Chương 77
Chàng hôn cô nương ngốc này
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du đứng đấy không nhúc nhích.
Nàng lẳng lặng nhìn chàng, cảm giác âm thanh xung quanh dường như dần trở nên tĩnh lặng, giống như đứng trên mặt nước, gợn sóng dập dềnh toả ra từng vòng.
Người kia đặt ở trên người nàng, nàng mặt hướng.
Âm thanh bị mặt nước ngăn cách trở nên xa xôi mơ hồ, trong thế giới giống như bị sương mù bao phủ này chỉ có người kia là vô cùng rõ ràng. Chàng giơ vòng hoa tự mình làm, nụ cười trên mặt mang theo chút ngượng ngùng. Sở Du lẳng lặng đứng nhìn, cảm giác có cái gì đó chầm chậm lan ra trong lòng. Dường như là một hạt mầm đặt sâu trong tim, cố gắng đâm xuyên máu thịt, chui từ dưới đất lên.
Sở Du đứng yên bất động. Vệ Uẩn đợi một lát thì cảm thấy lạ, nghiêng đầu hỏi: “A Du?”
Cái tay kia tái nhợt đáng sợ, nhưng độ mạnh.
Sở Du nghe thấy tiếng Vệ Uẩn gọi mới hoàn hồn, vội vàng kéo Thẩm Kiều Kiều bước tới trước mặt Vệ Uẩn, cúi đầu hỏi: “Đây là gì?”
“Nàng cúi xuống một chút.” Vệ Uẩn giơ vòng hoa lên, cười nói: “Ta đội cho nàng.”
Sở Du rũ mi, cheỷgiấu cảm xúcĮtrong mắt, cúiửđầu để VệăUẩn đội vòngḽhoa lên choồnàng. Vòng hoaịrất nhẹ, đặtélên đầu, cóɨgiọt nước rơiîxuống. Giọt nướcįlạnh băng chạmộvào da thịtjkhiến tim SởỉDu bất giácụrun lên.
Thẩm KiềuÎKiều bên cạnhãkhông vui, “hừ”ịmột tiếng nói:ï“Các người đềuĭthật đáng ghét,ìtiểu thúc chỉíbiết nói chuyệnừvới mẫu thân,ἶhuynh ấy cũngợchỉ tặng tỷ¸hoa, không aiíthương muội cả!”ẩ
Sở Du vàỉVệ Uẩn đềuẩbật cười. SởéDu cúi đầuínhìn tượng đấtỡtrong tay côàbé: “Không phảiİtỷ tặng muộiỵtượng đất rồiÏsao?”
“Cũng đâuĩphải do tiểu]ca ca tặng.”ịThẩm Kiều Kiềuĭcúi đầu, hơiĩmất hứng nói:ì“Muội cũng muốnĺtiểu ca caítặng muội vòngĮhoa.”
Dứt lời,ĪThẩm Kiều Kiềuẹnhìn về phíaĩVệ Uẩn trànἱđầy mong đợi:ī“Tiểu ca caấcũng tặng muộiẳmột cái đượcîkhông?”
Vệ Uẩnấhất cằm vềἲphía Thẩm VôịSong, nói: “Điìtìm tiểu thúc,muội đi.”
Ánhởmắt Thẩm KiềuĩKiều ảm đạm,ẵcầm tượng đấtìnhỏ, nói: “Không¹cho thì thôi,ἰmuội đi tìmïtiểu thúc.”
Dứtòlời, cô béĨbuông tay SởịDu, chạy vềĪphía Thẩm VôĪSong. Cô béặchạy rất nhanh,ḽxuyên qua đámἵngười đến bênɨcạnh Thẩm VôìSong và BạchỹThường. Sở Duậnhìn thấy ThẩmừKiều Kiều chạyḻqua an toànìmới quay đầuìlại nhìn VệèUẩn, bất đắc°dĩ nói: “Đệàlàm cho muộiïấy một cáiἰcó sao đâu.”ị
Vệ Uẩn lạnhẫnhạt nhìn SởIDu, ánh mắtăkia rất hờἱhững, không hềũchứa bất kỳícảm xúc gì.ìNhưng chỉ mộtịánh mắt nhưựthế lại khiếnìSở Du nhớĩđến Vệ Uẩnịđời trước.
Con ngườiụthân ở nơiḽcao, nói một[không hai, TrấnịBắc Vương kia.
SởêDu ngây người(khó hiểu, sauỏđó nhìn thấyúVệ Uẩn tựăđẩy xe lăn,ỳquay người đáp:ì“Đệ không bánẽhoa, tẩu choĭrằng ai cũngổxứng để đệợđộng tay à?”ı
Nghe nói thế,{Sở Du khôngýkhỏi bật cười.ýNàng vội vàngἲđuổi theo, dỗựdành: “Rồi rồi,jta biết ngàiởlà Trấn QuốcịCông, tiểu Hầuἷgia, thân phậnâtôn quý, đượcịchưa?”
