Chương 74
Người như vậy vốn sống không thọ
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Cũng may Thẩm Vô Song nhanh chóng bình tĩnh lại, một loạt suy nghĩ lướt qua đầu hắn.
Nhưng mà hiện tại nàng chỗ thế giới này.
Chuyện Bạch Đế Cốc đã sớm truyền đi khắp Bắc Địch, trở thành niềm kiêu hãnh và đề tài câu chuyện của dân Bắc Địch. Đa phần người trong Sa Thành đều là ngoại lai, bầu không khí không quá dày đặc nhưng cũng có thể nghe thấy dân Bắc Địch tự hào nhắc đến chuyện này.
Tối hôm biết được chuyện đó, Thẩm Vô Song đã uống say khướt cả đêm. Bị ép đến nơi đất khách quê người, nghe tin đất nước mình suy bại đến nỗi này, dù cho hắn đã không còn liên quan nhưng cũng không nén được mà vừa thương vừa giận.
Điều thứ nhất rất phí trí nhớ, đệ tam điều.
Giận họ không tranh, thương họ bất hạnh.
Vệ gia, sống lưng Đại Sở kiên cường chính trực kia cứ thế bị chặt đứt.
Cuối cùng chỉ còn lạiỵmột đứa conɨnít Vệ Uẩnỉmười bốn tuổi,èhắn vốn choẵrằng Vệ giaứcứ thế xongịrồi. Mười bốnĩtuổi nhưng lạiứnắm trong tay°tài vật khổngįlồ mà Vệẹgia để lại,ủkhông ai cóịthể yên tâmívề Vệ Uẩn,ἷcũng không aiỳmuốn buông thafcho Vệ Uẩn.
Hắn¸cho rằng VệỵUẩn đã tiêuưtùng từ lâu.
Nhưngîgiờ phút này,ữVệ Uẩn lạiḻlành lặn đứngợđây…
Không.
Thẩm Vô SongĮsực nhận ra,ịdáng vẻ nàyĪsao có thểữxem như lànhīlặn đứng đây?
Hắnἰliền hỏi: “Cậuẳbị người khácịđuổi giết đến¸đây?”
“Cũng khôngİhẳn là vậy.”ậ
Vệ Uẩn hơiổmệt: “Chuyện cụắthể rất dài,ằta ở đâyİkhông liên quanèđến triều cục.”ìDứt lời, Vệ:Uẩn trầm mặcįchốc lát: “Huynhêcó dự địnhítrở về ĐạiịSở không?”
ThẩmộVô Song khôngĨnói lời nào.
Về,ôsao lại khôngímuốn về?
Hắn cònờmối thù giếtỉhuynh chưa báo,ẫđương nhiên làọmuốn về.
Qua mộtḽlúc, cuối cùngĩhắn cũng lênầtiếng: “Nếu taítrở về, cậujdẫn ta vềÎsao?”
“Nếu huynhýmuốn trở về…”ĭVệ Uẩn nhắmımắt: “Vệ mỗ:bảo vệ huynhốvô lo.”
“Được.”ľ
Thẩm Vô Songỵquả quyết đáp:ắ“Ta theo cậuívề. Dù sốngἳdù chết, mạngăchó của TriệuĨNguyệt, ta lấyâchắc rồi!”
VệấUẩn trầm thấpóđáp một tiếng,ỉnói tiếp: “Caíhuynh chết thếḽnào?”
“Được cáýquên nơm.” ThẩmìVô Song cườiăkhẩy: “Cậu đãỏnói sai mộtẫchuyện, ta không,phải Thẩm đại²nhân. Thẩm yúchính năm đóẫlà ca ta.”ɪ
Vệ Uẩn cũngừkhông bất ngờ.}Chàng đoán ThẩmïVô Song làìThẩm y chínhἲcũng chỉ làítừ manh mốiìquá khứ màĨra.
Thẩm Vô Songỗrút từng câyĺkim, lạnh nhạtĩnói: “Năm đóũca ta từng]chịu ơn củaɩTrưởng công chúa,ḽcó giao tình(quân tử vớiằbà ấy, vìẩvậy huynh ấyĩvào Hoàng cungălàm Thái y,²rất được ThuầnâĐức Đế xemâtrọng. Về sauừbiến cố TầnôVương, Cố SởứSinh và Trưởngýcông chúa cùng,âm mưu đểíTriệu Nguyệt vàoɪcung, sau đóợuống thuốc giảἵchết, tự sátơtrong cung. Tiếpùđó lại nhờịca ta khámậnghiệm tử thi,}rồi để Trưởngỳcông chúa xinẽcho Triệu NguyệtĮđược toàn thây.”ă
Vệ Uẩn gậtîđầu, lời ThẩmẩVô Song nóiẽcũng gần giốngệvới suy đoánớcủa chàng.
