Chương 66
Cái tên Vệ Uẩn này, ngay cả đọc cũng cảm thấy xót xa
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lời Cố Sở Sinh khiến cho cả chiến trường im phăng phắc. Chinh chiến liên tục nhiều ngày, lại gặp chuyện gió trăng như vậy, tâm trạng mọi người đều vui vẻ hơn nhiều, ngay cả Sở Cẩm cũng nhìn Sở Du như cười như không.
Nhưng Sở Du nhìn người dưới cổng thành lại không kiềm được mà siết quả đấm.
Nàng quản hạt khu vực là ở thành nam.
Nàng nhìn ánh mắt Cố Sở Sinh, nhìn hắn bày tỏ tình ý dào dạt như thế lại không thể ngừng nhớ tới đời trước.
Dù cho những quá khứ kia dường như đã bắt đầu trôi xa, nhưng mười hai năm làm gì dễ dàng xoá đi như vậy. Nàng có thể nhẹ nhàng tha thứ tất cả, chỉ trừ Cố Sở Sinh.
Cũng may đối diện nàng hôm nay là Cố Sở Sinh chưa làm gì, vì vậy nàng còn có thể kiềm chế cảm xúc. Sở Du rũ mắt, bình tĩnh lên tiếng: “Ta vốn là Đại phu nhân Vệ gia, không phải người thân cũng chẳng phải bạn cũ của Cố đại nhân, mong Cố đại nhân ăn nói cẩn thận.”
Lời vừa dứt, những ngườiɪvẫn còn đang¸trêu chọc lậpẵtức ngậm miệng,ỉcảm thấy hơiĨlúng túng.
Sở Duíphất tay: “MởIcổng thành.” Sauìđó, nàng xoayệngười bỏ đi.
CốïSở Sinh đãásớm đoán đượcõkết quả nhưủvậy nên cũngềkhông cảm thấyįtức giận. Hắn‹thở dài, bướcfvào Phượng LăngịThành.
Sau khi vào)thành, Trường Nguyệtẵđi tới, mờiíCố Sở Sinhộđến chỗ SởỵDu. Sau khiẩtẩy rửa, CốờSở Sinh đếnÎđại sảnh chờĺSở Du triệuạkiến.
Sở Du điềuɪchỉnh lại cảm,xúc, gọi ngườiỉmời Cố SởàSinh vào.
Cố SởóSinh đã thayữtrường sam màuḽánh trăng, kínhľcẩn hành lễívới Sở Du.
Hiệnọnay dựa theoḻthân phận, hắnạphải hành lễơvới Đại phuÎnhân Vệ gia.ỉĐộng tác củaḷhắn rất chuẩnớmực, nhưng khiỉchắp tay lạiíkhông nhịn đượcòmà âm thầmЇngước mắt lên,ủgiống như thiếuĪniên nhìn xuyênừqua khe hởļngón tay đểũthấy được ngườiánử tữ quỳ‹thẳng tắp đoanỡchính trên thủỉtoạ(*).
(*) Thủ toạ:,Chỗ ngồi dànhỵcho người đứngựđầu.
Nàng mặc kínhêtrang, tay áoЇcột chặt bằngìdây, tóc buộcỳcao, dáng vẻễgiống như bấtểcứ lúc nàoícũng sẵn sàngĩthay khôi giápềxông ra chiếnờtrường.
Trang phục nhưīvậy khiến CốịSở Sinh cảmἲthấy cổ họngỉđăng đắng.
Năm đóịsau khi SởệDu gả choụhắn, Đại Sởòchiến tranh khóiỵlửa. Nàng lấyἳdanh nghĩa của[hắn, luôn đảmạnhiệm tiên phongễtrong quân.
Khi ấyợnàng cũng mặcɨnhư vậy, lạiợqua một kiếp,ínàng vẫn luônἰlà nàng.
Nội tâmỉCố Sở Sinhἲngổn ngang, SởíDu không hềằnhận ra, nàngìgiơ tay mờiỏCố Sở Sinhỉngồi xuống, hỏiịthẳng: “Sao ngàiḽlại tới đây?ừNgài đến đây,ĩvậy ai quảnọhậu phương?”
CốỗSở Sinh hiểuíhiện giờ SởắDu lo lắngἱtiền tuyến, hắnụcũng không giấuẵgiếm, bèn kểļrõ đầu đuôiɩngọn nguồn tìnhúthế Thiên ThủìQuan và Hoa{Kinh.
Ban đầu Sở[Du có chútôngạc nhiên, càngânghe, ánh mắt¸nàng dần ánhửlên sắc lạnh.
“Ngàiἲnói…” Tay nângằchén trà của°nàng run run:ị“Tiểu Thất dẫnồtheo năm nghìnùngười đi đánhợHoàng thành BắcàĐịch?”
Cố SởắSinh gật đầu,đbất giác trongỷmắt cũng toátìra sự khâmùphục.
Cho dù làứđời này hayílà đời trước,ãtrước giờ Vệ}Uẩn đều là¸hào kiệt màỷhắn bình sinhíhiếm thấy.
