Cá muối cứu thế – Chương 62

Chương 62

Sẽ chết người đấy

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Vân Thiển bình tĩnh hỏi: “Cậu đang nói lung tung gì đấy… Tôi phải ngủ rồi.”

Ô Tề Hải cầm lấy tấm da Hải thú đính Dạ minh châu khác, trong phòng càng sáng hơn, soi rõ cô gái tóc nâu trà ngồi trên giường.

Vân Thiển cũng nhìn rõ dáng vẻ lúc nãy của cậu hơn.

Gương mặt Ô Tề Hải hay cười. Khác với nụ cười ngượng ngùng của Tống Hành Chỉ và nụ cười lịch thiệp của Văn Nhân Du, nụ cười của cậu hống hách đắc ý, giống như con mèo đen phát hiện dấu vết con chuột để lại.

Cậu chỉ mặc một chiếc quần dài ống rộng, nửa thân trên để trần, cơ ngực màu bánh mật phát triển, hai cái “nói ra sẽ bị khóa(*)” bên trên cơ ngực xỏ hai vòng khuyên màu vàng.

(*) Trên trang Tấn Giang, nếu tác giả miêu tả những bộ phận nhạy cảm sẽ bị khóa tài khoản, nên bà Tác giả ghi vậy đấy, ai hiểu sao hiểu :)))

Hai vòng khuyên đung đưaìtheo s tiếpcn chm rãiīca cu.

Quáquáđnh.

Ánh mt VâniThin dp dìu.

VânĪThin: Vì saoÍth lc ca(mình li ttfnhư vy?

Cô kéoĩda Hi thúèdùng làm chănlên, nhm mtlàm ngơ, nhưngmt vài ngưiľli không munăcô làm thế.Tm chăn dng,li gia đưng,bàn tay cóth xé ráchàda Hi thúãd như trbàn tay đtơlên trên, tt đè xung.

Gươngámt Ô TĭHi phóng điêtrưc mt VânÎThin, mt sitóc rũ trênĩmt b cuĬtóm ly, đtļdưi mũi kh,ngi: “Nếu chmun ng thìĭc ng, emís không làmgì ch… minlà ch ngýđưc.”

Vân Thinging li tóc,Ô T Hibiu hin tính²xâm lưc quáĬmnh m khiếncô có cmìgiác rã riĩtrôi ni giađi dương mênhÏmông, không biết²bơi mà cũngòkhông tìm đưcútm ván g.

ÔT Hi thyVân Thin trnsang mt bênЇkhác chiếc giưng,cu ngi bênnày, nói: “Mingày em đuômơ mt gicómơ, nhân vtging nhau, cnhīvt ging nhau,cm nhn gingÎnhau. Ngày đuïtiên nm mơ,em đã khôngèkhng chế nimà bưc vàok tìm bn…ĩ

Ch gái biếtýk tìm bnĺca tc Binlà gì không?”ĮHai tay ÔT Hi chngìlên mt giưng,ìdi chuyn bngbn chân kiu¹đng vt, gingnhư mèo đenímt vàng chun³b v ti.

Ktìm bn làkhong thi gianmà tc Binĩs đng dcbt k lúcInào. Bt cõmt đng tácЇhay biu cmơnào ca bnđi h chnéla đu str thành khiêukhích đi vihCh gáiđng bày rav mt nhưɩvy, em s¸không nhn đưcïmt.”

Cơ thVân Thin cng{đ, lp tcfbày ra vmt cá chết.

ÔèT Hi: “Banđu, em chcó th nhìnthy gương mtngưi đàn ông,không th thyĺrõ v mtìngưi ph n.Em ch biếtcô y rtéxinh đp, thuctc Ngưi, chonên em munįđi tìm ngưiĮcon gái xinhīđp nht tcNgưi, cũng tcɪlà Đi công]chúa Lôi Qucîb tc Binĩbt đi…

Gingnói ca curt êm tai,mang theo âmũđiu, đan xenĺgia lên vààxung. Tiếng kêuýca tc Bindưng như đuếcó đc tínhnhư vy, khiếnngưi nghe khôngļkhi trm mêïvào đó.

“Mt ngàyơtrưc khi thamÎgia sát hchdũng sĩ, cuicùng em cũngĩcó th thyrõ gương mténgưi ph nìtrong gic mơ,cô y vàch có cùng}mt gương mt.Ngày hôm sau,ãem đã nhìnthy ch… Ngưitrong gic mơlà ch đúngákhông?”

