Chương 06
Kết quả thăm dò Tô Nguyệt Ly
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Làm sao ngươi biết ta có cách?”
Tần Uyển Uyển buột miệng hỏi, Giản Hành Chi kinh ngạc: “Cô có thật à?”
Vừa dứt lời, Giản Hành Chi lập tức cảm thấy câu này không ổn, vội hỏi tiếp: “Cô tính thế nào?”
Tần Uyển Uyển không đáp. Nàng ngập ngừng nhìn gương mặt Giản Hành Chi, muốn nói cho hết lời “chia tay” ban nãy, nhưng làm sao cũng không nói ra được. Nghẹn một hồi, nàng chỉ nặn ra một câu: “Ta có cách của ta, ngươi không cần quan tâm. Ta đưa khế ước bán thân và bạc cho ngươi, ngươi từ đường hầm…”
“Cô muốn vứt bỏ ta?”ĪGiản Hành Chiīđã hiểu, lôngỉmày nhướng lên.íTần Uyển Uyển:vô thức lắcạđầu: “Không!”
“Vậyívì sao côìmuốn ta đi?”í
“Ta…” Bị người¹ta nhìn thấuἲý đồ, Tần)Uyển Uyển hoảngậhốt lắp bắp:ố“Ta muốn đểĩngươi đến chỗừan toàn.”
Tìmḹđược lý do,ểTần Uyển Uyểnằnhanh chóng vịnìvào đó: “Trênἴnúi này rấtổnguy hiểm, mộtốphàm nhân nhưèngươi ở lạiỉbên cạnh taïkhông an toàn.”{
“Ta không sợơnguy hiểm!” GiảnÏHành Chi nóiơhết sức dứtẫkhoát: “Ta ởỹcùng cô.”
Cảmìđộng.
Đối diện với¹tình nghĩa thắmóthiết như vậy,ÎTần Uyển Uyểnìcảm thấy hếtờsức cảm động.
Nhưngờcàng cảm động,ỡnàng càng hổịthẹn.
Mặt Tần UyểnúUyển rối rắm,IGiản Hành Chi:che miệng quanựsát Tần UyểnợUyển đối diệnìvẫn không chịuầđồng ý giữầy lại. Yứđổi vị tríắmà nghĩ, đạiêkhái hiểu đượcịý của TầnưUyển Uyển: “Cô}thấy ta vôÏdụng?”
“Không…”
“Taýrất hữu dụng.”ăGiản Hành Chiùcảm thấy mìnhụtìm được điểmửmấu chốt. Yftự đề cử:ổ“Cô đã địnhἱxuống núi thììdù sao cũngýphải có kếỳhoạch nhỉ? Lúcínày chắc chắnụcô bị canhɪgiữ không điđđâu được, nhưngìcô vẫn phảiưlàm gì đó.ỉCô nhìn taúđi, thân thểểkhoẻ, sức lựcỡtốt, biết đườngớđi lối lạiậở Vấn TâmïTông. Cô muốnἳđi đâu chỉĩcần nói vớiồta một tiếng,ľta lập tứcểđào. Cô giữòta lại, taýchắc chắn khôngđphải là gánhốnặng.”
Tần UyểnĩUyển bị GiảnổHành Chi nóiủđến ngây người.
Nàngỉngẫm nghĩ chốcḷlát, đột nhiênũcảm thấy cóễlý.
Mặc dù GiảníHành Chi là³nam sủng, nhưngἵxét từ khíîthế cầm kiếmḹở lần đầuơtiên gặp mặtưcùng với năngĭlực có thểɩđào lên VấnỏTâm Tông, đúngòlà y cóửchút tác dụng.
Nàngỵlà người mà(cuộc sống càngộtốt hơn chútïnào thì hayủchút nấy. Sauìkhi nhận ra°tác dụng củaĩGiản Hành Chi,ẻnàng suy nghĩ,ệgiơ tay lênầkéo khuỷu tayịy, trịnh trọng{nói: “Sau này,]ta nhất địnhἷsẽ cho ngươiĩthêm ít tiền.”ḻ
“Nói sau đi.”į
Sức chú ýĭcủa Giản HànhỗChi bị nơiĩnàng kéo hấp[dẫn.
