Cá muối cứu thế – Chương 01

Chương 01

Ngủ ngay tại chỗ

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Vân Thiển bước về trước một bước, bàn chân giẫm lên tờ quảng cáo bay dưới đất. Khả mẹ nó rõ ràng là cái đạn hạt nhân.

Cô nheo mắt nhìn bảng thông báo trường cấp ba, bên trên dán đủ các loại quảng cáo bệnh viện thẩm mỹ, trang điểm bán vĩnh cửu(1), châm thuỷ quang(2) Thermage(3). Sau một hồi nhìn chăm chú tủ kính, Vân Thiển rủ mắt quan sát đồng phục học sinh áo trắng váy đen trên người, giơ tay sờ cổ áo.

Mép túi bên ngực trái áo sơ mi có in dòng chữ nhỏ “Nhất Trung thực nghiệm thành phố Hoán Giang”, trên cổ áo thêu hoa văn, sờ thử thì thấy có vẻ là hàng chữ. Không có gì thở dốc nàng sau lưng nhất đặng.

Vân Thiển trở về tư thế đứng bình thường, ngáp dài: “Không phải quảng cáo lừa tiền à, thì ra là trò chơi giải cứu thế giới tận thế thật.”

Trên mặt kính bảng thông báo, một bóng ma mảnh khảnh âm thầm xuất hiện, nhiệt độ không khí chợt giảm vài độ. Cái tay kia tái nhợt đáng sợ, nhưng độ mạnh.

Vân Thiển bất giác rùng mình, ôm chặt cơ thể, tiếp tục quan sát bảng thông báo, không hề nhận ra ánh mắt âm u lạnh lẽo sau lưng.

Bóng ma trên mặt kính: “?” Bọn họ ở này cứu người của chính mình.

Vân Thiển: Ngại quá, không mang theo mắt kính, không thấy đường. Nghiêu Tửu buông ra thủ tháp trung úy cổ áo.

Thuộc hạ cũng có thể là ‘Tiếu tử’.

Mưi phút trưc.

Vân Thin đngtrưc t lnhòphòng tr, đăn trong tɩtht ít i.,Mì si TrnɪKhc Minh(*) chĩcòn năm câycui cùng trongjbch, hin nhiênkhông có cáchènào to thành}mt bát mìnóng hi. Bênàcnh ch cònɨquà tng siêuéth bánh mìcà rt mà²cô ghét nht,cô thà chếtêđói cũng khôngúăn!

(*) Tên mtnhãn hiu mìsi bên TrungQuc

Cm giác bngđói kêu réokhông d chu,ìVân Thin lcɪli khp phòng,àch tìm đưchai t tin¹mt t.

Cô ctĪt tin giyìnhăn nhúm vào°túi, bưc raca mua bánhíbao.

Bà ch timĩbánh bao dưilu tính tình²hin lành nhưngs không đưcmay mn. Chngbà là tiĬphm giết ngưi,úb phán tùchung thân. Khongthi gian trưc,ĩcon trai duy°nht b tiêmĨnhim ma tuý³trong trưng, rơivào con đưngkhông li v.

“Mtbánh bao MaiCan Thái(*).”

(*)Tên mt mónci mui phơikhô

Bà ch ngng[đu nhìn thyVân Thin, tâmftrng ti t{tr nên ttļhơn. Vân Thinơlà cô gáiôxinh đp nhtkhu dân cưnày, bà chưatng đi hcnên không biếtphi miêu tthế nào, dùsao thì trôngcô rt gingĪminh tinh đinnh, mt mũixinh đp thíchÎmt.

Tui Vân Thinkhông ln lm,lúc mi chuynti đây thưngɪcó vài tênflưu manh đý ti cô.Nghe nói côĩtinh thông kthut đánh nhauca cnh sátīt ngưi chalàm cnh sáthình s, đámİlưu manh kiaãlúc vào hiênĩngang, lúc raíbò toài.

T đó,không còn aiīdám chc côIna.

Có điu…

Bà chth dài, ánhmt nhìn Vân(Thin tr nênĩđau lòng. Bàếva gói thcïăn, va hi:Vân Thin, cháucòn chưa tìmđưc vic à?”

Vân Thin lcìđu: “Làm gìcó công tynào chu nhnfngưi có ttxu như cháu,làm vic đưcĭmt na thìlăn ra ng,èhoc thy sclà ni lòngĮtham, tp kíchđng nghip xinhđp bên cnh,)t hp caphin phc.”