Vân Thinph nhn baưln lin: “KhôngÏphi, không thĨnào, tôi vnĨkhông quen biếtngưi nào gingcu.”

Ô TùHi li miêuľt t mcnh tưng trongmơ, Vân Thinkim soát vìmt nhưng lòngýthm chi umľlên. Ti saoÔ T Hiáli có thnhìn thy chuyngia cô vàùVăn Nhân Du?

Ô{T Hi nóiđtiếp: “Còn mtngưi con traikhác, ch gáiýtht lăng nhăng,ĩtha dp ngmà hôn cuIta dính đyânưc miếng trênmt… Lúc đóbên ngoài caɨs còn cócon côn trùngk d.”

VânThin: “… Cáiàgì, cô tnghôn Tng HànhÍCh dính đyánưc miếng trên,mt á?

Hôm nay,õÔ T HiĨnói nhiu khácthưng: “Ch gáicó chuyn khôngbiết, gia haingưi bn hîcó bí mtnh, là vch đy.”

VânThin không th,hi, hi tclà tha nhnïchuyn Ô THi nói.

Bây gi(cô có cmЇgiác xu hïmun đn th,íkiu xu hb ngưi taľrình mò chuyn³trên giưng, cùngvi cm giácbi hoi đo,đc khi trêu:ngưi nhưng liáb nhng ngưicũng có quanh khác pháthin.

Vì sao côphi có cmgiác này?

Cô vàÔ T Hikhông phi tìnhìnhân, cô vàVăn Nhân Duɨcũng không phiItình nhân… Namchưa cưi, nchưa g, đôiíbên cũng khôngácó ngưi yêu,íngưi trưng thànhýchơi thôi không³đưc sao?! Cóìth cho ngưi²trưng thành mtchút không giansinh hot bìnhthưng không?!

Vân ThinÎkiên đnh lptrưng, tt ccm giác tiêuìcc đu biếnmt.

Cô bình tĩnhđáp: “Tôi khôngôhiu cu đangnói gì.”

ÔđT Hi li[áp sát bngtư thế bòtrưn: “Em cóth cm nhn³đưc cm giácĩca ngưi đànìông kia, bnh đu cóôth cm nhnđưc cm giácca nhau… Thiđim mt tronghai ngưi làmìbt c chuyngì vi ch,ìgia bn hđu có cmígiác y ht,ļngay c khungcnh cũng cóth nhìn thy.”ũ

Vân Thin chếtri.

Nếu li ÔóT Hi nóiílà tht, vyúlúc Văn NhânDu và côļlàm cái gì,ôTng Hành Chľcũng…?

Hn Ô TÏHi không nóiláo, Vân Thinc cm thygia Tng HànhCh và VănÍNhân Du cóíliên h kĨl nào đó,Ĭmc dù bnìh chưa tngnói chuyn nhưngêli có cmgiác ăn ýíkhó t.

Nếu ÔįT Hi nóiĬđúng… Vân Thinèquay v s[ct đng quanЇh vi hai{tên khn kiếpkia!

Ngay lúc VânThin nghĩ ngi,lung tung, ÔT Hi đãđến rt gnĬv trí cacô, d dàngĩôm cô vàolòng, thp gingınói: “Bn hgiu giếm chnhiu như vy,(chc chn không¹tôn trng ch,đúng không? Emĩkhông như vy,em thích ch,bn h chÎbiết tha mãnĪbn thân, nhưngtrưc nay chưa,bao gi giiquyết nhu cutht s cach. Sao chkhông th chnem?”

Cu ômáVân Thin vàoúlòng, cn l³tai cô: “Dù[ch không thíchêem cũng chngsao, em vàbn h cócùng khuôn mt,ich xem emìnhư bn hìlà đưc ri…Em s khôngtc gin, emũbiết cui cùnggì ngưi chthích chc chnlà em.”

“Mặc dù em là con của tộc Người và tộc Biển nhưng em chưa từng tiếp nhận sự giáo dục của tộc Người, em không biết đạo đức mà tộc Người quan tâm là cái gì… Ở tộc Biển, một con cái ưu tú có vô số con đực là chuyện bình thường. Trong biển rộng, bộ tộc chúng em nếu muốn giao phối với con cái còn phải nhờ vào sự trợ giúp của con đực khác.”

