Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 44

Chương 44

Sư phụ, đút máu không?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Có Giản Hành Chi ở đây, dường như lôi kiếp trở nên dễ chịu hơn nhiều. Sét giáng xuống từng tia một, có kinh nghiệm lúc kết Đan, Tần Uyển Uyển đã thích ứng, mặc cho sấm sét tôi luyện cơ thể mình, hóa thành linh lực rồi quay về cơ thể, ngưng kết Nguyên Anh, lặp đi lặp lại.

Khác với kết Đan, thiên kiếp của Nguyên Anh bắt đầu đi kèm với kiếp tâm ma, nó sẽ biến ra thứ hoặc chấp niệm mà người đó sợ hãi nhất trong lòng. Một khi không thể phá, người đó sẽ có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma.

Linh khí hai ngưi lưufchuyn qua liln nhau. Lôikiếp hơn mtna, c haiïgn như mtđi ý thc,ưch còn mtchút ý chíếchng đ. Xungèquanh dn dn)ti sm, TnɩUyn Uyn cònchưa kp phnng đã pháthin mình đangngi trưc bànlàm vic. Mtxp tài liuâdày cp némti trưc mtnàng, ngưi đngbên cnh cănÎbn chng thyĩđưc mt léoİnhéo nói: “Ông¹ch bo ti¹nay phi kimýcho xong nhnghp đng này,ìcô tan làntr chút, kháchhàng đang gp.”á

Tn Uyn Uynnghe vy hếtĭhn, sau đóêli nghe ngưin nói: “Côcũng già mt}bó tui ri,tm mt khôngįnên cao quá,đng chn na,fmau tìm đimt ngưi màly, sinh hai°đa con. Nếuīkhông cô già(ri bnh tt,}ai chăm?”

TnUyn Uyn nutónưc bt, hiįc xa cáchɩhai trăm năm]bng dưng tridy, ni svn còn như²mi.

o cnh nàyjquá chân thcùri.

Nàng ngi yênti ch, nghengưi kia léonhéo. Nghn mt{hi, nàng chmđchp lên tiếng:í“Các ngưi làmvy là tráilut lao đng.”

Ging nói imĬbt, ngưi đngơtrưc mt nàngèdưng như sngếs.

Tn Uyn Uynýngm nghĩ, btíra câu mànàng rt munınói vi ông¸ch năm đó:ĩ“Hơn na khôngphi tôi khôngíth tăng ca,ýnhưng tăng caĮthì ông phiùthêm tin. Tăng³ca ngày lùgp ba lnêtin lương, tăngca bình thưngìgp rưi tin(lương. Ông tritin, mi thđu d nói.Ông không tr}tin mà đòitôi c gng,ýông nói xemļlàm sao tôiéc gng ni?”

Li này vaĭbuông, đng nóiâo giác, 38Ïcũng đu trmếmc.

Cm thy hơicó lý.

“Tôi khôngĩtr.”

Ông chm ming: “Ngưiõkhác đu chuÍkh đưc, vìãsao cô khôngth?”

Nghe vy,ITn Uyn Uynédt khoát rútUyên Ngưng dưiïbàn làm vicra, tràn ngpïkhí thế đit, đp kiếmưlên bàn.

Ông cóõbiết rõ nơiònày là đâuékhông?”

Là… làâđâu?”

Đây làTu chân giiìgiết ngưi khôngphm pháp!” TnếUyn Uyn hếtsc khí thế:“Bo tu sĩtăng ca, ôngĩchc chưa?!”

Ôngách không nóina.

Mt lát sau,Їtt c oígiác tan biến.Chóp mũi TnòUyn Uyn ngiđưc mt mùithơm, cô hítìmũi, nương theoòmùi thơm xoayôđu, nhìn thyĩphu thê ThưngTuế đng tiɩđó, mt bàníđ ăn thnhíson đt bêncnh.

Tn Uyn Uynsng ngưi, ThưngTuế vy tayĮvi nàng: “Uyn,Uyn?”