Conôngươi màu hphách nht caVân Thin dixung. Cách lpmt kính dày,ìcô nhìn thyt áp phíchơqung cáo tròjchơi.

Tri nghim cmìgiác chúa cuìthế chân thtĩ100%! Ch cnjmi ngày treoĩmáy, nm khôngĪcũng có tin,hàng ngày kiếmkhông dưi 1000t! Đa chwebsite chính thc《Chúacu thế》: www.ījiushizhu. com!”

Bàch nghe thytiếng th dài(thưn thưt caVân Thin, nhétbánh bao vàotay cô: “Cái)còn dư tngìcháu, không tínhtin.” Bà đý Vân Thinđang đc qungãcáo, vi nói:ÎĐây là qungícáo ngưi taİdán lên chdì, chc chnlà la đo!ýCháu đng cóĨtin, đi nàoļcó chuyn khônglàm mà hưng!”{

Vâng.” Vân Thin³cn bánh baoınóng hi gtĨđu, xoay ngưilên lu.

Phương thcíkiếm tin tiđnhà xãhi hin điírt nhiu, VânõThin cũng khôngngoi l, côđu tng thìqua hết. Kếnăng và thcơlc ca côkhông t, nhưng…

Làmho sĩ vik thut vxut sc, khôngáai tìm cô[v; tác gitiu thuyết viếttruyn không t,chng có clickĩchut và lưuýtr; quay videođăng va rõva đp vafăn theo tràođlưu, đ lanİtruyn bng không;vác gương mt³đp làm streamer,mãi không cókhán gi; ngayîc làm muơnh shop Taobao,tin còn chưaĪthanh toán ,hôm sau shopıTaobao đã spɨtim.

S vic tương,t như thếcòn rt nhiu,nhc ti đu)là chuyn đauêlòng.

Vn s xunhư b quám.

Vân Thin đangɩgõ website 《chúa cu thế》trên đin thoi.

Hàngch in đmto vt vã đu trangêweb : Đăngký tng ngayđ5000 t!

Vân Thinìdt khoát đinưthông tin cánhân vào. Thôngtin bao gmếtên h, sĩth căn cưc,ès th ngânĩhàng,… Bm đăngĺký.

Thông tin đangđưc xét duyt…ĩ

“Bn đáp ngđ điu kin]ngưi chơi Chúacu thế, btóđu phát tinɪvn, đang lachn thế giitn thế

Đin thoi tingting hai tiếng.

“【NgânЇhàng Dân Thương】Tàikhon 7699 caìbn nhn đưcà5000 Nhân DânìT. Ngưi chuynìkhon: Chúa cuïthế, s dưhin ti là5000,03 t.”

“【TròĨchơi Noah】Chúc mngbn may mnítr thành ngưichơi th nghimni b trò°chơi gii cuătn thếChúa cu thếĩ. Bn sôtiến vào tròchơi vào đúngj09:15:01, ngày 9tháng 3. Mibn chun bãsn sàng!”

Chíngi mưi lămóphút va đến,iVân Thin tronghin thc đánhmt ý thc,(đi ti sânĩtrưng xa l.

Thông,tin có liên}quan《 Chúa cuÏthế 》tràn vàoôđu cô nhưâthu triu. Côúvà nhng ngưikhác đưc thnlinh la chns ly thânīphn ngưi chơiícó th hiísinh vô hnýđến thế giitn thế, cu¸giúp các thếgii này.

Thế giiĩtn thế đuílà thế giiļtht, nhân tıtn thế khácnhau khiến choõthế gii bn,h tr thànhthế gii tnthế, ngưi chơi°cn tiêu ditnhân t tnthế đó.

Ngưi chơikhông đưc c}ý tiết lưthân phn camình trưc mt(ngưi bn xɩ thế giiếtn thế, không{đưc c ýãgây thương tíchngưi bn x,ìcũng không đưcĩc ý pháýhoi thế giiītn thế.

Sau khicu giúp thành,công, ngưi chơis nhn đưcís tin thưng°ln.

Mi thế giitn thế đus có sľlưng ngưi chơikhác nhau, chõcn mt ngưichơi gii quyếtìđưc vn đtn thế, nhngngưi chơi khácïđu có thļcùng nhau quaca.

Vân Thin nhanhchóng tiếp nhnnhng thiết lpnày.

