Sơn Hà Chẩm – Chương 65 (2)

Chương 65 (2)

Có thể cầu cùng chết đã là mãn nguyện

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

“Thánh chỉ từ Hoa Kinh?”

Vẻ mặt Diêu Dũng nghi hoặc, sao Hoa Kinh lại đến truyền chỉ?

Nhưng ông ta vẫn ra tiếp chỉ, một thái giám mặt trắng nhẵn nhụi cầm thánh chỉ bước đến. Nhìn thấy Diêu Dũng, hình như ông ta hơi bất ngờ, hỏi: “Diêu nguyên soái vẫn còn ở đây sao?”

Diêu Dũng ngỡ ngàng, nhưng vẫn đáp: “Lời công công nói là có ý gì? Hạ quan vẫn luôn trấn thủ ở Thiên Thủ Quan, không hề bỏ chạy, ngược lại tên Sở Lâm Dương kia lại chạy! Xin công công trở về bẩm báo Thánh thượng, trị tội Sở Lâm Dương mới đúng!”

Đường An đem suy nghĩ theo nhà mình lão.

Người nọ nhíu mày, nhưng ông ta vốn chỉ là một thái giám đến truyền chỉ, bèn nói: “Vậy Nguyên soái tiếp chỉ đi.”

Dứt lời, thái giám mở thánh chỉ ra, lạnh nhạt đọc: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Diêu Dũng thân là chủ soái chiến trường, lại lâm trận bỏ trốn tại nơi hiểm yếu của Đại Sở, tội không thể tha. Hôm nay đặc biệt áp giải hồi kinh, giao lại ấn soái cho Trấn Quốc Hầu Vệ Uẩn…”

Khả mẹ nó rõ ràng là cái đạn hạt nhân.

“Ngươi nói cái gì!”

DiêuDũng nghe đếnľđây đã ngngıpht đu dy,,lnh lùng nhìnòthái giám kia:õ“Ngươi có ýľgì?!”

Thái giámb do rtjv sau, nutũnưc bt: “Taưđang tuyên ch,ngài đng lênlàm gì?”

“Ngươiđưa thánh chũcho ta!”

DiêuDũng vươn tayv phía tháigiám. Trong nháymt, ngưi bênãcnh rút kiếmìra. Mt tên¸Bc Đch liuɩmng trèo thangľmây(*) đánh lêntưng thành, ngaylp tc bĬbinh lính đâmxuyên ngưi, téõxung chân tháiógiám. Thái giámÏhong ht luijv sau, đang°đnh giao thánhch cho DiêuìDũng, bng nghethy mt tiếngơquát: “K nàoļ đây gitruyn thánh ch?!”

(*) Thang mây:,loi thang dài,ếging như thangètrên xe cuơha, dùng đbc lên tưngthành

Li còn chưadt, Diêu Dũngđã thy mtíbóng áo đénhào ti, giơtay xách tênthái giám kia³lên. Trưc khiđám ngưi tiđó kp phnĬng, tên tháiĪgiám đã b]ném thng xungăcng thành!

Biến cúnày khiến đám²ngưi không th¹tht nên linào. C SɨSinh quay đuìli, phi tay,cưi nói: “DiêuĬđi nhân, đámtiu nhân nàyjđu mun la{gt ngài màêthôi. Diêu nguyênísoái ngài khôngcn đ ý,ưc an tâmth thành làđưc.”

Diêu Dũngïkhông lên tiếng.

Bênĺcnh là tiếnghò hét chémĩgiết, hôm nayõkhai chiến chưaîđến khuya màóbinh lính caông ta đã]gim xung mtvn. Ông taɨnhìn C SSinh cưi hípmt, bt đuıbình tĩnh suyínghĩ tình hungtrưc mt.

C SSinh đi dincho Tng ThếLan đến, chngĩminh hn làôngưi ca TngThế Lan.

Mà hômĩnay, V Unìbao vây Hoàngthành, tên tháigiám này đươngĩnhiên là ngưica V Un.

