Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 05

Chương 05

Lần đầu tiên chính thức gặp mặt

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Lời vừa dứt, Giản Hành Chi ngụp ngay xuống thùng tắm. Đệ tử đá văng cửa chính, vừa vặn đi vào, nhìn thấy bóng Tần Uyển Uyển trên bình phong, vội hỏi: “Chuyện gì vậy sư tỷ?”

“Không có gì.” Tần Uyển Uyển hoàn hồn, điều chỉnh nhịp tim, nhìn bùn đất bị ngấm nước trong thùng tản ra. Nàng túm lấy mép thùng, cắn răng nói: “Có con côn trùng doạ ta, các đệ ra ngoài trước đi, ta tắm rửa đã.”

Đệ tử đáp lời lui ra. Bọn họ vừa đi, người trong thùng tắm lập tức ngoi đầu lên.

Y nhm mt, gương mtty ra qualoa hin lnét tun tú.

“Côtm trưc đi,lát na taĭcũng tm, tmxong ra nóichuyn.”

Y không)h khách khí,ìnói chuyn ccnhanh, nhm mtichng lên thùngótm nhy mtЇcái, sau đóîlo đo téxung đt.

“Sao côgit đin ta?!”

Gin Hành Chiãnm dưi đtĩtc gin mng:è“Mun chết h?!”Ĩ

“Xin… xin li…,666 run ry:ìKhông có namísng nào thânıth nhanh nhnnhư thếchoīnên bên trênkim tra…

GinİHành Chi hiura, y hítĺsâu mt hơi,không thèm tínhľtoán, đng lên,âim m đira phía ngoài²bình phong.

Tn UynũUyn nhìn thyìy đng dy,Inưc và bùntrn ln, nànghong hn viônhc: “Ngươi ngidưi đt đưcíri, đng ngitrên giưng.”

Vanghe thy liínày, Gin HànhChi hiu ngay)nàng đang chêy bn. Ycũng lưi tranhcãi vi kúTrúc Cơ, dtkhoát ngi dađvào bình phong,ùnhm mt nghngơi.

Ch nhân.” 666dè dt lêntiếng: “Kim traĩđo đc chothy nhp timıngài đp rtnhanh, cn hútr gì không?”

“Câm ming.” GinìHành Chi davào bình phong,ínhm mt: “Khôngcn cô lo.”ï

Gin Hành Chiíđi ra khiphòng tm mtcách dt khoát}c như nàngếlà mt ngưiđàn ông vy,ĩTn Uyn Uynkhông biết mìnhnên tc giníhay nên yênìtâm.

Nàng t tõbình tĩnh li,ơcui cùng quyếtĩđnh ti đâuítính ti đó,¹không nghĩ nhiuïna, ngi trongthùng bm tiênéquyết đi thùngnưc. Thy nưctr nên trongíli, cui cùngànàng cũng cmıgiác thoái mái,)th phào tmra ln na.

TnèUyn Uyn vatm va khôngkim đưc nhìnv phía GinīHành Chi ngi.Bóng dáng côđc ca thiếuíniên trên bìnhphong tht đp,¹dù cho đang{ngh ngơi thìsng lưng cũngĨthng tp, nhưtrúc như tùng.

Ytr v làmđgì?

Ti sao trưv?

Tn Uyn Uyn)hơi khó hiu.

NhưngĨnh đến kiếpɩtrưc, nàng liľchng ly làmíl.

Kiếp trưc TnâVãn suy sútđo ma, ngưitrong thiên hìđu mun giếtĬnàng, tên GinChi Din nàyvn không rikhông b, xemĨra đúng làưrt nng tìnhvi Tn Vãn,ïđáng tiếc…

Tn UynìUyn th dài.jTo hoá trêungưi, Gin ChiDin không thng ngưi yyêu đã smkhông còn trênnhân thế.

Nàng khôngÎphi Tn Vãnïmà y yêu,³vô ý lidng tình cmĪnày, nàng cũngkhông mun mangũtheo ngưi vưngivíu như y.

