Chương 01
Sét đánh ngang tai
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Hoa lê phủ Thừa Tướng đang độ chín muồi, nhất là trong viện Tịch Phong Hà. Hơn mười gốc lê bung nở từng khóm trắng, xa xa tựa như tuyết, rất có cảm giác “Chiếm đoạt thiên hạ, áp bách muôn hoa nhân gian”.
Tịch Phong Hà dậy từ sớm, gọi nha hoàn Chu Khinh vào trang điểm cho nàng.
“Tiểu thư, hôm nay là ngày Tướng quân Sơ Dương chiến thắng trở về, không uổng công người dậy sớm.”
Chu Khinh chải tóc cho Tịch Phong Hà, nhìn thấy khóe mắt đuôi lông mày tiểu thư đều nhiễm ý cười, nàng ta cười trêu.
Tịch Phong Hà tức giận: “Nói bậy gì đó! Hôm nay Hoàng Thượng mệnh phụ thân tiến cung lúc sáng sớm, chẳng qua ta muốn dậy thỉnh an phụ thân mà thôi. Miễn cho phụ thân lại chê ta.”
“Dạ, dạ. Là thỉnh an:Thừa Tướng, nôẵtỳ lỡ miệng.”ớ
Ngày thường tiểuõthư nhà nàngẹta luôn lòngĪdạ ngay thẳng,²chỉ khi nhắc¸tới Tướng quânISơ Dương ngườiɩmới trái vớiľlương tâm. ChuỹKhinh không vạchἳtrần, búi xongįtóc cho tiểuịthư, cắm mộtừcây trâm ngọc{hoa lên.
Từ nhỏộChu Khinh đãİhầu hạ TịcháPhong Hà. TịchīPhong Hà làúnữ nhi củaệTịch phu nhân,ἵđích nữ duyìnhất phủ ThừaâTướng. Hai caɪca đều lớníhơn nàng rấtļnhiều, nữ nhiĪdo thiếp thấtịsinh lại khôngỗthích ở chungĩvới Tịch PhongỵHà, vậy nênựtừ nhỏ TịchẽPhong Hà đãõcoi Chu Khinhịnhư tỷ muộiợruột thịt.
Mặc dùìdậy sớm, TịchìPhong Hà vẫnỗkhông kịp thỉnhâan phụ thân.²Từ sáng phụúthân đã vàoἱcung diện kiếnĮLong nhan.
Nghe nóiìTướng quân SơịDương từ BắcịCương trở vềẫcũng không kịpầvào phủ, vộiívàng tiến cung.
SơĩDương là nhiĩtử của bằngἷhữu Tịch phụ.ĭNhà hắn xuấtồthân võ gia,éphụ thân làjĐại tướng quânợuy chấn tứ}phương, mẫu thânựcũng là nữĩtướng “cân quắcĪbất nhượng tuými” [1].
[1] “Cânἵquắc tu mi”ìhay “cân quắcữbất nhượng tuĩmi” là mộtìthành ngữ TrungỡHoa nói vềỏnhững bậc nữđnhi có tàiểthao lược khôngưkém đàn ông,âthậm chí hơnêcả đàn ông.
Trongímột lần chiếnờđấu với NamổMan, phu thêìhai người trúngặgian kế của,địch, bị quânỳđội Nam Man¹vây trong núi.ỳBốn bề đềuἴlà giặc, cuốiỉcùng ông bàựchôn thây nơifchiến trường.
Hai vịđtướng quân liềuổchết cản quânẳđịch, mặc dùôkhông thể thoátưkhỏi kết cục,toàn quân diệtítuyệt, nhưng vẫnũkhiến quân độiũNam Man bịìtổn hại trầmỷtrọng. Cuối cùngįNam Man đạiĮbại, quy thuậnĩĐại Hoằng.
Đại Hoằngữtôn vinh phuởthê hai ngườiụlà bậc anhīhùng, nghênh đónểthi thể họưvề kinh đô.ằHi Dương Đếẩtự mình chủètrì lễ tang,ừhạ chỉ đểớSơ Dương kếậtục tước vịìcủa cha. Nămôấy Sơ Dươngạmới bảy tuổi.
