Chương 01
Ngủ ngay tại chỗ
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vân Thiển bước về trước một bước, bàn chân giẫm lên tờ quảng cáo bay dưới đất. Khả mẹ nó rõ ràng là cái đạn hạt nhân.
Cô nheo mắt nhìn bảng thông báo trường cấp ba, bên trên dán đủ các loại quảng cáo bệnh viện thẩm mỹ, trang điểm bán vĩnh cửu(1), châm thuỷ quang(2) Thermage(3). Sau một hồi nhìn chăm chú tủ kính, Vân Thiển rủ mắt quan sát đồng phục học sinh áo trắng váy đen trên người, giơ tay sờ cổ áo.
Mép túi bên ngực trái áo sơ mi có in dòng chữ nhỏ “Nhất Trung thực nghiệm thành phố Hoán Giang”, trên cổ áo thêu hoa văn, sờ thử thì thấy có vẻ là hàng chữ. Không có gì thở dốc nàng sau lưng nhất đặng.
Vân Thiển trở về tư thế đứng bình thường, ngáp dài: “Không phải quảng cáo lừa tiền à, thì ra là trò chơi giải cứu thế giới tận thế thật.”
Trên mặt kính bảng thông báo, một bóng ma mảnh khảnh âm thầm xuất hiện, nhiệt độ không khí chợt giảm vài độ. Cái tay kia tái nhợt đáng sợ, nhưng độ mạnh.
Vân Thiển bất giác rùng mình, ôm chặt cơ thể, tiếp tục quan sát bảng thông báo, không hề nhận ra ánh mắt âm u lạnh lẽo sau lưng.
Bóng ma trên mặt kính: “?” Bọn họ ở này cứu người của chính mình.
Vân Thiển: Ngại quá, không mang theo mắt kính, không thấy đường. Nghiêu Tửu buông ra thủ tháp trung úy cổ áo.
… Thuộc hạ cũng có thể là ‘Tiếu tử’.
Mười phút trước.
Vân Thiển đứngẩtrước tủ lạnhòphòng trọ, đồổăn trong tủɩthật ít ỏi.,Mì sợi TrầnɪKhắc Minh(*) chỉĩcòn năm câyờcuối cùng trongjbịch, hiển nhiênịkhông có cáchènào tạo thành}một bát mìửnóng hổi. Bênàcạnh chỉ cònɨquà tặng siêuéthị bánh mìữcà rốt mà²cô ghét nhất,ảcô thà chếtêđói cũng khôngúăn!
(*) Tên mộtụnhãn hiệu mìḻsợi bên TrungἰQuốc
Cảm giác bụngặđói kêu réoốkhông dễ chịu,ìVân Thiển lụcɪlọi khắp phòng,àchỉ tìm đượcừhai tờ tiền¹một tệ.
Cô cấtĪtờ tiền giấyìnhăn nhúm vào°túi, bước raḽcửa mua bánhíbao.
Bà chủ tiệmĩbánh bao dướiắlầu tính tình²hiền lành nhưngểsố không đượcắmay mắn. Chồngḷbà là tộiĬphạm giết người,úbị phán tùịchung thân. Khoảngặthời gian trước,ĩcon trai duy°nhất bị tiêmĨnhiễm ma tuý³trong trường, rơiủvào con đườngẹkhông lối về.
“Mộtἴbánh bao MaiồCan Thái(*).”
(*)ỏTên một mónἲcải muối phơiỉkhô
Bà chủ ngẩng[đầu nhìn thấyἴVân Thiển, tâmftrạng tồi tệ{trở nên tốtļhơn. Vân Thiểnơlà cô gáiôxinh đẹp nhấtḻkhu dân cưḽnày, bà chưaḹtừng đi họcẽnên không biếtἴphải miêu tảồthế nào, dùệsao thì trôngộcô rất giốngĪminh tinh điệnἶảnh, mặt mũiổxinh đẹp thíchÎmắt.
