Chương 67 (2)
Tên ngốc tộc Biển
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Đặng Chung kiên trì dò hỏi tên ngốc, thu hoạch duy nhất của anh tới lúc này là nụ cười ngây ngô tuyệt đẹp của anh.
Đột nhiên đuôi cá tên ngốc quẫy đạp, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bơi ra phía ngoài .
Đặng Chung không hề do dự đuổi theo, tiện tay ấn đồng hồ cứu thế phát tín hiệu cho ba người Vương Tư Tuệ.
Lồng chụp đáy biển san sát, mỗi cái lồng chụp đều bố trí khác nhau. Nơi tên ngốc đang đứng bây giờ hẳn là vườn hoa, mực nước chưa đến thắt lưng. Tên ngốc lẳng lặng ngắm hoa biển màu lam nhô lên trên mặt nước, vươn tay hái một đóa.
“…An An.”
Đặng Chung nhìn thấy tênìngốc kề sátứmặt gần hoaịbiển, mặc choḹgai nhọn đóaóhoa để lạiĩvết cắt trênđmặt mình.
Đặng Chungỳsực nhớ khôngẳchừng đề tàiãliên quan đếnįLôi Hoài Anỡcó thể khiếnátên ngốc cóộphản ứng. Anhổtới gần tênấngốc nói: “Thưaồngài, ngài biếtìCông chúa điệnļhạ Lôi HoàiỉAn ư?”
Baĩchữ “Lôi HoàiậAn” vừa bậtἱra, tên ngốcflập tức nhìnįvề phía ĐặngἴChung, miệng phátIra hai chữḹ“An An” ,¹đuôi cá âm}thầm quấn lênếcổ Đặng Chungívặn gãy rồiìrút lại.
Chưa tới,một giây, ĐặngĭChung đã mấtọmột cái mạng.
Anhơsững sờ!
Nếu khôngĭphải tổng sốìmạng trên đồngÏhồ cứu thếătăng thêm mộtẻsố, anh cứĮnghĩ tiếng “răngộrắc” ở cỗ:lúc nãy làἵnghe lầm.
Đờ mờ,ītên ngốc này¹là chủng loạiĬgì vậy?
Tên ngốcĺkhông ngờ ĐặngặChung vẫn lành(lặn đứng đó,ļanh đặt ngónừtay lên cánhẩmôi đỏ thẫm:ự“Ngã xuống, khôngḽcó, tại sao?ễAn An… AnởAn…”
Đặng Chungîthấy tên ngốcằtới gần mình,ìđuôi cá rụcằrịch, anh lậpἳtức xoay ngườiẩđịnh chạy ——ỷTên ngốc cóľvấn đề vềựđầu óc, nhưngἲlại có tưỡchất kẻ sănἴmồi của tộc°Biển, chỉ theoíbản năng đãịcó thể dễằdàng khống chếúĐặng Chung.
Đuôi cáệmàu trắng bạcíxinh đẹp trôngắmảnh khảnh nhưng{quất một cáiíđã khiến thanhímáu Đặng Chungửtụt quá nửa.ẳBất kể ĐặngýChung chạy hướngơnào, tên ngốc[đều chạy đến[nơi anh muốn²trước một bước,ựcười hì hìưchỉ vào anh,ĩkêu lên từngéchữ một: “Ngã,ỗngã, ngã.”
ĐặngâChung: “Ngã CMỉnhà mày!”
Tênẫngốc nghi hoặcịnghiêng đầu, tócádài xanh thẳmĩnhư thác đổ:į“CM?”
Lúc này²Đặng Chung làímột con chuộtíbị mèo vờn.ἵAnh thấy tênỳnày không phảiἵtên ngốc, anh°mới là tênïngốc, tên ngốcïnhà ai mà[có thể épãmột người chỉỡsố IQ bìnhἰthường quay mòngİmòng chứ!
Đặng Chungởbị đuôi dàiẫnhấn xuống nước,Įvặn cổ anh.áAnh ngạt thởáhết lần nàyfđến lần khác.
Trongỵthời gian đó,Ítên ngốc vẫn{tiếp tục ngắm¹hoa biển màu‹lam hái lúcínãy: “An An,ÍAn An.”
