Sơn Hà Chẩm – Chương 50

Chương 50

Khốn kiếp, ngươi đã nói gì với tẩu tẩu ta?

Editor: Khuê

Beta: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du sững sờ, một lát sau, nàng nhẹ nhàng đáp với bên ngoài một tiếng, sau đó quay đầu nói với Cố Sở Sinh: “Đợi lát nữa xe ngựa của ngài đến cửa sau, ngài hẳn đi ra.”

Nói xong, nàng vén góc rèm, bước ra ngoài.

Vừa ra ngoài rèm đã có một chiếc dù che phía trên đầu nàng, Sở Du ngước mắt lên nhìn, là Vệ Uẩn cầm dù. Chiếc dù không lớn, chàng lại giơ lên đầu nàng cao như vậy, mưa liền xối trên người chàng.

Vệ uẩn nhìn nàng, khuôn mặt ngập tràn sự vui vẻ, trên người toát lên sự phấn chấn mà nàng đã mất từ lâu, khiến cả thế giới đều trở nên bừng sáng bởi sự xuất hiện của người này.

Sở Du im lặng nhìn chàng, thoáng ngẩn ngơ.

Vệ Uẩn lấy làm lạ, gọi một tiếng: “Tẩu tẩu?”

Tiếng gi này khiến choătâm trí SôDu quay v,nàng vi giuľđi s hongếht, cúi đu,xung xe nga.

VUn che dùcho S Du.ìXe nga lichuyn đng lnna, chàng quayđu, đúng lúcĩrèm xe layóđng, l rakhuôn mt CS Sinh.

Tim VUn tht li,nhưng ngoài mtvn không biuhin gì, chnhích li gnmt chút, cheídù trên đuS Du.

Trưc gi,ĩchuyn đau lòngca con ngưiíđu là càngnghĩ càng đau.}Va ri SIDu k liđu đuôi mtĨlưt chuyn quákh vi CS Sinh, đến²khi nói xong,:nàng cm thyĭging như bnIthân va triîqua cuc đikia ln na,c ngưi mtĩmi đến mcđi đưng cũngâkhông ni.

S rãÏri toát raìt ngưi SDu, và còncó s biĺthương tuyt vng,theo đó màĩđến. Dù SDu không nóiơgì, nhưng VîUn đi bênÎcnh nàng licó th cmnhn rõ ràng.

Ánhmt V Unïdng li trênkhuôn mt SDu, khuôn mtnàng mt mi,thn sc gingInhư mt lãobà tui xếĺchiu, ht như,bt c lúcânào cũng có¸th ta hóa(*)ímà đi.

(*) Tahóa: trong đoPht đưc dùngđ ch nhngfhòa thưng ngitu thin richết.

Cõi đi nàydưng như khôngìcòn gì khiếnènàng lưu luyến,s đến vàĪđi ca nàngđu tr nênhoàn toàn khôngìth khng chế.

TimèV Un khôngkhi có chútihong s, chàngni gót sauílưng S Du.Ch S Duvào phòng, nàngphát hin VUn vn điètheo sau, khôngnhn đưc btcưi: “Đ theota vào đâylàm gì?”

Đngi thy mùirưu trên ngưiítu tu, stu tu ungrưu choáng váng,hơi lo lng.”

V Un ngiqu đi dinS Du. SĪDu xõa tóc,ếnghiêng ngưi nmtrên sp, bìnhtĩnh nói: “Khôngìsao, tu lưngļca ta không²ch có vy,chng qua hơiésay, không quáĬđáng ngi.”

Nhưngıdáng v catu tu liging như rtĩsay.”

V Unkh cưi: “Đ°đ cnhtu đi, đyên tâm hơn.”

S Du hiuĩsuy nghĩ caưchàng. Nàng khôngphi là ngưiưbiết che giutâm s, nhtìlà trưcmt ca ngưithân, nàng cũngíchng cn giuĪgiếm.

