Chương 53
Lần này Trưởng công chúa lại được thoả ước nguyện rồi
Editor: Zens Zens
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Cứ nghỉ ngơi như vậy đến ngày hôm sau, sáng sớm Sở Du dậy sớm một chút. Hai người bàn bạc xong xuôi ám hiệu đi đến sòng bạc, Cố Sở Sinh cố ý để lại một số dấu vết, sau đó đi về hướng nội thành. Cố Sở Sinh ở ngoài sáng, Sở Du ở trong tối.
Hai người vừa vào thành chưa được bao lâu, một đám người đã đuổi kịp Cố Sở Sinh. Cố Sở Sinh men theo đường nhỏ chạy băng băng. Hắn chạy rất có kỹ thuật, con hẻm chỉ có thể đi lọt một người, đám người kia đành lần lượt từng người đuổi theo. Cố Sở Sinh vừa chạy vừa quăng đồ, Sở Du cũng ngầm giúp đỡ bố trí chướng ngại cho bọn người kia, hết cả nửa ngày cũng không để người ta bắt được.
Cùng lúc đó, Trưởng công chúa đã dụ Thuần Đức Đế vào sòng bạc. Ám vệ Vệ gia đuổi theo Sở Du phát tín hiệu cho nàng. Sở Du lập tức dựa theo kế hoạch mà ném một mảnh ngói từ trên xà nhà xuống.
Cố Sở Sinh nhìn thấy ám hiệu của Sở Du, hắn dựa vào khinh công mèo ba chân mà trèo lên nóc nhà, chạy về hướng sòng bạc.
Đám người kia đuổi theoíđỏ cả mắt,°cũng chẳng quanýtâm có lộãliễu hay không,ỳgiẫm lên nócínhà đuổi theoôCố Sở Sinhô.
Sở Du treoịngười dưới máiốhiên, âm thầmĬđuổi theo phíaưsau.
Ba nhóm ngườiómột trước mộtìsau đến sòng¹bạc, Cố Sở(Sinh đột ngộtýva vào cửaİsổ, té vàoỉtrong sòng bạc.
Biếnữcố này khiếnèmọi người thấtữkinh. Trưởng côngĮchúa và ThuầnìĐức Đế đangỉcải trang thườngọdân đặt tiềnòcược chỗ bànờđánh bạc. Nghe°thấy âm thanhỉnày vang lên,¹trong chớp mắtêTrưởng công chúaôchạy lên bảoềvệ trước mặtẳThuần Đức Đế,ễdẫn theo thịúvệ che chởảThuần Đức Đếɪra ngoài.
Mà lúcĩnày sát thủfcũng xông vào,]bởi vì làấsản nghiệp củaĩDiêu gia nên[đám sát thủỉnày không hềădừng tay. Võạcông Cố SởÍSinh không giỏi,ḷbị vây tạiặđây giống nhưỉlà bắt baưba trong rọ,ẩcó chạy đằngỉtrời.
Cả đêm truyầđuổi, đám sátữthủ này đã,sớm bị CốḷSở Sinh chọcỉgiận, dù cho³quậy đến ngườiđchết ngựa đổĩcũng vẫn đuổiįtheo chém giết.
CốfSở Sinh bòửdưới bàn lănĮqua lăn lại,ἱđộng tác vôócùng linh hoạt.
Trưởngãcông chúa bảoầvệ Thuần ĐứcíĐế, lo lắngànói: “Lão gia,ìchúng ta tạm…”ậ
“Khoan đã.”
ThuầnĨĐức Đế giữЇTrưởng công chúa)lại, ánh mắtódừng trên ngườiúCố Sở Sinh.ảSau khi cauĺmày nhìn mộtýlát, ông taơchậm rãi hỏi:ớ“Sao ta thấyẹtên đó lạiữgiống Đại côngıtử Cố giaïnhỉ?”
Lúc trướcíCố Sở Sinhèđích thân vàoúcung tố giácľphụ thân, ngườiầbình thường chẳngôthể nào làmỳra hành độngđnhư vậy, vì,thế Thuần ĐứcɩĐế có ấnĩtượng sâu sắcồđối với CốệSở Sinh.