Sốĩmạng của ĐặngɩChung tăng lênįliên tục, choỗđến lần thứỉmười hai, anhĪnhìn thấy mộtĩđiểm tròn trênịđồng hồ cứuẳthế tới gần,ỉrốt cuộc việnỉbinh cũng đã…
Sự,khống chế trênạcổ đột nhiên]biến mất, ĐặngọChung ho khanẹliên tục, ngoiἲđầu khỏi mặt³nước, xuyên quaơrèm nước nhỏếxuống trước mắtơnhìn thấy haiụtộc Biển tướng°mạo xấu xí.
Mộtớtên trong đóìgiơ chiếc lồngímàu vàng, trongỡlồng có mộtàcục thịt đangĪnảy đập.
Tên ngốcýbị chiếc lồngẵkia hấp dẫnởsự chú ý,ốanh ta ngâyḻngốc nhìn chămἶchú chiếc lồngịgiống như bịổlàm phép hóaâđá, đứng yênòtại đó khôngìbiết đang nghĩ}gì.
Bên cạnhătộc Biển giơắchiếc lồng cóīmột tộc Biểnįkhác, vẫn luônļnhìn chằm chằmễĐặng Chung: “Ồ,ỉĐặng Chung cắtïcắt chúng taìđẹp trai thậtịđấy, kiểu tóc°Địa Trung Hảiἱlàm ở đâuấvậy, chắc tốnầkhông ít tiềnởnhỉ?”
“…” ĐặngĭChung giơ tayĩlên sờ đỉnhọđầu, phát hiệnịtên ngốc kia)nhổ trọc tócịanh rồi! ĐặngắChung nghe thấyọgiọng điệu quenĩthuộc, chợt nhậnửra tộc BiểnItrước mặt làệai. “Vân Thiển,Їsao bây giờứcô nói chuyệnắtrở nên độcẻmồm độc miệngúthế?”
Vân Thiểnệbuông tay: “Gầnặmực thì đen,đgần đèn thìἰsáng. Tôi chỉímới ở cùng(một vùng biểnỉvới Đặng ChungĪcắt cắt thôiįmà đã nhiễmḹthói nói chuyệnỉcủa anh rồi.”ĩ
Đặng Chung ấnẽcổ, cảm giácưbị siết chếtồmấy lần vẫnỷcòn. Anh bướcẳnhanh tới bên[cạnh Vân Thiển:à“Sao cô cóĪthể biến thànhũbộ dạng tộcểBiển vậy?”
VânἴThiển: “Đồ tốtἷcủa Phù thủyĺbiển.”
Cô kểặlại đơn giảnĪvụ giao dịchɨvới Phù thủyɪbiển.
Đặng Chung cảmậkhái: “Trước đâyỗtôi hiểu lầmảcô rồi, tôiįcứ nghĩ trongĭlòng cô chỉἱcó đàn ông,ỉkhông bao giờɨmuốn làm chuyệnfcứu giúp tộcỡBiển, bây giờỹxem ra tôiìđã nhầm.”
VânờThiển: “?”
VânỉThiển: Giỏi thật,ầcái này cũng¸bị anh nhậnfra.
Đặng Chung thấy(vẻ mặt VânļThiển quái quái,ỷlập tức giảiẽthích tiếp: “Cóớđiều thông quaɩchuyện này, tôiİbiết cô làôngười sẽ khôngộlàm bừa trướcửchuyện quan trọng.ủCô đoán raềchúng tôi gặpỳrắc rối ở:đây nên mớiiđi cầu xinẵPhù thủy biển,ạgiao dịch vớiácô ta cũngỉchẳng dễ dàngđgì…”
Hiển nhiênìanh nghĩ đếnĭchuyện Vương TưỵTuệ và Phùẹthủy biển giao‹dịch, nên cũngữcho rằng VânïThiển đã trảἳgiá rất lớnếmới có thểílấy được đồĬchỗ Phù thủyẫbiển. Hình nhưἱsinh vật bánừthần có thểòcan thiệp vàoÍChúa cứu thế,ìkhông chừng điềuἷđó có thểịảnh hưởng đếnỷthân thể ởĩthế giới thực.
Khôngìthể không nói,ựĐặng Chung vàíVương Tư Tuệâđều y nhưịnhau, rất giỏiậliên tưởng vàľtự biên tựİdiễn.
