Chương 34
Thế giới ngược
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Quái vật ăn ngon lành, Vân Thiển ngủ ngon lành, người chơi nhìn mà đau trứng. Yếu tố tận thế biết người chơi đích tồn tại không quan trọng.
Bọn họ từng gặp người chơi không sợ quái vật, nhưng rất hiếm người thấy quái vật rồi vẫn có thể không hề giả bộ mà ngủ ngay tại chỗ.
Quái vật kia ăn xong quái vật khác và thi thể Kenny liền phả ra hơi thở hun chết người, vết máu dưới mặt đất biến mất không còn lại gì. May mà mỗi lần hồi sinh sau, huấn luyện lúc sau đối thân thể.
Quái vật chậm chạp bước về phía phòng giam lúc tới, cũng chính là chỗ Vân Thiển và Bùi Hướng Nhu đang đứng. Này không giống là thượng cái thế giới tận thế.
Nơi bốn móng sắc giẫm lên đều biến thành vách tường thịt màu đỏ thẫm. Bên ngoài tương đối mà nói nguy hiểm hơn.
Không khéo chỗ Vân Thiển nằm là lộ tuyến lúc nó tới.
Tất cả người xem nhìn quái vật giẫm một cước lên mặt Vân Thiển. Bọn họ lo lắng sau khi Vân Thiển phát ra tiếng động sẽ xuất hiện cảnh tượng tàn khốc. Một tiếng vẽ phá không khí đích nổ tung tiếng vang.
Khung cảnh kế tiếp quả thật có hơi tàn khốc. Vân Thiển ôm chân quái vật cắn một phát, không biết răng cỏ cô thế nào, vậy mà lại nhẹ nhàng gặm đứt một ngón chân của quái vật. Đột nhiên, những thứ kia đá quý đích va chạm biến đắc cực vang.
Hiển nhiên quái vật nghệch ra. Nó không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, vì vậy không phát hiện ra Vân Thiển. Nó chỉ cảm giác được hình như cơ thể thiếu thiếu gì đó. Thanh niên hơi nhếch môi, con ngươi đáy lóe lên trứ ngân.
Chắc không phải là thứ quan trọng, người chơi dõi theo quái vật bò vào miệng hang. Vách tường thịt và vết máu tung tóe dưới đất biến mất hoàn toàn, chỉ còn song sắt bị bẻ gãy nói cho bọn họ biết quái vật từng tới. Đầu ngón tay mới chạm vào đến một xóa lạnh như băng.
Miệng Vân Thiển đang ngậm nửa cái móng vuốt. Sau khi vách thịt biến mất, móng vuốt này biến thành một bãi chất nhầy trong suốt dính lên mặt cô. Trung niên nam nhân cười như không cười địa nhìn về phía.
Người chơi: “…” Tường cao trong lập trứ tảng đá lớn, tỏa ra trứ óng ánh ánh sáng.
Bùi Hướng Nhu sửng sốt, cô phát hiện làn da gương mặt Vân Thiển trở nên trắng nõn trơn mềm trông thấy. Không biết tại sao, cô nghĩ đến ngành thẩm mỹ phát triển dị thường ở thế giới hiện tại, cùng với tờ văn bản mà Bùi Chí Vũ đã thấy —— Cái gọi là kiểm tra, tựu là tiếp cận đại cái đầu đích lam sắc.
Thị trấn này là nơiẽcung cấp nguyênÍliệu cho côngḻty dược cỡḹlớn nào đó.
Nhưngỉđó là mộtởphần của cơ(thể quái vật,įhơn nữa trôngĮnó khá khóỳđối phó.
Bùi HướngĮNhu lướt nhanhộqua số liệu¸trên mặt đồngIhồ cứu thế,ểsố mạng bọníhọ đã sửũdụng là năm.ĬQuái vật chỉɩphà hơi vàoẻmà bọn họặđã chết lênỉchết xuống, ngườiİthế giới nàyỡchẳng phải dịɨnhân, nhìn làḹbiết không cóĭnăng lực đốiĬkháng quái vật…
Nhân]tố tận thếïthế giới nàyĪlà đám quáiÍvật đó sao?
BọnЇBùi Chí Vũỵđã ra khỏi]phòng giam, chỉỏcó một cánh‹cửa có thểἷrời khỏi đây,ễchìa khóa đangộtreo cạnh cửa.
