Sơn Hà Chẩm – Chương 67 (1)

Chương 67 (1)

Ta không về được

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

“Ngươi xấc xược!”

Sau khi phản ứng kịp, Tô Xán giận dữ quát lên. Hắn định xông tới nhưng Vệ Hạ đã nhấc chân đá vào hai chân Tô Xán. Vệ Uẩn ngồi trên kim toạ, im lặng nhìn hắn: “Bệ hạ, tốt nhất ngài không nên làm bừa. Bắc Địch có thù nhà với ta, ngài hiểu chứ.”

Gần như tất cả Hoàng tử Bắc Địch đều từng ra chiến trường, lúc Tô Xán chưa lên ngôi, hắn ta đã từng gặp Vệ Uẩn.

Nhìn Hứa Âm Âm thập phần không đồng.

Có điều khi đó Vệ Uẩn vẫn chỉ là thiếu niên đi theo sau lưng phụ huynh phất cờ hò reo. Hôm nay, chàng đã có thể ngồi trên kim toạ, mắt lạnh nhìn nhau với hắn.

Trong nháy mắt, Tô Xán nhận ra Vệ Uẩn là người như thế nào. Sau khi bình tĩnh lại, hắn chậm rãi hỏi: “Tự ngươi không biết Hoàng đế Đại Sở các ngươi là người thế nào sao? Hôm nay ngươi đã đến đây, dù cho ta triệu Tô Tra trở về, chắc chắn ngươi cũng không sống nổi. Vì một hôn quân như thế mà bán mạng, ngươi không cảm thấy đáng tiếc à?”

V Un cong khoé môi:“B h đúnglà ming lưiĺsc bén, dùlà lúc nàycũng không quênchâm ngòi lygián. Đáng tiếc,ưcái V m(bo v khôngĭphi là cu]Hoàng đế kia,ɪnếu như làâcu Hoàng đếếkia thì đúnglà có chútìđng lòng.”

Vmt Tô Xán¸khó coi. VThu bưc vào,lnh lùng báo:“Hu gia, bênngoài đu đãquét sch, cóvài hon quanche ch cungìphi, không chuĩđến đi đin.”

À.” V Un³gt đu: “Đúngălúc ta thiếuvài ngưi ratay.”

Dt li,chàng đng dy,bưc ra ngoài:“Bt tt cđến qung trưng,ĺk nào phníkháng, toàn băđt đèn ngưi.”

Tô Xán nghevy, ngng phtíđu dy. VưUn nghiêng mtínhìn v phíaTô Xán, mmïcưi: “Quên nóiõvi B h,V Tht khônghc s quangĩminh li lcca ngưi Vgia, nhưng liɨrt hng thúïvi th đonđca Bc Đch.Hin nay trongcung B hĬcó tng cngïmưi hai tt(*), ba mươi)mt cung phi.òMi na canhgi, V mthiêu mt ngưi,ăB h cmthy thế nào?”ú

(*) T t:ìcon trai niơdõi

Tô Xán runáry toàn thân,¸đôi mt ngptràn phn n.ĩV Un đtjnhiên sc nh:Thái hu quýquc hin nayđã gn byļmươi tui rinh?”

V Un!”

Tô Xán khôngth nào nhnếni na, đtĬngt vùng dy,nhưng li bľV H đèĩb vai, gicht dưi đt,máu tươi chyra. V Un{bình tĩnh nhìnľhn.

Tô Xán hiếu}chiến. Sau khihn lên ngôi,Bc Đch miíkhai chiến toànýdin. V Unnhìn chm chm,máu ca hn,t tn nói:ɪ“Tô Xán, khiíngươi khai chiếnthì nên biếtèhết thy chiếnĩtranh đu làìdo núi thâybin máu chng¹cht mà thành.ЇDù cho ngươilà Đế vương,úcũng chưa chcmay mn thoátíđưc.”

Dt li,ýV Un nângàtay lên: “KéoĬra ngoài, bthn tnh táongm đèn tri(*)ìcho ta. Mtɩcanh gi thiêujmt ngưi, đếnâkhi nào hnɨviết thư triuTô Tra trv mi thôi.”

