Chương 75
Đây là lần đầu tiên bọn họ đi chơi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du ngây ngốc lắng nghe, có chút mơ hồ.
Nếu như nói Thẩm Hữu là người do Triệu Nguyệt bồi dưỡng cài vào Bắc Địch, chính Triệu Nguyệt hiến kế cho Bắc Địch, mượn vụ án Bạch Đế Cốc khiến Diêu gia và Vệ gia đấu đá nhau, từ đó làm suy yếu Thuần Đức Đế, cuối cùng giúp hắn lên ngôi. Như vậy từ khi Tần Vương chết, hoặc là trước đó nữa, Triệu Nguyệt đã âm mưu chuyện này.
Thanh âm của đối phương dồn dập, nghe.
Vậy kiếp trước vì sao Triệu Nguyệt không xuất hiện?
Sở Du vắt óc suy nghĩ, tìm điểm mấu chốt mà mình bỏ sót.
Nàng chưa từng tiếp xúc với Triệu Nguyệt, Triệu Nguyệt ở tại phủ Trưởng công chúa, là cái gì của kiếp này đã thay đổi?
Cố Sở Sinh đã đếnầphủ Trưởng côngíchúa, hắn cóĪtiếp xúc vớiổTriệu Nguyệt, thậmịchí hắn cònỵngầm biết TriệuơNguyệt muốn chiếmĩlấy Hoa Kinh,³vì vậy chạyỹtới Phượng LăngêThành tránh hoạ.
LàἴCố Sở Sinh.
SởĨDu bừng tỉnh.
Kiếp]trước không hềấnghe thấy tinḹtức Triệu Nguyệt,ɪchỉ nghe nóiITrưởng công chúaờcó một namàsủng vô cùngÏsủng ái, nhưng}không lâu sauẻkhi Vệ gia:gặp nạn thìắhắn đã chết²rồi. Nếu nhưấdựa theo hiệnơnay suy đoán,ínăm đó ngườiằchết chính làỉTriệu Nguyệt.
Không cóḷCố Sở Sinhứgiúp đỡ, TriệuấNguyệt năm đóớđã bị Trưởngḽcông chúa sớmãphát giác, vìívậy bị Trưởngủcông chúa raftay trước. Màïkiếp này, CốéSở Sinh đếnưphủ Trưởng côngĭchúa, đương nhiênặsẽ giúp TriệuĺNguyệt.
Thế là TriệuẩNguyệt sống sót,éthừa dịp loạnừlạc cướp lấyịHoa Kinh đăngờcơ.
Vì thế giangĨsơn vụn vỡ,ỡbấp bênh bấtêổn.
Sao lại cóấkẻ như vậyợchứ?!
Sao lại cóīkẻ huỷ cảứmột quốc gia,ľgiết bảy vạnỉtướng sĩ nhiệtèhuyết, chỉ đểútranh cướp Hoàngĭvị?!
Dù cho làứThuần Đức Đếịcũng không thể¹có lòng dạïđộc ác đếnìvậy.
Sở Du từítừ nhận raĩđiểm này, khôngíkhỏi đổ mồởhôi lạnh ròngḻròng. Nhớ đếnıTriệu Nguyệt mặcẫtrường sam xanhİlam, dáng vẻểtươi cười trongựtrẻo, nàng khôngīkhỏi khiếp sợ.
VệéUẩn thấy nàngЇsững sờ thìIlo lắng hỏi:Į“Tẩu tẩu?”
“Ừ,ớkhông sao.” SởớDu lhoàn hồn,ïcúi đầu vội(nói: “Không sao,ắta chỉ ngẩnĪngười thôi.”
Nàngũcúi thấp đầu,ảtiếp tục ấnľchân cho chàng.ịVệ Uẩn lẳngủlặng ngắm nhìn,¹người này đangơở bên cạnhĩnhư thế khiếnĩchàng khi nóiẻđến những chuyệnıtranh giành đấuЇđá kia bỗngḻcảm thấy bìnhấlặng.
