Chương 44
Sư phụ, đút máu không?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Có Giản Hành Chi ở đây, dường như lôi kiếp trở nên dễ chịu hơn nhiều. Sét giáng xuống từng tia một, có kinh nghiệm lúc kết Đan, Tần Uyển Uyển đã thích ứng, mặc cho sấm sét tôi luyện cơ thể mình, hóa thành linh lực rồi quay về cơ thể, ngưng kết Nguyên Anh, lặp đi lặp lại.
Khác với kết Đan, thiên kiếp của Nguyên Anh bắt đầu đi kèm với kiếp tâm ma, nó sẽ biến ra thứ hoặc chấp niệm mà người đó sợ hãi nhất trong lòng. Một khi không thể phá, người đó sẽ có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma.
Linh khí hai người lưufchuyển qua lạiḽlẫn nhau. Lôiịkiếp hơn mộtḽnửa, cả haiïgần như mấtỉđi ý thức,ưchỉ còn mộtẻchút ý chíếchống đỡ. Xungèquanh dần dần)tối sầm, TầnɩUyển Uyển cònộchưa kịp phảnầứng đã phátớhiện mình đangẫngồi trước bànắlàm việc. Mộtốxấp tài liệuâdày cộp némἵtới trước mặtḽnàng, người đứngẻbên cạnh cănÎbản chẳng thấyĩđược mặt léoİnhéo nói: “Ông¹chủ bảo tối¹nay phải kiểmýcho xong nhữngịhợp đồng này,ìcô tan lànọtrễ chút, kháchậhàng đang gấp.”á
Tần Uyển Uyểnἵnghe vậy hếtĭhồn, sau đóêlại nghe ngườiẵnọ nói: “Côỉcũng già một}bó tuổi rồi,ọtầm mắt khôngįnên cao quá,ỷđừng chọn nữa,fmau tìm đạiựmột người màỵlấy, sinh hai°đứa con. Nếuīkhông cô già(rồi bệnh tật,}ai chăm?”
TầnỵUyển Uyển nuốtónước bọt, hồiįức xa cáchɩhai trăm năm]bỗng dưng trỗi‹dậy, nỗi sợữvẫn còn như²mới.
Ảo cảnh nàyjquá chân thựcùrồi.
Nàng ngồi yênỳtại chỗ, ngheἶngười kia léoịnhéo. Nghẹn một{hồi, nàng chậmđchạp lên tiếng:í“Các người làmẻvậy là tráiḹluật lao động.”ị
Giọng nói imĬbặt, người đứngơtrước mặt nàngèdường như sữngếsờ.
Tần Uyển Uyểnýngẫm nghĩ, bậtíra câu màằnàng rất muốnınói với ông¸chủ năm đó:ĩ“Hơn nữa khôngậphải tôi khôngíthể tăng ca,ýnhưng tăng caĮthì ông phảiùthêm tiền. Tăng³ca ngày lễùgấp ba lầnêtiền lương, tăngụca bình thườngìgấp rưỡi tiền(lương. Ông trảitiền, mọi thứἲđều dễ nói.ịÔng không trả}tiền mà đòiἷtôi cố gắng,ýông nói xemļlàm sao tôiécố gắng nổi?”ữ
Lời này vừaĭbuông, đừng nóiâảo giác, 38Ïcũng đều trầmếmặc.
Cảm thấy hơiụcó lý.
“Tôi khôngĩtrả.”
Ông chủẻmở miệng: “Ngườiõkhác đều chịuÍkhổ được, vìãsao cô khôngỳthể?”
Nghe vậy,ITần Uyển Uyểnédứt khoát rútẫUyên Ngưng dướiïbàn làm việcịra, tràn ngậpïkhí thế đạiẻtỷ, đập kiếmưlên bàn.
“Ông cóõbiết rõ nơiònày là đâuékhông?”
“Là… làâđâu?”
“Đây làἰTu chân giớiìgiết người khôngἷphạm pháp!” TầnếUyển Uyển hếtἱsức khí thế:ἴ“Bảo tu sĩầtăng ca, ôngĩchắc chưa?!”
Ôngáchủ không nóiụnữa.
