Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 06

Chương 06

Kết quả thăm dò Tô Nguyệt Ly

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

“Làm sao ngươi biết ta có cách?”

Tần Uyển Uyển buột miệng hỏi, Giản Hành Chi kinh ngạc: “Cô có thật à?”

Vừa dứt lời, Giản Hành Chi lập tức cảm thấy câu này không ổn, vội hỏi tiếp: “Cô tính thế nào?”

Tần Uyển Uyển không đáp. Nàng ngập ngừng nhìn gương mặt Giản Hành Chi, muốn nói cho hết lời “chia tay” ban nãy, nhưng làm sao cũng không nói ra được. Nghẹn một hồi, nàng chỉ nặn ra một câu: “Ta có cách của ta, ngươi không cần quan tâm. Ta đưa khế ước bán thân và bạc cho ngươi, ngươi từ đường hầm…”

“Cô mun vt b ta?”ĪGin Hành Chiīđã hiu, lôngmày nhưng lên.íTn Uyn Uyn:vô thc lcđu: “Không!”

Vyívì sao côìmun ta đi?”í

“Ta… B ngưi¹ta nhìn thuý đ, Tn)Uyn Uyn honght lp bp:“Ta mun đĩngươi đến chan toàn.”

Tìmđưc lý do,Tn Uyn Uynnhanh chóng vnìvào đó: “Trênnúi này rtnguy him, mtphàm nhân nhưèngươi libên cnh taïkhông an toàn.”{

“Ta không sơnguy him!” GinÏHành Chi nóiơhết sc dtkhoát: “Ta cùng cô.”

Cmìđng.

Đi din vi¹tình nghĩa thmóthiết như vy,ÎTn Uyn Uynìcm thy hếtsc cm đng.

Nhưngcàng cm đng,nàng càng hthn.

Mt Tn UynúUyn ri rm,IGin Hành Chi:che ming quansát Tn UynUyn đi dinìvn không chuđng ý giy li. Yđi v trímà nghĩ, điêkhái hiu đưcý ca TnưUyn Uyn: “Cô}thy ta vôÏdng?”

Không…

“Taýrt hu dng.”ăGin Hành Chiùcm thy mìnhtìm đưc đimmu cht. Yft đ c:“Cô đã đnhxung núi thììdù sao cũngýphi có kếhoch nh? Lúcínày chc chncô b canhɪgi không điđđâu đưc, nhưngìcô vn phiưlàm gì đó.Cô nhìn taúđi, thân thkho, sc lctt, biết đưngđi li li Vn TâmïTông. Cô munđi đâu chĩcn nói vita mt tiếng,ľta lp tcđào. Cô giòta li, taýchc chn khôngđphi là gánhnng.”

Tn UynĩUyn b GinHành Chi nóiđến ngây ngưi.

Nàngngm nghĩ chclát, đt nhiênũcm thy cólý.

Mc dù GiníHành Chi là³nam sng, nhưngxét t khíîthế cm kiếm ln đuơtiên gp mtưcùng vi năngĭlc có thɩđào lên VnTâm Tông, đúngòlà y cóchút tác dng.

Nànglà ngưi mà(cuc sng càngtt hơn chútïnào thì haychút ny. Sauìkhi nhn ra°tác dng caĩGin Hành Chi,nàng suy nghĩ,giơ tay lênkéo khuu tayy, trnh trng{nói: “Sau này,]ta nht đnhs cho ngươiĩthêm ít tin.”

“Nói sau đi.”į

Sc chú ýĭca Gin HànhChi b nơiĩnàng kéo hp[dn.

Ln đu tiêny tiếp xúcvi con gáiímà không philúc đánh nhau.Không biết tiĮsao, y c°cm thy hơilà l.

Y munįkéo tay TnUyn Uyn ra,nhưng cm giácɩlàm vy hơi)chp nht, đànhdi mt, giv bình tĩnhĭung nưc.

“Bây gi,kế hoch cađcô thế nào?”õ

Dù sao cũngɨkhông đến mcchng có kếhoch nào.

“Ta nghĩthế này… TnUyn Uyn suyánghĩ: “S dĩábn h khôngth ta làɩvì mun tađánh thc TôìNguyt Ly, vyïchi bng chúngta đi xemth. Nếu thts có thđánh thc TôNguyt Ly, chúngơta ly cáchínày làm điuÍkin trao điĪđ bn hth ta xungnúi. Vy chngphi càng ttɪhơn sao?”