(*) Đèn tri:òmt kiu hànhàhình thi xưa,ly ngưi làmbc đèn, thiêu]sng.

V H đápli, kéo TôũXán ra ngoài.áChưa đến mtlúc, bên ngoàiđã vang lên³khóc lóc ca¹ph n, tiếngmng chi cađàn ông ,Îtiếng quát tháorít gào caíbinh lính.

Tt câm thanh đanxen hn tp.éV Un ngiòtrên kim to,đv mt nhưđã chết.

Đi đinVương đình BcĐch rt lnhùlo, rt tităm. Chàng cmthy dưng như¹bn thân đangĩ trong đaįngc, toàn b¸bên ngoài đuflà tiếng cưi[ct ca quìd, mà chàngèli là conľqu hung ácnht.

Tay chàng nhơnhp máu tươi,ļni tâm chàngăxu xa bnthu. Nếu thtĩs có âmļdương, chàng s{mình s vĩnhvin b đoxung mưi támtng đa ngc,ìkhông đưc siêusinh.

Nhưng chàng khôngcòn cách nàokhác.

Chàng ch cóhơn hai nghìníngưi, nếu chàng°mun trn áptoàn b Vương¹đình Bc Đch,không tm máufmt ln, không)khiến bn chúngíhoàn toàn suysp khiếp sĮtrong mt mtln, chàng sînhanh chóng bcn tr.

Vương đìnhìnày đã sm[biến thành mtìvi c(*) tht¹ln. Chàng °trong này, khôngiphi ngươi chếtĨthì là taĩchết.

(*) C: sâuɨđc

Nhưng bên trongtht s quálnh quá ti,chàng nghe tiếngn t kêugào thm thiếtľvang lên, khôngĩkim đưc màìkhép hai mtáli. Toàn thânľchàng run ry,ích có mtîngưi chng đÍcho chàng.

Dáng vS Du bchy php phi,đng đutưng dõi mttrông theo đãkhc sâu vàođu chàng.

Nàng đangch chàng.

Chàng nhtíđnh phi cunàng.

Không biết đãíqua bao lâu,}V Thu tângoài bưc vào,ènâng Ngc tvà Thánh chca Vương đìnhBc Đch: “Hugia, Tô Xánviết ri.”

V,Un ngưc mtlên, gt đu,ũtê lit nói:“Gi đi đi.”ì

Cùng lúc Thánhch ca TôÍXán chy vphía tin tuyến,ĩrt cuc TôìTra cũng cũngphát đng cucîtn công cuicùng.

Đnh núi PhưngLăng Thành đãéb đánh chiếm:hơn mt na,ch còn li(mt toà thànhtrì canh giđnh núi. Quânđlính Tô Traįđóng quân chichít trên PhongILăng Sơn, nhìnPhưng Lăng Thànhĩnhư h rìnhmi.

S Du nhìnbn chúng chuynícông c côngthành lên núi.C S Sinhľđng bên cnhnàng, cau màyÎnói: “Chc bnchúng mun đánhmt kích cuiàcùng.”

Thiên ThơQuan gi đưcri.”

S DuIbình tĩnh nói:“Hn ta nônnóng.”

C SĺSinh đáp li,S Du nhìnbinh lính chiáchít bên dưi,Їngm có dcm.

“C S Sinh.”ùNàng đim tĩnhm ming hi:Ї“Có phi ngàithích ta thtôkhông?”

C SĩSinh sng ngưi,sau đó khôngưh do d¸đáp: “Phi.”

“NgàiIbiết không...” SDu cưi kh:,“Ta c cmthy kiếp trưcngài mc nta.”

C SSinh không lêntiếng, hn rímt, hiu ýâca S Du.

Nhìnfthy hn, SDu s nhđến kiếp trưc,khong thi gianhoang đưng đau¹kh kia. Hngian nan nói:õ“Có l vy.”é

“Ngài đng ýɩvi ta mtĬchuyn, ta skhông tính toánchuyn kiếp trưcvi ngài na.”²

Nghe vy, CS Sinh ngngđu nhìn nàng.S Du lngĮlng nhìn chân}núi, bình tĩnhɩnói: “Nếu nhưĩta chết, ngàiĩhãy đng ývi ta cuíTiu Tht trv, hp tácvi đ ybo v ĐiS.”

