Chương 51
Tặng tẩu năm con mèo, sau này những gì tẩu muốn, đệ đều sẽ cho được
Editor: Khuê
Beta: Zens Zens
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Cố Sở Sinh bị quát như vậy, ánh mắt mới từ từ dời lại trên mặt Vệ Uẩn. Đồ đạc rơi đầy đất, hắn nhìn trâm cài kia, định duỗi tay nhặt.
Vệ Uẩn vươn tay ấn mặt hắn xuống đất, phát ra một tiếng “cốp” thật lớn, giọng Vệ Uẩn lạnh lẽo: “Ngươi câm hả?”
“Cố đại nhân, Hầu gia hỏi gì, ngài trả lời cái đấy đi.”
Nghe thấy lời Vệ Uẩn, Vệ Hạ lập tức biết không ổn. Tính tình Vệ Uẩn không được tính là tốt, nếu chàng la lối nạt nộ, tức là nổi giận, nếu giọng Vệ Uẩn lạnh lẽo, vậy tức là muốn giết người. Vì vậy hắn vội vàng đứng ra điều đình, hắn dám chắc nếu như Cố Sở Sinh lại nói cái gì không lọt tai, Vệ Uẩn sẽ rút đầu lưỡi Cố Sở Sinh.
Cố Sở Sinh nghe thấyÎlời Vệ Hạ,ìsự mờ mịtftrong mắt dầnậbiến mất, thầnùsắc bình tĩnhἲlại, nói vớiíVệ Uẩn: “Ngàiộbuông ra trướcĬđã.”
Vệ Uẩnỏnhìn hắn chằmẹchằm, Cố SởĺSinh đón lấyiánh mắt chàng,ļkhông hề cóìý lùi bướcỉnửa phần. Mộtịlát sau, VệỷUẩn từ từĩthả tay ra,ľCố Sở Sinhịgiãy giụa chốngẵngười bò dậy,ḹduỗi tay cầmịlấy trâm cài.
Đóḹlà một chiếcîtrâm cài tócЇbằng gỗ đínhímã não đỏ,ỹnếu như làốngười quen thuộcốSở Du sẽọdễ dàng nhậnằra đây làécây trâm màựSở Du thíchằcài nhất trướcẽmười lăm tuổi.
ĐêmẫSở Du quyếtịtâm bỏ trốnẫvới Cố SởôSinh, chính làùdùng cây trâmĪnày làm tínĮvật gởi đến{Cố phủ. CốíSở Sinh saiàngười mang trảởlại ngay trong‹đêm, Sở Duừkhông chịu nhận,ịCố Sở Sinhjdứt khoát némĬtrâm xuống hồứnước ngoài viện.
Đợiļsau khi CốểSở Sinh đờiệtrước trở lại,įhắn đã tìm]ở trong hồúnước rất lâuἲmới tìm được.ọHắn vốn choļrằng đây làụtín vật của³hắn và SởìDu bắt đầuĮlại lần nữa.ìĐây là mónIquà đầu tiêníSở Du tặngưhắn, nhưng hômônay hắn lạiổphát hiện cóἲlẽ đây cũngẽlà món quà,cuối cùng SởéDu tặng hắn.
Hắnỵlau sạch máuủbị Vệ Uẩn{đánh chảy ra,ỉnắm chặt trâmÎcài, cầm khănềlau cẩn thậný.
Vệ Uẩn chúỳý tới trâmïcài kia. Vẻổmặt của Cố]Sở Sinh quáõdịu dàng, trongàsự dịu dàng)còn ẩn chứaésự chua xótưkhó nói nênúlời, làm ngườiẽkhác nhìn màἱcảm thấy thươngĩthay.
Sự tức giận²của chàng dầnẵtan biến. CốịSở Sinh cấtểkỹ trâm vàoũtrong người, bấyɪgiờ mới ngẩng,đầu nhìn vềặphía Vệ Uẩn:ỏ“Nàng vẫn ổnịchứ?”
“Không ổnīlắm.”
Vệ Uẩn:đáp lạnh băng:ì“Ta chưa từngôthấy tẩu tửắđau buồn nhưủvậy.”
Cố SởởSinh cười khổ.
SởờDu đau buồn,ἳhắn hiểu, cho)dù là aiítrải qua mộtụđời như vậyĪcũng đều cảmfthấy đau lòng.