Thân phn cacô ti thếìgii này làhc sinh chuynãtrưng lp 11A1.ïBi vì ngayngày đu tiênIvào kýtúc xá, côkhông tin chuynma liên quan)đến bng thôngïbáo mà bncùng phòng k,(na đêm chy,ra ngoài châđ chng thcchuyn ma.

Vân Thin:í“…

Ch emìà, không nênmang tinh thnЇhc hi ápjdng lên loichuyn này đâu!

Chúaįcu thế sp,xếp cho côáthân phn ngĩtàu gì vy?

Trjthân phn ra,còn mt viccũng khiến VânúThin cm thytrò Chúa cuĩthế này khôngíđáng tin cy.íCô là mtĭngưi cn thnng, thế màChúa cu thếĩkhông phát choýcô mt kính

Mi(th trong tmmt Vân Thin¹c như tìmhoa trong sương,phi nheo mtáp sát mithy rõ nidung trên bngthông báo.

Chóp mũiĩVân Thin tìvào tm kính,dch chuyn tĨtrái qua phi,đc hàng ch)nh trên tqung cáo.

Ngôn ngthế gii tnăthế s t°đng dch sangÏngôn ng màngưi chơi sdng.

Vân Thin khókhăn phân bitíđng ch mĺnhoè kia.

“Ct mtfhai mí, nângsng mũi, thu}hp cánh mũi,óxoá tàn nhang…{

Bóng ma imlng đng íkhong trng bênáphi cô, vyîtay.

“Ngc n, môngđy, rút xương³sưn thu nhIeo…

Bóng ma{nhy nhót bêntrái cô nhmɩthu hút schú ý.

, phuĭthut tr cnth, cái nàyđưc!”

Bóng maxut hin trêntm kính bngĩthông báo đãlâu, ngưi bìnhĭthưng hn phiđ ý ticu ta t³sm.

Nhưng Vân Thin,ìmt ngưi cnth nng, ngayc tiêu đimĩqung cáo cònđc không xong,ìlàm gì rnhri b thíánh mt cho[bóng ma.

Hung chiĩcô vn luôntì sát tmkính đc ch,²căn bn khôngnhìn thy cáibóng trên đó.

Bóng{ma hà hơivào gáy VânĩThin.

Lnh but quétìqua toàn thân,íVân Thin “Ámt tiếng, nghihoc gãi đu.

Xemra mc dùcô tiến vàothế gii tn[thế, nhưng cơth vn là}cơ th ca¹mình, đến lúcphát bnh vnés phát bnh)như cũ.

Vân Thinthm nói: “Tilúc đi ngri.”

Cô nmxung ngay dưibi c bngthông báo. Chngľmy chc, hơith đã chìmsâu.

Bóng ma sngist nhìn VânThin biu dinïtuyt k “Ngngay ti chcho mình xem.

Cậu ta không biết mình có phải là ma hay không, nhưng cậu dám chắc cô không phải là người!

Tống Hành Chỉ không chú ý đến chuyện này, cậu đang dọn máy tính.

Vân Thiển đơ người nhìn chằm chằm nữ nhền nhện đột nhiên xuất hiện hồi lâu. Cho dù tầm mắt mờ nhoè giống như vạn vật mosaic(*), cô vẫn có thể thấy rõ đôi chân dài gần bằng trần nhà kia.

Đúng rồi, cậu ta hiểu rồi, chắc chắn cô học sinh này đang giả ngủ.

Cô là người hiểu biết rõ chuyện ma.

Phù —— may mà là bảo vệ.

Cô là người hiểu biết rõ chuyện ma.

Tống Hành Chỉ rụt rè đáp: “Lúc nãy cô Kỷ hơi buồn nôn, đi nhà vệ sinh rồi, lát nữa mới trở lại.”

Đây là lãnh địa của ả.

Thật ra cô đã nhìn thấy bóng cậu ta trên tấm kính, cố ý không xoay người, không cho cậu ta có cơ hội tấn công…

Vân, Thiển.

Sau khi tự suy diễn xong, bóng ma cười khẩy. Cậu ta không tin người này có thể vờ ngủ đến sáng.

Giọng nói của ả càng trở nên khản đặc kỳ quái, giống như ngậm thứ gì đó trong cổ họng, nhả chữ không rõ.

Tống Hành Chỉ: “Bảo vệ đưa đến, chú ấy nói là ngất xỉu ven đường.”

