Sơn Hà Chẩm – Chương 65 (1)

Chương 65 (1)

Có thể cầu cùng chết đã là mãn nguyện

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Mà lúc đó ở Thiên Thủ Quan, sau tiếng kèn lệnh kêu lên, tiếng trống trận đầu tiên cũng rền vang, Bắc Địch bắt đầu công thành!

Lần này Diêu Dũng không dám xem thường nữa, chỗ nào của Đại Sở cũng có thể mất, nhưng Thiên Thủ Quan tuyệt đối không thể mất. Nếu như mất Thiên Thủ Quan, đối với Diêu Dũng mà nói đó chẳng khác nào hoàn toàn mất đi sự tín nhiệm của Hoàng đế.

Kiêu Điểu thích ăn nhân, hỉ nghe thấy mùi hoa.

Diêu gia vốn không phải bách niên thế gia căn cơ thâm sâu, nếu mất đi sự tín nhiệm của Hoàng đế, một khi Thái tử bị phế, Diêu gia cũng đi toong.

Nhưng dù là lúc này, Diêu Dũng vẫn còn ký thác hi vọng lên người Sở Lâm Dương, âm thầm căn dặn phó quan: “Ngươi dẫn người đi ở vị trí bên cạnh, vị trí mấu chốt thì để cho Sở Lâm Dương. Nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ, các ngươi không được liều mạng.”

Thuộc hạ cũng có thể là ‘Tiếu tử’.

Trong lòng phó quan hiungay, trưc giquân đi dưitay Diêu Dũng{đu đánh trnnhư thế. DiêuDũng căn dnxong, nhóm ngưiīlp tc điìlên canh già các vtrí không b}tn công mnh.

CònÍv trí thenìcht, ví dìnhư cng thành,Diêu Dũng đuđ li choèS Lâm Dương.

Sălâm Dương nhìnâb trí caìDiêu Dũng, bìnhtĩnh nói: “Taèdn binh línhra ngoài cnúchiến, Diêu tưngquân c đitrên thành lâu.”]

Mu cht quantrng trong cucĩchiến công thànhchính là không°đ cho quânđch tiếp cntưng thành. Nếunhư gic tiếpícn đưc, bnâh va phibo v cngĺthành, va phiphòng nga thangêtrèo tưng.

Sách lưcđi phó làphái binh cnchiến bo vếtrưc cng thành,ýnhưng như thếthương vong quáìln. Diêu Dũng:ch đi S}Lâm Dương nóicâu này, SLâm Dương vaįdt li, ôngta đã vivàng lên tiếng:“Tưng quân đinghĩa, ngài yêntâm, Diêu mjtt nhiên slnh cung tinhip tr trêntưng thành, boh tưng quânchu toàn!”

SLâm Dương congkhoé môi tràoiphúng, không hnhiu li, quay{ngưi xung lu.

Saukhi xung dưi,]hn dn binhmã, chnh đnquân đi màcng thành raĨngoài.

Diêu Dũng lnh³tt c cungɩtin chun b,èông ta trànđy đc ý,phó quan bêncnh nhìn thykhông khi hi:ï“C sao Nguyênĩsoái vui vìthế?”

“S tưngquân tht đinghĩa!”

Diêu Dũngcưi nói: “Trnchiến này cóĩS tưng quântr

“Nguyên soái!”i

Phó quan đtngt hét lên,khó tin nói:)“S Lâm Dươngchy ri!”

“Ngươiđng nói by…ÍLi còn chưadt, Diêu Dũngìđã trn trngihai mt, nhìnôS Lâm Dươngódn theo binhmã chy raphía ngoi thành,:dng luôn cihàng, không giaoìchiến mà điÏvòng qua quânlính Bc Đch,gp gáp đánhnga sang mtbên, ta nhưchy trn, dtáo dông thng!

DiêuɪDũng trn trònhai mt, nhưnglúc này tiếng{kêu la chémgiết ca BcãĐch đã truynti, cũng đãıtn công đếnchân thành!