“Mu… muthân?”

Tn UynUyn sng st,ĩđã gn haiìtrăm năm nàngĩkhông gp vchng Thưng Tuế.

Duyênïphn tình thânıca nàng ɩthế k haiImươi mt khôngètt. Sau khiđến Tiên gii,ơtht ra nàngch chungļvi v chngįthưng Tuế hơnīhai mươi năm.ãKhong lúc nàng[hai mươi ba,Їhai mươi bntui, cp phuíthê này spáxếp mi th,ri khi Tiêngii tìm thuccho nàng.

Mc dùthi gian Îchung ngn ngi,nhưng li làkhong thi gianĩnàng vui vnht. Đến mchôm nay đãítrôi qua nhiuĩnăm, nhìn thyba trăm tuingày càng gn,nàng cũng cmìthy tiếc nói.

Nếuľnhư tht sõsng không tióba trăm tui,thi gian chung vi chaīm ngn nhưìvy, thi giantìm thuc nàyĭtht là lãngįphí.

Nhưng nàng đãĪquen nghĩ thoáng.Ngm li, nếuİđa con ²chung ba trămĩnăm đt nhiênõngày nào đóbiến mt, đâyđúng là đkích quá lnđi vi vùchng Thưng Tuế,không có tìnhcm sâu đmếcũng không t.

Hômnay đt nhiêngp li h{trong o cnh,énht thi TnưUyn Uyn khôngɩdi ni mt,Ĩkhông đành lòngïri đi.

Thưng TuếÏgi nàng đếnĩbên ngưi, kéonàng ngi xung.ĬPh thân TháiHng chân quânca nàng ngibên cnh gp:đ ăn: “UyniUyn, gn đâycon gy ri.ìNào, ăn thêmmiếng tht baêch da giònîđi.”

S sănsóc ca cha]m khiến TnUyn Uyn thtįth, nàng vaĭcm đng vavui mng ăntht, nhm nhoàmĭhi ph thân:ɩPh quân, byơlâu nay haiīngưi sng thế²nào? Tìm đưcĮthuc chưa?”

“Tìmđưc ri.” TháiùHng chân quâncưi đáp, ThưngTuế gp đĪăn cho nàng:ù“Ta và phíquân con đãtìm rt lâu,cui cùng cũngtìm đưc cáchgii quyết vnóđ th chtca con, conung thuc nays nhanh khe]thôi. Sau này,ĩcha m ngàyngày bênÎcon, ai cũngkhông dám ănhiếp con. Miĩngày, con chcn ăn ănăung ung, làm:tiu n quân{hnh phúc nhtTiên gii làđưc.”

Nghe vy,theo bn năng,úTn Uyn Uynıcm thy cóÎgì đó khôngfđúng lm. Nàng¸ăn ngó seníThưng Tuế gpócho, nhm nhoàm}nói: “Con vnphi tu luyn,không th chda dm vàoúcha m.”

“Tuìluyn?!”

Thái Hngb li caếTn Uyn Uynľlàm hết hn:Vì sao conmun tu luyn?đTu luyn khìlm, có chaįm đây,Ĭcha m boįv con cđi, con khôngİcn tu luyn,õc da vàoıchúng ta làìđưc ri.”

Đngìtác ca TnUyn Uyn cngđ. Cũng ngaylúc đó, nàngcm giác đưcgáy mình bngưi ta nmnh xung bàn}t phía sau!

Gingĩnói Gin HànhChi kích đngľvang lên: “Đĩt Thưng CcTông ta không¹lý nào davào ngưi khácơkiếm ăn! Tôngta ly chiếnăluyn đo, tuytđi không ănbám!”

Va dt°li, o cnhĩxung quanh lptc tháo lui.Thưng Tuế vàÎThái Hng gingínhư b cungÎphong cun đi,Ītr nên vnvo. H túmly tay áoòTn Uyn Uyn,gi ln tênnàng: “Uyn Uyn!Đng ri bɪchúng ta, UynɨUyn! Uyn Uyn,con không cntu luyn, conâphi làm cámui sung sưngnht Tiên gii!”