Kiếp trước văn Cố võ Vệ, kiếp này cũng nên như thế.

Hôm nay hẳn là cũng cảm thấy như thế.

Lúc bọn họ chỉnh đốn, Sở Du nhận ra bọn chúng sẽ nhanh chóng tiến công đợt hai. Nàng đứng yên trên thành lâu nhìn chằm chằm nơi xa.

Nhưng Cố Sở Sinh nghe vậy, ánh mắt lại bốc lên lửa giận. Hắn nhìn nàng, khoé môi bật tiếng cười khẽ.

Lúc đi, lá xanh đã đâm chồi, nụ hoa e ấp trong lá. Khi gió thổi qua, nhành hoa khẽ rung.

“Nếu nàng chết…” Hắn nghiêm túc nhìn nàng: “Cả đời này ta sẽ không bỏ qua cho Vệ Uẩn.”

“Dẫu ta thân này như ngọc nát, cũng thủ thái bình khắp non sông. Sang năm nếu được trở về nhà…”

Sở Du nhìn lưỡi kiếm soi chiếu hình bóng mình, mày cong khẽ cười.

Sở Du ngước mắt nhìn Cố Sở Sinh siết chặt nắm tay, ánh mắt chất chứa sự giận dữ và sợ hãi.

Sở Du nghe tiếng chém giết, khàn giọng cất tiếng: “Dám hỏi Hoa Kinh độ mấy xuân?”

Sở Du uống một ngụm rượu, xoay người định đi, Cố Sở Sinh đột nhiên mở miệng: “Ta không muốn nàng chết.”

Kiếp trước Sở Du chết trước mặt hắn, hắn đau khổ hai mươi năm.

Sở Du cầm túi rượu, kinh ngạc quay đầu. Cố Sở Sinh ngẩng mặt lên, nghiêm túc nhìn nàng, lặp lại lần nữa: “Ta không muốn nàng chết.”

Dứt lời, binh lính Bắc Địch phái người có năng lực đạp lên thi thể trước đó chất đống thành đụn cao, trực tiếp trèo lên thành lâu!

Hôm nay hắn đến đây thì không muốn trải qua những ngày như vậy nữa. Nếu nàng chết, hắn còn sống làm gì?

“Ta cho nàng hay…” Dù là đứa trẻ cũng có thể nhận ra sự sợ hãi trong giọng nói của hắn: “Nếu nàng chết, ta sẽ không bỏ qua cho Vệ gia và Sở gia, sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào mà nàng yêu thương!”

Nàng chống người đứng dậy, chỉ kiếm về phía quân lính Bắc Địch xông lên, bật cười sang sảng.

Sở Du ăn thịt ngựa, uống một hớp rượu. Cố Sở Sinh bình tĩnh nói: “Bây giờ binh lính trọng thương trong thành nhiều không đếm xuể, số có thể đối địch chỉ còn năm trăm, thuốc men không đủ, ước chừng lại đánh tiếp sẽ chết càng nhiều hơn.

Sở Du im lặng nhìn hắn. Một lát sau, nàng cười khẽ: “Ngài đúng là vẫn luôn tự mãn.”

Thiếu thời, Cố Sở Sinh cảm thấy mình có thể đạp bằng sơn hà.

Dưới cổng thành chất đầy thi thể, người phía sau bắt đầu trèo từ thi thể bò lên.

Nhưng Cố Sở Sinh nghe vậy, ánh mắt lại bốc lên lửa giận. Hắn nhìn nàng, khoé môi bật tiếng cười khẽ.

Thiếu thời, Cố Sở Sinh cảm thấy mình có thể đạp bằng sơn hà.

Hôm nay hắn đến đây thì không muốn trải qua những ngày như vậy nữa. Nếu nàng chết, hắn còn sống làm gì?

Hôm nay hẳn là cũng cảm thấy như thế.