Một lát sau,Їtất cả ảoígiác tan biến.ỉChóp mũi TầnòUyển Uyển ngửiἷđược một mùiḻthơm, cô hítìmũi, nương theoòmùi thơm xoayôđầu, nhìn thấyĩphu thê ThượngọTuế đứng tạiɩđó, một bàníđồ ăn thịnhísoạn đặt bênỳcạnh.
Tần Uyển Uyểnẽsững người, ThượngịTuế vẫy tayĮvới nàng: “Uyển,Uyển?”
“Mẫu… mẫuựthân?”
Tần UyểnầUyển sửng sốt,ĩđã gần haiìtrăm năm nàngĩkhông gặp vợἷchồng Thượng Tuế.
Duyênïphận tình thânıcủa nàng ởɩthế kỷ haiImươi mốt khôngètốt. Sau khiἱđến Tiên giới,ơthật ra nàngừchỉ ở chungļvới vợ chồngįthượng Tuế hơnīhai mươi năm.ãKhoảng lúc nàng[hai mươi ba,Їhai mươi bốnẳtuổi, cặp phuíthê này sắpáxếp mọi thứ,ỗrời khỏi Tiênệgiới tìm thuốcềcho nàng.
Mặc dùịthời gian ởÎchung ngắn ngủi,ợnhưng lại làởkhoảng thời gianĩnàng vui vẻợnhất. Đến mứcầhôm nay đãítrôi qua nhiềuĩnăm, nhìn thấyờba trăm tuổiỗngày càng gần,ửnàng cũng cảmìthấy tiếc nói.
Nếuľnhư thật sựõsống không tớióba trăm tuổi,ủthời gian ởịchung với chaīmẹ ngắn nhưìvậy, thời gianịtìm thuốc nàyĭthật là lãngįphí.
Nhưng nàng đãĪquen nghĩ thoáng.ặNgẫm lại, nếuİđứa con ở²chung ba trămĩnăm đột nhiênõngày nào đóốbiến mất, đâyềđúng là đảỉkích quá lớnựđối với vợùchồng Thượng Tuế,ịkhông có tìnhịcảm sâu đậmếcũng không tệ.
Hômἶnay đột nhiênảgặp lại họ{trong ảo cảnh,énhất thời TầnưUyển Uyển khôngɩdời nổi mắt,Ĩkhông đành lòngïrời đi.
Thượng TuếÏgọi nàng đếnĩbên người, kéoḽnàng ngồi xuống.ĬPhụ thân TháiổHằng chân quânẽcủa nàng ngồi‹bên cạnh gắp:đồ ăn: “UyểniUyển, gần đâyẫcon gầy rồi.ìNào, ăn thêmỹmiếng thịt baêchỉ da giònîđi.”
Sự sănἳsóc của cha]mẹ khiến TầnủUyển Uyển thấtįthủ, nàng vừaĭcảm động vừaạvui mừng ănỉthịt, nhồm nhoàmĭhỏi phụ thân:ɩ“Phụ quân, bấyơlâu nay haiīngười sống thế²nào? Tìm đượcĮthuốc chưa?”
“Tìm‹được rồi.” TháiùHằng chân quânỉcười đáp, ThượngửTuế gắp đồĪăn cho nàng:ù“Ta và phụíquân con đãỉtìm rất lâu,ọcuối cùng cũngởtìm được cáchỳgiải quyết vấnóđề thể chấtịcủa con, conḹuống thuốc nayểsẽ nhanh khỏe]thôi. Sau này,ĩcha mẹ ngàyộngày ở bênÎcon, ai cũngễkhông dám ănụhiếp con. Mỗiĩngày, con chỉẩcần ăn ănăuống uống, làm:tiểu nữ quân{hạnh phúc nhấtậTiên giới làịđược.”
Nghe vậy,ệtheo bản năng,úTần Uyển Uyểnıcảm thấy cóÎgì đó khôngfđúng lắm. Nàng¸ăn ngó seníThượng Tuế gắpócho, nhồm nhoàm}nói: “Con vẫnổphải tu luyện,ἰkhông thể chỉẽdựa dẫm vàoúcha mẹ.”
“Tuìluyện?!”
