Chương 62
Sẽ chết người đấy
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vân Thiển bình tĩnh hỏi: “Cậu đang nói lung tung gì đấy… Tôi phải ngủ rồi.”
Ô Tề Hải cầm lấy tấm da Hải thú đính Dạ minh châu khác, trong phòng càng sáng hơn, soi rõ cô gái tóc nâu trà ngồi trên giường.
Vân Thiển cũng nhìn rõ dáng vẻ lúc nãy của cậu hơn.
Gương mặt Ô Tề Hải hay cười. Khác với nụ cười ngượng ngùng của Tống Hành Chỉ và nụ cười lịch thiệp của Văn Nhân Du, nụ cười của cậu hống hách đắc ý, giống như con mèo đen phát hiện dấu vết con chuột để lại.
Cậu chỉ mặc một chiếc quần dài ống rộng, nửa thân trên để trần, cơ ngực màu bánh mật phát triển, hai cái “nói ra sẽ bị khóa(*)” bên trên cơ ngực xỏ hai vòng khuyên màu vàng.
(*) Trên trang Tấn Giang, nếu tác giả miêu tả những bộ phận nhạy cảm sẽ bị khóa tài khoản, nên bà Tác giả ghi vậy đấy, ai hiểu sao hiểu :)))
Hai vòng khuyên đung đưaìtheo sự tiếpởcận chậm rãiīcủa cậu.
Quá… quáậđỉnh.
Ánh mắt VâniThiển dập dìu.
VânĪThiển: Vì saoÍthị lực của(mình lại tốtfnhư vậy?
Cô kéoĩda Hải thúèdùng làm chănẽlên, nhắm mắt‹làm ngơ, nhưngỉmột vài ngườiľlại không muốnăcô làm thế.ứTấm chăn dừng,lại giữa đường,ẩbàn tay cóἶthể xé ráchàda Hải thúãdễ như trở‹bàn tay đặtơlên trên, từầtừ đè xuống.
Gươngámặt Ô TềĭHải phóng đạiêtrước mắt VânÎThiển, một sợiἲtóc rũ trênĩmặt bị cậuĬtóm lấy, đặtļdưới mũi khẽ,ngửi: “Nếu chịỵmuốn ngủ thìĭcứ ngủ, emísẽ không làmụgì chị… miễnệlà chị ngủýđược.”
Vân Thiểnẫgiằng lại tóc,ỷÔ Tề Hảiừbiểu hiện tính²xâm lược quáĬmạnh mẽ khiếnợcô có cảmìgiác rã rờiĩtrôi nổi giữaἵđại dương mênhÏmông, không biết²bơi mà cũngòkhông tìm đượcútấm ván gỗ.
ÔọTề Hải thấyịVân Thiển trốnấsang một bênЇkhác chiếc giường,ἳcậu ngồi bênửnày, nói: “Mỗiἷngày em đềuômơ một giấcómơ, nhân vậtḷgiống nhau, cảnhīvật giống nhau,ịcảm nhận giốngÎnhau. Ngày đầuïtiên nằm mơ,ởem đã khôngèkhống chế nổiừmà bước vàoỉkỳ tìm bạn…”ĩ
“Chị gái biếtýkỳ tìm bạnĺcủa tộc Biểnữlà gì không?”ĮHai tay ÔỏTề Hải chốngìlên mặt giường,ìdi chuyển bằngẳbốn chân kiểu¹động vật, giốngẹnhư mèo đenímắt vàng chuẩn³bị vồ tới.
“Kỳỉtìm bạn làỵkhoảng thời gianởmà tộc Biểnĩsẽ động dụcủbất kỳ lúcInào. Bất cứõmột động tácЇhay biểu cảmơnào của bạnἱđời họ chọnélựa đều sẽỉtrở thành khiêu‹khích đối vớiẻhọ… Chị gáiổđừng bày raựvẻ mặt nhưɩvậy, em sẽ¸không nhịn đượcïmất.”
