Chương 50
Khốn kiếp, ngươi đã nói gì với tẩu tẩu ta?
Editor: Khuê
Beta: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du sững sờ, một lát sau, nàng nhẹ nhàng đáp với bên ngoài một tiếng, sau đó quay đầu nói với Cố Sở Sinh: “Đợi lát nữa xe ngựa của ngài đến cửa sau, ngài hẳn đi ra.”
Nói xong, nàng vén góc rèm, bước ra ngoài.
Vừa ra ngoài rèm đã có một chiếc dù che phía trên đầu nàng, Sở Du ngước mắt lên nhìn, là Vệ Uẩn cầm dù. Chiếc dù không lớn, chàng lại giơ lên đầu nàng cao như vậy, mưa liền xối trên người chàng.
Vệ uẩn nhìn nàng, khuôn mặt ngập tràn sự vui vẻ, trên người toát lên sự phấn chấn mà nàng đã mất từ lâu, khiến cả thế giới đều trở nên bừng sáng bởi sự xuất hiện của người này.
Sở Du im lặng nhìn chàng, thoáng ngẩn ngơ.
Vệ Uẩn lấy làm lạ, gọi một tiếng: “Tẩu tẩu?”
Tiếng gọi này khiến choătâm trí SởôDu quay về,ỳnàng vội giấuľđi sự hoảngếhốt, cúi đầu,ẽxuống xe ngựa.
VệịUẩn che dùộcho Sở Du.ìXe ngựa lạiỗchuyển động lầnềnữa, chàng quayịđầu, đúng lúcĩrèm xe layóđộng, lộ raỵkhuôn mặt CốẵSở Sinh.
Tim VệủUẩn thắt lại,ỉnhưng ngoài mặtḹvẫn không biểuἴhiện gì, chỉỷnhích lại gần‹một chút, cheídù trên đầuửSở Du.
Trước giờ,ĩchuyện đau lòngịcủa con ngườiíđều là càngỉnghĩ càng đau.}Vừa rồi SởIDu kể lạiỳđầu đuôi mộtĨlượt chuyện quáữkhứ với CốẽSở Sinh, đến²khi nói xong,:nàng cảm thấyĭgiống như bảnIthân vừa trảiîqua cuộc đờiỹkia lần nữa,ấcả người mệtĩmỏi đến mứcằđi đường cũngâkhông nổi.
Sự rãÏrời toát raìtừ người SởằDu, và cònởcó sự biĺthương tuyệt vọng,theo đó màĩđến. Dù SởịDu không nóiơgì, nhưng VệîUẩn đi bênÎcạnh nàng lạiỡcó thể cảmộnhận rõ ràng.
Ánhệmắt Vệ Uẩnïdừng lại trênọkhuôn mặt SởệDu, khuôn mặtỉnàng mệt mỏi,ềthần sắc giốngInhư một lãoἲbà tuổi xếĺchiều, hệt như,bất cứ lúcânào cũng có¸thể tọa hóa(*)ímà đi.
(*) Tọaịhóa: trong đạoấPhật được dùngỳđể chỉ nhữngfhòa thượng ngồiἱtu thiền rồiỗchết.
Cõi đời nàyợdường như khôngìcòn gì khiếnènàng lưu luyến,ờsự đến vàĪđi của nàngỡđều trở nênằhoàn toàn khôngìthể khống chế.
TimèVệ Uẩn khôngḷkhỏi có chútihoảng sợ, chàngỗnối gót sauílưng Sở Du.ỏChờ Sở Duỳvào phòng, nàngἷphát hiện VệẽUẩn vẫn điètheo sau, khôngỉnhịn được bậtằcười: “Đệ theoấta vào đâyồlàm gì?”
“Đệẻngửi thấy mùiạrượu trên ngườiítẩu tẩu, sợịtẩu tẩu uốngọrượu choáng váng,ọhơi lo lắng.”ḷ
Vệ Uẩn ngồiủquỳ đối diệnịSở Du. SởĪDu xõa tóc,ếnghiêng người nằmỉtrên sập, bìnhạtĩnh nói: “Khôngìsao, tửu lượngļcủa ta không²chỉ có vậy,ạchẳng qua hơiésay, không quáĬđáng ngại.”
