Chương 66
Bình thuốc này, hoa rơi nhà ai
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lúc Giản Hành Chi nói chuyện, gió đêm ấm áp khẽ lướt qua mái tóc mềm mại của y, ngũ quan vốn dĩ lạnh lùng mang theo chút dịu dàng.
Tần Uyển Uyển không khỏi ngây người. Cũng chính lúc này, Nam Phong, Thúy Lục, Tạ Cô Đường dẫn đám đông tràn lên. Rất nhiều kiếm tu bao vây Tần Uyển Uyển ở giữa, giống như một đám theo đuổi idol hô to: “Tần đạo hữu, ký tên cái đi!”
“Tần đạo hữu, sờ kiếm của ta đi, tăng vận khí!”
“Tần đạo hữu! Cô nhìn[ta này, Tầnïđạo hữu!”
Hànhịđộng của ThúyỏLục và TạẵCô Đường rấtỉnhanh, một tráiămột phải bảoẽvệ nàng ở]giữa, Nam Phongămở đường phíaĩtrước. Thúy Lụcἱkéo tay nàng,ẩxúc động nói:ú“Uyển Uyển, muộiầgiỏi lắm! Taĩchưa từng thấyéđấu pháp này)bao giờ!”
“Đừngíchen nữa!” TạẫCô Đường vừa°độ linh lựcịcho nàng, vừaõgiơ tay lênẩchắn người, chừaἷmột con đườngỉcho nàng: “Ngườiờđang bị thương,ầđừng chen nữa!”į
Tần Uyển Uyểnĩmỉm cười nhìnổngười xung quanh.íTrước giờ kiếmĭtu luôn đãifngộ kẻ mạnhểthế này, ngheýnói năm đóıGiản Hành Chiīxuất hành, vôưsố người hâmưmộ nam đềuãchạy từ xa‹tới xem trậnùđấu.
Nàng vui vẻưđi giữa đámḹngười, mỉm cườiɨtiếp nhận kýỉtên, đi về(khu nghỉ ngơi,ỹbắt đầu băngḻbó vết thương.
GiảnệHành Chi ngồiỉxổm ở bờĩsông đổ đá,ìxa xa nhìnἲhọc trò nhỏỉcủa mình.
Y vừaỗthương cảm vừaầchua xót. Yêrất vui TầnịUyển Uyển cóạthể trưởng thànhợnhanh như thế,ắlại vừa buồnóvì Tần Uyển³Uyển trưởng thànhìcàng nhanh cóấnghĩa là phiắthăng càng nhanh,ýphi thăng nhanhỡcó nghĩa làỉthời gian bọnìhọ đánh mộtưtrận tử chiếnêngày càng gần.
Vừaònghĩ tới tửЇchiến với TầnįUyển Uyển, khôngìphải y chếtẽthì là nàngấvong, y rấtĨđau lòng.
Đá GiảnIHành Chi đổầxếp thành núiĩnhỏ bên bờ]sông. Y quỳḷmột gối ngồiĺtrước núi nhỏ,ụnhìn ngắm TầnậUyển Uyển hăngĺhái đằng xa,Īđột nhiên nghĩἰ—— hay làửchạy đi.
Cuộc đờiἳy chưa baoẩgiờ làm đàoībinh, chỉ cầnưcó người hạỳchiến thư, khôngùcó trận nàoįy không dámľđánh.
Nhưng hôm nay,íđột nhiên yứcó người khôngàmuốn rút kiếm.
NếufTần Uyển UyểnÏlà Tịch Sơnἰnữ quân, chuyệnjnàng phi thăngḽvốn không cầnơy giúp, đóἶlà chuyện sớmỉmuộn.
Y không vềĺTiên giới, ởôlại tiểu thếĭgiới này. Từặđó, nàng làmɩTịch Sơn nữìquân của nàngýở Tiên giới,ồy ở lạiítiểu thế giớiỉtiếp tục phiêuỡbạc lưu lạc.
Thỉnhỡthoảng nhớ đến,ἶcũng đã từngịyêu.
Nghĩ đến phươngĮán này, nháyímắt Giản HànhἲChi khiến chínhἱmình cảm động.
