Chương 30
Mặt người dạ thú
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Cưỡng ép hôn cô mà còn nói trong miệng cô toàn là vi trùng gây bệnh? Trong cổ họng giống như ngậm trứ cái gì, nhả chữ mơ hồ không rõ.
Vân Thiển tức quá hóa cười. Đây là cái chủng loại kỳ quặc chạy từ hóc xó xỉnh nào tới giở trò vô lại trước mặt cô vậy? Nơi này là trường học tại bên đường, bị bảo vệ tống đến nơi này.
Mặc dù hành động ban nãy của anh là vì cứu người, nhưng hành động tiếp theo của anh không cách nào khiến người ta sinh lòng cảm kích được, còn làm người ta phát cáu. Hoặc là nói này đông tây căn bản không là Kỷ giáo y.
Vân Thiển thôi miên chính mình không nên tức giận với người bản xứ. Chúa cứu thế không cho người chơi ra tay với người bản xứ, đánh sẽ bị trừ tiền.
Rõ ràng mang gương mặt giống Tống Hành Chỉ, nhưng hành vi cử chỉ đáng ghét hơn Tống Hành Chỉ một vạn lần, gương mặt cũng chẳng còn hấp dẫn như vậy nữa. Đất, giường bệnh, giẫm lên trứ Hạ nhân chỉ đích giường bệnh.
Văn Nhân Du đợi khách bồi tường phí tổn thất tinh thần. Anh cứu cô một mạng, mạng sống vô giá, anh đòi năm nghìn Cabo đã rất khách sáo rồi.
Cô gái nhỏ thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi trước mặt đứng yên bất động. Văn Nhân Du bày ra thái độ tự nhận cực kỳ lễ phép giục cô đưa tiền. Vướng Thiên Chỉ lập tức nghĩ đến ban nãy hắn nhìn thấy tựa đề.
“Tiền đưa anh cũng được, nhưng anh phải nói cho tôi biết người bóng xuất hiện ban nãy là quái vật gì.” Vân Thiển đút tay vào áo, giả vờ lấy tờ năm nghìn tiền mặt ra, vỗ vỗ trong lòng bàn tay. Tại chỗ này cái vang đầu cầu cất chứa, bình luận cùng làm thu.
Đôi mắt dưới cặp kính mỏng không kiềm được mà di chuyển theo tờ tiền, ánh mắt tham lam của anh ta nóng bỏng tới nổi Vân Thiển suýt không cầm nổi tiền. Vứt văn không cần báo cho, đánh phần tùy ý, đừng nên cãi nhau.
“Giá này chỉ là phí tổn thất tinh thần.” Văn Nhân Du duỗi tay nắm lấy tờ tiền, đeo găng tay vào lần nữa, trước khi đeo còn cầm bình xịt mang bên mình khử trùng tay. Tại bàn làm việc đối bóng đen giương nanh múa vuốt địa lắc lư.
Vân Thiển có ảo giác nếu mình không buông tay sẽ bị anh giết chết. Cô đưa năm nghìn Cabo cho Văn Nhân Du, rồi lại lấy ra hai nghìn Cabo: “Hai nghìn mua một tin tình báo, người bóng xuất hiện ban nãy là gì?” Giáo y thất trong chỉ có dồi dào nhịp điệu đích bàn phím đánh tiếng.
Văn Nhân Du thong thả đếm từng tờ tiền một. Ngay lúc Vân Thiển cho rằng anh không trả lời, anh bỗng mở miệng: “Cô là ký giả bên ngoài thị trấn đánh hơi được tin tức nên đến đây sao?” Bộ trống tuyển liễu cái chuyến bay của chú ong vàng.
