Cá muối cứu thế – Chương 02

Chương 02

Làm móng cho cô

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Phòng y tế vẫn sáng như ban ngày, bàn làm việc cách cửa gần nhất, vài bóng đen giương nanh múa vuốt nhấp nhô trên vách tường đối diện bàn làm việc. Lung sau, thể lực bắt đầu có chút cạn kiệt.

Dưới sự trông nom của nữ nhân viên y tế trường, hai học sinh nằm yên trên giường bệnh, trong phòng chỉ còn tiếng gõ bàn phím lách cách nhịp nhàng, năm tháng yên ả… cái rắm.

Dù nghe thế nào thì âm thanh kia cũng chẳng giống tốc độ mà hai tay loài người có thể đánh được! Lung lý xuyên ra, ra lồng sắt khoảnh khắc.

Vân Thiển cảm thấy cô rất giống đang ở hiện trường hội diễn ban nhạc, thí sinh đánh trống chơi bài Chuyến bay của chú ong vàng(1) kết hợp với Bản hùng ca Croatia(2) khiến lòng người bức bối.

(1)(2) Tên hai bản nhạc hoà tấu, giai điệu nhanh và gấp gáp. Trong chớp nhoáng này trì đốn, Kiêu Điểu.

Vân Thiển đang nghĩ cách thoát thân, bắt buộc phải dựa vào chính mình chạy khỏi đây —— nơi này không có ai để cô ôm bắp đùi cả. Cho Tần Trà hô thác loạn, nàng gian nan giơ.

Sau khi diện kiến Nữ nhền nhện, cô dựa vào bản lĩnh trợn mắt nói láo lấy được lòng ả, bị chân nhện sờ trụi một mảng tóc trên đầu.

Cô đề xuất trở về ký túc xá nhưng bị từ chối một cách vô tình, bị mời về giường bệnh cùng với học sinh nam tên Tống Hành Chỉ bên cạnh. Toàn bộ thái dương chùm tia sáng.

Tống Hành Chỉ là người bản xứ ở thế giới này.

Một tay mít ướt ốm yếu trói gà không chặt, xem ra trước mắt chẳng có chỗ dùng. Tần Trà cái trạc nghiên cứu một hồi lâu nhi.

Bàn phím đằng xa lách cách, cậu nhóc mít ướt bên cạnh nhỏ tiếng rấm rức hết đợt này đến đợt khác, quấy rầy mạch suy nghĩ của cô. Trương tứ, nam, ba mươi chín tuổi.

Vân Thiển hết chịu nổi, thấp giọng nói với Tống Hành Chỉ: “Tôi kêu cậu một tiếng anh Hai, cậu có thể ngừng khóc không? Đúng là thứ kia rất đáng sợ, nhưng cậu đâu cần khóc tới như vậy, chúng ta còn sống đấy!”

Tống Hành Chỉ bị doạ nức nở: “Tôi không khóc, tôi… tôi không sợ cô ta.” Dựa theo của nàng kinh nghiệm cùng đủ loại.

Vân Thiển: “Đúng rồi, cậu không khóc, cậu không sợ. Vậy cậu có thể ngừng hành động nhìn thấy chân nhện là tim đập thình thịch, nước miếng chảy ra từ trong mắt không?” Nhị, bệnh nhân ở thái dương dưới không.

Tống Hành Chỉ ngừng khóc, bắt đầu nấc điên cuồng .

Tiếng nấc như gà trống gáy vang khắp phòng y tế. Tần Trà tắt ngọn nến mới ra môn.

Vân Thiển: “…” Đối phương ước chừng ở nàng một thước.

N nhn nhn rng gin:“Im lng chútìđi! Tôi cóc đng viccn x lý!”

Chân nhn cáuknh đp xungđt. Dưng nhưıcm thy scíuy hiếp nhưvy chưa đ,chân nhn liĩbò ti bênÏgiưng hai ngưi,cm sâu vàoêrut bông riIli rút ra,°đáp ngay trưcìmt c hai.