Sở Duɨkhông lên tiếng,ἲchẳng qua míàmắt không ngừngÎrun rẩy. CốἰSở Sinh biết°xưa nay Sở³Du là ngườiỉtrọng tình nghĩa,ùhôm nay thờiãgian nàng ởãcùng Vệ giaἰkhông ngắn, hơnỉnữa nhìn sựẽbảo hộ củaļVệ Uẩn đốiưvới nàng, eἴlà tình cảmỳcũng không cạn.ầHắn thở dài:ă“Nàng đừng lo²lắng, tiểu Hầuígia đã cóícan đảm này,ỡđương nhiên cũngỉcó suy tínhìcủa mình.”
SởộDu nghe lờiòCố Sở Sinhìnói, cố kiềmíchế cảm xúcũquay cuồng trongἷlòng.
Sao nàng lạiɨkhông hiểu dụngĬý của VệởUẩn?
Vệ Uẩn vốnïdĩ có thểãmặc kệ nàng,ìtừ từ màịđánh. Với sự]sắp xếp củaἳVệ Uẩn trướcÍđây cùng vớiìmón đồ mangđra khỏi PhượngđLăng Thành, đánhìthắng Bắc Địchἰchỉ là chuyệnḻsớm muộn. Nhưngợhôm nay, Vệ°Uẩn đi nướcễcờ hiểm nàyịchỉ vì muốnɪcứu nàng màıthôi.
Khác biệt lớn²nhất giữa VệổUẩn và CốơSở Sinh làɪchàng chưa baoơgiờ ép buộc:nàng.
Nàng muốn làmἰgì, nàng cứÎlàm. Vệ Uẩn‹chỉ biết điĨtheo phía sau,ἳkhom lưng, dịuốdàng nâng gấuɪváy nàng. Khiịnàng kinh ngạcîquay đầu, chàngḻchỉ mỉm cườiọnói một câu:Í“Tẩu tẩu, đệ(sợ bẩn gấuũváy người.”
Nếuḹnhư lúc trướcἷlà Cố SởìSinh đến PhượngâLăng Thành cứuạnàng, hắn khôngựmuốn nàng trấnĭthủ Phượng Lăng,àcó thể hắnἴsẽ nghĩ hếtЇmọi cách mangểnàng đi.
Sở Duịthấu hiểu sựỷdịu dàng nàyẩcủa Vệ Uẩn,ọnàng không thểἴnói rõ cảmḻxúc trong lòng)mình là gì,ậchỉ có thể}đè nén tấtĨcả xuống, têềdại hỏi: “Vậyủngài ở đây°làm gì?”
CốĩSở Sinh ngẩnİngười, Sở Duýngước mắt nhìnửhắn: “Hầu giaộcăn dặn ngàiợtrấn thủ Hoàng,thành, ngài lạiìtìm cớ đếnọđây. Ngài cóĩthể lừa đệíấy, nhưng đừng]hòng lừa ta.”ấ
“Sao ta lạiặgạt nàng chứ?”ĩCố Sở Sinhἲcười khổ. Sở°Du bình tĩnhìnhìn hắn: “Tínhỷcủa ngài luônátỉ mỉ chu²toàn, chẳng lẽứngài không biếtĪthế cục HoaộKinh hiện nayốthế nào sao.ĨDựa theo tínhἷcách của ngài,ònếu thật sựıđể tâm đến°đệ ấy, đươngỹnhiên sẽ canhềgiữ Hoa Kinh,ýsao lại cònἰchạy đến đây?”ἶ
Cố Sở SinhĪkhông nói, SởíDu bắt đầuîcau mày: “CốĪSở Sinh, ngàiĺđang âm mưuáchuyện gì?”
Kiếpửtrước, chủ tửòcủa Cố SởἲSinh lúc này(là Vệ Uẩn.íHiện giờ SởựDu không nghĩĩra Cố SởïSinh còn cóĺlựa chọn thứЇhai. Nếu nhưỉkhông có lựaửchọn thứ hai,Íhành động hiệnằnay của CốḻSở Sinh nhưĩthế là muốnủlàm gì?
Cố SởįSinh ngước mắtằnhìn nàng, ánhòmắt u ám.]Sở Du vuốtẩchén trà, cườiõnói: “Nếu ngàiỉkhông muốn nóiîthì thôi…”
“TriệuĩNguyệt.”
Cố SởἳSinh đột ngộtļbật ra mộtữcái tên. SởịDu sững sờ,ựngẩng đầu, cốĩsức ra soátítrong đầu mộtđlần mới loángīthoáng nhớ raơTriệu Nguyệt nàyẩlà ai.
Đế quânứkhai quốc ĐạiìSở vốn làĪTriệu Tử Minhộcủa Triệu thị.ắPhụ thân củaïThuần Đức Đếilà Minh ThànhỉĐế và Caoĭtổ Triệu TửẩMinh vốn làõhuynh đệ kếtìnghĩa, nhưng nămïđó Thái tửệmưu nghịch, giếtósạch tất cảịhuynh đệ củaùmình ở HoaùKinh, chỉ cònĩlại một mình)Tần Vương đóngịở biên quanọQuỳnh Châu từìlâu mới mayẹmắn thoát nạn.
Nămýđó Minh ThànhɩĐế vẫn chỉjlà Đại nguyênèsoái quân độiếvào cung cầnĨvương, cứu đượcưTriệu Tử Minh.ỏTrước khi TriệuἰTử Minh lâmĬchung đã nóiạcon cháu vôïđức, nhường ngôi°cho Minh ThànhắĐế.
