Sơn Hà Chẩm – Chương 66

Chương 66

Cái tên Vệ Uẩn này, ngay cả đọc cũng cảm thấy xót xa

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Lời Cố Sở Sinh khiến cho cả chiến trường im phăng phắc. Chinh chiến liên tục nhiều ngày, lại gặp chuyện gió trăng như vậy, tâm trạng mọi người đều vui vẻ hơn nhiều, ngay cả Sở Cẩm cũng nhìn Sở Du như cười như không.

Nhưng Sở Du nhìn người dưới cổng thành lại không kiềm được mà siết quả đấm.

Nàng quản hạt khu vực là ở thành nam.

Nàng nhìn ánh mắt Cố Sở Sinh, nhìn hắn bày tỏ tình ý dào dạt như thế lại không thể ngừng nhớ tới đời trước.

Dù cho những quá khứ kia dường như đã bắt đầu trôi xa, nhưng mười hai năm làm gì dễ dàng xoá đi như vậy. Nàng có thể nhẹ nhàng tha thứ tất cả, chỉ trừ Cố Sở Sinh.

Cũng may đối diện nàng hôm nay là Cố Sở Sinh chưa làm gì, vì vậy nàng còn có thể kiềm chế cảm xúc. Sở Du rũ mắt, bình tĩnh lên tiếng: “Ta vốn là Đại phu nhân Vệ gia, không phải người thân cũng chẳng phải bạn cũ của Cố đại nhân, mong Cố đại nhân ăn nói cẩn thận.”

Li va dt, nhng ngưiɪvn còn đang¸trêu chc lptc ngm ming,cm thy hơiĨlúng túng.

S Duípht tay: “MIcng thành.” Sauìđó, nàng xoayngưi b đi.

CïS Sinh đãásm đoán đưcõkết qu nhưvy nên cũngkhông cm thyįtc gin. Hnth dài, bưcfvào Phưng LăngThành.

Sau khi vào)thành, Trưng Nguytđi ti, miíC S Sinhđến ch SDu. Sau khity ra, CS Sinh đếnÎđi snh chĺS Du triukiến.

S Du điuɪchnh li cm,xúc, gi ngưimi C SàSinh vào.

C SóSinh đã thaytrưng sam màuánh trăng, kínhľcn hành lívi S Du.

Hinnay da theothân phn, hnphi hành lơvi Đi phuÎnhân V gia.Đng tác cahn rt chunmc, nhưng khichp tay liíkhông nhn đưcòmà âm thmЇngưc mt lên,ging như thiếuĪniên nhìn xuyênqua khe hļngón tay đũthy đưc ngưián t quthng tp đoanchính trên thto(*).

(*) Th to:,Ch ngi dànhcho ngưi đngđu.

Nàng mc kínhêtrang, tay áoЇct cht bngìdây, tóc buccao, dáng vging như btc lúc nàoícũng sn sàngĩthay khôi giápxông ra chiếntrưng.

Trang phc nhưīvy khiến CS Sinh cmthy c hngđăng đng.

Năm đósau khi SDu g chohn, Đi Sòchiến tranh khóila. Nàng lydanh nghĩa ca[hn, luôn đmnhim tiên phongtrong quân.

Khi ynàng cũng mcɨnhư vy, liqua mt kiếp,ínàng vn luônlà nàng.

Ni tâmC S Sinhngn ngang, SíDu không hnhn ra, nàngìgiơ tay miC S Sinhngi xung, hithng: “Sao ngàili ti đây?Ngài đến đây,ĩvy ai qunhu phương?”

CS Sinh hiuíhin gi SDu lo lngtin tuyến, hncũng không giugiếm, bèn kļrõ đu đuôiɩngn ngun tìnhúthế Thiên ThìQuan và Hoa{Kinh.

Ban đu S[Du có chútôngc nhiên, càngânghe, ánh mt¸nàng dn ánhlên sc lnh.

“Ngàinói… Tay nângchén trà ca°nàng run run:“Tiu Tht dntheo năm nghìnùngưi đi đánhHoàng thành BcàĐch?”

C SSinh gt đu,đbt giác trongmt cũng toátìra s khâmùphc.

Cho dù làđi này hayílà đi trưc,ãtrưc gi V}Un đu là¸hào kit màhn bình sinhíhiếm thy.

S Duɨkhông lên tiếng,chng qua míàmt không ngngÎrun ry. CS Sinh biết°xưa nay S³Du là ngưitrng tình nghĩa,ùhôm nay thiãgian nàng ãcùng V giakhông ngn, hơnna nhìn sbo h caļV Un điưvi nàng, elà tình cmcũng không cn.Hn th dài:ă“Nàng đng lo²lng, tiu Huígia đã cóícan đm này,đương nhiên cũngcó suy tínhìca mình.”

SDu nghe liòC S Sinhìnói, c kimíchế cm xúcũquay cung tronglòng.