Tng¹Hành Ch s{đến bt dy,cu thy rõ[c lông tơɨdày đc trên:chân nhn, gaiÍnhn mnh khnh°ging như móngtay vàngdày cm cangưi già, coqup ta rcây.

Ch còn mtcentimet, gai nhnkia s đâmòthng da bnh.

Tng Hành Chãkhông biết làmɩsao, cu nhìnjsang Vân Thincu cu. Vaưnhìn, cu lpítc di mt.

Kiuïmt cá chếtchi gà nàytht đáng s,còn đáng shơn chân nhn c lygn!

Vân Thin cĩgng tp trungnhìn rõ bdng chân nhnãtrưc mt.

Sau khib N nhnènhn cnh cáo,íhai ngưi imánhư thóc.

Cơ thĩTng Hành Cht t trưtíxung, trn vàoìchăn.

Vân Thin cũngòlng l trùmìmình trong chăn,³nghiên cu đngĮh đeo tayín đt nhiênóxut hin trêntay trái bannãy.

Đây là côngıcĐng hcu thế】ca ngưichơi, đáng lýīva vào thếgii tn thếêđã trang btrên ngưi cô,nhưng không biếtvì sao liIchm na nhp.

Sauīkhi Đng hcu thế xutÏhin, thông tinítương ng rótívào đu VânThin.

Đng h cuíthế có thhin th mts thuc tínhcơ s caèngưi chơi nhưís mng sɪdng hin ti,ch s sinhùmng và chăs tinh thn.

NgoàiÍra ngưi chơi{có mt baloɪsc cha mưiìngăn, cht mĪkhoá nm bên trái mtđng h. Balocó th chaùvt phm khôngcó s sngtrong thế giiìtn thế, vtphm không thmang theo tithế gii khác.

Vân Thin càunhàu trong lòng:Îchng th gìdùng đưc.

Trong đucô không ngngĩhin lên dángİv chân nhník vào mtban nãy.

Chăn bngưi khác v.

VânThin ló na}cái đu, TngâHành Ch nháyìmt, bo cônhìn phía dưi.

VâníThin: “?”

Mtcn th khôngfcó cách nàonhn đưc tínhiu bng mt.

TngHành Ch vươnýcánh tay xungch dưi, lúcİnày Vân Thinimi nhìn thycu gi mtêgóc chăn, līra màn hình[máy tính bêntrong, kiu chưđưc chnh rtln.

Vân Thin nóibng ging gió:õ“…Tôi không thyrõ.”

Tng HànhCh: “Sao?”

“Haiếcô cu liln xn gìđy! Tôi phiïvá ming haingưi mi đưc!

Nnhn nhn mtếbình tĩnh, ném)bàn phím xung,)xông v phíahai ngưi.

Đúng lúc¸ bò đếnfmép giưng, mthc sinh nôm bng, cúiđu đy cabưc vào phòng³y tế.

“Cô ơi,İk kinh nguytļca em hơikhó chu, munòxin thuc gim…Hc sinh nìngng đu, nhìnthy dáng vĬN nhn nhn.

Quái{vt này đángÍs c nào{y à

gingìnhư cơ thâmt ngưi phìn b connhn ép thànhưkhi bu dcđáng s, khuônîmt trng ngngéxếp đy con{mt, dưi mtİlà mt cáiécàng cc ln,Їgia hai càngmc ra mtîcp răng nanhIsc nhn. Na°sau cơ th căng phng[thòng dưi đt,ni lin viôdây trng khôqut.

Hc sinh nxoay ngưi bchy, đng thiơphát ra tiếngthét chói tai!

“Aa a aÍ—— “

Tiếng “khèîkhè phát ratrong hng Nįnhn nhn, nh ging mngĨm ĩ chếtđi đưc,íri đui theocô gái kia.

Php phpÏphp!”

Sau vàiıtiếng php liênİtc, tiếng thétchói tai ngưngbt.

Đôi mt TngĺHành Ch phnchiếu thân thļhc sinh nưb chân nhn}xuyên thng tíđu xung. Côíy chưa chếtíhn, t chivn đang cogit.

