Cá muối cứu thế – Chương 30

Chương 30

Mặt người dạ thú

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Cưỡng ép hôn cô mà còn nói trong miệng cô toàn là vi trùng gây bệnh? Trong cổ họng giống như ngậm trứ cái gì, nhả chữ mơ hồ không rõ.

Vân Thiển tức quá hóa cười. Đây là cái chủng loại kỳ quặc chạy từ hóc xó xỉnh nào tới giở trò vô lại trước mặt cô vậy? Nơi này là trường học tại bên đường, bị bảo vệ tống đến nơi này.

Mặc dù hành động ban nãy của anh là vì cứu người, nhưng hành động tiếp theo của anh không cách nào khiến người ta sinh lòng cảm kích được, còn làm người ta phát cáu. Hoặc là nói này đông tây căn bản không là Kỷ giáo y.

Vân Thiển thôi miên chính mình không nên tức giận với người bản xứ. Chúa cứu thế không cho người chơi ra tay với người bản xứ, đánh sẽ bị trừ tiền.

Rõ ràng mang gương mặt giống Tống Hành Chỉ, nhưng hành vi cử chỉ đáng ghét hơn Tống Hành Chỉ một vạn lần, gương mặt cũng chẳng còn hấp dẫn như vậy nữa. Đất, giường bệnh, giẫm lên trứ Hạ nhân chỉ đích giường bệnh.

Văn Nhân Du đợi khách bồi tường phí tổn thất tinh thần. Anh cứu cô một mạng, mạng sống vô giá, anh đòi năm nghìn Cabo đã rất khách sáo rồi.

Cô gái nhỏ thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi trước mặt đứng yên bất động. Văn Nhân Du bày ra thái độ tự nhận cực kỳ lễ phép giục cô đưa tiền. Vướng Thiên Chỉ lập tức nghĩ đến ban nãy hắn nhìn thấy tựa đề.

“Tiền đưa anh cũng được, nhưng anh phải nói cho tôi biết người bóng xuất hiện ban nãy là quái vật gì.” Vân Thiển đút tay vào áo, giả vờ lấy tờ năm nghìn tiền mặt ra, vỗ vỗ trong lòng bàn tay. Tại chỗ này cái vang đầu cầu cất chứa, bình luận cùng làm thu.

Đôi mắt dưới cặp kính mỏng không kiềm được mà di chuyển theo tờ tiền, ánh mắt tham lam của anh ta nóng bỏng tới nổi Vân Thiển suýt không cầm nổi tiền. Vứt văn không cần báo cho, đánh phần tùy ý, đừng nên cãi nhau.

“Giá này chỉ là phí tổn thất tinh thần.” Văn Nhân Du duỗi tay nắm lấy tờ tiền, đeo găng tay vào lần nữa, trước khi đeo còn cầm bình xịt mang bên mình khử trùng tay. Tại bàn làm việc đối bóng đen giương nanh múa vuốt địa lắc lư.

Vân Thiển có ảo giác nếu mình không buông tay sẽ bị anh giết chết. Cô đưa năm nghìn Cabo cho Văn Nhân Du, rồi lại lấy ra hai nghìn Cabo: “Hai nghìn mua một tin tình báo, người bóng xuất hiện ban nãy là gì?” Giáo y thất trong chỉ có dồi dào nhịp điệu đích bàn phím đánh tiếng.

Văn Nhân Du thong thả đếm từng tờ tiền một. Ngay lúc Vân Thiển cho rằng anh không trả lời, anh bỗng mở miệng: “Cô là ký giả bên ngoài thị trấn đánh hơi được tin tức nên đến đây sao?” Bộ trống tuyển liễu cái chuyến bay của chú ong vàng.

Vân Thin ph nhn: “TôiIch là dukhách có tínhhiếu k hơimnh. Chng philúc nãy tôiìsp chết sao,Ingay c munbiết th gìgiết mình cũngkhông đưc à?”ľ

Văn Nhân Du:Đương nhiên côăcó th biết,ếcó điu côchc chn mìnhïmun biết ch?íCô là ngưi{đi cùng đoànĩdu lch đếnđây nh? Banăsáng tôi điÏti y banth trn cónhìn thy côìvà đng bn,ibn h đuging cô, khá[là tò mò.”