Thái Hằngỉbị lời củaếTần Uyển Uyểnľlàm hết hồn:ệ“Vì sao conἰmuốn tu luyện?đTu luyện khổìlắm, có chaįmẹ ở đây,Ĭcha mẹ bảoįvệ con cảỉđời, con khôngİcần tu luyện,õcứ dựa vàoıchúng ta làìđược rồi.”
Độngìtác của TầnịUyển Uyển cứngẵđờ. Cũng ngayữlúc đó, nàngắcảm giác đượcễgáy mình bịẽngười ta ấnựmạnh xuống bàn}từ phía sau!
Giọngĩnói Giản HànhắChi kích độngľvang lên: “Đệĩtử Thượng CựcỉTông ta không¹lý nào dựaỗvào người khácơkiếm ăn! Tôngἲta lấy chiếnăluyện đạo, tuyệtặđối không ănứbám!”
Vừa dứt°lời, ảo cảnhĩxung quanh lậpắtức tháo lui.ἴThượng Tuế vàÎThái Hằng giốngínhư bị cuồngÎphong cuốn đi,Ītrở nên vặnἴvẹo. Họ túmửlấy tay áoòTần Uyển Uyển,ởgọi lớn tênἴnàng: “Uyển Uyển!ἰĐừng rời bỏɪchúng ta, UyểnɨUyển! Uyển Uyển,ễcon không cầnầtu luyện, conâphải làm cáữmuối sung sướngẽnhất Tiên giới!”ử
Tần Uyển Uyển:ḽ“…”
Tâm maínày đúng làĩnóng vội mà.
Nàngổthở dài, ngócἳđầu khỏi thauľcơm, lau sạchãhột cơm trênâmặt.
Cái gì màĩcá muối sungÍsướng nhất, nàngánghĩ cũng chẳngờdám, vừa nghĩỉđã cảm thấyĩcơ thể đauỉnhức. Nếu đểịGiản Hành Chiềbiết ảo cảnhfcủa nàng làụcái này, không¹chừng y sẽĩđánh gãy xươngửnàng lần nữa.
Khoảnh°khắc nhớ ra(Giản Hành Chi,àtâm ma gìữcũng bay biến.ỉẢo cảnh củajnàng trống rống,ìnàng chầm chậmìmở mắt ra.Ĩ
Lúc Tần UyểnỡUyển đang đấuẩtranh trong ảoĪcảnh, Giản HànhổChi cũng đãìchém giết trongfảo cảnh rấtìlâu.
Y đã độ,kiếp tâm maịkhông dưới mộtflần, hầu nhưỉđều là đánhẹnhau, lần nàyũcũng không ngoàiἴdự đoán, vẫnľđang đánh nhauỗnhư cũ.
Có điềuɨđánh một hồi,èđột nhiên yicảm thấy bấtèthường, nghe tiếngị666 bỗng nhiên]vang lên: “Chủ[nhân, ngài phảiḽăn bám rồi.”ơ
Khoảnh khắc âmảthanh vừa dứt,ìdòng điện mườiàvạn Vôn lậpótức xoẹt quaìcơ thể. Yỉthành thạo nằmưxuống, chống đầu,Їbày ra tưêthế nằm nghiêngỵtrên giường của°Quý phi sayìrượu.
Phù hợp thiết(lập nhân vậtậcó thể giảmÎbớt đau đớnẻtừ dòng điện,ặđây là kinhịnghiệm của y.
Quảἴnhiên dòng điệnệgiảm xuống. Yḽcứ tưởng đãềkết thúc, khôngĬngờ vừa mớiếthở phào, đãờnghe thấy tiếngĩTịch Sơn nữỉquân vang lên.ảGiọng nói kiaíkhông lớn, cóìcảm giác lénἶlén lút lút,ìnghe tiếp giống(như bà tám³nào đó đangĭbàn tán nhàụai không sinhẳđược con, khiếnἶngười khác chánἳghét. Giọng nóiẹkia tỏ vẻïbí ẩn: “Taícho ngươi xemủcái này, TuếịHành đạo quânêkhông những đánhừkhông thắng ngườiềkhác ở trongợtiểu thế giới,¹mà hắn cònἴmặc y phụcậhồng phấn, kẹpĪtóc bươm bướm,ἶdụ dỗ gàĩtây, tham giaítuyển tú, dựa,dẫm người khácẳăn bám!”