Thấy hắnịbị người taótrái đuổi phải[chém, chân màyÍThuần Đức Đếưcàng cau chặt.ỉMột nô tàiỡtóc lấm tấmĬbạc ở phíaýsau ông taɩbước lên, nhỏïgiọng nói: “Lãoủgia, là CốjSở Sinh.”
ThuầnợĐức Đế ngheẩvậy, vẻ mặtľrét lạnh, ôngļta gõ quạtἵvào một thịĩvệ bên cạnh,ḹra lệnh: “Cứuíngười cho ta.”:
Lúc này CốạSở Sinh đãósuýt mấy lầnặbị chém trúng,ămay mà hắnẻta giỏi dùngìđịa thế, chỉĩvới cái bànìmà lại cóíthể vờn vớiịđám người kiaɨlâu vậy.
Bên cạnhἲThuần Đức Đếốđều là tinhἱanh, vừa nhậpócuộc, thế cụcİđã đảo lộnítrong chớp mắtɨ.
Một trong nhữngơtên sát thủếgiận dữ quát:}“Đừng lo chuyệnăbao đồng!”
SởíDu nằm trênĬxà nhà ngheổthấy lời này³lập tức nghiýhoặc.
Câu nói “Đừngỗlo chuyện bao°đồng” này loángáthoáng mang theoặgiọng điệu BắcĩĐịch. Người HoaịKinh không ngheĨra, nhưng SởĩDu từng giao¹chiến với BắcưĐịch nhiều nămẽở biên cươngĩlại ngay lậpḻtức phát hiệnĬra sự bấtĮhợp lý .ì
Đây rõ ràngİlà người DiêuỡDũng phái đến,ựsao lại có]người mang khẩuἵâm Bắc Địch?
Hômỉnay trên chiếnẩtrường, Đại Sởổvà Bắc Địchủđang đánh nhauἷdữ dội. DiêuíDũng thân làữchủ soái, nếuựcó cấu kếtèvới Bắc Địch…
SởýDu nghĩ đếnɩđây, cả ngườiậtoát mồ hôiĪlạnh, nhưng nàngílập tức bìnhĩtĩnh lại. Khôngĩđúng, nếu nhưẫDiêu Dũng vàľBắc Địch có]cấu kết, saoɨông ta dámềlấy người BắcjĐịch xem nhưĭsát thủ củaầmình mà dùng?
Nhấtĩthời Sở Duẹkhông hiểu chuyệnịgì, nhưng ánhĩmắt vẫn dánľlên người tênĺsát thủ kia.
SauЇkhi để ý,êSở Du dầnèdần nhận raỳsự bất hợpἲlý trong độngơtác ra tayḻcủa hắn. Nhìnẩsơ qua, kiếmĨpháp của hắnỵlà chiêu thứcẻcủa Đại Sở,Ĩnhưng động tácfthu kiếm cuốiîcùng thì hơiặnghiêng mũi kiếmỉtheo bản năng.ẵBắc Địch đaἳphần sử dụngặViên nguyệt loanĬđao(*), lưỡi đaoìhơi ngiêng mớiđcó thể khiếnốlưỡi đao cóậlực chém xuốngịcơ thể hơn,ũcho nên đâyòlà động tácựthường thấy của,người Bắc Địch.ḹNhưng với kiếmẵpháp Đại Sởĩmà nói, khôngЇkiếm pháp mônỗphái nào cóļthói quen nhưİvậy.
(*) Viên nguyệt‹loan đao: đaoἱcó mũi congîthế này
Thị vệàgiao chiến vớiấtên sát thủơkia rõ ràngựxuất thân từḷdòng dõi quýỳtộc ở kinhíthành, chiêu thứcĪchính thống, kiếmÎpháp mạnh mẽ,ἴchỉ tập trungặgiao chiến, cănồbản không nhậnÍra sự bấtĮthường của tênịsát thủ này.
SởýDu suy nghĩốtrong chốc lát,ìcảm thấy tênḷnày không thểÍchết tại đây.ĺNàng âm thầmıcầm thỏi bạc,ỏlúc tên sát[thủ đến gầnĪcửa sổ, nàngỹlập tức némìvề phía thịívệ kia.