Sao nàng liɨkhông hiu dngĬý ca VUn?

V Un vnïdĩ có thãmc k nàng,ìt t màđánh. Vi s]sp xếp caV Un trưcÍđây cùng viìmón đ mangđra khi PhưngđLăng Thành, đánhìthng Bc Đchch là chuynsm mun. Nhưnghôm nay, V°Un đi nưcc him nàych vì munɪcu nàng màıthôi.

Khác bit ln²nht gia VUn và CơS Sinh làɪchàng chưa baoơgi ép buc:nàng.

Nàng mun làmgì, nàng cÎlàm. V Unch biết điĨtheo phía sau,khom lưng, dudàng nâng guɪváy nàng. Khinàng kinh ngcîquay đu, chàngch mm cưinói mt câu:Í“Tu tu, đ(s bn guũváy ngưi.”

Nếunhư lúc trưclà C SìSinh đến PhưngâLăng Thành cunàng, hn khôngmun nàng trnĭth Phưng Lăng,àcó th hns nghĩ hếtЇmi cách mangnàng đi.

S Duthu hiu sdu dàng nàyca V Un,nàng không thnói rõ cmxúc trong lòng)mình là gì,ch có th}đè nén ttĨc xung, têdi hi: “Vyngài đây°làm gì?”

CĩS Sinh ngnİngưi, S Duýngưc mt nhìnhn: “Hu giacăn dn ngàitrn th Hoàng,thành, ngài liìtìm c đếnđây. Ngài cóĩth la đíy, nhưng đng]hòng la ta.”

“Sao ta ligt nàng ch?”ĩC S Sinhcưi kh. S°Du bình tĩnhìnhìn hn: “Tínhca ngài luônát m chu²toàn, chng lngài không biếtĪthế cc HoaKinh hin naythế nào sao.ĨDa theo tínhcách ca ngài,ònếu tht sıđ tâm đến°đ y, đươngnhiên s canhgi Hoa Kinh,ýsao li cònchy đến đây?”

C S SinhĪkhông nói, SíDu bt đuîcau mày: “CĪS Sinh, ngàiĺđang âm mưuáchuyn gì?”

Kiếptrưc, ch tòca C SSinh lúc này(là V Un.íHin gi SDu không nghĩĩra C SïSinh còn cóĺla chn thЇhai. Nếu nhưkhông có lachn th hai,Íhành đng hinnay ca CS Sinh nhưĩthế là munlàm gì?

C SįSinh ngưc mtnhìn nàng, ánhòmt u ám.]S Du vutchén trà, cưiõnói: “Nếu ngàikhông mun nóiîthì thôi…

TriuĩNguyt.”

C SSinh đt ngtļbt ra mtcái tên. SDu sng s,ngng đu, cĩsc ra soátítrong đu mtđln mi loángīthoáng nh raơTriu Nguyt nàylà ai.

Đế quânkhai quc ĐiìS vn làĪTriu T Minhca Triu th.Ph thân caïThun Đc Đếilà Minh ThànhĐế và Caoĭt Triu TMinh vn làõhuynh đ kếtìnghĩa, nhưng nămïđó Thái tmưu nghch, giếtósch tt chuynh đ caùmình HoaùKinh, ch cònĩli mt mình)Tn Vương đóng biên quanQunh Châu tìlâu mi maymn thoát nn.

Nămýđó Minh ThànhɩĐế vn chjlà Đi nguyênèsoái quân điếvào cung cnĨvương, cu đưcưTriu T Minh.Trưc khi TriuT Minh lâmĬchung đã nóicon cháu vôïđc, nhưng ngôi°cho Minh ThànhĐế.

Ngưi sáng sutcũng có thnhìn ra đâylà Thái tīmưu phn, MinhíThành Đế mưnùdanh cn vươngĩđ cưp ngôi.Chng qua TnÎVương quáɩxa, tay liìnm trng binh,Minh Thành Đếhết cách viùông ta, chonên tr thànhxu thế gingco cát c.

Bên,ngoài Tn Vươngéxưng thn, nhưngvn âm thmcng c thc)lc, cui cùngdy binh mưuếphn.

Mà năm đóɪTriu Nguyt làThế t Tn)Vương, là ngưiđưc C gia³ra sc bov.

Tn Vương cóíơn vi Cígia, ph thânC S Sinhįlà k đcđsách đến mĬm, dù liuđmng già cũngìmun bo vTriu Nguyt. Cuicùng nh CĬS Sinh giaoíTriu Nguyt rami có thíbo v Cgia.

Đi trưc, SDu đã biếtòtoàn b chuynīnày. Vì vyãbng nhiên giphút này C³S Sinh nóièra cái tênáTriu Nguyt, SfDu không khiđkinh ngc. Hnnhc ti TriuNguyt làm gì?

“Hnáchưa chết.”