Yɨđưa ra quyếtîđịnh: “Cứ vậyưđi, ta lấy{được bùa liềnítâm, lập tứcἴrời khỏi nàng!íSau này khôngêgặp lại nữa.”ã
“Vì sao muốn:đi bây giờ?”ỗ666 cảm thấyìý nghĩ nàyẻcủa Giản Hành,Chi rất nguyẵhiểm, vội vàngờngăn cản: “Ngàiḻcó thể giúpỗcô ấy phiớthăng xong rồiìchạy mà!”
“Không(được.”
Giản HànhạChi dứt khoát(từ chối, 666ỉkhó hiểu: “Vìîsao?”
Giản HànhýChi nhìn TầnjUyển Uyển phátɨsáng lấp lánhÏgiữa đám đông.ẩDù cho mặtỉmũi nàng sưngưvù, rối bùỵbẩn thỉu, yívẫn cảm thấyἰmỗi một cáiẩnhìn đều đangĬphát sáng.
Giản HànhịChi gian nanâxoay đầu, quậtĭcường, không muốnἴthừa nhận nhưng²vẫn thừa nhận:ấ“Ta sợ taỉcàng ngày càngithích nàng.”
666:ĩ“…”
666 đoãlường tính toánĬmột phen. Yênỹtâm đi, ngườiĩnói như thếăchắc chắn chạyĩkhông thoát.
Giản HànhìChi nói là²làm. Nghĩ đếnôlối thoát này,ìy mỉm cười,ɨđi về phíaĩTần Uyển Uyển.
TầnôUyển Uyển đang[bị thương kýủtên. Nhóm kiếmũtu quá nhiệtītình, vốn khôngïcho nàng thờiígian trị thương.
Cũngámay đây đềuĩlà vết thương³nhỏ, không trởÎngại gì.
Giản HànhỉChi đứng ngoàiínhóm người, giơútay lên vẫy.ậMột luồng kiếmẳý bay ngangıbầu trời, kiếmọý hóa thànhĨthanh kiếm trongịsuốt lượn vòngĨtrên đỉnh đầuợkiếm tu. Tấtợcả kiếm tuĭrùng mình, kinhĪhãi thốt lên:ố“Lại có loại³kiếm ý này)sao?!”
Nói xong,ợkiếm tu đuổi{theo thanh kiếmđchạy tản raĭxung quanh, bênįngười Tần UyểnịUyển thoắt cáiìtrống không. Nàngịđang ký tên,ἳcòn chưa nhậnÏra, chợt cảmḻgiác có bóngởngười đổ xuốngủngười mình.
Tần UyểnóUyển kinh ngạcớngẩng đầu, nhìnẳthấy Giản Hành,Chi quỳ mộtḷgối xuống, mỉmổcười nhìn nàng:ọ“Ta trị thươngïcho con nhé?”ĩ
Nhớ tới buổiḽsáng vẫn cònụgiận dỗi, nhìnỏnụ cười củaôGiản Hành Chi,ẳTần Uyển Uyểníhơi sợ: “Người…ữngười có âmùmưu gì?”
“Khenỏcon đánh tốt.”ἷ
Giản Hành Chiĩkéo tay nàng,)độ linh lựcĭcho nàng, khenúngợi: “Trận chiếnđhôm nay rấtớcó linh khí.İUyển Uyển, sauúnày con chắcļchắn sẽ làỏkiếm tu nhấtẫlưu!”
“Cảm… Cảmàơn.”
Tần UyểnêUyển lắp bắp,ıkhông dám nhúcựnhích. Giản HànhỹChi rủ mắtủtrị thương choịnàng xong, đỡưnàng dậy: “Vềĺnghỉ thôi.”
Trậnýchung kết diễníra mười ngàyồsau, chừa thờiógian cho nhómĭngười Tần UyểnĩUyển trị thương.ÎChung kết lầnĭnày bao gồmἳbốn người, TầnỷUyển Uyển, YênĩVô Song vàóhai tuyển thủõchưa biết.
Tần UyểnãUyển trở lạiļNinh phủ liềnĮnhận được quà)Ninh Bất Ngônìđưa tới. GiảnỉHành Chi nhậnìlễ vật rồiủđuổi người đi,ỉTần Uyển UyểnImới được nghỉùngơi.
