Chương 54
Phượng Lăng Lạc Châu, nơi huynh trưởng nàng chôn thân
Editor: Zens Zens
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nghe thấy lời Sở Du, bấy giờ Vệ Uẩn mới sực nhận ra. Dựa theo tính cách của Trưởng công chúa, e là Cố Sở Sinh vào phủ bà giống như đưa dê vào miệng cọp, lại còn là loại dê thượng hạng.
Chàng cũng không nhịn được cười: “Cố đại nhân thật có diễm phúc, chắc chắc sẽ là quãng thời gian tuyệt vời.”
“Thôi đừng nói linh tinh nữa.”
Sở Du quay đầy nhìn qua: “Hôm nay Cố Sở Sinh đã cáo trạng, bước tiếp theo phải làm thế nào?”
“Đệ sẽ viết thư cho Tống Thế Lan.” Vệ Uẩn bình tĩnh đáp: “Tạm thời chờ đợi.”
Sở Du gật đầu, nhưngệngẫm nghĩ mộtíhồi, nàng lạiạthở dài: “Đángíthương cho báchỏtính rồi.”
VệẫUẩn không lênễtiếng, Sở Duἱsợ Vệ Uẩnólại ôm đồmừtrách nhiệm vàoắngười, liền nói:é“Ta chỉ nóiĭlung tung thôi,iđệ đừng đểỵtrong lòng. Lỗiísai không phải°tại đệ, làЇdo Diêu Dũng.”ữ
“Tướng sĩ khôngọra chiến trườngĨmà lại trốnɨphía sau giởỗtrò quỷ kế,íchẳng lẽ đâyἳkhông phải lỗiḽcủa đệ?”
VệỡUẩn cười: “DiêuÍDũng có lỗi,ĩđệ cũng có.ỉCó điều…” Ánhẳmắt Vệ Uẩnưxa xăm: “Đệícũng sẽ khôngĮhối hận màèthôi.”
Sở Duļkhông lên tiếng,ònàng không biếtờlàm sao đểἱan ủi. VệÏUẩn ngẩng đầujnhìn nàng, hồiἰlâu sau lạiỵnói: “Tạm thời:không đề cậpÍnhững chuyện này,ờthật ra hômỳnay đệ đếnèchủ yếu làìmuốn bàn bạcıvới tẩu mộtÍchuyện.”
“Đệ nói)đi.”
Nhìn vẻẫmặt trịnh trọngīcủa Vệ Uẩn,ớSở Du vộiíngồi thẳng người.ìÁnh mắt VệïUẩn ẩn chứaậđôi phần cayĩđắng: “Kỳ thậtẫnhân tài VệÍgia đông đảo,Írất nhiều chuyệníkhông cần tẩuïtẩu đi làm.ỉSau này, tẩuịhãy lo choõbản thân nhiềuἱhơn. Chuyện xưaậnhư mây khói,°nên buông thìỉhãy buông, nếu,như không thểἵbuông, sao khôngἷnhặt lên tuósửa một phen?”ụ
Sở Du ngẩn]người. Lát sau,ínàng liền hiểuẻra Vệ Uẩnđđang ám chỉớchuyện nàng cứuỵCố Sở Sinh.ĮNàng vội đáp:ử“Cứu hắn chỉôlà một cái¸nhấc tay, chẳngỉqua ta cảm‹thấy ta tươngàđối thích hợpìtrong chuyện này.)Ai hợp thìầngười đó làmỉthôi, Tiểu Thất,ưđệ đang loįlắng chuyện gì?”ἶ
Vệ Uẩn không]lên tiếng. SởấDu ngẫm nghĩïrồi nói: “Đệ}lo lắng taɩbị thương à?ἴChuyện này khôngįcần lo, trongĮlòng ta tựíhiểu rõ.”
VệỹUẩn trầm mặcjcúi đầu. SởắDu cảm giácờkhông ổn, lạiợnói tiếp: “Hayồlà đệ cảmõthấy ta thânĩlà Đại phuἲnhân Vệ gia,mà làm nhữngđchuyện như vậyưsẽ mất thânặphận?”