CĭS Sinh biếtđS Du không}hiu, hn bìnhĩtĩnh lên tiếng.{S Du trnõto mt, sauôđó nhanh chóngbng tnh.

Nếu TriuìNguyt không chết,sao C SSinh có thbái V Unlàm ch?!

C nhàÍC gia vìưbo v TriuèNguyt mà đ.ãHôm nay TriuNguyt còn sng,ïrõ ràng làdo C S{Sinh tác đng.

Thếănhưng vì saokiếp trưc ngưiínày không xutihin?

Nếu Triu Nguytcòn sng, kiếpÍtrưc C SSinh nên giúphn ta mưu{tính mi đúng.

Săchn kinh caĩnàng lt vàomt C SSinh. C SSinh đim tĩnhm ming: “Lúctrưc, ta vàíTrưng công chúaliên th, đưamt Thế tgi vào ,Ĩsau đó đíhn tr thànhtrai lơ caTrưng công chúa,ơvn luôn ítrong ph caɪbà ta. Tínhhn xưa nayõđu không tranhũs đi, taácho rng hnĪs yên phn trong phTrưng công chúajc đi, không]ng hn licó ý đotv.”

Lúc ɪph Trưng công{chúa, ta đãôphát hin raý đ cahn, giúp hnìche đy trưcĩmt Trưng côngɨchúa.”

C S¹Sinh nói hếtđsc h hngnh nhàng: “Bâygi hn munchiếm Hoa Kinh,ta không munđi nghch hn,cho nên đếnđây. Ta đoánămt khi VīUn ri khiéThiên Th Quan,îhn s tnıcông Hoa Kinh,hin nay hnlà đã nmfđưc Hoa Kinhri đi?”

ScЇnng ca linày không hïnh. Nếu CđS Sinh làmnhng chuyn này,ītheo lý khôngnên nói chonàng biết.

S Dusng st hiĩlâu mi hi:“Ngài nói choĨta biết nhng,chuyn này làmưgì?”

C SĭSinh mím môi,únghiêm túc nhìnnàng: “Nàng munbiết cái gì,ta đu cóíth nói choınàng biết.”

SīDu đón lyîánh mt nghiêmtúc ca điéphương, dn hiuãđưc ý caC S Sinh.Nàng r mt,òxoa mép chéntrà: “Ngài khôngcn phi làm:thế.”

Nếu kiếptrưc gp gùC S Sinhca ngày hômũnay, hn nàngs vô cùngvui mng. Nhưngơkiếp này gpg

Thy S Ducúi đu khôngnói, C SSinh hiu đâyălà nàng imlng t chi.ưTrong lòng hnõlan tràn xótĭxa, hn cúiêđu: “Đây là(chuyn ca ta.”f

“Ta s khôngõđón nhn ngài.”íS Du nòđnh tâm trng,ĩkiên đnh nói:i“C S Sinh,mi chuyn ngàilàm đu chìung công.”

“TiÍsao ch?”

CS Sinh nhìnchm chm nàng,ɪchm rãi siếtcht tay: “Có³l trưc đâyîta làm rtãnhiu chuyn khôngphi, thế nhưngĩta làm khôngtt, ta cóľth thay đi.Ta làm sai,íta có thbù đp. Smômun cũng cóómt ngày, tachuc đưc tili này. Tiĩsao nàng cóth khng đnhnhư vy?”

“Takhông cưng cuĺbây gi.” Gingìnói hn hơikhàn: “Đi này,ưta s khôngĩla nàng, skhông hi nàng,ís không c²hiếp nàng. Ta}có th mãimãi ch đinàng, ch đếnìkhi nàng quayđu.”

S Dukhông nói, nàngkhông biết phiɨnói lý doĺthế nào viăngưi thiếu niênnày.

Sai lm đã)làm kiếp trưc,énàng phi nóithế nào đây?

SDu nhìn hn,Ĭsau mt thoáng)bi ri, nàng}th dài nói:ĩ“C S Sinh,nếu như trưcđây ngài nóiĩvi ta nhưthế, ta srt vui.”

CS Sinh ngnĺngưi, nghe nàngănói tiếp: “Thếnhưng, ngài nênúbiết rng miɩchuyn đu phiđúng thi đim.”

“B l tclà b l,s không aiúđng mt chđi ngài cľđi.”

C SSinh nghe thyĭli này thì[ngn ngưi. Hnícúi đu, cay°đng ct li:ì“Nàng nói chuynɩvn xát muiĩvào tim ngưikhác như thế.”ì

S Du khôngnói tiếp, sauĭmt chc chai trm mc,ôS Du đnglên: “C đi,nhân ngh ngơiïtrưc đi.”

Dứt lời, nàng đứng dậy, trở về phòng.

