Cá muối cứu thế – Chương 67 (2)

Chương 67 (2)

Tên ngốc tộc Biển

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Đặng Chung kiên trì dò hỏi tên ngốc, thu hoạch duy nhất của anh tới lúc này là nụ cười ngây ngô tuyệt đẹp của anh.

Đột nhiên đuôi cá tên ngốc quẫy đạp, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bơi ra phía ngoài .

Đặng Chung không hề do dự đuổi theo, tiện tay ấn đồng hồ cứu thế phát tín hiệu cho ba người Vương Tư Tuệ.

Lồng chụp đáy biển san sát, mỗi cái lồng chụp đều bố trí khác nhau. Nơi tên ngốc đang đứng bây giờ hẳn là vườn hoa, mực nước chưa đến thắt lưng. Tên ngốc lẳng lặng ngắm hoa biển màu lam nhô lên trên mặt nước, vươn tay hái một đóa.

“…An An.”

Đng Chung nhìn thy tênìngc k sátmt gần hoabin, mc chogai nhn đóaóhoa đ liĩvết ct trênđmt mình.

Đng Chungsc nh khôngchng đ tàiãliên quan đếnįLôi Hoài Ancó th khiếnátên ngc cóphn ng. Anhti gn tênngc nói: “Thưangài, ngài biếtìCông chúa đinļh Lôi HoàiAn ư?”

BaĩchLôi HoàiAn va btra, tên ngcflp tc nhìnįv phía ĐngChung, ming phátIra hai ch“An An,¹đuôi cá âm}thm qun lênếc Đng Chungívn gãy riìrút li.

Chưa ti,mt giây, ĐngĭChung đã mtmt cái mng.

Anhơsng s!

Nếu khôngĭphi tng sìmng trên đngÏh cu thếătăng thêm mts, anh cĮnghĩ tiếng “răngrc c:lúc nãy lànghe lm.

Đ m,ītên ngc này¹là chng loiĬgì vy?

Tên ngcĺkhông ng ĐngChung vn lành(ln đng đó,ļanh đt ngóntay lên cánhmôi đ thm:“Ngã xung, khôngcó, ti sao?An An… AnAn…

Đng Chungîthy tên ngcti gn mình,ìđuôi cá rcrch, anh lptc xoay ngưiđnh chy ——Tên ngc cóľvn đ vđu óc, nhưngli có tưcht k sănmi ca tc°Bin, ch theoíbn năng đãcó th ddàng khng chếúĐng Chung.

Đuôi cámàu trng bcíxinh đp trôngmnh khnh nhưng{qut mt cáiíđã khiến thanhímáu Đng Chungtt quá na.Bt k ĐngýChung chy hưngơnào, tên ngc[đu chy đến[nơi anh mun²trưc mt bưc,cưi hì hìưch vào anh,ĩkêu lên tngéch mt: “Ngã,ngã, ngã.”

ĐngâChung: “Ngã CMnhà mày!”

Tênngc nghi hocnghiêng đu, tócádài xanh thmĩnhư thác đ:į“CM?”

Lúc này²Đng Chung làímt con chutíb mèo vn.Anh thy tênnày không phitên ngc, anh°mi là tênïngc, tên ngcïnhà ai mà[có th épãmt ngưi chs IQ bìnhthưng quay mòngİmòng ch!

Đng Chungb đuôi dàinhn xung nưc,Įvn c anh.áAnh ngt tháhết ln nàyfđến ln khác.

Trongthi gian đó,Ítên ngc vn{tiếp tc ngm¹hoa bin màulam hái lúcínãy: “An An,ÍAn An.”

Sĩmng ca ĐngɩChung tăng lênįliên tc, chođến ln thmưi hai, anhĪnhìn thy mtĩđim tròn trênđng h cuthế ti gn,rt cuc vinbinh cũng đã

S,khng chế trênc đt nhiên]biến mt, ĐngChung ho khanliên tc, ngoiđu khi mt³nưc, xuyên quaơrèm nưc nhếxung trưc mtơnhìn thy haitc Bin tưng°mo xu xí.

