Chương 76
A Du, nàng đến đây
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Có thuốc ngâm của Thẩm Vô Song, vết thương trên người Vệ Uẩn lành nhanh hơn, nhưng chân vẫn chưa có cảm giác. Sáng sớm Sở Du xoa bóp chân cho chàng, buổi chiều ra ngoài dò la tin tức.
Tái cố gắng mấy thế hệ, tổng có thể.
Khu vực Sa Thành thuộc kiểm soát của bộ lạc phản chiến Bắc Địch, cũng là thành trì giao thương lớn, là nơi cung cấp quân nhu trọng yếu của Bắc Địch. Thế nên dù cho bên ngoài chiến tranh khói lửa, Sa Thành vẫn không hề bị ảnh hướng như cũ. Người khắp trời Nam biển Bắc tuôn ra, dân chúng các nước ung dung qua lại trên phố.
Coi tiền như rác nhóm đừng buông tha cho a.
Ban đầu Sở Du còn hơi căng thẳng, nhưng qua hai ngày, nàng nhận ra Sa Thành này vốn có rất nhiều người Đại Sở sinh sống. Ví dụ như Thẩm Vô Song và Bạch Thường chính là vì tị nạn nên đến đây, nàng có che giấu hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thế là nàng buông lỏng cảnh giác, sau giờ ngọ thì đi dạo sòng bạc, đến trà lâu uống trà, nghe ngóng tin tức các nơi.
Triệu Nguyệt là kẻ cóệnăng lực, hắnăvà Cố SởfSinh ở hậuậphương nhanh chóngἰđiều chỉnh lạiếquốc lực ĐạiĩSở, bắt giamẳDiêu Dũng, sauóđó để SởĪLâm Dương, TốngằThế Lan, TầnḻThời Nguyệt phânĩchia quản lýĬquân lực, đãĮliên tục thuốhồi phần lớn¸đất đai ĐạiıSở.
Còn Bắc Địch)lại nổi lênừnội chiến. TôịTra chiếm BắcịĐô, tự lậpľlàm vua. TôỉXán chạy tớiἵbộ lạc TraơĐồ, giằng coịvới Tô Tra.¹Dưới tình huốngủnhư vậy, mộtỉmặt Tô Traêphải đề phòngîTô Xán, một}mặt phải phòngýthủ mặt trậnểchính. Dù choἲBắc Địch dũngɪmạnh thiện chiếnícũng tỏ raỉđuối sức.
Sở Duốlắng nghe tin}tức, suy đoánỉcó lẽ không:bao lâu nữaĩTô Tra sẽ¹cầu hoà luiĮbình. Nàng vềἶđến nhà, hào°hứng chia sẻătin tức nàyâvới Vệ Uẩn.ἳVệ Uẩn nghe°nhưng không lênḹtiếng, Sở Duủlấy làm lạ:ở“Tiểu Thất, saoệđệ không vui?”ẫ
Vệ Uẩn bưngẹtrà, chậm rãiỉngước mắt, muốnănói chút gì¹đó, nhưng rốtìcuộc lại khôngἱnói ra.
Vì saoẵchàng không vui?
TriệuỗNguyệt đắc thế,ẳbây giờ hắnỉta quản lýḻđất nước trậtỡtự đâu vàoıđấy, sao chàngỉcó thể vuiểđược?
Nếu như TriệuìNguyệt xấu xađmột chút, TriệuỉNguyệt ghê tởmỉmột chút giốngínhư Thuần ĐứcĺĐế, vậy chàngầlập tức dựngícờ khởi nghĩa,ộdấy binh tạoĪphản, dứt khoátệthoải mái.
Nhưng tìnhïhình hôm nayýlại cứ nhưìthế. Triệu NguyệtĬđã làm chuyệnờxấu, nhưng mỗiḷmột chuyện hắnìlàm bây giờởđều hợp tìnhɩhợp lý. Nếu°chàng phản hắnờthì chính làđmột trận sinhêlinh đồ thán.
Suyjcho cùng VệíUẩn cũng khôngĨphải Triệu Nguyệt,ĩkhông thể lấyĩtính mạng vạnệngười đánh đổiįtư thù.
