Chương 35
Tiếng súng đinh tai
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Thế giới chúng ta đang sống còn có một chiều ngược. Nơi đó tối tăm ẩm ướt đáng sợ, đầy quái vật hung hãn không thể giải thích, chúng ta gọi nơi ấy là thế giới ngược. Lúc thế giới ngược và thế giới thực tại nối liền, những quái vật kia sẽ đi đến thế giới hiện thực, đe dọa sự an toàn của loài người.”
“Chúng ta gọi quái vật ở thế giới ngược là người bóng. Lúc chúng đứng thẳng hai chân, thân hình tương tự loài người.” Mấy lần đối trường có kết quả ngược lại bị trường học cảnh cáo.
“Thị lực người bóng thoái hóa, dựa vào thính giác phát hiện con mồi, độ nhạy cảm với mùi máu của chúng sánh ngang cá mập. Cách thức tấn công bao quát bằng khí độc, khí độc sẽ phun ra từ miệng chúng, nhanh chóng làm con mồi tan chảy, giúp người bóng dễ dàng nuốt chửng.” Không đứng đắn đích không chính thống thông tin.
“Trước đây, mọi người từng đụng độ người bóng, biết nhược điểm của chúng là phần đầu và lửa, tuy nhiên cần chú ý! Người bóng bên trong thế giới ngược thường hành động tập thể ít nhất ba con trở lên, nếu muốn đốt chết một con người bóng thì phải đốt liên tục hơn ba phút…” Máu chảy khắp nơi, nghe nói bảng thông cáo hạ đích gạch đá.
“Khắp nơi trong thế giới ngược đều là người bóng và vật chất đảo ngược rải rác, hấp thụ vật chất đảo ngược sẽ tạo nên tổn thương không thể nghịch chuyển đối với cơ thể nhân loại. Chúng tôi phát đồng phục bảo hộ và bộ lọc khí là để tránh xảy ra chuyện này.”
“Hiểu biết của chúng ta về thế giới ngược không nhiều, lúc mọi người bước vào trong đó phải chú ý an toàn, đừng thâm nhập quá sâu. Nếu đồng phục bảo hộ bị hư hại, bắt buộc phải rút lui kịp thời theo đường cũ, người bình thường không thể sống sót bên trong không gian tràn ngập vật chất đảo ngược. Tuy nhiên, vẫn sẽ có con người đi lạc vào thế giới ngược…” Một thân một mình, mang theo bất kỳ thẩm mỹ đơn vị đích quảng cáo.
Tất cả mọi người mặc đồ bảo hộ, trang bị súng ống, buộc dây an toàn sau lưng, đi theo người dẫn đầu, nối tiếp nhau xuyên qua tấm màng trên vách tường thịt, tiến vào thế giới ngược. Trường học phòng y tế đích cửa đột nhiên bị đẩy ra.
“Phù ——” Bảo vệ đem người trong ngực đặt ở Hạ nhânChỉ bên phải.
“Phù ——” Mở to thuần khiết nhãn mâu nhìn về phía người tới.
Chất khí phả ra từ miệng ngưng kết thành sương trắng trong không khí, trái tim màu đỏ thể hiện chỉ số sinh mạng trên đồng hồ dần tối màu, tốc độ giảm xuống là mười phút một chỉ số.
Vân Thiển và Kim Thiên Thiên núp ở bên trong bồn hoa thối rữa, năm con người bóng bay vụt qua trước mặt hai người. Kỷ lão sư lai chi hậu ngươi khiến nàng xem xem.
Vị trí hiện tại củaọcả hai đangîđứng tương ứngởvới nhà ấmἷtrồng hoa lớnìnhất trong thịЇtrấn hiện thực.ỡVì sự truyởđuổi của ngườiɩbóng, hai ngườiỉbị lạc với]đám người BùiịHướng Nhu vàỉBùi Chí Vũ.ìKim Thiên Thiênḹnằm trong nhómĩnên biết đượcɩvị trí củaặbọn họ, tuyịnhiên hai ngườiíchẳng có cáchấnào đi tới,ἶngười bóng trênĩđường quá nhiều.
Váchİtường thịt giẫmḷdưới chân chậmẵchạp nhấp nhô,ảgiống như tráiìtim đang đập,ổthỉnh thoảng sẽĨlóe sáng, hiệnỳlên mạch máuựbên trong, cóἳthể thấy rõIdòng chảy củaĩmạch máu.