Thẩm VôẳSong ngồi xuống{bục cao sauủlưng Vệ Uẩn,ïnói tiếp: “Caẫta cho TriệujNguyệt thuốc giảậchết, lại kiểmờnghiệm thi thểĪgiả của hắn,ốchứng kiến người(của Trưởng côngểchúa đào phầnįmộ Triệu Nguyệtẩkhiêng trở về:phủ Trưởng côngăchúa, rồi lạiÏđích thân làmãmặt nạ daἱngười Mai HàmậTuyết cho TriệuỉNguyệt, ca taẽđã biết quá}nhiều.”
“Người của³Trưởng công chúaIphái đi?”
VệụUẩn nhíu mày,ĩThẩm Vô Songícười giễu: “Caìta và TrưởngÍcông chúa cóẵgiao tình quânấtử, kết nghĩaĩbằng hữu, saoờTrưởng công chúaĩlại làm chuyệnỷnhư thế được?”ĩ
Dứt lời, giọngửnói Thẩm Vô³Song trầm xuống:ằ“Là Triệu Nguyệt.”(
Thẩm Vô Songửnhìn ra ngoài,ịđiềm tĩnh nói:ẹ“Vốn dĩ ýềcủa Trưởng côngìchúa là đểjcho ca taơvề nhà làmẽtròn đạo hiếu,Íkhông trở lạiľHoa Kinh là{xong. Nhưng kếtịquả trên đườngẳhồi hương, TriệuïNguyệt phái ngườiìđuổi giết. Lúcđta chạy đến,ïca ta vìἳche chở choòtẩu tẩu và{Kiều Kiều chạyỉthoát, dọc đườngĩkhông qua khỏi,ẹthế là qua)đời. Trước khiãchết, huynh ấyóphó thác tẩuítử và KiềuľKiều cho ta.ľDưới sự giúpìđỡ của bằngĩhữu, ta chạy,khỏi Đại Sở,êđến Sa Thànhẻmở y quán.”à
Khi Vệ Uẩnầnghe thấy Thẩm³Vô Song nóiôhắn che chởıtẩu tử chạyètrốn khỏi SaúThành, tim chàngịdao động, muốnệhỏi gì đó,Inhưng rốt cuộcìvẫn không nóiĮra.
Hai người đangầtrò chuyện ngắtīquãng, Sở Duỡbước tới trướcựcửa phòng, đứngỏngoài cửa hỏi:è“Thẩm tiên sinh,óphu quân taḷđã ổn chưa?”ļ
Hiện nay nếuàbiết Thẩm VôĩSong có dínhửdáng đến TriệuýNguyệt, Sở Duícàng thận trọngihơn. Nghe thấyĺlời Sở Duấnói, tim VệĩUẩn run lên.ềTrong nháy mắt,ãngọt ngào vàẳáy náy đồngἷthời dâng lên,ứnhất thời chàngớkhông biết phảiễđối diện vớiụtiếng “phu quân”ốnày của SởịDu thế nào,ảđành ngồi trongáthùng thuốc ngâm,ỵcúi đầu khôngỏnói.
Thẩm Vô Songíđáp lời, vẫyêtay bảo: “Vàoẩđi, cô đỡềngười dậy giúpòta.”
Vệ Uẩnịsợ Sở Duịlúng túng nênậở trong nướcỹquấn cơ thểèlại trước. ThẩmíVô Song nhìnéVệ Uẩn bằngįánh mắt khôiũhài. Vẻ mặtợVệ Uẩn vẫnĩthản nhiên, đểứSở Du vàồThẩm Vô Songơđỡ chàng đứngịdậy, đặt lênửgiường.
Sở Du lấyïkhăn lau khôặcơ thể VệíUẩn, sau đóılại lấy y³phục thay cho)Vệ Uẩn, giúpỉchàng mặc vào.ỉĐợi làm xongếmọi thứ, ThẩmíVô Song mớiịbước tới trướcỳmặt Vệ Uẩn,}vén quần chàngỏlên, chỉ cho{Sở Du huyệtêvị, vừa làmọmẫu xoa bóp:vừa nói: “Côìphải ấn thếḹnày.”