Nhưng rốtộcuộc thù nhà²vẫn chôn dướiĪđáy lòng, chàngỉcúi đầu, khôngọnói. Chàng sợïnếu nói raỏnhững suy nghĩỉnày, Sở Duảsẽ vì thếẫkhinh thường.
Chàng nhấpìmột ngụm trà,êlãnh đạm hỏi:ế“Hôm nay làụlễ thắp đèn?”ử
Sở Du ngẩnìngười, vui vẻ{nói: “Lễ buổi³tối, có điềufThẩm tiên sinhɨđã nói…” SởIDu hơi loậlắng: “Đệ khôngíthể đi dạo‹quá lâu. Taĭdẫn đệ điḽlòng vòng phụĺcận, hắn chuẩnĺbị sẵn bữaừtối, chúng taởvề đến yíquán ngắm đènătrời…”
Dứt lời,ỹdường như SởềDu sợ chàngɩthất vọng: “Nhưngưđệ đừng lo,Ĩchờ đệ khoẻɪhơn, ta sẽộlại dẫn đệïđi dạo.”
VệỉUẩn cười khẽ:ì“Đệ cũng đâu)phải con nít.”ĩ
Sở Du congikhoé môi, khôngụnhiều lời nữa.
Nàngἱđứng dậy raįngoài, đi bưngửđồ ăn vặtứcho Vệ uẩn.
Đợiļđến tối, VệḽUẩn vẫn cònĨở trong phòng,đọc sách, bỗngẩnhiên thấy ThẩmıVô Song chuiïvào, vỗ lênỳxe lăn chàngăhỏi: “Huynh đệ,ẳgiúp ta mộtïchuyện nhé?”
Vệ¸Uẩn nhướng mày,ínhìn Thẩm VôịSong đứng trướcĩmặt chàng xoayâmột vòng: “Cậuửthấy bộ y²phục này đẹpờkhông?”
Thẩm VôùSong mặc mộtibộ đồ trắng,ẳtrông toát lênìvài phần tiênụkhí. Vệ UẩnĮgật đầu: “Cũng)được.”
Thẩm VôẻSong nhíu mày,Īchạy ra mặtợsau bình phong,êsột sột soạtòsoạt, rồi lạiãđi ra: “Cònửbộ này?”
VệīUẩn tiếp tụcợgật đầu: “Khôngítệ.”
Thẩm VôằSong lại chạy°về bình phong.
Cứjđổi liên tục[năm bộ y³phục như thế,ỉcuối cùng VệḷUẩn chịu hếtằnổi, cau màyĨhỏi: “Rốt cuộcứhuynh đang làmĩcái gì?”
“Huynhũđệ, cậu xemíbộ này thếÎnào?”
Thẩm VôɨSong hết sứcịhào hứng, VệįUẩn cố nénīgiận, gật đầu:í“Đẹp.”
“Được rồi.”ỉ
Thẩm Vô Songïmặc trường samImàu hồng nhạtằthêu hoa, lấyìdây buộc màuĭxanh ngọc cộtẩtóc nửa đầu,ýphối thêm câyìquạt vẽ hoaἴđào, trông hết:sức thanh tao.ỹHắn hất tóc,ἵnhếch miệng cười)một tiếng: “Taĩcũng cảm thấyựta mặc yìphục này rấtÎmê người.”
MặtẩVệ Uẩn khôngõcảm xúc. ThẩmỉVô Song nhìnặchàng: “Chậc chậc,ἲtối nay raêngoài chơi, cậuịthay đổi cáiЇmàu trắng chếtichóc của cậuĨmột chút đi,ủta nhìn màổthẩm mỹ têầliệt hết rồi.”ḽ
Vẻ mặt VệủUẩn không tỏἴvẻ gì, lạnhἶnhạt nói: “Biến.”Ï
Thẩm Vô SongĬnhún vai, xoayịngười đi ra,únhưng vừa bướcìtới cửa lạiổnghe người bênıtrong gọi lại:ờ“Khoan đã.”
