Chương 02
Khó hiểu nhất thế gian này là tình yêu
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Quấn mãi không buông, Tịch Phong Hà thành công theo Tịch phụ tới tiền thính. Nàng tránh sau bình phong, nhìn phụ thân và Sơ Dương nói chuyện với nhau.
Hơn một năm không gặp, hắn cao hơn chút, thân thể cường tráng, ánh mắt nghiêm nghị, càng lúc càng thành thục ổn trọng.
Tịch Phong Hà nhìn khuôn mặt nhớ thương đã lâu, trong lòng vui sướng. Nhưng nghĩ tới chuyện hắn và Tịch Túc Vũ sắp thành gia, nàng lại chua xót. Nàng chỉ muốn xông lên chất vấn hắn, vì sao quay trở về không tới gặp nàng, vì sao lại cưới Tịch Túc Vũ, vì sao… không phải nàng.
Nề hà phụ thân đã dặn dò trước, nghiêm cấm nàng không được xông ra, nếu không sẽ cấm túc nàng ở Lê Tụng Uyển cho tới khi hai người họ thành hôn xong.
Sơ Dương và Tịch phụđngồi phía trướcítrò chuyện, hànừhuyên cuộc sốngỉtrong quân ngũ.íTịch phụ nhìnịTịch Phong Hàíđang nấp sauỉbình phong, lạiẵnhìn sang SơụDương.
“Ngày ấy ởįtrong cung HoàngïThượng nói conĨtới tuổi thànhẹgia lập thất,ămuốn gả Công°Chúa An Bìnhặcho con. Tạiêsao con khôngẻđồng ý, lạiÏđòi cưới Vũ(Nhi?”
Sơ Dươngĩthẳng lưng, nghiêmõtúc đáp: “Khôngưdối gạt báýphụ. Nhị tiểuếthư dịu dàngịhiền lành, SơẵDương cảm mến¸Nhị tiểu thưịđã lâu… muốnÍrước nàng vềádinh.”
“Vậy HàễNhi thì sao?ľTa tưởng quanầhệ của conḻvà Hà Nhiẳtốt hơn? Đángểlẽ ra…”
Tịch‹Phong Hà nắmổchặt ống tayụáo, cố gắngẳkìm nén tráiịtim đang nhảy(vọt.
Sơ Dương cụpằmắt, có chútĬchần chờ.
“Phong Hàằthẳng thắn đángỉyêu, nhưng conỗchỉ coi PhongẹHà như muộiạmuội ruột, chưaḽtừng có suyínghĩ khác. SơḽDương một lòngõvới Nhị tiểuơthư.”
Tịch phụỹcười: “Hiếm khiịthấy con trảiịnỗi lòng, chờ(Vũ Nhi xuấtɪgiá, nhất địnhɪkhông được bạc³đãi con bé.”ì
“Đương nhiên ạ.”ì
Tịch Phong Hàýđã sớm chuồnļra ngoài. Nàng°vừa khóc vừa¹chạy về LêỷTụng Uyển, ghéửvào giường gàoĩrống, nước mắtắthấm đẫm đệmĩgiường. Chu Khinhɪđứng bên cạnhìđau lòng khôngíngớt, lại khôngĨbiết mở miệngìnhư thế nào.
Giâyồphút Sơ Dươngánói hắn coiưnàng như muội{muội ruột, tráiítim Tịch PhongọHà như bịầđâm thủng.
Nàng quenáSơ Dương mườiụmột năm, thíchớhắn sáu năm.ữTình đầu thiếuįnữ dành hếtỵcho thiếu niênốkiệm lời nămíấy. Lúc trướcạnàng chỉ coiăSơ Dương nhưḻbằng hữu thânợthiết, thái độõbình thường. Nhưngítừ khi độngẻlòng, tâm tìnhìkhông thể anİổn. Nàng có¸tâm sự riêng,Ixấu hổ khôngìdám nói vớifcha nương, lạiãcàng không dámĺkể cho SơịDương. Trong Tịchắphủ, duy nhấtìChu Khinh biếtưbí mật củaịnàng.
Từ nhỏ TịchéPhong Hà đãỹkiêu ngạo, dùừlà gia thếĩhay dung mạoἷđều khiến ngườiởđời tán thưởng.íDuy độc ởỉtrước mặt ngườiɩmình thích, nàngỹmới nhát nhưựcáy, sợ hãiÍtâm tư bịἷphát hiện, hắnìsẽ chán ghétÍnàng.
