Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 66

Chương 66

Bình thuốc này, hoa rơi nhà ai

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Lúc Giản Hành Chi nói chuyện, gió đêm ấm áp khẽ lướt qua mái tóc mềm mại của y, ngũ quan vốn dĩ lạnh lùng mang theo chút dịu dàng.

Tần Uyển Uyển không khỏi ngây người. Cũng chính lúc này, Nam Phong, Thúy Lục, Tạ Cô Đường dẫn đám đông tràn lên. Rất nhiều kiếm tu bao vây Tần Uyển Uyển ở giữa, giống như một đám theo đuổi idol hô to: “Tần đạo hữu, ký tên cái đi!”

“Tần đạo hữu, sờ kiếm của ta đi, tăng vận khí!”

“Tn đo hu! Cô nhìn[ta này, Tnïđo hu!”

Hànhđng ca ThúyLc và TCô Đưng rtnhanh, mt tráiămt phi bov nàng ]gia, Nam Phongăm đưng phíaĩtrưc. Thúy Lckéo tay nàng,xúc đng nói:ú“Uyn Uyn, muigii lm! Taĩchưa tng thyéđu pháp này)bao gi!”

Đngíchen na!” TCô Đưng va°đ linh lccho nàng, vaõgiơ tay lênchn ngưi, chamt con đưngcho nàng: “Ngưiđang b thương,đng chen na!”į

Tn Uyn Uynĩmm cưi nhìnngưi xung quanh.íTrưc gi kiếmĭtu luôn đãifng k mnhthế này, ngheýnói năm đóıGin Hành Chiīxut hành, vôưs ngưi hâmưm nam đuãchy t xati xem trnùđu.

Nàng vui vưđi gia đámngưi, mm cưiɨtiếp nhn kýtên, đi v(khu ngh ngơi,bt đu băngbó vết thương.

GinHành Chi ngixm bĩsông đ đá,ìxa xa nhìnhc trò nhca mình.

Y vathương cm vachua xót. Yêrt vui TnUyn Uyn cóth trưng thànhnhanh như thế,li va bunóvì Tn Uyn³Uyn trưng thànhìcàng nhanh cónghĩa là phithăng càng nhanh,ýphi thăng nhanhcó nghĩa làthi gian bnìh đánh mtưtrn t chiếnêngày càng gn.

Vaònghĩ ti tЇchiến vi TnįUyn Uyn, khôngìphi y chếtthì là nàngvong, y rtĨđau lòng.

Đá GinIHành Chi đxếp thành núiĩnh bên b]sông. Y qumt gi ngiĺtrưc núi nh,nhìn ngm TnUyn Uyn hăngĺhái đng xa,Īđt nhiên nghĩ—— hay làchy đi.

Cuc điy chưa baogi làm đàoībinh, ch cnưcó ngưi hchiến thư, khôngùcó trn nàoįy không dámľđánh.

Nhưng hôm nay,íđt nhiên ycó ngưi khôngàmun rút kiếm.

NếufTn Uyn UynÏlà Tch Sơnn quân, chuynjnàng phi thăngvn không cnơy giúp, đólà chuyn smmun.

Y không vĺTiên gii, ôli tiu thếĭgii này. Tđó, nàng làmɩTch Sơn nìquân ca nàngý Tiên gii,y liítiu thế giitiếp tc phiêubc lưu lc.

Thnhthong nh đến,cũng đã tngyêu.

Nghĩ đến phươngĮán này, nháyímt Gin HànhChi khiến chínhmình cm đng.

Yɨđưa ra quyếtîđnh: “C vyưđi, ta ly{đưc bùa linítâm, lp tcri khi nàng!íSau này khôngêgp li na.”ã

Vì sao mun:đi bây gi?”666 cm thyìý nghĩ nàyca Gin Hành,Chi rt nguyhim, vi vàngngăn cn: “Ngàicó th giúpcô y phithăng xong riìchy mà!”

Không(đưc.”

Gin HànhChi dt khoát(t chi, 666khó hiu: “Vìîsao?”