Vn{dĩ đnh xungĩnúi tìm GinChi Din, lén¸lút sp xếpn tho choĬy ri đi.įNhưng bây giĭnhìn thy tình}cm sâu nngca Gin ChiDin, nàng cmthy mình phithay Tn Vãncho y mtıkết thúc.

Tn UynUyn nghĩ ngiïlung tung, tm ty schchính mình. Sau²khi nghĩ xong{đi khái chuynãchia tay, cui]cùng nàng đngdy, thay yphc, bưc rangoài bình phong,nhìn Gin ChiDin đã davào bình phongng.

Nưc và bùnítrn ln dínhjtrên ngưi GinɪHành Chi, cơÎth y trôngging như mtpho tưng đt,,nhưng y li}chng thèm đɩý, ngi ngngon lành.

Tn Uyn:Uyn nhíu mày,nhanh chóng giếy: “Gin ChiíDin.”

Ngưi kiaìkhông lên tiếng,ɪTn Uyn Uyn{ly mt cànhhoa đào trongíbình hoa bêncnh, cn thnìcht y: “GinıChi Din!”

“Mcjy phc xongãchưa?”

Gin Chi[Din đã tnht lâu, nhưngvn luôn khôngìm mt. TnUyn Uyn sngìngưi, không ngy hi chuynnày. Nàng mùm đáp: “Mcxong ri.”

.”ô

Gin Hành Chiĩm mt, theobn năng đnhnhy lên, nhưngính ti li666, y khngÍli. Do dmt hi, ynh li cácótiên n đãtng gp trưcɨđây, bèn rútăchân ngi xmľdưi đt, chngĮtay bên ngưi,trưc tiên nhcîmông ri tiùeo, ri tiĩna thân trên,ıging như mtđcái cây eíp vươn mình,sau đó bưcɨtng bưc tiphòng tm.

Mt lotđng tác nàyĮthê thm khôngЇn nhìn, nhưng[Gin Hành Chi°thy rõ trên¸màn hình trưcmt hin thɩ“Hình tưng nhânìvt +2, tngđim tích lu-998.

“Ha.” GinĩHành Chi thôbo vt y²phc sau tmbình phong: “Cũngòch thế thôi.”

Lp tc mànhình hin th“Hình tưng nhân,vt -2, tng,đim tích lu}-1000

Gin HànhèChi: “…

TnİUyn Uyn nhìnìtng đng tácĩđng lên nhưn qu trong“Ju-On(*), điđng chm chpvào phòng tmnhư Zombie caGin Chi Din,li nhìn bóngíy vt “Phchy phc inĩtrên bình phong.

(*),Tên mt bĩphim kinh dni tiếng caNht Bn.

Nàng trmt nhìn chuiđng tác phânlit này, bìnhótĩnh chc látımi hoàn hn,ïkhông khi cmïkhái: “Khu vTn Vãn kiugì thế?”

Tưngmo này, tínhcách này màĪcó th làmnam sng?

Bc canam sng thpıvy sao?

Tuy tthì có t,ìnhưng dù saoy cũng lànam sng trungthành. Nàng spìphi tn thươngļtrái tim ngưiĬta, vn nênrng lưng vingưi ta mt)chút.

Vì thế nàngăquét dn phòngc sch s,lc li qunįáo trưc đâyGin Chi Dinímc, còn cókhăn tm nàngdn ngưi chuníb riêng, sauđó vt lênbình phong, nóivi ngưi bêntrong: “Khăn màutrng đ laungưi, bên cnhlà qun áosch.”

Gin Hành³Chi nghe vythì liếc xéokhăn tm bên²cnh, li thytrên bng nhcĺbài:

(Kính cn):Đa t chЇnhân.

Y cưi khy,ĩnhưng vn tutin m mingínói vi TnèUyn Uyn bênngoài: “Đa t.”

Tn Uyn Uynıvn không cm{thy có gì¹khác thưng, thtra nàng chng²hiu biết gìv bn tínhca Gin ChiĨDin.

