡm ờ?

Vừa nghĩ như vậy, Trình Tuyết cảm thấy tim nhảy bình bịch thật nhanh. Mặc dù đời trước cô cùng Viên Khuynh Dương ở bên nhau lâu như vậy, nhưng có lẽ do Viên Khuynh Dương muốn thủ thân vì Liễu Yên, cho nên trong mười năm hai người đều không có làm loại chuyện nam nữ đó. Cho nên, đối với loại chuyện đó cô không hề có một chút kinh nghiệm thực tế nào, có lẽ bở vì không có kinh nghiệm, cho nên bây giờ không cần phải nói là có bao nhiêu căng thẳng.

Lúc cô đang yên lặng nằm trên giường tự biên tự diễn, đột nhiên nghe thấy tiếng vặn tay nắm cửa truyền đến, cả người Trình Tuyết lập tức căng cứng, cơ hồ không dám thở mạnh.

Căn bản Trình Tuyết không ngủ được, giờ phút này toàn bộ lỗ chân lông đều dùng để cảm giác động tĩnh của Ngôn Cảnh Châu. Cô cảm giác được anh đẩy cửa ra, sau đó dừng lại ở bên giường, một lát sau cô chợt thấy sau lưng lạnh đi, là anh vén chăn mền từ ngoài nằm vào, cách cô một khoảng không xa không gần. Nhiệt độ trên người anh rất nóng, anh nằm xuống, làm cô cảm giác nhiệt khí trên người anh đang bao phủ lên khắp người cô.

Trình Tuyết căng thẳng nhắm chặt mắt, ngay cả đầu ngón tay cũng không dám cử động một cái.
_____________________________________

P/s (Zens Zens): Xin chào các bạn, thời gian nghỉ dưỡng của mình kéo dài hơn dự kiến. Hix, mà nói thật là mình cũng hơi lười, vì một chương truyện này dài tới hơn 4500 từ T___T… 2 chương truyện “Cho dù anh chỉ là vai phụ” mới bằng 1 chương truyện này. Một lần nữa xin lỗi vì để các bạn chờ lâu. Với lại, bạn nào rảnh rỗi thì để lại comment trao đổi cho vui, ko chừng tiến độ truyện sẽ nhanh hơn đó. Mình làm một mình thì hay chơi theo kiểu cảm hứng lắm, thích thì làm, ko thích thì nghỉ vài … tháng cho vui :))))

5 3 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

6 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
thongminh123
7 Năm Cách đây

Rất thích bạn edit! Mượt lắm luôn! Mong đc đọc tiếp, xin đừng drop nhé. Chap sau hồi hộp lắm mờ

zens zens
Reply to  thongminh123
7 Năm Cách đây

cám ơn bạn nha! Mình ko drop đâu, do dạo này bận chút việc nên ko edit được, có thể tháng sau mình sẽ quay lại. Bạn nhớ theo dõi nha ^^

Vô danh
Vô danh
7 Năm Cách đây

Bạn dịch mượt thật á, cố lên nhé, mà cho mình hỏi truyện này là nam nữ chính cùng trọng sinh luôn hả

zens zens
Reply to  Vô danh
7 Năm Cách đây

Ko, chỉ có nữ chính và nam phụ trùng sinh thôi bạn

Vy Lam
Vy Lam
5 Năm Cách đây

Chắc là Viên tra nam muốn cấu kết với cô nàng họ Tần đây mà, đúng là phiền phức mà???

Mimi anh
Mimi anh
3 Năm Cách đây

Hay

6
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!