Vân Thiển phủ nhận: “TôiIchỉ là duấkhách có tínhứhiếu kỳ hơiợmạnh. Chẳng phảiἰlúc nãy tôiìsắp chết sao,Ingay cả muốnẫbiết thứ gìἴgiết mình cũngẳkhông được à?”ľ
Văn Nhân Du:ẽ“Đương nhiên côăcó thể biết,ếcó điều côỵchắc chắn mìnhïmuốn biết chứ?íCô là người{đi cùng đoànĩdu lịch đếnỹđây nhỉ? Banăsáng tôi điÏtới ủy banằthị trấn cóἰnhìn thấy côìvà đồng bạn,ibọn họ đềuọgiống cô, khá[là tò mò.”ẵ
Giọng điệu anhĺchậm rãi, giơớtay đẩy gọngïkính, gấp nămănghìn Cabo bỏôvào túi bênıhông quần Tây:ậ“Sao cô lạiẵcố ý tránhẩné đồng bạnἷđến nơi hoangứvu hẻo lánhờcủa thị trấn?íChuyện người bóngĮrất rắc rối,ínếu cô thậtÎsự muốn biếtḹthì đưa mộtḹtrăm năm mươiịnghìn Cabo, tôiòsẽ nói choùcô biết.”
VânḻThiển buột miệng:ò“Đừng có mơĩ—— Tại saoịmắc như vậy?”ỉ
“Chuyện người bóngýkhông thể nóiÍcho người ngoàiồtrấn. Nếu nhưúbị phát hiện,ếtôi phải rờiókhỏi thị trấn)này.” Văn NhânịDu ngồi xuốngἱthu dọn khayòthức ăn dướiíđất. Thức ănįtrong khay vìặngười bóng màíđã chẳng thểồăn được nữa,ianh bưng khayộlên: “Quý khách,{tôi sẽ chuẩnắbị một phầnơthức ăn nữaểcho cô.”
Anhìmở cửa, trướcũkhi đi dườngũnhư nhớ tớiìcái gì, bỗngỗnói: “Đúng rồi,ịcô đừng cóõý nghĩ kểẹchuyện gặp ngườiởbóng hôm nayổcho bất kỳĩai. Tôi cònàcó thể sốngýsót rời đi,ènhưng cô sẽụvĩnh viễn ởợlại chốn này.”ỷ
Giọng nói của²Văn Nhân Duỉkhông mang cảmỉgiác non nớtỹnhư Tống HànhẳChỉ, mà mangýcảm giác thànhặthục lắng đọngôqua năm tháng,ĩgiống như tỏaịra mùi thơmĩcủa rượu vangýđỏ hảo hạngỗ. Nghe anhἶnói chuyện mộtỡcách chậm rãiïlà một kiểuỵhưởng thụ.
Mặc dùìlời nói trànỉđầy uy hiếp.
Mộtịcái hôn nămịnghìn Cabo, VânİThiển cân nhắc,Ītrong đầu hiệnơlên một ýđnghĩ lớn mật.
Đúngìlúc Văn NhânôDu xoay người,õmột tay bưngĩkhay thức ăn,ếtay kia nâng¹lên cách lớpựgăng tay mócốsợi tóc nâuítrà của VânậThiển, quan sátỉtỉ mỉ mộtằlát bèn nói:ì“Xin quý kháchùsau khi gộiḷđầu rồi hẳnìnằm lên giường,ẵtóc này cóợvẻ đã lâu°chưa gội.”
VânớThiển đồng thờiĬmở miệng: “Ngủávới anh mộtắđêm bao nhiêu?ļHai trăm nghìnịCabo đủ không?”ễ
Khay thức ănìtrên tay VănỳNhân Du rơiĩxuống, dụng cụĩăn uống vỡỡnát, tất cảìthức ăn rơiầvãi trên bậcỉthềm ngoài cửa.
Anhởthẹn quá hóaígiận, màu đỏĩđậm lan tới°sau tai: “Côõlàm nhục tôiĬđấy à?”
Nhưng¹Vân Thiển đãạđóng sầm cửaɪlại.