Cơ thểổVân Thiển cứng{đờ, lập tứcfbày ra vẻằmặt cá chết.
ÔèTề Hải: “Banịđầu, em chỉỹcó thể nhìnựthấy gương mặtửngười đàn ông,ừkhông thể thấyĺrõ vẻ mặtìngười phụ nữ.ẽEm chỉ biếtớcô ấy rấtéxinh đẹp, thuộcịtộc Người, choỏnên em muốnįđi tìm ngườiĮcon gái xinhīđẹp nhất tộcἵNgười, cũng tứcɪlà Đại công]chúa Lôi Quốcîbị tộc Biểnĩbắt đi…”
Giọngồnói của cậuḹrất êm tai,ụmang theo âmũđiệu, đan xenĺgiữa lên vààxuống. Tiếng kêuýcủa tộc Biểnịdường như đềuếcó đặc tínhḹnhư vậy, khiếnắngười nghe khôngļkhỏi trầm mêïvào đó.
“Một ngàyơtrước khi thamÎgia sát hạchộdũng sĩ, cuốiἱcùng em cũngĩcó thể thấyọrõ gương mặténgười phụ nữìtrong giấc mơ,ịcô ấy vàỉchị có cùng}một gương mặt.ỹNgày hôm sau,ãem đã nhìnợthấy chị… Ngườiἱtrong giấc mơịlà chị đúngákhông?”
Vân Thiểnằphủ nhận baưlần liền: “KhôngÏphải, không thểĨnào, tôi vốnĨkhông quen biếtẳngười nào giốngấcậu.”
Ô TềùHải lại miêuľtả tỉ mỉẳcảnh tượng trongỉmơ, Vân Thiểnẳkiểm soát vẻìmặt nhưng lòngýthầm chửi umľlên. Tại saoợÔ Tề Hảiálại có thểịnhìn thấy chuyệnứgiữa cô vàùVăn Nhân Du?
Ô{Tề Hải nóiđtiếp: “Còn mộtἳngười con traiẩkhác, chị gáiýthật lăng nhăng,ĩthừa dịp ngủằmà hôn cậuIta dính đầyânước miếng trênỉmặt… Lúc đóḻbên ngoài cửaɨsổ còn cóỉcon côn trùngịkỳ dị.”
VânẵThiển: “…” Cáiàgì, cô từngẹhôn Tống HànhÍChỉ dính đầyánước miếng trên,mặt á?
Hôm nay,õÔ Tề HảiĨnói nhiều khácḷthường: “Chị gáiỉcó chuyện khôngẽbiết, giữa haiởngười bọn họîcó bí mậtịnhỏ, là vềἴchị đấy.”
VânẽThiển không thể,hỏi, hỏi tứcảlà thừa nhậnïchuyện Ô TềỉHải nói.
Bây giờ(cô có cảmЇgiác xấu hổïmuốn độn thổ,íkiểu xấu hổỏbị người taľrình mò chuyện³trên giường, cùngỉvới cảm giácỉbại hoại đạo,đức khi trêu:người nhưng lạiábị những ngườiộcũng có quanἴhệ khác phátớhiện.
Vì sao côặphải có cảmỹgiác này?
Cô vàữÔ Tề Hảiỉkhông phải tìnhìnhân, cô vàἵVăn Nhân Duɨcũng không phảiItình nhân… Namừchưa cưới, nữỉchưa gả, đôiíbên cũng khôngácó người yêu,íngười trưởng thànhýchơi thôi không³được sao?! Cóìthể cho người²trưởng thành mộtựchút không gianẩsinh hoạt bìnhốthường không?!
Vân ThiểnÎkiên định lậpịtrường, tất cảởcảm giác tiêuìcực đều biếnẵmất.
Cô bình tĩnhịđáp: “Tôi khôngôhiểu cậu đangỵnói gì.”