Một luồng sáng chiếu thẳng về hướng này, soi rõ bóng dáng gầy yếu của học sinh nữ trong bãi cỏ.

Vừa nhìn, hô hấp chững lại!

Cậu thiếu niên lựa chọn một trong hai mục để xem.

Thật ra cô đã nhìn thấy bóng cậu ta trên tấm kính, cố ý không xoay người, không cho cậu ta có cơ hội tấn công…

“Ôi —— trời! Chỗ này không thể ngủ được, em là học sinh lớp nào? Ủa? Cậu nhóc ban nãy đâu?”

Cửa y tế trường đóng lại lần nữa.

Bảo vệ nhìn cậu thiếu niên ngoan ngoãn, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, kế tiếp lắc đầu rời đi.

Đèn trần chợt nhấp nháy hai cái, ánh đèn xung quanh dường như chuyển từ sắc màu ấm sang sắc màu lạnh.

Bóng ma bất đắc dĩ nghiến răng biến mất, vứt bỏ con mồi Vân Thiển.

Trong quá trình khám bệnh, tiếng nôn ói của cô giáo Kỷ liên tục vang lên.

Tống Hành Chỉ nghe thấy nữ nhền nhện nói với Vân Thiển: “Sao lại ngẩn người nhìn tôi chăm chăm vậy? Lẽ nào tôi có chỗ nào bất thường sao?”

“Lần đầu tiên đến phòng y tế… không ngờ cô giáo lại đúng gu em như vậy. Vóc dáng cô đẹp thật, là đôi chân dài nhất mà trước giờ em từng thấy!”

Cô giáo Kỷ: “Oẹ oẹ.”

Đèn trần phòng y tế sáng trưng, màn hình máy tính phản quang rất mạnh, ấn đường thiếu niên nằm trên giường bệnh hơi cau lại, tay lười nhác đặt lên bàn phím, điều chỉnh độ sáng màn hình thích hợp.

Tống Hành Chỉ: “…Cô Kỷ, cô ổn chứ?”

—— “…Một học sinh tên Lý Vĩ Cơ bất mãn quảng cáo thẩm mỹ xuất hiện trên bảng thông báo trường, khiếu nại trường học nhiều lần không có kết quả, ngược lại còn bị trường phạt cảnh cáo. Sau khi Lý Vĩ Cơ dán đầy các loại tin tức thời sự và tạp chí khoa học lên bảng thông báo, trường học tức giận vì tại sao học sinh có thể đọc những tin tức không chính thống và thiếu đàng hoàng như vậy, cậu ta bị xử đuổi học.”

Bởi vì làn da quá trắng, dưới sự soi chiếu của ánh sáng, mạch máu trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt.

Màn hình dừng trước hai bài đăng “Vũng máu oan khuất trước bảng thông báo” và “Nỗi khổ của nữ nhân viên y tế trường” trong mục【Chuyện ma】của diễn đàn trường

Cậu ta không biết mình có phải là ma hay không, nhưng cậu dám chắc đối phương không phải là người!

Cậu thiếu niên lựa chọn một trong hai mục để xem.

(*) Mosaic: tức là một nhóm hình vuông xếp chồng lên nhau thế này (hình ngoài cùng bên phải).

Bảo vệ đặt người trong lòng xuống chiếc giường bên phải Tống Hành Chỉ: “Tôi còn phải tuần tra, tạm thời đặt người ở đây. Sau khi cô Kỷ về, cậu bảo cô ấy khám xem, học sinh này ngất xỉu bên đường.”

—— “…Bạn có nghe chuyện ma liên quan đến bảng thông báo trường Nhất Trung thực nghiệm thành phố Hoán Giang chưa?…”

Học sinh chuyển trường mới đến hôm qua sao?

—— “…Một học sinh tên Lý Vĩ Cơ bất mãn quảng cáo thẩm mỹ xuất hiện trên bảng thông báo trường, khiếu nại trường học nhiều lần không có kết quả, ngược lại còn bị trường phạt cảnh cáo. Sau khi Lý Vĩ Cơ dán đầy các loại tin tức thời sự và tạp chí khoa học lên bảng thông báo, trường học tức giận vì tại sao học sinh có thể đọc những tin tức không chính thống và thiếu đàng hoàng như vậy, cậu ta bị xử đuổi học.”

