Sơn Hà Chẩm – Chương 53

Chương 53

Lần này Trưởng công chúa lại được thoả ước nguyện rồi

Editor: Zens Zens

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Cứ nghỉ ngơi như vậy đến ngày hôm sau, sáng sớm Sở Du dậy sớm một chút. Hai người bàn bạc xong xuôi ám hiệu đi đến sòng bạc, Cố Sở Sinh cố ý để lại một số dấu vết, sau đó đi về hướng nội thành. Cố Sở Sinh ở ngoài sáng, Sở Du ở trong tối.

Hai người vừa vào thành chưa được bao lâu, một đám người đã đuổi kịp Cố Sở Sinh. Cố Sở Sinh men theo đường nhỏ chạy băng băng. Hắn chạy rất có kỹ thuật, con hẻm chỉ có thể đi lọt một người, đám người kia đành lần lượt từng người đuổi theo. Cố Sở Sinh vừa chạy vừa quăng đồ, Sở Du cũng ngầm giúp đỡ bố trí chướng ngại cho bọn người kia, hết cả nửa ngày cũng không để người ta bắt được.

Cùng lúc đó, Trưởng công chúa đã dụ Thuần Đức Đế vào sòng bạc. Ám vệ Vệ gia đuổi theo Sở Du phát tín hiệu cho nàng. Sở Du lập tức dựa theo kế hoạch mà ném một mảnh ngói từ trên xà nhà xuống.

Cố Sở Sinh nhìn thấy ám hiệu của Sở Du, hắn dựa vào khinh công mèo ba chân mà trèo lên nóc nhà, chạy về hướng sòng bạc.

Đám ngưi kia đui theoíđ c mt,°cũng chng quanýtâm có lãliu hay không,gim lên nócínhà đui theoôC S Sinhô.

S Du treongưi dưi máihiên, âm thmĬđui theo phíaưsau.

Ba nhóm ngưiómt trưc mtìsau đến sòng¹bc, C S(Sinh đt ngtýva vào caİs, té vàotrong sòng bc.

Biếnc này khiếnèmi ngưi thtkinh. Trưng côngĮchúa và ThunìĐc Đế đangci trang thưngdân đt tinòcưc ch bànđánh bc. Nghe°thy âm thanhnày vang lên,¹trong chp mtêTrưng công chúaôchy lên bov trưc mtThun Đc Đế,dn theo thúv che chThun Đc Đếɪra ngoài.

Mà lúcĩnày sát thfcũng xông vào,]bi vì làsn nghip caĩDiêu gia nên[đám sát thnày không hădng tay. Võcông C SÍSinh không gii,b vây tiđây ging nhưlà bt baưba trong r,có chy đngtri.

C đêm truyđui, đám sátth này đã,sm b CS Sinh chcgin, dù cho³quy đến ngưiđchết nga đĩcũng vn đuiįtheo chém giết.

CfS Sinh bòdưi bàn lănĮqua lăn li,đng tác vôócùng linh hot.

Trưngãcông chúa bov Thun ĐcíĐế, lo lngànói: “Lão gia,ìchúng ta tm…

Khoan đã.”

ThunĨĐc Đế giЇTrưng công chúa)li, ánh mtódng trên ngưiúC S Sinh.Sau khi cauĺmày nhìn mtýlát, ông taơchm rãi hi:“Sao ta thytên đó liging Đi côngıt C giaïnh?”

Lúc trưcíC S Sinhèđích thân vàoúcung t giácľph thân, ngưibình thưng chngôth nào làmra hành đngđnhư vy, vì,thế Thun ĐcɩĐế có nĩtưng sâu scđi vi CS Sinh.

Thy hnb ngưi taótrái đui phi[chém, chân màyÍThun Đc Đếưcàng cau cht.Mt nô tàitóc lm tmĬbc phíaýsau ông taɩbưc lên, nhïging nói: “Lãogia, là CjS Sinh.”

