Cá muối cứu thế – Chương 34

Chương 34

Thế giới ngược

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Quái vật ăn ngon lành, Vân Thiển ngủ ngon lành, người chơi nhìn mà đau trứng. Yếu tố tận thế biết người chơi đích tồn tại không quan trọng.

Bọn họ từng gặp người chơi không sợ quái vật, nhưng rất hiếm người thấy quái vật rồi vẫn có thể không hề giả bộ mà ngủ ngay tại chỗ.

Quái vật kia ăn xong quái vật khác và thi thể Kenny liền phả ra hơi thở hun chết người, vết máu dưới mặt đất biến mất không còn lại gì. May mà mỗi lần hồi sinh sau, huấn luyện lúc sau đối thân thể.

Quái vật chậm chạp bước về phía phòng giam lúc tới, cũng chính là chỗ Vân Thiển và Bùi Hướng Nhu đang đứng. Này không giống là thượng cái thế giới tận thế.

Nơi bốn móng sắc giẫm lên đều biến thành vách tường thịt màu đỏ thẫm. Bên ngoài tương đối mà nói nguy hiểm hơn.

Không khéo chỗ Vân Thiển nằm là lộ tuyến lúc nó tới.

Tất cả người xem nhìn quái vật giẫm một cước lên mặt Vân Thiển. Bọn họ lo lắng sau khi Vân Thiển phát ra tiếng động sẽ xuất hiện cảnh tượng tàn khốc. Một tiếng vẽ phá không khí đích nổ tung tiếng vang.

Khung cảnh kế tiếp quả thật có hơi tàn khốc. Vân Thiển ôm chân quái vật cắn một phát, không biết răng cỏ cô thế nào, vậy mà lại nhẹ nhàng gặm đứt một ngón chân của quái vật. Đột nhiên, những thứ kia đá quý đích va chạm biến đắc cực vang.

Hiển nhiên quái vật nghệch ra. Nó không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, vì vậy không phát hiện ra Vân Thiển. Nó chỉ cảm giác được hình như cơ thể thiếu thiếu gì đó. Thanh niên hơi nhếch môi, con ngươi đáy lóe lên trứ ngân.

Chắc không phải là thứ quan trọng, người chơi dõi theo quái vật bò vào miệng hang. Vách tường thịt và vết máu tung tóe dưới đất biến mất hoàn toàn, chỉ còn song sắt bị bẻ gãy nói cho bọn họ biết quái vật từng tới. Đầu ngón tay mới chạm vào đến một xóa lạnh như băng.

Miệng Vân Thiển đang ngậm nửa cái móng vuốt. Sau khi vách thịt biến mất, móng vuốt này biến thành một bãi chất nhầy trong suốt dính lên mặt cô. Trung niên nam nhân cười như không cười địa nhìn về phía.

Người chơi: “…” Tường cao trong lập trứ tảng đá lớn, tỏa ra trứ óng ánh ánh sáng.

Bùi Hướng Nhu sửng sốt, cô phát hiện làn da gương mặt Vân Thiển trở nên trắng nõn trơn mềm trông thấy. Không biết tại sao, cô nghĩ đến ngành thẩm mỹ phát triển dị thường ở thế giới hiện tại, cùng với tờ văn bản mà Bùi Chí Vũ đã thấy —— Cái gọi là kiểm tra, tựu là tiếp cận đại cái đầu đích lam sắc.

Th trn này là nơicung cp nguyênÍliu cho côngty dưc cln nào đó.

Nhưngđó là mtphn ca cơ(th quái vt,įhơn na trôngĮnó khá khóđi phó.

Bùi HưngĮNhu lưt nhanhqua s liu¸trên mt đngIh cu thế,s mng bníh đã sũdng là năm.ĬQuái vt chɩphà hơi vàomà bn hđã chết lênchết xung, ngưiİthế gii nàychng phi dɨnhân, nhìn làbiết không cóĭnăng lc điĬkháng quái vt…

Nhân]t tn thếïthế gii nàyĪlà đám quáiÍvt đó sao?

BnЇBùi Chí Vũđã ra khi]phòng giam, chcó mt cánhca có thri khi đây,chìa khóa đangtreo cnh ca.