Tn Uyn Uyn:“…

Tâm maínày đúng làĩnóng vi mà.

Nàngth dài, ngócđu khi thauľcơm, lau schãht cơm trênâmt.

Cái gì màĩcá mui sungÍsưng nht, nàngánghĩ cũng chngdám, va nghĩđã cm thyĩcơ th đaunhc. Nếu đGin Hành Chibiết o cnhfca nàng làcái này, không¹chng y sĩđánh gãy xươngnàng ln na.

Khonh°khc nh ra(Gin Hành Chi,àtâm ma gìcũng bay biến.o cnh cajnàng trng rng,ìnàng chm chmìm mt ra.Ĩ

Lúc Tn UynUyn đang đutranh trong oĪcnh, Gin HànhChi cũng đãìchém giết trongfo cnh rtìlâu.

Y đã đ,kiếp tâm makhông dưi mtfln, hu nhưđu là đánhnhau, ln nàyũcũng không ngoàid đoán, vnľđang đánh nhaunhư cũ.

Có điuɨđánh mt hi,èđt nhiên yicm thy btèthưng, nghe tiếng666 bng nhiên]vang lên: “Ch[nhân, ngài phiăn bám ri.”ơ

Khonh khc âmthanh va dt,ìdòng đin mưiàvn Vôn lpótc xot quaìcơ th. Ythành tho nmưxung, chng đu,Їbày ra tưêthế nm nghiêngtrên giưng ca°Quý phi sayìrưu.

Phù hp thiết(lp nhân vtcó th gimÎbt đau đnt dòng đin,đây là kinhnghim ca y.

Qunhiên dòng đingim xung. Yc tưng đãkết thúc, khôngĬng va miếth phào, đãnghe thy tiếngĩTch Sơn nquân vang lên.Ging nói kiaíkhông ln, cóìcm giác lénlén lút lút,ìnghe tiếp ging(như bà tám³nào đó đangĭbàn tán nhàai không sinhđưc con, khiếnngưi khác chánghét. Ging nóikia t vïbí n: “Taícho ngươi xemcái này, TuếHành đo quânêkhông nhng đánhkhông thng ngưikhác trongtiu thế gii,¹mà hn cònmc y phchng phn, kpĪtóc bươm bưm,d d gàĩtây, tham giaítuyn tú, da,dm ngưi khácăn bám!”

.”Ngưi xung quanhkinh ngc: “Khôngơng y làloi bám ngưinày.”

Tht khôngng

Tt cmi ngưi bàntán sôi ni,Gin Hành Chitc run ngưi.ĩY biết đâylà kiếp tâmãma, biết mìnhkhông nên tcgin, nhưng lúc,Tch Sơn nquân n n}cưi thng liìquay đu, yvn không nhn°đưc chém mtkiếm, gin d¸quát: “Mun chết!”:

Vừa dứt lời, một tia sét mạnh mẽ giáng xuống. Y lườm mắt, phát hiện dường như mình trở lại mật thất bị Hoa Dung bắt vào phủ Thành chủ lúc đầu, tay chân đều bị trói, cơ thể khô nóng khó chịu.

Vở kịch nhỏ

“Có điều…” Tần Uyển Uyển giơ tay chỉ trận pháp xung quanh: “Đại nhân Thúy Lục, cô nhìn cho rõ trận pháp này, đây là trận pháp dùng tính mạng dân chúng cả thành đổi lấy Ngọc Linh Lung. Cô có chắc muốn tiếp tục bảo vệ Thành chủ như vậy không?”

Y vừa tức vừa hận, biết đây là ảo giác, bèn giận dữ quát đằng trước: “Tịch Sơn nữ quân!”