Vệ Uẩnòkhông nói lờiinào, Sở Dufđẩy chàng đi.ḷCó người chen¸chúc lên, suýtỉđụng trúng ngườiốSở Du, VệɨUẩn giữ ngườiÏnọ lại, lạnhìnhạt nhắc nhở:ì“Đứng vững.”
Ngườiônọ cảm ơnịVệ Uẩn. SởĩDu cúi đầuỗnhìn chàng dùỉngồi xe lănòcũng muốn vìửnàng mà cheẩchở mở đường.ổÁnh mắt nàngâấm áp, nhìnἲthiếu niên trướcĩmặt đưa lưngývề phía nàngikhông chịu quayởđầu: “Ta biết,ếkhông phải vớiịai đệ cũngưtốt như vậy.”ỳ
Cuối cùng VệἰUẩn cũng mởľmiệng, cứng nhắcịnói: “Người biếtýlà được rồi.”ī
Sở Du congẹkhoé môi, khôngổnói nữa.
Hai ngườiĩcùng nhau dạo[phố. Sở Duĩkhông mua đồ,ũVệ Uẩn lạiìmua một đốngɪlớn. Ban đầu,ḻSở Du không°để ý, về,sau mới phátìhiện đồ Vệ³Uẩn mua đềuẻlà đồ choícon gái. Miễnỹlà gian hàngãmà Bạch Thườngỡghé qua, chàngỹđều muốn muaámột ít mónâtinh xảo đẹpíđẽ. Đồ khôngịmắc, nhưng lại,mua rất nhiềuêthứ hỗn tạp.
ChàngĬôm trên chânἴmình, đợi trênổđường về nhà,ẻSở Du khôngõkhỏi cảm thấyékỳ lạ: “Đệ{mua nhiều đồ]như vậy làmἲgì?”
Vệ Uẩníôm những thứɩđồ kia, giọngịcứng nhắc: “Tặngjtẩu đấy.”
SởớDu ngạc nhiên:ỉ“Ta cần nhữngíthứ này làmúgì?”
“Bạch Thườngấvà Thẩm KiềuỡKiều đều mua.”ắVệ Uẩn nóiímột cách đươngỉnhiên: “Người cũngầphải có!”
SởợDu ngẩng đầuĩnhìn Bạch Thườngồvà Thẩm VôáSong đằng trước.[Bạch Thường dắtếThẩm Kiều Kiều,ửThẩm Vô Songĩxách đồ, vuiἵvẻ đi theoЇsau lưng mẫu¹tử hai người.[Lì lợm dínhẩlấy cả mộtíbuổi tối, rõịràng thái độ°của Bạch Thườngưđối với ThẩmểVô Song đãịmềm mỏng hơn[rất nhiều. Bấyìgiờ đã đi,đến chỗ tối,ãkhi đi đườngặnhỏ còn sáng,đèn, khi vềìđèn đã tắtἰhết. Bước châníBạch Thường khựngơlại, dường nhưẩkhông quen vớiỉbóng tối. TayýThẩm Vô Songãduỗi qua, trongềbóng đêm kéoỉlấy Bạch Thường,¸giọng nói không]còn cà lơịphất phơ nhườngày thường, thậmẽchí còn hơiĩnhát gừng, lí,nhí nói: “Tẩuľtẩu, coi chừngảngã.”
Trong bóngỡtối, Thẩm KiềuĩKiều không nhìníthấy, nhưng SởửDu và VệḽUẩn ở phíaĩsau lại nhìnặthấy rất rõ.²Vệ Uẩn liếcọmắt nhìn bànãtay đặt trênòxe lăn của{Sở Du.
Tay nàngưdần dần mờĩtối theo ánh)sáng, từ dưới,ánh trăng bướcấvào bóng tối.
VệḹUẩn rủ mắt,ábất giác xoaẩnhẹ hoa vănìtrên tay áoĩrộng.
Chàng nhìn ThẩmằVô Song phía‹trước, có gìḽđó trong lòngĩdao động. SởăDu cố tìnhɩkéo dài khoảngọcách với haiéngười đằng trước.ễVệ Uẩn nhỏứgiọng gọi: “Tẩuįtẩu.”
“Ừ?”
Yếtềhầu Vệ Uẩnậlăn, cuối cùngịnói: “Coi chừngἲngã.”
Sở DuĪcười, dịu dàngỵđáp: “Đệ yênìtâm.”
Hai ngườiỉtrầm mặc khôngİlên tiếng. Thật(lâu sau, chàngImới mở miệngĩgọi: “Tẩu tẩu.”ạ
“Ừ?”