Văn Nhân Duihít thở sâu.ḷMặc kệ xảy}ra chuyện gì,âanh cũng khôngổthể làm khóútiền bạc được.
Anhêtrở về phòng(quản lý, đầuἵtiên là xoayùkhay số trên{điện thoại bàn,ýgọi một số:điện thoại nàoïđó.
Văn NhânɪDu nhỏ giọngínói: “…Người bóng:xuất hiện ởἲchỗ tôi, cácıngười có chắcıvẩy nước thuốcỉkhắp nơi chưa?íTôi đề nghịÎnăm sau đừngẩmở cửa thịítrấn… Tôi cònÏbiết rõ phảiụlàm gì hơnủmấy người, đừngjtưởng tôi làỉngười phương Đôngàrồi loại tôi)ra ngoài kếîhoạch…”
“Một duïkhách vào ở,³nhưng cô taắkhông có trongÎphòng, chỉ cóủtôi nhìn thấyưngười bóng… Lạiớhỏi đề nghịợcủa tôi? Đềínghị của tôiİlà bắt đầuἰtừ hôm nayἱcấm đi lạiỉban đêm choữđến hết mùaẩdu lịch. Ngườiỵngoài thị trấnậmất tích sẽἰkhiến người khácìcan thiệp điều:tra.”
Anh cúpịmạnh điện thoại,ἶđẩy xe laoócông trong phòng(quản lý ra,ìdọn dẹp đốngẩbừa bộn trướcïphòng số sáu.
VânİThiển ở trongưphòng có thểînghe thấy tiếngÏđộng ngoài cửa.ầCô ngáp một]tiếng, ngồi xuốngἶnghiên cứu chỗỹvách tường quáiơvật xuất hiệnĩhồi lâu, chỉãphát hiện một)ít chất nhầyýtrong suốt sótủlại dưới đất.
NóiĬlà chất nhầy,ḽthật ra giốngâlớp màng củaũsinh vật nào,đó lột xácềsau khi mềmḹhóa cơ thể,óthậm chí hơi[giống trứng ốcởbùn(*) thường xuấtìhiện ở bãiẳbiển sau khiâthủy triều rútổxuống.
(*) Trứng ốc¹bùn:
Nó nằm trongĭlòng bàn tayẳVân Thiển, phátἲra ánh sángốnhàn nhạt, mùiỉvị thơm mát,ưkhác xa mộtẫtrời một vựcưvới hơi thởẵcủa quái vậtÎkia .
Chất nhầy¸khô rất nhanh,(Vân Thiển phátèhiện dường nhưĩda tay từngãsờ vào chấtùnhầy trở nênìmềm mịn hơn,ĩvốn da côỳđã đẹp nênìnhìn cũng khôngẽthấy khác biệtạgì lớn.
Thị trấnýnày đúng làícó bí mật.ỉVăn Nhân Duạvới tư cáchἱlà dân thịếtrấn nên nhìnỵthấy quái vậtịcũng không lấyẵlàm lạ, trongòlời nói cònἳtiết lộ nhữngĩngười khác trongıtrấn cũng biếtỉchuyện này. Tạiúsao bọn họĬlại giấu giếmàsự tồn tại¹của quái vật?
VânįThiển vứt bỏìsuy nghĩ, côἴmuốn ở đâyèyên ổn nghỉỗngơi mà thôi.
Khôngựlâu sau, Văn}Nhân Du bưngôbữa tối mớiơđến gõ cửaļphòng. Bữa ănìthịnh soạn, cóÏtrái cây và(bánh ngọt.
Vân Thiểnľvừa tắm xong,ἱcô ngồi trênɨgiường đung đưaựhai chân, mắtáhoa đào congổcong đưa tình:ị“Hai trăm nghìn,İanh không suyĩnghĩ thử à?”ἱ
Văn Nhân Duĩnhìn ra Vân,Thiển cố ýîtrả thù vìởlời nói uyớhiếp ban nãy.ἰĐúng là côợgái trẻ tuổiạkhông biết nhẫnỡnhịn…
Vân Thiển thấy]Văn Nhân Duỉkhông nói tiếngựnào, cô nhúnЇvai định điἶăn tối. Nhưngíđôi chân trần²của cô khôngữgiẫm lên thảmİmà đạp lênãgiày da củaĬVăn Nhân Du.