Nàng học cácìtỷ tỷ mặcẫxiêm y phứcỉtạp, tập điânhẹ nói khẽĭcười duyên, bắtộđầu ra dángúnữ nhi. Sơ)Dương phát hiệnậnàng thay đổi,¹nàng vui vẻĩhỏi hắn thấyἰnhư thế nào?
Sơ³Dương nhíu mày,²“Rụt rè bẽnIlẽn, trông chẳngļtự nhiên.”
Từửđó về sauĩnàng không họcἴgiống các tỷấtỷ nữa, quayĩtrở về dángãvẻ trước kia.ἴNàng cẩn thậnộche giấu tâmɨtư, tiếp tụcĺlàm bằng hữuẽvới Sơ Dương.
Nàng{tưởng Sơ Dươngĩkhông thích nữìtử dịu dàngĺnhu nhược, giờơngẫm lại, chẳngểqua hắn khôngĩquen nàng nhưЇvậy mà thôi.
Cũngầkhông biết khócïbao lâu, nàngớmệt mỏi ghéịvào giường ngủ.ITrong lúc mơimàng nàng cảmḷthấy có ngườiíbế mình lênìgiường, giém chănĩcho nàng. Ngườiĭấy thở dài,Ínàng còn chưaơkịp nhận raḽlà ai, ngườiữđã rời đi.
TịchừPhong Hà ngủỉtới buổi chiều,ớchân trời nhuốmẽmàu lửa. ChuúKhinh trang điểmựche giấu haiụquầng thâm choẵnàng. Tịch PhongãHà khóc hồiílâu, cảm xúc,đã khá hơnâchút, nhưng trongỹlòng vẫn khổîsở.
“Tiểu thư, lúcàngười ngủ phuínhân có tới.úPhu nhân bảoổtối nay TướngĬquân Sơ Dươngớcũng tham gia]yến tiệc.” ChuĩKhinh thấp thỏm.
“Tiệc?ɪLà tiệc mừngửSơ Dương vàἷTịch Túc Vũἷkết thân sao?ửTa đi làm[cái gì, taâkhông muốn thấyịbọn họ.” TịchἰPhong Hà lạnhÍlùng đáp.
Ái mộ¸sáu năm, mộngểđẹp tan vỡ.ἲHiện tại cònểphải chứng kiến(bọn họ tìnhạchàng ý thiếp?
“Tiểuắthư, đây làĩgia yến. Nếu)người không đi…”ụ
“Bảo là taặmệt. Phỏng chừngἰmọi người cũngãkhông muốn taịđi, ta vắngỡmặt yến tiệcủcũng vui vẻửhơn chút. Tốiớnay ta muốnýdạo phố TrườngìMinh.”
Chu Khinhộcòn muốn khuyên,ổTịch Phong Hàɩđã thay xiêmíy chuẩn bịÏxuất phủ, ChuĺKhinh đành phảiũthôi. Nàng saiĩngười báo choễlão gia, TịchĪphụ biết tâmỗtư nữ nhi,ôcũng không trách°tội, tùy theoệý nàng.
Phố Trường}Minh là conĭphố náo nhiệtỳnhất kinh đô.ợTrên đường cóIquán trà nhàảtrọ, cũng cóằthanh lâu tửuỏkỹ.
Mấy cửa hàngḻsan sát nhau,ìthỉnh thoảng lạiἷthấy người bánúhàng rong raoọbán. Ban ngàyỉrộn ràng nhốnἱnháo, buổi tốiỡđèn đuốc sángḻtrưng.
Ở một conờngõ nhỏ bênộđường có mộtầquán trà kêuầẨm Hòa Lâu.ãTịch Phong Hàỡkhông quen uống)trà, nhưng nàngĩrất thích điểmịtâm ở đây.
Hoàng hôn, Tịch Phong Hà chọn một chỗ ngồi thanh tĩnh trên tầng hai, xuyên qua cửa sổ nhỏ có thể thấy ánh mặt trời dần khuất núi.
Người hầu vội khuyên can hắn, mấy lời này không được nói lung tung.Bên cạnh bàn Tịch Phong Hà là hai nam tử, trong đó một người khôi ngô tuấn tú, ngũ quan như ngọc, khí thế hiên ngang, mặt mày điểm thêm vài nét dịu dàng.Các tửu quán nhà trọ lục tục treo đèn lồng, người bán hàng rong cũng bắt đầu cuộc sống về đêm náo nhiệt. Người kể chuyện trong quán trà đang kể về tình yêu của Hi Dương Đế và Mẫn Tuệ Hoàng Hậu.
Tịch Phong Hà đi qua, vừa hay nghe nam tử kia bình phẩm: “Nếu là ta, ta sẽ không đón bà về. Không bảo vệ được bà thì sao phải đón bà về chịu tội. Uổng cho hai chữ Quân Vương, ngay cả nữ tử mình yêu cũng không bảo hộ được.” Giọng nói sặc mùi khinh thường.