“Ồ.”ớNgười xung quanhịkinh ngạc: “Khôngơngờ y làỷloại bám ngườiịnày.”
“Thật khôngḻngờ…”
Tất cảụmọi người bànỉtán sôi nổi,ịGiản Hành Chiạtức run người.ĩY biết đâyịlà kiếp tâmãma, biết mìnhằkhông nên tứcẹgiận, nhưng lúc,Tịch Sơn nữịquân nở nụ}cười thắng lợiìquay đầu, yẳvẫn không nhịn°được chém mộtỉkiếm, giận dữ¸quát: “Muốn chết!”:
Vừa dứt lời, một tia sét mạnh mẽ giáng xuống. Y lườm mắt, phát hiện dường như mình trở lại mật thất bị Hoa Dung bắt vào phủ Thành chủ lúc đầu, tay chân đều bị trói, cơ thể khô nóng khó chịu.
Vở kịch nhỏ
“Có điều…” Tần Uyển Uyển giơ tay chỉ trận pháp xung quanh: “Đại nhân Thúy Lục, cô nhìn cho rõ trận pháp này, đây là trận pháp dùng tính mạng dân chúng cả thành đổi lấy Ngọc Linh Lung. Cô có chắc muốn tiếp tục bảo vệ Thành chủ như vậy không?”
Y vừa tức vừa hận, biết đây là ảo giác, bèn giận dữ quát đằng trước: “Tịch Sơn nữ quân!”
“Cách… mới?”. Tần Uyển Uyển giả ngây người: “Không cắn miệng nữa?”
Giản Hành Chi nghe nói thế mới hoàn hồn, quát lớn: “Bây giờ ta nhìn thấy mặt con là tức giận!”
“Sư phụ.” Bên cạnh vang lên tiếng gọi nhỏ nhẹ: “Người thấy ta đẹp không?”
Thúy Lục không đáp. Giây phút nàng ta nghe thấy tên họ “Minh Tịnh thần quân”, sắc mặt đại biến. Hồi lâu sau, nàng ta run run cánh môi, hỏi ngược lại: “Cô nói ai đã giết Minh Tịnh thần quân?”
Tần Uyển Uyển cũng đã mở mắt, hai người nhìn nhau. Tia sét cuối cùng nổ vang, Tần Uyển Uyển sợ đau, nhắm chặt mắt lại, túm lấy Giản Hành Chi. Giản Hành Chi cầm ngược lại nàng, đợi sấm sét qua đi, Tần Uyển Uyển sửng sốt phát hiện cũng chẳng đau mấy.
Giản Hành Chi nghe thấy giọng nói của Tần Uyển Uyển, xoay đầu theo bản năng, thấy nàng đang ở bên cạnh y.
Giản Hành Chi: “Tâm ma không biết liêm sỉ, không ngờ lại lấy học trò của ta dụ dỗ ta! Lẽ nào phụ nữ khác trên đời đều chết hết rồi hả? Cứ phải lấy học trò ta?”
Tần Uyển Uyển mặc chiếc váy đỏ hôm cầm kiếm tới cứu y, bộ váy nhuốm máu, có điều cổ áo nơi rộng hơn thường ngày, để lộ chiếc cổ thon dài, làn váy cũng bị vén lên, thấp thoáng thấy được cẳng chân trắng nõn nhỏ xinh.
Tâm ma: “Ta là tâm ma, không phải yêu quái tuỳ tiện biến lung tung. Vì sao lại là đồ đệ ngươi, vấn đề này, ngươi tự hỏi mình đi.”
Giản Hành Chi gật đầu: “Ừ, có điều lần này ta nghĩ ra cách lấy máu mới, để tránh lúng túng.”
Lần này bọn họ cách nhau gần hơn, nàng bị dây xích trói trên tường, đôi mắt xinh đẹp như hàm chứa thủy sắc, lẳng lặng nhìn y. Giản Hành Chi chợt ngây người.
Lần này bọn họ cách nhau gần hơn, nàng bị dây xích trói trên tường, đôi mắt xinh đẹp như hàm chứa thủy sắc, lẳng lặng nhìn y. Giản Hành Chi chợt ngây người.
】
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển chớp mắt: “Ta đút máu cho người được không?”