Tt cbinh lính nhìnİDiêu Dũng, ôngâta gin dquát: “Nhìn cáirm, đánh đi!!!”í

Đang lúc nóichuyn, Diêu Dũng,hưng v nơiíxa, rng gin:“S Lâm Dương!CMN, ngươi quayli đây choông!”

Ging nóiìDiêu Dũng baohàm ni lc,rng đến đtoàn b chiếnítrưng đu nghethy tiếng hétca ông ta,ônhưng S LâmĩDương li chngh quay đu,ch giơ taylên vy chào,xem như tmbit.

Diêu Dũng nghnmt búng máuìtrong ngc, lúcɩnày ông tami xem nhưãđã hiu ýõca S LâmDương.

Trưc gi ôngta chưa tngnghĩ mt ngưitrung quân yêuùdân như SLâm Dương liêcó ngày làmưra chuyn này.

Hnkhông cn ThiênTh Quan…

Nơi him)yếu cui cùngįca Đi S,Thiên Th Quanângoài Hoa Kinh,ïcách hai canhgi l trình,vy mà hnli không cn!

DiêuíDũng cũng khôngɨdám chy, vyìmà S LâmɨDương li khôngìh do ddn toàn binhíchy mt!

Diêu Dũngĺnghiến răng, phóíquan dè dt¸hi: “Nguyên soái,õbây gi philàm sao?”

“Cònsao trăng gìĭna?!”

Diêu Dũnggin d quát:ì“Mau đi thôngɩbáo tt cbinh lc gnïđây, Tng ThếLan đâu? Chngýphi hn milui t TuynìChâu v sao?,Đi tìm hncho ta! Rajlnh toàn binht th! Tth! Ai cũngkhông đưc trn!”đ

Sau tiếng rngígin, không baoılâu có ngưihu bưc ti,ìlo lng nói:“Nguyên soái, cóĪmt ngưi tĭxưng là CơS Sinh, mangòtin tc caũTng tưng quânũđến gp.”

“C³S Sinh?!”

DiêuôDũng ngn ngưi,ĩsau đó mi°nh ra ngưinày là ai.õÔng ta lptc hiu tênC S Sinhnày ti tkhông có chuynĺgì tt. Ôngta bèn nói:í“Bt ngưi lifcho ta, điíđánh xong trnùnày, ta liđi tìm hn!”ì

Binh lính điơngay, nhưng khônglâu sau lièquay tr v,do d nói:I“Nguyên soái…

Li¸gì na?!”

DiêuDũng b épđến phát điên,rng lên, binh°lính th th:ĺ“C S Sinhbo… có phingài mun Tngľtưng quân đếnếđây tr giúpkhông?”

Li vaìnói ra, đámngưi đu trmmc. Mt látsau, phó quanĩdè dt đngh: “Nguyên soáiéhay là cân]nhc gp CS Sinh mtln xem sao?”í

Diêu Dũng tcİđến run ngưi,nhưng ông taìch có thìgn ging: “Bohn ta lêníthành lâu gp°ta.”

Dt li,Diêu Dũng lp]tc xoay ngưiđi vào phòng°b trí canhîphòng trên thànhólâu.

C S Sinh:nhanh chóng điìlên. Hn mcîquan bào màuđ rc, ngoàimt t vmng r, vavào đã chptay vi DiêuĪDũng: “Chúc mngTưng quân, chúcmng Tưng quân!”

“Có gì thì}nói!”

B dnghn h dtdào ca CíS Sinh khiếnfDiêu Dũng hongıht trong lòng,lnh ging nói:Ch quanh covòng vèo vita.”

C SSinh mm cưi:ī“H quan nghenói Tưng quântrn th ThiênTh Quan nênc ý đếníđây chúc mngngài đy.”

DiêuìDũng vn khôngmun nghe CS Sinh nhiuīli, nhưng CâS Sinh lit v bíhim như vykhiến ông takhông nhn đưcìtruy hi: “Chúcmng cái gì?”