Ging điu anhĺchm rãi, giơtay đy gngïkính, gp nămănghìn Cabo bôvào túi bênıhông qun Tây:“Sao cô lic ý tránhné đng bnđến nơi hoangvu ho lánhca th trn?íChuyn ngưi bóngĮrt rc ri,ínếu cô thtÎs mun biếtthì đưa mttrăm năm mươinghìn Cabo, tôiòs nói choùcô biết.”

VânThin but ming:òĐng có mơĩ—— Ti saomc như vy?”

Chuyn ngưi bóngýkhông th nóiÍcho ngưi ngoàitrn. Nếu nhưúb phát hin,ếtôi phi riókhi th trn)này.” Văn NhânDu ngi xungthu dn khayòthc ăn dưiíđt. Thc ănįtrong khay vìngưi bóng màíđã chng thăn đưc na,ianh bưng khaylên: “Quý khách,{tôi s chunb mt phnơthc ăn nacho cô.”

Anhìm ca, trưcũkhi đi dưngũnhư nh tiìcái gì, bngnói: “Đúng ri,cô đng cóõý nghĩ kchuyn gp ngưibóng hôm naycho bt kĩai. Tôi cònàcó th sngýsót ri đi,ènhưng cô svĩnh vin li chn này.”

Ging nói ca²Văn Nhân Dukhông mang cmgiác non ntnhư Tng HànhCh, mà mangýcm giác thànhthc lng đngôqua năm tháng,ĩging như tara mùi thơmĩca rưu vangýđ ho hng. Nghe anhnói chuyn mtcách chm rãiïlà mt kiuhưng th.

Mc dùìli nói trànđy uy hiếp.

Mtcái hôn nămnghìn Cabo, VânİThin cân nhc,Ītrong đu hinơlên mt ýđnghĩ ln mt.

Đúngìlúc Văn NhânôDu xoay ngưi,õmt tay bưngĩkhay thc ăn,ếtay kia nâng¹lên cách lpgăng tay mócsi tóc nâuítrà ca VânThin, quan sátt m mtlát bèn nói:ì“Xin quý kháchùsau khi giđu ri hnìnm lên giưng,tóc này cóv đã lâu°chưa gi.”

VânThin đng thiĬm ming: “Ngávi anh mtđêm bao nhiêu?ļHai trăm nghìnCabo đ không?”

Khay thc ănìtrên tay VănNhân Du rơiĩxung, dng cĩăn ung vnát, tt cìthc ăn rơivãi trên bcthm ngoài ca.

Anhthn quá hóaígin, màu đĩđm lan ti°sau tai: “Côõlàm nhc tôiĬđy à?”

Nhưng¹Vân Thin đãđóng sm caɪli.

Văn Nhân Duihít th sâu.Mc k xy}ra chuyn gì,âanh cũng khôngth làm khóútin bc đưc.

Anhêtr v phòng(qun lý, đutiên là xoayùkhay s trên{đin thoi bàn,ýgi mt s:đin thoi nàoïđó.

Văn NhânɪDu nh gingínói: “…Ngưi bóng:xut hin ch tôi, cácıngưi có chcıvy nưc thuckhp nơi chưa?íTôi đ nghÎnăm sau đngm ca thítrn… Tôi cònÏbiết rõ philàm gì hơnmy ngưi, đngjtưng tôi làngưi phương Đôngàri loi tôi)ra ngoài kếîhoch

“Mt duïkhách vào ,³nhưng cô takhông có trongÎphòng, ch cótôi nhìn thyưngưi bóng… Lihi đ nghca tôi? Đíngh ca tôiİlà bt đut hôm naycm đi liban đêm chođến hết mùadu lch. Ngưingoài th trnmt tích skhiến ngưi khácìcan thip điu:tra.”

Anh cúpmnh đin thoi,đy xe laoócông trong phòng(qun lý ra,ìdn dp đngba bn trưcïphòng s sáu.

VânİThin trongưphòng có thînghe thy tiếngÏđng ngoài ca.Cô ngáp mt]tiếng, ngi xungnghiên cu chvách tưng quáiơvt xut hinĩhi lâu, chãphát hin mt)ít cht nhyýtrong sut sótli dưi đt.

NóiĬlà cht nhy,tht ra gingâlp màng caũsinh vt nào,đó lt xácsau khi mmhóa cơ th,óthm chí hơi[ging trng cbùn(*) thưng xutìhin bãibin sau khiâthy triu rútxung.

