Sơn Hà Chẩm – Chương 75

Chương 75

Đây là lần đầu tiên bọn họ đi chơi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du ngây ngốc lắng nghe, có chút mơ hồ.

Nếu như nói Thẩm Hữu là người do Triệu Nguyệt bồi dưỡng cài vào Bắc Địch, chính Triệu Nguyệt hiến kế cho Bắc Địch, mượn vụ án Bạch Đế Cốc khiến Diêu gia và Vệ gia đấu đá nhau, từ đó làm suy yếu Thuần Đức Đế, cuối cùng giúp hắn lên ngôi. Như vậy từ khi Tần Vương chết, hoặc là trước đó nữa, Triệu Nguyệt đã âm mưu chuyện này.

Thanh âm của đối phương dồn dập, nghe.

Vậy kiếp trước vì sao Triệu Nguyệt không xuất hiện?

Sở Du vắt óc suy nghĩ, tìm điểm mấu chốt mà mình bỏ sót.

Nàng chưa từng tiếp xúc với Triệu Nguyệt, Triệu Nguyệt ở tại phủ Trưởng công chúa, là cái gì của kiếp này đã thay đổi?

C S Sinh đã đếnph Trưng côngíchúa, hn cóĪtiếp xúc viTriu Nguyt, thmchí hn cònngm biết TriuơNguyt mun chiếmĩly Hoa Kinh,³vì vy chyti Phưng LăngêThành tránh ho.

LàC S Sinh.

SĨDu bng tnh.

Kiếp]trưc không hnghe thy tintc Triu Nguyt,ɪch nghe nóiITrưng công chúacó mt namàsng vô cùngÏsng ái, nhưng}không lâu saukhi V gia:gp nn thìhn đã chết²ri. Nếu nhưda theo hinơnay suy đoán,ínăm đó ngưichết chính làTriu Nguyt.

Không cóC S Sinhgiúp đ, TriuNguyt năm đóđã b Trưngcông chúa smãphát giác, vìívy b Trưngcông chúa raftay trưc. Màïkiếp này, CéS Sinh đếnưph Trưng côngĭchúa, đương nhiêns giúp TriuĺNguyt.

Thế là TriuNguyt sng sót,étha dp lonlc cưp lyHoa Kinh đăngcơ.

Vì thế giangĨsơn vn v,bp bênh btên.

Sao li cók như vych?!

Sao li cóīk hu cmt quc gia,ľgiết by vntưng sĩ nhitèhuyết, ch đútranh cưp Hoàngĭv?!

Dù cho làThun Đc Đếcũng không th¹có lòng dïđc ác đếnìvy.

S Du tít nhn raĩđim này, khôngíkhi đ mhôi lnh ròngròng. Nh đếnıTriu Nguyt mctrưng sam xanhİlam, dáng vtươi cưi trongtro, nàng khôngīkhi khiếp s.

VéUn thy nàngЇsng s thìIlo lng hi:Į“Tu tu?”

,không sao.” SDu lhoàn hn,ïcúi đu vi(nói: “Không sao,ta ch ngnĪngưi thôi.”

Nàngũcúi thp đu,tiếp tc nľchân cho chàng.V Un lnglng ngm nhìn,¹ngưi này đangơ bên cnhĩnhư thế khiếnĩchàng khi nóiđến nhng chuynıtranh giành đuЇđá kia bngcm thy bìnhlng.

Cui cùng chàngêcũng phát hin,dưng như chàngđã dn dnľthoát ra khiưcái chết caph thân vàhuynh trưng.

Chàng vncho rng mìnhs nh cɪđi, hn cđi, ging nhưĬvĩnh vin sngЇtrong cái ngàymùng by thángĩchín kia, chàngèlt gi tngïthi th mtĪtrong sơn cc,Ïtìm ngưi thânîmình.

Nhưng bây giưkhi chàng bìnhtĩnh nhc đếnnhng âm mưuĬqu k kia,chàng đã khôngĮcòn nh ti(hôm đó mình]đã qu gitrên đt khócïđến đau đntim gan. Chàngnghĩ hn là°mình đã cócơ hi thoátíra.

Chàng im lngĩnhìn S Du.Mt lát sau,Thm Vô Songbưc vào, gõca nói: “Đếnđgi ri, ăn,cơm thôi.”