“Trựcựtiếp ra ngoàiĨluôn sao? Khôngâthấy người cảnhḽsát ban nãy,ễcó khi nàoềbọn họ đổẫlỗi lên đầuЇchúng ta không?”{
“Chắc không đếnἷmức đấy, nhiềuãngười chúng taìđã nhìn thấyĩquái vật, hơnònữa song sắtđkia là chứngἳcứ, người bìnhḽthường làm gìủcó sức bẻỉgãy chúng.”
Nhưngḹchưa chờ bọnầhọ quyết định,ìcửa đã bậtỉmở. Thì raĩbây giờ đãjlà sáng sớm,Īcảnh sát bànỗgiao đến đổiỉca với Kenny.
Ngườiἰtới là một‹cảnh sát daằđen, anh taốvừa mở cửaảđã nhìn thấy°đám người BùiàChí Vũ vâyătrước cửa, hiểnơnhiên là đangũđịnh lấy chìaèkhóa bên cạnh.
Anh[ta lập tứcẵgiơ súng lên:ẽ“Không được nhúc)nhích, đặt tay:ra sau gáy,‹ngoan ngoãn mộtjchút!” Nhìn thấyɩhình dạng đángísợ của songạsắt, cộng thêmĩkhông thấy bóng)dáng Kenny, anhìta la lên:ἱ“Kenny đâu? Cácĭngười đã làmïgì Kenny?!”
Bùi{Chí Vũ: “Đâyằlà một hiểuļlầm.”
…
Vân Thiểnẩbị tạt nướcằtỉnh, cô đangḻở trong phòngỉthẩm vấn. Thấyỉcô tỉnh lại,ἷmột luồng ánhằsáng mạnh chiếuíthẳng vào mặtḷcô, chói đếnḻmức không mởịnổi mắt.
Mắt VânờThiển chớp chớpìliên tục, cuốiốcùng mới thíchỵứng được ánhẫsáng. Cô mờửmịt, không biếtạvì sao bịữhắt nước, lànĮda truyền đếnòcảm giác vôấcùng láng mịn.
“Kennyĩmất tích trongựphòng giam, lúcỹđó chỉ cóýbảy người cácĩngười trong đó,ícamera đồn cảnhísát cho thấyửKenny vào phòngigiam vẫn chưaịquay ra. Anhỹấy đã mấtătích trong đó!ýNếu các ngườiĬkhông muốn nếmĮmùi phòng thẩmịvấn thì tốtỹnhất mau khai,ra, các ngườiἰđã mang Kenny°đi đâu?”
VânỉThiển không thấyụrõ người hỏi,ẹtay cô đeoïcòng tay, trừằánh sáng trướcĺmắt, những nơi:khác đều mờḷtối. Cô đãïhiểu được phầnỡnào hoàn cảnhôcủa mình.
Vân Thiểnồmở to cặpỉmắt ngỡ ngàng:ɨ“…Tôi an toànïrồi sao?” Côậnhìn xung quanh,óco rụt người:ɪ“Nơi này khôngĩcó quái vật¹chứ?”
Vân Thiển]giơ tay bưngótrán, diễn xuất(thần sầu, lúcÎthì hét lên,ếlúc thì túm‹tóc muốn trốn:f“Quái vật đangịăn thịt người,³phải coi chừngịquái vật!”
“Quáiòvật gì?” Làïhai người traìhỏi, bọn họịliếc mắt nhìnἱnhau. Đây làéngười thẩm vấnạcuối cùng, bọnộhọ đều nóiÏcó quái vậtừxuất hiện trong(phòng giam, ngườiỹnày càng tỏễra hoảng sợ)quái vật hơn.
Hìnhụnhư bọn họìkhông nói láo.
Nhưngềquái vật… saoỉcó thể chứ?ựĐây đâu phảióđang đóng phim!
VâníThiển giống nhưịngười điên, khôngẫhỏi được chuyệnổgì. Lúc bọnjhọ định hỏiἳthêm vài câu,ômáy bộ đàmỹvang lên, Phó²cảnh sát trưởngơbảo bọn họ]dẫn người ra,)Vân Thiển đượcứngười ta bảoỵlãnh, không thể(tiến hành traɪhỏi.
Người bảo lãnhỗVân Thiển làĩVăn Nhân Du.ữSau khi anhữbảo đảm vớiîPhó cảnh sátừtrưởng rằng VânïThiển chắc chắnơkhông biết bấtḽcứ chuyện gì,ỉtrả số tiềnđbão lãnh lớnìmới tạm thờiímang được VânÍThiển ra khỏiỉphòng giam.
