Chương 65 (2)
Có thể cầu cùng chết đã là mãn nguyện
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Thánh chỉ từ Hoa Kinh?”
Vẻ mặt Diêu Dũng nghi hoặc, sao Hoa Kinh lại đến truyền chỉ?
Nhưng ông ta vẫn ra tiếp chỉ, một thái giám mặt trắng nhẵn nhụi cầm thánh chỉ bước đến. Nhìn thấy Diêu Dũng, hình như ông ta hơi bất ngờ, hỏi: “Diêu nguyên soái vẫn còn ở đây sao?”
Diêu Dũng ngỡ ngàng, nhưng vẫn đáp: “Lời công công nói là có ý gì? Hạ quan vẫn luôn trấn thủ ở Thiên Thủ Quan, không hề bỏ chạy, ngược lại tên Sở Lâm Dương kia lại chạy! Xin công công trở về bẩm báo Thánh thượng, trị tội Sở Lâm Dương mới đúng!”
Đường An đem suy nghĩ theo nhà mình lão.
Người nọ nhíu mày, nhưng ông ta vốn chỉ là một thái giám đến truyền chỉ, bèn nói: “Vậy Nguyên soái tiếp chỉ đi.”
Dứt lời, thái giám mở thánh chỉ ra, lạnh nhạt đọc: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Diêu Dũng thân là chủ soái chiến trường, lại lâm trận bỏ trốn tại nơi hiểm yếu của Đại Sở, tội không thể tha. Hôm nay đặc biệt áp giải hồi kinh, giao lại ấn soái cho Trấn Quốc Hầu Vệ Uẩn…”
Khả mẹ nó rõ ràng là cái đạn hạt nhân.
“Ngươi nói cái gì!”
DiêuồDũng nghe đếnľđây đã ngẩngıphắt đầu dậy,,lạnh lùng nhìnòthái giám kia:õ“Ngươi có ýľgì?!”
Thái giámờbị doạ rụtjvề sau, nuốtũnước bọt: “Taưđang tuyên chỉ,ềngài đứng lênỉlàm gì?”
“Ngươiụđưa thánh chỉũcho ta!”
DiêuềDũng vươn tayềvề phía tháiấgiám. Trong nháyẵmắt, người bênãcạnh rút kiếmìra. Một tên¸Bắc Địch liềuɩmạng trèo thangľmây(*) đánh lênἷtường thành, ngayừlập tức bịĬbinh lính đâmỉxuyên người, téõxuống chân tháiógiám. Thái giámÏhoảng hốt luijvề sau, đang°định giao thánhỏchỉ cho DiêuìDũng, bỗng ngheậthấy một tiếngơquát: “Kẻ nàoļở đây giảảtruyền thánh chỉ?!”ỡ
(*) Thang mây:,loại thang dài,ếgiống như thangètrên xe cứuơhỏa, dùng đểịbắc lên tườngỵthành
Lời còn chưaỉdứt, Diêu Dũngỉđã thấy mộtíbóng áo đỏénhào tới, giơỏtay xách tênỉthái giám kia³lên. Trước khiἰđám người tạiỵđó kịp phảnĬứng, tên tháiĪgiám đã bị]ném thẳng xuốngăcổng thành!
Biến cốúnày khiến đám²người không thể¹thốt nên lờiữnào. Cố SởɨSinh quay đầuìlại, phủi tay,ẳcười nói: “DiêuĬđại nhân, đámỹtiểu nhân nàyjđều muốn lừa{gạt ngài màêthôi. Diêu nguyênísoái ngài khôngữcần để ý,ưcứ an tâmịthủ thành làἲđược.”
Diêu Dũngïkhông lên tiếng.
Bênĺcạnh là tiếngỉhò hét chémĩgiết, hôm nayõkhai chiến chưaîđến khuya màóbinh lính củaἰông ta đã]giảm xuống mộtἰvạn. Ông taɨnhìn Cố SởẻSinh cười hípỉmắt, bắt đầuıbình tĩnh suyínghĩ tình huốngἶtrước mắt.
Cố SởịSinh đại diệnợcho Tống ThếἵLan đến, chứngĩminh hắn làôngười của TốngụThế Lan.
Mà hômĩnay, Vệ Uẩnìbao vây Hoàngịthành, tên tháiịgiám này đươngĩnhiên là ngườiểcủa Vệ Uẩn.
