Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 16

Thế giới V : Cứu vớt Tướng quân 28 tuổi (4)

Chương 16

Editor: Zens Zens

“… Diệp tướng quân.” Ngôn Thương nhìn miếng thịt hổ đã bị nàng cắn trên tay: “Ta là nữ tử tâm địa ác độc, giết người như ngóe, vì sao ngươi lại nói những lời này với ta?”

“Ta không cảm thấy cô là người có tâm địa ác độc.” Giọng nói của hắn không hề có độ ấm như trước, nhưng lại khiến người ta cảm thấy trong lòng mềm mại kỳ lạ.” Thời điểm cô đâm ta một nhát, rõ ràng có thể trực tiếp giết ta, nhưng cô đã không làm.”

Ngôn Thương mấp máy môi, cuối cùng vẫn im miệng, đưa mắt nhìn sang một bên.

“… Khi đó, ta nhìn thấy ánh mắt của ngươi, cảm thấy ngươi không nên chết đi như thế.”

“Cho nên đi theo ta, ta sẽ tìm một công việc an bài cho cô.”

Ánh mắt Ngôn Thương chợt lạnh xuống.

Diệp Quyết lại không cảm thấy giật mình, giọng nói vẫn trầm thấp tự thuật lại suy tính của mình: “Cô không muốn giết người, thì không cần giết người nữa. Ta an bài cho cô làm công việc ám vệ, cô có thể sống cuộc sống tự do tự tại. Nếu cô không xuất hiện trước mặt ta, thì ta cũng không cần phải đối mặt với lựa chọn giết cô…”

“Diệp tướng quân đúng là mưu tính sâu xa.”

Nghe ra sự hờ hững trong giọng nói, Diệp Quyết bỗng ngẩng đầu, chạm vào một đôi mắt đạm bạc lạnh lùng. Nàng nhếch môi cười nhạt, nụ cười lạnh lẽo như hồ nước tháng mười một: “Thật ra ta đâm ngươi một kiếm rồi cứu ngươi một lần, vốn đã công bằng, người chịu tội là ngươi. Vì báo ân mà nhét ta vào quân Nam Vũ thì không cần, ta không yêu cầu ngươi phải báo đáp ân cứu mạng. Sau này gặp lại, khi trở về chúng ta cũng chỉ có thể là kẻ địch, cho dù ngươi vung kiếm về phía ta thì cũng không cần nương ta. Ta chỉ là một nữ tử lãnh khốc vô tình, không phiền tướng quân quan tâm.”

Không đợi Diệp Quyết mở miệng, Ngôn Thương đã bỏ lại thịt nướng trong tay, nhấc kiếm xoay người bay ra ngoài.

“Lục Y!”

Diệp Quyết đột nhiên đứng lên, động đến vết thương hở ra, lại làm cho mảnh vải nhuộm đỏ lần nữa.

Bóng cây lay lắt, gió hiu hiu thổi. Nữ tử vừa rồi còn bộc lộ tâm tình cùng hắn đã nhanh chóng bay vào rừng cây, không thấy đâu nữa.

Hắn đã nói lời không nên nói.

Thậm chí hắn biết bản thân đã nói cái gì không nên.

Cho dù biết hai người không có khả năng, cho dù là muốn kéo nàng khỏi cuộc sống mà nàng không thích đó, cho dù là hắn không thể để nàng bên cạnh, tóm lại cuối cùng giải quyết như thế nào cũng khiến nàng tổn thương.

Diệp Quyết ấn miệng vết thương đi ra khỏi hang động, từng bước đi về sâu vào rừng cây.

Cỏ dại trong rừng mọc um tùm, có nhánh cây đập lên miệng vết thương hắn. Diệp Quyết đứng giữa rừng cây rậm rạp, chung quanh đều là cây cối xanh um, bên cạnh một gốc cây thấp bé có dấu vết của người đi qua.

“Lục Y.” Diệp Quyết cúi đầu mở miệng nói, rồi lại ngẩng đầu lên phóng đại âm thanh, tiếng nói khàn khàn vang vọng trong rừng cây: “Hiện giờ ta bị thương rồi, cô trốn ở đâu cũng được. Nhưng cô đừng có trốn trên cây, ta không có cách nào leo lên tìm cô được đâu.”

Cho dù biết có nói thì chắc chắn nữ tử đó cũng sẽ không nghe thấy, nhưng hắn vẫn hô lại vài lần.