ThunĐc Đế nghevy, v mtľrét lnh, ôngļta gõ qutvào mt thĩv bên cnh,ra lnh: “Cuíngưi cho ta.”:

Lúc này CS Sinh đãósuýt my lnb chém trúng,ămay mà hnta gii dùngìđa thế, chĩvi cái bànìmà li cóíth vn viđám ngưi kiaɨlâu vy.

Bên cnhThun Đc Đếđu là tinhanh, va nhpócuc, thế ccİđã đo lnítrong chp mtɨ.

Mt trong nhngơtên sát thếgin d quát:}Đng lo chuynăbao đng!”

SíDu nm trênĬxà nhà nghethy li này³lp tc nghiýhoc.

Câu nói “Đnglo chuyn bao°đng này loángáthoáng mang theoging điu BcĩĐch. Ngưi HoaKinh không ngheĨra, nhưng SĩDu tng giao¹chiến vi BcưĐch nhiu năm biên cươngĩli ngay lptc phát hinĬra s btĮhp lý .ì

Đây rõ ràngİlà ngưi DiêuDũng phái đến,sao li có]ngưi mang khuâm Bc Đch?

Hômnay trên chiếntrưng, Đi Svà Bc Đchđang đánh nhaud di. DiêuíDũng thân làch soái, nếucó cu kếtèvi Bc Đch

SýDu nghĩ đếnɩđây, c ngưitoát m hôiĪlnh, nhưng nàngílp tc bìnhĩtĩnh li. Khôngĩđúng, nếu nhưDiêu Dũng vàľBc Đch có]cu kết, saoɨông ta dámly ngưi BcjĐch xem nhưĭsát th camình mà dùng?

Nhtĩthi S Dukhông hiu chuyngì, nhưng ánhĩmt vn dánľlên ngưi tênĺsát th kia.

SauЇkhi đ ý,êS Du dnèdn nhn ras bt hplý trong đngơtác ra tayca hn. Nhìnsơ qua, kiếmĨpháp ca hnlà chiêu thcca Đi S,Ĩnhưng đng tácfthu kiếm cuiîcùng thì hơinghiêng mũi kiếmtheo bn năng.Bc Đch đaphn s dngViên nguyt loanĬđao(*), lưi đaoìhơi ngiêng miđcó th khiếnlưi đao cólc chém xungcơ th hơn,ũcho nên đâyòlà đng tácthưng thy ca,ngưi Bc Đch.Nhưng vi kiếmpháp Đi Sĩmà nói, khôngЇkiếm pháp mônphái nào cóļthói quen nhưİvy.

(*) Viên nguytloan đao: đaocó mũi congîthế này

Th vàgiao chiến vitên sát thơkia rõ ràngxut thân tdòng dõi quýtc kinhíthành, chiêu thcĪchính thng, kiếmÎpháp mnh m,ch tp trunggiao chiến, cănbn không nhnÍra s btĮthưng ca tênsát th này.

SýDu suy nghĩtrong chc lát,ìcm thy tênnày không thÍchết ti đây.ĺNàng âm thmıcm thi bc,lúc tên sát[th đến gnĪca s, nànglp tc némìv phía thív kia.

Cũng chínhécn tr trong)chc lát nàykhiến tên sátth thành côngxông ra ngoài,S Du lptc đui theo.Hôm nay nếuĩC S Sinhđã đưc Hoàngïđế phát hin,°tc là đãđưc cu, nàngkhông cn li trông chngna, chi bngĭđui theo tênsát th này,Įchn hn giađưng.

Sát th kiaɩlà k thôngíminh, Hoàng đếivn không dưnhân lc đuiêtheo bn chúng.Vì vy, hnva chy làĩđã tn khôngmy công scmà thoát đưc.

Thyìmình an toàn,êhn th dc,óda lưng lênbc tưng trên(con hm nh,mt tay lybình thuc, cnnp bình, ungmt hơi cnsch.

