Chương 73
Trùng hợp phụ huynh ta cũng chết trong tay người này
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Thanh niên kia ngẩn người, cười méo xẹo: “Vậy… ta không nhận giấy nợ này nữa…”
Bất đồng bệnh nhân trải qua bất đồng nhân.
“Thế giờ cái đầu kia cũng khỏi cần nữa.”
Người thanh niên thở dài: “Được rồi, để ta thử xem.”
Dứt lời, hắn đứng lên nói: “Trước tiên phải đỡ người vào trong, ta cần xử lý lại vết thương.”
Tinh thần duy hộ sư là cái cao ngụy.
Sở Du nghe vậy bèn đỡ Vệ Uẩn đứng dậy lui vào bên trong, đối phương quay đầu dặn cô bé: “Chuẩn bị xe lăn cho bọn họ.”
Cô bé đáp một tiếng. Sở Du ẵm Vệ Uẩn thả xuống sập trong phòng, quan sát người thanh niên kia: “Xin hỏi quý danh tiên sinh?”
“Thẩm Vô Song.” Thanh niênịkia kéo cuộnỳvải bố trắngἶbên cạnh ra,ỉtrên đó cắmữđầy kim bạc¹dài ngắn khácẹnhau. Bên cạnhếvải bố trắngầtreo một cái]giá, trên giáàgiắt đầy lưỡiľdao lớn nhỏìkhông đồng đều.
Thanhïniên kia lấy,một lưỡi daoĩxuống, đặt lênàlửa hơ mộtẫlát, rồi lạiịngâm vào trongírượu, hờ hững)nói: “Vừa rồiẳlà đồ đệíta cũng là]cháu gái ta,ỉThẩm Kiều Kiều.”²
Dứt lời, thanhởniên kia nóiđvới Sở Du:)“Cô ra ngoàifbảo Kiều Kiềuàbáo với mẫuệthân nó chuẩnẻbị thuốc ngâmừcho trượng phuịcô.”
Sở Duúngẩn người, nhớ(đến lời VệḽUẩn dặn khiụvào cổng thành,ớbèn đáp mộtÏtiếng rồi điìra ngoài, đúngệlúc gặp côíbé kia đangíđẩy xe lănẩvào.
Sở Du nóiývới Kiều Kiều,ịKiều Kiều gậtἶđầu đáp: “Ừm.”ứ
Dứt lời, côãbé chỉ SởἶDu giếng nước:ĩ“Vậy tỷ xáchẳnước vào đi.”ề
Sở Du đáp²lời, quay vềẻlấy chậu gỗ³đi lấy nước.
Lúcīnày ở trongÍphòng, Thẩm VôỷSong đã cởiἴbăng vải củajVệ Uẩn. SởổDu vừa bướcợvào đã nhìnểthấy Vệ Uẩn}nằm trên ghế,ệy phục bịĩmở toang. SởẻDu đặt nướcỳxuống định đi,īThẩm Vô SongЇgọi nàng lại,ônói: “Ít người,ộcô đến đâyỹgiúp đi.”
Bướcẹchân Sở Du¹khựng lại, VệìUẩn ấp úng:Ĩ“Tiên sinh, đểẩnàng ấy…”
“Côjấy là thêétử của cậu,Ïngại gì chứ.”à
Thẩm Vô Songéngước mắt trừng,Vệ Uẩn: “Tẩuìtử và đồỵđệ của taôcòn bận múcĪnước chuẩn bị¸thuốc ngâm choácậu, cậu bảoệta tìm aiựđây?”
Vẻ mặtõVệ Uẩn cứngἱđờ. Sở Duįlại xoay ngườiļtrở về, bình¸tĩnh nhìn chàng:Į“Không sao đâuưTiểu Thất.”
Dứtălời, nàng đứngjbên cạnh ThẩmɪVô Song: “Tiênἶsinh, ngài cứừcăn dặn.”
ThẩmĩVô Song khôngḽnói lời nào,ļcởi hết y:phục Vệ Uẩn[ra, chỉ cheĭchắn vị tríḽquan trọng. Cảįngười chàng đềuễlà vết thương,įbên trên vếtɨthương vốn đãįđược băng bóİxen lẫn hạtỉcát, mưng mủ,ļchúng trộn lẫnỉvới nhau, trôngằhết sức ghêIrợn.