N nhn nhnêđang hưng thùba ti loàingưi ca mình.j thích ănphn não sau,cht tht nơiđó mm nht.

TngHành Ch bído đến mckhông phát hin)chăn bông phngìlên mt cc.

N²nhn nhn kéolê thi thch cách caImt bưc trĩv ch ngi,Īly tơ nhnqun thi thli, giu vàotrong t.

quayİđu nói: “Hiu,ba ch ‘Gitrt t không?Bt đu tībây gi, tôikhông mun ngheõbt c tiếngĩđng nào na.”ï

Tng Hành Chgt đu như)gà m thóc.

Thếnhưng Vân Thiníli đt nhiênăthò t trongchăn ra: “Côèơi…

Tng HànhêCh hong snhìn Vân Thin,¸vì sao ngưi(này li İtrong chăn cacu!

N nhn nhntc gin nhìnv phía VânThin. Giây kếtiếp, cơn ginca biếnímt.

Vân Thin nói:“Cô mun làmÎmóng không? Banònãy lúc côưđâm ngưi ta,em nghe âmthanh không đưcĩngt lm. Móng,nhn mà khôngmài giũa thưngĩxuyên s nhhưng ln đếnìđ sc bénîđó! Ban nãyĩem thy móngêcô hơi qup,ıem gii xÎlý móng quplm. Trưc đâylúc em làmïmóng bên đưngcho ngưi ta,ăbn h đunói k thutca em rtơtt!”

N nhnĪnhn: “Hm?” ĩchm chp thòơmt chân titrưc mt VânЇThin: “Em biếtlàm móng?”

Vân²Thin gt đulia la: “Cô,ĩch cô cóĩdng c màiïmóng không? Hocilà kéo hay(dao co cũngýđưc!”

N nhnfnhn ht hàmvi Vân Thin:j“Ngăn t bênİkia có dngc, em điİtìm đi.”

VânThin ngi dyãxung giưng, đimɩtĩnh gim lênvũng máu, điv phía t.

Nữ nhền nhện lẳng lặng nhìn cô, đã lâu rồi không ai nhìn ả bằng ánh mắt chẳng chứa sợ hãi như vậy. Tâm trạng ả rất tốt, có thể nuôi tên này mập một chút rồi ăn sau, có điều tên kia…

Tổng số mạng tăng lên hai, cũng có nghĩa là cô đã chết hai lần, sử dụng mất hai cái mạng.

“Aaaa!” Tiếng gào thét khuếch đại khắp phòng y tế.

Vân Thiển dồn hết sức lực toàn thân rút dao phẫu thuật, máu bắn mạnh về trước! Dao phẫu thuật nhuốm máu nhắm đúng vào con mắt còn lại, cắm xuống!

Tống Hành Chỉ bỗng cảm giác được một luồng sát khí, cậu khóc không ra nước mắt, lại rụt đầu vào chăn.

Nữ nhền nhện ngã ầm xuống đất, chân trước đè lên giường bệnh, máy tính rơi xuống đất, màn hình chớp nháy liên hồi.

Trang web trên màn hình máy tính từng bị người ta động vào, dừng lại tại chỗ miêu tả “Đồ vật mà Nữ nhền nhện sợ hãi”…

Vân Thiển: “Đương nhiên còn có hình tròn và hình vuông, nhưng cô còn phải đối phó với những kẻ không thức thời như ban nãy, lực công kích của hình mũi nhọn cao hơn.”

Ả tức giận, chuẩn bị tấn công Tống Hành Chỉ…

Vân Thiển hận không thể dán dính người vào ngăn tủ, chỉ khi áp sát thì cô mới thấy rõ dáng vẻ của đồ vật. Vân Thiển lục lọi đến khi Nữ nhền nhện mất kiên nhẫn thúc giục mới chậm chạp đứng thẳng người dậy.

Tống Hành Chỉ đột ngột thét chói tai, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Nữ nhền nhện.

Vân Thiển: “Cô ơi, có đồ nào tương tự như dao cạo hoặc xẻng nhỏ không? Đúng rồi, dụng cụ phẫu thuật cũng được…”

Lưng và gáy Vân Thiển đột ngột đập vào tường, chỉ số sinh mạng tuột một nửa thấy rõ.