Sau đó, hnóvt bình thucsang mt bên,ri li lyívi b raếthành tho băngĩbó vết thươngɪcho mình.

Đi làmâxong mi th,ĺhn ly kiếmchng ngưi, vaíđnh ri điưthì bng nghethy tiếng mt{n t cưi,nói: “Nếu trángsĩ đã băngbó xong, vyhãy theo tamt chuyến nhé?”

Ngưi n nghethy vy đtngt rút kiếmch v đng¸sau. Cũng trongnháy mt này,ún t giơtay bt lykhuu tay hn.Khonh khc kiếm}hn rơi xung,}nàng lp tcíra tay đimèhuyt v. Sauúđó ngay lúchn kp phnng, nàng thunthc ra taykéo hàm dưihn ra.

Cơ thưngưi n cngýđ. S Dunhìn hn, lmbm: “Dáng dpîcao ln thtđy.”

Dt li,S Du git¸kiếm bên hông,nói mt câu:Đc ti.” Risau đó, nàngímt tay vácıngưi n, phithng lên nóc)nhà, nhy lênìxung vài cáiđã đến ch)V gia tiếpng.

V Thu dnóngưi đi ơđây, va thyS Du vácmt ngưi tilin sng st.ĩV Thu nhíu¹mày, hi: “Điĩphu nhân, đâylà ai?”

À,ếta cm thytên này cóvn đ nênènht v.”

SìDu b ngưi³xung, kéo vib trên mtđi phương ra.

Mtgương mt đoan(chính xut hintrưc mt miĩngưi, ngũ quanăngưi này sâu,đưng nét cươngíngh, là tưngÍmo đin hìnhca ngưi BcĨĐch. Tuy nhiênso vi ngưiìBc Đch chính:gc, hc mtľkia hơi nông,âmàu da cũngátrng hơn rtnhiu, nht thiɪkhông th xácđnh rõ làngưi đâu.

Nhómngưi V giaĪti đó thytưng mo nàyĭđu không khiĩnhíu mày. VìThu quay đuìnhìn S Du,hi: “Ngài cmthy đây làgian tế ca(Bc Đch?”

Ngheýnói thế, ngưiĩn rõ ràng¹ni cáu, munïnói gì đó,ưm ưm cna ngày.

S Duõgt đu, căn°dn V Thu:ãTrưc tiên cácngưi làm schming hn, loiíb toàn b)nhng th đcìdưc ca t,sĩ ri hnĭkhép hàm li.”ĭ

Vệ Thu gật đầu, sai người ném người này lên xe ngựa, sau đó đoàn người quay trở về Vệ Phủ.

“Đồ rắm thối!”

Đối phương rống giận, Vệ Uẩn cong khoé môi: “Có bản lĩnh thì ngươi đ* đi.”

Vệ Uẩn đã đợi ở nhà từ sớm. Sau khi Sở Du trở lại, nàng giơ tay lên nói với chàng: “Ta đi thay y phục trước, Vệ Thu sẽ báo cáo tình hình cụ thể với đệ.”

Vệ Uẩn nghi hoặc, nhíu mày hỏi: “Tẩu cười cái gì?”***

Dứt lời, Sở Du vội vã đi tắm rửa thay đồ. Vệ Uẩn quay đầu nhìn về phía Vệ Thu, hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”

“Hắn không phải.”Sở Du nghe thế thì ngẩn người, sau đó cúi đầu, nén cười không nói.

Vệ Thu biết Vệ Uẩn hỏi cái gì, hắn gật đầu đáp: “Đại phu nhân không sao, có điều Đại phu nhân mang theo một người về .”

Mọi người: …

Vệ Uẩn nhíu mày, Vệ Thu nói tiếp: “Bề ngoài trông giống người Bắc Địch, hiện đã nhốt ở địa lao rồi.”

Vệ Thu biết Vệ Uẩn hỏi cái gì, hắn gật đầu đáp: “Đại phu nhân không sao, có điều Đại phu nhân mang theo một người về .”