C S Sinh(bưc lên trưcđmt bưc, cmkhái: “Hin nayétt c tưngsĩ trên dưiãĐi S đuk trn ngưiīchy, ch cònìDiêu nguyên soáií đây trn}th. Đi ThiênĭTh Quan đưcjbo v, BcĐch lui binh,ïDiêu nguyên soáichính là đnht công thnĐi S ta.Văn võ khpĩtriu, ai mà²không nghe theohiu lnh caɨDiêu nguyên soái?Đây chính là¹tin vui đutiên.”

Va nghethy li này,Ītrong lòng DiêuDũng git thót,ìlp tc hiu,rõ ý caC S Sinh.

Hômnay tt c[tưng sĩ đuchy, ông taĩth Thiên ThQuan đương nhiênkhó khăn trùngtrùng. Mt khibo v xong,Iông ta str thành côngjthn Đi S.ļThế nhưng vìcái gì màįông ta đưcìThun Đc Đếxem trng ch?ăBi vì ôngta không cóàcăn cơ trongítriu, mt khiĩông ta cócăn cơ ri,li thêm nhngìgì trưc đâyļThun Đc Đếcho ông ta,ɨvy đó slà công caoáln ch.

Diêu Dũng quá hiểu Thuần Đức Đế. Ông ta lập đại công như thế, làm sao Thuần Đức Đế còn giữ ông ta lại?

Bắc Địch tấn công mãnh liệt, hiện nay trọng điểm Bắc Địch tấn công là hai nơi gồm Thiên Thủ Quan và Phượng Lăng Thành. Diêu dũng nhìn thân binh một tay mình bồi dưỡng từng người ngã xuống, lòng đau như cắt. Nếu bọn họ hi sinh vì Diêu Dũng ông thì cũng thôi, nhưng hôm nay lại hi sinh vì kẻ khác, có thể không đau lòng sao?

Thế nhưng…

Cố Sở Sinh nói câu này chính là châm chọc ông ta hai chuyện: Ông ta muốn lấy mạng ra trấn thủ Thiên Thủ Quan, nhưng lại đáp lại chẳng có một lợi ích nào.

Diêu Dũng đột ngột rút kiếm, chỉ vào Cố Sở Sinh: “Nếu không đừng trách bổn quan không khách khí!”

Tuy nhiên vẻ mặt Cố Sở Sinh quá sức chân thành, Diêu Dũng không nhận ra rốt cuộc là Cố Sở Sinh chúc mừng ông ta thật hay là châm chọc ông ta. Diêu Dũng chỉ có thể bình tĩnh hỏi: “Tin vui thứ hai là gì?”

Tất cả bọn chúng đều tin chắc ông ta không dám vứt Thiên thủ quan!

Chó má nó chứ một đêm!

“Tin vui thứ hai chính là hôm nay Trấn Quốc Hầu đang tập kết bốn vạn binh mã ngoài Hoàng thành, bao vây Hoa Kinh đánh cờ với Bệ hạ. Đợi sau khi Diêu nguyên soái bảo vệ Thiên Thủ Quan xong, có thể vào cung cần vương cứu giá. Đây không phải là đại công sao?”

Thế nhưng có còn hơn không, hiện giờ Sở Lâm Dương chạy, Vệ Uẩn bao vây ngoài Hoàng thành. Nếu như Tống Thế Lan cũng không đến, vậy Thiên Thủ Quan… thật sự giữ không được nữa.

“Cố Sở Sinh!”

Vừa nghĩ tới Tống Thế Lan lúc nào cũng rình rập trong bóng tối, chuẩn bị thay thế ông ta, Diêu Dũng lại cảm thấy đau đầu.Cố Sở Sinh giơ hai ngón tay lên kẹp lấy mũi kiếm, lắc đầu: “Diêu đại nhân đừng gấp, Cố mỗ còn có tin vui thứ ba muốn báo đây.”

Diêu Dũng còn định nói gì, phó tướng bên cạnh đã kéo ông ta lại. Hiện nay Cố Sở Sinh đại diện cho Tống Thế Lan, nhóm người ở đó đều sợ Tống Thế Lan không đến, vì thế vội nói: “Nguyên soái, ngài bớt giận. Chúng ta ra ngoài, tạm thời không chấp nhặt với hắn.”