Cô đâm trượt ba lần, bị Nữ nhền nhện đâm hai lần, đập vào tường bốn lần!

Nữ nhền nhện chợt biến sắc, ả kéo dài giọng “Dụng cụ phẫu thuật à ——”, rồi khó chịu nói: “Chỗ này là phòng y tế, không đủ điều kiện phẫu thuật, làm sao có mấy thứ đó!”

Tống Hành Chỉ: “Aaa, thả tôi ra!”

Vân Thiển: “Không sao, em tìm được thứ thay thế rồi.”

Vân Thiển ghi nhớ đại khái vị trí con mắt của Nữ nhền nhện dựa vào việc quan sát ở cự ly gần lúc làm móng.

Tống Hành Chỉ lén ló cặp mắt ra, thấy Vân Thiển âm thầm lật mép váy, nhét thứ gì đó vào quần lót tại góc khuất mà Nữ nhền nhện không thấy..

Tống Hành Chỉ: “?”

“Vâng ạ!”

Nữ nhền nhện lẳng lặng nhìn cô, đã lâu rồi không ai nhìn ả bằng ánh mắt chẳng chứa sợ hãi như vậy. Tâm trạng ả rất tốt, có thể nuôi tên này mập một chút rồi ăn sau, có điều tên kia…

Tống Hành Chỉ: “?”

Vân Thiển mài giũa móng tay bên trái của Nữ nhền nhện bằng dáng vẻ cực kỳ chuyên nghiệp. Sau khi mài giũa xong mép móng quặp, cô hỏi: “Chân cô vừa thon vừa dài, móng tay sửa thành hình mũi nhọn còn có thể kéo dài thị giác, cô cảm thấy thế nào?

Tống Hành Chỉ: Giấu ở thắt lưng không được sao? Sao phải giấu trong quần lót!

Nữ nhền nhện phát hiện Vân Thiển càng đánh càng hăng, mà ả chỉ còn một con mắt cuối cùng! Cho dù chết thật, ả cũng phải kéo một người theo!

Vân Thiển mài giũa móng tay bên trái của Nữ nhền nhện bằng dáng vẻ cực kỳ chuyên nghiệp. Sau khi mài giũa xong mép móng quặp, cô hỏi: “Chân cô vừa thon vừa dài, móng tay sửa thành hình mũi nhọn còn có thể kéo dài thị giác, cô cảm thấy thế nào?

Nữ nhền nhện: “Loài người chết tiệt!” Ả ra sức tấn công phía sau!

Nữ nhền nhện đáp theo bản năng: “Chỉ có hình mũi nhọn sao?”

Lúc sử dụng mạng mới, vết thương trên người cô sẽ tự động lành lặn, đây là một chuyện tốt.

Vân Thiển: “Đương nhiên còn có hình tròn và hình vuông, nhưng cô còn phải đối phó với những kẻ không thức thời như ban nãy, lực công kích của hình mũi nhọn cao hơn.”

Trên website kia viết lúc Nữ nhền nhện còn sống từng bị người chồng ngoại tình của mình lấy dao phẫu thuật rạch bụng tại trường học, lấy đứa con chưa đầy tháng ra lấy lòng tình nhân. Ả bò thẳng đến phòng y tế thì tắt thở, dù cho sau này trở thành chuyện ma thì dao phẫu thuật vẫn có thể giết chết ả.

Nữ nhền nhện: “Tôi chỉ dùng hai chi trước tấn công, mấy chi sau đều dùng để đi đường, hình mũi nhọn bất tiện lắm. Hai chi trên tạo hình mũi nhọn, mấy cái khác thì sửa thành hình vuông.”

Lời còn chưa dứt, mí mắt đã nhắm lại. Thấy cô sắp té lên thi thể máu nhịt nhầy nhụa của Nữ nhền nhện, Tống Hành Chỉ vội vàng bước lên.

“Vâng ạ!”