Cuối cùng chàngêcũng phát hiện,ẵdường như chàngịđã dần dầnľthoát ra khỏiưcái chết củaẫphụ thân vàẳhuynh trưởng.
Chàng vốnỏcho rằng mìnhỷsẽ nhớ cảɪđời, hận cảừđời, giống nhưĬvĩnh viễn sốngЇtrong cái ngàyỷmùng bảy thángĩchín kia, chàngèlật giở từngïthi thể mộtĪtrong sơn cốc,Ïtìm người thânîmình.
Nhưng bây giờưkhi chàng bìnhắtĩnh nhắc đếnẽnhững âm mưuĬquỷ kể kia,ỡchàng đã khôngĮcòn nhớ tới(hôm đó mình]đã quỳ gốiẹtrên đất khócïđến đau đớnịtim gan. Chàngịnghĩ hẳn là°mình đã cóẩcơ hội thoátíra.
Chàng im lặngĩnhìn Sở Du.ἱMột lát sau,ỹThẩm Vô Songịbước vào, gõẳcửa nói: “Đếnđgiờ rồi, ăn,cơm thôi.”
Ngheígọi, Sở Duạcẩn thận kéoáống quân Vệ,Uẩn xuống, ômĨchàng ngồi lênἰxe lăn, sauĮđó đẩy raẻphòng ăn.
Đến phòngĨăn, Thẩm KiềuạKiều và ngườiĮphụ nữ gặpảlúc nãy đangĩchia thức ăn.ỵThẩm Vô Songĩnhảy vào, vuiịvẻ nói: “Tẩuâtẩu, đệ giúpỷngười.”
“Ngồi đi.”ìNữ tử mỉmἴcười trừng mắtỡnhìn hắn, đặtÏđũa xuống, oánữgiận nói: “Đệḷmuốn giúp saoừkhông đến sớm,³cơm nước xongỷxuôi mới chạyỉtới ân cần,ẵgiả bộ tốtùbụng.”
“Tẩu tẩuḹđừng nói vậy.”ỉThẩm Vô Songɪngồi xuống cầmịđũa lên, gọiỉVệ Uẩn và[Sở Du đến,ỗngước mắt nhìnậnữ tử kiaìnói: “Không phải¸đệ đang trịũbệnh kiếm tiềnínuôi gia đìnhợđó sao?”
“Vừaềrồi cháu thấyằrõ thúc lườiểbiếng.”
Thẩm KiềuЇKiều lên tiếng,ìThẩm Vô Songḽlập tức trừngâcô bé: “Conḹnít đừng lắmữchuyện!”
Thẩm KiềuễKiều trợn mắt,ĭThẩm Vô Songḻnhìn nữ tửẫnịnh nọt: “Đóừchẳng phải làìdo đệ mệtởquá sao?”
Nữîtử lắc đầuỉcười, bất đắcởdĩ nói: “Đệằđấy.”
Ba ngườiớnói nói cườiÍcười. Sở Duéđỡ Vệ Uẩnỹngồi xuống, ngườiἲnữ tử kiaụgật đầu thiấlễ với VệɩUẩn và Sở}Du: “Thiếp thânἵBạch Thường, raớmắt nhị vị.”Ï
“Tại hạ VệềUẩn.”
“Thiếp thânịSở Du.”
SởɩDu và VệḹUẩn đồng thờiễlên tiếng, xemònhư chào hỏiĨBạch Thường. ThẩmἰVô Song thấyἰbọn họ kháchẻsáo, chỉ vàoĨbàn ăn nói:¸“Được rồi, đừngīkhách khí nữa,ưăn đi.”
SởửDu và VệịUẩn cũng khôngểcâu nệ. VệọUẩn không thểĨngồi quỳ, chỉÎcó thể dựa)lên ghế, duỗiìthẳng hai chân,ẽđương nhiên cáchọbàn khá xa.ỵSở Du gắpľđồ ăn choỡchàng, Vệ Uẩnãcũng không hềỵngượng ngùng, thảnīnhiên mà ăn.ẵThỉnh thoảng chàngīngẩng đầu, thấyļSở Du nhìnờchàng, hai người¹lại nhìn nhauİcười, Sở Duịliền hỏi: “Muốnἱăn gì?”
