Sơn Hà Chẩm – Chương 74

Chương 74

Người như vậy vốn sống không thọ

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Cũng may Thẩm Vô Song nhanh chóng bình tĩnh lại, một loạt suy nghĩ lướt qua đầu hắn.

Nhưng mà hiện tại nàng chỗ thế giới này.

Chuyện Bạch Đế Cốc đã sớm truyền đi khắp Bắc Địch, trở thành niềm kiêu hãnh và đề tài câu chuyện của dân Bắc Địch. Đa phần người trong Sa Thành đều là ngoại lai, bầu không khí không quá dày đặc nhưng cũng có thể nghe thấy dân Bắc Địch tự hào nhắc đến chuyện này.

Tối hôm biết được chuyện đó, Thẩm Vô Song đã uống say khướt cả đêm. Bị ép đến nơi đất khách quê người, nghe tin đất nước mình suy bại đến nỗi này, dù cho hắn đã không còn liên quan nhưng cũng không nén được mà vừa thương vừa giận.

Điều thứ nhất rất phí trí nhớ, đệ tam điều.

Giận họ không tranh, thương họ bất hạnh.

Vệ gia, sống lưng Đại Sở kiên cường chính trực kia cứ thế bị chặt đứt.

Cui cùng ch còn limt đa conɨnít V Unmưi bn tui,èhn vn chorng V giac thế xongri. Mưi bnĩtui nhưng linm trong tay°tài vt khngįl mà Vgia đ li,không ai cóth yên tâmív V Un,cũng không aimun buông thafcho V Un.

Hn¸cho rng VUn đã tiêuưtùng t lâu.

Nhưngîgi phút này,V Un lilành ln đngđây…

Không.

Thm Vô SongĮsc nhn ra,dáng v nàyĪsao có thxem như lànhīln đng đây?

Hnlin hi: “Cub ngưi khácđui giết đến¸đây?”

“Cũng khôngİhn là vy.”

V Un hơimt: “Chuyn cth rt dài,ta đâyİkhông liên quanèđến triu cc.”ìDt li, V:Un trm mcįchc lát: “Huynhêcó d đnhítr v ĐiS không?”

ThmVô Song khôngĨnói li nào.

V,ôsao li khôngímun v?

Hn cònmi thù giếthuynh chưa báo,đương nhiên làmun v.

Qua mtlúc, cui cùngĩhn cũng lêntiếng: “Nếu taítr v, cujdn ta vÎsao?”

“Nếu huynhýmun tr vĭV Un nhmımt: “V m:bo v huynhvô lo.”

Đưc.”ľ

Thm Vô Songqu quyết đáp:“Ta theo cuív. Dù sngdù chết, mngăchó ca TriuĨNguyt, ta lyâchc ri!”

VUn trm thpóđáp mt tiếng,nói tiếp: “Caíhuynh chết thếnào?”

Đưc cáýquên nơm.” ThmìVô Song cưiăkhy: “Cu đãnói sai mtchuyn, ta không,phi Thm đi²nhân. Thm yúchính năm đólà ca ta.”ɪ

V Un cũngkhông bt ng.}Chàng đoán ThmïVô Song làìThm y chínhcũng ch làít manh miìquá kh màĨra.

Thm Vô Songrút tng câyĺkim, lnh nhtĩnói: “Năm đóũca ta tng]chu ơn caɩTrưng công chúa,có giao tình(quân t vibà y, vìvy huynh yĩvào Hoàng cungălàm Thái y,²rt đưc ThunâĐc Đế xemâtrng. V saubiến c TnôVương, C SSinh và Trưngýcông chúa cùng,âm mưu đíTriu Nguyt vàoɪcung, sau đóung thuc gichết, t sátơtrong cung. Tiếpùđó li nhca ta khámnghim t thi,}ri đ Trưngcông chúa xincho Triu NguytĮđưc toàn thây.”ă

V Un gtîđu, li ThmVô Song nóicũng gn gingvi suy đoánca chàng.

