Sơn Hà Chẩm – Chương 77

Chương 77

Chàng hôn cô nương ngốc này

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du đứng đấy không nhúc nhích.

Nàng lẳng lặng nhìn chàng, cảm giác âm thanh xung quanh dường như dần trở nên tĩnh lặng, giống như đứng trên mặt nước, gợn sóng dập dềnh toả ra từng vòng.

Người kia đặt ở trên người nàng, nàng mặt hướng.

Âm thanh bị mặt nước ngăn cách trở nên xa xôi mơ hồ, trong thế giới giống như bị sương mù bao phủ này chỉ có người kia là vô cùng rõ ràng. Chàng giơ vòng hoa tự mình làm, nụ cười trên mặt mang theo chút ngượng ngùng. Sở Du lẳng lặng đứng nhìn, cảm giác có cái gì đó chầm chậm lan ra trong lòng. Dường như là một hạt mầm đặt sâu trong tim, cố gắng đâm xuyên máu thịt, chui từ dưới đất lên.

Sở Du đứng yên bất động. Vệ Uẩn đợi một lát thì cảm thấy lạ, nghiêng đầu hỏi: “A Du?”

Cái tay kia tái nhợt đáng sợ, nhưng độ mạnh.

Sở Du nghe thấy tiếng Vệ Uẩn gọi mới hoàn hồn, vội vàng kéo Thẩm Kiều Kiều bước tới trước mặt Vệ Uẩn, cúi đầu hỏi: “Đây là gì?”

“Nàng cúi xuống một chút.” Vệ Uẩn giơ vòng hoa lên, cười nói: “Ta đội cho nàng.”

S Du rũ mi, chegiu cm xúcĮtrong mt, cúiđu đ VăUn đi vònghoa lên chonàng. Vòng hoart nh, đtélên đu, cóɨgit nưc rơiîxung. Git nưcįlnh băng chmvào da thtjkhiến tim SDu bt giácrun lên.

Thm KiuÎKiu bên cnhãkhông vui, “hmt tiếng nói:ï“Các ngưi đuĭtht đáng ghét,ìtiu thúc chíbiết nói chuynvi mu thân,huynh y cũngch tng t¸hoa, không aiíthương mui c!”

S Du vàV Un đubt cưi. SéDu cúi đuínhìn tưng đttrong tay côàbé: “Không phiİt tng muitưng đt riÏsao?”

“Cũng đâuĩphi do tiu]ca ca tng.”Thm Kiu Kiuĭcúi đu, hơiĩmt hng nói:ì“Mui cũng munĺtiu ca caítng mui vòngĮhoa.”

Dt li,ĪThm Kiu Kiunhìn v phíaĩV Un trànđy mong đi:ī“Tiu ca cacũng tng muimt cái đưcîkhông?”

V Unht cm vphía Thm VôSong, nói: “Điìtìm tiu thúc,mui đi.”

Ánhmt Thm KiuĩKiu m đm,cm tưng đtình, nói: “Không¹cho thì thôi,mui đi tìmïtiu thúc.”

Dtòli, cô béĨbuông tay SDu, chy vĪphía Thm VôĪSong. Cô béchy rt nhanh,xuyên qua đámngưi đến bênɨcnh Thm VôìSong và BchThưng. S Dunhìn thy ThmKiu Kiu chyqua an toànìmi quay đuìli nhìn VèUn, bt đc°dĩ nói: “Đàlàm cho muiïy mt cáicó sao đâu.”

V Un lnhnht nhìn SIDu, ánh mtăkia rt hhng, không hũcha bt kícm xúc gì.ìNhưng ch mtánh mt nhưthế li khiếnìS Du nhĩđến V Unđi trưc.

Con ngưithân nơicao, nói mt[không hai, TrnBc Vương kia.

SêDu ngây ngưi(khó hiu, sauđó nhìn thyúV Un tăđy xe lăn,quay ngưi đáp:ìĐ không bánhoa, tu choĭrng ai cũngxng đ đđng tay à?”ı

Nghe nói thế,{S Du khôngýkhi bt cưi.ýNàng vi vàngđui theo, ddành: “Ri ri,jta biết ngàilà Trn QucCông, tiu Hugia, thân phnâtôn quý, đưcchưa?”

V Unòkhông nói liinào, S Dufđy chàng đi.Có ngưi chen¸chúc lên, suýtđng trúng ngưiS Du, VɨUn gi ngưiÏn li, lnhìnht nhc nh:ìĐng vng.”