“Chu Khinh, ngươi nói xem, nếu không có ta liệu bọn họ thoải mái hơn không?” Tịch Phong Hà nhìn cảnh ngoài cửa sổ, đột ngột mở miệng.Chu Khinh ngồi đối diện Tịch Phong Hà, lẳng lặng nhìn nàng.
Hắn gọi: “Hà Nhi…”
Chu Khinh ngẫm nghĩ hồi lâu, “Tiểu thư, tuy nô tỳ chưa trải qua, nhưng nô tỳ biết, thứ khó hiểu nhất thế gian này là tình yêu. Nếu mọi người có thể khống chế tình cảm của mình, Mẫn Tuệ Hoàng Hậu đã không chờ đợi Hi Dương Đế suốt bảy năm, cuối cùng lại táng thân nơi Hậu cung.”“Chu Khinh, ngươi nói xem, nếu không có ta liệu bọn họ thoải mái hơn không?” Tịch Phong Hà nhìn cảnh ngoài cửa sổ, đột ngột mở miệng.
Tịch Phong Hà cảm động tình cảm Đế Hậu, nếu là lúc bình thường nàng đã tranh luận với nam tử đó. Nhưng hôm nay nàng không có hứng, liếc hắn một cái rồi đi.“Tiểu thư không tham gia yến tiệc, lão gia và phu nhân sẽ nhớ thương.”
“Ngươi biết ý ta không phải vậy.” Tịch Phong Hà quay đầu nhìn Chu Khinh, “Nhiều năm trôi qua, chẳng lẽ Sơ Dương ca ca không biết tình cảm của ta sao?”
Hoàng hôn, Tịch Phong Hà chọn một chỗ ngồi thanh tĩnh trên tầng hai, xuyên qua cửa sổ nhỏ có thể thấy ánh mặt trời dần khuất núi.
“Tướng quân Sơ Dương là võ tướng, đôi lúc…”
“Ngươi biết ý ta không phải vậy.” Tịch Phong Hà quay đầu nhìn Chu Khinh, “Nhiều năm trôi qua, chẳng lẽ Sơ Dương ca ca không biết tình cảm của ta sao?”
“Tuy huynh ấy là quân nhân, nhưng tâm tư kín đáo, thông minh mẫn tuệ. Sao huynh ấy có thể không biết? Ngươi thử nghĩ xem, tại sao huynh ấy lại thích Tịch Túc Vũ. Vốn dĩ bọn họ đâu nói chuyện nhiều với nhau.” Mối quan hệ còn không thân bằng nàng và Sơ Dương.
Từ đó trở đi, Hoàng Thượng sắc phong nhi tử của Mẫn Tuệ Hoàng Hậu làm Thái Tử, cả đời không bước vào Hậu cung.Chu Khinh ngẫm nghĩ hồi lâu, “Tiểu thư, tuy nô tỳ chưa trải qua, nhưng nô tỳ biết, thứ khó hiểu nhất thế gian này là tình yêu. Nếu mọi người có thể khống chế tình cảm của mình, Mẫn Tuệ Hoàng Hậu đã không chờ đợi Hi Dương Đế suốt bảy năm, cuối cùng lại táng thân nơi Hậu cung.”
Ngày còn là Vương gia, đương kim Hoàng Đế không được sủng ái, bị ném tới Bắc Cương sinh sống. Ông gặp Hoàng Hậu nương nương ở đó, hai người đính hôn ước. Bắc Cương gian khổ, Hoàng Hậu lại quen thuộc. Sau này Tiên Hoàng bệnh nặng, Hoàng Đế bị triệu hồi kinh, nào ngờ quấn vào tranh đấu hoàng quyền. Khoảng bảy năm sau, Tân Hoàng đăng cơ mới đón chính thê trở về, sắc phong bà làm Hoàng Hậu.
Chu Khinh ngồi đối diện Tịch Phong Hà, lẳng lặng nhìn nàng.
Hoàng Hậu ở Bắc Cương nhiều năm, tâm tư đơn thuần, không thể tránh khỏi lục đục chốn Hậu cung. Khi sinh đương kim Thái Tử, bà bị người ám hại, cuối cùng chết vì khó sinh.
Phụ thân của Tịch Phong Hà và đương kim Thánh Thượng là bằng hữu thân thiết nhiều năm. Hoàng Hậu mất, Hoàng Thượng bi thương, nếu không phải Tịch phụ khuyên nhủ, e là ông đã buông tay theo Hoàng Hậu.
