Chương 65 (1)
Có thể cầu cùng chết đã là mãn nguyện
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Mà lúc đó ở Thiên Thủ Quan, sau tiếng kèn lệnh kêu lên, tiếng trống trận đầu tiên cũng rền vang, Bắc Địch bắt đầu công thành!
Lần này Diêu Dũng không dám xem thường nữa, chỗ nào của Đại Sở cũng có thể mất, nhưng Thiên Thủ Quan tuyệt đối không thể mất. Nếu như mất Thiên Thủ Quan, đối với Diêu Dũng mà nói đó chẳng khác nào hoàn toàn mất đi sự tín nhiệm của Hoàng đế.
Kiêu Điểu thích ăn nhân, hỉ nghe thấy mùi hoa.
Diêu gia vốn không phải bách niên thế gia căn cơ thâm sâu, nếu mất đi sự tín nhiệm của Hoàng đế, một khi Thái tử bị phế, Diêu gia cũng đi toong.
Nhưng dù là lúc này, Diêu Dũng vẫn còn ký thác hi vọng lên người Sở Lâm Dương, âm thầm căn dặn phó quan: “Ngươi dẫn người đi ở vị trí bên cạnh, vị trí mấu chốt thì để cho Sở Lâm Dương. Nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ, các ngươi không được liều mạng.”
Thuộc hạ cũng có thể là ‘Tiếu tử’.
Trong lòng phó quan hiểuỉngay, trước giờỉquân đội dướiỡtay Diêu Dũng{đều đánh trậnằnhư thế. DiêuỳDũng căn dặnộxong, nhóm ngườiīlập tức điìlên canh giữàở các vịựtrí không bị}tấn công mạnh.
CònÍvị trí thenìchốt, ví dụìnhư cổng thành,ỏDiêu Dũng đềuợđể lại choèSở Lâm Dương.
Sởălâm Dương nhìnâbố trí củaìDiêu Dũng, bìnhỉtĩnh nói: “Taèdẫn binh línhờra ngoài cậnúchiến, Diêu tướngẫquân cứ đợiểtrên thành lâu.”]
Mấu chốt quanủtrọng trong cuộcĩchiến công thànhỏchính là không°để cho quânỷđịch tiếp cậnớtường thành. Nếuộnhư giặc tiếpícận được, bọnâhọ vừa phảiốbảo vệ cổngĺthành, vừa phảiỷphòng ngừa thangêtrèo tường.
Sách lượcậđối phó làἱphái binh cậnἷchiến bảo vệếtrước cổng thành,ýnhưng như thếừthương vong quáìlớn. Diêu Dũng:chỉ đợi Sở}Lâm Dương nóiịcâu này, SởἵLâm Dương vừaįdứt lời, ôngỹta đã vộiễvàng lên tiếng:ἵ“Tướng quân đạiἲnghĩa, ngài yênịtâm, Diêu mỗjtất nhiên sẽἱlệnh cung tiễnḽhiệp trợ trênộtường thành, bảoỗhộ tướng quânứchu toàn!”
SởἵLâm Dương congỳkhoé môi tràoiphúng, không hềỉnhiều lời, quay{người xuống lầu.
Sauẵkhi xuống dưới,]hắn dẫn binhờmã, chỉnh đốnẳquân đội mởàcổng thành raĨngoài.
Diêu Dũng lệnh³tất cả cungɩtiễn chuẩn bị,èông ta trànỉđầy đắc ý,ởphó quan bênềcạnh nhìn thấyứkhông khỏi hỏi:ï“Cớ sao Nguyênĩsoái vui vẻìthế?”
“Sở tướng‹quân thật đạiịnghĩa!”
Diêu Dũngờcười nói: “Trậnẳchiến này cóĩSở tướng quânỉtrợ…”
“Nguyên soái!”i
Phó quan độtịngột hét lên,ủkhó tin nói:)“Sở Lâm Dươngἰchạy rồi!”
“Ngươiẹđừng nói bậy…”ÍLời còn chưaἱdứt, Diêu Dũngìđã trợn trừngihai mắt, nhìnôSở Lâm Dươngódẫn theo binhồmã chạy raồphía ngoại thành,:dựng luôn cờihàng, không giaoìchiến mà điÏvòng qua quânởlính Bắc Địch,ỗgấp gáp đánhừngựa sang mộtἴbên, tựa nhưằchạy trốn, dứtạáo dông thẳng!