“Ta đi xem thử.”

Vệ Uẩn mím môi.

Vừa nghe hai chữ Bắc Địch, Vệ Uẩn lập tức lưu tâm. Chàng đi thẳng đến địa lao, người kia đã bị treo lên giá hành hình.

“Không có gì.” Sở Du mím môi, lại không thể che giấu nổi ý cười: “Chẳng qua cảm thấy lần này Trưởng công chúa lại được thỏa ước nguyện rồi.”

Vệ Uẩn nhíu mày, Vệ Thu nói tiếp: “Bề ngoài trông giống người Bắc Địch, hiện đã nhốt ở địa lao rồi.”

Vệ Uẩn đứng trước mặt người nọ, im lặng nhìn hắn.

Biên giới phía Bắc và Bắc Địch chinh chiến quanh năm, có một năm Vệ gia thất bại, đánh mất một thành trì. Dân chúng trong thành chưa kịp rút lui hết, đã bỏ lại một số người, mà nữ tử ở lại đó…

Vừa nghe hai chữ Bắc Địch, Vệ Uẩn lập tức lưu tâm. Chàng đi thẳng đến địa lao, người kia đã bị treo lên giá hành hình.

Đối phương nhìn thấy Vệ Uẩn, bật ra tiếng cười nhạo: “Hoá ra là tên tiểu quỷ nhát gan của Vệ gia à. Thế nào, trốn ở hậu phương, nhặt về một cái mạng, bây giờ còn tới diễu võ dương oai trước mặt ông hả?”

Mặc Thư Bạch: Mời các ngươi kể vài sở trường của mình?

Tất cả không lên tiếng, Vệ Uẩn im lặng nhìn hắn.

Vệ Hạ gật đầu, còn định nói gì đó, không ngờ đã thấy Vệ Uẩn đi như bay về phía đại sảnh.

Vệ Uẩn suy nghĩ từ địa lao ra ngoài. Đến khi lên mặt đất, chàng căn dặn Vệ Hạ: “Nói với bọn họ, đừng tra tấn hắn thật, trước tiên bỏ đói mấy bữa, không nói mới đánh.”

“Ta nhận ra ngươi.”

Cố Sở Sinh: Ta, kỹ năng mặt đất cực kỳ thành thạo.Đến nơi, Vệ Uẩn ngồi trước bàn, đợi một lát mới thấy Sở Du.

Chàng lạnh giọng mở miệng: “Mùng ba tháng chín, ngươi từng giao đấu với ta. Khi đó, ngươi vẫn là người của Bắc Địch.”

“Ta nhận ra ngươi.”

Vệ Uẩn nhớ ra hắn, tên này bản lĩnh không tệ, hành sự xảo trá. Lúc đó ban đêm, hắn dẫn theo một trăm người tới đánh lén lương thảo, đúng lúc gặp phải Vệ Uẩn gác đêm.

Thật ra cũng không phải đúng lúc Vệ Uẩn gác đêm, mà là hôm đó phụ thân chàng đặc biệt căn dặn bảo chàng phải canh kỹ kho lương.

Lần này Sở Du đến, ăn mặc hết sức quy củ, không tuỳ tiện giống ngày thường nữa. Chàng nhìn thoáng qua, trong lòng hơi nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Trước khi tẩu đến, đệ đã nhận được tin Bệ hạ sắp xếp Cố Sở Sinh ở lại phủ Trưởng công chúa rồi.”

Lúc trước chưa phát giác chuyện gì, chàng cũng không suy nghĩ quá sâu. Vệ Trung bảo chàng canh thì chàng cứ canh, kết quả đúng là xảy ra chuyện thật.

Vệ Uẩn: Ta, một thanh trường thương khuấy đảo càn khôn.

Người này đánh với chàng vài hiệp, võ nghệ coi như “không tồi”, vì vậy trí nhớ của chàng đối với hắn khá sâu.