Vân Thiểnịđược cảnh sátἰdẫn ra, tháoỵcòng tay trướcómặt Văn Nhân]Du.
Văn Nhân Duἵôm Vân ThiểnÎcó thể gọiɪlà đầu bùắtóc rối vàoỵlòng, hỏi: “Cô{vẫn ổn chứ?”j
Anh nghe nói:người trong phòngɩgiam gặp quáiľvật, thấy VâníThiển vẫn cònἴsống, anh liền{thở phào… Khôngịphải do anhậlo lắng, chẳng¸qua tiền ngườiơnày mua tivi,ỷdù che nắngἵvà ghế nằmácòn chưa trả.
Vân)Thiển rất ngạcùnhiên vì VănọNhân Du đếnạbảo lãnh mình,Ĭcô thuận thếịngả vào lòngɨanh, hai tayẵvòng qua thắtÏlưng, âm thầm¹trượt xuống dưới,âđồng thời nhỏỉgiọng thút thít:ị“Tôi nhìn thấyïquái vật, anhἴcảnh sát bịởquái vật bắtỉrồi, những ngườiệkhác đều nhìnỡthấy quái vật…”ỉ
Văn Nhân Duịkhông ngờ VânầThiển lại khócἱtrong lòng mình,ếtiếng khóc giốngḻnhư cún conàmới sinh, ngheèmà khiến lòngũngười thổn thức.ịAnh dỗ dành‹vỗ lưng trấnỉan cô… Chợtìcơ thể cứngồngắc.
Tay Vân Thiển…
TayἰVân Thiển đang¸sờ mông anh!
Cònắnhéo một cái!
VănἶNhân Du đẩyἰVân Thiển ra.ậTrên mặt ngườiựnày nào cóẵnước mắt, bộἵdạng cười tủmÎtỉm chẳng hềâgiống bị quáiâvật hù dọa,:sắc mặt anhịkhó coi.
Vân Thiển]đeo mắt kính,ợhơi nghiêm chỉnhìmột chút, hỏi:ɩ“Tôi có thể¸trả tiền bảoãlãnh bạn tôiákhông?”
Văn NhânỉDu: “Bọn họũlà bạn cô?ịSao lúc côḹđánh anh ta²chẳng nhìn raônhỉ… Tôi chỉ,có thế bảoìlãnh một mìnhἶcô, những ngườiíkhác phải đợiẽkết quả điềuÎtra mới thảởra được. Nếuữbọn họ cóưliên quan đếnòsự mất tíchЇcủa Kenny…”
VânɪThiển: “Không có,úcảnh sát kiaἰbị người…” Găngjtay chặn đứngẳlời mà côĮđịnh nói.
Văn NhânáDu từng cảnhjcáo Vân Thiển,ẻthị trấn sẽẳkhông để ngườiẳngoài biết bíấmật ở đây.ơNếu bị người°ta phát hiện¸anh bao cheḷVân Thiển, anhἷsẽ rơi vàoıkết cục bióthảm.
Anh thích trêuữđùa Vân Thiển,ἳsẽ không giữáý mà choịcô biết mộtivài chuyện côìmuốn, thế nhưngἱtiền đề làἷsẽ không uyīhiếp đến sựịan toàn củaịbản thân.
Văn NhânòDu nheo mắtịlộ vẻ uyưhiếp, tay nhíchἴxuống dưới đặtốlên cổ VânĩThiển, áp sátỹbên tai cô:¹“Cô muốn nóiợtên của chúngЇcho cảnh sátísao, vậy chắcồchắn bọn họụsẽ điều traìlên người tôi.ĩTôi rất thíchẻcảm giác côɩmang lại, choïnên mới nuôngỳchiều cô. Tôi:hi vọng côồcó thể làmỉmột thú cưng°ngoan ngoãn, nhưẳvậy tôi cònễcó thể bảoỉvệ tính mạng}cho cô…”
Tayẩanh siết chặtẻrồi lại buôngìra: “Cô biếtểnhững chuyện nàyîsẽ không thểɪnào rời khỏiữthị trấn, imựlặng giữ bíímật ở bênếcạnh tôi sốngềsung sướng khôngớphải tốt hơnùsao?”
Vân Thiểnỉnhướng mày. VănЇNhân Du nóiĩtrở mặt làòtrở mặt, quảἴnhiên trên đờiáchỉ có cúnừcon đơn thuần)là bảo vậtỗtrần gian, nhữngởthứ khác đềuỉlà lão chóígià.