Đợi Tần UyểnἶUyển nghỉ ngơiîxong, Giản HànhâChi ngồi trongẹphòng, bắt đầuõsuy nghĩ. Yjphải lập raĩmột kế hoạchÎkhông tí sơăhở, bảo đảm‹lần này cóỉthể lấy đượcíbùa liền tâm,°sau đó đạtéđược tự do,Îcao chạy xaíbay.
Lúc Giản HànhửChi đang suyìnghĩ thiết lậpâmột đại kế,Ïngười của Sơnẵtrang Cự Kiếmĩở bên kia{họp lại vớiÏnhau.
“Sư huynh,ịcô gái kiaôquá lợi hại…”ẻMột đệ tửĩbùi ngùi: “Chắc{chắn huynh đánhũkhông lại.”
“Đệợrắm thối!”
KimũKiếm Đồng Tửỳngồi trên bàn,ẻgiận dữ quát:ộ“Yên Vô Songậđánh không thắngỵcô ta thìɨtự sát chođrồi!”
“Đệ cònɩđánh không thắng…”ļYên Vô Songɩvừa nghe thấyữlời này, lậpũtức phản kích:ồ“Sao chỉ bảo[ta tự sát²vậy?”
“Huynh làĨsư huynh mà.”ἴKim Kiếm ĐồngïTử nói mộtἲcách đương nhiên:ờ“Ta kém hơn{huynh chẳng phảiụhiển nhiên à?õHơn nữa, khôngìphải hôm nayêta đánh khôngýthắng, là ta…”[
“Là đệ giẫmềlên mặt côỵta.” Yên VôíSong vừa nhắcÏđến cái này[đã nhức đầu.
KimìKiếm Đồng Tửầgật đầu: “Đúngẫvậy, cho nênùlần sau huynhũđừng giẫm lênḽlà được.”
YênịVô Song không,đáp, mặt lộẻvẻ sầu bi.ỵTất cả mọiặngười nhìn y,ộmột đệ tửĨtrong đó dèĩdặt mở miệng:ì“Sư huynh, vìİđồ ăn nửaỷnăm sau củaũchúng ta, hayļlà chúng taḽbất hợp phápúmột lần.”
“Đệἲdự định bấtọhợp pháp thếĨnào?” Kim Kiếm¸Đồng Tử quayộđầu nhìn sang.
Đệἷtử kia nuốtìnước bọt: “Ngayìngày thi đấu,ẹchúng ta cảnõcô ta lạiẩtrước!”
“Vậy cũng}ngang ngược quáἶrồi? Hơn nữa,ịvệ sĩ bênồngười cô taằnhiều vậy, đệìcản được sao?”ἰ
Lời này khiến đám đông chìm vào suy tư. Yên Vô Song gõ bàn: “Thật ra ta đã chuẩn bị kế hoạch này rồi.”
“Đúng vậy.” Yên Vô Song gật đầu, móc một bình thuốc đặt trên bàn: “Buổi tối trước trận chung kết một ngày, ông đổ bình thuốc này cho cô ta uống, cô ta sẽ hôn mê một ngày một đêm, bất luận dùng cách gì cũng đều không tỉnh. Cho nên ông yên tâm, không phải chúng ta bảo ông giết người.”
Hắn sẽ không để Tần Uyển Uyển dùng bình thuốc này. Tần Uyển Uyển muốn đứng hạng nhất, đương nhiên phải đứng hạng nhất!
Đúng là không có thành phần gây hại cho người, nhưng y vẫn không yên tâm. Ngẫm nghĩ, y quyết định thử trước, xác nhận vô hại rồi lại cho Tần Uyển Uyển dùng.
Tất cả đệ tử nhìn sang, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. Yên Vô Song giả vờ thâm sâu, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa lớn ngôi miếu đổ nát: “Ta đang đợi một người, mà người này, rốt cuộc cũng tới rồi!”
“Ta hiểu, các người yên tâm. Ta chỉ muốn khiến cô ta nếm mùi thất bại. Có điều ta nói trước…” Quân Thù cau mày: “Tâm pháp của cô ta khác với người thường, loại thuốc này không vấn đề chứ?”
Nói xong, một đệ tử dẫn một ông lão đi vào miếu hoang. Đệ tử hết sức phấn khởi, ông lão mặc y phục nô bộc nhưng vô cùng khí thế, đứng ở cửa, trên mặt viết thâm cừu đại hận.
