Sơn Hà Chẩm – Chương 54

Chương 54

Phượng Lăng Lạc Châu, nơi huynh trưởng nàng chôn thân

Editor: Zens Zens

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Nghe thấy lời Sở Du, bấy giờ Vệ Uẩn mới sực nhận ra. Dựa theo tính cách của Trưởng công chúa, e là Cố Sở Sinh vào phủ bà giống như đưa dê vào miệng cọp, lại còn là loại dê thượng hạng.

Chàng cũng không nhịn được cười: “Cố đại nhân thật có diễm phúc, chắc chắc sẽ là quãng thời gian tuyệt vời.”

“Thôi đừng nói linh tinh nữa.”

Sở Du quay đầy nhìn qua: “Hôm nay Cố Sở Sinh đã cáo trạng, bước tiếp theo phải làm thế nào?”

“Đệ sẽ viết thư cho Tống Thế Lan.” Vệ Uẩn bình tĩnh đáp: “Tạm thời chờ đợi.”

S Du gt đu, nhưngngm nghĩ mtíhi, nàng lith dài: “Đángíthương cho báchtính ri.”

VUn không lêntiếng, S Dus V Unóli ôm đmtrách nhim vàongưi, lin nói:é“Ta ch nóiĭlung tung thôi,iđ đng đtrong lòng. Liísai không phi°ti đ, làЇdo Diêu Dũng.”

“Tưng sĩ khôngra chiến trưngĨmà li trnɨphía sau gitrò qu kế,íchng l đâykhông phi lica đ?”

VUn cưi: “DiêuÍDũng có li,ĩđ cũng có.Có điu… Ánhmt V Unưxa xăm: “Đícũng s khôngĮhi hn màèthôi.”

S Duļkhông lên tiếng,ònàng không biếtlàm sao đan i. VÏUn ngng đujnhìn nàng, hilâu sau linói: “Tm thi:không đ cpÍnhng chuyn này,tht ra hômnay đ đếnèch yếu làìmun bàn bcıvi tu mtÍchuyn.”

Đ nói)đi.”

Nhìn vmt trnh trngīca V Un,S Du viíngi thng ngưi.ìÁnh mt VïUn n chađôi phn cayĩđng: “K thtnhân tài VÍgia đông đo,Írt nhiu chuyníkhông cn tuïtu đi làm.Sau này, tuhãy lo choõbn thân nhiuhơn. Chuyn xưanhư mây khói,°nên buông thìhãy buông, nếu,như không thbuông, sao khôngnht lên tuósa mt phen?”

S Du ngn]ngưi. Lát sau,ínàng lin hiura V Unđđang ám chchuyn nàng cuC S Sinh.ĮNàng vi đáp:“Cu hn chôlà mt cái¸nhc tay, chngqua ta cmthy ta tươngàđi thích hpìtrong chuyn này.)Ai hp thìngưi đó làmthôi, Tiu Tht,ưđ đang loįlng chuyn gì?”

V Un không]lên tiếng. SDu ngm nghĩïri nói: “Đ}lo lng taɩb thương à?Chuyn này khôngįcn lo, trongĮlòng ta tíhiu rõ.”

VUn trm mcjcúi đu. SDu cm giáckhông n, linói tiếp: “Haylà đ cmõthy ta thânĩlà Đi phunhân V gia,mà làm nhngđchuyn như vyưs mt thânphn?”

Dt li,S Du bènɨcưi: “Chuyn nàyli chng philàm công khai,:ngưi ngoài khôngbiết đưc. Miívt đu cóch hu dng,ta có thgiúp…

Li cònàchưa dt, VUn đã đngídy: “Đ cònĩcó vic khác,ìtu tu cļt nhiên.”

SìDu b hànhăđng này cachàng làm chochng hiu môtê gì. V]H, V Thuêđi ra theoV Un. V{H khuyên gii:ĮĐi phu nhânЇcũng ch có¹ý tt, mc¹dù hơi lĩmãng, nhưng miíchuyn ch cnơnhìn kết qulà đưc, ngài…

Không cn nóiòna.”