“Cônói đúng.” GinưHành Chi gtiđu: “Bây gi,cô xung núivn phi gánhjthanh danh mưuhi đng môn,ľchi bng trcĩtiếp gii quyếtvn đ riđi.”

Chính làíý đó.”

TnưUyn Uyn thy,Gin Chi Dinìhiu chuyn thìhết sc vuimng, xem rangưi nam sngnày chng phiİch có khuônmt.

Nàng nghiêng đuánhìn sc tribên ngoài, thyđã mun, đangđnh khuyên yđi ng, bngĩngưi kia vɩtay mt cái,éđng dy nói:Vy đi thôi.”

“H?”

Tn UynUyn ng ngưi.ìGin Hành Chiơdùng thn thcêquét mt vòngÍVn Tâm Tông,xoay đu nhìnfTn Uyn Uyn:“Cô biết TôɪNguyt Ly kiaú đâu không?”ì

Tn Uyn Uynjsng s ri)mi hiu ra:ĩĐi bây gi?”

“Nếu không thìsao?” Gin HànhChi hi mtcách đim nhiên:“Cô đi đếnũsang năm à?”ī

Dt li, GinHành Chi khôngùcho Tn UynéUyn cơ hido d, kéonàng đi vhưng ca s,trèo ra ngoài.Gin Hành ChiÎlôi nàng nhyxung đưng hm,ũquay đu giuming h, rixoay ngưi nhìnTn Uyn UynÎvn đang ngơêngác, thúc gic:ùPhòng nào, điáthôi.”

Rt cucTn Uyn Uyncũng hoàn hn,ĺnàng thp gingôđáp “,İhi tưng liVn Tâm Tôngmà hai ngàynay nàng quansát bng thnĮthc, xác đnhv trí: “Chclà Linh LungĪCác.”

Gin HànhChi có đưcõphương hưng, khôngnói hai liìlp tc đào.

Yđào rt nhanh,xp x tcđ đi bĩca Tn UynUyn. Tn UynđUyn ly DÎminh châu trongftúi Càn Khônơra, ri liɨly si vib ct lên,đnh đu. Cmgiác tay rnhri, nàng bènbc mt nmht dưa trongļtúi ra, đisau lưng Gin)Hành Chi mtɩkhong không xaõkhông gn, nhànnhã cn htúdưa, nhìn côngit vn nho¸nhã anh tuncm cuc đào{đt thun thc.

Vymà hai ngưikhông h cmthy cnh tưngĩk cc nàyìcó gì btn.

Đào thng đếnLinh Lung Các,(Gin Hành Chitheo thói quenquay đu nóiđvi Tn Uyn}Uyn: “Ta điÏtrưc xem th,không có vnIđ gì sgi cô.”

TnUyn Uyn gt:đu: “, tach ngươi.”

Va¹nói xong, haingưi trm mc,Īhai h thng²đng lot thîdài.

666: “Đi ca,²ta đã nóiáti mt luônîri.”

38: “Ký)ch, cái gìínên làm khôngcn ta nóiũch.”

“Hay làìđ ta lên,trưc?”

Tn UynUyn đ nghĬtrưc. Gin HànhľChi gt đu,cm cuc nhưngđưng cho nàng.

TnįUyn Uyn điti ming h.Ming h thngđng, Tn UynUyn nhìn mthi, giang taygiang chân btđu trèo lên.à

Gin Hành Chicm cuc nhìnTn Uyn Uynãtrèo tng bưcmt, mt phátsu.

“Cô nói xemcô ta trèoúnhư thế ti¸khi nào?”

Đica.” 666 khôngnhn đưc nhcính y: “Đâymi là tcđ ca ngưiĩbình thưng. Ngàikhông cn lolng, s nhanh,thôi.”

Đi viÏmt ngưi kéTrúc Cơ màõnói vic trèoÍlên mt cáiăh không phi³là khó.

Dù cholà Tn UynéUyn.

Nàng thun libò đến mingh, núp ĺđó quan sátíxung quanh mtlát. Sau khixác nhn khôngícó th vjnào đó{bng thn thc,nàng mi bòra khi đưnghm, ri tìmmt đng cýche li, vivàng chy vhưng Linh LungĭCác.