“Người nóièxem Thẩm VôịSong…”
Chàng muốnĺhỏi nhưng cuốiựcùng vẫn không}mở miệng. Chàngâchưa nói xong,ộSở Du cũngjkhông để trongĩlòng, chắc hẳnắnàng biết chàngịmuốn hỏi gì,ứnhưng đây khôngìphải là chuyệnḹnàng có thểítrả lời, vìẹthế nàng khôngễnói lời nào.
ĐẩyịVệ Uẩn raỉkhỏi bóng tối,ĩnhóm người đãẫđến y quán.}Thẩm Kiều Kiềuìcảm thấy mệt,ồThẩm Vô Songļvà Bạch Thườngụđưa cô béἷđi ngủ. VệìUẩn chờ ở¸trong đình viện,ìSở Du điIlấy rượu vàựđồ nhắm. Bốnɪngười dự địnhơvừa ăn uống{vừa đợi thảâđèn trời đêmịkhuya. Tiết mụcớlong trọng nhấtẫcũng là quan:trọng nhất củaẵlễ đốt đènềchính là thảặđèn.
Vệ Uẩn đợiẫmột mình trênểhành lang cảmíthấy buồn tẻínên đẩy xeḹlăn định điἲtìm Sở Du.ũNhưng chưa đẩyíđược hai bước,ấchàng đã ngheḽthấy tiếng namἲnhân thở dốcầpha lẫn tiếngũnữ tử úèớ không rõ.
VệἶUẩn bất chợtἶcứng đờ người,ἰđột nhiên cảmịthấy tiến thoáiưlưỡng nan. Xe}lăn này củaõchàng chỉ cầnЇchuyển động, chắcêchắn phải kinhíđộng đến haiẳngười, nhưng nếuïđứng yên thìỉlại cảm thấyẳlúng túng. VệêUẩn suy nghĩĩchốc lát, đànhἷquyết định ngồiặyên tại chỗ.õQua một lúc,[chàng nghe thấyồhai người chỗĩngã rẽ đềuĬthở dốc, tiếpĮtheo một tiếngi“Chát” chói taiévang lên.
“Thẩm VôıSong…” Giọng BạchồThường mang theo(run rẩy: “Taỉlà tẩu tẩuἲđệ!”
Cả tráiàtim Vệ Uẩn:co thắt lại.¸Không biết tại¸sao chàng cảmụthấy bạt taiũnày không phảiỏđánh lên mặtḽThẩm Vô SongÎmà là đánhổlên mặt chàng,ḽđau đến bỏngịrát.
Nhưng một látýsau, giọng ThẩmĩVô Song vangílên.
“Ta biết.”
Khôngĩhề có sựọbông đùa thườngἲngày, giọng củaốhắn trịnh trọngịmà lại điềmìtĩnh: “Nếu như,ca ta vẫnộcòn sống, taảnhất định sẽổcách nàng thậtăxa. Thế nhưngỳA Thường…”
Giọngẫnói Thẩm Vô¸Song nghẹn ngào:ĩ“Chúng ta… cũngîđâu thể chônítheo ca taầđược. Người sốngỉphải tiến về°phía trước, nếuịnhư nàng cóìthể chấp nhậnɪngười khác, tạiısao không thểìlà ta?”
BạchặThường không nóiếlời nào, sựîtrầm mặc củaĩnàng khiến VệỉUẩn cũng cảm‹thấy giống nhưĺbản thân đangỉchờ đợi sựẻphán xét.
Thật lâuĩsau, cuối cùngẫBạch Thường lênậtiếng: “Vô Song,ủđệ thích taúlà chuyện củaiđệ. Thế nhưngİta không vượt)qua được giớiồhạn này cũngılà chuyện của¹ta. Ta sẽîkhông chấp nhậnĭđệ, ta cũngisẽ không chấpẹnhận người khác.ἱĐệ ghi nhớổlời này trongĩlòng, đối vớiἲai cũng đềuờtốt.”
“Đệ đừngịép ta…”
BạchjThường nghẹn ngào:ĩ“Ta biết conḹngười đệ trước)nay muốn làmỉgì là làmḽcái đó, nhưngḽđệ đừng épìta, có đượcἲkhông?”
Thẩm VôĩSong im lặng.ἴLát sau, hắnЇkhàn giọng đáp:đ“Được.”
Bạch Thường(vội vã rờiЇđi. Đợi hànhớlang không cònồtiếng động, VệịUẩn ngẩng đầuĩnhìn Thẩm VôịSong bước từèngã rẽ tới.
Vẻỉmặt hắn bìnhẹtĩnh, trên mặtɨkhông hề cóèý cười. Nhìnúthấy Vệ Uẩn,ἰhắn cũng không,cảm thấy bấtĩngờ, chỉ gậtờđầu xem nhưichào hỏi.