V Unbình tĩnh m(ming, ct ngangili V H.V H ngngĩđu nhìn chàng,thy v mtV Un đimtĩnh nói: “Làli ca ta,tu tu nóiđu có lý.Tu y cóla chn caĩmình, qu thtĮchuyn này tu,y làm làthích hp nht.Ngưi bng lòngìlàm, làm rttt. Ta ngoiítr lo lngcũng không nghĩɩgì c.”

“CfS Sinh vn}là thanh niênɨtun tài, chuynca h đángİlý không đếnïlưt ta loɪlng. Đi caìđã đi, khôngfth bt tutu th tiếtc đi vìĩhuynh y tht,c thế đi.”Ĭ

Dt li, chàngxoay ngưi điìvào thư phòng:íKhông lo na,cũng lo khôngđưc.”

V H¸b nhng li¸này ca chàngĩlàm á khu,ikhông biết phiúđáp tiếp thếănào. Thy VĩUn ngi vàobàn, bt đuphê duyt tìnhìbáo ca Vígia cácìnơi, V Hmt mày đauưkh nói: “Thuch vào phòngbếp xem thuc¹cho Hu giaýnu xong chưa.”

Dt li, VưH xoay ngưiýb chy. VThu đng sauêlưng V Un,įmt lúc sau,]V Thu miĮchm rãi nói:Tht ra chuynnày không liênquan đến ngài,óngài không vuicái gì?”

Nghenói thế ,ítay V Unkhng li, mcthm xung mtgiy. Chàng rũ)mi, che giuõcm xúc trongmt.

“Ta không thích.”ò

Chàng lnh nhtm ming: “Cũngkhông biết tiĮsao không vui,có l làvì Đi ca,hoc có llà vì taích k, quá[ li vào¹tu tu, címun tu y li trongph c đi.”

“Có lúc tatht s khôngĩhiu, ti saonhng n tĩđó nht đnhphi ly chng?Ging như khôngly chng, khôngôthành hôn, khôngcó con làcuc đi híb hu hoivy. Nhưng nếukhông gp đưcÎngưi mình thích,īngưi mt nhàơsng bên nhau¸c đi khôngphi rt ttísao?”

Nói xong,ãánh mt VUn toát lênɪs m mt:“Ta s hiếukính tu tu,nếu ngưi lolng không cóɨai chăm sócđma chay lúcv già, vythì hôm nayìV gia cònácó năm vìtiu công t,ìchn đi mténgưi cho tutu nuôi cũngchng sao. Nếuìtu y lo¸lng sau nàyĬb ngưi ngoàic hiếp, vyta s vìЇngưi mà kiếmmt danh hiucáo mnh. Cóìta che ch,dù tu yİchc thng trixanh thì đãĬsao?”

“Tu yĨly chng, nhtlà ly ngưinhư C SSinh, nh sauônày b cýhiếp, ngươi nóiãxem phi làmfsao? Nhà aiĩngưi ny lo,ýl nào taphi ép CS Sinh khôngđưc hưu tuĩy?”

V Unïcàng nói càngĩsu não, nóixong li cuiıcùng, chàng cũnggác bút, nngn th dài: “Ta chcm thy tênúC S Sinhìnày không đưc,ínhưng chng thcn ni. Tacó th làmĩgì ch?”

“CľS Sinh khôngđưc, còn nhngngưi khác thìÍđưc sao?”

VéThu bình tĩnhđt câu hi,V Un ngnngưi. Mt cna ngày, chàng°mi m đáp: “Bây giìđi khái taìvn chưa gpđưc ng viêntt nht.”

VÎThu không nóigì na, nóièđến đây riɨcũng chng còngì hay đnói tiếp na.

Hnnhìn V Unngi yên tich, dưng nhưđang suy nghĩİđiu gì, bènénhc: “Ch t,¹hay là đctình báo tiếpýđi.”

.” VÍUn b hngi sc tnh,íkhông mun suyìnghĩ thêm na,cúi đu nhìnv phía tìnhíbáo.

Tuy nhiên chàngvn cm thydưng như menítheo câu hióca V Thuđt ra, nitâm có cáiõgì đó btЇthưng.

Hình như chàngnhn ra gìđó, nhưng li¹không nm rõ.Thế là chàngìgiu nơiIsâu nht, dtũkhoát đng canh²gi bên cnh,không chm vào,na.

V Un vàS Du nóichuyn xong, sángsm hôm sau,C S Sinhđã tnh liì ph Trưngâcông chúa.