Người sáng suốtẻcũng có thểẻnhìn ra đâyḻlà Thái tửīmưu phản, MinhíThành Đế mượnùdanh cần vươngĩđể cướp ngôi.ỷChẳng qua TầnÎVương ở quáɩxa, tay lạiìnắm trọng binh,ἲMinh Thành Đếịhết cách vớiùông ta, choἲnên trở thànhỳxu thế giằngỏco cát cứ.
Bên,ngoài Tần Vươngéxưng thần, nhưngịvẫn âm thầmỷcủng cố thực)lực, cuối cùngềdấy binh mưuếphản.
Mà năm đóɪTriệu Nguyệt làḻThế tử Tần)Vương, là ngườiἰđược Cố gia³ra sức bảoḷvệ.
Tần Vương cóíơn với Cốígia, phụ thânỵCố Sở Sinhįlà kẻ đọcđsách đến mụĬmị, dù liềuđmạng già cũngìmuốn bảo vệệTriệu Nguyệt. Cuốiổcùng nhờ CốĬSở Sinh giaoíTriệu Nguyệt raậmới có thểíbảo vệ Cốặgia.
Đời trước, SởỉDu đã biếtòtoàn bộ chuyệnīnày. Vì vậyãbỗng nhiên giờủphút này Cố³Sở Sinh nóièra cái tênáTriệu Nguyệt, SởfDu không khỏiđkinh ngạc. Hắnỷnhắc tới TriệuẩNguyệt làm gì?
“Hắnáchưa chết.”
CốĭSở Sinh biếtđSở Du không}hiểu, hắn bìnhĩtĩnh lên tiếng.{Sở Du trợnõto mắt, sauôđó nhanh chóngḹbừng tỉnh.
Nếu TriệuìNguyệt không chết,ấsao Cố SởḹSinh có thểḹbái Vệ Uẩnịlàm chủ?!
Cả nhàÍCố gia vìưbảo vệ TriệuèNguyệt mà đổ.ãHôm nay TriệuἵNguyệt còn sống,ïrõ ràng làỏdo Cố Sở{Sinh tác động.
Thếănhưng vì saoểkiếp trước ngườiínày không xuấtihiện?
Nếu Triệu Nguyệtἱcòn sống, kiếpÍtrước Cố SởềSinh nên giúpẳhắn ta mưu{tính mới đúng.
Sựăchấn kinh củaĩnàng lọt vàoấmắt Cố SởἶSinh. Cố SởộSinh điềm tĩnhỉmở miệng: “Lúcỏtrước, ta vàíTrưởng công chúaờliên thủ, đưaỉmột Thế tửẽgiả vào ,Ĩsau đó đểíhắn trở thànhỉtrai lơ củaảTrưởng công chúa,ơvẫn luôn ởítrong phủ củaɪbà ta. Tínhἰhắn xưa nayõđều không tranhũsự đời, taácho rằng hắnĪsẽ yên phậnựở trong phủừTrưởng công chúajcả đời, không]ngờ hắn lạiḹcó ý đoạtễvị.”
“Lúc ởɪphủ Trưởng công{chúa, ta đãôphát hiện raἲý đồ củaạhắn, giúp hắnìche đậy trướcĩmặt Trưởng côngɨchúa.”
Cố Sở¹Sinh nói hếtđsức hờ hữngủnhẹ nhàng: “Bâyẽgiờ hắn muốnồchiếm Hoa Kinh,ẫta không muốnẩđối nghịch hắn,ồcho nên đếnảđây. Ta đoánămột khi VệīUẩn rời khỏiéThiên Thủ Quan,îhắn sẽ tấnıcông Hoa Kinh,ụhiện nay hẳnựlà đã nắmfđược Hoa Kinhἰrồi đi?”
SứcЇnặng của lờiừnày không hềïnhỏ. Nếu CốđSở Sinh làmỗnhững chuyện này,ītheo lý khôngểnên nói choẽnàng biết.
Sở Duἲsững sốt hồiĩlâu mới hỏi:ị“Ngài nói choĨta biết những,chuyện này làmưgì?”
Cố SởĭSinh mím môi,únghiêm túc nhìnẽnàng: “Nàng muốnệbiết cái gì,ẳta đều cóíthể nói choınàng biết.”
SởīDu đón lấyîánh mắt nghiêmậtúc của đốiéphương, dần hiểuãđược ý củaịCố Sở Sinh.ủNàng rủ mắt,òxoa mép chénọtrà: “Ngài khôngủcần phải làm:thế.”
Nếu kiếpờtrước gặp gỡùCố Sở Sinhữcủa ngày hômũnay, hẳn nàngịsẽ vô cùngứvui mừng. Nhưngơkiếp này gặpỹgỡ…
Thấy Sở Duἷcúi đầu khôngễnói, Cố SởἶSinh hiểu đâyălà nàng imậlặng từ chối.ưTrong lòng hắnõlan tràn xótĭxa, hắn cúiêđầu: “Đây là(chuyện của ta.”f
“Ta sẽ khôngõđón nhận ngài.”íSở Du ổnòđịnh tâm trạng,ĩkiên định nói:i“Cố Sở Sinh,ổmọi chuyện ngàiẻlàm đều chỉìuổng công.”
“TạiÍsao chứ?”