Sở DuIim lặng đứngắnhìn, Thẩm VôỉSong ấn thẳngĩtừ mắt cáủchân lên tậnỳsát phía trênậbắp đùi. VệịUẩn nhíu mày,Íngước mắt nhìnịSở Du. Vẻímặt nàng điềmĩtĩnh, dáng vẻúhoàn toàn khôngẵhề để bụng.ãVệ Uẩn lạiἲnhìn Thẩm VôỉSong xoa bópImột hồi, SởíDu bèn bướcÍlên thực hành.ìThẩm Vô Songùchỉ dạy mộtởlát, Sở Duḹđã học thuộcỵđại khái. ThẩmỹVô Song đứngữbên cạnh quanữsát, gật đầuἴnói: “Được rồi,ĩsau này mỗi]buổi sáng, côỳhãy cho cậuЇấy ăn uống,¸nghỉ nửa canhằgiờ rồi lại¹vào phòng ngâmìnước thuốc. Buổiấtối, ta kêũgói thuốc choịcô, sau khiằngâm xong thìýcứ ấn nhưẵthế nửa canh,giờ.”
“Phải ngâmïđến khi nào?”ÏSở Du vừaÏấn vừa loḽlắng hỏi. ThẩmĬVô Song cũngòkhông gạt nàng,íbình tĩnh đáp:ử“Ngâm đến khiἳcậu ta cóũcảm giác. Haiỷngười trì hoãnìquá lâu, muốnítrị khỏi chânễnày cho cậuɨta không dễ.”í
Sở Du nhíuÍchặt mày, nhưngửlại nghĩ đếnĩy thuật của²vị Thẩm yẩchính nổi danhửnăm đó, nàngỗbèn nhẫn nhịnIkhông hỏi.
Thẩm VôĩSong nhìn mộtἵlát, sau khiİthấy không cóòchuyện gì mớiínói một câuï“Được rồi, taểđi xem nhữngĩbệnh nhân khác”ơ, xong quayìngười bỏ đi.
ĐợiḽThẩm Vô Songọđi rồi, SởộDu mới ngướcđmắt nhìn VệỷUẩn, dè dặtịhỏi: “Đau không?”Í
Vệ Uẩn lắcἵđầu, Sở Duɪnhíu mày: “Khôngàcó cảm giác}sao?”
Vệ Uẩnàcười rộ: “Tẩuïđừng lo, cứitin tưởng yḹthuật của ThẩmĩVô Song. Đệĺkhông sao.”
“Ngườiɪyên tâm.” Chàngắđiềm tĩnh nhìnõnàng: “Cho dùïchân đệ tànãphế cũng bảoôvệ được người.”Ĭ
“Ta đâu cóâlo lắng chuyện}này.”
Sở Du lắc đầu, cúi đầu nhìn chân Vệ Uẩn, nhỏ giọng nói: “Ta lo lắng cho đệ. Tuổi đệ còn nhỏ như vậy, nếu chân thật sự bị gì, tương lai đệ phải làm sao?”
Sở Du hơi không dám chắc, Vệ Uẩn điềm tĩnh nói: “Đệ không nói Thẩm Hữu là người xấu.”
“Tẩu xem mỗi một sự kiện, ai cũng lưỡng bại câu thương, chỉ có Triệu Nguyệt là ngư ông đắc lợi. Người nói xem rốt cuộc là Diêu Dũng xấu xa hay hắn xấu xa?”
“Chân đệ tàn phế thì không phải Trấn Quốc Hầu nữa sao?”
“Vệ gia đổ, trợ thủ đắc lực của Hoàng đế mất đi một. Có điều vẫn chưa hết, lúc đó Vệ gia và Diêu Dũng cùng xuất chinh, cả nhà Vệ gia chết, Diêu Dũng lại bình yên vô sự, vậy người khác sẽ nghĩ thế nào?”
“Chuyện này liên quan gì đến Triệu Nguyệt?”
Vệ Uẩn bình tĩnh mở miệng: “Không tranh không giành, đệ dẫn người đến Tỉ Thuỷ. Chẳng phải chúng ta mua rất nhiều đất ở đó sao? Đến lúc ấy, chúng ta dẫn Nhị tẩu và mẫu thân đến đấy, làm bá hộ thôn quê cũng được.”
“Nói bậy.” Sở Du trừng mắt nhìn chàng: “Đến lúc đó, cô nương tốt nào cũng không chịu lấy đệ.”“Nói bậy.” Sở Du trừng mắt nhìn chàng: “Đến lúc đó, cô nương tốt nào cũng không chịu lấy đệ.”
