Sơn Hà Chẩm – Chương 73

Chương 73

Trùng hợp phụ huynh ta cũng chết trong tay người này

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Thanh niên kia ngẩn người, cười méo xẹo: “Vậy… ta không nhận giấy nợ này nữa…”

Bất đồng bệnh nhân trải qua bất đồng nhân.

“Thế giờ cái đầu kia cũng khỏi cần nữa.”

Người thanh niên thở dài: “Được rồi, để ta thử xem.”

Dứt lời, hắn đứng lên nói: “Trước tiên phải đỡ người vào trong, ta cần xử lý lại vết thương.”

Tinh thần duy hộ sư là cái cao ngụy.

Sở Du nghe vậy bèn đỡ Vệ Uẩn đứng dậy lui vào bên trong, đối phương quay đầu dặn cô bé: “Chuẩn bị xe lăn cho bọn họ.”

Cô bé đáp một tiếng. Sở Du ẵm Vệ Uẩn thả xuống sập trong phòng, quan sát người thanh niên kia: “Xin hỏi quý danh tiên sinh?”

Thm Vô Song.” Thanh niênkia kéo cunvi b trngbên cnh ra,trên đó cmđy kim bc¹dài ngn khácnhau. Bên cnhếvi b trngtreo mt cái]giá, trên giáàgit đy lưiľdao ln nhìkhông đng đu.

Thanhïniên kia ly,mt lưi daoĩxung, đt lênàla hơ mtlát, ri lingâm vào trongírưu, h hng)nói: “Va rilà đ đíta cũng là]cháu gái ta,Thm Kiu Kiu.”²

Dt li, thanhniên kia nóiđvi S Du:)“Cô ra ngoàifbo Kiu Kiuàbáo vi muthân nó chunb thuc ngâmcho trưng phucô.”

S Duúngn ngưi, nh(đến li VUn dn khivào cng thành,bèn đáp mtÏtiếng ri điìra ngoài, đúnglúc gp côíbé kia đangíđy xe lănvào.

S Du nóiývi Kiu Kiu,Kiu Kiu gtđu đáp: “m.”

Dt li, côãbé ch SDu giếng nưc:ĩVy t xáchnưc vào đi.”

S Du đáp²li, quay vly chu g³đi ly nưc.

Lúcīnày trongÍphòng, Thm VôSong đã cibăng vi cajV Un. SDu va bưcvào đã nhìnthy V Un}nm trên ghế,y phc bĩm toang. SDu đt nưcxung đnh đi,īThm Vô SongЇgi nàng li,ônói: “Ít ngưi,cô đến đâygiúp đi.”

Bưcchân S Du¹khng li, VìUn p úng:Ĩ“Tiên sinh, đnàng y…

“Côjy là thêét ca cu,Ïngi gì ch.”à

Thm Vô Songéngưc mt trng,V Un: “Tuìt và đđ ca taôcòn bn múcĪnưc chun b¸thuc ngâm choácu, cu bota tìm aiđây?”

V mtõV Un cngđ. S Duįli xoay ngưiļtr v, bình¸tĩnh nhìn chàng:ĮKhông sao đâuưTiu Tht.”

Dtăli, nàng đngjbên cnh ThmɪVô Song: “Tiênsinh, ngài ccăn dn.”

ThmĩVô Song khôngnói li nào,ļci hết y:phc V Un[ra, ch cheĭchn v tríquan trng. Cįngưi chàng đulà vết thương,įbên trên vếtɨthương vn đãįđưc băng bóİxen ln htcát, mưng m,ļchúng trn lnvi nhau, trônghết sc ghêIrn.

S Du nhìnīvết thương nàythì mi ýnghĩ đu baybiến, ch ngheĺThm Vô Songm ming nói:Khăn.”

S Du¸vt khăn đưacho Thm VôíSong. Thm VôSong giơ tayïlau vết thươngcho V Un.S Du cũngliên tc vtkhăn mi đưa²cho Thm VôõSong lau vếtthương.

