Cá muối cứu thế – Chương 84

Chương 84

Cô vào ngay đây

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

“Tiết học đầu tiên của Bảo thạch sư: luôn luôn cảnh giác với những sự vật quanh mình, ảo ảnh yêu quái cát tạo ra có thể xuất hiện bất cứ khi nào và ở đâu.”

Giọng nói mang theo chút châm chọc của Tô Quân chậm rãi vang lên.

Cảnh tượng như hoa trong gương, trăng trong nước mà Vân Thiển mong đợi tan biến phút chốc.

Cô còn chưa vào phòng mà chỉ đứng bên ngoài.

Nhìn sang Tô Quân, anh mặc áo tím tựa nghiêng trước cửa, quạt xếp phe phẩy trên tay, nốt ruồi son tại khóe mắt hết sức nổi bật.

Vân Thin: Cng tht, nmđm cng tht.

TôQuân bưc tibên cnh VânìThin, cúi đunhìn: “Cô gpío nh gìmà khiến mìnháđm chìm tiivy, chng nhìníra mt chútkhác thưng nào?”

Đá biến oìto ra ojnh là mtĩloi đá tncông mà chyêu quái cátcp bc nhtóđnh tr lênmi có thÎrơi ra. Bothch sư cóth dùng loiÍđá này tïđng to raľo cnh nhmvào đi th,úbn thân hcũng không biết,o nh làgì.

Không phi đmįchìm, mà làįb hù da.”Vân Thin thpging th th:“Tôi nhìn thyvết thương Quânùsư Tô chưaèlành, b lâyưnhim ri tiếp¹tc sa hóa,cui cùng biếnÏthành mt conyêu quái cátïxu ma chêũqu hn… Tht]đáng s mà.”

Tô Quân: “…ế

Có phi côĩđang mng ngưiÍkhông?

Vân Thin cưi:híp mt nói:ĨVy là chúngàta bt đuhc ri sao?”°

Đúng là vy.

TôİQuân đã đngý vi ĐưngGiác dy dVân Thin, mcìdù anh chorng cô làđ ngc nhưngcũng s dchết sc dycô.

Bài hc tiênĩquyết Bo thch,sư cn hcbao gm bngmàu đá quýùcơ bn, phânîbit đ vtícp tc, giámđnh đá quý,quyết đu đáquý (thu phcđá quý) vàİcn chiến. Chương(trình hc nângùcao bao gmphân bit màuĪsc đá quý,s dng k:thut o nhéđá quý, quyếtđu đá quý(chiến đu vi¸yêu quái cát),k thut thp đá quý,ļng dng đáquý thưng nht,ív.v

Lúc trưc VânĪThin thu phcđá quý bómc kt tiis lưng trênhai trăm cũngbi vì chưahc bng màuíđá quý cơbn và phânbit màu scđđá quý. Mcĩdù mt thílc không tt,[nhưng mt khiInm vng kthut này, vicđphân bit màusc đá quýkhông my khóìkhăn.

Áp dng nhnglý thuyết nàycòn đòi hiếthc hành nhiu]hơn.

Vân Thinvà Văn Tư}Thành vi tưcách là ngưichơi Chúa cuàthế, li thếica bn hĬlà không stiêu hao thlc.

Bo thch sưĩtiến hành quyếtôđu đá quýõb quá ticó nghĩa làítiêu hao vưtquá sinh lcĩca bn thân,,dù cho mnhnhư Tô Quânìcũng có giijhn cơ th.

Haingưi bn hìthì khác, ítđi mt chút¹sinh mng cũngchng sao, dùégì cũng chcó vài trămĩt.

Vân Thin cóth không cnngh ngơi mà³liên tc tiếnãhành quyết đuđá quý.

Cô nhanhÎchóng hoàn thành¸nhim v TôiQuân đt ra,àtiếp tc tiếnĩhành quyết đuýđá quý trongéQu cu hiìvng cho đếnkhi thu hếtchúng thành camình.