Gin HànhýChi nhìn TnjUyn Uyn phátɨsáng lp lánhÏgia đám đông.Dù cho mtmũi nàng sưngưvù, ri bùbn thu, yívn cm thymi mt cáinhìn đu đangĬphát sáng.

Gin HànhChi gian nanâxoay đu, qutĭcưng, không muntha nhn nhưng²vn tha nhn:“Ta s tacàng ngày càngithích nàng.”

666:ĩ“…

666 đoãlưng tính toánĬmt phen. Yêntâm đi, ngưiĩnói như thếăchc chn chyĩkhông thoát.

Gin HànhìChi nói là²làm. Nghĩ đếnôli thoát này,ìy mm cưi,ɨđi v phíaĩTn Uyn Uyn.

TnôUyn Uyn đang[b thương kýtên. Nhóm kiếmũtu quá nhitītình, vn khôngïcho nàng thiígian tr thương.

Cũngámay đây đuĩlà vết thương³nh, không trÎngi gì.

Gin HànhChi đng ngoàiínhóm ngưi, giơútay lên vy.Mt lung kiếmý bay ngangıbu tri, kiếmý hóa thànhĨthanh kiếm trongsut lưn vòngĨtrên đnh đukiếm tu. Ttc kiếm tuĭrùng mình, kinhĪhãi tht lên:Li có loi³kiếm ý này)sao?!”

Nói xong,kiếm tu đui{theo thanh kiếmđchy tn raĭxung quanh, bênįngưi Tn UynUyn thot cáiìtrng không. Nàngđang ký tên,còn chưa nhnÏra, cht cmgiác có bóngngưi đ xungngưi mình.

Tn UynóUyn kinh ngcngng đu, nhìnthy Gin Hành,Chi qu mtgi xung, mmcưi nhìn nàng:“Ta tr thươngïcho con nhé?”ĩ

Nh ti buisáng vn còngin di, nhìnn cưi caôGin Hành Chi,Tn Uyn Uyníhơi s: “Ngưi…ngưi có âmùmưu gì?”

Khencon đánh tt.”

Gin Hành Chiĩkéo tay nàng,)đ linh lcĭcho nàng, khenúngi: “Trn chiếnđhôm nay rtcó linh khí.İUyn Uyn, sauúnày con chcļchn s làkiếm tu nhtlưu!”

“Cm… Cmàơn.”

Tn UynêUyn lp bp,ıkhông dám nhúcnhích. Gin HànhChi r mttr thương chonàng xong, đưnàng dy: “Vĺngh thôi.”

Trnýchung kết diníra mưi ngàysau, cha thiógian cho nhómĭngưi Tn UynĩUyn tr thương.ÎChung kết lnĭnày bao gmbn ngưi, TnUyn Uyn, YênĩVô Song vàóhai tuyn thõchưa biết.

Tn UynãUyn tr liļNinh ph linĮnhn đưc quà)Ninh Bt Ngônìđưa ti. GinHành Chi nhnìl vt riđui ngưi đi,Tn Uyn UynImi đưc nghùngơi.

Đi Tn UynUyn ngh ngơiîxong, Gin HànhâChi ngi trongphòng, bt đuõsuy nghĩ. Yjphi lp raĩmt kế hochÎkhông tí sơăh, bo đmln này cóth ly đưcíbùa lin tâm,°sau đó đtéđưc t do,Îcao chy xaíbay.

Lúc Gin HànhChi đang suyìnghĩ thiết lpâmt đi kế,Ïngưi ca Sơntrang C Kiếmĩ bên kia{hp li viÏnhau.

“Sư huynh,cô gái kiaôquá li hi…Mt đ tĩbùi ngùi: “Chc{chn huynh đánhũkhông li.”

Đrm thi!”

KimũKiếm Đng Tngi trên bàn,gin d quát:“Yên Vô Songđánh không thngcô ta thìɨt sát chođri!”