Vương thành Bắc Địch an nhàn đã lâu, làm gì từng thấy trận chiến thế này. Cửa thành bị nổ tung, dân chúng bắt đầu chạy thục mạng.Tô Xán nghĩ đến tính tình của Tô Tra. Xưa nay Tô Tra rất dễ lừa, hữu dũng vô mưu, quan trọng nhất là Tô Tra hết sức hiếu thảo. Hiện nay Thái Hậu vẫn còn ở trong cung, Tô Xán nghĩ hẳn Tô Tra cũng sẽ không làm gì.Đây là lần đầu tiên có một người ra sức ôm chặt nàng như thế. Kiếp trước, cho dù là Cố Sở Sinh cũng chưa từng trao cho nàng sự nồng nhiệt và ấm áp như vậy.

Sau khi về đến phòng, nàng nằm trên giường, nhưng hoàn toàn không ngủ được.

“Ta tới thế nào không quan trọng, quan trọng là ta tới đây muốn nhờ Bệ hạ giúp một việc.”

Đây là quân đội ở đâu, quân đội của ai?

Nàng không kiềm được mà suy nghĩ ngọn núi tuyết bao quanh Bắc Địch cao cỡ nào, lạnh cỡ nào, khó leo qua cỡ nào.

Thẩm Hữu dẫn Vệ Uẩn đến biệt viện ngoại ô. Từng tốp binh lính tới biệt viện, Vệ Uẩn và Thẩm Hữu căn cứ vào thời gian ca trực Thẩm Hữu mà tính toán thời gian công thành.Tô Tra vẫn luôn trung thành tận tâm với hắn, hiện nay mưu phản đương nhiên bởi vì quân lệnh bảo Tô Tra đánh Thiên Thủ Quan của hắn đã chọc giận Tô Tra. Chuyện này không phải đại sự, hắn nhận sai là xong.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng lại nhớ đến cái ôm của Vệ Uẩn trước khi đi.

Ngay khi chiếc hộp nội tâm kéo ra, lập tức có vô số cảm xúc tuôn trào.

Lại thấy thiếu niên xốc mũ áo choàng lên, ngước mắt nhìn Tô Xán, nở nụ cười trong trẻo: “Bệ hạ, đã lâu không gặp rồi nhỉ?”

Đây là lần đầu tiên có một người ra sức ôm chặt nàng như thế. Kiếp trước, cho dù là Cố Sở Sinh cũng chưa từng trao cho nàng sự nồng nhiệt và ấm áp như vậy.

Ngay khi chiếc hộp nội tâm kéo ra, lập tức có vô số cảm xúc tuôn trào.

Từ khi nghe công thành, Tô Xán đã bị đánh thức. Hắn nghe Tô Tra đánh đến thì vừa tức vừa vội, còn có không cam lòng, giận dữ quát: “Không phải đệ ấy đang ở tiền tuyến sao, sao lại trở về?! Trở về rồi sao không báo với ta một tiếng?! Quan viên dọc đường chết hết rồi sao?! Chuyện quan trọng như Nhị điện hạ trở về cũng không có một người báo cho ta?!”

Đánh xong sẽ là đốt nhà, giết người, cướp của, thậm chí đồ sát toàn thành!

Nàng đặt tay lên lồng ngực, cảm nhận trái tim đập từng nhịp, chậm rãi mà trầm ổn, xen lẫn lo lắng và đau đớn không cách nào nói rõ.

Lời vừa nói ra, trong lòng Tô Xán có chút sợ hãi.

Thủ quan ngây ngốc rồi lập tức bừng tỉnh, quay đầu chạy xuống cổng thành! Đám người bên cạnh còn đang bao vây Thẩm Hữu đưa mắt nhìn nhau, Thẩm Hữu cười nói: “Đại nhân cũng chạy rồi, các ngươi không chạy à?”

Giờ này, cuối cùng nàng cũng biết cái ôm đó là gì.

Có thể tại khoảnh khắc đó, Vệ Uẩn đã đưa ra quyết định này. Vậy mà khi ấy, chàng lại chẳng nói gì cho nàng biết.

Có thể tại khoảnh khắc đó, Vệ Uẩn đã đưa ra quyết định này. Vậy mà khi ấy, chàng lại chẳng nói gì cho nàng biết.

Nhưng hắn ta không kịp nghĩ thêm đã nghe thấy quân đội Vệ Uẩn tới.

Nàng cho rằng bản thân lấy mạng mình để đổi lấy Đại Sở, nhưng chẳng ngờ người đó lại lẳng lặng ôm nàng ra sau lưng.

Nhưng tại sao chứ?Nghe vậy, Vệ Uẩn bật cười: “Bệ hạ nói đùa, đương nhiên ta không phải Nhị điện hạ.”

Đợi lúc Vệ Uẩn dẫn người vào thành, chạy thẳng về hướng cung đình, đám lính mới bừng tỉnh.

Chàng không nói, cũng không ngăn cản.

