Chương 29
Thị trấn Hạnh Phúc
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
15:00:01 ngày 13 tháng 9, Vân Thiển bị dịch chuyển đến thế giới tận thế. Những thứ lưu manh kia đứng đi vào bò đi ra.
Thân phận của cô ở thế giới này là du khách phương Đông nghe danh điểm du lịch nổi tiếng “Thị trấn Hạnh Phúc” mà đến. Khi tới thị trấn Hạnh Phúc, đúng lúc họ đang tổ chức tang lễ đặc sắc ở địa phương. Cô và đồng bạn đang thưởng thức buổi tang lễ này… Bà chủ thán khí, nhìn về Tên hạ nhân đích ánh mắt.
Tang lễ đặc sắc? Suýt nữa Vân Thiển cho rằng đây là đoàn đội chuyên nghiệp gì đó, cũng may quan sát từ phản ứng của người khác thì không phải. Tên hạ nhân lắc đầu, “Nào có công ty chịu thu ta”.
Người khác mà cô ấy nói tới chính là người chơi, còn cô đến thế giới tận thế mới lại rơi vào trạng thái người mù, tuy không thấy rõ nhưng có thể thông qua đồng hồ cứu thế mà phán đoán. Số lượng người chơi ở trong đoàn du lịch với cô rất nhiều, đoán chừng có đến cả trăm người.
Văn Tư Thành từng nói thế giới tận thế có số lượng người chơi càng nhiều thì càng phiền phức, nhưng nếu như có người lãnh đạo đàng hoàng trong số người chơi thì rất dễ vọc nước. Đích đồng nghiệp, phiền phức tổng hợp thể.
Vân Thiển lên kế hoạch làm sao lẫn trong đám người chơi để sờ cá mà không bị phát hiện. Chân thật thể nghiệm chúa cứu thế đích cảm giác.
Tang lễ đang được tiến hành, nơi này tương tự thị trấn nhỏ ở châu Âu trong thế giới hiện thực, ngôn ngữ cũng là tiếng anh, giọng nói truyền vào tai người chơi sẽ biến thành ngôn ngữ mà người chơi có thể hiểu được, chữ viết cũng thế. Ngày đều thu vào tuyệt không thấp ở 1000 nguyên!.
Thị trấn Hạnh Phúc cho rằng chết là ơn huệ của thượng đế dành cho bọn họ, là chuyện vui vẻ chứ không phải đau buồn. Người dân thị trấn mặt mày tươi cười nghe mục sư đọc lời ban ơn, du khách tò mò nhìn chăm chú thi thể ăn mặc lộng lẫy trong quan tài.
Đó là một người đàn ông trung niên, mặt ngựa đầu hói bụng bia, ăn mặc âu phục kiểu dáng rườm rà chỉ mặc vào dịp dạ hội, trên mặt đắp bông hoa màu đỏ giống hoa bỉ ngạn, lớn bằng thau rửa mặt. Ngươi khả đừng tin, trên đời không có không làm mà chuyện tốt.
Mỗi một người dân thị trấn đều nâng hoa trên tay và tặng lời chúc phúc cho ông ta. Nắp quan đóng lại, quan tài được hạ xuống, lấp đất, âm nhạc du dương kéo dài vang khắp thị trấn. Hiện đại xã hội tại gia kiếm tiền đích phương thức.
Người trong đoàn du lịch, trừ người chơi còn có người bản xứ của thế giới này. Lúc hướng dẫn viên du lịch làm thủ tục nhận phòng cho bọn họ ở khách sạn, người chơi dần dần tụ tập lại một chỗ.
Vân Thiển lẫn vào nhómịngười chơi, hếtĪsức điềm nhiên,:hoàn toàn khôngígiống người cậnÎthị nặng chẳngįthấy rõ gì.
Ngườiỗchơi mosaic bênḽcạnh hỏi Vân[Thiển: “Người mớiİhay người cũ?”I
Vân Thiển: “Nửaẳcũ, không mới.”ĩ
“Nói chuyện thậtἵhài hước.” người:chơi mosaic vuiÎvẻ nói: “Đợtịnày số chúngưta không tệ,ļgặp được nhómĩngười Bang hộiéngười chơi. Hìnhạnhư anh emặBùi Chí Vũıvà Bùi HướngềNhu mới đượcébiểu dương cáchẽđây không lâu,fmặc dù khôngἳphải người chơiἳthần chọn nhưngἴhẳn trong tayẳbọn họ cóùvũ khí khôngɪtồi. Lần này,ếchúng ta điătheo bọn họíchắc hẳn khôngôsao.”