Nghe thế, Diêu Dũng đứng bật dậy: “Các ngươi đang tạo phản sao?!”

Dứt lời, Cố Sở Sinh thở dài, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đúng là suy bụng ta ra bụng người mà.”

“Tại sao Diêu nguyên soái lại nói vậy?”

Cố Sở Sinh nghe vậy thì cười nhạo một tiếng, nâng chén trà lên nhấp khẽ, mặt mày vênh váo.

Vẻ mặt Cố Sở Sinh nghi hoặc: “Hôm nay Thiên Thủ Quan đang bị tấn công, một khi Thiên Thủ Quan bị phá, nếu điều khinh kỵ binh đánh thẳng xuống Hoa Kinh thì cũng chỉ cần hai canh giờ là có thể chiếm lấy. Trấn Quốc Hầu phái binh bảo vệ Hoa Kinh, đây là trung thành với Thiên gia, sao lại biến thành tạo phản?”

Đã không còn ai kỳ vọng vào tin vui thứ ba, Cố Sở Sinh dời mũi kiếm của Diêu Dũng sang một bên, cười nói: “Tin vui thứ ba chắc chắn sẽ làm Diêu đại nhân thích. Hiện nay, Tống tướng quân đang trên đường tới. Chỉ cần Diêu đại nhân cố chịu đựng một ngày, Tống tướng quân sẽ đuổi đến ngay.”

Dứt lời, Cố Sở Sinh thở dài, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đúng là suy bụng ta ra bụng người mà.”

Sau một đêm, ông ta và quân chủ lực Bắc Địch đều đã giao chiến xong, Tống Thế Lan đến hốt cú chót mà thôi!

“Cố Sở Sinh, ngươi đừng có càn quấy!”

Nghe thế, Diêu Dũng đứng bật dậy: “Các ngươi đang tạo phản sao?!”

Diêu Dũng đột ngột rút kiếm, chỉ vào Cố Sở Sinh: “Nếu không đừng trách bổn quan không khách khí!”

Hắn cũng giống Vệ Uẩn, trước giờ đều là kẻ lấy mạng ra cược. Hắn nhìn mũi kiếm của Diêu Dũng chẳng khác gì trò trẻ con.

Cố Sở Sinh đón lấy mũi kiếm, vẻ mặt điềm tĩnh, nụ cười vẫn trong trẻo như cũ.

Kiếp trước hắn mười bốn tuổi nhập sĩ, sống đến năm mươi hai tuổi, làm quan ba mươi tám năm, có sóng gió gì chưa từng thấy?

Diêu Dũng nhìn chằm chằm tiếng trống phát ra, không nói ra câu nào. Cố Sở Sinh lại ngồi một bên sung sướng tự đắc, bình tĩnh nói: “Diêu nguyên soái, Cố mỗ không quấy rầy các người nữa. Cố mỗ ngồi đây uống chén trà nhé?”

Kiếp trước hắn mười bốn tuổi nhập sĩ, sống đến năm mươi hai tuổi, làm quan ba mươi tám năm, có sóng gió gì chưa từng thấy?

Hắn cũng giống Vệ Uẩn, trước giờ đều là kẻ lấy mạng ra cược. Hắn nhìn mũi kiếm của Diêu Dũng chẳng khác gì trò trẻ con.

“Tại sao Diêu nguyên soái lại nói vậy?”

Vẻ mặt Cố Sở Sinh nghi hoặc: “Hôm nay Thiên Thủ Quan đang bị tấn công, một khi Thiên Thủ Quan bị phá, nếu điều khinh kỵ binh đánh thẳng xuống Hoa Kinh thì cũng chỉ cần hai canh giờ là có thể chiếm lấy. Trấn Quốc Hầu phái binh bảo vệ Hoa Kinh, đây là trung thành với Thiên gia, sao lại biến thành tạo phản?”