Sở Du sững sờ. Vệ Uẩn rủ mắt: “Diêu Dũng làm gì là người sẽ cứu người? Diêu Dũng làm gì có suy nghĩ bồi dưỡng gian tế cài vào Bắc Địch? Cho dù Diêu Dũng bồi dường, nhưng một tên gian tế làm gì dễ dàng bị người khác phát giác? Hơn nữa cho dù đã bị phát giác, làm sao hắn lại đúng lúc đúng chỗ xuất hiện trong tầm mắt đệ, nói cho đệ biết chân tướng hôm đó, đẩy đệ đối đầu với Thái tử và Diêu Dũng?”“Vậy đệ không lấy vợ.” Vệ Uẩn nhìn nàng, nở nụ cười trong trẻo: “Tẩu tẩu ở cùng đệ đi.”
Chàng buột miệng: “Đệ nuôi người, nuôi cả đời.”
Sở Du thấp giọng đáp một tiếng, tỏ ý lắng nghe. Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Lúc trước, Tô Xán nói với đệ chính Triệu Nguyệt hiến kế cho bọn chúng, để bọn chúng bố trí mai phục tại Bạch Đế Cốc.”
Động tác xoa bóp của Sở Du khựng lại, Vệ Uẩn nhận ra nàng lúng túng, bèn không để lại vết tích nói: “Cả Nhị tẩu và mẫu thân nữa, cộng thêm năm con mèo trong nhà, chúng ta làm bá chủ một phương ở Tỉ Thuỷ chỉ là chuyện nhỏ.”
Sở Du bật cười, ngước mắt nhìn chàng: “Viễn cảnh như thế ấy à? Còn lâu ta mới tin.”“Tẩu có biết con cờ tốt nhất là gì không?” Vệ Uẩn phóng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt toát lên thương hại: “Là bản thân hắn cũng không biết mình chính là con cờ. Tất cả những gì Thẩm Hữu nói hẳn đều là sự thật, nhưng hắn đã giấu một chuyện.”
Sở Du bật cười, ngước mắt nhìn chàng: “Viễn cảnh như thế ấy à? Còn lâu ta mới tin.”
Vệ Uẩn bình tĩnh mở miệng: “Không tranh không giành, đệ dẫn người đến Tỉ Thuỷ. Chẳng phải chúng ta mua rất nhiều đất ở đó sao? Đến lúc ấy, chúng ta dẫn Nhị tẩu và mẫu thân đến đấy, làm bá hộ thôn quê cũng được.”Chắc hẳn nàng có một ít vết chai, nhưng cũng có sự mịn màng của riêng phái nữ. Độ ấm hẳn là hơi thấp, vì dường như nàng là thể hàn, sợ lạnh. Đầu ngón tay nàng lướt qua, hẳn sẽ có cảm giác run rẩy truyền từ đùi lên trên, chạy thẳng vào đầu.
Sở Du dứt lời, thở dài: “Chưa nói đến chuyện khác, Diêu Dũng còn chưa có chết đâu. Nếu đệ thật sự buông bỏ thì cũng tốt thôi.”
Chàng không hề có bất kỳ cảm giác gì, không cảm giác được độ ấm của nàng, làn da của nàng. Chàng chỉ có thể phỏng đoán đầu ngón tay của nàng không hề giống chàng.“Diêu Dũng phản Thuần Đức Đế, ông ta đành tìm một người danh chính ngôn thuận khác để phụ tá. Vậy là lúc này Triệu Nguyệt xuất hiện, cho Diêu Dũng một lý do. Còn đệ phản bội Thuần Đức Đế, ép ông ta rơi vào hiểm cảnh, cho Triệu Nguyệt cơ hội dẫn Diêu Dũng công thành giết Thuần Đức Đế.”Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng trầm mặc, nhìn đầu ngón tay Sở Du nhảy múa trên chân mình.
Vệ Uẩn cười lạnh: “Hắn từng bước thúc đẩy, thậm chí đệ đang nghĩ rốt cuộc Thẩm Hữu là người của Diêu Dũng hay là người của hắn, tẩu nói xem?”Chàng không hề có bất kỳ cảm giác gì, không cảm giác được độ ấm của nàng, làn da của nàng. Chàng chỉ có thể phỏng đoán đầu ngón tay của nàng không hề giống chàng.