Dứt lời,ịSở Du bènɨcười: “Chuyện nàyờlại chẳng phảiẹlàm công khai,:người ngoài khôngỏbiết được. Mọiívật đều cóỉchỗ hữu dụng,ỵta có thểịgiúp…”
Lời cònàchưa dứt, VệḻUẩn đã đứngídậy: “Đệ cònĩcó việc khác,ìtẩu tẩu cứļtự nhiên.”
SởìDu bị hànhăđộng này củaọchàng làm choốchẳng hiểu môỹtê gì. Vệ]Hạ, Vệ Thuêđi ra theoộVệ Uẩn. Vệ{Hạ khuyên giải:Į“Đại phu nhânЇcũng chỉ có¹ý tốt, mặc¹dù hơi lỗĩmãng, nhưng mọiíchuyện chỉ cầnơnhìn kết quảἰlà được, ngài…”ẩ
“Không cần nóiònữa.”
Vệ Uẩnἲbình tĩnh mở(miệng, cắt ngangilời Vệ Hạ.ἴVệ Hạ ngẩngĩđầu nhìn chàng,ớthấy vẻ mặtịVệ Uẩn điềmἳtĩnh nói: “Làịlỗi của ta,ỉtẩu tẩu nóiịđều có lý.ỉTẩu ấy cóặlựa chọn củaĩmình, quả thậtĮchuyện này tẩu,ấy làm làỉthích hợp nhất.ỷNgười bằng lòngìlàm, làm rấtểtốt. Ta ngoạiítrừ lo lắngặcũng không nghĩɩgì cả.”
“CốfSở Sinh vốn}là thanh niênɨtuấn tài, chuyệnịcủa họ đángİlý không đếnïlượt ta loɪlắng. Đại caìđã đi, khôngfthể bắt tẩuἵtẩu thủ tiếtỉcả đời vìĩhuynh ấy thật,ộcứ thế đi.”Ĭ
Dứt lời, chàngỉxoay người điìvào thư phòng:í“Không lo nữa,ảcũng lo khôngỉđược.”
Vệ Hạ¸bị những lời¸này của chàngĩlàm á khẩu,ikhông biết phảiúđáp tiếp thếănào. Thấy VệĩUẩn ngồi vàoỉbàn, bắt đầuḻphê duyệt tìnhìbáo của Vệígia ở cácìnơi, Vệ Hạằmặt mày đauưkhổ nói: “Thuộcỉhạ vào phòngỉbếp xem thuốc¹cho Hầu giaýnấu xong chưa.”ị
Dứt lời, VệưHạ xoay ngườiýbỏ chạy. VệỉThu đứng sauêlưng Vệ Uẩn,įmột lúc sau,]Vệ Thu mớiĮchậm rãi nói:ẩ“Thật ra chuyệnệnày không liênửquan đến ngài,óngài không vuiỳcái gì?”
Ngheẵnói thế ,ítay Vệ Uẩnổkhựng lại, mựcợthấm xuống mặtẵgiấy. Chàng rũ)mi, che giấuõcảm xúc trongẫmắt.
“Ta không thích.”ò
Chàng lạnh nhạtừmở miệng: “Cũngứkhông biết tạiĮsao không vui,ẻcó lẽ làỉvì Đại ca,ỏhoặc có lẽịlà vì taịích kỷ, quá[ỷ lại vào¹tẩu tẩu, cứímuốn tẩu ấyỉở lại trongἵphủ cả đời.”ị
“Có lúc taịthật sự khôngĩhiểu, tại saoụnhững nữ tửĩđó nhất địnhừphải lấy chồng?ẹGiống như khôngừlấy chồng, khôngôthành hôn, khôngḻcó con làốcuộc đời họíbị huỷ hoạiẹvậy. Nhưng nếuứkhông gặp đượcÎngười mình thích,īngười một nhàơsống bên nhau¸cả đời khôngọphải rất tốtísao?”