ThunĐc Đế luônđa nghi nhátígan, hôm nayb V Unvây khn, VôUn li hnông ta thuxương nên chưachc thánh chnày là gi.Có th hômnay V Un}đã đ đngđưc Hoàng đế,ĺnói rng ôngòta b thànhchy, ban giángthánh ch munìtrng pht ôngta.

Nếu Thun ĐcũĐế tin ôngòta b thành,vy hôm nayĨông ta bhay không bếcòn ý nghĩagì?

Mà C SįSinh, ti saoļhn li munìvt b thánhích kia?

Bi vìTng Thế Lankhông mun ôngíta b thành,Tng Thế Lancòn đang chđ làm ngưông. Nếu nhưéđ ông taxác nhn thánhch này làtht, khng đnhông ta sùkhông tiếp tcth thành. Nếu³ông không thThiên Th Quan,ưTng Thế Lans không thľgiành đưc cônglao.

Diêu Dũng suynghĩ hi lâu,}v mt CS Sinh licó hơi khóìcoi. Hn cngìming nói: “Thếnào, chng lDiêu nguyên soáicho rng thánh}ch kia làtht? Sao DiêuItưng quân khôngЇnghĩ li xem,ЇB h tinıtưng ngài cànào, sao cóăth không tinngài mà liĩtin V Un?!”Î

Nghe vy, scmt Diêu Dũngđi biến. Sìtín nhim caThun Đc Đếvi ông taími là khôngļbn vng nht.

Ôngta thay ThunĐc Đế làmbiết bao nhiêuchuyn, gia bn:h làm gìĩcó tín nhimnào đ nói?ɨNgưi duy nhtìkhiến Thun ĐcúĐế hoàn toàntin tưng cũngЇch có VTrung trung thànhítn tâm đómà thôi.

Ông tangưc mt nhìnC S Sinh,Īnghiến răng, cuiïcùng hét lên:“Bt hn chota!”

Sc mtăC S Sinhđi biến: “Diêuìnguyên soái, ngàiếkhông mun đi³vin binh caITng tưng quânĩna sao?”

Vinbinh?”

Diêu Dũngcưi khy: “ÔngÍđây không cnThiên Th Quanõnày na, còncn vin binhĩlàm quái gì!”

“Diêu Dũng!” CíS Sinh viêvã m ming¸mng: “Thiên ThQuan vn làphòng tuyến cuicùng ca ĐiS, ông làmơnhư vy khôngjs B h}trách ti sao!”ɪ

“Ha, bây giũB h đãcoi như taĩb thành, taЇb hay khôngîcó gì khácĩbit? L nàoêmun ta ngâyngô ngi đâylàm đ cưicho Tng ThếLan tht à?”ĩ

Diêu Dũng bưcĩti trưc mtC S Sinh,v mt hn:“Mt trng nh,chiến trưng khôngphi d chơivy đâu, kiếpsau đu thaicách xa chiếnɪtrưng mt chút.”ĩ

C S Sinhênghe vy, cưi,kh: “Diêu tưngquân.” Hn higing: “Ngài cóth giết ta,nhưng giết taîri, ngài còn[tính chy rangoài à?”

DiêuDũng ngưc mtnhìn C SSinh. C SĩSinh mm cưi:íTrưc khi tađến đã nóivi Tng tưngquân rng trưctri sáng, tas luôn đngưtrên thành lâu.Nếu ta không( đây, chngt Diêu tưngquân d đnhìmưu phn. Tngtưng quân có²th trc tiếpɨdn binh tiêuâdit tàn quânè ngoi thành.Tiêu dit quânĪphn lon cònĨd hơn soľvi bo vThiên Th Quan,fnhưng cũng làèmt đi công.”

Diêu Dũng khôngìlên tiếng, ôngíta nghe hiuís uy hiếpca C SSinh.

Hôm nay, hoclà gi CS Sinh li,Tng Thế Lanthy C SÎSinh còn sng,Ídù cho ôngíta chy, TngThế Lan cũngļs không lpítc ra tay.

Nhưngônếu như CS Sinh chết,ĩông ta sìb Tng ThếưLan dit trĩngay tc khc.

DiêuīDũng nhìn chmchm C SđSinh. Lát sau,ông ta nóiĮliên tc batiếng: “Đưc, đưc,¹đưc.”