ThẩmừVô Song thấyôvậy, không biếtạtại sao lạijcảm thấy hơi‹khó chịu. Hắn[thò đầu qua,fnhìn Bạch Thườngỉnói: “Tẩu tẩu,ãđệ cũng muốnígắp đồ ăn.”}
Vệ Uẩn vàẵSở Du đồngóthời cứng đờ.ỉBạch Thường lậpítức lạnh mặt,ếtức giận nói:â“Không có phépợtắc!”
Thẩm VôạSong nhún vai,ắrụt đầu lại.
VệẫUẩn và SởọDu nhìn nhau,īcảm giác kỳíquái ban đầuỉcàng tăng thêmïmột chút.
Sau khiỳăn cơm xong,úThẩm Vô Songésắp xếp gian[phòng cho haiộngười. Cả haiõđều không kểľrõ thân phậnĩvới Thẩm VôíSong, cho nênỉhắn chỉ bốớtrí một gianầphòng.
Vào phòng, SởịDu bắt đầu¸trải giường chiếu.,Vệ Uẩn ngồiịtrên xe lăn,inhìn bóng ngườiİlúi húi sauìrèm. Người nọộkhom lưng trảiìgiường, chàng cảmịthấy trong lòngắnhư có gì¸đó trào dâng.
Chàngïvẫn luôn nghĩợđây là mộtẽcuộc hành trìnhủđặc biệt.
Ở đây,ưchàng đã quênἲbản thân mìnhitên Vệ Uẩn,‹cũng không nhớếngười này tênĩSở Du. Chỉổđơn giản làỉchàng gặp đượcớmột cô nươngỉmình thích, ngheịtheo lòng mình,Ĩđi cùng nàngèhết đoạn đườngộnày.
Thế nhưng choĩđến thời khắcÎnày, chàng mớiíphát hiện bảnýthân mình vẫnỡkhông tháo đượcígút mắc này.
Chàngômiết tay vịnẩxe lăn, khànàgiọng lên tiếng:ẹ“Tẩu tẩu, đệìđi xin thêmồmột gian phòngịnữa.”
“Không sao.”ἴSở Du đứngịbên trong cười²nói: “Ta trải,giường cho đệ{rồi, đệ ngủôtrong này, taïngủ trên sậpịnhỏ ở gianứngoài. Đệ điἲdứng bất tiện,)buổi tối cóἵchuyện gì thìácứ gọi ta.
“Nhưng¸mà…”
“Đừng kiểuúcách quá.”
SởľDu đứng thẳng‹người, ôm ngangàVệ Uẩn, đặtẩlên giường, cườiïnói: “Thời điểmìđặc biệt, taôchăm sóc đệửlà lẽ đươngĪnhiên.”
Vệ Uẩnẫkhông lên tiếng,ừchàng ngẩn ngơốnhìn nàng.
Nàng cúiõngười ở bênỏtrên chàng, tócɪrũ xuống, phủ:hai bên máịchàng.
Nàng che khuấtợánh sáng, khiếnicả thế giớiựđều là hìnhùbóng nàng. SởữDu nhìn thấyἲánh mắt củaồVệ Uẩn, khôngìkhỏi sững người.
Nhữngílời vừa rồiɪvốn chỉ vờḽbạo gan màánói, bây giờỵbị cái ngườiợnày nhìn nhưỏthế, nàng bỗngịsinh ra đôiÍchút ngượng ngùng.đSở Du cốờtỏ vẻ bìnhỉtĩnh, đứng thẳngýngười, cười nói:]“Xong rồi, đệõngủ đi, taἴra ngoài ngủ.”ô
Dứt lời, nàng lập tức đi ra ngoài, bước chân có chút hỗn loạn.
Vệ Uẩn (ấn đầu vào chậu) : Ăn đi, ăn đi! Thức ăn cho chó mới ra lò đây, mau ăn đi!!!