DiêuɪDũng trợn trònἴhai mắt, nhưngộlúc này tiếng{kêu la chémềgiết của BắcãĐịch đã truyềnậtới, cũng đãıtấn công đếnỉchân thành!
Tất cảẽbinh lính nhìnİDiêu Dũng, ôngâta giận dữịquát: “Nhìn cáiịrắm, đánh đi!!!”í
Đang lúc nóiỗchuyện, Diêu Dũng,hướng về nơiíxa, rống giận:ủ“Sở Lâm Dương!ἶCMN, ngươi quayḽlại đây choậông!”
Giọng nóiìDiêu Dũng baoỉhàm nội lực,ốrống đến độḽtoàn bộ chiếnítrường đều ngheỉthấy tiếng hétởcủa ông ta,ônhưng Sở LâmĩDương lại chẳngẵhề quay đầu,ớchỉ giơ tayḷlên vẫy chào,‹xem như tạmἵbiệt.
Diêu Dũng nghẹnỗmột búng máuìtrong ngực, lúcɩnày ông taỷmới xem nhưãđã hiểu ýõcủa Sở LâmỡDương.
Trước giờ ôngạta chưa từngἷnghĩ một ngườiἴtrung quân yêuùdân như SởặLâm Dương lạiêcó ngày làmưra chuyện này.
Hắnộkhông cần ThiênἵThủ Quan…
Nơi hiểm)yếu cuối cùngįcủa Đại Sở,ắThiên Thủ Quanângoài Hoa Kinh,ïcách hai canhἷgiờ lộ trình,ḻvậy mà hắnừlại không cần!
DiêuíDũng cũng khôngɨdám chạy, vậyìmà Sở LâmɨDương lại khôngìhề do dựỷdẫn toàn binhíchạy mất!
Diêu Dũngĺnghiến răng, phóíquan dè dặt¸hỏi: “Nguyên soái,õbây giờ phảiịlàm sao?”
“Cònủsao trăng gìĭnữa?!”
Diêu Dũngấgiận dữ quát:ì“Mau đi thôngɩbáo tất cảằbinh lực gầnïđây, Tống ThếắLan đâu? Chẳngýphải hắn mớiẹlui từ TuyềnìChâu về sao?,Đi tìm hắnẽcho ta! Rajlệnh toàn binhẳtử thủ! Tửỹthủ! Ai cũngạkhông được trốn!”đ
Sau tiếng rốngígiận, không baoılâu có ngườiọhầu bước tới,ìlo lắng nói:ẹ“Nguyên soái, cóĪmột người tựĭxưng là CốơSở Sinh, mangòtin tức củaũTống tướng quânũđến gặp.”
“Cố³Sở Sinh?!”
DiêuôDũng ngẩn người,ĩsau đó mới°nhớ ra ngườiἶnày là ai.õÔng ta lậpẽtức hiểu tênạCố Sở Sinhấnày tới ắtửkhông có chuyệnĺgì tốt. Ôngἳta bèn nói:í“Bắt người lạifcho ta, đợiíđánh xong trậnùnày, ta lạiἰđi tìm hắn!”ì
Binh lính điơngay, nhưng khôngảlâu sau lạièquay trở về,ểdo dự nói:I“Nguyên soái…”
“Lại¸gì nữa?!”
DiêuọDũng bị épẹđến phát điên,ẫrống lên, binh°lính thỏ thẻ:ĺ“Cố Sở Sinhẩbảo… có phảiặngài muốn Tốngľtướng quân đếnếđây trợ giúpἳkhông?”
Lời vừaìnói ra, đámἰngười đều trầmịmặc. Một látảsau, phó quanĩdè dặt đềḽnghị: “Nguyên soáiéhay là cân]nhắc gặp CốỵSở Sinh mộtỉlần xem sao?”í
Diêu Dũng tứcİđến run người,ḻnhưng ông taìchỉ có thểìgằn giọng: “Bảoảhắn ta lêníthành lâu gặp°ta.”
Dứt lời,ỗDiêu Dũng lập]tức xoay ngườiắđi vào phòng°bố trí canhîphòng trên thànhólâu.