Giản Hành Chi cầm bình thuốc, mở nắp ngửi.
“Đây là?”
“Ông hiểu yêu cầu của ta chứ?” Yên Vô Song híp mắt.
Kim Kiếm Đồng Tử lộ vẻ mặt hoang mang, Yên Vô Song giơ tay: “Dẫn tới đây.”
Người của Sơn trang Cự Kiếm nhìn bóng dáng gầy gò của ông lão, hơi bất an.
Mặc dù Tần Vãn hiện tại lả lơi ong bướm, nhưng dẫu sao cũng là người của hắn. Muốn hại nàng, vậy phải bước qua ải của hắn!
“Không.” Quân Thù lắc đầu: “Ta không lấy tiền.”
Đệ tử dẫn ông lão đi vào ngôi miếu, người của Sơn trang Cự Kiếm đều nhìn chòng chọc ông lão kia.
“Không lấy tiền?” Yên Vô Song trợn mắt: “Vì sao?!”
“Báo danh đi!” Yên Vô Song rất có khí thế.
Quân Thù vừa thấy Giản Hành Chi đã lập tức lộ ra dáng vẻ nghiêm túc, Giản Hành Chi thuận theo lời hắn gật đầu: “Đúng vậy, thì sao?”
】
Quân Thù giơ tay lên chắp tay với đấm đông: “Vô Danh.”
Chút sủng ái này, hắn vẫn cho được.
“Hiện tại đang làm việc gì?”
“Không thành vấn đề.” Yên Vô Song nhanh chóng giải thích: “Cô ta và ta dùng cùng một tâm pháp, ta hiểu rất rõ. Thuốc này, dù là tu sĩ kỳ Độ Kiếp cũng phải chịu thua. Hơn nữa nó vô sắc, vô vị, vô hại, trừ đắt thì không còn khuyết điểm nào khác, chỉ cần uống một phần năm là có thể khiến người ta ngủ một ngày trời. Ông đổ một bình là có thể khiến cô ta ngủ năm ngày, cho nên ông có thể thử vài lần…” Yên Vô Song nghiêm túc nhờ vả: “Nhớ lấy, bắt buộc phải thành công.”
“Nô bộc chuyên quét rác ở Ninh phủ.”
“Bao nhiêu tiền?” Yên Vô Song thấy Quân Thù đồng ý sảng khoái như thế, không khỏi hơi lo: “Ông đồng ý mau lẹ như vậy, có phải muốn tăng giá không?”
Giản Hành Chi nghe thấy Quân Thù gọi, biết ngay lão già này có chuyện tìm y. Y buồn chán ra ngoài, uể oải hỏi: “Sao hả?”
Vở kịch nhỏ
“Ông hiểu yêu cầu của ta chứ?” Yên Vô Song híp mắt.
Nói xong, một đệ tử dẫn một ông lão đi vào miếu hoang. Đệ tử hết sức phấn khởi, ông lão mặc y phục nô bộc nhưng vô cùng khí thế, đứng ở cửa, trên mặt viết thâm cừu đại hận.
Quân Thù gật đầu: “Vừa rồi vị đạo hữu này đã nói với ta. Các người muốn tìm một người bỏ thuốc Tần Uyển Uyển đúng không?”
【
【Vở kịch nhỏ】
“Đúng vậy.” Yên Vô Song gật đầu, móc một bình thuốc đặt trên bàn: “Buổi tối trước trận chung kết một ngày, ông đổ bình thuốc này cho cô ta uống, cô ta sẽ hôn mê một ngày một đêm, bất luận dùng cách gì cũng đều không tỉnh. Cho nên ông yên tâm, không phải chúng ta bảo ông giết người.”
“Ta biết.”
Quân Thù cầm lấy thuốc.
Tần Uyển Uyển: “??? Người là nam chính thật hả?”
“Bao nhiêu tiền?” Yên Vô Song thấy Quân Thù đồng ý sảng khoái như thế, không khỏi hơi lo: “Ông đồng ý mau lẹ như vậy, có phải muốn tăng giá không?”
“Báo danh đi!” Yên Vô Song rất có khí thế.
“Không.” Quân Thù lắc đầu: “Ta không lấy tiền.”