Ngheígi, S Ducn thn kéoáng quân V,Un xung, ômĨchàng ngi lênxe lăn, sauĮđó đy raphòng ăn.

Đến phòngĨăn, Thm KiuKiu và ngưiĮph n gplúc nãy đangĩchia thc ăn.Thm Vô Songĩnhy vào, vuiv nói: “Tuâtu, đ giúpngưi.”

“Ngi đi.”ìN t mmcưi trng mtnhìn hn, đtÏđũa xung, oángin nói: “Đmun giúp saokhông đến sm,³cơm nưc xongxuôi mi chyti ân cn,gi b ttùbng.”

“Tu tuđng nói vy.”Thm Vô Songɪngi xung cmđũa lên, giV Un và[S Du đến,ngưc mt nhìnn t kiaìnói: “Không phi¸đ đang trũbnh kiếm tinínuôi gia đìnhđó sao?”

Vari cháu thyrõ thúc lưibiếng.”

Thm KiuЇKiu lên tiếng,ìThm Vô Songlp tc trngâcô bé: “Connít đng lmchuyn!”

Thm KiuKiu trn mt,ĭThm Vô Songnhìn n tnnh nt: “Đóchng phi làìdo đ mtquá sao?”

Nît lc đucưi, bt đcdĩ nói: “Đđy.”

Ba ngưinói nói cưiÍcưi. S Duéđ V Unngi xung, ngưin t kiagt đu thil vi VɩUn và S}Du: “Thiếp thânBch Thưng, ramt nh v.”Ï

“Ti h VUn.”

Thiếp thânS Du.”

SɩDu và VUn đng thilên tiếng, xemònhư chào hiĨBch Thưng. ThmVô Song thybn h kháchsáo, ch vàoĨbàn ăn nói:¸Đưc ri, đngīkhách khí na,ưăn đi.”

SDu và VUn cũng khôngcâu n. VUn không thĨngi qu, chÎcó th da)lên ghế, duiìthng hai chân,đương nhiên cáchbàn khá xa.S Du gpľđ ăn chochàng, V Unãcũng không hngưng ngùng, thnīnhiên mà ăn.Thnh thong chàngīngng đu, thyļS Du nhìnchàng, hai ngưi¹li nhìn nhauİcưi, S Dulin hi: “Munăn gì?”

ThmVô Song thyôvy, không biếtti sao lijcm thy hơikhó chu. Hn[thò đu qua,fnhìn Bch Thưngnói: “Tu tu,ãđ cũng munígp đ ăn.”}

V Un vàS Du đngóthi cng đ.Bch Thưng lpítc lnh mt,ếtc gin nói:âKhông có phéptc!”

Thm VôSong nhún vai,rt đu li.

VUn và SDu nhìn nhau,īcm giác kíquái ban đucàng tăng thêmïmt chút.

Sau khiăn cơm xong,úThm Vô Songésp xếp gian[phòng cho haingưi. C haiõđu không kľrõ thân phnĩvi Thm VôíSong, cho nênhn ch btrí mt gianphòng.

Vào phòng, SDu bt đu¸tri giưng chiếu.,V Un ngitrên xe lăn,inhìn bóng ngưiİlúi húi sauìrèm. Ngưi nkhom lưng triìgiưng, chàng cmthy trong lòngnhư có gì¸đó trào dâng.

Chàngïvn luôn nghĩđây là mtcuc hành trìnhđc bit.

đây,ưchàng đã quênbn thân mìnhitên V Un,cũng không nhếngưi này tênĩS Du. Chđơn gin làchàng gp đưcmt cô nươngmình thích, nghetheo lòng mình,Ĩđi cùng nàngèhết đon đưngnày.

Thế nhưng choĩđến thi khcÎnày, chàng miíphát hin bnýthân mình vnkhông tháo đưcígút mc này.

Chàngômiết tay vnxe lăn, khànàging lên tiếng:“Tu tu, đìđi xin thêmmt gian phòngna.”

Không sao.”S Du đngbên trong cưi²nói: “Ta tri,giưng cho đ{ri, đ ngôtrong này, taïng trên spnh gianngoài. Đ đidng bt tin,)bui ti cóchuyn gì thìác gi ta.

Nhưng¸mà

Đng kiuúcách quá.”

SľDu đng thngngưi, ôm ngangàV Un, đtlên giưng, cưiïnói: “Thi đimìđc bit, taôchăm sóc đlà l đươngĪnhiên.”

