Chương 84
Cô vào ngay đây
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Tiết học đầu tiên của Bảo thạch sư: luôn luôn cảnh giác với những sự vật quanh mình, ảo ảnh yêu quái cát tạo ra có thể xuất hiện bất cứ khi nào và ở đâu.”
Giọng nói mang theo chút châm chọc của Tô Quân chậm rãi vang lên.
Cảnh tượng như hoa trong gương, trăng trong nước mà Vân Thiển mong đợi tan biến phút chốc.
Cô còn chưa vào phòng mà chỉ đứng bên ngoài.
Nhìn sang Tô Quân, anh mặc áo tím tựa nghiêng trước cửa, quạt xếp phe phẩy trên tay, nốt ruồi son tại khóe mắt hết sức nổi bật.
Vân Thiển: Cứng thật, nắmἱđấm cứng thật.
TôỉQuân bước tớiỹbên cạnh VânìThiển, cúi đầuởnhìn: “Cô gặpíảo ảnh gìịmà khiến mìnháđắm chìm tớiivậy, chẳng nhìníra một chútữkhác thường nào?”ἷ
Đá biến ảoìtạo ra ảojảnh là mộtĩloại đá tấnảcông mà chỉảyêu quái cátạcấp bậc nhấtóđịnh trở lênἰmới có thểÎrơi ra. Bảoỉthạch sư cóệthể dùng loạiÍđá này tựïđộng tạo raľảo cảnh nhắmốvào đối thủ,úbản thân họỉcũng không biết,ảo ảnh làẩgì.
“Không phải đắmįchìm, mà làįbị hù dọa.”ỹVân Thiển thấpỉgiọng thỏ thẻ:ỗ“Tôi nhìn thấyậvết thương Quânùsư Tô chưaèlành, bị lâyưnhiễm rồi tiếp¹tục sa hóa,ḽcuối cùng biếnÏthành một conỉyêu quái cátïxấu ma chêũquỷ hờn… Thật]đáng sợ mà.”ả
Tô Quân: “…”ế
Có phải côĩđang mắng ngườiÍkhông?
Vân Thiển cười:híp mắt nói:Ĩ“Vậy là chúngàta bắt đầuốhọc rồi sao?”°
Đúng là vậy.
TôİQuân đã đồngớý với ĐườngầGiác dạy dỗờVân Thiển, mặcìdù anh choẳrằng cô làộđồ ngốc nhưngệcũng sẽ dốcỳhết sức dạyỉcô.
Bài học tiênĩquyết Bảo thạch,sư cần họcẹbao gồm bảngịmàu đá quýùcơ bản, phânîbiệt đồ vậtícấp tốc, giámẫđịnh đá quý,ịquyết đấu đáợquý (thu phụcẫđá quý) vàİcận chiến. Chương(trình học nângùcao bao gồmạphân biệt màuĪsắc đá quý,ịsử dụng kỹ:thuật ảo ảnhéđá quý, quyếtỗđấu đá quýọ(chiến đấu với¸yêu quái cát),ἱkỹ thuật tổồhợp đá quý,ļứng dụng đáủquý thường nhật,ív.v…
Lúc trước VânĪThiển thu phụcầđá quý bịómắc kẹt tạiisố lượng trênứhai trăm cũngỗbởi vì chưaẩhọc bảng màuíđá quý cơỡbản và phânἱbiệt màu sắcđđá quý. Mặcĩdù mặt thịílực không tốt,[nhưng một khiInắm vững kỹửthuật này, việcđphân biệt màuἶsắc đá quýἵkhông mấy khóìkhăn.
Áp dụng những‹lý thuyết nàyἱcòn đòi hỏiếthực hành nhiều]hơn.
Vân Thiểnḹvà Văn Tư}Thành với tưộcách là ngườiịchơi Chúa cứuàthế, lợi thếicủa bọn họĬlà không sợễtiêu hao thểἱlực.
Bảo thạch sưĩtiến hành quyếtôđấu đá quýõbị quá tảiẫcó nghĩa làítiêu hao vượtỹquá sinh lựcĩcủa bản thân,,dù cho mạnhỷnhư Tô Quânìcũng có giớijhạn cơ thể.