Ngưiôn cm ơnV Un. SĩDu cúi đunhìn chàng dùngi xe lănòcũng mun vìnàng mà chech m đưng.Ánh mt nàngâm áp, nhìnthiếu niên trưcĩmt đưa lưngýv phía nàngikhông chu quayđu: “Ta biết,ếkhông phi viai đ cũngưtt như vy.”

Cui cùng VUn cũng mľming, cng nhcnói: “Ngưi biếtýlà đưc ri.”ī

S Du congkhoé môi, khôngnói na.

Hai ngưiĩcùng nhau do[ph. S Duĩkhông mua đ,ũV Un liìmua mt đngɪln. Ban đu,S Du không°đ ý, v,sau mi phátìhin đ V³Un mua đulà đ choícon gái. Minlà gian hàngãmà Bch Thưngghé qua, chàngđu mun muaámt ít mónâtinh xo đpíđ. Đ khôngmc, nhưng li,mua rt nhiuêth hn tp.

ChàngĬôm trên chânmình, đi trênđưng v nhà,S Du khôngõkhi cm thyék l: “Đ{mua nhiu đ]như vy làmgì?”

V Uníôm nhng thɩđ kia, gingcng nhc: “Tngjtu đy.”

SDu ngc nhiên:“Ta cn nhngíth này làmúgì?”

“Bch Thưngvà Thm KiuKiu đu mua.”V Un nóiímt cách đươngnhiên: “Ngưi cũngphi có!”

SDu ngng đuĩnhìn Bch Thưngvà Thm VôáSong đng trưc.[Bch Thưng dtếThm Kiu Kiu,Thm Vô Songĩxách đ, vuiv đi theoЇsau lưng mu¹t hai ngưi.[Lì lm dínhly c mtíbui ti, rõràng thái đ°ca Bch Thưngưđi vi ThmVô Song đãmm mng hơn[rt nhiu. Byìgi đã đi,đến ch ti,ãkhi đi đưngnh còn sáng,đèn, khi vìđèn đã tthết. Bưc châníBch Thưng khngơli, dưng nhưkhông quen vibóng ti. TayýThm Vô Songãdui qua, trongbóng đêm kéoly Bch Thưng,¸ging nói không]còn cà lơpht phơ nhưngày thưng, thmchí còn hơiĩnhát gng, lí,nhí nói: “Tuľtu, coi chngngã.”

Trong bóngti, Thm KiuĩKiu không nhìníthy, nhưng SDu và VUn phíaĩsau li nhìnthy rt rõ.²V Un liếcmt nhìn bànãtay đt trênòxe lăn ca{S Du.

Tay nàngưdn dn mĩti theo ánh)sáng, t dưi,ánh trăng bưcvào bóng ti.

VUn r mt,ábt giác xoanh hoa vănìtrên tay áoĩrng.

Chàng nhìn ThmVô Song phíatrưc, có gìđó trong lòngĩdao đng. SăDu c tìnhɩkéo dài khongcách vi haiéngưi đng trưc.V Un nhging gi: “Tuįtu.”

?”

Yếthu V Unlăn, cui cùngnói: “Coi chngngã.”

S DuĪcưi, du dàngđáp: “Đ yênìtâm.”

Hai ngưitrm mc khôngİlên tiếng. Tht(lâu sau, chàngImi m mingĩgi: “Tu tu.”

?”

“Ngưi nóièxem Thm VôSong…

Chàng munĺhi nhưng cuicùng vn không}m ming. Chàngâchưa nói xong,S Du cũngjkhông đ trongĩlòng, chc hnnàng biết chàngmun hi gì,nhưng đây khôngìphi là chuynnàng có thítr li, vìthế nàng khôngnói li nào.

ĐyV Un rakhi bóng ti,ĩnhóm ngưi đãđến y quán.}Thm Kiu Kiuìcm thy mt,Thm Vô Songļvà Bch Thưngđưa cô béđi ng. VìUn ch ¸trong đình vin,ìS Du điIly rưu vàđ nhm. Bnɪngưi d đnhơva ăn ung{va đi thâđèn tri đêmkhuya. Tiết mclong trng nhtcũng là quan:trng nht cal đt đènchính là thđèn.

V Un đimt mình trênhành lang cmíthy bun tínên đy xelăn đnh đitìm S Du.ũNhưng chưa đyíđưc hai bưc,chàng đã nghethy tiếng namnhân th dcpha ln tiếngũn t úè không rõ.