Chưa ti haiùtiếng đng h,)Vân Thin thuòphc tng cngĩba trăm nămīmươi mt loiêđá quý bênĮtrong Qu cuhi vng.

Ánh mtTô Quân lưtqua chút kinhÍngc.

Anh không nghĩtrong ngày hôm³nay s gpli Vân Thin,Ĭcô tiến bnhanh hơn anhtưng.

Ít ra không[quá ngc.

Lúc Boăthch sư cóèhai trăm baĮmươi đá quýtr lên sũcó kh năngs dng oÏnh đá quý.

oĩnh đá quýlà phương thc¸phát huy scmnh đá quýìca nhng viênđá mà Boɨthch sư đãĨthu np. Lúcìs lưng onh đá quýđ nhiu, Boìthch sư cóth nh vàoưnăng lc đáĨquý mà ddàng hoàn thành:các loi côngvic nhanh chóng.

Bothch sư cóđá bn mnhõkhác nhau, dùưs dng cùngmt loi đáúquý thì cáchthc th hinĮcũng s khácnhau.

Đá thương un.”įTô Quân nêuıví d, mtĩviên đá quýùhình tròn màuxanh lá câyĮlơ lng giakhông trung trongtay anh. Đáìquý cha đngsc sng thcõvt, có thıkhiến tim lcɪthc vt bùngn trong giâyìlát.”

o nhđá quý bênngưi anh chuynđng, Đá thươngúun ph mtlp ánh sáng²màu tím nht,ɪmàu tím cunly ánh sángIxanh lc thoátïra, rơi xungđt.

Trong nháy mt,mt si dây¹leo đâm tidưi đt lên,ícun ly bànđá dưi táncây, bóp nát!

Sauùkhi dây leoýhoàn thành smng lin ngĩvàng khô héo,Įrũ xung đt.

Đábn mnh caTô Quân làɪđá tn công,ïcách thc thìhin sc mnh]đá quý caĐá thương unmà anh sdng là tncông mnh m.

Quád!” Vân Thinɩtròn mt, rõràng chiêu thc¸li hi nhưvy, vì saoíc phi dùngAnipop chiến đuĩch!

Đá thương unílà đá quýcó bên trongЇQu cu hiìvng.

Vân Thin điuıđng Đá thươngđun đ nólơ lng tronglòng bàn tay,ánh sáng màuìhng nht thucv đá bnmnh bao phıly nó. CôЇhơi dn sc,ếch có ánhsáng đ chmrì rì gingnhư tn bìta ra ngoài.

Ánhīsáng kia rơiâxung mt đt,chng có gìáxy ra.

Vân Thinsuy nghĩ, hìnhĩnhư không gingTô Quân làm.

TôQuân bêncnh cau mày:“Cm nhn scmnh Đá thươngĨun bên trongĬcô, điu đngnó li.”

VânThin nghiêm túccm nhn, nhưngchng cm giácìđưc gì.

Trên tayévn ch cóêánh sáng đÏchiếu sáng.

Tô Quânũcm cây qut:õ“Ta ch dn²dt cô mtln.”

Anh đngbên tay phiįcô, tay tráihơi ph lêntay phi VânòThin.

Cùng lúc ánhísáng tím trànìngp, cnh tưngvưt khi tmíkim soát..

Vân Thinvn không cɪđng, ngay csuy nghĩ cũngkhông lay, nhưngbn thân ánhèsáng đ trênngưi cô li:bt đu unùéo!

Ánh sáng đkia nũng nuqun quanh bàntay to rngca Tô Quân,thun theo cánhïtay anh trưnlên, ý đ,chui vào cáo anh sưiЇm.

Ánh sáng tímhóa thành roiídài, đt ngtÍqut lên, ánhsáng đ co¸vòi rt li.

Sauđó li rcírch ngóc đu,như cũ.