Lần đầu tiênḽy tiếp xúcἴvới con gáiímà không phảiἳlúc đánh nhau.ợKhông biết tạiĮsao, y cứ°cảm thấy hơiừlà lạ.
Y muốnįkéo tay TầnỉUyển Uyển ra,ầnhưng cảm giácɩlàm vậy hơi)chấp nhặt, đànhἵdời mắt, giảỉvờ bình tĩnhĭuống nước.
“Bây giờ,ổkế hoạch củađcô thế nào?”õ
Dù sao cũngɨkhông đến mứcịchẳng có kếểhoạch nào.
“Ta nghĩỉthế này…” TầnủUyển Uyển suyánghĩ: “Sở dĩábọn họ khôngἲthả ta làɩvì muốn taẽđánh thức TôìNguyệt Ly, vậyïchi bằng chúngịta đi xemịthử. Nếu thậtỗsự có thểệđánh thức TôỉNguyệt Ly, chúngơta lấy cáchínày làm điềuÍkiện trao đổiĪđể bọn họềthả ta xuốngặnúi. Vậy chẳngỳphải càng tốtɪhơn sao?”
“Côịnói đúng.” GiảnưHành Chi gậtiđầu: “Bây giờ,ộcô xuống núiữvẫn phải gánhjthanh danh mưuỉhại đồng môn,ľchi bằng trựcĩtiếp giải quyếtḽvấn đề rồiỉđi.”
“Chính làíý đó.”
TầnưUyển Uyển thấy,Giản Chi Diễnìhiểu chuyện thìộhết sức vuiềmừng, xem raḷngười nam sủngẳnày chẳng phảiİchỉ có khuônứmặt.
Nàng nghiêng đầuánhìn sắc trờiềbên ngoài, thấyỉđã muộn, đangấđịnh khuyên yổđi ngủ, bỗngĩngười kia vỗɩtay một cái,éđứng dậy nói:ẻ“Vậy đi thôi.”ố
“Hả?”
Tần UyểnỉUyển ngớ người.ìGiản Hành Chiơdùng thần thứcêquét một vòngÍVấn Tâm Tông,ἴxoay đầu nhìnfTần Uyển Uyển:ả“Cô biết TôɪNguyệt Ly kiaúở đâu không?”ì
Tần Uyển Uyểnjsững sờ rồi)mới hiểu ra:ĩ“Đi bây giờ?”ỉ
“Nếu không thìịsao?” Giản HànhἴChi hỏi mộtỉcách điềm nhiên:ḷ“Cô đợi đếnũsang năm à?”ī
Dứt lời, GiảnỵHành Chi khôngùcho Tần UyểnéUyển cơ hộiậdo dự, kéoỳnàng đi vềἵhướng cửa sổ,ἴtrèo ra ngoài.ἰGiản Hành ChiÎlôi nàng nhảyἱxuống đường hầm,ũquay đầu giấuầmiệng hố, rồiἵxoay người nhìnỡTần Uyển UyểnÎvẫn đang ngơêngác, thúc giục:ù“Phòng nào, điáthôi.”
Rốt cuộcủTần Uyển Uyểnựcũng hoàn hồn,ĺnàng thấp giọngôđáp “ừ” ,İhồi tưởng lạiḻVấn Tâm Tôngỉmà hai ngàyờnay nàng quanụsát bằng thầnĮthức, xác địnhệvị trí: “Chắcḹlà Linh LungĪCác.”
Giản HànhịChi có đượcõphương hướng, khôngỳnói hai lờiìlập tức đào.
Yồđào rất nhanh,ịxấp xỉ tốcềđộ đi bộĩcủa Tần UyểnỉUyển. Tần UyểnđUyển lấy DạÎminh châu trongftúi Càn Khônơra, rồi lạiɨlấy sợi vảiịbố cột lên,đỉnh đầu. Cảmộgiác tay rảnhảrỗi, nàng bènỉbốc một nắmệhạt dưa trongļtúi ra, điỵsau lưng Giản)Hành Chi mộtɩkhoảng không xaõkhông gần, nhànứnhã cắn hặtúdưa, nhìn côngitử vốn nho¸nhã anh tuấnἰcầm cuốc đào{đất thuần thục.