Đặng Chung kếtụluận: “Vì theoIđến đây, côùcực khổ rồi.”ã
Ô Tề Hảiảnghe mà chẳngặhiểu mô têỷgì. Chị gáiĮkhổ cái gì,ẵrõ ràng cậuḷđã chăm sócịchị vô cùngìchu đáo, tênĩđàn ông nàyánói như vậyἳlà đang khinhịthường năng lựcựcủa cậu sao?
ÔạTề Hải: “Chúngôtôi đến đây²liên quan gìfđến anh?”
VânıThiển: “Tiểu Hải,ĩcậu đừng lênỏtiếng.” Ô TềìHải thở phìĩphò ngậm miệngĬlại.
Vân Thiển nhìnàvề phía ĐặngêChung: “Đây đềuļlà chuyện tôiữnên làm.”
ĐặngỉChung nhìn VânịThiển bằng cặpỉmắt khác. VươngìTư Tuệ, KimđThiên Thiên vàỵĐặng Lan Lan°còn chưa chạyểtới, có lẽébọn họ bịínhững chuyện khácἱquấn chân.
Tên ngốcľvẫn đứng ở²đấy, bất độngũnhìn thứ ởằtrong lồng trênɪtay Ô TềİHải.
Đặng Chung: “Đâyἷlà gì, tạiľsao nhìn thấyÍthứ này, anhẵta lại phảnữứng mạnh như²vậy?”
Vân Thiển:ú“Trái tim củaễanh ta, đươngľnhiên anh taľnhìn thấy thứổnày sẽ phản}ứng mạnh rồi.”ỉ
Đặng Chung sữngḽsờ: “Trái timļcủa anh ta??”]Đặng Chung kinhíngạc nhìn vềîphía tên ngốc:ổ“Không có tráiìtim còn chạyỉnhảy tới luiĩgiết tôi mườiịmấy lần, nếuἵcó trái tim,ìchẳng phải anhļta lên tớiánóc luôn à?”ẵ
Vân Thiển: “Chưaỵbiết chừng.”
Lúcinói chuyện, VânỳThiển nhìn chủỵnhân trái tim.ẵNgười cá xinhĩđẹp thế nàyïcũng ngon quáɨrồi.
Không bị cậnἱthị thật tốt,ỗtrên đời cóưnhiều người đẹpḽđợi cô thưởngīthức như vậy,ãmất xem mộtịngười là thiệt(một trăm triệu.
Nhìnỹđi, tóc mượtịmà, lồng ngựcèrộng, cơ V-cutấkhỏe đẹp, cùngớvới màu sắcẹđuôi cá nhưĩcá hố(*) sống…
(*)ầCá hố: làẻloài cá biển,ứtoàn thân cóĪmàu xanh lamảnhư màu thépỉcó ánh bạc,ĺphần bụng vàẵcác vây màuéđậm hơn. Màuỗchuyển sang xámăbạc khi cá,chết.
Vân Thiển đangĨlịch sự thưởngúthức sắc đẹpũcủa người kia,ữlòng bàn tayớđã bị ngườiẳta véo mạnh.ỉCô liếc mắtánhìn sang, ÔớTề Hải cườiỉrạng rỡ vớiícô, hai chiếcẹrăng khểnh lộưra góc nhọn,ẩlóe lên ánhÍsáng lạnh chẳngộnể nang gì.
Vìïmột thân câyđmà vứt cảụmột cánh rừng,ĩđúng là làmḻtrái với bảnЇtính tham lamĩkhắc sâu vào[xương tủy loàiỉngười!
Ghét thật, VânơThiển tức giậnĩdời mắt. Nếuỉkhông phải đánhìkhông lại ÔỹTề Hải, cònỉlâu cô mớiıthèm cái gìựmà một đôi,ẵmột cặp, mộtÍtình yêu.
ÔìTề Hải thìİlại đang nghĩ:ÎẢnh hưởng củaẵTính dục đốiầvới chị gáiìquá lớn, cậuốphải nghĩ cáchĩlôi Tính dụcầra khỏi cơẫthể chị gáiằmới được.