T lúc nàoīnàng đã coiýV Un làngưi thân?

S Du)cũng không biết.

Tayánàng đang cmêlò sưi tay,đôi mt bìnhÎtĩnh nhìn thiếuľniên kia, quanĮsát k chàng.

Tht,ra cm giácjsay ca nàngjtăng lên, chínhĩnàng không pháthin, nhưng li)th hin [hành đng. Nàngìcm thy nóngánc, lin đáõv ra. VUn nhìn đôiĩchân trn canàng rũ xungưphía trưc spnh, không tch đưc màábưc ti, nhtÍđôi v bnàng đá ra,cúi đu mangvào cho nàng.

VH bên cnhïnhìn thy, vivàng bưc lênĪkéo tay TrưngũNguyt đi rangoài. Trưng Nguytíhơi không hiu,V H lpitc dùng scbt ming nàng,ikéo ra ngoài.

VéH và TrưngNguyt đi ra,ĺtrong phòng chļcòn li VĩUn và SDu. Suy nghĩca S Duhơi chm chp,jmt nàng dngtrên ngưi V¸Un, nhìn ngưiìthiếu niên ngitrưc mt, bình(tĩnh mang vïcho mình. Chàngcòn ngng đuàcưi vi nàng,İdu dàng nói:“Mùa đông đtîlnh, tu vnnên mang vĨvào, đng tùyɩhng.”

S Dutrm mc, nàngr mt, hoàntoàn chng đý đến ai.

Vệ Uẩn nhìn mái tóc đang buông xõa của nàng, bên trên còn thấm nước mưa ẩm ướt. Chàng cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn đứng dậy, đi sang bên cạnh lấy khăn, đứng sau lưng Sở Du, nhẹ nhàng nói: “Tẩu tẩu, đệ giúp người lau khô tóc nhé?”

Độ ấm của chàng ở phía sau lưng nàng, nhắc nhở về sự tồn tại của người này. Sở Du không nói, chàng cũng không nói, mái tóc dài của nàng rũ xuống, che khuất mặt nàng. Qua một lát sau, Vệ Uẩn bỗng cảm thấy có gì đó rơi xuống mu bàn tay chàng.

Thậm chí chàng không hỏi nàng vì sao khóc, mà chỉ cho nàng chỗ dựa bình lặng, không hỏi nguyên do.

Sở Du không nghĩ nhiều, nàng nhẹ giọng đáp một tiếng, ngồi thẳng người để cho Vệ Uẩn lau tóc.

Kiếp trước kiếp này, tất cả cùng cộng lại một chỗ. Sở Du cắn môi, không có cách nào lên tiếng, môi bị nàng cắn đến trắng bệch, đầu vai khẽ run .

Chàng lắng nghe tiếng khóc của nàng, cảm nhận sự cô độc kia dâng lên xung quanh nàng. Chàng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết an ủi thế nào.

Nàng đã kìm nén lâu như vậy, nhiều năm như vậy.

Tóc của nàng rất dài, vừa đen lại vừa dày. Vệ Uẩn lau bằng khăn từng chút một. Đôi tay kia có thể cầm trường thương nặng mấy chục cân khuấy động càn khôn, giờ khắc này lại đột nhiên trở nên dịu dàng tỉ mỉ lạ thường.

Tóc của nàng rất dài, vừa đen lại vừa dày. Vệ Uẩn lau bằng khăn từng chút một. Đôi tay kia có thể cầm trường thương nặng mấy chục cân khuấy động càn khôn, giờ khắc này lại đột nhiên trở nên dịu dàng tỉ mỉ lạ thường.Vệ Uẩn xông thẳng đến trước cửa phòng Cố Sở Sinh, chân đá văng cửa.Cố Sở Sinh bị chàng bất ngờ đạp ngã sang một bên, Vệ Uẩn bước lên túm cổ áo hắn, hung ác như sói áp sát tới gần.