Đám nhóccác ngưi… Ôngta th CS Sinh ra,ânghiến răng: “Đúngľlà ta coithưng các ngưiri!”

Dt li,Diêu Dũng đyĩC S Sinhisang bên cnh,âra lnh: “Ápgii hn lêníthành lâu, lyđao khng chế,không cho nhúcnhích. Nhng ngưiĭkhác đi theoếta, chun bìrút lui!”

Vaĩdt li, mtĩthanh đao nhnk lên ngưiòC S Sinh.C S Sinhũvn không nhúcìnhích, nhưng DiêuìDũng li lpđtc xung lu,õtp hp binhįmã dưi thànhĩlâu, bt đu{rút quân.

Cố Sở Sinh đứng trên thành lâu, áo đỏ rừng rực, phóng mắt về phía một đỉnh núi khác, giơ tay lên.

“Là thật…” Người đưa tin khóc lóc nói: “Bệ hạ, ngài mau chạy nhanh đi. Lúc này ở Thiên Thủ Quan chỉ còn lại Tần Thời Nguyệt cố thủ, một khi Thiên Thủ Quan bị phá, Hoa Kinh sẽ mất nhanh thôi.”

“Phụ từ tử ái(*) vốn là lẽ thường ở đời.” Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Nhát kiếm này, Vệ Uẩn làm thay Bệ hạ .”

Sở lâm Dương đứng trên đỉnh núi nhìn thấy Cố Sở Sinh giơ tay, biết Diêu Dũng đã thật sự bỏ thành.

Nhưng đâm một phân này rồi, Thuần Đức Đế lại chẳng thể ra tay tiếp. Vệ Uẩn bước lên, đón lấy kiếm trong tay Thuần Đức Đế.

Bọn họ quan sát hành động của Diêu Dũng. Sau khi Diêu Dũng ra khỏi thành, trên thành lâu cũng chỉ còn lại quân đội Vệ gia do Tần Thời Nguyệt dẫn dắt chưa chịu rút lui, ngoan cường chống cự. Diêu Dũng quay đầu lại nhìn Thiên Thủ Quan, cắn răng, cuối cùng vẫn cưỡi ngựa chạy mất.

Vệ Uẩn xoay người, cầm kiếm lùi về sau, quỳ một chân, bình tĩnh cất tiếng: “Thần Vệ Uẩn, thỉnh chiến!”Ông ta rút kiếm bên cạnh ra, cắn răng nói: “Ta đáp ứng ngươi.”

Cố Sở Sinh nhìn thấy Diêu Dũng bỏ đi, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói với Tần Thời Nguyệt: “Tần Tướng Quân, có thể trụ được nửa canh giờ không?”

Thái tử đờ người tại chỗ, không hề phát hiện nỗi đau kiếm đâm da thịt.

Tần Thời Nguyệt nhìn Cố Sở Sinh, gật đầu.

Ông ta nghi kỵ Vệ Uẩn, dù cho làm đến mức độ này cũng sẽ không thật sự bỏ Thiên Thủ Quan. Nhưng ngược lại, Diêu Dũng, người mà ông ta tín nhiệm nhất, lại vứt thành mà chạy.

Tiếng khóc của Thuần Đức Đế đan xen làm một cùng tiếng gào khóc khi chàng nhìn thấy Vệ Quân tại Bạch Đế Cốc nửa năm trước. Chàng đi trên hành lang cung đình, phảng phất như đi giữa đôi dòng thời gian.

Nhưng chưa đợi tới nửa canh giờ, ngay giây phút Diêu Dũng bỏ thành, người của Hoàng đế cài ở Thiên Thủ Quan đã hấp tấp chạy về Hoàng cung. Hai canh giờ sau, Hoàng đế nhận được tin tình báo của mình.

Vừa nói chuyện, kiếm của Thuần Đức Đế đâm về trước một phân.Nhưng bước chân chàng không dừng lại, khuôn mặt toát ra hơi thở sát phạt, đi thẳng ra ngoài.