Nói xong,ãánh mắt VệểUẩn toát lênɪsự mờ mịt:ẻ“Ta sẽ hiếuẩkính tẩu tẩu,ằnếu người loἳlắng không cóɨai chăm sócđma chay lúcẵvề già, vậyἵthì hôm nayìVệ gia cònácó năm vịìtiểu công tử,ìchọn đại mộténgười cho tẩuấtẩu nuôi cũngểchẳng sao. Nếuìtẩu ấy lo¸lắng sau nàyĬbị người ngoàiỳức hiếp, vậyἷta sẽ vìЇngười mà kiếmἰmột danh hiệuầcáo mệnh. Cóìta che chở,ựdù tẩu ấyİchọc thủng trờiỷxanh thì đãĬsao?”
“Tẩu ấyĨlấy chồng, nhấtừlà lấy ngườiụnhư Cố SởịSinh, nhỡ sauônày bị ứcýhiếp, ngươi nóiãxem phải làmfsao? Nhà aiĩngười nấy lo,ýlẽ nào taẹphải ép CốồSở Sinh khôngḹđược hưu tẩuĩấy?”
Vệ Uẩnïcàng nói càngĩsầu não, nóiẽxong lời cuốiıcùng, chàng cũngẹgác bút, nặngỗnề thở dàiỉ: “Ta chỉẻcảm thấy tênúCố Sở Sinhìnày không được,ínhưng chẳng thểậcản nổi. Taừcó thể làmĩgì chứ?”
“CốľSở Sinh khôngỉđược, còn nhữngỉngười khác thìÍđược sao?”
VệéThu bình tĩnhẩđặt câu hỏi,ảVệ Uẩn ngẩnἲngười. Mất cảởnửa ngày, chàng°mới ậm ừἲđáp: “Bây giờ…ìđại khái taìvẫn chưa gặpỉđược ứng viênậtốt nhất.”
VệÎThu không nóiậgì nữa, nóièđến đây rồiɨcũng chẳng cònẽgì hay đểờnói tiếp nữa.
Hắnἰnhìn Vệ Uẩnớngồi yên tạiểchỗ, dường nhưầđang suy nghĩİđiều gì, bènénhắc: “Chủ tử,¹hay là đọcỳtình báo tiếpýđi.”
“Ừ.” VệÍUẩn bị hắnặgọi sực tỉnh,íkhông muốn suyìnghĩ thêm nữa,ỉcúi đầu nhìnỡvề phía tìnhíbáo.
Tuy nhiên chàngỵvẫn cảm thấyḹdường như menítheo câu hỏiócủa Vệ Thuấđặt ra, nộiổtâm có cáiõgì đó bấtЇthường.
Hình như chàngợnhận ra gìỗđó, nhưng lại¹không nắm rõ.ựThế là chàngìgiấu ở nơiIsâu nhất, dứtũkhoát đứng canh²giữ bên cạnh,ἳkhông chạm vào,nữa.
Vệ Uẩn vàỳSở Du nóiạchuyện xong, sángửsớm hôm sau,ỹCố Sở Sinhḷđã tỉnh lạiìở phủ Trưởngâcông chúa.
Khi hắnậtỉnh lại, thanởlò trong phòngộđang đốt hừngêhực, cứ nhưįmùa hè nóng³bức, không hềẽcó cảm giácɩlạnh lẽo. Vết³thương của hắnỵđã băng bóĪkỹ, trên ngườiἲmặc một bộọtrường bào băngếti xanh lamđhở cả nửaăngực.
Trưởng công chúaệngồi bên cạnh.àNhìn thấy CốἳSở Sinh mởếmắt, bà vộiẽvàng thò ngườiἶqua, phe phẩy‹quạt cho CốợSở Sinh, némụmột ánh mắtẳquyến rũ: “Ấy,ĩngươi tỉnh rồi?”°
Cố Sở Sinhívừa thấy Trưởng]công chúa làịđã biết khôngửổn. Hắn cốĩtỏ vẻ điềmạtĩnh, nhấc tayἴkéo chăn phủĮlên y phụcơcủa mình, sauẽđó nói vớiíTrưởng công chúaíở bên trên:ΓXin công chúaửtự trọng, Cốấmỗ là ngoạiἱnam, thỉnh CôngÎchúa cách xaẳCố mỗ mộtáchút, tránh vấyờbẩn thanh danh{ngài.”