VUn bt chtcng đ ngưi,đt nhiên cmthy tiến thoáiưlưng nan. Xe}lăn này caõchàng ch cnЇchuyn đng, chcêchn phi kinhíđng đến haingưi, nhưng nếuïđng yên thìli cm thylúng túng. VêUn suy nghĩĩchc lát, đànhquyết đnh ngiyên ti ch.õQua mt lúc,[chàng nghe thyhai ngưi chĩngã r đuĬth dc, tiếpĮtheo mt tiếngiChát chói taiévang lên.

Thm VôıSong… Ging BchThưng mang theo(run ry: “Talà tu tuđ!”

C tráiàtim V Un:co tht li.¸Không biết ti¸sao chàng cmthy bt taiũnày không phiđánh lên mtThm Vô SongÎmà là đánhlên mt chàng,đau đến bngrát.

Nhưng mt látýsau, ging ThmĩVô Song vangílên.

“Ta biết.”

Khôngĩh có sbông đùa thưngngày, ging cahn trnh trngmà li đimìtĩnh: “Nếu như,ca ta vncòn sng, tanht đnh scách nàng thtăxa. Thế nhưngA Thưng…

Gingnói Thm Vô¸Song nghn ngào:ĩChúng ta… cũngîđâu th chônítheo ca tađưc. Ngưi sngphi tiến v°phía trưc, nếunhư nàng cóìth chp nhnɪngưi khác, tiısao không thìlà ta?”

BchThưng không nóiếli nào, sîtrm mc caĩnàng khiến VUn cũng cmthy ging nhưĺbn thân đangch đi sphán xét.

Tht lâuĩsau, cui cùngBch Thưng lêntiếng: “Vô Song,đ thích taúlà chuyn caiđ. Thế nhưngİta không vưt)qua đưc giihn này cũngılà chuyn ca¹ta. Ta sîkhông chp nhnĭđ, ta cũngis không chpnhn ngưi khác.Đ ghi nhli này trongĩlòng, đi viai cũng đutt.”

Đ đngép ta…

BchjThưng nghn ngào:ĩ“Ta biết conngưi đ trưc)nay mun làmgì là làmcái đó, nhưngđ đng épìta, có đưckhông?”

Thm VôĩSong im lng.Lát sau, hnЇkhàn ging đáp:đĐưc.”

Bch Thưng(vi vã riЇđi. Đi hànhlang không còntiếng đng, VUn ngng đuĩnhìn Thm VôSong bưc tèngã r ti.

Vmt hn bìnhtĩnh, trên mtɨkhông h cóèý cưi. Nhìnúthy V Un,hn cũng không,cm thy btĩng, ch gtđu xem nhưichào hi.

V Uncúi thp đu.ếNgay lúc ThmìVô Song đilưt ngang, chàng:đt ngt hi:“Huynh không nghĩĭti ca mìnhísao?”

Thm VôSong dng bưc.Hn quay đu,nhưng mày: “Sao,ìcu cũng munìdy đi ta?íBo ta khôngìmàng luân lý,¹mng ta khôngɩbiết xu h,lòng lang dthú?”

V Unĩkhông nói linào, chàng cmthy mi mtch ca Thm(Vô Song đuĩnhư đánh lênímt mình.

Chàng nhìnïThm Vô SongĬgin d quát:]Nhưng cu bota phi làmthế nào đây?”

“Hôm nay nếunhư ca ca°ta còn sng,īhai ngưi hĭsng bên nhau,àđương nhiên tanhúng tay vàoĩlà không đúng.įNhưng ca ta³đã chết, huynhy đã chếtri. Ta thíchúmt ngưi, taìcn tr ai?Ta làm tnthương ai? Ta³thích mt ngưi,là ta saisao?”

Thm VôĩSong cao ging:“Cn các ngưigi v giđvt, đến phiênĭcác ngưi dyļđi?!”

“Ca huynhchết… V Un³bt ra câuitrào phúng. Chàngnói li nàycho Thm VôSong nghe, nhưngcũng là nóiơcho chính mìnhïnghe: “Ngưc liĩhuynh đưc hiìri.”

Vy đta chết đi!”ế

Thm Vô Songgin d hét[lên, hn siếtcht nm đm,đ mt: “Taĭthà rng ngưichết là ta!fNhưng ngưi đãÏchết ri, taphi làm saoĺđây? Ngưi đãÎchết, cho nênc đi taìkhông th vuiêv, không thcưi, không thyêu cũng khôngth thích ai.Cu có giithì làm thxem!”