Vậyửmà hai ngườiớkhông hề cảmổthấy cảnh tượngĩkỳ cục nàyìcó gì bấtễổn.
Đào thẳng đếnệLinh Lung Các,(Giản Hành Chiḹtheo thói quenẳquay đầu nóiđvới Tần Uyển}Uyển: “Ta điÏtrước xem thử,ồkhông có vấnIđề gì sẽἶgọi cô.”
TầnẩUyển Uyển gật:đầu: “Ừ, taềchờ ngươi.”
Vừa¹nói xong, haiờngười trầm mặc,Īhai hệ thống²đồng loạt thởîdài.
666: “Đại ca,²ta đã nóiátới mệt luônîrồi.”
38: “Ký)chủ, cái gìínên làm khôngἶcần ta nóiũchứ.”
“Hay là…ìđể ta lên,trước?”
Tần UyểnỏUyển đề nghịĬtrước. Giản HànhľChi gật đầu,ửcầm cuốc nhườngḹđường cho nàng.
TầnįUyển Uyển điỏtới miệng hố.ịMiệng hố thẳngỉđứng, Tần UyểnụUyển nhìn mộtắhồi, giang tayữgiang chân bắtἵđầu trèo lên.à
Giản Hành Chiẳcầm cuốc nhìnỉTần Uyển Uyểnãtrèo từng bướcḻmột, mặt phátἱsầu.
“Cô nói xemễcô ta trèoúnhư thế tới¸khi nào?”
“Đạiớca.” 666 khôngấnhịn được nhắcínhở y: “Đâyἴmới là tốcớđộ của ngườiĩbình thường. Ngàiỳkhông cần loἶlắng, sẽ nhanh,thôi.”
Đối vớiÏmột người kỳéTrúc Cơ màõnói việc trèoÍlên một cáiăhố không phải³là khó.
Dù choổlà Tần UyểnéUyển.
Nàng thuận lợiởbò đến miệngửhố, núp ởĺđó quan sátíxung quanh mộtἵlát. Sau khiỡxác nhận khôngícó thủ vệjnào ở đó{bằng thần thức,ầnàng mới bòễra khỏi đườngḽhầm, rồi tìmựmột đống cỏýche lại, vộiổvàng chạy vềẽhướng Linh LungĭCác.
Tần Uyển Uyểnịvừa đi, GiảnẫHành Chi liền{xác nhận lại‹với 666: “Chỉỷcần ta khôngùthay đổi tìnhḷtiết quan trọng,:không để côỏta nhận ra,năng lực củaồta vượt quáÍgiới hạn củaἴGiản Chi Diễnễthì không thànhẹvấn đề đúng]không?”
“Đúng.” 666ứnhanh chóng nóiỹthêm: “Ngài yếuỹđuối một chútưlà được rồi!”ề
Giản Hành Chi‹không đáp. Yịnhún mũi chân,°nhảy thẳng raẫkhỏi miệng hố,ľchạy theo TầnỹUyển Uyển.
Tần UyểnửUyển cẩn thậnọđi tới mépòcửa. Vừa đếnįnơi, nàng đãídùng thần thứcĪthấy rõ kếtỉgiới ở đó.
TầnÎUyển Uyển cũngýchẳng hoảng hốt,Înhớ lại trậnípháp mẫu thânỉtừng dạy, giơıtay lên vẽềvài cái trận]pháp vào lòngḷbàn tay, sauîđó áp tayìlên kết giới.
Một lúc sau, kết giới âm thầm lặng lẽ biến mất. Giản Hành Chi đứng đằng xa quan sát nhướng mày.
Giản Hành Chi không khỏi ngồi thẳng người, nhìn Tần Uyển Uyển thối sáo.