Cũng chínhécản trở trong)chốc lát nàyộkhiến tên sátẫthủ thành côngằxông ra ngoài,ẳSở Du lậpợtức đuổi theo.ẻHôm nay nếuĩCố Sở Sinhửđã được Hoàngïđế phát hiện,°tức là đãỉđược cứu, nàngḽkhông cần ởịlại trông chừngịnữa, chi bằngĭđuổi theo tênỷsát thủ này,Įchặn hắn giữaịđường.
Sát thủ kiaɩlà kẻ thôngíminh, Hoàng đếivốn không dưốnhân lực đuổiêtheo bọn chúng.ἱVì vậy, hắnḻvừa chạy làĩđã tốn khôngảmấy công sứcễmà thoát được.
Thấyìmình an toàn,êhắn thở dốc,ódựa lưng lênắbức tường trên(con hẻm nhỏ,ỉmột tay lấyḹbình thuốc, cắnịnắp bình, uốngừmột hơi cạnịsạch.
Sau đó, hắnóvứt bình thuốcḻsang một bên,ẳrồi lại lấyívải bố raếthành thạo băngĩbó vết thươngɪcho mình.
Đợi làmâxong mọi thứ,ĺhắn lấy kiếmậchống người, vừaíđịnh rời điưthì bỗng ngheựthấy tiếng một{nữ tử cười,nói: “Nếu trángẩsĩ đã băngờbó xong, vậyἲhãy theo taớmột chuyến nhé?”ể
Người nọ ngheἴthấy vậy độtἱngột rút kiếmờchỉ về đằng¸sau. Cũng trongớnháy mắt này,únữ tử giơịtay bắt lấyừkhuỷu tay hắn.ỷKhoảnh khắc kiếm}hắn rơi xuống,}nàng lập tứcíra tay điểmèhuyệt vị. Sauúđó ngay lúcụhắn kịp phảnắứng, nàng thuầnậthục ra tayỉkéo hàm dướiḷhắn ra.
Cơ thểưngười nọ cứngýđờ. Sở Duểnhìn hắn, lẩmịbẩm: “Dáng dấpîcao lớn thậtềđấy.”
Dứt lời,ỡSở Du giắt¸kiếm bên hông,ủnói một câu:ể“Đắc tội.” Rồiổsau đó, nàngímột tay vácıngười nọ, phiửthẳng lên nóc)nhà, nhảy lênìxuống vài cáiồđã đến chỗ)Vệ gia tiếpỷứng.
Vệ Thu dẫnóngười đợi ởơđây, vừa thấyἴSở Du vácἷmột người tớiụliền sửng sốt.ĩVệ Thu nhíu¹mày, hỏi: “Đạiĩphu nhân, đâyữlà ai?”
“À,ếta cảm thấyḻtên này cóỉvấn đề nênènhặt về.”
SởìDu bỏ người³xuống, kéo vảiủbố trên mặtἱđối phương ra.
Mộtạgương mặt đoan(chính xuất hiệnἵtrước mặt mọiĩngười, ngũ quanăngười này sâu,ỹđường nét cươngínghị, là tướngÍmạo điển hìnhỉcủa người BắcĨĐịch. Tuy nhiênḷso với ngườiìBắc Địch chính:gốc, hốc mắtľkia hơi nông,âmàu da cũngátrắng hơn rấtẩnhiều, nhất thờiɪkhông thể xác‹định rõ làỉngười ở đâu.
Nhómủngười Vệ giaĪtại đó thấyỉtướng mạo nàyĭđều không khỏiĩnhíu mày. VệìThu quay đầuìnhìn Sở Du,ḹhỏi: “Ngài cảmồthấy đây làịgian tế của(Bắc Địch?”
Ngheýnói thế, ngườiĩnọ rõ ràng¹nổi cáu, muốnïnói gì đó,ểưm ưm cảợnửa ngày.