Khi hntnh li, thanlò trong phòngđang đt hngêhc, c nhưįmùa hè nóng³bc, không hcó cm giácɩlnh lo. Vết³thương ca hnđã băng bóĪk, trên ngưimc mt btrưng bào băngếti xanh lamđh c naăngc.

Trưng công chúangi bên cnh.àNhìn thy CS Sinh mếmt, bà vivàng thò ngưiqua, phe phyqut cho CS Sinh, némmt ánh mtquyến rũ: “y,ĩngươi tnh ri?”°

C S Sinhíva thy Trưng]công chúa làđã biết khôngn. Hn cĩt v đimtĩnh, nhc taykéo chăn phĮlên y phcơca mình, sauđó nói viíTrưng công chúaí bên trên:ΓXin công chúat trng, Cm là ngoinam, thnh CôngÎchúa cách xaC m mtáchút, tránh vybn thanh danh{ngài.”

Ôi tri,ngươi và tafcn gì nóiti thanh danh}hay không ch?”

Trưng công chúaĺchp mt: “Ngươiòđã vào phTrưng công chúaĩri, còn thanhídanh gì na¹mà nói?

C SđSinh im re,siết cht vtЇáo mình trongtay, nhìn chmíchm nóc giưng,ĩcăng thng.

Đúng lúc¹này, mt tiếngcưi kh truynİt bên ngoàivào: “Hai ngưiĩđang làm gìiđy?”

Trưng côngchúa ngng đunhìn ra ngoài,mt nam ttóc dài bucđai ngc sauïlưng, mc trưngàsam xanh lam,ìbưng mt chénÏthuc, thong thung dung bưcÎvào.

Vẻ mặt hắn tuấn nhã, trông ngũ quan hết sức dịu dàng, khiến người ta không hề cảm giác được chút uy hiếp nào. Tướng mạo này khiến cả người hắn toát lên sự gần gũi vô cùng.

Tuy nhiên ít nhiều lần có chút khó chịu, thế là thời gian đọc tình báo với nhau trở nên vô cùng quý giá. Hai người yên lặng chia sẻ tin tức có giá trị với đối phương.

Cố Sở Sinh ngẫm nghĩ, đổi đề tài: “Sắp tới ngài có dự định gì?”

Nghe giọng nói này, Cố Sở Sinh thở phào. Trưởng công chúa cách xa hắn ra, nhìn người nọ: “Cố Sở Sinh tới đây, ngươi còn lo lắng hơn cả ta đấy.”

Người nọ đột nhiên mở miệng, chậm rãi quay trở lại. Cố Sở Sinh có hơi kinh ngạc, không hiểu vì sao người nọ lại đột nhiên nói với hắn điều này.

Đời trước, lúc hắn còn sống thường nói với Cố Sở Sinh, đối với hắn, chẳng qua Trưởng công chúa xem trọng ở gương mặt giống Mai Hàm Tuyết mà thôi. Tuy nhiên, chờ sau khi hắn chết thật rồi, lúc Cố Sở Sinh đi theo Trưởng công chúa đưa hắn vào Hoàng lăng, Cố Sở Sinh hỏi bà: “Nếu Công chúa vì Mai Hàm Tuyết mà giữ ngài ấy nhiều năm như vậy, tại sao cuối cùng người được mai tán trong Hoàng lăng không phải là Mai Hàm Tuyết mà lại là ngài ấy?”

“Phân ưu cùng Công chúa vốn là bổn phận của thần.” Đối phương đáp lời, bước tới bên cạnh Cố Sở Sinh, đỡ Cố Sở Sinh dậy, đưa chén thuốc cho hắn.

“Hửm?”

“Rất tốt.”

Cố Sở Sinh trầm mặc cầm lấy chén thuốc kia, một hồi sau, rốt cuộc mới đắn đo mở miệng: “Tạ ơn…”

Sở Du còn chưa dứt lời, Vệ Uẩn đã bật ra cái tên. Sở Du ngẩng phắt đầu dậy, cả kinh thất sắc, vội hỏi: “Đệ lặp lại lần nữa xem, nơi nào?”

Cố Sở Sinh nhất thời không biết phải nói sao.

“Tên tuổi khi xưa, không cần nhắc lại.”