Mttên trong đóìgiơ chiếc lngímàu vàng, tronglng có mtàcc tht đangĪny đp.

Tên ngcýb chiếc lngkia hp dns chú ý,anh ta ngâyngc nhìn chămchú chiếc lngging như blàm phép hóaâđá, đng yênòti đó khôngìbiết đang nghĩ}gì.

Bên cnhătc Bin giơchiếc lng cóīmt tc Binįkhác, vn luônļnhìn chm chmĐng Chung: “,Đng Chung ctïct chúng taìđp trai thtđy, kiu tóc°Đa Trung Hilàm đâuvy, chc tnkhông ít tinnh?”

“… ĐngĭChung giơ tayĩlên s đnhđu, phát hintên ngc kia)nh trc tócanh ri! ĐngChung nghe thyging điu quenĩthuc, cht nhnra tc BinItrưc mt làai. Vân Thin,Їsao bây gicô nói chuyntr nên đcmm đc mingúthế?”

Vân Thinbuông tay: “Gnmc thì đen,đgn đèn thìsáng. Tôi chími cùng(mt vùng binvi Đng ChungĪct ct thôiįmà đã nhimthói nói chuynca anh ri.”ĩ

Đng Chung nc, cm giácưb siết chếtmy ln vncòn. Anh bưcnhanh ti bên[cnh Vân Thin:à“Sao cô cóĪth biến thànhũb dng tcBin vy?”

VânThin: “Đ ttca Phù thyĺbin.”

Cô kli đơn ginĪv giao dchɨvi Phù thyɪbin.

Đng Chung cmkhái: “Trưc đâytôi hiu lmcô ri, tôiįc nghĩ trongĭlòng cô chcó đàn ông,không bao giɨmun làm chuynfcu giúp tcBin, bây gixem ra tôiìđã nhm.”

VânThin: “?”

VânThin: Gii tht,cái này cũng¸b anh nhnfra.

Đng Chung thy(v mt VânļThin quái quái,lp tc giithích tiếp: “Cóđiu thông quaɩchuyn này, tôiİbiết cô làôngưi s khônglàm ba trưcchuyn quan trng.Cô đoán rachúng tôi gprc ri :đây nên miiđi cu xinPhù thy bin,giao dch viácô ta cũngchng d dàngđgì

Hin nhiênìanh nghĩ đếnĭchuyn Vương TưTu và Phùthy bin giaodch, nên cũngcho rng VânïThin đã trgiá rt lnếmi có thíly đưc đĬch Phù thybin. Hình nhưsinh vt bánthn có thòcan thip vàoÍChúa cu thế,ìkhông chng điuđó có thnh hưng đếnthân th ĩthế gii thc.

Khôngìth không nói,Đng Chung vàíVương Tư Tuâđu y nhưnhau, rt giiliên tưng vàľt biên tİdin.

Đng Chung kếtlun: “Vì theoIđến đây, côùcc kh ri.”ã

Ô T Hinghe mà chnghiu mô têgì. Ch gáiĮkh cái gì,rõ ràng cuđã chăm sócch vô cùngìchu đáo, tênĩđàn ông nàyánói như vylà đang khinhthưng năng lcca cu sao?

ÔT Hi: “Chúngôtôi đến đây²liên quan gìfđến anh?”

VânıThin: “Tiu Hi,ĩcu đng lêntiếng.” Ô TìHi th phìĩphò ngm mingĬli.

Vân Thin nhìnàv phía ĐngêChung: “Đây đuļlà chuyn tôinên làm.”

ĐngChung nhìn VânThin bng cpmt khác. VươngìTư Tu, KimđThiên Thiên vàĐng Lan Lan°còn chưa chyti, có lébn h bínhng chuyn khácqun chân.