Độ ấm của chàng ở phía sau lưng nàng, nhắc nhở về sự tồn tại của người này. Sở Du không nói, chàng cũng không nói, mái tóc dài của nàng rũ xuống, che khuất mặt nàng. Qua một lát sau, Vệ Uẩn bỗng cảm thấy có gì đó rơi xuống mu bàn tay chàng.

“Ngươi đã nói gì với tẩu tẩu ta?”

Chàng thoáng sững sờ, sau đó lập tức luống cuống: “Tẩu tẩu, có phải đệ mạnh tay quá không?”

Chàng thoáng sững sờ, sau đó lập tức luống cuống: “Tẩu tẩu, có phải đệ mạnh tay quá không?”

Mắt Vệ Uẩn nhìn về cây trâm kia, không nói không rằng, nhấc chân đạp mạnh một cú lên ngực Cố Sở Sinh.

Sở Du không nói gì. Vốn dĩ nàng không cảm thấy tủi thân, nhưng bỗng nhiên Vệ Uẩn hỏi vậy, nàng liền cảm thấy muôn vàn uất ức trào dâng.

Sở Du không nói gì. Vốn dĩ nàng không cảm thấy tủi thân, nhưng bỗng nhiên Vệ Uẩn hỏi vậy, nàng liền cảm thấy muôn vàn uất ức trào dâng.Nàng giống như một đóa hoa nho nhỏ xinh đẹp, nhẹ nhàng rung rinh dưới gió mưa, đẹp đến mức khiến chàng muốn đến gần, lại yếu ớt đến mức khiến chàng đau lòng.

Kiếp trước kiếp này, tất cả cùng cộng lại một chỗ. Sở Du cắn môi, không có cách nào lên tiếng, môi bị nàng cắn đến trắng bệch, đầu vai khẽ run .

Sở Du không nghĩ nhiều, nàng nhẹ giọng đáp một tiếng, ngồi thẳng người để cho Vệ Uẩn lau tóc.

Vệ Uẩn không dám bước lên trước xem. Chàng đứng sau lưng nàng, chỉ nhìn người này rơi nước mắt không thành tiếng như thế lại khiến lòng chàng cảm thấy đau như có thiên quân vạn mã giẫm đạp.

Nàng ngồi phía trước chàng, đến gần mới phát hiện ra hóa ra người này lại mảnh mai nhỏ nhắn như vậy.

Sự bất lực ăn mòn chàng, khiến chàng đứng lặng thinh. Hồi lâu sau, cuối cùng chàng cũng không thể chịu nổi nữa, vươn tay kéo đầu nàng, nhẹ nhàng tựa lên người chàng.

Nàng giống như một đóa hoa nho nhỏ xinh đẹp, nhẹ nhàng rung rinh dưới gió mưa, đẹp đến mức khiến chàng muốn đến gần, lại yếu ớt đến mức khiến chàng đau lòng.

Chợt vừa ra khỏi cửa, chàng lập tức sải bước đi về phía phòng khách hậu viện. Vệ Hạ nhìn nước thấm trên người chàng, cảm nhận được cơn giận bừng bừng của Vệ Uẩn, không dám nói thêm câu nào .

Chàng lắng nghe tiếng khóc của nàng, cảm nhận sự cô độc kia dâng lên xung quanh nàng. Chàng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết an ủi thế nào.

Cố Sở Sinh không lên tiếng, vẻ mặt như đã chết. Vệ Uẩn tát hắn một cái, giận dữ hét lên: “Nói mau!”Sở Du khóc hồi lâu, rốt cuộc cũng mệt. Nàng cứ thế mà ngủ trong lòng chàng, giống như đứa trẻ khóc xong rồi ngủ.

Sự bất lực ăn mòn chàng, khiến chàng đứng lặng thinh. Hồi lâu sau, cuối cùng chàng cũng không thể chịu nổi nữa, vươn tay kéo đầu nàng, nhẹ nhàng tựa lên người chàng.