Mà sở dĩ nguyên nhân “Sưu thần” này tàn nhẫn là vì sau khi sử dụng xong, phần lớn thức hải của người bị lục soát sẽ bị tổn thương, điên điên khùng khùng.
Tần Uyển Uyển đi vào Linh Lung Các, đập vào mắt là quan tài bằng băng đặt ở giữa đại sảnh hình lục giác, xung quanh quan tài dựng thẳng sáu luồng kiếm ý của Thẩm Tri Minh, mặt dưới là trận pháp của Quân Thù, còn có kết giới của Tống Tích Niên bao phủ ngoài cùng, gần như ngàn vạn sủng ái, trùng trùng phòng hộ.
Nhưng khi đó người theo đuổi Tô Nguyệt Ly nhiều như cá diếc qua sông, sao nàng ta có thể trở thành thê tử của một người đàn ông. Vì vậy, nàng ta vẫn luôn thề thốt phủ nhận chuyện này. Cho đến về sau, Ninh Bất Tu vì nàng ta mà chết, bảo vật của hắn rơi vào tay Tô Nguyệt Ly, Tô Nguyệt Ly lại có thể dùng thần thức kéo ra. Từ đó, mọi người mới xác nhận Tô Nguyệt Ly và Ninh Bất Tu từng giao hoà thần thức.
Tần Uyển Uyển thấy rõ những phòng hộ này bằng thần thức, đứng yên bên ngoài trận pháp của Tống Tích Niên. Giản Hành Chi âm thầm leo lên xà ngang, nhìn toàn cảnh Linh Lung Các từ trên xuống.
Bên ngoài thức hải, tiếng sáo mang theo linh lực mạnh mẽ hung hăng phóng về phía tiếng tiêu mang theo linh lực. Một tiếng nổ “ầm” vang, xung quanh ngã rạp tựa như cuồng phong quét qua.
Cách chừng nửa trượng, Tần Uyển Uyển có thể thấy rõ Tô Nguyệt Ly trong quan tài băng.
Thức hải là nơi bí mật nhất của một người. Tại Tu chân giới, trừ phi sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn như sưu thần, nếu không thức hải của một người không thể nào bị người khác bước vào.
Nàng ta nhắm mắt, hai tay đặt trên bụng tựa như say ngủ, hơi thở đều đặn, mặt mày hồng hào.
Có điều thủ đoạn đó chỉ có ở Tiên giới, trong tiểu thế giới này cũng có cách này sao?
Nhưng Tô Nguyệt Ly và Ninh Bất Tu quen biết khi nào?
Tần Uyển Uyển quan sát nàng ta từ xa.
Thiếu chủ Hoang Thành – Ninh Bất Tu.
Tô Nguyệt Ly và Tần Vãn không hề giống nhau. Tần Vãn mắt phượng môi mỏng, ngũ quan tẻ nhạt, trông xinh đẹp cao ngạo lạnh lùng, không dễ trêu chọc. Còn Tô Nguyệt Ly có dáng vẻ hoạt bát lanh lợi mà người bình thường yêu thích nhất. Nàng ta mắt to, mặt trái xoan, lông mi dày, khuôn mặt diễm lệ, vừa nhìn đã thấy là hình tượng em gái nhà bên khiến đàn ông khó lòng kiềm chế.
Mà trong lúc đó, cảnh tượng trước mắt Tần Uyển Uyển nhanh chóng bay xa, càng ngày càng nhỏ. Dường như nàng nhìn thấy một tấm ảnh càng ngày càng thu nhỏ, trên tấm ảnh là một toà thành băng tuyết, thiếu nữ áo trắng nâng váy chạy ngang qua. Nàng ta quay đầu, dường như đang nói chuyện với ai đó.
Tần Uyển Uyển đi vào Linh Lung Các, đập vào mắt là quan tài bằng băng đặt ở giữa đại sảnh hình lục giác, xung quanh quan tài dựng thẳng sáu luồng kiếm ý của Thẩm Tri Minh, mặt dưới là trận pháp của Quân Thù, còn có kết giới của Tống Tích Niên bao phủ ngoài cùng, gần như ngàn vạn sủng ái, trùng trùng phòng hộ.