ThẩmÎVô Song nghiêngỏđầu nhìn chàng,ịthấy Vệ UẩnĪngoảnh mặt nhìnỉchằm chằm ngoàiἰcửa sổ, đôiἵtai hơi ửngïđỏ: “Trong ngănãtủ của taícó một bộũtrường sam màuổxanh lam, huynhílấy ra choĩta.”
Thẩm VôÍSong bày raìvẻ mặt [“Ta biết ngayẳmà” , quayἳvề lấy y}phục cho VệãUẩn.
Sau khi giúpíVệ Uẩn mặcἵy phục tửḷtế, hắn dựaếtheo hướng dẫn)của Vệ Uẩnĭmà búi phátựquan giúp chàng.
VệậUẩn lớn rấtỡnhanh, khuôn mặtἴbấy giờ đãỗpha lẫn nétịthiếu niên vàđthanh niên. Sauẽkhi chàng độiïphát quan, liềnỉlập tức hiệnýlên vẻ chữngýchạc rất nhiều.ἰBên ngoài truyềnụđến tiếng gõ°cửa của ThẩmêKiều Kiều, phấn°khích gọi: “Tiểu°thúc, đi thôi.”í
“Được rồi, taỉbiết rồi.” ThẩmềVô Song cắmịtrâm tóc vào)phát quan, đểỉVệ Uẩn ngẩngļđầu nhìn mìnhítrong gương, vỗụvai chàng hỏi:ì“Được chứ huynhọđệ?”
“Ừm.” Vệ Uẩn lên tiếng đáp, chàng ngẫm nghĩ rồi cảm thấy hẳn nên khen một tiếng: “Cũng được.”
Vệ Uẩn: “A Du, nàng đến đây.”
Tác giả có lời muốn nói:Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng ngước mắt nhìn Sở Du. Dưới ánh đèn, đốm sáng li ti lạc vào đôi mắt Sở Du. Có một khắc, chàng cảm thấy người này cách chàng rất rất xa, xa đến độ giống như giữa bọn họ cách nhau thời gian mười mấy năm.Thẩm Vô Song “Chậc” một tiếng, đẩy Vệ Uẩn ra ngoài. Hai người chờ trên hành lang một chốc đã nghe thấy Bạch Thường và Sở Du cười nói đi đến, Thẩm Vô Song và Vệ Uẩn đồng thời nhìn sang. Dưới ánh đèn, nụ cười của hai cô gái tựa như mang cả nắng xuân.
Thẩm Vô Song “Chậc” một tiếng, đẩy Vệ Uẩn ra ngoài. Hai người chờ trên hành lang một chốc đã nghe thấy Bạch Thường và Sở Du cười nói đi đến, Thẩm Vô Song và Vệ Uẩn đồng thời nhìn sang. Dưới ánh đèn, nụ cười của hai cô gái tựa như mang cả nắng xuân.Vệ Uẩn rất ít khi thấy Sở Du cười thoải mái như vậy. Rời khỏi Hoa Kinh giống như có thể ăn thịt người kia, con người này dường như sống lại, sức sống bừng bừng, như hoa sen mọc lên từ trong nước sớm mai, khẽ khàng lay động là có thể vẩy sương sớm xuống mặt nước, cánh hoa khẽ run.
Sở Du ngẩn người, nàng ngước mắt nhìn. Nếu như nàng thật sự mười sáu tuổi, có lẽ nàng sẽ cảm thấy rất hứng thú với những đồ vật này. Nhưng nàng không còn mười sáu tuổi nữa, người càng lớn tuổi thì càng khó cảm giác được thích hay không thích. Mọi thứ sẽ ngày càng bình đạm, cuộc sống tựa như một vũng nước tù, ngày càng phẳng lặng.Chàng không chớp mắt nhìn Sở Du bước đến trước mặt mình, nghe nàng cười hỏi: “Thế nào, ta không lừa chàng đúng không? Đẹp chứ?”
Sơn hà tuế nguyệt(*) kia đều rơi vào mắt chàng, Vệ Uẩn dịu dàng cất tiếng:
Vệ Uẩn rất ít khi thấy Sở Du cười thoải mái như vậy. Rời khỏi Hoa Kinh giống như có thể ăn thịt người kia, con người này dường như sống lại, sức sống bừng bừng, như hoa sen mọc lên từ trong nước sớm mai, khẽ khàng lay động là có thể vẩy sương sớm xuống mặt nước, cánh hoa khẽ run.Vệ Uẩn rủ mắt, cúi đầu mỉm cười: “Đẹp.”