Kim ThiênìThiên dám khẳngἴđịnh những quái(vật này làḽnhân tố tậnồthế!
Những người chơiļkhác cũng choắlà vậy.
Bọn họfkhông trách VânịThiển khiến mìnhếrơi vào hiểmîcảnh, ngược lạiícảm ơn VânờThiển giúp bọníhọ tìm raíphương phướng.
Ở nơiửnày, điện thoại¸không thể sửấdụng, nhưng đồngỡhồ cứu thếỉkhông làm chậm³trễ người chơi.íMặc dù chỉìcó thể phátồtín hiệu đơnἴgiản cho đồngịđội, nhưng trướcἵkia bọn họìtừng trao đổiểhàm nghĩa câuòcú đơn giảnḷthông qua tổἲhợp tín hiệuỵkhác nhau, vìếvậy người chơiìbên ngoài biếtóđám người BùiİChí Vũ đangỉbị bao vây.
Bọnịhọ dựa theoįđồng hồ cứuíthế tìm đượcõvị trí đámángười đang đứng.²Có điều đến²đó rồi, cảìđám lại rơiỉvào hoang mang.
Vịôtrí đám ngườiũBùi Chí Vũạlà một khoảngâđất bằng, trôngĨkhông giống nhưẹnơi có thểḷẩn núp.
Bọn họĩlại nhận được:vài tổ hợpừtín hiệu, rấtểlộn xộn, giải[nghĩa ra làà——
“Chúng tôi đangḷở một thếìgiới khác, thếữgiới bên dưới!”Ĩ
Người chơi bênịtrên: “…”
Cảmỉgiác này thậtắgiống cảm giácôthất bại nhưỉkhi chơi ănįgà(*) trong mộtỵtrò chơi nàoíđó, dựa vàoỏđiểm xanh trênẻbản đồ đểỏtìm đồng đội,íkết quả lạiìphát hiện đồngậđội ở tầngīhầm dưới đất,ấnhưng bọn họửlại chẳng biếtìcửa hầm ởốđâu.
(*) Có lẽểlà thuật ngữủdùng trong gameĩPUBG, dùng đểứchỉ người chơiìđã chiến thắngìvì khi đóḷtrên màn hình]sẽ xuất hiệnïcụm từ “WinnerọWinner Chicken Dinner”ị
Nhưng ít nhấtơđã biết nhân²tố tận thếílà gì…
Bọn họằchia nhau raẹtìm những manhḽmối khác, đồng²thời phát hiệnêkhông ít ngườiẳdân thị trấnòmặt mày loólắng. Người chơiđhỏi thăm, thìĩra họ đangItìm một ngườiỗbản xứ đãỉmất tích tênĩlà “Văn NhânìDu” .
Người chơiỉvà người bảnìxứ đều đangítìm người, bọnổhọ vừa điệlại trên mặtõđất vừa kêuála tìm ngườiềdưới ánh mặtḹtrời xán lạn.
Thếỹgiới đảo ngược.
Thếỷgiới bên dướiôtoàn tông màuịlạnh, vật chất¸kỳ lạ trôiḷnổi, Vân Thiểnἷđau lòng nhìnịmặt đồng hồ.
Mộtỉtrăm tệ! Lạiịmất một trămịtệ!
Tổng số mạngềcô sử dụngồlà mười sáujlần, tổng cộngĨmột nghìn sáuÏtrăm tệ, chínỉbỏ làm mườiílà một trămẽtriệu.
Kim Thiên Thiênốthúc khuỷu tayọVân Thiển, chỉÏvề vị tríệđằng trước chỗộbọn họ đứng.
Nơiáấy có mộtìmảng bóng màu¸đen đổ xuống,ỏbóng đen độtĮngột xuất hiệnỳgiống như mộtĨtổ chim toílớn đứng lẳngàlặng tại đó.
TổĪchim âm thầmḻnhấp nhô theoìsự chuyển độngícủa hô hấp,íxung quanh liênỳtục có dảiừbóng đen bay³qua. Vách tườngỏthịt dưới chânĩđồng loạt phátặsáng, có thểjthấy được dòngḹmáu chảy vềἱnơi tổ chimЇđang ở.
Nơi đóĩtỏa ra mùiẽnguy hiểm cựcẹđộ.