Thm VôSong ngi xung{bc cao saulưng V Un,ïnói tiếp: “Cata cho TriujNguyt thuc gichết, li kimnghim thi thĪgi ca hn,chng kiến ngưi(ca Trưng côngchúa đào phnįm Triu Nguytkhiêng tr v:ph Trưng côngăchúa, ri liÏđích thân làmãmt n dangưi Mai HàmTuyết cho TriuNguyt, ca tađã biết quá}nhiu.”

“Ngưi ca³Trưng công chúaIphái đi?”

VUn nhíu mày,ĩThm Vô Songícưi giu: “Caìta và TrưngÍcông chúa cógiao tình quânt, kết nghĩaĩbng hu, saoTrưng công chúaĩli làm chuynnhư thế đưc?”ĩ

Dt li, gingnói Thm Vô³Song trm xung:Là Triu Nguyt.”(

Thm Vô Songnhìn ra ngoài,đim tĩnh nói:Vn dĩ ýca Trưng côngìchúa là đjcho ca taơv nhà làmtròn đo hiếu,Íkhông tr liľHoa Kinh là{xong. Nhưng kếtqu trên đưnghi hương, TriuïNguyt phái ngưiìđui giết. Lúcđta chy đến,ïca ta vìche ch choòtu tu và{Kiu Kiu chythoát, dc đưngĩkhông qua khi,thế là qua)đi. Trưc khiãchết, huynh yóphó thác tuít và KiuľKiu cho ta.ľDưi s giúpìđ ca bngĩhu, ta chy,khi Đi S,êđến Sa Thànhm y quán.”à

Khi V Unnghe thy Thm³Vô Song nóiôhn che chıtu t chyètrn khi SaúThành, tim chàngdao đng, munhi gì đó,Inhưng rt cucìvn không nóiĮra.

Hai ngưi đangtrò chuyn ngtīquãng, S Dubưc ti trưcca phòng, đngngoài ca hi:èThm tiên sinh,óphu quân tađã n chưa?”ļ

Hin nay nếuàbiết Thm VôĩSong có dínhdáng đến TriuýNguyt, S Duícàng thn trngihơn. Nghe thyĺli S Dunói, tim VĩUn run lên.Trong nháy mt,ãngt ngào vàáy náy đngthi dâng lên,nht thi chàngkhông biết phiđi din vitiếng “phu quânnày ca SDu thế nào,đành ngi trongáthùng thuc ngâm,cúi đu khôngnói.

Thm Vô Songíđáp li, vyêtay bo: “Vàođi, cô đngưi dy giúpòta.”

V Uns S Dulúng túng nên trong nưcqun cơ thèli trưc. ThmíVô Song nhìnéV Un bngįánh mt khôiũhài. V mtV Un vnĩthn nhiên, đS Du vàThm Vô Songơđ chàng đngdy, đt lêngiưng.

S Du lyïkhăn lau khôcơ th VíUn, sau đóıli ly y³phc thay cho)V Un, giúpchàng mc vào.Đi làm xongếmi th, ThmíVô Song mibưc ti trưcmt V Un,}vén qun chànglên, ch cho{S Du huytêv, va làmmu xoa bóp:va nói: “Côìphi n thếnày.”

S DuIim lng đngnhìn, Thm VôSong n thngĩt mt cáchân lên tnsát phía trênbp đùi. VUn nhíu mày,Íngưc mt nhìnS Du. Vímt nàng đimĩtĩnh, dáng vúhoàn toàn khôngh đ bng.ãV Un linhìn Thm VôSong xoa bópImt hi, SíDu bèn bưcÍlên thc hành.ìThm Vô Songùch dy mtlát, S Duđã hc thucđi khái. ThmVô Song đngbên cnh quansát, gt đunói: “Đưc ri,ĩsau này mi]bui sáng, côhãy cho cuЇy ăn ung,¸ngh na canhgi ri li¹vào phòng ngâmìnưc thuc. Buiti, ta kêũgói thuc chocô, sau khingâm xong thìýc n nhưthế na canh,gi.”

Phi ngâmïđến khi nào?”ÏS Du vaÏn va lolng hi. ThmĬVô Song cũngòkhông gt nàng,íbình tĩnh đáp:“Ngâm đến khicu ta cóũcm giác. Haingưi trì hoãnìquá lâu, munítr khi chânnày cho cuɨta không d.”í

S Du nhíuÍcht mày, nhưngli nghĩ đếnĩy thut ca²v Thm ychính ni danhnăm đó, nàngbèn nhn nhnIkhông hi.