Đ cònɩđánh không thng…ļYên Vô Songɩva nghe thyli này, lpũtc phn kích:“Sao ch bo[ta t sát²vy?”

“Huynh làĨsư huynh mà.”Kim Kiếm ĐngïT nói mtcách đương nhiên:“Ta kém hơn{huynh chng phihin nhiên à?õHơn na, khôngìphi hôm nayêta đánh khôngýthng, là ta…[

Là đ gimlên mt côta.” Yên VôíSong va nhcÏđến cái này[đã nhc đu.

KimìKiếm Đng Tgt đu: “Đúngvy, cho nênùln sau huynhũđng gim lênlà đưc.”

YênVô Song không,đáp, mt lv su bi.Tt c mingưi nhìn y,mt đ tĨtrong đó dèĩdt m ming:ì“Sư huynh, vìİđ ăn nanăm sau caũchúng ta, hayļlà chúng tabt hp phápúmt ln.”

Đd đnh bthp pháp thếĨnào?” Kim Kiếm¸Đng T quayđu nhìn sang.

Đt kia nutìnưc bt: “Ngayìngày thi đu,chúng ta cnõcô ta litrưc!”

Vy cũng}ngang ngưc quári? Hơn na,v sĩ bênngưi cô tanhiu vy, đìcn đưc sao?”

Lời này khiến đám đông chìm vào suy tư. Yên Vô Song gõ bàn: “Thật ra ta đã chuẩn bị kế hoạch này rồi.”

“Đúng vậy.” Yên Vô Song gật đầu, móc một bình thuốc đặt trên bàn: “Buổi tối trước trận chung kết một ngày, ông đổ bình thuốc này cho cô ta uống, cô ta sẽ hôn mê một ngày một đêm, bất luận dùng cách gì cũng đều không tỉnh. Cho nên ông yên tâm, không phải chúng ta bảo ông giết người.”

Hắn sẽ không để Tần Uyển Uyển dùng bình thuốc này. Tần Uyển Uyển muốn đứng hạng nhất, đương nhiên phải đứng hạng nhất!

Đúng là không có thành phần gây hại cho người, nhưng y vẫn không yên tâm. Ngẫm nghĩ, y quyết định thử trước, xác nhận vô hại rồi lại cho Tần Uyển Uyển dùng.

Tất cả đệ tử nhìn sang, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. Yên Vô Song giả vờ thâm sâu, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa lớn ngôi miếu đổ nát: “Ta đang đợi một người, mà người này, rốt cuộc cũng tới rồi!”

“Ta hiểu, các người yên tâm. Ta chỉ muốn khiến cô ta nếm mùi thất bại. Có điều ta nói trước…” Quân Thù cau mày: “Tâm pháp của cô ta khác với người thường, loại thuốc này không vấn đề chứ?”

Nói xong, một đệ tử dẫn một ông lão đi vào miếu hoang. Đệ tử hết sức phấn khởi, ông lão mặc y phục nô bộc nhưng vô cùng khí thế, đứng ở cửa, trên mặt viết thâm cừu đại hận.

Giản Hành Chi cầm bình thuốc, mở nắp ngửi.

“Đây là?”

“Ông hiểu yêu cầu của ta chứ?” Yên Vô Song híp mắt.

Kim Kiếm Đồng Tử lộ vẻ mặt hoang mang, Yên Vô Song giơ tay: “Dẫn tới đây.”

Người của Sơn trang Cự Kiếm nhìn bóng dáng gầy gò của ông lão, hơi bất an.

Mặc dù Tần Vãn hiện tại lả lơi ong bướm, nhưng dẫu sao cũng là người của hắn. Muốn hại nàng, vậy phải bước qua ải của hắn!

“Không.” Quân Thù lắc đầu: “Ta không lấy tiền.”

Đệ tử dẫn ông lão đi vào ngôi miếu, người của Sơn trang Cự Kiếm đều nhìn chòng chọc ông lão kia.

“Không lấy tiền?” Yên Vô Song trợn mắt: “Vì sao?!”

“Báo danh đi!” Yên Vô Song rất có khí thế.