ThuầnḽĐức Đế luônẵđa nghi nhátígan, hôm nayẳbị Vệ Uẩnἷvây khốn, VệôUẩn lại hậnịông ta thấuịxương nên chưa‹chắc thánh chỉậnày là giả.ἵCó thể hômạnay Vệ Uẩn}đã đả độngắđược Hoàng đế,ĺnói rằng ôngòta bỏ thànhủchạy, ban giángạthánh chỉ muốnìtrừng phạt ôngồta.
Nếu Thuần ĐứcũĐế tin ôngòta bỏ thành,ứvậy hôm nayĨông ta bỏạhay không bỏếcòn ý nghĩaỉgì?
Mà Cố SởįSinh, tại saoļhắn lại muốnìvứt bỏ thánhíchỉ kia?
Bởi vìỉTống Thế Lanỉkhông muốn ôngíta bỏ thành,ễTống Thế Lanἶcòn đang chờắđể làm ngưỉông. Nếu nhưéđể ông taỷxác nhận thánhẻchỉ này làỳthật, khẳng địnhỉông ta sẽùkhông tiếp tụcịthủ thành. Nếu³ông không thủḹThiên Thủ Quan,ưTống Thế Lanởsẽ không thểľgiành được côngụlao.
Diêu Dũng suyớnghĩ hồi lâu,}vẻ mặt CốẵSở Sinh lạiẻcó hơi khóìcoi. Hắn cứngìmiệng nói: “Thếỉnào, chẳng lẽḹDiêu nguyên soáiẻcho rằng thánh}chỉ kia làịthật? Sao DiêuItướng quân khôngЇnghĩ lại xem,ЇBệ hạ tinıtưởng ngài cỡànào, sao cóăthể không tinặngài mà lạiĩtin Vệ Uẩn?!”Î
Nghe vậy, sắcửmặt Diêu Dũngởđại biến. Sựìtín nhiệm củaἷThuần Đức Đếἱvới ông taímới là khôngļbền vững nhất.
Ôngẵta thay ThuầnḷĐức Đế làmḻbiết bao nhiêuảchuyện, giữa bọn:họ làm gìĩcó tín nhiệmỉnào để nói?ɨNgười duy nhấtìkhiến Thuần ĐứcúĐế hoàn toànỳtin tưởng cũngЇchỉ có VệềTrung trung thànhítận tâm đóụmà thôi.
Ông taẹngước mắt nhìnẹCố Sở Sinh,Īnghiến răng, cuốiïcùng hét lên:ẵ“Bắt hắn choịta!”
Sắc mặtăCố Sở Sinhịđại biến: “Diêuìnguyên soái, ngàiếkhông muốn đợi³viện binh củaITống tướng quânĩnữa sao?”
“Việnồbinh?”
Diêu Dũngạcười khẩy: “ÔngÍđây không cầnỉThiên Thủ Quanõnày nữa, cònợcần viện binhĩlàm quái gì!”ả
“Diêu Dũng!” CốíSở Sinh vộiêvã mở miệng¸mắng: “Thiên ThủảQuan vốn làịphòng tuyến cuốiịcùng của ĐạiỉSở, ông làmơnhư vậy khôngjsợ Bệ hạ}trách tội sao!”ɪ
“Ha, bây giờũBệ hạ đãἵcoi như taĩbỏ thành, taЇbỏ hay khôngîcó gì khácĩbiệt? Lẽ nàoêmuốn ta ngâyỡngô ngồi đâyốlàm đồ cướiẽcho Tống ThếềLan thật à?”ĩ
Diêu Dũng bướcĩtới trước mặtịCố Sở Sinh,ỏvỗ mặt hắn:ử“Mặt trắng nhỏ,ứchiến trường khôngỗphải dễ chơiọvậy đâu, kiếpḽsau đầu thaiềcách xa chiếnɪtrường một chút.”ĩ
Cố Sở Sinhênghe vậy, cười,khẽ: “Diêu tướngἳquân.” Hắn hạigiọng: “Ngài cóắthể giết ta,ἲnhưng giết taîrồi, ngài còn[tính chạy raịngoài à?”