Sau đó Diệp Quyết đi dọc theo dấu vết từng có người đi qua bên cạnh gốc cây nhỏ, bắt đầu tìm kiếm phía sau mỗi thân cây, phía sau mỗi bụi cỏ, thậm chị sau nơi mỗi đóa hoa đang nở.

Hắn không biết tại sao hắn lại làm vậy, tìm được rồi thì sẽ thế nào? Rõ ràng chỉ là một nữ tữ hai tay nhuộm đầy máu tươi, nhưng hắn lại cảm thấy nàng sạch sẽ thuần khiết. Rõ ràng đâm hắn một kiếm không nể nang, nhưng hắn lại cảm thấy mềm lòng vì sự cô độc của nàng.

Khi Diệp Quyết hành quân đánh nhau, đã từng gặp qua nhiều đại tướng tiểu binh, bên người họ đều luôn có thê tử gia quyến hiền lạnh dịu dàng. Kỳ lạ là hắn lại không cảm thấy ngưỡng mộ, so với tiểu thư khuê phòng hễ nũng nịu vuốt ve một chút thì sẽ đau đến chảy nước mắt ròng ròng, thì hắn lại càng thích những hiệp nữ hành tẩu giang hồ và nữ tướng quân dám xông pha lên chiến trường.

Con người cô độc, tính tình đơn thuần như Lục Y vốn nên được nuôi dưỡng tại khuê phòng. Chỉ cần đối xử dịu dàng với nàng một chút thì nàng liền cảm động, chỉ cần nướng cho nàng một miếng thịt thì nàng cũng sẽ thỏa mãn mà cười rộ lên. Nàng không muốn giết người nhưng vẫn phải giết người, không muốn cô độc nhưng vẫn chỉ có một mình. Nữ tử như vậy, Diệp Quyết không biết nên đối xử như thế nào nữa.

Không thể đối đãi lãnh khốc vô tình giống như với kẻ địch, cũng không thể lấy lễ với nữ tử bình thường đối đãi, cho nên hắn muốn mang nàng đi.

Thật ra nàng không bằng lòng cũng là bình thường, bất luận là cô gái nào cũng đều sẽ không đồng ý ở một chỗ với kẻ địch của mình. Huống chi là nàng đã được giáo huấn từ nhỏ rằng “tất cả người Nam Vũ đều đáng chết”.

Nữ tử này quá mạnh mẽ.

Khi ánh mắt của nàng từ ngơ ngác đến lạnh lùng, rồi đùa cợt “Diệp tướng quân đúng là mưu tính sâu xa” thì xoay người bỏ đi không chút lưu luyến. Đột nhiên hắn cảm giác được tim nặng trịch, giống như đang hít thở thông thoáng lại đột nhiên bị người ta rút sạch không khí.

“Lục Y! Cô xuất hiện đi, ta sẽ không mang theo cô đi đâu!”

Dưới chân là chỗ đất gập ghềnh, Diệp Quyết đi nửa canh giờ đã thấy mất sức. Hắn gọi một tiếng, vẫn không có tiếng trả lời như dự đoán. Há mồm thở dốc, đang tính đi tiếp thì lại nghe loáng thoáng tiếng gầm gừ truyền tới cách đó không xa….

Là tiếng hổ.

Diệp Quyết nhớ tới con hổ bị Lục Y đánh chết, nàng nói còn có một con đực mà nàng không thể đối kháng trực tiếp được.

Diệp Quyết dừng lại lùi hai bước, rồi sau đó dừng lại. Hắn gian nan dựa vào một thân cây bên cạnh nghỉ tạm, rồi lại đi đến phía trước.

“Lục Y.” Diệp Quyết không hề nói lớn tiếng. Vết thương của hắn còn đang rỉ máu, cánh tay rũ xuống, máu tươi chảy dọc theo đầu ngón tay rơi xuống đất: “Ta biết cô ở gần đây. Cô nói cô là nữ tử vô tình, bây giờ ta chứng minh cho cô xem, chắc chắn nữ tử mà ta gặp là người dịu dàng lương thiện nhất.”

Dường như con hổ ngửi thấy mùi máu tươi, tiếng gầm gừ càng ngày càng gần.

Âm thanh nhè nhẹ, bụi cây rậm rạp bị khoan ra một lỗ hổng. Một đầu hổ, còn bự hơn một vòng so với con hổ mắt xếch trán trắng mà Lục Y bắt được, chui ra từ chính giữa, hùng hổ rống lên một tiếng với Diệp Quyết.