Tên ngcľvn đng ²đy, bt đngũnhìn th trong lng trênɪtay Ô TİHi.

Đng Chung: “Đâylà gì, tiľsao nhìn thyÍth này, anhta li phnng mnh như²vy?”

Vân Thin:úTrái tim caanh ta, đươngľnhiên anh taľnhìn thy thnày s phn}ng mnh ri.”

Đng Chung sngs: “Trái timļca anh ta??”]Đng Chung kinhíngc nhìn vîphía tên ngc:Không có tráiìtim còn chynhy ti luiĩgiết tôi mưimy ln, nếucó trái tim,ìchng phi anhļta lên tiánóc luôn à?”

Vân Thin: “Chưabiết chng.”

Lúcinói chuyn, VânThin nhìn chnhân trái tim.Ngưi cá xinhĩđp thế nàyïcũng ngon quáɨri.

Không b cnth tht tt,trên đi cóưnhiu ngưi đpđi cô thưngīthc như vy,ãmt xem mtngưi là thit(mt trăm triu.

Nhìnđi, tóc mưtmà, lng ngcèrng, cơ V-cutkhe đp, cùngvi màu scđuôi cá nhưĩcá h(*) sng…

(*)Cá h: làloài cá bin,toàn thân cóĪmàu xanh lamnhư màu thépcó ánh bc,ĺphn bng vàcác vây màuéđm hơn. Màuchuyn sang xámăbc khi cá,chết.

Vân Thin đangĨlch s thưngúthc sc đpũca ngưi kia,lòng bàn tayđã b ngưita véo mnh.Cô liếc mtánhìn sang, ÔT Hi cưirng r viícô, hai chiếcrăng khnh lưra góc nhn,lóe lên ánhÍsáng lnh chngn nang gì.

Vìïmt thân câyđmà vt cmt cánh rng,ĩđúng là làmtrái vi bnЇtính tham lamĩkhc sâu vào[xương ty loàingưi!

Ghét tht, VânơThin tc ginĩdi mt. Nếukhông phi đánhìkhông li ÔT Hi, cònlâu cô miıthèm cái gìmà mt đôi,mt cp, mtÍtình yêu.

ÔìT Hi thìİli đang nghĩ:Înh hưng caTính dc đivi ch gáiìquá ln, cuphi nghĩ cáchĩlôi Tính dcra khi cơth ch gáimi đưc.

Cu hcánh tay, chiếclng cũng hìxung. Tên ngc¸phía trưc đngbên cnh chiếc¹lng, ngây ngcônhìn trái timÎbên trong, lmbm: “An An.”

Ging nói têníngc ging nhưļnưc sui mátĮlnh chy quaIkhe núi, VânThin nghe màìgit mình. Gingnói này êmđtai quá ri…ưcó điu gingnói thn linhïlúc trưc càngĪhp ý côhơn.

Ô T Hiîmt không cmíxúc nói vi{tên ngc: “Đngòxa mt chút.”í

Tên ngc thtïs ngoan ngoãnđng ra xa,îcó điu vnnhìn trái timmt cách khaokhát.

Đng Chung khôngđ ý ti]hành đng nhonh ca VânưThin và ÔT Hi, anhlên tiếng: “Haiũngưi đã cócách khiến anhta ngoan ngoãnnghe li, vydn anh tađi tìm Điécông chúa đi,hoc là mangĐi công chúaļđến gp anhta, xem cóphi hai ngưitht lòng yêu]nhau không.”

VânĩThin thc mc:“Sao phi làmîthế?”

Đng Chung{kéo Vân Thin,quay lưng vļphía Ô THi, nh gingăk li kếtļqu qu bóiĨsau khi đtthành giao dchïvi Phù thybin, bt bucphi có mtđôi tình nhânjyêu nhau thtÎlòng mi cóíth gii quyếtnhân t tn¸thế ca thếļgii này.