Tuổi Vân Thiểnỳkhông lớn lắm,ỗlúc mới chuyểnỹtới đây thườngɪcó vài tênflưu manh đểốý tới cô.ộNghe nói côĩtinh thông kỹẹthuật đánh nhauệcủa cảnh sátītừ người chaụlàm cảnh sátẳhình sự, đámİlưu manh kiaãlúc vào hiênĩngang, lúc raíbò toài.
Từ đó,ỳkhông còn aiīdám chọc côInữa.
Có điều…
Bà chủἵthở dài, ánhềmắt nhìn Vân(Thiển trở nênĩđau lòng. Bàếvừa gói thứcïăn, vừa hỏi:ứ“Vân Thiển, cháuẳcòn chưa tìmḹđược việc à?”ỳ
Vân Thiển lắcìđầu: “Làm gìốcó công tyồnào chịu nhậnfngười có tậtἶxấu như cháu,ảlàm việc đượcĭmột nửa thìẽlăn ra ngủ,èhoặc thấy sắcẫlà nổi lòngĮtham, tập kíchậđồng nghiệp xinh‹đẹp bên cạnh,)tổ hợp củaỉphiền phức.”
Conôngươi màu hổảphách nhạt củaừVân Thiển dờiạxuống. Cách lớpấmắt kính dày,ìcô nhìn thấyḷtờ áp phíchơquảng cáo tròjchơi.
“Trải nghiệm cảmìgiác chúa cứuìthế chân thậtĩ100%! Chỉ cầnjmỗi ngày treoĩmáy, nằm khôngĪcũng có tiền,ợhàng ngày kiếmỉkhông dưới 1000ảtệ! Địa chỉịwebsite chính thức《Chúaẫcứu thế》: www.ījiushizhu. com!”
Bàỡchủ nghe thấyửtiếng thở dài(thườn thượt củaịVân Thiển, nhétấbánh bao vàoặtay cô: “Cái)còn dư tặngìcháu, không tínhồtiền.” Bà đểỗý Vân Thiểnỡđang đọc quảngãcáo, vội nói:ΓĐây là quảngícáo người taİdán lên chỗớdì, chắc chắnầlà lừa đảo!ýCháu đừng cóĨtin, đời nàoļcó chuyện khôngảlàm mà hưởng!”{
“Vâng.” Vân Thiển³cắn bánh baoınóng hổi gậtĨđầu, xoay ngườiịlên lầu.
Phương thứcíkiếm tiền tạiđnhà ở xãỉhội hiện đạiírất nhiều, VânõThiển cũng khôngẵngoại lệ, côớđều từng thửìqua hết. Kỹếnăng và thựcơlực của côọkhông tệ, nhưng…
Làmḽhoạ sĩ vớiḷkỹ thuật vẽặxuất sắc, khôngáai tìm cô[vẽ; tác giảớtiểu thuyết viếtẹtruyện không tệ,ẻchẳng có clickĩchuột và lưuýtrữ; quay videoḻđăng vừa rõệvừa đẹp vừafăn theo tràođlưu, độ lanİtruyền bằng không;ỹvác gương mặt³đẹp làm streamer,ựmãi không cóằkhán giả; ngayîcả làm mẫuơảnh shop Taobao,ἷtiền còn chưaĪthanh toán ,ẵhôm sau shopıTaobao đã sậpɨtiệm.
Sự việc tương,tự như thếịcòn rất nhiều,ểnhắc tới đều)là chuyện đauêlòng.
Vận số xấuἳnhư bị quỷựám.
Vân Thiển đangɩgõ website 《‹chúa cứu thếự》trên điện thoại.
Hàngỳchữ in đậmỡto vật vãặở đầu trangêweb : Đăngọký tặng ngayđ5000 tệ!
Vân Thiểnìdứt khoát điềnưthông tin cáỉnhân vào. Thôngḽtin bao gồmếtên họ, sốĩthẻ căn cước,èsố thẻ ngânĩhàng,… Bấm đăngĺký.
“Thông tin đangạđược xét duyệt…”ĩ
“Bạn đáp ứngốđủ điều kiện]người chơi Chúaồcứu thế, bắtóđầu phát tiềnɪvốn, đang lựaạchọn thế giớiỡtận thế …”ự
Điện thoại tingẻting hai tiếng.