V Unkhông lên tiếng,chàng ngn ngơnhìn nàng.

Nàng cúiõngưi bêntrên chàng, tócɪrũ xung, ph:hai bên máchàng.

Nàng che khutánh sáng, khiếnic thế giiđu là hìnhùbóng nàng. SDu nhìn thyánh mt caV Un, khôngìkhi sng ngưi.

Nhngíli va riɪvn ch vbo gan màánói, bây gib cái ngưinày nhìn nhưthế, nàng bngsinh ra đôiÍchút ngưng ngùng.đS Du ct v bìnhtĩnh, đng thngýngưi, cưi nói:]“Xong ri, đõng đi, tara ngoài ng.”ô

Dứt lời, nàng lập tức đi ra ngoài, bước chân có chút hỗn loạn.

Vệ Uẩn (ấn đầu vào chậu) : Ăn đi, ăn đi! Thức ăn cho chó mới ra lò đây, mau ăn đi!!!

Vệ Uẩn nằm trên giường. Một lát sau, chàng cất tiếng gọi: “Tẩu tẩu.”

Vệ Uẩn cúi đầu, ngồi ở mép giường, không nói.

Sở Du không nhắc tới tai nạn của Vệ Uẩn, sau khi bưng nước cho chàng rửa mặt, nàng lại đẩy chàng đi ngâm nước thuốc.

“Ừ?”

Giọng Vệ Uẩn ấp úng, dường như hơi ngượng ngùng.

Sở Du đáp: “Rồi, ngài yên tâm.”

Sở Du ở gian ngoài cách rèm đáp lời. Vệ Uẩn nuốt nước miếng, gian nan nói: “Hay là người ngủ trên giường đi, đệ ngủ trên sập cũng được.”

***Vệ Uẩn (ngoắc ngoắc ngón tay): Thẩm đại nhân, huynh tới đây một lát, ta có thứ hay ho cho huynh xem.

Sở Du cười khẽ: “Vóc dáng đệ cao hơn ta, ngủ ở đây sẽ chật. Hơn nữa làm gì có chuyện để bệnh nhân ngủ trên sập?”

“Ừ?”

【Vở kịch nhỏ】

Vệ Uẩn biết Sở Du đã quyết định thì không dễ dàng thay đổi. Chàng nằm trên giường, cũng không nói thêm lời nào.

Thế nhưng khi yên ổn nằm trên giường, đắp chăn, nhìn tua rua treo trên giường nhẹ nhàng đung đưa trong đêm, đầu chàng lại toàn là hình ảnh Sở Du xoay lưng về phía chàng trải giường.

“Có muỗi, đệ tự đánh mặt mình sưng?”

Vệ Uẩn đáp lời. Sở Du đứng dậy, xoa đầu chàng một phen. Vệ Uẩn nhíu mày, nghiêm túc nói: “Tẩu đừng xoa đầu đệ.”

Chàng lắng nghe tiếng hít thở bên ngoài.

Nàng vừa nói thế, Vệ Uẩn càng ấm ức. Nhưng chàng cảm thấy càng nói chỉ càng tỏ rõ mình ấu trĩ, thế là chàng chỉ im lặng, không lên tiếng nữa.

Thật kỳ lạ, lúc ở thôn quê hoang vắng, nàng ở cách chàng còn gần hơn, nhưng chàng lại không hề nghĩ ngợi điều gì.

“Được đấy.”

Thế nhưng khi yên ổn nằm trên giường, đắp chăn, nhìn tua rua treo trên giường nhẹ nhàng đung đưa trong đêm, đầu chàng lại toàn là hình ảnh Sở Du xoay lưng về phía chàng trải giường.

Thẩm Vô Song: Cái gì thế?

Có một khắc, dường như do đèn quá mờ, chàng bỗng cảm thấy Sở Du tại khoảnh khắc đó tựa như đang mặc giá y màu đỏ.

Tim Sở Du thắt lại, Thẩm Vô Song rối rắm một lúc, rồi lại nói: “Có hơi đau.”

Vệ Uẩn siết chặt tay. Một lát sau, chàng tàn nhẫn tát chính mình một cái.

Nàng mặc giá y, đang trải giường cho chàng.