Sở Duõgật đầu, căn°dặn Vệ Thu:ã“Trước tiên cácḻngười làm sạchốmiệng hắn, loạiíbỏ toàn bộ)những thứ độcìdược của tử,sĩ rồi hẳnĭkhép hàm lại.”ĭ
Vệ Thu gật đầu, sai người ném người này lên xe ngựa, sau đó đoàn người quay trở về Vệ Phủ.
“Đồ rắm thối!”
Đối phương rống giận, Vệ Uẩn cong khoé môi: “Có bản lĩnh thì ngươi đ* đi.”
Vệ Uẩn đã đợi ở nhà từ sớm. Sau khi Sở Du trở lại, nàng giơ tay lên nói với chàng: “Ta đi thay y phục trước, Vệ Thu sẽ báo cáo tình hình cụ thể với đệ.”
Vệ Uẩn nghi hoặc, nhíu mày hỏi: “Tẩu cười cái gì?”***
Dứt lời, Sở Du vội vã đi tắm rửa thay đồ. Vệ Uẩn quay đầu nhìn về phía Vệ Thu, hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”
“Hắn không phải.”Sở Du nghe thế thì ngẩn người, sau đó cúi đầu, nén cười không nói.
Vệ Thu biết Vệ Uẩn hỏi cái gì, hắn gật đầu đáp: “Đại phu nhân không sao, có điều Đại phu nhân mang theo một người về .”
Mọi người: …
Vệ Uẩn nhíu mày, Vệ Thu nói tiếp: “Bề ngoài trông giống người Bắc Địch, hiện đã nhốt ở địa lao rồi.”
Vệ Thu biết Vệ Uẩn hỏi cái gì, hắn gật đầu đáp: “Đại phu nhân không sao, có điều Đại phu nhân mang theo một người về .”
“Ta đi xem thử.”
Vệ Uẩn mím môi.
Vừa nghe hai chữ Bắc Địch, Vệ Uẩn lập tức lưu tâm. Chàng đi thẳng đến địa lao, người kia đã bị treo lên giá hành hình.
“Không có gì.” Sở Du mím môi, lại không thể che giấu nổi ý cười: “Chẳng qua cảm thấy lần này Trưởng công chúa lại được thỏa ước nguyện rồi.”
Vệ Uẩn nhíu mày, Vệ Thu nói tiếp: “Bề ngoài trông giống người Bắc Địch, hiện đã nhốt ở địa lao rồi.”
Vệ Uẩn đứng trước mặt người nọ, im lặng nhìn hắn.
Biên giới phía Bắc và Bắc Địch chinh chiến quanh năm, có một năm Vệ gia thất bại, đánh mất một thành trì. Dân chúng trong thành chưa kịp rút lui hết, đã bỏ lại một số người, mà nữ tử ở lại đó…
Vừa nghe hai chữ Bắc Địch, Vệ Uẩn lập tức lưu tâm. Chàng đi thẳng đến địa lao, người kia đã bị treo lên giá hành hình.
Đối phương nhìn thấy Vệ Uẩn, bật ra tiếng cười nhạo: “Hoá ra là tên tiểu quỷ nhát gan của Vệ gia à. Thế nào, trốn ở hậu phương, nhặt về một cái mạng, bây giờ còn tới diễu võ dương oai trước mặt ông hả?”
Mặc Thư Bạch: Mời các ngươi kể vài sở trường của mình?
Tất cả không lên tiếng, Vệ Uẩn im lặng nhìn hắn.
Vệ Hạ gật đầu, còn định nói gì đó, không ngờ đã thấy Vệ Uẩn đi như bay về phía đại sảnh.
Vệ Uẩn suy nghĩ từ địa lao ra ngoài. Đến khi lên mặt đất, chàng căn dặn Vệ Hạ: “Nói với bọn họ, đừng tra tấn hắn thật, trước tiên bỏ đói mấy bữa, không nói mới đánh.”
“Ta nhận ra ngươi.”
Cố Sở Sinh: Ta, kỹ năng mặt đất cực kỳ thành thạo.Đến nơi, Vệ Uẩn ngồi trước bàn, đợi một lát mới thấy Sở Du.
Chàng lạnh giọng mở miệng: “Mùng ba tháng chín, ngươi từng giao đấu với ta. Khi đó, ngươi vẫn là người của Bắc Địch.”