Cậu hạἶcánh tay, chiếcụlồng cũng hạìxuống. Tên ngốc¸phía trước đứngịbên cạnh chiếc¹lồng, ngây ngốcônhìn trái timÎbên trong, lẩmẳbẩm: “An An.”ồ
Giọng nói têníngốc giống nhưļnước suối mátĮlạnh chảy quaIkhe núi, VânἴThiển nghe màìgiật mình. Giọngẩnói này êmđtai quá rồi…ưcó điều giọngậnói thần linhïlúc trước càngĪhợp ý côịhơn.
Ô Tề Hảiîmặt không cảmíxúc nói với{tên ngốc: “Đứngòxa một chút.”í
Tên ngốc thậtïsự ngoan ngoãn‹đứng ra xa,îcó điều vẫnỳnhìn trái timậmột cách khaoἰkhát.
Đặng Chung khôngἰđể ý tới]hành động nhoồnhỏ của VânưThiển và ÔịTề Hải, anhổlên tiếng: “Haiũngười đã cóởcách khiến anhễta ngoan ngoãnỉnghe lời, vậyạdẫn anh taἳđi tìm Đạiécông chúa đi,ẩhoặc là mangỉĐại công chúaļđến gặp anhấta, xem cóắphải hai ngườiἰthật lòng yêu]nhau không.”
VânĩThiển thắc mắc:ἵ“Sao phải làmîthế?”
Đặng Chung{kéo Vân Thiển,ἰquay lưng vềļphía Ô TềἵHải, nhỏ giọngăkể lại kếtļquả quẻ bóiĨsau khi đạtạthành giao dịchïvới Phù thủyỉbiển, bắt buộcἰphải có mộtỷđôi tình nhânjyêu nhau thậtÎlòng mới cóíthể giải quyếtἷnhân tố tận¸thế của thếļgiới này.
Ô TềưHải nghe đếnõbốn chữ thenĩchốt, cao giọngἵnói: “Tôi vàụchị gái cũngảlà tình yêuḷchân thật, muốnịlàm gì đểđtôi và chịảgái làm làíđược.
Đặng Chung nhìn Vân Thiển, nếu Vân Thiển và người bản xứ có tình yêu chân thật thì bọn họ chỉ cần tìm mảnh đất liền duy nhất còn lại là xong.
Sau khi người đó rời đi, tất cả tộc Biển nằm rạp xuống đất, cơ thể xúc động mà run rẩy liên hồi.
Vân Thiển nở nụ cười ngượng ngừng nhưng không mất đi vẻ lịch sự, nói bằng giọng gió mà Ô Tề Hải không nghe thấy: “Đừng hi vọng vào tôi, tìm Công chúa và… tên ngốc này đáng tin hơn.”
Đặng Chung vô cảm đẩy đuôi cá khỏi ngực, lúc nãy anh mới gọi Lôi Hoài An bốn lần, thành công kích động tên ngốc, lại mất thêm một mạng. Đặng Chung khổ quá mà.
Đặng Chung vỗ vai Vân Thiển: “Người anh em, đùa giỡn tình cảm sẽ bị lật xe đấy.”
…
“Vậy là sau khi tộc Cá vua xác định bạn đời sẽ móc tim đưa cho nử kia, nếu nửa kia không móc tim mình ra đưa cho họ, họ sẽ hóa thành bọt biển tan biến vì mất đi trái tim à?” Kim Thiên Thiên tổng kết lại nội dung đoạn đối thoại thứ hai mà Vương Tư Tuệ nghe được, kinh ngạc nói: “Bọn họ là tộc Cá vua sao, e là tộc nàng tiên cá thì có.”
Vân Thiển tức giận đẩy tay anh ra. Cô chưa bao giờ đùa giỡn tình cảm người khác, rõ ràng chỉ đùa giỡn thân thể người khác!
Đang bơi, Ô Tề Hải phát hiện ra chỗ kỳ lạ, Hải thú to xác ngày thường dưới biển sâu đâu chỉ lác đác vài con thế này, chúng nó đi đâu hết rồi?
Lúc Vân Thiển quay lại bên cạnh Ô Tề Hải, Ô Tề Hải bèn hỏi: “Chuyện các người muốn làm là gì? Sau khi làm xong sẽ thế nào?”