“【NgânЇhàng Dân Thương】Tàiớkhoản 7699 củaìbạn nhận đượcà5000 Nhân DânìTệ. Người chuyểnìkhoản: Chúa cứuïthế, số dưḽhiện tại là‹5000,03 tệ.”
“【TròĨchơi Noah】Chúc mừngḻbạn may mắnítrở thành ngườiễchơi thử nghiệmặnội bộ trò°chơi giải cứuătận thế 《ậChúa cứu thếĩ》. Bạn sẽôtiến vào tròỏchơi vào đúngj09:15:01, ngày 9ỳtháng 3. Mờiỏbạn chuẩn bịãsẵn sàng!”
Chínỷgiờ mười lămóphút vừa đến,iVân Thiển trongụhiện thực đánhḷmất ý thức,(đi tới sânĩtrường xa lạ.
Thông,tin có liên}quan《 Chúa cứuÏthế 》tràn vàoôđầu cô nhưâthuỷ triều. Côúvà những ngườiỉkhác được thầnỉlinh lựa chọnỗsẽ lấy thânīphận người chơiícó thể hồiísinh vô hạnýđến thế giớiỉtận thế, cứu¸giúp các thếứgiới này.
Thế giớiĩtận thế đềuílà thế giớiļthật, nhân tốıtận thế khácồnhau khiến choõthế giới bọn,họ trở thànhằthế giới tậnụthế, người chơi°cần tiêu diệtểnhân tố tậnềthế đó.
Người chơiẵkhông được cố}ý tiết lộưthân phận củaἰmình trước mặt(người bản xứɩở thế giớiếtận thế, không{được cố ýãgây thương tíchẻngười bản xứ,ìcũng không đượcĩcố ý pháýhoại thế giớiītận thế.
Sau khiẻcứu giúp thành,công, người chơiỹsẽ nhận đượcísố tiền thưởng°lớn.
Mỗi thế giớiủtận thế đềuẳsẽ có sốľlượng người chơiẵkhác nhau, chỉõcần một ngườiỡchơi giải quyếtìđược vấn đềẽtận thế, nhữngḹngười chơi khácïđều có thểļcùng nhau quaỗcửa.
Vân Thiển nhanh‹chóng tiếp nhậnựnhững thiết lậpἱnày.
Thân phận củaỷcô tại thếìgiới này làẩhọc sinh chuyểnãtrường lớp 11A1.ïBởi vì ngayἰngày đầu tiênIvào ở kýởtúc xá, côẩkhông tin chuyệnịma liên quan)đến bảng thôngïbáo mà bạnữcùng phòng kể,(nửa đêm chạy,ra ngoài chỉâđể chứng thựcἳchuyện ma.
Vân Thiển:í“…”
Chị emìà, không nênẽmang tinh thầnЇhọc hỏi ápjdụng lên loạiἷchuyện này đâu!
Chúaįcứu thế sắp,xếp cho côáthân phận ngốĩtàu gì vậy?
Trừjthân phận ra,ỵcòn một việcửcũng khiến VânúThiển cảm thấyịtrò Chúa cứuĩthế này khôngíđáng tin cậy.íCô là mộtĭngười cận thịấnặng, thế màầChúa cứu thếĩkhông phát choýcô mắt kính…
Mọi(thứ trong tầmẽmắt Vân Thiển¹cứ như tìmệhoa trong sương,ủphải nheo mắtậáp sát mớiἵthấy rõ nộiἷdung trên bảngổthông báo.
Chóp mũiĩVân Thiển tìởvào tấm kính,ổdịch chuyển từĨtrái qua phải,ỷđọc hàng chữ)nhỏ trên tờệquảng cáo.
Ngôn ngữỏthế giới tậnăthế sẽ tự°động dịch sangÏngôn ngữ màỉngười chơi sửừdụng.
Vân Thiển khóἰkhăn phân biệtíđống chữ mờĺnhoè kia.
“Cắt mắtfhai mí, nângẫsống mũi, thu}hẹp cánh mũi,óxoá tàn nhang…”{
Bóng ma imỉlặng đứng ởíkhoảng trống bênáphải cô, vẫyîtay.