Cố Sở Sinh giơ hai ngón tay lên kẹp lấy mũi kiếm, lắc đầu: “Diêu đại nhân đừng gấp, Cố mỗ còn có tin vui thứ ba muốn báo đây.”

Đúng rồi.Diêu Dũng quá hiểu Thuần Đức Đế. Ông ta lập đại công như thế, làm sao Thuần Đức Đế còn giữ ông ta lại?

Đã không còn ai kỳ vọng vào tin vui thứ ba, Cố Sở Sinh dời mũi kiếm của Diêu Dũng sang một bên, cười nói: “Tin vui thứ ba chắc chắn sẽ làm Diêu đại nhân thích. Hiện nay, Tống tướng quân đang trên đường tới. Chỉ cần Diêu đại nhân cố chịu đựng một ngày, Tống tướng quân sẽ đuổi đến ngay.”

“Tin vui thứ hai chính là hôm nay Trấn Quốc Hầu đang tập kết bốn vạn binh mã ngoài Hoàng thành, bao vây Hoa Kinh đánh cờ với Bệ hạ. Đợi sau khi Diêu nguyên soái bảo vệ Thiên Thủ Quan xong, có thể vào cung cần vương cứu giá. Đây không phải là đại công sao?”

Diêu Dũng không lên tiếng. Nếu như ông ta nghe tin Tống Thế Lan sắp đến trước vụ Sở Lâm Dương, đương nhiên là tin mừng. Nhưng hôm nay nghe tin Tống Thế Lan sắp đến, ông ta lại cứ cảm thấy có âm mưu gì đó đang chờ mình.

Ông ta quả thật không thể vứt.

Năm đó ông ta cũng chiếm công kẻ khác như vậy, ông ta quá rành hôm nay Tống Thế Lan muốn làm gì.

“Vì sao hắn ta không tới bây giờ?”

“Vì sao hắn ta không tới bây giờ?”

Còn lâu ông ta mới tin Tống Thế Lan thật sự phải đi đường một ngày, chắc chắn bọn họ có âm mưu…

Đúng rồi.

“Cố Sở Sinh, ngươi đừng có càn quấy!”

Nhắc đến thời gian, Diêu Dũng chợt nhớ ra tên cáo già Tống Thế Lan này còn dữ hơn cả tên láu cá Sở Lâm Dương. Hôm nay hắn đang chờ ông ta giao chiến với Bắc Địch, sau đó đánh đằng sau tới để nẫng tay trên.

Cố Sở Sinh đón lấy mũi kiếm, vẻ mặt điềm tĩnh, nụ cười vẫn trong trẻo như cũ.

Tất cả bọn chúng đều tin chắc ông ta không dám vứt Thiên thủ quan!

Thế nhưng…

Diêu Dũng siết chặt nắm đấm.

Ông ta quả thật không thể vứt.

“Ngươi…”

Ông ta nhìn chằm chặp Cố Sở Sinh, Cố Sở Sinh cười nói: “Cho nên ngài yên tâm, chỉ cần kiên trì trấn thủ một đêm, Tống tướng quân sẽ đến ngay. Ngài không cần quá lo lắng.”

Diêu Dũng siết chặt nắm đấm.

Chó má nó chứ một đêm!

Sau một đêm, ông ta và quân chủ lực Bắc Địch đều đã giao chiến xong, Tống Thế Lan đến hốt cú chót mà thôi!

Diêu Dũng nhìn chằm chằm tiếng trống phát ra, không nói ra câu nào. Cố Sở Sinh lại ngồi một bên sung sướng tự đắc, bình tĩnh nói: “Diêu nguyên soái, Cố mỗ không quấy rầy các người nữa. Cố mỗ ngồi đây uống chén trà nhé?”

“Ngươi…”

Diêu Dũng còn định nói gì, phó tướng bên cạnh đã kéo ông ta lại. Hiện nay Cố Sở Sinh đại diện cho Tống Thế Lan, nhóm người ở đó đều sợ Tống Thế Lan không đến, vì thế vội nói: “Nguyên soái, ngài bớt giận. Chúng ta ra ngoài, tạm thời không chấp nhặt với hắn.”