Có kinh nghiệm lần đầu tiên, Sở Du đã mạnh dạn hơn nhiều. Đợi lúc xoa bóp cho Vệ Uẩn, nàng vừa ấn vừa nói: “Đợi hai ngày nữa, ta sẽ đi dò la tin tức của Vệ Thu, Vệ Hạ và chiến trường. Mấy ngày này chúng ta không cần suy nghĩ gì cả, cứ nghỉ ngơi cho tốt.”

Vệ Uẩn siết chặt tay. Một lát sau, chàng tàn nhẫn tát chính mình một cái.

Vệ Uẩn lắc đầu: “Không muốn chuẩn bị gì cả.”

Nàng gật gù.

Đau đớn khiến chàng tỉnh táo lại một chút. Chàng co ro người, đè nén tất cả dục vọng xuống.

Vệ Uẩn biết Sở Du đã quyết định thì không dễ dàng thay đổi. Chàng nằm trên giường, cũng không nói thêm lời nào.

Chàng cảm thấy bản thân ghê tởm, vô cùng ghê tởm.

Một đêm giày vò đến bình minh. Khi Sở Du tỉnh giấc, nàng cuốn rèm xem Vệ Uẩn thì phát hiện trên mặt chàng sưng đỏ một mảng.

Sở Du bưng chậu nước ra ngoài, tìm Thẩm Vô Song hỏi: “Thẩm đại phu, ngài xem khi nào sức khỏe Tiểu Thất tốt hơn, ta có thể dẫn chàng ra ngoài dạo chơi không?”

Nàng ngẩn người, lo lắng hỏi: “Đệ bị sao thế?”

Bạch Thường: Biến.

Vệ Uẩn cúi đầu, ngồi ở mép giường, không nói.

“Còn chuyện này nữa.” Thẩm Vô Song gọi Sở Du lại, Sở Du quay đầu. Thẩm Vô Song do dự một lúc mới chậm rãi nói: “Nếu như bảy ngày sau chân Vệ Uẩn vẫn không tốt hơn, có lẽ ta phải sử dụng thuốc mạnh.”

Sở Du khoát tay áo, không hề nhiều lời, xoay người đi tìm Vệ Uẩn. Sau khi báo tin đi chơi cho chàng biết, nàng chải tóc cho chàng, nói: “Đệ có muốn chuẩn bị gì không?”

Sở Du bước tới, vươn tay sờ lên mặt Vệ Uẩn. Vệ Uẩn nghiêng đầu đi, bình tĩnh nói: “Có muỗi, đệ tự đánh.”

Chàng lắng nghe tiếng hít thở bên ngoài.Sở Du khó tin, Vệ Uẩn không nói gì. Nàng nhìn dáng vẻ kỳ quặc của chàng thì không nhịn được bật cười.

“Có muỗi, đệ tự đánh mặt mình sưng?”

Sở Du khó tin, Vệ Uẩn không nói gì. Nàng nhìn dáng vẻ kỳ quặc của chàng thì không nhịn được bật cười.

Nhưng nghĩ một hồi, chàng lại nói: “Tẩu tẩu mặc đẹp một chút.”Thẩm Vô Song: Ta từ chối ăn thức ăn cho chó. Tẩu tẩu, đệ chỉ muốn tự sản xuất thức ăn cho chó.

Phải rồi, đập muỗi mà đập mặt mình sưng vù cũng là chuyện mất mặt.

Sở Du không nhắc tới tai nạn của Vệ Uẩn, sau khi bưng nước cho chàng rửa mặt, nàng lại đẩy chàng đi ngâm nước thuốc.

Sở Du cười khẽ: “Vóc dáng đệ cao hơn ta, ngủ ở đây sẽ chật. Hơn nữa làm gì có chuyện để bệnh nhân ngủ trên sập?”

Có kinh nghiệm lần đầu tiên, Sở Du đã mạnh dạn hơn nhiều. Đợi lúc xoa bóp cho Vệ Uẩn, nàng vừa ấn vừa nói: “Đợi hai ngày nữa, ta sẽ đi dò la tin tức của Vệ Thu, Vệ Hạ và chiến trường. Mấy ngày này chúng ta không cần suy nghĩ gì cả, cứ nghỉ ngơi cho tốt.”

Nàng ngẩn người, lo lắng hỏi: “Đệ bị sao thế?”

“Vâng.”

Có một khắc, dường như do đèn quá mờ, chàng bỗng cảm thấy Sở Du tại khoảnh khắc đó tựa như đang mặc giá y màu đỏ.