“Ngực nở, môngỉđầy, rút xương³sườn thu nhỏIeo…”
Bóng ma{nhảy nhót bênụtrái cô nhằmɩthu hút sựịchú ý.
“Ồ, phẫuĭthuật trị cậnẳthị, cái nàyệđược!”
Bóng maởxuất hiện trênẽtấm kính bảngĩthông báo đãἱlâu, người bìnhĭthường hẳn phảiỉđể ý tớiậcậu ta từ³sớm.
Nhưng Vân Thiển,ìmột người cậnịthị nặng, ngayịcả tiêu điểmĩquảng cáo cònộđọc không xong,ìlàm gì rảnhἷrỗi bố thíḽánh mắt cho[bóng ma.
Huống chiĩcô vẫn luônỗtì sát tấmầkính đọc chữ,²căn bản khôngủnhìn thấy cáiἲbóng trên đó.
Bóng{ma hà hơiịvào gáy VânĩThiển.
Lạnh buốt quétìqua toàn thân,íVân Thiển “Á”ợmột tiếng, nghiỗhoặc gãi đầu.
Xemἶra mặc dùẩcô tiến vàoởthế giới tận[thế, nhưng cơẵthể vẫn là}cơ thể của¹mình, đến lúcịphát bệnh vẫnésẽ phát bệnh)như cũ.
Vân Thiểnửthầm nói: “Tớiụlúc đi ngủỵrồi.”
Cô nằmọxuống ngay dướiỏbụi cỏ bảngớthông báo. Chẳngľmấy chốc, hơiẹthở đã chìmởsâu.
Bóng ma sửngisốt nhìn VânἰThiển biểu diễnïtuyệt kỹ “Ngủỏngay tại chỗ”ựcho mình xem.
Cậu ta không biết mình có phải là ma hay không, nhưng cậu dám chắc cô không phải là người!
Tống Hành Chỉ không chú ý đến chuyện này, cậu đang dọn máy tính.
Vân Thiển đơ người nhìn chằm chằm nữ nhền nhện đột nhiên xuất hiện hồi lâu. Cho dù tầm mắt mờ nhoè giống như vạn vật mosaic(*), cô vẫn có thể thấy rõ đôi chân dài gần bằng trần nhà kia.
Đúng rồi, cậu ta hiểu rồi, chắc chắn cô học sinh này đang giả ngủ.
Cô là người hiểu biết rõ chuyện ma.
Phù —— may mà là bảo vệ.
Cô là người hiểu biết rõ chuyện ma.
Tống Hành Chỉ rụt rè đáp: “Lúc nãy cô Kỷ hơi buồn nôn, đi nhà vệ sinh rồi, lát nữa mới trở lại.”
Đây là lãnh địa của ả.
Thật ra cô đã nhìn thấy bóng cậu ta trên tấm kính, cố ý không xoay người, không cho cậu ta có cơ hội tấn công…
Vân, Thiển.
Sau khi tự suy diễn xong, bóng ma cười khẩy. Cậu ta không tin người này có thể vờ ngủ đến sáng.
Giọng nói của ả càng trở nên khản đặc kỳ quái, giống như ngậm thứ gì đó trong cổ họng, nhả chữ không rõ.
Tống Hành Chỉ: “Bảo vệ đưa đến, chú ấy nói là ngất xỉu ven đường.”
Một luồng sáng chiếu thẳng về hướng này, soi rõ bóng dáng gầy yếu của học sinh nữ trong bãi cỏ.
Vừa nhìn, hô hấp chững lại!
Cậu thiếu niên lựa chọn một trong hai mục để xem.
Thật ra cô đã nhìn thấy bóng cậu ta trên tấm kính, cố ý không xoay người, không cho cậu ta có cơ hội tấn công…
“Ôi —— trời! Chỗ này không thể ngủ được, em là học sinh lớp nào? Ủa? Cậu nhóc ban nãy đâu?”
Cửa y tế trường đóng lại lần nữa.
Bảo vệ nhìn cậu thiếu niên ngoan ngoãn, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, kế tiếp lắc đầu rời đi.