Tiết Hàn Mai cười: “Dĩ vãng, ta chỉ cầu xin được ở cạnh nàng cả đời, bây giờ cuối cùng cũng có thể ở cạnh nàng, ta còn có gì không hài lòng?”

Thế nhưng, hắn chưa bao giờ tin.

“Năm đó ta thích Mai Hàm Tuyết là thật lòng, về sau ta thích chàng cũng là thật lòng.”

Hắn nhẹ nhàng nói một câu khiến Cố Sở Sinh nuốt những lời còn lại vào miệng. Cố Sở Sinh suy nghĩ, gật đầu đáp: “Cũng tốt.”

“Còn có thể có dự định gì?”

Lúc đó Trưởng công chúa không lên tiếng. Lát sau, bà mới khẽ cười.“Tên tuổi khi xưa, không cần nhắc lại.”

Hắn nâng chén uống cạn thuốc, giống như không cảm giác được vị đắng. Người nọ đứng chờ hắn, Trưởng công chúa ở bên cạnh nhìn, cảm thấy chẳng thú vị nên nói với người nọ: “Các người từ từ trò chuyện, ta đi trước.”

Dứt lời, không đợi người nọ mở miệng, Trưởng công chúa đã xoay người bỏ đi.

“Phượng Lăng.”

Đợi không còn nhìn thấy bóng dáng Trưởng công chúa, Cố Sở Sinh mới quay đầu đánh giá người trước mặt.

Người này cho những người khác lui xuống, thuần thục đứng lên thay than trong lò, lại còn thêm hương vào trong than lửa.

“Rốt cuộc ta phải làm thế nào…” Trưởng công chúa rơi nước mắt, ôm ngực, cắn răng mở miệng: “Có phải muốn ta móc tim ra thì các người mới biết ta thật sự thích chàng không?”

“Phân ưu cùng Công chúa vốn là bổn phận của thần.” Đối phương đáp lời, bước tới bên cạnh Cố Sở Sinh, đỡ Cố Sở Sinh dậy, đưa chén thuốc cho hắn.

“Nàng thích ngửi mùi hương, tùy tâm trạng khác nhau, phong cách yêu thích cũng có chỗ khác nhau.”

Cố Sở Sinh gật đầu, nở nụ cười từ tận đáy lòng: “Ngài có thể nghĩ thông thì không còn gì tốt hơn.”

Trước giờ tuổi tác không hề ảnh hưởng đến Trưởng công chúa, cho dù bao nhiêu tuổi, bà vẫn đều xinh đẹp động lòng người như vậy. Mãi đến thời khắc đó, Cố Sở Sinh mới bỗng nhiên phát hiện Trưởng công chúa già rồi.“Vậy… cũng tốt.”

Người nọ đột nhiên mở miệng, giọng nói bình đạm: “Hôm nay ta đã là người điều chế hương giỏi, nhưng so với huynh chỉ là công phu mèo cào. Hiện giờ đúng lúc huynh ở đây, chi bằng ở phủ Công chúa dạy ta một ít?”

“Ngài đã mở miệng, Cố mỗ sao dám từ chối?” Cố Sở Sinh cười khổ, một lát sau, hắn nói tiếp: “Bây giờ ngài sống thế nào?”

Đợi không còn nhìn thấy bóng dáng Trưởng công chúa, Cố Sở Sinh mới quay đầu đánh giá người trước mặt.Hắn ngồi quỳ trước giường, hồi lâu sau mới chậm chạp mở miệng nói một câu: “Xin lỗi.”

“Rất tốt.”

“Ta đã nói với chàng lời này trăm nghìn lần, chàng không tin.”

Đối phương gật đầu: “Suốt nửa đời người, chưa bao giờ có quãng thời gian khiến ta an giấc như thế.”

Nhớ đến kết cục của người này và Trưởng công chúa, Cố Sở Sinh nảy sinh sự không đành lòng, chỉ có thể nói: “Trưởng công chúa điện hạ thật lòng thích ngài.”

Hai người hàn huyên một lát rồi Tiết Hàn mai đi ra ngoài. Ngay đêm đó, trời đổ một trận tuyết mùa đông thật lớn.

“Ta biết.”

“Vậy thì tốt.” Cố Sở Sinh gật đầu, lặp lại: “Vậy thì tốt.”