“Nếu nàng chết…” Hắn nghiêm túc nhìn nàng: “Cả đời này ta sẽ không bỏ qua cho Vệ Uẩn.”

Sở Du không lấy làm lạ tại sao Cố Sở Sinh lại có lòng tin như vậy. Nàng nghiêng đầu, nhìn về nơi xa, bình đạm hỏi: “Không muốn ta chết thì cứ nói, cần gì phải thế?”

Cố Sở Sinh sững sờ, vai hắn dần trĩu xuống, buông thõng nắm tay.

Sở Du uống một ngụm rượu, xoay người định đi, Cố Sở Sinh đột nhiên mở miệng: “Ta không muốn nàng chết.”

Đến nửa đêm liền truyền tới tiếng công thành, Sở Du đã chuẩn bị từ sớm. Nàng xông lên thành lâu, dưới tiếng trống trận, rút kiếm ra.

Sở Du cầm túi rượu, kinh ngạc quay đầu. Cố Sở Sinh ngẩng mặt lên, nghiêm túc nhìn nàng, lặp lại lần nữa: “Ta không muốn nàng chết.”

“Ta cho nàng hay…” Dù là đứa trẻ cũng có thể nhận ra sự sợ hãi trong giọng nói của hắn: “Nếu nàng chết, ta sẽ không bỏ qua cho Vệ gia và Sở gia, sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào mà nàng yêu thương!”

Chi chít người bò lên, ai cũng không sợ chết, ai cũng không thể lui.

Sở Du không lên tiếng. Nàng khẽ cười, hươ hươ túi rượu, xoay người bỏ đi.

Sở Du không lên tiếng. Nàng khẽ cười, hươ hươ túi rượu, xoay người bỏ đi.

Đến nửa đêm liền truyền tới tiếng công thành, Sở Du đã chuẩn bị từ sớm. Nàng xông lên thành lâu, dưới tiếng trống trận, rút kiếm ra.

Trăng sáng giữa trời, Sở Du cong gối ngồi trên tường thành, tố y đã nhuộm thành màu đỏ sậm, cả cơ thể như vớt ra từ bể máu.

Tiếng trống, tiếng nổ, tiếng gào thét đan xen lẫn lộn. Giao chiến vài lần, Bắc Địch đã có kinh nghiệm với thuốc nổ. Bọn chúng dàn trận cực xa, tỷ lệ trúng đích vốn không cao của thuốc nổ cũng trở nên thấp hơn.

Kiếp trước Sở Du chết trước mặt hắn, hắn đau khổ hai mươi năm.

Sở Du im lặng nhìn hắn. Một lát sau, nàng cười khẽ: “Ngài đúng là vẫn luôn tự mãn.”

Đánh đến sáng ngày hôm sau, quân Bắc Địch đã tới dưới cổng thành, bắt đầu cố gắng trèo vào. Mà ở trước cổng chính thành lâu, Sở Du đã sớm cho người lấp kín bằng đá tảng, không ai vào được, cũng không ai ra được.

Sở Du mím môi, không nhiều lời. Nàng nắm chặt túi rượu, uống một ngụm, cảm giác rượu bỏng rát trút thẳng xuống đáy dạ dày mới thấy đỡ hơn.

Tiếng trống, tiếng nổ, tiếng gào thét đan xen lẫn lộn. Giao chiến vài lần, Bắc Địch đã có kinh nghiệm với thuốc nổ. Bọn chúng dàn trận cực xa, tỷ lệ trúng đích vốn không cao của thuốc nổ cũng trở nên thấp hơn.

Chi chít người bò lên, ai cũng không sợ chết, ai cũng không thể lui.

Sở Du chém gãy kiếm, gãy thương, gãy mọi vũ khí có thể sử dụng trong tay, bèn lấy cả vũ khí trên thi thể ra đánh.

Không biết đã qua bao lâu, Sở Du chỉ nhớ nàng không ngừng giơ tay vung vũ khí trên tay, lúc bàn giao vội vả nhét bụng, ôm kiếm chợp mắt một lát, rồi lại đứng lên thành lâu lần nữa.

Nàng nhìn binh lính xông về phía tường thành, uống một ngụm rượu, sang tay vẩy rượu lên kiếm.