Vệ Uẩn nghe nói thế, chân mày càng cau chặt hơn, ngước mắt nhìn đối phương: “Ai phái ngươi tới?”

Giờ phút này nhìn thấy hắn bị nhốt tại đây, Vệ Uẩn nhíu mày: “Ngươi đến Hoa Kinh làm gì?”

Vệ Uẩn mở miệng khẳng định. Thật ra tên đó nói đúng, lúc trước quả thật hắn có cơ hội đốt lương thảo, là hắn cố ý thả nước.

“Đại phu nhân nói hắn tới ám sát Cố Sở Sinh.”

Lúc trước chưa phát giác chuyện gì, chàng cũng không suy nghĩ quá sâu. Vệ Trung bảo chàng canh thì chàng cứ canh, kết quả đúng là xảy ra chuyện thật.Tác giả có lời muốn nói:Vệ Uẩn nhớ ra hắn, tên này bản lĩnh không tệ, hành sự xảo trá. Lúc đó ban đêm, hắn dẫn theo một trăm người tới đánh lén lương thảo, đúng lúc gặp phải Vệ Uẩn gác đêm.

Vệ Uẩn nghe nói thế, chân mày càng cau chặt hơn, ngước mắt nhìn đối phương: “Ai phái ngươi tới?”

Tất cả không lên tiếng, Vệ Uẩn im lặng nhìn hắn.

“Liên quan gì đến ngươi!”

Chàng lạnh giọng mở miệng: “Mùng ba tháng chín, ngươi từng giao đấu với ta. Khi đó, ngươi vẫn là người của Bắc Địch.”

Đối phương “phi” một tiếng, Vệ Uẩn cười khẩy: “Được, ngươi cứng đầu, để ta xem ngươi cứng tới mức nào! Đường đường là người Đại Sở lại nhận Bắc Địch làm chủ, e là con chó ngoan của Bắc Địch.”

Vệ Uẩn cũng lười dây dưa với hắn, sau khi căn dặn hỏi những gì, chàng liền quay đầu rời đi. Đợi ra cửa, Vệ Hạ nhỏ giọng nói: “Hầu gia, kẻ này trông có vẻ đần độn, không giống gian tế.”

“Đồ rắm thối!”

“Vệ Uẩn, ĐCM đại gia nhà ngươi!”

“Nếu không phải do Bắc Địch phái tới, vậy còn có thể là ai phái ngươi tới? Đừng tưởng nói lung tung vài câu hay ho là có thể bịp được ta.” Ánh mắt Vệ Uẩn dừng trên thanh sắt đóng dấu, điềm tĩnh nói: “Cho hắn thời hạn một đêm, nếu tối nay hắn không nói thật, ngày mai đóng lên mặt hắn hàng chữ ‘Chó Bắc Địch’.”

“Đại phu nhân nói hắn tới ám sát Cố Sở Sinh.”

Đối phương bị khích như thế, lập tức rống to: “Đ*t CM ngươi rắm thối ngàn năm! Con rùa nhãi nhép họ Vệ, ta cho ngươi biết, ngươi có thể mắng ông, nhưng ngươi không thể nói ông là chó Bắc Địch. CMN, ta chịu nhục nhiều năm ở Bắc Địch như vậy không phải là vì Đại Sở hay sao?! Nếu không tại ông đây thả nước, ngươi tưởng hôm đó ông không đốt được đống lương thảo kia hả?!”

Vệ Uẩn đứng trước mặt người nọ, im lặng nhìn hắn.

Cố Sở Sinh: Chạy rất nhanh, lăn rất linh hoạt, thoăn thoắt dưới bàn, đến và đi như gió.