Nhiịtử của bằngềhữu còn nhỏ,ḹTịch phụ mangìSơ Dương vềIphủ Thừa Tướngãnuôi nấng. Mãiácho đến khiïSơ Dương mười,bốn tuổi, lầnểđầu tiên lên}chiến trường, lấyìít địch nhiều,ẽdẫn ba vạn³binh lính đánhĪlui năm vạnờquân Bắc Cương,ἴlập chiến côngốvang dội.
Ngày SơờDương khải hoànàvề kinh, toànïdân chúng đónîchào. Hoàng Đếàcũng vui mừng,õphong Sơ Dươngălà Tướng quân,ễtrọng thưởng hậuỵhĩnh, ban baıtrăm mẫu ruộngìtốt. Sơ Dươngỉquay trở vềĭphủ Tướng quân.
NgàyĮTịch phụ dẫnặSơ Dương về,ïTịch Phong HàĨđang trèo lênểcây lê ởịsân phụ thânơchơi đùa. Lúcừấy nàng mớiἷnăm tuổi, đang¹tuổi bướng bỉnh,ótrèo cây bơiảlội đều tinh³thông.
Tịch Phong Hàἵgiấu gấu váyỉsau cây lêïtrắng, ẩn mìnhĩtrong tầng tầngẳlớp lớp hoaỹlê. Chu Khinhìở phía dưới¹lo lắng gọi:ἰ“Tiểu thư, ngườiɨmau xuống đi.ἰLát nữa lãoÍgia về lạiựquở trách người³bây giờ.”
“Hừ.ḻChu Khinh, mauɪtrốn đi, chaẹta về rồi!”ĭ
Chu Khinh vộiÎvàng trốn sauỗgốc cây. TịchỉPhong Hà nấpɪkĩ, xuyên qua°cành lê nhìnóphụ thân.
Thiếu niênùcao gầy theoIsau phụ thân,ữthoạt nhìn nhỏỡhơn Nhị caỏnàng một chút,įkhuôn mặt hơiơhốc hác, nhưngĩthân thể cườngÍtráng, góc cạnhữrõ ràng, đôiồmày tỏa nétệanh khí.
Tịch Phong¹Hà cúi đầuặmuốn nhìn rõẳhơn chút, nàoổngờ thiếu niênIlại nhìn vềợphía này. Tịch:Phong Hà sợìtới mức suýtórơi xuống.
Thiếu niên,phát hiện ra(nàng, quay đầuìkhông nói gì,ệyên lặng ngheịTịch phụ nóiḻchuyện.
“Sơ Dương, sauẽnày con cứèyên tâm ở¹phủ Thừa Tướng.²Ta sẽ thỉnhừthầy giáo tốtĪnhất cho con,ἱcon…”
Cuối cùngἰTịch Phong Hà°vẫn bị phụ³thân phát hiện.‹Cơm chiều hôm(ấy nàng khôngἱđược ăn mónàsữa anh đàoĮ[2] nàng thíchđnhất, nhưng nàng[không hề buồn.
Nàngìnhớ rõ buổiÏtiệc tối hômỉđó thiếu niênặtên Sơ Dương¹được phụ thân[giới thiệu vớiìmọi người, lẳngἵlặng dùng cơm.
Nàngĩtò mò đánhógiá hắn, lúcĪhắn nhìn vềầphía này, Tịch}Phong Hà ngâyịngốc mỉm cười.ỉHắn không tỏĭvẻ gì, nhanhõchóng rời tầm‹mắt.
Khi đó, TịchấPhong Hà tuổiínhỏ thầm nghĩỷvị ca caἵnày thật kỳìquái.
. . .
LúcỹTịch phụ rờiẽcung hồi phủóđã là hoàngĩhôn. Tịch PhongắHà muốn thỉnhềan phụ thân,íthuận tiện hỏiàchút tình huốngĩcủa Sơ Dươngľca ca.
Còn chưaãra khỏi, ngườiἳcủa mẫu thânĨđã tới đâyɨnói với nàngỉhôm nay tâmìtrạng Tịch phụókhông tốt, khôngỷnên đi.
“Vì saoЇtâm trạng phụľthân không tốt?íCó chuyện gìÍsao?”
“Phu nhâníchỉ nói hômἰnay tiểu thưồkhông cần thỉnhẳan lão gia,ἲsáng mai rồiẩtới. Còn lạiĮnô tỳ cũng{không rõ. Tiểuíthư, người đừngìlo, sáng maiịthỉnh an làỡbiết ngay ấyḻmà.”