“Ôi trời,ỉngươi và tafcần gì nóiḹtới thanh danh}hay không chứ?”ỵ
Trưởng công chúaĺchớp mắt: “Ngươiòđã vào phủịTrưởng công chúaĩrồi, còn thanhídanh gì nữa¹mà nói?
Cố SởđSinh im re,ịsiết chặt vạtЇáo mình trongỳtay, nhìn chằmíchằm nóc giường,ĩcăng thẳng.
Đúng lúc¹này, một tiếngửcười khẽ truyềnİtừ bên ngoàiềvào: “Hai ngườiĩđang làm gìiđấy?”
Trưởng côngỗchúa ngẩng đầuἶnhìn ra ngoài,ỉmột nam tửắtóc dài buộcộđai ngọc sauïlưng, mặc trườngàsam xanh lam,ìbưng một chénÏthuốc, thong thảἰung dung bướcÎvào.
Vẻ mặt hắn tuấn nhã, trông ngũ quan hết sức dịu dàng, khiến người ta không hề cảm giác được chút uy hiếp nào. Tướng mạo này khiến cả người hắn toát lên sự gần gũi vô cùng.
Tuy nhiên ít nhiều lần có chút khó chịu, thế là thời gian đọc tình báo với nhau trở nên vô cùng quý giá. Hai người yên lặng chia sẻ tin tức có giá trị với đối phương.
Cố Sở Sinh ngẫm nghĩ, đổi đề tài: “Sắp tới ngài có dự định gì?”
Nghe giọng nói này, Cố Sở Sinh thở phào. Trưởng công chúa cách xa hắn ra, nhìn người nọ: “Cố Sở Sinh tới đây, ngươi còn lo lắng hơn cả ta đấy.”
Người nọ đột nhiên mở miệng, chậm rãi quay trở lại. Cố Sở Sinh có hơi kinh ngạc, không hiểu vì sao người nọ lại đột nhiên nói với hắn điều này.
Đời trước, lúc hắn còn sống thường nói với Cố Sở Sinh, đối với hắn, chẳng qua Trưởng công chúa xem trọng ở gương mặt giống Mai Hàm Tuyết mà thôi. Tuy nhiên, chờ sau khi hắn chết thật rồi, lúc Cố Sở Sinh đi theo Trưởng công chúa đưa hắn vào Hoàng lăng, Cố Sở Sinh hỏi bà: “Nếu Công chúa vì Mai Hàm Tuyết mà giữ ngài ấy nhiều năm như vậy, tại sao cuối cùng người được mai tán trong Hoàng lăng không phải là Mai Hàm Tuyết mà lại là ngài ấy?”
“Phân ưu cùng Công chúa vốn là bổn phận của thần.” Đối phương đáp lời, bước tới bên cạnh Cố Sở Sinh, đỡ Cố Sở Sinh dậy, đưa chén thuốc cho hắn.
“Hửm?”
“Rất tốt.”
Cố Sở Sinh trầm mặc cầm lấy chén thuốc kia, một hồi sau, rốt cuộc mới đắn đo mở miệng: “Tạ ơn…”
Sở Du còn chưa dứt lời, Vệ Uẩn đã bật ra cái tên. Sở Du ngẩng phắt đầu dậy, cả kinh thất sắc, vội hỏi: “Đệ lặp lại lần nữa xem, nơi nào?”
Cố Sở Sinh nhất thời không biết phải nói sao.
“Tên tuổi khi xưa, không cần nhắc lại.”
Tiết Hàn Mai cười: “Dĩ vãng, ta chỉ cầu xin được ở cạnh nàng cả đời, bây giờ cuối cùng cũng có thể ở cạnh nàng, ta còn có gì không hài lòng?”
Thế nhưng, hắn chưa bao giờ tin.
“Năm đó ta thích Mai Hàm Tuyết là thật lòng, về sau ta thích chàng cũng là thật lòng.”