Sở Du nhìnīvết thương nàyốthì mọi ýἱnghĩ đều bayợbiến, chỉ ngheĺThẩm Vô Songậmở miệng nói:ỷ“Khăn.”
Sở Du¸vắt khăn đưaẳcho Thẩm VôíSong. Thẩm VôẩSong giơ tayïlau vết thươngợcho Vệ Uẩn.ỵSở Du cũngấliên tục vắtủkhăn mới đưa²cho Thẩm VôõSong lau vếtủthương.
Sau khi lauĺsạch, Thẩm VôḷSong bắt đầuảlấy rượu khửɪtrùng cho VệấUẩn. Vệ Uẩnἵvẫn luôn imữlặng. Suốt cảìquá trình, sắcímặt chàng đềuıkhông đổi, còn²ngẩng đầu nói°với Sở Du:ἳ“Nàng đừng loưlắng, ta không)đau.”
Sở Duềcầm thuốc giúpịThẩm Vô Song,³rủ mắt khôngấnói lời nào.ḹThẩm Vô Songïkhẽ cười nhạo,ịlấy dao nhỏ¹bên cạnh ra,ïbỡn cợt nói:ô“Ta lóc sạchĩthịt thối choỉcậu, cậu đừng,có mà kêuăđau.”
Vệ Uẩnḽnhìn Thẩm VôởSong, cười khẩy,ịngoảnh đầu sangắmột bên, dángỉvẻ hoàn toànẳkhông thèm đểôý. Thẩm VôếSong phát cáu,ửnhưng động tác]vẫn cố gắngỏnhẹ nhàng, vừaớcắt bỏ thịt[thối vừa nói:í“Được được được,ĩđể ta xemẳcậu lợi hạiḻcỡ nào.”
VệἳUẩn và SởơDu đều nhậnéra Thẩm VôậSong chỉ làmļra vẻ nênἱcũng không nóiİgì nhiều. ĐợiớThẩm Vô Songícắt bỏ thịtἲthối xong, hắnilại thoa thuốcẻcho Vệ Uẩn,íbăng bó vếtỉthương lần nữa,ẽvẫy tay vớiẵSở Du: “Côἶcõng cậu ấyịđi theo ta.”¸
Thật ra VệẳUẩn vô cùng}đau đớn, nhưng)ngoài mặt chàngỉvẫn không biểuấhiện gì. Tuyīnhiên trải quaìgiày vò nhưĺthế, Vệ Uẩnếcũng đổ mồíhôi lạnh ròngἱròng. Sở Duởcõng chàng điẳtheo Thẩm VôỗSong, Thẩm VôÏSong vừa đi{vừa nói: “Nhữngẻvết thương khácἴcủa cậu taăkhông đáng ngại,[chẳng qua vếtửthương ở chânổtrì hoãn lâuứngày, hai ngườiìlại sợ mấtímáu nên ỗsiết quá chặt,ẳgân mạch suýtIbị phế luônởrồi. Bắt đầuìtừ hôm nay,ĩmỗi ngày ngâmÏnước thuốc, sauĪkhi ngâm xong,ìcô dựa theoihuyệt vị taídạy mà mỗiángày ấn nửaờcanh giờ choỳcậu ta.”
“Vậyịchàng có thể[khôi phục lạiứbình thường không?”]
Sở Du loỉlắng hỏi. ThẩmýVô Song trầmĨngâm, chỉ nói:ἷ“Xem vận sốĭđi.”
Dứt lời,àThẩm Vô Songjthờ ơ hỏi:ộ“Hiện nay BắcốĐịch và Đại³Sở đánh nhau,ăcũng không biếtĬđã đánh tớiļmức nào rồi,ịsao hai ngườiɪlại đến đây?”ế
“Chúng tôi vốn]đến Bắc Địchἴbuôn bán, độtữnhiên chiến tranhưbùng nổ, trênớđường bị cướpírồi trốn thoát³tới đây.”
SởíDu tuỳ tiệnjnói láo, ThẩmĩVô Song cũngĮkhông hỏi sâu,ĩhắn chỉ nói:ạ“Nghe khẩu âmắcủa cô, cô‹là người HoaỳKinh?”
“Vâng.” SởỉDu ngẫm nghĩọbèn hỏi: “Tiênɩsinh cũng vậy?”³
Thẩm Vô Songɨcười khẽ, ánhìmắt hiện lênừtia lạnh lẽo:ạ“Phải đấy.”