Tịch PhongỗHà thấp thỏmịdùng bữa chiều,ếChu Khinh loàlắng khuyên nhủ.
Không‹nhìn thấy SơıDương, Tịch PhongôHà có hơiỉbuồn. Chắc hẳnîphụ thân vàoἱcung cũng gặpẫđược Sơ Dương,ỷvì sao tâmòtrạng lại khôngỉtốt?
Hôm nay tại sao Sơ Dương không tới phủ, rõ ràng mỗi lần hồi kinh hắn đều tới phủ thừa tướng bái kiến phu thê Tịch gia.
Lê Tụng Uyển của Tịch Phong Hà và Thanh Lạc Uyển chỉ cách nhau hai biệt viện, Tịch Phong Hà lại đi mãi không xong.
Tịch Túc Vũ lớn hơn Tịch Phong Hà hai tuổi. Nàng ấy là nữ nhi duy nhất của Vệ di nương, từ nhỏ đã theo di nương học tập.Tịch Phong Hà mang theo nghi vấn đi ngủ, xem ra chỉ có ngày mai gặp phụ thân mới biết đáp án.
Tịch phụ gần đó đang vui vẻ cầm Thánh chỉ.
Vệ di nương khom lưng vái chào Tịch phụ, cùng Tịch Túc Vũ về phòng. Tịch phu nhân kéo tay ông, “Lão gia, người đừng nóng. Hà Nhi, mau về đi!”
Ngày hôm sau, Tịch Phong Hà còn chưa đi gặp Tịch phu, Chu Khinh đã vồn vã chạy tới trước mặt nàng.
“Có lẽ Tam tiểu thư nghe thấy việc vui của Vũ Nhi và Sơ Dương nên tới chúc mừng đấy ạ.” Vệ di nương cười đáp. Tịch Phong Hà lại cười không nổi, nàng chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh.
Tịch Phong Hà mang theo nghi vấn đi ngủ, xem ra chỉ có ngày mai gặp phụ thân mới biết đáp án.“Tiểu thư, sáng nay Hoàng Thượng hạ chỉ tứ hôn Nhị tiểu thư với Tướng quân Sơ Dương. Người tuyên chỉ vừa rời đi, Thánh chỉ đang ở Thanh Lạc Uyển của Vệ di nương!”
Mọi người lập tức im bặt, nụ cười trên môi Vệ di nương và Tịch Túc Vũ cương cứng.Sơ Dương lạnh nhạt kiệm lời, ít khi chủ động bắt chuyện với người khác. Tịch Phong Hà lại hoạt bát, thỉnh thoảng Sơ Dương sẽ đáp nàng đôi ba câu, cũng chịu đựng được nàng trong thời gian dài, vậy nên quan hệ của đôi bên rất tốt.
“Ầm…”
Vệ di nương là nữ tử Giang Nam, diện mạo thanh tú, dịu dàng nhã nhặn. Tịch Túc Vũ kế thừa nét đẹp và tính cách của mẫu thân. Trong ngoài phủ đều khen nàng ấy mỹ lệ tao nhã, Tịch phụ cũng rất sủng ái nàng ấy.Tịch Phong Hà cảm giác mình bị đánh vào đầu, nghi ngờ không biết bản thân đang nằm mộng hay chăng.
Hồi lâu sau, nàng vươn tay về phía Chu Khinh, giọng nói run rẩy.
Chu Khinh thấy nàng ngơ ngác, nói tiếp: “Lão gia và phu nhân đã tới Thanh Lạc Uyển. Nghe nha hoàn ở đó nói đích thân Tướng quân Sơ Dương thỉnh cầu Hoàng Thượng hứa hôn Nhị tiểu thư cho ngài.”
“Tiểu thư, sáng nay Hoàng Thượng hạ chỉ tứ hôn Nhị tiểu thư với Tướng quân Sơ Dương. Người tuyên chỉ vừa rời đi, Thánh chỉ đang ở Thanh Lạc Uyển của Vệ di nương!”
Tịch Phong Hà nhìn thẳng Tịch Túc Vũ, cố gắng để giọng nói của mình không run rẩy.