Haiờngười bọn họìthì khác, ítḽđi một chút¹sinh mạng cũngỉchẳng sao, dùégì cũng chỉỉcó vài trămĩtệ.
Vân Thiển cóặthể không cầnịnghỉ ngơi mà³liên tục tiếnãhành quyết đấuặđá quý.
Cô nhanhÎchóng hoàn thành¸nhiệm vụ TôiQuân đặt ra,àtiếp tục tiếnĩhành quyết đấuýđá quý trongéQuả cầu hiìvọng cho đếnợkhi thu hếtἰchúng thành củaỉmình.
Chưa tới haiùtiếng đồng hồ,)Vân Thiển thuòphục tổng cộngĩba trăm nămīmươi mốt loạiêđá quý bênĮtrong Quả cầuịhi vọng.
Ánh mắtỉTô Quân lướtồqua chút kinhÍngạc.
Anh không nghĩắtrong ngày hôm³nay sẽ gặpịlại Vân Thiển,Ĭcô tiến bộọnhanh hơn anhḽtưởng.
Ít ra không[quá ngốc.
Lúc Bảoăthạch sư cóèhai trăm baĮmươi đá quýớtrở lên sẽũcó khả năngựsử dụng ảoÏảnh đá quý.
Ảoĩảnh đá quýấlà phương thức¸phát huy sứcọmạnh đá quýìcủa những viênừđá mà Bảoɨthạch sư đãĨthu nạp. Lúcìsố lượng ảoἶảnh đá quýầđủ nhiều, Bảoìthạch sư cóỉthể nhờ vàoưnăng lực đáĨquý mà dễữdàng hoàn thành:các loại côngắviệc nhanh chóng.
Bảoịthạch sư cóủđá bổn mệnhõkhác nhau, dùưsử dụng cùngịmột loại đáúquý thì cáchảthức thể hiệnĮcũng sẽ khácἵnhau.
“Đá thương uẩn.”įTô Quân nêuıví dụ, mộtĩviên đá quýùhình tròn màuọxanh lá câyĮlơ lửng giữaịkhông trung trongọtay anh. “Đáìquý chứa đựngỵsức sống thựcõvật, có thểıkhiến tiềm lựcɪthực vật bùngḹnổ trong giâyìlát.”
Ảo ảnhỉđá quý bênừngười anh chuyểnỏđộng, Đá thươngúuẩn phủ mộtἰlớp ánh sáng²màu tím nhạt,ɪmàu tím cuốnỉlấy ánh sángIxanh lục thoátïra, rơi xuốngớđất.
Trong nháy mắt,ẫmột sợi dây¹leo đâm từidưới đất lên,ícuốn lấy bànịđá dưới tánậcây, bóp nát!
Sauùkhi dây leoýhoàn thành sứịmạng liền ngảĩvàng khô héo,Įrũ xuống đất.
Đáịbổn mệnh củaểTô Quân làɪđá tấn công,ïcách thức thểìhiện sức mạnh]đá quý củaửĐá thương uẩnẩmà anh sửữdụng là tấnỡcông mạnh mẽ.
“Quáổdữ!” Vân Thiểnɩtròn mắt, rõḷràng chiêu thức¸lợi hại nhưἰvậy, vì saoícứ phải dùngỡAnipop chiến đấuĩchứ!
Đá thương uẩnílà đá quýἰcó bên trongЇQuả cầu hiìvọng.
Vân Thiển điềuıđộng Đá thươngđuẩn để nóẵlơ lửng trongỹlòng bàn tay,ἰánh sáng màuìhồng nhạt thuộcểvề đá bổnẻmệnh bao phủılấy nó. CôЇhơi dồn sức,ếchỉ có ánhằsáng đỏ chậmồrì rì giốngồnhư tản bộìtỏa ra ngoài.
Ánhīsáng kia rơiâxuống mặt đất,ỳchẳng có gìáxảy ra.
Vân Thiểnḹsuy nghĩ, hìnhĩnhư không giốngợTô Quân làm.
TôịQuân ở bênἰcạnh cau mày:ẩ“Cảm nhận sứcằmạnh Đá thươngĨuẩn bên trongĬcô, điều động‹nó lại.”
VânậThiển nghiêm túcἳcảm nhận, nhưngḻchẳng cảm giácìđược gì.