Tn Uyn Uynva đi, GinHành Chi lin{xác nhn livi 666: “Chcn ta khôngùthay đi tìnhtiết quan trng,:không đ côta nhn ra,năng lc cata vưt quáÍgii hn caGin Chi Dinthì không thànhvn đ đúng]không?”

Đúng.” 666nhanh chóng nóithêm: “Ngài yếuđui mt chútưlà đưc ri!”

Gin Hành Chikhông đáp. Ynhún mũi chân,°nhy thng rakhi ming h,ľchy theo TnUyn Uyn.

Tn UynUyn cn thnđi ti mépòca. Va đếnįnơi, nàng đãídùng thn thcĪthy rõ kếtgii đó.

TnÎUyn Uyn cũngýchng hong ht,Înh li trnípháp mu thântng dy, giơıtay lên vvài cái trn]pháp vào lòngbàn tay, sauîđó áp tayìlên kết gii.

Một lúc sau, kết giới âm thầm lặng lẽ biến mất. Giản Hành Chi đứng đằng xa quan sát nhướng mày.

Giản Hành Chi không khỏi ngồi thẳng người, nhìn Tần Uyển Uyển thối sáo.

Mà sở dĩ nguyên nhân “Sưu thần” này tàn nhẫn là vì sau khi sử dụng xong, phần lớn thức hải của người bị lục soát sẽ bị tổn thương, điên điên khùng khùng.

Tần Uyển Uyển đi vào Linh Lung Các, đập vào mắt là quan tài bằng băng đặt ở giữa đại sảnh hình lục giác, xung quanh quan tài dựng thẳng sáu luồng kiếm ý của Thẩm Tri Minh, mặt dưới là trận pháp của Quân Thù, còn có kết giới của Tống Tích Niên bao phủ ngoài cùng, gần như ngàn vạn sủng ái, trùng trùng phòng hộ.

Nhưng khi đó người theo đuổi Tô Nguyệt Ly nhiều như cá diếc qua sông, sao nàng ta có thể trở thành thê tử của một người đàn ông. Vì vậy, nàng ta vẫn luôn thề thốt phủ nhận chuyện này. Cho đến về sau, Ninh Bất Tu vì nàng ta mà chết, bảo vật của hắn rơi vào tay Tô Nguyệt Ly, Tô Nguyệt Ly lại có thể dùng thần thức kéo ra. Từ đó, mọi người mới xác nhận Tô Nguyệt Ly và Ninh Bất Tu từng giao hoà thần thức.

Tần Uyển Uyển thấy rõ những phòng hộ này bằng thần thức, đứng yên bên ngoài trận pháp của Tống Tích Niên. Giản Hành Chi âm thầm leo lên xà ngang, nhìn toàn cảnh Linh Lung Các từ trên xuống.

Bên ngoài thức hải, tiếng sáo mang theo linh lực mạnh mẽ hung hăng phóng về phía tiếng tiêu mang theo linh lực. Một tiếng nổ “ầm” vang, xung quanh ngã rạp tựa như cuồng phong quét qua.

Cách chừng nửa trượng, Tần Uyển Uyển có thể thấy rõ Tô Nguyệt Ly trong quan tài băng.

Thức hải là nơi bí mật nhất của một người. Tại Tu chân giới, trừ phi sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn như sưu thần, nếu không thức hải của một người không thể nào bị người khác bước vào.

Nàng ta nhắm mắt, hai tay đặt trên bụng tựa như say ngủ, hơi thở đều đặn, mặt mày hồng hào.

Có điều thủ đoạn đó chỉ có ở Tiên giới, trong tiểu thế giới này cũng có cách này sao?

Nhưng Tô Nguyệt Ly và Ninh Bất Tu quen biết khi nào?

Tần Uyển Uyển quan sát nàng ta từ xa.

Thiếu chủ Hoang Thành – Ninh Bất Tu.

Tô Nguyệt Ly và Tần Vãn không hề giống nhau. Tần Vãn mắt phượng môi mỏng, ngũ quan tẻ nhạt, trông xinh đẹp cao ngạo lạnh lùng, không dễ trêu chọc. Còn Tô Nguyệt Ly có dáng vẻ hoạt bát lanh lợi mà người bình thường yêu thích nhất. Nàng ta mắt to, mặt trái xoan, lông mi dày, khuôn mặt diễm lệ, vừa nhìn đã thấy là hình tượng em gái nhà bên khiến đàn ông khó lòng kiềm chế.