Đèn trần chợt nhấp nháy hai cái, ánh đèn xung quanh dường như chuyển từ sắc màu ấm sang sắc màu lạnh.
Bóng ma bất đắc dĩ nghiến răng biến mất, vứt bỏ con mồi Vân Thiển.
Trong quá trình khám bệnh, tiếng nôn ói của cô giáo Kỷ liên tục vang lên.
Tống Hành Chỉ nghe thấy nữ nhền nhện nói với Vân Thiển: “Sao lại ngẩn người nhìn tôi chăm chăm vậy? Lẽ nào tôi có chỗ nào bất thường sao?”
…
“Lần đầu tiên đến phòng y tế… không ngờ cô giáo lại đúng gu em như vậy. Vóc dáng cô đẹp thật, là đôi chân dài nhất mà trước giờ em từng thấy!”
Cô giáo Kỷ: “Oẹ oẹ.”
Đèn trần phòng y tế sáng trưng, màn hình máy tính phản quang rất mạnh, ấn đường thiếu niên nằm trên giường bệnh hơi cau lại, tay lười nhác đặt lên bàn phím, điều chỉnh độ sáng màn hình thích hợp.
Tống Hành Chỉ: “…Cô Kỷ, cô ổn chứ?”
—— “…Một học sinh tên Lý Vĩ Cơ bất mãn quảng cáo thẩm mỹ xuất hiện trên bảng thông báo trường, khiếu nại trường học nhiều lần không có kết quả, ngược lại còn bị trường phạt cảnh cáo. Sau khi Lý Vĩ Cơ dán đầy các loại tin tức thời sự và tạp chí khoa học lên bảng thông báo, trường học tức giận vì tại sao học sinh có thể đọc những tin tức không chính thống và thiếu đàng hoàng như vậy, cậu ta bị xử đuổi học.”
Bởi vì làn da quá trắng, dưới sự soi chiếu của ánh sáng, mạch máu trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt.
Màn hình dừng trước hai bài đăng “Vũng máu oan khuất trước bảng thông báo” và “Nỗi khổ của nữ nhân viên y tế trường” trong mục【Chuyện ma】của diễn đàn trường
Cậu ta không biết mình có phải là ma hay không, nhưng cậu dám chắc đối phương không phải là người!
Cậu thiếu niên lựa chọn một trong hai mục để xem.
(*) Mosaic: tức là một nhóm hình vuông xếp chồng lên nhau thế này (hình ngoài cùng bên phải).
Bảo vệ đặt người trong lòng xuống chiếc giường bên phải Tống Hành Chỉ: “Tôi còn phải tuần tra, tạm thời đặt người ở đây. Sau khi cô Kỷ về, cậu bảo cô ấy khám xem, học sinh này ngất xỉu bên đường.”
—— “…Bạn có nghe chuyện ma liên quan đến bảng thông báo trường Nhất Trung thực nghiệm thành phố Hoán Giang chưa?…”
Học sinh chuyển trường mới đến hôm qua sao?
—— “…Một học sinh tên Lý Vĩ Cơ bất mãn quảng cáo thẩm mỹ xuất hiện trên bảng thông báo trường, khiếu nại trường học nhiều lần không có kết quả, ngược lại còn bị trường phạt cảnh cáo. Sau khi Lý Vĩ Cơ dán đầy các loại tin tức thời sự và tạp chí khoa học lên bảng thông báo, trường học tức giận vì tại sao học sinh có thể đọc những tin tức không chính thống và thiếu đàng hoàng như vậy, cậu ta bị xử đuổi học.”
—— “…Lý Vĩ Cơ không chịu được nỗi nhục này, bèn cắt cổ tay trước bảng thông báo, máu chảy khắp nơi. Nghe nói gạch đá dưới bảng thông báo vốn dĩ màu xanh chứ không phải màu đỏ, màu đỏ đó là máu của Lý Vĩ Cơ! Không bao lâu sau khi Lý Vĩ Cơ chết, có người nhìn thấy cậu ta ở trong sân trường, đứng trước bảng thông báo, đập đầu vào kính…”
Lẽ nào cảm giác lõm xuống vừa rồi…là nó?!