Trên tayévẫn chỉ cóêánh sáng đỏÏchiếu sáng.
Tô Quânũcầm cây quạt:õ“Ta chỉ dẫn²dắt cô mộtằlần.”
Anh đứngỳbên tay phảiįcô, tay tráiọhơi phủ lênậtay phải VânòThiển.
Cùng lúc ánhísáng tím trànìngập, cảnh tượngẵvượt khỏi tầmíkiểm soát..
Vân Thiểnỉvốn không cửɪđộng, ngay cảờsuy nghĩ cũngệkhông lay, nhưngἱbản thân ánhèsáng đỏ trênởngười cô lại:bắt đầu uốnùéo!
Ánh sáng đỏởkia nũng nịuẻquấn quanh bànỳtay to rộngỏcủa Tô Quân,ỳthuận theo cánhïtay anh trườnẩlên, ý đồ,chui vào cổỉáo anh sưởiЇấm.
Ánh sáng tímỵhóa thành roiídài, đột ngộtÍquất lên, ánhἱsáng đỏ co¸vòi rụt lại.
Sauỉđó lại rụcírịch ngóc đầu,như cũ.
Tô Quân:ẫ“…”
Vân Thiển trố mắt, cô theo bản năng giải thích: “Là hành vi tự phát của nó, không liên quan tới tôi.”
Sâu trong lòng nghĩ cái gì, đá bổn mệnh sẽ không kiêng nể làm cái đó.
Vân Thiển mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một không gian trắng tinh. Một người đàn ông để trần nửa thân trên ôm cô vào lòng, ngắm nghía tóc cô.
Tô Quân nhìn cô, trầm mặc hồi lâu, mở miệng: “Đá bổn mệnh có liên hệ chặt chẽ với Bảo thạch sư, tâm tùy ý động. Lúc Bảo thạch sư không khống chế nổi, nó sẽ thể hiện phản ứng bản năng của Bảo thạch sư.”
Ánh sáng tím bao bọc lấy cô, đưa đến chỗ anh.
Vân Thiển: “?”
Sâu trong lòng nghĩ cái gì, đá bổn mệnh sẽ không kiêng nể làm cái đó.
Tính dục nghiến răng nói: “Ta thấy người còn nói được nhiều lắm, chẳng giống mệt mỏi tí nào.”
Vân Thiển không ngờ cô lại bị một cục đá quèn bán đứng.
Tô Quân nhìn cô, trầm mặc hồi lâu, mở miệng: “Đá bổn mệnh có liên hệ chặt chẽ với Bảo thạch sư, tâm tùy ý động. Lúc Bảo thạch sư không khống chế nổi, nó sẽ thể hiện phản ứng bản năng của Bảo thạch sư.”
“Thiển Thiển, không ngờ có thể gặp nàng ở đây. Đồ vô dụng ngạo mạn kia thỉnh thoảng cũng có chút tác dụng đó chứ.” Người đàn ông thân mật ấn mặt Vân Thiển vào ngực mình, cọ nhẹ.
Anh đứng tại chỗ không nhúc nhích, chuẩn bị xem Vân Thiển té xuống đất.
Cô tinh mắt để ý Tô Quân đứng cách xa cô hai centimet, tay cũng giơ cao hơn nhiều.
Nói xong câu này, anh nằm xụi lơ dưới đất, lầm bầm: “Mệt quá, tại sao chuyện phiền phức như vậy lại để ta nói. Với tư cách là phân thân Lười biếng, đáng lý ta phải ngày ngày phơi nắng, ăn no rửng mỡ mới đúng chứ? Vì bản thể không đáng tin cậy cho nên phân thân cũng chẳng có một tên đáng tin cậy sao? Ta vốn dĩ phải là phân thân kém tin cậy nhất trong các phân thân, nhưng giờ ngược lại thành phân thân đáng tin nhất à?”
Cô tinh mắt để ý Tô Quân đứng cách xa cô hai centimet, tay cũng giơ cao hơn nhiều.
“Hầy… Ngươi ồn ào quá.” Một thanh niên trẻ tuổi giống hệt anh ta chui từ dưới đất lên, dụi mắt nói: “Cái gì mà các ngươi chúng ta, chúng ta không phải đều cùng một người sao? Còn nữa, loại chuyện này ngươi đi hỏi Giới ấy, đừng hỏi ta.”