Sau khi lauĺsch, Thm VôSong bt đuly rưu khɪtrùng cho VUn. V Unvn luôn imlng. Sut cìquá trình, scímt chàng đuıkhông đi, còn²ngng đu nói°vi S Du:“Nàng đng loưlng, ta không)đau.”

S Ducm thuc giúpThm Vô Song,³r mt khôngnói li nào.Thm Vô Songïkh cưi nho,ly dao nh¹bên cnh ra,ïbn ct nói:ô“Ta lóc schĩtht thi chocu, cu đng,có mà kêuăđau.”

V Unnhìn Thm VôSong, cưi khy,ngonh đu sangmt bên, dángv hoàn toànkhông thèm đôý. Thm VôếSong phát cáu,nhưng đng tác]vn c gngnh nhàng, vact b tht[thi va nói:íĐưc đưc đưc,ĩđ ta xemcu li hic nào.”

VUn và SơDu đu nhnéra Thm VôSong ch làmļra v nêncũng không nóiİgì nhiu. ĐiThm Vô Songíct b thtthi xong, hnili thoa thuccho V Un,íbăng bó vếtthương ln na,vy tay viS Du: “Côcõng cu yđi theo ta.”¸

Tht ra VUn vô cùng}đau đn, nhưng)ngoài mt chàngvn không biuhin gì. Tuyīnhiên tri quaìgiày vò nhưĺthế, V Unếcũng đ míhôi lnh ròngròng. S Ducõng chàng đitheo Thm VôSong, Thm VôÏSong va đi{va nói: “Nhngvết thương khácca cu taăkhông đáng ngi,[chng qua vếtthương chântrì hoãn lâungày, hai ngưiìli s mtímáu nên siết quá cht,gân mch suýtIb phế luônri. Bt đuìt hôm nay,ĩmi ngày ngâmÏnưc thuc, sauĪkhi ngâm xong,ìcô da theoihuyt v taídy mà miángày n nacanh gi chocu ta.”

Vychàng có th[khôi phc libình thưng không?”]

S Du lolng hi. ThmýVô Song trmĨngâm, ch nói:“Xem vn sĭđi.”

Dt li,àThm Vô Songjth ơ hi:“Hin nay BcĐch và Đi³S đánh nhau,ăcũng không biếtĬđã đánh tiļmc nào ri,sao hai ngưiɪli đến đây?”ế

Chúng tôi vn]đến Bc Đchbuôn bán, đtnhiên chiến tranhưbùng n, trênđưng b cưpíri trn thoát³ti đây.”

SíDu tu tinjnói láo, ThmĩVô Song cũngĮkhông hi sâu,ĩhn ch nói:Nghe khu âmca cô, côlà ngưi HoaKinh?”

Vâng.” SDu ngm nghĩbèn hi: “Tiênɩsinh cũng vy?”³

Thm Vô Songɨcưi kh, ánhìmt hin lêntia lnh lo:Phi đy.”

Dtĩli, hn đưalưng v phíaS Du đimt đon rimi chm rãi°hi: “Không biếtiđến lúc nàoľThun Đc Đếmi hết thi.”

“Ngài… S Duìdo d: “SaoÏngài li dámchc Thun ĐcB h

ThmVô Song nhìninàng, t tnđnói: “Bi vìta biết ôngìta đ ltmt con cá.”í

Nếu như làngưi khác, elà s không²hiu n ýtrong li nóiĩca Thm VôSong, nhưng SDu li nhnra ngay. ConĨcá ln màThm Vô Songnói chính làTriu Nguyt nămíđó.

H Thm… hcjy.

S Du nhanhchóng rà soátli nhng ngưiļnăm đó mtlưt. Nàng loángơthoáng nh raơkhi y Tháiy vin có¹mt v Y¹chính h Thm,hình như rtcó tiếng tăm.V sau, ngưinày ln mtítăm, nghe nóiơlà hi hươnglàm tròn đohiếu.

