Chương 70
Với con gái, phải gắng sức khen!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tiếng reo này làm Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển ngây ngốc.
Nam Phong nhìn hai người ôm nhau, sững sờ: “Hai người đang làm gì đấy?”
“Đúng vậy.” Thúy Lục cũng nhìn cả hai, hỏi theo: “Hai người đang làm gì đấy?”
Tạ Cô Đường không lên tiếng nhưng ánh mắt viết đầy dấu chấm hỏi.
Tần Uyển Uyển phản ứng trước tiên, nàng có tật giật mình vội vàng đẩy Giản Hành Chi, đứng lên, phủi tro bụi, lắp bắp nói: “Mọi người… Sao mọi người tới được đây?”
Giản Hành Chi bị đẩyınhư thế, nhấtĬthời vừa ngượng,ɪvừa thẹn, vừaỉgiận. May màἵy điều chỉnhồcực nhanh, đứng)thẳng đậy, phủiĭbụi, nghe TạổCô Đường giảiỡthích: “Nam Phongẫtới tìm chúngìta, nói haiớngười xảy raîchuyện. Nó cảmỏứng được vịĭtrí của haiỉngười bèn mangḽchúng ta đếnẵđây. Đại nhânÎThúy Lục cảmÏnhận được mộtứpháp trận dịchãchuyển, sau khiệchúng ta bướcìvào pháp trậnùthì Nam Phongédẫn mọi ngườiêthẳng đến đây.ĪCánh cửa nàyọphải kỳ HóaíThần mới cóỡthể mở ra,[may mà ThúyĩLục ở đây,ônếu không taỉcũng hết cách.”í
Nói xong, TạỳCô Đường khôngọquên khen ngợiùcông lao củaỉThúy Lục. TầnЇUyển Uyển bừngítỉnh, cảm ơnỉThúy Lục: “Đaátạ Thúy Lụcìtỷ tỷ.”
“Hừ.”ạ
Thúy Lục xoayầđầu, khẽ hừ:Ĭ“Ít gây phiềnấphức cho ta.”ì
Mọi người nói²chuyện, Giản HànhưChi đứng sauỉlưng Tần UyểnẵUyển, sắp xếpílại mạch suyỗnghĩ, sau khiĩxác nhận mìnhẹphải làm gìãthì mới hoànĭhồn.
“Đừng nói nữa.”‹Giản Hành Chiïnhìn vách tườngἶbị đánh sụp,ỳthấy mọi ngườiĮvẫn còn tánìgẫu, bèn thúcògiục: “Mau raἵngoài đi.”
“Raòngoài không phảiìkhông được…” ThúyïLục phe phẩyἲquạt, nhìn GiảnạHành Chi: “Nhưngẹvấn đề làơsau khi ra]ngoài, cậu vẫnébị đuổi giết,ảcậu gấp raễngoài làm gì?”ấ
“Cũng đâu thể{ở đây cảũđời.” Tạ CôĭĐường nhíu mày:ẹ“Trước tiên đểíbọn họ raịngoài, Uyển Uyểnɪtham gia trậnἶchung kết. Chúngóta nghĩ cáchẩchứng minh sựįtrong sạch củaịtiền bối…”
“Chứngḹminh trong sạchếrồi thì sao?”ở
Thúy Lục đưađmắt nhìn TầnjUyển Uyển: “Ninhĩgia không phảiỗđồ ngốc, dựaịvào bình nướcîvà lời của²một hạ nhânÏmà đã dấyḻcan qua lớnỏnhư vậy, muốnĭgiết các ngườiἴtại chỗ. Đâyđrõ ràng làữmuốn gán tộiặcho người khác,ìcòn sợ gìịkhông có lýợdo?”
“Nhưng tạiẻsao …” TạḹCô Đường khóíhiểu: “Bọn họọmuốn giết tiềnļbối?”
“Bởi vììbọn họ sợἷLận Ngôn Chi.”ẹ
Tần Uyển Uyểnỉđem nội dungắsuy luận lúcínãy nói choỉTạ Cô Đường:í“Một trăm nămồtrước, tỷ phu¸của Lận NgôníChi là YênăVô Song đãịtừng xông vàoẫNinh gia, sauìđó Lận NgônẳChi chết ởủNinh thị, khôngửlâu sau lãoỏtổ Ninh thịũtrúng nguyền rủa.áMười năm sau,ữNinh Huy Hàĩbệnh chết, mọiĩngười cảm thấyiđều là trùngịhợp?”