“Nếu không phải do Bắc Địch phái tới, vậy còn có thể là ai phái ngươi tới? Đừng tưởng nói lung tung vài câu hay ho là có thể bịp được ta.” Ánh mắt Vệ Uẩn dừng trên thanh sắt đóng dấu, điềm tĩnh nói: “Cho hắn thời hạn một đêm, nếu tối nay hắn không nói thật, ngày mai đóng lên mặt hắn hàng chữ ‘Chó Bắc Địch’.”

Dứt lời, Sở Du vội vã đi tắm rửa thay đồ. Vệ Uẩn quay đầu nhìn về phía Vệ Thu, hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”

“Vệ Uẩn, ĐCM đại gia nhà ngươi!”

Đối phương rống giận, Vệ Uẩn cong khoé môi: “Có bản lĩnh thì ngươi đ* đi.”

Thanh niên: “…”

Vệ Uẩn đã đợi ở nhà từ sớm. Sau khi Sở Du trở lại, nàng giơ tay lên nói với chàng: “Ta đi thay y phục trước, Vệ Thu sẽ báo cáo tình hình cụ thể với đệ.”

Vệ Uẩn cũng lười dây dưa với hắn, sau khi căn dặn hỏi những gì, chàng liền quay đầu rời đi. Đợi ra cửa, Vệ Hạ nhỏ giọng nói: “Hầu gia, kẻ này trông có vẻ đần độn, không giống gian tế.”

“Hắn không phải.”

Vệ Uẩn mở miệng khẳng định. Thật ra tên đó nói đúng, lúc trước quả thật hắn có cơ hội đốt lương thảo, là hắn cố ý thả nước.

“Vâng.”

Hơn nữa, nhìn tướng mạo người này…

Mà tên này mặc dù cứ luôn mồm chửi mắng, nhưng khí độ cũng coi như phóng khoáng, hẳn là không đến nỗi nào.

Vệ Uẩn mím môi.

Biên giới phía Bắc và Bắc Địch chinh chiến quanh năm, có một năm Vệ gia thất bại, đánh mất một thành trì. Dân chúng trong thành chưa kịp rút lui hết, đã bỏ lại một số người, mà nữ tử ở lại đó…

Nhìn tướng mạo tên này hẳn là lai giữa Bắc Địch và Đại Sở, trẻ em như vậy không nhiều, phần lớn có thể đoán ra xuất thân. Người như vậy nếu mà còn làm gian tế cho Bắc Địch thì thật sự tán tận lương tâm.

“Liên quan gì đến ngươi!”

Người này đánh với chàng vài hiệp, võ nghệ coi như “không tồi”, vì vậy trí nhớ của chàng đối với hắn khá sâu.

Mà tên này mặc dù cứ luôn mồm chửi mắng, nhưng khí độ cũng coi như phóng khoáng, hẳn là không đến nỗi nào.

Sở Du: Ta, khinh công nhảy một cái, hái cả minh nguyệt!

Vệ Thu gật đầu, sai người ném người này lên xe ngựa, sau đó đoàn người quay trở về Vệ Phủ.

Vệ Uẩn suy nghĩ từ địa lao ra ngoài. Đến khi lên mặt đất, chàng căn dặn Vệ Hạ: “Nói với bọn họ, đừng tra tấn hắn thật, trước tiên bỏ đói mấy bữa, không nói mới đánh.”

“Vâng.”

Đối phương “phi” một tiếng, Vệ Uẩn cười khẩy: “Được, ngươi cứng đầu, để ta xem ngươi cứng tới mức nào! Đường đường là người Đại Sở lại nhận Bắc Địch làm chủ, e là con chó ngoan của Bắc Địch.”

Vệ Hạ gật đầu, còn định nói gì đó, không ngờ đã thấy Vệ Uẩn đi như bay về phía đại sảnh.

Đến nơi, Vệ Uẩn ngồi trước bàn, đợi một lát mới thấy Sở Du.

Lần này Sở Du đến, ăn mặc hết sức quy củ, không tuỳ tiện giống ngày thường nữa. Chàng nhìn thoáng qua, trong lòng hơi nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Trước khi tẩu đến, đệ đã nhận được tin Bệ hạ sắp xếp Cố Sở Sinh ở lại phủ Trưởng công chúa rồi.”