(*) Trng c¹bùn:

Nó nm trongĭlòng bàn tayVân Thin, phátra ánh sángnhàn nht, mùiv thơm mát,ưkhác xa mttri mt vcưvi hơi thca quái vtÎkia .

Cht nhy¸khô rt nhanh,(Vân Thin phátèhin dưng nhưĩda tay tngãs vào chtùnhy tr nênìmm mn hơn,ĩvn da côđã đp nênìnhìn cũng khôngthy khác bitgì ln.

Th trnýnày đúng làícó bí mt.Văn Nhân Duvi tư cáchlà dân thếtrn nên nhìnthy quái vtcũng không lylàm l, trongòli nói còntiết l nhngĩngưi khác trongıtrn cũng biếtchuyn này. Tiúsao bn hĬli giu giếmàs tn ti¹ca quái vt?

VânįThin vt bìsuy nghĩ, cômun đâyèyên n nghngơi mà thôi.

Khônglâu sau, Văn}Nhân Du bưngôba ti miơđến gõ caļphòng. Ba ănìthnh son, cóÏtrái cây và(bánh ngt.

Vân Thinľva tm xong,cô ngi trênɨgiưng đung đưahai chân, mtáhoa đào congcong đưa tình:“Hai trăm nghìn,İanh không suyĩnghĩ th à?”

Văn Nhân Duĩnhìn ra Vân,Thin c ýîtr thù vìli nói uyhiếp ban nãy.Đúng là côgái tr tuikhông biết nhnnhn…

Vân Thin thy]Văn Nhân Dukhông nói tiếngnào, cô nhúnЇvai đnh điăn ti. Nhưngíđôi chân trn²ca cô khônggim lên thmİmà đp lênãgiày da caĬVăn Nhân Du.

Lòngĺbàn chân lnhbăng.

Anh giống như một hồn ma chưa có thực thể đột ngột xuất hiện trước mặt, giữ nguyên tư thế để Vân Thiển giẫm lên, chậm rãi ngồi xuống.

 

Đã xảy ra chuyện gì!!!

Ngài không muốn đến đây một chút nào…

“Nếu là hai trăm nghìn, cô muốn làm tới mức nào?”

Người tới là Bùi Chí Vũ trong Bang hội người chơi. Anh nghe nói trong nhóm người chơi có người chơi nữ rất xinh đẹp lén đến đây ở. Mặc dù đang trong thế giới tận thế, anh cũng không thể làm trễ nãi sự nghiệp trăng hoa.

Anh mang găng tay, so với phần da mềm mại thì găng tay có vẻ thô ráp hơn nhiều. Cảm giác ma sát bắt đầu lan từ cẳng chân chạy thẳng lên trên, cho đến mép váy nhún bèo thì dừng lại.

(*)  Là viết tắt của Player Unknown’s Battlegrounds, tên một trò chơi điện tử hành động, sinh tồn.

Run rẩy từng cơn.

Mu bàn tay của anh lướt qua gò má Vân Thiển, cầm ví tiền cô ném ở góc giường, lấy một ít Cabo: “Năm trăm này coi như phí dạy học cho cô.”

“Cô thích chơi kiểu gì?”

Người này lại xuất hiện tại địa bàn của ngài, không ngờ lần này cô lại ở chung với Tham lam.

Văn Nhân Du khẽ nheo mắt, cách không khí giơ tay lên phác họa đường cong cơ thể phụ nữ trước mặt, từng chút từng chút, giống như thực sự chạm vào.

Nếu không vì sao lại có cảnh tượng bổ mắt như kem gói Quang Minh(1) thấp thoáng điểm xuyết Kỷ tử(2) thế này.

Khi Vân Thiển tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Cô cảm giác khuôn mặt không bình thường, vội chạy vào phòng tắm, áp sát tấm gương.

Thật ra Văn Nhân Du đã để ý tới Vân Thiển từ lâu.

Da đầu Giới bị kéo đau. Trong lúc sững sờ, gò má ngài bị bưng lấy, người bên dưới nhổm dậy, hung hăng cắn môi ngài như chó gặm xương!

Run rẩy từng cơn.

Vân Thiển đờ người, Văn Nhân Du ghé vào tai cô thì thầm: “Nếu chỉ những lời như vậy mà cô đã chịu không nổi, thì đừng nên tốn tiền mua tôi.”