Trong nháy mắt chạm đến ấm áp kia, Sở Du chẳng thể kiềm chế nổi nữa, bỗng òa khóc thành tiếng.

Trong nháy mắt chạm đến ấm áp kia, Sở Du chẳng thể kiềm chế nổi nữa, bỗng òa khóc thành tiếng.

Vệ Uẩn lẳng lặng đứng đấy, để mặc nàng dựa vào, bàn tay dịu dàng vuốt tóc nàng.

Nàng đã kìm nén lâu như vậy, nhiều năm như vậy.

Mười hai năm kiếp trước, nàng chưa từng khóc, kiếp này nàng cũng chưa từng khóc. Nhưng khi ở trong lòng thiếu niên này, rốt cuộc nàng đã tìm thấy một chốn an lòng, gào khóc thật to.

Vệ Uẩn lẳng lặng đứng đấy, để mặc nàng dựa vào, bàn tay dịu dàng vuốt tóc nàng.

Thậm chí chàng không hỏi nàng vì sao khóc, mà chỉ cho nàng chỗ dựa bình lặng, không hỏi nguyên do.

Sở Du khóc hồi lâu, rốt cuộc cũng mệt. Nàng cứ thế mà ngủ trong lòng chàng, giống như đứa trẻ khóc xong rồi ngủ.

Vệ Uẩn phát hiện nàng ngủ, nhẹ nhàng đặt nàng xuống sập, đắp chăn, cẩn thận đi ra ngoài.

Vệ Uẩn không dám bước lên trước xem. Chàng đứng sau lưng nàng, chỉ nhìn người này rơi nước mắt không thành tiếng như thế lại khiến lòng chàng cảm thấy đau như có thiên quân vạn mã giẫm đạp.

Vệ Uẩn nhìn mái tóc đang buông xõa của nàng, bên trên còn thấm nước mưa ẩm ướt. Chàng cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn đứng dậy, đi sang bên cạnh lấy khăn, đứng sau lưng Sở Du, nhẹ nhàng nói: “Tẩu tẩu, đệ giúp người lau khô tóc nhé?”

Chợt vừa ra khỏi cửa, chàng lập tức sải bước đi về phía phòng khách hậu viện. Vệ Hạ nhìn nước thấm trên người chàng, cảm nhận được cơn giận bừng bừng của Vệ Uẩn, không dám nói thêm câu nào .

Vệ Uẩn xông thẳng đến trước cửa phòng Cố Sở Sinh, chân đá văng cửa.

Cố Sở Sinh còn chưa thay đồ, y phục xốc xếch ngồi quỳ trên đệm bồ đoàn, rủ mắt nhìn một cây trâm.

Mắt Vệ Uẩn nhìn về cây trâm kia, không nói không rằng, nhấc chân đạp mạnh một cú lên ngực Cố Sở Sinh.

Cố Sở Sinh bị chàng bất ngờ đạp ngã sang một bên, Vệ Uẩn bước lên túm cổ áo hắn, hung ác như sói áp sát tới gần.

“Ngươi đã nói gì với tẩu tẩu ta?”

Mười hai năm kiếp trước, nàng chưa từng khóc, kiếp này nàng cũng chưa từng khóc. Nhưng khi ở trong lòng thiếu niên này, rốt cuộc nàng đã tìm thấy một chốn an lòng, gào khóc thật to.

Cố Sở Sinh không lên tiếng, vẻ mặt như đã chết. Vệ Uẩn tát hắn một cái, giận dữ hét lên: “Nói mau!”

 

4.8 32 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

236 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Sundomm
Sundomm
3 Năm Cách đây

Ko biết CSS sẽ nói j, ko lẽ nói chuyện kiếp trước ?. Tinhd cảm của Vệ Uẩn thay đổi 1 cách lặng lẽ rùi đóo

Rose
Rose
3 Năm Cách đây

So lam Duong, so Lam tay

236
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!