Hắn nhẹ nhàng nói một câu khiến Cố Sở Sinh nuốt những lời còn lại vào miệng. Cố Sở Sinh suy nghĩ, gật đầu đáp: “Cũng tốt.”
“Còn có thể có dự định gì?”
Lúc đó Trưởng công chúa không lên tiếng. Lát sau, bà mới khẽ cười.“Tên tuổi khi xưa, không cần nhắc lại.”
Hắn nâng chén uống cạn thuốc, giống như không cảm giác được vị đắng. Người nọ đứng chờ hắn, Trưởng công chúa ở bên cạnh nhìn, cảm thấy chẳng thú vị nên nói với người nọ: “Các người từ từ trò chuyện, ta đi trước.”
Dứt lời, không đợi người nọ mở miệng, Trưởng công chúa đã xoay người bỏ đi.
“Phượng Lăng.”
Đợi không còn nhìn thấy bóng dáng Trưởng công chúa, Cố Sở Sinh mới quay đầu đánh giá người trước mặt.
Người này cho những người khác lui xuống, thuần thục đứng lên thay than trong lò, lại còn thêm hương vào trong than lửa.
“Rốt cuộc ta phải làm thế nào…” Trưởng công chúa rơi nước mắt, ôm ngực, cắn răng mở miệng: “Có phải muốn ta móc tim ra thì các người mới biết ta thật sự thích chàng không?”
“Phân ưu cùng Công chúa vốn là bổn phận của thần.” Đối phương đáp lời, bước tới bên cạnh Cố Sở Sinh, đỡ Cố Sở Sinh dậy, đưa chén thuốc cho hắn.
“Nàng thích ngửi mùi hương, tùy tâm trạng khác nhau, phong cách yêu thích cũng có chỗ khác nhau.”
Cố Sở Sinh gật đầu, nở nụ cười từ tận đáy lòng: “Ngài có thể nghĩ thông thì không còn gì tốt hơn.”
Trước giờ tuổi tác không hề ảnh hưởng đến Trưởng công chúa, cho dù bao nhiêu tuổi, bà vẫn đều xinh đẹp động lòng người như vậy. Mãi đến thời khắc đó, Cố Sở Sinh mới bỗng nhiên phát hiện Trưởng công chúa già rồi.“Vậy… cũng tốt.”
Người nọ đột nhiên mở miệng, giọng nói bình đạm: “Hôm nay ta đã là người điều chế hương giỏi, nhưng so với huynh chỉ là công phu mèo cào. Hiện giờ đúng lúc huynh ở đây, chi bằng ở phủ Công chúa dạy ta một ít?”
“Ngài đã mở miệng, Cố mỗ sao dám từ chối?” Cố Sở Sinh cười khổ, một lát sau, hắn nói tiếp: “Bây giờ ngài sống thế nào?”
Đợi không còn nhìn thấy bóng dáng Trưởng công chúa, Cố Sở Sinh mới quay đầu đánh giá người trước mặt.Hắn ngồi quỳ trước giường, hồi lâu sau mới chậm chạp mở miệng nói một câu: “Xin lỗi.”
“Rất tốt.”
“Ta đã nói với chàng lời này trăm nghìn lần, chàng không tin.”
Đối phương gật đầu: “Suốt nửa đời người, chưa bao giờ có quãng thời gian khiến ta an giấc như thế.”
Nhớ đến kết cục của người này và Trưởng công chúa, Cố Sở Sinh nảy sinh sự không đành lòng, chỉ có thể nói: “Trưởng công chúa điện hạ thật lòng thích ngài.”
Hai người hàn huyên một lát rồi Tiết Hàn mai đi ra ngoài. Ngay đêm đó, trời đổ một trận tuyết mùa đông thật lớn.
“Ta biết.”
“Vậy thì tốt.” Cố Sở Sinh gật đầu, lặp lại: “Vậy thì tốt.”
“Bây giờ ta có tên mới, là Tiết Hàn Mai.”
Dứt lời, không đợi người nọ mở miệng, Trưởng công chúa đã xoay người bỏ đi.