“Lục Y, cô muốn thấy ta bị ăn thịt luôn sao?”

Ánh mắt Diệp Quyết nhìn dưới đất, vân đạm phong khinh (*) nhúc nhích ngón tay, máu trên đầu ngón tay hơi run run trong không khí, sau đó tí tách rơi trên mặt đất.

(*) Vân đạm phong khinh: mây gió điềm nhiên, nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, bình thường chỉ tính cách lạnh nhạt, không bận tâm bất kì chuyện gì, còn ở đây thì chắc là chỉ ngón tay nhúc nhích cực kỳ nhẹ nhàng.

“Thật sự không cứu ta sao?”

“Tí tách.” Lại một giọt máu đồng thời rớt xuống, con hổ mở cái miệng đầy máu đột ngột lao tới. Diệp Quyết vẫn không nhúc nhích, hơi khép mắt lại, lông mi cũng không rung động một cái, giống như có niềm tin vững chắc rằng cô gái kia sẽ đến cứu hắn.

“Phập.”

Tiếng kiếm đâm vào máu thịt, mùi máu tràn ra.

Diệp Quyết lặng lẽ mở mắt, hơi nhếch khóe môi nhìn cơ thể nữ tử giơ kiếm chắn trước mặt.

“Cô xem, cô vẫn không nhịn được mà cứu ta…”

Lời nói được một nửa đột nhiên im bặt.

Nử tử chắn trước mặt hắn, quay mặt về phía hắn, trở kiếm đâm vào bụng con hổ. Bởi vì tập kích bất ngờ nên nàng dễ dàng giết chết nó.

Nữ tự lãnh đạm nhìn bản thân, trong mắt chứa đầy bi ai, một giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt nàng, vẫn chưa chảy ra.

Diệp Quyết cảm thấy, tim có chút đau.

“Ta đúng là xui xẻo…” Nàng rút kiếm lưu loát, lảo đảo lui hai bước, rồi lại khẽ cười: “Ta vốn cắn răng không muốn cứu, nhưng khi nhìn thấy con hổ nhào đến trước mặt ngươi thì cơ thể ta lại tự chuyển động.”

“…” Diệp Quyết nâng tay lên muốn lau đi giọt nước mắt, nhưng tay lại miễn cưỡng dừng lại hai bên má nàng.

“Ngươi cũng không cần khen ta là cô gái lương thiện.” Nàng cười khẽ, trong lúc hắn chần chờ thì giọt lệ đã trượt theo má rơi xuống: “Ta không đành lòng ra tay với ngươi, ta đi tìm thức ăn cho ngươi, tất cả đều không phải nguyên nhân là vì khâm phục ngươi, cũng không phải bản tính thiện lương như ngươi nghĩ.”

Diệp Quyết ngớ ra, nhìn thấy nữ tử chợt xoay người.

“Tất cả là bởi vì ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, ta đã thích chàng rồi.”

Ngực Diệp Quyết đau nhói.

Nàng xoay người lại, cúi đầu đưa kiếm cho hắn.

“Sư phụ nói, cả đời này ta không được có tình cảm với nam tử của Nam Vũ, bằng không sẽ phải tự sát.” Hoàn toàn phớt lờ ánh mắt bất chợt trở nên sắc bén của Diệp Quyết, nữ tử vẫn duy trì tư thế đưa kiếm cho hắn, một giọt lệ rơi trên chuôi kiếm: “So với việc tự sát, ta bằng lòng chết trên tay chàng.”

“… Cô muốn ta giết cô?”

“Phải.” Nàng vẫn không thu kiếm lại, nhưng âm thanh càng ngày càng thấp: “Chàng từng nói ta là một nữ tử, tất cả nữ tử đều muốn nam tử mà mình thích có cử chỉ thân mật với mình. Ta biết là chàng không bằng lòng có bất kì liên hệ gì với ta, chỉ cần chàng đồng ý tự tay giết ta, ta đã thỏa mãn lắm rồi.”

“…” Diệp Quyết dùng sức nhắm chặt mắt lại: “Làm sao cô biết, ta sẽ không bằng lòng có cử chỉ thân mật với cô?”

Ngôn Thương cúi đầu, nàng có thể cảm giác được hơi thở nam tử đang đến gần.