“Nhưngıdáng vẻ củaủtẩu tẩu lạiủgiống như rấtĩsay.”
Vệ Uẩnảkhẽ cười: “Để°đệ ở cạnhềtẩu đi, đệ‹yên tâm hơn.”ị
Sở Du hiểuĩsuy nghĩ củaưchàng. Nàng khôngḽphải là ngườiưbiết che giấuởtâm sự, nhấtìlà ở trướcấmặt của ngườiỉthân, nàng cũngíchẳng cần giấuĪgiếm.
Từ lúc nàoīnàng đã coiýVệ Uẩn làấngười thân?
Sở Du)cũng không biết.
Tayánàng đang cầmêlò sưởi tay,ἶđôi mắt bìnhÎtĩnh nhìn thiếuľniên kia, quanĮsát kỹ chàng.
Thật,ra cảm giácjsay của nàngjtăng lên, chínhĩnàng không phátỷhiện, nhưng lại)thể hiện ở[hành động. Nàngìcảm thấy nóngánực, liền đáõvớ ra. VệỗUẩn nhìn đôiĩchân trần củaỹnàng rũ xuốngưphía trước sậpỉnhỏ, không tựἰchủ được màábước tới, nhặtÍđôi vớ bịầnàng đá ra,ửcúi đầu mangịvào cho nàng.
VệọHạ bên cạnhïnhìn thấy, vộiộvàng bước lênĪkéo tay TrườngũNguyệt đi raἷngoài. Trường Nguyệtíhơi không hiểu,ẹVệ Hạ lậpitức dùng sứcḷbịt miệng nàng,ikéo ra ngoài.
VệéHạ và TrườngḷNguyệt đi ra,ĺtrong phòng chỉļcòn lại VệĩUẩn và SởỉDu. Suy nghĩặcủa Sở Duỉhơi chậm chạp,jmắt nàng dừngộtrên người Vệ¸Uẩn, nhìn ngườiìthiếu niên ngồiịtrước mặt, bình(tĩnh mang vớïcho mình. Chàngẫcòn ngẩng đầuàcười với nàng,İdịu dàng nói:ầ“Mùa đông đấtîlạnh, tẩu vẫnắnên mang vớĨvào, đừng tùyɩhứng.”
Sở Duềtrầm mặc, nàngằrủ mắt, hoànỏtoàn chẳng đểịý đến ai.
Vệ Uẩn nhìn mái tóc đang buông xõa của nàng, bên trên còn thấm nước mưa ẩm ướt. Chàng cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn đứng dậy, đi sang bên cạnh lấy khăn, đứng sau lưng Sở Du, nhẹ nhàng nói: “Tẩu tẩu, đệ giúp người lau khô tóc nhé?”
Độ ấm của chàng ở phía sau lưng nàng, nhắc nhở về sự tồn tại của người này. Sở Du không nói, chàng cũng không nói, mái tóc dài của nàng rũ xuống, che khuất mặt nàng. Qua một lát sau, Vệ Uẩn bỗng cảm thấy có gì đó rơi xuống mu bàn tay chàng.
Thậm chí chàng không hỏi nàng vì sao khóc, mà chỉ cho nàng chỗ dựa bình lặng, không hỏi nguyên do.
Sở Du không nghĩ nhiều, nàng nhẹ giọng đáp một tiếng, ngồi thẳng người để cho Vệ Uẩn lau tóc.
Kiếp trước kiếp này, tất cả cùng cộng lại một chỗ. Sở Du cắn môi, không có cách nào lên tiếng, môi bị nàng cắn đến trắng bệch, đầu vai khẽ run .
Chàng lắng nghe tiếng khóc của nàng, cảm nhận sự cô độc kia dâng lên xung quanh nàng. Chàng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết an ủi thế nào.
Nàng đã kìm nén lâu như vậy, nhiều năm như vậy.
Tóc của nàng rất dài, vừa đen lại vừa dày. Vệ Uẩn lau bằng khăn từng chút một. Đôi tay kia có thể cầm trường thương nặng mấy chục cân khuấy động càn khôn, giờ khắc này lại đột nhiên trở nên dịu dàng tỉ mỉ lạ thường.