Nhóm ngườiἱkhông lên tiếng.ềThúy Lục sầmẹmặc, chỉ nói:ắ“Tiếp đi.”
“TaĬđoán năm đóụhẳn Lận NgônЇChi gặp phảiḷchuyện gì tạiìNinh thị. NinhịHuy Hà ởơNinh thị choũnên Yên VôɩSong mới xôngívào Ninh gia,)dẫn Ninh HuyíHà đi. NhưngíNinh Huy Hàíbị trọng thươngĭở Ninh thị,ịcho nên mườiănăm sau bệnhímất. Nếu nhưἶNinh Huy Hàặbị thương ởảNinh gia, vậyĩcuộc sống nămîđó của LậnỵNgôn Chi ởÍNinh gia cóìthể tốt đẹpẳđược sao?”
“Muộiáhoài nghi Ninhồgia hãm hại,Thành chủ.” Thúy:Lục lạnh giọngủnói.
Tần Uyển Uyểnụkhông dám đoánýbừa chuyện chưaĺchắc chắn, chỉịđáp: “Giả dụácái chết củaãLận Ngôn Chiủcó liên quanỉđến Ninh gia,ĩvới thực lựcıcủa Lận NgônìChi năm đó,ìNinh thị muốnỉkhiến y hoànýtoàn hồn phiíphách tán dễứvậy sao? Hômḷnay nhìn thấyЇmột vãn bốiềgần như giốngjvới Lận NgônặChi, bọn họờđã sợ mấtîmật.”
“Vậy vìísao bọn họỉkhông ra tayđngay từ đầu?”ị
Tạ Cô Đườngỉkhó hiểu, Thúy³Lục hờ hữngỵgiải thích: “Nămỉđó, chỉ cóổnhững lão giàfkia biết dungĬmạo của Thành(chủ, hơn mộtítrăm năm trước,ĭbọn tiểu bốiỉnày của Ninhḷgia vẫn cònờbế quan ởftrong núi tuyết.”é
“Cho nên mụcɪđích thật sựľcủa vở kịch²giá họa tốiỳqua là dẫnïGiản Hành Chi:tới trước mặtóNinh Văn Húc.ỷChỉ cần NinhẽVăn Húc nhìnïthấy sư phụ,²ông ta sẽỉmuốn giết người.”ắ
Tần Uyển Uyểnĩnghe Thúy Lụcảgiải thích, tiếpįtục phân tích.
GiảnἲHành Chi không²hiểu, cau mày:ằ“Vậy có nghĩa¹là người giáЇhọa tối quaõkhông phải làĩNinh Văn Húc,ễvậy người giáĩhọa là ai,ỡvì sao muốnỏgiết ta?”
Mọiĩngười trầm mặc,ịTần Uyển Uyểnísuy nghĩ: “Điềuînày quyết địnhỉở người giáἱhọa là ai.”İ
Nói xong, TầnìUyển Uyển bắtìđầu nhớ lạiẩmanh mối: “Bìnhótrà kia làằbình trà ởửphòng khách, cóɨdấu tay người,Īchắc chắn làḷngười từng chạmĩvào. Tối hômỵđó, người đặtỉvào phòng ta,ịsau đó VôĺDanh chạy vào,ĩtrộm bình tràἵđi.”
“Lúc đóïcon đang thức?”ế
“Là Vô Danh?”ἶ
Giản Hành Chiỉvà ba ngườiọkia cùng lênĪtiếng.
Ba người khác{nhìn sang, GiảnẫHành Chi nhậnốra trọng tâm³này không đúngılắm, giơ tay}lên: “Con nóiểtiếp đi.”
“VôÍDanh trộm bìnhıtrà đi xong,ĩmột lát sauịYên Vô Songẽlại tới đặt}bình trà xuống.ễCho nên tốiáhôm đó, ngườiïcó thể lấyâđi bình tràỳmà người từngắchạm vào cóἲhai người, làêVô Danh vàẵYên Vô Song.”ồ
Tần Uyển Uyểnïnhìn Giản HànhơChi, Giản HànhíChi nhíu mày,ẵnghe nàng giải:thích: “Nếu nhưẳngười muốn hạiĬngười là VôἳDanh, ta khôngổthể hiểu lýádo của ông,ta.”
