Chương 05
Lần đầu tiên chính thức gặp mặt
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lời vừa dứt, Giản Hành Chi ngụp ngay xuống thùng tắm. Đệ tử đá văng cửa chính, vừa vặn đi vào, nhìn thấy bóng Tần Uyển Uyển trên bình phong, vội hỏi: “Chuyện gì vậy sư tỷ?”
“Không có gì.” Tần Uyển Uyển hoàn hồn, điều chỉnh nhịp tim, nhìn bùn đất bị ngấm nước trong thùng tản ra. Nàng túm lấy mép thùng, cắn răng nói: “Có con côn trùng doạ ta, các đệ ra ngoài trước đi, ta tắm rửa đã.”
Đệ tử đáp lời lui ra. Bọn họ vừa đi, người trong thùng tắm lập tức ngoi đầu lên.
Y nhắm mắt, gương mặtḽtẩy rửa quaậloa hiển lộẩnét tuấn tú.
“Côịtắm trước đi,ἴlát nữa taĭcũng tắm, tắmḷxong ra nóiữchuyện.”
Y không)hề khách khí,ìnói chuyện cựcỵnhanh, nhắm mắtichống lên thùngótắm nhảy mộtЇcái, sau đóîlảo đảo téửxuống đất.
“Sao côἶgiật điện ta?!”ạ
Giản Hành Chiãnằm dưới đấtĩtức giận mắng:è“Muốn chết hả?!”Ĩ
“Xin… xin lỗi…”,666 run rẩy:ì“Không có namísủng nào thânıthủ nhanh nhẹnốnhư thế… choīnên bên trênảkiểm tra…”
GiảnİHành Chi hiểuẩra, y hítĺsâu một hơi,ạkhông thèm tínhľtoán, đứng lên,âim ỉm điἱra phía ngoài²bình phong.
Tần UyểnũUyển nhìn thấyìy đứng dậy,Inước và bùnẵtrộn lẫn, nàngẹhoảng hồn vộiônhắc: “Ngươi ngồiỉdưới đất đượcírồi, đừng ngồiớtrên giường.”
Vừaỉnghe thấy lờiínày, Giản HànhồChi hiểu ngay)nàng đang chêọy bẩn. Yắcũng lười tranhịcãi với kỳúTrúc Cơ, dứtẵkhoát ngồi dựađvào bình phong,ùnhắm mắt nghỉằngơi.
“Chủ nhân.” 666ụdè dặt lênẫtiếng: “Kiểm traĩđo đạc choỉthấy nhịp timıngài đập rấtḽnhanh, cần hỗútrợ gì không?”ừ
“Câm miệng.” GiảnìHành Chi dựaủvào bình phong,ínhắm mắt: “Khôngịcần cô lo.”ï
Giản Hành Chiíđi ra khỏiểphòng tắm mộtỷcách dứt khoát}cứ như nàngếlà một ngườiớđàn ông vậy,ĩTần Uyển Uyểnỹkhông biết mìnhỳnên tức giậníhay nên yênìtâm.
Nàng từ từõbình tĩnh lại,ơcuối cùng quyếtĩđịnh tới đâuítính tới đó,¹không nghĩ nhiềuïnữa, ngồi trongỉthùng bấm tiênéquyết đổi thùngỉnước. Thấy nướcờtrở nên trongílại, cuối cùngànàng cũng cảmıgiác thoái mái,)thở phào tắmủrửa lần nữa.
TầnèUyển Uyển vừaịtắm vừa khôngừkiềm được nhìnỉvề phía GiảnīHành Chi ngồi.ệBóng dáng côớđộc của thiếuíniên trên bìnhậphong thật đẹp,¹dù cho đang{nghỉ ngơi thìạsống lưng cũngĨthẳng tắp, nhưặtrúc như tùng.
Yỹtrở về làmđgì?
Tại sao trởưvề?
Tần Uyển Uyển)hơi khó hiểu.
NhưngĨnhớ đến kiếpɩtrước, nàng lạiľchẳng lấy làmílạ.
Kiếp trước TầnâVãn suy sútựđoạ ma, ngườiẻtrong thiên hạìđều muốn giếtĬnàng, tên GiảnấChi Diễn nàyớvẫn không rờiứkhông bỏ, xemĨra đúng làưrất nặng tìnhợvới Tần Vãn,ïđáng tiếc…
Tần UyểnìUyển thở dài.jTạo hoá trêuẹngười, Giản ChiẵDiễn không thểớngờ người yứyêu đã sớmệkhông còn trênịnhân thế.