ÔđTề Hải lại[áp sát bằngẵtư thế bòẳtrườn: “Em cóờthể cảm nhận³được cảm giácĩcủa người đànìông kia, bọnệhọ đều cóôthể cảm nhậnệđược cảm giácẫcủa nhau… Thờiễđiểm một trongἷhai người làmìbất cứ chuyệnịgì với chị,ìgiữa bọn họổđều có cảmígiác y hệt,ļngay cả khungểcảnh cũng cóỵthể nhìn thấy.”ũ
Vân Thiển chếtịrồi.
Nếu lời ÔóTề Hải nóiílà thật, vậyúlúc Văn NhânḻDu và côļlàm cái gì,ôTống Hành Chỉľcũng…?
Hẳn Ô TềÏHải không nóiἴláo, Vân Thiểnịcứ cảm thấyỉgiữa Tống HànhổChỉ và VănÍNhân Du cóíliên hệ kỳĨlạ nào đó,Ĭmặc dù bọnìhọ chưa từngễnói chuyện nhưngêlại có cảmẽgiác ăn ýíkhó tả.
Nếu ÔįTề Hải nóiĬđúng… Vân Thiểnèquay về sẽ[cắt đứng quanЇhệ với hai{tên khốn kiếpốkia!
Ngay lúc VânỉThiển nghĩ ngợi,lung tung, ÔớTề Hải đãỷđến rất gầnĬvị trí củaớcô, dễ dàngĩôm cô vàoẫlòng, thấp giọngınói: “Bọn họỡgiấu giếm chịἰnhiều như vậy,(chắc chắn không¹tôn trọng chị,ẵđúng không? Emĩkhông như vậy,ềem thích chị,ỉbọn họ chỉÎbiết thỏa mãnĪbản thân, nhưngỡtrước nay chưa,bao giờ giảiẵquyết nhu cầuắthật sự củaẩchị. Sao chịẹkhông thử chọnẻem?”
Cậu ômáVân Thiển vàoúlòng, cắn lỗ³tai cô: “Dù[chị không thíchêem cũng chẳngộsao, em vàỗbọn họ cóỹcùng khuôn mặt,ichị xem emìnhư bọn họìlà được rồi…ễEm sẽ khôngịtức giận, emũbiết cuối cùngịgì người chịờthích chắc chắnủlà em.”
“Mặc dù em là con của tộc Người và tộc Biển nhưng em chưa từng tiếp nhận sự giáo dục của tộc Người, em không biết đạo đức mà tộc Người quan tâm là cái gì… Ở tộc Biển, một con cái ưu tú có vô số con đực là chuyện bình thường. Trong biển rộng, bộ tộc chúng em nếu muốn giao phối với con cái còn phải nhờ vào sự trợ giúp của con đực khác.”
Ô Tề Hải: “…Phải ha.”
“Chỉ cần hưởng thụ là được rồi…”
Ô Đậu buộc lưng quần, khó hiểu nhìn Ô Tề Hải mất hồn trở về hang núi. Theo lý mà nói sau khi mang Vân Thiển trở về, cậu phải vui vẻ mới đúng, sao lại có phản ứng như vậy?
Ô Đậu: “Vân Thiển, xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng nói Ô Tề Hải càng ngày càng ngọt. Mỗi tộc Biển đều có giọng nói mê hoặc người khác bẩm sinh, có điều năng lực này có mạnh có yếu, Ô Tề Hải rất ít sử dụng năng lực này.
Cô miêu tả đặc điểm vẻ ngoài của Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên.
Đầu óc Vân Thiển trở nên trống rỗng, cô gần như bị Ô Tề Hải thuyết phục.
“Tiểu Hải?”