Ô TưHi nghe đếnõbn ch thenĩcht, cao gingnói: “Tôi vàch gái cũnglà tình yêuchân tht, munlàm gì đđtôi và chgái làm làíđưc.

Đặng Chung nhìn Vân Thiển, nếu Vân Thiển và người bản xứ có tình yêu chân thật thì bọn họ chỉ cần tìm mảnh đất liền duy nhất còn lại là xong.

Sau khi người đó rời đi, tất cả tộc Biển nằm rạp xuống đất, cơ thể xúc động mà run rẩy liên hồi.

Vân Thiển nở nụ cười ngượng ngừng nhưng không mất đi vẻ lịch sự, nói bằng giọng gió mà Ô Tề Hải không nghe thấy: “Đừng hi vọng vào tôi, tìm Công chúa và… tên ngốc này đáng tin hơn.”

Đặng Chung vô cảm đẩy đuôi cá khỏi ngực, lúc nãy anh mới gọi Lôi Hoài An bốn lần, thành công kích động tên ngốc, lại mất thêm một mạng. Đặng Chung khổ quá mà.

Đặng Chung vỗ vai Vân Thiển: “Người anh em, đùa giỡn tình cảm sẽ bị lật xe đấy.”

“Vậy là sau khi tộc Cá vua xác định bạn đời sẽ móc tim đưa cho nử kia, nếu nửa kia không móc tim mình ra đưa cho họ, họ sẽ hóa thành bọt biển tan biến vì mất đi trái tim à?” Kim Thiên Thiên tổng kết lại nội dung đoạn đối thoại thứ hai mà Vương Tư Tuệ nghe được, kinh ngạc nói: “Bọn họ là tộc Cá vua sao, e là tộc nàng tiên cá thì có.”

Vân Thiển tức giận đẩy tay anh ra. Cô chưa bao giờ đùa giỡn tình cảm người khác, rõ ràng chỉ đùa giỡn thân thể người khác!

Đang bơi, Ô Tề Hải phát hiện ra chỗ kỳ lạ, Hải thú to xác ngày thường dưới biển sâu đâu chỉ lác đác vài con thế này, chúng nó đi đâu hết rồi?

Lúc Vân Thiển quay lại bên cạnh Ô Tề Hải, Ô Tề Hải bèn hỏi: “Chuyện các người muốn làm là gì? Sau khi làm xong sẽ thế nào?”

“Kế tiếp chúng ta phải mang tên ngốc đi gặp Đại công chúa, hoặc là mang Đại công chúa đến gặp tên ngốc này, còn chuyện về Đại công chúa, tóm lại thế nào chúng ta cũng sẽ nghĩ ra cách… Trước tiên đến Lôi Quốc thử xem, nếu tôi là Đại công chúa, sau khi được cứu, chắc chắn sẽ quay lại đất nước của mình đầu tiên.”

“Thì ra tên ngốc không phải ngốc bẩm sinh, chẳng lẽ sau khi tìm con người tỉnh sổ, anh ta bị báo thù thành kẻ ngốc à?”

“Sẽ khiến thế giới hòa bình.” Vân Thiển không nói cho Ô Tề Hải sau khi làm xong nhiệm vụ, cô sẽ rời khỏi thế giới này. Nếu Ô Tề Hải biết, chắc chắn sẽ ngăn bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, không thể để nhiệm vụ tăng thêm phiền phức ngoài ý muốn.

Diệc: “Đã lâu không giáng xuống nơi này, ở đây thay đổi nhiều thật, ta phải đi khắp nơi xem thử.”

Đặng Chung: “Mặc kệ anh ta là tộc gì, dù sao bây giờ chúng ta đã xác định một chuyện rằng tên ngốc thích Đại công chúa, còn Đại công chúa có thích tên ngốc hay không thì cần bàn bạc lại… Kế tiếp, chúng ta phải đi xác nhận chuyện này.”

Ô Tề Hải cười hai mắt cong cong: “Không ngờ chị lại có chí hướng như vậy, chị muốn làm gì, em đều sẽ dốc sức giúp đỡ!”