Nàng khôngÎphải Tần Vãnïmà y yêu,³vô ý lợiỷdụng tình cảmĪnày, nàng cũngẩkhông muốn mangũtheo người vướngivíu như y.
Vốn{dĩ định xuốngĩnúi tìm GiảnờChi Diễn, lén¸lút sắp xếpỗổn thoả choĬy rồi đi.įNhưng bây giờĭnhìn thấy tình}cảm sâu nặngịcủa Giản ChiụDiễn, nàng cảmểthấy mình phảiệthay Tần Vãnểcho y mộtıkết thúc.
Tần UyểnựUyển nghĩ ngợiïlung tung, tỉἳmỉ tẩy sạchỡchính mình. Sau²khi nghĩ xong{đại khái chuyệnãchia tay, cuối]cùng nàng đứngỉdậy, thay yữphục, bước raḻngoài bình phong,ệnhìn Giản ChiốDiễn đã dựaỉvào bình phongổngủ.
Nước và bùnítrộn lẫn dínhjtrên người GiảnɪHành Chi, cơÎthể y trôngἶgiống như mộtảpho tượng đất,,nhưng y lại}chẳng thèm đểɩý, ngồi ngủạngon lành.
Tần Uyển:Uyển nhíu mày,ἲnhanh chóng gọiếy: “Giản ChiíDiễn.”
Người kiaìkhông lên tiếng,ɪTần Uyển Uyển{lấy một cànhặhoa đào trongíbình hoa bênấcạnh, cẩn thậnìchọt y: “GiảnıChi Diễn!”
“Mặcjy phục xongãchưa?”
Giản Chi[Diễn đã tỉnhứtừ lâu, nhưngễvẫn luôn khôngìmở mắt. TầnḷUyển Uyển sữngìngười, không ngờỗy hỏi chuyệnỉnày. Nàng mùởmờ đáp: “Mặcỡxong rồi.”
“Ừ.”ô
Giản Hành Chiĩmở mắt, theoịbản năng địnhỉnhảy lên, nhưngínhớ tới lờiỵ666, y khựngÍlại. Do dựἲmột hồi, yẫnhớ lại cácótiên nữ đãỵtừng gặp trướcɨđây, bèn rútăchân ngồi xổmľdưới đất, chốngĮtay bên người,ἴtrước tiên nhấcîmông rồi tớiùeo, rồi tớiĩnửa thân trên,ıgiống như mộtđcái cây eíấp vươn mình,ỷsau đó bướcɨtừng bước tớiựphòng tắm.
Một loạtồđộng tác nàyĮthê thảm khôngЇnỡ nhìn, nhưng[Giản Hành Chi°thấy rõ trên¸màn hình trướcἴmặt hiển thịɩ“Hình tượng nhânìvật +2, tổngềđiểm tích luỹỉ-998” .
“Ha.” GiảnĩHành Chi thôửbạo vứt y²phục sau tấmồbình phong: “Cũngòchỉ thế thôi.”ị
Lập tức mànẵhình hiển thịị“Hình tượng nhân,vật -2, tổng,điểm tích luỹ}-1000”
Giản HànhèChi: “…”
TầnİUyển Uyển nhìnìtừng động tácĩđứng lên nhưỹnữ quỷ trongẽ“Ju-On(*)” , điἳđứng chậm chạpἱvào phòng tắmỉnhư Zombie củaằGiản Chi Diễn,ớlại nhìn bóngíy vứt “Phạch”ẳy phục inĩtrên bình phong.
(*),Tên một bộĩphim kinh dịἵnổi tiếng củaủNhật Bản.
Nàng trố‹mắt nhìn chuỗiớđộng tác phânằliệt này, bìnhótĩnh chốc látımới hoàn hồn,ïkhông khỏi cảmïkhái: “Khẩu vịẻTần Vãn kiểuἰgì thế?”
Tướngễmạo này, tínhḹcách này màĪcó thể làmụnam sủng?
Bậc cửaẵnam sủng thấpıvậy sao?
Tuy tệổthì có tệ,ìnhưng dù saoọy cũng làịnam sủng trungậthành. Nàng sắpìphải tổn thươngļtrái tim ngườiĬta, vẫn nênễrộng lượng vớiốngười ta một)chút.