Trctiếp ra ngoàiĨluôn sao? Khôngâthy ngưi cnhsát ban nãy,có khi nàobn h đli lên đuЇchúng ta không?”{

Chc không đếnmc đy, nhiuãngưi chúng taìđã nhìn thyĩquái vt, hơnòna song stđkia là chngc, ngưi bìnhthưng làm gìcó sc bgãy chúng.”

Nhưngchưa ch bnh quyết đnh,ìca đã btm. Thì raĩbây gi đãjlà sáng sm,Īcnh sát bàngiao đến đica vi Kenny.

Ngưiti là mtcnh sát dađen, anh tava m cađã nhìn thy°đám ngưi BùiàChí Vũ vâyătrưc ca, hinơnhiên là đangũđnh ly chìaèkhóa bên cnh.

Anh[ta lp tcgiơ súng lên:Không đưc nhúc)nhích, đt tay:ra sau gáy,ngoan ngoãn mtjchút!” Nhìn thyɩhình dng đángís ca songst, cng thêmĩkhông thy bóng)dáng Kenny, anhìta la lên:Kenny đâu? Cácĭngưi đã làmïgì Kenny?!”

Bùi{Chí Vũ: “Đâylà mt hiuļlm.”

Vân Thinb tt nưctnh, cô đang trong phòngthm vn. Thycô tnh li,mt lung ánhsáng mnh chiếuíthng vào mtcô, chói đếnmc không mni mt.

Mt VânThin chp chpìliên tc, cuicùng mi thíchng đưc ánhsáng. Cô mmt, không biếtvì sao bht nưc, lànĮda truyn đếnòcm giác vôcùng láng mn.

Kennyĩmt tích trongphòng giam, lúcđó ch cóýby ngưi cácĩngưi trong đó,ícamera đn cnhísát cho thyKenny vào phòngigiam vn chưaquay ra. Anhy đã mtătích trong đó!ýNếu các ngưiĬkhông mun nếmĮmùi phòng thmvn thì ttnht mau khai,ra, các ngưiđã mang Kenny°đi đâu?”

VânThin không thyrõ ngưi hi,tay cô đeoïcòng tay, tránh sáng trưcĺmt, nhng nơi:khác đu mti. Cô đãïhiu đưc phnnào hoàn cnhôca mình.

Vân Thinm to cpmt ng ngàng:ɨ“…Tôi an toànïri sao?” Cônhìn xung quanh,óco rt ngưi:ɪ“Nơi này khôngĩcó quái vt¹ch?”

Vân Thin]giơ tay bưngótrán, din xut(thn su, lúcÎthì hét lên,ếlúc thì túmtóc mun trn:fQuái vt đangăn tht ngưi,³phi coi chngquái vt!”

Quáiòvt gì?” Làïhai ngưi traìhi, bn hliếc mt nhìnnhau. Đây làéngưi thm vncui cùng, bnh đu nóiÏcó quái vtxut hin trong(phòng giam, ngưinày càng tra hong s)quái vt hơn.

Hìnhnhư bn hìkhông nói láo.

Nhưngquái vt… saocó th ch?Đây đâu phióđang đóng phim!

VâníThin ging nhưngưi điên, khônghi đưc chuyngì. Lúc bnjh đnh hithêm vài câu,ômáy b đàmvang lên, Phó²cnh sát trưngơbo bn h]dn ngưi ra,)Vân Thin đưcngưi ta bolãnh, không th(tiến hành traɪhi.

Ngưi bo lãnhVân Thin làĩVăn Nhân Du.Sau khi anhbo đm viîPhó cnh sáttrưng rng VânïThin chc chnơkhông biết btc chuyn gì,tr s tinđbão lãnh lnìmi tm thiímang đưc VânÍThin ra khiphòng giam.

Vân Thinđưc cnh sátdn ra, tháocòng tay trưcómt Văn Nhân]Du.

Văn Nhân Duôm Vân ThinÎcó th giɪlà đu bùtóc ri vàolòng, hi: “Cô{vn n ch?”j

Anh nghe nói:ngưi trong phòngɩgiam gp quáiľvt, thy VâníThin vn cònsng, anh lin{th phào… Khôngphi do anhlo lng, chng¸qua tin ngưiơnày mua tivi,dù che nngvà ghế nmácòn chưa tr.