Không kể ngày đêm, không phân sớm tối.

Dưới cổng thành chất đầy thi thể, người phía sau bắt đầu trèo từ thi thể bò lên.

Mà người đưa xuống thành lâu cũng càng ngày càng nhiều, thuốc men trong thành đã bắt đầu khan hiếm. Lúc này đây, gần như người đến sau đã không có thuốc để dùng, chỉ đành lấy phương pháp châm cứu cơ bản để cứu người.

Cố Sở Sinh mang theo đồ ăn đến. Hiện nay lương thực trong thành đã sớm cạn kiệt, bắt đầu giết chiến mã chia ra ăn.

Cố Sở Sinh vẫn luôn ở sau lưng Sở Du, thỉnh thoảng giúp nàng ngăn chặn ám sát từ phía sau.

Sở Cẩm lui về phía sau thành lâu, khiêng người xuống cùng với Hàn Mẫn.

Sở Cẩm lui về phía sau thành lâu, khiêng người xuống cùng với Hàn Mẫn.

Cố Sở Sinh vẫn luôn ở sau lưng Sở Du, thỉnh thoảng giúp nàng ngăn chặn ám sát từ phía sau.

Cũng không biết đã qua bao lâu, gần như cả người Sở Du đều nhộm máu, cuối cùng Bắc Địch cũng thu binh, dường như là đang chỉnh đốn.

Cố Sở Sinh sững sờ, vai hắn dần trĩu xuống, buông thõng nắm tay.

Lúc bọn họ chỉnh đốn, Sở Du nhận ra bọn chúng sẽ nhanh chóng tiến công đợt hai. Nàng đứng yên trên thành lâu nhìn chằm chằm nơi xa.

Sở Du ngước mắt nhìn Cố Sở Sinh siết chặt nắm tay, ánh mắt chất chứa sự giận dữ và sợ hãi.

Cố Sở Sinh mang theo đồ ăn đến. Hiện nay lương thực trong thành đã sớm cạn kiệt, bắt đầu giết chiến mã chia ra ăn.

Sở Du ăn thịt ngựa, uống một hớp rượu. Cố Sở Sinh bình tĩnh nói: “Bây giờ binh lính trọng thương trong thành nhiều không đếm xuể, số có thể đối địch chỉ còn năm trăm, thuốc men không đủ, ước chừng lại đánh tiếp sẽ chết càng nhiều hơn.

Sở Du chém gãy kiếm, gãy thương, gãy mọi vũ khí có thể sử dụng trong tay, bèn lấy cả vũ khí trên thi thể ra đánh.

Động tác uống rượu của Sở Du khựng lại. Cố Sở Sinh nói tiếp: “Nhưng nàng không cần quá lo quá. Ta nhẩm tính thời gian, nếu Vệ Uẩn đã thành công, Tô Tra sẽ nhanh chóng lui binh thôi. Nàng chỉ cần cố chịu đến lúc đó… chúng ta sẽ thắng.”

Cố Sở Sinh nói lời này vô cùng nhẹ nhàng, nhưng bản thân lại biết rõ bên trong khó khăn cỡ nào. Lúc đó là lúc nào? Trong thành chỉ còn lại năm trăm binh lính, Bắc Địch lại còn dư đến mấy vạn, làm sao đánh?

Không kể ngày đêm, không phân sớm tối.

Sở Du mím môi, không nhiều lời. Nàng nắm chặt túi rượu, uống một ngụm, cảm giác rượu bỏng rát trút thẳng xuống đáy dạ dày mới thấy đỡ hơn.

Chưa đến một chốc, kèn lệnh lại nổi lên lần nữa. Binh lính Bắc Địch tập kết xông lên. Mà trong Phượng Lăng Thành, dưới tiếng thúc giục, tất cả binh lính còn có thể đánh đều đang chạy lên thành lâu, ai vào chỗ nấy.

Trăng sáng giữa trời, Sở Du cong gối ngồi trên tường thành, tố y đã nhuộm thành màu đỏ sậm, cả cơ thể như vớt ra từ bể máu.