Quân Thù vừa thấy Giản Hành Chi đã lập tức lộ ra dáng vẻ nghiêm túc, Giản Hành Chi thuận theo lời hắn gật đầu: “Đúng vậy, thì sao?”

Quân Thù giơ tay lên chắp tay với đấm đông: “Vô Danh.”

Chút sủng ái này, hắn  vẫn cho được.

“Hiện tại đang làm việc gì?”

“Không thành vấn đề.” Yên Vô Song nhanh chóng giải thích: “Cô ta và ta dùng cùng một tâm pháp, ta hiểu rất rõ. Thuốc này, dù là tu sĩ kỳ Độ Kiếp cũng phải chịu thua. Hơn nữa nó vô sắc, vô vị, vô hại, trừ đắt thì không còn khuyết điểm nào khác, chỉ cần uống một phần năm là có thể khiến người ta ngủ một ngày trời. Ông đổ một bình là có thể khiến cô ta ngủ năm ngày, cho nên ông có thể thử vài lần…” Yên Vô Song nghiêm túc nhờ vả: “Nhớ lấy, bắt buộc phải thành công.”

“Nô bộc chuyên quét rác ở Ninh phủ.”

“Bao nhiêu tiền?” Yên Vô Song thấy Quân Thù đồng ý sảng khoái như thế, không khỏi hơi lo: “Ông đồng ý mau lẹ như vậy, có phải muốn tăng giá không?”

Giản Hành Chi nghe thấy Quân Thù gọi, biết ngay lão già này có chuyện tìm y. Y buồn chán ra ngoài, uể oải hỏi: “Sao hả?”

Vở kịch nhỏ

“Ông hiểu yêu cầu của ta chứ?” Yên Vô Song híp mắt.

Nói xong, một đệ tử dẫn một ông lão đi vào miếu hoang. Đệ tử hết sức phấn khởi, ông lão mặc y phục nô bộc nhưng vô cùng khí thế, đứng ở cửa, trên mặt viết thâm cừu đại hận.

Quân Thù gật đầu: “Vừa rồi vị đạo hữu này đã nói với ta. Các người muốn tìm một người bỏ thuốc Tần Uyển Uyển đúng không?”

【Vở kịch nhỏ】

“Đúng vậy.” Yên Vô Song gật đầu, móc một bình thuốc đặt trên bàn: “Buổi tối trước trận chung kết một ngày, ông đổ bình thuốc này cho cô ta uống, cô ta sẽ hôn mê một ngày một đêm, bất luận dùng cách gì cũng đều không tỉnh. Cho nên ông yên tâm, không phải chúng ta bảo ông giết người.”

“Ta biết.”

Quân Thù cầm lấy thuốc.

Tần Uyển Uyển: “??? Người là nam chính thật hả?”

“Bao nhiêu tiền?” Yên Vô Song thấy Quân Thù đồng ý sảng khoái như thế, không khỏi hơi lo: “Ông đồng ý mau lẹ như vậy, có phải muốn tăng giá không?”

“Báo danh đi!” Yên Vô Song rất có khí thế.

“Không.” Quân Thù lắc đầu: “Ta không lấy tiền.”

Y giật lấy thuốc, vỗ vai Quân Thù, gật đầu: “Đa tạ ông, ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông. Lần sau ông có thứ tốt gì, nhớ đến tìm ta đấy.”

“Không lấy tiền?” Yên Vô Song trợn mắt: “Vì sao?!”

Quân Thù giơ tay lên chắp tay với đấm đông: “Vô Danh.”

“Bởi vì…” Mắt Quân Thù ngập tràn thù hận: “Ta và Tần Uyển Uyển có thù không đội trời chung!”

Cho nên hắn cố ý hợp tác, đánh vào nội bộ kẻ địch, rốt cuộc biết được kế hoạch của chúng.

Nghe nói thế, Yên Vô Song càng sợ hãi. Y và Kim Kiếm Đồng Tử nhìn nhau, sau đó nhấn mạnh với Quân Thù: “Chúng ta thật sự không giết người.”