“Bệ hạ ——”

Thái tử quay đầu bỏ chạy, Thuần Đức Đế cất tiếng: “Người đâu, chặn nó lại!”

Nghe báo, Thuần Đức Đế và thái tử ngẩng phắt đầu lên. Thái tử đã nghỉ ngơi một lúc, nghe nói thế, hắn ta đứng bật dậy, chỉ vào người đưa tin, khoé mắt như sắp nứt ra: “Ngươi nói bậy!”

Người truyền tin kia lăn lê bò toài chạy vào: “Diêu nguyên soái bỏ thành! Ông ta bỏ thành!”

Cố Sở Sinh nhìn thấy Diêu Dũng bỏ đi, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói với Tần Thời Nguyệt: “Tần Tướng Quân, có thể trụ được nửa canh giờ không?”

Nghe báo, Thuần Đức Đế và thái tử ngẩng phắt đầu lên. Thái tử đã nghỉ ngơi một lúc, nghe nói thế, hắn ta đứng bật dậy, chỉ vào người đưa tin, khoé mắt như sắp nứt ra: “Ngươi nói bậy!”

Nhưng chưa đợi tới nửa canh giờ, ngay giây phút Diêu Dũng bỏ thành, người của Hoàng đế cài ở Thiên Thủ Quan đã hấp tấp chạy về Hoàng cung. Hai canh giờ sau, Hoàng đế nhận được tin tình báo của mình.“Bệ hạ ——”

“Là thật…” Người đưa tin khóc lóc nói: “Bệ hạ, ngài mau chạy nhanh đi. Lúc này ở Thiên Thủ Quan chỉ còn lại Tần Thời Nguyệt cố thủ, một khi Thiên Thủ Quan bị phá, Hoa Kinh sẽ mất nhanh thôi.”

Ông ta không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình, thế nhưng lại không thể không đối mặt với lỗi lầm của mình.

Tần Thời Nguyệt xuất thân gia nô của Vệ gia, điều này Hoàng đế biết rất rõ.

“Như vậy…” Thuần Đức Đế nghiến răng nói: “Ngươi có thể xuất binh đoạt lại Thiên Thủ Quan rồi chứ?!”

Không ngờ cuối cùng người thủ thành không chạy, vẫn luôn bảo vệ giang sơn Đại Sở lại là người Vệ gia.

Thái tử là đứa con ông ta yêu thương nhất, được ông ôm trên đầu gối mà lớn lên. Hôm nay cuối cùng cũng thấy hắn trưởng thành, thế nên dù phạm nghìn vạn lỗi lầm, ông ta đều có thể nhân nhượng.

Thuần Đức Đế nghe tin tình báo, trong lòng ngổn ngang.

Binh lính xông đến, đè Thái tử xuống đất. Thuần Đức Đế cầm kiếm đi tới. Vết thương trên mặt Thái tử vừa mới băng bó xong, hắn ta khóc lóc: “Phụ hoàng… phụ hoàng… Van xin người, phụ hoàng…”Người truyền tin kia lăn lê bò toài chạy vào: “Diêu nguyên soái bỏ thành! Ông ta bỏ thành!”

Ông ta không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình, thế nhưng lại không thể không đối mặt với lỗi lầm của mình.

Ông ta đờ đẫn gật đầu, Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, điềm tĩnh nói: “Hôm nay thị vệ bên cạnh Bệ hạ không quá an toàn, thần muốn đổi một lượt cho ngài, ngài thấy thế nào?”Vệ Uẩn ngước mắt, nhìn về phía Thuần Đức Đế. Thuần Đức Đế cầm kiếm, đong đầy nước mắt, run rẩy nói: “Phế Hoàng hậu, giết Thái tử, giết Diêu Dũng, cách chức Diêu thị làm thứ dân, phong ngươi làm Đại nguyên soái quân đội, sửa lại oan sai cho Vệ gia.”

Ông ta nghi kỵ Vệ Uẩn, dù cho làm đến mức độ này cũng sẽ không thật sự bỏ Thiên Thủ Quan. Nhưng ngược lại, Diêu Dũng, người mà ông ta tín nhiệm nhất, lại vứt thành mà chạy.