Vân Thiển: “Cô ơi, có đồ nào tương tự như dao cạo hoặc xẻng nhỏ không? Đúng rồi, dụng cụ phẫu thuật cũng được…”

Tống Hành Chỉ hoài nghi cuộc đời, chỗ này là tiệm làm móng ư? Vì sao tại nơi đáng sợ thế này lại phát sinh ra cuộc đối thoại như vậy?”

Cậu kéo tạ đòn, à không, kéo Vân Thiển lê, thở dốc từng bước rời khỏi phòng y tế, lưu lại hai vệt nặng nề trên mặt đất .

Cậu nhìn Vân Thiển nhanh nhẹn xử lý xong chân bên phải: “Cô ơi, phiền cô đổi chỗ, em làm chỗ khác.”

Nữ nhền nhện để lộ phần lưng trước Vân Thiển.

Tống Hành Chỉ lén ló cặp mắt ra, thấy Vân Thiển âm thầm lật mép váy, nhét thứ gì đó vào quần lót tại góc khuất mà Nữ nhền nhện không thấy..

Dụng cụ mài giũa trong tay Vân Thiển bất giác đổi thành dao phẫu thuật. Dường như Nữ nhền nhện cảm nhận được, ả xoay đầu nhìn ra sau ——

Nữ nhền nhện: “Tôi chỉ dùng hai chi trước tấn công, mấy chi sau đều dùng để đi đường, hình mũi nhọn bất tiện lắm. Hai chi trên tạo hình mũi nhọn, mấy cái khác thì sửa thành hình vuông.”

Tống Hành Chỉ: “Aaa, thả tôi ra!”

Tống Hành Chỉ đột ngột thét chói tai, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Nữ nhền nhện.

Vân Thiển hận không thể dán dính người vào ngăn tủ, chỉ khi áp sát thì cô mới thấy rõ dáng vẻ của đồ vật. Vân Thiển lục lọi đến khi Nữ nhền nhện mất kiên nhẫn thúc giục mới chậm chạp đứng thẳng người dậy.

Ả tức giận, chuẩn bị tấn công Tống Hành Chỉ…

Vân Thiển nhân cơ hội nhảy lên lưng Nữ nhền nhện, cắm dao phẫu thuật vào mắt ả.

“Aaaa!” Tiếng gào thét khuếch đại khắp phòng y tế.

Vân Thiển nhân cơ hội nhảy lên lưng Nữ nhền nhện, cắm dao phẫu thuật vào mắt ả.

Trên website kia viết lúc Nữ nhền nhện còn sống từng bị người chồng ngoại tình của mình lấy dao phẫu thuật rạch bụng tại trường học, lấy đứa con chưa đầy tháng ra lấy lòng tình nhân. Ả bò thẳng đến phòng y tế thì tắt thở, dù cho sau này trở thành chuyện ma thì dao phẫu thuật vẫn có thể giết chết ả.

Nữ nhền nhện: “Loài người chết tiệt!” Ả ra sức tấn công phía sau!

Vân Thiển chậm chạp bò dậy, mặt dính đầy máu. Cô ngáp dài với Tống Hành Chỉ: “Tôi mệt rồi, ngủ một giấc đã.”

Lưng và gáy Vân Thiển đột ngột đập vào tường, chỉ số sinh mạng tuột một nửa thấy rõ.

Cô đau đến nhăn mặt, trước mắt tối sầm: “Có thứ này trong tay, tôi chính là cha cô!”

Vân Thiển dồn hết sức lực toàn thân rút dao phẫu thuật, máu bắn mạnh về trước! Dao phẫu thuật nhuốm máu nhắm đúng vào con mắt còn lại, cắm xuống!

Cậu nhìn Vân Thiển nhanh nhẹn xử lý xong chân bên phải: “Cô ơi, phiền cô đổi chỗ, em làm chỗ khác.”

Trên trang web kia viết chỉ khi đâm mù tất cả con mắt, Nữ nhền nhện mới chết.  Dù sao cũng chẳng còn cách nào, cô chỉ đành tin tưởng mà thôi.