Tô Xán thoáng yên tâm, nghe thấy thủ lĩnh phản loạn tiến vào, thậm chí Tô Xán còn giơ tay lên đỡ lấy phát quan, quay đầu, chuẩn bị nở nụ cười tươi nghênh đón Tô Tra.

Rõ ràng chàng mới là thiếu niên, rõ ràng chàng mới là người nên được bảo hộ, nhưng giữa Sở Du và chàng, chàng lại là người vẫn luôn dung túng và ủng hộ vô điều kiện.

Nhưng tại sao chứ?

Chỉ nghe từng đợt ầm ầm vang lên, thành lâu cũng bị rúng động.

Bởi vì nàng là tẩu tử chàng? Bởi vì lúc phụ huynh chàng lâm nạn, nàng thay chàng chống đỡ Vệ gia?

(*) Vệ Uẩn (卫韫): Vệ nghĩa là bảo vệ, Uẩn nghĩa là cất giấu.

Chàng không nói, cũng không ngăn cản.

Đáng giá thế sao?

Thẩm Hữu chạy phía sau chàng cũng xông lên.

Không đáng.

“Vệ Uẩn à…”

Sở Du khép mi, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài. Cái tên này, dù chỉ gọi cũng cảm thấy mang theo xót xa vô hạn.

Nàng cho rằng bản thân lấy mạng mình để đổi lấy Đại Sở, nhưng chẳng ngờ người đó lại lẳng lặng ôm nàng ra sau lưng.

Năm nghìn binh lính Vệ Uẩn dẫn theo đều là quân tinh nhuệ. Binh lính Vệ Uẩn bắt đầu công thành, chia thành hai nhóm, một nhóm quăng thuốc nổ làm rối loạn trận địa cung tiễn thủ trên thành lâu, nhóm khác xông về hướng cổng thành ném thẳng thuốc nổ vào.(*) Vệ Uẩn (Thẩm Hữu chạy phía sau chàng cũng xông lên.卫韫Vệ Uẩn dẫn theo năm nghìn người, cấp tốc hành quân ngày đêm. Cuối cùng lúc tới mặt sau Vương đô, năm nghìn binh lính đã mất gần một nửa.Dứt lời, nàng đứng dậy, trở về phòng.): Vệ nghĩa là bảo vệ, Uẩn nghĩa là cất giấu.

Đám thị vệ kia nghĩ thông điểm này, vừa định hành động thì Thẩm Hữu đột ngột giẫm một chân, nhảy thẳng xuống tường thành!

Dựa theo tính cách Bắc Địch, một khi đánh hạ thành trì, đốt nhà giết người cướp của là không thể thiếu, dù cho đó là thành trì của nước mình cũng không ngoại lệ.

Mà Vệ Uẩn lúc này đã lao tới con đường dẫn đến Bắc Địch.

Bởi vì chiến tuyến đều đang ở Đại Sở, Vương đô không hề nhận được bất cứ cảnh báo nào. Thời điểm tảng sáng, Vương thành Bắc Địch gần như không có sức chiến đấu. Mấy nghìn người Vệ Uẩn hô hào xông về hướng Vương đô. Thẩm Hữu đã chuẩn bị ở trên thành lâu từ trước, nhìn thấy Vệ Uẩn đến thì lập tức mở công cho vào!

Bọn họ trực tiếp trèo qua Tuyết Sơn ở biên cảnh Bắc Địch, bọc từ đằng sau lên đằng trước.

Tiếng hét vang lên, dân chúng lục tục thức dậy, sau đó lập tức bị tiếng binh mã làm kinh sợ.

Ngọn Tuyết Sơn này kéo dài một đường dọc theo biên cảnh, bao quanh sau lưng Vương thành Bắc Địch, tạo thành một bức bình phong tự nhiên.

Có rất ít người trèo qua Tuyết Sơn, quả thật hành quân từ nơi này quá khó khăn.

Thẩm Hữu đã đến Vương đô từ trước, dùng thân phận Vệ Uẩn sắp xếp cho hắn vào Đô thành, dựa theo kế hoạch mà làm một lính canh cổng, hơn nữa lần lượt mua một ít ngựa giấu ở ngoại ô.

Người Đại Sở vẫn còn đang giằng co trên chiến trường của mình, dù cho muốn đánh cũng nên từ biên cảnh đánh tới. Quân đội có thể lẳng lặng tiếp cận của Vương thành, ngoại trừ Tô Tra thì còn ai vào đây?

Vệ Uẩn dẫn theo năm nghìn người, cấp tốc hành quân ngày đêm. Cuối cùng lúc tới mặt sau Vương đô, năm nghìn binh lính đã mất gần một nửa.

Danh vọng trong dân chúng của Tô Tra ở Bắc Địch rất lớn, đây vốn là chuyện của người Tô gia, có mấy ai thật sự muốn liều mạng vì chuyện như vậy?