Nàng ngi trênghế đi, suyĩnghĩ xem látna phi m}ming thế nào.ưCách lp bìnhphong, nàng lngÏnghe tiếng nưcbên trong, bènnghĩ giáp mtcòn xu hýhơn không giápêmt, chi bngíbây gi nói(luôn.

Nàng không cócan đm nóithng, đành bt³đu tán gu¸t vài chuyn°linh tinh: “Hômìđó ta thy¹Quân thiếu chra tay tànļnhn, còn tưngúchc ngươi…

“Côɨtưng ta chếtri?” Gin HànhIChi đc ý,¹nhìn ra ngoài:í“Ngc nhiên lmõà?”

Không có,īkhông có.” Nghethy tiếng ngưiếbên trong, lòngTn Uyn Uynkh run. Không[biết vì sao,nàng bng cmthy hơi nhtchí, nhanh chóngĩđi đ tàicho thy nàngrt quan tâmđy: “Bây githương tích nũchưa?”

n ri.”Gin Hành Chiĩc bùn đt,}đáp mt cáchĩth ơ: “Chlà my vếtthương cn con.”

Va dt li,dòng đin lpìtc “xot qua.Gin Hành Chi)siết cht khăntm, kim chếkích đng munĩđánh ngưi, nhìn°666 run lyếby trong thchi.

Tần Uyển Uyển nghe vậy ngờ vực: “Ngươi bị đánh như vậy mà hai ngày đã khỏi sao?”

“Không tệ.”

Một tay y nhẹ nhàng miết cằm nàng, tay kia vô thức chống bên cạnh, đầu mày khẽ nhíu giống như bất mãn.

Tuy nhiên khí chất y trong trẻo, ánh mắt tinh khiết, ngũ quan lập tức hiện lên vẻ anh tuấn khôi ngô, không hề mang chút nữ tỉnh.

Giản Hành Chi khựng lại, y ngẩng đầu nhìn trước mặt, bảng nhắc bài trống trơn, ắt hẳn hệ thống cũng bó tay(*).

“Ừ, không uổng công ta đây vất vả tới cứu cô.” Giản Hành Chi đứng dậy khỏi thùng. Tần Uyển Uyển nghe nói thế, cuối cùng cũng nói lời mình định nói.

, ***(*) Câu gốc làTần Uyển Uyển đờ người. Giản Hành Chi cũng cảm thấy đáp án này lạ lùng, y đảo khách làm chủ, bắt đầu đặt câu hỏi: “Tiếp theo cô dự định thế nào?”Lời còn chưa dứt, dòng điện đã “xoèn xoẹt” chạy qua, nụ cười Giản Hành Chi lập tức méo xệch. Đối diện ánh mắt nghi hoặc của Tần Uyển Uyển, y bóp chặt bình trà, nhìn lời thoại trên bảng nhắc bài, cắn răng nói: “Ta cảm thấy cô chắc chắn có cách!”(*) Câu gốc 估计系统也圆不了666: “Y không biết, y chỉ biết tim đập quá tốc độ thôi.”“Ừ, không uổng công ta đây vất vả tới cứu cô.” Giản Hành Chi đứng dậy khỏi thùng. Tần Uyển Uyển nghe nói thế, cuối cùng cũng nói lời mình định nói., mình không hiểu Tuy nhiên khí chất y trong trẻo, ánh mắt tinh khiết, ngũ quan lập tức hiện lên vẻ anh tuấn khôi ngô, không hề mang chút nữ tỉnh.Nàng cân nhắc mở miệng: “Chi Diễn, có mấy lời, ta phải nói trước cho ngươi biết.”Không biết có phải chênh lệch trước sau quá lớn hay không, nhìn gương mặt này, Tần Uyển Uyển hoàn toàn ngây người, ánh mắt nhìn y thẫn thờ. Y ngẫm nghĩ, do dự đáp: “Sức ta khoẻ?”“Ta hi vọng ngươi có thể sống như người bình thường, yên ổn trải qua một đời. Bây giờ ta là tù nhân, trên người trúng Chú truy tìm của sư phụ, chẳng đi đâu được…”ở đây có nghĩa là gì nên đành chém gió, ai biết thì comment để mình sửa nhé.