Định luậtïMurphy(*) mặc dùộđến chậm nhưngĩcuối cùng vẫnĺđến.
(*) Định luậtếMurphy nói rằngỵtình huống xấuĩluôn có xácìsuất xảy raàcao hơn.
Văn TưÎThành và LýἵDuy bị đốiáxử bất côngôchỗ Bang hộiẵngười chơi. DướiĮsự ảnh hưởngЇcủa bọn họ,ЇVân Thiển cầuItrời khấn Phậtứcho mình đừngịbao giờ gặp³phải Bang hộiìngười chơi, kếtỵquả lại gặp°một đống.
Vân Thiển:ẽ“Tôi nghe nóiļBang hội người‹chơi không tốt³với người chơiịtự do lắm…”ἲ
Người chơi mosaic:ẵ“Thật sao, chưaổnghe bao giờ,ếtôi vẫn luônímuốn vào bangẻnhưng nhân viênìbọn họ xétủduyệt nghiêm ngặtẵquá. Người chưaîtừng đứng đầujbảng xếp hạngăhai lần thìịkhông thể giaìnhập.”
Hiển nhiênĮđây là ngườiḷchơi có độụthiện cảm vớiḽBang hội ngườiịchơi rất cao.
VânỵThiển trầm tư,ịcô nên tìmèchỗ nào ởἰthị trấn làmẽcá muối đây?
Anhíem Bùi ChíἱVũ và BùiụHướng Nhu trongưmiệng người chơiómosaic thuộc dạngầchơi giỏi trongInhững người chơi,ἴbiết tổ chứcỉvà điều khiểnỹcảm xúc đámùđông.
Vân Thiển lắngũnghe giọng haiḹngười, càng ngheờcàng thấy giống:giọng nói cặpêanh em gặpêở nhà vệἲsinh lúc Vănóheo mời bọnfhọ ăn cơmừở Quan HảiìCác.
Thế giới đúngủlà nhỏ bé.(Vân Thiển lắngịnghe giải thíchívề kế hoạchộtiếp theo. Bọnἷhọ trộn lẫnЇlời nói vàoởkế hoạch duẫlịch, chỉ có¸người chơi mớiḻcó thể hiểuĩẩn ý trong‹đó.
Một là địaÎđiểm và thờiểgian tập kếtĩlúc đoàn du}lịch tự doàtham quan, haiệlà hiện tạiἱbọn họ phátɪhiện manh mối,về nhân tốổtận thế, hiīvọng mỗi ngườiẳchơi hợp tácfchung sức tìmļkiếm.
Bang hội ngườiỡchơi đã phátἷhiện có vấnẳđề trên xác:chết tang lễêvừa rồi, sốîlượng báo chíẹtin tức địa¸phương ở thịἶtrấn này khôngÎít, những vụļán mất tíchòbị dân thịɪtrấn kiêng kỵ,Īcùng với hoaḷche đậy thiɪthể, hoa cầmĬtrên tay vàõhoa trong lâmấviên đều cùngímột loại…
Thị trấnạnày che giấuịbí mật.
Vân Thiểnĩnghe mà vỗũtay hào hứng.ḻCô rất thíchộkiểu người chơiôcó thể cắpặngười bay lượn(*)ĩthế này. Côỗđã sẵn sàngẳdu lịch thoảiImái ở thịỉtrấn này rồi!
(*)đCó nghĩa là²người đó cựcọkỳ tài giỏi,°có thể dẫnɨdắt người khácỵđi đến thắngἱlợi dễ dàng.
Lầnỡtrước cô vốnộmuốn chơi đùaịthỏa thích trong,vườn trường vớiứVăn Tư Thành,ẫđáng tiếc đám{người Đặng Chungíkhông đủ sức,ịkhiến cô vàîVăn Tư Thànhiphải chạy đônịchạy đáo. Bâyẻgiờ rốt cuộcếcô đã cóįcơ hội nằmốthắng, không cầnľnghĩ cách cốỷgắng nữa.
Vân Thiển:ýCầu nguyện vớiễthần đúng là°có tác dụng.