Y giật lấy thuốc, vỗ vai Quân Thù, gật đầu: “Đa tạ ông, ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông. Lần sau ông có thứ tốt gì, nhớ đến tìm ta đấy.”
“Không lấy tiền?” Yên Vô Song trợn mắt: “Vì sao?!”
Quân Thù giơ tay lên chắp tay với đấm đông: “Vô Danh.”
“Bởi vì…” Mắt Quân Thù ngập tràn thù hận: “Ta và Tần Uyển Uyển có thù không đội trời chung!”
Cho nên hắn cố ý hợp tác, đánh vào nội bộ kẻ địch, rốt cuộc biết được kế hoạch của chúng.
Nghe nói thế, Yên Vô Song càng sợ hãi. Y và Kim Kiếm Đồng Tử nhìn nhau, sau đó nhấn mạnh với Quân Thù: “Chúng ta thật sự không giết người.”
“Nô bộc chuyên quét rác ở Ninh phủ.”
“Ta hiểu, các người yên tâm. Ta chỉ muốn khiến cô ta nếm mùi thất bại. Có điều ta nói trước…” Quân Thù cau mày: “Tâm pháp của cô ta khác với người thường, loại thuốc này không vấn đề chứ?”
“Bởi vì…” Mắt Quân Thù ngập tràn thù hận: “Ta và Tần Uyển Uyển có thù không đội trời chung!”
Vẻ mặt Quân Thù lạnh lùng: “Ta chắc chắn thành công. Cứ vậy đi, ta còn phải về quét rác, cáo từ!”
“Không thành vấn đề.” Yên Vô Song nhanh chóng giải thích: “Cô ta và ta dùng cùng một tâm pháp, ta hiểu rất rõ. Thuốc này, dù là tu sĩ kỳ Độ Kiếp cũng phải chịu thua. Hơn nữa nó vô sắc, vô vị, vô hại, trừ đắt thì không còn khuyết điểm nào khác, chỉ cần uống một phần năm là có thể khiến người ta ngủ một ngày trời. Ông đổ một bình là có thể khiến cô ta ngủ năm ngày, cho nên ông có thể thử vài lần…” Yên Vô Song nghiêm túc nhờ vả: “Nhớ lấy, bắt buộc phải thành công.”
“Đây là?”
“Yên tâm.”
Vẻ mặt Quân Thù lạnh lùng: “Ta chắc chắn thành công. Cứ vậy đi, ta còn phải về quét rác, cáo từ!”
Nói xong, Quân Thù cầm bình thuốc, xoay người rời đi.
Người của Sơn trang Cự Kiếm nhìn bóng dáng gầy gò của ông lão, hơi bất an.
Nói xong, Quân Thù cầm cây chổi rời đi.
Hắn vốn đang đứng ở cửa Ninh phủ đợi Tần Vãn trở về, muốn ngắm nàng thêm một lúc, không ngờ gặp được một tên lén lén lút lút đi tới. Kẻ đó muốn cho hắn tiền làm việc, tên này rất ngốc, hai ba câu đã bị hắn moi ra chuyện bọn chúng muốn hại Tần Vãn.
“Không… không sao đâu nhỉ?”
Giản Hành Chi nghe nói thế, không lên tiếng. Y bình tĩnh nhìn bình thuốc, đột nhiên nghĩ nếu thuốc này có tác dụng với Tần Uyển Uyển, hơn nữa vô hại với cơ thể, vậy chẳng phải y trộm đồ sẽ tiện hơn sao?
Yên Vô Song không nhịn được lẩm bẩm.
Yên Vô Song: “Ta có một bình thuốc, ta quyết định thuốc Tần Uyển Uyển. Quân Thù, phiền ngươi rồi.”
“Hiện tại đang làm việc gì?”
Kim Kiếm Đồng Tử giơ tay đánh một phát vào đầu y: “Lại có sao, huynh tự vẫn tạ tội đi!”
Quân Thù: “Ta có một bình thuốc, ta quyết định thuốc Tạ Cô Đường. Giản Hành Chi, nhờ vào ngươi.”
Quân Thù ngẫm nghĩ, nhanh chóng quyết định bình thuốc này thuộc về ai. Tần Uyển Uyển không dùng, vậy thì cho Tạ Cô Đường!