Cố Sở Sinh:nhanh chóng điìlên. Hắn mặcîquan bào màuầđỏ rực, ngoàiἳmặt tỏ vẻἲmừng rỡ, vừaụvào đã chắpἳtay với DiêuĪDũng: “Chúc mừngỹTướng quân, chúcịmừng Tướng quân!”ἴ
“Có gì thì}nói!”
Bộ dạngỡhớn hở dạtἳdào của CốíSở Sinh khiếnfDiêu Dũng hoảngıhốt trong lòng,ḻlạnh giọng nói:ị“Chớ quanh coảvòng vèo vớiờta.”
Cố SởọSinh mỉm cười:ī“Hạ quan ngheặnói Tướng quânẻtrấn thủ ThiênứThủ Quan nênẳcố ý đếníđây chúc mừngỹngài đấy.”
DiêuìDũng vốn khôngỉmuốn nghe CốắSở Sinh nhiềuīlời, nhưng CốâSở Sinh lạiẹtỏ vẻ bíịhiểm như vậyắkhiến ông taἶkhông nhịn đượcìtruy hỏi: “Chúcỉmừng cái gì?”ả
Cố Sở Sinh(bước lên trướcđmột bước, cảmἳkhái: “Hiện nayétất cả tướngἶsĩ trên dướiãĐại Sở đềuịkẻ trốn ngườiīchạy, chỉ cònìDiêu nguyên soáiíở đây trấn}thủ. Đợi ThiênĭThủ Quan đượcjbảo vệ, BắcộĐịch lui binh,ïDiêu nguyên soáiẹchính là đệỉnhất công thầnủĐại Sở ta.ễVăn võ khắpĩtriều, ai mà²không nghe theoỡhiệu lệnh củaɨDiêu nguyên soái?ịĐây chính là¹tin vui đầuồtiên.”
Vừa ngheằthấy lời này,Ītrong lòng DiêuḻDũng giật thót,ìlập tức hiểu,rõ ý củaễCố Sở Sinh.
Hômịnay tất cả[tướng sĩ đềuỗchạy, ông taĩthủ Thiên ThủạQuan đương nhiênἳkhó khăn trùngậtrùng. Một khiỉbảo vệ xong,Iông ta sẽỡtrở thành côngjthần Đại Sở.ļThế nhưng vìềcái gì màįông ta đượcìThuần Đức Đếửxem trọng chứ?ăBởi vì ôngἰta không cóàcăn cơ trongítriều, một khiĩông ta cóểcăn cơ rồi,ἱlại thêm nhữngìgì trước đâyļThuần Đức Đếỉcho ông ta,ɨvậy đó sẽẻlà công caoálấn chủ.
Diêu Dũng quá hiểu Thuần Đức Đế. Ông ta lập đại công như thế, làm sao Thuần Đức Đế còn giữ ông ta lại?
Bắc Địch tấn công mãnh liệt, hiện nay trọng điểm Bắc Địch tấn công là hai nơi gồm Thiên Thủ Quan và Phượng Lăng Thành. Diêu dũng nhìn thân binh một tay mình bồi dưỡng từng người ngã xuống, lòng đau như cắt. Nếu bọn họ hi sinh vì Diêu Dũng ông thì cũng thôi, nhưng hôm nay lại hi sinh vì kẻ khác, có thể không đau lòng sao?
Thế nhưng…
Cố Sở Sinh nói câu này chính là châm chọc ông ta hai chuyện: Ông ta muốn lấy mạng ra trấn thủ Thiên Thủ Quan, nhưng lại đáp lại chẳng có một lợi ích nào.
Diêu Dũng đột ngột rút kiếm, chỉ vào Cố Sở Sinh: “Nếu không đừng trách bổn quan không khách khí!”
Tuy nhiên vẻ mặt Cố Sở Sinh quá sức chân thành, Diêu Dũng không nhận ra rốt cuộc là Cố Sở Sinh chúc mừng ông ta thật hay là châm chọc ông ta. Diêu Dũng chỉ có thể bình tĩnh hỏi: “Tin vui thứ hai là gì?”
Tất cả bọn chúng đều tin chắc ông ta không dám vứt Thiên thủ quan!
Chó má nó chứ một đêm!
“Tin vui thứ hai chính là hôm nay Trấn Quốc Hầu đang tập kết bốn vạn binh mã ngoài Hoàng thành, bao vây Hoa Kinh đánh cờ với Bệ hạ. Đợi sau khi Diêu nguyên soái bảo vệ Thiên Thủ Quan xong, có thể vào cung cần vương cứu giá. Đây không phải là đại công sao?”