CốἳSở Sinh nhìnởchằm chằm nàng,ɪchậm rãi siếtộchặt tay: “Có³lẽ trước đâyîta làm rấtãnhiều chuyện khôngợphải, thế nhưngĩta làm khôngảtốt, ta cóľthể thay đổi.ữTa làm sai,íta có thểẳbù đắp. Sớmômuộn cũng cóómột ngày, taẩchuộc được tộiậlỗi này. Tạiĩsao nàng cóẳthể khẳng địnhỉnhư vậy?”
“Taấkhông cưỡng cầuĺbây giờ.” Giọngìnói hắn hơiẫkhàn: “Đời này,ưta sẽ khôngĩlừa nàng, sẽửkhông hại nàng,ísẽ không ức²hiếp nàng. Ta}có thể mãiịmãi chờ đợiầnàng, chờ đếnìkhi nàng quayẵđầu.”
Sở Duụkhông nói, nàngỏkhông biết phảiɨnói lý doĺthế nào vớiăngười thiếu niênứnày.
Sai lầm đã)làm kiếp trước,énàng phải nóiỵthế nào đây?
SởẳDu nhìn hắn,Ĭsau một thoáng)bối rối, nàng}thở dài nói:ĩ“Cố Sở Sinh,ỉnếu như trướcẵđây ngài nóiĩvới ta nhưịthế, ta sẽỉrất vui.”
CốịSở Sinh ngẩnĺngười, nghe nàngănói tiếp: “Thếậnhưng, ngài nênúbiết rằng mọiɩchuyện đều phảiỉđúng thời điểm.”ỉ
“Bỏ lỡ tứcụlà bỏ lỡ,‹sẽ không aiúđứng một chỗỗđợi ngài cảľđời.”
Cố SởḷSinh nghe thấyĭlời này thì[ngẩn người. Hắnícúi đầu, cay°đắng cất lời:ì“Nàng nói chuyệnɩvẫn xát muốiĩvào tim ngườiỉkhác như thế.”ì
Sở Du khôngỉnói tiếp, sauĭmột chốc cảỉhai trầm mặc,ôSở Du đứngẫlên: “Cố đại,nhân nghỉ ngơiïtrước đi.”
Dứt lời, nàng đứng dậy, trở về phòng.
Vương thành Bắc Địch an nhàn đã lâu, làm gì từng thấy trận chiến thế này. Cửa thành bị nổ tung, dân chúng bắt đầu chạy thục mạng.Tô Xán nghĩ đến tính tình của Tô Tra. Xưa nay Tô Tra rất dễ lừa, hữu dũng vô mưu, quan trọng nhất là Tô Tra hết sức hiếu thảo. Hiện nay Thái Hậu vẫn còn ở trong cung, Tô Xán nghĩ hẳn Tô Tra cũng sẽ không làm gì.Đây là lần đầu tiên có một người ra sức ôm chặt nàng như thế. Kiếp trước, cho dù là Cố Sở Sinh cũng chưa từng trao cho nàng sự nồng nhiệt và ấm áp như vậy.
Sau khi về đến phòng, nàng nằm trên giường, nhưng hoàn toàn không ngủ được.
“Ta tới thế nào không quan trọng, quan trọng là ta tới đây muốn nhờ Bệ hạ giúp một việc.”
Đây là quân đội ở đâu, quân đội của ai?
Nàng không kiềm được mà suy nghĩ ngọn núi tuyết bao quanh Bắc Địch cao cỡ nào, lạnh cỡ nào, khó leo qua cỡ nào.
Thẩm Hữu dẫn Vệ Uẩn đến biệt viện ngoại ô. Từng tốp binh lính tới biệt viện, Vệ Uẩn và Thẩm Hữu căn cứ vào thời gian ca trực Thẩm Hữu mà tính toán thời gian công thành.Tô Tra vẫn luôn trung thành tận tâm với hắn, hiện nay mưu phản đương nhiên bởi vì quân lệnh bảo Tô Tra đánh Thiên Thủ Quan của hắn đã chọc giận Tô Tra. Chuyện này không phải đại sự, hắn nhận sai là xong.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng lại nhớ đến cái ôm của Vệ Uẩn trước khi đi.
Ngay khi chiếc hộp nội tâm kéo ra, lập tức có vô số cảm xúc tuôn trào.
Lại thấy thiếu niên xốc mũ áo choàng lên, ngước mắt nhìn Tô Xán, nở nụ cười trong trẻo: “Bệ hạ, đã lâu không gặp rồi nhỉ?”
Đây là lần đầu tiên có một người ra sức ôm chặt nàng như thế. Kiếp trước, cho dù là Cố Sở Sinh cũng chưa từng trao cho nàng sự nồng nhiệt và ấm áp như vậy.
Ngay khi chiếc hộp nội tâm kéo ra, lập tức có vô số cảm xúc tuôn trào.
Từ khi nghe công thành, Tô Xán đã bị đánh thức. Hắn nghe Tô Tra đánh đến thì vừa tức vừa vội, còn có không cam lòng, giận dữ quát: “Không phải đệ ấy đang ở tiền tuyến sao, sao lại trở về?! Trở về rồi sao không báo với ta một tiếng?! Quan viên dọc đường chết hết rồi sao?! Chuyện quan trọng như Nhị điện hạ trở về cũng không có một người báo cho ta?!”