“Đệ có việc gì muốn làm không?”

Sở Du gật đầu nói: “Ừ, để ta hỏi Thẩm Vô Song thử xem. Nếu hắn nói được, ta dẫn đệ ra ngoài.”

Vệ Uẩn nằm trên giường. Một lát sau, chàng cất tiếng gọi: “Tẩu tẩu.”

Vệ Uẩn không lên tiếng.

Sở Du nghệch ra, sau đó không nén được mà bật cười.

Sở Du ngước mắt nhìn chàng: “Từ khi quen biết đệ, ta chưa từng thấy đệ nghỉ ngơi. Nhân dịp mấy ngày này, đệ không có gì muốn làm à?”

“Đệ có việc gì muốn làm không?”

“Muốn, đệ muốn ra ngoài đi dạo một chút.”

Sở Du ở gian ngoài cách rèm đáp lời. Vệ Uẩn nuốt nước miếng, gian nan nói: “Hay là người ngủ trên giường đi, đệ ngủ trên sập cũng được.”

Giọng Vệ Uẩn ấp úng, dường như hơi ngượng ngùng.

Chàng cảm thấy bản thân ghê tởm, vô cùng ghê tởm.

Sở Du gật đầu nói: “Ừ, để ta hỏi Thẩm Vô Song thử xem. Nếu hắn nói được, ta dẫn đệ ra ngoài.”

Sở Du biết tính Vệ Uẩn vốn nói nhiều, chẳng qua kìm nén lâu ngày mà thôi.

Vệ Uẩn đáp lời. Sở Du đứng dậy, xoa đầu chàng một phen. Vệ Uẩn nhíu mày, nghiêm túc nói: “Tẩu đừng xoa đầu đệ.”

Nàng mỉm cười, vỗ mặt Vệ Uẩn, đứng dậy nói: “Được rồi, đến lúc đó đẹp chết đệ.”

Sở Du nhướng mày, lấy làm lạ. Vệ Uẩn nghẹn một hồi mới nói: “Tẩu làm thế trông như đệ còn nhỏ lắm vậy.”

Sở Du nghệch ra, sau đó không nén được mà bật cười.

Nàng gật gù.

Thẩm Vô Song: Khóc oà.

“Ờ ờ, đệ không nhỏ, không nhỏ.”

Phải rồi, đập muỗi mà đập mặt mình sưng vù cũng là chuyện mất mặt.

Nàng vừa nói thế, Vệ Uẩn càng ấm ức. Nhưng chàng cảm thấy càng nói chỉ càng tỏ rõ mình ấu trĩ, thế là chàng chỉ im lặng, không lên tiếng nữa.

Đau đớn khiến chàng tỉnh táo lại một chút. Chàng co ro người, đè nén tất cả dục vọng xuống.

Sở Du bưng chậu nước ra ngoài, tìm Thẩm Vô Song hỏi: “Thẩm đại phu, ngài xem khi nào sức khỏe Tiểu Thất tốt hơn, ta có thể dẫn chàng ra ngoài dạo chơi không?”

Sở Du ngước mắt nhìn chàng: “Từ khi quen biết đệ, ta chưa từng thấy đệ nghỉ ngơi. Nhân dịp mấy ngày này, đệ không có gì muốn làm à?”

“Vâng.”

“Được đấy.”

Thẩm Vô Song đang tìm thuốc: “Đúng lúc hai ngày nữa là lễ thắp đèn ở Sa Thành, ta và tẩu tẩu cũng muốn đi, đến lúc đó ta dẫn hai người đi. Có điều ta nói trước…” Thẩm Vô Song quay đầu lại, nhìn Sở Du nói: “Người, cô lo.”

Sở Du đáp: “Rồi, ngài yên tâm.”

Thẩm Vô Song đang tìm thuốc: “Đúng lúc hai ngày nữa là lễ thắp đèn ở Sa Thành, ta và tẩu tẩu cũng muốn đi, đến lúc đó ta dẫn hai người đi. Có điều ta nói trước…” Thẩm Vô Song quay đầu lại, nhìn Sở Du nói: “Người, cô lo.”

“Còn chuyện này nữa.” Thẩm Vô Song gọi Sở Du lại, Sở Du quay đầu. Thẩm Vô Song do dự một lúc mới chậm rãi nói: “Nếu như bảy ngày sau chân Vệ Uẩn vẫn không tốt hơn, có lẽ ta phải sử dụng thuốc mạnh.”