Vệ Uẩn nằm trên giường. Một lát sau, chàng cất tiếng gọi: “Tẩu tẩu.”
Vệ Uẩn cúi đầu, ngồi ở mép giường, không nói.
Sở Du không nhắc tới tai nạn của Vệ Uẩn, sau khi bưng nước cho chàng rửa mặt, nàng lại đẩy chàng đi ngâm nước thuốc.“Ừ?”
Giọng Vệ Uẩn ấp úng, dường như hơi ngượng ngùng.
Sở Du đáp: “Rồi, ngài yên tâm.”Sở Du ở gian ngoài cách rèm đáp lời. Vệ Uẩn nuốt nước miếng, gian nan nói: “Hay là người ngủ trên giường đi, đệ ngủ trên sập cũng được.”
***Vệ Uẩn (ngoắc ngoắc ngón tay): Thẩm đại nhân, huynh tới đây một lát, ta có thứ hay ho cho huynh xem.Sở Du cười khẽ: “Vóc dáng đệ cao hơn ta, ngủ ở đây sẽ chật. Hơn nữa làm gì có chuyện để bệnh nhân ngủ trên sập?”
“Ừ?”
【Vở kịch nhỏ】
Vệ Uẩn biết Sở Du đã quyết định thì không dễ dàng thay đổi. Chàng nằm trên giường, cũng không nói thêm lời nào.
Thế nhưng khi yên ổn nằm trên giường, đắp chăn, nhìn tua rua treo trên giường nhẹ nhàng đung đưa trong đêm, đầu chàng lại toàn là hình ảnh Sở Du xoay lưng về phía chàng trải giường.“Có muỗi, đệ tự đánh mặt mình sưng?”
Vệ Uẩn đáp lời. Sở Du đứng dậy, xoa đầu chàng một phen. Vệ Uẩn nhíu mày, nghiêm túc nói: “Tẩu đừng xoa đầu đệ.”
Chàng lắng nghe tiếng hít thở bên ngoài.
Nàng vừa nói thế, Vệ Uẩn càng ấm ức. Nhưng chàng cảm thấy càng nói chỉ càng tỏ rõ mình ấu trĩ, thế là chàng chỉ im lặng, không lên tiếng nữa.
Thật kỳ lạ, lúc ở thôn quê hoang vắng, nàng ở cách chàng còn gần hơn, nhưng chàng lại không hề nghĩ ngợi điều gì.
“Được đấy.”Thế nhưng khi yên ổn nằm trên giường, đắp chăn, nhìn tua rua treo trên giường nhẹ nhàng đung đưa trong đêm, đầu chàng lại toàn là hình ảnh Sở Du xoay lưng về phía chàng trải giường.
Thẩm Vô Song: Cái gì thế?Có một khắc, dường như do đèn quá mờ, chàng bỗng cảm thấy Sở Du tại khoảnh khắc đó tựa như đang mặc giá y màu đỏ.
Tim Sở Du thắt lại, Thẩm Vô Song rối rắm một lúc, rồi lại nói: “Có hơi đau.”
Vệ Uẩn siết chặt tay. Một lát sau, chàng tàn nhẫn tát chính mình một cái.Nàng mặc giá y, đang trải giường cho chàng.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên, Sở Du đã mạnh dạn hơn nhiều. Đợi lúc xoa bóp cho Vệ Uẩn, nàng vừa ấn vừa nói: “Đợi hai ngày nữa, ta sẽ đi dò la tin tức của Vệ Thu, Vệ Hạ và chiến trường. Mấy ngày này chúng ta không cần suy nghĩ gì cả, cứ nghỉ ngơi cho tốt.”
Vệ Uẩn siết chặt tay. Một lát sau, chàng tàn nhẫn tát chính mình một cái.
Vệ Uẩn lắc đầu: “Không muốn chuẩn bị gì cả.”Nàng gật gù.
Đau đớn khiến chàng tỉnh táo lại một chút. Chàng co ro người, đè nén tất cả dục vọng xuống.
Vệ Uẩn biết Sở Du đã quyết định thì không dễ dàng thay đổi. Chàng nằm trên giường, cũng không nói thêm lời nào.