S Du doìd mt lúc,nhưng vn khôngĩhi.

Tht ra nghĩİcũng biết, nămİđó C SSinh và Trưngĩcông chúa boìv Triu Nguyt,ũđương nhiên phicó ngưi giúpmt tay. Khiy nếu Thm°Vô Song bov Triu Nguyt,e là giaotình gia hnơvi Triu Nguytkhông t. Nếuhôm nay hnìbiết thân phnV Un, slà s btĨli.

S Du khôngdám nói quánhiu, trong lòngícm thy yêntâm vi yfthut ca ThmVô Song hơnùmt chút, dùêsao năm đóThm y chính(*)cũng rt nitiếng, có điuìS Du lităng thêm cnh)giác đi viïngưi này.

(*) Yïchính: tên mtôchc quan, cóɪvào thi Tu,Đi Nghip nămĪth ba (năm)607 SCN), thucĩThái thưng tThái y th.

Baıngưi đi timt gian phòng,ıThm Kiu Kiuícanh gi ngoàica, mt nũt nhc váy:bưc t bên(trong ra.

Nàng mcɪváy Đi S,ľxanh trng đanxen, khuyên tai°ngc lan rũxung bên tai,trông tht taonhã thanh l.

ThmãVô Song va¹nhìn thy ngưijn, trên mtđã hin lênľn cưi, bưcìti đón: “Tutu có mtkhông?”

Đi phươngImm cưi, duïdàng nói: “Chuynįnh thôi, thucİngâm đã chunb xong, bocông t vàɨphu nhân vào°trưc đi.”

Vâng.”

Thẩm Vô Song gật đầu, dặn dò người nữ tử kia: “Tẩu tẩu, đệ nấu cháo táo đỏ cho người rồi, người nhớ uống đấy.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, một lát sau, chàng mở miệng hỏi: “Ca ca ngài đâu?”

Vệ Uẩn nghe lời, dịch người lên trước, lộ ra lưng trần. Thẩm Vô Song lấy kim châm xuống lưng Vệ Uẩn, thờ ơ hỏi: “Hai người có thật là vợ chồng không? Đã làm gì chưa?”

Mặt đối phương hơi ửng đỏ, thấp giọng đáp: “Đệ thật có lòng.”

Vệ Uẩn rủ mắt: “Xin lỗi.”Sở Du và Vệ Uẩn nhìn hai người này nói chuyện, cứ cảm thấy có gì đó quái quái. Thẩm Vô Song bình thản quay đầu lại, nói với Sở Du và Vệ Uẩn: “Vào trong thôi.”

Dứt lời, nàng dẫn Thẩm Kiều Kiều xoay người rời đi.

Dứt lời, nàng dẫn Thẩm Kiều Kiều xoay người rời đi.

Thẩm Vô Song kiềm chế ngữ khí: “Trưởng công chúa khéo đưa khéo đẩy, cho dù ai làm Đế vương, bà ấy đều sừng sững không ngã mới đúng, sao lại không có tin tức?”

Sở Du và Vệ Uẩn nhìn hai người này nói chuyện, cứ cảm thấy có gì đó quái quái. Thẩm Vô Song bình thản quay đầu lại, nói với Sở Du và Vệ Uẩn: “Vào trong thôi.”

“Ca ca à…” Giọng Thẩm Vô Song chua xót đáp: “Chết rồi.”

Sở Du không lên tiếng, đặt Vệ Uẩn vào thùng tắm.

“Năm đó lúc hắn lâm nạn vẫn không chết, hôm nay ta còn báo thù được sao?!”

Giọng nói Thẩm Vô Song lãnh đạm: “Cậu ở Hoa Kinh cũng là một phú thương nhỉ?”