“À, cáiḷnày ta biết.”ặ
Giản Hành Chiịgật đầu, TầnıUyển Uyển tòồmò: “Là gì?”Ї
“Ông ta khôngíchỉ muốn giếtóta, còn muốnḽgiết Tạ CôìĐường. Ông ta(xúi giục taịgiết Tạ CôÎĐường lâu rồi.ếThuốc này làĩdo ông taớđưa cho ta,ἳbảo ta làmἰTạ Cô Đườngịhôn mê rồiềgiết y.”
GiảnḷHành Chi giảiýthích, Tạ CôíĐường cau màyịkhó hiểu: “Tạiĭsao ông taấmuốn giết ta?”ḷ
Giản Hành Chiỡvốn định mởĩmiêng, bỗng nhiênửnhớ đến cáiừgì, chỉ nói:}“Lát nữa chúngЇta nói riêng.”ậ
Tạ Cô Đườngïhơi ngạc nhiên,}nhưng không tiệnIhỏi nhiều, ngượcẵlại dò hỏi:ị“Vậy vì saoĮông ta muốnỉgiết ngài?”
“Lý{do rất đơnđgiản.” Giản HànhậChi giơ tayĩlên khoanh trướcứngực, hơi kiêuỹhãnh: “Ông taấthích Uyển Uyển,Їđố kị ta.”ľ
Độ thiện cảmà70, trốn khôngăkhỏi mắt thần[của y.
Mọi ngườiầnghe vậy đồngỉloạt trầm mặc.ợMột lát sau,Îánh mắt ThúyÍLục tràn đầy‹ghét bỏ: “Dãứtâm lão giàễnày lớn thật.”ể
Mặc dù TầnįUyển Uyển làẻngười trong cuộcẹnhưng vẫn giảĩvờ bình tĩnh:ọ“Ừm, vậy ôngậta muốn giếtjngười là doígiết vì tình.ạNhưng một hạỗnhân vừa mớiịtheo chúng taủđến Hoang Thànhớlàm sao lạiứbiết bí mậtĨcủa Ninh VănủHúc và LậnľNgôn Chi? Choặnên ta nghiêngầvề khả năngíthứ hai…” Ánhīmắt Tần UyểnЇUyển tăng thêmửchút rét lạnh:ợ“Là Yên Vô{Song.”
“Y làắvì cái gì?”ĩ
“Mọi người nghĩẻđi, nếu sưỉphụ ta bịủNinh Văn Húcụgiết, hoặc làἵbắt nhốt, kếtáquả là gì?”ì
“Là cái gì?”ỵMọi người cùngềhỏi.
Tần Uyển Uyểnựbị điệu bộẹkhông động nãoìcủa bọn họặlàm ngây người,ĩkhẽ ho mộtữtiếng, nhắc nhở:ỉ“Ta không thể‹dự thi.”
“Choĩnên?” Thúy Lụcãkhông hiểu: “Chuyệnınày có liênọquan gì?”
“Taễkhông thể dựêthi, không lấyởđược Quân tử¹kiếm, không gặpĺđược công tử³Vô Ưu. VậyĨvì sao chúngἶta muốn gặpừcông tử VôãƯu?”
“Vì giảiichú cho lãoồtổ Ninh thị.”ổ
Giản Hành Chiâsực nhận ra:ậ“Một trăm nămậtrước, Lận NgônúChi chết, NinhữHuy Hà ốmỵchết, lão tổ‹Ninh thị bịảngười ta nguyềnirủa. Yên VôįSong là trượngỉphu của NinhềHuy Hà, nếuícái chết củaừNinh Huy Hàỉcó dính dángḹđến lão tổỵNinh gia, vậyЇkhông thể nàoỳYên Vô Songɪbuông tha choỏlão tổ Ninhịthị. Cho nênúngười nguyền rủaú——”
“Rất cóằthể là YênἵVô Song.”
Nóiốtới đây, tấtòcả mọi ngườiợđều hiểu ra.