Dứtĩlời, hắn đưaἵlưng về phíaặSở Du điờmột đoạn rồiớmới chậm rãi°hỏi: “Không biếtiđến lúc nàoľThuần Đức Đếảmới hết thời.”ỷ
“Ngài…” Sở Duìdo dự: “SaoÏngài lại dámợchắc Thuần ĐứcầBệ hạ…”
ThẩmḻVô Song nhìninàng, từ tốnđnói: “Bởi vìịta biết ôngìta để lọtịmột con cá.”í
Nếu như làỉngười khác, eẻlà sẽ không²hiểu ẩn ýểtrong lời nóiĩcủa Thẩm VôỏSong, nhưng SởộDu lại nhậnἶra ngay. ConĨcá lớn màỉThẩm Vô Songồnói chính làậTriệu Nguyệt nămíđó.
Họ Thẩm… họcjy.
Sở Du nhanhḻchóng rà soátẻlại những ngườiļnăm đó một‹lượt. Nàng loángơthoáng nhớ raơkhi ấy Tháiốy viện có¹một vị Y¹chính họ Thẩm,ụhình như rấtἳcó tiếng tăm.ợVề sau, ngườiḹnày lặn mấtítăm, nghe nóiơlà hồi hươngἶlàm tròn đạoẵhiếu.
Sở Du doìdự một lúc,ốnhưng vẫn khôngĩhỏi.
Thật ra nghĩİcũng biết, nămİđó Cố SởịSinh và Trưởngĩcông chúa bảoìvệ Triệu Nguyệt,ũđương nhiên phảiἵcó người giúpẻmột tay. Khiỉấy nếu Thẩm°Vô Song bảoἲvệ Triệu Nguyệt,ἲe là giaoẫtình giữa hắnơvới Triệu Nguyệtớkhông tệ. Nếuấhôm nay hắnìbiết thân phậnẳVệ Uẩn, sợộlà sẽ bấtĨlợi.
Sở Du khôngỉdám nói quáứnhiều, trong lòngícảm thấy yênụtâm với yfthuật của ThẩmọVô Song hơnùmột chút, dùêsao năm đóἳThẩm y chính(*)ằcũng rất nổiịtiếng, có điềuìSở Du lạiớtăng thêm cảnh)giác đối vớiïngười này.
(*) Yïchính: tên mộtôchức quan, cóɪvào thời Tuỳ,ểĐại Nghiệp nămĪthứ ba (năm)607 SCN), thuộcĩThái thường tựỡThái y thự.
Baıngười đi tớiἰmột gian phòng,ıThẩm Kiều Kiềuícanh giữ ngoàiầcửa, một nữũtử nhấc váy:bước từ bên(trong ra.
Nàng mặcɪváy Đại Sở,ľxanh trắng đanỉxen, khuyên tai°ngọc lan rũềxuống bên tai,ḽtrông thật taoốnhã thanh lệ.
ThẩmãVô Song vừa¹nhìn thấy ngườijnọ, trên mặtứđã hiện lênľnụ cười, bướcìtới đón: “Tẩuắtẩu có mệtỹkhông?”
Đối phươngImỉm cười, dịuïdàng nói: “Chuyệnįnhỏ thôi, thuốcİngâm đã chuẩnộbị xong, bảoỏcông tử vàɨphu nhân vào°trước đi.”
“Vâng.”ἶ
Thẩm Vô Song gật đầu, dặn dò người nữ tử kia: “Tẩu tẩu, đệ nấu cháo táo đỏ cho người rồi, người nhớ uống đấy.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, một lát sau, chàng mở miệng hỏi: “Ca ca ngài đâu?”
Vệ Uẩn nghe lời, dịch người lên trước, lộ ra lưng trần. Thẩm Vô Song lấy kim châm xuống lưng Vệ Uẩn, thờ ơ hỏi: “Hai người có thật là vợ chồng không? Đã làm gì chưa?”
Mặt đối phương hơi ửng đỏ, thấp giọng đáp: “Đệ thật có lòng.”
Vệ Uẩn rủ mắt: “Xin lỗi.”Sở Du và Vệ Uẩn nhìn hai người này nói chuyện, cứ cảm thấy có gì đó quái quái. Thẩm Vô Song bình thản quay đầu lại, nói với Sở Du và Vệ Uẩn: “Vào trong thôi.”