Tóc của nàng rất dài, vừa đen lại vừa dày. Vệ Uẩn lau bằng khăn từng chút một. Đôi tay kia có thể cầm trường thương nặng mấy chục cân khuấy động càn khôn, giờ khắc này lại đột nhiên trở nên dịu dàng tỉ mỉ lạ thường.Vệ Uẩn xông thẳng đến trước cửa phòng Cố Sở Sinh, chân đá văng cửa.Cố Sở Sinh bị chàng bất ngờ đạp ngã sang một bên, Vệ Uẩn bước lên túm cổ áo hắn, hung ác như sói áp sát tới gần.
Độ ấm của chàng ở phía sau lưng nàng, nhắc nhở về sự tồn tại của người này. Sở Du không nói, chàng cũng không nói, mái tóc dài của nàng rũ xuống, che khuất mặt nàng. Qua một lát sau, Vệ Uẩn bỗng cảm thấy có gì đó rơi xuống mu bàn tay chàng.
“Ngươi đã nói gì với tẩu tẩu ta?”
Chàng thoáng sững sờ, sau đó lập tức luống cuống: “Tẩu tẩu, có phải đệ mạnh tay quá không?”
Chàng thoáng sững sờ, sau đó lập tức luống cuống: “Tẩu tẩu, có phải đệ mạnh tay quá không?”
Mắt Vệ Uẩn nhìn về cây trâm kia, không nói không rằng, nhấc chân đạp mạnh một cú lên ngực Cố Sở Sinh.
Sở Du không nói gì. Vốn dĩ nàng không cảm thấy tủi thân, nhưng bỗng nhiên Vệ Uẩn hỏi vậy, nàng liền cảm thấy muôn vàn uất ức trào dâng.
Sở Du không nói gì. Vốn dĩ nàng không cảm thấy tủi thân, nhưng bỗng nhiên Vệ Uẩn hỏi vậy, nàng liền cảm thấy muôn vàn uất ức trào dâng.Nàng giống như một đóa hoa nho nhỏ xinh đẹp, nhẹ nhàng rung rinh dưới gió mưa, đẹp đến mức khiến chàng muốn đến gần, lại yếu ớt đến mức khiến chàng đau lòng.
Kiếp trước kiếp này, tất cả cùng cộng lại một chỗ. Sở Du cắn môi, không có cách nào lên tiếng, môi bị nàng cắn đến trắng bệch, đầu vai khẽ run .
Sở Du không nghĩ nhiều, nàng nhẹ giọng đáp một tiếng, ngồi thẳng người để cho Vệ Uẩn lau tóc.
Vệ Uẩn không dám bước lên trước xem. Chàng đứng sau lưng nàng, chỉ nhìn người này rơi nước mắt không thành tiếng như thế lại khiến lòng chàng cảm thấy đau như có thiên quân vạn mã giẫm đạp.
Nàng ngồi phía trước chàng, đến gần mới phát hiện ra hóa ra người này lại mảnh mai nhỏ nhắn như vậy.
Sự bất lực ăn mòn chàng, khiến chàng đứng lặng thinh. Hồi lâu sau, cuối cùng chàng cũng không thể chịu nổi nữa, vươn tay kéo đầu nàng, nhẹ nhàng tựa lên người chàng.
Nàng giống như một đóa hoa nho nhỏ xinh đẹp, nhẹ nhàng rung rinh dưới gió mưa, đẹp đến mức khiến chàng muốn đến gần, lại yếu ớt đến mức khiến chàng đau lòng.
Chợt vừa ra khỏi cửa, chàng lập tức sải bước đi về phía phòng khách hậu viện. Vệ Hạ nhìn nước thấm trên người chàng, cảm nhận được cơn giận bừng bừng của Vệ Uẩn, không dám nói thêm câu nào .
Chàng lắng nghe tiếng khóc của nàng, cảm nhận sự cô độc kia dâng lên xung quanh nàng. Chàng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết an ủi thế nào.
Cố Sở Sinh không lên tiếng, vẻ mặt như đã chết. Vệ Uẩn tát hắn một cái, giận dữ hét lên: “Nói mau!”Sở Du khóc hồi lâu, rốt cuộc cũng mệt. Nàng cứ thế mà ngủ trong lòng chàng, giống như đứa trẻ khóc xong rồi ngủ.