Muốn bóp chếtỏcô, còn muốnỉcô làm thúýcưng?
Vân Thiển giữỉchặt cổ tayfVăn Nhân DuЇđặt trên cổĺcô: “Tôi cứềtưởng chúng taơcó thể cùngèvui vẻ mộtìlần.”
Vân Thiểnḽdùng sức bóp(cổ tay VănủNhân Du, VănôNhân Du tựứđộng buông tay,(nhìn cô lấyôlàm lạ.
Kế tiếp,ịVân Thiển níuởlấy cà vạt[trước ngực anh,ẽdùng sức kéoỉxuống, khiến anhẳphải tách haiáchân để đứngếvững.
Vân Thiển lậpἵtức tung tuyệtἶchiêu Phật SơnâVô Ảnh đoạnầtử tuyệt tônìCước(*). Văn NhânÎDu chưa từngỉthất thố hétĺtoáng lên nhưļvậy, anh kẹpọchặt hai chân,ïngay cả mắtįkính tơ vàngècũng trượt xuốngẻgiữa sống mũi!
(*)ἷPhật Sơn VôìẢnh Cước: VôỉẢnh Cước làıtuyệt chiêu củaầHoàng Phi Hồng,IPhật Sơn làẩquê ông.
Cảnh sátïnghe tiếng hétílập tức chạyộtới, một ngườiìlo lắng đỡ:Văn Nhân Du,}một người khácécòng Vân Thiểnẹlại, tống vào]phòng giam lầnặnữa.
Văn Nhân Duâđổ mồ hôiÍđầy đầu, đauũđớn ngước mắt,ớvừa vặn nhìnịthấy Vân Thiển]đưa lưng vềïphía anh, dựngỳthẳng ngón giữa.
VănīNhân Du: “…”ľCô gái nàyĩhung dữ quá.
VâníThiển quay trởólại nhà giam.ấĐám người Bùi¸Hướng Nhu lạiợrất bình tĩnh,ḽhoàn toàn không°hoảng loạng. Dùưsao điện thoạiỉđều nằm trongụbalo không gian,ìhọ vẫn cóỡthể liên lạcỹvới bên ngoài,ởcho dù khôngỳcó cách nàoáđích thân điềuἳtra thì làmɨngười chỉ huyïsuối nước cũng:không tệ.
Bọn họạnghe cảnh sátãnói Vân Thiểnỡđược người bảnἰxứ quyền caoáchức trọng nào¸đó bảo lãnh,)không ngờ côđlại quay trởứvề.
Bùi Hướng Nhu[tò mò, nhiềuửchuyện hỏi mộtícâu.
Ánh mắt VânɨThiển ai oán:ờ“Đàn ông đẹpĩtrai đều làãtai họa, rõĩràng đôi bênἴđều ham muốnẻcơ thể củaổnhau, ngủ mộtĮgiấc là xong,ởthế mà cứḽmuốn mở đầuícốt chuyện ngượcíluyến tình thâm,ḹvậy thì chỉ,đành phái bópỹnát từ trongĺtrứng nước… Tôiļxinh đẹp nhườngÏnày, sao cóẵthể treo cổ(trên một thânícây. Rừng rậmɪrộng lớn baoîla, tôi còn²chưa chơi đãổnữa.”
Bùi HướngửNhu nghe cáiẹquần què gì[vậy, chẳng hiểuỉgì cả.
Bùi ChíơVũ: “Cô và¸tôi là ngườiỉchung chí hướngĩđấy!” Anh tánḷđồng lý lẽἰcủa Vân Thiển:Ī“Thần Nông nếmịtrăm loại cỏ(*),ỉtôi cũng muốnịngủ với người³đẹp khắp thiênỉhạ!”
(*) Theoìtruyền thuyết, ThầnêNông sống cáchἴđây khoảng 5.000ắnăm, là ngườiẳdạy dân làmïruộng, chế raįcày bừa, cũngỏnhư phát triểnủđiều chế thuốcítrị bệnh bằngỉcách nếm thửècác loại cỏệcây. Vì vậyớtrong dân gianἱcó câu “ThầnÍNông nếm trămḻloại cỏ, dạyịngười chữa bệnhịvà làm nông”
Một người chơi đột nhiên lên tiếng: “Vân Thiển, tôi đã muốn hỏi cô một câu lâu rồi. Tại sao cô vẫn luôn vờ như không quen tôi, lúc vừa mới tới thị trấn, không phải hai chúng ta từng nói chuyện sao?”