“Nô bộc chuyên quét rác ở Ninh phủ.”

“Ta hiểu, các người yên tâm. Ta chỉ muốn khiến cô ta nếm mùi thất bại. Có điều ta nói trước…” Quân Thù cau mày: “Tâm pháp của cô ta khác với người thường, loại thuốc này không vấn đề chứ?”

“Bởi vì…” Mắt Quân Thù ngập tràn thù hận: “Ta và Tần Uyển Uyển có thù không đội trời chung!”

Vẻ mặt Quân Thù lạnh lùng: “Ta chắc chắn thành công. Cứ vậy đi, ta còn phải về quét rác, cáo từ!”

“Không thành vấn đề.” Yên Vô Song nhanh chóng giải thích: “Cô ta và ta dùng cùng một tâm pháp, ta hiểu rất rõ. Thuốc này, dù là tu sĩ kỳ Độ Kiếp cũng phải chịu thua. Hơn nữa nó vô sắc, vô vị, vô hại, trừ đắt thì không còn khuyết điểm nào khác, chỉ cần uống một phần năm là có thể khiến người ta ngủ một ngày trời. Ông đổ một bình là có thể khiến cô ta ngủ năm ngày, cho nên ông có thể thử vài lần…” Yên Vô Song nghiêm túc nhờ vả: “Nhớ lấy, bắt buộc phải thành công.”

“Đây là?”

“Yên tâm.”

Vẻ mặt Quân Thù lạnh lùng: “Ta chắc chắn thành công. Cứ vậy đi, ta còn phải về quét rác, cáo từ!”

Nói xong, Quân Thù cầm bình thuốc, xoay người rời đi.

Người của Sơn trang Cự Kiếm nhìn bóng dáng gầy gò của ông lão, hơi bất an.

Nói xong, Quân Thù cầm cây chổi rời đi.

Hắn vốn đang đứng ở cửa Ninh phủ đợi Tần Vãn trở về, muốn ngắm nàng thêm một lúc, không ngờ gặp được một tên lén lén lút lút đi tới. Kẻ đó muốn cho hắn tiền làm việc, tên này rất ngốc, hai ba câu đã bị hắn moi ra chuyện bọn chúng muốn hại Tần Vãn.

“Không… không sao đâu nhỉ?”

Giản Hành Chi nghe nói thế, không lên tiếng. Y bình tĩnh nhìn bình thuốc, đột nhiên nghĩ nếu thuốc này có tác dụng với Tần Uyển Uyển, hơn nữa vô hại với cơ thể, vậy chẳng phải y trộm đồ sẽ tiện hơn sao?

Yên Vô Song không nhịn được lẩm bẩm.

Yên Vô Song: “Ta có một bình thuốc, ta quyết định thuốc Tần Uyển Uyển. Quân Thù, phiền ngươi rồi.”

“Hiện tại đang làm việc gì?”

Kim Kiếm Đồng Tử giơ tay đánh một phát vào đầu y: “Lại có sao, huynh tự vẫn tạ tội đi!”

Quân Thù: “Ta có một bình thuốc, ta quyết định thuốc Tạ Cô Đường. Giản Hành Chi, nhờ vào ngươi.”

Quân Thù ngẫm nghĩ, nhanh chóng quyết định bình thuốc này thuộc về ai. Tần Uyển Uyển không dùng, vậy thì cho Tạ Cô Đường!

Quân Thù cầm bình đi ra khỏi ngôi miếu hoang, cười khẩy một tiếng.

Hắn vốn đang đứng ở cửa Ninh phủ đợi Tần Vãn trở về, muốn ngắm nàng thêm một lúc, không ngờ gặp được một tên lén lén lút lút đi tới. Kẻ đó muốn cho hắn tiền làm việc, tên này rất ngốc, hai ba câu đã bị hắn moi ra chuyện bọn chúng muốn hại Tần Vãn.