Ô Tề Hải: “…Phải ha.”

“Chỉ cần hưởng thụ là được rồi…”

Ô Đậu buộc lưng quần, khó hiểu nhìn Ô Tề Hải mất hồn trở về hang núi. Theo lý mà nói sau khi mang Vân Thiển trở về, cậu phải vui vẻ mới đúng, sao lại có phản ứng như vậy?

Ô Đậu: “Vân Thiển, xảy ra chuyện gì vậy?”

Giọng nói Ô Tề Hải càng ngày càng ngọt. Mỗi tộc Biển đều có giọng nói mê hoặc người khác bẩm sinh, có điều năng lực này có mạnh có yếu, Ô Tề Hải rất ít sử dụng năng lực này.

Cô miêu tả đặc điểm vẻ ngoài của Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên.

Đầu óc Vân Thiển trở nên trống rỗng, cô gần như bị Ô Tề Hải thuyết phục.

“Tiểu Hải?”

Ô Tề Hải cọ chóp mũi lên gò má Vân Thiển từng chút một, cho đến khi cơ thể cứng nhắc của cô mềm nhũn, cậu mới hỏi: “Chị gái, em có thể làm chuyện giống như lão già kia không? Anh ta quá già rồi, cho nên mới không được, nhưng em không giống, em còn rất trẻ…”

Vân Thiển trở về hang động. Ô Tề Hải giống như nhóc đáng thương nằm co ro bất động dưới hồ nước cạn trong hang,

Bản thể của Ô Tề Hải giống hổ kình, cũng có đặc điểm của hổ kình. Ngoại trừ hai cây răng nanh đặc trưng của Hải thú  đại biểu cho thân phận tộc Biển, cậu còn một đặc điểm khác chính là khe sinh sản, bình thường nó sẽ rúc vào bên trong khoang bụng, chỉ lúc muốn thì mới xuất  hiện.

Giọng nói Ô Tề Hải càng ngày càng ngọt. Mỗi tộc Biển đều có giọng nói mê hoặc người khác bẩm sinh, có điều năng lực này có mạnh có yếu, Ô Tề Hải rất ít sử dụng năng lực này.

…Và nó cũng mang theo kích thước đặc biệt của tộc Biển.

“Ô Tề Hải, cháu điên rồi sao! Cháu cởi quần chú làm gì! Cháu điên rồi hả? Cháu muốn làm mình chết ngộp dưới biển hả? Cháu có nghe tộc Biển chết ngạt bao giờ chưa?”

Vân Thiển hỏi: “Nếu bọn họ ở độ sâu đó thì có thể tự cứu không?”

Vân Thiển bừng tỉnh, bản năng sinh tồn khiến cô bùng phát sức mạnh đẩy Ô Tề Hải ra, cuống cuồng rời khỏi chiếc giường xương Hải thú, hoảng hốt nói: “Ô Tề Hải! Chết người đó! Hai chúng ta không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”

Ô Tề Hải đột ngột xoay người, bắt lấy tay cô: “Em có thể đi tìm Phù thủy biển giao dịch.”

Cô tới gần hồ nước cạn, vỗ lên vai cậu an ủi: “Đây không phải lỗi của cậu… Chẳng qua là kết quả do bất đồng chủng tộc mà thôi.”

Ô Tề Hải ngỡ ngàng nhìn Vân Thiển sắp bật khóc, cậu cũng muốn khóc rồi.

Dù cho Tống Hành Chỉ mít ướt ở đây cũng khóc không lại hai người bọn họ.

Cậu ngập ngừng, nghiêm túc nói: “Em có thể hỏi Phù thủy biển tại sao tức giận, sau khi giải quyết chuyện đó, chắc hẳn cô ta sẽ giao dịch với em… Em sẽ nghĩ hết mọi cách để được ở bên chị.”

Ngay lúc thiếu niên trong kỳ tìm bạn chưa trải sự đời phô bày thứ kiêu ngạo nhất của mình, người trong lòng không những từ chối mà còn ghét bỏ đến mức chạy trốn. Cậu bị đả kích quá lớn.

Mắt Ô Tề Hải bắn ra sát khí, cậu xách cổ áo Ô Đậu đi ra ngoài. Vân Thiển nghe thấy tiếng thét như giết heo của Ô Đậu ——

Vân Thiển nghẹn ngào, Ô Tề Hải cũng nghẹn ngào, chỉ còn thiếu nước khóc to hơn bất cứ ai.