Dứt lời, nàng dẫn Thẩm Kiều Kiều xoay người rời đi.
Dứt lời, nàng dẫn Thẩm Kiều Kiều xoay người rời đi.
Thẩm Vô Song kiềm chế ngữ khí: “Trưởng công chúa khéo đưa khéo đẩy, cho dù ai làm Đế vương, bà ấy đều sừng sững không ngã mới đúng, sao lại không có tin tức?”
Sở Du và Vệ Uẩn nhìn hai người này nói chuyện, cứ cảm thấy có gì đó quái quái. Thẩm Vô Song bình thản quay đầu lại, nói với Sở Du và Vệ Uẩn: “Vào trong thôi.”
“Ca ca à…” Giọng Thẩm Vô Song chua xót đáp: “Chết rồi.”
Sở Du không lên tiếng, đặt Vệ Uẩn vào thùng tắm.
“Năm đó lúc hắn lâm nạn vẫn không chết, hôm nay ta còn báo thù được sao?!”
Giọng nói Thẩm Vô Song lãnh đạm: “Cậu ở Hoa Kinh cũng là một phú thương nhỉ?”
Nàng không dám nhìn chàng. Thẩm Vô Song khoanh tay đứng dựa một bên, cười nói: “Ta nói này, hai người đúng là kỳ lạ. Các người đã thành hôn bao lâu rồi, sao còn dè dặt như vậy?”
Vệ Uẩn ngẫm nghĩ, cuối cùng hỏi: “Không biết lệnh huynh chết thế nào? Nếu có thù oán, sau này ta có thể giúp đỡ một phần.”
“Hiện nay thế cục Hoa Kinh đại biến, không chừng kẻ thù của ngài đã gặp xui xẻo thì sao?”
Vệ Uẩn và Sở Du đều rất lúng túng. Sau khi đặt Vệ Uẩn vào trong nước, chàng ngước mắt nhìn Thẩm Vô Song: “Còn cần nàng giúp không?”
Vệ Uẩn liếc nhìn hắn, lãnh đạm nói: “Trùng hợp…” Chàng cong môi cười khẩy: “Phụ huynh ta cũng chết trong tay vị này.”Vệ Uẩn im lặng không nói, đối phương thờ ơ nói: “Trước đây ta lăn lộn ở Hoa Kinh không ít, đều từng gặp qua phần lớn quan lại quyền quý nhất lưu tại Hoa Kinh, cậu đừng hòng gạt ta.”Tay Thẩm Vô Song khựng lại, hắn ngẩng đầu lên, lạnh giọng hỏi: “Cậu nói cái gì?”
“Hết rồi, ta châm cứu cho cậu. Cậu ngâm nước nửa canh giờ, đợi lát nữa ta dạy cô ấy xoa bóp.”
Thẩm Vô Song nắm chặt kim bạc, run rẩy. Một lát sau, hắn nhìn Vệ Uẩn, cười khẩy: “Không phải công tử hỏi ta kẻ thù ta là ai à?”
Vệ Uẩn gật đầu, nói với Sở Du: “Vậy nàng đi ngủ trước một lúc đi.”
“Cậu không giúp được.”
Vệ Uẩn và Sở Du đều rất lúng túng. Sau khi đặt Vệ Uẩn vào trong nước, chàng ngước mắt nhìn Thẩm Vô Song: “Còn cần nàng giúp không?”
Sở Du đã muốn đi từ lâu, bèn vội vội vàng vàng ra ngoài. Chờ nàng đi rồi, Thẩm Vô Song bước tới sau lưng Vệ Uẩn, giơ tay lên vỗ lưng chàng: “Nhích lên trước một chút.
Vệ Uẩn nghe lời, dịch người lên trước, lộ ra lưng trần. Thẩm Vô Song lấy kim châm xuống lưng Vệ Uẩn, thờ ơ hỏi: “Hai người có thật là vợ chồng không? Đã làm gì chưa?”
Vệ Uẩn trầm mặc một lát. Thẩm Vô Song còn định cười, đã nghe thấy chàng nói: “Tính phu nhân ta dễ xấu hổ, hi vọng sau này tiên sinh đừng nói đùa nữa.”