“Ngu quânt nào trênđi này khôngàmun gi gìnthiên lý, tiêudit nhân dc,ĩnhưng có ditêđưc không?! Ngưichính là ngưi,ìCMN bày đtthánh nhân cái[gì! Ta thíchínàng, ta gâyécn tr ai?ĮTa thích nàng,ĩta không épnàng, ta chthích nàng thôi.ĩTa cm thychuyn may mnɩnht đi này¸là gp đưcnàng, cũng khôngíđưc sao?! Dùcho ta cóti, mun nhnti, cũng nênìnhn ti vica ca trênıđưng xung hoàngtuyn. Mt haik các ngưilà cái thágì?!”

Dứt lời, hắn đột ngột xoay người, sải bước về hướng tiền đường.

Dường như thời gian và không gian dừng lại tại khoảnh khắc này, mọi thứ trên đời đều không liên quan đến nàng.

Vệ Uẩn ngồi trên hành lang, ánh mắt biến hoá bất định.

Hai người cùng đi tìm Sở Du và Bạch Thường. Nhìn thấy hai cô nương xuất hiện trong tầm mắt, Vệ Uẩn đột nhiên mở miệng: “Kiên nhẫn một chút.”

“Không sao.” Thẩm Vô Song lấy trong túi ra một cái bình nhỏ: “Ta có mang theo rượu thuốc cho cậu ta, không thành vấn đề.”

Mỗi một câu Thẩm Vô Song nói đều vang vọng bên tai chàng.

Dứt lời, bốn người ngồi xuống hành lang tiền đường, vừa trò chuyện vừa uống rượu.Vệ Uẩn ngồi trên hành lang, ánh mắt biến hoá bất định.

Chàng thích nàng có gì sai?

Dứt lời, nàng quay đầu nhìn về phía Vệ Uẩn, mắt sáng rỡ: “Ta dẫn đệ lên nóc nhà!”

Chàng không nói ra, không mở miệng, chàng lẳng lặng ở bên chờ đợi, lẽ nào tình cảm này cũng không thể dung thứ?

Vệ Uẩn ngồi bên cạnh, từ tốn uống rượu thuốc, mỉm cười nhìn bọn họ.

Chàng không phải thánh nhân, không diệt được nhân dục. Thích một người, chàng không khống chế được. Yêu một người, chàng kìm nén không xong. Chàng chỉ đành trói buộc chính mình, nhốt bản thân trong thế giới nhỏ bé, lặng lẽ mà thích.

Sở Du không đáp, nàng chỉ nhìn phía xa nói: “Đẹp thật, đã rất nhiều năm, cuộc đời này của ta chưa từng vui vẻ như thế.”

Chàng thích người này.

Vệ Uẩn cảm giác được ánh mắt nàng, chàng quay đầu lại.

Sở Du nghiêm túc đáp. Vệ Uẩn cười không nói, nhìn Sở Du cau mày, nghiêm túc suy nghĩ làm sao để uống rượu với chàng.

Rất, rất thích thì đã sao?

Chàng không vùng vẫy, cũng không muốn vùng vẫy. Chàng vẫn luôn gánh nặng mà bước về trước, vẫn luôn xấu hổ về tình cảm ấy. Nhưng khoảnh khắc này, chàng đột nhiên nhận ra.

“Huynh thích một người, huynh tiếp cận nàng, ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng.” Bước chân hai người cách hai cô nương ngày càng gần, Vệ Uẩn hơi cong khoé môi: “Huynh có thể cố gắng theo đuổi nàng, nhưng huynh phải nhẫn nại. Huynh phải khiến nàng cam tâm tình nguyện, từ từ nhận ra cái tốt của huynh.”

Tay Vệ Uẩn run rẩy, vô số ý nghĩ cuồn cuộn trong đầu, tựa như chàng đột nhiên hiểu rõ điều gì.

Cõ lẽ có sai, thế nhưng sau này trên đường xuống hoàng tuyền, chàng sẽ tìm Vệ Quân xin lỗi. Kiếp này, chàng chỉ có thể như thế.

Chàng không vùng vẫy, cũng không muốn vùng vẫy. Chàng vẫn luôn gánh nặng mà bước về trước, vẫn luôn xấu hổ về tình cảm ấy. Nhưng khoảnh khắc này, chàng đột nhiên nhận ra.