—— “…Lý Vĩ Cơ không chịu được nỗi nhục này, bèn cắt cổ tay trước bảng thông báo, máu chảy khắp nơi. Nghe nói gạch đá dưới bảng thông báo vốn dĩ màu xanh chứ không phải màu đỏ, màu đỏ đó là máu của Lý Vĩ Cơ! Không bao lâu sau khi Lý Vĩ Cơ chết, có người nhìn thấy cậu ta ở trong sân trường, đứng trước bảng thông báo, đập đầu vào kính…”

Lẽ nào cảm giác lõm xuống vừa rồi…là nó?!

—— “…Chỉ cần lúc rạng sáng đứng một mình trước bảng thông báo cổng chính, cầm theo bất kỳ tờ quảng cáo cửa tiệm thẩm mỹ nào, bạn sẽ thấy cái bóng của Lý Vĩ Cơ in trên mặt kính bảng thông báo. Hãy nhớ!!! Đừng quay đầu! Không bao giờ được quay đầu! Nếu không bạn sẽ chìm ngập trong vũng máu giống như cậu ta!”

—— “…Chỉ cần lúc rạng sáng đứng một mình trước bảng thông báo cổng chính, cầm theo bất kỳ tờ quảng cáo cửa tiệm thẩm mỹ nào, bạn sẽ thấy cái bóng của Lý Vĩ Cơ in trên mặt kính bảng thông báo. Hãy nhớ!!! Đừng quay đầu! Không bao giờ được quay đầu! Nếu không bạn sẽ chìm ngập trong vũng máu giống như cậu ta!”

Cậu thiếu niên vội đóng máy, đặt dưới gối, mở to đôi mắt trong trẻo nhìn về phía người tới.

Cửa phòng y tế trường bất chợt bị đẩy ra!

Toàn thân cậu cứng đờ, đuôi mắt vì sợ hãi mà ửng đỏ, phủ một lớp sương mù, hoàn toàn không dám lên tiếng.

Cậu thiếu niên vội đóng máy, đặt dưới gối, mở to đôi mắt trong trẻo nhìn về phía người tới.

Mặc dù phòng y tế là nơi mà học sinh không khỏe trong người nên tới, nhưng ả không thích có người chưa được sự cho phép đã đặt học sinh ở lãnh địa của mình.

Phù —— may mà là bảo vệ.

Bảo vệ ôm ngang một học sinh nữ ngất xỉu: “Tống Hành Chỉ, cô Kỷ không có ở đây sao?”

Nó mặc áo blouse trắng của cô giáo Kỷ, sau lưng nhô ra ba cặp chân nhện dài gần ba mét chống dưới đất, trong đó có một chân giẫm lên giường bệnh của Tống Hành Chỉ.

Đúng rồi, cậu ta hiểu rồi, chắc chắn cô học sinh này đang giả ngủ.

Tống Hành Chỉ rụt rè đáp: “Lúc nãy cô Kỷ hơi buồn nôn, đi nhà vệ sinh rồi, lát nữa mới trở lại.”

Bóng ma bất đắc dĩ nghiến răng biến mất, vứt bỏ con mồi Vân Thiển.

Bảo vệ đặt người trong lòng xuống chiếc giường bên phải Tống Hành Chỉ: “Tôi còn phải tuần tra, tạm thời đặt người ở đây. Sau khi cô Kỷ về, cậu bảo cô ấy khám xem, học sinh này ngất xỉu bên đường.”

Tầm mắt Tống Hành Chỉ dừng trên người học sinh nữ bên cạnh. Mái tóc nâu xõa dài của cô làm dịu đi màu trắng chói mắt của tấm ga giường. Nhờ thị lực tốt, cậu nhìn thấy tên họ học sinh thêu trên cổ áo.

Tống Hành Chỉ gật đầu.

Cửa phòng y tế trường bất chợt bị đẩy ra!

Bảo vệ nhìn cậu thiếu niên ngoan ngoãn, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, kế tiếp lắc đầu rời đi.

Cửa y tế trường đóng lại lần nữa.

Bên trong hoàn toàn yên tĩnh.

Tầm mắt Tống Hành Chỉ dừng trên người học sinh nữ bên cạnh. Mái tóc nâu xõa dài của cô làm dịu đi màu trắng chói mắt của tấm ga giường. Nhờ thị lực tốt, cậu nhìn thấy tên họ học sinh thêu trên cổ áo.