Mà trong lúc đó, cảnh tượng trước mắt Tần Uyển Uyển nhanh chóng bay xa, càng ngày càng nhỏ. Dường như nàng nhìn thấy một tấm ảnh càng ngày càng thu nhỏ, trên tấm ảnh là một toà thành băng tuyết, thiếu nữ áo trắng nâng váy chạy ngang qua. Nàng ta quay đầu, dường như đang nói chuyện với ai đó.

Tần Uyển Uyển đi vào Linh Lung Các, đập vào mắt là quan tài bằng băng đặt ở giữa đại sảnh hình lục giác, xung quanh quan tài dựng thẳng sáu luồng kiếm ý của Thẩm Tri Minh, mặt dưới là trận pháp của Quân Thù, còn có kết giới của Tống Tích Niên bao phủ ngoài cùng, gần như ngàn vạn sủng ái, trùng trùng phòng hộ.

“Không bị thương à.”

Rất khó trực tiếp xâm nhập vào thức hải của một người.

Tần Uyển Uyển quét toàn thân Tô Nguyệt Ly bằng thần thức, không khỏi lấy làm lạ. Trừ thức hải có vẻ hơi dao động ra, cả người Tô Nguyệt Ly không hề có bất cứ dị thường nào.

Tác giả có lời muốn nói:

“Không bị thương à.”

Nàng nghiêm túc nhớ lại cốt truyện.

Bởi vì cốt truyện đều là hồi tưởng kiếp trước của Tần Vãn cho nên rất nhiều tình tiết không hoàn chỉnh, ví dụ như đoạn Tô Nguyệt Ly hôn mê này. Trong trí nhớ Tần Vãn, Tô Nguyệt Ly vô cớ hôn mê, nàng bị thẩm tra, sau đó khai ra bản thân giết Thanh long, trong người có một viên Long đan. Dưới tình huống Thẩm Tri Minh biết nàng vô tội, móc Long đan ra cho Tô Nguyệt Ly sử dụng. Tô Nguyệt Ly có được Long đan, không lâu sau tỉnh lại, tu vi tăng vọt, từ Trúc Cơ lên thẳng Nguyên Anh.

Nàng không muốn tiếp tục đoán nữa. Do dự chốc lát, nàng giơ tay lên thiết lập kết giới cách âm.

***

Nhưng mãi cho đến cuối cùng, Tần Vãn vẫn không biết vì sao Tô Nguyệt Ly hôn mê. Sau này có rất nhiều người hỏi Tô Nguyệt Ly, nhưng Tô Nguyệt Ly đều trả lời lấp lửng, lâu dần chuyện cứ thế đổ lên đầu Tần Vãn.

Nếu thật sự là thế, rõ ràng không những Tô Nguyệt Ly biết hết mọi việc xảy ra xung quanh, biết đám người Thẩm Tri Minh, Quân Thù, Tống Tích Niên vì nàng ta phát điên, biết bọn họ muốn móc Long đan của Tần Vãn, biết bọn họ lo lắng đau khổ, nàng ta vẫn có thể tình chàng ý thiếp với Ninh Bất Tu trong thức hải, quan sát tất cả…

Nhưng nếu sở dĩ Tô Nguyệt Ly bất tỉnh là vì thần hồn kẹt trong thức hải, không muốn tỉnh dậy thì sao?

Nhưng nếu Tô Nguyệt Ly biết thì sao?

Tần Uyển Uyển suy nghĩ, ánh mắt bất giác dừng ở đầu Tô Nguyệt Ly.

Nghĩ tới đây, Tần Uyển Uyển bất giác buồn nôn.

Giản Hành Chi vốn đang lắng nghe tiếng sáo, cố gắng nghe ra là nhà nào phái nào, có điều chưa nhận ra tí ti xuất xứ, y bỗng nghe thấy tiếng tiêu sắc bén mang theo linh lực dồi dào phóng từ ngoài Linh Lung Các tới, nhắm thẳng vào Tần Uyển Uyển!

Tần Uyển Uyển suy nghĩ, dựa theo cái đức hạnh trước giờ của thể loại truyện Mary Sue, không thể nào Tô Nguyệt Ly rơi xuống sườn núi hôn mê mà không gặp được gì. Nếu như Tô Nguyệt Ly nói dối, nàng ta đã gặp gì đó nhưng không chịu nói ra, vậy chuyện đó là gì?