Mỗi một câu Thẩm Vô Song nói đều vang vọng bên tai chàng.Nhịp tim Vệ Uẩn dần chậm lại theo hơi thở của Sở Du. Tay áo của chàng phủ lên lưng nàng, ủ nàng ấm áp.

Gặp được nàng là chuyện tốt đẹp nhất kiếp này, chàng không xấu hổ.

Sở Du cười nói: “Ta và Thẩm phu nhân đã chuẩn bị ít rượu. Tiểu Thất còn mang thương tích, không thể uống.”

Cõ lẽ có sai, thế nhưng sau này trên đường xuống hoàng tuyền, chàng sẽ tìm Vệ Quân xin lỗi. Kiếp này, chàng chỉ có thể như thế.

Đó là cảnh tượng mà Đại Sở hoàn toàn không thấy được. Hoà cùng với tiếng chuông văng vẳng, tiếng dân chúng tụng niệm, toàn bộ đêm tối hiện lên cảm giác tĩnh lặng cách xa trần thế. Bên cạnh chàng chỉ có duy nhất giọng nói chậm rãi và trầm khàn của Sở Du.

Chẳng qua chàng không lỗ mãng như Thẩm Vô Song, tất cả tâm trạng kích động sục sôi kia đều giấu dưới đáy lòng. Chàng ra sức xoa dịu để bản thân bình tĩnh lại.

“Hai người tới rồi?”

Chẳng qua chàng không lỗ mãng như Thẩm Vô Song, tất cả tâm trạng kích động sục sôi kia đều giấu dưới đáy lòng. Chàng ra sức xoa dịu để bản thân bình tĩnh lại.

Chàng ngồi trên hành lang nghỉ ngơi một lúc, Thẩm Vô Song bỗng quay trở lại, nói với chàng: “Ta đẩy cậu đi.”

Ngọn đèn viễn xứ lạc vào ánh mắt chàng, trường sam tay rộng màu xanh lam làm chàng toát lên khí chất thư sinh. Vẻ mặt chàng ung dung điềm tĩnh, tạo cho nàng cảm giác an toàn chưa từng có.

Vệ Uẩn không hỏi tại sao hắn trở về, có lẽ giờ phút này Thẩm Vô Song và chàng đều giống nhau, cần tìm một lý do một nơi nào đó đơn độc yên tĩnh một chút.

Chàng thích người này.

Thẩm Vô Song không lên tiếng, hai người đi tới tiền sảnh. Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn Sở Du, giọng nói ôn hoà: “A Du.”

Hai người cùng đi tìm Sở Du và Bạch Thường. Nhìn thấy hai cô nương xuất hiện trong tầm mắt, Vệ Uẩn đột nhiên mở miệng: “Kiên nhẫn một chút.”

“Không phải là thích sao?”

“Sao?”

Không đợi Vệ Uẩn đáp lời, nàng ôm lấy Vệ Uẩn, lảo đảo ra ngoài, nhún người một cái liền đáp lên nóc nhà. Hai người ngồi trên mái ngói, Vệ Uẩn sợ nàng ngồi không vững bèn kéo nàng lại, bất đắc dĩ nói: “Người đừng làm liều.”

Không bao lâu sau, nàng nằm trong lòng chàng, vang lên tiếng hít thở đều đều.

Thẩm Vô Song nghi hoặc, Vệ Uẩn từ tốn nói: “Thích một người không sai, nhưng nếu tình cảm của huynh trở thành gánh nặng cho cô ấy, đó chính là sai.”

Từng hồi âm thanh cầu nguyện nơi xa vọng đến, Sở Du ngẩng đầu, im lặng nhìn chàng.Thẩm Vô Song khẽ cau mày, không nghĩ Vệ Uẩn lại nói những lời này với hắn.

Thẩm Vô Song khẽ cau mày, không nghĩ Vệ Uẩn lại nói những lời này với hắn.

Tửu lượng Sở Du không tệ, Thẩm Vô Song và Bạch Thường đều có tâm sự, thế là khoắn sạch luôn vài hũ lớn. Chưa đến một lúc, Bạch Thường đã gục, tựa lên bả vai Sở Du ngủ. Thẩm Vô Song và Sở Du chơi trò chơi uống rượu một lúc rồi cũng ngã ngang một bên.