“Ta nhận ra ngươi.”
Vệ Uẩn nhớ ra hắn, tên này bản lĩnh không tệ, hành sự xảo trá. Lúc đó ban đêm, hắn dẫn theo một trăm người tới đánh lén lương thảo, đúng lúc gặp phải Vệ Uẩn gác đêm.
Thật ra cũng không phải đúng lúc Vệ Uẩn gác đêm, mà là hôm đó phụ thân chàng đặc biệt căn dặn bảo chàng phải canh kỹ kho lương.
Lần này Sở Du đến, ăn mặc hết sức quy củ, không tuỳ tiện giống ngày thường nữa. Chàng nhìn thoáng qua, trong lòng hơi nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Trước khi tẩu đến, đệ đã nhận được tin Bệ hạ sắp xếp Cố Sở Sinh ở lại phủ Trưởng công chúa rồi.”
Lúc trước chưa phát giác chuyện gì, chàng cũng không suy nghĩ quá sâu. Vệ Trung bảo chàng canh thì chàng cứ canh, kết quả đúng là xảy ra chuyện thật.
Vệ Uẩn: Ta, một thanh trường thương khuấy đảo càn khôn.
Người này đánh với chàng vài hiệp, võ nghệ coi như “không tồi”, vì vậy trí nhớ của chàng đối với hắn khá sâu.
Vệ Uẩn nghe nói thế, chân mày càng cau chặt hơn, ngước mắt nhìn đối phương: “Ai phái ngươi tới?”
Giờ phút này nhìn thấy hắn bị nhốt tại đây, Vệ Uẩn nhíu mày: “Ngươi đến Hoa Kinh làm gì?”
Vệ Uẩn mở miệng khẳng định. Thật ra tên đó nói đúng, lúc trước quả thật hắn có cơ hội đốt lương thảo, là hắn cố ý thả nước.
“Đại phu nhân nói hắn tới ám sát Cố Sở Sinh.”
Lúc trước chưa phát giác chuyện gì, chàng cũng không suy nghĩ quá sâu. Vệ Trung bảo chàng canh thì chàng cứ canh, kết quả đúng là xảy ra chuyện thật.Tác giả có lời muốn nói:Vệ Uẩn nhớ ra hắn, tên này bản lĩnh không tệ, hành sự xảo trá. Lúc đó ban đêm, hắn dẫn theo một trăm người tới đánh lén lương thảo, đúng lúc gặp phải Vệ Uẩn gác đêm.
Vệ Uẩn nghe nói thế, chân mày càng cau chặt hơn, ngước mắt nhìn đối phương: “Ai phái ngươi tới?”
Tất cả không lên tiếng, Vệ Uẩn im lặng nhìn hắn.
“Liên quan gì đến ngươi!”
Chàng lạnh giọng mở miệng: “Mùng ba tháng chín, ngươi từng giao đấu với ta. Khi đó, ngươi vẫn là người của Bắc Địch.”
Đối phương “phi” một tiếng, Vệ Uẩn cười khẩy: “Được, ngươi cứng đầu, để ta xem ngươi cứng tới mức nào! Đường đường là người Đại Sở lại nhận Bắc Địch làm chủ, e là con chó ngoan của Bắc Địch.”
Vệ Uẩn cũng lười dây dưa với hắn, sau khi căn dặn hỏi những gì, chàng liền quay đầu rời đi. Đợi ra cửa, Vệ Hạ nhỏ giọng nói: “Hầu gia, kẻ này trông có vẻ đần độn, không giống gian tế.”
“Đồ rắm thối!”
“Vệ Uẩn, ĐCM đại gia nhà ngươi!”
“Nếu không phải do Bắc Địch phái tới, vậy còn có thể là ai phái ngươi tới? Đừng tưởng nói lung tung vài câu hay ho là có thể bịp được ta.” Ánh mắt Vệ Uẩn dừng trên thanh sắt đóng dấu, điềm tĩnh nói: “Cho hắn thời hạn một đêm, nếu tối nay hắn không nói thật, ngày mai đóng lên mặt hắn hàng chữ ‘Chó Bắc Địch’.”