Chínhỵhắn cũng khôngἴbiết vì saoĩnăm đó lạiừcó thể làmẻra những chuyệnểkhốn nạn nhưĨvậy. Xét choịcùng, tật xấuĺcố hữu củaècon người làἱliên tục pháỉvỡ giới hạn.[Đối tốt vớiɨmột người cũngịgiống như đạoìlý vay tiềnívậy. Bạn choéngười khác vayịmột trăm tiềnĬđồng, họ cóİthể ghi nhớýrất lâu; bạnÎcho người khácἳvay một trămἰtiền vàng, họ:sẽ thành thóiứquen, nghĩ rằngĬđây là việcèbạn phải làmắcho họ. Nếuổmột ngày bạn¸không cho nữa,ồhọ thậm chíĬcòn sinh lòngìoán hận.
Sở Duàđối xử vớiãhắn quá tốt,¸tốt đến mứcıhắn đã quenïrồi. Vì vậyīcuối cùng hắnẽcảm thấy Sở]Du làm choÍhắn nhiều nhưầvậy cũng chỉửnhư cái nhấcịtay, không cầnéđể ý quáénhiều.
Đợi đến khiỷnhìn lại, trênỷđời này nàoÎcó ai phảiíđối tốt vớiừai, cho là°tình nghĩa, khôngụcho là thườngïtình. Mà kẻưchà đạp lênĩtình cảm củaïngười khác, chínhílà không bằngưsúc sinh. Choỡchó ăn, chóảcòn biết ơn,ậhuống chi conóngười?
Cố Sở Sinhỗhít sâu mộtèhơi, ngước mắtĬnhìn về phíaẹVệ Uẩn: “Cốímỗ và Đạiâphu nhân đãḹnói vài chuyện:cũ.”
Vệ Uẩnúkhông lên tiếng,ứngồi quỳ đốiédiện, ánh mắtịnhư đao.
“Nhưng mọiỹchuyện đã kết¸thúc rồi, xinĨHầu gia yên²tâm.” Cố SởụSinh bật cườiícay đắng: “Sauínày, Cố mỗờsẽ không dính²lấy Đại phuẻnhân nữa.”
Choĩđến cái ngàyíhắn chuộc hếtįtội lỗi vớiḹnàng.
“Tại sao tẩuḽấy khóc?”
VệЇUẩn đã cóịđược kết quảếmình muốn, tiếpịtục hỏi chuyệnýmình quan tâmènhất. Cố SởīSinh không lênềtiếng, rủ mắt,²hồi lâu sau³mới nói: “LàềCố mỗ đãỉphụ lòng nàng.”j
Vừa dứt lời,ïtụ đao(*) của²Vệ Uẩn bỗngīchốc cắm lênõbức tường sauợlưng Cố Sở:Sinh. Vệ Uẩnũcúi đầu nhìnéhắn, trong mắtấđầy ý cảnhĩcáo.
(*) Tụ đao:ɨđao giấu trongìtay áo
Đao phong[xẹt qua mặtủCố Sở Sinh,ἴmáu tươi chảyḻxuống, nhưng CốửSở Sinh lạièkhông nhúc nhích,ịthậm chí ngayIcả mí mắtícũng chẳng nhấc,ógiống như đãầsớm không cònfxem trọng việcơsống chết.
“Đã cútựrồi thì đừng:trở lại.” VệɨUẩn mặc kệẻbộ dạng muốnòchết này củaìhắn, lạnh giọngẻnói: “Nếu khôngíta sẽ khiếnļngươi biết cáiɩgì gọi làăhối hận vìĨđã làm người.”ữ
Dứt lời, VệļUẩn rút tụĬđao ra, xoayằngười bỏ đi.
CốựSở Sinh cầmáchén trà nóng,ấnhắm mắt, buông)tiếng thở dài.
SởởDu mơ màngốngủ say mộtἶđêm. Sáng sớmjhôm sau thứcỵdậy, mặt trờiiđã lên caoăba con sào.ļNàng ôm đầuìtỉnh lại, hãyủcòn mang theoἶđau nhức sauỉkhi say rượu.
VãnĪNguyệt bưng chénỉthuốc chuyên trịânhức đầu sauỉkhi say rượuĬđến. Thấy SởâDu ôm đầu,ìnàng cười nói:i“Người nhức đầuửà?”