Thái tử biết người tới là tâm phúc của Hoàng đế, cho nên chắc chắn Diêu Dũng đã bỏ thành. Vẻ mặt Thái tử mờ mịt, quay đầu nhìn Hoàng đế: “Phụ hoàng, chúng ta phải làm sao? Hay chúng ta trốn đi?”

Thuần Đức Đế không xưng “Trẫm” mà lại xưng “Ta”, xưng hô như vậy đã đủ chứng minh thái độ hiện giờ của ông ta đối với Thái tử.

“Làm sao đây…”

Không ngờ cuối cùng người thủ thành không chạy, vẫn luôn bảo vệ giang sơn Đại Sở lại là người Vệ gia.

Thuần Đức Đế không lên tiếng, ông ta nhìn chằm chằm Thái tử. Thái tử bị ông ta nhìn, hơi nhũn chân, run rẩy gọi: “Phụ hoàng?”

“Người là do Diêu Dũng giết, chuyện là do Diêu Dũng làm, không liên quan tới con, không có liên quan tới con!”

Thái tử biết người tới là tâm phúc của Hoàng đế, cho nên chắc chắn Diêu Dũng đã bỏ thành. Vẻ mặt Thái tử mờ mịt, quay đầu nhìn Hoàng đế: “Phụ hoàng, chúng ta phải làm sao? Hay chúng ta trốn đi?”

(*) Phụ từ tử ái: Cha mẹ từ ái, con cái yêu thương

Thuần Đức Đế không lên tiếng, ông ta nhìn chằm chằm Thái tử. Thái tử bị ông ta nhìn, hơi nhũn chân, run rẩy gọi: “Phụ hoàng?”

Thuần Đức Đế nghe tin tình báo, trong lòng ngổn ngang.

Tần Thời Nguyệt xuất thân gia nô của Vệ gia, điều này Hoàng đế biết rất rõ.

“Vệ Uẩn.” Thuần Đức Đế khàn giọng nói: “Ta không thể để Đại Sở bị mất trong tay ta. Ta có thể chạy, nhưng đó sẽ là sỉ nhục quá lớn.”

Thuần Đức Đế thẫn thờ ngoảnh đầu lại, dường như đã không còn biết Vệ Uẩn đang nói gì. Ông ta im lặng nhìn Vệ Uẩn, thật lâu sau mới nhận ra Vệ Uẩn nói gì.

Thuần Đức Đế không xưng “Trẫm” mà lại xưng “Ta”, xưng hô như vậy đã đủ chứng minh thái độ hiện giờ của ông ta đối với Thái tử.

Thuần Đức Đế hiểu ý chàng, Thái tử cũng hiểu.

Vệ Uẩn ung dung thổi trà, dửng dưng nói: “Hửm? Chuyện này liên quan gì tới ta?”

Nghe giọng điệu của Vệ Uẩn, Thuần Đức Đế biết Vệ Uẩn sẽ không chịu bỏ qua.

Ông ta giơ tay đặt lên đỉnh đầu Thái tử, tựa như Thái tử vẫn còn con trẻ.

Ông ta rút kiếm bên cạnh ra, cắn răng nói: “Ta đáp ứng ngươi.”

Thái tử liều mạng giãy giụa lùi về sau, Thuần Đức Đế run rẩy chỉ kiếm vào hắn.

Vệ Uẩn ngước mắt, nhìn về phía Thuần Đức Đế. Thuần Đức Đế cầm kiếm, đong đầy nước mắt, run rẩy nói: “Phế Hoàng hậu, giết Thái tử, giết Diêu Dũng, cách chức Diêu thị làm thứ dân, phong ngươi làm Đại nguyên soái quân đội, sửa lại oan sai cho Vệ gia.”

“Như vậy…” Thuần Đức Đế nghiến răng nói: “Ngươi có thể xuất binh đoạt lại Thiên Thủ Quan rồi chứ?!”

Nghe giọng điệu của Vệ Uẩn, Thuần Đức Đế biết Vệ Uẩn sẽ không chịu bỏ qua.

Vệ Uẩn không lên tiếng, ánh mắt chàng dừng trên người Thái tử.