“Kế tiếp chúng ta phải mang tên ngốc đi gặp Đại công chúa, hoặc là mang Đại công chúa đến gặp tên ngốc này, còn chuyện về Đại công chúa, tóm lại thế nào chúng ta cũng sẽ nghĩ ra cách… Trước tiên đến Lôi Quốc thử xem, nếu tôi là Đại công chúa, sau khi được cứu, chắc chắn sẽ quay lại đất nước của mình đầu tiên.”
“Thì ra tên ngốc không phải ngốc bẩm sinh, chẳng lẽ sau khi tìm con người tỉnh sổ, anh ta bị báo thù thành kẻ ngốc à?”
“Sẽ khiến thế giới hòa bình.” Vân Thiển không nói cho Ô Tề Hải sau khi làm xong nhiệm vụ, cô sẽ rời khỏi thế giới này. Nếu Ô Tề Hải biết, chắc chắn sẽ ngăn bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, không thể để nhiệm vụ tăng thêm phiền phức ngoài ý muốn.
Diệc: “Đã lâu không giáng xuống nơi này, ở đây thay đổi nhiều thật, ta phải đi khắp nơi xem thử.”
Đặng Chung: “Mặc kệ anh ta là tộc gì, dù sao bây giờ chúng ta đã xác định một chuyện rằng tên ngốc thích Đại công chúa, còn Đại công chúa có thích tên ngốc hay không thì cần bàn bạc lại… Kế tiếp, chúng ta phải đi xác nhận chuyện này.”
Ô Tề Hải cười hai mắt cong cong: “Không ngờ chị lại có chí hướng như vậy, chị muốn làm gì, em đều sẽ dốc sức giúp đỡ!”
…
Vân Thiển nhìn nụ cười tươi rói của Ô Tề Hải, bỗng nhiên hơi chột dạ. Cô dời mắt: “Thật ra cậu không cần… dốc sức quá, ừm, không cần đâu.”
Vân Thiển đứng ra nói: “Tôi có cách, tôi có thể bảo Tiểu Hải dẫn chúng ta ra ngoài, không cần lo lắng vấn đề áp lực nước… Hình như tôi quên nói với mọi người một chuyện rất quan trọng.”
Bốn người nhìn về phía cô: “Chuyện gì?”
Ở nơi cô không nhìn thấy, Ô Tề Hải hơi nheo mắt, ánh mắt lóe lên chút nguy hiểm.
Đặng Chung: “Em đừng đề cập Lôi Hoài An trước mặt tên ngốc, anh ta vừa nghe ba chữ Lôi Hoài An là lập tức nổi điên. Vừa rồi, em nói Lôi Hoài An chẳng khác nào kích thích anh ta, cho nên sau này nhớ là đừng bao giờ nói ‘Lôi Hoài An’ biết không, phải gọi là Đại công chúa!”
…
“Sẽ khiến thế giới hòa bình.” Vân Thiển không nói cho Ô Tề Hải sau khi làm xong nhiệm vụ, cô sẽ rời khỏi thế giới này. Nếu Ô Tề Hải biết, chắc chắn sẽ ngăn bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, không thể để nhiệm vụ tăng thêm phiền phức ngoài ý muốn.
Lúc Vương Tư Tuệ, Kim Thiên Thiên và Đặng Lan Lan đuổi tới, tên ngốc đã trở nên cực kỳ ngoan ngoãn.
Cuối cùng Thần Chiến Tranh cũng đã bảo trợ thế giới này lần nữa!
Kim Thiên Thiên nói: “Nếu chúng ta mang tên ngốc đi, vậy có gây sự chú ý của tộc Biển không, dù sao anh ta cũng là một quý tộc…”
Vân Thiển nở nụ cười ngượng ngừng nhưng không mất đi vẻ lịch sự, nói bằng giọng gió mà Ô Tề Hải không nghe thấy: “Đừng hi vọng vào tôi, tìm Công chúa và… tên ngốc này đáng tin hơn.”
Nhìn thấy Đặng Lan Lan, đầu mày Vân Thiển hơi nhíu lại nhưng rồi nhanh chóng giãn ra, không có chứng cứ chứng minh Đặng Lan Lan là người xét xử chính nghĩa trên hot search. Vân Thiển nhẹ nhàng chào hỏi cô ta.
Vân Thiển nhìn nụ cười tươi rói của Ô Tề Hải, bỗng nhiên hơi chột dạ. Cô dời mắt: “Thật ra cậu không cần… dốc sức quá, ừm, không cần đâu.”