Thế nhưng có còn hơn không, hiện giờ Sở Lâm Dương chạy, Vệ Uẩn bao vây ngoài Hoàng thành. Nếu như Tống Thế Lan cũng không đến, vậy Thiên Thủ Quan… thật sự giữ không được nữa.
“Cố Sở Sinh!”
Vừa nghĩ tới Tống Thế Lan lúc nào cũng rình rập trong bóng tối, chuẩn bị thay thế ông ta, Diêu Dũng lại cảm thấy đau đầu.Cố Sở Sinh giơ hai ngón tay lên kẹp lấy mũi kiếm, lắc đầu: “Diêu đại nhân đừng gấp, Cố mỗ còn có tin vui thứ ba muốn báo đây.”
Diêu Dũng còn định nói gì, phó tướng bên cạnh đã kéo ông ta lại. Hiện nay Cố Sở Sinh đại diện cho Tống Thế Lan, nhóm người ở đó đều sợ Tống Thế Lan không đến, vì thế vội nói: “Nguyên soái, ngài bớt giận. Chúng ta ra ngoài, tạm thời không chấp nhặt với hắn.”
Nghe thế, Diêu Dũng đứng bật dậy: “Các ngươi đang tạo phản sao?!”
Dứt lời, Cố Sở Sinh thở dài, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đúng là suy bụng ta ra bụng người mà.”
“Tại sao Diêu nguyên soái lại nói vậy?”
Cố Sở Sinh nghe vậy thì cười nhạo một tiếng, nâng chén trà lên nhấp khẽ, mặt mày vênh váo.
Vẻ mặt Cố Sở Sinh nghi hoặc: “Hôm nay Thiên Thủ Quan đang bị tấn công, một khi Thiên Thủ Quan bị phá, nếu điều khinh kỵ binh đánh thẳng xuống Hoa Kinh thì cũng chỉ cần hai canh giờ là có thể chiếm lấy. Trấn Quốc Hầu phái binh bảo vệ Hoa Kinh, đây là trung thành với Thiên gia, sao lại biến thành tạo phản?”
Đã không còn ai kỳ vọng vào tin vui thứ ba, Cố Sở Sinh dời mũi kiếm của Diêu Dũng sang một bên, cười nói: “Tin vui thứ ba chắc chắn sẽ làm Diêu đại nhân thích. Hiện nay, Tống tướng quân đang trên đường tới. Chỉ cần Diêu đại nhân cố chịu đựng một ngày, Tống tướng quân sẽ đuổi đến ngay.”
Dứt lời, Cố Sở Sinh thở dài, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đúng là suy bụng ta ra bụng người mà.”
Sau một đêm, ông ta và quân chủ lực Bắc Địch đều đã giao chiến xong, Tống Thế Lan đến hốt cú chót mà thôi!
“Cố Sở Sinh, ngươi đừng có càn quấy!”
Nghe thế, Diêu Dũng đứng bật dậy: “Các ngươi đang tạo phản sao?!”
Diêu Dũng đột ngột rút kiếm, chỉ vào Cố Sở Sinh: “Nếu không đừng trách bổn quan không khách khí!”
Hắn cũng giống Vệ Uẩn, trước giờ đều là kẻ lấy mạng ra cược. Hắn nhìn mũi kiếm của Diêu Dũng chẳng khác gì trò trẻ con.
Cố Sở Sinh đón lấy mũi kiếm, vẻ mặt điềm tĩnh, nụ cười vẫn trong trẻo như cũ.
Kiếp trước hắn mười bốn tuổi nhập sĩ, sống đến năm mươi hai tuổi, làm quan ba mươi tám năm, có sóng gió gì chưa từng thấy?
Diêu Dũng nhìn chằm chằm tiếng trống phát ra, không nói ra câu nào. Cố Sở Sinh lại ngồi một bên sung sướng tự đắc, bình tĩnh nói: “Diêu nguyên soái, Cố mỗ không quấy rầy các người nữa. Cố mỗ ngồi đây uống chén trà nhé?”
Kiếp trước hắn mười bốn tuổi nhập sĩ, sống đến năm mươi hai tuổi, làm quan ba mươi tám năm, có sóng gió gì chưa từng thấy?