Thế là chàng chậm rãi đáp: “Hiện nay Trưởng công chúa bặt vô âm tín.”“Sao?”
Thẩm Vô Song ngẫm nghĩ, gật đầu: “Cũng đúng, tẩu tử ta cũng dễ xấu hổ. Thôi, sau này ta không chọc các người nữa.”
Thẩm Vô Song chậm rãi châm kim lên lưng Vệ Uẩn, rét lạnh nói: “Ca ca ta bị chết trong tay tân đế Triệu Nguyệt. Cậu muốn giúp ta, cậu thấy hôm nay còn có thể sao?”
Vệ Uẩn không lên tiếng, một lát sau, chàng mở miệng hỏi: “Ca ca ngài đâu?”
“Ca ca à…” Giọng Thẩm Vô Song chua xót đáp: “Chết rồi.”
“Thế tử Tần Vương là Triệu Nguyệt dấy binh đánh chiếm Hoa Kinh, phù trợ dòng chính Triệu thị. Bây giờ, Triệu Nguyệt đã đăng cơ xưng đế ở Hoa Kinh. Sau khi hắn lên ngôi, Trưởng công chúa không rõ tung tích.”
Vệ Uẩn rủ mắt: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Thẩm Vô Song mỉm cười: “Cũng đâu phải chuyện gì cần che giấu, lại chẳng phải chúng ta làm sai, ta sợ gì không nói?”
Vệ Uẩn trầm mặc một lát. Thẩm Vô Song còn định cười, đã nghe thấy chàng nói: “Tính phu nhân ta dễ xấu hổ, hi vọng sau này tiên sinh đừng nói đùa nữa.”
“Nếu nói sai…” Thẩm Vô Song châm kim lên lưng Vệ Uẩn, đôi mắt toát ra lãnh ý: “Thì cũng là lỗi của bọn chúng.”
Vệ Uẩn!
Vệ Uẩn ngẫm nghĩ, cuối cùng hỏi: “Không biết lệnh huynh chết thế nào? Nếu có thù oán, sau này ta có thể giúp đỡ một phần.”
“Ta nói cho cậu biết ——”
“Cậu không giúp được.”
Thẩm Vô Song gật đầu, dặn dò người nữ tử kia: “Tẩu tẩu, đệ nấu cháo táo đỏ cho người rồi, người nhớ uống đấy.”
Giọng nói Thẩm Vô Song lãnh đạm: “Cậu ở Hoa Kinh cũng là một phú thương nhỉ?”
Sở Du không lên tiếng, đặt Vệ Uẩn vào thùng tắm.
Vệ Uẩn im lặng không nói, đối phương thờ ơ nói: “Trước đây ta lăn lộn ở Hoa Kinh không ít, đều từng gặp qua phần lớn quan lại quyền quý nhất lưu tại Hoa Kinh, cậu đừng hòng gạt ta.”
“Nếu nói sai…” Thẩm Vô Song châm kim lên lưng Vệ Uẩn, đôi mắt toát ra lãnh ý: “Thì cũng là lỗi của bọn chúng.”“Không sao.” Thẩm Vô Song mỉm cười: “Cũng đâu phải chuyện gì cần che giấu, lại chẳng phải chúng ta làm sai, ta sợ gì không nói?”
Thẩm Vô Song ngẫm nghĩ, gật đầu: “Cũng đúng, tẩu tử ta cũng dễ xấu hổ. Thôi, sau này ta không chọc các người nữa.”
“Hiện nay thế cục Hoa Kinh đại biến, không chừng kẻ thù của ngài đã gặp xui xẻo thì sao?”
Thẩm Vô Song ngây ngốc nhìn chàng. Vệ Uẩn xoay đầu qua, điềm tĩnh nói: “Trấn Quốc Hầu Vệ Uẩn, bái kiến Thẩm đại nhân.”“Hết rồi, ta châm cứu cho cậu. Cậu ngâm nước nửa canh giờ, đợi lát nữa ta dạy cô ấy xoa bóp.”
Vệ Uẩn thử mở miệng thăm dò. Động tác Thẩm Vô Song khựng lại, một lát sau, hắn chậm rãi hỏi: “Vậy cậu có biết Trưởng công chúa thế nào không?”
Trong lòng Vệ Uẩn chấn kinh. Thù nhà của Thẩm Vô Song có liên quan đến Trưởng công chúa?!