Cảm giác Đặng Lan Lan nhạy bén, cô ta có thể nhận ra thái độ Vân Thiển khác với thế giới tận thế trước, nhưng khác ở đầu thì không nói cụ thể được.
Đặng Chung lấy làm lạ: “Nhớ, sao thế?”
Vương Tư Tuệ khom lưng nhìn trái tim trong lồng, kể lại nội dung đối thoại vừa nghe cho mọi người .
“Thì ra tên ngốc không phải ngốc bẩm sinh, chẳng lẽ sau khi tìm con người tỉnh sổ, anh ta bị báo thù thành kẻ ngốc à?”
“Vậy là sau khi tộc Cá vua xác định bạn đời sẽ móc tim đưa cho nử kia, nếu nửa kia không móc tim mình ra đưa cho họ, họ sẽ hóa thành bọt biển tan biến vì mất đi trái tim à?” Kim Thiên Thiên tổng kết lại nội dung đoạn đối thoại thứ hai mà Vương Tư Tuệ nghe được, kinh ngạc nói: “Bọn họ là tộc Cá vua sao, e là tộc nàng tiên cá thì có.”
Tộc Biển có rất nhiều chủng loại, Ô Tề Hải có một nửa dòng máu là tộc Biển nhưng cậu cũng không biết đặc tính các Hải thú tộc Biển khác.
Ở nơi cô không nhìn thấy, Ô Tề Hải hơi nheo mắt, ánh mắt lóe lên chút nguy hiểm.
Đối với cậu mà nói, tộc Biển và Hải thú chỉ có hai loại: Đánh lại và đánh không lại.
Tốc độ Ô Tề Hải bơi rất nhanh, gần như nháy mắt đã rời khỏi lãnh địa tộc Biển.
Đặng Chung: “Mặc kệ anh ta là tộc gì, dù sao bây giờ chúng ta đã xác định một chuyện rằng tên ngốc thích Đại công chúa, còn Đại công chúa có thích tên ngốc hay không thì cần bàn bạc lại… Kế tiếp, chúng ta phải đi xác nhận chuyện này.”
Đặng Chung trợn mắt nhìn Vân Thiển: “Tôi không tin, người hầu lúc đầu chúng ta gặp rõ ràng là đàn ông mà! Trên người anh ta chẳng hề có chút nữ tính nào, cô muốn nói Đại công chúa rất giỏi nữ giả nam sao?”
Vương Tư Tuệ: “Nhưng chúng ta không biết Lôi Hoài An đang ở đâu, làm sao tìm?”
Vân Thiển: “Mọi người còn nhớ người hầu dẫn đường cho chúng ta ở chỗ Phù thủy biển không?”
Đặng Chung: “Em đừng đề cập Lôi Hoài An trước mặt tên ngốc, anh ta vừa nghe ba chữ Lôi Hoài An là lập tức nổi điên. Vừa rồi, em nói Lôi Hoài An chẳng khác nào kích thích anh ta, cho nên sau này nhớ là đừng bao giờ nói ‘Lôi Hoài An’ biết không, phải gọi là Đại công chúa!”
Vân Thiển: “Anh không tin cũng phải tin, nếu không anh nghĩ Phù thủy biển bảo tôi mang Đại công chúa và chủ nhân trái tim này trở về làm gì?”
“Ặc.” Vương Tư Tuệ nhìn chằm chằm đuôi cá đâm thủng ngực Đặng Chung, gật đầu: “Bây giờ, em biết rồi.”
Đặng Chung vô cảm đẩy đuôi cá khỏi ngực, lúc nãy anh mới gọi Lôi Hoài An bốn lần, thành công kích động tên ngốc, lại mất thêm một mạng. Đặng Chung khổ quá mà.
“Ặc.” Vương Tư Tuệ nhìn chằm chằm đuôi cá đâm thủng ngực Đặng Chung, gật đầu: “Bây giờ, em biết rồi.”
“Kế tiếp chúng ta phải mang tên ngốc đi gặp Đại công chúa, hoặc là mang Đại công chúa đến gặp tên ngốc này, còn chuyện về Đại công chúa, tóm lại thế nào chúng ta cũng sẽ nghĩ ra cách… Trước tiên đến Lôi Quốc thử xem, nếu tôi là Đại công chúa, sau khi được cứu, chắc chắn sẽ quay lại đất nước của mình đầu tiên.”