Vệ Uẩnἶcúi thấp đầu.ếNgay lúc ThẩmìVô Song điởlướt ngang, chàng:đột ngột hỏi:ớ“Huynh không nghĩĭtới ca mìnhísao?”
Thẩm VôẽSong dừng bước.ụHắn quay đầu,ịnhướng mày: “Sao,ìcậu cũng muốnìdạy đời ta?íBảo ta khôngìmàng luân lý,¹mắng ta khôngɩbiết xấu hổ,ốlòng lang dạịthú?”
Vệ Uẩnĩkhông nói lờiốnào, chàng cảmỷthấy mỗi mộtịchữ của Thẩm(Vô Song đềuĩnhư đánh lênímặt mình.
Chàng nhìnïThẩm Vô SongĬgiận dữ quát:]“Nhưng cậu bảoỉta phải làmứthế nào đây?”ấ
“Hôm nay nếuẽnhư ca ca°ta còn sống,īhai người họĭsống bên nhau,àđương nhiên taửnhúng tay vàoĩlà không đúng.įNhưng ca ta³đã chết, huynhỳấy đã chếtḻrồi. Ta thíchúmột người, taìcản trở ai?ồTa làm tổnẳthương ai? Ta³thích một người,ậlà ta saiỏsao?”
Thẩm VôĩSong cao giọng:ở“Cần các ngườiỉgiả vờ giảđvịt, đến phiênĭcác người dạyļđời?!”
“Ca huynhỉchết…” Vệ Uẩn³bật ra câuitrào phúng. Chàngỡnói lời nàyồcho Thẩm VôịSong nghe, nhưngỹcũng là nóiơcho chính mìnhïnghe: “Ngược lạiĩhuynh được hờiìrồi.”
“Vậy đểấta chết đi!”ế
Thẩm Vô Songụgiận dữ hét[lên, hắn siếtầchặt nắm đấm,ịđỏ mắt: “Taĭthà rằng ngườiỹchết là ta!fNhưng người đãÏchết rồi, taớphải làm saoĺđây? Người đãÎchết, cho nênớcả đời taìkhông thể vuiêvẻ, không thểậcười, không thểổyêu cũng khôngạthể thích ai.ẽCậu có giỏiịthì làm thửềxem!”
“Nguỵ quânẳtử nào trênịđời này khôngàmuốn giữ gìnặthiên lý, tiêuẩdiệt nhân dục,ĩnhưng có diệtêđược không?! Ngườiểchính là người,ìCMN bày đặtẻthánh nhân cái[gì! Ta thíchínàng, ta gâyécản trở ai?ĮTa thích nàng,ĩta không épổnàng, ta chỉẽthích nàng thôi.ĩTa cảm thấyỉchuyện may mắnɩnhất đời này¸là gặp đượcỏnàng, cũng khôngíđược sao?! Dùổcho ta cóởtội, muốn nhậnỷtội, cũng nênìnhận tội vớiỉca ca trênıđường xuống hoàngỉtuyền. Một haiỉkẻ các ngườiịlà cái tháỳgì?!”
Dứt lời, hắn đột ngột xoay người, sải bước về hướng tiền đường.
Dường như thời gian và không gian dừng lại tại khoảnh khắc này, mọi thứ trên đời đều không liên quan đến nàng.
Vệ Uẩn ngồi trên hành lang, ánh mắt biến hoá bất định.
Hai người cùng đi tìm Sở Du và Bạch Thường. Nhìn thấy hai cô nương xuất hiện trong tầm mắt, Vệ Uẩn đột nhiên mở miệng: “Kiên nhẫn một chút.”“Không sao.” Thẩm Vô Song lấy trong túi ra một cái bình nhỏ: “Ta có mang theo rượu thuốc cho cậu ta, không thành vấn đề.”
Mỗi một câu Thẩm Vô Song nói đều vang vọng bên tai chàng.
Dứt lời, bốn người ngồi xuống hành lang tiền đường, vừa trò chuyện vừa uống rượu.Vệ Uẩn ngồi trên hành lang, ánh mắt biến hoá bất định.Chàng thích nàng có gì sai?
Dứt lời, nàng quay đầu nhìn về phía Vệ Uẩn, mắt sáng rỡ: “Ta dẫn đệ lên nóc nhà!”Chàng không nói ra, không mở miệng, chàng lẳng lặng ở bên chờ đợi, lẽ nào tình cảm này cũng không thể dung thứ?
Vệ Uẩn ngồi bên cạnh, từ tốn uống rượu thuốc, mỉm cười nhìn bọn họ.
Chàng không phải thánh nhân, không diệt được nhân dục. Thích một người, chàng không khống chế được. Yêu một người, chàng kìm nén không xong. Chàng chỉ đành trói buộc chính mình, nhốt bản thân trong thế giới nhỏ bé, lặng lẽ mà thích.