Vân Thiển nhìn nụ cười tươi rói của Ô Tề Hải, bỗng nhiên hơi chột dạ. Cô dời mắt: “Thật ra cậu không cần… dốc sức quá, ừm, không cần đâu.”

Vân Thiển đứng ra nói: “Tôi có cách, tôi có thể bảo Tiểu Hải dẫn chúng ta ra ngoài, không cần lo lắng vấn đề áp lực nước… Hình như tôi quên nói với mọi người một chuyện rất quan trọng.”

Bốn người nhìn về phía cô: “Chuyện gì?”

Ở nơi cô không nhìn thấy, Ô Tề Hải hơi nheo mắt, ánh mắt lóe lên chút nguy hiểm.

Đặng Chung: “Em đừng đề cập Lôi Hoài An trước mặt tên ngốc, anh ta vừa nghe ba chữ Lôi Hoài An là lập tức nổi điên. Vừa rồi, em nói Lôi Hoài An chẳng khác nào kích thích anh ta, cho nên sau này nhớ là đừng bao giờ nói ‘Lôi Hoài An’ biết không, phải gọi là Đại công chúa!”

“Sẽ khiến thế giới hòa bình.” Vân Thiển không nói cho Ô Tề Hải sau khi làm xong nhiệm vụ, cô sẽ rời khỏi thế giới này. Nếu Ô Tề Hải biết, chắc chắn sẽ ngăn bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, không thể để nhiệm vụ tăng thêm phiền phức ngoài ý muốn.

Lúc Vương Tư Tuệ, Kim Thiên Thiên và Đặng Lan Lan đuổi tới, tên ngốc đã trở nên cực kỳ ngoan ngoãn.

Cuối cùng Thần Chiến Tranh cũng đã bảo trợ thế giới này lần nữa!

Kim Thiên Thiên nói: “Nếu chúng ta mang tên ngốc đi, vậy có gây sự chú ý của tộc Biển không, dù sao anh ta cũng là một quý tộc…”

Vân Thiển nở nụ cười ngượng ngừng nhưng không mất đi vẻ lịch sự, nói bằng giọng gió mà Ô Tề Hải không nghe thấy: “Đừng hi vọng vào tôi, tìm Công chúa và… tên ngốc này đáng tin hơn.”

Nhìn thấy Đặng Lan Lan, đầu mày Vân Thiển hơi nhíu lại nhưng rồi nhanh chóng giãn ra, không có chứng cứ chứng minh Đặng Lan Lan là người xét xử chính nghĩa trên hot search. Vân Thiển nhẹ nhàng chào hỏi cô ta.

Vân Thiển nhìn nụ cười tươi rói của Ô Tề Hải, bỗng nhiên hơi chột dạ. Cô dời mắt: “Thật ra cậu không cần… dốc sức quá, ừm, không cần đâu.”

Cảm giác Đặng Lan Lan nhạy bén, cô ta có thể nhận ra thái độ Vân Thiển khác với thế giới tận thế trước, nhưng khác ở đầu thì không nói cụ thể được.

Đặng Chung lấy làm lạ: “Nhớ, sao thế?”

Vương Tư Tuệ khom lưng nhìn trái tim trong lồng, kể lại nội dung đối thoại vừa nghe cho mọi người .

“Thì ra tên ngốc không phải ngốc bẩm sinh, chẳng lẽ sau khi tìm con người tỉnh sổ, anh ta bị báo thù thành kẻ ngốc à?”

“Vậy là sau khi tộc Cá vua xác định bạn đời sẽ móc tim đưa cho nử kia, nếu nửa kia không móc tim mình ra đưa cho họ, họ sẽ hóa thành bọt biển tan biến vì mất đi trái tim à?” Kim Thiên Thiên tổng kết lại nội dung đoạn đối thoại thứ hai mà Vương Tư Tuệ nghe được, kinh ngạc nói: “Bọn họ là tộc Cá vua sao, e là tộc nàng tiên cá thì có.”