“Không bị thương à.”
Rất khó trực tiếp xâm nhập vào thức hải của một người.
Tần Uyển Uyển quét toàn thân Tô Nguyệt Ly bằng thần thức, không khỏi lấy làm lạ. Trừ thức hải có vẻ hơi dao động ra, cả người Tô Nguyệt Ly không hề có bất cứ dị thường nào.
Tác giả có lời muốn nói:
“Không bị thương à.”
Nàng nghiêm túc nhớ lại cốt truyện.
Bởi vì cốt truyện đều là hồi tưởng kiếp trước của Tần Vãn cho nên rất nhiều tình tiết không hoàn chỉnh, ví dụ như đoạn Tô Nguyệt Ly hôn mê này. Trong trí nhớ Tần Vãn, Tô Nguyệt Ly vô cớ hôn mê, nàng bị thẩm tra, sau đó khai ra bản thân giết Thanh long, trong người có một viên Long đan. Dưới tình huống Thẩm Tri Minh biết nàng vô tội, móc Long đan ra cho Tô Nguyệt Ly sử dụng. Tô Nguyệt Ly có được Long đan, không lâu sau tỉnh lại, tu vi tăng vọt, từ Trúc Cơ lên thẳng Nguyên Anh.
Nàng không muốn tiếp tục đoán nữa. Do dự chốc lát, nàng giơ tay lên thiết lập kết giới cách âm.
***
Nhưng mãi cho đến cuối cùng, Tần Vãn vẫn không biết vì sao Tô Nguyệt Ly hôn mê. Sau này có rất nhiều người hỏi Tô Nguyệt Ly, nhưng Tô Nguyệt Ly đều trả lời lấp lửng, lâu dần chuyện cứ thế đổ lên đầu Tần Vãn.
Nếu thật sự là thế, rõ ràng không những Tô Nguyệt Ly biết hết mọi việc xảy ra xung quanh, biết đám người Thẩm Tri Minh, Quân Thù, Tống Tích Niên vì nàng ta phát điên, biết bọn họ muốn móc Long đan của Tần Vãn, biết bọn họ lo lắng đau khổ, nàng ta vẫn có thể tình chàng ý thiếp với Ninh Bất Tu trong thức hải, quan sát tất cả…
Nhưng nếu sở dĩ Tô Nguyệt Ly bất tỉnh là vì thần hồn kẹt trong thức hải, không muốn tỉnh dậy thì sao?
Nhưng nếu Tô Nguyệt Ly biết thì sao?
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, ánh mắt bất giác dừng ở đầu Tô Nguyệt Ly.
Nghĩ tới đây, Tần Uyển Uyển bất giác buồn nôn.
Giản Hành Chi vốn đang lắng nghe tiếng sáo, cố gắng nghe ra là nhà nào phái nào, có điều chưa nhận ra tí ti xuất xứ, y bỗng nghe thấy tiếng tiêu sắc bén mang theo linh lực dồi dào phóng từ ngoài Linh Lung Các tới, nhắm thẳng vào Tần Uyển Uyển!
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, dựa theo cái đức hạnh trước giờ của thể loại truyện Mary Sue, không thể nào Tô Nguyệt Ly rơi xuống sườn núi hôn mê mà không gặp được gì. Nếu như Tô Nguyệt Ly nói dối, nàng ta đã gặp gì đó nhưng không chịu nói ra, vậy chuyện đó là gì?
Tô Nguyệt Ly và Tần Vãn không hề giống nhau. Tần Vãn mắt phượng môi mỏng, ngũ quan tẻ nhạt, trông xinh đẹp cao ngạo lạnh lùng, không dễ trêu chọc. Còn Tô Nguyệt Ly có dáng vẻ hoạt bát lanh lợi mà người bình thường yêu thích nhất. Nàng ta mắt to, mặt trái xoan, lông mi dày, khuôn mặt diễm lệ, vừa nhìn đã thấy là hình tượng em gái nhà bên khiến đàn ông khó lòng kiềm chế.