—— “…Bạn có nghe chuyện ma liên quan đến bảng thông báo trường Nhất Trung thực nghiệm thành phố Hoán Giang chưa?…”

Vân, Thiển.

Rèm đứng yên tại chỗ, Tống Hành Chỉ vừa liếc đã nhìn thấy làn da trắng nõn phơi ra bên ngoài của Vân Thiển. Cậu đỏ mặt xoay người, trở tay kéo rèm.

“Ôi —— trời! Chỗ này không thể ngủ được, em là học sinh lớp nào? Ủa? Cậu nhóc ban nãy đâu?”

Học sinh chuyển trường mới đến hôm qua sao?

Tống Hành Chỉ cẩn thận lấy máy tính ra lần nữa, mở trang web ban nãy. Chưa xem được bao lâu, cô Kỷ mặt mày tái nhợt đẩy cửa bước vào.

Đèn trần chợt nhấp nháy hai cái, ánh đèn xung quanh dường như chuyển từ sắc màu ấm sang sắc màu lạnh.

Tống Hành Chỉ cảm thấy kỳ lạ, cậu xoay đầu lại.

Tống Hành Chỉ không chú ý đến chuyện này, cậu đang dọn máy tính.

“Đây là ai?” Sắc mặt cô giáo Kỷ không dễ chịu lắm.

Tống Hành Chỉ tò mò nhưng không dám quay đầu kiểm tra, cậu không thể nhìn cảnh tượng như vậy.

Bảo vệ ôm ngang một học sinh nữ ngất xỉu: “Tống Hành Chỉ, cô Kỷ không có ở đây sao?”

Mặc dù phòng y tế là nơi mà học sinh không khỏe trong người nên tới, nhưng ả không thích có người chưa được sự cho phép đã đặt học sinh ở lãnh địa của mình.

Đây là lãnh địa của ả.

Tống Hành Chỉ: “Bảo vệ đưa đến, chú ấy nói là ngất xỉu ven đường.”

Cô lè đầu lưỡi thấm ướt cánh môi khô khốc vì căng thẳng, tiếp đó bật ra lời khen nịnh nọt:

Cô giáo Kỷ dằn sự không vui trong lòng xuống, đeo ống nghe, vén áo sơ mi Vân Thiển, kiểm tra tình trạng của cô.

Trạng thái của cô giáo Kỷ không ổn, ngay cả rèm ngăn cách cũng quên kéo.

Tống Hành Chỉ: “?”

Nói thật, lá gan của cô chỉ lớn bằng hạt óc chó, rất sợ các loại yêu ma quỷ quái.

Rèm đứng yên tại chỗ, Tống Hành Chỉ vừa liếc đã nhìn thấy làn da trắng nõn phơi ra bên ngoài của Vân Thiển. Cậu đỏ mặt xoay người, trở tay kéo rèm.

Cô giáo Kỷ: “Oẹ oẹ.”

Trong quá trình khám bệnh, tiếng nôn ói của cô giáo Kỷ liên tục vang lên.

Cô giáo Kỷ dằn sự không vui trong lòng xuống, đeo ống nghe, vén áo sơ mi Vân Thiển, kiểm tra tình trạng đối phương.

Tống Hành Chỉ: “…Cô Kỷ, cô ổn chứ?”

Giọng cô giáo Kỷ hơi khàn, nghe rõ tiếng nước miếng. Ả đáp: “Có lẽ buổi tối ăn phải thứ gì đó không sạch.”

Phía sau rèm ngăn cách sột soạt, giường bệnh hơi lõm xuống, giống như bị vật nặng đè lên.

Bởi vì làn da quá trắng, dưới sự soi chiếu của ánh sáng, mạch máu trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt.

Tống Hành Chỉ tò mò nhưng không dám quay đầu kiểm tra, cậu không thể nhìn cảnh tượng như vậy.

Rèm che mở ra lần nữa, cô giáo Kỷ mở miệng: “Em tỉnh rồi à, đừng lo, chỗ này là phòng y tế. Em ngất xỉu bên đường, được bảo vệ đưa đến đây.”

Giọng nói của ả càng trở nên khản đặc kỳ quái, giống như ngậm thứ gì đó trong cổ họng, nhả chữ không rõ.

Tống Hành Chỉ cảm thấy kỳ lạ, cậu xoay đầu lại.

Vừa nhìn, hô hấp chững lại!