Mỗi lần đoàn du lịch đi đến thị trấn, anh đều sẽ quan sát một lúc. Đây là người phụ nữ trong đoàn du lịch lần này khiến anh cảm thấy hứng thú… Cô mang đến cho anh một cảm giác quen thuộc, giống như từng gặp trong mơ hoặc ở nơi nào đó.

Giới đột nhiên xuất hiện, nhìn chằm chằm Vân Thiển ngủ say mà chẳng biết nói gì.

Vân Thiển đờ người, Văn Nhân Du ghé vào tai cô thì thầm: “Nếu chỉ những lời như vậy mà cô đã chịu không nổi, thì đừng nên tốn tiền mua tôi.”

Anh giống như một hồn ma chưa có thực thể đột ngột xuất hiện trước mặt, giữ nguyên tư thế để Vân Thiển giẫm lên, chậm rãi ngồi xuống.

Bùi Chí Vũ: “Quấy rầy rồi.”

Mu bàn tay của anh lướt qua gò má Vân Thiển, cầm ví tiền cô ném ở góc giường, lấy một ít Cabo: “Năm trăm này coi như phí dạy học cho cô.”

Tựa như ngắm hoa trong sương, ký ức từ nhỏ đến lớn của Vân Thiển lướt qua trước mắt Giới. Ngài muốn xem ký ức sâu thẳm của cô, nếu cô là tín đồ của những thần linh khác ngụy trang, vậy ký ức hẳn là…

Tham lam là dục vọng mà Giới rất yên tâm nuôi thả. Tham lam của ngài thể hiện ở tiền bạc, càng ngày càng muốn nhiều hơn, vì vậy mới đến nơi này không ngừng kiếm tiền.

Văn Nhân Du cười khẽ rời đi. Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Vân Thiển ngồi ở mép giường nửa ngày vẫn chưa phản ứng.

Đôi mắt vàng của Giới bừng sáng, ngài rút tay về giống như điện giật. Ngài không hề nhớ chuyện này.

Là mơ sao?

Văn Nhân Du cười khẽ rời đi. Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Vân Thiển ngồi ở mép giường nửa ngày vẫn chưa phản ứng.

Quá… quá đỉnh rồi.

Cô gập hai chân, đôi tay ôm chặt, cảm giác mỏi nhừ ở cẳng chân còn dữ hơn cảm giác sau khi chạy Marathon. Mệt mỏi dâng tràn, cơ thể cô ngả ra sau thiếp đi.

Giới đột nhiên xuất hiện, nhìn chằm chằm Vân Thiển ngủ say mà chẳng biết nói gì.

Ngài không muốn đến đây một chút nào…

Văn Nhân Du khẽ nheo mắt, cách không khí giơ tay lên phác họa đường cong cơ thể phụ nữ trước mặt, từng chút từng chút, giống như thực sự chạm vào.

Người này lại xuất hiện tại địa bàn của ngài, không ngờ lần này cô lại ở chung với Tham lam.

Bùi Chí Vũ chỉnh trang lại vẻ ngoài, kiên nhẫn chờ đợi. Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng bên trong, anh ta có thể mường tượng ra đây chắc chắn là mỹ nữ dịu dàng có vòng eo con kiến.

Tham lam là dục vọng mà Giới rất yên tâm nuôi thả. Tham lam của ngài thể hiện ở tiền bạc, càng ngày càng muốn nhiều hơn, vì vậy mới đến nơi này không ngừng kiếm tiền.

Kẻ báng bổ thần linh sẽ bị trừng phạt.

Một dục vọng liên tục trưởng thành lại không gây phiền phức, khiến giới hết sức hài lòng.

Anh gọi đây là làm việc kết hợp nghỉ dưỡng, là để cứu giúp thế giới tận thế tốt hơn.

Chỉ số sinh mạng trên đồng hồ chỉ còn 15, số mạng đã dùng là 10 mạng.

Cho đến khi ngài phát hiện nhóm người mà Thần điện Ánh Sáng lập ra chạy đến địa bàn của ngài, trong đó có cả Vân Thiển. Vương Lâm nói ra một phỏng đoán nào đó, ngài lập tức chạy đến nơi này.