Vì thế nàngăquét dọn phòngỏốc sạch sẽ,ḽlục lọi quầnįáo trước đâyộGiản Chi Diễnímặc, còn cóịkhăn tắm nàngἷdặn người chuẩníbị riêng, sauỉđó vắt lênịbình phong, nóiỉvới người bênầtrong: “Khăn màuụtrắng để lauịngười, bên cạnhỗlà quần áoịsạch.”
Giản Hành³Chi nghe vậyốthì liếc xéoạkhăn tắm bên²cạnh, lại thấyứtrên bảng nhắcĺbài:
(Kính cẩn):ểĐa tạ chủЇnhân.
Y cười khẩy,ĩnhưng vẫn tuỳἱtiện mở miệngínói với TầnèUyển Uyển bênứngoài: “Đa tạ.”ạ
Tần Uyển Uyểnıvẫn không cảm{thấy có gì¹khác thường, thậtớra nàng chẳng²hiểu biết gìợvề bản tínhỉcủa Giản ChiĨDiễn.
Nàng ngồi trênἶghế đợi, suyĩnghĩ xem látịnữa phải mở}miệng thế nào.ưCách lớp bìnhỗphong, nàng lắngÏnghe tiếng nướcἳbên trong, bènỉnghĩ giáp mặtỉcòn xấu hổýhơn không giápêmặt, chi bằngíbây giờ nói(luôn.
Nàng không cóḷcan đảm nóiớthẳng, đành bắt³đầu tán gẫu¸từ vài chuyện°linh tinh: “Hômìđó ta thấy¹Quân thiếu chủẹra tay tànļnhẫn, còn tưởngúchắc ngươi…”
“Côɨtưởng ta chếtảrồi?” Giản HànhIChi đắc ý,¹nhìn ra ngoài:í“Ngạc nhiên lắmõà?”
“Không có,īkhông có.” Ngheἱthấy tiếng ngườiếbên trong, lòngẩTần Uyển Uyểnἷkhẽ run. Không[biết vì sao,ằnàng bỗng cảmḽthấy hơi nhụtấchí, nhanh chóngĩđổi đề tàiἷcho thấy nàngủrất quan tâmđy: “Bây giờựthương tích ổnũchưa?”
“Ổn rồi.”ễGiản Hành Chiĩcọ bùn đất,}đáp một cáchĩthờ ơ: “Chỉỗlà mấy vếtἰthương cỏn con.”ỉ
Vừa dứt lời,ἳdòng điện lậpìtức “xoẹt” qua.ợGiản Hành Chi)siết chặt khănỉtắm, kiềm chếỹkích động muốnĩđánh người, nhìn°666 run lẩyếbẩy trong thứcịhải.
Tần Uyển Uyển nghe vậy ngờ vực: “Ngươi bị đánh như vậy mà hai ngày đã khỏi sao?”
“Không tệ.”
Một tay y nhẹ nhàng miết cằm nàng, tay kia vô thức chống bên cạnh, đầu mày khẽ nhíu giống như bất mãn.
Tuy nhiên khí chất y trong trẻo, ánh mắt tinh khiết, ngũ quan lập tức hiện lên vẻ anh tuấn khôi ngô, không hề mang chút nữ tỉnh.
Giản Hành Chi khựng lại, y ngẩng đầu nhìn trước mặt, bảng nhắc bài trống trơn, ắt hẳn hệ thống cũng bó tay(*).
“Ừ, không uổng công ta đây vất vả tới cứu cô.” Giản Hành Chi đứng dậy khỏi thùng. Tần Uyển Uyển nghe nói thế, cuối cùng cũng nói lời mình định nói.