Tần Uyển Uyển đang nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng người đằng sau tấm bình phong xoay người bước ra. Nàng cắm mặt, túm lấy y phục, căn bản không dám ngẩng đầu.

Y ngẫm nghĩ, do dự đáp: “Sức ta khoẻ?”

“Không thể nào.” Tần Uyển Uyển quả quyết đáp lại. Giản Hành Chi hài lòng gật đầu, cảm thấy may mà cô gái này chưa ngốc đến cực độ.

Y ngẫm nghĩ, do dự đáp: “Sức ta khoẻ?”

朗朗似山泉风

Không bị điện giật, xem ra cũng chẳng có gì to tát.

Lời này khiến Tần Uyển Uyển hơi khó tin, nhưng nhớ đến kiếp trước người phàm này có thể sống phây phây đến cuối cùng, còn đỡ kiếm cho Tần Vãn, hẳn là có chút biệt tài.

Tần Uyển Uyển miễn cưỡng chấp nhận đáp án này, lại hỏi tiếp: “Ta nghe nói ngươi bị ném xuống núi rồi. Một phàm nhân không có tu vi như ngươi làm sao lên núi được?”

Vừa liếc nhìn đã thấy xào xạc tựa thông tầng thấp, lãng đãng tựa gió sơn tuyền.(*)

Giản Hành Chi đã quen với ánh mắt này nên cũng không phát hiện dị thường, y quan sát Tần Uyển Uyển từ trên xuống dưới. Sau khi làm rõ Chú truy tìm và luồng kiếm ý trong cơ thể nàng là gì, y nhẹ nhõm, buông tay nắm cằm Tần Uyển Uyển ra, đi tới bên cạnh nhấc ấm trà tự châm cho mình, tràn đầy tự tin nói: “Yên tâm, ta…”

Tần Uyển Uyển miễn cưỡng chấp nhận đáp án này, lại hỏi tiếp: “Ta nghe nói ngươi bị ném xuống núi rồi. Một phàm nhân không có tu vi như ngươi làm sao lên núi được?”

“Cô mới nói cái gì?”

Tác giả có lời muốn nói:

“Ta…” Giản Hành Chi nghe thấy câu hỏi của Tần Uyển Uyển thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đúng là một phàm nhân đào hầm đến Vấn Tâm Tông trong một ngày có hơi khó tin, nhưng y vẫn cố gắng giả vờ như chẳng có gì to tát: “Ta đào đường hầm.”

Giản Hành Chi không dám nói nhiều, cứng miệng đáp: “Ừ, phải, đường hầm.”

“Hả?”

“Đường… Đường hầm?” Tần Uyển Uyển chấn kinh, không thể tin nổi: “Ngươi đào một đường hầm từ chân núi tới chỗ này?”

Phỏng vấn: “Cho hỏi chủ nhân của cô biết ngượng à?”

Giản Hành Chi không dám nói nhiều, cứng miệng đáp: “Ừ, phải, đường hầm.”

(*) Câu gốc 飒飒如松下木, 朗朗似山泉风, mình đoán nghĩa của nó là “xào xạc tựa như cây thông giữa bụi cây thấp tầng, lãng đãng tựa như gió bay ngang suối trên núi.” Ai có góp ý cứ comment để mình sửa nhé.

(*) Câu gốc là估计系统也圆不了, mình không hiểu 圆 ở đây có nghĩa là gì nên đành chém gió, ai biết thì comment để mình sửa nhé.

Tần Uyển Uyển theo bản năng hỏi: “Làm sao ngươi đào được?”

Giản Hành Chi bối rối: “Thì…” Y lau người, chột dạ đáp: “Sức ta khá khoẻ.”

Đập vào mắt là ngũ quan xinh đẹp tuấn tú của thiếu niên. Y mặc một chiếc áo sam tay rộng bằng tơ, bề mặt hoa tử đằng, tay áo vẽ bạch lan, nội y bạch sam hợp với màu da gần như trắng nõn của y, toát lên nét đẹp thanh nhã.