Tô Quân:“…

Vân Thiển trố mắt, cô theo bản năng giải thích: “Là hành vi tự phát của nó, không liên quan tới tôi.”

Sâu trong lòng nghĩ cái gì, đá bổn mệnh sẽ không kiêng nể làm cái đó.

Vân Thiển mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một không gian trắng tinh. Một người đàn ông để trần nửa thân trên ôm cô vào lòng, ngắm nghía tóc cô.

Tô Quân nhìn cô, trầm mặc hồi lâu, mở miệng: “Đá bổn mệnh có liên hệ chặt chẽ với Bảo thạch sư, tâm tùy ý động. Lúc Bảo thạch sư không khống chế nổi, nó sẽ thể hiện phản ứng bản năng của Bảo thạch sư.”

Ánh sáng tím bao bọc lấy cô, đưa đến chỗ anh.

Vân Thiển: “?”

Sâu trong lòng nghĩ cái gì, đá bổn mệnh sẽ không kiêng nể làm cái đó.

Tính dục nghiến răng nói: “Ta thấy người còn nói được nhiều lắm, chẳng giống mệt mỏi tí nào.”

Vân Thiển không ngờ cô lại bị một cục đá quèn bán đứng.

Tô Quân nhìn cô, trầm mặc hồi lâu, mở miệng: “Đá bổn mệnh có liên hệ chặt chẽ với Bảo thạch sư, tâm tùy ý động. Lúc Bảo thạch sư không khống chế nổi, nó sẽ thể hiện phản ứng bản năng của Bảo thạch sư.”

“Thiển Thiển, không ngờ có thể gặp nàng ở đây. Đồ vô dụng ngạo mạn kia thỉnh thoảng cũng có chút tác dụng đó chứ.” Người đàn ông thân mật ấn mặt Vân Thiển vào ngực mình, cọ nhẹ.

Anh đứng tại chỗ không nhúc nhích, chuẩn bị xem Vân Thiển té xuống đất.

Cô tinh mắt để ý Tô Quân đứng cách xa cô hai centimet, tay cũng giơ cao hơn nhiều.

Nói xong câu này, anh nằm xụi lơ dưới đất, lầm bầm: “Mệt quá, tại sao chuyện phiền phức như vậy lại để ta nói. Với tư cách là phân thân Lười biếng, đáng lý ta phải ngày ngày phơi nắng, ăn no rửng mỡ mới đúng chứ? Vì bản thể không đáng tin cậy cho nên phân thân cũng chẳng có một tên đáng tin cậy sao? Ta vốn dĩ phải là phân thân kém tin cậy nhất trong các phân thân, nhưng giờ ngược lại thành phân thân đáng tin nhất à?”

Cô tinh mắt để ý Tô Quân đứng cách xa cô hai centimet, tay cũng giơ cao hơn nhiều.

“Hầy… Ngươi ồn ào quá.” Một thanh niên trẻ tuổi giống hệt anh ta chui từ dưới đất lên, dụi mắt nói: “Cái gì mà các ngươi chúng ta, chúng ta không phải đều cùng một người sao? Còn nữa, loại chuyện này ngươi đi hỏi Giới ấy, đừng hỏi ta.”

Có lẽ do xấu hổ vì bản tính bị bóc trần, cũng có thể do tức giận vì bị đồng đội heo bán tháo, cảm xúc Vân Thiển dao động một hồi bỗng cảm nhận được luồng sức mạnh nhảy nhót mang mùi cỏ xanh trong Đá thương uẩn.

Tính dục khoát tay: “Thiển Thiển, nàng thật là, cái gì mà thần linh hay không thần linh. Nàng cứ gọi tên Giới kia là tiện nhân được rồi.”

Vân Thiển cảm thấy hai cánh tay ôm cô hơi siết chặt, tiếp đó cô nghe thấy giọng nói oán hận của Tính dục: “Là Giới, là y cố ý đặt chúng ta vào trong người nàng. Hai người chúng ta muốn bảo vệ nàng, nhưng vì là phân thân nên chúng ta không thể khống chế đặc tính của mình.”