Tim Sở Du thắt lại, Thẩm Vô Song rối rắm một lúc, rồi lại nói: “Có hơi đau.”

Sở Du không lên tiếng. Lát sau, nàng thở ra một hơi khó nhọc.

Vệ Uẩn không lên tiếng.

“Không sao.” Nàng nói: “Có ta ở đây.”

Thẩm Vô Song rít một tiếng, che một bên mặt, bất mãn nói: “Các người đủ rồi nha, ê răng chết ta.”

Sở Du khoát tay áo, không hề nhiều lời, xoay người đi tìm Vệ Uẩn. Sau khi báo tin đi chơi cho chàng biết, nàng chải tóc cho chàng, nói: “Đệ có muốn chuẩn bị gì không?”

Thẩm Vô Song rít một tiếng, che một bên mặt, bất mãn nói: “Các người đủ rồi nha, ê răng chết ta.”

Vệ Uẩn lắc đầu: “Không muốn chuẩn bị gì cả.”

“Muốn, đệ muốn ra ngoài đi dạo một chút.”

Nhưng nghĩ một hồi, chàng lại nói: “Tẩu tẩu mặc đẹp một chút.”

“Ờ ờ, đệ không nhỏ, không nhỏ.”“Không sao.” Nàng nói: “Có ta ở đây.”Nàng mặc giá y, đang trải giường cho chàng.

Sở Du lấy trâm ngọc búi tóc cho chàng, bất mãn nói: “Sao hả, chê ta xấu à?”

Thật kỳ lạ, lúc ở thôn quê hoang vắng, nàng ở cách chàng còn gần hơn, nhưng chàng lại không hề nghĩ ngợi điều gì.

Vệ Uẩn vội thanh minh: “Nào có, tẩu tẩu đệ nghiêng nước nghiêng thành, tuyệt thế vô song, mặc đẹp một chút chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.”

Sở Du biết tính Vệ Uẩn vốn nói nhiều, chẳng qua kìm nén lâu ngày mà thôi.

Nàng mỉm cười, vỗ mặt Vệ Uẩn, đứng dậy nói: “Được rồi, đến lúc đó đẹp chết đệ.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng rủ mắt, vuốt ve hoa văn trên tay áo mình.

Nghĩ đến đây là lần đầu tiên bọn họ đi chơi, không biết tại sao nhịp tim chàng đập nhanh thêm vài nhịp.

***

Vệ Uẩn không lên tiếng.Có kinh nghiệm lần đầu tiên, Sở Du đã mạnh dạn hơn nhiều. Đợi lúc xoa bóp cho Vệ Uẩn, nàng vừa ấn vừa nói: “Đợi hai ngày nữa, ta sẽ đi dò la tin tức của Vệ Thu, Vệ Hạ và chiến trường. Mấy ngày này chúng ta không cần suy nghĩ gì cả, cứ nghỉ ngơi cho tốt.”“Được đấy.”【Vở kịch nhỏ】

Thẩm Vô Song: Ta từ chối ăn thức ăn cho chó. Tẩu tẩu, đệ chỉ muốn tự sản xuất thức ăn cho chó.

Bạch Thường: Biến.

Vệ Uẩn (ngoắc ngoắc ngón tay): Thẩm đại nhân, huynh tới đây một lát, ta có thứ hay ho cho huynh xem.

Thẩm Vô Song: Cái gì thế?

Vệ Uẩn vội thanh minh: “Nào có, tẩu tẩu đệ nghiêng nước nghiêng thành, tuyệt thế vô song, mặc đẹp một chút chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.”

Vệ Uẩn (ấn đầu vào chậu) : Ăn đi, ăn đi! Thức ăn cho chó mới ra lò đây, mau ăn đi!!!

Thẩm Vô Song: Khóc oà.

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

42 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

TỰ nhiên thấy nhớ A Uẩn ngày xưa quá, lúc mà chạy đi xem chị dâu Sở Du ấy

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Hình như bộ này toàn tình chị em ko nhỉ : bé uẩn chị Du, bé Hàn Mẫn chị SC, bé thầy thuốc và chị dâu?? à cả chị trưởng công chúa và triệu Nguyệt ..

42
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!