Kim Thiên Thiên nói: “Nếu chúng ta mang tên ngốc đi, vậy có gây sự chú ý của tộc Biển không, dù sao anh ta cũng là một quý tộc…”
Đặng Lan Lan: “Khỏi lo chuyện này, tên ngốc thường xuyên bỏ đi vài ngày, thậm chí vài tháng không về, sẽ không ai lấy làm lạ đâu.”
Đặng Chung: “Tạm thời không nói chuyện này, chúng ta phải rời khỏi lãnh địa tộc Biển trước đã. Vừa rời khỏi đây, áp lực nước dưới biển sâu đã đè chúng ta thành thịt xay rồi.”
Nhìn thấy Đặng Lan Lan, đầu mày Vân Thiển hơi nhíu lại nhưng rồi nhanh chóng giãn ra, không có chứng cứ chứng minh Đặng Lan Lan là người xét xử chính nghĩa trên hot search. Vân Thiển nhẹ nhàng chào hỏi cô ta.
Vân Thiển đứng ra nói: “Tôi có cách, tôi có thể bảo Tiểu Hải dẫn chúng ta ra ngoài, không cần lo lắng vấn đề áp lực nước… Hình như tôi quên nói với mọi người một chuyện rất quan trọng.”
Bốn người nhìn về phía cô: “Chuyện gì?”
Vân Thiển nói tiếp: “Nói ra chắc mọi người không tin, cô ấy là Đại công chúa. Còn nữa, Phong Lập Hạo trộm bảo vật trong kho báo phù thủy biển là do cô ấy gài bẫy. Anh nói không sai, nếu muốn tìm Đại công chúa, hẳn đến Lôi Quốc là có thể tìm được.”
Vương Tư Tuệ khom lưng nhìn trái tim trong lồng, kể lại nội dung đối thoại vừa nghe cho mọi người .
Vân Thiển: “Mọi người còn nhớ người hầu dẫn đường cho chúng ta ở chỗ Phù thủy biển không?”
Đại sảnh dùng để cử hành buổi lễ khánh tiết lặng ngắt như tờ. Tất cả tộc Biển nhìn về phía ảo ảnh hình người bên trên đàn hạc. Ảo ảnh kia tùy ý lựa chọn một tộc Biển trung niên tự tiến cử, nhập vào thân xác.
Đặng Chung lấy làm lạ: “Nhớ, sao thế?”
Đối với cậu mà nói, tộc Biển và Hải thú chỉ có hai loại: Đánh lại và đánh không lại.
Đám người đi tới mép lồng chụp. Ô Tề Hải biến trở về bản thể, ngậm nhóm người Vân Thiển vào miệng. Tên ngốc cũng biến về bản thể cá lớn hình dáng thuôn dài màu trắng bạc bơi theo sau Ô Tề Hải.
Vân Thiển nói tiếp: “Nói ra chắc mọi người không tin, cô ấy là Đại công chúa. Còn nữa, Phong Lập Hạo trộm bảo vật trong kho báo phù thủy biển là do cô ấy gài bẫy. Anh nói không sai, nếu muốn tìm Đại công chúa, hẳn đến Lôi Quốc là có thể tìm được.”
Đặng Chung trợn mắt nhìn Vân Thiển: “Tôi không tin, người hầu lúc đầu chúng ta gặp rõ ràng là đàn ông mà! Trên người anh ta chẳng hề có chút nữ tính nào, cô muốn nói Đại công chúa rất giỏi nữ giả nam sao?”
Vân Thiển: “Anh không tin cũng phải tin, nếu không anh nghĩ Phù thủy biển bảo tôi mang Đại công chúa và chủ nhân trái tim này trở về làm gì?”
Đặng Chung: “Tạm thời không nói chuyện này, chúng ta phải rời khỏi lãnh địa tộc Biển trước đã. Vừa rời khỏi đây, áp lực nước dưới biển sâu đã đè chúng ta thành thịt xay rồi.”