Vân Thiển nhậnḻra đầu tiên:ịHang ổ ,Boss quái vật.
KimỷThiên Thiên cũngìnghĩ vậy.
Hai ngườiɩkhông dám phátùra tiếng độngЇnào, cũng khôngằcó cách nàoîtrao đổi suyứnghĩ cho nhau,įmột người chỉùvề trước, mộtIngười chỉ vềởsau.
Vân Thiển chỉộvề sau, cóἱnghĩa là rút¹lui đi tìmíđám người BùiĺHướng Nhu. Choıdù hai ngườiịthật sự phátἳhiện ra Boss,Ĭdựa vào thựcũlực người bóngìhiện tại, chúngụkhông phải thứĩmà hai ngườiãcó thể đốiἷphó.
Ngay cả làmľsao đối phóđngười bóng màĨhai người cònèchẳng biết, làmÍsao tồn tạiìkhả năng đốiăphó thứ cóīthể là Boss.
KimἵThiên Thiên chỉỉvề trước, côựmuốn qua đóíthăm dò tìnhịhình. Bóng đenḹnày đột nhiên¹xuất hiện, aiÍbiết sau này[còn cơ hộiỹgặp lại không,ìphải chớp lấyĪcơ hội, cho{dù bị nhốtíbên trong thìÎngười khác cũngẻcó thể dựaỹvào định vịửmà tới đây°giúp đỡ.
Hai ngườiềtrao đổi bằng²ngôn ngữ cơíthể, không aiẹthuyết phục đượcứai.
Chưa đợi haiỳngười quyết địnhíxong, vách tườngɪthịt dưới chânḷhai người độtỉnhiên nổ tung,ệdựng thẳng lên,ỉcuốn hai ngườiữào trong. Cảơhai không thểịtránh thoát, chỉạđành trơ mắtịnhìn mình cáchạtổ chim ngàyếcàng gần.
Không nhữngộlà hai người,ácòn có rất‹nhiều người bóngẽđang đứng bịẽvách tường thịtôcuốn lại. Cơĩthể chúng vặnỳvẹo, đầu xoayἳmột góc độἷquái dị, haiàbên mặt hoajcúc của bọnıchúng còn cóĪcặp mắt hạtìđậu chỉ dùngĩđể trang trí.
VânụThiển đối mặtơvới một ngườiỉbóng trong đó,ĩcô sững người,İkhông biết mìnhếbị đụng đầuɩhay sao màợlại cảm thấyĩđôi mắt thậtĩđáng yêu.
Đám Bùi²Chí Vũ chỉònhìn thấy điểmởxanh trên đồngἳhồ đại diệnácho Kim ThiênèThiên đang dịch[chuyển với tốcạđộ máy bay,ìbèn nghi ngờḻKim Thiên Thiênịbị quái vậtỉbắt.
Bọn họ khôngịcó cách nàoírời khỏi nơiàhiện tại, xungỷquanh đều làìngười bóng đangḽtìm kiếm tungītích bọn họ.ếTiếng kêu củaỉchúng vừa ngắnĪvừa chói tai,:chậm chạp tuầnḷtra quanh khuivực họ đangốđứng.
Bùi Chí Vũ lấy một cây gậy đánh bóng ra. Đây là vũ khí duy nhất có lực sát thương trong balo không gian, nếu quái vật tiếp cận em gái anh thật, anh sẽ đập bể đầu chúng nó!
—— Bạn bè, không làm nữa.
Vân Thiển đứng cách đó không xa nhìn anh.
Một con quái vật bước tới gần Bùi Hướng Nhu, Bùi Chí Vũ giơ gậy lên. Đúng lúc chuẩn bị tấn công, anh bỗng thấy quái vật bị lửa thiêu cháy, phát ra tiếng thét đau đớn chói tai.
Bùi Hướng Nhu lắc đầu không biết. Bọn họ nhìn vẻ mặt sốt ruột của Vân Thiển. Bây giờ, hai tay cô đang bưng mặt, cô đang khóc sao?
Cùng lúc đó, anh nhìn thấy một nhóm binh lính được huấn luyện, đội trưởng người da đen dẫn đầu báo cáo thông qua đồng phục bảo hộ: “…Ở đây phát hiện năm người, còn sống, tình trạng ổn định, hẳn thời gian đi lạc không lâu…”
Bùi Chí Vũ lấy một cây gậy đánh bóng ra. Đây là vũ khí duy nhất có lực sát thương trong balo không gian, nếu quái vật tiếp cận em gái anh thật, anh sẽ đập bể đầu chúng nó!