YênớVô Song hạ°chú lão tổíNinh thị, choínên không tiếcḻsức lực ngănôcản Tần UyểnἱUyển và GiảnἷHành Chi traẩán. Y biếtḷMộng bất tỉnh)là kịch độcîđối với lãoòtổ Ninh thị,ằbèn dứt khoátļmột mũi tênẳtrúng hai conẳchim, vừa hạĬđộc sát hạijlão tổ Ninh³thị, vừa giáỉhọa cho GiảnầHành Chi.
Y biếtậtướng mạo củaãGiản Hành Chi:sẽ kinh độngãđến Ninh VănốHúc, nên choậdù thủ đoạnếvụng về cũngĮkhông để ý.
Nướcửcờ này khôngễnhững an toànĪgiết chết lãoỗtổ Ninh thị,ỉcòn ngăn TầnỡUyển Uyển traἷán, thậm chíìcòn có thểfgiết Giản Hành}Chi muốn giảiửchú cho lãoÍtổ Ninh thị,íđúng là mộtộphát trúng baỳđích.
“Nhưng…” Nam Phongīkhẽ hỏi: “Nóiưnhư vậy, khôngἷphải Giản đạo(quân trông giốngἶtiểu cữu tử(*)ẽcủa y sao?èY nhìn đạoìquân, chẳng lẽứkhông hoài nghiĩGiản đạo quânĩlà chuyển thế,giống Ninh VănũHúc ư?”
(*)]Em vợ
“Chuyện nàyảcó hai khảánăng.” Thúy Lục‹lên tiếng tiếpálời: “Hoặc làỉYên Vô Songĩcó cách gìĩđó khẳng địnhĪGiản Hành Chiỡkhông phải Thànhêchủ, hoặc làÏthật ra YênủVô Song muốnềgiữ chân TầnằUyển Uyển, dùísao vụ ánĭtra vài ngày,ìcuộc thi đấu(Quân tử kiếmἰcũng qua rồi,³y cũng chưa)từng nghĩ NinhἲVăn Húc sẽ¹giết người.”
“Vậyìcòn một vấnÍđề…” Tạ CôἴĐường đột nhiênỡmở miệng, mọiưngười nhìn sang,ἱthấy y cau,mày hỏi: “Nếu,như y cóákhả năng hạỗđộc lão tổỉNinh thị, vì:sao còn muốnĬdùng cách nguyềnɪrủa để kéoỹdài một trămịnăm?”
Mọi ngườiũtrầm mặc, GiảnứHành Chi ngẫm,nghĩ, chỉ nói:¹“Thật ra chúngẫta vẫn phảiìlàm rõ rốtỏcuộc năm đóỉxảy ra chuyện³gì, nếu khôngĩchúng ta vĩnhâviễn không đoánỏra Yên VôἰSong muốn làmâgì.”
“Đúng vậy.”ứThúy Lục siếtỡchặt cây quạt:ĩ“Ta nhất địnhìphải làm rõìrốt cuộc Thànháchủ chết thếứnào. Nếu nhưòdo Ninh thịīhại chết, taăvà bọn họìkhông xong đâu!”‹
“Vậy ra ngoàiḷtrước thôi.”
Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Ra ngoài trước rồi bàn bạc kỹ hơn.”
Nghe thấy tiếng sư phụ này, Giản Hành Chi đột nhiên sực nhớ, cực kỳ nghiêm túc nói: “Nàng đã bị ta trục xuất sư môn.”
“Vậy…” Cũng may Tạ Cô Đường còn lý trí, mở miệng dò hỏi: “Tiền bối cảm thấy đi hướng nào?”
Tần Uyển Uyển quyết định xong, quay đầu nhìn chỗ nhóm Nam Phong tới: “Nơi này đi ra được không?”
“Loại đại mộ đại năng thế này thông thường đều là đường một chiều.” Giản Hành Chi giải thích cho Tần Uyển Uyển: “Bình thường lối ra tại phòng chủ mộ, đường bọn họ tới hẳn không ra được.”
“Loại đại mộ đại năng thế này thông thường đều là đường một chiều.” Giản Hành Chi giải thích cho Tần Uyển Uyển: “Bình thường lối ra tại phòng chủ mộ, đường bọn họ tới hẳn không ra được.”