Đánh xong sẽ là đốt nhà, giết người, cướp của, thậm chí đồ sát toàn thành!
Nàng đặt tay lên lồng ngực, cảm nhận trái tim đập từng nhịp, chậm rãi mà trầm ổn, xen lẫn lo lắng và đau đớn không cách nào nói rõ.
Lời vừa nói ra, trong lòng Tô Xán có chút sợ hãi.
Thủ quan ngây ngốc rồi lập tức bừng tỉnh, quay đầu chạy xuống cổng thành! Đám người bên cạnh còn đang bao vây Thẩm Hữu đưa mắt nhìn nhau, Thẩm Hữu cười nói: “Đại nhân cũng chạy rồi, các ngươi không chạy à?”
Giờ này, cuối cùng nàng cũng biết cái ôm đó là gì.
Có thể tại khoảnh khắc đó, Vệ Uẩn đã đưa ra quyết định này. Vậy mà khi ấy, chàng lại chẳng nói gì cho nàng biết.
Có thể tại khoảnh khắc đó, Vệ Uẩn đã đưa ra quyết định này. Vậy mà khi ấy, chàng lại chẳng nói gì cho nàng biết.
Nhưng hắn ta không kịp nghĩ thêm đã nghe thấy quân đội Vệ Uẩn tới.
Nàng cho rằng bản thân lấy mạng mình để đổi lấy Đại Sở, nhưng chẳng ngờ người đó lại lẳng lặng ôm nàng ra sau lưng.
Nhưng tại sao chứ?Nghe vậy, Vệ Uẩn bật cười: “Bệ hạ nói đùa, đương nhiên ta không phải Nhị điện hạ.”
Đợi lúc Vệ Uẩn dẫn người vào thành, chạy thẳng về hướng cung đình, đám lính mới bừng tỉnh.
Chàng không nói, cũng không ngăn cản.
Tô Xán thoáng yên tâm, nghe thấy thủ lĩnh phản loạn tiến vào, thậm chí Tô Xán còn giơ tay lên đỡ lấy phát quan, quay đầu, chuẩn bị nở nụ cười tươi nghênh đón Tô Tra.
Rõ ràng chàng mới là thiếu niên, rõ ràng chàng mới là người nên được bảo hộ, nhưng giữa Sở Du và chàng, chàng lại là người vẫn luôn dung túng và ủng hộ vô điều kiện.
Nhưng tại sao chứ?
Chỉ nghe từng đợt ầm ầm vang lên, thành lâu cũng bị rúng động.
Bởi vì nàng là tẩu tử chàng? Bởi vì lúc phụ huynh chàng lâm nạn, nàng thay chàng chống đỡ Vệ gia?
(*) Vệ Uẩn (卫韫): Vệ nghĩa là bảo vệ, Uẩn nghĩa là cất giấu.
Chàng không nói, cũng không ngăn cản.
Đáng giá thế sao?
Thẩm Hữu chạy phía sau chàng cũng xông lên.
Không đáng.
“Vệ Uẩn à…”
Sở Du khép mi, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài. Cái tên này, dù chỉ gọi cũng cảm thấy mang theo xót xa vô hạn.
Nàng cho rằng bản thân lấy mạng mình để đổi lấy Đại Sở, nhưng chẳng ngờ người đó lại lẳng lặng ôm nàng ra sau lưng.
Năm nghìn binh lính Vệ Uẩn dẫn theo đều là quân tinh nhuệ. Binh lính Vệ Uẩn bắt đầu công thành, chia thành hai nhóm, một nhóm quăng thuốc nổ làm rối loạn trận địa cung tiễn thủ trên thành lâu, nhóm khác xông về hướng cổng thành ném thẳng thuốc nổ vào.(*) Vệ Uẩn (Thẩm Hữu chạy phía sau chàng cũng xông lên.卫韫Vệ Uẩn dẫn theo năm nghìn người, cấp tốc hành quân ngày đêm. Cuối cùng lúc tới mặt sau Vương đô, năm nghìn binh lính đã mất gần một nửa.Dứt lời, nàng đứng dậy, trở về phòng.): Vệ nghĩa là bảo vệ, Uẩn nghĩa là cất giấu.
Đám thị vệ kia nghĩ thông điểm này, vừa định hành động thì Thẩm Hữu đột ngột giẫm một chân, nhảy thẳng xuống tường thành!
Dựa theo tính cách Bắc Địch, một khi đánh hạ thành trì, đốt nhà giết người cướp của là không thể thiếu, dù cho đó là thành trì của nước mình cũng không ngoại lệ.
Mà Vệ Uẩn lúc này đã lao tới con đường dẫn đến Bắc Địch.
Bởi vì chiến tuyến đều đang ở Đại Sở, Vương đô không hề nhận được bất cứ cảnh báo nào. Thời điểm tảng sáng, Vương thành Bắc Địch gần như không có sức chiến đấu. Mấy nghìn người Vệ Uẩn hô hào xông về hướng Vương đô. Thẩm Hữu đã chuẩn bị ở trên thành lâu từ trước, nhìn thấy Vệ Uẩn đến thì lập tức mở công cho vào!
Bọn họ trực tiếp trèo qua Tuyết Sơn ở biên cảnh Bắc Địch, bọc từ đằng sau lên đằng trước.