Lòngĺbàn chân lạnhỏbăng.
Anh giống như một hồn ma chưa có thực thể đột ngột xuất hiện trước mặt, giữ nguyên tư thế để Vân Thiển giẫm lên, chậm rãi ngồi xuống.
Đã xảy ra chuyện gì!!!
Ngài không muốn đến đây một chút nào…
“Nếu là hai trăm nghìn, cô muốn làm tới mức nào?”
Người tới là Bùi Chí Vũ trong Bang hội người chơi. Anh nghe nói trong nhóm người chơi có người chơi nữ rất xinh đẹp lén đến đây ở. Mặc dù đang trong thế giới tận thế, anh cũng không thể làm trễ nãi sự nghiệp trăng hoa.
Anh mang găng tay, so với phần da mềm mại thì găng tay có vẻ thô ráp hơn nhiều. Cảm giác ma sát bắt đầu lan từ cẳng chân chạy thẳng lên trên, cho đến mép váy nhún bèo thì dừng lại.
(*) Là viết tắt của Player Unknown’s Battlegrounds, tên một trò chơi điện tử hành động, sinh tồn.
Run rẩy từng cơn.
Mu bàn tay của anh lướt qua gò má Vân Thiển, cầm ví tiền cô ném ở góc giường, lấy một ít Cabo: “Năm trăm này coi như phí dạy học cho cô.”
“Cô thích chơi kiểu gì?”
Người này lại xuất hiện tại địa bàn của ngài, không ngờ lần này cô lại ở chung với Tham lam.
Văn Nhân Du khẽ nheo mắt, cách không khí giơ tay lên phác họa đường cong cơ thể phụ nữ trước mặt, từng chút từng chút, giống như thực sự chạm vào.
Nếu không vì sao lại có cảnh tượng bổ mắt như kem gói Quang Minh(1) thấp thoáng điểm xuyết Kỷ tử(2) thế này.
Khi Vân Thiển tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Cô cảm giác khuôn mặt không bình thường, vội chạy vào phòng tắm, áp sát tấm gương.
Thật ra Văn Nhân Du đã để ý tới Vân Thiển từ lâu.
Da đầu Giới bị kéo đau. Trong lúc sững sờ, gò má ngài bị bưng lấy, người bên dưới nhổm dậy, hung hăng cắn môi ngài như chó gặm xương!
Run rẩy từng cơn.
Vân Thiển đờ người, Văn Nhân Du ghé vào tai cô thì thầm: “Nếu chỉ những lời như vậy mà cô đã chịu không nổi, thì đừng nên tốn tiền mua tôi.”
Mỗi lần đoàn du lịch đi đến thị trấn, anh đều sẽ quan sát một lúc. Đây là người phụ nữ trong đoàn du lịch lần này khiến anh cảm thấy hứng thú… Cô mang đến cho anh một cảm giác quen thuộc, giống như từng gặp trong mơ hoặc ở nơi nào đó.
Giới đột nhiên xuất hiện, nhìn chằm chằm Vân Thiển ngủ say mà chẳng biết nói gì.
Vân Thiển đờ người, Văn Nhân Du ghé vào tai cô thì thầm: “Nếu chỉ những lời như vậy mà cô đã chịu không nổi, thì đừng nên tốn tiền mua tôi.”
Anh giống như một hồn ma chưa có thực thể đột ngột xuất hiện trước mặt, giữ nguyên tư thế để Vân Thiển giẫm lên, chậm rãi ngồi xuống.
Bùi Chí Vũ: “Quấy rầy rồi.”