Tần Uyển Uyển quét toàn thân Tô Nguyệt Ly bằng thần thức, không khỏi lấy làm lạ. Trừ thức hải có vẻ hơi dao động ra, cả người Tô Nguyệt Ly không hề có bất cứ dị thường nào.
Đây chắc chắn là chuyện Tô Nguyệt Ly không muốn người khác biết. Mà trong cuộc đời Tô Nguyệt Ly, hơn 90% cốt truyện đều liên quan đến đàn ông. Người đàn ông khiến nàng ta không bằng lòng nói ra nhất hình như là…
Tôi: Tôi biết chắc chắn mọi người sẽ hỏi vì sao lúc này không bị điện giật, chương sau sẽ nói! Đừng hỏi!
Thiếu chủ Hoang Thành – Ninh Bất Tu.
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, dựa theo cái đức hạnh trước giờ của thể loại truyện Mary Sue, không thể nào Tô Nguyệt Ly rơi xuống sườn núi hôn mê mà không gặp được gì. Nếu như Tô Nguyệt Ly nói dối, nàng ta đã gặp gì đó nhưng không chịu nói ra, vậy chuyện đó là gì?
Trong trí nhớ Tần Vãn, người đàn ông này đã từng công khai trước thiên hạ hôn ước giữa hắn và Tô Nguyệt Ly, bảo rằng Tô Nguyệt Ly đã lạy trời đất với hắn từ lâu, có được chân truyền của Ninh thị bọn họ, giao hoà thần thức với hắn.
Tiếng tiêu im bặt.
Nhưng khi đó người theo đuổi Tô Nguyệt Ly nhiều như cá diếc qua sông, sao nàng ta có thể trở thành thê tử của một người đàn ông. Vì vậy, nàng ta vẫn luôn thề thốt phủ nhận chuyện này. Cho đến về sau, Ninh Bất Tu vì nàng ta mà chết, bảo vật của hắn rơi vào tay Tô Nguyệt Ly, Tô Nguyệt Ly lại có thể dùng thần thức kéo ra. Từ đó, mọi người mới xác nhận Tô Nguyệt Ly và Ninh Bất Tu từng giao hoà thần thức.
Tần Uyển Uyển quan sát nàng ta từ xa.
Giản Hành Chi nhảy từ xà ngang xuống, một tay kết ấn tụ linh khí, một tay khác ôm Tần Uyển Uyển vào lòng, ấn pháp ấn lên lưng Tần Uyển Uyển.
Nhưng Tô Nguyệt Ly và Ninh Bất Tu quen biết khi nào?
Tần Uyển Uyển thấy rõ những phòng hộ này bằng thần thức, đứng yên bên ngoài trận pháp của Tống Tích Niên. Giản Hành Chi âm thầm leo lên xà ngang, nhìn toàn cảnh Linh Lung Các từ trên xuống.
Độc giả: Vậy lỡ tôi không hỏi thì sao? Cô có quê không?
Hơn nữa, phương thức tu hành của Ninh gia khá dị thường, nghe nói giao hoà thần thức với Ninh thị là có thể lấy được một nửa tu vi của Ninh thị. Quá trình đó ít thì mười ngày nửa tháng, lâu thì mấy năm, từ khi nào Tô Nguyệt Ly có một khoảng thời gian dài để làm chuyện như thế với Ninh Bất Tu?
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, ánh mắt bất giác dừng ở đầu Tô Nguyệt Ly.
Thức hải là nơi bí mật nhất của một người. Tại Tu chân giới, trừ phi sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn như sưu thần, nếu không thức hải của một người không thể nào bị người khác bước vào.
Cách chừng nửa trượng, Tần Uyển Uyển có thể thấy rõ Tô Nguyệt Ly trong quan tài băng.
Mà sở dĩ nguyên nhân “Sưu thần” này tàn nhẫn là vì sau khi sử dụng xong, phần lớn thức hải của người bị lục soát sẽ bị tổn thương, điên điên khùng khùng.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Tri Minh cũng vậy, Quân Thù cũng vậy, bọn họ đều không đành lòng sử dụng sưu thần với Tô Nguyệt Ly.