DiêuừDũng ngước mắtẵnhìn Cố SởợSinh. Cố SởĩSinh mỉm cười:í“Trước khi taẩđến đã nóiḻvới Tống tướngỡquân rằng trướcỹtrời sáng, taỷsẽ luôn đứngưtrên thành lâu.ủNếu ta không(ở đây, chứngἵtỏ Diêu tướngỉquân dự địnhìmưu phản. Tốngỏtướng quân có²thể trực tiếpɨdẫn binh tiêuâdiệt tàn quânèở ngoại thành.ἲTiêu diệt quânĪphản loạn cònĨdễ hơn soľvới bảo vệịThiên Thủ Quan,fnhưng cũng làèmột đại công.”ỵ
Diêu Dũng khôngìlên tiếng, ôngíta nghe hiểuísự uy hiếpởcủa Cố SởẹSinh.
Hôm nay, hoặcἳlà giữ CốἷSở Sinh lại,ặTống Thế Lanẽthấy Cố SởÎSinh còn sống,Ídù cho ôngíta chạy, TốngἰThế Lan cũngļsẽ không lậpítức ra tay.
Nhưngônếu như CốủSở Sinh chết,ĩông ta sẽìbị Tống ThếưLan diệt trừĩngay tức khắc.
DiêuīDũng nhìn chằmἰchằm Cố SởđSinh. Lát sau,ệông ta nóiĮliên tục baỡtiếng: “Được, được,¹được.”
“Đám nhócớcác người…” Ôngỳta thả CốịSở Sinh ra,ânghiến răng: “Đúngľlà ta coiằthường các ngườiἵrồi!”
Dứt lời,ịDiêu Dũng đẩyĩCố Sở Sinhisang bên cạnh,âra lệnh: “Ápỗgiải hắn lêníthành lâu, lấyịđao khống chế,ổkhông cho nhúcứnhích. Những ngườiĭkhác đi theoếta, chuẩn bịìrút lui!”
Vừaĩdứt lời, mộtĩthanh đao nhọnắkề lên ngườiòCố Sở Sinh.ỳCố Sở Sinhũvẫn không nhúcìnhích, nhưng DiêuìDũng lại lậpđtức xuống lầu,õtập họp binhįmã dưới thànhĩlâu, bắt đầu{rút quân.
Cố Sở Sinh đứng trên thành lâu, áo đỏ rừng rực, phóng mắt về phía một đỉnh núi khác, giơ tay lên.
“Là thật…” Người đưa tin khóc lóc nói: “Bệ hạ, ngài mau chạy nhanh đi. Lúc này ở Thiên Thủ Quan chỉ còn lại Tần Thời Nguyệt cố thủ, một khi Thiên Thủ Quan bị phá, Hoa Kinh sẽ mất nhanh thôi.”
“Phụ từ tử ái(*) vốn là lẽ thường ở đời.” Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Nhát kiếm này, Vệ Uẩn làm thay Bệ hạ .”
Sở lâm Dương đứng trên đỉnh núi nhìn thấy Cố Sở Sinh giơ tay, biết Diêu Dũng đã thật sự bỏ thành.
Nhưng đâm một phân này rồi, Thuần Đức Đế lại chẳng thể ra tay tiếp. Vệ Uẩn bước lên, đón lấy kiếm trong tay Thuần Đức Đế.
Bọn họ quan sát hành động của Diêu Dũng. Sau khi Diêu Dũng ra khỏi thành, trên thành lâu cũng chỉ còn lại quân đội Vệ gia do Tần Thời Nguyệt dẫn dắt chưa chịu rút lui, ngoan cường chống cự. Diêu Dũng quay đầu lại nhìn Thiên Thủ Quan, cắn răng, cuối cùng vẫn cưỡi ngựa chạy mất.
Vệ Uẩn xoay người, cầm kiếm lùi về sau, quỳ một chân, bình tĩnh cất tiếng: “Thần Vệ Uẩn, thỉnh chiến!”Ông ta rút kiếm bên cạnh ra, cắn răng nói: “Ta đáp ứng ngươi.”
Cố Sở Sinh nhìn thấy Diêu Dũng bỏ đi, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói với Tần Thời Nguyệt: “Tần Tướng Quân, có thể trụ được nửa canh giờ không?”
Thái tử đờ người tại chỗ, không hề phát hiện nỗi đau kiếm đâm da thịt.
Tần Thời Nguyệt nhìn Cố Sở Sinh, gật đầu.