, ***(*) Câu gốc làTần Uyển Uyển đờ người. Giản Hành Chi cũng cảm thấy đáp án này lạ lùng, y đảo khách làm chủ, bắt đầu đặt câu hỏi: “Tiếp theo cô dự định thế nào?”Lời còn chưa dứt, dòng điện đã “xoèn xoẹt” chạy qua, nụ cười Giản Hành Chi lập tức méo xệch. Đối diện ánh mắt nghi hoặc của Tần Uyển Uyển, y bóp chặt bình trà, nhìn lời thoại trên bảng nhắc bài, cắn răng nói: “Ta cảm thấy cô chắc chắn có cách!”(*) Câu gốc 估计系统也圆不了666: “Y không biết, y chỉ biết tim đập quá tốc độ thôi.”“Ừ, không uổng công ta đây vất vả tới cứu cô.” Giản Hành Chi đứng dậy khỏi thùng. Tần Uyển Uyển nghe nói thế, cuối cùng cũng nói lời mình định nói., mình không hiểu Tuy nhiên khí chất y trong trẻo, ánh mắt tinh khiết, ngũ quan lập tức hiện lên vẻ anh tuấn khôi ngô, không hề mang chút nữ tỉnh.Nàng cân nhắc mở miệng: “Chi Diễn, có mấy lời, ta phải nói trước cho ngươi biết.”Không biết có phải chênh lệch trước sau quá lớn hay không, nhìn gương mặt này, Tần Uyển Uyển hoàn toàn ngây người, ánh mắt nhìn y thẫn thờ.圆 Y ngẫm nghĩ, do dự đáp: “Sức ta khoẻ?”“Ta hi vọng ngươi có thể sống như người bình thường, yên ổn trải qua một đời. Bây giờ ta là tù nhân, trên người trúng Chú truy tìm của sư phụ, chẳng đi đâu được…”ở đây có nghĩa là gì nên đành chém gió, ai biết thì comment để mình sửa nhé.
Tần Uyển Uyển đang nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng người đằng sau tấm bình phong xoay người bước ra. Nàng cắm mặt, túm lấy y phục, căn bản không dám ngẩng đầu.
Y ngẫm nghĩ, do dự đáp: “Sức ta khoẻ?”
“Không thể nào.” Tần Uyển Uyển quả quyết đáp lại. Giản Hành Chi hài lòng gật đầu, cảm thấy may mà cô gái này chưa ngốc đến cực độ.
Y ngẫm nghĩ, do dự đáp: “Sức ta khoẻ?”
朗朗似山泉风
Không bị điện giật, xem ra cũng chẳng có gì to tát.
Lời này khiến Tần Uyển Uyển hơi khó tin, nhưng nhớ đến kiếp trước người phàm này có thể sống phây phây đến cuối cùng, còn đỡ kiếm cho Tần Vãn, hẳn là có chút biệt tài.
Tần Uyển Uyển miễn cưỡng chấp nhận đáp án này, lại hỏi tiếp: “Ta nghe nói ngươi bị ném xuống núi rồi. Một phàm nhân không có tu vi như ngươi làm sao lên núi được?”
Vừa liếc nhìn đã thấy xào xạc tựa thông tầng thấp, lãng đãng tựa gió sơn tuyền.(*)
Giản Hành Chi đã quen với ánh mắt này nên cũng không phát hiện dị thường, y quan sát Tần Uyển Uyển từ trên xuống dưới. Sau khi làm rõ Chú truy tìm và luồng kiếm ý trong cơ thể nàng là gì, y nhẹ nhõm, buông tay nắm cằm Tần Uyển Uyển ra, đi tới bên cạnh nhấc ấm trà tự châm cho mình, tràn đầy tự tin nói: “Yên tâm, ta…”
Tần Uyển Uyển miễn cưỡng chấp nhận đáp án này, lại hỏi tiếp: “Ta nghe nói ngươi bị ném xuống núi rồi. Một phàm nhân không có tu vi như ngươi làm sao lên núi được?”
“Cô mới nói cái gì?”
Tác giả có lời muốn nói:
“Ta…” Giản Hành Chi nghe thấy câu hỏi của Tần Uyển Uyển thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đúng là một phàm nhân đào hầm đến Vấn Tâm Tông trong một ngày có hơi khó tin, nhưng y vẫn cố gắng giả vờ như chẳng có gì to tát: “Ta đào đường hầm.”
Giản Hành Chi không dám nói nhiều, cứng miệng đáp: “Ừ, phải, đường hầm.”
“Hả?”
“Đường… Đường hầm?” Tần Uyển Uyển chấn kinh, không thể tin nổi: “Ngươi đào một đường hầm từ chân núi tới chỗ này?”
Phỏng vấn: “Cho hỏi chủ nhân của cô biết ngượng à?”
Giản Hành Chi không dám nói nhiều, cứng miệng đáp: “Ừ, phải, đường hầm.”