Nàng không kiềm được mà suy nghĩ ngọn núi tuyết bao quanh Bắc Địch cao cỡ nào, lạnh cỡ nào, khó leo qua cỡ nào.

Nhân số bọn họ ít ỏi, Vệ Uẩn để bọn họ chia thành tiểu đội xuống núi, sau đó trốn trong rừng rậm dưới chân núi. Vệ Uẩn cho nhóm người nghỉ ngơi một ngày, phái Vệ Thu đi thu xếp với Thẩm Hữu.

Thẩm Hữu đã đến Vương đô từ trước, dùng thân phận Vệ Uẩn sắp xếp cho hắn vào Đô thành, dựa theo kế hoạch mà làm một lính canh cổng, hơn nữa lần lượt mua một ít ngựa giấu ở ngoại ô.

“Vệ Uẩn à…”

Thẩm Hữu dẫn Vệ Uẩn đến biệt viện ngoại ô. Từng tốp binh lính tới biệt viện, Vệ Uẩn và Thẩm Hữu căn cứ vào thời gian ca trực Thẩm Hữu mà tính toán thời gian công thành.

Nàng đặt tay lên lồng ngực, cảm nhận trái tim đập từng nhịp, chậm rãi mà trầm ổn, xen lẫn lo lắng và đau đớn không cách nào nói rõ.

Đợi đến đêm, Vệ Uẩn ra lệnh binh lính thay y phục quân đội Tô Tra. Tờ mờ sáng, chàng lập tức dẫn người hò hét tấn công về phía thành trì!

Tới thì tới, sao còn có thể dẫn theo nhiều người công thành như vậy?!

Bởi vì chiến tuyến đều đang ở Đại Sở, Vương đô không hề nhận được bất cứ cảnh báo nào. Thời điểm tảng sáng, Vương thành Bắc Địch gần như không có sức chiến đấu. Mấy nghìn người Vệ Uẩn hô hào xông về hướng Vương đô. Thẩm Hữu đã chuẩn bị ở trên thành lâu từ trước, nhìn thấy Vệ Uẩn đến thì lập tức mở công cho vào!

Trước sau từ khi tiếng trống trận và tiếng “Giết” vang lên đến lúc vào được thành trì chỉ mất một khắc!

Ngọn Tuyết Sơn này kéo dài một đường dọc theo biên cảnh, bao quanh sau lưng Vương thành Bắc Địch, tạo thành một bức bình phong tự nhiên.

Đợi lúc Vệ Uẩn dẫn người vào thành, chạy thẳng về hướng cung đình, đám lính mới bừng tỉnh.

Bọn chúng còn chưa kịp phản ứng đã thấy Thẩm Hữu đá văng một tên lính, cướp ngựa đối phương, phóng theo quân đội công thành.

“Đó là ai…” Thủ quan trên thành lâu dẫn người nhào tới bao vây Thẩm Hữu, nôn nóng hỏi: “Trát Ba Nhĩ, ngươi thả ai vào đấy?!”

Trát Ba Nhĩ là tên giả của Thẩm Hữu. Thẩm Hữu cười tít mắt nhìn Thủ quan: “Đương nhiên là Nhị điện hạ của chúng ta.”

Nghe vậy, đám người mới nhận ra chỗ bất hợp lý.

Trước sau từ khi tiếng trống trận và tiếng “Giết” vang lên đến lúc vào được thành trì chỉ mất một khắc!

Đây là quân đội ở đâu, quân đội của ai?

Bởi vì nàng là tẩu tử chàng? Bởi vì lúc phụ huynh chàng lâm nạn, nàng thay chàng chống đỡ Vệ gia?

Người Đại Sở vẫn còn đang giằng co trên chiến trường của mình, dù cho muốn đánh cũng nên từ biên cảnh đánh tới. Quân đội có thể lẳng lặng tiếp cận của Vương thành, ngoại trừ Tô Tra thì còn ai vào đây?

Hơn nữa nhìn lá cờ tung bay trong đêm, hô lớn tiếng Bắc Địch…

Giờ này, cuối cùng nàng cũng biết cái ôm đó là gì.

Thủ quan ngây ngốc rồi lập tức bừng tỉnh, quay đầu chạy xuống cổng thành! Đám người bên cạnh còn đang bao vây Thẩm Hữu đưa mắt nhìn nhau, Thẩm Hữu cười nói: “Đại nhân cũng chạy rồi, các ngươi không chạy à?”

Đám thị vệ người này nhìn người kia, một lát sau liền hiểu ra: Tô Tra công thành!

Nghe vậy, đám người mới nhận ra chỗ bất hợp lý.

Dựa theo tính cách Bắc Địch, một khi đánh hạ thành trì, đốt nhà giết người cướp của là không thể thiếu, dù cho đó là thành trì của nước mình cũng không ngoại lệ.