Ông ta nghi kỵ Vệ Uẩn, dù cho làm đến mức độ này cũng sẽ không thật sự bỏ Thiên Thủ Quan. Nhưng ngược lại, Diêu Dũng, người mà ông ta tín nhiệm nhất, lại vứt thành mà chạy.
Tiếng khóc của Thuần Đức Đế đan xen làm một cùng tiếng gào khóc khi chàng nhìn thấy Vệ Quân tại Bạch Đế Cốc nửa năm trước. Chàng đi trên hành lang cung đình, phảng phất như đi giữa đôi dòng thời gian.
Nhưng chưa đợi tới nửa canh giờ, ngay giây phút Diêu Dũng bỏ thành, người của Hoàng đế cài ở Thiên Thủ Quan đã hấp tấp chạy về Hoàng cung. Hai canh giờ sau, Hoàng đế nhận được tin tình báo của mình.
Vừa nói chuyện, kiếm của Thuần Đức Đế đâm về trước một phân.Nhưng bước chân chàng không dừng lại, khuôn mặt toát ra hơi thở sát phạt, đi thẳng ra ngoài.
“Bệ hạ ——”
Thái tử quay đầu bỏ chạy, Thuần Đức Đế cất tiếng: “Người đâu, chặn nó lại!”
Nghe báo, Thuần Đức Đế và thái tử ngẩng phắt đầu lên. Thái tử đã nghỉ ngơi một lúc, nghe nói thế, hắn ta đứng bật dậy, chỉ vào người đưa tin, khoé mắt như sắp nứt ra: “Ngươi nói bậy!”
Người truyền tin kia lăn lê bò toài chạy vào: “Diêu nguyên soái bỏ thành! Ông ta bỏ thành!”
Cố Sở Sinh nhìn thấy Diêu Dũng bỏ đi, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói với Tần Thời Nguyệt: “Tần Tướng Quân, có thể trụ được nửa canh giờ không?”
Nghe báo, Thuần Đức Đế và thái tử ngẩng phắt đầu lên. Thái tử đã nghỉ ngơi một lúc, nghe nói thế, hắn ta đứng bật dậy, chỉ vào người đưa tin, khoé mắt như sắp nứt ra: “Ngươi nói bậy!”
Nhưng chưa đợi tới nửa canh giờ, ngay giây phút Diêu Dũng bỏ thành, người của Hoàng đế cài ở Thiên Thủ Quan đã hấp tấp chạy về Hoàng cung. Hai canh giờ sau, Hoàng đế nhận được tin tình báo của mình.“Bệ hạ ——”
“Là thật…” Người đưa tin khóc lóc nói: “Bệ hạ, ngài mau chạy nhanh đi. Lúc này ở Thiên Thủ Quan chỉ còn lại Tần Thời Nguyệt cố thủ, một khi Thiên Thủ Quan bị phá, Hoa Kinh sẽ mất nhanh thôi.”
Ông ta không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình, thế nhưng lại không thể không đối mặt với lỗi lầm của mình.
Tần Thời Nguyệt xuất thân gia nô của Vệ gia, điều này Hoàng đế biết rất rõ.
“Như vậy…” Thuần Đức Đế nghiến răng nói: “Ngươi có thể xuất binh đoạt lại Thiên Thủ Quan rồi chứ?!”
Không ngờ cuối cùng người thủ thành không chạy, vẫn luôn bảo vệ giang sơn Đại Sở lại là người Vệ gia.
Thái tử là đứa con ông ta yêu thương nhất, được ông ôm trên đầu gối mà lớn lên. Hôm nay cuối cùng cũng thấy hắn trưởng thành, thế nên dù phạm nghìn vạn lỗi lầm, ông ta đều có thể nhân nhượng.
Thuần Đức Đế nghe tin tình báo, trong lòng ngổn ngang.
Binh lính xông đến, đè Thái tử xuống đất. Thuần Đức Đế cầm kiếm đi tới. Vết thương trên mặt Thái tử vừa mới băng bó xong, hắn ta khóc lóc: “Phụ hoàng… phụ hoàng… Van xin người, phụ hoàng…”Người truyền tin kia lăn lê bò toài chạy vào: “Diêu nguyên soái bỏ thành! Ông ta bỏ thành!”
Ông ta không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình, thế nhưng lại không thể không đối mặt với lỗi lầm của mình.