Sở Du không đáp, nàng chỉ nhìn phía xa nói: “Đẹp thật, đã rất nhiều năm, cuộc đời này của ta chưa từng vui vẻ như thế.”Chàng thích người này.
Vệ Uẩn cảm giác được ánh mắt nàng, chàng quay đầu lại.
Sở Du nghiêm túc đáp. Vệ Uẩn cười không nói, nhìn Sở Du cau mày, nghiêm túc suy nghĩ làm sao để uống rượu với chàng.Rất, rất thích thì đã sao?
Chàng không vùng vẫy, cũng không muốn vùng vẫy. Chàng vẫn luôn gánh nặng mà bước về trước, vẫn luôn xấu hổ về tình cảm ấy. Nhưng khoảnh khắc này, chàng đột nhiên nhận ra.“Huynh thích một người, huynh tiếp cận nàng, ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng.” Bước chân hai người cách hai cô nương ngày càng gần, Vệ Uẩn hơi cong khoé môi: “Huynh có thể cố gắng theo đuổi nàng, nhưng huynh phải nhẫn nại. Huynh phải khiến nàng cam tâm tình nguyện, từ từ nhận ra cái tốt của huynh.”
Tay Vệ Uẩn run rẩy, vô số ý nghĩ cuồn cuộn trong đầu, tựa như chàng đột nhiên hiểu rõ điều gì.
Cõ lẽ có sai, thế nhưng sau này trên đường xuống hoàng tuyền, chàng sẽ tìm Vệ Quân xin lỗi. Kiếp này, chàng chỉ có thể như thế.
Chàng không vùng vẫy, cũng không muốn vùng vẫy. Chàng vẫn luôn gánh nặng mà bước về trước, vẫn luôn xấu hổ về tình cảm ấy. Nhưng khoảnh khắc này, chàng đột nhiên nhận ra.
Mỗi một câu Thẩm Vô Song nói đều vang vọng bên tai chàng.Nhịp tim Vệ Uẩn dần chậm lại theo hơi thở của Sở Du. Tay áo của chàng phủ lên lưng nàng, ủ nàng ấm áp.Gặp được nàng là chuyện tốt đẹp nhất kiếp này, chàng không xấu hổ.
Sở Du cười nói: “Ta và Thẩm phu nhân đã chuẩn bị ít rượu. Tiểu Thất còn mang thương tích, không thể uống.”
Cõ lẽ có sai, thế nhưng sau này trên đường xuống hoàng tuyền, chàng sẽ tìm Vệ Quân xin lỗi. Kiếp này, chàng chỉ có thể như thế.
Đó là cảnh tượng mà Đại Sở hoàn toàn không thấy được. Hoà cùng với tiếng chuông văng vẳng, tiếng dân chúng tụng niệm, toàn bộ đêm tối hiện lên cảm giác tĩnh lặng cách xa trần thế. Bên cạnh chàng chỉ có duy nhất giọng nói chậm rãi và trầm khàn của Sở Du.Chẳng qua chàng không lỗ mãng như Thẩm Vô Song, tất cả tâm trạng kích động sục sôi kia đều giấu dưới đáy lòng. Chàng ra sức xoa dịu để bản thân bình tĩnh lại.
“Hai người tới rồi?”Chẳng qua chàng không lỗ mãng như Thẩm Vô Song, tất cả tâm trạng kích động sục sôi kia đều giấu dưới đáy lòng. Chàng ra sức xoa dịu để bản thân bình tĩnh lại.
Chàng ngồi trên hành lang nghỉ ngơi một lúc, Thẩm Vô Song bỗng quay trở lại, nói với chàng: “Ta đẩy cậu đi.”
Ngọn đèn viễn xứ lạc vào ánh mắt chàng, trường sam tay rộng màu xanh lam làm chàng toát lên khí chất thư sinh. Vẻ mặt chàng ung dung điềm tĩnh, tạo cho nàng cảm giác an toàn chưa từng có.
Vệ Uẩn không hỏi tại sao hắn trở về, có lẽ giờ phút này Thẩm Vô Song và chàng đều giống nhau, cần tìm một lý do một nơi nào đó đơn độc yên tĩnh một chút.
Chàng thích người này.
Thẩm Vô Song không lên tiếng, hai người đi tới tiền sảnh. Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn Sở Du, giọng nói ôn hoà: “A Du.”
Hai người cùng đi tìm Sở Du và Bạch Thường. Nhìn thấy hai cô nương xuất hiện trong tầm mắt, Vệ Uẩn đột nhiên mở miệng: “Kiên nhẫn một chút.”
“Không phải là thích sao?”“Sao?”