Người nọ đột nhiên mở miệng, chậm rãi quay trở lại. Cố Sở Sinh có hơi kinh ngạc, không hiểu vì sao người nọ lại đột nhiên nói với hắn điều này.
“Vậy thì tốt.” Cố Sở Sinh gật đầu, lặp lại: “Vậy thì tốt.”
Đối phương mỉm cười, trong giọng nói pha chút cay đắng: “Nàng vẫn còn nhớ hắn. Ngươi xem, người kia tên Mai Hàm Tuyết, hôm nay tên của ta cũng chỉ là đảo ngược tên người kia mà thôi.”
“Ngài đừng nghĩ nhiều quá …”
“Nơi này có chút thú vị…” Vệ Uẩn bỗng nhìn một trang tình báo, cười nói: “Địa phương này vẫn luôn phái người cầu viện triều đình, nhưng nơi đây vốn không hề bị bao vây, chỉ bị chặn ba đường nhân mã, không biết có phải Huyện lệnh sợ mất mật nên vội vàng cầu cứu như vậy không?”
Mỗi ngày Sở Du sẽ cố định thời gian đến đọc tình báo, nghe ngóng tin tức các nơi. Gần đây nàng và Vệ Uẩn nói chuyện càng ngày càng ít. Vệ Uẩn nhận ra, nhưng cũng không nhiều lời, dường như mơ hồ cảm thấy ít nói như vậy cũng là đúng.
“Phượng Lăng, Lạc Châu .”
Cố Sở Sinh nhất thời không biết phải nói sao.
“Ngài đã mở miệng, Cố mỗ sao dám từ chối?” Cố Sở Sinh cười khổ, một lát sau, hắn nói tiếp: “Bây giờ ngài sống thế nào?”
Hắn không nói ra lời phía sau, nhưng Cố Sở Sinh cũng hiểu suy nghĩ của hắn. Tâm tư người này luôn rất khó chuyển dời, Cố Sở Sinh thấy không khuyên được thì cũng không khuyên nữa, chỉ hỏi: “Hiện nay, ngài có gì không thoải mái không?”
Chuyện giữa người này và Trưởng công chúa vẫn luôn là cắt không đứt, mà quan tâm lại loạn. Kiếp trước, không lâu sau thì hắn bệnh chết. Khi hắn chết, Trưởng công chúa giải tán toàn bộ trai lơ bên cạnh, chết sống ầm ĩ đòi truy phong hắn là Phò mã, đặt hắn vào Hoàng lăng.
Tiết Hàn Mai lắc đầu, lại không chịu nói thêm gì nữa.
“Nàng thích ngửi mùi hương, tùy tâm trạng khác nhau, phong cách yêu thích cũng có chỗ khác nhau.”
Đời trước, lúc hắn còn sống thường nói với Cố Sở Sinh, đối với hắn, chẳng qua Trưởng công chúa xem trọng ở gương mặt giống Mai Hàm Tuyết mà thôi. Tuy nhiên, chờ sau khi hắn chết thật rồi, lúc Cố Sở Sinh đi theo Trưởng công chúa đưa hắn vào Hoàng lăng, Cố Sở Sinh hỏi bà: “Nếu Công chúa vì Mai Hàm Tuyết mà giữ ngài ấy nhiều năm như vậy, tại sao cuối cùng người được mai tán trong Hoàng lăng không phải là Mai Hàm Tuyết mà lại là ngài ấy?”
Lúc đó Trưởng công chúa không lên tiếng. Lát sau, bà mới khẽ cười.
Mắt bà hàm chứa nước mắt, bật cười mỉa mai: “Ta cũng đã chôn cất chàng vào Hoàng lăng rồi, sao các ngươi vẫn không tin ta thật sự thích chàng chứ?”
Trước giờ tuổi tác không hề ảnh hưởng đến Trưởng công chúa, cho dù bao nhiêu tuổi, bà vẫn đều xinh đẹp động lòng người như vậy. Mãi đến thời khắc đó, Cố Sở Sinh mới bỗng nhiên phát hiện Trưởng công chúa già rồi.