—— “…Chỉ cần lúc rạng sáng đứng một mình trước bảng thông báo cổng chính, cầm theo bất kỳ tờ quảng cáo cửa tiệm thẩm mỹ nào, bạn sẽ thấy cái bóng của Lý Vĩ Cơ in trên mặt kính bảng thông báo. Hãy nhớ!!! Đừng quay đầu! Không bao giờ được quay đầu! Nếu không bạn sẽ chìm ngập trong vũng máu giống như cậu ta!”
—— “…Chỉ cần lúc rạng sáng đứng một mình trước bảng thông báo cổng chính, cầm theo bất kỳ tờ quảng cáo cửa tiệm thẩm mỹ nào, bạn sẽ thấy cái bóng của Lý Vĩ Cơ in trên mặt kính bảng thông báo. Hãy nhớ!!! Đừng quay đầu! Không bao giờ được quay đầu! Nếu không bạn sẽ chìm ngập trong vũng máu giống như cậu ta!”
Cậu thiếu niên vội đóng máy, đặt dưới gối, mở to đôi mắt trong trẻo nhìn về phía người tới.
Cửa phòng y tế trường bất chợt bị đẩy ra!
Toàn thân cậu cứng đờ, đuôi mắt vì sợ hãi mà ửng đỏ, phủ một lớp sương mù, hoàn toàn không dám lên tiếng.
Cậu thiếu niên vội đóng máy, đặt dưới gối, mở to đôi mắt trong trẻo nhìn về phía người tới.
Mặc dù phòng y tế là nơi mà học sinh không khỏe trong người nên tới, nhưng ả không thích có người chưa được sự cho phép đã đặt học sinh ở lãnh địa của mình.
Phù —— may mà là bảo vệ.
Bảo vệ ôm ngang một học sinh nữ ngất xỉu: “Tống Hành Chỉ, cô Kỷ không có ở đây sao?”
Nó mặc áo blouse trắng của cô giáo Kỷ, sau lưng nhô ra ba cặp chân nhện dài gần ba mét chống dưới đất, trong đó có một chân giẫm lên giường bệnh của Tống Hành Chỉ.
Đúng rồi, cậu ta hiểu rồi, chắc chắn cô học sinh này đang giả ngủ.
Tống Hành Chỉ rụt rè đáp: “Lúc nãy cô Kỷ hơi buồn nôn, đi nhà vệ sinh rồi, lát nữa mới trở lại.”
Bóng ma bất đắc dĩ nghiến răng biến mất, vứt bỏ con mồi Vân Thiển.
Bảo vệ đặt người trong lòng xuống chiếc giường bên phải Tống Hành Chỉ: “Tôi còn phải tuần tra, tạm thời đặt người ở đây. Sau khi cô Kỷ về, cậu bảo cô ấy khám xem, học sinh này ngất xỉu bên đường.”
Tầm mắt Tống Hành Chỉ dừng trên người học sinh nữ bên cạnh. Mái tóc nâu xõa dài của cô làm dịu đi màu trắng chói mắt của tấm ga giường. Nhờ thị lực tốt, cậu nhìn thấy tên họ học sinh thêu trên cổ áo.
Tống Hành Chỉ gật đầu.
Cửa phòng y tế trường bất chợt bị đẩy ra!
Bảo vệ nhìn cậu thiếu niên ngoan ngoãn, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, kế tiếp lắc đầu rời đi.
Cửa y tế trường đóng lại lần nữa.
Bên trong hoàn toàn yên tĩnh.
Tầm mắt Tống Hành Chỉ dừng trên người học sinh nữ bên cạnh. Mái tóc nâu xõa dài của cô làm dịu đi màu trắng chói mắt của tấm ga giường. Nhờ thị lực tốt, cậu nhìn thấy tên họ học sinh thêu trên cổ áo.
—— “…Bạn có nghe chuyện ma liên quan đến bảng thông báo trường Nhất Trung thực nghiệm thành phố Hoán Giang chưa?…”
Vân, Thiển.