Giản Hành Chi bối rối: “Thì…” Y lau người, chột dạ đáp: “Sức ta khá khoẻ.”

Càng sắp nói đến trọng điểm, Tần Uyển Uyển càng khẩn trương. Nàng cúi đầu, túm chặt vạt áo ở đầu gối, cổ vũ chính mình.

Sức này… hơi khoẻ quá rồi đó.

Nàng vừa nói vừa nghe người nọ đến gần, câu nói “Từ nay về sau, chúng ta mỗi người mỗi ngả, không còn dính líu” vẫn chưa bật ra khỏi miệng, nàng đã bị người kia nắm cằm, nâng mặt lên.

Không biết có phải chênh lệch trước sau quá lớn hay không, nhìn gương mặt này, Tần Uyển Uyển hoàn toàn ngây người, ánh mắt nhìn y thẫn thờ.

Tần Uyển Uyển đờ người. Giản Hành Chi cũng cảm thấy đáp án này lạ lùng, y đảo khách làm chủ, bắt đầu đặt câu hỏi: “Tiếp theo cô dự định thế nào?”

Tần Uyển Uyển nghe vậy ngờ vực: “Ngươi bị đánh như vậy mà hai ngày đã khỏi sao?”

Sức này… hơi khoẻ quá rồi đó.

“Hả?”

“Định ở trên núi cả đời à?”

“Định ở trên núi cả đời à?”

, mình đoán nghĩa của nó là “xào xạc tựa như cây thông giữa bụi cây thấp tầng, lãng đãng tựa như gió bay ngang suối trên núi.” Ai có góp ý cứ comment để mình sửa nhé.

“Không thể nào.” Tần Uyển Uyển quả quyết đáp lại. Giản Hành Chi hài lòng gật đầu, cảm thấy may mà cô gái này chưa ngốc đến cực độ.

Lời còn chưa dứt, dòng điện đã “xoèn xoẹt” chạy qua, nụ cười Giản Hành Chi lập tức méo xệch. Đối diện ánh mắt nghi hoặc của Tần Uyển Uyển, y bóp chặt bình trà, nhìn lời thoại trên bảng nhắc bài, cắn răng nói: “Ta cảm thấy cô chắc chắn có cách!”

“Ừ, không uổng công ta đây vất vả tới cứu cô.” Giản Hành Chi đứng dậy khỏi thùng. Tần Uyển Uyển nghe nói thế, cuối cùng cũng nói lời mình định nói.

Nàng cân nhắc mở miệng: “Chi Diễn, có mấy lời, ta phải nói trước cho ngươi biết.”

Tần Uyển Uyển không nói nên lời.

“Cô nói đi.”

“Ta đã không phải là ta của trước đây nữa. Sắp tới có thể ta sẽ trải qua một cuộc sống rất khác.”

,

“Cô nói đi.”

“Vậy càng tốt.” Giản Hành Chi lau khô người, bắt đầu mặc quần áo.

***

Trước đây Tần Vãn chịu nhiều ấm ức, nhìn mà phát tức.

“Có thể ta sẽ đi đến nơi rất xa, bước lên hành trình mới, gặp phải rất nhiều nguy hiểm, rất nhiều khó khăn.”

“Không tệ.”

“Ngươi có thể đi vào, đương nhiên cũng có thể đi ra. Bây giờ ta trả khế ước bán thân của ngươi, cho ngươi một ít vàng bạc châu báu. Đợi lát nữa, ngươi theo đường hầm bò ra…”

“Ta hi vọng ngươi có thể sống như người bình thường, yên ổn trải qua một đời. Bây giờ ta là tù nhân, trên người trúng Chú truy tìm của sư phụ, chẳng đi đâu được…”

Giản Hành Chi tìm tòi cách mặc y phục loè loẹt này xong, bắt đầu mặc lên người.

Giản Hành Chi tìm tòi cách mặc y phục loè loẹt này xong, bắt đầu mặc lên người.

Đến lúc này, rốt cuộc y cũng thấy cô gái này thuận mắt đôi chút. Biết con đường tu đạo gian khổ nguy hiểm nhưng không sợ cực khổ gian nguy, xem như là nhân tài có thể đào tạo.