Có lẽ do xấu hổ vì bản tính bị bóc trần, cũng có thể do tức giận vì bị đồng đội heo bán tháo, cảm xúc Vân Thiển dao động một hồi bỗng cảm nhận được luồng sức mạnh nhảy nhót mang mùi cỏ xanh trong Đá thương uẩn.
Tính dục khoát tay: “Thiển Thiển, nàng thật là, cái gì mà thần linh hay không thần linh. Nàng cứ gọi tên Giới kia là tiện nhân được rồi.”
Vân Thiển cảm thấy hai cánh tay ôm cô hơi siết chặt, tiếp đó cô nghe thấy giọng nói oán hận của Tính dục: “Là Giới, là y cố ý đặt chúng ta vào trong người nàng. Hai người chúng ta muốn bảo vệ nàng, nhưng vì là phân thân nên chúng ta không thể khống chế đặc tính của mình.”
Ánh sáng xanh lục kéo đuôi cánh màu đỏ lướt nhanh dưới mặt đất.
Cùng lúc ánh sáng xanh xuất hiện, Tô Quân lui về phía sau.
Sắc mặt Tô Quân sầm xuống.
Anh hít sâu một hơi giống như gom hết sức lực, mở miệng:
Dây leo khô héo vừa nãy lại xanh tươi lần nữa, nối liền chỗ gãy, nhẹ nhàng lưu lại dấu vết của bản thân dưới đất, xóa sạch mảnh vụn bàn đá.
Nhưng Vân Thiển chậm chạp không ngã.
Vì sao đá bổn mệnh lại làm như vậy…
Tô Quân nghĩ Đường Giác hẳn sẽ rất thích loại năng lực Bảo thạch sư này.
“Vân Thiển, chào nàng, vì nàng hút lấy sức mạnh của tên tự luyến Kiêu ngạo cho nên mới đến đây, chúng ta cũng rất bất ngờ.”
Vân Thiển muốn tránh khỏi lồng ngực người đó, lại bị đôi tay giữ chặt mà không động đậy được.
Anh để ý cơ thể cô gái trước mặt đột nhiên trở nên cứng đờ, cảm thấy thất vọng về năng lực của bản thân sao? Giống như Đường Giác ban đầu vậy…
Lười biếng xụi lơ nói: “Ngươi chắc chắn là tên đầu tiên bị Giới thu hồi.”
Giây kế tiếp, Vân Thiển ngả ra sau.
Mệt, sao lại mệt nữa, không phải đã sắp khỏi bệnh rồi sao?
Mệt, sao lại mệt nữa, không phải đã sắp khỏi bệnh rồi sao?
Mọi việc đá bổn mệnh làm đều là hành vi bản năng mà Bảo thạch sư khó lòng khống chế.
Tô Quân nhìn Vân Thiển ngả về phía anh đứng.
Cô đối mặt với người kia, đó là đôi mắt màu vàng sẫm, khóe mắt nhuốm màu hồng thuộc về tình dục.
Tiêu hao sức lực quá độ nên thể lực cạn kiệt à, chỉ có kẻ ngốc mới rút cạn sức lực của mình như vậy.
Anh đứng tại chỗ không nhúc nhích, chuẩn bị xem Vân Thiển té xuống đất.
“Anh là… ai?”
Nhưng Vân Thiển chậm chạp không ngã.
Gương mặt của Tống Hành Chỉ.
Ánh sáng tím bao bọc lấy cô, đưa đến chỗ anh.
Anh lười nhác nâng mắt, nhìn người đằng trước.
Vân Thiển nửa tin nửa ngờ, cô bắn ánh mắt về phía Lười biếng có biểu hiện đáng tin cậy hơn một chút.
Tin tức tiếp nhận quá lớn, cô tiêu hóa một lúc rồi mới hỏi: “Nhóm Tống Hành Chỉ cũng là phân thân thần linh sao?”
Mọi việc đá bổn mệnh làm đều là hành vi bản năng mà Bảo thạch sư khó lòng khống chế.