Nàng không dám nhìn chàng. Thẩm Vô Song khoanh tay đứng dựa một bên, cười nói: “Ta nói này, hai người đúng là kỳ lạ. Các người đã thành hôn bao lâu rồi, sao còn dè dặt như vậy?”

Vệ Uẩn ngẫm nghĩ, cuối cùng hỏi: “Không biết lệnh huynh chết thế nào? Nếu có thù oán, sau này ta có thể giúp đỡ một phần.”

“Hiện nay thế cục Hoa Kinh đại biến, không chừng kẻ thù của ngài đã gặp xui xẻo thì sao?”

Vệ Uẩn và Sở Du đều rất lúng túng. Sau khi đặt Vệ Uẩn vào trong nước, chàng ngước mắt nhìn Thẩm Vô Song: “Còn cần nàng giúp không?”

Vệ Uẩn liếc nhìn hắn, lãnh đạm nói: “Trùng hợp…” Chàng cong môi cười khẩy: “Phụ huynh ta cũng chết trong tay vị này.”Vệ Uẩn im lặng không nói, đối phương thờ ơ nói: “Trước đây ta lăn lộn ở Hoa Kinh không ít, đều từng gặp qua phần lớn quan lại quyền quý nhất lưu tại Hoa Kinh, cậu đừng hòng gạt ta.”Tay Thẩm Vô Song khựng lại, hắn ngẩng đầu lên, lạnh giọng hỏi: “Cậu nói cái gì?”

“Hết rồi, ta châm cứu cho cậu. Cậu ngâm nước nửa canh giờ, đợi lát nữa ta dạy cô ấy xoa bóp.”

Thẩm Vô Song nắm chặt kim bạc, run rẩy. Một lát sau, hắn nhìn Vệ Uẩn, cười khẩy: “Không phải công tử hỏi ta kẻ thù ta là ai à?”

Vệ Uẩn gật đầu, nói với Sở Du: “Vậy nàng đi ngủ trước một lúc đi.”

“Cậu không giúp được.”

Vệ Uẩn và Sở Du đều rất lúng túng. Sau khi đặt Vệ Uẩn vào trong nước, chàng ngước mắt nhìn Thẩm Vô Song: “Còn cần nàng giúp không?”

Sở Du đã muốn đi từ lâu, bèn vội vội vàng vàng ra ngoài. Chờ nàng đi rồi, Thẩm Vô Song bước tới sau lưng Vệ Uẩn, giơ tay lên vỗ lưng chàng: “Nhích lên trước một chút.

Vệ Uẩn nghe lời, dịch người lên trước, lộ ra lưng trần. Thẩm Vô Song lấy kim châm xuống lưng Vệ Uẩn, thờ ơ hỏi: “Hai người có thật là vợ chồng không? Đã làm gì chưa?”

Vệ Uẩn trầm mặc một lát. Thẩm Vô Song còn định cười, đã nghe thấy chàng nói: “Tính phu nhân ta dễ xấu hổ, hi vọng sau này tiên sinh đừng nói đùa nữa.”

Thế là chàng chậm rãi đáp: “Hiện nay Trưởng công chúa bặt vô âm tín.”“Sao?”

Thẩm Vô Song ngẫm nghĩ, gật đầu: “Cũng đúng, tẩu tử ta cũng dễ xấu hổ. Thôi, sau này ta không chọc các người nữa.”

Thẩm Vô Song chậm rãi châm kim lên lưng Vệ Uẩn, rét lạnh nói: “Ca ca ta bị chết trong tay tân đế Triệu Nguyệt. Cậu muốn giúp ta, cậu thấy hôm nay còn có thể sao?”

Vệ Uẩn không lên tiếng, một lát sau, chàng mở miệng hỏi: “Ca ca ngài đâu?”

“Ca ca à…” Giọng Thẩm Vô Song chua xót đáp: “Chết rồi.”