Dao phẫu thuật đâm sâu vào con mắt cuối cùng.

Vân Thiển ghi nhớ đại khái vị trí con mắt của Nữ nhền nhện dựa vào việc quan sát ở cự ly gần lúc làm móng.

Cô đau đến nhăn mặt, trước mắt tối sầm: “Có thứ này trong tay, tôi chính là cha cô!”

Cô đâm trượt ba lần, bị Nữ nhền nhện đâm hai lần, đập vào tường bốn lần!

Tổng số mạng tăng lên hai, cũng có nghĩa là cô đã chết hai lần, sử dụng mất hai cái mạng.

Dụng cụ mài giũa trong tay Vân Thiển bất giác đổi thành dao phẫu thuật. Dường như Nữ nhền nhện cảm nhận được, ả xoay đầu nhìn ra sau ——

Lúc sử dụng mạng mới, vết thương trên người cô sẽ tự động lành lặn, đây là một chuyện tốt.

Vân Thiển: “Không sao, em tìm được thứ thay thế rồi.”

Nữ nhền nhện phát hiện Vân Thiển càng đánh càng hăng, mà ả chỉ còn một con mắt cuối cùng! Cho dù chết thật, ả cũng phải kéo một người theo!

Thân thể khổng lồ của Nữ nhền nhện nhào đến trước mặt Tống Hành Chỉ. Lúc ả giơ hai chân trước lên, dưới chân phát ra tiếng dây xích “loảng xoảng loảng xoảng”.

Dao phẫu thuật đâm sâu vào con mắt cuối cùng.

Nữ nhền nhện ngã ầm xuống đất, chân trước đè lên giường bệnh, máy tính rơi xuống đất, màn hình chớp nháy liên hồi.

Tất cả chân của Nữ nhền nhện buông thõng dưới đất, không còn sức uy hiếp.

Nữ nhền nhện để lộ phần lưng trước Vân Thiển.

Vân Thiển chậm chạp bò dậy, mặt dính đầy máu. Cô ngáp dài với Tống Hành Chỉ: “Tôi mệt rồi, ngủ một giấc đã.”

Cơ thể con gái mềm mại toả ra mùi thơm ngát, nhưng lại nặng giống như một cái tạ đòn, đè cậu thở không ra hơi.

Lời còn chưa dứt, mí mắt đã nhắm lại. Thấy cô sắp té lên thi thể máu nhịt nhầy nhụa của Nữ nhền nhện, Tống Hành Chỉ vội vàng bước lên.

Tất cả chân của Nữ nhền nhện buông thõng dưới đất, không còn sức uy hiếp.

Cơ thể con gái mềm mại toả ra mùi thơm ngát, nhưng lại nặng giống như một cái tạ đòn, đè cậu thở không ra hơi.

Thân thể khổng lồ của Nữ nhền nhện nhào đến trước mặt Tống Hành Chỉ. Lúc ả giơ hai chân trước lên, dưới chân phát ra tiếng dây xích “loảng xoảng loảng xoảng”.

Cậu kéo tạ đòn, à không, kéo Vân Thiển lê, thở dốc từng bước rời khỏi phòng y tế, lưu lại hai vệt nặng nề trên mặt đất .

***

Bài Chuyến bay của chú ong vàng và Bản hùng ca Croatia:

 

4.9 32 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

86 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Phương
Phương
2 Năm Cách đây

tui còn nghĩ đại chiến 7749 hiệp chứ :)))

Linh
Linh
1 Năm Cách đây

Hình như tâm lí nu9 ko đc bình thg lắm

Cách hành văn cx ko có gì đặc sắc, cảm giác hình ảnh rất kinh dị, nhưng qua con mắt của nu thì….tấu hề chăng?

Có lẽ đọc để giải trí đc

Phạm Minh Anh
Phạm Minh Anh
1 Năm Cách đây

chủ nhà có tâm ghiaa

yukiyuhana4231
yukiyuhana4231
1 Năm Cách đây

Mới vô đã kinh dị r, tim đập nhanh vừa đọc vừa tưởng tượng theo từng con chữ.

86
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!