“Vâng, phát hiện thêm một người nữa, tổng cộng sáu người… Vâng, chúng tôi sẽ mang họ ra.”
Rõ ràng anh nhìn thấy một gương mặt cười toe toét trên nỗi đau người khác của Vân Thiển, khóe môi giương cao đến mức lấy tay kéo xuống cũng chẳng kéo được!
Vân Thiển và Kim Thiên Thiên được binh lính cứu, đưa tới trại trị thương, chữa trị xong phải tiếp nhận điều tra.
Đội trưởng da đen ra hiệu dừng lại. Bọn họ lại vào sâu thêm năm trăm mét, đây đã là giới hạn, sâu hơn nữa không thuộc trách nhiệm của anh ta và các đội viên, bắt buộc phải rút lui.
Đội trưởng người da đen phất tay, phân nhỏ một nhóm người, ra lệnh: “Các cậu dẫn bọn họ ra ngoài tiếp nhận trị liệu.”
Một con quái vật bước tới gần Bùi Hướng Nhu, Bùi Chí Vũ giơ gậy lên. Đúng lúc chuẩn bị tấn công, anh bỗng thấy quái vật bị lửa thiêu cháy, phát ra tiếng thét đau đớn chói tai.
Hễ người bóng nghe thấy âm thanh tới gần đều bị lửa ngăn cản bên ngoài, hơi nóng sinh ra từ lửa mang đến một chút ấm áp trong thế giới lạnh lẽo.
Tốc độ vách tường thịt kéo nhanh hơn cô nghĩ, càng tới gần tổ chim, cô càng phát hiện thứ này khổng lồ cỡ nào.
Toàn bộ những người này đều là lính đánh thuê, khả năng phản xạ cao, trừ khi là người chơi trải qua huấn luyện hoặc được thần trợ giúp tăng cường tố chất cơ thể, nếu không rất khó đối kháng với họ.
Văn Nhân Du cảm giác được, anh chậm rãi mở mắt ra.
Đám người Bùi Chí Vũ bị binh lính khiêng trên vai như gà con. Bọn họ phát hiện một người đàn ông đeo thiết bị lọc không khí đang hôn mê, mặc âu phục màu lam sẫm, cả người đầy máu.
—— Giành lại! Giành lại hết!
Bùi Hướng Nhu nhận ra đây là Văn Nhân Du. Những binh lính được huấn luyện này từ đâu mà đến, dường như họ rất quen thuộc nơi này, thủ đoạn đối phó quái vật cũng rất thành thục. Những người này đều buộc dây thừng phía sau, đoạn cuối dây thừng là nơi bọn họ sắp tới ư?
…
Người bóng ồ ạt ra đời từ trong vách tường thịt, giống như thiên quân vạn mã tỏa ra tứ phía, chằng chịt nối thành vô số dải đen.
Bùi Hướng Nhu mở miệng: “Chúng tôi còn hai người mắc kẹt bên trong. Lúc nãy khi quái vật đuổi theo, chúng tôi bị lạc nhau, là hai cô gái, bọn họ ở hướng kia.”
Còn có một người nằm trên cáng cứu thương truyền nước trong gian phòng trong suốt dựng tạm, không rõ sống chết.
Đội trưởng người da đen nhìn hướng Bùi Hướng Nhu chỉ, báo cáo tình huống bằng máy truyền tin: “Một nhóm sẽ mang các người trở về, chúng tôi sẽ tiến thêm năm trăm mét. Nếu như có thể tìm được bạn của các người, chúng tôi sẽ mang bọn họ ra ngoài.”
Nơi binh lính đi qua đều bị ngọn lửa nhuộm đỏ.
Toàn bộ những người này đều là lính đánh thuê, khả năng phản xạ cao, trừ khi là người chơi trải qua huấn luyện hoặc được thần trợ giúp tăng cường tố chất cơ thể, nếu không rất khó đối kháng với họ.
…
Đội trưởng người da đen nhìn hướng Bùi Hướng Nhu chỉ, báo cáo tình huống bằng máy truyền tin: “Một nhóm sẽ mang các người trở về, chúng tôi sẽ tiến thêm năm trăm mét. Nếu như có thể tìm được bạn của các người, chúng tôi sẽ mang bọn họ ra ngoài.”