“Huynh thích một người, huynh tiếp cận nàng, ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng.” Bước chân hai người cách hai cô nương ngày càng gần, Vệ Uẩn hơi cong khoé môi: “Huynh có thể cố gắng theo đuổi nàng, nhưng huynh phải nhẫn nại. Huynh phải khiến nàng cam tâm tình nguyện, từ từ nhận ra cái tốt của huynh.”

Chàng không phải thánh nhân, không diệt được nhân dục. Thích một người, chàng không khống chế được. Yêu một người, chàng kìm nén không xong. Chàng chỉ đành trói buộc chính mình, nhốt bản thân trong thế giới nhỏ bé, lặng lẽ mà thích.

“Nếu như cả đời này, nàng vẫn không thể cam tâm tình nguyện thì sao?”

Thế là Vệ Uẩn lắc đầu: “Không được, không thể uống nữa.”

Thẩm Vô Song cau mày, vẻ mặt Vệ Uẩn vẫn điềm tĩnh.

“Sao?”

“Nếu như cả đời này, nàng vẫn không thể cam tâm tình nguyện thì sao?”

“Không phải là thích sao?”

Rượu thuốc của Thẩm Vô Song không ngon, có vị đắng của thuốc, thế nhưng độ mạnh lại không nhỏ. Vệ Uẩn nếm thử, không dám kiêu ngạo, chỉ đành rót ít.

Trái tim Vệ Uẩn khẽ run. Chàng cũng chẳng biết bản thân nghĩ gì, căn bản không chờ đối phương mở miệng, chàng đã cúi đầu, chầm rãi đặt đôi môi lên môi đối phương.

“Chuyện tình cảm này có khi nào cần hồi đáp? Nếu huynh một lòng trông mong nàng phải đáp lại tình cảm này của mình, vậy Thẩm Vô Song…” Giọng Vệ Uẩn bình thản: “Tình cảm ấy không khỏi quá ích kỷ, cũng quá khiến người ta chán ghét.”

Thẩm Vô Song không lên tiếng, hai người đi tới tiền sảnh. Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn Sở Du, giọng nói ôn hoà: “A Du.”

Sở Du cười khẽ: “Bây giờ ta ngồi đây vẫn giống như đang nằm mơ vậy.”

Chàng nhắm mắt lại, lông mi run rẩy. Còn Sở Du cảm giác bản thân đang chìm sâu trong một giấc mộng, đẹp đến độ khiến nàng không khỏi cong khoé môi. Cuối cùng, nàng cười khẽ một tiếng, cúi đầu vùi vào hõm vai chàng.

Sở Du hoàn toàn không để ý đến việc chàng cầm tay nàng, vui vẻ reo lên: “Đệ xem, đệ xem, đẹp quá!”

“Hai người tới rồi?”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng rủ mắt, vẫn vươn tay, lấy tay mình bao lấy tay Sở Du.

Sở Du cười nói: “Ta và Thẩm phu nhân đã chuẩn bị ít rượu. Tiểu Thất còn mang thương tích, không thể uống.”

Mà Sở Du đã uống đến hăng, nàng đặt Bạch Thường sang một bên, xách theo rượu ngồi xổm xuống trước mặt Vệ Uẩn, nghiêm túc nói: “Đến đây, ta và đệ uống.”

“Không sao.” Thẩm Vô Song lấy trong túi ra một cái bình nhỏ: “Ta có mang theo rượu thuốc cho cậu ta, không thành vấn đề.”

Chỉ một ánh nhìn, nàng tựa như rơi vào mắt chàng.

Sở Du nhìn rượu thuốc kia, sảng khoái gật đầu: “Được rồi.”

Dứt lời, bốn người ngồi xuống hành lang tiền đường, vừa trò chuyện vừa uống rượu.

Dứt lời, hắn đột ngột xoay người, sải bước về hướng tiền đường.

Tửu lượng Sở Du không tệ, Thẩm Vô Song và Bạch Thường đều có tâm sự, thế là khoắn sạch luôn vài hũ lớn. Chưa đến một lúc, Bạch Thường đã gục, tựa lên bả vai Sở Du ngủ. Thẩm Vô Song và Sở Du chơi trò chơi uống rượu một lúc rồi cũng ngã ngang một bên.

Vệ Uẩn ngồi bên cạnh, từ tốn uống rượu thuốc, mỉm cười nhìn bọn họ.

Rượu thuốc của Thẩm Vô Song không ngon, có vị đắng của thuốc, thế nhưng độ mạnh lại không nhỏ. Vệ Uẩn nếm thử, không dám kiêu ngạo, chỉ đành rót ít.