Nhưng nếu sở dĩ Tô Nguyệt Ly bất tỉnh là vì thần hồn kẹt trong thức hải, không muốn tỉnh dậy thì sao?
Linh lực tuôn vào người Tần Uyển Uyển, đi qua Kim Đan luyện hoá thành linh lực của Tần Uyển Uyển xong thì chảy vào trong sáo.
Khoảnh khắc tiếng sáo vang lên, Tần Uyển Uyển nhắm mắt lại, cảm giác dường như mình đang đứng trước một cánh cổng lớn. Cánh cổng vừa dày vừa nặng như có nghìn quân, Tần Uyển Uyển ra sức đẩy về trước. Cùng lúc đó, tiếng sáo của nàng càng nhanh hơn.
Nếu thật sự là thế, rõ ràng không những Tô Nguyệt Ly biết hết mọi việc xảy ra xung quanh, biết đám người Thẩm Tri Minh, Quân Thù, Tống Tích Niên vì nàng ta phát điên, biết bọn họ muốn móc Long đan của Tần Vãn, biết bọn họ lo lắng đau khổ, nàng ta vẫn có thể tình chàng ý thiếp với Ninh Bất Tu trong thức hải, quan sát tất cả…
Đây chắc chắn là chuyện Tô Nguyệt Ly không muốn người khác biết. Mà trong cuộc đời Tô Nguyệt Ly, hơn 90% cốt truyện đều liên quan đến đàn ông. Người đàn ông khiến nàng ta không bằng lòng nói ra nhất hình như là…
Nghĩ tới đây, Tần Uyển Uyển bất giác buồn nôn.
Trong trí nhớ Tần Vãn, người đàn ông này đã từng công khai trước thiên hạ hôn ước giữa hắn và Tô Nguyệt Ly, bảo rằng Tô Nguyệt Ly đã lạy trời đất với hắn từ lâu, có được chân truyền của Ninh thị bọn họ, giao hoà thần thức với hắn.
Nàng không muốn tiếp tục đoán nữa. Do dự chốc lát, nàng giơ tay lên thiết lập kết giới cách âm.
Giản Hành Chi nghi hoặc nhìn nàng làm mọi thứ. Sau khi Tần Uyển Uyển bố trí kết giới xong, liền lấy một cây sáo từ trong túi Càn khôn ra.
Nhưng nếu Tô Nguyệt Ly biết thì sao?
Thẩm Tri Minh cũng vậy, Quân Thù cũng vậy, bọn họ đều không đành lòng sử dụng sưu thần với Tô Nguyệt Ly.
Rất khó trực tiếp xâm nhập vào thức hải của một người.
Nhưng nếu dùng vật dẫn, ví dụ như hương thơm, âm nhạc, dưới tình huống cường độ thần thức cao hơn người kia rất nhiều thì có thể tiến vào thức hải người kia một chuyến.
Có điều thủ đoạn đó chỉ có ở Tiên giới, trong tiểu thế giới này cũng có cách này sao?
Giản Hành Chi không khỏi ngồi thẳng người, nhìn Tần Uyển Uyển thối sáo.
Khoảnh khắc tiếng sáo vang lên, Tần Uyển Uyển nhắm mắt lại, cảm giác dường như mình đang đứng trước một cánh cổng lớn. Cánh cổng vừa dày vừa nặng như có nghìn quân, Tần Uyển Uyển ra sức đẩy về trước. Cùng lúc đó, tiếng sáo của nàng càng nhanh hơn.
Giản Hành Chi vốn đang lắng nghe tiếng sáo, cố gắng nghe ra là nhà nào phái nào, có điều chưa nhận ra tí ti xuất xứ, y bỗng nghe thấy tiếng tiêu sắc bén mang theo linh lực dồi dào phóng từ ngoài Linh Lung Các tới, nhắm thẳng vào Tần Uyển Uyển!
Giản Hành Chi nhảy từ xà ngang xuống, một tay kết ấn tụ linh khí, một tay khác ôm Tần Uyển Uyển vào lòng, ấn pháp ấn lên lưng Tần Uyển Uyển.