Phụ thân của Tịch Phong Hà và đương kim Thánh Thượng là bằng hữu thân thiết nhiều năm. Hoàng Hậu mất, Hoàng Thượng bi thương, nếu không phải Tịch phụ khuyên nhủ, e là ông đã buông tay theo Hoàng Hậu.
Các tửu quán nhà trọ lục tục treo đèn lồng, người bán hàng rong cũng bắt đầu cuộc sống về đêm náo nhiệt. Người kể chuyện trong quán trà đang kể về tình yêu của Hi Dương Đế và Mẫn Tuệ Hoàng Hậu.Từ đó trở đi, Hoàng Thượng sắc phong nhi tử của Mẫn Tuệ Hoàng Hậu làm Thái Tử, cả đời không bước vào Hậu cung.
Lúc Tịch Phong Hà và Chu Khinh rời đi, người kể chuyện đang kể đến đoạn Tân Hoàng đăng cơ, Hoàng Hậu hồi cung nhận lễ sắc phong.Thiên hạ cảm động trước tình yêu của Đế Vương. Ai cũng khen ngợi Hi Dương Đế chung tình, Tịch Phong Hà chỉ cảm thấy Hi Dương Đế là một nam tử đáng thương mất người mình yêu.
Lúc Tịch Phong Hà và Chu Khinh rời đi, người kể chuyện đang kể đến đoạn Tân Hoàng đăng cơ, Hoàng Hậu hồi cung nhận lễ sắc phong.
“Tuy huynh ấy là quân nhân, nhưng tâm tư kín đáo, thông minh mẫn tuệ. Sao huynh ấy có thể không biết? Ngươi thử nghĩ xem, tại sao huynh ấy lại thích Tịch Túc Vũ. Vốn dĩ bọn họ đâu nói chuyện nhiều với nhau.” Mối quan hệ còn không thân bằng nàng và Sơ Dương.Bên cạnh bàn Tịch Phong Hà là hai nam tử, trong đó một người khôi ngô tuấn tú, ngũ quan như ngọc, khí thế hiên ngang, mặt mày điểm thêm vài nét dịu dàng.
Người hầu của nam tử đó cũng khá thanh tú, nhưng đứng trước mặt hắn thật sự không đáng nhắc tới.
Tịch Phong Hà đi qua, vừa hay nghe nam tử kia bình phẩm: “Nếu là ta, ta sẽ không đón bà về. Không bảo vệ được bà thì sao phải đón bà về chịu tội. Uổng cho hai chữ Quân Vương, ngay cả nữ tử mình yêu cũng không bảo hộ được.” Giọng nói sặc mùi khinh thường.
Sơ Dương.Người hầu vội khuyên can hắn, mấy lời này không được nói lung tung.
Nam tử hừ lạnh, không thèm nhắc lại.
Nam tử hừ lạnh, không thèm nhắc lại.
Tịch Phong Hà cảm động tình cảm Đế Hậu, nếu là lúc bình thường nàng đã tranh luận với nam tử đó. Nhưng hôm nay nàng không có hứng, liếc hắn một cái rồi đi.
Hoàng Hậu ở Bắc Cương nhiều năm, tâm tư đơn thuần, không thể tránh khỏi lục đục chốn Hậu cung. Khi sinh đương kim Thái Tử, bà bị người ám hại, cuối cùng chết vì khó sinh.Lúc Tịch Phong Hà hồi phủ, yến tiệc còn chưa tan. Nàng không có lòng phá đám bọn họ, quay lưng về Lê Tụng Uyển.
Thiên hạ cảm động trước tình yêu của Đế Vương. Ai cũng khen ngợi Hi Dương Đế chung tình, Tịch Phong Hà chỉ cảm thấy Hi Dương Đế là một nam tử đáng thương mất người mình yêu.Nào ngờ có người đứng ở tiền viện chờ nàng.
Sơ Dương.
Người hầu của nam tử đó cũng khá thanh tú, nhưng đứng trước mặt hắn thật sự không đáng nhắc tới.“Tiểu thư không tham gia yến tiệc, lão gia và phu nhân sẽ nhớ thương.”Hắn gọi: “Hà Nhi…”
Đúng là “Thứ khó hiểu nhất trên đời là tình yêu”. Nhưng khó hiểu không đồng nghĩa với không thể hiểu. Phải chăng chẳng qua con người tự dối người lừa mình để tránh đối diện với sự thật mà thôi.
Thái tử xuất hiện rồi ????
Chưa gì là thấy ghét cha Sơ Dương này rồi
Có vẻ Thái tử thầm thương trộm nhớ nu9 haa