Tịch Phong Hà ngây ngẩn ngồi trên giường.
Tịch Phong Hà ngây ngẩn ngồi trên giường.
“Sao Nhị tỷ biết muội và Sơ Dương chỉ thân nhau như huynh muội? Muội luôn nhận định Sơ Dương là vị hôn phu tương lai của muội. Nhị tỷ vốn thấu hiểu lòng người, chẳng lẽ không biết tình ý của muội dành cho Sơ Dương?”Tịch Phong Hà lại thường xuyên trò chuyện với Sơ Dương, mỗi lần Sơ Dương học võ sẽ lén đứng sau hoa viên học trộm.Ngày hôm sau, Tịch Phong Hà còn chưa đi gặp Tịch phu, Chu Khinh đã vồn vã chạy tới trước mặt nàng.Hồi lâu sau, nàng vươn tay về phía Chu Khinh, giọng nói run rẩy.
“Đỡ… Chu Khinh, đỡ ta tới Thanh Lạc Uyển.”
Hôm nay tại sao Sơ Dương không tới phủ, rõ ràng mỗi lần hồi kinh hắn đều tới phủ thừa tướng bái kiến phu thê Tịch gia.
Lê Tụng Uyển của Tịch Phong Hà và Thanh Lạc Uyển chỉ cách nhau hai biệt viện, Tịch Phong Hà lại đi mãi không xong.
Ngày Sơ Dương dọn vào Tịch gia, mấy vị tiểu thư đồng niên đều tò mò nhìn hắn. Nhưng các nàng e lệ, chỉ dám lén lút đánh giá.“Hà Nhi, không được náo loạn! Hôn sự của Vũ Nhi và Sơ Dương do đích thân Hoàng Thượng ban chỉ. Gì mà vị hôn phu tương lai, thật không biết xấu hổ! Vũ Nhi, con và di nương về viện trước đi. Chu Khinh, dìu Tam tiểu thư về Lê Tụng Uyển.”Lúc nàng tới, trong viện đang nói cười náo nhiệt. Vệ di nương cùng chúng nha hoàn mỉm cười hạnh phúc, Tịch phu nhân kéo tay Tịch Túc Vũ dặn dò gì đó, Vệ di nương ở bên cạnh chêm đôi ba câu. Tịch Túc Vũ ngại ngùng mỉm cười, đôi mắt hạnh cong như vầng trăng non, hai má hồng đỏ ửng.
Tịch phụ gần đó đang vui vẻ cầm Thánh chỉ.
“Phong Hà, sao con lại tới đây?” Mẫu thân nhìn thấy nàng, kéo nàng lại gần.
Tịch Phong Hà nhìn từ xa, ngây ngẩn bừng tỉnh.
Tịch Túc Vũ lớn hơn Tịch Phong Hà hai tuổi. Nàng ấy là nữ nhi duy nhất của Vệ di nương, từ nhỏ đã theo di nương học tập.
Vệ di nương là nữ tử Giang Nam, diện mạo thanh tú, dịu dàng nhã nhặn. Tịch Túc Vũ kế thừa nét đẹp và tính cách của mẫu thân. Trong ngoài phủ đều khen nàng ấy mỹ lệ tao nhã, Tịch phụ cũng rất sủng ái nàng ấy.
Ngày Sơ Dương dọn vào Tịch gia, mấy vị tiểu thư đồng niên đều tò mò nhìn hắn. Nhưng các nàng e lệ, chỉ dám lén lút đánh giá.
Tịch Phong Hà lại thường xuyên trò chuyện với Sơ Dương, mỗi lần Sơ Dương học võ sẽ lén đứng sau hoa viên học trộm.
Sơ Dương lạnh nhạt kiệm lời, ít khi chủ động bắt chuyện với người khác. Tịch Phong Hà lại hoạt bát, thỉnh thoảng Sơ Dương sẽ đáp nàng đôi ba câu, cũng chịu đựng được nàng trong thời gian dài, vậy nên quan hệ của đôi bên rất tốt.
Tịch Phong Hà lặng yên nhìn cảnh tượng trước mắt, tựa như tảng đá đè nặng trái tim nàng, khiến nàng thở không ra hơi.
