Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 02

Chương 02

Khó hiểu nhất thế gian này là tình yêu

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Quấn mãi không buông, Tịch Phong Hà thành công theo Tịch phụ tới tiền thính. Nàng tránh sau bình phong, nhìn phụ thân và Sơ Dương nói chuyện với nhau.

Hơn một năm không gặp, hắn cao hơn chút, thân thể cường tráng, ánh mắt nghiêm nghị, càng lúc càng thành thục ổn trọng.

Tịch Phong Hà nhìn khuôn mặt nhớ thương đã lâu, trong lòng vui sướng. Nhưng nghĩ tới chuyện hắn và Tịch Túc Vũ sắp thành gia, nàng lại chua xót. Nàng chỉ muốn xông lên chất vấn hắn, vì sao quay trở về không tới gặp nàng, vì sao lại cưới Tịch Túc Vũ, vì sao… không phải nàng.

Nề hà phụ thân đã dặn dò trước, nghiêm cấm nàng không được xông ra, nếu không sẽ cấm túc nàng ở Lê Tụng Uyển cho tới khi hai người họ thành hôn xong.

Sơ Dương và Tch phđngi phía trưcítrò chuyn, hànhuyên cuc sngtrong quân ngũ.íTch ph nhìnTch Phong Hàíđang np saubình phong, linhìn sang SơDương.

“Ngày y įtrong cung HoàngïThưng nói conĨti tui thànhgia lp tht,ămun g Công°Chúa An Bìnhcho con. Tiêsao con khôngđng ý, liÏđòi cưi Vũ(Nhi?”

Sơ Dươngĩthng lưng, nghiêmõtúc đáp: “Khôngưdi gt báýph. Nh tiuếthư du dànghin lành, SơDương cm mến¸Nh tiu thưđã lâu… munÍrưc nàng vádinh.”

Vy HàNhi thì sao?ľTa tưng quanh ca convà Hà Nhitt hơn? Đángl ra…

TchPhong Hà nmcht ng tayáo, c gngkìm nén tráitim đang nhy(vt.

Sơ Dương cpmt, có chútĬchn ch.

Phong Hàthng thn đángyêu, nhưng conch coi PhongHà như muimui rut, chưatng có suyínghĩ khác. SơDương mt lòngõvi Nh tiuơthư.”

Tch phcưi: “Hiếm khithy con trini lòng, ch(Vũ Nhi xutɪgiá, nht đnhɪkhông đưc bc³đãi con bé.”ì

Đương nhiên .”ì

Tch Phong Hàýđã sm chunļra ngoài. Nàng°va khóc va¹chy v LêTng Uyn, ghévào giưng gàoĩrng, nưc mtthm đm đmĩgiưng. Chu Khinhɪđng bên cnhìđau lòng khôngíngt, li khôngĨbiết m mingìnhư thế nào.

Giâyphút Sơ Dươngánói hn coiưnàng như mui{mui rut, tráiítim Tch PhongHà như bđâm thng.

Nàng quenáSơ Dương mưimt năm, thíchhn sáu năm.Tình đu thiếuįn dành hếtcho thiếu niênkim li nămíy. Lúc trưcnàng ch coiăSơ Dương nhưbng hu thânthiết, thái đõbình thưng. Nhưngít khi đnglòng, tâm tìnhìkhông th anİn. Nàng có¸tâm s riêng,Ixu h khôngìdám nói vifcha nương, liãcàng không dámĺk cho SơDương. Trong Tchph, duy nhtìChu Khinh biếtưbí mt canàng.

T nh TchéPhong Hà đãkiêu ngo, dùlà gia thếĩhay dung mođu khiến ngưiđi tán thưng.íDuy đc trưc mt ngưiɩmình thích, nàngmi nhát nhưcáy, s hãiÍtâm tư bphát hin, hnìs chán ghétÍnàng.

Nàng hc cácìt t mcxiêm y phctp, tp điânh nói khĭcưi duyên, btđu ra dángún nhi. Sơ)Dương phát hinnàng thay đi,¹nàng vui vĩhi hn thynhư thế nào?

Sơ³Dương nhíu mày,²“Rt rè bnIln, trông chngļt nhiên.”

Tđó v sauĩnàng không hcging các tt na, quayĩtr v dángãv trưc kia.Nàng cn thnche giu tâmɨtư, tiếp tcĺlàm bng huvi Sơ Dương.