Y bình tâm tĩnh khí, dẫn phần lớn tia sét cuối cùng vào cơ thể mình. Thân thể y không chịu nổi sức mạnh to lớn như vậy, Giản Hành Chi cưỡng ép hút vào cơ thể, chưa được một lúc đã có giọt máu rỉ ra dưới da.
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển chớp mắt: “Ta đút máu cho người được không?”
【
“Con lập tức đổi mặt cho ta!”
Đây là học trò y! Thiên hạ này chẳng còn phụ nữ nào khác bỏ vào kiếp tâm ma hay sao?
Giản Hành Chi nghe nói thế mới hoàn hồn, quát lớn: “Bây giờ ta nhìn thấy mặt con là tức giận!”
Tần Uyển Uyển trong ảo cảnh cứng đờ, Giản Hành Chi xù lông nhìn nàng: “Hơn nữa, con nhìn bộ dạng bây giờ của mình đi, còn ra thể thống gì. Cổ áo thấp như vậy, đánh một cái là y phục xổ hết ra!”
***
“Sư phụ.” Bên cạnh vang lên tiếng gọi nhỏ nhẹ: “Người thấy ta đẹp không?”
Tần Uyển Uyển giả: “…”
Vừa dứt lời, một tia sét mạnh mẽ giáng xuống. Y lườm mắt, phát hiện dường như mình trở lại mật thất bị Hoa Dung bắt vào phủ Thành chủ lúc đầu, tay chân đều bị trói, cơ thể khô nóng khó chịu.
“Vừa nãy con nói gì?”
Giản Hành Chi ngạc nhiên, cứ cảm giác không nhanh như vậy.
Giản Hành Chi nhớ tới lời lúc nãy của nàng, vội hỏi tiếp. “Tần Uyển Uyển” lập tức cháy lên hi vọng, bước vào trạng thái làm việc, nhìn Giản Hành Chi trìu mến: “Sư phụ, đút máu không?”
Y vừa tức vừa hận, biết đây là ảo giác, bèn giận dữ quát đằng trước: “Tịch Sơn nữ quân!”
“Tới một tháng rồi sao?”
Tần Uyển Uyển mặc chiếc váy đỏ hôm cầm kiếm tới cứu y, bộ váy nhuốm máu, có điều cổ áo nơi rộng hơn thường ngày, để lộ chiếc cổ thon dài, làn váy cũng bị vén lên, thấp thoáng thấy được cẳng chân trắng nõn nhỏ xinh.
Giản Hành Chi ngạc nhiên, cứ cảm giác không nhanh như vậy.
“Tần Uyển Uyển” gật đầu: “Đến rồi.”
Tiếng sét dần biến mất, một trận mưa thiêng đổ xuống, gột rửa Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi, cả hai ngộ đạo tại chỗ. Sau khi tiếp thu giác ngộ Thiên Đạo mà trận lôi kiếp ban cho, Tần Uyển Uyển chậm rãi mở mắt.
Giản Hành Chi nhìn xung quanh: “Sao lại là kiểu tình huống này?”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển giả thúc giục: “Tình huống nào không quan trọng, quan trọng là người không muốn uống máu ta sao?”
Nghe hỏi thế, Tần Uyển Uyển rút tay khỏi tay Giản Hành Chi. Nàng đứng lên, ngăn trước người Giản Hành Chi, nhìn Thúy Lục, bình tĩnh đáp: “Chết rồi.”
“Tần Uyển Uyển” chồm người tới: “Tới đây.”
Giản Hành Chi gật đầu: “Ừ, có điều lần này ta nghĩ ra cách lấy máu mới, để tránh lúng túng.”
“Tần Uyển Uyển” chồm người tới: “Tới đây.”
“Cách… mới?”. Tần Uyển Uyển giả ngây người: “Không cắn miệng nữa?”
Cú va chạm kia cải biên từ Thiết đầu công của Phật tu. Vừa mới đập vào, “Tần Uyển Uyển” đã thét lên. Giản Hành Chi hồn nhiên không phát hiện, an ủi nàng: “Ta đập con chảy máu mũi, chịu khó uống một giọt. Mặc dù hơi ác…”
“Không cần.” Giản Hành Chi nhanh trí mỉm cười, gọi “Tần Uyển Uyển”: “Con tới gần một chút.”