Mu bàn tay của anh lướt qua gò má Vân Thiển, cầm ví tiền cô ném ở góc giường, lấy một ít Cabo: “Năm trăm này coi như phí dạy học cho cô.”
Tựa như ngắm hoa trong sương, ký ức từ nhỏ đến lớn của Vân Thiển lướt qua trước mắt Giới. Ngài muốn xem ký ức sâu thẳm của cô, nếu cô là tín đồ của những thần linh khác ngụy trang, vậy ký ức hẳn là…
Tham lam là dục vọng mà Giới rất yên tâm nuôi thả. Tham lam của ngài thể hiện ở tiền bạc, càng ngày càng muốn nhiều hơn, vì vậy mới đến nơi này không ngừng kiếm tiền.
Văn Nhân Du cười khẽ rời đi. Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Vân Thiển ngồi ở mép giường nửa ngày vẫn chưa phản ứng.
Đôi mắt vàng của Giới bừng sáng, ngài rút tay về giống như điện giật. Ngài không hề nhớ chuyện này.
Là mơ sao?
Văn Nhân Du cười khẽ rời đi. Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Vân Thiển ngồi ở mép giường nửa ngày vẫn chưa phản ứng.
Quá… quá đỉnh rồi.
Cô gập hai chân, đôi tay ôm chặt, cảm giác mỏi nhừ ở cẳng chân còn dữ hơn cảm giác sau khi chạy Marathon. Mệt mỏi dâng tràn, cơ thể cô ngả ra sau thiếp đi.
Giới đột nhiên xuất hiện, nhìn chằm chằm Vân Thiển ngủ say mà chẳng biết nói gì.
Ngài không muốn đến đây một chút nào…
Văn Nhân Du khẽ nheo mắt, cách không khí giơ tay lên phác họa đường cong cơ thể phụ nữ trước mặt, từng chút từng chút, giống như thực sự chạm vào.
Người này lại xuất hiện tại địa bàn của ngài, không ngờ lần này cô lại ở chung với Tham lam.
Bùi Chí Vũ chỉnh trang lại vẻ ngoài, kiên nhẫn chờ đợi. Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng bên trong, anh ta có thể mường tượng ra đây chắc chắn là mỹ nữ dịu dàng có vòng eo con kiến.
Tham lam là dục vọng mà Giới rất yên tâm nuôi thả. Tham lam của ngài thể hiện ở tiền bạc, càng ngày càng muốn nhiều hơn, vì vậy mới đến nơi này không ngừng kiếm tiền.
Kẻ báng bổ thần linh sẽ bị trừng phạt.
Một dục vọng liên tục trưởng thành lại không gây phiền phức, khiến giới hết sức hài lòng.
Anh gọi đây là làm việc kết hợp nghỉ dưỡng, là để cứu giúp thế giới tận thế tốt hơn.
Chỉ số sinh mạng trên đồng hồ chỉ còn 15, số mạng đã dùng là 10 mạng.
Cho đến khi ngài phát hiện nhóm người mà Thần điện Ánh Sáng lập ra chạy đến địa bàn của ngài, trong đó có cả Vân Thiển. Vương Lâm nói ra một phỏng đoán nào đó, ngài lập tức chạy đến nơi này.
Anh mang găng tay, so với phần da mềm mại thì găng tay có vẻ thô ráp hơn nhiều. Cảm giác ma sát bắt đầu lan từ cẳng chân chạy thẳng lên trên, cho đến mép váy nhún bèo thì dừng lại.
Nghĩ tới việc Cố chấp vốn một lòng hủy diệt thế giới, bỗng nhiên lúc sau chỉ chăm chăm cố chấp với phụ nữ, Giới lo lắng Tham lam cũng sẽ giống như Cố chấp, tham lam người phụ nữ này.
Mặt cô đen như người châu Phi đã đành, cớ sao hàm răng tan hoang giống như nửa đêm ăn vụng sắt thép, miệng sưng như lạp xưởng, tóc biến thành kiểu nổ tung cao nửa mét!