Nói xong, nàng ta bước lên, cây quạt đánh về phía vách tường một cái ầm.
Y suy nghĩ, trên sách nói với đối với con gái, phải không tiếc lời khen, gắng sức khen!
“Đúng vậy.” Tạ Cô Đường tán đồng lời Giản Hành Chi: “Sau khi chúng ta rơi xuống, trận dịch chuyển cũng biến mất rồi, về không được.”
Giản Hành Chi cười cười, tiếp tục gắng gượng cua gái, nhớ lại tất cả bí kíp yêu đương mà y từng xem trước đây: “Nếu nàng không thích cái này, hay là giống Tạ Cô Đường, gọi ta ca… À, không được.” Giản Hành Chi ngẫm lại, tự nghĩ ra xưng hô cho mình: “Gọi ta ca ca, Giản ca ca, thế nào?”
Thúy Lục và Tạ Cô Đường nhìn Giản Hành Chi, ánh mắt thấp thoáng ghen tị và phẫn nộ.
“Vậy chỉ có thể tiến về trước.” Thúy Lục gật đầu, sau đó nhìn bức tường bên cạnh: “Đi thế nào đây?”
Mọi người không nói, chỉ nhìn Thúy Lục.
Mọi người giẫm lên bả vai Giản Hành Chi nhảy qua. Đợi Nam Phong nhảy cuối cùng xong, Giản Hành Chi lập tức rút kiếm, thành thạo lăn ra.
Mọi người không nói, chỉ nhìn Thúy Lục.
Nói xong, Tần Uyển Uyển chỉ hướng la bàn chỉ: “Đi thôi, đường này.”
Mọi người sửng sốt nhìn sang. Tần Uyển Uyển phản ứng trước tiên: “Làm gì có nhiều cổ mổ cho người đào thế?”
Thúy Lục ngây người, không hiểu. Tần Uyển Uyển bước lên, kéo tay Thúy Lục: “Thúy Lục tỷ tỷ, tường phòng này chính là cửa, không phải kỳ Hóa Thần không thể mở. Chỗ chúng ta, tỷ lợi hại nhất, cho nên…”
Cả đám không nói. Đầu tóc Thúy Lục nổ xơ xác, y phục Tạ Cô Đường rách từng mảnh như Cái Bang, Tần Uyển Uyển bùn đất đầy đầu, Nam Phong cũng nổ đen thui.
Dứt lời, mặt đất bắt đầu cao dần, tạo thành một con dốc đi lên.
Nói xong, Tần Uyển Uyển giơ tay chỉ lên vách tường phía trước: “Tỷ đánh một cái nhé?”
Tần Uyển Uyển trầm ngâm chốc lát, móc một la bàn trong túi Càn Khôn ra.
Thúy Lục nghe vậy nghẹn lời, trước giờ đều là người khác mở đường cho nàng ta, đây là lần đầu tiên nàng ta mở đường cho người khác.
Tất cả cơ quan có thể tưởng tượng ra đều thử hết một lượt. Cho đến một giây cuối cùng trước khi hai bức tường đóng lại, Giản Hành Chi giật lấy Uyên Ngưng trong tay Tần Uyển Uyển chắn bức tường, hô to: “Lên!”
Giản Hành Chi kiêu hãnh trả lời: “Ta từng đi một trăm ba mươi bốn cái!”
Nhưng Tần Uyển Uyển nói không phải không có lý, nàng ta do dự một lát, cuối cùng khoát tay: “Thôi đi, thôi đi, các người phiền chết đi được.”
Tất cả chuyện trên đời đều có lý do.
Sau đó nàng tỏ vẻ thấu hiểu.
Nói xong, nàng ta bước lên, cây quạt đánh về phía vách tường một cái ầm.
Mọi người không hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Giản Hành Chi chạy như điên về trước nên cũng cắm đầu chạy theo.
Vách tường chưa sụp đổ hoàn toàn, Thúy Lục lại đánh hai chưởng vào hai vách tường kế bên.
“Bên trong cổ mộ, một khi có hai bức tường hai bên, chắc chắn phải chạy nhanh qua, bởi vì hai bức tường này sẽ đóng lại!”