Tô Nguyệt Ly và Tần Vãn không hề giống nhau. Tần Vãn mắt phượng môi mỏng, ngũ quan tẻ nhạt, trông xinh đẹp cao ngạo lạnh lùng, không dễ trêu chọc. Còn Tô Nguyệt Ly có dáng vẻ hoạt bát lanh lợi mà người bình thường yêu thích nhất. Nàng ta mắt to, mặt trái xoan, lông mi dày, khuôn mặt diễm lệ, vừa nhìn đã thấy là hình tượng em gái nhà bên khiến đàn ông khó lòng kiềm chế.

Tần Uyển Uyển quét toàn thân Tô Nguyệt Ly bằng thần thức, không khỏi lấy làm lạ. Trừ thức hải có vẻ hơi dao động ra, cả người Tô Nguyệt Ly không hề có bất cứ dị thường nào.

Đây chắc chắn là chuyện Tô Nguyệt Ly không muốn người khác biết. Mà trong cuộc đời Tô Nguyệt Ly, hơn 90% cốt truyện đều liên quan đến đàn ông. Người đàn ông khiến nàng ta không bằng lòng nói ra nhất hình như là…

Tôi: Tôi biết chắc chắn mọi người sẽ hỏi vì sao lúc này không bị điện giật, chương sau sẽ nói! Đừng hỏi!

Thiếu chủ Hoang Thành – Ninh Bất Tu.

Tần Uyển Uyển suy nghĩ, dựa theo cái đức hạnh trước giờ của thể loại truyện Mary Sue, không thể nào Tô Nguyệt Ly rơi xuống sườn núi hôn mê mà không gặp được gì. Nếu như Tô Nguyệt Ly nói dối, nàng ta đã gặp gì đó nhưng không chịu nói ra, vậy chuyện đó là gì?

Trong trí nhớ Tần Vãn, người đàn ông này đã từng công khai trước thiên hạ hôn ước giữa hắn và Tô Nguyệt Ly, bảo rằng Tô Nguyệt Ly đã lạy trời đất với hắn từ lâu, có được chân truyền của Ninh thị bọn họ, giao hoà thần thức với hắn.

Tiếng tiêu im bặt.

Nhưng khi đó người theo đuổi Tô Nguyệt Ly nhiều như cá diếc qua sông, sao nàng ta có thể trở thành thê tử của một người đàn ông. Vì vậy, nàng ta vẫn luôn thề thốt phủ nhận chuyện này. Cho đến về sau, Ninh Bất Tu vì nàng ta mà chết, bảo vật của hắn rơi vào tay Tô Nguyệt Ly, Tô Nguyệt Ly lại có thể dùng thần thức kéo ra. Từ đó, mọi người mới xác nhận Tô Nguyệt Ly và Ninh Bất Tu từng giao hoà thần thức.

Tần Uyển Uyển quan sát nàng ta từ xa.

Giản Hành Chi nhảy từ xà ngang xuống, một tay kết ấn tụ linh khí, một tay khác ôm Tần Uyển Uyển vào lòng, ấn pháp ấn lên lưng Tần Uyển Uyển.

Nhưng Tô Nguyệt Ly và Ninh Bất Tu quen biết khi nào?

Tần Uyển Uyển thấy rõ những phòng hộ này bằng thần thức, đứng yên bên ngoài trận pháp của Tống Tích Niên. Giản Hành Chi âm thầm leo lên xà ngang, nhìn toàn cảnh Linh Lung Các từ trên xuống.

Độc giả: Vậy lỡ tôi không hỏi thì sao? Cô có quê không?

Hơn nữa, phương thức tu hành của Ninh gia khá dị thường, nghe nói giao hoà thần thức với Ninh thị là có thể lấy được một nửa tu vi của Ninh thị. Quá trình đó ít thì mười ngày nửa tháng, lâu thì mấy năm, từ khi nào Tô Nguyệt Ly có một khoảng thời gian dài để làm chuyện như thế với Ninh Bất Tu?

Tần Uyển Uyển suy nghĩ, ánh mắt bất giác dừng ở đầu Tô Nguyệt Ly.

Thức hải là nơi bí mật nhất của một người. Tại Tu chân giới, trừ phi sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn như sưu thần, nếu không thức hải của một người không thể nào bị người khác bước vào.

Cách chừng nửa trượng, Tần Uyển Uyển có thể thấy rõ Tô Nguyệt Ly trong quan tài băng.