Linh lực tuôn vào người Tần Uyển Uyển, đi qua Kim Đan luyện hoá thành linh lực của Tần Uyển Uyển xong thì chảy vào trong sáo.
Nàng ta nhắm mắt, hai tay đặt trên bụng tựa như say ngủ, hơi thở đều đặn, mặt mày hồng hào.
Bên trong thức hải, cánh cổng lớn trước mắt Tần Uyển Uyển ầm ầm sụp đổ.
Bên trong thức hải, cánh cổng lớn trước mắt Tần Uyển Uyển ầm ầm sụp đổ.
Bởi vì cốt truyện đều là hồi tưởng kiếp trước của Tần Vãn cho nên rất nhiều tình tiết không hoàn chỉnh, ví dụ như đoạn Tô Nguyệt Ly hôn mê này. Trong trí nhớ Tần Vãn, Tô Nguyệt Ly vô cớ hôn mê, nàng bị thẩm tra, sau đó khai ra bản thân giết Thanh long, trong người có một viên Long đan. Dưới tình huống Thẩm Tri Minh biết nàng vô tội, móc Long đan ra cho Tô Nguyệt Ly sử dụng. Tô Nguyệt Ly có được Long đan, không lâu sau tỉnh lại, tu vi tăng vọt, từ Trúc Cơ lên thẳng Nguyên Anh.
Nhưng nếu dùng vật dẫn, ví dụ như hương thơm, âm nhạc, dưới tình huống cường độ thần thức cao hơn người kia rất nhiều thì có thể tiến vào thức hải người kia một chuyến.
Bên ngoài thức hải, tiếng sáo mang theo linh lực mạnh mẽ hung hăng phóng về phía tiếng tiêu mang theo linh lực. Một tiếng nổ “ầm” vang, xung quanh ngã rạp tựa như cuồng phong quét qua.
Tiếng tiêu im bặt.
Mà trong lúc đó, cảnh tượng trước mắt Tần Uyển Uyển nhanh chóng bay xa, càng ngày càng nhỏ. Dường như nàng nhìn thấy một tấm ảnh càng ngày càng thu nhỏ, trên tấm ảnh là một toà thành băng tuyết, thiếu nữ áo trắng nâng váy chạy ngang qua. Nàng ta quay đầu, dường như đang nói chuyện với ai đó.
Nhưng mãi cho đến cuối cùng, Tần Vãn vẫn không biết vì sao Tô Nguyệt Ly hôn mê. Sau này có rất nhiều người hỏi Tô Nguyệt Ly, nhưng Tô Nguyệt Ly đều trả lời lấp lửng, lâu dần chuyện cứ thế đổ lên đầu Tần Vãn.
“Bất Tu.” Nàng ta hào hứng gọi: “Tới bắt ta đi, bắt được ta, ta là của huynh rồi!”
***
Tần Uyển Uyển đi vào Linh Lung Các, đập vào mắt là quan tài bằng băng đặt ở giữa đại sảnh hình lục giác, xung quanh quan tài dựng thẳng sáu luồng kiếm ý của Thẩm Tri Minh, mặt dưới là trận pháp của Quân Thù, còn có kết giới của Tống Tích Niên bao phủ ngoài cùng, gần như ngàn vạn sủng ái, trùng trùng phòng hộ.Giản Hành Chi không khỏi ngồi thẳng người, nhìn Tần Uyển Uyển thối sáo.Tác giả có lời muốn nói:
Tôi: Tôi biết chắc chắn mọi người sẽ hỏi vì sao lúc này không bị điện giật, chương sau sẽ nói! Đừng hỏi!
Độc giả: Vậy lỡ tôi không hỏi thì sao? Cô có quê không?
Ê TNL y như trà xanh ấy, ghét thế nhỉ ?
Ở ngoài đang trình diễn vở sinh tử oan khuất ngập trời, trong đầu nguyên nữ9 thì “đố anh bắt được em” :>>>>
Cho dù là mấy lần đi nữa, vẫn thấy buồn nôn với con hàng bạch liên này
=))) mùi trà thơm ghe