Nói xong, Tần Uyển Uyển giơ tay chỉ lên vách tường phía trước: “Tỷ đánh một cái nhé?”
Nhất thời, bốn bức tường mật thất đều sụp, chỉ còn mái vòm trên đỉnh đầu trôi lơ lửng giữa không trung.
“Giản Hành Chi!”
“À…” Giản Hành Chi gật đầu, hơi chột dạ: “Đều như vậy.”
Giản Hành Chi ho khẽ một tiếng, không dám nhìn mọi người, chỉ quay đầu sang Tần Uyển Uyển, bắt đầu tán gẫu: “Uyển Uyển, sau này nàng đừng gọi ta sư phụ, gọi tên ta là được rồi, gọi Hành Chi, thế nào?”
Xung quanh là bốn con đường, mọi người nhìn Tần Uyển Uyển: “Đi hướng nào?”
Tạ Cô Đường thở hồng hộc, nghi hoặc hỏi Giản Hành Chi: “Tiền bối, cổ mộ đều khó thế sao?”
Mọi người theo bản năng cảm thấy loại chuyện tìm đường này, nàng đáng tin hơn.
Giản Hành Chi không giỏi nói dối, bèn dứt khoát ngậm miệng.
Tần Uyển Uyển trầm ngâm chốc lát, móc một la bàn trong túi Càn Khôn ra.
Vì sao y đào địa đạo thành thạo như thế?
Quả cầu lửa chia năm xẻ bảy, Giản Hành Chi dùng tay áo chắn đá vụn văng tung tóe. Đợi đá lửa nổ xong, Giản Hành Chi buông tay áo che tầm mắt Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển nhìn thấy mặt Thúy Lục đầy đá vụn, tóc bị nổ tung.
Nàng lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút.”
“Tầm long phân kim xem triền sơn, nhất trọng triền là nhất trọng quan.” Tần Uyển Uyển nhìn la bàn nhẩm tính, mọi người lập tức có lòng tin.
Giản Hành Chi quay đầu gọi Thúy Lục: “Thúy Lục, cô lên trước!”
Thúy Lục nghe vậy nghẹn lời, trước giờ đều là người khác mở đường cho nàng ta, đây là lần đầu tiên nàng ta mở đường cho người khác.
Giản Hành Chi nhìn xung quanh, nhớ tới quyển sách tán tỉnh yêu đương mình từng xem.
Lòng y đã định, hiện giờ nên hành động rồi.
Lòng y đã định, hiện giờ nên hành động rồi.
“Bởi vì…” Giản Hành Chi cố căng da mặt nói: “Nó là con đường không an toàn.”
Y phải học cách theo đuổi Tần Uyển Uyển!
Thúy Lục đang định hỏi xảy ra chuyện gì, chợt nhìn thấy một quả cầu lửa bằng đá lăn từ trên cao xuống!
Y suy nghĩ, trên sách nói với đối với con gái, phải không tiếc lời khen, gắng sức khen!
Y phải học cách theo đuổi Tần Uyển Uyển!
Thời cơ vừa đúng, y vội khen: “Chuyên nghiệp! Các người nhìn Uyển Uyển đi, quá thông minh, quá chuyên nghiệp!”
“Con chỉ niệm đại thôi.” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Không có ý gì khác, con cũng không hiểu.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển chỉ hướng la bàn chỉ: “Đi thôi, đường này.”
Tu sĩ bình thường gặp một cổ mộ đại năng đã không dễ, lấy đâu ra vận may như vậy?
Tạ Cô Đường tự báo số lượng trước.
“Cái đó…” Tạ Cô Đường nghe thấy Tần Uyển Uyển nói thế, lập tức không yên tâm: “Mọi người tại đây, ai từng đi cổ mộ nhiều? Chúng ta vẫn nên nghe ý kiến người có kinh nghiệm nhất. Ta từng đi mười cái.”
Mọi người bán tín bán nghi, nhưng cũng không còn đường khác để chọn, bèn theo Giản Hành Chi tiến về trước.
Thúy Lục không hiểu mô tê gì, hoang mang chạy lên, Giản Hành Chi chắn trước mặt Tần Uyển Uyển. Vách tường xung quanh bắt đầu co vào bên trong, không gian nhỏ hẹp khiến năm người chạy thành một hàng. Mặt đất ầm ầm chấn động.