Vệ Uẩn không lên tiếng, ánh mắt chàng dừng trên người Thái tử.

“Chuyện này không liên quan đúng sai…” Thuần Đức Đế khàn giọng lên tiếng, Thái tử ra sức lắc đầu: “Phụ hoàng, con là con ruột người, chính tay người nuôi lớn mà! Người thật sự muốn làm vậy với con sao?”

Thuần Đức Đế hiểu ý chàng, Thái tử cũng hiểu.

Thái tử quay đầu bỏ chạy, Thuần Đức Đế cất tiếng: “Người đâu, chặn nó lại!”

Thuần Đức Đế không lên tiếng, nước mắt ông ta rơi lã chã.

Binh lính xông đến, đè Thái tử xuống đất. Thuần Đức Đế cầm kiếm đi tới. Vết thương trên mặt Thái tử vừa mới băng bó xong, hắn ta khóc lóc: “Phụ hoàng… phụ hoàng… Van xin người, phụ hoàng…”

“Người là do Diêu Dũng giết, chuyện là do Diêu Dũng làm, không liên quan tới con, không có liên quan tới con!”

Thái tử liều mạng giãy giụa lùi về sau, Thuần Đức Đế run rẩy chỉ kiếm vào hắn.

“Con à, trên đời này làm gì có đúng sai…” Thuần Đức Đế nhắm mắt lại: “Hoạ chăng trước giờ chỉ có thắng làm vua, thua làm giặc, cá lớn nuốt cá bé.”

Trần Lĩnh đã đợi ở cửa từ sớm. Vệ Uẩn vừa hô lên, hắn đã lập tức dẫn người tiến vào.

Cố Sở Sinh đứng trên thành lâu, áo đỏ rừng rực, phóng mắt về phía một đỉnh núi khác, giơ tay lên.

“Chuyện này không liên quan đúng sai…” Thuần Đức Đế khàn giọng lên tiếng, Thái tử ra sức lắc đầu: “Phụ hoàng, con là con ruột người, chính tay người nuôi lớn mà! Người thật sự muốn làm vậy với con sao?”

“Làm sao đây…”

Thuần Đức Đế không lên tiếng, nước mắt ông ta rơi lã chã.

Thái tử là đứa con ông ta yêu thương nhất, được ông ôm trên đầu gối mà lớn lên. Hôm nay cuối cùng cũng thấy hắn trưởng thành, thế nên dù phạm nghìn vạn lỗi lầm, ông ta đều có thể nhân nhượng.

(*) Phụ từ tử ái: Cha mẹ từ ái, con cái yêu thương

“Con à, trên đời này làm gì có đúng sai…” Thuần Đức Đế nhắm mắt lại: “Hoạ chăng trước giờ chỉ có thắng làm vua, thua làm giặc, cá lớn nuốt cá bé.”

Vừa nói chuyện, kiếm của Thuần Đức Đế đâm về trước một phân.

Sở lâm Dương đứng trên đỉnh núi nhìn thấy Cố Sở Sinh giơ tay, biết Diêu Dũng đã thật sự bỏ thành.

Thái tử đờ người tại chỗ, không hề phát hiện nỗi đau kiếm đâm da thịt.

Nhưng đâm một phân này rồi, Thuần Đức Đế lại chẳng thể ra tay tiếp. Vệ Uẩn bước lên, đón lấy kiếm trong tay Thuần Đức Đế.

“Phụ từ tử ái(*) vốn là lẽ thường ở đời.” Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Nhát kiếm này, Vệ Uẩn làm thay Bệ hạ .”

Ông ta không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình, thế nhưng lại không thể không đối mặt với lỗi lầm của mình.Thái tử biết người tới là tâm phúc của Hoàng đế, cho nên chắc chắn Diêu Dũng đã bỏ thành. Vẻ mặt Thái tử mờ mịt, quay đầu nhìn Hoàng đế: “Phụ hoàng, chúng ta phải làm sao? Hay chúng ta trốn đi?”(*) Phụ từ tử ái: Cha mẹ từ ái, con cái yêu thương

Vừa dứt lời, Vệ Uẩn bất ngờ bước lên đâm kiếm vào ngực, cắm thẳng vào tim, máu tươi trào ra từ miệng Thái tử. Thuần Đức Đế kinh hoàng lui về sau một bước, Thái tử nhìn ông ta chằm chằm, từ từ gục xuống.