“Tần Uyển Uyển” do dự chồm lên trước, Giản Hành Chi dồn sức đập mạnh vào mũi “Tần Uyển Uyển”!
Giản Hành Chi nhìn xung quanh: “Sao lại là kiểu tình huống này?”
Cú va chạm kia cải biên từ Thiết đầu công của Phật tu. Vừa mới đập vào, “Tần Uyển Uyển” đã thét lên. Giản Hành Chi hồn nhiên không phát hiện, an ủi nàng: “Ta đập con chảy máu mũi, chịu khó uống một giọt. Mặc dù hơi ác…”
Lời còn chưa dứt, Giản Hành Chi đã nhận ra bất thường, ngẩng đầu nhìn thấy “Tần Uyển Uyển” hóa thành một làn khói đen bỏ chạy. Giản Hành Chi lập tức bừng tỉnh: “Tâm ma!”
Dứt lời, dây xích trên người y biến mất. Giản Hành Chi cầm kiếm xông tới, chém một nhát giết chết bóng đen rồi chậm rãi mở mắt ra.
Tần Uyển Uyển trong ảo cảnh cứng đờ, Giản Hành Chi xù lông nhìn nàng: “Hơn nữa, con nhìn bộ dạng bây giờ của mình đi, còn ra thể thống gì. Cổ áo thấp như vậy, đánh một cái là y phục xổ hết ra!”
Tần Uyển Uyển cũng đã mở mắt, hai người nhìn nhau. Tia sét cuối cùng nổ vang, Tần Uyển Uyển sợ đau, nhắm chặt mắt lại, túm lấy Giản Hành Chi. Giản Hành Chi cầm ngược lại nàng, đợi sấm sét qua đi, Tần Uyển Uyển sửng sốt phát hiện cũng chẳng đau mấy.
“Không cần.” Giản Hành Chi nhanh trí mỉm cười, gọi “Tần Uyển Uyển”: “Con tới gần một chút.”
Tần Uyển Uyển giả: “…”
Mà Tần Uyển Uyển đối diện bởi vì sợ hãi mà nhắm tịt mắt. Khoảnh khắc nàng dựa dẫm vào y, đột nhiên dáng vẻ “Tần Uyển Uyển” trong ảo cảnh lướt qua đầu Giản Hành Chi, bỗng dưng miệng đắng lưỡi khô, dọa y cuống cuồng nhắm tịt mắt, cảm thấy tâm ma này quá kinh tởm.
Đây là học trò y! Thiên hạ này chẳng còn phụ nữ nào khác bỏ vào kiếp tâm ma hay sao?
Mà Tần Uyển Uyển đối diện bởi vì sợ hãi mà nhắm tịt mắt. Khoảnh khắc nàng dựa dẫm vào y, đột nhiên dáng vẻ “Tần Uyển Uyển” trong ảo cảnh lướt qua đầu Giản Hành Chi, bỗng dưng miệng đắng lưỡi khô, dọa y cuống cuồng nhắm tịt mắt, cảm thấy tâm ma này quá kinh tởm.
“Tần Uyển Uyển” gật đầu: “Đến rồi.”
Y bình tâm tĩnh khí, dẫn phần lớn tia sét cuối cùng vào cơ thể mình. Thân thể y không chịu nổi sức mạnh to lớn như vậy, Giản Hành Chi cưỡng ép hút vào cơ thể, chưa được một lúc đã có giọt máu rỉ ra dưới da.
“Vừa nãy con nói gì?”
Tiếng sét dần biến mất, một trận mưa thiêng đổ xuống, gột rửa Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi, cả hai ngộ đạo tại chỗ. Sau khi tiếp thu giác ngộ Thiên Đạo mà trận lôi kiếp ban cho, Tần Uyển Uyển chậm rãi mở mắt.
Dáng vẻ Giản Hành Chi đối diện lúc này thật chói lo. Tần Uyển Uyển còn chưa kịp cảm khái đã nhìn thấy vô số binh lính bao vây bọn họ. Thúy Lục đứng ở đoạn cuối, Tạ Cô Đường cầm kiếm bảo vệ bên cạnh Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi, mặt đối mặt Thúy Lục.
Thúy Lục lạnh giọng: “Ta hỏi các người một câu cuối cùng, Thành chủ của chúng ta đâu?!”