“Đại phu nhân nói hắn tới ám sát Cố Sở Sinh.”
Đối phương bị khích như thế, lập tức rống to: “Đ*t CM ngươi rắm thối ngàn năm! Con rùa nhãi nhép họ Vệ, ta cho ngươi biết, ngươi có thể mắng ông, nhưng ngươi không thể nói ông là chó Bắc Địch. CMN, ta chịu nhục nhiều năm ở Bắc Địch như vậy không phải là vì Đại Sở hay sao?! Nếu không tại ông đây thả nước, ngươi tưởng hôm đó ông không đốt được đống lương thảo kia hả?!”
Vệ Uẩn đứng trước mặt người nọ, im lặng nhìn hắn.
Cố Sở Sinh: Chạy rất nhanh, lăn rất linh hoạt, thoăn thoắt dưới bàn, đến và đi như gió.
“Nếu không phải do Bắc Địch phái tới, vậy còn có thể là ai phái ngươi tới? Đừng tưởng nói lung tung vài câu hay ho là có thể bịp được ta.” Ánh mắt Vệ Uẩn dừng trên thanh sắt đóng dấu, điềm tĩnh nói: “Cho hắn thời hạn một đêm, nếu tối nay hắn không nói thật, ngày mai đóng lên mặt hắn hàng chữ ‘Chó Bắc Địch’.”
Dứt lời, Sở Du vội vã đi tắm rửa thay đồ. Vệ Uẩn quay đầu nhìn về phía Vệ Thu, hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”
“Vệ Uẩn, ĐCM đại gia nhà ngươi!”
Đối phương rống giận, Vệ Uẩn cong khoé môi: “Có bản lĩnh thì ngươi đ* đi.”
Thanh niên: “…”
Vệ Uẩn đã đợi ở nhà từ sớm. Sau khi Sở Du trở lại, nàng giơ tay lên nói với chàng: “Ta đi thay y phục trước, Vệ Thu sẽ báo cáo tình hình cụ thể với đệ.”
Vệ Uẩn cũng lười dây dưa với hắn, sau khi căn dặn hỏi những gì, chàng liền quay đầu rời đi. Đợi ra cửa, Vệ Hạ nhỏ giọng nói: “Hầu gia, kẻ này trông có vẻ đần độn, không giống gian tế.”
“Hắn không phải.”
Vệ Uẩn mở miệng khẳng định. Thật ra tên đó nói đúng, lúc trước quả thật hắn có cơ hội đốt lương thảo, là hắn cố ý thả nước.
“Vâng.”
Hơn nữa, nhìn tướng mạo người này…
Mà tên này mặc dù cứ luôn mồm chửi mắng, nhưng khí độ cũng coi như phóng khoáng, hẳn là không đến nỗi nào.
Vệ Uẩn mím môi.
Biên giới phía Bắc và Bắc Địch chinh chiến quanh năm, có một năm Vệ gia thất bại, đánh mất một thành trì. Dân chúng trong thành chưa kịp rút lui hết, đã bỏ lại một số người, mà nữ tử ở lại đó…
Nhìn tướng mạo tên này hẳn là lai giữa Bắc Địch và Đại Sở, trẻ em như vậy không nhiều, phần lớn có thể đoán ra xuất thân. Người như vậy nếu mà còn làm gian tế cho Bắc Địch thì thật sự tán tận lương tâm.
“Liên quan gì đến ngươi!”
Người này đánh với chàng vài hiệp, võ nghệ coi như “không tồi”, vì vậy trí nhớ của chàng đối với hắn khá sâu.
Mà tên này mặc dù cứ luôn mồm chửi mắng, nhưng khí độ cũng coi như phóng khoáng, hẳn là không đến nỗi nào.
Sở Du: Ta, khinh công nhảy một cái, hái cả minh nguyệt!
Vệ Thu gật đầu, sai người ném người này lên xe ngựa, sau đó đoàn người quay trở về Vệ Phủ.
Vệ Uẩn suy nghĩ từ địa lao ra ngoài. Đến khi lên mặt đất, chàng căn dặn Vệ Hạ: “Nói với bọn họ, đừng tra tấn hắn thật, trước tiên bỏ đói mấy bữa, không nói mới đánh.”