Mà Sở Du đã uống đến hăng, nàng đặt Bạch Thường sang một bên, xách theo rượu ngồi xổm xuống trước mặt Vệ Uẩn, nghiêm túc nói: “Đến đây, ta và đệ uống.”

Đột nhiên nàng không nhận ra chàng là ai, hoặc là nói nàng không muốn nhận ra.

Vệ Uẩn cười, huơ tay: “Đây là số mấy?”

Động tác của chàng rất chậm, rất chậm. Chàng nghĩ chỉ cần nàng có bất kỳ phản kháng nào, chàng sẽ dừng lại.

“Ba!”

Thế là Vệ Uẩn lắc đầu: “Không được, không thể uống nữa.”

“Ta uống được.”

Sở Du nghiêm túc đáp. Vệ Uẩn cười không nói, nhìn Sở Du cau mày, nghiêm túc suy nghĩ làm sao để uống rượu với chàng.

Xa xa truyền đến tiếng nhóm người reo hò. Ánh mắt Vệ Uẩn và Sở Du nhìn sang, phương xa có đèn trời chầm chậm bay lên. Sở Du hào hứng: “Oa, đẹp quá.”

Dứt lời, nàng quay đầu nhìn về phía Vệ Uẩn, mắt sáng rỡ: “Ta dẫn đệ lên nóc nhà!”

Sở Du không nhận ra hành động nhỏ của chàng, nhưng Vệ Uẩn vẫn sợ nàng phát hiện. Chàng nhỏ giọng nói: “Tẩu tẩu, coi chừng ngã.”

Không đợi Vệ Uẩn đáp lời, nàng ôm lấy Vệ Uẩn, lảo đảo ra ngoài, nhún người một cái liền đáp lên nóc nhà. Hai người ngồi trên mái ngói, Vệ Uẩn sợ nàng ngồi không vững bèn kéo nàng lại, bất đắc dĩ nói: “Người đừng làm liều.”

Bọn họ cách nhau rất gần, hơi thở giao nhau, ánh mắt vấn vít.

Sở Du hoàn toàn không để ý đến việc chàng cầm tay nàng, vui vẻ reo lên: “Đệ xem, đệ xem, đẹp quá!”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng lặng lẳng nhìn phương xa. Sở Du quay đầu lại, lập tức bị thiếu niên trước mắt hấp dẫn.

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng rủ mắt, vẫn vươn tay, lấy tay mình bao lấy tay Sở Du.

Nàng ở nơi đây yên lặng nhìn chàng, cảm thấy con người này đẹp đến không chân thật.

Sở Du không nhận ra hành động nhỏ của chàng, nhưng Vệ Uẩn vẫn sợ nàng phát hiện. Chàng nhỏ giọng nói: “Tẩu tẩu, coi chừng ngã.”

Sở Du không đáp, nàng chỉ nhìn phía xa nói: “Đẹp thật, đã rất nhiều năm, cuộc đời này của ta chưa từng vui vẻ như thế.”

Vệ Uẩn lắng nghe tiếng nàng, nhìn đèn lồng nơi xa chầm chậm bay lên trời.

Đó là cảnh tượng mà Đại Sở hoàn toàn không thấy được. Hoà cùng với tiếng chuông văng vẳng, tiếng dân chúng tụng niệm, toàn bộ đêm tối hiện lên cảm giác tĩnh lặng cách xa trần thế. Bên cạnh chàng chỉ có duy nhất giọng nói chậm rãi và trầm khàn của Sở Du.

“Dường như ta vẫn luôn chạy, vẫn luôn không dừng lại. Hắn không thích ta, A Cẩm ghét ta, mọi người đều không thích ta, ta cô đơn khổ sở rất lâu. Sau này ta đến Vệ gia, lại chưa từng có một khắc lơi lỏng, đệ xem ta gả đến đây đã xảy ra bao nhiêu chuyện, chúng ta cũng không ngừng lại được.”

Thẩm Vô Song cau mày, vẻ mặt Vệ Uẩn vẫn điềm tĩnh.

Sở Du cười khẽ: “Bây giờ ta ngồi đây vẫn giống như đang nằm mơ vậy.”

Vệ Uẩn cười, huơ tay: “Đây là số mấy?”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng lặng lẳng nhìn phương xa. Sở Du quay đầu lại, lập tức bị thiếu niên trước mắt hấp dẫn.