“Cách… mới?”. Tần Uyển Uyển giả ngây người: “Không cắn miệng nữa?”

Giản Hành Chi nghe nói thế mới hoàn hồn, quát lớn: “Bây giờ ta nhìn thấy mặt con là tức giận!”

“Sư phụ.” Bên cạnh vang lên tiếng gọi nhỏ nhẹ: “Người thấy ta đẹp không?”

Thúy Lục không đáp. Giây phút nàng ta nghe thấy tên họ “Minh Tịnh thần quân”, sắc mặt đại biến. Hồi lâu sau, nàng ta run run cánh môi, hỏi ngược lại: “Cô nói ai đã giết Minh Tịnh thần quân?”

Tần Uyển Uyển cũng đã mở mắt, hai người nhìn nhau. Tia sét cuối cùng nổ vang, Tần Uyển Uyển sợ đau, nhắm chặt mắt lại, túm lấy Giản Hành Chi. Giản Hành Chi cầm ngược lại nàng, đợi sấm sét qua đi, Tần Uyển Uyển sửng sốt phát hiện cũng chẳng đau mấy.

Giản Hành Chi nghe thấy giọng nói của Tần Uyển Uyển, xoay đầu theo bản năng, thấy nàng đang ở bên cạnh y.

Giản Hành Chi: “Tâm ma không biết liêm sỉ, không ngờ lại lấy học trò của ta dụ dỗ ta! Lẽ nào phụ nữ khác trên đời đều chết hết rồi hả? Cứ phải lấy học trò ta?”

Tần Uyển Uyển mặc chiếc váy đỏ hôm cầm kiếm tới cứu y, bộ váy nhuốm máu, có điều cổ áo nơi rộng hơn thường ngày, để lộ chiếc cổ thon dài, làn váy cũng bị vén lên, thấp thoáng thấy được cẳng chân trắng nõn nhỏ xinh.

Tâm ma: “Ta là tâm ma, không phải yêu quái tuỳ tiện biến lung tung. Vì sao lại là đồ đệ ngươi, vấn đề này, ngươi tự hỏi mình đi.”

Giản Hành Chi gật đầu: “Ừ, có điều lần này ta nghĩ ra cách lấy máu mới, để tránh lúng túng.”

Lần này bọn họ cách nhau gần hơn, nàng bị dây xích trói trên tường, đôi mắt xinh đẹp như hàm chứa thủy sắc, lẳng lặng nhìn y. Giản Hành Chi chợt ngây người.

Lần này bọn họ cách nhau gần hơn, nàng bị dây xích trói trên tường, đôi mắt xinh đẹp như hàm chứa thủy sắc, lẳng lặng nhìn y. Giản Hành Chi chợt ngây người.

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển chớp mắt: “Ta đút máu cho người được không?”

Y bình tâm tĩnh khí, dẫn phần lớn tia sét cuối cùng vào cơ thể mình. Thân thể y không chịu nổi sức mạnh to lớn như vậy, Giản Hành Chi cưỡng ép hút vào cơ thể, chưa được một lúc đã có giọt máu rỉ ra dưới da.

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển chớp mắt: “Ta đút máu cho người được không?”

“Con lập tức đổi mặt cho ta!”

Đây là học trò y! Thiên hạ này chẳng còn phụ nữ nào khác bỏ vào kiếp tâm ma hay sao?

Giản Hành Chi nghe nói thế mới hoàn hồn, quát lớn: “Bây giờ ta nhìn thấy mặt con là tức giận!”

Tần Uyển Uyển trong ảo cảnh cứng đờ, Giản Hành Chi xù lông nhìn nàng: “Hơn nữa, con nhìn bộ dạng bây giờ của mình đi, còn ra thể thống gì. Cổ áo thấp như vậy, đánh một cái là y phục xổ hết ra!”

***

“Sư phụ.” Bên cạnh vang lên tiếng gọi nhỏ nhẹ: “Người thấy ta đẹp không?”