“Thế tử Tần Vương là Triệu Nguyệt dấy binh đánh chiếm Hoa Kinh, phù trợ dòng chính Triệu thị. Bây giờ, Triệu Nguyệt đã đăng cơ xưng đế ở Hoa Kinh. Sau khi hắn lên ngôi, Trưởng công chúa không rõ tung tích.”

Vệ Uẩn rủ mắt: “Xin lỗi.”

“Không sao.” Thẩm Vô Song mỉm cười: “Cũng đâu phải chuyện gì cần che giấu, lại chẳng phải chúng ta làm sai, ta sợ gì không nói?”

Vệ Uẩn trầm mặc một lát. Thẩm Vô Song còn định cười, đã nghe thấy chàng nói: “Tính phu nhân ta dễ xấu hổ, hi vọng sau này tiên sinh đừng nói đùa nữa.”

“Nếu nói sai…” Thẩm Vô Song châm kim lên lưng Vệ Uẩn, đôi mắt toát ra lãnh ý: “Thì cũng là lỗi của bọn chúng.”

Vệ Uẩn!

Vệ Uẩn ngẫm nghĩ, cuối cùng hỏi: “Không biết lệnh huynh chết thế nào? Nếu có thù oán, sau này ta có thể giúp đỡ một phần.”

“Ta nói cho cậu biết ——”

“Cậu không giúp được.”

Thẩm Vô Song gật đầu, dặn dò người nữ tử kia: “Tẩu tẩu, đệ nấu cháo táo đỏ cho người rồi, người nhớ uống đấy.”

Giọng nói Thẩm Vô Song lãnh đạm: “Cậu ở Hoa Kinh cũng là một phú thương nhỉ?”

Sở Du không lên tiếng, đặt Vệ Uẩn vào thùng tắm.

Vệ Uẩn im lặng không nói, đối phương thờ ơ nói: “Trước đây ta lăn lộn ở Hoa Kinh không ít, đều từng gặp qua phần lớn quan lại quyền quý nhất lưu tại Hoa Kinh, cậu đừng hòng gạt ta.”

“Nếu nói sai…” Thẩm Vô Song châm kim lên lưng Vệ Uẩn, đôi mắt toát ra lãnh ý: “Thì cũng là lỗi của bọn chúng.”“Không sao.” Thẩm Vô Song mỉm cười: “Cũng đâu phải chuyện gì cần che giấu, lại chẳng phải chúng ta làm sai, ta sợ gì không nói?”

Thẩm Vô Song ngẫm nghĩ, gật đầu: “Cũng đúng, tẩu tử ta cũng dễ xấu hổ. Thôi, sau này ta không chọc các người nữa.”

“Hiện nay thế cục Hoa Kinh đại biến, không chừng kẻ thù của ngài đã gặp xui xẻo thì sao?”

Thẩm Vô Song ngây ngốc nhìn chàng. Vệ Uẩn xoay đầu qua, điềm tĩnh nói: “Trấn Quốc Hầu Vệ Uẩn, bái kiến Thẩm đại nhân.”“Hết rồi, ta châm cứu cho cậu. Cậu ngâm nước nửa canh giờ, đợi lát nữa ta dạy cô ấy xoa bóp.”

Vệ Uẩn thử mở miệng thăm dò. Động tác Thẩm Vô Song khựng lại, một lát sau, hắn chậm rãi hỏi: “Vậy cậu có biết Trưởng công chúa thế nào không?”

Trong lòng Vệ Uẩn chấn kinh. Thù nhà của Thẩm Vô Song có liên quan đến Trưởng công chúa?!

Nhưng thiết nghĩ năm đó tất nhiên Thẩm Vô Song có dính dáng đến chuyện Triệu Nguyệt, có lẽ chuyện này cũng liên quan đến cái chết của huynh trưởng hắn. Nếu như bảo sau này Triệu Nguyệt trốn ở bên cạnh Trưởng công chúa, vậy người hắn muốn hỏi có lẽ không phải Trưởng công chúa, mà là Triệu Nguyệt!