Vân)Thin rt ngcùnhiên vì VănNhân Du đếnbo lãnh mình,Ĭcô thun thếng vào lòngɨanh, hai tayvòng qua thtÏlưng, âm thm¹trưt xung dưi,âđng thi nhging thút thít:“Tôi nhìn thyïquái vt, anhcnh sát bquái vt btri, nhng ngưikhác đu nhìnthy quái vt…

Văn Nhân Dukhông ng VânThin li khóctrong lòng mình,ếtiếng khóc gingnhư cún conàmi sinh, ngheèmà khiến lòngũngưi thn thc.Anh d dànhv lưng trnan côChtìcơ th cngngc.

Tay Vân Thin…

TayVân Thin đang¸s mông anh!

Cònnhéo mt cái!

VănNhân Du đyVân Thin ra.Trên mt ngưinày nào cónưc mt, bdng cưi tmÎtm chng hâging b quáiâvt hù da,:sc mt anhkhó coi.

Vân Thin]đeo mt kính,hơi nghiêm chnhìmt chút, hi:ɩ“Tôi có th¸tr tin boãlãnh bn tôiákhông?”

Văn NhânDu: “Bn hũlà bn cô?Sao lúc côđánh anh ta²chng nhìn raônh… Tôi ch,có thế boìlãnh mt mìnhcô, nhng ngưiíkhác phi đikết qu điuÎtra mi thra đưc. Nếubn h cóưliên quan đếnòs mt tíchЇca Kenny…

VânɪThin: “Không có,úcnh sát kiab ngưi… Găngjtay chn đngli mà côĮđnh nói.

Văn NhânáDu tng cnhjcáo Vân Thin,th trn skhông đ ngưingoài biết bímt đây.ơNếu b ngưi°ta phát hin¸anh bao cheVân Thin, anhs rơi vàoıkết cc bióthm.

Anh thích trêuđùa Vân Thin,s không giáý mà chocô biết mtivài chuyn côìmun, thế nhưngtin đ làs không uyīhiếp đến san toàn cabn thân.

Văn NhânòDu nheo mtl v uyưhiếp, tay nhíchxung dưi đtlên c VânĩThin, áp sátbên tai cô:¹“Cô mun nóitên ca chúngЇcho cnh sátísao, vy chcchn bn hs điu traìlên ngưi tôi.ĩTôi rt thíchcm giác côɩmang li, choïnên mi nuôngchiu cô. Tôi:hi vng côcó th làmmt thú cưng°ngoan ngoãn, nhưvy tôi còncó th bov tính mng}cho cô

Tayanh siết chtri li buôngìra: “Cô biếtnhng chuyn nàyîs không thɪnào ri khith trn, imlng gi bíímt bênếcnh tôi sngsung sưng khôngphi tt hơnùsao?”

Vân Thinnhưng mày. VănЇNhân Du nóiĩtr mt làòtr mt, qunhiên trên điách có cúncon đơn thun)là bo vttrn gian, nhngth khác đulà lão chóígià.

Mun bóp chếtcô, còn muncô làm thúýcưng?

Vân Thin gicht c tayfVăn Nhân DuЇđt trên cĺcô: “Tôi ctưng chúng taơcó th cùngèvui v mtìln.”

Vân Thindùng sc bóp(c tay VănNhân Du, VănôNhân Du tđng buông tay,(nhìn cô lyôlàm l.

Kế tiếp,Vân Thin níuly cà vt[trưc ngc anh,dùng sc kéoxung, khiến anhphi tách haiáchân đ đngếvng.

Vân Thin lptc tung tuytchiêu Pht SơnâVô nh đont tuyt tônìCưc(*). Văn NhânÎDu chưa tngtht th hétĺtoáng lên nhưļvy, anh kpcht hai chân,ïngay c mtįkính tơ vàngècũng trưt xunggia sng mũi!

(*)Pht Sơn Vôình Cưc: Vônh Cưc làıtuyt chiêu caHoàng Phi Hng,IPht Sơn làquê ông.