Chàng cảm thấy bản thân ghê tởm, vô cùng ghê tởm.
Một đêm giày vò đến bình minh. Khi Sở Du tỉnh giấc, nàng cuốn rèm xem Vệ Uẩn thì phát hiện trên mặt chàng sưng đỏ một mảng.
Sở Du bưng chậu nước ra ngoài, tìm Thẩm Vô Song hỏi: “Thẩm đại phu, ngài xem khi nào sức khỏe Tiểu Thất tốt hơn, ta có thể dẫn chàng ra ngoài dạo chơi không?”
Nàng ngẩn người, lo lắng hỏi: “Đệ bị sao thế?”
Bạch Thường: Biến.Vệ Uẩn cúi đầu, ngồi ở mép giường, không nói.
“Còn chuyện này nữa.” Thẩm Vô Song gọi Sở Du lại, Sở Du quay đầu. Thẩm Vô Song do dự một lúc mới chậm rãi nói: “Nếu như bảy ngày sau chân Vệ Uẩn vẫn không tốt hơn, có lẽ ta phải sử dụng thuốc mạnh.”
Sở Du khoát tay áo, không hề nhiều lời, xoay người đi tìm Vệ Uẩn. Sau khi báo tin đi chơi cho chàng biết, nàng chải tóc cho chàng, nói: “Đệ có muốn chuẩn bị gì không?”
Sở Du bước tới, vươn tay sờ lên mặt Vệ Uẩn. Vệ Uẩn nghiêng đầu đi, bình tĩnh nói: “Có muỗi, đệ tự đánh.”
Chàng lắng nghe tiếng hít thở bên ngoài.Sở Du khó tin, Vệ Uẩn không nói gì. Nàng nhìn dáng vẻ kỳ quặc của chàng thì không nhịn được bật cười.“Có muỗi, đệ tự đánh mặt mình sưng?”
Sở Du khó tin, Vệ Uẩn không nói gì. Nàng nhìn dáng vẻ kỳ quặc của chàng thì không nhịn được bật cười.
Nhưng nghĩ một hồi, chàng lại nói: “Tẩu tẩu mặc đẹp một chút.”Thẩm Vô Song: Ta từ chối ăn thức ăn cho chó. Tẩu tẩu, đệ chỉ muốn tự sản xuất thức ăn cho chó.Phải rồi, đập muỗi mà đập mặt mình sưng vù cũng là chuyện mất mặt.
Sở Du không nhắc tới tai nạn của Vệ Uẩn, sau khi bưng nước cho chàng rửa mặt, nàng lại đẩy chàng đi ngâm nước thuốc.
Sở Du cười khẽ: “Vóc dáng đệ cao hơn ta, ngủ ở đây sẽ chật. Hơn nữa làm gì có chuyện để bệnh nhân ngủ trên sập?”Có kinh nghiệm lần đầu tiên, Sở Du đã mạnh dạn hơn nhiều. Đợi lúc xoa bóp cho Vệ Uẩn, nàng vừa ấn vừa nói: “Đợi hai ngày nữa, ta sẽ đi dò la tin tức của Vệ Thu, Vệ Hạ và chiến trường. Mấy ngày này chúng ta không cần suy nghĩ gì cả, cứ nghỉ ngơi cho tốt.”
Nàng ngẩn người, lo lắng hỏi: “Đệ bị sao thế?”“Vâng.”
Có một khắc, dường như do đèn quá mờ, chàng bỗng cảm thấy Sở Du tại khoảnh khắc đó tựa như đang mặc giá y màu đỏ.“Đệ có việc gì muốn làm không?”
Sở Du gật đầu nói: “Ừ, để ta hỏi Thẩm Vô Song thử xem. Nếu hắn nói được, ta dẫn đệ ra ngoài.”Vệ Uẩn nằm trên giường. Một lát sau, chàng cất tiếng gọi: “Tẩu tẩu.”
Vệ Uẩn không lên tiếng.
Sở Du nghệch ra, sau đó không nén được mà bật cười.