Ô Tề Hải cọ chóp mũi lên gò má Vân Thiển từng chút một, cho đến khi cơ thể cứng nhắc của cô mềm nhũn, cậu mới hỏi: “Chị gái, em có thể làm chuyện giống như lão già kia không? Anh ta quá già rồi, cho nên mới không được, nhưng em không giống, em còn rất trẻ…”
Vân Thiển trở về hang động. Ô Tề Hải giống như nhóc đáng thương nằm co ro bất động dưới hồ nước cạn trong hang,
Bản thể của Ô Tề Hải giống hổ kình, cũng có đặc điểm của hổ kình. Ngoại trừ hai cây răng nanh đặc trưng của Hải thú đại biểu cho thân phận tộc Biển, cậu còn một đặc điểm khác chính là khe sinh sản, bình thường nó sẽ rúc vào bên trong khoang bụng, chỉ lúc muốn thì mới xuất hiện.
Giọng nói Ô Tề Hải càng ngày càng ngọt. Mỗi tộc Biển đều có giọng nói mê hoặc người khác bẩm sinh, có điều năng lực này có mạnh có yếu, Ô Tề Hải rất ít sử dụng năng lực này.
…Và nó cũng mang theo kích thước đặc biệt của tộc Biển.
“Ô Tề Hải, cháu điên rồi sao! Cháu cởi quần chú làm gì! Cháu điên rồi hả? Cháu muốn làm mình chết ngộp dưới biển hả? Cháu có nghe tộc Biển chết ngạt bao giờ chưa?”
Vân Thiển hỏi: “Nếu bọn họ ở độ sâu đó thì có thể tự cứu không?”
Vân Thiển bừng tỉnh, bản năng sinh tồn khiến cô bùng phát sức mạnh đẩy Ô Tề Hải ra, cuống cuồng rời khỏi chiếc giường xương Hải thú, hoảng hốt nói: “Ô Tề Hải! Chết người đó! Hai chúng ta không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Ô Tề Hải đột ngột xoay người, bắt lấy tay cô: “Em có thể đi tìm Phù thủy biển giao dịch.”
Cô tới gần hồ nước cạn, vỗ lên vai cậu an ủi: “Đây không phải lỗi của cậu… Chẳng qua là kết quả do bất đồng chủng tộc mà thôi.”
Ô Tề Hải ngỡ ngàng nhìn Vân Thiển sắp bật khóc, cậu cũng muốn khóc rồi.
Dù cho Tống Hành Chỉ mít ướt ở đây cũng khóc không lại hai người bọn họ.
Cậu ngập ngừng, nghiêm túc nói: “Em có thể hỏi Phù thủy biển tại sao tức giận, sau khi giải quyết chuyện đó, chắc hẳn cô ta sẽ giao dịch với em… Em sẽ nghĩ hết mọi cách để được ở bên chị.”
Ngay lúc thiếu niên trong kỳ tìm bạn chưa trải sự đời phô bày thứ kiêu ngạo nhất của mình, người trong lòng không những từ chối mà còn ghét bỏ đến mức chạy trốn. Cậu bị đả kích quá lớn.
Mắt Ô Tề Hải bắn ra sát khí, cậu xách cổ áo Ô Đậu đi ra ngoài. Vân Thiển nghe thấy tiếng thét như giết heo của Ô Đậu ——
Vân Thiển nghẹn ngào, Ô Tề Hải cũng nghẹn ngào, chỉ còn thiếu nước khóc to hơn bất cứ ai.
Vân Thiển nghẹn ngào, Ô Tề Hải cũng nghẹn ngào, chỉ còn thiếu nước khóc to hơn bất cứ ai.
Ô Đậu lắc đầu: “Không thấy.”
Dù cho Tống Hành Chỉ mít ướt ở đây cũng khóc không lại hai người bọn họ.
Chỉ còn một bước tới cửa, nhưng lại xảy ra tình huống như thế, cái này phải gọi là gì đây!
Bản thể của Ô Tề Hải giống hổ kình, cũng có đặc điểm của hổ kình. Ngoại trừ hai cây răng nanh đặc trưng của Hải thú đại biểu cho thân phận tộc Biển, cậu còn một đặc điểm khác chính là khe sinh sản, bình thường nó sẽ rúc vào bên trong khoang bụng, chỉ lúc muốn thì mới xuất hiện.