Tộc Biển có rất nhiều chủng loại, Ô Tề Hải có một nửa dòng máu là tộc Biển nhưng cậu cũng không biết đặc tính các Hải thú tộc Biển khác.

Ở nơi cô không nhìn thấy, Ô Tề Hải hơi nheo mắt, ánh mắt lóe lên chút nguy hiểm.

Đối với cậu mà nói, tộc Biển và Hải thú chỉ có hai loại: Đánh lại và đánh không lại.

Tốc độ Ô Tề Hải bơi rất nhanh, gần như nháy mắt đã rời khỏi lãnh địa tộc Biển.

Đặng Chung: “Mặc kệ anh ta là tộc gì, dù sao bây giờ chúng ta đã xác định một chuyện rằng tên ngốc thích Đại công chúa, còn Đại công chúa có thích tên ngốc hay không thì cần bàn bạc lại… Kế tiếp, chúng ta phải đi xác nhận chuyện này.”

Đặng Chung trợn mắt nhìn Vân Thiển: “Tôi không tin, người hầu lúc đầu chúng ta gặp rõ ràng là đàn ông mà! Trên người anh ta chẳng hề có chút nữ tính nào, cô muốn nói Đại công chúa rất giỏi nữ giả nam sao?”

Vương Tư Tuệ: “Nhưng chúng ta không biết Lôi Hoài An đang ở đâu, làm sao tìm?”

Vân Thiển: “Mọi người còn nhớ người hầu dẫn đường cho chúng ta ở chỗ Phù thủy biển không?”

Đặng Chung: “Em đừng đề cập Lôi Hoài An trước mặt tên ngốc, anh ta vừa nghe ba chữ Lôi Hoài An là lập tức nổi điên. Vừa rồi, em nói Lôi Hoài An chẳng khác nào kích thích anh ta, cho nên sau này nhớ là đừng bao giờ nói ‘Lôi Hoài An’ biết không, phải gọi là Đại công chúa!”

Vân Thiển: “Anh không tin cũng phải tin, nếu không anh nghĩ Phù thủy biển bảo tôi mang Đại công chúa và chủ nhân trái tim này trở về làm gì?”

“Ặc.” Vương Tư Tuệ nhìn chằm chằm đuôi cá đâm thủng ngực Đặng Chung, gật đầu: “Bây giờ, em biết rồi.”

Đặng Chung vô cảm đẩy đuôi cá khỏi ngực, lúc nãy anh mới gọi Lôi Hoài An bốn lần, thành công kích động tên ngốc, lại mất thêm một mạng. Đặng Chung khổ quá mà.

“Ặc.” Vương Tư Tuệ nhìn chằm chằm đuôi cá đâm thủng ngực Đặng Chung, gật đầu: “Bây giờ, em biết rồi.”

“Kế tiếp chúng ta phải mang tên ngốc đi gặp Đại công chúa, hoặc là mang Đại công chúa đến gặp tên ngốc này, còn chuyện về Đại công chúa, tóm lại thế nào chúng ta cũng sẽ nghĩ ra cách… Trước tiên đến Lôi Quốc thử xem, nếu tôi là Đại công chúa, sau khi được cứu, chắc chắn sẽ quay lại đất nước của mình đầu tiên.”

Kim Thiên Thiên nói: “Nếu chúng ta mang tên ngốc đi, vậy có gây sự chú ý của tộc Biển không, dù sao anh ta cũng là một quý tộc…”

Đặng Lan Lan: “Khỏi lo chuyện này, tên ngốc thường xuyên bỏ đi vài ngày, thậm chí vài tháng không về, sẽ không ai lấy làm lạ đâu.”

Đặng Chung: “Tạm thời không nói chuyện này, chúng ta phải rời khỏi lãnh địa tộc Biển trước đã. Vừa rời khỏi đây, áp lực nước dưới biển sâu đã đè chúng ta thành thịt xay rồi.”