Vệ Uẩn xoay người, cầm kiếm lùi về sau, quỳ một chân, bình tĩnh cất tiếng: “Thần Vệ Uẩn, thỉnh chiến!”

Thuần Đức Đế thẫn thờ ngoảnh đầu lại, dường như đã không còn biết Vệ Uẩn đang nói gì. Ông ta im lặng nhìn Vệ Uẩn, thật lâu sau mới nhận ra Vệ Uẩn nói gì.

Ông ta đờ đẫn gật đầu, Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, điềm tĩnh nói: “Hôm nay thị vệ bên cạnh Bệ hạ không quá an toàn, thần muốn đổi một lượt cho ngài, ngài thấy thế nào?”

Nhưng Thái tử đã hoàn toàn tắt thở, hắn ta nằm dưới đất, không động đậy. Thuần Đức Đế chầm chậm bật cười, cười rồi lại cười, cuối cùng bật khóc nức nở.

Thuần Đức Đế ngây ngốc nhìn Thái tử vẫn còn co rúm trên đất. Vệ Uẩn đứng dậy, bước ra, cất tiếng: “Người đâu, truyền lệnh xuống, cho Tả sứ Ngự lâm quân Trần Lĩnh dẫn binh đến đại điện hộ giá!”

Trần Lĩnh đã đợi ở cửa từ sớm. Vệ Uẩn vừa hô lên, hắn đã lập tức dẫn người tiến vào.

Vệ Uẩn đứng trước cửa, quay đầu lại, nhìn Thuần Đức Đế bước tới trước mặt Thái tử. Ông ta từ từ ngồi xuống, động tác rất chậm, rất chậm, giống như trong chớp mắt đã già đi mười mấy tuổi. Đế vương oai phong lẫm liệt đó cuối cùng đã hoá thành một ông cụ già nua.

Vệ Uẩn đứng trước cửa, quay đầu lại, nhìn Thuần Đức Đế bước tới trước mặt Thái tử. Ông ta từ từ ngồi xuống, động tác rất chậm, rất chậm, giống như trong chớp mắt đã già đi mười mấy tuổi. Đế vương oai phong lẫm liệt đó cuối cùng đã hoá thành một ông cụ già nua.

Ông ta giơ tay đặt lên đỉnh đầu Thái tử, tựa như Thái tử vẫn còn con trẻ.

Nhưng Thái tử đã hoàn toàn tắt thở, hắn ta nằm dưới đất, không động đậy. Thuần Đức Đế chầm chậm bật cười, cười rồi lại cười, cuối cùng bật khóc nức nở.

Vệ Uẩn lẳng lặng đứng nhìn. Cho đến khi nghe thấy tiếng khóc của Thuần Đức Đế, chàng mới xoay người rời đi.

Tiếng khóc của Thuần Đức Đế đan xen làm một cùng tiếng gào khóc khi chàng nhìn thấy Vệ Quân tại Bạch Đế Cốc nửa năm trước. Chàng đi trên hành lang cung đình, phảng phất như đi giữa đôi dòng thời gian.

Nhưng bước chân chàng không dừng lại, khuôn mặt toát ra hơi thở sát phạt, đi thẳng ra ngoài.

4.9 13 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

54 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Mỗi lần nhắc đến Vệ Quân hay những người đã mất tại Bạch Đế Cốc thì lại đau lòng. Chỉ còn tên Diêu Dũng kia nữa thôi

Sundomm
Sundomm
3 Năm Cách đây

Nợ máu phải trả bằng máu mà

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Giết người đền mạng thôi nếu hoàng đế biết điều thì mọi chuyện sẽ cực chẳng đã như này, Vệ gia không đến nỗi còn mỗi một thiếu niên chống đỡ. Nói chung là đáng

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Đúng là hoàng giá ko có thân tình, chỉ có lợi lộc thắng thua ?

54
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!