Tần Uyển Uyển giả: “…”

Vừa dứt lời, một tia sét mạnh mẽ giáng xuống. Y lườm mắt, phát hiện dường như mình trở lại mật thất bị Hoa Dung bắt vào phủ Thành chủ lúc đầu, tay chân đều bị trói, cơ thể khô nóng khó chịu.

“Vừa nãy con nói gì?”

Giản Hành Chi ngạc nhiên, cứ cảm giác không nhanh như vậy.

Giản Hành Chi nhớ tới lời lúc nãy của nàng, vội hỏi tiếp. “Tần Uyển Uyển” lập tức cháy lên hi vọng, bước vào trạng thái làm việc, nhìn Giản Hành Chi trìu mến: “Sư phụ, đút máu không?”

Y vừa tức vừa hận, biết đây là ảo giác, bèn giận dữ quát đằng trước: “Tịch Sơn nữ quân!”

“Tới một tháng rồi sao?”

Tần Uyển Uyển mặc chiếc váy đỏ hôm cầm kiếm tới cứu y, bộ váy nhuốm máu, có điều cổ áo nơi rộng hơn thường ngày, để lộ chiếc cổ thon dài, làn váy cũng bị vén lên, thấp thoáng thấy được cẳng chân trắng nõn nhỏ xinh.

Giản Hành Chi ngạc nhiên, cứ cảm giác không nhanh như vậy.

“Tần Uyển Uyển” gật đầu: “Đến rồi.”

Tiếng sét dần biến mất, một trận mưa thiêng đổ xuống, gột rửa Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi, cả hai ngộ đạo tại chỗ. Sau khi tiếp thu giác ngộ Thiên Đạo mà trận lôi kiếp ban cho, Tần Uyển Uyển chậm rãi mở mắt.

Giản Hành Chi nhìn xung quanh: “Sao lại là kiểu tình huống này?”

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển giả thúc giục: “Tình huống nào không quan trọng, quan trọng là người không muốn uống máu ta sao?”

Nghe hỏi thế, Tần Uyển Uyển rút tay khỏi tay Giản Hành Chi. Nàng đứng lên, ngăn trước người Giản Hành Chi, nhìn Thúy Lục, bình tĩnh đáp: “Chết rồi.”

“Tần Uyển Uyển” chồm người tới: “Tới đây.”

Giản Hành Chi gật đầu: “Ừ, có điều lần này ta nghĩ ra cách lấy máu mới, để tránh lúng túng.”

“Tần Uyển Uyển” chồm người tới: “Tới đây.”

“Cách… mới?”. Tần Uyển Uyển giả ngây người: “Không cắn miệng nữa?”

Cú va chạm kia cải biên từ Thiết đầu công của Phật tu. Vừa mới đập vào, “Tần Uyển Uyển” đã thét lên. Giản Hành Chi hồn nhiên không phát hiện, an ủi nàng: “Ta đập con chảy máu mũi, chịu khó uống một giọt. Mặc dù hơi ác…”

“Không cần.” Giản Hành Chi nhanh trí mỉm cười, gọi “Tần Uyển Uyển”: “Con tới gần một chút.”

“Tần Uyển Uyển” do dự chồm lên trước, Giản Hành Chi dồn sức đập mạnh vào mũi “Tần Uyển Uyển”!

Giản Hành Chi nhìn xung quanh: “Sao lại là kiểu tình huống này?”

Cú va chạm kia cải biên từ Thiết đầu công của Phật tu. Vừa mới đập vào, “Tần Uyển Uyển” đã thét lên. Giản Hành Chi hồn nhiên không phát hiện, an ủi nàng: “Ta đập con chảy máu mũi, chịu khó uống một giọt. Mặc dù hơi ác…”

Lời còn chưa dứt, Giản Hành Chi đã nhận ra bất thường, ngẩng đầu nhìn thấy “Tần Uyển Uyển” hóa thành một làn khói đen bỏ chạy. Giản Hành Chi lập tức bừng tỉnh: “Tâm ma!”