Không đợi Vệ Uẩn đáp lời, nàng ôm lấy Vệ Uẩn, lảo đảo ra ngoài, nhún người một cái liền đáp lên nóc nhà. Hai người ngồi trên mái ngói, Vệ Uẩn sợ nàng ngồi không vững bèn kéo nàng lại, bất đắc dĩ nói: “Người đừng làm liều.”Không bao lâu sau, nàng nằm trong lòng chàng, vang lên tiếng hít thở đều đều.
Thẩm Vô Song nghi hoặc, Vệ Uẩn từ tốn nói: “Thích một người không sai, nhưng nếu tình cảm của huynh trở thành gánh nặng cho cô ấy, đó chính là sai.”
Từng hồi âm thanh cầu nguyện nơi xa vọng đến, Sở Du ngẩng đầu, im lặng nhìn chàng.Thẩm Vô Song khẽ cau mày, không nghĩ Vệ Uẩn lại nói những lời này với hắn.Thẩm Vô Song khẽ cau mày, không nghĩ Vệ Uẩn lại nói những lời này với hắn.
Tửu lượng Sở Du không tệ, Thẩm Vô Song và Bạch Thường đều có tâm sự, thế là khoắn sạch luôn vài hũ lớn. Chưa đến một lúc, Bạch Thường đã gục, tựa lên bả vai Sở Du ngủ. Thẩm Vô Song và Sở Du chơi trò chơi uống rượu một lúc rồi cũng ngã ngang một bên.
“Huynh thích một người, huynh tiếp cận nàng, ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng.” Bước chân hai người cách hai cô nương ngày càng gần, Vệ Uẩn hơi cong khoé môi: “Huynh có thể cố gắng theo đuổi nàng, nhưng huynh phải nhẫn nại. Huynh phải khiến nàng cam tâm tình nguyện, từ từ nhận ra cái tốt của huynh.”
Chàng không phải thánh nhân, không diệt được nhân dục. Thích một người, chàng không khống chế được. Yêu một người, chàng kìm nén không xong. Chàng chỉ đành trói buộc chính mình, nhốt bản thân trong thế giới nhỏ bé, lặng lẽ mà thích.
“Nếu như cả đời này, nàng vẫn không thể cam tâm tình nguyện thì sao?”
Thế là Vệ Uẩn lắc đầu: “Không được, không thể uống nữa.”
Thẩm Vô Song cau mày, vẻ mặt Vệ Uẩn vẫn điềm tĩnh.
“Sao?”“Nếu như cả đời này, nàng vẫn không thể cam tâm tình nguyện thì sao?”
“Không phải là thích sao?”
Rượu thuốc của Thẩm Vô Song không ngon, có vị đắng của thuốc, thế nhưng độ mạnh lại không nhỏ. Vệ Uẩn nếm thử, không dám kiêu ngạo, chỉ đành rót ít.
Trái tim Vệ Uẩn khẽ run. Chàng cũng chẳng biết bản thân nghĩ gì, căn bản không chờ đối phương mở miệng, chàng đã cúi đầu, chầm rãi đặt đôi môi lên môi đối phương.“Chuyện tình cảm này có khi nào cần hồi đáp? Nếu huynh một lòng trông mong nàng phải đáp lại tình cảm này của mình, vậy Thẩm Vô Song…” Giọng Vệ Uẩn bình thản: “Tình cảm ấy không khỏi quá ích kỷ, cũng quá khiến người ta chán ghét.”
Thẩm Vô Song không lên tiếng, hai người đi tới tiền sảnh. Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn Sở Du, giọng nói ôn hoà: “A Du.”
Sở Du cười khẽ: “Bây giờ ta ngồi đây vẫn giống như đang nằm mơ vậy.”
Chàng nhắm mắt lại, lông mi run rẩy. Còn Sở Du cảm giác bản thân đang chìm sâu trong một giấc mộng, đẹp đến độ khiến nàng không khỏi cong khoé môi. Cuối cùng, nàng cười khẽ một tiếng, cúi đầu vùi vào hõm vai chàng.Sở Du hoàn toàn không để ý đến việc chàng cầm tay nàng, vui vẻ reo lên: “Đệ xem, đệ xem, đẹp quá!”
“Hai người tới rồi?”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng rủ mắt, vẫn vươn tay, lấy tay mình bao lấy tay Sở Du.
Sở Du cười nói: “Ta và Thẩm phu nhân đã chuẩn bị ít rượu. Tiểu Thất còn mang thương tích, không thể uống.”
Mà Sở Du đã uống đến hăng, nàng đặt Bạch Thường sang một bên, xách theo rượu ngồi xổm xuống trước mặt Vệ Uẩn, nghiêm túc nói: “Đến đây, ta và đệ uống.”
“Không sao.” Thẩm Vô Song lấy trong túi ra một cái bình nhỏ: “Ta có mang theo rượu thuốc cho cậu ta, không thành vấn đề.”
Chỉ một ánh nhìn, nàng tựa như rơi vào mắt chàng.