Thm VôĩSong nhìn mtlát, sau khiİthy không cóòchuyn gì miínói mt câuïĐưc ri, tađi xem nhngĩbnh nhân khácơ, xong quayìngưi b đi.

ĐiThm Vô Songđi ri, SDu mi ngưcđmt nhìn VUn, dè dthi: “Đau không?”Í

V Un lcđu, S Duɪnhíu mày: “Khôngàcó cm giác}sao?”

V Unàcưi r: “Tuïđng lo, citin tưng ythut ca ThmĩVô Song. Đĺkhông sao.”

“Ngưiɪyên tâm.” Chàngđim tĩnh nhìnõnàng: “Cho dùïchân đ tànãphế cũng boôv đưc ngưi.”Ĭ

“Ta đâu cóâlo lng chuyn}này.”

Sở Du lắc đầu, cúi đầu nhìn chân Vệ Uẩn, nhỏ giọng nói: “Ta lo lắng cho đệ. Tuổi đệ còn nhỏ như vậy, nếu chân thật sự bị gì, tương lai đệ phải làm sao?”

Sở Du hơi không dám chắc, Vệ Uẩn điềm tĩnh nói: “Đệ không nói Thẩm Hữu là người xấu.”

“Tẩu xem mỗi một sự kiện, ai cũng lưỡng bại câu thương, chỉ có Triệu Nguyệt là ngư ông đắc lợi. Người nói xem rốt cuộc là Diêu Dũng xấu xa hay hắn xấu xa?”

“Chân đệ tàn phế thì không phải Trấn Quốc Hầu nữa sao?”

“Vệ gia đổ, trợ thủ đắc lực của Hoàng đế mất đi một. Có điều vẫn chưa hết, lúc đó Vệ gia và Diêu Dũng cùng xuất chinh, cả nhà Vệ gia chết, Diêu Dũng lại bình yên vô sự, vậy người khác sẽ nghĩ thế nào?”

“Chuyện này liên quan gì đến Triệu Nguyệt?”

Vệ Uẩn bình tĩnh mở miệng: “Không tranh không giành, đệ dẫn người đến Tỉ Thuỷ. Chẳng phải chúng ta mua rất nhiều đất ở đó sao? Đến lúc ấy, chúng ta dẫn Nhị tẩu và mẫu thân đến đấy, làm bá hộ thôn quê cũng được.”

“Nói bậy.” Sở Du trừng mắt nhìn chàng: “Đến lúc đó, cô nương tốt nào cũng không chịu lấy đệ.”

“Nói bậy.” Sở Du trừng mắt nhìn chàng: “Đến lúc đó, cô nương tốt nào cũng không chịu lấy đệ.”

Sở Du sững sờ. Vệ Uẩn rủ mắt: “Diêu Dũng làm gì là người sẽ cứu người? Diêu Dũng làm gì có suy nghĩ bồi dưỡng gian tế cài vào Bắc Địch? Cho dù Diêu Dũng bồi dường, nhưng một tên gian tế làm gì dễ dàng bị người khác phát giác? Hơn nữa cho dù đã bị phát giác, làm sao hắn lại đúng lúc đúng chỗ xuất hiện trong tầm mắt đệ, nói cho đệ biết chân tướng hôm đó, đẩy đệ đối đầu với Thái tử và Diêu Dũng?”

“Vậy đệ không lấy vợ.” Vệ Uẩn nhìn nàng, nở nụ cười trong trẻo: “Tẩu tẩu ở cùng đệ đi.”

Ánh mắt chàng nán lại trên đầu ngón tay nàng, cố khống chế bản thân mới dừng suy nghĩ lại được. Chàng chậm rãi mở miệng: “Đúng vậy, Diêu Dũng chưa chết, Triệu Nguyệt cũng chưa.”

Chàng buột miệng: “Đệ nuôi người, nuôi cả đời.”

Sở Du thấp giọng đáp một tiếng, tỏ ý lắng nghe. Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Lúc trước, Tô Xán nói với đệ chính Triệu Nguyệt hiến kế cho bọn chúng, để bọn chúng bố trí mai phục tại Bạch Đế Cốc.”