Nàng ít khi nói chuyện tổn thương người khác, nhưng vì hạnh phúc cả hai, nàng quyết phải nói cho rõ.

“Ta hi vọng ngươi có thể sống như người bình thường, yên ổn trải qua một đời. Bây giờ ta là tù nhân, trên người trúng Chú truy tìm của sư phụ, chẳng đi đâu được…”

“Đường… Đường hầm?” Tần Uyển Uyển chấn kinh, không thể tin nổi: “Ngươi đào một đường hầm từ chân núi tới chỗ này?”

Nàng cân nhắc mở miệng: “Chi Diễn, có mấy lời, ta phải nói trước cho ngươi biết.”

Càng sắp nói đến trọng điểm, Tần Uyển Uyển càng khẩn trương. Nàng cúi đầu, túm chặt vạt áo ở đầu gối, cổ vũ chính mình.

Lời này khiến Tần Uyển Uyển hơi khó tin, nhưng nhớ đến kiếp trước người phàm này có thể sống phây phây đến cuối cùng, còn đỡ kiếm cho Tần Vãn, hẳn là có chút biệt tài.

估计系统也圆不了

Tác giả có lời muốn nói:

Nàng ít khi nói chuyện tổn thương người khác, nhưng vì hạnh phúc cả hai, nàng quyết phải nói cho rõ.

“Ta…” Giản Hành Chi nghe thấy câu hỏi của Tần Uyển Uyển thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đúng là một phàm nhân đào hầm đến Vấn Tâm Tông trong một ngày có hơi khó tin, nhưng y vẫn cố gắng giả vờ như chẳng có gì to tát: “Ta đào đường hầm.”

“Ngươi có thể đi vào, đương nhiên cũng có thể đi ra. Bây giờ ta trả khế ước bán thân của ngươi, cho ngươi một ít vàng bạc châu báu. Đợi lát nữa, ngươi theo đường hầm bò ra…”

Tần Uyển Uyển đang nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng người đằng sau tấm bình phong xoay người bước ra. Nàng cắm mặt, túm lấy y phục, căn bản không dám ngẩng đầu.

ở đây có nghĩa là gì nên đành chém gió, ai biết thì comment để mình sửa nhé.

Đến lúc này, rốt cuộc y cũng thấy cô gái này thuận mắt đôi chút. Biết con đường tu đạo gian khổ nguy hiểm nhưng không sợ cực khổ gian nguy, xem như là nhân tài có thể đào tạo.

Nàng vừa nói vừa nghe người nọ đến gần, câu nói “Từ nay về sau, chúng ta mỗi người mỗi ngả, không còn dính líu” vẫn chưa bật ra khỏi miệng, nàng đã bị người kia nắm cằm, nâng mặt lên.

“Cô mới nói cái gì?”

Đập vào mắt là ngũ quan xinh đẹp tuấn tú của thiếu niên. Y mặc một chiếc áo sam tay rộng bằng tơ, bề mặt hoa tử đằng, tay áo vẽ bạch lan, nội y bạch sam hợp với màu da gần như trắng nõn của y, toát lên nét đẹp thanh nhã.

Trước đây Tần Vãn chịu nhiều ấm ức, nhìn mà phát tức.

Tuy nhiên khí chất y trong trẻo, ánh mắt tinh khiết, ngũ quan lập tức hiện lên vẻ anh tuấn khôi ngô, không hề mang chút nữ tỉnh.

“Lão rùa Thẩm Tri Minh kia có gan hạ Chú truy tìm lên cô?”

Vừa liếc nhìn đã thấy xào xạc tựa thông tầng thấp, lãng đãng tựa gió sơn tuyền(*).