Rèm đứng yên tại chỗ, Tống Hành Chỉ vừa liếc đã nhìn thấy làn da trắng nõn phơi ra bên ngoài của Vân Thiển. Cậu đỏ mặt xoay người, trở tay kéo rèm.
“Ôi —— trời! Chỗ này không thể ngủ được, em là học sinh lớp nào? Ủa? Cậu nhóc ban nãy đâu?”
Học sinh chuyển trường mới đến hôm qua sao?
Tống Hành Chỉ cẩn thận lấy máy tính ra lần nữa, mở trang web ban nãy. Chưa xem được bao lâu, cô Kỷ mặt mày tái nhợt đẩy cửa bước vào.
Đèn trần chợt nhấp nháy hai cái, ánh đèn xung quanh dường như chuyển từ sắc màu ấm sang sắc màu lạnh.
Tống Hành Chỉ cảm thấy kỳ lạ, cậu xoay đầu lại.
Tống Hành Chỉ không chú ý đến chuyện này, cậu đang dọn máy tính.
“Đây là ai?” Sắc mặt cô giáo Kỷ không dễ chịu lắm.
Tống Hành Chỉ tò mò nhưng không dám quay đầu kiểm tra, cậu không thể nhìn cảnh tượng như vậy.
Bảo vệ ôm ngang một học sinh nữ ngất xỉu: “Tống Hành Chỉ, cô Kỷ không có ở đây sao?”
Mặc dù phòng y tế là nơi mà học sinh không khỏe trong người nên tới, nhưng ả không thích có người chưa được sự cho phép đã đặt học sinh ở lãnh địa của mình.
Đây là lãnh địa của ả.
Tống Hành Chỉ: “Bảo vệ đưa đến, chú ấy nói là ngất xỉu ven đường.”
Cô lè đầu lưỡi thấm ướt cánh môi khô khốc vì căng thẳng, tiếp đó bật ra lời khen nịnh nọt:
Cô giáo Kỷ dằn sự không vui trong lòng xuống, đeo ống nghe, vén áo sơ mi Vân Thiển, kiểm tra tình trạng của cô.
Trạng thái của cô giáo Kỷ không ổn, ngay cả rèm ngăn cách cũng quên kéo.
Tống Hành Chỉ: “?”
Nói thật, lá gan của cô chỉ lớn bằng hạt óc chó, rất sợ các loại yêu ma quỷ quái.
Rèm đứng yên tại chỗ, Tống Hành Chỉ vừa liếc đã nhìn thấy làn da trắng nõn phơi ra bên ngoài của Vân Thiển. Cậu đỏ mặt xoay người, trở tay kéo rèm.
Cô giáo Kỷ: “Oẹ oẹ.”
Trong quá trình khám bệnh, tiếng nôn ói của cô giáo Kỷ liên tục vang lên.
Cô giáo Kỷ dằn sự không vui trong lòng xuống, đeo ống nghe, vén áo sơ mi Vân Thiển, kiểm tra tình trạng đối phương.
Tống Hành Chỉ: “…Cô Kỷ, cô ổn chứ?”
Giọng cô giáo Kỷ hơi khàn, nghe rõ tiếng nước miếng. Ả đáp: “Có lẽ buổi tối ăn phải thứ gì đó không sạch.”
Phía sau rèm ngăn cách sột soạt, giường bệnh hơi lõm xuống, giống như bị vật nặng đè lên.
Bởi vì làn da quá trắng, dưới sự soi chiếu của ánh sáng, mạch máu trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt.
Tống Hành Chỉ tò mò nhưng không dám quay đầu kiểm tra, cậu không thể nhìn cảnh tượng như vậy.
Rèm che mở ra lần nữa, cô giáo Kỷ mở miệng: “Em tỉnh rồi à, đừng lo, chỗ này là phòng y tế. Em ngất xỉu bên đường, được bảo vệ đưa đến đây.”
…
Giọng nói của ả càng trở nên khản đặc kỳ quái, giống như ngậm thứ gì đó trong cổ họng, nhả chữ không rõ.
Tống Hành Chỉ cảm thấy kỳ lạ, cậu xoay đầu lại.