Một người da đen thò đầu ra, đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng hếu.
Hơn nữa, Tham lam đã tỏ ra hứng thú với cô…
Ngài nghi ngờ Vân Thiển là người do Thần điện Ánh Sáng cố ý phái tới quấy nhiễu ngài tạo nên Thần cách.
Ngài nghi ngờ Vân Thiển là người do Thần điện Ánh Sáng cố ý phái tới quấy nhiễu ngài tạo nên Thần cách.
Đầu Vân Thiển rất đau, cô mơ màng mở mắt, xung quanh chói quá.
Giới vương tay phải ra, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, đầu ngón tay phát ra ánh sáng vàng ấn lên trán Vân Thiển. Ngài muốn xem kỹ ký ức của người phụ nữ này.
Động tác nghiêng người khiến mái tóc trắng như ánh trăng của ngài rũ xuống người Vân Thiển.
Tựa như ngắm hoa trong sương, ký ức từ nhỏ đến lớn của Vân Thiển lướt qua trước mắt Giới. Ngài muốn xem ký ức sâu thẳm của cô, nếu cô là tín đồ của những thần linh khác ngụy trang, vậy ký ức hẳn là…
“Hả? Cậu nói mình là thần linh sao? Cậu nói dối, cha mình bảo thế giới xã hội chủ nghĩa không tồn tại thứ này… Cậu sắp biến mất sao, biến mất là gì? Tại sao không có người tin cậu thì cậu lại biến mất? Người đẹp không thể biến mất, vậy mình tin cậu…”
Hơn nữa, Tham lam đã tỏ ra hứng thú với cô…
Đôi mắt vàng của Giới bừng sáng, ngài rút tay về giống như điện giật. Ngài không hề nhớ chuyện này.
Đầu Vân Thiển rất đau, cô mơ màng mở mắt, xung quanh chói quá.
Thật ra Văn Nhân Du đã để ý tới Vân Thiển từ lâu.
Là mơ sao?
Cô nhìn thấy rõ ràng Tống Hành Chỉ tóc trắng mặt đối mặt với cô, hai mắt phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, áo bào đen mở rộng, để lộ hơn một nửa lồng ngực, có lẽ là mơ.
Một giấc mộng xuân.
Cô nhìn thấy rõ ràng Tống Hành Chỉ tóc trắng mặt đối mặt với cô, hai mắt phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, áo bào đen mở rộng, để lộ hơn một nửa lồng ngực, có lẽ là mơ.
Nếu không vì sao lại có cảnh tượng bổ mắt như kem gói Quang Minh(1) thấp thoáng điểm xuyết Kỷ tử(2) thế này.
(1)Kem gói Quang Minh: tên một loại kem của Trung Quốc, bọc trong gói, hình vuông màu trắng muốt
Giới vương tay phải ra, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, đầu ngón tay phát ra ánh sáng vàng ấn lên trán Vân Thiển. Ngài muốn xem kỹ ký ức của người phụ nữ này.
Lẽ nào lúc đi ngủ, cô đã coi người bóng thành móng heo mà gặm?Ngài không muốn đến đây một chút nào…(2)Kỷ tử: là một loại quả màu đỏ cam, hay được dùng trong các bài thuốc Đông y, có hàm lượng vitamin và khoáng chất cao.
Cửa mở.
Một giấc mộng xuân.Nếu không vì sao lại có cảnh tượng bổ mắt như kem gói Quang Minh(1) thấp thoáng điểm xuyết Kỷ tử(2) thế này.Văn Nhân Du cười khẽ rời đi. Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Vân Thiển ngồi ở mép giường nửa ngày vẫn chưa phản ứng.
Có tiếng gõ cửa phòng, Vân Thiển khoác áo ngoài, vác bộ dạng này đi ra mở cửa.