Vân Thiển nghẹn ngào, Ô Tề Hải cũng nghẹn ngào, chỉ còn thiếu nước khóc to hơn bất cứ ai.

Ô Đậu lắc đầu: “Không thấy.”

Dù cho Tống Hành Chỉ mít ướt ở đây cũng khóc không lại hai người bọn họ.

Chỉ còn một bước tới cửa, nhưng lại xảy ra tình huống như thế, cái này phải gọi là gì đây!

Bản thể của Ô Tề Hải giống hổ kình, cũng có đặc điểm của hổ kình. Ngoại trừ hai cây răng nanh đặc trưng của Hải thú  đại biểu cho thân phận tộc Biển, cậu còn một đặc điểm khác chính là khe sinh sản, bình thường nó sẽ rúc vào bên trong khoang bụng, chỉ lúc muốn thì mới xuất  hiện.

…Và nó cũng mang theo kích thước đặc biệt của tộc Biển.

Sáng sớm, Ô Đậu đến tìm Ô Tề Hải.

Nhìn thấy Ô Tề Hải và Vân Thiển có quầng thâm dưới mắt, mặt mày buồn ngủ, tay chân toát lên cảm giác mệt mỏi rã rời, cậu nở nụ cười mờ ám: “Tiểu Hải, Vân Thiển là tộc Người, không hồi phục sức lực tốt như cháu. Cháu phải chú ý một chút.”

Ô Đậu: “?”. Bạn bè mà còn có thể thỉnh thoảng sao?

Cho nên cậu mãi mãi không có cách nào ở bên cạnh chị gái sao?

Vân Thiển: “…”

Vân Thiển cảm thấy loại chuyện như vậy không nên nói cho Ô Đậu thì tốt hơn, bèn đáp: “Không có gì, đúng rồi, Đậu Đậu. Hôm trước cậu nói cậu cứu không ít dũng sĩ, trong đó có ba người như thế này không?”

Nhìn thấy Ô Tề Hải và Vân Thiển có quầng thâm dưới mắt, mặt mày buồn ngủ, tay chân toát lên cảm giác mệt mỏi rã rời, cậu nở nụ cười mờ ám: “Tiểu Hải, Vân Thiển là tộc Người, không hồi phục sức lực tốt như cháu. Cháu phải chú ý một chút.”

Mắt Ô Tề Hải bắn ra sát khí, cậu xách cổ áo Ô Đậu đi ra ngoài. Vân Thiển nghe thấy tiếng thét như giết heo của Ô Đậu ——

“Ô Tề Hải, cháu điên rồi sao! Cháu cởi quần chú làm gì! Cháu điên rồi hả? Cháu muốn làm mình chết ngộp dưới biển hả? Cháu có nghe tộc Biển chết ngạt bao giờ chưa?”

Vân Thiển không hề có sức đề kháng với nhóc đáng thương.

Ô Tề Hải chắc chắn một chuyện, đặc trưng Hải thú mà những người khác giữ lại sẽ không ảnh hưởng tới chuyện họ làm với tộc Người, chỉ có cậu…CHỈ CÓ CẬU!

“Chỉ cần hưởng thụ là được rồi…”

Chỉ còn một bước tới cửa, nhưng lại xảy ra tình huống như thế, cái này phải gọi là gì đây!

Cho nên cậu mãi mãi không có cách nào ở bên cạnh chị gái sao?

Ô Đậu buộc lưng quần, khó hiểu nhìn Ô Tề Hải mất hồn trở về hang núi. Theo lý mà nói sau khi mang Vân Thiển trở về, cậu phải vui vẻ mới đúng, sao lại có phản ứng như vậy?

Vân Thiển: “…”

Ô Đậu: “Vân Thiển, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Mặc dù em là con của tộc Người và tộc Biển nhưng em chưa từng tiếp nhận sự giáo dục của tộc Người, em không biết đạo đức mà tộc Người quan tâm là cái gì… Ở tộc Biển, một con cái ưu tú có vô số con đực là chuyện bình thường. Trong biển rộng, bộ tộc chúng em nếu muốn giao phối với con cái còn phải nhờ vào sự trợ giúp của con đực khác.”