Quân Thù cầm bình đi ra khỏi ngôi miếu hoang, cười khẩy một tiếng.
Hắn vốn đang đứng ở cửa Ninh phủ đợi Tần Vãn trở về, muốn ngắm nàng thêm một lúc, không ngờ gặp được một tên lén lén lút lút đi tới. Kẻ đó muốn cho hắn tiền làm việc, tên này rất ngốc, hai ba câu đã bị hắn moi ra chuyện bọn chúng muốn hại Tần Vãn.
Mặc dù Tần Vãn hiện tại lả lơi ong bướm, nhưng dẫu sao cũng là người của hắn. Muốn hại nàng, vậy phải bước qua ải của hắn!
Cho nên hắn cố ý hợp tác, đánh vào nội bộ kẻ địch, rốt cuộc biết được kế hoạch của chúng.
Hắn sẽ không để Tần Uyển Uyển dùng bình thuốc này. Tần Uyển Uyển muốn đứng hạng nhất, đương nhiên phải đứng hạng nhất!
***
Chút sủng ái này, hắn vẫn cho được.
Quân Thù ngẫm nghĩ, nhanh chóng quyết định bình thuốc này thuộc về ai. Tần Uyển Uyển không dùng, vậy thì cho Tạ Cô Đường!
“Ừ.” Giản Hành Chi gật đầu: “Chắc chắn có thể! Lá cây bên kia lại rụng rồi, ông mau đi quét đi.”
Hôm nay e là Giản Hành Chi hận Tạ Cô Đường thấu xương, chẳng qua luôn không có cơ hội ra tay. Bây giờ, hắn tạo cho Giản Hành Chi cơ hội. Lần này, chắc chắn Giản Hành Chi có thể thành công.
Quân Thù lên kế hoạch xong xuôi, chạy vào chỗ sân viện đã hẹn với Giản Hành Chi, khom lưng kêu “cúc cu, cúc cu”.
Đệ tử dẫn ông lão đi vào ngôi miếu, người của Sơn trang Cự Kiếm đều nhìn chòng chọc ông lão kia.
“Ta biết.”
Giản Hành Chi nghe thấy Quân Thù gọi, biết ngay lão già này có chuyện tìm y. Y buồn chán ra ngoài, uể oải hỏi: “Sao hả?”
“Đạo quân, lần trước ngài không giết được Tạ Cô Đường ở miếu Nguyệt Lão, có phải bởi vì không có cơ hội không?”
Quân Thù vừa thấy Giản Hành Chi đã lập tức lộ ra dáng vẻ nghiêm túc, Giản Hành Chi thuận theo lời hắn gật đầu: “Đúng vậy, thì sao?”
Nghe nói thế, Yên Vô Song càng sợ hãi. Y và Kim Kiếm Đồng Tử nhìn nhau, sau đó nhấn mạnh với Quân Thù: “Chúng ta thật sự không giết người.”
“Đạo quân, ta chuẩn bị thứ tốt cho ngài.” Quân Thù nói xong, giơ bình thuốc ra trước mặt Giản Hành Chi: “Bình thuốc này, cho dù là tu sĩ kỳ Độ Kiếp uống xong cũng sẽ ngủ say không tỉnh, chỉ cần một phần năm là có thể ngủ cả ngày, gọi cũng không dậy. Ngài cho Tạ Cô Đường uống thuốc, ngài sẽ có cơ hội âm thầm lặng lẽ giết hắn rồi!”
“Đạo quân, ta chuẩn bị thứ tốt cho ngài.” Quân Thù nói xong, giơ bình thuốc ra trước mặt Giản Hành Chi: “Bình thuốc này, cho dù là tu sĩ kỳ Độ Kiếp uống xong cũng sẽ ngủ say không tỉnh, chỉ cần một phần năm là có thể ngủ cả ngày, gọi cũng không dậy. Ngài cho Tạ Cô Đường uống thuốc, ngài sẽ có cơ hội âm thầm lặng lẽ giết hắn rồi!”
Giản Hành Chi nghe nói thế, không lên tiếng. Y bình tĩnh nhìn bình thuốc, đột nhiên nghĩ nếu thuốc này có tác dụng với Tần Uyển Uyển, hơn nữa vô hại với cơ thể, vậy chẳng phải y trộm đồ sẽ tiện hơn sao?