…Và nó cũng mang theo kích thước đặc biệt của tộc Biển.
…
Sáng sớm, Ô Đậu đến tìm Ô Tề Hải.
Nhìn thấy Ô Tề Hải và Vân Thiển có quầng thâm dưới mắt, mặt mày buồn ngủ, tay chân toát lên cảm giác mệt mỏi rã rời, cậu nở nụ cười mờ ám: “Tiểu Hải, Vân Thiển là tộc Người, không hồi phục sức lực tốt như cháu. Cháu phải chú ý một chút.”
Ô Đậu: “?”. Bạn bè mà còn có thể thỉnh thoảng sao?
Cho nên cậu mãi mãi không có cách nào ở bên cạnh chị gái sao?
Vân Thiển: “…”
Vân Thiển cảm thấy loại chuyện như vậy không nên nói cho Ô Đậu thì tốt hơn, bèn đáp: “Không có gì, đúng rồi, Đậu Đậu. Hôm trước cậu nói cậu cứu không ít dũng sĩ, trong đó có ba người như thế này không?”
Nhìn thấy Ô Tề Hải và Vân Thiển có quầng thâm dưới mắt, mặt mày buồn ngủ, tay chân toát lên cảm giác mệt mỏi rã rời, cậu nở nụ cười mờ ám: “Tiểu Hải, Vân Thiển là tộc Người, không hồi phục sức lực tốt như cháu. Cháu phải chú ý một chút.”
Mắt Ô Tề Hải bắn ra sát khí, cậu xách cổ áo Ô Đậu đi ra ngoài. Vân Thiển nghe thấy tiếng thét như giết heo của Ô Đậu ——
“Ô Tề Hải, cháu điên rồi sao! Cháu cởi quần chú làm gì! Cháu điên rồi hả? Cháu muốn làm mình chết ngộp dưới biển hả? Cháu có nghe tộc Biển chết ngạt bao giờ chưa?”
Vân Thiển không hề có sức đề kháng với nhóc đáng thương.
Ô Tề Hải chắc chắn một chuyện, đặc trưng Hải thú mà những người khác giữ lại sẽ không ảnh hưởng tới chuyện họ làm với tộc Người, chỉ có cậu…CHỈ CÓ CẬU!
“Chỉ cần hưởng thụ là được rồi…”
Chỉ còn một bước tới cửa, nhưng lại xảy ra tình huống như thế, cái này phải gọi là gì đây!
Cho nên cậu mãi mãi không có cách nào ở bên cạnh chị gái sao?
Ô Đậu buộc lưng quần, khó hiểu nhìn Ô Tề Hải mất hồn trở về hang núi. Theo lý mà nói sau khi mang Vân Thiển trở về, cậu phải vui vẻ mới đúng, sao lại có phản ứng như vậy?
Vân Thiển: “…”
Ô Đậu: “Vân Thiển, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Mặc dù em là con của tộc Người và tộc Biển nhưng em chưa từng tiếp nhận sự giáo dục của tộc Người, em không biết đạo đức mà tộc Người quan tâm là cái gì… Ở tộc Biển, một con cái ưu tú có vô số con đực là chuyện bình thường. Trong biển rộng, bộ tộc chúng em nếu muốn giao phối với con cái còn phải nhờ vào sự trợ giúp của con đực khác.”
Vân Thiển cảm thấy loại chuyện như vậy không nên nói cho Ô Đậu thì tốt hơn, bèn đáp: “Không có gì, đúng rồi, Đậu Đậu. Hôm trước cậu nói cậu cứu không ít dũng sĩ, trong đó có ba người như thế này không?”
Cô miêu tả đặc điểm vẻ ngoài của Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên.