Không biết sao trong mắt Sở Du lại hiện lên bóng dáng thiếu niên tố y ngọc quan đứng ngoài hành lang.

Nàng nhìn binh lính xông về phía tường thành, uống một ngụm rượu, sang tay vẩy rượu lên kiếm.

Rượu trượt theo lưỡi kiếm chảy xuống, làm mềm đi vết máu dính bên trên. Sở Du nhẹ nhàng lau, lập tức nhìn thấy lưỡi kiếm sáng bóng.

Sở Du nhìn lưỡi kiếm soi chiếu hình bóng mình, mày cong khẽ cười.

Nàng chống người đứng dậy, chỉ kiếm về phía quân lính Bắc Địch xông lên, bật cười sang sảng.

Mà người đưa xuống thành lâu cũng càng ngày càng nhiều, thuốc men trong thành đã bắt đầu khan hiếm. Lúc này đây, gần như người đến sau đã không có thuốc để dùng, chỉ đành lấy phương pháp châm cứu cơ bản để cứu người.

“Dẫu ta thân này như ngọc nát, cũng thủ thái bình khắp non sông. Sang năm nếu được trở về nhà…”

Không biết sao trong mắt Sở Du lại hiện lên bóng dáng thiếu niên tố y ngọc quan đứng ngoài hành lang.

Động tác uống rượu của Sở Du khựng lại. Cố Sở Sinh nói tiếp: “Nhưng nàng không cần quá lo quá. Ta nhẩm tính thời gian, nếu Vệ Uẩn đã thành công, Tô Tra sẽ nhanh chóng lui binh thôi. Nàng chỉ cần cố chịu đến lúc đó… chúng ta sẽ thắng.”

Lúc đi, lá xanh đã đâm chồi, nụ hoa e ấp trong lá. Khi gió thổi qua, nhành hoa khẽ rung.

Sở Du nghe tiếng chém giết, khàn giọng cất tiếng: “Dám hỏi Hoa Kinh độ mấy xuân?”

Cố Sở Sinh nói lời này vô cùng nhẹ nhàng, nhưng bản thân lại biết rõ bên trong khó khăn cỡ nào. Lúc đó là lúc nào? Trong thành chỉ còn lại năm trăm binh lính, Bắc Địch lại còn dư đến mấy vạn, làm sao đánh?

Dứt lời, binh lính Bắc Địch phái người có năng lực đạp lên thi thể trước đó chất đống thành đụn cao, trực tiếp trèo lên thành lâu!

5 11 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

38 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Duy Nhiên
Duy Nhiên
4 Năm Cách đây

Nếu trận này thắng lợi, về nhà truy Tiểu Thất nha Du. Chứ bên Tiểu Thất sao mình nghi quá, đòi chôn chặt trong tim rồi thì bao giờ mới tỏ tình?

An Ha
An Ha
4 Năm Cách đây

Buồn quá, chương này làm cho mình cảm giác đời trước Vệ Uẩn cũng tắm máu Bắc Địch kiểu này mà lại không có ai trong tim nên mới trở thành Sát thần :(((

Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Mong cho thiên hạ sớm thái bình, để cho tiểu thất và sở du được sống môth cuộc đời trọn vẹn

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Một người cho nàng tự do tung hoành, ở phía sau lẳng lặng tìm đường lui cho nàng. Một người luôn nói thích một người, nhưng lại cố tình không hiểu nàng, toàn tự ý làm theo ý mình….

Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Một người nguyện ý chắp cánh cho nàng bay xa,còn một người thì chỉ muốn giữ nàng lại.

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Vẫn nói thời thế tạo anh hùng, hồi trước vẫn nghe bạn mình nói rằng thà làm con chó thời bình còn hơn làm người lúc loạn thế. Không phải như vậy là có gì sai như mình vẫn tin rằng người sinh ra trong loạn thế ắt có lòng dũng cảm hơn người thời bình. Như ở Việt nam thì chubgs ta có hào khí đông a thời nhà Trần đó thôi

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Không hiểu sao tự nhiên lại thấy thương CSS mong là kiếp này ảnh được hạnh phúc

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Chị Du ngầu quá ❤

38
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!