Sở Du nhìn rượu thuốc kia, sảng khoái gật đầu: “Được rồi.”
Dứt lời, bốn người ngồi xuống hành lang tiền đường, vừa trò chuyện vừa uống rượu.
Dứt lời, hắn đột ngột xoay người, sải bước về hướng tiền đường.
Tửu lượng Sở Du không tệ, Thẩm Vô Song và Bạch Thường đều có tâm sự, thế là khoắn sạch luôn vài hũ lớn. Chưa đến một lúc, Bạch Thường đã gục, tựa lên bả vai Sở Du ngủ. Thẩm Vô Song và Sở Du chơi trò chơi uống rượu một lúc rồi cũng ngã ngang một bên.
Vệ Uẩn ngồi bên cạnh, từ tốn uống rượu thuốc, mỉm cười nhìn bọn họ.
Rượu thuốc của Thẩm Vô Song không ngon, có vị đắng của thuốc, thế nhưng độ mạnh lại không nhỏ. Vệ Uẩn nếm thử, không dám kiêu ngạo, chỉ đành rót ít.
Mà Sở Du đã uống đến hăng, nàng đặt Bạch Thường sang một bên, xách theo rượu ngồi xổm xuống trước mặt Vệ Uẩn, nghiêm túc nói: “Đến đây, ta và đệ uống.”
Đột nhiên nàng không nhận ra chàng là ai, hoặc là nói nàng không muốn nhận ra.Vệ Uẩn cười, huơ tay: “Đây là số mấy?”
Động tác của chàng rất chậm, rất chậm. Chàng nghĩ chỉ cần nàng có bất kỳ phản kháng nào, chàng sẽ dừng lại.“Ba!”
Thế là Vệ Uẩn lắc đầu: “Không được, không thể uống nữa.”
“Ta uống được.”
Sở Du nghiêm túc đáp. Vệ Uẩn cười không nói, nhìn Sở Du cau mày, nghiêm túc suy nghĩ làm sao để uống rượu với chàng.
Xa xa truyền đến tiếng nhóm người reo hò. Ánh mắt Vệ Uẩn và Sở Du nhìn sang, phương xa có đèn trời chầm chậm bay lên. Sở Du hào hứng: “Oa, đẹp quá.”
Dứt lời, nàng quay đầu nhìn về phía Vệ Uẩn, mắt sáng rỡ: “Ta dẫn đệ lên nóc nhà!”
Sở Du không nhận ra hành động nhỏ của chàng, nhưng Vệ Uẩn vẫn sợ nàng phát hiện. Chàng nhỏ giọng nói: “Tẩu tẩu, coi chừng ngã.”
Không đợi Vệ Uẩn đáp lời, nàng ôm lấy Vệ Uẩn, lảo đảo ra ngoài, nhún người một cái liền đáp lên nóc nhà. Hai người ngồi trên mái ngói, Vệ Uẩn sợ nàng ngồi không vững bèn kéo nàng lại, bất đắc dĩ nói: “Người đừng làm liều.”
Bọn họ cách nhau rất gần, hơi thở giao nhau, ánh mắt vấn vít.Sở Du hoàn toàn không để ý đến việc chàng cầm tay nàng, vui vẻ reo lên: “Đệ xem, đệ xem, đẹp quá!”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng lặng lẳng nhìn phương xa. Sở Du quay đầu lại, lập tức bị thiếu niên trước mắt hấp dẫn.Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng rủ mắt, vẫn vươn tay, lấy tay mình bao lấy tay Sở Du.
Nàng ở nơi đây yên lặng nhìn chàng, cảm thấy con người này đẹp đến không chân thật.Sở Du không nhận ra hành động nhỏ của chàng, nhưng Vệ Uẩn vẫn sợ nàng phát hiện. Chàng nhỏ giọng nói: “Tẩu tẩu, coi chừng ngã.”
Sở Du không đáp, nàng chỉ nhìn phía xa nói: “Đẹp thật, đã rất nhiều năm, cuộc đời này của ta chưa từng vui vẻ như thế.”
Vệ Uẩn lắng nghe tiếng nàng, nhìn đèn lồng nơi xa chầm chậm bay lên trời.
Đó là cảnh tượng mà Đại Sở hoàn toàn không thấy được. Hoà cùng với tiếng chuông văng vẳng, tiếng dân chúng tụng niệm, toàn bộ đêm tối hiện lên cảm giác tĩnh lặng cách xa trần thế. Bên cạnh chàng chỉ có duy nhất giọng nói chậm rãi và trầm khàn của Sở Du.
“Dường như ta vẫn luôn chạy, vẫn luôn không dừng lại. Hắn không thích ta, A Cẩm ghét ta, mọi người đều không thích ta, ta cô đơn khổ sở rất lâu. Sau này ta đến Vệ gia, lại chưa từng có một khắc lơi lỏng, đệ xem ta gả đến đây đã xảy ra bao nhiêu chuyện, chúng ta cũng không ngừng lại được.”