Ánh sáng xanh lục kéo đuôi cánh màu đỏ lướt nhanh dưới mặt đất.
Sắc mặt Tô Quân sầm xuống.
Đá bổn mệnh lại không nghe mệnh lệnh của anh, không muốn thả cô xuống.
Tính dục: “…”
…
Anh để ý cơ thể cô gái trước mặt đột nhiên trở nên cứng đờ, cảm thấy thất vọng về năng lực của bản thân sao? Giống như Đường Giác ban đầu vậy…
Vì sao đá bổn mệnh lại làm như vậy…
Lười biếng nhớ đến lời đề nghị hào hứng lúc trước của Tính dục, anh ngập ngừng hồi lâu: “… Đúng vậy.”
Vì thương tích chưa lành sao?
Tô Quân xoay người bước vào phòng.
Tô Quân xoay người bước vào phòng.
Theo lý thuyết, Vân Thiển tưởng rằng gặp cảnh tượng người đẹp nhào vào lòng thế này hẳn cô sẽ rất xúc động, dù sao cô cũng không kén ăn.
Ánh sáng tím ôm Vân Thiển theo sát phía sau.
Lười biếng: “…”
Từng sợi màu tím bò dọc theo khoang mũi cô, tiến vào cơ thể.
Vân Thiển liền nghĩ đến một chuyện khác, cô nghiêm túc hỏi: “Bệnh tình mấy năm qua của tôi cũng liên quan đến các người sao?”
…
Có người đang hôn mu bàn tay của cô.
Có người đang hôn mu bàn tay của cô.
Tô Quân nhìn Vân Thiển ngả về phía anh đứng.
Vân Thiển không ngờ cô lại bị một cục đá quèn bán đứng.
Vân Thiển mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một không gian trắng tinh. Một người đàn ông để trần nửa thân trên ôm cô vào lòng, ngắm nghía tóc cô.
Cô đối mặt với người kia, đó là đôi mắt màu vàng sẫm, khóe mắt nhuốm màu hồng thuộc về tình dục.
Vì thương tích chưa lành sao?
Gương mặt của Tống Hành Chỉ.
“Thiển Thiển, không ngờ có thể gặp nàng ở đây. Đồ vô dụng ngạo mạn kia thỉnh thoảng cũng có chút tác dụng đó chứ.” Người đàn ông thân mật ấn mặt Vân Thiển vào ngực mình, cọ nhẹ.
Theo lý thuyết, Vân Thiển tưởng rằng gặp cảnh tượng người đẹp nhào vào lòng thế này hẳn cô sẽ rất xúc động, dù sao cô cũng không kén ăn.
Tô Quân nghĩ Đường Giác hẳn sẽ rất thích loại năng lực Bảo thạch sư này.
Thế nhưng vào lúc này cô không hề có bất cứ cảm giác gì, thậm chí còn hơi phản cảm.
Vân Thiển trố mắt, cô theo bản năng giải thích: “Là hành vi tự phát của nó, không liên quan tới tôi.”
“Anh là… ai?”
Vân Thiển muốn tránh khỏi lồng ngực người đó, lại bị đôi tay giữ chặt mà không động đậy được.
“Ta nói rồi, ta nói rồi, chỉ cần ta không ở trong người Vân Thiển, nàng ấy sẽ lại biến thành cái bộ dạng chẳng hiểu tình ái!” Người đàn ông quay về phía bãi đất trống, gào lên: “Ngươi có thể đừng ngủ nữa không, bởi vì đám dở hơi các ngươi không biết tranh thủ cho nên lúc trước mới xuất hiện tên Cố chấp.”
Cùng lúc ánh sáng xanh xuất hiện, Tô Quân lui về phía sau.
“Hầy… Ngươi ồn ào quá.” Một thanh niên trẻ tuổi giống hệt anh ta chui từ dưới đất lên, dụi mắt nói: “Cái gì mà các ngươi chúng ta, chúng ta không phải đều cùng một người sao? Còn nữa, loại chuyện này ngươi đi hỏi Giới ấy, đừng hỏi ta.”
Anh lười nhác nâng mắt, nhìn người đằng trước.