Nghe hỏi thế, Tần Uyển Uyển rút tay khỏi tay Giản Hành Chi. Nàng đứng lên, ngăn trước người Giản Hành Chi, nhìn Thúy Lục, bình tĩnh đáp: “Chết rồi.”
Giản Hành Chi nhớ tới lời lúc nãy của nàng, vội hỏi tiếp. “Tần Uyển Uyển” lập tức cháy lên hi vọng, bước vào trạng thái làm việc, nhìn Giản Hành Chi trìu mến: “Sư phụ, đút máu không?”
“Có điều…” Tần Uyển Uyển giơ tay chỉ trận pháp xung quanh: “Đại nhân Thúy Lục, cô nhìn cho rõ trận pháp này, đây là trận pháp dùng tính mạng dân chúng cả thành đổi lấy Ngọc Linh Lung. Cô có chắc muốn tiếp tục bảo vệ Thành chủ như vậy không?”
Tất cả mọi người nghe thế đều sững sờ, Thúy Lục ngỡ ngàng nhìn bốn phía. Vẻ mặt Tần Uyển Uyển bình tĩnh: “Năm đó, Hoa Dung giết Minh Tịnh thần quân, chiếm lấy tu vi của Minh Tịnh thần quân. Hôm nay, hắn hối hận rồi, muốn dùng tính mạng dân chúng cả thành phục sinh Minh Tịnh thần quân. Đại nhân Thúy Lục, vì Thành chủ của cô, cô thật sự không màng đạo nghĩa và tính mạng sao?”
Thúy Lục không đáp. Giây phút nàng ta nghe thấy tên họ “Minh Tịnh thần quân”, sắc mặt đại biến. Hồi lâu sau, nàng ta run run cánh môi, hỏi ngược lại: “Cô nói ai đã giết Minh Tịnh thần quân?”
Dứt lời, dây xích trên người y biến mất. Giản Hành Chi cầm kiếm xông tới, chém một nhát giết chết bóng đen rồi chậm rãi mở mắt ra.
“Con lập tức đổi mặt cho ta!”
***
“Có điều…” Tần Uyển Uyển giơ tay chỉ trận pháp xung quanh: “Đại nhân Thúy Lục, cô nhìn cho rõ trận pháp này, đây là trận pháp dùng tính mạng dân chúng cả thành đổi lấy Ngọc Linh Lung. Cô có chắc muốn tiếp tục bảo vệ Thành chủ như vậy không?”【“Tới một tháng rồi sao?” Vở kịch nhỏGiản Hành Chi gật đầu: “Ừ, có điều lần này ta nghĩ ra cách lấy máu mới, để tránh lúng túng.”】
Giản Hành Chi: “Tâm ma không biết liêm sỉ, không ngờ lại lấy học trò của ta dụ dỗ ta! Lẽ nào phụ nữ khác trên đời đều chết hết rồi hả? Cứ phải lấy học trò ta?”
Lời còn chưa dứt, Giản Hành Chi đã nhận ra bất thường, ngẩng đầu nhìn thấy “Tần Uyển Uyển” hóa thành một làn khói đen bỏ chạy. Giản Hành Chi lập tức bừng tỉnh: “Tâm ma!”
Tâm ma: “Ta là tâm ma, không phải yêu quái tuỳ tiện biến lung tung. Vì sao lại là đồ đệ ngươi, vấn đề này, ngươi tự hỏi mình đi.”
=)))))) đọc hài quá. Cảm ơn admin đã dịch truyện và mở pass dịp Noel nhaaaaaa <3
Chị thay đổi thấy rõ luôn.
Đúng rồi, dù là cha mẹ cũng chưa chắc bảo vệ mình cả đời được, phải tự thân cố gắng mới đúng.
Tâm ma nào mà gặp cái tên không hiểu phong tình này cũng bó tay ?♀️
Chắc Thúy Lục thích Minh Tịnh thần quân ha sao đó.
Tại anh đó chứ tại ai, trong đời anh chỉ có 2 người phụ nữ là Tịch Sơn nữ quân với đồ đệ của anh thôi còn gì.
Mấy cái tâm ma này kì cục quá hà. Tự dưng lại biến thành đồ đệ của ngừi ta à.