Thanh niên: “…”

Sở Du nghe thế thì ngẩn người, sau đó cúi đầu, nén cười không nói.

Vệ Uẩn nghi hoặc, nhíu mày hỏi: “Tẩu cười cái gì?”

Đối phương bị khích như thế, lập tức rống to: “Đ*t CM ngươi rắm thối ngàn năm! Con rùa nhãi nhép họ Vệ, ta cho ngươi biết, ngươi có thể mắng ông, nhưng ngươi không thể nói ông là chó Bắc Địch. CMN, ta chịu nhục nhiều năm ở Bắc Địch như vậy không phải là vì Đại Sở hay sao?! Nếu không tại ông đây thả nước, ngươi tưởng hôm đó ông không đốt được đống lương thảo kia hả?!”

“Không có gì.” Sở Du mím môi, lại không thể che giấu nổi ý cười: “Chẳng qua cảm thấy lần này Trưởng công chúa lại được thỏa ước nguyện rồi.”

***

Tác giả có lời muốn nói:Vệ Uẩn đứng trước mặt người nọ, im lặng nhìn hắn.Người này đánh với chàng vài hiệp, võ nghệ coi như “không tồi”, vì vậy trí nhớ của chàng đối với hắn khá sâu.Tác giả có lời muốn nói:

Mặc Thư Bạch: Mời các ngươi kể vài sở trường của mình?

Vệ Uẩn: Ta, một thanh trường thương khuấy đảo càn khôn.

Sở Du: Ta, khinh công nhảy một cái, hái cả minh nguyệt!

Cố Sở Sinh: Ta, kỹ năng mặt đất cực kỳ thành thạo.

Mặc Thư Bạch: Nói tiếng người.

Cố Sở Sinh: Chạy rất nhanh, lăn rất linh hoạt, thoăn thoắt dưới bàn, đến và đi như gió.

Mọi người: …

 

4.9 20 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

230 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nga Đỗ
Nga Đỗ
4 Năm Cách đây

Một pha hôi của đi vào lòng người của trưởng công chúa, vs kỹ năng mặt đất của mình, cố đại nhân đã lăn thẳng vào phủ công chúa :))))))

Mỹ Loan
Mỹ Loan
4 Năm Cách đây

Trưởng công chúa cũng lanh tay thật ??

Kylin
Kylin
4 Năm Cách đây

Đoạn tấu hài ở cuối chương đáng iu quá
Ông css gì mà lăn rất linh hoạt, thoăn thoắt dưới bàn chứ

Jeyy
Jeyy
4 Năm Cách đây

Đọc mấy đoạn của tác giả phía cuối mà tự nhiên thấy thích CSS vl :))))
Câu “có bản lĩnh thì ngươi đ*t đi” của bé Uẩn cười xỉuuu ??

Phượng
Phượng
4 Năm Cách đây

??? Cố Sở Sinh và Trưởng Công Chúa????

Như Huỳnh
Như Huỳnh
4 Năm Cách đây

Chương này đọc đoạn truy kích trong tối ngoài sáng tưởng tượng như phim. Hồi hộp quá

Sundomm
Sundomm
4 Năm Cách đây

:)) nghi ngờ trưởng công chúa vì CSS mà đồng ý giúp haha. Thật sự nể mấy ông hoàng đế, đa nghi vô cùng

Giangquan91
Giangquan91
3 Năm Cách đây

“Có bản lĩnh thì ngươi đ… đi” mới sợ ???

Vinh
Vinh
3 Năm Cách đây

Với kỹ năng mặt đất của mình css đã lăn thẳng vào phủ trưởng công chúa???

Thanh Thư
Thanh Thư
3 Năm Cách đây

Chưa bao giờ đọc ngôn tình mà có câu chửi tục như này :))))))) má

230
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!