Cnh sátïnghe tiếng hétílp tc chyti, mt ngưiìlo lng đ:Văn Nhân Du,}mt ngưi khácécòng Vân Thinli, tng vào]phòng giam lnna.

Văn Nhân Duâđ m hôiÍđy đu, đauũđn ngước mt,va vn nhìnthy Vân Thin]đưa lưng vïphía anh, dngthng ngón gia.

VănīNhân Du: “…ľCô gái nàyĩhung d quá.

VâníThin quay tróli nhà giam.Đám ngưi Bùi¸Hưng Nhu lirt bình tĩnh,hoàn toàn không°hong long. Dùưsao đin thoiđu nm trongbalo không gian,ìh vn cóth liên lcvi bên ngoài,cho dù khôngcó cách nàoáđích thân điutra thì làmɨngưi ch huyïsui nưc cũng:không t.

Bn hnghe cnh sátãnói Vân Thinđưc ngưi bnx quyn caoáchc trng nào¸đó bo lãnh,)không ng côđli quay trv.

Bùi Hưng Nhu[tò mò, nhiuchuyn hi mtícâu.

Ánh mt VânɨThin ai oán:Đàn ông đpĩtrai đu làãtai ha, rõĩràng đôi bênđu ham muncơ th canhau, ng mtĮgic là xong,thế mà cmun m đuíct chuyn ngưcíluyến tình thâm,vy thì ch,đành phái bópnát t trongĺtrng nưc… Tôiļxinh đp nhưngÏnày, sao cóth treo c(trên mt thânícây. Rng rmɪrng ln baoîla, tôi còn²chưa chơi đãna.”

Bùi HưngNhu nghe cáiqun què gì[vy, chng hiugì c.

Bùi ChíơVũ: “Cô và¸tôi là ngưichung chí hưngĩđy!” Anh tánđng lý lca Vân Thin:ĪThn Nông nếmtrăm loi c(*),tôi cũng munng vi ngưi³đp khp thiênh!”

(*) Theoìtruyn thuyết, ThnêNông sng cáchđây khong 5.000năm, là ngưidy dân làmïrung, chế raįcày ba, cũngnhư phát trinđiu chế thucítr bnh bngcách nếm thècác loi ccây. Vì vytrong dân giancó câu “ThnÍNông nếm trămloi c, dyngưi cha bnhvà làm nông”

Một người chơi đột nhiên lên tiếng: “Vân Thiển, tôi đã muốn hỏi cô một câu lâu rồi. Tại sao cô vẫn luôn vờ như không quen tôi, lúc vừa mới tới thị trấn, không phải hai chúng ta từng nói chuyện sao?”

Vân Thiển: “Sợ gì chứ, dù sao cũng chẳng chết được.” Cô khom người chui vào.

Charles đút một tay vào túi quần, bước tới gần Văn Nhân Du: “Ba tôi không cho là thế, ông ta luôn nói cậu là người có công lớn nhất dẫn dắt thị trấn chúng ta trở nên trù phú. Tôi có được cuộc sống sung sướng chơi bời lêu lổng hiện giờ đều nhờ vào cậu… Cũng may chúng tôi đã hoàn toàn hiểu rõ được thế giới ngược…”

Nghe giọng nói của người kia, cô chợt nhận ra đây là người chơi mosaic từng nói chuyện với cô lúc trước.

Đối với cô gái vừa thanh tú vừa đẹp trai, người chơi nam cùng phòng giam với cô rơi vào trầm mặc tập thể. Hình như không những bọn họ từng nói bậy, mà còn so chim to chim nhỏ lúc đi tiểu trước mặt Kim Thiên Thiên.

Vân Thiển: “…”

Một người chơi đột nhiên lên tiếng: “Vân Thiển, tôi đã muốn hỏi cô một câu lâu rồi. Tại sao cô vẫn luôn vờ như không quen tôi, lúc vừa mới tới thị trấn, không phải hai chúng ta từng nói chuyện sao?”

Văn Nhân Du bị ném vào thế giới ngược.