Sở Du ngước mắt nhìn Vãn Nguyệt, thấy Vãn Nguyệt tươi cười trong trẻo thì “Ừ” một tiếng: “Phải đấy, đã lâu rồi ta không bị thế này, tửu lượng của ta cũng đâu kém cỏi như vậy chứ?”
Sở Du vốn thích mèo con, hôm nay lại có hai con mèo ở bên, nàng quả thực thèm chết đi được.
“Hẳn là do rượu của phủ Công chúa quá mạnh.”
Lời này nói ra làm Sở Du càng tò mò hơn, nàng tẩy rửa rồi đứng dậy đi ra ngoài đình viện.
Hôm qua mưa lớn, vì vậy hôm nay sương mây đều tan, bầu trời trong xanh. Hiện đã là buổi trưa, ánh nắng gay gắt. Vệ Uẩn mặc một bộ áo trắng, đưa lưng về phía nàng, ngồi xổm dưới đất, không biết là đang thì thầm to nhỏ với ai cái gì.
Vãn Nguyệt bưng chén thuốc cho Sở Du, Sở Du nhìn chén thuốc đen sì kia, nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì?”
Sở Du ngồi cạnh Vệ Uẩn, nhìn Vệ Uẩn tóm hết con này tới tóm con kia. Nàng mỉm cười nhìn chàng, cảm thấy người này đúng là tính tình thiếu niên.
Vãn Nguyệt nhận lấy chén trong tay Sở Du, không nén được ý cười: “Tiểu Hầu gia nói chuẩn bị một đại lễ cho phu nhân, sáng sớm đã đưa tới rồi. Thấy người chưa thức nên ngài ấy đã mang trở về, phê sổ sách một lúc rồi lại tới.”
“Tiểu Hầu gia biết người tỉnh lại sẽ đau đầu nên cố tình sai người chuẩn bị thuốc trị đau đầu cho người. Phu nhân cũng nên dậy thôi, tiểu Hầu gia chờ người lâu rồi.”
Sở Du xoa đầu mèo, cúi đầu cười hỏi: “Sao đột nhiên đệ bắt nhiều mèo con tới đây thế?”
“Đệ ấy chờ ta làm gì?”
Sở Du cầm chén thuốc uống ừng ực. Xưa nay nàng không thích uống thuốc, bởi vì cảm thấy thuốc rất đắng, thế nhưng thuốc giải rượu hôm nay lại hơi có vị ngọt, vô cùng dễ uống. Hẳn là do Vệ Uẩn bảo người ta thêm vị ngọt vào trong, khiến mùi vị đỡ hơn nhiều.
Đang nói chuyện, Sở Du bỗng cảm giác dưới váy mình có cái gì đó lông lá chui vào, nàng sợ hết hồn, vội vàng đứng dậy. Đợi đứng dậy xong, Sở Du lập tức nhìn thấy một con mèo con lông trắng trước mặt.
Vãn Nguyệt nhận lấy chén trong tay Sở Du, không nén được ý cười: “Tiểu Hầu gia nói chuẩn bị một đại lễ cho phu nhân, sáng sớm đã đưa tới rồi. Thấy người chưa thức nên ngài ấy đã mang trở về, phê sổ sách một lúc rồi lại tới.”
“Hẳn là do rượu của phủ Công chúa quá mạnh.”
Lời này nói ra làm Sở Du càng tò mò hơn, nàng tẩy rửa rồi đứng dậy đi ra ngoài đình viện.
Sở Du ngạc nhiên, đi tới sau lưng, vỗ vai chàng, ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Đệ ngồi đây làm gì đấy?”
Hôm qua mưa lớn, vì vậy hôm nay sương mây đều tan, bầu trời trong xanh. Hiện đã là buổi trưa, ánh nắng gay gắt. Vệ Uẩn mặc một bộ áo trắng, đưa lưng về phía nàng, ngồi xổm dưới đất, không biết là đang thì thầm to nhỏ với ai cái gì.