Sở Du ngước mắt nhìn chàng: “Từ khi quen biết đệ, ta chưa từng thấy đệ nghỉ ngơi. Nhân dịp mấy ngày này, đệ không có gì muốn làm à?”
“Đệ có việc gì muốn làm không?”
“Muốn, đệ muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
Sở Du ở gian ngoài cách rèm đáp lời. Vệ Uẩn nuốt nước miếng, gian nan nói: “Hay là người ngủ trên giường đi, đệ ngủ trên sập cũng được.”Giọng Vệ Uẩn ấp úng, dường như hơi ngượng ngùng.
Chàng cảm thấy bản thân ghê tởm, vô cùng ghê tởm.Sở Du gật đầu nói: “Ừ, để ta hỏi Thẩm Vô Song thử xem. Nếu hắn nói được, ta dẫn đệ ra ngoài.”
Sở Du biết tính Vệ Uẩn vốn nói nhiều, chẳng qua kìm nén lâu ngày mà thôi.
Vệ Uẩn đáp lời. Sở Du đứng dậy, xoa đầu chàng một phen. Vệ Uẩn nhíu mày, nghiêm túc nói: “Tẩu đừng xoa đầu đệ.”
Nàng mỉm cười, vỗ mặt Vệ Uẩn, đứng dậy nói: “Được rồi, đến lúc đó đẹp chết đệ.”
Sở Du nhướng mày, lấy làm lạ. Vệ Uẩn nghẹn một hồi mới nói: “Tẩu làm thế trông như đệ còn nhỏ lắm vậy.”
Sở Du nghệch ra, sau đó không nén được mà bật cười.
Nàng gật gù.
Thẩm Vô Song: Khóc oà.“Ờ ờ, đệ không nhỏ, không nhỏ.”
Phải rồi, đập muỗi mà đập mặt mình sưng vù cũng là chuyện mất mặt.Nàng vừa nói thế, Vệ Uẩn càng ấm ức. Nhưng chàng cảm thấy càng nói chỉ càng tỏ rõ mình ấu trĩ, thế là chàng chỉ im lặng, không lên tiếng nữa.
Đau đớn khiến chàng tỉnh táo lại một chút. Chàng co ro người, đè nén tất cả dục vọng xuống.
Sở Du bưng chậu nước ra ngoài, tìm Thẩm Vô Song hỏi: “Thẩm đại phu, ngài xem khi nào sức khỏe Tiểu Thất tốt hơn, ta có thể dẫn chàng ra ngoài dạo chơi không?”
Sở Du ngước mắt nhìn chàng: “Từ khi quen biết đệ, ta chưa từng thấy đệ nghỉ ngơi. Nhân dịp mấy ngày này, đệ không có gì muốn làm à?”
“Vâng.”
“Được đấy.”
Thẩm Vô Song đang tìm thuốc: “Đúng lúc hai ngày nữa là lễ thắp đèn ở Sa Thành, ta và tẩu tẩu cũng muốn đi, đến lúc đó ta dẫn hai người đi. Có điều ta nói trước…” Thẩm Vô Song quay đầu lại, nhìn Sở Du nói: “Người, cô lo.”
Sở Du đáp: “Rồi, ngài yên tâm.”
Thẩm Vô Song đang tìm thuốc: “Đúng lúc hai ngày nữa là lễ thắp đèn ở Sa Thành, ta và tẩu tẩu cũng muốn đi, đến lúc đó ta dẫn hai người đi. Có điều ta nói trước…” Thẩm Vô Song quay đầu lại, nhìn Sở Du nói: “Người, cô lo.”“Còn chuyện này nữa.” Thẩm Vô Song gọi Sở Du lại, Sở Du quay đầu. Thẩm Vô Song do dự một lúc mới chậm rãi nói: “Nếu như bảy ngày sau chân Vệ Uẩn vẫn không tốt hơn, có lẽ ta phải sử dụng thuốc mạnh.”
Tim Sở Du thắt lại, Thẩm Vô Song rối rắm một lúc, rồi lại nói: “Có hơi đau.”