Người chơi mosaic tên là Kim Thiên Thiên. Anh ta… chắc nên gọi là cô ấy, cô ấy là một cô gái có gương mặt, giọng nói, vóc dáng đều cực kỳ trung tính, bị nhầm là đàn ông mà tống vào phòng giam đối diện. Cô ấy vẫn luôn trong trạng thái tự kỷ, chưa bao giờ mở miệng nói chuyện, vì vậy Vân Thiển mới không phát hiện cô cũng ở đây.

Vẻ mặt Văn Nhân Du vô cảm lắng nghe tiếng cười nhạo của Charles, anh mang hoa đỏ và chất nhầy trộn với một hỗn hợp khác. Máy móc hoạt động, chất lỏng màu hồng nhạt rót đầy mấy chục bình thuốc.

Vân Thiển đột ngột mở miệng: “Mọi người xuống đây đi.”

Vân Thiển “Ồ” lên: “Biết vậy lúc nãy tôi nên theo ra ngoài mới đúng.”

Đối với cô gái vừa thanh tú vừa đẹp trai, người chơi nam cùng phòng giam với cô rơi vào trầm mặc tập thể. Hình như không những bọn họ từng nói bậy, mà còn so chim to chim nhỏ lúc đi tiểu trước mặt Kim Thiên Thiên.

Anh đưa lưng về phía Charles nên không thấy được đôi mắt đối phương hơi nheo lại, nhuốm đầy vẻ nguy hiểm.

Lúc đó, Kim Thiên Thiên bày ra nụ cười khó nói thành lời, bọn họ tưởng Kim Thiên Thiên chim to khinh thường bọn họ…

Tiếng vọng từ phương xa truyền tới lấp đầy toàn bộ thế giới ngược. Văn Nhân Du nghe thấy tiếng phốc vang dội bên cạnh, mười mấy người bóng trồi lên từ giữa chất nhầy, nhắm chính xác mục tiêu vào người ngoại lai gần nhất.

Số người tự kỷ tăng vọt.

Bùi Chí Vũ trợn mắt: “Đây là tin tức công bố trước khi cô được bão lãnh… Nếu phán quyết thật sẽ rất phiền phức, tôi tìm hiểu tin tức trước đây, thị trấn này sẽ tự tiến hành tử hình bằng súng, bọn họ không thể giết chết chúng ta.”

Trước mắt Văn Nhân Du tối sầm, anh mơ màng cảm giác được mình bị người ta di chuyển, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức. Không biết là bao lâu, anh bị cái lạnh thấu xương đánh thức.

Bùi Chí Vũ nhận được tin người chơi bên ngoài gửi, sắc mặt anh ta chợt biến.

Anh uống một bình, cuối cùng hai chân không còn kẹp chặt nữa.

“Mẹ kiếp, đây là cái đồn cảnh sát gì vậy?” Anh mắng: “Phó cảnh sát trưởng tuyên bố với bên ngoài đã bắt được hung thủ vụ án mất tích ở thị trấn. Cách thức gây án vụ cảnh sát mất tích mới đây giống hệt với vụ phát hiện trước đó. Thủ phạm đã bị bắt vào đồn cảnh sát, sẽ nhanh chóng tiến hành phán quyết  —— Hung thủ ông ta nói là bảy người chúng ta.”

Tiếng vọng vô tận vang dội trong không gian cực kỳ yên tĩnh, đánh thức từng con quái vật đang ngủ say, xông thẳng về phía bọn họ đang đứng!

Vân Thiển “Ồ” lên: “Biết vậy lúc nãy tôi nên theo ra ngoài mới đúng.”

Charles lau nước mắt trên khóe mắt: “Cậu bị đá vỡ trứng thật à?”

Bỗng cô xoay đầu nhìn ra sau lưng, ở đó có vật gì thế?

Đêm ở thị trấn vô cùng yên ắng, sau khi lệnh cấm đi lại ban đêm thực thi lại càng yên ắng hơn. Mỗi khi đêm về, dân trong trấn chỉ biết ở trong ngôi nhà đủ loại hoa đỏ của mình, khóa cửa trước, phun thuốc chống côn trùng mà thị trấn phát cho.

Bùi Hướng Nhu: “Nếu họ xử phạt chúng ta, phát hiện chúng ta không chết, bọn họ chỉ càng tin chắc chúng ta là tội phạm.”