Dứt lời, dây xích trên người y biến mất. Giản Hành Chi cầm kiếm xông tới, chém một nhát giết chết bóng đen rồi chậm rãi mở mắt ra.

Tần Uyển Uyển trong ảo cảnh cứng đờ, Giản Hành Chi xù lông nhìn nàng: “Hơn nữa, con nhìn bộ dạng bây giờ của mình đi, còn ra thể thống gì. Cổ áo thấp như vậy, đánh một cái là y phục xổ hết ra!”

Tần Uyển Uyển cũng đã mở mắt, hai người nhìn nhau. Tia sét cuối cùng nổ vang, Tần Uyển Uyển sợ đau, nhắm chặt mắt lại, túm lấy Giản Hành Chi. Giản Hành Chi cầm ngược lại nàng, đợi sấm sét qua đi, Tần Uyển Uyển sửng sốt phát hiện cũng chẳng đau mấy.

“Không cần.” Giản Hành Chi nhanh trí mỉm cười, gọi “Tần Uyển Uyển”: “Con tới gần một chút.”

Tần Uyển Uyển giả: “…”

Mà Tần Uyển Uyển đối diện bởi vì sợ hãi mà nhắm tịt mắt. Khoảnh khắc nàng dựa dẫm vào y, đột nhiên dáng vẻ “Tần Uyển Uyển” trong ảo cảnh lướt qua đầu Giản Hành Chi, bỗng dưng miệng đắng lưỡi khô, dọa y cuống cuồng nhắm tịt mắt, cảm thấy tâm ma này quá kinh tởm.

Đây là học trò y! Thiên hạ này chẳng còn phụ nữ nào khác bỏ vào kiếp tâm ma hay sao?

Mà Tần Uyển Uyển đối diện bởi vì sợ hãi mà nhắm tịt mắt. Khoảnh khắc nàng dựa dẫm vào y, đột nhiên dáng vẻ “Tần Uyển Uyển” trong ảo cảnh lướt qua đầu Giản Hành Chi, bỗng dưng miệng đắng lưỡi khô, dọa y cuống cuồng nhắm tịt mắt, cảm thấy tâm ma này quá kinh tởm.

“Tần Uyển Uyển” gật đầu: “Đến rồi.”

Y bình tâm tĩnh khí, dẫn phần lớn tia sét cuối cùng vào cơ thể mình. Thân thể y không chịu nổi sức mạnh to lớn như vậy, Giản Hành Chi cưỡng ép hút vào cơ thể, chưa được một lúc đã có giọt máu rỉ ra dưới da.

“Vừa nãy con nói gì?”

Tiếng sét dần biến mất, một trận mưa thiêng đổ xuống, gột rửa Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi, cả hai ngộ đạo tại chỗ. Sau khi tiếp thu giác ngộ Thiên Đạo mà trận lôi kiếp ban cho, Tần Uyển Uyển chậm rãi mở mắt.

Dáng vẻ Giản Hành Chi đối diện lúc này thật chói lo. Tần Uyển Uyển còn chưa kịp cảm khái đã nhìn thấy vô số binh lính bao vây bọn họ. Thúy Lục đứng ở đoạn cuối, Tạ Cô Đường cầm kiếm bảo vệ bên cạnh Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi, mặt đối mặt Thúy Lục.

Thúy Lục lạnh giọng: “Ta hỏi các người một câu cuối cùng, Thành chủ của chúng ta đâu?!”

Nghe hỏi thế, Tần Uyển Uyển rút tay khỏi tay Giản Hành Chi. Nàng đứng lên, ngăn trước người Giản Hành Chi, nhìn Thúy Lục, bình tĩnh đáp: “Chết rồi.”

Giản Hành Chi nhớ tới lời lúc nãy của nàng, vội hỏi tiếp. “Tần Uyển Uyển” lập tức cháy lên hi vọng, bước vào trạng thái làm việc, nhìn Giản Hành Chi trìu mến: “Sư phụ, đút máu không?”