Nghĩ tới điểm này, Giản Hành Chi bỗng tràn đầy cảm kích đối với Quân Thù.
Y giật lấy thuốc, vỗ vai Quân Thù, gật đầu: “Đa tạ ông, ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông. Lần sau ông có thứ tốt gì, nhớ đến tìm ta đấy.”
“Vâng, vậy ta đi đây, hẹn gặp lại Đạo quân.”
“Vâng, vậy ta cầu chúc Đạo quân mở cờ thắng lời, giết chết Tạ Cô Đường!”
“Ừ.” Giản Hành Chi gật đầu: “Chắc chắn có thể! Lá cây bên kia lại rụng rồi, ông mau đi quét đi.”
“Vâng, vậy ta đi đây, hẹn gặp lại Đạo quân.”
Kim Kiếm Đồng Tử lộ vẻ mặt hoang mang, Yên Vô Song giơ tay: “Dẫn tới đây.”
Nói xong, Quân Thù cầm cây chổi rời đi.
Giản Hành Chi cầm bình thuốc, mở nắp ngửi.
“Vâng, vậy ta cầu chúc Đạo quân mở cờ thắng lời, giết chết Tạ Cô Đường!”
Đúng là không có thành phần gây hại cho người, nhưng y vẫn không yên tâm. Ngẫm nghĩ, y quyết định thử trước, xác nhận vô hại rồi lại cho Tần Uyển Uyển dùng.
“Yên tâm.”
***
“Ông hiểu yêu cầu của ta chứ?” Yên Vô Song híp mắt.Nói xong, Quân Thù cầm bình thuốc, xoay người rời đi.Quân Thù cầm lấy thuốc.【“Đúng vậy.” Yên Vô Song gật đầu, móc một bình thuốc đặt trên bàn: “Buổi tối trước trận chung kết một ngày, ông đổ bình thuốc này cho cô ta uống, cô ta sẽ hôn mê một ngày một đêm, bất luận dùng cách gì cũng đều không tỉnh. Cho nên ông yên tâm, không phải chúng ta bảo ông giết người.”***Vở kịch nhỏ“Nô bộc chuyên quét rác ở Ninh phủ.”Giản Hành Chi nghe thấy Quân Thù gọi, biết ngay lão già này có chuyện tìm y. Y buồn chán ra ngoài, uể oải hỏi: “Sao hả?”“Ừ.” Giản Hành Chi gật đầu: “Chắc chắn có thể! Lá cây bên kia lại rụng rồi, ông mau đi quét đi.”】
Nói xong, Quân Thù cầm bình thuốc, xoay người rời đi.
Yên Vô Song: “Ta có một bình thuốc, ta quyết định thuốc Tần Uyển Uyển. Quân Thù, phiền ngươi rồi.”
Quân Thù cầm lấy thuốc.
Quân Thù: “Ta có một bình thuốc, ta quyết định thuốc Tạ Cô Đường. Giản Hành Chi, nhờ vào ngươi.”
Hôm nay e là Giản Hành Chi hận Tạ Cô Đường thấu xương, chẳng qua luôn không có cơ hội ra tay. Bây giờ, hắn tạo cho Giản Hành Chi cơ hội. Lần này, chắc chắn Giản Hành Chi có thể thành công.
Giản Hành Chi: “Ta có một bình thuốc, ta quyết định thuốc Tần Uyển Uyển. Không cần nhờ người khác, tự ta làm!”
Tần Uyển Uyển: “??? Người là nam chính thật hả?”
Anh nghĩ cái gì vậy hả? Tiểu thế giới nhỏ này sao chứa nổi anh mà anh đòi ở lại?
666 xấu quá, hông chịu nói cho anh biết gì hết trơn
Tần Uyển Uyển muốn đứng hạng nhất, đương nhiên phải đứng hạng nhất! Tự nhiên thấy Quân Thù cũng hông tới nỗi nào ?
Uổng công Quân Thù nghĩ cho chị, lại bị tên Giản Hành Chi này phá rồi ?
Em cũng thắc mắc đó, có bao giờ gặp phải nam chính như Giản Hành Chi đâu.
Còn thử trước cơ à? Đúng là yêu vào anh Giản thay đổi hẳn