Lầnậnày balo khôngígian mười ngănícủa người chơiɪđặt ba trămùnghìn Cabo tiềnịtệ thông dụngỉở thế giớiânày, đủ đểĩmỗi người chơiḷtự do hànhỷđộng ở thịủtrấn Hạnh Phúc[mà không bịòràng buộc tiềnịbạc.
Ngoại trừ tiềnừcòn có mộtībản đồ chiitiết thị trấn,íquan trọng nhấtưlà chiếc điệnốthoại có thểớnối mạng ——ìcùng với bànậphím cứng trênĨmàn hình màu,İđộ phân giải‹thấp lè tè[tràn đầy cảmἷgiác cổ xưa.
VânặThiển xem bảnếđồ bằng tưổthế ngửi lầnănữa. Cuối hướngἱĐông Nam thịảtrấn có mộtìtiệm đồng hồỵmắt kính, là:nơi cô bắtổbuộc phải đến.
Chỉảcó đeo kính,¹cô mới cóἴthể tận hưởngĩthế giới này.
VânéThiển không địnhįhành động cùngỉvới Bang hộiùngười chơi. Sauĩkhi đoàn duἲlịch giải tánỉtự do hoạtİđộng, cô nhờịnhân viên phụcĩvụ tìm hànhợlý ký gửiôtạm ở chỗỉkhách sạn, trả]ít tiền boaễrồi kéo valiỉhành lý khôngẫquá lớn điềvề hướng tiệmámắt kính đồngễhồ.
Dọc đường đi,ớhương hoa nồng‹nặc. Diện tíchỉthị trấn khôngĨnhỏ, xe buýtậbố trí trongЇtrấn có mộtịchiếc có thểệđi thẳng đếnỉgóc Đông Nam.
Trênểxe ngồi khôngềít người, bìnhīthường người bảnềxứ sẽ không°chú ý đếnắngười chơi, trừ¸khi người chơiõchủ động bắtớchuyện trước.
Chạy hơnịmười phút, xeèđã đến tiệmĮmắt kính. Chủâtiệm là mộtịông lão hòaánhã, khen ngợiÎVân Thiển khôngἵtiếc lời, mởômiệng ra làéngười đẹp phươngĩĐông.
Chọn gọng kínhòvà đo mắtĩkhá nhanh, nhưngľđến lúc cắtἳkính, ông lãoỉlại nói trongĩtiệm không cóĺthấu kính phùổhợp. Bây giờẫtrời đã tối,ốđợi ngày maiíông ra ngoàiộtrấn đi mua,ộkhoảng chừng chiềuɨlà có thểἵgiao kính.
Vân Thiểnùđặt tiền cọcḽxong, bèn hỏi:ỷ“Trừ khách sạnảtrong trấn, nơiïnày còn cófchỗ nào cóụthể dừng châníkhông?”
Ông lão:ý“Qua hai conĪđường đằng trướcjcó lữ quánjTiểu Điểu, chắcĩbên đó cònɩnhiều phòng trống.”ìÔng khựng lại,ınói tiếp: “Tốtἲhơn cô nênỉnhanh chóng tìmÍchỗ nghỉ thíchềhợp, buổi tốiỉsau khi đánhĩchuông đừng bướcặra cửa nữa.”ỹ
Vân Thiển cảmĩơn ông lão.ịLữ quán TiểuἲĐiểu là lữỉquán ven đường,ầbên cạnh phòngỉquản lý là³một dãy nhàếnóc bằng.
Làm thủ tục nhận phòng trong phòng quản lý.
Vân Thiển lấy điện thoại ra lục lọi trò chơi, tìm được trò rắn săn mồi và trò xếp hình Tetris. Âm thanh trò chơi kinh điển phát ra.
Lông tơ Vân Thiển dựng đứng, không nhìn thấy quản lý ra hiệu im lặng, mở miệng hỏi: “Cái…”
(*) Tức là muốn đánh người
Lúc Vân Thiển bước vào, quản lý đang ngồi bên trong nghe phát thanh. Cô hỏi: “Tạm thời tôi ở một tuần, trả tiền mặt, bao nhiêu tiền?”
Chìa khóa phòng số sáu đặt vào lòng bàn tay Vân Thiển. Lúc rời phòng quản lý, cô nghe thấy tiếng bình xịt vang lên bên trong, sau đó là mùi nước khử trùng nồng nặc.