(*) Câu gốc 飒飒如松下木, 朗朗似山泉风, mình đoán nghĩa của nó là “xào xạc tựa như cây thông giữa bụi cây thấp tầng, lãng đãng tựa như gió bay ngang suối trên núi.” Ai có góp ý cứ comment để mình sửa nhé.
(*) Câu gốc là估计系统也圆不了, mình không hiểu 圆 ở đây có nghĩa là gì nên đành chém gió, ai biết thì comment để mình sửa nhé.
Tần Uyển Uyển theo bản năng hỏi: “Làm sao ngươi đào được?”
Giản Hành Chi bối rối: “Thì…” Y lau người, chột dạ đáp: “Sức ta khá khoẻ.”
Đập vào mắt là ngũ quan xinh đẹp tuấn tú của thiếu niên. Y mặc một chiếc áo sam tay rộng bằng tơ, bề mặt hoa tử đằng, tay áo vẽ bạch lan, nội y bạch sam hợp với màu da gần như trắng nõn của y, toát lên nét đẹp thanh nhã.
Giản Hành Chi bối rối: “Thì…” Y lau người, chột dạ đáp: “Sức ta khá khoẻ.”
Càng sắp nói đến trọng điểm, Tần Uyển Uyển càng khẩn trương. Nàng cúi đầu, túm chặt vạt áo ở đầu gối, cổ vũ chính mình.
Sức này… hơi khoẻ quá rồi đó.
Nàng vừa nói vừa nghe người nọ đến gần, câu nói “Từ nay về sau, chúng ta mỗi người mỗi ngả, không còn dính líu” vẫn chưa bật ra khỏi miệng, nàng đã bị người kia nắm cằm, nâng mặt lên.
Không biết có phải chênh lệch trước sau quá lớn hay không, nhìn gương mặt này, Tần Uyển Uyển hoàn toàn ngây người, ánh mắt nhìn y thẫn thờ.
Tần Uyển Uyển đờ người. Giản Hành Chi cũng cảm thấy đáp án này lạ lùng, y đảo khách làm chủ, bắt đầu đặt câu hỏi: “Tiếp theo cô dự định thế nào?”
Tần Uyển Uyển nghe vậy ngờ vực: “Ngươi bị đánh như vậy mà hai ngày đã khỏi sao?”
Sức này… hơi khoẻ quá rồi đó.
“Hả?”
“Định ở trên núi cả đời à?”
“Định ở trên núi cả đời à?”
, mình đoán nghĩa của nó là “xào xạc tựa như cây thông giữa bụi cây thấp tầng, lãng đãng tựa như gió bay ngang suối trên núi.” Ai có góp ý cứ comment để mình sửa nhé.
“Không thể nào.” Tần Uyển Uyển quả quyết đáp lại. Giản Hành Chi hài lòng gật đầu, cảm thấy may mà cô gái này chưa ngốc đến cực độ.
Lời còn chưa dứt, dòng điện đã “xoèn xoẹt” chạy qua, nụ cười Giản Hành Chi lập tức méo xệch. Đối diện ánh mắt nghi hoặc của Tần Uyển Uyển, y bóp chặt bình trà, nhìn lời thoại trên bảng nhắc bài, cắn răng nói: “Ta cảm thấy cô chắc chắn có cách!”
“Ừ, không uổng công ta đây vất vả tới cứu cô.” Giản Hành Chi đứng dậy khỏi thùng. Tần Uyển Uyển nghe nói thế, cuối cùng cũng nói lời mình định nói.
Nàng cân nhắc mở miệng: “Chi Diễn, có mấy lời, ta phải nói trước cho ngươi biết.”
Tần Uyển Uyển không nói nên lời.
“Cô nói đi.”
“Ta đã không phải là ta của trước đây nữa. Sắp tới có thể ta sẽ trải qua một cuộc sống rất khác.”
,
“Cô nói đi.”
“Vậy càng tốt.” Giản Hành Chi lau khô người, bắt đầu mặc quần áo.
***
Trước đây Tần Vãn chịu nhiều ấm ức, nhìn mà phát tức.
“Có thể ta sẽ đi đến nơi rất xa, bước lên hành trình mới, gặp phải rất nhiều nguy hiểm, rất nhiều khó khăn.”
“Không tệ.”