Đám người đi tới mép lồng chụp. Ô Tề Hải biến trở về bản thể, ngậm nhóm người Vân Thiển vào miệng. Tên ngốc cũng biến về bản thể cá lớn hình dáng thuôn dài màu trắng bạc bơi theo sau Ô Tề Hải.
Lúc Vân Thiển quay lại bên cạnh Ô Tề Hải, Ô Tề Hải bèn hỏi: “Chuyện các người muốn làm là gì? Sau khi làm xong sẽ thế nào?”
Vân Thiển bỏ đi một vài nội dung chính trong giao dịch, chỉ lựa ra nội dung chi tiết liên quan đến tên ngốc tộc Biển và Đại công chúa kể cho nhóm người Đặng Chung nghe. Đồng thời, cô cũng biết được cách Đại công chúa chạy thoát từ chỗ Đặng Chung.
Cảm giác Đặng Lan Lan nhạy bén, cô ta có thể nhận ra thái độ Vân Thiển khác với thế giới tận thế trước, nhưng khác ở đầu thì không nói cụ thể được.
Tốc độ Ô Tề Hải bơi rất nhanh, gần như nháy mắt đã rời khỏi lãnh địa tộc Biển.
Lúc Vương Tư Tuệ, Kim Thiên Thiên và Đặng Lan Lan đuổi tới, tên ngốc đã trở nên cực kỳ ngoan ngoãn.
Ô Tề Hải có thể phân biệt phương hướng dưới biển, không cần thông qua la bàn giống như con người. Cậu tìm được chính xác vị trí Lôi Quốc, tên ngốc theo sát phía sau.
Vương Tư Tuệ: “Nhưng chúng ta không biết Lôi Hoài An đang ở đâu, làm sao tìm?”
Đang bơi, Ô Tề Hải phát hiện ra chỗ kỳ lạ, Hải thú to xác ngày thường dưới biển sâu đâu chỉ lác đác vài con thế này, chúng nó đi đâu hết rồi?
Lãnh địa tộc Biển.
Một con Hải thú vội vã bơi ngang Ô Tề Hải, gấp gáp giống như học sinh vội đi ăn cơm căn tin mà bị thầy giáo giữ lại lớp. Phương hướng nó bơi chính là chỗ Lôi Quốc tọa lạc.
Tộc Biển có rất nhiều chủng loại, Ô Tề Hải có một nửa dòng máu là tộc Biển nhưng cậu cũng không biết đặc tính các Hải thú tộc Biển khác.
…
Lãnh địa tộc Biển.
Đại sảnh dùng để cử hành buổi lễ khánh tiết lặng ngắt như tờ. Tất cả tộc Biển nhìn về phía ảo ảnh hình người bên trên đàn hạc. Ảo ảnh kia tùy ý lựa chọn một tộc Biển trung niên tự tiến cử, nhập vào thân xác.
Diệc: “Đã lâu không giáng xuống nơi này, ở đây thay đổi nhiều thật, ta phải đi khắp nơi xem thử.”
Ô Tề Hải cười hai mắt cong cong: “Không ngờ chị lại có chí hướng như vậy, chị muốn làm gì, em đều sẽ dốc sức giúp đỡ!”
Sau khi người đó rời đi, tất cả tộc Biển nằm rạp xuống đất, cơ thể xúc động mà run rẩy liên hồi.
Một con Hải thú vội vã bơi ngang Ô Tề Hải, gấp gáp giống như học sinh vội đi ăn cơm căn tin mà bị thầy giáo giữ lại lớp. Phương hướng nó bơi chính là chỗ Lôi Quốc tọa lạc.
Cuối cùng Thần Chiến Tranh cũng đã bảo trợ thế giới này lần nữa!
Tội nghiệp Đặng Chung. Không đâu lại trở thành bia đỡ đạn bị vờn bên bờ xuống ruộng???
người chơi chúa cứu thế rất thích tự bổ não và thêm thắt kịch bản thì phải, nghe đặng chung cắt cắt nói thiển tỷ mà cười bay lâu đài tính ái lun
Thần Chiến Tranh tới rồi kìa, alo anh Giới ơi, anh mà hông tới là tín đồ duy nhất coi chừng hông còn nữa.
Ngài Giới nhanh nhanh xuống giữ đồ duy nhất đi kìa, không tín đồ chạy mất lại khóc =))))))