“Ta…” Giản Hành Chi nghe thấy câu hỏi của Tần Uyển Uyển thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đúng là một phàm nhân đào hầm đến Vấn Tâm Tông trong một ngày có hơi khó tin, nhưng y vẫn cố gắng giả vờ như chẳng có gì to tát: “Ta đào đường hầm.”Giản Hành Chi khựng lại, y ngẩng đầu nhìn trước mặt, bảng nhắc bài trống trơn, ắt hẳn hệ thống cũng bó tay(*).(*) Câu gốc 飒飒如松下木, mình không hiểu , Đến lúc này, rốt cuộc y cũng thấy cô gái này thuận mắt đôi chút. Biết con đường tu đạo gian khổ nguy hiểm nhưng không sợ cực khổ gian nguy, xem như là nhân tài có thể đào tạo.“Lão rùa Thẩm Tri Minh kia có gan hạ Chú truy tìm lên cô?”朗朗似山泉风“Ngươi có thể đi vào, đương nhiên cũng có thể đi ra. Bây giờ ta trả khế ước bán thân của ngươi, cho ngươi một ít vàng bạc châu báu. Đợi lát nữa, ngươi theo đường hầm bò ra…”Đập vào mắt là ngũ quan xinh đẹp tuấn tú của thiếu niên. Y mặc một chiếc áo sam tay rộng bằng tơ, bề mặt hoa tử đằng, tay áo vẽ bạch lan, nội y bạch sam hợp với màu da gần như trắng nõn của y, toát lên nét đẹp thanh nhã., mình đoán nghĩa của nó là “xào xạc tựa như cây thông giữa bụi cây thấp tầng, lãng đãng tựa như gió bay ngang suối trên núi.” Ai có góp ý cứ comment để mình sửa nhé.

Một tay y nhẹ nhàng miết cằm nàng, tay kia vô thức chống bên cạnh, đầu mày khẽ nhíu giống như bất mãn.

“Lão rùa Thẩm Tri Minh kia có gan hạ Chú truy tìm lên cô?”

Tần Uyển Uyển không nói nên lời.

Không biết có phải chênh lệch trước sau quá lớn hay không, nhìn gương mặt này, Tần Uyển Uyển hoàn toàn ngây người, ánh mắt nhìn y thẫn thờ.

Giản Hành Chi đã quen với ánh mắt này nên cũng không phát hiện dị thường, y quan sát Tần Uyển Uyển từ trên xuống dưới. Sau khi làm rõ Chú truy tìm và luồng kiếm ý trong cơ thể nàng là gì, y nhẹ nhõm, buông tay nắm cằm Tần Uyển Uyển ra, đi tới bên cạnh nhấc ấm trà tự châm cho mình, tràn đầy tự tin nói: “Yên tâm, ta…”

, mình không hiểu

Tần Uyển Uyển đờ người. Giản Hành Chi cũng cảm thấy đáp án này lạ lùng, y đảo khách làm chủ, bắt đầu đặt câu hỏi: “Tiếp theo cô dự định thế nào?”

Lời còn chưa dứt, dòng điện đã “xoèn xoẹt” chạy qua, nụ cười Giản Hành Chi lập tức méo xệch. Đối diện ánh mắt nghi hoặc của Tần Uyển Uyển, y bóp chặt bình trà, nhìn lời thoại trên bảng nhắc bài, cắn răng nói: “Ta cảm thấy cô chắc chắn có cách!”

***

Giản Hành Chi khựng lại, y ngẩng đầu nhìn trước mặt, bảng nhắc bài trống trơn, ắt hẳn hệ thống cũng bó tay(*).

“Hả?”Giản Hành Chi không dám nói nhiều, cứng miệng đáp: “Ừ, phải, đường hầm.”Tác giả có lời muốn nói:

Phỏng vấn: “Cho hỏi chủ nhân của cô biết ngượng à?”

666: “Y không biết, y chỉ biết tim đập quá tốc độ thôi.”

5 21 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

34 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Ngân
Ngân
1 Năm Cách đây

N9 Nữ 9 sinh ra đungs dành cho nhau ?

chanchan
chanchan
1 Năm Cách đây

âm 1000 điểm ?? bao giờ mới gỡ được đây anh ơi

Qul Taodo
Qul Taodo
1 Năm Cách đây

Nhìn thấy số điểm âm mà k thấy ngày nó về dương bây ơi

34
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!