Vân Thiển: “…”

Bùi Chí Vũ trợn mắt: “Đây là tin tức công bố trước khi cô được bão lãnh… Nếu phán quyết thật sẽ rất phiền phức, tôi tìm hiểu tin tức trước đây, thị trấn này sẽ tự tiến hành tử hình bằng súng, bọn họ không thể giết chết chúng ta.”

Lúc đó, Kim Thiên Thiên bày ra nụ cười khó nói thành lời, bọn họ tưởng Kim Thiên Thiên chim to khinh thường bọn họ…

Kim Thiên Thiên nói: “Chúng ta bị mang ra làm kẻ chịu tội thay à? Rõ ràng cảnh sát thẩm vấn cũng cảm thấy chúng ta không thể nào khiến Kenny mất tích. Cho dù giết chết anh ta, chúng ta cũng không hề có công cụ phanh thây, làm sao có thể không để lại vết tích, dùng đít để nghĩ cũng biết đây chắc chắn không phải chuyện chúng ta làm…”

Song sắt chưa được sửa, thật ra bọn họ có thể tự do chui qua chui lại phòng giam.

Số người tự kỷ tăng vọt.

Bùi Hướng Nhu: “Nếu họ xử phạt chúng ta, phát hiện chúng ta không chết, bọn họ chỉ càng tin chắc chúng ta là tội phạm.”

Người chơi mosaic tên là Kim Thiên Thiên. Anh ta… chắc nên gọi là cô ấy, cô ấy là một cô gái có gương mặt, giọng nói, vóc dáng đều cực kỳ trung tính, bị nhầm là đàn ông mà tống vào phòng giam đối diện. Cô ấy vẫn luôn trong trạng thái tự kỷ, chưa bao giờ mở miệng nói chuyện, vì vậy Vân Thiển mới không phát hiện cô cũng ở đây.

“Kích —— thích —— ”

Vân Thiển đột ngột mở miệng: “Mọi người xuống đây đi.”

Văn Nhân Du nói: “Chẳng qua vì tôi phát hiện những thứ kia trước mà thôi, trừ lần đó ra, tôi cũng chẳng đóng góp gì nhiều.”

Nhóm người nhìn thấy Vân Thiển dán người trên đất, cánh tay chìm xuống dưới. Đó là bề mặt giống như tường thịt lúc quái vật xuất hiện, có điều chính giữa có dịch nhầy nối liền, tựa như một cánh cửa.

Bọn họ đang ở một nơi khác giống hệt nhà giam, nhưng nơi này lạnh lẽo ẩm ướt, mọi thứ đều mang tông màu lạnh, không hề có bất cứ ánh sáng nào. Trong không trung trôi nổi tro bụi màu trắng, nhiệt độ không khí thấp đến nỗi có thể nhìn thấy hơi thở phả ra.

Nghe giọng nói của đối phương, cô chợt nhận ra đây là người chơi mosaic từng nói chuyện với cô lúc trước.

Vân Thiển bước vào hơn nửa người.

Anh ta giẫm nát bình thuốc trong tay Văn Nhân Du, ánh mắt rét lạnh: “Không cần mày nữa.”

Bùi Hướng Nhu dè chừng nói: “Hành động cẩn thận.”

Vân Thiển bước vào hơn nửa người.

Vân Thiển: “Sợ gì chứ, dù sao cũng chẳng chết được.” Cô khom người chui vào.

Đợi Bùi Chí Vũ bước vào cuối cùng, miệng hang từ từ đóng lại.

Chừng một phút sau, cô thò đầu ra khỏi miệng hang: “Mọi người từng xem phim kinh dị Ngọn đồi câm lặng chưa? Chỗ tôi đang đứng rất giống thế giới trong  Ngọn đồi câm lặng.”

Cơ thể ấm áp trở lại, anh đứng dậy. Đa phần người bóng trong thế giới ngược đều ngủ say, chỉ cần anh cẩn thận tìm đến miệng tiếp xúc giữa thế giới hiện thực và thế giới ngược là có thể rời khỏi đây.

Văn Nhân Du cảm giác bất thường nhưng đã không còn kịp, dao bấm trong tay Charles đâm vào bụng anh, xoáy một cái, rút ra.