“Bây giờ ta có tên mới, là Tiết Hàn Mai.”

Dứt lời, không đợi người nọ mở miệng, Trưởng công chúa đã xoay người bỏ đi.

Người nọ đột nhiên mở miệng, chậm rãi quay trở lại. Cố Sở Sinh có hơi kinh ngạc, không hiểu vì sao người nọ lại đột nhiên nói với hắn điều này.

“Vậy thì tốt.” Cố Sở Sinh gật đầu, lặp lại: “Vậy thì tốt.”

Đối phương mỉm cười, trong giọng nói pha chút cay đắng: “Nàng vẫn còn nhớ hắn. Ngươi xem, người kia tên Mai Hàm Tuyết, hôm nay tên của ta cũng chỉ là đảo ngược tên người kia mà thôi.”

“Ngài đừng nghĩ nhiều quá …”

“Nơi này có chút thú vị…” Vệ Uẩn bỗng nhìn một trang tình báo, cười nói: “Địa phương này vẫn luôn phái người cầu viện triều đình, nhưng nơi đây vốn không hề bị bao vây, chỉ bị chặn ba đường nhân mã, không biết có phải Huyện lệnh sợ mất mật nên vội vàng cầu cứu như vậy không?”

Mỗi ngày Sở Du sẽ cố định thời gian đến đọc tình báo, nghe ngóng tin tức các nơi. Gần đây nàng và Vệ Uẩn nói chuyện càng ngày càng ít. Vệ Uẩn nhận ra, nhưng cũng không nhiều lời, dường như mơ hồ cảm thấy ít nói như vậy cũng là đúng.

“Phượng Lăng, Lạc Châu .”

Cố Sở Sinh nhất thời không biết phải nói sao.

“Ngài đã mở miệng, Cố mỗ sao dám từ chối?” Cố Sở Sinh cười khổ, một lát sau, hắn nói tiếp: “Bây giờ ngài sống thế nào?”

Hắn không nói ra lời phía sau, nhưng Cố Sở Sinh cũng hiểu suy nghĩ của hắn. Tâm tư người này luôn rất khó chuyển dời, Cố Sở Sinh thấy không khuyên được thì cũng không khuyên nữa, chỉ hỏi: “Hiện nay, ngài có gì không thoải mái không?”

Chuyện giữa người này và Trưởng công chúa vẫn luôn là cắt không đứt, mà quan tâm lại loạn. Kiếp trước, không lâu sau thì hắn bệnh chết. Khi hắn chết, Trưởng công chúa giải tán toàn bộ trai lơ bên cạnh, chết sống ầm ĩ đòi truy phong hắn là Phò mã, đặt hắn vào Hoàng lăng.

Tiết Hàn Mai lắc đầu, lại không chịu nói thêm gì nữa.

“Nàng thích ngửi mùi hương, tùy tâm trạng khác nhau, phong cách yêu thích cũng có chỗ khác nhau.”

Đời trước, lúc hắn còn sống thường nói với Cố Sở Sinh, đối với hắn, chẳng qua Trưởng công chúa xem trọng ở gương mặt giống Mai Hàm Tuyết mà thôi. Tuy nhiên, chờ sau khi hắn chết thật rồi, lúc Cố Sở Sinh đi theo Trưởng công chúa đưa hắn vào Hoàng lăng, Cố Sở Sinh hỏi bà: “Nếu Công chúa vì Mai Hàm Tuyết mà giữ ngài ấy nhiều năm như vậy, tại sao cuối cùng người được mai tán trong Hoàng lăng không phải là Mai Hàm Tuyết mà lại là ngài ấy?”

Lúc đó Trưởng công chúa không lên tiếng. Lát sau, bà mới khẽ cười.

Mắt bà hàm chứa nước mắt, bật cười mỉa mai: “Ta cũng đã chôn cất chàng vào Hoàng lăng rồi, sao các ngươi vẫn không tin ta thật sự thích chàng chứ?”

Trước giờ tuổi tác không hề ảnh hưởng đến Trưởng công chúa, cho dù bao nhiêu tuổi, bà vẫn đều xinh đẹp động lòng người như vậy. Mãi đến thời khắc đó, Cố Sở Sinh mới bỗng nhiên phát hiện Trưởng công chúa già rồi.