Vân Thiển: “Sợ gì chứ, dù sao cũng chẳng chết được.” Cô khom người chui vào.
Charles đút một tay vào túi quần, bước tới gần Văn Nhân Du: “Ba tôi không cho là thế, ông ta luôn nói cậu là người có công lớn nhất dẫn dắt thị trấn chúng ta trở nên trù phú. Tôi có được cuộc sống sung sướng chơi bời lêu lổng hiện giờ đều nhờ vào cậu… Cũng may chúng tôi đã hoàn toàn hiểu rõ được thế giới ngược…”
Nghe giọng nói của người kia, cô chợt nhận ra đây là người chơi mosaic từng nói chuyện với cô lúc trước.
Đối với cô gái vừa thanh tú vừa đẹp trai, người chơi nam cùng phòng giam với cô rơi vào trầm mặc tập thể. Hình như không những bọn họ từng nói bậy, mà còn so chim to chim nhỏ lúc đi tiểu trước mặt Kim Thiên Thiên.
Vân Thiển: “…”
Một người chơi đột nhiên lên tiếng: “Vân Thiển, tôi đã muốn hỏi cô một câu lâu rồi. Tại sao cô vẫn luôn vờ như không quen tôi, lúc vừa mới tới thị trấn, không phải hai chúng ta từng nói chuyện sao?”
Văn Nhân Du bị ném vào thế giới ngược.
Người chơi mosaic tên là Kim Thiên Thiên. Anh ta… chắc nên gọi là cô ấy, cô ấy là một cô gái có gương mặt, giọng nói, vóc dáng đều cực kỳ trung tính, bị nhầm là đàn ông mà tống vào phòng giam đối diện. Cô ấy vẫn luôn trong trạng thái tự kỷ, chưa bao giờ mở miệng nói chuyện, vì vậy Vân Thiển mới không phát hiện cô cũng ở đây.
Vẻ mặt Văn Nhân Du vô cảm lắng nghe tiếng cười nhạo của Charles, anh mang hoa đỏ và chất nhầy trộn với một hỗn hợp khác. Máy móc hoạt động, chất lỏng màu hồng nhạt rót đầy mấy chục bình thuốc.
Vân Thiển đột ngột mở miệng: “Mọi người xuống đây đi.”
Vân Thiển “Ồ” lên: “Biết vậy lúc nãy tôi nên theo ra ngoài mới đúng.”
Đối với cô gái vừa thanh tú vừa đẹp trai, người chơi nam cùng phòng giam với cô rơi vào trầm mặc tập thể. Hình như không những bọn họ từng nói bậy, mà còn so chim to chim nhỏ lúc đi tiểu trước mặt Kim Thiên Thiên.
Anh đưa lưng về phía Charles nên không thấy được đôi mắt đối phương hơi nheo lại, nhuốm đầy vẻ nguy hiểm.
Lúc đó, Kim Thiên Thiên bày ra nụ cười khó nói thành lời, bọn họ tưởng Kim Thiên Thiên chim to khinh thường bọn họ…
Tiếng vọng từ phương xa truyền tới lấp đầy toàn bộ thế giới ngược. Văn Nhân Du nghe thấy tiếng phốc vang dội bên cạnh, mười mấy người bóng trồi lên từ giữa chất nhầy, nhắm chính xác mục tiêu vào người ngoại lai gần nhất.
Số người tự kỷ tăng vọt.
Bùi Chí Vũ trợn mắt: “Đây là tin tức công bố trước khi cô được bão lãnh… Nếu phán quyết thật sẽ rất phiền phức, tôi tìm hiểu tin tức trước đây, thị trấn này sẽ tự tiến hành tử hình bằng súng, bọn họ không thể giết chết chúng ta.”
Trước mắt Văn Nhân Du tối sầm, anh mơ màng cảm giác được mình bị người ta di chuyển, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức. Không biết là bao lâu, anh bị cái lạnh thấu xương đánh thức.
Bùi Chí Vũ nhận được tin người chơi bên ngoài gửi, sắc mặt anh ta chợt biến.
Anh uống một bình, cuối cùng hai chân không còn kẹp chặt nữa.
“Mẹ kiếp, đây là cái đồn cảnh sát gì vậy?” Anh mắng: “Phó cảnh sát trưởng tuyên bố với bên ngoài đã bắt được hung thủ vụ án mất tích ở thị trấn. Cách thức gây án vụ cảnh sát mất tích mới đây giống hệt với vụ phát hiện trước đó. Thủ phạm đã bị bắt vào đồn cảnh sát, sẽ nhanh chóng tiến hành phán quyết —— Hung thủ ông ta nói là bảy người chúng ta.”