Cố Sở Sinh ngẩn người, vội đáp: “Ngài không cần nghĩ nhiều, đây vốn là ý nguyện của phụ thân ta.”
Mắt bà hàm chứa nước mắt, bật cười mỉa mai: “Ta cũng đã chôn cất chàng vào Hoàng lăng rồi, sao các ngươi vẫn không tin ta thật sự thích chàng chứ?”
“Huynh hỏi chuyện này làm gì?” Tiết Hàn Mai cảm thấy kỳ lạ, nói tiếp: “Đương nhiên là ta thoải mái hơn huynh rất nhiều.”
“Ta đã nói với chàng lời này trăm nghìn lần, chàng không tin.”
Tiết Hàn Mai nghe đến phụ thân của Cố Sở Sinh thì không nói gì nữa.
“Trước khi chết, chàng còn hỏi ta những lời này, nhưng vẫn không tin.”
“Rốt cuộc ta phải làm thế nào…” Trưởng công chúa rơi nước mắt, ôm ngực, cắn răng mở miệng: “Có phải muốn ta móc tim ra thì các người mới biết ta thật sự thích chàng không?”
“Bây giờ ta có tên mới, là Tiết Hàn Mai.”
“Năm đó ta thích Mai Hàm Tuyết là thật lòng, về sau ta thích chàng cũng là thật lòng.”
Hắn nhẹ nhàng nói một câu khiến Cố Sở Sinh nuốt những lời còn lại vào miệng. Cố Sở Sinh suy nghĩ, gật đầu đáp: “Cũng tốt.”
Nhớ đến kết cục của người này và Trưởng công chúa, Cố Sở Sinh nảy sinh sự không đành lòng, chỉ có thể nói: “Trưởng công chúa điện hạ thật lòng thích ngài.”
Đối phương gật đầu: “Suốt nửa đời người, chưa bao giờ có quãng thời gian khiến ta an giấc như thế.”
“Ta biết.”
Người nọ đột nhiên mở miệng, giọng nói bình đạm: “Hôm nay ta đã là người điều chế hương giỏi, nhưng so với huynh chỉ là công phu mèo cào. Hiện giờ đúng lúc huynh ở đây, chi bằng ở phủ Công chúa dạy ta một ít?”
Đối phương mỉm cười: “Nàng đã nói với ta rất nhiều lần rồi.”
Thế nhưng, hắn chưa bao giờ tin.
Chuyện giữa người này và Trưởng công chúa vẫn luôn là cắt không đứt, mà quan tâm lại loạn. Kiếp trước, không lâu sau thì hắn bệnh chết. Khi hắn chết, Trưởng công chúa giải tán toàn bộ trai lơ bên cạnh, chết sống ầm ĩ đòi truy phong hắn là Phò mã, đặt hắn vào Hoàng lăng.
Thật ra Sở Du không hề có hứng thú, nhưng vẫn thuận miệng hỏi: “Quan thủ thành nơi nào lại nhát gan như vậy? Nếu ai cũng giống như bọn họ, quân đội này…”
Hắn không nói ra lời phía sau, nhưng Cố Sở Sinh cũng hiểu suy nghĩ của hắn. Tâm tư người này luôn rất khó chuyển dời, Cố Sở Sinh thấy không khuyên được thì cũng không khuyên nữa, chỉ hỏi: “Hiện nay, ngài có gì không thoải mái không?”
“Huynh hỏi chuyện này làm gì?” Tiết Hàn Mai cảm thấy kỳ lạ, nói tiếp: “Đương nhiên là ta thoải mái hơn huynh rất nhiều.”
“Ngài sống tốt…” Cố Sở Sinh thở dài: “Vậy phụ thân ta cũng yên lòng.”
Tiết Hàn Mai nghe đến phụ thân của Cố Sở Sinh thì không nói gì nữa.
Hắn ngồi quỳ trước giường, hồi lâu sau mới chậm chạp mở miệng nói một câu: “Xin lỗi.”