“Ngươi có thể đi vào, đương nhiên cũng có thể đi ra. Bây giờ ta trả khế ước bán thân của ngươi, cho ngươi một ít vàng bạc châu báu. Đợi lát nữa, ngươi theo đường hầm bò ra…”
“Ta hi vọng ngươi có thể sống như người bình thường, yên ổn trải qua một đời. Bây giờ ta là tù nhân, trên người trúng Chú truy tìm của sư phụ, chẳng đi đâu được…”
Giản Hành Chi tìm tòi cách mặc y phục loè loẹt này xong, bắt đầu mặc lên người.
Giản Hành Chi tìm tòi cách mặc y phục loè loẹt này xong, bắt đầu mặc lên người.
Đến lúc này, rốt cuộc y cũng thấy cô gái này thuận mắt đôi chút. Biết con đường tu đạo gian khổ nguy hiểm nhưng không sợ cực khổ gian nguy, xem như là nhân tài có thể đào tạo.
Nàng ít khi nói chuyện tổn thương người khác, nhưng vì hạnh phúc cả hai, nàng quyết phải nói cho rõ.
“Ta hi vọng ngươi có thể sống như người bình thường, yên ổn trải qua một đời. Bây giờ ta là tù nhân, trên người trúng Chú truy tìm của sư phụ, chẳng đi đâu được…”
“Đường… Đường hầm?” Tần Uyển Uyển chấn kinh, không thể tin nổi: “Ngươi đào một đường hầm từ chân núi tới chỗ này?”
Nàng cân nhắc mở miệng: “Chi Diễn, có mấy lời, ta phải nói trước cho ngươi biết.”
Càng sắp nói đến trọng điểm, Tần Uyển Uyển càng khẩn trương. Nàng cúi đầu, túm chặt vạt áo ở đầu gối, cổ vũ chính mình.
Lời này khiến Tần Uyển Uyển hơi khó tin, nhưng nhớ đến kiếp trước người phàm này có thể sống phây phây đến cuối cùng, còn đỡ kiếm cho Tần Vãn, hẳn là có chút biệt tài.
估计系统也圆不了
Tác giả có lời muốn nói:
Nàng ít khi nói chuyện tổn thương người khác, nhưng vì hạnh phúc cả hai, nàng quyết phải nói cho rõ.
“Ta…” Giản Hành Chi nghe thấy câu hỏi của Tần Uyển Uyển thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đúng là một phàm nhân đào hầm đến Vấn Tâm Tông trong một ngày có hơi khó tin, nhưng y vẫn cố gắng giả vờ như chẳng có gì to tát: “Ta đào đường hầm.”
“Ngươi có thể đi vào, đương nhiên cũng có thể đi ra. Bây giờ ta trả khế ước bán thân của ngươi, cho ngươi một ít vàng bạc châu báu. Đợi lát nữa, ngươi theo đường hầm bò ra…”
Tần Uyển Uyển đang nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng người đằng sau tấm bình phong xoay người bước ra. Nàng cắm mặt, túm lấy y phục, căn bản không dám ngẩng đầu.
ở đây có nghĩa là gì nên đành chém gió, ai biết thì comment để mình sửa nhé.
Đến lúc này, rốt cuộc y cũng thấy cô gái này thuận mắt đôi chút. Biết con đường tu đạo gian khổ nguy hiểm nhưng không sợ cực khổ gian nguy, xem như là nhân tài có thể đào tạo.
Nàng vừa nói vừa nghe người nọ đến gần, câu nói “Từ nay về sau, chúng ta mỗi người mỗi ngả, không còn dính líu” vẫn chưa bật ra khỏi miệng, nàng đã bị người kia nắm cằm, nâng mặt lên.
“Cô mới nói cái gì?”
Đập vào mắt là ngũ quan xinh đẹp tuấn tú của thiếu niên. Y mặc một chiếc áo sam tay rộng bằng tơ, bề mặt hoa tử đằng, tay áo vẽ bạch lan, nội y bạch sam hợp với màu da gần như trắng nõn của y, toát lên nét đẹp thanh nhã.
Trước đây Tần Vãn chịu nhiều ấm ức, nhìn mà phát tức.
Tuy nhiên khí chất y trong trẻo, ánh mắt tinh khiết, ngũ quan lập tức hiện lên vẻ anh tuấn khôi ngô, không hề mang chút nữ tỉnh.
“Lão rùa Thẩm Tri Minh kia có gan hạ Chú truy tìm lên cô?”