Chỉ số tinh thần trên mặt đồng hồ cứu thế của Vân Thiển nhảy nhót điên cuồng. Người đàn ông sau lưng ôm chặt cô, không cho cô cử động, tay chân bịt miệng mũi vẫn chưa rời đi, không để cô phát ra bất cứ âm thanh nào.
Giọng quản lý trầm ấm: “Một đêm 150 Cabo, 7 đêm tổng cộng 1050 Cabo. Nếu như cô muốn phục vụ bữa sáng trưa tối thì mỗi ngày thêm 20 Cabo, tổng cộng 1190 Cabo.”
Tác giả có lời muốn nói:
Quản lý lữ quán lấy một ống nhỏ từ trong người ra, bên trong đựng nước thuốc màu đỏ. Anh tháo găng tay, lấy tay ủ ấm nhưng không được, bèn ngậm nước thuốc vào miệng làm ấm.
Vân Thiển lấy 1200 tiền mặt ra, quản lý nhận lấy. Lúc lòng bàn tay chạm vào tay người nọ, cô phát hiện anh ta đeo găng tay… Lữ quán này chắc rất chú trọng vệ sinh nhỉ?
Vân Thiển lấy 1200 tiền mặt ra, quản lý nhận lấy. Lúc lòng bàn tay chạm vào tay đối phương, cô phát hiện người nọ đeo găng tay… Lữ quán này chắc rất chú trọng vệ sinh nhỉ?
“Thẻ căn cước để đăng ký.” Nơi này vẫn dùng sổ đăng ký bằng giấy chứ không phải hệ thống mạng, cực kỳ truyền thống.
***
Tống Hành Chỉ: Rõ ràng là tôi tới trước QAQ
“Cơm tối sáu giờ mang tới.”
Chìa khóa phòng số sáu đặt vào lòng bàn tay Vân Thiển. Lúc rời phòng quản lý, cô nghe thấy tiếng bình xịt vang lên bên trong, sau đó là mùi nước khử trùng nồng nặc.
Vân Thiển: “?”
Phòng số sáu quét dọn rất sạch sẽ, tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi. Cô ngả xuống giường đệm mềm mại, chờ đợi ngày tháng hạnh phúc sau khi lấy được kính vào ngày mai. Chẳng những du lịch miễn phí, mà còn có thể kiếm tiền, không sướng sao?
Vân Thiển bừng tỉnh: Sao chỗ nào cũng là Tống Hành Chỉ vậy, hay là Tống Hành Chỉ theo đến đây?
Nắm đấm cứng thật(*).
Vân Thiển lấy điện thoại ra lục lọi trò chơi, tìm được trò rắn săn mồi và trò xếp hình Tetris. Âm thanh trò chơi kinh điển phát ra.
Cánh môi khép kín bị anh cạy ra, nước thuốc ấm áp chảy từ khoang miệng xuống cuống họng, thực quản, bụng, cảm giác tay chân tê liệt giảm dần, dấu hiệu thối rữa trên người cũng dần bong ra.
Vân Thiển bước lên mở cửa, nhận lấy thức ăn: “Cảm ơn.”
Dường như đầu vòi sen trong phòng tắm bị rỉ nước, cứ luôn vang lên tiếng nước tí tách. Nhiệt độ điều hòa không khí càng ngày càng thấp, Vân Thiển kéo chăn phủ lên người, bước chân trần xuống giường chỉnh nhiệt độ.
Lúc Vân Thiển bước vào, quản lý đang ngồi bên trong nghe phát thanh. Cô hỏi: “Tạm thời tôi ở một tuần, trả tiền mặt, bao nhiêu tiền?”
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa.
Cằm Vân Thiển được người ta nâng, đôi môi lành lạnh của đối phương cứ thế áp lên. Ở khoảng cách gần, cô có thể thấy rõ gương mặt đối phương. Hình dáng đôi mắt quen thuộc bên dưới gọng kính viền vàng, có điều đường nét mượt mà hơn Tống Hành Chỉ, càng toát lên vẻ sắc bén.
Quái vật kia cao hơn hai mét, bốn chi đáp dưới đất. Lúc nó đứng thẳng quan sát thì có hình người, đuôi dài giữ thăng bằng, người đầy vảy cá, gương mặt hoa cúc đột ngột phóng to, cách Vân Thiển cực gần, xúc tu ngọ nguậy, hàm răng tròn sắc nhọn!
“Bữa tối.” Giọng của quản lý.