Vân Thiển và Kim Thiên Thiên vẫn ở trong vách tường thịt. Bất kể các cô vùng vẫy cách nào, vách tường thịt có vẻ mong manh đều có thể vững chắc giam cầm bọn cô.
…
Tốc độ vách tường thịt kéo nhanh hơn cô nghĩ, càng tới gần tổ chim, cô càng phát hiện thứ này khổng lồ cỡ nào.
Đám người Bùi Chí Vũ bị binh lính khiêng trên vai như gà con. Bọn họ phát hiện một người đàn ông đeo thiết bị lọc không khí đang hôn mê, mặc âu phục màu lam sẫm, cả người đầy máu.
Nó không phải tổ chim, mà là một sinh vật sống. Nó che khuất bầu trời biểu thị công khai thân phận chúa tể của thế giới này. Xúc tu trên đỉnh đầu giống như Medusa, có điều dưới sự che phủ của sương mù dày đặc ngày càng nhiều, cô không thể thấy rõ dáng vẻ thực sự của xúc tu.
Nó không phải tổ chim, mà là một sinh vật sống. Nó che khuất bầu trời biểu thị công khai thân phận chúa tể của thế giới này. Xúc tu trên đỉnh đầu giống như Medusa, có điều dưới sự che phủ của sương mù dày đặc ngày càng nhiều, cô không thể thấy rõ dáng vẻ thực sự của xúc tu.
Bọn họ không biết xảy ra chuyện gì nhưng vẫn mang hai người này ra ngoài. Lúc này, bên trong thế giới ngược tràn đầy tiếng rên la của người bóng, nghe mà khiến lòng người bức bối.
Đến dưới chân nó, Vân Thiển và Kim Thiên Thiên không khống chế nổi mà ôm chặt ngực. Khổ sở, đau đớn, tuyệt vọng khó tả tựa như một ngọn núi lớn đè hai người dưới đất.
Nhưng ngay lúc bọn họ rút lui, khối thịt bỗng nhiên phóng tới trước mặt bọn họ, bên trong là hai con người đang hoang mang ngơ ngác. Nhưng đó là một nam một nữ… không phải hai nữ.
—— Ở đâu? Ở đâu? Tại sao không tìm được?
Không ngờ Vân Thiển có thể cảm nhận được hàm ý bên trong cảm xúc của quái vật. Cô nhìn Kim Thiên Thiên bên cạnh, cô ấy cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ra dấu tay ám chỉ quái vật kia đang nói.
Vân Thiển và Kim Thiên Thiên vẫn ở trong vách tường thịt. Bất kể các cô vùng vẫy cách nào, vách tường thịt có vẻ mong manh đều có thể vững chắc giam cầm bọn cô.
Kim Thiên Thiên ngạc nhiên: “Đó là người cô ấy thích sao? Trông cô ấy rất lo lắng.
—— Giành lại! Giành lại hết!
Vân Thiển bước nhanh tới đó, cách bức rèm nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Văn Nhân Du. Sao anh lại bị thương nặng như vậy, cô khẽ “ôi” một tiếng, giơ tay lên bưng mặt.
Người bóng phát ra tiếng kêu rên rỉ về phía tổ chim đang đứng. Cơ thể bọn chúng dài tới hai mét rưỡi, vảy cá bên ngoài cơ thể dựng thẳng, gai nhọn mọc ra từ vảy cá, tạo thành áo giáp kiên cố.
Cùng lúc đó, anh nhìn thấy một nhóm binh lính được huấn luyện, đội trưởng người da đen dẫn đầu báo cáo thông qua đồng phục bảo hộ: “…Ở đây phát hiện năm người, còn sống, tình trạng ổn định, hẳn thời gian đi lạc không lâu…”
Người bóng ồ ạt ra đời từ trong vách tường thịt, giống như thiên quân vạn mã tỏa ra tứ phía, chằng chịt nối thành vô số dải đen.
Ánh mắt quái vật to lớn dừng trên người Vân Thiển và Kim Thiên Thiên, nó phát ra tiếng thở dài giống con người.
Không ngờ Vân Thiển có thể cảm nhận được hàm ý bên trong cảm xúc của quái vật. Cô nhìn Kim Thiên Thiên bên cạnh, đối phương cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ra dấu tay ám chỉ quái vật kia đang nói.