Mặc dù Tần Vãn hiện tại lả lơi ong bướm, nhưng dẫu sao cũng là người của hắn. Muốn hại nàng, vậy phải bước qua ải của hắn!

Cho nên hắn cố ý hợp tác, đánh vào nội bộ kẻ địch, rốt cuộc biết được kế hoạch của chúng.

Hắn sẽ không để Tần Uyển Uyển dùng bình thuốc này. Tần Uyển Uyển muốn đứng hạng nhất, đương nhiên phải đứng hạng nhất!

***

Chút sủng ái này, hắn  vẫn cho được.

Quân Thù ngẫm nghĩ, nhanh chóng quyết định bình thuốc này thuộc về ai. Tần Uyển Uyển không dùng, vậy thì cho Tạ Cô Đường!

“Ừ.” Giản Hành Chi gật đầu: “Chắc chắn có thể! Lá cây bên kia lại rụng rồi, ông mau đi quét đi.”

Hôm nay e là Giản Hành Chi hận Tạ Cô Đường thấu xương, chẳng qua luôn không có cơ hội ra tay. Bây giờ, hắn tạo cho Giản Hành Chi cơ hội. Lần này, chắc chắn Giản Hành Chi có thể thành công.

Quân Thù lên kế hoạch xong xuôi, chạy vào chỗ sân viện đã hẹn với Giản Hành Chi, khom lưng kêu “cúc cu, cúc cu”.

Đệ tử dẫn ông lão đi vào ngôi miếu, người của Sơn trang Cự Kiếm đều nhìn chòng chọc ông lão kia.

“Ta biết.”

Giản Hành Chi nghe thấy Quân Thù gọi, biết ngay lão già này có chuyện tìm y. Y buồn chán ra ngoài, uể oải hỏi: “Sao hả?”

“Đạo quân, lần trước ngài không giết được Tạ Cô Đường ở miếu Nguyệt Lão, có phải bởi vì không có cơ hội không?”

Quân Thù vừa thấy Giản Hành Chi đã lập tức lộ ra dáng vẻ nghiêm túc, Giản Hành Chi thuận theo lời hắn gật đầu: “Đúng vậy, thì sao?”

Nghe nói thế, Yên Vô Song càng sợ hãi. Y và Kim Kiếm Đồng Tử nhìn nhau, sau đó nhấn mạnh với Quân Thù: “Chúng ta thật sự không giết người.”

“Đạo quân, ta chuẩn bị thứ tốt cho ngài.” Quân Thù nói xong, giơ bình thuốc ra trước mặt Giản Hành Chi: “Bình thuốc này, cho dù là tu sĩ kỳ Độ Kiếp uống xong cũng sẽ ngủ say không tỉnh, chỉ cần một phần năm là có thể ngủ cả ngày, gọi cũng không dậy. Ngài cho Tạ Cô Đường uống thuốc, ngài sẽ có cơ hội âm thầm lặng lẽ giết hắn rồi!”

“Đạo quân, ta chuẩn bị thứ tốt cho ngài.” Quân Thù nói xong, giơ bình thuốc ra trước mặt Giản Hành Chi: “Bình thuốc này, cho dù là tu sĩ kỳ Độ Kiếp uống xong cũng sẽ ngủ say không tỉnh, chỉ cần một phần năm là có thể ngủ cả ngày, gọi cũng không dậy. Ngài cho Tạ Cô Đường uống thuốc, ngài sẽ có cơ hội âm thầm lặng lẽ giết hắn rồi!”

Giản Hành Chi nghe nói thế, không lên tiếng. Y bình tĩnh nhìn bình thuốc, đột nhiên nghĩ nếu thuốc này có tác dụng với Tần Uyển Uyển, hơn nữa vô hại với cơ thể, vậy chẳng phải y trộm đồ sẽ tiện hơn sao?

Nghĩ tới điểm này, Giản Hành Chi bỗng  tràn đầy cảm kích đối với Quân Thù.

Y giật lấy thuốc, vỗ vai Quân Thù, gật đầu: “Đa tạ ông, ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông. Lần sau ông có thứ tốt gì, nhớ đến tìm ta đấy.”