Cố Sở Sinh ngẩn người, vội đáp: “Ngài không cần nghĩ nhiều, đây vốn là ý nguyện của phụ thân ta.”
Tiết Hàn Mai lắc đầu, lại không chịu nói thêm gì nữa.
Cố Sở Sinh ngẫm nghĩ, đổi đề tài: “Sắp tới ngài có dự định gì?”
“Còn có thể có dự định gì?”
Tiết Hàn Mai cười: “Dĩ vãng, ta chỉ cầu xin được ở cạnh nàng cả đời, bây giờ cuối cùng cũng có thể ở cạnh nàng, ta còn có gì không hài lòng?”
“Vậy… cũng tốt.”
Năm ấy, tuyết mùa đông Đại Sở rơi mấy lần, chiến trận cũng đánh nhiều lần, nhưng tiền tuyến liên tục thất thủ, Hoàng đế tức giận không ngừng. Rất nhiều nơi, thậm chí người đưa tin cũng bị quân đội Bắc Địch chặn đường sát hại, căn bản không thể truyền đi bất kỳ tin tức nào.
Cố Sở Sinh gật đầu, nở nụ cười từ tận đáy lòng: “Ngài có thể nghĩ thông thì không còn gì tốt hơn.”
Cố Sở Sinh trầm mặc cầm lấy chén thuốc kia, một hồi sau, rốt cuộc mới đắn đo mở miệng: “Tạ ơn…”
Hai người hàn huyên một lát rồi Tiết Hàn mai đi ra ngoài. Ngay đêm đó, trời đổ một trận tuyết mùa đông thật lớn.
Năm ấy, tuyết mùa đông Đại Sở rơi mấy lần, chiến trận cũng đánh nhiều lần, nhưng tiền tuyến liên tục thất thủ, Hoàng đế tức giận không ngừng. Rất nhiều nơi, thậm chí người đưa tin cũng bị quân đội Bắc Địch chặn đường sát hại, căn bản không thể truyền đi bất kỳ tin tức nào.
Mỗi ngày Sở Du sẽ cố định thời gian đến đọc tình báo, nghe ngóng tin tức các nơi. Gần đây nàng và Vệ Uẩn nói chuyện càng ngày càng ít. Vệ Uẩn nhận ra, nhưng cũng không nhiều lời, dường như mơ hồ cảm thấy ít nói như vậy cũng là đúng.
Tuy nhiên ít nhiều lần có chút khó chịu, thế là thời gian đọc tình báo với nhau trở nên vô cùng quý giá. Hai người yên lặng chia sẻ tin tức có giá trị với đối phương.
“Ngài sống tốt…” Cố Sở Sinh thở dài: “Vậy phụ thân ta cũng yên lòng.”
“Nơi này có chút thú vị…” Vệ Uẩn bỗng nhìn một trang tình báo, cười nói: “Địa phương này vẫn luôn phái người cầu viện triều đình, nhưng nơi đây vốn không hề bị bao vây, chỉ bị chặn ba đường nhân mã, không biết có phải Huyện lệnh sợ mất mật nên vội vàng cầu cứu như vậy không?”
“Hửm?”
Thật ra Sở Du không hề có hứng thú, nhưng vẫn thuận miệng hỏi: “Quan thủ thành nơi nào lại nhát gan như vậy? Nếu ai cũng giống như bọn họ, quân đội này…”
“Phượng Lăng.”
Sở Du còn chưa dứt lời, Vệ Uẩn đã bật ra cái tên. Sở Du ngẩng phắt đầu dậy, cả kinh thất sắc, vội hỏi: “Đệ lặp lại lần nữa xem, nơi nào?”
Người này cho những người khác lui xuống, thuần thục đứng lên thay than trong lò, lại còn thêm hương vào trong than lửa.
“Phượng Lăng, Lạc Châu .”
mong cuu đuọc dai ca
Mong kiếp này Tiết Hàn Mai và Trưởng công chúa thành một đôi
Kiếp này mong ai cũng có kết cục tốt hết nè ??♀️??♀️
Mong đại ca k sao
Mong đại ca không sao.
Công chúa cũng chung tình lắm