“Ta nói muốn nuôi mèo, đệ liền cho ta nuôi mèo à?” Sở Du chống cằm trêu: “Vậy những yêu cầu khác của ta thì sao? Đệ có còn nhớ không?”“Lần trước tẩu nói sau này muốn nuôi năm con mèo.” Vệ Uẩn bắt ba con mèo khác bên cạnh tới, lần lượt là màu cam, màu xám và tam thể. Năm con mèo này mỗi con một màu, nhưng dáng vẻ đều là vừa mới cai sữa, vô cùng đáng yêu dụ người. Những con mèo kia vừa đặt xuống đất đã định chạy, Vệ Uẩn muốn bắt tất cả bọn nó ở trong một phạm vi đã hết sức khó khăn, chàng còn muốn để chúng xếp thành một hàng cho Sở Du ngắm nghía thưởng thức, thật đúng là mơ mộng hão huyền.
Chờ Sở Du tới gần mới nghe thấy tiếng chàng: “Ấy đừng chạy! Ta bảo ngươi đừng chạy! CM nhà ngươi đừng chui vào ống quần ta, này này này, ngươi đừng chui xuống gốc cây mà…”
Nó ngồi dưới đất, trông bộ dạng chưa được hai tháng, đôi mắt to long lanh ánh nước nhìn Sở Du. Trong nháy mắt Sở Du không còn bất cứ năng lực phản kháng nào.
Sở Du ngạc nhiên, đi tới sau lưng, vỗ vai chàng, ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Đệ ngồi đây làm gì đấy?”
Đang nói chuyện, Sở Du bỗng cảm giác dưới váy mình có cái gì đó lông lá chui vào, nàng sợ hết hồn, vội vàng đứng dậy. Đợi đứng dậy xong, Sở Du lập tức nhìn thấy một con mèo con lông trắng trước mặt.
“Tiểu Hầu gia biết người tỉnh lại sẽ đau đầu nên cố tình sai người chuẩn bị thuốc trị đau đầu cho người. Phu nhân cũng nên dậy thôi, tiểu Hầu gia chờ người lâu rồi.”
Chờ Sở Du tới gần mới nghe thấy tiếng chàng: “Ấy đừng chạy! Ta bảo ngươi đừng chạy! CM nhà ngươi đừng chui vào ống quần ta, này này này, ngươi đừng chui xuống gốc cây mà…”
Sở Du nuốt một ngụm nước bọt.
Nó ngồi dưới đất, trông bộ dạng chưa được hai tháng, đôi mắt to long lanh ánh nước nhìn Sở Du. Trong nháy mắt Sở Du không còn bất cứ năng lực phản kháng nào.
Mong ước kiếp trước cuối cùng cũng thực hiện được bước đầu tiên rồi.
“Tẩu tẩu, tới đây.” Lần này Vệ Uẩn đã thông minh hơn, chàng tóm hết năm con mèo, sau đó lập tức lấy cánh tay kẹp năm con một lượt, đặt ngang ngực, lộ ra móng vuốt bên trên, xếp một hàng trước ngực chàng. Năm con mèo nhỏ vừa kêu la vừa giãy giụa, Vệ Uẩn ôm mèo nhỏ quay về phía Sở Du, rốt cuộc cũng xem như cho nàng cơ hội ngắm nghía trọn vẹn. Vệ Uẩn nắm móng vuốt một con mèo trắng, lộ ra đệm thịt hồng phấn, cười híp mắt: “Mấy con mèo này đều do đệ chọn, tẩu xem có thích không?”
“Đệ ấy chờ ta làm gì?”
Nàng ngồi xổm xuống, bỗng lại thấy một con mèo nhỏ lông đen chạy từ bên cạnh Vệ Uẩn tới, bộ dạng vui vẻ hào hứng giống như chẳng sợ thứ gì.
Sở Du cầm chén thuốc uống ừng ực. Xưa nay nàng không thích uống thuốc, bởi vì cảm thấy thuốc rất đắng, thế nhưng thuốc giải rượu hôm nay lại hơi có vị ngọt, vô cùng dễ uống. Hẳn là do Vệ Uẩn bảo người ta thêm vị ngọt vào trong, khiến mùi vị đỡ hơn nhiều.
Sở Du vốn thích mèo con, hôm nay lại có hai con mèo ở bên, nàng quả thực thèm chết đi được.
Sở Du xoa đầu mèo, cúi đầu cười hỏi: “Sao đột nhiên đệ bắt nhiều mèo con tới đây thế?”