Hắn cũng giống Vệ Uẩn, trước giờ đều là kẻ lấy mạng ra cược. Hắn nhìn mũi kiếm của Diêu Dũng chẳng khác gì trò trẻ con.
“Tại sao Diêu nguyên soái lại nói vậy?”
Vẻ mặt Cố Sở Sinh nghi hoặc: “Hôm nay Thiên Thủ Quan đang bị tấn công, một khi Thiên Thủ Quan bị phá, nếu điều khinh kỵ binh đánh thẳng xuống Hoa Kinh thì cũng chỉ cần hai canh giờ là có thể chiếm lấy. Trấn Quốc Hầu phái binh bảo vệ Hoa Kinh, đây là trung thành với Thiên gia, sao lại biến thành tạo phản?”
Cố Sở Sinh giơ hai ngón tay lên kẹp lấy mũi kiếm, lắc đầu: “Diêu đại nhân đừng gấp, Cố mỗ còn có tin vui thứ ba muốn báo đây.”
Đúng rồi.Diêu Dũng quá hiểu Thuần Đức Đế. Ông ta lập đại công như thế, làm sao Thuần Đức Đế còn giữ ông ta lại?
Đã không còn ai kỳ vọng vào tin vui thứ ba, Cố Sở Sinh dời mũi kiếm của Diêu Dũng sang một bên, cười nói: “Tin vui thứ ba chắc chắn sẽ làm Diêu đại nhân thích. Hiện nay, Tống tướng quân đang trên đường tới. Chỉ cần Diêu đại nhân cố chịu đựng một ngày, Tống tướng quân sẽ đuổi đến ngay.”
“Tin vui thứ hai chính là hôm nay Trấn Quốc Hầu đang tập kết bốn vạn binh mã ngoài Hoàng thành, bao vây Hoa Kinh đánh cờ với Bệ hạ. Đợi sau khi Diêu nguyên soái bảo vệ Thiên Thủ Quan xong, có thể vào cung cần vương cứu giá. Đây không phải là đại công sao?”
Diêu Dũng không lên tiếng. Nếu như ông ta nghe tin Tống Thế Lan sắp đến trước vụ Sở Lâm Dương, đương nhiên là tin mừng. Nhưng hôm nay nghe tin Tống Thế Lan sắp đến, ông ta lại cứ cảm thấy có âm mưu gì đó đang chờ mình.
Ông ta quả thật không thể vứt.
Năm đó ông ta cũng chiếm công kẻ khác như vậy, ông ta quá rành hôm nay Tống Thế Lan muốn làm gì.
“Vì sao hắn ta không tới bây giờ?”
“Vì sao hắn ta không tới bây giờ?”
Còn lâu ông ta mới tin Tống Thế Lan thật sự phải đi đường một ngày, chắc chắn bọn họ có âm mưu…
Đúng rồi.
“Cố Sở Sinh, ngươi đừng có càn quấy!”
Nhắc đến thời gian, Diêu Dũng chợt nhớ ra tên cáo già Tống Thế Lan này còn dữ hơn cả tên láu cá Sở Lâm Dương. Hôm nay hắn đang chờ ông ta giao chiến với Bắc Địch, sau đó đánh đằng sau tới để nẫng tay trên.
Cố Sở Sinh đón lấy mũi kiếm, vẻ mặt điềm tĩnh, nụ cười vẫn trong trẻo như cũ.
Tất cả bọn chúng đều tin chắc ông ta không dám vứt Thiên thủ quan!
Thế nhưng…
Diêu Dũng siết chặt nắm đấm.
Ông ta quả thật không thể vứt.
“Ngươi…”
Ông ta nhìn chằm chặp Cố Sở Sinh, Cố Sở Sinh cười nói: “Cho nên ngài yên tâm, chỉ cần kiên trì trấn thủ một đêm, Tống tướng quân sẽ đến ngay. Ngài không cần quá lo lắng.”
Diêu Dũng siết chặt nắm đấm.
Chó má nó chứ một đêm!
Sau một đêm, ông ta và quân chủ lực Bắc Địch đều đã giao chiến xong, Tống Thế Lan đến hốt cú chót mà thôi!