Vừa nhìn, hô hấp chững lại!
Rèm che mở ra lần nữa, cô giáo Kỷ mở miệng: “Em tỉnh rồi à, đừng lo, chỗ này là phòng y tế. Em ngất xỉu bên đường, được bảo vệ đưa đến đây.”
Tống Hành Chỉ gật đầu.
Người trước mặt vốn không phải cô giáo Kỷ, hoặc nói thứ này vốn không phải cô giáo Kỷ!
Nó mặc áo blouse trắng của cô giáo Kỷ, sau lưng nhô ra ba cặp chân nhện dài gần ba mét chống dưới đất, trong đó có một chân giẫm lên giường bệnh của Tống Hành Chỉ.
Lẽ nào cảm giác lõm xuống vừa rồi…là nó?!
Tống Hành Chỉ lập tức nhớ đến tựa đề bài đăng nhìn thấy vừa rồi nhưng không click vào, nữ nhân viên y tế trường học.
Toàn thân cậu cứng đờ, đuôi mắt vì sợ hãi mà ửng đỏ, phủ một lớp sương mù, hoàn toàn không dám lên tiếng.
Tống Hành Chỉ nghe thấy nữ nhền nhện nói với Vân Thiển: “Sao lại ngẩn người nhìn tôi chăm chăm vậy? Lẽ nào tôi có chỗ nào bất thường sao?”
Vân Thiển đơ người nhìn chằm chằm nữ nhền nhện đột nhiên xuất hiện hồi lâu. Cho dù tầm mắt mờ nhoè giống như vạn vật mosaic(*), cô vẫn có thể thấy rõ đôi chân dài gần bằng trần nhà kia.
Vừa nhìn, hô hấp chững lại!Phía sau rèm ngăn cách sột soạt, giường bệnh hơi lõm xuống, giống như bị vật nặng đè lên.(*) Mosaic: tức là một nhóm hình vuông xếp chồng lên nhau thế này (hình ngoài cùng bên phải).
Trạng thái của cô giáo Kỷ không ổn, ngay cả rèm ngăn cách cũng quên kéo.
Nói thật, lá gan của cô chỉ lớn bằng hạt óc chó, rất sợ các loại yêu ma quỷ quái.
Bên trong hoàn toàn yên tĩnh.
Cô lè đầu lưỡi thấm ướt cánh môi khô khốc vì căng thẳng, tiếp đó bật ra lời khen nịnh nọt:
“Lần đầu tiên đến phòng y tế… không ngờ cô giáo lại đúng gu em như vậy. Vóc dáng cô đẹp thật, là đôi chân dài nhất mà trước giờ em từng thấy!”
Sau khi tự suy diễn xong, bóng ma cười khẩy. Cậu ta không tin người này có thể vờ ngủ đến sáng.
Tống Hành Chỉ: “?”
***
(1)Trang điểm bán vĩnh cửu: Là một kỹ thuật thẩm mỹ sử dụng xăm đưa màu nằm tại lớp hạ bì (lớp thứ 2 của da) để tạo ra những đường nét giống việc trang điểm như viền mí mắt, chân mày, môi, cơ thể,… nhưng kết quả và màu mực sẽ phai màu dần theo thời gian, thói quen sinh hoạt, cơ địa …
(2)Châm thuỷ quang (水光针): là một liệu pháp thẩm mỹ tiêm bảo vệ da, giúp da trơn bóng căng mướt. Mình không tìm được từ thay thế tương ứng trong tiếng Việt, ai biết cứ comment nhé.
(3)Thermage: là công nghệ làm đẹp không xâm lấn nổi tiếng của Mỹ, được chính thức đưa vào sử dụng từ năm 2002 với khả năng xoá nếp nhăn, nâng cơ mặt, trẻ hoá làn da
3/12/2023 nhảy hố
Đọc chương 1 xong thấy quen quen, chắc là lúc trước mình đọc bộ này r, cơ mà vẫn đọc lại v ☺️
Thích cách Zen để nền màu này quá, quá trời thấu hiểu cho những con người thị lực 2,75 như tôi(◍•ᴗ•◍)✧*。