Anh mang găng tay, so với phần da mềm mại thì găng tay có vẻ thô ráp hơn nhiều. Cảm giác ma sát bắt đầu lan từ cẳng chân chạy thẳng lên trên, cho đến mép váy nhún bèo thì dừng lại.

Nghĩ tới việc Cố chấp vốn một lòng hủy diệt thế giới, bỗng nhiên lúc sau chỉ chăm chăm cố chấp với phụ nữ, Giới lo lắng Tham lam cũng sẽ giống như Cố chấp, tham lam người phụ nữ này.

Mặt cô đen như người châu Phi đã đành, cớ sao hàm răng tan hoang giống như nửa đêm ăn vụng sắt thép, miệng sưng như lạp xưởng, tóc biến thành kiểu nổ tung cao nửa mét!

Một người da đen thò đầu ra, đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng hếu.

Hơn nữa, Tham lam đã tỏ ra hứng thú với cô…

Ngài nghi ngờ Vân Thiển là người do Thần điện Ánh Sáng cố ý phái tới quấy nhiễu ngài tạo nên Thần cách.

Ngài nghi ngờ Vân Thiển là người do Thần điện Ánh Sáng cố ý phái tới quấy nhiễu ngài tạo nên Thần cách.

Đầu Vân Thiển rất đau, cô mơ màng mở mắt, xung quanh chói quá.

Giới vương tay phải ra, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, đầu ngón tay phát ra ánh sáng vàng ấn lên trán Vân Thiển. Ngài muốn xem kỹ ký ức của người phụ nữ này.

Động tác nghiêng người khiến mái tóc trắng như ánh trăng của ngài rũ xuống người Vân Thiển.

Tựa như ngắm hoa trong sương, ký ức từ nhỏ đến lớn của Vân Thiển lướt qua trước mắt Giới. Ngài muốn xem ký ức sâu thẳm của cô, nếu cô là tín đồ của những thần linh khác ngụy trang, vậy ký ức hẳn là…

“Hả? Cậu nói mình là thần linh sao? Cậu nói dối, cha mình bảo thế giới xã hội chủ nghĩa không tồn tại thứ này… Cậu sắp biến mất sao, biến mất là gì? Tại sao không có người tin cậu thì cậu lại biến mất? Người đẹp không thể biến mất, vậy mình tin cậu…”

Hơn nữa, Tham lam đã tỏ ra hứng thú với cô…

Đôi mắt vàng của Giới bừng sáng, ngài rút tay về giống như điện giật. Ngài không hề nhớ chuyện này.

Đầu Vân Thiển rất đau, cô mơ màng mở mắt, xung quanh chói quá.

Thật ra Văn Nhân Du đã để ý tới Vân Thiển từ lâu.

Là mơ sao?

Cô nhìn thấy rõ ràng Tống Hành Chỉ tóc trắng mặt đối mặt với cô, hai mắt phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, áo bào đen mở rộng, để lộ hơn một nửa lồng ngực, có lẽ là mơ.

Một giấc mộng xuân.

Cô nhìn thấy rõ ràng Tống Hành Chỉ tóc trắng mặt đối mặt với cô, hai mắt phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, áo bào đen mở rộng, để lộ hơn một nửa lồng ngực, có lẽ là mơ.

Nếu không vì sao lại có cảnh tượng bổ mắt như kem gói Quang Minh(1) thấp thoáng điểm xuyết Kỷ tử(2) thế này.

 (1)Kem gói Quang Minh: tên một loại kem của Trung Quốc, bọc trong gói, hình vuông màu trắng muốt

Giới vương tay phải ra, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, đầu ngón tay phát ra ánh sáng vàng ấn lên trán Vân Thiển. Ngài muốn xem kỹ ký ức của người phụ nữ này.

Lẽ nào lúc đi ngủ, cô đã coi người bóng thành móng heo mà gặm?Ngài không muốn đến đây một chút nào…(2)Kỷ tử: là một loại quả màu đỏ cam, hay được dùng trong các bài thuốc Đông y, có hàm lượng vitamin và khoáng chất cao.

Cửa mở.

Một giấc mộng xuân.Nếu không vì sao lại có cảnh tượng bổ mắt như kem gói Quang Minh(1) thấp thoáng điểm xuyết Kỷ tử(2) thế này.Văn Nhân Du cười khẽ rời đi. Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Vân Thiển ngồi ở mép giường nửa ngày vẫn chưa phản ứng. 