Tiếng vọng vô tận vang dội trong không gian cực kỳ yên tĩnh, đánh thức từng con quái vật đang ngủ say, xông thẳng về phía bọn họ đang đứng!
Vân Thiển “Ồ” lên: “Biết vậy lúc nãy tôi nên theo ra ngoài mới đúng.”
Charles lau nước mắt trên khóe mắt: “Cậu bị đá vỡ trứng thật à?”
Bỗng cô xoay đầu nhìn ra sau lưng, ở đó có vật gì thế?
Đêm ở thị trấn vô cùng yên ắng, sau khi lệnh cấm đi lại ban đêm thực thi lại càng yên ắng hơn. Mỗi khi đêm về, dân trong trấn chỉ biết ở trong ngôi nhà đủ loại hoa đỏ của mình, khóa cửa trước, phun thuốc chống côn trùng mà thị trấn phát cho.
Bùi Hướng Nhu: “Nếu họ xử phạt chúng ta, phát hiện chúng ta không chết, bọn họ chỉ càng tin chắc chúng ta là tội phạm.”
Vân Thiển: “…”
Bùi Chí Vũ trợn mắt: “Đây là tin tức công bố trước khi cô được bão lãnh… Nếu phán quyết thật sẽ rất phiền phức, tôi tìm hiểu tin tức trước đây, thị trấn này sẽ tự tiến hành tử hình bằng súng, bọn họ không thể giết chết chúng ta.”
Lúc đó, Kim Thiên Thiên bày ra nụ cười khó nói thành lời, bọn họ tưởng Kim Thiên Thiên chim to khinh thường bọn họ…
Kim Thiên Thiên nói: “Chúng ta bị mang ra làm kẻ chịu tội thay à? Rõ ràng cảnh sát thẩm vấn cũng cảm thấy chúng ta không thể nào khiến Kenny mất tích. Cho dù giết chết anh ta, chúng ta cũng không hề có công cụ phanh thây, làm sao có thể không để lại vết tích, dùng đít để nghĩ cũng biết đây chắc chắn không phải chuyện chúng ta làm…”
Song sắt chưa được sửa, thật ra bọn họ có thể tự do chui qua chui lại phòng giam.
Số người tự kỷ tăng vọt.
Bùi Hướng Nhu: “Nếu họ xử phạt chúng ta, phát hiện chúng ta không chết, bọn họ chỉ càng tin chắc chúng ta là tội phạm.”
Người chơi mosaic tên là Kim Thiên Thiên. Anh ta… chắc nên gọi là cô ấy, cô ấy là một cô gái có gương mặt, giọng nói, vóc dáng đều cực kỳ trung tính, bị nhầm là đàn ông mà tống vào phòng giam đối diện. Cô ấy vẫn luôn trong trạng thái tự kỷ, chưa bao giờ mở miệng nói chuyện, vì vậy Vân Thiển mới không phát hiện cô cũng ở đây.
“Kích —— thích —— ”
Vân Thiển đột ngột mở miệng: “Mọi người xuống đây đi.”
Văn Nhân Du nói: “Chẳng qua vì tôi phát hiện những thứ kia trước mà thôi, trừ lần đó ra, tôi cũng chẳng đóng góp gì nhiều.”
Nhóm người nhìn thấy Vân Thiển dán người trên đất, cánh tay chìm xuống dưới. Đó là bề mặt giống như tường thịt lúc quái vật xuất hiện, có điều chính giữa có dịch nhầy nối liền, tựa như một cánh cửa.
Bọn họ đang ở một nơi khác giống hệt nhà giam, nhưng nơi này lạnh lẽo ẩm ướt, mọi thứ đều mang tông màu lạnh, không hề có bất cứ ánh sáng nào. Trong không trung trôi nổi tro bụi màu trắng, nhiệt độ không khí thấp đến nỗi có thể nhìn thấy hơi thở phả ra.
Nghe giọng nói của đối phương, cô chợt nhận ra đây là người chơi mosaic từng nói chuyện với cô lúc trước.
Vân Thiển bước vào hơn nửa người.
Anh ta giẫm nát bình thuốc trong tay Văn Nhân Du, ánh mắt rét lạnh: “Không cần mày nữa.”
Bùi Hướng Nhu dè chừng nói: “Hành động cẩn thận.”