“Có điều…” Tần Uyển Uyển giơ tay chỉ trận pháp xung quanh: “Đại nhân Thúy Lục, cô nhìn cho rõ trận pháp này, đây là trận pháp dùng tính mạng dân chúng cả thành đổi lấy Ngọc Linh Lung. Cô có chắc muốn tiếp tục bảo vệ Thành chủ như vậy không?”

Tất cả mọi người nghe thế đều sững sờ, Thúy Lục ngỡ ngàng nhìn bốn phía. Vẻ mặt Tần Uyển Uyển bình tĩnh: “Năm đó, Hoa Dung giết Minh Tịnh thần quân, chiếm lấy tu vi của Minh Tịnh thần quân. Hôm nay, hắn hối hận rồi, muốn dùng tính mạng dân chúng cả thành phục sinh Minh Tịnh thần quân. Đại nhân Thúy Lục, vì Thành chủ của cô, cô thật sự không màng đạo nghĩa và tính mạng sao?”

Thúy Lục không đáp. Giây phút nàng ta nghe thấy tên họ “Minh Tịnh thần quân”, sắc mặt đại biến. Hồi lâu sau, nàng ta run run cánh môi, hỏi ngược lại: “Cô nói ai đã giết Minh Tịnh thần quân?”

Dứt lời, dây xích trên người y biến mất. Giản Hành Chi cầm kiếm xông tới, chém một nhát giết chết bóng đen rồi chậm rãi mở mắt ra.

“Con lập tức đổi mặt cho ta!”

***

“Có điều…” Tần Uyển Uyển giơ tay chỉ trận pháp xung quanh: “Đại nhân Thúy Lục, cô nhìn cho rõ trận pháp này, đây là trận pháp dùng tính mạng dân chúng cả thành đổi lấy Ngọc Linh Lung. Cô có chắc muốn tiếp tục bảo vệ Thành chủ như vậy không?”“Tới một tháng rồi sao?” Vở kịch nhỏGiản Hành Chi gật đầu: “Ừ, có điều lần này ta nghĩ ra cách lấy máu mới, để tránh lúng túng.”

Giản Hành Chi: “Tâm ma không biết liêm sỉ, không ngờ lại lấy học trò của ta dụ dỗ ta! Lẽ nào phụ nữ khác trên đời đều chết hết rồi hả? Cứ phải lấy học trò ta?”

Lời còn chưa dứt, Giản Hành Chi đã nhận ra bất thường, ngẩng đầu nhìn thấy “Tần Uyển Uyển” hóa thành một làn khói đen bỏ chạy. Giản Hành Chi lập tức bừng tỉnh: “Tâm ma!”

Tâm ma: “Ta là tâm ma, không phải yêu quái tuỳ tiện biến lung tung. Vì sao lại là đồ đệ ngươi, vấn đề này, ngươi tự hỏi mình đi.”

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Ogurinn
Ogurinn
2 Năm Cách đây

=)))))) đọc hài quá. Cảm ơn admin đã dịch truyện và mở pass dịp Noel nhaaaaaa <3

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Chị thay đổi thấy rõ luôn.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đúng rồi, dù là cha mẹ cũng chưa chắc bảo vệ mình cả đời được, phải tự thân cố gắng mới đúng.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tâm ma nào mà gặp cái tên không hiểu phong tình này cũng bó tay ?‍♀️

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Chắc Thúy Lục thích Minh Tịnh thần quân ha sao đó.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tại anh đó chứ tại ai, trong đời anh chỉ có 2 người phụ nữ là Tịch Sơn nữ quân với đồ đệ của anh thôi còn gì.

Duy Nhiên
Duy Nhiên
1 Năm Cách đây

Mấy cái tâm ma này kì cục quá hà. Tự dưng lại biến thành đồ đệ của ngừi ta à.

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!