Vệ Uẩn: “Triệu Nguyệt, ngươi đến đây.”“Được rồi.” Sở Du đẩy xe lăn Vệ Uẩn, cười nói: “Đi thôi.”
“Ừm.” Vệ Uẩn lên tiếng đáp, chàng ngẫm nghĩ rồi cảm thấy hẳn nên khen một tiếng: “Cũng được.”
Đều là “đến đây”, tại sao giữa người và người lại khác biệt lớn như vậy?
Nàng nhìn người trên phố nhộn nhịp tấp nập, có tiểu cô nương đội hoa tươi tết thành vòng hoa trên đỉnh đầu tươi cười chạy ngang. Ánh mắt Sở Du rơi xuống vòng hoa, mỉm cười, rồi lại dời mắt.
Thẩm Vô Song bế Thẩm Kiều Kiều, nói với mọi người: “Đi đi, ta dẫn hai người đi dạo một chút.”
Nói xong, đoàn người đi ra cửa. Mở cửa ra là một đoạn đường nhỏ mờ tối, y quán ở chỗ vắng vẻ, đường nhỏ tối đen đến không nhìn thấy năm ngón. Sở Du và Vệ Uẩn không nói chuyện, bỗng nghe thấy tiếng Thẩm Vô Song vui vẻ nói: “Tẩu tẩu, người không thấy đường, đệ dắt tẩu đi!”
(*) Sơn hà tuế nguyệt (núi sông năm tháng): một cách diễn đạt trong thi từ, ý chỉ “năm tháng trôi qua”Vệ Uẩn, Sở Du: “…”
Vệ Uẩn rủ mắt, cúi đầu mỉm cười: “Đẹp.”Sở Du nghĩ ngợi, lẳng lặng đẩy xe lăn chậm lại một chút, cách xa Thẩm Vô Song và Bạch Thường. Vệ Uẩn cũng tự nhiên cảm thấy hơi lúng túng.
Chàng không kiềm được giơ tay nắm tay áo Sở Du. Sở Du lấy làm lạ nhìn chàng, cười hỏi: “Sao vậy?”
Hai người nhìn thấu nhưng không nói ra, cứ im lặng đi theo sao lưng Bạch Thường và Thẩm Vô Song, nhìn bọn họ ồn ào.
“Được rồi.” Sở Du đẩy xe lăn Vệ Uẩn, cười nói: “Đi thôi.”Lễ thắp đèn của Sa Thành không giống với Đại Sở. Ở Đại Sở, khắp nơi là đèn lồng, còn Sa Thành lại treo đèn lồng từng dãy bên trên, chiếu sáng thành trì như ban ngày. Xung quanh toàn là tiếng rao hàng, đồ vật kỳ lạ đến từ các quốc gia đều bày trên sạp nhỏ. Thẩm Vô Song mua đồ cho Bạch Thường suốt đường đi. Sở Du đẩy Vệ Uẩn đi lên trước, Vệ Uẩn nhịn cả nửa ngày, cuối cùng mới hỏi: “Tẩu tẩu có muốn cái gì không?”
Không biết tại sao, Sở Du không dám tiến lên quấy rầy. Nàng đứng cách đó không xa, nhìn người qua kẻ lại, cho đến khi Vệ Uẩn làm xong vòng hoa ngẩng đầu lên nhìn thấy Sở Du.Vệ Uẩn vẫn không lên tiếng, chàng cứ nắm tay áo nàng, cảm nhận hơi ấm của nàng, cảm giác nàng dần dần trở về bên cạnh mình từng chút một, cuối cùng mới nhẹ nhõm thở phào.Sở Du ngẩn người, nàng ngước mắt nhìn. Nếu như nàng thật sự mười sáu tuổi, có lẽ nàng sẽ cảm thấy rất hứng thú với những đồ vật này. Nhưng nàng không còn mười sáu tuổi nữa, người càng lớn tuổi thì càng khó cảm giác được thích hay không thích. Mọi thứ sẽ ngày càng bình đạm, cuộc sống tựa như một vũng nước tù, ngày càng phẳng lặng.