Sự bất lực ăn mòn chàng, khiến chàng đứng lặng thinh. Hồi lâu sau, cuối cùng chàng cũng không thể chịu nổi nữa, vươn tay kéo đầu nàng, nhẹ nhàng tựa lên người chàng.
Trong nháy mắt chạm đến ấm áp kia, Sở Du chẳng thể kiềm chế nổi nữa, bỗng òa khóc thành tiếng.
Trong nháy mắt chạm đến ấm áp kia, Sở Du chẳng thể kiềm chế nổi nữa, bỗng òa khóc thành tiếng.
Vệ Uẩn lẳng lặng đứng đấy, để mặc nàng dựa vào, bàn tay dịu dàng vuốt tóc nàng.
Nàng đã kìm nén lâu như vậy, nhiều năm như vậy.
Mười hai năm kiếp trước, nàng chưa từng khóc, kiếp này nàng cũng chưa từng khóc. Nhưng khi ở trong lòng thiếu niên này, rốt cuộc nàng đã tìm thấy một chốn an lòng, gào khóc thật to.
Vệ Uẩn lẳng lặng đứng đấy, để mặc nàng dựa vào, bàn tay dịu dàng vuốt tóc nàng.
Thậm chí chàng không hỏi nàng vì sao khóc, mà chỉ cho nàng chỗ dựa bình lặng, không hỏi nguyên do.
Sở Du khóc hồi lâu, rốt cuộc cũng mệt. Nàng cứ thế mà ngủ trong lòng chàng, giống như đứa trẻ khóc xong rồi ngủ.
Vệ Uẩn phát hiện nàng ngủ, nhẹ nhàng đặt nàng xuống sập, đắp chăn, cẩn thận đi ra ngoài.
Vệ Uẩn không dám bước lên trước xem. Chàng đứng sau lưng nàng, chỉ nhìn người này rơi nước mắt không thành tiếng như thế lại khiến lòng chàng cảm thấy đau như có thiên quân vạn mã giẫm đạp.
Vệ Uẩn nhìn mái tóc đang buông xõa của nàng, bên trên còn thấm nước mưa ẩm ướt. Chàng cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn đứng dậy, đi sang bên cạnh lấy khăn, đứng sau lưng Sở Du, nhẹ nhàng nói: “Tẩu tẩu, đệ giúp người lau khô tóc nhé?”
Chợt vừa ra khỏi cửa, chàng lập tức sải bước đi về phía phòng khách hậu viện. Vệ Hạ nhìn nước thấm trên người chàng, cảm nhận được cơn giận bừng bừng của Vệ Uẩn, không dám nói thêm câu nào .
Vệ Uẩn xông thẳng đến trước cửa phòng Cố Sở Sinh, chân đá văng cửa.
Cố Sở Sinh còn chưa thay đồ, y phục xốc xếch ngồi quỳ trên đệm bồ đoàn, rủ mắt nhìn một cây trâm.
Mắt Vệ Uẩn nhìn về cây trâm kia, không nói không rằng, nhấc chân đạp mạnh một cú lên ngực Cố Sở Sinh.
Cố Sở Sinh bị chàng bất ngờ đạp ngã sang một bên, Vệ Uẩn bước lên túm cổ áo hắn, hung ác như sói áp sát tới gần.
“Ngươi đã nói gì với tẩu tẩu ta?”
Mười hai năm kiếp trước, nàng chưa từng khóc, kiếp này nàng cũng chưa từng khóc. Nhưng khi ở trong lòng thiếu niên này, rốt cuộc nàng đã tìm thấy một chốn an lòng, gào khóc thật to.
Cố Sở Sinh không lên tiếng, vẻ mặt như đã chết. Vệ Uẩn tát hắn một cái, giận dữ hét lên: “Nói mau!”
Ko biết CSS sẽ nói j, ko lẽ nói chuyện kiếp trước ?. Tinhd cảm của Vệ Uẩn thay đổi 1 cách lặng lẽ rùi đóo
So lam Duong, so Lam tay