Nàng không dám nhìn chàng. Thẩm Vô Song khoanh tay đứng dựa một bên, cười nói: “Ta nói này, hai người đúng là kỳ lạ. Các người đã thành hôn bao lâu rồi, sao còn dè dặt như vậy?”

Thế là chàng chậm rãi đáp: “Hiện nay Trưởng công chúa bặt vô âm tín.”

“Sao?”

Vệ Uẩn bình thản mở miệng. Thẩm Vô Song sửng sốt, hắn chưa từng nghĩ đã nói đến mức này rồi mà thiếu niên này lại chẳng sợ hãi chút nào.

Thẩm Vô Song kiềm chế ngữ khí: “Trưởng công chúa khéo đưa khéo đẩy, cho dù ai làm Đế vương, bà ấy đều sừng sững không ngã mới đúng, sao lại không có tin tức?”

“Hôm nay Đại Sở thay triều đổi đại, Thuần Đức Đế bị giết, giờ đã là thiên hạ của Triệu thị.”

Thẩm Vô Song bỗng trợn tròn mắt, kim cầm trên tay nhưng quên cả châm tiếp.

Tay Thẩm Vô Song khựng lại, hắn ngẩng đầu lên, lạnh giọng hỏi: “Cậu nói cái gì?”

“Thế tử Tần Vương là Triệu Nguyệt dấy binh đánh chiếm Hoa Kinh, phù trợ dòng chính Triệu thị. Bây giờ, Triệu Nguyệt đã đăng cơ xưng đế ở Hoa Kinh. Sau khi hắn lên ngôi, Trưởng công chúa không rõ tung tích.”

Vệ Uẩn quay đầu lại quan sát Thẩm Vô Song, điềm tĩnh hỏi: “Tiên sinh không biết sao?”

Thẩm Vô Song nắm chặt kim bạc, run rẩy. Một lát sau, hắn nhìn Vệ Uẩn, cười khẩy: “Không phải công tử hỏi ta kẻ thù ta là ai à?”

“Ta nói cho cậu biết ——”

Trong lòng Vệ Uẩn chấn kinh. Thù nhà của Thẩm Vô Song có liên quan đến Trưởng công chúa?!

Thẩm Vô Song chậm rãi châm kim lên lưng Vệ Uẩn, rét lạnh nói: “Ca ca ta bị chết trong tay tân đế Triệu Nguyệt. Cậu muốn giúp ta, cậu thấy hôm nay còn có thể sao?”

“Năm đó lúc hắn lâm nạn vẫn không chết, hôm nay ta còn báo thù được sao?!”

“Hôm nay Đại Sở thay triều đổi đại, Thuần Đức Đế bị giết, giờ đã là thiên hạ của Triệu thị.”

“Sao lại không thể?”

Vệ Uẩn bình thản mở miệng. Thẩm Vô Song sửng sốt, hắn chưa từng nghĩ đã nói đến mức này rồi mà thiếu niên này lại chẳng sợ hãi chút nào.

Vệ Uẩn liếc nhìn hắn, lãnh đạm nói: “Trùng hợp…” Chàng cong môi cười khẩy: “Phụ huynh ta cũng chết trong tay vị này.”

Thẩm Vô Song ngây ngốc nhìn chàng. Vệ Uẩn xoay đầu qua, điềm tĩnh nói: “Trấn Quốc Hầu Vệ Uẩn, bái kiến Thẩm đại nhân.”

Vệ Uẩn!

“Sao lại không thể?”

Thẩm Vô Song bỗng trợn tròn mắt, kim cầm trên tay nhưng quên cả châm tiếp.

5 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

44 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Haizz sao hai cặp này giống nhau quá dzợ

Sundomm
Sundomm
3 Năm Cách đây

Uầyyy, cứ mỗi chương lại thêm tí gay cấn, thêm nhân vật xuất hiện

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Ờm lại thêm một nhân vật đang yêu và đáng thương

44
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!