Ánh sáng xanh lục kéo đuôi cánh màu đỏ lướt nhanh dưới mặt đất.

Cùng lúc ánh sáng xanh xuất hiện, Tô Quân lui về phía sau.

Sắc mặt Tô Quân sầm xuống.

Anh hít sâu một hơi giống như gom hết sức lực, mở miệng:

Dây leo khô héo vừa nãy lại xanh tươi lần nữa, nối liền chỗ gãy, nhẹ nhàng lưu lại dấu vết của bản thân dưới đất, xóa sạch mảnh vụn bàn đá.

Nhưng Vân Thiển chậm chạp không ngã.

Vì sao đá bổn mệnh lại làm như vậy…

Tô Quân nghĩ Đường Giác hẳn sẽ rất thích loại năng lực Bảo thạch sư này.

“Vân Thiển, chào nàng, vì nàng hút lấy sức mạnh của tên tự luyến Kiêu ngạo cho nên mới đến đây, chúng ta cũng rất bất ngờ.”

Vân Thiển muốn tránh khỏi lồng ngực người đó, lại bị đôi tay giữ chặt mà không động đậy được.

Anh để ý cơ thể cô gái trước mặt đột nhiên trở nên cứng đờ, cảm thấy thất vọng về năng lực của bản thân sao? Giống như Đường Giác ban đầu vậy…

Lười biếng xụi lơ nói: “Ngươi chắc chắn là tên đầu tiên bị Giới thu hồi.”

Giây kế tiếp, Vân Thiển ngả ra sau.

Mệt, sao lại mệt nữa, không phải đã sắp khỏi bệnh rồi sao?

Mệt, sao lại mệt nữa, không phải đã sắp khỏi bệnh rồi sao?

Mọi việc đá bổn mệnh làm đều là hành vi bản năng mà Bảo thạch sư khó lòng khống chế.

Tô Quân nhìn Vân Thiển ngả về phía anh đứng.

Cô đối mặt với người kia, đó là đôi mắt màu vàng sẫm, khóe mắt nhuốm màu hồng thuộc về tình dục.

Tiêu hao sức lực quá độ nên thể lực cạn kiệt à, chỉ có kẻ ngốc mới rút cạn sức lực của mình như vậy.

Anh đứng tại chỗ không nhúc nhích, chuẩn bị xem Vân Thiển té xuống đất.

“Anh là… ai?”

Nhưng Vân Thiển chậm chạp không ngã.

Gương mặt của Tống Hành Chỉ.

Ánh sáng tím bao bọc lấy cô, đưa đến chỗ anh.

Anh lười nhác nâng mắt, nhìn người đằng trước.

Vân Thiển nửa tin nửa ngờ, cô bắn ánh mắt về phía Lười biếng có biểu hiện đáng tin cậy hơn một chút.

Tin tức tiếp nhận quá lớn, cô tiêu hóa một lúc rồi mới hỏi: “Nhóm Tống Hành Chỉ cũng là phân thân thần linh sao?”

Mọi việc đá bổn mệnh làm đều là hành vi bản năng mà Bảo thạch sư khó lòng khống chế.

Ánh sáng xanh lục kéo đuôi cánh màu đỏ lướt nhanh dưới mặt đất.

Sắc mặt Tô Quân sầm xuống.

Đá bổn mệnh lại không nghe mệnh lệnh của anh, không muốn thả cô xuống.

Tính dục: “…”

Anh để ý cơ thể cô gái trước mặt đột nhiên trở nên cứng đờ, cảm thấy thất vọng về năng lực của bản thân sao? Giống như Đường Giác ban đầu vậy…

Vì sao đá bổn mệnh lại làm như vậy…

Lười biếng nhớ đến lời đề nghị hào hứng lúc trước của Tính dục, anh ngập ngừng hồi lâu: “… Đúng vậy.”