Nàng{tưng Sơ Dươngĩkhông thích nìt du dàngĺnhu nhưc, giơngm li, chngqua hn khôngĩquen nàng nhưЇvy mà thôi.

Cũngkhông biết khócïbao lâu, nàngmt mi ghévào giưng ng.ITrong lúc mơimàng nàng cmthy có ngưiíbế mình lênìgiưng, giém chănĩcho nàng. Ngưiĭy th dài,Ínàng còn chưaơkp nhn ralà ai, ngưiđã ri đi.

TchPhong Hà ngti bui chiu,chân tri nhummàu la. ChuúKhinh trang đimche giu haiqung thâm chonàng. Tch PhongãHà khóc hiílâu, cm xúc,đã khá hơnâchút, nhưng tronglòng vn khîs.

“Tiu thư, lúcàngưi ng phuínhân có ti.úPhu nhân boti nay TưngĬquân Sơ Dươngcũng tham gia]yến tic.” ChuĩKhinh thp thm.

“Tic?ɪLà tic mngSơ Dương vàTch Túc Vũkết thân sao?Ta đi làm[cái gì, taâkhông mun thybn h.” TchPhong Hà lnhÍlùng đáp.

Ái m¸sáu năm, mngđp tan v.Hin ti cònphi chng kiến(bn h tìnhchàng ý thiếp?

“Tiuthư, đây làĩgia yến. Nếu)ngưi không đi…

“Bo là tamt. Phng chngmi ngưi cũngãkhông mun tađi, ta vngmt yến ticcũng vui vhơn chút. Tinay ta munýdo ph TrưngìMinh.”

Chu Khinhcòn mun khuyên,Tch Phong Hàɩđã thay xiêmíy chun bÏxut ph, ChuĺKhinh đành phiũthôi. Nàng saiĩngưi báo cholão gia, TchĪph biết tâmtư n nhi,ôcũng không trách°ti, tùy theoý nàng.

Ph Trưng}Minh là conĭph náo nhitnht kinh đô.Trên đưng cóIquán trà nhàtr, cũng cóthanh lâu tuk.

My ca hàngsan sát nhau,ìthnh thong lithy ngưi bánúhàng rong raobán. Ban ngàyrn ràng nhnnháo, bui tiđèn đuc sángtrưng.

mt conngõ nh bênđưng có mtquán trà kêum Hòa Lâu.ãTch Phong Hàkhông quen ung)trà, nhưng nàngĩrt thích đimtâm đây.

Hoàng hôn, Tịch Phong Hà chọn một chỗ ngồi thanh tĩnh trên tầng hai, xuyên qua cửa sổ nhỏ có thể thấy ánh mặt trời dần khuất núi.

Người hầu vội khuyên can hắn, mấy lời này không được nói lung tung.Bên cạnh bàn Tịch Phong Hà là hai nam tử, trong đó một người khôi ngô tuấn tú, ngũ quan như ngọc, khí thế hiên ngang, mặt mày điểm thêm vài nét dịu dàng.

Các tửu quán nhà trọ lục tục treo đèn lồng, người bán hàng rong cũng bắt đầu cuộc sống về đêm náo nhiệt. Người kể chuyện trong quán trà đang kể về tình yêu của Hi Dương Đế và Mẫn Tuệ Hoàng Hậu.

Tịch Phong Hà đi qua, vừa hay nghe nam tử kia bình phẩm: “Nếu là ta, ta sẽ không đón bà về. Không bảo vệ được bà thì sao phải đón bà về chịu tội. Uổng cho hai chữ Quân Vương, ngay cả nữ tử mình yêu cũng không bảo hộ được.” Giọng nói sặc mùi khinh thường.

“Chu Khinh, ngươi nói xem, nếu không có ta liệu bọn họ thoải mái hơn không?” Tịch Phong Hà nhìn cảnh ngoài cửa sổ, đột ngột mở miệng.

Chu Khinh ngồi đối diện Tịch Phong Hà, lẳng lặng nhìn nàng.

Hắn gọi: “Hà Nhi…”

Chu Khinh ngẫm nghĩ hồi lâu, “Tiểu thư, tuy nô tỳ chưa trải qua, nhưng nô tỳ biết, thứ khó hiểu nhất thế gian này là tình yêu. Nếu mọi người có thể khống chế tình cảm của mình, Mẫn Tuệ Hoàng Hậu đã không chờ đợi Hi Dương Đế suốt bảy năm, cuối cùng lại táng thân nơi Hậu cung.”