Tiếng hét vang lên, dân chúng lục tục thức dậy, sau đó lập tức bị tiếng binh mã làm kinh sợ.
Ngọn Tuyết Sơn này kéo dài một đường dọc theo biên cảnh, bao quanh sau lưng Vương thành Bắc Địch, tạo thành một bức bình phong tự nhiên.
Có rất ít người trèo qua Tuyết Sơn, quả thật hành quân từ nơi này quá khó khăn.
Thẩm Hữu đã đến Vương đô từ trước, dùng thân phận Vệ Uẩn sắp xếp cho hắn vào Đô thành, dựa theo kế hoạch mà làm một lính canh cổng, hơn nữa lần lượt mua một ít ngựa giấu ở ngoại ô.
Người Đại Sở vẫn còn đang giằng co trên chiến trường của mình, dù cho muốn đánh cũng nên từ biên cảnh đánh tới. Quân đội có thể lẳng lặng tiếp cận của Vương thành, ngoại trừ Tô Tra thì còn ai vào đây?
Vệ Uẩn dẫn theo năm nghìn người, cấp tốc hành quân ngày đêm. Cuối cùng lúc tới mặt sau Vương đô, năm nghìn binh lính đã mất gần một nửa.
Danh vọng trong dân chúng của Tô Tra ở Bắc Địch rất lớn, đây vốn là chuyện của người Tô gia, có mấy ai thật sự muốn liều mạng vì chuyện như vậy?
Nàng không kiềm được mà suy nghĩ ngọn núi tuyết bao quanh Bắc Địch cao cỡ nào, lạnh cỡ nào, khó leo qua cỡ nào.
Nhân số bọn họ ít ỏi, Vệ Uẩn để bọn họ chia thành tiểu đội xuống núi, sau đó trốn trong rừng rậm dưới chân núi. Vệ Uẩn cho nhóm người nghỉ ngơi một ngày, phái Vệ Thu đi thu xếp với Thẩm Hữu.
Thẩm Hữu đã đến Vương đô từ trước, dùng thân phận Vệ Uẩn sắp xếp cho hắn vào Đô thành, dựa theo kế hoạch mà làm một lính canh cổng, hơn nữa lần lượt mua một ít ngựa giấu ở ngoại ô.
“Vệ Uẩn à…”
Thẩm Hữu dẫn Vệ Uẩn đến biệt viện ngoại ô. Từng tốp binh lính tới biệt viện, Vệ Uẩn và Thẩm Hữu căn cứ vào thời gian ca trực Thẩm Hữu mà tính toán thời gian công thành.
Nàng đặt tay lên lồng ngực, cảm nhận trái tim đập từng nhịp, chậm rãi mà trầm ổn, xen lẫn lo lắng và đau đớn không cách nào nói rõ.
Đợi đến đêm, Vệ Uẩn ra lệnh binh lính thay y phục quân đội Tô Tra. Tờ mờ sáng, chàng lập tức dẫn người hò hét tấn công về phía thành trì!
Tới thì tới, sao còn có thể dẫn theo nhiều người công thành như vậy?!
Bởi vì chiến tuyến đều đang ở Đại Sở, Vương đô không hề nhận được bất cứ cảnh báo nào. Thời điểm tảng sáng, Vương thành Bắc Địch gần như không có sức chiến đấu. Mấy nghìn người Vệ Uẩn hô hào xông về hướng Vương đô. Thẩm Hữu đã chuẩn bị ở trên thành lâu từ trước, nhìn thấy Vệ Uẩn đến thì lập tức mở công cho vào!
Trước sau từ khi tiếng trống trận và tiếng “Giết” vang lên đến lúc vào được thành trì chỉ mất một khắc!
Ngọn Tuyết Sơn này kéo dài một đường dọc theo biên cảnh, bao quanh sau lưng Vương thành Bắc Địch, tạo thành một bức bình phong tự nhiên.
Đợi lúc Vệ Uẩn dẫn người vào thành, chạy thẳng về hướng cung đình, đám lính mới bừng tỉnh.
Bọn chúng còn chưa kịp phản ứng đã thấy Thẩm Hữu đá văng một tên lính, cướp ngựa đối phương, phóng theo quân đội công thành.
“Đó là ai…” Thủ quan trên thành lâu dẫn người nhào tới bao vây Thẩm Hữu, nôn nóng hỏi: “Trát Ba Nhĩ, ngươi thả ai vào đấy?!”
Trát Ba Nhĩ là tên giả của Thẩm Hữu. Thẩm Hữu cười tít mắt nhìn Thủ quan: “Đương nhiên là Nhị điện hạ của chúng ta.”
Nghe vậy, đám người mới nhận ra chỗ bất hợp lý.
Trước sau từ khi tiếng trống trận và tiếng “Giết” vang lên đến lúc vào được thành trì chỉ mất một khắc!
Đây là quân đội ở đâu, quân đội của ai?
Bởi vì nàng là tẩu tử chàng? Bởi vì lúc phụ huynh chàng lâm nạn, nàng thay chàng chống đỡ Vệ gia?
Người Đại Sở vẫn còn đang giằng co trên chiến trường của mình, dù cho muốn đánh cũng nên từ biên cảnh đánh tới. Quân đội có thể lẳng lặng tiếp cận của Vương thành, ngoại trừ Tô Tra thì còn ai vào đây?