Mà sở dĩ nguyên nhân “Sưu thần” này tàn nhẫn là vì sau khi sử dụng xong, phần lớn thức hải của người bị lục soát sẽ bị tổn thương, điên điên khùng khùng.

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Tri Minh cũng vậy, Quân Thù cũng vậy, bọn họ đều không đành lòng sử dụng sưu thần với Tô Nguyệt Ly.

Nhưng nếu sở dĩ Tô Nguyệt Ly bất tỉnh là vì thần hồn kẹt trong thức hải, không muốn tỉnh dậy thì sao?

Linh lực tuôn vào người Tần Uyển Uyển, đi qua Kim Đan luyện hoá thành linh lực của Tần Uyển Uyển xong thì chảy vào trong sáo.

Khoảnh khắc tiếng sáo vang lên, Tần Uyển Uyển nhắm mắt lại, cảm giác dường như mình đang đứng trước một cánh cổng lớn. Cánh cổng vừa dày vừa nặng như có nghìn quân, Tần Uyển Uyển ra sức đẩy về trước. Cùng lúc đó, tiếng sáo của nàng càng nhanh hơn.

Nếu thật sự là thế, rõ ràng không những Tô Nguyệt Ly biết hết mọi việc xảy ra xung quanh, biết đám người Thẩm Tri Minh, Quân Thù, Tống Tích Niên vì nàng ta phát điên, biết bọn họ muốn móc Long đan của Tần Vãn, biết bọn họ lo lắng đau khổ, nàng ta vẫn có thể tình chàng ý thiếp với Ninh Bất Tu trong thức hải, quan sát tất cả…

Đây chắc chắn là chuyện Tô Nguyệt Ly không muốn người khác biết. Mà trong cuộc đời Tô Nguyệt Ly, hơn 90% cốt truyện đều liên quan đến đàn ông. Người đàn ông khiến nàng ta không bằng lòng nói ra nhất hình như là…

Nghĩ tới đây, Tần Uyển Uyển bất giác buồn nôn.

Trong trí nhớ Tần Vãn, người đàn ông này đã từng công khai trước thiên hạ hôn ước giữa hắn và Tô Nguyệt Ly, bảo rằng Tô Nguyệt Ly đã lạy trời đất với hắn từ lâu, có được chân truyền của Ninh thị bọn họ, giao hoà thần thức với hắn.

Nàng không muốn tiếp tục đoán nữa. Do dự chốc lát, nàng giơ tay lên thiết lập kết giới cách âm.

Giản Hành Chi nghi hoặc nhìn nàng làm mọi thứ. Sau khi Tần Uyển Uyển bố trí kết giới xong, liền lấy một cây sáo từ trong túi Càn khôn ra.

Nhưng nếu Tô Nguyệt Ly biết thì sao?

Thẩm Tri Minh cũng vậy, Quân Thù cũng vậy, bọn họ đều không đành lòng sử dụng sưu thần với Tô Nguyệt Ly.

Rất khó trực tiếp xâm nhập vào thức hải của một người.

Nhưng nếu dùng vật dẫn, ví dụ như hương thơm, âm nhạc, dưới tình huống cường độ thần thức cao hơn người kia rất nhiều thì có thể tiến vào thức hải người kia một chuyến.

Có điều thủ đoạn đó chỉ có ở Tiên giới, trong tiểu thế giới này cũng có cách này sao?

Giản Hành Chi không khỏi ngồi thẳng người, nhìn Tần Uyển Uyển thối sáo.

Khoảnh khắc tiếng sáo vang lên, Tần Uyển Uyển nhắm mắt lại, cảm giác dường như mình đang đứng trước một cánh cổng lớn. Cánh cổng vừa dày vừa nặng như có nghìn quân, Tần Uyển Uyển ra sức đẩy về trước. Cùng lúc đó, tiếng sáo của nàng càng nhanh hơn.

Giản Hành Chi vốn đang lắng nghe tiếng sáo, cố gắng nghe ra là nhà nào phái nào, có điều chưa nhận ra tí ti xuất xứ, y bỗng nghe thấy tiếng tiêu sắc bén mang theo linh lực dồi dào phóng từ ngoài Linh Lung Các tới, nhắm thẳng vào Tần Uyển Uyển!

Giản Hành Chi nhảy từ xà ngang xuống, một tay kết ấn tụ linh khí, một tay khác ôm Tần Uyển Uyển vào lòng, ấn pháp ấn lên lưng Tần Uyển Uyển.