Vì thương tích chưa lành sao?

Tô Quân xoay người bước vào phòng.

Tô Quân xoay người bước vào phòng.

Theo lý thuyết, Vân Thiển tưởng rằng gặp cảnh tượng người đẹp nhào vào lòng thế này hẳn cô sẽ rất xúc động, dù sao cô cũng không kén ăn.

Ánh sáng tím ôm Vân Thiển theo sát phía sau.

Lười biếng: “…”

Từng sợi màu tím bò dọc theo khoang mũi cô, tiến vào cơ thể.

Vân Thiển liền nghĩ đến một chuyện khác, cô nghiêm túc hỏi: “Bệnh tình mấy năm qua của tôi cũng liên quan đến các người sao?”

Có người đang hôn mu bàn tay của cô.

Có người đang hôn mu bàn tay của cô.

Tô Quân nhìn Vân Thiển ngả về phía anh đứng.

Vân Thiển không ngờ cô lại bị một cục đá quèn bán đứng.

Vân Thiển mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một không gian trắng tinh. Một người đàn ông để trần nửa thân trên ôm cô vào lòng, ngắm nghía tóc cô.

Cô đối mặt với người kia, đó là đôi mắt màu vàng sẫm, khóe mắt nhuốm màu hồng thuộc về tình dục.

Vì thương tích chưa lành sao?

Gương mặt của Tống Hành Chỉ.

“Thiển Thiển, không ngờ có thể gặp nàng ở đây. Đồ vô dụng ngạo mạn kia thỉnh thoảng cũng có chút tác dụng đó chứ.” Người đàn ông thân mật ấn mặt Vân Thiển vào ngực mình, cọ nhẹ.

Theo lý thuyết, Vân Thiển tưởng rằng gặp cảnh tượng người đẹp nhào vào lòng thế này hẳn cô sẽ rất xúc động, dù sao cô cũng không kén ăn.

Tô Quân nghĩ Đường Giác hẳn sẽ rất thích loại năng lực Bảo thạch sư này.

Thế nhưng vào lúc này cô không hề có bất cứ cảm giác gì, thậm chí còn hơi phản cảm.

Vân Thiển trố mắt, cô theo bản năng giải thích: “Là hành vi tự phát của nó, không liên quan tới tôi.”

“Anh là… ai?”

Vân Thiển muốn tránh khỏi lồng ngực người đó, lại bị đôi tay giữ chặt mà không động đậy được.

“Ta nói rồi, ta nói rồi, chỉ cần ta không ở trong người Vân Thiển, nàng ấy sẽ lại biến thành cái bộ dạng chẳng hiểu tình ái!” Người đàn ông quay về phía bãi đất trống, gào lên: “Ngươi có thể đừng ngủ nữa không, bởi vì đám dở hơi các ngươi không biết tranh thủ cho nên lúc trước mới xuất hiện tên Cố chấp.”

Cùng lúc ánh sáng xanh xuất hiện, Tô Quân lui về phía sau.

“Hầy… Ngươi ồn ào quá.” Một thanh niên trẻ tuổi giống hệt anh ta chui từ dưới đất lên, dụi mắt nói: “Cái gì mà các ngươi chúng ta, chúng ta không phải đều cùng một người sao? Còn nữa, loại chuyện này ngươi đi hỏi Giới ấy, đừng hỏi ta.”

Anh lười nhác nâng mắt, nhìn người đằng trước.

“Ta nói rồi, ta nói rồi, chỉ cần ta không ở trong người Vân Thiển, nàng ấy sẽ lại biến thành cái bộ dạng chẳng hiểu tình ái!” Người đàn ông quay về phía bãi đất trống, gào lên: “Ngươi có thể đừng ngủ nữa không, bởi vì đám dở hơi các ngươi không biết tranh thủ cho nên lúc trước mới xuất hiện tên Cố chấp.”