Sở Du không lên tiếng. Lát sau, nàng thở ra một hơi khó nhọc.
Vệ Uẩn không lên tiếng.
“Không sao.” Nàng nói: “Có ta ở đây.”
Thẩm Vô Song rít một tiếng, che một bên mặt, bất mãn nói: “Các người đủ rồi nha, ê răng chết ta.”
Sở Du khoát tay áo, không hề nhiều lời, xoay người đi tìm Vệ Uẩn. Sau khi báo tin đi chơi cho chàng biết, nàng chải tóc cho chàng, nói: “Đệ có muốn chuẩn bị gì không?”
Thẩm Vô Song rít một tiếng, che một bên mặt, bất mãn nói: “Các người đủ rồi nha, ê răng chết ta.”
Vệ Uẩn lắc đầu: “Không muốn chuẩn bị gì cả.”
“Muốn, đệ muốn ra ngoài đi dạo một chút.”Nhưng nghĩ một hồi, chàng lại nói: “Tẩu tẩu mặc đẹp một chút.”
“Ờ ờ, đệ không nhỏ, không nhỏ.”“Không sao.” Nàng nói: “Có ta ở đây.”Nàng mặc giá y, đang trải giường cho chàng.Sở Du lấy trâm ngọc búi tóc cho chàng, bất mãn nói: “Sao hả, chê ta xấu à?”
Thật kỳ lạ, lúc ở thôn quê hoang vắng, nàng ở cách chàng còn gần hơn, nhưng chàng lại không hề nghĩ ngợi điều gì.
Vệ Uẩn vội thanh minh: “Nào có, tẩu tẩu đệ nghiêng nước nghiêng thành, tuyệt thế vô song, mặc đẹp một chút chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.”
Sở Du biết tính Vệ Uẩn vốn nói nhiều, chẳng qua kìm nén lâu ngày mà thôi.
Nàng mỉm cười, vỗ mặt Vệ Uẩn, đứng dậy nói: “Được rồi, đến lúc đó đẹp chết đệ.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng rủ mắt, vuốt ve hoa văn trên tay áo mình.
Nghĩ đến đây là lần đầu tiên bọn họ đi chơi, không biết tại sao nhịp tim chàng đập nhanh thêm vài nhịp.
***
Vệ Uẩn không lên tiếng.Có kinh nghiệm lần đầu tiên, Sở Du đã mạnh dạn hơn nhiều. Đợi lúc xoa bóp cho Vệ Uẩn, nàng vừa ấn vừa nói: “Đợi hai ngày nữa, ta sẽ đi dò la tin tức của Vệ Thu, Vệ Hạ và chiến trường. Mấy ngày này chúng ta không cần suy nghĩ gì cả, cứ nghỉ ngơi cho tốt.”“Được đấy.”【Vở kịch nhỏ】
Thẩm Vô Song: Ta từ chối ăn thức ăn cho chó. Tẩu tẩu, đệ chỉ muốn tự sản xuất thức ăn cho chó.
Bạch Thường: Biến.
Vệ Uẩn (ngoắc ngoắc ngón tay): Thẩm đại nhân, huynh tới đây một lát, ta có thứ hay ho cho huynh xem.
Thẩm Vô Song: Cái gì thế?
Vệ Uẩn vội thanh minh: “Nào có, tẩu tẩu đệ nghiêng nước nghiêng thành, tuyệt thế vô song, mặc đẹp một chút chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.”
Vệ Uẩn (ấn đầu vào chậu) : Ăn đi, ăn đi! Thức ăn cho chó mới ra lò đây, mau ăn đi!!!
Thẩm Vô Song: Khóc oà.
TỰ nhiên thấy nhớ A Uẩn ngày xưa quá, lúc mà chạy đi xem chị dâu Sở Du ấy
Hình như bộ này toàn tình chị em ko nhỉ : bé uẩn chị Du, bé Hàn Mẫn chị SC, bé thầy thuốc và chị dâu?? à cả chị trưởng công chúa và triệu Nguyệt ..