Bùi Hướng Nhu thoáng do dự rồi cũng đuổi theo, những người chơi khác lần lượt chui vào miệng hang.

Đợi Bùi Chí Vũ bước vào cuối cùng, miệng hang từ từ đóng lại.

“Mẹ kiếp, đây là cái đồn cảnh sát gì vậy?” Anh mắng: “Phó cảnh sát trưởng tuyên bố với bên ngoài đã bắt được hung thủ vụ án mất tích ở thị trấn. Cách thức gây án vụ cảnh sát mất tích mới đây giống hệt với vụ phát hiện trước đó. Thủ phạm đã bị bắt vào đồn cảnh sát, sẽ nhanh chóng tiến hành phán quyết  —— Hung thủ ông ta nói là bảy người chúng ta.”

Bọn họ đang ở một nơi khác giống hệt nhà giam, nhưng nơi này lạnh lẽo ẩm ướt, mọi thứ đều mang tông màu lạnh, không hề có bất cứ ánh sáng nào. Trong không trung trôi nổi tro bụi màu trắng, nhiệt độ không khí thấp đến nỗi có thể nhìn thấy hơi thở phả ra.

Nhóm người nhìn thấy Vân Thiển dán người trên đất, cánh tay chìm xuống dưới. Đó là bề mặt giống như tường thịt lúc quái vật xuất hiện, có điều chính giữa có dịch nhầy nối liền, tựa như một cánh cửa.

Vân Thiển nhìn quanh bốn phía, vừa sợ vừa hiếu kỳ, có khả năng là người đầu tiên đâm đầu vào chỗ chết.

Charles đáp: “Hôm nay, ba tôi lại dạy dỗ tôi. Ông ta nói đã đành, không ngờ tên William kia cũng nói giống hệt ông ta… Không giống cậu, bọn họ cứ luôn miệng khen không dứt.”

Bùi Hướng Nhu thoáng do dự rồi cũng đuổi theo, những người chơi khác lần lượt chui vào miệng hang.

Cách bài trí mọi thứ nơi này đều giống hệt ngục giam ban nãy của họ, tựa như một thế giới khác trong gương, có điều khắp nơi đều là vách tường thịt và xương người kỳ lạ.

Vân Thiển nhỏ giọng nói thầm: “Kích thích.”

Bùi Chí Vũ nhận được tin người chơi bên ngoài gửi, sắc mặt anh ta chợt biến.

“Kích —— thích —— ”

Kim Thiên Thiên nói: “Chúng ta bị mang ra làm kẻ chịu tội thay à? Rõ ràng cảnh sát thẩm vấn cũng cảm thấy chúng ta không thể nào khiến Kenny mất tích. Cho dù giết chết anh ta, chúng ta cũng không hề có công cụ phanh thây, làm sao có thể không để lại vết tích, dùng đít để nghĩ cũng biết đây chắc chắn không phải chuyện chúng ta làm…”

“Kích ———— thích ———— ”

Tiếng vọng vô tận vang dội trong không gian cực kỳ yên tĩnh, đánh thức từng con quái vật đang ngủ say, xông thẳng về phía bọn họ đang đứng!

Đêm ở thị trấn vô cùng yên ắng, sau khi lệnh cấm đi lại ban đêm thực thi lại càng yên ắng hơn. Mỗi khi đêm về, dân trong trấn chỉ biết ở trong ngôi nhà đủ loại hoa đỏ của mình, khóa cửa trước, phun thuốc chống côn trùng mà thị trấn phát cho.

Cách bài trí mọi thứ nơi này đều giống hệt ngục giam ban nãy của họ, tựa như một thế giới khác trong gương, có điều khắp nơi đều là vách tường thịt và xương người kỳ lạ.

Vẻ mặt Văn Nhân Du vô cảm lắng nghe tiếng cười nhạo của Charles, anh mang hoa đỏ và chất nhầy trộn với một hỗn hợp khác. Máy móc hoạt động, chất lỏng màu hồng nhạt rót đầy mấy chục bình thuốc.

Anh uống một bình, cuối cùng hai chân không còn kẹp chặt nữa.

Charles lau nước mắt trên khóe mắt: “Cậu bị đá vỡ trứng thật à?”