Linh lực tuôn vào người Tần Uyển Uyển, đi qua Kim Đan luyện hoá thành linh lực của Tần Uyển Uyển xong thì chảy vào trong sáo.

Nàng ta nhắm mắt, hai tay đặt trên bụng tựa như say ngủ, hơi thở đều đặn, mặt mày hồng hào.

Bên trong thức hải, cánh cổng lớn trước mắt Tần Uyển Uyển ầm ầm sụp đổ.

Bên trong thức hải, cánh cổng lớn trước mắt Tần Uyển Uyển ầm ầm sụp đổ.

Bởi vì cốt truyện đều là hồi tưởng kiếp trước của Tần Vãn cho nên rất nhiều tình tiết không hoàn chỉnh, ví dụ như đoạn Tô Nguyệt Ly hôn mê này. Trong trí nhớ Tần Vãn, Tô Nguyệt Ly vô cớ hôn mê, nàng bị thẩm tra, sau đó khai ra bản thân giết Thanh long, trong người có một viên Long đan. Dưới tình huống Thẩm Tri Minh biết nàng vô tội, móc Long đan ra cho Tô Nguyệt Ly sử dụng. Tô Nguyệt Ly có được Long đan, không lâu sau tỉnh lại, tu vi tăng vọt, từ Trúc Cơ lên thẳng Nguyên Anh.

Nhưng nếu dùng vật dẫn, ví dụ như hương thơm, âm nhạc, dưới tình huống cường độ thần thức cao hơn người kia rất nhiều thì có thể tiến vào thức hải người kia một chuyến.

Bên ngoài thức hải, tiếng sáo mang theo linh lực mạnh mẽ hung hăng phóng về phía tiếng tiêu mang theo linh lực. Một tiếng nổ “ầm” vang, xung quanh ngã rạp tựa như cuồng phong quét qua.

Tiếng tiêu im bặt.

Mà trong lúc đó, cảnh tượng trước mắt Tần Uyển Uyển nhanh chóng bay xa, càng ngày càng nhỏ. Dường như nàng nhìn thấy một tấm ảnh càng ngày càng thu nhỏ, trên tấm ảnh là một toà thành băng tuyết, thiếu nữ áo trắng nâng váy chạy ngang qua. Nàng ta quay đầu, dường như đang nói chuyện với ai đó.

Nhưng mãi cho đến cuối cùng, Tần Vãn vẫn không biết vì sao Tô Nguyệt Ly hôn mê. Sau này có rất nhiều người hỏi Tô Nguyệt Ly, nhưng Tô Nguyệt Ly đều trả lời lấp lửng, lâu dần chuyện cứ thế đổ lên đầu Tần Vãn.

“Bất Tu.” Nàng ta hào hứng gọi: “Tới bắt ta đi, bắt được ta, ta là của huynh rồi!”

***

Tần Uyển Uyển đi vào Linh Lung Các, đập vào mắt là quan tài bằng băng đặt ở giữa đại sảnh hình lục giác, xung quanh quan tài dựng thẳng sáu luồng kiếm ý của Thẩm Tri Minh, mặt dưới là trận pháp của Quân Thù, còn có kết giới của Tống Tích Niên bao phủ ngoài cùng, gần như ngàn vạn sủng ái, trùng trùng phòng hộ.Giản Hành Chi không khỏi ngồi thẳng người, nhìn Tần Uyển Uyển thối sáo.Tác giả có lời muốn nói:

Tôi: Tôi biết chắc chắn mọi người sẽ hỏi vì sao lúc này không bị điện giật, chương sau sẽ nói! Đừng hỏi!

Độc giả: Vậy lỡ tôi không hỏi thì sao? Cô có quê không?

5 18 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

36 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Linh
Linh
1 Năm Cách đây

Ê TNL y như trà xanh ấy, ghét thế nhỉ ?

Pumpkin Pie
Pumpkin Pie
1 Năm Cách đây

Ở ngoài đang trình diễn vở sinh tử oan khuất ngập trời, trong đầu nguyên nữ9 thì “đố anh bắt được em” :>>>>

Qul Taodo
Qul Taodo
1 Năm Cách đây

Cho dù là mấy lần đi nữa, vẫn thấy buồn nôn với con hàng bạch liên này

Via
Via
10 Tháng Cách đây

=))) mùi trà thơm ghe

36
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!