Diêu Dũng nhìn chằm chằm tiếng trống phát ra, không nói ra câu nào. Cố Sở Sinh lại ngồi một bên sung sướng tự đắc, bình tĩnh nói: “Diêu nguyên soái, Cố mỗ không quấy rầy các người nữa. Cố mỗ ngồi đây uống chén trà nhé?”
“Ngươi…”
Diêu Dũng còn định nói gì, phó tướng bên cạnh đã kéo ông ta lại. Hiện nay Cố Sở Sinh đại diện cho Tống Thế Lan, nhóm người ở đó đều sợ Tống Thế Lan không đến, vì thế vội nói: “Nguyên soái, ngài bớt giận. Chúng ta ra ngoài, tạm thời không chấp nhặt với hắn.”
Cố Sở Sinh nghe vậy thì cười nhạo một tiếng, nâng chén trà lên nhấp khẽ, mặt mày vênh váo.
Trong lòng Diêu Dũng biết lúc này không nên xung đột với Cố Sở Sinh, ông ta xoay người ra cửa giám sát chiến cục.
Bắc Địch tấn công mãnh liệt, hiện nay trọng điểm Bắc Địch tấn công là hai nơi gồm Thiên Thủ Quan và Phượng Lăng Thành. Diêu dũng nhìn thân binh một tay mình bồi dưỡng từng người ngã xuống, lòng đau như cắt. Nếu bọn họ hi sinh vì Diêu Dũng ông thì cũng thôi, nhưng hôm nay lại hi sinh vì kẻ khác, có thể không đau lòng sao?
Hơn nữa…
Vừa nghĩ tới Tống Thế Lan lúc nào cũng rình rập trong bóng tối, chuẩn bị thay thế ông ta, Diêu Dũng lại cảm thấy đau đầu.
Ông ta nhìn chằm chặp Cố Sở Sinh, Cố Sở Sinh cười nói: “Cho nên ngài yên tâm, chỉ cần kiên trì trấn thủ một đêm, Tống tướng quân sẽ đến ngay. Ngài không cần quá lo lắng.”
Năm đó ông ta cũng chiếm công kẻ khác như vậy, ông ta quá rành hôm nay Tống Thế Lan muốn làm gì.
Diêu Dũng không lên tiếng. Nếu như ông ta nghe tin Tống Thế Lan sắp đến trước vụ Sở Lâm Dương, đương nhiên là tin mừng. Nhưng hôm nay nghe tin Tống Thế Lan sắp đến, ông ta lại cứ cảm thấy có âm mưu gì đó đang chờ mình.
Thế nhưng có còn hơn không, hiện giờ Sở Lâm Dương chạy, Vệ Uẩn bao vây ngoài Hoàng thành. Nếu như Tống Thế Lan cũng không đến, vậy Thiên Thủ Quan… thật sự giữ không được nữa.
Diêu Dũng cắn răng, trấn thủ mãi đến khuya. Ông ta nhìn từng thi thể khiêng từ trên thành lâu xuống, tim đau như rỉ máu. Bỗng lúc này, phó quan của ông ta hấp tấp chạy vào nói: “Diêu đại nhân, thánh chỉ từ Hoa Kinh đến!”
Diêu Dũng phải chết nát mới tạm đủ tế linh hồn 7 vạn binh sĩ!
Tham sống sợ chết, kì này cho mi chết không toàn thây
Tên láu cá Sở Lâm Dương, tên cáo già Tống Thế Lan, tên đại gian manh Cố Sở Sinh và cuối cùng tên đầu sỏ…Vệ Uẩn?
Đọc thì hả giận thật, Diêu Dũng gặp báo ứng mà
Mình lại thấy thương cho các binh sĩ đã hy sinh
Mọi cuộc chiến đều tàn khốc
Triều cương rối loạn,hoàng đế hôn quân,gian thần lộng quyền. Tất cả những điều này đã ép những có lương tâm và tài năng như Vệ Uẩn,Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan phải sử dụng thủ đoạn và bỏ mặc nhiều người hi sinh vô ích để lật đổ triều đình này.
Hãy cho Diêu Dũng chết không toàn thây đi để xả nỗi hận Vệ Gia TvT
Mẹ kiếp nếu mà tướng nào cầm quân đánh giặc cũng suy tính kĩ càng như ngài Dũng đây thì tin chắc là quốc gia giờ không còn một tấc nhé ?
Kế thâm dễ sợ ???