Có tiếng gõ cửa phòng, Vân Thiển khoác áo ngoài, vác bộ dạng này đi ra mở cửa.

Vân Thiển thấy người nọ định đi, bèn giơ tay kéo mạnh mái tóc dài của người đó, cảm xúc trơn trượt trên tay còn êm ái hơn tơ lụa thượng hạng.

Mỗi lần đoàn du lịch đi đến thị trấn, anh đều sẽ quan sát một lúc. Đây là người phụ nữ trong đoàn du lịch lần này khiến anh cảm thấy hứng thú… Cô mang đến cho anh một cảm giác quen thuộc, giống như từng gặp trong mơ hoặc ở nơi nào đó.

Da đầu Giới bị kéo đau. Trong lúc sững sờ, gò má ngài bị bưng lấy, người bên dưới nhổm dậy, hung hăng cắn môi ngài như chó gặm xương!

Kẻ báng bổ thần linh sẽ bị trừng phạt.

Khi Vân Thiển tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Cô cảm giác khuôn mặt không bình thường, vội chạy vào phòng tắm, áp sát tấm gương.

Vân Thiển: “…”

Một giấc mộng xuân.

Đã xảy ra chuyện gì!!!

Mặt cô đen như người châu Phi đã đành, cớ sao hàm răng tan hoang giống như nửa đêm ăn vụng sắt thép, miệng sưng như lạp xưởng, tóc biến thành kiểu nổ tung cao nửa mét!

Chỉ số sinh mạng trên đồng hồ chỉ còn 15, số mạng đã dùng là 10 mạng.

Lẽ nào lúc đi ngủ, cô đã coi người bóng thành móng heo mà gặm?

 

Có tiếng gõ cửa phòng, Vân Thiển khoác áo ngoài, vác bộ dạng này đi ra mở cửa.

Người tới là Bùi Chí Vũ trong Bang hội người chơi. Anh nghe nói trong nhóm người chơi có người chơi nữ rất xinh đẹp lén đến đây ở. Mặc dù đang trong thế giới tận thế, anh cũng không thể làm trễ nãi sự nghiệp trăng hoa.

“Nếu là hai trăm nghìn, cô muốn làm tới mức nào?”

Anh gọi đây là làm việc kết hợp nghỉ dưỡng, là để cứu giúp thế giới tận thế tốt hơn.

Động tác nghiêng người khiến mái tóc trắng như ánh trăng của ngài rũ xuống người Vân Thiển.

Bùi Chí Vũ chỉnh trang lại vẻ ngoài, kiên nhẫn chờ đợi. Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng bên trong, anh ta có thể mường tượng ra đây chắc chắn là mỹ nữ dịu dàng có vòng eo con kiến.

Cửa mở.

Một người da đen thò đầu ra, đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng hếu.

Tựa như nhân vật người da đen tóc xù trong game PUBG(*) xuyên không đến đây.

“Hả? Cậu nói mình là thần linh sao? Cậu nói dối, cha mình bảo thế giới xã hội chủ nghĩa không tồn tại thứ này… Cậu sắp biến mất sao, biến mất là gì? Tại sao không có người tin cậu thì cậu lại biến mất? Người đẹp không thể biến mất, vậy mình tin cậu…”

Bùi Chí Vũ: “Quấy rầy rồi.”

(2)Kỷ tử: là một loại quả màu đỏ cam, hay được dùng trong các bài thuốc Đông y, có hàm lượng vitamin và khoáng chất cao.

Một người da đen thò đầu ra, đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng hếu.Ngài nghi ngờ Vân Thiển là người do Thần điện Ánh Sáng cố ý phái tới quấy nhiễu ngài tạo nên Thần cách.Kẻ báng bổ thần linh sẽ bị trừng phạt.(*)  Là viết tắt của Player Unknown’s Battlegrounds, tên một trò chơi điện tử hành động, sinh tồn.

5 11 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

13 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Bal
Bal
2 Năm Cách đây

Haha khi không anh đuổi dc 1 tình địch :)))

Luvez
Luvez
2 Năm Cách đây

Nghiện lại còn ngại đồ à ngài Giới ?

Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
2 Năm Cách đây

Trời ơi cứu tôi cứu tôi sắp chết vì cười r ??????

13
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!