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Thiển bước lên mở cửa, nhận lấy thức ăn: “Cảm ơn.”
Lúc nói chuyện có thể nhìn thấy hơi thở phả ra trong không khí , độ sáng đèn trong phòng vẫn luôn chỉnh cao, vách tường bên cạnh truyền đến tiếng nhầy nhụa của miếng thịt ngọ nguậy. Tiếp theo một tiếng phốc vang lên, có thứ gì đó chui từ bên đó ra.
Giọng quản lý trầm ấm: “Một đêm 150 Cabo, 7 đêm tổng cộng 1050 Cabo. Nếu như cô muốn phục vụ bữa sáng trưa tối thì mỗi ngày thêm 20 Cabo, tổng cộng 1190 Cabo.”
Lông tơ Vân Thiển dựng đứng, không nhìn thấy quản lý ra hiệu im lặng, mở miệng hỏi: “Cái…”
“Bữa tối.” Giọng của quản lý.
Vừa phát ra âm thanh, miệng mũi đã bị người ta bịt chặt, kể cả hô hấp cũng phải nín lại, bằng không sẽ bị quái vật đáng sợ trước mặt phát hiện.
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa.
Dường như đầu vòi sen trong phòng tắm bị rỉ nước, cứ luôn vang lên tiếng nước tí tách. Nhiệt độ điều hòa không khí càng ngày càng thấp, Vân Thiển kéo chăn phủ lên người, bước chân trần xuống giường chỉnh nhiệt độ.
Quái vật kia cao hơn hai mét, bốn chi đáp dưới đất. Lúc nó đứng thẳng quan sát thì có hình người, đuôi dài giữ thăng bằng, người đầy vảy cá, gương mặt hoa cúc đột ngột phóng to, cách Vân Thiển cực gần, xúc tu ngọ nguậy, hàm răng tròn sắc nhọn!
Quái vật phả ra khí hôi khiến người khác tưởng mình nằm trong đống phân lỏng, mặc dù bịt mũi miệng nhưng vẫn có thể ngửi thấy.
Chỉ số tinh thần trên mặt đồng hồ cứu thế của Vân Thiển nhảy nhót điên cuồng. Người đàn ông sau lưng ôm chặt cô, không cho cô cử động, tay chân bịt miệng mũi vẫn chưa rời đi, không để cô phát ra bất cứ âm thanh nào.
Quái vật phả ra khí hôi khiến người khác tưởng mình nằm trong đống phân lỏng, mặc dù bịt mũi miệng nhưng vẫn có thể ngửi thấy.
Lúc nói chuyện có thể nhìn thấy hơi thở phả ra trong không khí , độ sáng đèn trong phòng vẫn luôn chỉnh cao, vách tường bên cạnh truyền đến tiếng nhầy nhụa của miếng thịt ngọ nguậy. Tiếp theo một tiếng phốc vang lên, có thứ gì đó chui từ bên đó ra.
Quái vật thăm dò bên trong phòng một lúc, không tìm thấy thứ nó muốn, bèn lui trở về sau bức tường.
Sau tiếng động miếng thịt ngọ nguậy, cuối cùng quản lý lữ quán cũng buông Vân Thiển ra.
Vân Thiển để ý da mình nhanh chóng sạm đen thối rữa, tay chân có cảm giác tê liệt thấy rõ, chỉ số sinh mạng trên đồng hồ nhắc nhở tốc độ giảm xuống 10 chỉ số mỗi giây.
Vân Thiển để ý da mình nhanh chóng sạm đen thối rữa, tay chân có cảm giác tê liệt thấy rõ, chỉ số sinh mạng trên đồng hồ nhắc nhở tốc độ giảm xuống 10 chỉ số mỗi giây.
“Nếu có người chết trong lữ quán, việc buôn bán của tôi sẽ giảm sút, tôi không thích cảm giác không có thu nhập.”
Quản lý lữ quán lấy một ống nhỏ từ trong người ra, bên trong đựng nước thuốc màu đỏ. Anh tháo găng tay, lấy tay ủ ấm nhưng không được, bèn ngậm nước thuốc vào miệng làm ấm.
“Thẻ căn cước để đăng ký.” Nơi này vẫn dùng sổ đăng ký bằng giấy chứ không phải hệ thống mạng, cực kỳ truyền thống.