Vân Thiển bước vào hơn nửa người.
Vân Thiển: “Sợ gì chứ, dù sao cũng chẳng chết được.” Cô khom người chui vào.
Đợi Bùi Chí Vũ bước vào cuối cùng, miệng hang từ từ đóng lại.
Chừng một phút sau, cô thò đầu ra khỏi miệng hang: “Mọi người từng xem phim kinh dị Ngọn đồi câm lặng chưa? Chỗ tôi đang đứng rất giống thế giới trong Ngọn đồi câm lặng.”
Cơ thể ấm áp trở lại, anh đứng dậy. Đa phần người bóng trong thế giới ngược đều ngủ say, chỉ cần anh cẩn thận tìm đến miệng tiếp xúc giữa thế giới hiện thực và thế giới ngược là có thể rời khỏi đây.
Văn Nhân Du cảm giác bất thường nhưng đã không còn kịp, dao bấm trong tay Charles đâm vào bụng anh, xoáy một cái, rút ra.
Bùi Hướng Nhu thoáng do dự rồi cũng đuổi theo, những người chơi khác lần lượt chui vào miệng hang.
Đợi Bùi Chí Vũ bước vào cuối cùng, miệng hang từ từ đóng lại.
“Mẹ kiếp, đây là cái đồn cảnh sát gì vậy?” Anh mắng: “Phó cảnh sát trưởng tuyên bố với bên ngoài đã bắt được hung thủ vụ án mất tích ở thị trấn. Cách thức gây án vụ cảnh sát mất tích mới đây giống hệt với vụ phát hiện trước đó. Thủ phạm đã bị bắt vào đồn cảnh sát, sẽ nhanh chóng tiến hành phán quyết —— Hung thủ ông ta nói là bảy người chúng ta.”
Bọn họ đang ở một nơi khác giống hệt nhà giam, nhưng nơi này lạnh lẽo ẩm ướt, mọi thứ đều mang tông màu lạnh, không hề có bất cứ ánh sáng nào. Trong không trung trôi nổi tro bụi màu trắng, nhiệt độ không khí thấp đến nỗi có thể nhìn thấy hơi thở phả ra.
Nhóm người nhìn thấy Vân Thiển dán người trên đất, cánh tay chìm xuống dưới. Đó là bề mặt giống như tường thịt lúc quái vật xuất hiện, có điều chính giữa có dịch nhầy nối liền, tựa như một cánh cửa.
Vân Thiển nhìn quanh bốn phía, vừa sợ vừa hiếu kỳ, có khả năng là người đầu tiên đâm đầu vào chỗ chết.
Charles đáp: “Hôm nay, ba tôi lại dạy dỗ tôi. Ông ta nói đã đành, không ngờ tên William kia cũng nói giống hệt ông ta… Không giống cậu, bọn họ cứ luôn miệng khen không dứt.”
Bùi Hướng Nhu thoáng do dự rồi cũng đuổi theo, những người chơi khác lần lượt chui vào miệng hang.
Cách bài trí mọi thứ nơi này đều giống hệt ngục giam ban nãy của họ, tựa như một thế giới khác trong gương, có điều khắp nơi đều là vách tường thịt và xương người kỳ lạ.
Vân Thiển nhỏ giọng nói thầm: “Kích thích.”
Bùi Chí Vũ nhận được tin người chơi bên ngoài gửi, sắc mặt anh ta chợt biến.
“Kích —— thích —— ”
Kim Thiên Thiên nói: “Chúng ta bị mang ra làm kẻ chịu tội thay à? Rõ ràng cảnh sát thẩm vấn cũng cảm thấy chúng ta không thể nào khiến Kenny mất tích. Cho dù giết chết anh ta, chúng ta cũng không hề có công cụ phanh thây, làm sao có thể không để lại vết tích, dùng đít để nghĩ cũng biết đây chắc chắn không phải chuyện chúng ta làm…”
“Kích ———— thích ———— ”
Tiếng vọng vô tận vang dội trong không gian cực kỳ yên tĩnh, đánh thức từng con quái vật đang ngủ say, xông thẳng về phía bọn họ đang đứng!
…
Đêm ở thị trấn vô cùng yên ắng, sau khi lệnh cấm đi lại ban đêm thực thi lại càng yên ắng hơn. Mỗi khi đêm về, dân trong trấn chỉ biết ở trong ngôi nhà đủ loại hoa đỏ của mình, khóa cửa trước, phun thuốc chống côn trùng mà thị trấn phát cho.