Tịch Phong Hà lặng yên nhìn cảnh tượng trước mắt, tựa như tảng đá đè nặng trái tim nàng, khiến nàng thở không ra hơi.“Phong Hà, sao con lại tới đây?” Mẫu thân nhìn thấy nàng, kéo nàng lại gần.
“Có lẽ Tam tiểu thư nghe thấy việc vui của Vũ Nhi và Sơ Dương nên tới chúc mừng đấy ạ.” Vệ di nương cười đáp. Tịch Phong Hà lại cười không nổi, nàng chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh.
Chu Khinh thấy nàng ngơ ngác, nói tiếp: “Lão gia và phu nhân đã tới Thanh Lạc Uyển. Nghe nha hoàn ở đó nói đích thân Tướng quân Sơ Dương thỉnh cầu Hoàng Thượng hứa hôn Nhị tiểu thư cho ngài.”
“Di nương, trong mấy đứa bọn con Phong Hà giữ quan hệ tốt nhất với Sơ Dương ca ca. Hai người thân nhau như huynh muội ruột thịt.” Tịch Túc Vũ nhìn Tịch Phong Hà, nở nụ cười chân thành, “Phong Hà, hiện tại Hoàng Thượng tứ hôn, muội đừng ghen nha.”
Chu Khinh kéo ống tay áo Tịch Phong Hà. Tịch Phong Hà đang lúc nổi nóng, tức giận buông tay nàng ta chuẩn bị phát tác. Đột nhiên gã sai vặt bên ngoài chạy vào, “Lão gia, phu nhân, Tướng quân Sơ Dương tới bái phỏng. Hiện ngài ấy đang ở tiền thính ạ.”Tịch Phong Hà cảm giác mình bị đánh vào đầu, nghi ngờ không biết bản thân đang nằm mộng hay chăng.“Sao Nhị tỷ biết muội và Sơ Dương chỉ thân nhau như huynh muội? Muội luôn nhận định Sơ Dương là vị hôn phu tương lai của muội. Nhị tỷ vốn thấu hiểu lòng người, chẳng lẽ không biết tình ý của muội dành cho Sơ Dương?”
Tịch Phong Hà nhìn thẳng Tịch Túc Vũ, cố gắng để giọng nói của mình không run rẩy.
Mọi người lập tức im bặt, nụ cười trên môi Vệ di nương và Tịch Túc Vũ cương cứng.
Tịch Phong Hà nhìn từ xa, ngây ngẩn bừng tỉnh.“Hà Nhi, không được náo loạn! Hôn sự của Vũ Nhi và Sơ Dương do đích thân Hoàng Thượng ban chỉ. Gì mà vị hôn phu tương lai, thật không biết xấu hổ! Vũ Nhi, con và di nương về viện trước đi. Chu Khinh, dìu Tam tiểu thư về Lê Tụng Uyển.”
Vệ di nương khom lưng vái chào Tịch phụ, cùng Tịch Túc Vũ về phòng. Tịch phu nhân kéo tay ông, “Lão gia, người đừng nóng. Hà Nhi, mau về đi!”
Chu Khinh kéo ống tay áo Tịch Phong Hà. Tịch Phong Hà đang lúc nổi nóng, tức giận buông tay nàng ta chuẩn bị phát tác. Đột nhiên gã sai vặt bên ngoài chạy vào, “Lão gia, phu nhân, Tướng quân Sơ Dương tới bái phỏng. Hiện ngài ấy đang ở tiền thính ạ.”
__________________
[2] Sữa anh đào:
Mới chương 1 mà ngược tui, thương Tịch Phong Hà quá huhuhu
Tui nghĩ Tịch phụ biết tình cảm của Phong Hà dành cho Sơ Dương, chắc có ẩn tình gì á!
Cảm ơn bạn đã dịch truyện ạ
Tui nghe tên truyện là thấy hay rồi đó đa…
Tía má ơi… đau! Phong ba bão táp lại bắt đầu bằng những âm mưu và kế hoạch. Haizzzz……………..
Ghét mấy cha nội kiểu này dù chưa biết sự tình là gì
Thương nữ chính quá
Nữ chính phải kiểu vả thẳng vô bản mặt con chị như thế mới vừa, chưa gì nghe mùi trà xanh rồi
Tui đoán là sau này, ông Sơ Dương sẽ kiểu Aa người ta thích là muội, không phải là Vũ Nhi đâuuu