Anh hít sâu một hơi giống như gom hết sức lực, mở miệng:

“Vân Thiển, chào nàng, vì nàng hút lấy sức mạnh của tên tự luyến Kiêu ngạo cho nên mới đến đây, chúng ta cũng rất bất ngờ.”

“Nàng không nên đụng phải nhiều phân thân của Giới sớm như vậy. Giới chính là tên thần linh tóc trắng rác rưởi lừa gạt nàng tín ngưỡng đấy.”

“Ta là phân thân Lười biếng, y là phân thân Tính dục, nơi này là không gian linh hồn của nàng. Hai người chúng ta tạm thời sống nhờ ở đây, mười mấy năm qua đã quấy rầy rồi.”

Tiêu hao sức lực quá độ nên thể lực cạn kiệt à, chỉ có kẻ ngốc mới rút cạn sức lực của mình như vậy.

Nói xong câu này, anh nằm xụi lơ dưới đất, lầm bầm: “Mệt quá, tại sao chuyện phiền phức như vậy lại để ta nói. Với tư cách là phân thân Lười biếng, đáng lý ta phải ngày ngày phơi nắng, ăn no rửng mỡ mới đúng chứ? Vì bản thể không đáng tin cậy cho nên phân thân cũng chẳng có một tên đáng tin cậy sao? Ta vốn dĩ phải là phân thân kém tin cậy nhất trong các phân thân, nhưng giờ ngược lại thành phân thân đáng tin nhất à?”

Tính dục nghiến răng nói: “Ta thấy người còn nói được nhiều lắm, chẳng giống mệt mỏi tí nào.”

Vân Thiển: “?”

Có lẽ do xấu hổ vì bản tính bị bóc trần, cũng có thể do tức giận vì bị đồng đội heo bán tháo, cảm xúc Vân Thiển dao động một hồi bỗng cảm nhận được luồng sức mạnh nhảy nhót mang mùi cỏ xanh trong Đá thương uẩn.

Tin tức tiếp nhận quá lớn, cô tiêu hóa một lúc rồi mới hỏi: “Nhóm Tống Hành Chỉ cũng là phân thân thần linh sao?”

Tính dục khoát tay: “Thiển Thiển, nàng thật là, cái gì mà thần linh hay không thần linh. Nàng cứ gọi tên Giới kia là tiện nhân được rồi.”

Lười biếng xụi lơ nói: “Ngươi chắc chắn là tên đầu tiên bị Giới thu hồi.”

Vân Thiển liền nghĩ đến một chuyện khác, cô nghiêm túc hỏi: “Bệnh tình mấy năm qua của tôi cũng liên quan đến các người sao?”

Tính dục: “…”

Ánh sáng tím ôm Vân Thiển theo sát phía sau.

Lười biếng: “…”

Từng sợi màu tím bò dọc theo khoang mũi cô, tiến vào cơ thể.

Vân Thiển cảm thấy hai cánh tay ôm cô hơi siết chặt, tiếp đó cô nghe thấy giọng nói oán hận của Tính dục: “Là Giới, là y cố ý đặt chúng ta vào trong người nàng. Hai người chúng ta muốn bảo vệ nàng, nhưng vì là phân thân nên chúng ta không thể khống chế đặc tính của mình.”

Vân Thiển nửa tin nửa ngờ, cô bắn ánh mắt về phía Lười biếng có biểu hiện đáng tin cậy hơn một chút.

Lười biếng nhớ đến lời đề nghị hào hứng lúc trước của Tính dục, anh ngập ngừng hồi lâu: “… Đúng vậy.”

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

3 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
My Tam
My Tam
2 Năm Cách đây

Hoá ra tính cách của Vân Thiển bị ảnh hưởng bởi phân thân.?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Ồ Tô Quân là Kiêu ngạo à.

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Ái chà ra là Kiêu ngạo, bảo sao độc mồm độc miệng thế =))))))
Hai phân thân này đang định lừa Vân chó gì à =))))))

3
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!