Cố Sở Sinh ngẩn người, vội đáp: “Ngài không cần nghĩ nhiều, đây vốn là ý nguyện của phụ thân ta.”

Mắt bà hàm chứa nước mắt, bật cười mỉa mai: “Ta cũng đã chôn cất chàng vào Hoàng lăng rồi, sao các ngươi vẫn không tin ta thật sự thích chàng chứ?”

“Huynh hỏi chuyện này làm gì?” Tiết Hàn Mai cảm thấy kỳ lạ, nói tiếp: “Đương nhiên là ta thoải mái hơn huynh rất nhiều.”

“Ta đã nói với chàng lời này trăm nghìn lần, chàng không tin.”

Tiết Hàn Mai nghe đến phụ thân của Cố Sở Sinh thì không nói gì nữa.

“Trước khi chết, chàng còn hỏi ta những lời này, nhưng vẫn không tin.”

“Rốt cuộc ta phải làm thế nào…” Trưởng công chúa rơi nước mắt, ôm ngực, cắn răng mở miệng: “Có phải muốn ta móc tim ra thì các người mới biết ta thật sự thích chàng không?”

“Bây giờ ta có tên mới, là Tiết Hàn Mai.”

“Năm đó ta thích Mai Hàm Tuyết là thật lòng, về sau ta thích chàng cũng là thật lòng.”

Hắn nhẹ nhàng nói một câu khiến Cố Sở Sinh nuốt những lời còn lại vào miệng. Cố Sở Sinh suy nghĩ, gật đầu đáp: “Cũng tốt.”

Nhớ đến kết cục của người này và Trưởng công chúa, Cố Sở Sinh nảy sinh sự không đành lòng, chỉ có thể nói: “Trưởng công chúa điện hạ thật lòng thích ngài.”

Đối phương gật đầu: “Suốt nửa đời người, chưa bao giờ có quãng thời gian khiến ta an giấc như thế.”

“Ta biết.”

Người nọ đột nhiên mở miệng, giọng nói bình đạm: “Hôm nay ta đã là người điều chế hương giỏi, nhưng so với huynh chỉ là công phu mèo cào. Hiện giờ đúng lúc huynh ở đây, chi bằng ở phủ Công chúa dạy ta một ít?”

Đối phương mỉm cười: “Nàng đã nói với ta rất nhiều lần rồi.”

Thế nhưng, hắn chưa bao giờ tin.

Chuyện giữa người này và Trưởng công chúa vẫn luôn là cắt không đứt, mà quan tâm lại loạn. Kiếp trước, không lâu sau thì hắn bệnh chết. Khi hắn chết, Trưởng công chúa giải tán toàn bộ trai lơ bên cạnh, chết sống ầm ĩ đòi truy phong hắn là Phò mã, đặt hắn vào Hoàng lăng.

Thật ra Sở Du không hề có hứng thú, nhưng vẫn thuận miệng hỏi: “Quan thủ thành nơi nào lại nhát gan như vậy? Nếu ai cũng giống như bọn họ, quân đội này…”

Hắn không nói ra lời phía sau, nhưng Cố Sở Sinh cũng hiểu suy nghĩ của hắn. Tâm tư người này luôn rất khó chuyển dời, Cố Sở Sinh thấy không khuyên được thì cũng không khuyên nữa, chỉ hỏi: “Hiện nay, ngài có gì không thoải mái không?”

“Huynh hỏi chuyện này làm gì?” Tiết Hàn Mai cảm thấy kỳ lạ, nói tiếp: “Đương nhiên là ta thoải mái hơn huynh rất nhiều.”

“Ngài sống tốt…” Cố Sở Sinh thở dài: “Vậy phụ thân ta cũng yên lòng.”

Tiết Hàn Mai nghe đến phụ thân của Cố Sở Sinh thì không nói gì nữa.

Hắn ngồi quỳ trước giường, hồi lâu sau mới chậm chạp mở miệng nói một câu: “Xin lỗi.”

Cố Sở Sinh ngẩn người, vội đáp: “Ngài không cần nghĩ nhiều, đây vốn là ý nguyện của phụ thân ta.”

Tiết Hàn Mai lắc đầu, lại không chịu nói thêm gì nữa.