Động tác xoa bóp của Sở Du khựng lại, Vệ Uẩn nhận ra nàng lúng túng, bèn không để lại vết tích nói: “Cả Nhị tẩu và mẫu thân nữa, cộng thêm năm con mèo trong nhà, chúng ta làm bá chủ một phương ở Tỉ Thuỷ chỉ là chuyện nhỏ.”

Sở Du bật cười, ngước mắt nhìn chàng: “Viễn cảnh như thế ấy à? Còn lâu ta mới tin.”

“Tẩu có biết con cờ tốt nhất là gì không?” Vệ Uẩn phóng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt toát lên thương hại: “Là bản thân hắn cũng không biết mình chính là con cờ. Tất cả những gì Thẩm Hữu nói hẳn đều là sự thật, nhưng hắn đã giấu một chuyện.”

Sở Du bật cười, ngước mắt nhìn chàng: “Viễn cảnh như thế ấy à? Còn lâu ta mới tin.”

Vệ Uẩn bình tĩnh mở miệng: “Không tranh không giành, đệ dẫn người đến Tỉ Thuỷ. Chẳng phải chúng ta mua rất nhiều đất ở đó sao? Đến lúc ấy, chúng ta dẫn Nhị tẩu và mẫu thân đến đấy, làm bá hộ thôn quê cũng được.”

Chắc hẳn nàng có một ít vết chai, nhưng cũng có sự mịn màng của riêng phái nữ. Độ ấm hẳn là hơi thấp, vì dường như nàng là thể hàn, sợ lạnh. Đầu ngón tay nàng lướt qua, hẳn sẽ có cảm giác run rẩy truyền từ đùi lên trên, chạy thẳng vào đầu.

Sở Du dứt lời, thở dài: “Chưa nói đến chuyện khác, Diêu Dũng còn chưa có chết đâu. Nếu đệ thật sự buông bỏ thì cũng tốt thôi.”

Chàng không hề có bất kỳ cảm giác gì, không cảm giác được độ ấm của nàng, làn da của nàng. Chàng chỉ có thể phỏng đoán đầu ngón tay của nàng không hề giống chàng.“Diêu Dũng phản Thuần Đức Đế, ông ta đành tìm một người danh chính ngôn thuận khác để phụ tá. Vậy là lúc này Triệu Nguyệt xuất hiện, cho Diêu Dũng một lý do. Còn đệ phản bội Thuần Đức Đế, ép ông ta rơi vào hiểm cảnh, cho Triệu Nguyệt cơ hội dẫn Diêu Dũng công thành giết Thuần Đức Đế.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng trầm mặc, nhìn đầu ngón tay Sở Du nhảy múa trên chân mình.

Vệ Uẩn cười lạnh: “Hắn từng bước thúc đẩy, thậm chí đệ đang nghĩ rốt cuộc Thẩm Hữu là người của Diêu Dũng hay là người của hắn, tẩu nói xem?”

Chàng không hề có bất kỳ cảm giác gì, không cảm giác được độ ấm của nàng, làn da của nàng. Chàng chỉ có thể phỏng đoán đầu ngón tay của nàng không hề giống chàng.

Chắc hẳn nàng có một ít vết chai, nhưng cũng có sự mịn màng của riêng phái nữ. Độ ấm hẳn là hơi thấp, vì dường như nàng là thể hàn, sợ lạnh. Đầu ngón tay nàng lướt qua, hẳn sẽ có cảm giác run rẩy truyền từ đùi lên trên, chạy thẳng vào đầu.

“Cho nên từ lúc Vệ gia chết, mối thù giữa đệ và Diêu Dũng đã kết rồi. Thậm chí bây giờ đệ còn nghĩ Trưởng công chúa bằng lòng ra mặt cứu đệ có phải cũng do Triệu Nguyệt âm thầm thúc đẩy. Triệu Nguyệt thúc đẩy Trưởng công chúa cứu đệ, cho đệ thời gian thu hồi Vệ gia, sau đó bắt đầu đối chọi với Diêu Dũng. Đệ ép Diêu Dũng tạo phản, kết quả là gì?”