Cũng chính lúc này, Thẩm Vô Song lên tiếng: “Vệ phu nhân, dẫn Kiều Kiều đi mua tượng đất giúp ta đi.”
Nàng nhìn người trên phố nhộn nhịp tấp nập, có tiểu cô nương đội hoa tươi tết thành vòng hoa trên đỉnh đầu tươi cười chạy ngang. Ánh mắt Sở Du rơi xuống vòng hoa, mỉm cười, rồi lại dời mắt.
Nàng lắc đầu, nói với chàng: “Đệ xem đệ thích gì là được rồi.”
Tai chàng hơi ửng đỏ, bàn tay vụng về gắn hoa lên cành liễu. Đôi bàn tay có thể cầm trường thương tám mươi cân, lại vặn xoắn đóa hoa vô cùng cẩn thận.Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng ngước mắt nhìn Sở Du. Dưới ánh đèn, đốm sáng li ti lạc vào đôi mắt Sở Du. Có một khắc, chàng cảm thấy người này cách chàng rất rất xa, xa đến độ giống như giữa bọn họ cách nhau thời gian mười mấy năm.
Ánh đèn chiếu lên người Vệ Uẩn, tay áo xanh biếc rủ xuống hai bên người thiếu niên. Dường như chàng cố gắng học cho giống người lớn, nhưng trong nháy mắt cúi đầu kia lại lộ ra sự dịu dàng và ngây ngô của riêng thiếu niên.
Chàng không kiềm được giơ tay nắm tay áo Sở Du. Sở Du lấy làm lạ nhìn chàng, cười hỏi: “Sao vậy?”
Chàng không chớp mắt nhìn Sở Du bước đến trước mặt mình, nghe nàng cười hỏi: “Thế nào, ta không lừa chàng đúng không? Đẹp chứ?”Vệ Uẩn cúi đầu, Sở Du nhìn non nửa tay áo mình trong tay chàng, nhếch môi: “Đệ muốn cái gì rồi, làm nũng à?”
Khi Sở Du trở lại đã nhìn thấy Vệ Uẩn đang cúi đầu thắt vòng hoa.
Vệ Uẩn vẫn không lên tiếng, chàng cứ nắm tay áo nàng, cảm nhận hơi ấm của nàng, cảm giác nàng dần dần trở về bên cạnh mình từng chút một, cuối cùng mới nhẹ nhõm thở phào.
Hai người nhìn thấu nhưng không nói ra, cứ im lặng đi theo sao lưng Bạch Thường và Thẩm Vô Song, nhìn bọn họ ồn ào.
Cũng chính lúc này, Thẩm Vô Song lên tiếng: “Vệ phu nhân, dẫn Kiều Kiều đi mua tượng đất giúp ta đi.”
Sở Du nghe tiếng hô hoán này là biết Thẩm Vô Song chán Kiều Kiều, muốn tách cô bé ra. Nàng định đẩy Vệ Uẩn tới đó, bỗng nghe chàng nói: “Đệ muốn xem cái gương kia, tẩu để đệ ở đây, lát nữa quay lại tìm đệ là được rồi.”Sở Du nghe tiếng hô hoán này là biết Thẩm Vô Song chán Kiều Kiều, muốn tách cô bé ra. Nàng định đẩy Vệ Uẩn tới đó, bỗng nghe chàng nói: “Đệ muốn xem cái gương kia, tẩu để đệ ở đây, lát nữa quay lại tìm đệ là được rồi.”
Vệ Uẩn cúi đầu, Sở Du nhìn non nửa tay áo mình trong tay chàng, nhếch môi: “Đệ muốn cái gì rồi, làm nũng à?”
Sở Du nhìn xung quanh, Thẩm Vô Song đứng cách đó không xa, chỗ nặn tượng đất cũng khá gần, thế là nàng vỗ Vệ Uẩn nói: “Cẩn thận một chút.”
Dứt lời, nàng đứng dậy dẫn Kiều Kiều đi qua chỗ sạp tượng đất. Vệ Uẩn quay đầu lại nhìn bà lão bán hoa bên cạnh, chàng đẩy xe lăn lên trước, nói với bà lão kia: “Bà bà, ta mua hoa.”