“Ta nói rồi, ta nói rồi, chỉ cần ta không ở trong người Vân Thiển, nàng ấy sẽ lại biến thành cái bộ dạng chẳng hiểu tình ái!” Người đàn ông quay về phía bãi đất trống, gào lên: “Ngươi có thể đừng ngủ nữa không, bởi vì đám dở hơi các ngươi không biết tranh thủ cho nên lúc trước mới xuất hiện tên Cố chấp.”
Anh hít sâu một hơi giống như gom hết sức lực, mở miệng:
“Vân Thiển, chào nàng, vì nàng hút lấy sức mạnh của tên tự luyến Kiêu ngạo cho nên mới đến đây, chúng ta cũng rất bất ngờ.”
“Nàng không nên đụng phải nhiều phân thân của Giới sớm như vậy. Giới chính là tên thần linh tóc trắng rác rưởi lừa gạt nàng tín ngưỡng đấy.”
“Ta là phân thân Lười biếng, y là phân thân Tính dục, nơi này là không gian linh hồn của nàng. Hai người chúng ta tạm thời sống nhờ ở đây, mười mấy năm qua đã quấy rầy rồi.”
Tiêu hao sức lực quá độ nên thể lực cạn kiệt à, chỉ có kẻ ngốc mới rút cạn sức lực của mình như vậy.
Nói xong câu này, anh nằm xụi lơ dưới đất, lầm bầm: “Mệt quá, tại sao chuyện phiền phức như vậy lại để ta nói. Với tư cách là phân thân Lười biếng, đáng lý ta phải ngày ngày phơi nắng, ăn no rửng mỡ mới đúng chứ? Vì bản thể không đáng tin cậy cho nên phân thân cũng chẳng có một tên đáng tin cậy sao? Ta vốn dĩ phải là phân thân kém tin cậy nhất trong các phân thân, nhưng giờ ngược lại thành phân thân đáng tin nhất à?”
Tính dục nghiến răng nói: “Ta thấy người còn nói được nhiều lắm, chẳng giống mệt mỏi tí nào.”
Vân Thiển: “?”
Có lẽ do xấu hổ vì bản tính bị bóc trần, cũng có thể do tức giận vì bị đồng đội heo bán tháo, cảm xúc Vân Thiển dao động một hồi bỗng cảm nhận được luồng sức mạnh nhảy nhót mang mùi cỏ xanh trong Đá thương uẩn.
Tin tức tiếp nhận quá lớn, cô tiêu hóa một lúc rồi mới hỏi: “Nhóm Tống Hành Chỉ cũng là phân thân thần linh sao?”
Tính dục khoát tay: “Thiển Thiển, nàng thật là, cái gì mà thần linh hay không thần linh. Nàng cứ gọi tên Giới kia là tiện nhân được rồi.”
Lười biếng xụi lơ nói: “Ngươi chắc chắn là tên đầu tiên bị Giới thu hồi.”
Vân Thiển liền nghĩ đến một chuyện khác, cô nghiêm túc hỏi: “Bệnh tình mấy năm qua của tôi cũng liên quan đến các người sao?”
Tính dục: “…”
Ánh sáng tím ôm Vân Thiển theo sát phía sau.
Lười biếng: “…”
Từng sợi màu tím bò dọc theo khoang mũi cô, tiến vào cơ thể.
Vân Thiển cảm thấy hai cánh tay ôm cô hơi siết chặt, tiếp đó cô nghe thấy giọng nói oán hận của Tính dục: “Là Giới, là y cố ý đặt chúng ta vào trong người nàng. Hai người chúng ta muốn bảo vệ nàng, nhưng vì là phân thân nên chúng ta không thể khống chế đặc tính của mình.”
Vân Thiển nửa tin nửa ngờ, cô bắn ánh mắt về phía Lười biếng có biểu hiện đáng tin cậy hơn một chút.
Lười biếng nhớ đến lời đề nghị hào hứng lúc trước của Tính dục, anh ngập ngừng hồi lâu: “… Đúng vậy.”
Hoá ra tính cách của Vân Thiển bị ảnh hưởng bởi phân thân.?
Ồ Tô Quân là Kiêu ngạo à.
Ái chà ra là Kiêu ngạo, bảo sao độc mồm độc miệng thế =))))))
Hai phân thân này đang định lừa Vân chó gì à =))))))