Dân chúng bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhanh chóng chạy ra ngoài. Trong nháy mắt, Vương thành Bắc Địch rối tinh rối mù. Mà lúc này, Vệ Uẩn đã tấn công đến trước cổng thành. Vệ Uẩn đứng phía trước, giơ tay ném thuốc nổ lên tường thành, ngay lập tức nghe một tiếng “Ầm” thật lớn! Vệ Uẩn quăng một móc câu từ trên thắt lưng ra, móc vào tường thành, mũi chân nhún một cái nhảy về phía thành lâu.

Đám thị vệ kia nghĩ thông điểm này, vừa định hành động thì Thẩm Hữu đột ngột giẫm một chân, nhảy thẳng xuống tường thành!

Mặc dù mọi người không hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng lại biết một điều.

Bọn chúng còn chưa kịp phản ứng đã thấy Thẩm Hữu đá văng một tên lính, cướp ngựa đối phương, phóng theo quân đội công thành.

Thủ vệ trên thành lâu cắn răng, cũng lao xuống dưới cổng thành giống Trưởng quan, hô lớn: “Công thành rồi! Chạy mau đi!”

“Ngươi không phải Tô Tra!”

Không đáng.

Tiếng hét vang lên, dân chúng lục tục thức dậy, sau đó lập tức bị tiếng binh mã làm kinh sợ.

(*) Vệ Uẩn (

Mặc dù mọi người không hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng lại biết một điều.

“Đó là ai…” Thủ quan trên thành lâu dẫn người nhào tới bao vây Thẩm Hữu, nôn nóng hỏi: “Trát Ba Nhĩ, ngươi thả ai vào đấy?!”

Đáng giá thế sao?

Đánh nhau rồi.

Đánh xong sẽ là đốt nhà, giết người, cướp của, thậm chí đồ sát toàn thành!

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng lại nhớ đến cái ôm của Vệ Uẩn trước khi đi.

Dân chúng bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhanh chóng chạy ra ngoài. Trong nháy mắt, Vương thành Bắc Địch rối tinh rối mù. Mà lúc này, Vệ Uẩn đã tấn công đến trước cổng thành. Vệ Uẩn đứng phía trước, giơ tay ném thuốc nổ lên tường thành, ngay lập tức nghe một tiếng “Ầm” thật lớn! Vệ Uẩn quăng một móc câu từ trên thắt lưng ra, móc vào tường thành, mũi chân nhún một cái nhảy về phía thành lâu.

Vệ Uẩn trực tiếp bao vây cung vua. Sau khi tập trung mọi người tại đó, chàng liền bước vào trong cung.

Thẩm Hữu chạy phía sau chàng cũng xông lên.

Năm nghìn binh lính Vệ Uẩn dẫn theo đều là quân tinh nhuệ. Binh lính Vệ Uẩn bắt đầu công thành, chia thành hai nhóm, một nhóm quăng thuốc nổ làm rối loạn trận địa cung tiễn thủ trên thành lâu, nhóm khác xông về hướng cổng thành ném thẳng thuốc nổ vào.

Mà Vệ Uẩn lúc này đã lao tới con đường dẫn đến Bắc Địch.

Sở Du khép mi, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài. Cái tên này, dù chỉ gọi cũng cảm thấy mang theo xót xa vô hạn.

Chỉ nghe từng đợt ầm ầm vang lên, thành lâu cũng bị rúng động.

Vương thành Bắc Địch an nhàn đã lâu, làm gì từng thấy trận chiến thế này. Cửa thành bị nổ tung, dân chúng bắt đầu chạy thục mạng.

Danh vọng trong dân chúng của Tô Tra ở Bắc Địch rất lớn, đây vốn là chuyện của người Tô gia, có mấy ai thật sự muốn liều mạng vì chuyện như vậy?

Hơn nữa quả thật thuốc nổ đã làm bọn họ hoảng sợ, Vệ Uẩn đánh quá nhanh, bọn họ cũng không nhận ra có bao nhiêu người. Vì vậy chưa đến một canh giờ, Vệ Uẩn đã đánh tới cung đình.

Trát Ba Nhĩ là tên giả của Thẩm Hữu. Thẩm Hữu cười tít mắt nhìn Thủ quan: “Đương nhiên là Nhị điện hạ của chúng ta.”

Từ khi nghe công thành, Tô Xán đã bị đánh thức. Hắn nghe Tô Tra đánh đến thì vừa tức vừa vội, còn có không cam lòng, giận dữ quát: “Không phải đệ ấy đang ở tiền tuyến sao, sao lại trở về?! Trở về rồi sao không báo với ta một tiếng?! Quan viên dọc đường chết hết rồi sao?! Chuyện quan trọng như Nhị điện hạ trở về cũng không có một người báo cho ta?!”

Bọn họ trực tiếp trèo qua Tuyết Sơn ở biên cảnh Bắc Địch, bọc từ đằng sau lên đằng trước.