Cách bài trí mọi thứ nơi này đều giống hệt ngục giam ban nãy của họ, tựa như một thế giới khác trong gương, có điều khắp nơi đều là vách tường thịt và xương người kỳ lạ.
Vẻ mặt Văn Nhân Du vô cảm lắng nghe tiếng cười nhạo của Charles, anh mang hoa đỏ và chất nhầy trộn với một hỗn hợp khác. Máy móc hoạt động, chất lỏng màu hồng nhạt rót đầy mấy chục bình thuốc.
Anh uống một bình, cuối cùng hai chân không còn kẹp chặt nữa.
Charles lau nước mắt trên khóe mắt: “Cậu bị đá vỡ trứng thật à?”
Vân Thiển nhỏ giọng nói thầm: “Kích thích.”
Văn Nhân Du: “Nếu là thật, tôi đã không chịu nổi tới lúc uống thuốc, rồi lại còn nói chuyện với cậu… Cậu tới đây làm gì?”
“Kích ———— thích ———— ”
Anh đưa lưng về phía Charles nên không thấy được đôi mắt đối phương hơi nheo lại, nhuốm đầy vẻ nguy hiểm.
Charles đáp: “Hôm nay, ba tôi lại dạy dỗ tôi. Ông ta nói đã đành, không ngờ tên William kia cũng nói giống hệt ông ta… Không giống cậu, bọn họ cứ luôn miệng khen không dứt.”
Văn Nhân Du nói: “Chẳng qua vì tôi phát hiện những thứ kia trước mà thôi, trừ lần đó ra, tôi cũng chẳng đóng góp gì nhiều.”
Charles đút một tay vào túi quần, bước tới gần Văn Nhân Du: “Ba tôi không cho là thế, ông ta luôn nói cậu là người có công lớn nhất dẫn dắt thị trấn chúng ta trở nên trù phú. Tôi có được cuộc sống sung sướng chơi bời lêu lổng hiện giờ đều nhờ vào cậu… Cũng may chúng tôi đã hoàn toàn hiểu rõ được thế giới ngược…”
Văn Nhân Du cảm giác bất thường nhưng đã không còn kịp, dao bấm trong tay Charles đâm vào bụng anh, xoáy một cái, rút ra.
Anh ta giẫm nát bình thuốc trong tay Văn Nhân Du, ánh mắt rét lạnh: “Không cần mày nữa.”
Trước mắt Văn Nhân Du tối sầm, anh mơ màng cảm giác được mình bị người ta di chuyển, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức. Không biết là bao lâu, anh bị cái lạnh thấu xương đánh thức.
Bùi Hướng Nhu dè chừng nói: “Hành động cẩn thận.”
Văn Nhân Du bị ném vào thế giới ngược.
…
Anh dồn hết sức lực toàn thân, lấy một ống thuốc trong túi âu phục ra uống.
Cơ thể ấm áp trở lại, anh đứng dậy. Đa phần người bóng trong thế giới ngược đều ngủ say, chỉ cần anh cẩn thận tìm đến miệng tiếp xúc giữa thế giới hiện thực và thế giới ngược là có thể rời khỏi đây.
Chỉ cần không đánh thức người bóng…
Anh dồn hết sức lực toàn thân, lấy một ống thuốc trong túi âu phục ra uống.
“Kích —— thích —— ”
Tiếng vọng từ phương xa truyền tới lấp đầy toàn bộ thế giới ngược. Văn Nhân Du nghe thấy tiếng phốc vang dội bên cạnh, mười mấy người bóng trồi lên từ giữa chất nhầy, nhắm chính xác mục tiêu vào người ngoại lai gần nhất.
Chị Thiển thật là, hoàn cảnh này mà chị còn coi là kích thích nữa chứ…
A bắt được lũ ăn cháo đá bát kia =)))
Mới cảm động anh vừa gặp là đã ôm người ta xong anh làm tụt mood ghê dị đó.
Chị hại chết anh rồi ?
Dồi ôi ở đấy mà kích thích =))))))
Vừa đánh nhau xong giờ lại gặp, Vân chó lại chung tình với một cành cây rồi =)))))
1 pha tự hủy đi vào lòng đất của chị Thiển :)))))
Kích thíchhh ~~~~
Ko hổ danh là chị Thiển quá dữ luôn ?
Giống Stranger Things hen, còn kích thích nữa Vân Thiển ơi ?
Giống Stranger Things ghê, trời ơi bà Thiển báo quá báo ????