Thẩm Vô Song cau mày, vẻ mặt Vệ Uẩn vẫn điềm tĩnh.
Sở Du cười khẽ: “Bây giờ ta ngồi đây vẫn giống như đang nằm mơ vậy.”
Vệ Uẩn cười, huơ tay: “Đây là số mấy?”Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng lặng lẳng nhìn phương xa. Sở Du quay đầu lại, lập tức bị thiếu niên trước mắt hấp dẫn.
Ngọn đèn viễn xứ lạc vào ánh mắt chàng, trường sam tay rộng màu xanh lam làm chàng toát lên khí chất thư sinh. Vẻ mặt chàng ung dung điềm tĩnh, tạo cho nàng cảm giác an toàn chưa từng có.
Dường như thời gian và không gian dừng lại tại khoảnh khắc này, mọi thứ trên đời đều không liên quan đến nàng.
Dù cho trái tim chàng như đánh trống, nàng vẫn cứ đứng yên bất động.
Đột nhiên nàng không nhận ra chàng là ai, hoặc là nói nàng không muốn nhận ra.
Tay Vệ Uẩn run rẩy, vô số ý nghĩ cuồn cuộn trong đầu, tựa như chàng đột nhiên hiểu rõ điều gì.Nàng ở nơi đây yên lặng nhìn chàng, cảm thấy con người này đẹp đến không chân thật.
Vệ Uẩn cảm giác được ánh mắt nàng, chàng quay đầu lại.
“Ta uống được.”Bọn họ cách nhau rất gần, hơi thở giao nhau, ánh mắt vấn vít.
Chàng không nói ra, không mở miệng, chàng lẳng lặng ở bên chờ đợi, lẽ nào tình cảm này cũng không thể dung thứ?Chỉ một ánh nhìn, nàng tựa như rơi vào mắt chàng.
Xa xa truyền đến tiếng nhóm người reo hò. Ánh mắt Vệ Uẩn và Sở Du nhìn sang, phương xa có đèn trời chầm chậm bay lên. Sở Du hào hứng: “Oa, đẹp quá.”Từng hồi âm thanh cầu nguyện nơi xa vọng đến, Sở Du ngẩng đầu, im lặng nhìn chàng.
Trái tim Vệ Uẩn khẽ run. Chàng cũng chẳng biết bản thân nghĩ gì, căn bản không chờ đối phương mở miệng, chàng đã cúi đầu, chầm rãi đặt đôi môi lên môi đối phương.
Động tác của chàng rất chậm, rất chậm. Chàng nghĩ chỉ cần nàng có bất kỳ phản kháng nào, chàng sẽ dừng lại.
Thế nhưng không có.
Dù cho trái tim chàng như đánh trống, nàng vẫn cứ đứng yên bất động.
Nụ hôn của thiếu niên mang theo hơi lạnh của ánh trăng, chỉ là hai đôi môi chạm nhẹ vào nhau, vừa thành kính, lại vừa thuần khiết.
Chàng nhắm mắt lại, lông mi run rẩy. Còn Sở Du cảm giác bản thân đang chìm sâu trong một giấc mộng, đẹp đến độ khiến nàng không khỏi cong khoé môi. Cuối cùng, nàng cười khẽ một tiếng, cúi đầu vùi vào hõm vai chàng.
Chàng ngồi trên hành lang nghỉ ngơi một lúc, Thẩm Vô Song bỗng quay trở lại, nói với chàng: “Ta đẩy cậu đi.”
Hô hấp Vệ Uẩn dồn dập, chàng không dám động đậy. Sở Du nằm trong lòng chàng cười khúc khích, chàng sợ nàng ngã, bèn giơ tay ôm lấy nàng, cố định cơ thể.
Không bao lâu sau, nàng nằm trong lòng chàng, vang lên tiếng hít thở đều đều.
Nhịp tim Vệ Uẩn dần chậm lại theo hơi thở của Sở Du. Tay áo của chàng phủ lên lưng nàng, ủ nàng ấm áp.
Chàng ngửi mùi hương trên mái tóc nàng, thật lâu sau mới buông tiếng thở dài khe khẽ.
“Cô nương ngốc.”
***
P/s (Zens Zens): Bonus cho mọi người cảnh thả đèn trời nè!
Ôiiii….
Chỉ muốn nói tim túi đang đập thình thịch mạnh quá trời ^^
Ơn zời! Hôn rồi… cuối cùng cũng hôn rồi
Cuối cùng cũng hôn rồi ???
Sáng dậy chắc chắn quên luôn rồi ?
ĐỢI mòn mỏi cuối cùng cũng thơm
Soft xỉu trời ui?❤