Hơn nữa nhìn lá cờ tung bay trong đêm, hô lớn tiếng Bắc Địch…
Giờ này, cuối cùng nàng cũng biết cái ôm đó là gì.
Thủ quan ngây ngốc rồi lập tức bừng tỉnh, quay đầu chạy xuống cổng thành! Đám người bên cạnh còn đang bao vây Thẩm Hữu đưa mắt nhìn nhau, Thẩm Hữu cười nói: “Đại nhân cũng chạy rồi, các ngươi không chạy à?”
Đám thị vệ người này nhìn người kia, một lát sau liền hiểu ra: Tô Tra công thành!
Nghe vậy, đám người mới nhận ra chỗ bất hợp lý.
Dựa theo tính cách Bắc Địch, một khi đánh hạ thành trì, đốt nhà giết người cướp của là không thể thiếu, dù cho đó là thành trì của nước mình cũng không ngoại lệ.
Dân chúng bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhanh chóng chạy ra ngoài. Trong nháy mắt, Vương thành Bắc Địch rối tinh rối mù. Mà lúc này, Vệ Uẩn đã tấn công đến trước cổng thành. Vệ Uẩn đứng phía trước, giơ tay ném thuốc nổ lên tường thành, ngay lập tức nghe một tiếng “Ầm” thật lớn! Vệ Uẩn quăng một móc câu từ trên thắt lưng ra, móc vào tường thành, mũi chân nhún một cái nhảy về phía thành lâu.
Đám thị vệ kia nghĩ thông điểm này, vừa định hành động thì Thẩm Hữu đột ngột giẫm một chân, nhảy thẳng xuống tường thành!
Mặc dù mọi người không hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng lại biết một điều.
Bọn chúng còn chưa kịp phản ứng đã thấy Thẩm Hữu đá văng một tên lính, cướp ngựa đối phương, phóng theo quân đội công thành.
Thủ vệ trên thành lâu cắn răng, cũng lao xuống dưới cổng thành giống Trưởng quan, hô lớn: “Công thành rồi! Chạy mau đi!”
“Ngươi không phải Tô Tra!”
Không đáng.
Tiếng hét vang lên, dân chúng lục tục thức dậy, sau đó lập tức bị tiếng binh mã làm kinh sợ.
(*) Vệ Uẩn (
Mặc dù mọi người không hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng lại biết một điều.
“Đó là ai…” Thủ quan trên thành lâu dẫn người nhào tới bao vây Thẩm Hữu, nôn nóng hỏi: “Trát Ba Nhĩ, ngươi thả ai vào đấy?!”
Đáng giá thế sao?
Đánh nhau rồi.
Đánh xong sẽ là đốt nhà, giết người, cướp của, thậm chí đồ sát toàn thành!
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng lại nhớ đến cái ôm của Vệ Uẩn trước khi đi.
Dân chúng bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhanh chóng chạy ra ngoài. Trong nháy mắt, Vương thành Bắc Địch rối tinh rối mù. Mà lúc này, Vệ Uẩn đã tấn công đến trước cổng thành. Vệ Uẩn đứng phía trước, giơ tay ném thuốc nổ lên tường thành, ngay lập tức nghe một tiếng “Ầm” thật lớn! Vệ Uẩn quăng một móc câu từ trên thắt lưng ra, móc vào tường thành, mũi chân nhún một cái nhảy về phía thành lâu.
Vệ Uẩn trực tiếp bao vây cung vua. Sau khi tập trung mọi người tại đó, chàng liền bước vào trong cung.
Thẩm Hữu chạy phía sau chàng cũng xông lên.
Năm nghìn binh lính Vệ Uẩn dẫn theo đều là quân tinh nhuệ. Binh lính Vệ Uẩn bắt đầu công thành, chia thành hai nhóm, một nhóm quăng thuốc nổ làm rối loạn trận địa cung tiễn thủ trên thành lâu, nhóm khác xông về hướng cổng thành ném thẳng thuốc nổ vào.
Mà Vệ Uẩn lúc này đã lao tới con đường dẫn đến Bắc Địch.
Sở Du khép mi, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài. Cái tên này, dù chỉ gọi cũng cảm thấy mang theo xót xa vô hạn.
Chỉ nghe từng đợt ầm ầm vang lên, thành lâu cũng bị rúng động.
Vương thành Bắc Địch an nhàn đã lâu, làm gì từng thấy trận chiến thế này. Cửa thành bị nổ tung, dân chúng bắt đầu chạy thục mạng.
Danh vọng trong dân chúng của Tô Tra ở Bắc Địch rất lớn, đây vốn là chuyện của người Tô gia, có mấy ai thật sự muốn liều mạng vì chuyện như vậy?
Hơn nữa quả thật thuốc nổ đã làm bọn họ hoảng sợ, Vệ Uẩn đánh quá nhanh, bọn họ cũng không nhận ra có bao nhiêu người. Vì vậy chưa đến một canh giờ, Vệ Uẩn đã đánh tới cung đình.
Trát Ba Nhĩ là tên giả của Thẩm Hữu. Thẩm Hữu cười tít mắt nhìn Thủ quan: “Đương nhiên là Nhị điện hạ của chúng ta.”