Ông ta đờ đẫn gật đầu, Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, điềm tĩnh nói: “Hôm nay thị vệ bên cạnh Bệ hạ không quá an toàn, thần muốn đổi một lượt cho ngài, ngài thấy thế nào?”Vệ Uẩn ngước mắt, nhìn về phía Thuần Đức Đế. Thuần Đức Đế cầm kiếm, đong đầy nước mắt, run rẩy nói: “Phế Hoàng hậu, giết Thái tử, giết Diêu Dũng, cách chức Diêu thị làm thứ dân, phong ngươi làm Đại nguyên soái quân đội, sửa lại oan sai cho Vệ gia.”
Ông ta nghi kỵ Vệ Uẩn, dù cho làm đến mức độ này cũng sẽ không thật sự bỏ Thiên Thủ Quan. Nhưng ngược lại, Diêu Dũng, người mà ông ta tín nhiệm nhất, lại vứt thành mà chạy.
Thái tử biết người tới là tâm phúc của Hoàng đế, cho nên chắc chắn Diêu Dũng đã bỏ thành. Vẻ mặt Thái tử mờ mịt, quay đầu nhìn Hoàng đế: “Phụ hoàng, chúng ta phải làm sao? Hay chúng ta trốn đi?”
Thuần Đức Đế không xưng “Trẫm” mà lại xưng “Ta”, xưng hô như vậy đã đủ chứng minh thái độ hiện giờ của ông ta đối với Thái tử.
“Làm sao đây…”
Không ngờ cuối cùng người thủ thành không chạy, vẫn luôn bảo vệ giang sơn Đại Sở lại là người Vệ gia.
Thuần Đức Đế không lên tiếng, ông ta nhìn chằm chằm Thái tử. Thái tử bị ông ta nhìn, hơi nhũn chân, run rẩy gọi: “Phụ hoàng?”
“Người là do Diêu Dũng giết, chuyện là do Diêu Dũng làm, không liên quan tới con, không có liên quan tới con!”
Thái tử biết người tới là tâm phúc của Hoàng đế, cho nên chắc chắn Diêu Dũng đã bỏ thành. Vẻ mặt Thái tử mờ mịt, quay đầu nhìn Hoàng đế: “Phụ hoàng, chúng ta phải làm sao? Hay chúng ta trốn đi?”
(*) Phụ từ tử ái: Cha mẹ từ ái, con cái yêu thương
Thuần Đức Đế không lên tiếng, ông ta nhìn chằm chằm Thái tử. Thái tử bị ông ta nhìn, hơi nhũn chân, run rẩy gọi: “Phụ hoàng?”
Thuần Đức Đế nghe tin tình báo, trong lòng ngổn ngang.
Tần Thời Nguyệt xuất thân gia nô của Vệ gia, điều này Hoàng đế biết rất rõ.
“Vệ Uẩn.” Thuần Đức Đế khàn giọng nói: “Ta không thể để Đại Sở bị mất trong tay ta. Ta có thể chạy, nhưng đó sẽ là sỉ nhục quá lớn.”
Thuần Đức Đế thẫn thờ ngoảnh đầu lại, dường như đã không còn biết Vệ Uẩn đang nói gì. Ông ta im lặng nhìn Vệ Uẩn, thật lâu sau mới nhận ra Vệ Uẩn nói gì.
Thuần Đức Đế không xưng “Trẫm” mà lại xưng “Ta”, xưng hô như vậy đã đủ chứng minh thái độ hiện giờ của ông ta đối với Thái tử.
Thuần Đức Đế hiểu ý chàng, Thái tử cũng hiểu.
Vệ Uẩn ung dung thổi trà, dửng dưng nói: “Hửm? Chuyện này liên quan gì tới ta?”
Nghe giọng điệu của Vệ Uẩn, Thuần Đức Đế biết Vệ Uẩn sẽ không chịu bỏ qua.
Ông ta giơ tay đặt lên đỉnh đầu Thái tử, tựa như Thái tử vẫn còn con trẻ.
Ông ta rút kiếm bên cạnh ra, cắn răng nói: “Ta đáp ứng ngươi.”
Thái tử liều mạng giãy giụa lùi về sau, Thuần Đức Đế run rẩy chỉ kiếm vào hắn.
Vệ Uẩn ngước mắt, nhìn về phía Thuần Đức Đế. Thuần Đức Đế cầm kiếm, đong đầy nước mắt, run rẩy nói: “Phế Hoàng hậu, giết Thái tử, giết Diêu Dũng, cách chức Diêu thị làm thứ dân, phong ngươi làm Đại nguyên soái quân đội, sửa lại oan sai cho Vệ gia.”