Nhưng thiết nghĩ năm đó tất nhiên Thẩm Vô Song có dính dáng đến chuyện Triệu Nguyệt, có lẽ chuyện này cũng liên quan đến cái chết của huynh trưởng hắn. Nếu như bảo sau này Triệu Nguyệt trốn ở bên cạnh Trưởng công chúa, vậy người hắn muốn hỏi có lẽ không phải Trưởng công chúa, mà là Triệu Nguyệt!
Nàng không dám nhìn chàng. Thẩm Vô Song khoanh tay đứng dựa một bên, cười nói: “Ta nói này, hai người đúng là kỳ lạ. Các người đã thành hôn bao lâu rồi, sao còn dè dặt như vậy?”
Thế là chàng chậm rãi đáp: “Hiện nay Trưởng công chúa bặt vô âm tín.”
“Sao?”
Vệ Uẩn bình thản mở miệng. Thẩm Vô Song sửng sốt, hắn chưa từng nghĩ đã nói đến mức này rồi mà thiếu niên này lại chẳng sợ hãi chút nào.
Thẩm Vô Song kiềm chế ngữ khí: “Trưởng công chúa khéo đưa khéo đẩy, cho dù ai làm Đế vương, bà ấy đều sừng sững không ngã mới đúng, sao lại không có tin tức?”
“Hôm nay Đại Sở thay triều đổi đại, Thuần Đức Đế bị giết, giờ đã là thiên hạ của Triệu thị.”
Thẩm Vô Song bỗng trợn tròn mắt, kim cầm trên tay nhưng quên cả châm tiếp.
Tay Thẩm Vô Song khựng lại, hắn ngẩng đầu lên, lạnh giọng hỏi: “Cậu nói cái gì?”
“Thế tử Tần Vương là Triệu Nguyệt dấy binh đánh chiếm Hoa Kinh, phù trợ dòng chính Triệu thị. Bây giờ, Triệu Nguyệt đã đăng cơ xưng đế ở Hoa Kinh. Sau khi hắn lên ngôi, Trưởng công chúa không rõ tung tích.”
Vệ Uẩn quay đầu lại quan sát Thẩm Vô Song, điềm tĩnh hỏi: “Tiên sinh không biết sao?”
Thẩm Vô Song nắm chặt kim bạc, run rẩy. Một lát sau, hắn nhìn Vệ Uẩn, cười khẩy: “Không phải công tử hỏi ta kẻ thù ta là ai à?”
“Ta nói cho cậu biết ——”
Trong lòng Vệ Uẩn chấn kinh. Thù nhà của Thẩm Vô Song có liên quan đến Trưởng công chúa?!
Thẩm Vô Song chậm rãi châm kim lên lưng Vệ Uẩn, rét lạnh nói: “Ca ca ta bị chết trong tay tân đế Triệu Nguyệt. Cậu muốn giúp ta, cậu thấy hôm nay còn có thể sao?”
“Năm đó lúc hắn lâm nạn vẫn không chết, hôm nay ta còn báo thù được sao?!”
“Hôm nay Đại Sở thay triều đổi đại, Thuần Đức Đế bị giết, giờ đã là thiên hạ của Triệu thị.”
“Sao lại không thể?”
Vệ Uẩn bình thản mở miệng. Thẩm Vô Song sửng sốt, hắn chưa từng nghĩ đã nói đến mức này rồi mà thiếu niên này lại chẳng sợ hãi chút nào.
Vệ Uẩn liếc nhìn hắn, lãnh đạm nói: “Trùng hợp…” Chàng cong môi cười khẩy: “Phụ huynh ta cũng chết trong tay vị này.”
Thẩm Vô Song ngây ngốc nhìn chàng. Vệ Uẩn xoay đầu qua, điềm tĩnh nói: “Trấn Quốc Hầu Vệ Uẩn, bái kiến Thẩm đại nhân.”
Vệ Uẩn!
“Sao lại không thể?”
Thẩm Vô Song bỗng trợn tròn mắt, kim cầm trên tay nhưng quên cả châm tiếp.
Haizz sao hai cặp này giống nhau quá dzợ
Uầyyy, cứ mỗi chương lại thêm tí gay cấn, thêm nhân vật xuất hiện
Ờm lại thêm một nhân vật đang yêu và đáng thương