Vân Thiển nhỏ giọng nói thầm: “Kích thích.”

Văn Nhân Du: “Nếu là thật, tôi đã không chịu nổi tới lúc uống thuốc, rồi lại còn nói chuyện với cậu… Cậu tới đây làm gì?”

“Kích ———— thích ———— ”

Anh đưa lưng về phía Charles nên không thấy được đôi mắt đối phương hơi nheo lại, nhuốm đầy vẻ nguy hiểm.

Charles đáp: “Hôm nay, ba tôi lại dạy dỗ tôi. Ông ta nói đã đành, không ngờ tên William kia cũng nói giống hệt ông ta… Không giống cậu, bọn họ cứ luôn miệng khen không dứt.”

Văn Nhân Du nói: “Chẳng qua vì tôi phát hiện những thứ kia trước mà thôi, trừ lần đó ra, tôi cũng chẳng đóng góp gì nhiều.”

Charles đút một tay vào túi quần, bước tới gần Văn Nhân Du: “Ba tôi không cho là thế, ông ta luôn nói cậu là người có công lớn nhất dẫn dắt thị trấn chúng ta trở nên trù phú. Tôi có được cuộc sống sung sướng chơi bời lêu lổng hiện giờ đều nhờ vào cậu… Cũng may chúng tôi đã hoàn toàn hiểu rõ được thế giới ngược…”

Văn Nhân Du cảm giác bất thường nhưng đã không còn kịp, dao bấm trong tay Charles đâm vào bụng anh, xoáy một cái, rút ra.

Anh ta giẫm nát bình thuốc trong tay Văn Nhân Du, ánh mắt rét lạnh: “Không cần mày nữa.”

Trước mắt Văn Nhân Du tối sầm, anh mơ màng cảm giác được mình bị người ta di chuyển, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức. Không biết là bao lâu, anh bị cái lạnh thấu xương đánh thức.

Bùi Hướng Nhu dè chừng nói: “Hành động cẩn thận.”

Văn Nhân Du bị ném vào thế giới ngược.

Anh dồn hết sức lực toàn thân, lấy một ống thuốc trong túi âu phục ra uống.

Cơ thể ấm áp trở lại, anh đứng dậy. Đa phần người bóng trong thế giới ngược đều ngủ say, chỉ cần anh cẩn thận tìm đến miệng tiếp xúc giữa thế giới hiện thực và thế giới ngược là có thể rời khỏi đây.

Chỉ cần không đánh thức người bóng…

Anh dồn hết sức lực toàn thân, lấy một ống thuốc trong túi âu phục ra uống.

“Kích —— thích —— ”

Tiếng vọng từ phương xa truyền tới lấp đầy toàn bộ thế giới ngược. Văn Nhân Du nghe thấy tiếng phốc vang dội bên cạnh, mười mấy người bóng trồi lên từ giữa chất nhầy, nhắm chính xác mục tiêu vào người ngoại lai gần nhất.

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

9 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nona Nguyễn
Nona Nguyễn
3 Năm Cách đây

Chị Thiển thật là, hoàn cảnh này mà chị còn coi là kích thích nữa chứ…

Huong Zan
Huong Zan
3 Năm Cách đây

A bắt được lũ ăn cháo đá bát kia =)))

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Mới cảm động anh vừa gặp là đã ôm người ta xong anh làm tụt mood ghê dị đó.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Chị hại chết anh rồi ?

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Dồi ôi ở đấy mà kích thích =))))))
Vừa đánh nhau xong giờ lại gặp, Vân chó lại chung tình với một cành cây rồi =)))))

Bal
Bal
2 Năm Cách đây

1 pha tự hủy đi vào lòng đất của chị Thiển :)))))

Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
2 Năm Cách đây

Kích thíchhh ~~~~
Ko hổ danh là chị Thiển quá dữ luôn ?

yukiyuhana4231
yukiyuhana4231
1 Năm Cách đây

Giống Stranger Things hen, còn kích thích nữa Vân Thiển ơi ?

Cheese
Cheese
11 Tháng Cách đây

Giống Stranger Things ghê, trời ơi bà Thiển báo quá báo ????

9
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!