Cố Sở Sinh nghe vậy thì cười nhạo một tiếng, nâng chén trà lên nhấp khẽ, mặt mày vênh váo.

Trong lòng Diêu Dũng biết lúc này không nên xung đột với Cố Sở Sinh, ông ta xoay người ra cửa giám sát chiến cục.

Bắc Địch tấn công mãnh liệt, hiện nay trọng điểm Bắc Địch tấn công là hai nơi gồm Thiên Thủ Quan và Phượng Lăng Thành. Diêu dũng nhìn thân binh một tay mình bồi dưỡng từng người ngã xuống, lòng đau như cắt. Nếu bọn họ hi sinh vì Diêu Dũng ông thì cũng thôi, nhưng hôm nay lại hi sinh vì kẻ khác, có thể không đau lòng sao?

Hơn nữa…

Vừa nghĩ tới Tống Thế Lan lúc nào cũng rình rập trong bóng tối, chuẩn bị thay thế ông ta, Diêu Dũng lại cảm thấy đau đầu.

Ông ta nhìn chằm chặp Cố Sở Sinh, Cố Sở Sinh cười nói: “Cho nên ngài yên tâm, chỉ cần kiên trì trấn thủ một đêm, Tống tướng quân sẽ đến ngay. Ngài không cần quá lo lắng.”

Năm đó ông ta cũng chiếm công kẻ khác như vậy, ông ta quá rành hôm nay Tống Thế Lan muốn làm gì.

Diêu Dũng không lên tiếng. Nếu như ông ta nghe tin Tống Thế Lan sắp đến trước vụ Sở Lâm Dương, đương nhiên là tin mừng. Nhưng hôm nay nghe tin Tống Thế Lan sắp đến, ông ta lại cứ cảm thấy có âm mưu gì đó đang chờ mình.

Thế nhưng có còn hơn không, hiện giờ Sở Lâm Dương chạy, Vệ Uẩn bao vây ngoài Hoàng thành. Nếu như Tống Thế Lan cũng không đến, vậy Thiên Thủ Quan… thật sự giữ không được nữa.

Diêu Dũng cắn răng, trấn thủ mãi đến khuya. Ông ta nhìn từng thi thể khiêng từ trên thành lâu xuống, tim đau như rỉ máu. Bỗng lúc này, phó quan của ông ta hấp tấp chạy vào nói: “Diêu đại nhân, thánh chỉ từ Hoa Kinh đến!”

4.9 11 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

48 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
An Ha
An Ha
4 Năm Cách đây

Diêu Dũng phải chết nát mới tạm đủ tế linh hồn 7 vạn binh sĩ!

Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Tham sống sợ chết, kì này cho mi chết không toàn thây

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Tên láu cá Sở Lâm Dương, tên cáo già Tống Thế Lan, tên đại gian manh Cố Sở Sinh và cuối cùng tên đầu sỏ…Vệ Uẩn?

Thảo
Thảo
4 Năm Cách đây

Đọc thì hả giận thật, Diêu Dũng gặp báo ứng mà
Mình lại thấy thương cho các binh sĩ đã hy sinh
Mọi cuộc chiến đều tàn khốc

Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Triều cương rối loạn,hoàng đế hôn quân,gian thần lộng quyền. Tất cả những điều này đã ép những có lương tâm và tài năng như Vệ Uẩn,Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan phải sử dụng thủ đoạn và bỏ mặc nhiều người hi sinh vô ích để lật đổ triều đình này.

Yu Cherry
Yu Cherry
4 Năm Cách đây

Hãy cho Diêu Dũng chết không toàn thây đi để xả nỗi hận Vệ Gia TvT

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Mẹ kiếp nếu mà tướng nào cầm quân đánh giặc cũng suy tính kĩ càng như ngài Dũng đây thì tin chắc là quốc gia giờ không còn một tấc nhé ?

Last edited 3 Năm Cách đây by Hường Zân
Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Kế thâm dễ sợ ???

48
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!