“Như vậy…” Thuần Đức Đế nghiến răng nói: “Ngươi có thể xuất binh đoạt lại Thiên Thủ Quan rồi chứ?!”
Nghe giọng điệu của Vệ Uẩn, Thuần Đức Đế biết Vệ Uẩn sẽ không chịu bỏ qua.
Vệ Uẩn không lên tiếng, ánh mắt chàng dừng trên người Thái tử.
Vệ Uẩn không lên tiếng, ánh mắt chàng dừng trên người Thái tử.
“Chuyện này không liên quan đúng sai…” Thuần Đức Đế khàn giọng lên tiếng, Thái tử ra sức lắc đầu: “Phụ hoàng, con là con ruột người, chính tay người nuôi lớn mà! Người thật sự muốn làm vậy với con sao?”
Thuần Đức Đế hiểu ý chàng, Thái tử cũng hiểu.
Thái tử quay đầu bỏ chạy, Thuần Đức Đế cất tiếng: “Người đâu, chặn nó lại!”
Thuần Đức Đế không lên tiếng, nước mắt ông ta rơi lã chã.
Binh lính xông đến, đè Thái tử xuống đất. Thuần Đức Đế cầm kiếm đi tới. Vết thương trên mặt Thái tử vừa mới băng bó xong, hắn ta khóc lóc: “Phụ hoàng… phụ hoàng… Van xin người, phụ hoàng…”
“Người là do Diêu Dũng giết, chuyện là do Diêu Dũng làm, không liên quan tới con, không có liên quan tới con!”
Thái tử liều mạng giãy giụa lùi về sau, Thuần Đức Đế run rẩy chỉ kiếm vào hắn.
“Con à, trên đời này làm gì có đúng sai…” Thuần Đức Đế nhắm mắt lại: “Hoạ chăng trước giờ chỉ có thắng làm vua, thua làm giặc, cá lớn nuốt cá bé.”
Trần Lĩnh đã đợi ở cửa từ sớm. Vệ Uẩn vừa hô lên, hắn đã lập tức dẫn người tiến vào.
Cố Sở Sinh đứng trên thành lâu, áo đỏ rừng rực, phóng mắt về phía một đỉnh núi khác, giơ tay lên.
“Chuyện này không liên quan đúng sai…” Thuần Đức Đế khàn giọng lên tiếng, Thái tử ra sức lắc đầu: “Phụ hoàng, con là con ruột người, chính tay người nuôi lớn mà! Người thật sự muốn làm vậy với con sao?”
“Làm sao đây…”
Thuần Đức Đế không lên tiếng, nước mắt ông ta rơi lã chã.
Thái tử là đứa con ông ta yêu thương nhất, được ông ôm trên đầu gối mà lớn lên. Hôm nay cuối cùng cũng thấy hắn trưởng thành, thế nên dù phạm nghìn vạn lỗi lầm, ông ta đều có thể nhân nhượng.
(*) Phụ từ tử ái: Cha mẹ từ ái, con cái yêu thương
“Con à, trên đời này làm gì có đúng sai…” Thuần Đức Đế nhắm mắt lại: “Hoạ chăng trước giờ chỉ có thắng làm vua, thua làm giặc, cá lớn nuốt cá bé.”
Vừa nói chuyện, kiếm của Thuần Đức Đế đâm về trước một phân.
Sở lâm Dương đứng trên đỉnh núi nhìn thấy Cố Sở Sinh giơ tay, biết Diêu Dũng đã thật sự bỏ thành.
Thái tử đờ người tại chỗ, không hề phát hiện nỗi đau kiếm đâm da thịt.
Nhưng đâm một phân này rồi, Thuần Đức Đế lại chẳng thể ra tay tiếp. Vệ Uẩn bước lên, đón lấy kiếm trong tay Thuần Đức Đế.
“Phụ từ tử ái(*) vốn là lẽ thường ở đời.” Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Nhát kiếm này, Vệ Uẩn làm thay Bệ hạ .”