Nhìn thấy Đặng Lan Lan, đầu mày Vân Thiển hơi nhíu lại nhưng rồi nhanh chóng giãn ra, không có chứng cứ chứng minh Đặng Lan Lan là người xét xử chính nghĩa trên hot search. Vân Thiển nhẹ nhàng chào hỏi cô ta.

Vân Thiển đứng ra nói: “Tôi có cách, tôi có thể bảo Tiểu Hải dẫn chúng ta ra ngoài, không cần lo lắng vấn đề áp lực nước… Hình như tôi quên nói với mọi người một chuyện rất quan trọng.”

Bốn người nhìn về phía cô: “Chuyện gì?”

Vân Thiển nói tiếp: “Nói ra chắc mọi người không tin, cô ấy là Đại công chúa. Còn nữa, Phong Lập Hạo trộm bảo vật trong kho báo phù thủy biển là do cô ấy gài bẫy. Anh nói không sai, nếu muốn tìm Đại công chúa, hẳn đến Lôi Quốc là có thể tìm được.”

Vương Tư Tuệ khom lưng nhìn trái tim trong lồng, kể lại nội dung đối thoại vừa nghe cho mọi người .

Vân Thiển: “Mọi người còn nhớ người hầu dẫn đường cho chúng ta ở chỗ Phù thủy biển không?”

Đại sảnh dùng để cử hành buổi lễ khánh tiết lặng ngắt như tờ. Tất cả tộc Biển nhìn về phía ảo ảnh hình người bên trên đàn hạc. Ảo ảnh kia tùy ý lựa chọn một tộc Biển trung niên tự tiến cử, nhập vào thân xác.

Đặng Chung lấy làm lạ: “Nhớ, sao thế?”

Đối với cậu mà nói, tộc Biển và Hải thú chỉ có hai loại: Đánh lại và đánh không lại.

Đám người đi tới mép lồng chụp. Ô Tề Hải biến trở về bản thể, ngậm nhóm người Vân Thiển vào miệng. Tên ngốc cũng biến về bản thể cá lớn hình dáng thuôn dài màu trắng bạc bơi theo sau Ô Tề Hải.

Vân Thiển nói tiếp: “Nói ra chắc mọi người không tin, cô ấy là Đại công chúa. Còn nữa, Phong Lập Hạo trộm bảo vật trong kho báo phù thủy biển là do cô ấy gài bẫy. Anh nói không sai, nếu muốn tìm Đại công chúa, hẳn đến Lôi Quốc là có thể tìm được.”

Đặng Chung trợn mắt nhìn Vân Thiển: “Tôi không tin, người hầu lúc đầu chúng ta gặp rõ ràng là đàn ông mà! Trên người anh ta chẳng hề có chút nữ tính nào, cô muốn nói Đại công chúa rất giỏi nữ giả nam sao?”

Vân Thiển: “Anh không tin cũng phải tin, nếu không anh nghĩ Phù thủy biển bảo tôi mang Đại công chúa và chủ nhân trái tim này trở về làm gì?”

Đặng Chung: “Tạm thời không nói chuyện này, chúng ta phải rời khỏi lãnh địa tộc Biển trước đã. Vừa rời khỏi đây, áp lực nước dưới biển sâu đã đè chúng ta thành thịt xay rồi.”

Đám người đi tới mép lồng chụp. Ô Tề Hải biến trở về bản thể, ngậm nhóm người Vân Thiển vào miệng. Tên ngốc cũng biến về bản thể cá lớn hình dáng thuôn dài màu trắng bạc bơi theo sau Ô Tề Hải.

Lúc Vân Thiển quay lại bên cạnh Ô Tề Hải, Ô Tề Hải bèn hỏi: “Chuyện các người muốn làm là gì? Sau khi làm xong sẽ thế nào?”