Ngọn đèn viễn xứ lạc vào ánh mắt chàng, trường sam tay rộng màu xanh lam làm chàng toát lên khí chất thư sinh. Vẻ mặt chàng ung dung điềm tĩnh, tạo cho nàng cảm giác an toàn chưa từng có.

Dường như thời gian và không gian dừng lại tại khoảnh khắc này, mọi thứ trên đời đều không liên quan đến nàng.

Dù cho trái tim chàng như đánh trống, nàng vẫn cứ đứng yên bất động.

Đột nhiên nàng không nhận ra chàng là ai, hoặc là nói nàng không muốn nhận ra.

Tay Vệ Uẩn run rẩy, vô số ý nghĩ cuồn cuộn trong đầu, tựa như chàng đột nhiên hiểu rõ điều gì.

Nàng ở nơi đây yên lặng nhìn chàng, cảm thấy con người này đẹp đến không chân thật.

Vệ Uẩn cảm giác được ánh mắt nàng, chàng quay đầu lại.

“Ta uống được.”

Bọn họ cách nhau rất gần, hơi thở giao nhau, ánh mắt vấn vít.

Chàng không nói ra, không mở miệng, chàng lẳng lặng ở bên chờ đợi, lẽ nào tình cảm này cũng không thể dung thứ?

Chỉ một ánh nhìn, nàng tựa như rơi vào mắt chàng.

Xa xa truyền đến tiếng nhóm người reo hò. Ánh mắt Vệ Uẩn và Sở Du nhìn sang, phương xa có đèn trời chầm chậm bay lên. Sở Du hào hứng: “Oa, đẹp quá.”

Từng hồi âm thanh cầu nguyện nơi xa vọng đến, Sở Du ngẩng đầu, im lặng nhìn chàng.

Trái tim Vệ Uẩn khẽ run. Chàng cũng chẳng biết bản thân nghĩ gì, căn bản không chờ đối phương mở miệng, chàng đã cúi đầu, chầm rãi đặt đôi môi lên môi đối phương.

Động tác của chàng rất chậm, rất chậm. Chàng nghĩ chỉ cần nàng có bất kỳ phản kháng nào, chàng sẽ dừng lại.

Thế nhưng không có.

Dù cho trái tim chàng như đánh trống, nàng vẫn cứ đứng yên bất động.

Nụ hôn của thiếu niên mang theo hơi lạnh của ánh trăng, chỉ là hai đôi môi chạm nhẹ vào nhau, vừa thành kính, lại vừa thuần khiết.

Chàng nhắm mắt lại, lông mi run rẩy. Còn Sở Du cảm giác bản thân đang chìm sâu trong một giấc mộng, đẹp đến độ khiến nàng không khỏi cong khoé môi. Cuối cùng, nàng cười khẽ một tiếng, cúi đầu vùi vào hõm vai chàng.

Chàng ngồi trên hành lang nghỉ ngơi một lúc, Thẩm Vô Song bỗng quay trở lại, nói với chàng: “Ta đẩy cậu đi.”

Hô hấp Vệ Uẩn dồn dập, chàng không dám động đậy. Sở Du nằm trong lòng chàng cười khúc khích, chàng sợ nàng ngã, bèn giơ tay ôm lấy nàng, cố định cơ thể.

Không bao lâu sau, nàng nằm trong lòng chàng, vang lên tiếng hít thở đều đều.

Nhịp tim Vệ Uẩn dần chậm lại theo hơi thở của Sở Du. Tay áo của chàng phủ lên lưng nàng, ủ nàng ấm áp.

Chàng ngửi mùi hương trên mái tóc nàng, thật lâu sau mới buông tiếng thở dài khe khẽ.

“Cô nương ngốc.”

***

P/s (Zens Zens): Bonus cho mọi người cảnh thả đèn trời nè!

4.8 12 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

57 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Phương Trần
Phương Trần
4 Năm Cách đây

Ôiiii….

Thảo
Thảo
3 Năm Cách đây

Chỉ muốn nói tim túi đang đập thình thịch mạnh quá trời ^^

Phan yến
Phan yến
3 Năm Cách đây

Ơn zời! Hôn rồi… cuối cùng cũng hôn rồi

Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
3 Năm Cách đây

Cuối cùng cũng hôn rồi ???

lee
lee
3 Năm Cách đây

Sáng dậy chắc chắn quên luôn rồi ?

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

ĐỢI mòn mỏi cuối cùng cũng thơm

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Soft xỉu trời ui?❤

57
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!