Cố Sở Sinh ngẫm nghĩ, đổi đề tài: “Sắp tới ngài có dự định gì?”

“Còn có thể có dự định gì?”

Tiết Hàn Mai cười: “Dĩ vãng, ta chỉ cầu xin được ở cạnh nàng cả đời, bây giờ cuối cùng cũng có thể ở cạnh nàng, ta còn có gì không hài lòng?”

“Vậy… cũng tốt.”

Năm ấy, tuyết mùa đông Đại Sở rơi mấy lần, chiến trận cũng đánh nhiều lần, nhưng tiền tuyến liên tục thất thủ, Hoàng đế tức giận không ngừng. Rất nhiều nơi, thậm chí người đưa tin cũng bị quân đội Bắc Địch chặn đường sát hại, căn bản không thể truyền đi bất kỳ tin tức nào.

Cố Sở Sinh gật đầu, nở nụ cười từ tận đáy lòng: “Ngài có thể nghĩ thông thì không còn gì tốt hơn.”

Cố Sở Sinh trầm mặc cầm lấy chén thuốc kia, một hồi sau, rốt cuộc mới đắn đo mở miệng: “Tạ ơn…”

Hai người hàn huyên một lát rồi Tiết Hàn mai đi ra ngoài. Ngay đêm đó, trời đổ một trận tuyết mùa đông thật lớn.

Năm ấy, tuyết mùa đông Đại Sở rơi mấy lần, chiến trận cũng đánh nhiều lần, nhưng tiền tuyến liên tục thất thủ, Hoàng đế tức giận không ngừng. Rất nhiều nơi, thậm chí người đưa tin cũng bị quân đội Bắc Địch chặn đường sát hại, căn bản không thể truyền đi bất kỳ tin tức nào.

Mỗi ngày Sở Du sẽ cố định thời gian đến đọc tình báo, nghe ngóng tin tức các nơi. Gần đây nàng và Vệ Uẩn nói chuyện càng ngày càng ít. Vệ Uẩn nhận ra, nhưng cũng không nhiều lời, dường như mơ hồ cảm thấy ít nói như vậy cũng là đúng.

Tuy nhiên ít nhiều lần có chút khó chịu, thế là thời gian đọc tình báo với nhau trở nên vô cùng quý giá. Hai người yên lặng chia sẻ tin tức có giá trị với đối phương.

“Ngài sống tốt…” Cố Sở Sinh thở dài: “Vậy phụ thân ta cũng yên lòng.”

“Nơi này có chút thú vị…” Vệ Uẩn bỗng nhìn một trang tình báo, cười nói: “Địa phương này vẫn luôn phái người cầu viện triều đình, nhưng nơi đây vốn không hề bị bao vây, chỉ bị chặn ba đường nhân mã, không biết có phải Huyện lệnh sợ mất mật nên vội vàng cầu cứu như vậy không?”

“Hửm?”

Thật ra Sở Du không hề có hứng thú, nhưng vẫn thuận miệng hỏi: “Quan thủ thành nơi nào lại nhát gan như vậy? Nếu ai cũng giống như bọn họ, quân đội này…”

“Phượng Lăng.”

Sở Du còn chưa dứt lời, Vệ Uẩn đã bật ra cái tên. Sở Du ngẩng phắt đầu dậy, cả kinh thất sắc, vội hỏi: “Đệ lặp lại lần nữa xem, nơi nào?”

Người này cho những người khác lui xuống, thuần thục đứng lên thay than trong lò, lại còn thêm hương vào trong than lửa.

“Phượng Lăng, Lạc Châu .”

 

4.8 23 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

210 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
vuong
vuong
3 Năm Cách đây

mong cuu đuọc dai ca

Mỹ Loan
Mỹ Loan
3 Năm Cách đây

Mong kiếp này Tiết Hàn Mai và Trưởng công chúa thành một đôi

Jeyy
Jeyy
3 Năm Cách đây

Kiếp này mong ai cũng có kết cục tốt hết nè ??‍♀️??‍♀️

Phượng
Phượng
3 Năm Cách đây

Mong đại ca k sao

HHl
HHl
3 Năm Cách đây

Mong đại ca không sao.

Meobeo0475
Meobeo0475
3 Năm Cách đây

Công chúa cũng chung tình lắm

210
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!