Rèm che mở ra lần nữa, cô giáo Kỷ mở miệng: “Em tỉnh rồi à, đừng lo, chỗ này là phòng y tế. Em ngất xỉu bên đường, được bảo vệ đưa đến đây.”

Tống Hành Chỉ gật đầu.

Người trước mặt vốn không phải cô giáo Kỷ, hoặc nói thứ này vốn không phải cô giáo Kỷ!

Nó mặc áo blouse trắng của cô giáo Kỷ, sau lưng nhô ra ba cặp chân nhện dài gần ba mét chống dưới đất, trong đó có một chân giẫm lên giường bệnh của Tống Hành Chỉ.

Lẽ nào cảm giác lõm xuống vừa rồi…là nó?!

Tống Hành Chỉ lập tức nhớ đến tựa đề bài đăng nhìn thấy vừa rồi nhưng không click vào, nữ nhân viên y tế trường học.

Toàn thân cậu cứng đờ, đuôi mắt vì sợ hãi mà ửng đỏ, phủ một lớp sương mù, hoàn toàn không dám lên tiếng.

Tống Hành Chỉ nghe thấy nữ nhền nhện nói với Vân Thiển: “Sao lại ngẩn người nhìn tôi chăm chăm vậy? Lẽ nào tôi có chỗ nào bất thường sao?”

Vân Thiển đơ người nhìn chằm chằm nữ nhền nhện đột nhiên xuất hiện hồi lâu. Cho dù tầm mắt mờ nhoè giống như vạn vật mosaic(*), cô vẫn có thể thấy rõ đôi chân dài gần bằng trần nhà kia.

Vừa nhìn, hô hấp chững lại!Phía sau rèm ngăn cách sột soạt, giường bệnh hơi lõm xuống, giống như bị vật nặng đè lên.(*) Mosaic: tức là một nhóm hình vuông xếp chồng lên nhau thế này (hình ngoài cùng bên phải).

Trạng thái của cô giáo Kỷ không ổn, ngay cả rèm ngăn cách cũng quên kéo.

Nói thật, lá gan của cô chỉ lớn bằng hạt óc chó, rất sợ các loại yêu ma quỷ quái.

Bên trong hoàn toàn yên tĩnh.

Cô lè đầu lưỡi thấm ướt cánh môi khô khốc vì căng thẳng, tiếp đó bật ra lời khen nịnh nọt:

“Lần đầu tiên đến phòng y tế… không ngờ cô giáo lại đúng gu em như vậy. Vóc dáng cô đẹp thật, là đôi chân dài nhất mà trước giờ em từng thấy!”

Sau khi tự suy diễn xong, bóng ma cười khẩy. Cậu ta không tin người này có thể vờ ngủ đến sáng.

Tống Hành Chỉ: “?”

***

(1)Trang điểm bán vĩnh cửu: Là một kỹ thuật thẩm mỹ sử dụng xăm đưa màu nằm tại lớp hạ bì (lớp thứ 2 của da) để tạo ra những đường nét giống việc trang điểm như viền mí mắt, chân mày, môi, cơ thể,… nhưng kết quả và màu mực sẽ phai màu dần theo thời gian, thói quen sinh hoạt, cơ địa …

(2)Châm thuỷ quang (水光针): là một liệu pháp thẩm mỹ tiêm bảo vệ da, giúp da trơn bóng căng mướt. Mình không tìm được từ thay thế tương ứng trong tiếng Việt, ai biết cứ comment nhé.

(3)Thermage: là công nghệ làm đẹp không xâm lấn nổi tiếng của Mỹ, được chính thức đưa vào sử dụng từ năm 2002 với khả năng xoá nếp nhăn, nâng cơ mặt, trẻ hoá làn da

 

5 47 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

95 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Phạm Minh Anh
Phạm Minh Anh
11 Tháng Cách đây

3/12/2023 nhảy hố

yukiyuhana4231
yukiyuhana4231
11 Tháng Cách đây

Đọc chương 1 xong thấy quen quen, chắc là lúc trước mình đọc bộ này r, cơ mà vẫn đọc lại v ☺️

Tiết kiệm không phải quốc sách
Tiết kiệm không phải quốc sách
2 Tháng Cách đây

Thích cách Zen để nền màu này quá, quá trời thấu hiểu cho những con người thị lực 2,75 như tôi(⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)⁠✧⁠*⁠。

Last edited 2 Tháng Cách đây by Tiết kiệm không phải quốc sách
95
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!