Chắc hẳn nàng có một ít vết chai, nhưng cũng có sự mịn màng của riêng phái nữ. Độ ấm hẳn là hơi thấp, vì dường như nàng là thể hàn, sợ lạnh. Đầu ngón tay nàng lướt qua, hẳn sẽ có cảm giác run rẩy truyền từ đùi lên trên, chạy thẳng vào đầu.
“Cho nên từ lúc Vệ gia chết, mối thù giữa đệ và Diêu Dũng đã kết rồi. Thậm chí bây giờ đệ còn nghĩ Trưởng công chúa bằng lòng ra mặt cứu đệ có phải cũng do Triệu Nguyệt âm thầm thúc đẩy. Triệu Nguyệt thúc đẩy Trưởng công chúa cứu đệ, cho đệ thời gian thu hồi Vệ gia, sau đó bắt đầu đối chọi với Diêu Dũng. Đệ ép Diêu Dũng tạo phản, kết quả là gì?”Ánh mắt chàng nán lại trên đầu ngón tay nàng, cố khống chế bản thân mới dừng suy nghĩ lại được. Chàng chậm rãi mở miệng: “Đúng vậy, Diêu Dũng chưa chết, Triệu Nguyệt cũng chưa.”
“Đáng tiếc, hắn là người tốt.” Vệ Uẩn thở dài, nghĩ đến Vương Lam và Thẩm Hữu, giọng nói xen lẫn thương tiếc: “Chẳng qua người như vậy vốn sống không thọ.”
“Chuyện này liên quan gì đến Triệu Nguyệt?”
Sở Du sững sờ, nàng chầm chậm ngẩng đầu lên.
Sở Du hờ hững mở miệng, Vệ Uẩn bật cười khẽ: “Có một chuyện đệ nghĩ rất lâu mới nghĩ ra, cho nên bây giờ mới nói với tẩu.”
Sở Du thấp giọng đáp một tiếng, tỏ ý lắng nghe. Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Lúc trước, Tô Xán nói với đệ chính Triệu Nguyệt hiến kế cho bọn chúng, để bọn chúng bố trí mai phục tại Bạch Đế Cốc.”
“Chân đệ tàn phế thì không phải Trấn Quốc Hầu nữa sao?”Sở Du sững sờ, nàng chầm chậm ngẩng đầu lên.
Sở Du hờ hững mở miệng, Vệ Uẩn bật cười khẽ: “Có một chuyện đệ nghĩ rất lâu mới nghĩ ra, cho nên bây giờ mới nói với tẩu.”Vệ Uẩn nhìn nàng, lãnh đạm nói: “Đệ đã suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc Triệu Nguyệt làm thế là muốn làm gì. Cho đến khi gặp tẩu, tẩu nói với đệ hắn làm Hoàng đế. Đệ nghĩ tới nghĩ lui, đại khái đã rõ ý đồ của hắn.”
“Hắn biết Diêu Dũng sắp xếp người trong quân doanh Bắc Địch, vì vậy hắn và Bắc Địch đi kế hiểm, để Bắc Địch lợi dụng người này truyền tin tức cho Diêu Dũng, nhưng cố ý truyền sai nhân số. Hắn biết tính tình Diêu Dũng nhu nhược tiếc binh, đương nhiên sẽ lui binh, thế là phụ huynh đệ chết.”
“Vệ gia đổ, trợ thủ đắc lực của Hoàng đế mất đi một. Có điều vẫn chưa hết, lúc đó Vệ gia và Diêu Dũng cùng xuất chinh, cả nhà Vệ gia chết, Diêu Dũng lại bình yên vô sự, vậy người khác sẽ nghĩ thế nào?”
“Cho nên từ lúc Vệ gia chết, mối thù giữa đệ và Diêu Dũng đã kết rồi. Thậm chí bây giờ đệ còn nghĩ Trưởng công chúa bằng lòng ra mặt cứu đệ có phải cũng do Triệu Nguyệt âm thầm thúc đẩy. Triệu Nguyệt thúc đẩy Trưởng công chúa cứu đệ, cho đệ thời gian thu hồi Vệ gia, sau đó bắt đầu đối chọi với Diêu Dũng. Đệ ép Diêu Dũng tạo phản, kết quả là gì?”
“Diêu Dũng phản Thuần Đức Đế, ông ta đành tìm một người danh chính ngôn thuận khác để phụ tá. Vậy là lúc này Triệu Nguyệt xuất hiện, cho Diêu Dũng một lý do. Còn đệ phản bội Thuần Đức Đế, ép ông ta rơi vào hiểm cảnh, cho Triệu Nguyệt cơ hội dẫn Diêu Dũng công thành giết Thuần Đức Đế.”