Vân Thiển bỏ đi một vài nội dung chính trong giao dịch, chỉ lựa ra nội dung chi tiết liên quan đến tên ngốc tộc Biển và Đại công chúa kể cho nhóm người Đặng Chung nghe. Đồng thời, cô cũng biết được cách Đại công chúa chạy thoát từ chỗ Đặng Chung.

Cảm giác Đặng Lan Lan nhạy bén, cô ta có thể nhận ra thái độ Vân Thiển khác với thế giới tận thế trước, nhưng khác ở đầu thì không nói cụ thể được.

Tốc độ Ô Tề Hải bơi rất nhanh, gần như nháy mắt đã rời khỏi lãnh địa tộc Biển.

Lúc Vương Tư Tuệ, Kim Thiên Thiên và Đặng Lan Lan đuổi tới, tên ngốc đã trở nên cực kỳ ngoan ngoãn.

Ô Tề Hải có thể phân biệt phương hướng dưới biển, không cần thông qua la bàn giống như con người. Cậu tìm được chính xác vị trí Lôi Quốc, tên ngốc theo sát phía sau.

Vương Tư Tuệ: “Nhưng chúng ta không biết Lôi Hoài An đang ở đâu, làm sao tìm?”

Đang bơi, Ô Tề Hải phát hiện ra chỗ kỳ lạ, Hải thú to xác ngày thường dưới biển sâu đâu chỉ lác đác vài con thế này, chúng nó đi đâu hết rồi?

Lãnh địa tộc Biển.

Một con Hải thú vội vã bơi ngang Ô Tề Hải, gấp gáp giống như học sinh vội đi ăn cơm căn tin mà bị thầy giáo giữ lại lớp. Phương hướng nó bơi chính là chỗ Lôi Quốc tọa lạc.

Tộc Biển có rất nhiều chủng loại, Ô Tề Hải có một nửa dòng máu là tộc Biển nhưng cậu cũng không biết đặc tính các Hải thú tộc Biển khác.

Lãnh địa tộc Biển.

Đại sảnh dùng để cử hành buổi lễ khánh tiết lặng ngắt như tờ. Tất cả tộc Biển nhìn về phía ảo ảnh hình người bên trên đàn hạc. Ảo ảnh kia tùy ý lựa chọn một tộc Biển trung niên tự tiến cử, nhập vào thân xác.

Diệc: “Đã lâu không giáng xuống nơi này, ở đây thay đổi nhiều thật, ta phải đi khắp nơi xem thử.”

Ô Tề Hải cười hai mắt cong cong: “Không ngờ chị lại có chí hướng như vậy, chị muốn làm gì, em đều sẽ dốc sức giúp đỡ!”

Sau khi người đó rời đi, tất cả tộc Biển nằm rạp xuống đất, cơ thể xúc động mà run rẩy liên hồi.

Một con Hải thú vội vã bơi ngang Ô Tề Hải, gấp gáp giống như học sinh vội đi ăn cơm căn tin mà bị thầy giáo giữ lại lớp. Phương hướng nó bơi chính là chỗ Lôi Quốc tọa lạc.

Cuối cùng Thần Chiến Tranh cũng đã bảo trợ thế giới này lần nữa!

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

4 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
My Tam
My Tam
2 Năm Cách đây

Tội nghiệp Đặng Chung. Không đâu lại trở thành bia đỡ đạn bị vờn bên bờ xuống ruộng???

Huong Zan
Huong Zan
2 Năm Cách đây

người chơi chúa cứu thế rất thích tự bổ não và thêm thắt kịch bản thì phải, nghe đặng chung cắt cắt nói thiển tỷ mà cười bay lâu đài tính ái lun

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Thần Chiến Tranh tới rồi kìa, alo anh Giới ơi, anh mà hông tới là tín đồ duy nhất coi chừng hông còn nữa.

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Ngài Giới nhanh nhanh xuống giữ đồ duy nhất đi kìa, không tín đồ chạy mất lại khóc =))))))

4
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!