“Chu Khinh, ngươi nói xem, nếu không có ta liệu bọn họ thoải mái hơn không?” Tịch Phong Hà nhìn cảnh ngoài cửa sổ, đột ngột mở miệng.

Tịch Phong Hà cảm động tình cảm Đế Hậu, nếu là lúc bình thường nàng đã tranh luận với nam tử đó. Nhưng hôm nay nàng không có hứng, liếc hắn một cái rồi đi.

“Tiểu thư không tham gia yến tiệc, lão gia và phu nhân sẽ nhớ thương.”

“Tướng quân Sơ Dương là võ tướng, đôi lúc…”

“Ngươi biết ý ta không phải vậy.” Tịch Phong Hà quay đầu nhìn Chu Khinh, “Nhiều năm trôi qua, chẳng lẽ Sơ Dương ca ca không biết tình cảm của ta sao?”

Hoàng hôn, Tịch Phong Hà chọn một chỗ ngồi thanh tĩnh trên tầng hai, xuyên qua cửa sổ nhỏ có thể thấy ánh mặt trời dần khuất núi.

“Tướng quân Sơ Dương là võ tướng, đôi lúc…”

“Ngươi biết ý ta không phải vậy.” Tịch Phong Hà quay đầu nhìn Chu Khinh, “Nhiều năm trôi qua, chẳng lẽ Sơ Dương ca ca không biết tình cảm của ta sao?”

“Tuy huynh ấy là quân nhân, nhưng tâm tư kín đáo, thông minh mẫn tuệ. Sao huynh ấy có thể không biết? Ngươi thử nghĩ xem, tại sao huynh ấy lại thích Tịch Túc Vũ. Vốn dĩ bọn họ đâu nói chuyện nhiều với nhau.” Mối quan hệ còn không thân bằng nàng và Sơ Dương.

Từ đó trở đi, Hoàng Thượng sắc phong nhi tử của Mẫn Tuệ Hoàng Hậu làm Thái Tử, cả đời không bước vào Hậu cung.

Chu Khinh ngẫm nghĩ hồi lâu, “Tiểu thư, tuy nô tỳ chưa trải qua, nhưng nô tỳ biết, thứ khó hiểu nhất thế gian này là tình yêu. Nếu mọi người có thể khống chế tình cảm của mình, Mẫn Tuệ Hoàng Hậu đã không chờ đợi Hi Dương Đế suốt bảy năm, cuối cùng lại táng thân nơi Hậu cung.”

Ngày còn là Vương gia, đương kim Hoàng Đế không được sủng ái, bị ném tới Bắc Cương sinh sống. Ông gặp Hoàng Hậu nương nương ở đó, hai người đính hôn ước. Bắc Cương gian khổ, Hoàng Hậu lại quen thuộc. Sau này Tiên Hoàng bệnh nặng, Hoàng Đế bị triệu hồi kinh, nào ngờ quấn vào tranh đấu hoàng quyền. Khoảng bảy năm sau, Tân Hoàng đăng cơ mới đón chính thê trở về, sắc phong bà làm Hoàng Hậu.

Chu Khinh ngồi đối diện Tịch Phong Hà, lẳng lặng nhìn nàng.

Hoàng Hậu ở Bắc Cương nhiều năm, tâm tư đơn thuần, không thể tránh khỏi lục đục chốn Hậu cung. Khi sinh đương kim Thái Tử, bà bị người ám hại, cuối cùng chết vì khó sinh.

Phụ thân của Tịch Phong Hà và đương kim Thánh Thượng là bằng hữu thân thiết nhiều năm. Hoàng Hậu mất, Hoàng Thượng bi thương, nếu không phải Tịch phụ khuyên nhủ, e là ông đã buông tay theo Hoàng Hậu.

Phụ thân của Tịch Phong Hà và đương kim Thánh Thượng là bằng hữu thân thiết nhiều năm. Hoàng Hậu mất, Hoàng Thượng bi thương, nếu không phải Tịch phụ khuyên nhủ, e là ông đã buông tay theo Hoàng Hậu.

Các tửu quán nhà trọ lục tục treo đèn lồng, người bán hàng rong cũng bắt đầu cuộc sống về đêm náo nhiệt. Người kể chuyện trong quán trà đang kể về tình yêu của Hi Dương Đế và Mẫn Tuệ Hoàng Hậu.