Nói xong, chàng chọn mua một nhành liễu, lại chọn vài loại hoa phối hợp.
***
Tác giả có lời muốn nói:Khi Sở Du trở lại đã nhìn thấy Vệ Uẩn đang cúi đầu thắt vòng hoa.
Ánh đèn chiếu lên người Vệ Uẩn, tay áo xanh biếc rủ xuống hai bên người thiếu niên. Dường như chàng cố gắng học cho giống người lớn, nhưng trong nháy mắt cúi đầu kia lại lộ ra sự dịu dàng và ngây ngô của riêng thiếu niên.
Tai chàng hơi ửng đỏ, bàn tay vụng về gắn hoa lên cành liễu. Đôi bàn tay có thể cầm trường thương tám mươi cân, lại vặn xoắn đóa hoa vô cùng cẩn thận.
Sở Du nghĩ ngợi, lẳng lặng đẩy xe lăn chậm lại một chút, cách xa Thẩm Vô Song và Bạch Thường. Vệ Uẩn cũng tự nhiên cảm thấy hơi lúng túng.
Sở Du: “Gay rồi, là cảm giác rung động.”
Không biết tại sao, Sở Du không dám tiến lên quấy rầy. Nàng đứng cách đó không xa, nhìn người qua kẻ lại, cho đến khi Vệ Uẩn làm xong vòng hoa ngẩng đầu lên nhìn thấy Sở Du.
Sở Du nhìn xung quanh, Thẩm Vô Song đứng cách đó không xa, chỗ nặn tượng đất cũng khá gần, thế là nàng vỗ Vệ Uẩn nói: “Cẩn thận một chút.”Nàng lắc đầu, nói với chàng: “Đệ xem đệ thích gì là được rồi.”
Trong mắt chàng có kinh ngạc trong phút chốc, sau đó lập tức cong mày mỉm cười.
Sơn hà tuế nguyệt(*) kia đều rơi vào mắt chàng, Vệ Uẩn dịu dàng cất tiếng:
“A Du, nàng đến đây.”
(*) Sơn hà tuế nguyệt (núi sông năm tháng): một cách diễn đạt trong thi từ, ý chỉ “năm tháng trôi qua”
Sở Du nhìn xung quanh, Thẩm Vô Song đứng cách đó không xa, chỗ nặn tượng đất cũng khá gần, thế là nàng vỗ Vệ Uẩn nói: “Cẩn thận một chút.”Tai chàng hơi ửng đỏ, bàn tay vụng về gắn hoa lên cành liễu. Đôi bàn tay có thể cầm trường thương tám mươi cân, lại vặn xoắn đóa hoa vô cùng cẩn thận.Sơn hà tuế nguyệt(*) kia đều rơi vào mắt chàng, Vệ Uẩn dịu dàng cất tiếng:(*) Sơn hà tuế nguyệt (núi sông năm tháng): một cách diễn đạt trong thi từ, ý chỉ “năm tháng trôi qua”
Thẩm Vô Song bế Thẩm Kiều Kiều, nói với mọi người: “Đi đi, ta dẫn hai người đi dạo một chút.”
***
Nàng lắc đầu, nói với chàng: “Đệ xem đệ thích gì là được rồi.”Hai người nhìn thấu nhưng không nói ra, cứ im lặng đi theo sao lưng Bạch Thường và Thẩm Vô Song, nhìn bọn họ ồn ào.Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Uẩn: “A Du, nàng đến đây.”
Sở Du: “Gay rồi, là cảm giác rung động.”
Vệ Uẩn: “Triệu Nguyệt, ngươi đến đây.”
Triệu Nguyệt: “Gay rồi, là cảm giác sắp chết.”
“A Du, nàng đến đây.”Đều là “đến đây”, tại sao giữa người và người lại khác biệt lớn như vậy?
Cẩu lương này tôi nguyện ăn mãi :))
Thù giết cha thì làm sao mà giống được
Ôi cute vỡi 2 bé Thẩm Vệ làm đỏm đắt cờ rút đi hẹn hò ???