Ô Đậu lắc đầu: “Không thấy.”
Ô Tề Hải cọ chóp mũi lên gò má Vân Thiển từng chút một, cho đến khi cơ thể cứng nhắc của cô mềm nhũn, cậu mới hỏi: “Chị gái, em có thể làm chuyện giống như lão già kia không? Anh ta quá già rồi, cho nên mới không được, nhưng em không giống, em còn rất trẻ…”
Vân Thiển hỏi: “Nếu bọn họ ở độ sâu đó thì có thể tự cứu không?”
Ô Đậu cười ha ha: “Với thân thể tộc Người thuần túy thì không thể nào, ngược lại thi thể vỡ tung của bọn họ có thể sẽ bị tộc Biển tuần tra nhặt về… Xin lỗi, họ là bạn cô à?”
Vân Thiển: “…Thỉnh thoảng là vậy.”
Ô Đậu: “?”. Bạn bè mà còn có thể thỉnh thoảng sao?
Ô Tề Hải ngỡ ngàng nhìn Vân Thiển sắp bật khóc, cậu cũng muốn khóc rồi.
Vân Thiển trở về hang động. Ô Tề Hải giống như nhóc đáng thương nằm co ro bất động dưới hồ nước cạn trong hang,
Sáng sớm, Ô Đậu đến tìm Ô Tề Hải.
Vân Thiển: “…Chúng ta vừa bị Phù thủy biển đá ra đấy.”
Đầu óc Vân Thiển trở nên trống rỗng, cô gần như bị Ô Tề Hải thuyết phục.
Vân Thiển không hề có sức đề kháng với nhóc đáng thương.
…
“Tiểu Hải?”
Vân Thiển bừng tỉnh, bản năng sinh tồn khiến cô bùng phát sức mạnh đẩy Ô Tề Hải ra, cuống cuồng rời khỏi chiếc giường xương Hải thú, hoảng hốt nói: “Ô Tề Hải! Chết người đó! Hai chúng ta không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Cô tới gần hồ nước cạn, vỗ lên vai cậu an ủi: “Đây không phải lỗi của cậu… Chẳng qua là kết quả do bất đồng chủng tộc mà thôi.”
Ô Tề Hải đột ngột xoay người, bắt lấy tay cô: “Em có thể đi tìm Phù thủy biển giao dịch.”
Vân Thiển: “…Chúng ta vừa bị Phù thủy biển đá ra đấy.”
Ô Tề Hải: “…Phải ha.”
Ô Tề Hải chắc chắn một chuyện, đặc trưng Hải thú mà những người khác giữ lại sẽ không ảnh hưởng tới chuyện họ làm với tộc Người, chỉ có cậu…CHỈ CÓ CẬU!
Cậu ngập ngừng, nghiêm túc nói: “Em có thể hỏi Phù thủy biển tại sao tức giận, sau khi giải quyết chuyện đó, chắc hẳn cô ta sẽ giao dịch với em… Em sẽ nghĩ hết mọi cách để được ở bên chị.”
Đây có lẽ là mối tình lâm li bi đát giưã 2 chủng tộc trong truyện khác nhưng xin lỗi ở đây tui chỉ cảm thấy sự hề hước và đáng yêu.
tưởng yêu khác loài phải đau đơn và dằn vặn lắm chứ? nhưng sao nó lạ quá-
Vậy mấy anh sau chắc đều sẽ biết sự tồn tại của mấy anh trước rồi.
Đúng đó, chị làm thằng nhóc đó đang đi học mà đỏ bừng cả mặt luôn ?
Nhóc cũng không được đâu, kiểu gì quý ngài Giới kia cũng ngăn lại.
Ngài Giới mà không xuất hiện nhanh là mất trinh tiết đấy ????
Mối tình này toàn sự hài hước thôi, chả thấy tý đau khổ nào =))))))
Ngài Giới nên làm cái đai trinh tiết đeo cho mỗi phân thân đê