Vân Thiển cảm thấy loại chuyện như vậy không nên nói cho Ô Đậu thì tốt hơn, bèn đáp: “Không có gì, đúng rồi, Đậu Đậu. Hôm trước cậu nói cậu cứu không ít dũng sĩ, trong đó có ba người như thế này không?”

Cô miêu tả đặc điểm vẻ ngoài của Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên.

Ô Đậu lắc đầu: “Không thấy.”

Ô Tề Hải cọ chóp mũi lên gò má Vân Thiển từng chút một, cho đến khi cơ thể cứng nhắc của cô mềm nhũn, cậu mới hỏi: “Chị gái, em có thể làm chuyện giống như lão già kia không? Anh ta quá già rồi, cho nên mới không được, nhưng em không giống, em còn rất trẻ…”

Vân Thiển hỏi: “Nếu bọn họ ở độ sâu đó thì có thể tự cứu không?”

Ô Đậu cười ha ha: “Với thân thể tộc Người thuần túy thì không thể nào, ngược lại thi thể vỡ tung của bọn họ có thể sẽ bị tộc Biển tuần tra nhặt về… Xin lỗi, họ là bạn cô à?”

Vân Thiển: “…Thỉnh thoảng là vậy.”

Ô Đậu: “?”. Bạn bè mà còn có thể thỉnh thoảng sao?

Ô Tề Hải ngỡ ngàng nhìn Vân Thiển sắp bật khóc, cậu cũng muốn khóc rồi.

Vân Thiển trở về hang động. Ô Tề Hải giống như nhóc đáng thương nằm co ro bất động dưới hồ nước cạn trong hang,

Sáng sớm, Ô Đậu đến tìm Ô Tề Hải.

Vân Thiển: “…Chúng ta vừa bị Phù thủy biển đá ra đấy.”

Đầu óc Vân Thiển trở nên trống rỗng, cô gần như bị Ô Tề Hải thuyết phục.

Vân Thiển không hề có sức đề kháng với nhóc đáng thương.

“Tiểu Hải?”

Vân Thiển bừng tỉnh, bản năng sinh tồn khiến cô bùng phát sức mạnh đẩy Ô Tề Hải ra, cuống cuồng rời khỏi chiếc giường xương Hải thú, hoảng hốt nói: “Ô Tề Hải! Chết người đó! Hai chúng ta không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”

Cô tới gần hồ nước cạn, vỗ lên vai cậu an ủi: “Đây không phải lỗi của cậu… Chẳng qua là kết quả do bất đồng chủng tộc mà thôi.”

Ô Tề Hải đột ngột xoay người, bắt lấy tay cô: “Em có thể đi tìm Phù thủy biển giao dịch.”

Vân Thiển: “…Chúng ta vừa bị Phù thủy biển đá ra đấy.”

Ô Tề Hải: “…Phải ha.”

Ô Tề Hải chắc chắn một chuyện, đặc trưng Hải thú mà những người khác giữ lại sẽ không ảnh hưởng tới chuyện họ làm với tộc Người, chỉ có cậu…CHỈ CÓ CẬU!

Cậu ngập ngừng, nghiêm túc nói: “Em có thể hỏi Phù thủy biển tại sao tức giận, sau khi giải quyết chuyện đó, chắc hẳn cô ta sẽ giao dịch với em… Em sẽ nghĩ hết mọi cách để được ở bên chị.”

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
My Tam
My Tam
3 Năm Cách đây

Đây có lẽ là mối tình lâm li bi đát giưã 2 chủng tộc trong truyện khác nhưng xin lỗi ở đây tui chỉ cảm thấy sự hề hước và đáng yêu.

Huong Zan
Huong Zan
3 Năm Cách đây

tưởng yêu khác loài phải đau đơn và dằn vặn lắm chứ? nhưng sao nó lạ quá-

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Vậy mấy anh sau chắc đều sẽ biết sự tồn tại của mấy anh trước rồi.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đúng đó, chị làm thằng nhóc đó đang đi học mà đỏ bừng cả mặt luôn ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Nhóc cũng không được đâu, kiểu gì quý ngài Giới kia cũng ngăn lại.

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Ngài Giới mà không xuất hiện nhanh là mất trinh tiết đấy ????
Mối tình này toàn sự hài hước thôi, chả thấy tý đau khổ nào =))))))

Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
2 Năm Cách đây

Ngài Giới nên làm cái đai trinh tiết đeo cho mỗi phân thân đê

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!