“Tẩu xem mỗi một sự kiện, ai cũng lưỡng bại câu thương, chỉ có Triệu Nguyệt là ngư ông đắc lợi. Người nói xem rốt cuộc là Diêu Dũng xấu xa hay hắn xấu xa?”
“Vậy đệ không lấy vợ.” Vệ Uẩn nhìn nàng, nở nụ cười trong trẻo: “Tẩu tẩu ở cùng đệ đi.”
“Người năm đó cứu hắn không phải Diêu Dũng, mà là Triệu Nguyệt. Cho nên sau khi hắn đến nói rõ chân tướng cho đệ, hắn hoàn toàn không có ý định trở về bên cạnh Diêu Dũng, ngược lại ngoan ngoãn ở lại Vệ gia chuộc tội. Nếu lòng hắn mang ác ý, hắn đã bị chúng ta nhận ra từ lâu.”
Vệ Uẩn cười lạnh: “Hắn từng bước thúc đẩy, thậm chí đệ đang nghĩ rốt cuộc Thẩm Hữu là người của Diêu Dũng hay là người của hắn, tẩu nói xem?”
Sở Du sững sờ. Vệ Uẩn rủ mắt: “Diêu Dũng làm gì là người sẽ cứu người? Diêu Dũng làm gì có suy nghĩ bồi dưỡng gian tế cài vào Bắc Địch? Cho dù Diêu Dũng bồi dường, nhưng một tên gian tế làm gì dễ dàng bị người khác phát giác? Hơn nữa cho dù đã bị phát giác, làm sao hắn lại đúng lúc đúng chỗ xuất hiện trong tầm mắt đệ, nói cho đệ biết chân tướng hôm đó, đẩy đệ đối đầu với Thái tử và Diêu Dũng?”
“Nhưng Thẩm Hữu… không giống…”
Vệ Uẩn nhìn nàng, lãnh đạm nói: “Đệ đã suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc Triệu Nguyệt làm thế là muốn làm gì. Cho đến khi gặp tẩu, tẩu nói với đệ hắn làm Hoàng đế. Đệ nghĩ tới nghĩ lui, đại khái đã rõ ý đồ của hắn.”Sở Du hơi không dám chắc, Vệ Uẩn điềm tĩnh nói: “Đệ không nói Thẩm Hữu là người xấu.”
“Hắn biết Diêu Dũng sắp xếp người trong quân doanh Bắc Địch, vì vậy hắn và Bắc Địch đi kế hiểm, để Bắc Địch lợi dụng người này truyền tin tức cho Diêu Dũng, nhưng cố ý truyền sai nhân số. Hắn biết tính tình Diêu Dũng nhu nhược tiếc binh, đương nhiên sẽ lui binh, thế là phụ huynh đệ chết.”
“Tẩu có biết con cờ tốt nhất là gì không?” Vệ Uẩn phóng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt toát lên thương hại: “Là bản thân hắn cũng không biết mình chính là con cờ. Tất cả những gì Thẩm Hữu nói hẳn đều là sự thật, nhưng hắn đã giấu một chuyện.”
Sở Du lắc đầu, cúi đầu nhìn chân Vệ Uẩn, nhỏ giọng nói: “Ta lo lắng cho đệ. Tuổi đệ còn nhỏ như vậy, nếu chân thật sự bị gì, tương lai đệ phải làm sao?”“Người năm đó cứu hắn không phải Diêu Dũng, mà là Triệu Nguyệt. Cho nên sau khi hắn đến nói rõ chân tướng cho đệ, hắn hoàn toàn không có ý định trở về bên cạnh Diêu Dũng, ngược lại ngoan ngoãn ở lại Vệ gia chuộc tội. Nếu lòng hắn mang ác ý, hắn đã bị chúng ta nhận ra từ lâu.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng trầm mặc, nhìn đầu ngón tay Sở Du nhảy múa trên chân mình.
“Đáng tiếc, hắn là người tốt.” Vệ Uẩn thở dài, nghĩ đến Vương Lam và Thẩm Hữu, giọng nói xen lẫn thương tiếc: “Chẳng qua người như vậy vốn sống không thọ.”
🙁 thôi đừng ai tốt mà chết nữa, haiz
Vỏ quýt ấy mà luôn có móng tay nhọn thôi, em tin trưởng công chúa?
vệ uẩn nhớ đến năm con mèo mà quên mất mấy thằng cháu rồi =))))