Nhưng ngoài dự đoán, Vệ Uẩn lại gật đầu, nghiêm túc nói: “Nhớ chứ.”
“Lần trước tẩu nói sau này muốn nuôi năm con mèo.” Vệ Uẩn bắt ba con mèo khác bên cạnh tới, lần lượt là màu cam, màu xám và tam thể. Năm con mèo này mỗi con một màu, nhưng dáng vẻ đều là vừa mới cai sữa, vô cùng đáng yêu dụ người. Những con mèo kia vừa đặt xuống đất đã định chạy, Vệ Uẩn muốn bắt tất cả bọn nó ở trong một phạm vi đã hết sức khó khăn, chàng còn muốn để chúng xếp thành một hàng cho Sở Du ngắm nghía thưởng thức, thật đúng là mơ mộng hão huyền.
Sở Du ngồi cạnh Vệ Uẩn, nhìn Vệ Uẩn tóm hết con này tới tóm con kia. Nàng mỉm cười nhìn chàng, cảm thấy người này đúng là tính tình thiếu niên.
Nàng ngồi xổm xuống, bỗng lại thấy một con mèo nhỏ lông đen chạy từ bên cạnh Vệ Uẩn tới, bộ dạng vui vẻ hào hứng giống như chẳng sợ thứ gì.
“Ta nói muốn nuôi mèo, đệ liền cho ta nuôi mèo à?” Sở Du chống cằm trêu: “Vậy những yêu cầu khác của ta thì sao? Đệ có còn nhớ không?”
Sở Du sửng sờ, nhìn tay vệ uẩn vẫn dán lên người một chú mèo, nhưng ánh mắt lại dừng trên mặt nàng, giống như tuyên thệ, giọng nói không hề mang chút qua loa lấy lệ: “Tẩu tẩu muốn cái gì, đệ đều nhớ. Sớm muộn cũng có một ngày, những gì tẩu tẩu muốn, tiểu Thất đều sẽ cho được.”
Nhưng ngoài dự đoán, Vệ Uẩn lại gật đầu, nghiêm túc nói: “Nhớ chứ.”
Sở Du sửng sờ, nhìn tay vệ uẩn vẫn dán lên người một chú mèo, nhưng ánh mắt lại dừng trên mặt nàng, giống như tuyên thệ, giọng nói không hề mang chút qua loa lấy lệ: “Tẩu tẩu muốn cái gì, đệ đều nhớ. Sớm muộn cũng có một ngày, những gì tẩu tẩu muốn, tiểu Thất đều sẽ cho được.”
“Tẩu tẩu, tới đây.” Lần này Vệ Uẩn đã thông minh hơn, chàng tóm hết năm con mèo, sau đó lập tức lấy cánh tay kẹp năm con một lượt, đặt ngang ngực, lộ ra móng vuốt bên trên, xếp một hàng trước ngực chàng. Năm con mèo nhỏ vừa kêu la vừa giãy giụa, Vệ Uẩn ôm mèo nhỏ quay về phía Sở Du, rốt cuộc cũng xem như cho nàng cơ hội ngắm nghía trọn vẹn. Vệ Uẩn nắm móng vuốt một con mèo trắng, lộ ra đệm thịt hồng phấn, cười híp mắt: “Mấy con mèo này đều do đệ chọn, tẩu xem có thích không?”
Sở Du nuốt một ngụm nước bọt.
Mong ước kiếp trước cuối cùng cũng thực hiện được bước đầu tiên rồi.
Sở Du thích nuôi mèo thì Vệ Uẩn cho Sở Du nuôi mèo. Dị sau này Sở Du đòi nuôi nam sủng thì sao nhỉ???
Du tỷ tỷ con muốn nuôi nam sủng nữa anh oiii :)))
Tiểu Thất nóng tính lắm đấy nha!!
Tra nam đáng thương ?
K biết lúc c bảo muốn nuôi trai lơ thì a có chiều k
VU nhớ tất cả những gì SD thích.
tình hình cứ thế này thì tương lai Du tỷ sẽ trèo lên đầu Uẩn ca ngồi
:)) moe quá a Uẩn ơi. Đợi đến lúc a thực hiện hết mong ước của c thì Sở Du cungz thuộc về anh rùi :))
Có thể giới hạn câu trl của pass nằm ở những chương nào k ad T-T