Lời vừa nói ra, trong lòng Tô Xán có chút sợ hãi.

Còn Tô Xán đứng trong đại điện, gấp gáp nghĩ cách.

Nhiều quan viên như vậy đều hướng về Tô Tra cả sao?!

Nhưng hắn ta không kịp nghĩ thêm đã nghe thấy quân đội Vệ Uẩn tới.

Vệ Uẩn trực tiếp bao vây cung vua. Sau khi tập trung mọi người tại đó, chàng liền bước vào trong cung.

Còn Tô Xán đứng trong đại điện, gấp gáp nghĩ cách.

Tô Tra vẫn luôn trung thành tận tâm với hắn, hiện nay mưu phản đương nhiên bởi vì quân lệnh bảo Tô Tra đánh Thiên Thủ Quan của hắn đã chọc giận Tô Tra. Chuyện này không phải đại sự, hắn nhận sai là xong.

Hơn nữa, cho dù thế nào Tô Tra cũng sẽ không giết hắn. Chưa kể tình nghĩa lớn lên bên nhau từ nhỏ của bọn họ, dù cho không có, Tô Tra muốn danh chính ngôn thuận thì nhất định phải lấy được Thánh chỉ của hắn. Chẳng qua Tô Tra chỉ muốn ngôi vị Hoàng đế, vậy hắn có thể phong Tô Tra làm Hoàng Thái Đệ để trấn an.

Thủ vệ trên thành lâu cắn răng, cũng lao xuống dưới cổng thành giống Trưởng quan, hô lớn: “Công thành rồi! Chạy mau đi!”

Tô Xán nghĩ đến tính tình của Tô Tra. Xưa nay Tô Tra rất dễ lừa, hữu dũng vô mưu, quan trọng nhất là Tô Tra hết sức hiếu thảo. Hiện nay Thái Hậu vẫn còn ở trong cung, Tô Xán nghĩ hẳn Tô Tra cũng sẽ không làm gì.

Năm nghìn binh lính Vệ Uẩn dẫn theo đều là quân tinh nhuệ. Binh lính Vệ Uẩn bắt đầu công thành, chia thành hai nhóm, một nhóm quăng thuốc nổ làm rối loạn trận địa cung tiễn thủ trên thành lâu, nhóm khác xông về hướng cổng thành ném thẳng thuốc nổ vào.

Tô Xán thoáng yên tâm, nghe thấy thủ lĩnh phản loạn tiến vào, thậm chí Tô Xán còn giơ tay lên đỡ lấy phát quan, quay đầu, chuẩn bị nở nụ cười tươi nghênh đón Tô Tra.

Nhưng vừa xoay người, hắn đã nhìn thấy một thiếu niên khoác áo choàng, mặc ngân giáp bước vào.

Tô Xán nhíu mày, nhận ra có chỗ không đúng.

Lại thấy thiếu niên xốc mũ áo choàng lên, ngước mắt nhìn Tô Xán, nở nụ cười trong trẻo: “Bệ hạ, đã lâu không gặp rồi nhỉ?”

Hơn nữa nhìn lá cờ tung bay trong đêm, hô lớn tiếng Bắc Địch…Vệ Uẩn dẫn theo năm nghìn người, cấp tốc hành quân ngày đêm. Cuối cùng lúc tới mặt sau Vương đô, năm nghìn binh lính đã mất gần một nửa.

Tô Xán nhìn thiếu niên, hai mắt đột ngột trừng lớn.

“Ngươi không phải Tô Tra!”

Nghe vậy, Vệ Uẩn bật cười: “Bệ hạ nói đùa, đương nhiên ta không phải Nhị điện hạ.”

Sau khi về đến phòng, nàng nằm trên giường, nhưng hoàn toàn không ngủ được.

Trong nháy mắt, Tô Xán nhận ra bất ổn, nhìn Vệ Uẩn cùng người phía sau chàng, kinh hoàng nói: “Ngươi làm sao đến được đây?”

Tới thì tới, sao còn có thể dẫn theo nhiều người công thành như vậy?!

Vệ Uẩn phủi ống tay áo, từ từ đi về phía trước. Dưới ánh mắt khiếp sợ của Tô Tra, chàng ngồi lên kim toạ chỉ có Hoàng đế Bắc Địch mới có thể ngồi, dựa lưng vào rồi mới ngước mắt nhìn Tô Xán.

“Ta tới thế nào không quan trọng, quan trọng là ta tới đây muốn nhờ Bệ hạ giúp một việc.”

“Sắp đến Thanh Minh rồi.” Vệ Uẩn mỉm cười: “Hay là Bệ hạ triệu Nhị điện hạ trở về, cùng đi thăm hỏi tổ tiên?”

5 13 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

52 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Ngầu quá huhu cũng dịu dàng nữa hức em yêu Du tỷ, yêu A Uẩn. Yêu Zens nứa

52
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!