Vừa liếc nhìn đã thấy xào xạc tựa thông tầng thấp, lãng đãng tựa gió sơn tuyền(*).
“Ta…” Giản Hành Chi nghe thấy câu hỏi của Tần Uyển Uyển thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đúng là một phàm nhân đào hầm đến Vấn Tâm Tông trong một ngày có hơi khó tin, nhưng y vẫn cố gắng giả vờ như chẳng có gì to tát: “Ta đào đường hầm.”Giản Hành Chi khựng lại, y ngẩng đầu nhìn trước mặt, bảng nhắc bài trống trơn, ắt hẳn hệ thống cũng bó tay(*).(*) Câu gốc 飒飒如松下木圆, mình không hiểu , Đến lúc này, rốt cuộc y cũng thấy cô gái này thuận mắt đôi chút. Biết con đường tu đạo gian khổ nguy hiểm nhưng không sợ cực khổ gian nguy, xem như là nhân tài có thể đào tạo.“Lão rùa Thẩm Tri Minh kia có gan hạ Chú truy tìm lên cô?”朗朗似山泉风“Ngươi có thể đi vào, đương nhiên cũng có thể đi ra. Bây giờ ta trả khế ước bán thân của ngươi, cho ngươi một ít vàng bạc châu báu. Đợi lát nữa, ngươi theo đường hầm bò ra…”Đập vào mắt là ngũ quan xinh đẹp tuấn tú của thiếu niên. Y mặc một chiếc áo sam tay rộng bằng tơ, bề mặt hoa tử đằng, tay áo vẽ bạch lan, nội y bạch sam hợp với màu da gần như trắng nõn của y, toát lên nét đẹp thanh nhã., mình đoán nghĩa của nó là “xào xạc tựa như cây thông giữa bụi cây thấp tầng, lãng đãng tựa như gió bay ngang suối trên núi.” Ai có góp ý cứ comment để mình sửa nhé.
Một tay y nhẹ nhàng miết cằm nàng, tay kia vô thức chống bên cạnh, đầu mày khẽ nhíu giống như bất mãn.
“Lão rùa Thẩm Tri Minh kia có gan hạ Chú truy tìm lên cô?”
Tần Uyển Uyển không nói nên lời.
圆
Không biết có phải chênh lệch trước sau quá lớn hay không, nhìn gương mặt này, Tần Uyển Uyển hoàn toàn ngây người, ánh mắt nhìn y thẫn thờ.
Giản Hành Chi đã quen với ánh mắt này nên cũng không phát hiện dị thường, y quan sát Tần Uyển Uyển từ trên xuống dưới. Sau khi làm rõ Chú truy tìm và luồng kiếm ý trong cơ thể nàng là gì, y nhẹ nhõm, buông tay nắm cằm Tần Uyển Uyển ra, đi tới bên cạnh nhấc ấm trà tự châm cho mình, tràn đầy tự tin nói: “Yên tâm, ta…”
, mình không hiểu
Tần Uyển Uyển đờ người. Giản Hành Chi cũng cảm thấy đáp án này lạ lùng, y đảo khách làm chủ, bắt đầu đặt câu hỏi: “Tiếp theo cô dự định thế nào?”
Lời còn chưa dứt, dòng điện đã “xoèn xoẹt” chạy qua, nụ cười Giản Hành Chi lập tức méo xệch. Đối diện ánh mắt nghi hoặc của Tần Uyển Uyển, y bóp chặt bình trà, nhìn lời thoại trên bảng nhắc bài, cắn răng nói: “Ta cảm thấy cô chắc chắn có cách!”
***
Giản Hành Chi khựng lại, y ngẩng đầu nhìn trước mặt, bảng nhắc bài trống trơn, ắt hẳn hệ thống cũng bó tay(*).
“Hả?”Giản Hành Chi không dám nói nhiều, cứng miệng đáp: “Ừ, phải, đường hầm.”Tác giả có lời muốn nói:
Phỏng vấn: “Cho hỏi chủ nhân của cô biết ngượng à?”
666: “Y không biết, y chỉ biết tim đập quá tốc độ thôi.”
N9 Nữ 9 sinh ra đungs dành cho nhau ?
âm 1000 điểm ?? bao giờ mới gỡ được đây anh ơi
Nhìn thấy số điểm âm mà k thấy ngày nó về dương bây ơi