Ánh mắt chàng nán lại trên đầu ngón tay nàng, cố khống chế bản thân mới dừng suy nghĩ lại được. Chàng chậm rãi mở miệng: “Đúng vậy, Diêu Dũng chưa chết, Triệu Nguyệt cũng chưa.”

“Đáng tiếc, hắn là người tốt.” Vệ Uẩn thở dài, nghĩ đến Vương Lam và Thẩm Hữu, giọng nói xen lẫn thương tiếc: “Chẳng qua người như vậy vốn sống không thọ.”

“Chuyện này liên quan gì đến Triệu Nguyệt?”

Sở Du sững sờ, nàng chầm chậm ngẩng đầu lên.

Sở Du hờ hững mở miệng, Vệ Uẩn bật cười khẽ: “Có một chuyện đệ nghĩ rất lâu mới nghĩ ra, cho nên bây giờ mới nói với tẩu.”

Sở Du thấp giọng đáp một tiếng, tỏ ý lắng nghe. Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Lúc trước, Tô Xán nói với đệ chính Triệu Nguyệt hiến kế cho bọn chúng, để bọn chúng bố trí mai phục tại Bạch Đế Cốc.”

“Chân đệ tàn phế thì không phải Trấn Quốc Hầu nữa sao?”

Sở Du sững sờ, nàng chầm chậm ngẩng đầu lên.

Sở Du hờ hững mở miệng, Vệ Uẩn bật cười khẽ: “Có một chuyện đệ nghĩ rất lâu mới nghĩ ra, cho nên bây giờ mới nói với tẩu.”

Vệ Uẩn nhìn nàng, lãnh đạm nói: “Đệ đã suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc Triệu Nguyệt làm thế là muốn làm gì. Cho đến khi gặp tẩu, tẩu nói với đệ hắn làm Hoàng đế. Đệ nghĩ tới nghĩ lui, đại khái đã rõ ý đồ của hắn.”

“Hắn biết Diêu Dũng sắp xếp người trong quân doanh Bắc Địch, vì vậy hắn và Bắc Địch đi kế hiểm, để Bắc Địch lợi dụng người này truyền tin tức cho Diêu Dũng, nhưng cố ý truyền sai nhân số. Hắn biết tính tình Diêu Dũng nhu nhược tiếc binh, đương nhiên sẽ lui binh, thế là phụ huynh đệ chết.”

“Vệ gia đổ, trợ thủ đắc lực của Hoàng đế mất đi một. Có điều vẫn chưa hết, lúc đó Vệ gia và Diêu Dũng cùng xuất chinh, cả nhà Vệ gia chết, Diêu Dũng lại bình yên vô sự, vậy người khác sẽ nghĩ thế nào?”

“Cho nên từ lúc Vệ gia chết, mối thù giữa đệ và Diêu Dũng đã kết rồi. Thậm chí bây giờ đệ còn nghĩ Trưởng công chúa bằng lòng ra mặt cứu đệ có phải cũng do Triệu Nguyệt âm thầm thúc đẩy. Triệu Nguyệt thúc đẩy Trưởng công chúa cứu đệ, cho đệ thời gian thu hồi Vệ gia, sau đó bắt đầu đối chọi với Diêu Dũng. Đệ ép Diêu Dũng tạo phản, kết quả là gì?”

“Diêu Dũng phản Thuần Đức Đế, ông ta đành tìm một người danh chính ngôn thuận khác để phụ tá. Vậy là lúc này Triệu Nguyệt xuất hiện, cho Diêu Dũng một lý do. Còn đệ phản bội Thuần Đức Đế, ép ông ta rơi vào hiểm cảnh, cho Triệu Nguyệt cơ hội dẫn Diêu Dũng công thành giết Thuần Đức Đế.”

“Tẩu xem mỗi một sự kiện, ai cũng lưỡng bại câu thương, chỉ có Triệu Nguyệt là ngư ông đắc lợi. Người nói xem rốt cuộc là Diêu Dũng xấu xa hay hắn xấu xa?”

“Vậy đệ không lấy vợ.” Vệ Uẩn nhìn nàng, nở nụ cười trong trẻo: “Tẩu tẩu ở cùng đệ đi.”