Từ đó trở đi, Hoàng Thượng sắc phong nhi tử của Mẫn Tuệ Hoàng Hậu làm Thái Tử, cả đời không bước vào Hậu cung.

Lúc Tịch Phong Hà và Chu Khinh rời đi, người kể chuyện đang kể đến đoạn Tân Hoàng đăng cơ, Hoàng Hậu hồi cung nhận lễ sắc phong.

Thiên hạ cảm động trước tình yêu của Đế Vương. Ai cũng khen ngợi Hi Dương Đế chung tình, Tịch Phong Hà chỉ cảm thấy Hi Dương Đế là một nam tử đáng thương mất người mình yêu.

Lúc Tịch Phong Hà và Chu Khinh rời đi, người kể chuyện đang kể đến đoạn Tân Hoàng đăng cơ, Hoàng Hậu hồi cung nhận lễ sắc phong.

“Tuy huynh ấy là quân nhân, nhưng tâm tư kín đáo, thông minh mẫn tuệ. Sao huynh ấy có thể không biết? Ngươi thử nghĩ xem, tại sao huynh ấy lại thích Tịch Túc Vũ. Vốn dĩ bọn họ đâu nói chuyện nhiều với nhau.” Mối quan hệ còn không thân bằng nàng và Sơ Dương.

Bên cạnh bàn Tịch Phong Hà là hai nam tử, trong đó một người khôi ngô tuấn tú, ngũ quan như ngọc, khí thế hiên ngang, mặt mày điểm thêm vài nét dịu dàng.

Người hầu của nam tử đó cũng khá thanh tú, nhưng đứng trước mặt hắn thật sự không đáng nhắc tới.

Tịch Phong Hà đi qua, vừa hay nghe nam tử kia bình phẩm: “Nếu là ta, ta sẽ không đón bà về. Không bảo vệ được bà thì sao phải đón bà về chịu tội. Uổng cho hai chữ Quân Vương, ngay cả nữ tử mình yêu cũng không bảo hộ được.” Giọng nói sặc mùi khinh thường.

Sơ Dương.

Người hầu vội khuyên can hắn, mấy lời này không được nói lung tung.

Nam tử hừ lạnh, không thèm nhắc lại.

Nam tử hừ lạnh, không thèm nhắc lại.

Tịch Phong Hà cảm động tình cảm Đế Hậu, nếu là lúc bình thường nàng đã tranh luận với nam tử đó. Nhưng hôm nay nàng không có hứng, liếc hắn một cái rồi đi.

Hoàng Hậu ở Bắc Cương nhiều năm, tâm tư đơn thuần, không thể tránh khỏi lục đục chốn Hậu cung. Khi sinh đương kim Thái Tử, bà bị người ám hại, cuối cùng chết vì khó sinh.

Lúc Tịch Phong Hà hồi phủ, yến tiệc còn chưa tan. Nàng không có lòng phá đám bọn họ, quay lưng về Lê Tụng Uyển.

Thiên hạ cảm động trước tình yêu của Đế Vương. Ai cũng khen ngợi Hi Dương Đế chung tình, Tịch Phong Hà chỉ cảm thấy Hi Dương Đế là một nam tử đáng thương mất người mình yêu.

Nào ngờ có người đứng ở tiền viện chờ nàng.

Sơ Dương.

Người hầu của nam tử đó cũng khá thanh tú, nhưng đứng trước mặt hắn thật sự không đáng nhắc tới.“Tiểu thư không tham gia yến tiệc, lão gia và phu nhân sẽ nhớ thương.”

Hắn gọi: “Hà Nhi…”

4.8 24 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

4 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hạnh Lê
Hạnh Lê
3 Năm Cách đây

Đúng là “Thứ khó hiểu nhất trên đời là tình yêu”. Nhưng khó hiểu không đồng nghĩa với không thể hiểu. Phải chăng chẳng qua con người tự dối người lừa mình để tránh đối diện với sự thật mà thôi.

Hien hien
Hien hien
3 Năm Cách đây

Thái tử xuất hiện rồi ????

May may may
May may may
2 Năm Cách đây

Chưa gì là thấy ghét cha Sơ Dương này rồi

Tường Vy Nguyễn
Tường Vy Nguyễn
2 Năm Cách đây

Có vẻ Thái tử thầm thương trộm nhớ nu9 haa

4
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!