Giọng nói nam tử khàn khàn vang vọng bên tai, giống như trong lòng bị miêu trảo làm cho khó chịu ngứa ngáy lạ thường. Một bàn tay quấn đầy băng vải xanh đưa đến, nâng cằm nàng lên.

Mắt bị ép buộc nhìn thẳng vào đôi mắt chua xót. Hơi thở Diệp Quyết bất ổn, càng ngày càng gần, cuối cùng môi hắn chậm rãi hôn lên thái dương nàng.

Một tiếng “keng” vang lên, kiếm trong tay nàng cứ thế mà rớt xuống đất.

Vừa chạm vào đã tách ra, kiểu thân mật này làm cho người khác cảm thấy giống như sinh tử chia lìa.

“… Môi của chàng.” Nàng lắp bắp mở miệng.

“Hửm?” Lông mi hắn buông xuống, nhìn không thấy ánh mắt, chỉ có thể nghe được tiếng nói trầm thấp, mang theo tiếng khàn khàn mê người.

“Rất mềm.”

“… Ừ.”

Diệp Quyết im lặng kéo tay nàng đi, nhặt kiếm trên đất lên, sau đó kéo nàng trở về con đường đã đi qua.

Hai người trầm mặc, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

Ngôn Thương ngẩng đầu liếc mắt nhìn bóng dáng nam tử đang kéo mình đi. Cao lớn như vậy, tựa như có thể gánh vác được bất cứ thứ gì, tựa như trời sụp xuống cũng đều sẽ rơi trên đôi vai nam tử này trước tiên.

“Diệp Quyết.”

“…”

“Diệp Quyết.”

“Ta đây.” Rốt cuộc hắn cũng mở miệng trả lời nàng.

Ngôn Thương cúi đầu nhìn đôi tay hai người đang nắm chặt nhau.

“Chàng hại ta bây giờ không muốn chết nữa.”

“… Vậy hãy sống đi.”

“Sống mà không thể ở bên cạnh chàng, ta sẽ cảm thấy mình không thể nào sống nổi.”

Diệp Quyết đột nhiên dừng bước, hắn xoay người, cúi mắt nhìn Ngôn Thương. Ánh mắt thăm thẳm hệt như một hồ nước sâu rộng.

Một lời nói của tướng quân, khi hạ xuống quân lệnh thì sẽ không cho phép người nào làm trái, một khi nói ra miệng thì sẽ không thu hồi.

Ngôn Thương đang chờ.

Nàng biết lời Diệp Quyết sắp nói nhất định là câu quyết định.

“Nếu nói không được ở bên cạnh ta thì không thể sống…” Diệp Quyết đưa tay ra, vết chai sạn trên đó làm mặt Ngôn Thương phát đau, nhưng nàng không hề giãy giụa, chỉ nhìn vào đôi mắt sẫm màu của Diệp Quyết, chờ hắn nói ra câu quyết định.

Hắn mở miệng, trong giọng nói chứa chan tình cảm nào đó, một câu thôi mà lời nói chậm rì rì như kéo cả ngàn năm vậy.

“Vậy thì để sống, nàng hãy ở bên cạnh ta đi.”

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

10 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nguyễn Thanh An
Nguyễn Thanh An
7 Năm Cách đây

Ú hú hú. Tỏ tình kìa !!!!!???????

thongminh123
6 Năm Cách đây

Ôi cmn sao mún có a tướng quân dắt đi như này quá

azurelamlam
6 Năm Cách đây

Tỏ tình gòi a! Tướng quân à, anh nói câu nào là chết câu đó

Diệp Vân Anh
Diệp Vân Anh
5 Năm Cách đây

Cuối cùng cũng tỏ tình rồi lãng mạng quá

Kiều Oanh Đoàn
Kiều Oanh Đoàn
5 Năm Cách đây

Lại tỏ tình nữa rồi ??

Zhenai
Zhenai
5 Năm Cách đây

Tỏ tình rồi :”>

Yến Lê
Yến Lê
5 Năm Cách đây

Tỏ tình trong vòng năm nốt nhạc… Quá tốc độ…

Thủy Nguyệt
Thủy Nguyệt
5 Năm Cách đây

Chỉ mới gặp nhau một ngày
Thần tốc

Nguyễn Anh
Nguyễn Anh
3 Năm Cách đây

Ac ngồi Tên Lửa

Ngọc Anh
Ngọc Anh
3 Năm Cách đây

Qua mấy phần phần này là phần mình thích nhất luôn á

10
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!