“Người năm đó cứu hắn không phải Diêu Dũng, mà là Triệu Nguyệt. Cho nên sau khi hắn đến nói rõ chân tướng cho đệ, hắn hoàn toàn không có ý định trở về bên cạnh Diêu Dũng, ngược lại ngoan ngoãn ở lại Vệ gia chuộc tội. Nếu lòng hắn mang ác ý, hắn đã bị chúng ta nhận ra từ lâu.”

Vệ Uẩn cười lạnh: “Hắn từng bước thúc đẩy, thậm chí đệ đang nghĩ rốt cuộc Thẩm Hữu là người của Diêu Dũng hay là người của hắn, tẩu nói xem?”

Sở Du sững sờ. Vệ Uẩn rủ mắt: “Diêu Dũng làm gì là người sẽ cứu người? Diêu Dũng làm gì có suy nghĩ bồi dưỡng gian tế cài vào Bắc Địch? Cho dù Diêu Dũng bồi dường, nhưng một tên gian tế làm gì dễ dàng bị người khác phát giác? Hơn nữa cho dù đã bị phát giác, làm sao hắn lại đúng lúc đúng chỗ xuất hiện trong tầm mắt đệ, nói cho đệ biết chân tướng hôm đó, đẩy đệ đối đầu với Thái tử và Diêu Dũng?”

“Nhưng Thẩm Hữu… không giống…”

Vệ Uẩn nhìn nàng, lãnh đạm nói: “Đệ đã suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc Triệu Nguyệt làm thế là muốn làm gì. Cho đến khi gặp tẩu, tẩu nói với đệ hắn làm Hoàng đế. Đệ nghĩ tới nghĩ lui, đại khái đã rõ ý đồ của hắn.”

Sở Du hơi không dám chắc, Vệ Uẩn điềm tĩnh nói: “Đệ không nói Thẩm Hữu là người xấu.”

“Hắn biết Diêu Dũng sắp xếp người trong quân doanh Bắc Địch, vì vậy hắn và Bắc Địch đi kế hiểm, để Bắc Địch lợi dụng người này truyền tin tức cho Diêu Dũng, nhưng cố ý truyền sai nhân số. Hắn biết tính tình Diêu Dũng nhu nhược tiếc binh, đương nhiên sẽ lui binh, thế là phụ huynh đệ chết.”

“Tẩu có biết con cờ tốt nhất là gì không?” Vệ Uẩn phóng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt toát lên thương hại: “Là bản thân hắn cũng không biết mình chính là con cờ. Tất cả những gì Thẩm Hữu nói hẳn đều là sự thật, nhưng hắn đã giấu một chuyện.”

Sở Du lắc đầu, cúi đầu nhìn chân Vệ Uẩn, nhỏ giọng nói: “Ta lo lắng cho đệ. Tuổi đệ còn nhỏ như vậy, nếu chân thật sự bị gì, tương lai đệ phải làm sao?”

“Người năm đó cứu hắn không phải Diêu Dũng, mà là Triệu Nguyệt. Cho nên sau khi hắn đến nói rõ chân tướng cho đệ, hắn hoàn toàn không có ý định trở về bên cạnh Diêu Dũng, ngược lại ngoan ngoãn ở lại Vệ gia chuộc tội. Nếu lòng hắn mang ác ý, hắn đã bị chúng ta nhận ra từ lâu.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng trầm mặc, nhìn đầu ngón tay Sở Du nhảy múa trên chân mình.

“Đáng tiếc, hắn là người tốt.” Vệ Uẩn thở dài, nghĩ đến Vương Lam và Thẩm Hữu, giọng nói xen lẫn thương tiếc: “Chẳng qua người như vậy vốn sống không thọ.”

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

33 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Sundomm
Sundomm
3 Năm Cách đây

🙁 thôi đừng ai tốt mà chết nữa, haiz

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Vỏ quýt ấy mà luôn có móng tay nhọn thôi, em tin trưởng công chúa?

lá đu đủ
lá đu đủ
1 Năm Cách đây

vệ uẩn nhớ đến năm con mèo mà quên mất mấy thằng cháu rồi =))))

33
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!