Từ khi nghe công thành, Tô Xán đã bị đánh thức. Hắn nghe Tô Tra đánh đến thì vừa tức vừa vội, còn có không cam lòng, giận dữ quát: “Không phải đệ ấy đang ở tiền tuyến sao, sao lại trở về?! Trở về rồi sao không báo với ta một tiếng?! Quan viên dọc đường chết hết rồi sao?! Chuyện quan trọng như Nhị điện hạ trở về cũng không có một người báo cho ta?!”
Bọn họ trực tiếp trèo qua Tuyết Sơn ở biên cảnh Bắc Địch, bọc từ đằng sau lên đằng trước.
Lời vừa nói ra, trong lòng Tô Xán có chút sợ hãi.
Còn Tô Xán đứng trong đại điện, gấp gáp nghĩ cách.
Nhiều quan viên như vậy đều hướng về Tô Tra cả sao?!
Nhưng hắn ta không kịp nghĩ thêm đã nghe thấy quân đội Vệ Uẩn tới.
Vệ Uẩn trực tiếp bao vây cung vua. Sau khi tập trung mọi người tại đó, chàng liền bước vào trong cung.
Còn Tô Xán đứng trong đại điện, gấp gáp nghĩ cách.
Tô Tra vẫn luôn trung thành tận tâm với hắn, hiện nay mưu phản đương nhiên bởi vì quân lệnh bảo Tô Tra đánh Thiên Thủ Quan của hắn đã chọc giận Tô Tra. Chuyện này không phải đại sự, hắn nhận sai là xong.
Hơn nữa, cho dù thế nào Tô Tra cũng sẽ không giết hắn. Chưa kể tình nghĩa lớn lên bên nhau từ nhỏ của bọn họ, dù cho không có, Tô Tra muốn danh chính ngôn thuận thì nhất định phải lấy được Thánh chỉ của hắn. Chẳng qua Tô Tra chỉ muốn ngôi vị Hoàng đế, vậy hắn có thể phong Tô Tra làm Hoàng Thái Đệ để trấn an.
Thủ vệ trên thành lâu cắn răng, cũng lao xuống dưới cổng thành giống Trưởng quan, hô lớn: “Công thành rồi! Chạy mau đi!”
Tô Xán nghĩ đến tính tình của Tô Tra. Xưa nay Tô Tra rất dễ lừa, hữu dũng vô mưu, quan trọng nhất là Tô Tra hết sức hiếu thảo. Hiện nay Thái Hậu vẫn còn ở trong cung, Tô Xán nghĩ hẳn Tô Tra cũng sẽ không làm gì.
Năm nghìn binh lính Vệ Uẩn dẫn theo đều là quân tinh nhuệ. Binh lính Vệ Uẩn bắt đầu công thành, chia thành hai nhóm, một nhóm quăng thuốc nổ làm rối loạn trận địa cung tiễn thủ trên thành lâu, nhóm khác xông về hướng cổng thành ném thẳng thuốc nổ vào.
Tô Xán thoáng yên tâm, nghe thấy thủ lĩnh phản loạn tiến vào, thậm chí Tô Xán còn giơ tay lên đỡ lấy phát quan, quay đầu, chuẩn bị nở nụ cười tươi nghênh đón Tô Tra.
Nhưng vừa xoay người, hắn đã nhìn thấy một thiếu niên khoác áo choàng, mặc ngân giáp bước vào.
Tô Xán nhíu mày, nhận ra có chỗ không đúng.
Lại thấy thiếu niên xốc mũ áo choàng lên, ngước mắt nhìn Tô Xán, nở nụ cười trong trẻo: “Bệ hạ, đã lâu không gặp rồi nhỉ?”
Hơn nữa nhìn lá cờ tung bay trong đêm, hô lớn tiếng Bắc Địch…Vệ Uẩn dẫn theo năm nghìn người, cấp tốc hành quân ngày đêm. Cuối cùng lúc tới mặt sau Vương đô, năm nghìn binh lính đã mất gần một nửa.
Tô Xán nhìn thiếu niên, hai mắt đột ngột trừng lớn.
“Ngươi không phải Tô Tra!”
Nghe vậy, Vệ Uẩn bật cười: “Bệ hạ nói đùa, đương nhiên ta không phải Nhị điện hạ.”
Sau khi về đến phòng, nàng nằm trên giường, nhưng hoàn toàn không ngủ được.
Trong nháy mắt, Tô Xán nhận ra bất ổn, nhìn Vệ Uẩn cùng người phía sau chàng, kinh hoàng nói: “Ngươi làm sao đến được đây?”
Tới thì tới, sao còn có thể dẫn theo nhiều người công thành như vậy?!
Vệ Uẩn phủi ống tay áo, từ từ đi về phía trước. Dưới ánh mắt khiếp sợ của Tô Tra, chàng ngồi lên kim toạ chỉ có Hoàng đế Bắc Địch mới có thể ngồi, dựa lưng vào rồi mới ngước mắt nhìn Tô Xán.
“Ta tới thế nào không quan trọng, quan trọng là ta tới đây muốn nhờ Bệ hạ giúp một việc.”
“Sắp đến Thanh Minh rồi.” Vệ Uẩn mỉm cười: “Hay là Bệ hạ triệu Nhị điện hạ trở về, cùng đi thăm hỏi tổ tiên?”
Ngầu quá huhu cũng dịu dàng nữa hức em yêu Du tỷ, yêu A Uẩn. Yêu Zens nứa