Người nọ buông bàn tay bóp cằm Vân Thiển. Lúc lùi người về sau, anh nghe thấy Vân Thiển nghi hoặc hỏi: “Tống Hành Chỉ?”
Cằm Vân Thiển được người ta nâng, đôi môi lành lạnh của anh cứ thế áp lên. Ở khoảng cách gần, cô có thể thấy rõ gương mặt anh. Hình dáng đôi mắt quen thuộc bên dưới gọng kính viền vàng, có điều đường nét mượt mà hơn Tống Hành Chỉ, càng toát lên vẻ sắc bén.
Vân Thiển bừng tỉnh: Sao chỗ nào cũng là Tống Hành Chỉ vậy, hay là Tống Hành Chỉ theo đến đây?
Cánh môi khép kín bị anh cạy ra, nước thuốc ấm áp chảy từ khoang miệng xuống cuống họng, thực quản, bụng, cảm giác tay chân tê liệt giảm dần, dấu hiệu thối rữa trên người cũng dần bong ra.
Làm thủ tục nhận phòng trong phòng quản lý.
Sau tiếng động miếng thịt ngọ nguậy, cuối cùng quản lý lữ quán cũng buông Vân Thiển ra.
Người nọ buông bàn tay bóp cằm Vân Thiển. Lúc lùi người về sau, anh nghe thấy Vân Thiển nghi hoặc hỏi: “Tống Hành Chỉ?”
“Cơm tối sáu giờ mang tới.”
“Tống Hành Chỉ là ai? Tôi tên là Văn Nhân Du, chắc cô nhận nhầm rồi.” Văn Nhân Du giơ tay lên chà sạch môi: “Nếu không phải lúc người bóng xuất hiện cô phát ra âm thanh thì đã không rơi vào tình huống bị nhiễm khi tiếp cận, lỗi chủ yếu là do cô.”
Quái vật thăm dò bên trong phòng một lúc, không tìm thấy thứ nó muốn, bèn lui trở về sau bức tường.
“Hơn nữa, loại chuyện hôn môi này rất bẩn. Vừa nghĩ tới cổ họng cô đều là vi trùng gây bệnh, mỗi tế bào trong cơ thể tôi đều khó chịu. Nếu không phải vì cứu cô, tôi chẳng phải hi sinh lớn như vậy. Cô phải đền bù phí tổn thất tinh thần cho tôi, tính cô 5000 Cabo, muốn trả tiền mặt hay sao?”
Vân Thiển: “?”
Cứng thật.
Nắm đấm cứng thật(*).
“Nếu có người chết trong lữ quán, việc buôn bán của tôi sẽ giảm sút, tôi không thích cảm giác không có thu nhập.”
Người nọ buông bàn tay bóp cằm Vân Thiển. Lúc lùi người về sau, anh nghe thấy Vân Thiển nghi hoặc hỏi: “Tống Hành Chỉ?”Tác giả có lời muốn nói:(*) Tức là muốn đánh người
***
Cứng thật.Tác giả có lời muốn nói:
(*) Tức là muốn đánh người
Tống Hành Chỉ: Rõ ràng là tôi tới trước QAQ
Haha! Vậy ra mỗi thế giới người chơi đều có 1 người bản xứ giống Tống Hành Chỉ. Vậy chẳng lẽ là phân thân của thần nhỉ?
tới trước mà hông sơ được miếng nào hết trơn =)))) poor THC
Tự nhiên đọc tới chỗ chết là chuyện vui vẻ trong đầu tự nhảy số truyện “Hạnh phúc của một tang gia” ?
Chị lag hả, chị cầu nguyện với thần chuyện khác cơ mà.
Anh nhớ nhe, sau này anh đừng có hôn à~
Gòi xong luôn thương thay cho em THC nụ hôn đầu của chị tui đã thuộc về phân thân khác của Giới rùi ?
Ông Giới ổng rải bản thể như rải cánh hoa vậy trời
Văn Nhân Du nhớ nha, sau đừng có đè con người ta ra hôn đấy nhá, chương trước vừa thấy vả mặt rồi đấy =)))))
Tới trước mà không chiếm được miếng tiện nghi nào hết á anh Chỉ ơi :>
Anh Du mắc bệnh sạch sẽ hả ? Dục vọng sạch sẽ ? ? Không biết sao chứ chắc chắn là anh bị vả mặt rồi nha ?
Thật hóng khi các bản thể gộp lại ko biết tính cách giới sẽ thế nào đây ??