“Vâng, vậy ta đi đây, hẹn gặp lại Đạo quân.”

“Vâng, vậy ta cầu chúc Đạo quân mở cờ thắng lời, giết chết Tạ Cô Đường!”

“Ừ.” Giản Hành Chi gật đầu: “Chắc chắn có thể! Lá cây bên kia lại rụng rồi, ông mau đi quét đi.”

“Vâng, vậy ta đi đây, hẹn gặp lại Đạo quân.”

Kim Kiếm Đồng Tử lộ vẻ mặt hoang mang, Yên Vô Song giơ tay: “Dẫn tới đây.”

Nói xong, Quân Thù cầm cây chổi rời đi.

Giản Hành Chi cầm bình thuốc, mở nắp ngửi.

“Vâng, vậy ta cầu chúc Đạo quân mở cờ thắng lời, giết chết Tạ Cô Đường!”

Đúng là không có thành phần gây hại cho người, nhưng y vẫn không yên tâm. Ngẫm nghĩ, y quyết định thử trước, xác nhận vô hại rồi lại cho Tần Uyển Uyển dùng.

“Yên tâm.”

***

“Ông hiểu yêu cầu của ta chứ?” Yên Vô Song híp mắt.Nói xong, Quân Thù cầm bình thuốc, xoay người rời đi.Quân Thù cầm lấy thuốc.“Đúng vậy.” Yên Vô Song gật đầu, móc một bình thuốc đặt trên bàn: “Buổi tối trước trận chung kết một ngày, ông đổ bình thuốc này cho cô ta uống, cô ta sẽ hôn mê một ngày một đêm, bất luận dùng cách gì cũng đều không tỉnh. Cho nên ông yên tâm, không phải chúng ta bảo ông giết người.”***Vở kịch nhỏ“Nô bộc chuyên quét rác ở Ninh phủ.”Giản Hành Chi nghe thấy Quân Thù gọi, biết ngay lão già này có chuyện tìm y. Y buồn chán ra ngoài, uể oải hỏi: “Sao hả?”“Ừ.” Giản Hành Chi gật đầu: “Chắc chắn có thể! Lá cây bên kia lại rụng rồi, ông mau đi quét đi.”

Nói xong, Quân Thù cầm bình thuốc, xoay người rời đi.

Yên Vô Song: “Ta có một bình thuốc, ta quyết định thuốc Tần Uyển Uyển. Quân Thù, phiền ngươi rồi.”

Quân Thù cầm lấy thuốc.

Quân Thù: “Ta có một bình thuốc, ta quyết định thuốc Tạ Cô Đường. Giản Hành Chi, nhờ vào ngươi.”

Hôm nay e là Giản Hành Chi hận Tạ Cô Đường thấu xương, chẳng qua luôn không có cơ hội ra tay. Bây giờ, hắn tạo cho Giản Hành Chi cơ hội. Lần này, chắc chắn Giản Hành Chi có thể thành công.

Giản Hành Chi: “Ta có một bình thuốc, ta quyết định thuốc Tần Uyển Uyển. Không cần nhờ người khác, tự ta làm!”

Tần Uyển Uyển: “??? Người là nam chính thật hả?”

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

6 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh nghĩ cái gì vậy hả? Tiểu thế giới nhỏ này sao chứa nổi anh mà anh đòi ở lại?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

666 xấu quá, hông chịu nói cho anh biết gì hết trơn

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tần Uyển Uyển muốn đứng hạng nhất, đương nhiên phải đứng hạng nhất! Tự nhiên thấy Quân Thù cũng hông tới nỗi nào ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Uổng công Quân Thù nghĩ cho chị, lại bị tên Giản Hành Chi này phá rồi ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Em cũng thắc mắc đó, có bao giờ gặp phải nam chính như Giản Hành Chi đâu.

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Còn thử trước cơ à? Đúng là yêu vào anh Giản thay đổi hẳn

6
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!