—— Lương thiện, giữ lại.
Đến dưới chân nó, Vân Thiển và Kim Thiên Thiên không khống chế nổi mà ôm chặt ngực. Khổ sở, đau đớn, tuyệt vọng khó tả tựa như một ngọn núi lớn đè hai người dưới đất.
—— Bạn bè, không làm nữa.
Bùi Hướng Nhu mở miệng: “Chúng tôi còn hai người mắc kẹt bên trong. Lúc nãy khi quái vật đuổi theo, chúng tôi bị lạc nhau, là hai cô gái, bọn họ ở hướng kia.”
Đám người Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu cũng ở trong trại.
Vách tường thịt cuộn hai người lại lần nữa, đưa cả hai tới nơi xa.
Vách tường thịt cuộn hai người lại lần nữa, đưa cả hai tới nơi xa.
…
Bùi Hướng Nhu nhận ra đây là Văn Nhân Du. Những binh lính được huấn luyện này từ đâu mà đến, dường như họ rất quen thuộc nơi này, thủ đoạn đối phó quái vật cũng rất thành thục. Những người này đều buộc dây thừng phía sau, đoạn cuối dây thừng là nơi bọn họ sắp tới ư?
Đội trưởng da đen ra hiệu dừng lại. Bọn họ lại vào sâu thêm năm trăm mét, đây đã là giới hạn, sâu hơn nữa không thuộc trách nhiệm của anh ta và các đội viên, bắt buộc phải rút lui.
Nhưng ngay lúc bọn họ rút lui, khối thịt bỗng nhiên phóng tới trước mặt bọn họ, bên trong là hai con người đang hoang mang ngơ ngác. Nhưng đó là một nam một nữ… không phải hai nữ.
Bọn họ không biết xảy ra chuyện gì nhưng vẫn mang hai người này ra ngoài. Lúc này, bên trong thế giới ngược tràn đầy tiếng rên la của người bóng, nghe mà khiến lòng người bức bối.
Vân Thiển và Kim Thiên Thiên được binh lính cứu, đưa tới trại trị thương, chữa trị xong phải tiếp nhận điều tra.
Đám người Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu cũng ở trong trại.
Ánh mắt quái vật to lớn dừng trên người Vân Thiển và Kim Thiên Thiên, nó phát ra tiếng thở dài giống con người.
Đội trưởng người da đen phất tay, phân nhỏ một nhóm người, ra lệnh: “Các cậu dẫn bọn họ ra ngoài tiếp nhận trị liệu.”
Còn có một người nằm trên cáng cứu thương truyền nước trong gian phòng trong suốt dựng tạm, không rõ sống chết.
Vân Thiển bước nhanh tới đó, cách bức rèm nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Văn Nhân Du. Sao anh lại bị thương nặng như vậy, cô khẽ “ôi” một tiếng, giơ tay lên bưng mặt.
Kim Thiên Thiên ngạc nhiên: “Đó là người cô ấy thích sao? Trông cô ấy rất lo lắng.
Bùi Hướng Nhu lắc đầu không biết. Bọn họ nhìn vẻ mặt sốt ruột của Vân Thiển. Bây giờ, hai tay cô đang bưng mặt, cô đang khóc sao?
Văn Nhân Du cảm giác được, anh chậm rãi mở mắt ra.
Vân Thiển đứng cách đó không xa nhìn anh.
Rõ ràng anh nhìn thấy một gương mặt cười toe toét trên nỗi đau người khác của Vân Thiển, khóe môi giương cao đến mức lấy tay kéo xuống cũng chẳng kéo được!
Văn Nhân Du: “…”
Haha! Bà Thiển thật là… mà cũng vừa anh lắm nha anh Du…
Dừa nha anh hai =))))?
Sao chị sống lỗi dị, chị nỡ lòng nào cười trên nỗi đau của anh như dị ???
Vân chó cười to quá, đáng đời Văn Nhân Du nhá, vừa bị đá vừa ăn dao =))))))
hahaha ai bỉu đụng tới bà cô tổ chi cho xui dữ thần vậy :v
Vân Thiển: Dừa nha ?
Đụng vô Vân chó là toang rồi anh Du, người đàn bà “có độc” :Đ
Mọi ng nhìn thế nào mà nhìn ra chih đang khóc vậy
Thế giới ngược tả giống Upside Down trong Stranger Things ghê, hồi hộp quá chừng