Vân Thiển thấy người nọ định đi, bèn giơ tay kéo mạnh mái tóc dài của người đó, cảm xúc trơn trượt trên tay còn êm ái hơn tơ lụa thượng hạng.
Mỗi lần đoàn du lịch đi đến thị trấn, anh đều sẽ quan sát một lúc. Đây là người phụ nữ trong đoàn du lịch lần này khiến anh cảm thấy hứng thú… Cô mang đến cho anh một cảm giác quen thuộc, giống như từng gặp trong mơ hoặc ở nơi nào đó.
Da đầu Giới bị kéo đau. Trong lúc sững sờ, gò má ngài bị bưng lấy, người bên dưới nhổm dậy, hung hăng cắn môi ngài như chó gặm xương!
Kẻ báng bổ thần linh sẽ bị trừng phạt.
Khi Vân Thiển tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Cô cảm giác khuôn mặt không bình thường, vội chạy vào phòng tắm, áp sát tấm gương.
Vân Thiển: “…”
Một giấc mộng xuân.
Đã xảy ra chuyện gì!!!
Mặt cô đen như người châu Phi đã đành, cớ sao hàm răng tan hoang giống như nửa đêm ăn vụng sắt thép, miệng sưng như lạp xưởng, tóc biến thành kiểu nổ tung cao nửa mét!
Chỉ số sinh mạng trên đồng hồ chỉ còn 15, số mạng đã dùng là 10 mạng.
Lẽ nào lúc đi ngủ, cô đã coi người bóng thành móng heo mà gặm?
Có tiếng gõ cửa phòng, Vân Thiển khoác áo ngoài, vác bộ dạng này đi ra mở cửa.
Người tới là Bùi Chí Vũ trong Bang hội người chơi. Anh nghe nói trong nhóm người chơi có người chơi nữ rất xinh đẹp lén đến đây ở. Mặc dù đang trong thế giới tận thế, anh cũng không thể làm trễ nãi sự nghiệp trăng hoa.
“Nếu là hai trăm nghìn, cô muốn làm tới mức nào?”
Anh gọi đây là làm việc kết hợp nghỉ dưỡng, là để cứu giúp thế giới tận thế tốt hơn.
Động tác nghiêng người khiến mái tóc trắng như ánh trăng của ngài rũ xuống người Vân Thiển.
Bùi Chí Vũ chỉnh trang lại vẻ ngoài, kiên nhẫn chờ đợi. Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng bên trong, anh ta có thể mường tượng ra đây chắc chắn là mỹ nữ dịu dàng có vòng eo con kiến.
Cửa mở.
Một người da đen thò đầu ra, đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng hếu.
Tựa như nhân vật người da đen tóc xù trong game PUBG(*) xuyên không đến đây.
“Hả? Cậu nói mình là thần linh sao? Cậu nói dối, cha mình bảo thế giới xã hội chủ nghĩa không tồn tại thứ này… Cậu sắp biến mất sao, biến mất là gì? Tại sao không có người tin cậu thì cậu lại biến mất? Người đẹp không thể biến mất, vậy mình tin cậu…”
Bùi Chí Vũ: “Quấy rầy rồi.”
(2)Kỷ tử: là một loại quả màu đỏ cam, hay được dùng trong các bài thuốc Đông y, có hàm lượng vitamin và khoáng chất cao.
Một người da đen thò đầu ra, đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng hếu.Ngài nghi ngờ Vân Thiển là người do Thần điện Ánh Sáng cố ý phái tới quấy nhiễu ngài tạo nên Thần cách.Kẻ báng bổ thần linh sẽ bị trừng phạt.(*) Là viết tắt của Player Unknown’s Battlegrounds, tên một trò chơi điện tử hành động, sinh tồn.
Haha khi không anh đuổi dc 1 tình địch :)))
Nghiện lại còn ngại đồ à ngài Giới ?
Trời ơi cứu tôi cứu tôi sắp chết vì cười r ??????