“Vâng.”
Đối phương “phi” một tiếng, Vệ Uẩn cười khẩy: “Được, ngươi cứng đầu, để ta xem ngươi cứng tới mức nào! Đường đường là người Đại Sở lại nhận Bắc Địch làm chủ, e là con chó ngoan của Bắc Địch.”
Vệ Hạ gật đầu, còn định nói gì đó, không ngờ đã thấy Vệ Uẩn đi như bay về phía đại sảnh.
Đến nơi, Vệ Uẩn ngồi trước bàn, đợi một lát mới thấy Sở Du.
Lần này Sở Du đến, ăn mặc hết sức quy củ, không tuỳ tiện giống ngày thường nữa. Chàng nhìn thoáng qua, trong lòng hơi nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Trước khi tẩu đến, đệ đã nhận được tin Bệ hạ sắp xếp Cố Sở Sinh ở lại phủ Trưởng công chúa rồi.”
Thanh niên: “…”
Sở Du nghe thế thì ngẩn người, sau đó cúi đầu, nén cười không nói.
Vệ Uẩn nghi hoặc, nhíu mày hỏi: “Tẩu cười cái gì?”
Đối phương bị khích như thế, lập tức rống to: “Đ*t CM ngươi rắm thối ngàn năm! Con rùa nhãi nhép họ Vệ, ta cho ngươi biết, ngươi có thể mắng ông, nhưng ngươi không thể nói ông là chó Bắc Địch. CMN, ta chịu nhục nhiều năm ở Bắc Địch như vậy không phải là vì Đại Sở hay sao?! Nếu không tại ông đây thả nước, ngươi tưởng hôm đó ông không đốt được đống lương thảo kia hả?!”
“Không có gì.” Sở Du mím môi, lại không thể che giấu nổi ý cười: “Chẳng qua cảm thấy lần này Trưởng công chúa lại được thỏa ước nguyện rồi.”
***
Tác giả có lời muốn nói:Vệ Uẩn đứng trước mặt người nọ, im lặng nhìn hắn.Người này đánh với chàng vài hiệp, võ nghệ coi như “không tồi”, vì vậy trí nhớ của chàng đối với hắn khá sâu.Tác giả có lời muốn nói:
Mặc Thư Bạch: Mời các ngươi kể vài sở trường của mình?
Vệ Uẩn: Ta, một thanh trường thương khuấy đảo càn khôn.
Sở Du: Ta, khinh công nhảy một cái, hái cả minh nguyệt!
Cố Sở Sinh: Ta, kỹ năng mặt đất cực kỳ thành thạo.
Mặc Thư Bạch: Nói tiếng người.
Cố Sở Sinh: Chạy rất nhanh, lăn rất linh hoạt, thoăn thoắt dưới bàn, đến và đi như gió.
Mọi người: …
Một pha hôi của đi vào lòng người của trưởng công chúa, vs kỹ năng mặt đất của mình, cố đại nhân đã lăn thẳng vào phủ công chúa :))))))
Trưởng công chúa cũng lanh tay thật ??
Đoạn tấu hài ở cuối chương đáng iu quá
Ông css gì mà lăn rất linh hoạt, thoăn thoắt dưới bàn chứ
Đọc mấy đoạn của tác giả phía cuối mà tự nhiên thấy thích CSS vl :))))
Câu “có bản lĩnh thì ngươi đ*t đi” của bé Uẩn cười xỉuuu ??
??? Cố Sở Sinh và Trưởng Công Chúa????
Chương này đọc đoạn truy kích trong tối ngoài sáng tưởng tượng như phim. Hồi hộp quá
:)) nghi ngờ trưởng công chúa vì CSS mà đồng ý giúp haha. Thật sự nể mấy ông hoàng đế, đa nghi vô cùng
“Có bản lĩnh thì ngươi đ… đi” mới sợ ???
Với kỹ năng mặt đất của mình css đã lăn thẳng vào phủ trưởng công chúa???
Chưa bao giờ đọc ngôn tình mà có câu chửi tục như này :))))))) má