Ông ta không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình, thế nhưng lại không thể không đối mặt với lỗi lầm của mình.Thái tử biết người tới là tâm phúc của Hoàng đế, cho nên chắc chắn Diêu Dũng đã bỏ thành. Vẻ mặt Thái tử mờ mịt, quay đầu nhìn Hoàng đế: “Phụ hoàng, chúng ta phải làm sao? Hay chúng ta trốn đi?”(*) Phụ từ tử ái: Cha mẹ từ ái, con cái yêu thương
Vừa dứt lời, Vệ Uẩn bất ngờ bước lên đâm kiếm vào ngực, cắm thẳng vào tim, máu tươi trào ra từ miệng Thái tử. Thuần Đức Đế kinh hoàng lui về sau một bước, Thái tử nhìn ông ta chằm chằm, từ từ gục xuống.
Vệ Uẩn xoay người, cầm kiếm lùi về sau, quỳ một chân, bình tĩnh cất tiếng: “Thần Vệ Uẩn, thỉnh chiến!”
Thuần Đức Đế thẫn thờ ngoảnh đầu lại, dường như đã không còn biết Vệ Uẩn đang nói gì. Ông ta im lặng nhìn Vệ Uẩn, thật lâu sau mới nhận ra Vệ Uẩn nói gì.
Ông ta đờ đẫn gật đầu, Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, điềm tĩnh nói: “Hôm nay thị vệ bên cạnh Bệ hạ không quá an toàn, thần muốn đổi một lượt cho ngài, ngài thấy thế nào?”
Nhưng Thái tử đã hoàn toàn tắt thở, hắn ta nằm dưới đất, không động đậy. Thuần Đức Đế chầm chậm bật cười, cười rồi lại cười, cuối cùng bật khóc nức nở.
Thuần Đức Đế ngây ngốc nhìn Thái tử vẫn còn co rúm trên đất. Vệ Uẩn đứng dậy, bước ra, cất tiếng: “Người đâu, truyền lệnh xuống, cho Tả sứ Ngự lâm quân Trần Lĩnh dẫn binh đến đại điện hộ giá!”
Trần Lĩnh đã đợi ở cửa từ sớm. Vệ Uẩn vừa hô lên, hắn đã lập tức dẫn người tiến vào.
Vệ Uẩn đứng trước cửa, quay đầu lại, nhìn Thuần Đức Đế bước tới trước mặt Thái tử. Ông ta từ từ ngồi xuống, động tác rất chậm, rất chậm, giống như trong chớp mắt đã già đi mười mấy tuổi. Đế vương oai phong lẫm liệt đó cuối cùng đã hoá thành một ông cụ già nua.
Vệ Uẩn đứng trước cửa, quay đầu lại, nhìn Thuần Đức Đế bước tới trước mặt Thái tử. Ông ta từ từ ngồi xuống, động tác rất chậm, rất chậm, giống như trong chớp mắt đã già đi mười mấy tuổi. Đế vương oai phong lẫm liệt đó cuối cùng đã hoá thành một ông cụ già nua.
Ông ta giơ tay đặt lên đỉnh đầu Thái tử, tựa như Thái tử vẫn còn con trẻ.
Nhưng Thái tử đã hoàn toàn tắt thở, hắn ta nằm dưới đất, không động đậy. Thuần Đức Đế chầm chậm bật cười, cười rồi lại cười, cuối cùng bật khóc nức nở.
Vệ Uẩn lẳng lặng đứng nhìn. Cho đến khi nghe thấy tiếng khóc của Thuần Đức Đế, chàng mới xoay người rời đi.
Tiếng khóc của Thuần Đức Đế đan xen làm một cùng tiếng gào khóc khi chàng nhìn thấy Vệ Quân tại Bạch Đế Cốc nửa năm trước. Chàng đi trên hành lang cung đình, phảng phất như đi giữa đôi dòng thời gian.
Nhưng bước chân chàng không dừng lại, khuôn mặt toát ra hơi thở sát phạt, đi thẳng ra ngoài.
Mỗi lần nhắc đến Vệ Quân hay những người đã mất tại Bạch Đế Cốc thì lại đau lòng. Chỉ còn tên Diêu Dũng kia nữa thôi
Nợ máu phải trả bằng máu mà
Giết người đền mạng thôi nếu hoàng đế biết điều thì mọi chuyện sẽ cực chẳng đã như này, Vệ gia không đến nỗi còn mỗi một thiếu niên chống đỡ. Nói chung là đáng
Đúng là hoàng giá ko có thân tình, chỉ có lợi lộc thắng thua ?