Tạ Cô Đường tự báo số lượng trước.
“Ta đi mười hai cái.” Thúy Lục cau mày.
“Vậy chỉ có thể tiến về trước.” Thúy Lục gật đầu, sau đó nhìn bức tường bên cạnh: “Đi thế nào đây?”
Đi chưa được một lúc, bức tường đá hai bên càng ngày càng cao. Giản Hành Chi nhìn tường đá, lập tức nói: “Chạy mau!”
Giản Hành Chi kiêu hãnh trả lời: “Ta từng đi một trăm ba mươi bốn cái!”
“Đúng vậy.” Tạ Cô Đường tán đồng lời Giản Hành Chi: “Sau khi chúng ta rơi xuống, trận dịch chuyển cũng biến mất rồi, về không được.”
Mọi người sửng sốt nhìn sang. Tần Uyển Uyển phản ứng trước tiên: “Làm gì có nhiều cổ mổ cho người đào thế?”
Nhóm người im lặng nhìn Giản Hành Chi khuôn mặt sạch sẽ, vẫn bạch y ngọc quan giống như lúc tới, chẳng nói được câu nào.
Tần Uyển Uyển đuổi theo phía sau Giản Hành Chi, lớn tiếng hỏi: “Chạy gì vậy?”
Tu sĩ bình thường gặp một cổ mộ đại năng đã không dễ, lấy đâu ra vận may như vậy?
“Số ta khá hên.” Giản Hành Chi ngượng ngùng cười: “Khi còn nhỏ ta nhặt được một con Chuột tiền bạc bậc Thiên, thích tìm mấy loại cổ mộ này. Ta đuổi nó chạy, vậy là dễ dàng chui vào mộ.”
“Cái đó…” Tạ Cô Đường nghe thấy Tần Uyển Uyển nói thế, lập tức không yên tâm: “Mọi người tại đây, ai từng đi cổ mộ nhiều? Chúng ta vẫn nên nghe ý kiến người có kinh nghiệm nhất. Ta từng đi mười cái.”
Vì sao y đào địa đạo thành thạo như thế?
Tất cả chuyện trên đời đều có lý do.
Tần Uyển Uyển chợt cạn lời.
Sau đó nàng tỏ vẻ thấu hiểu.
Nàng xem kiểu kịch bản Long Ngạo Thiên này trong tiểu thuyết rất nhiều lần rồi.
Thúy Lục và Tạ Cô Đường nhìn Giản Hành Chi, ánh mắt thấp thoáng ghen tị và phẫn nộ.
Quả cầu lửa lăn đến trước mặt Thúy Lục, Thúy Lục không hề lưỡng lự đấm một quyền!
“Vậy…” Cũng may Tạ Cô Đường còn lý trí, mở miệng dò hỏi: “Tiền bối cảm thấy đi hướng nào?”
“Đúng vậy.” Thúy Lục cũng đang nhớ lại: “Đều có đường an toàn, thế sao con đường an toàn này lại nguy hiểm thế?”
“Chọn đại thôi.” Giản Hành Chi nói xong, nhớ tới phương hướng Tần Uyển Uyển chỉ, giơ tay lên chỉ theo: “Đường này, đi thôi.”
Mọi người bán tín bán nghi, nhưng cũng không còn đường khác để chọn, bèn theo Giản Hành Chi tiến về trước.
Đi chưa được một lúc, bức tường đá hai bên càng ngày càng cao. Giản Hành Chi nhìn tường đá, lập tức nói: “Chạy mau!”
Nghe kiểu xưng hô này, Tần Uyển Uyển mỉm cười.
Nói xong, y đầu tàu gương mẫu, chạy vượt lên.
Mọi người không hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Giản Hành Chi chạy như điên về trước nên cũng cắm đầu chạy theo.
Tần Uyển Uyển đuổi theo phía sau Giản Hành Chi, lớn tiếng hỏi: “Chạy gì vậy?”
“Bên trong cổ mộ, một khi có hai bức tường hai bên, chắc chắn phải chạy nhanh qua, bởi vì hai bức tường này sẽ đóng lại!”
Nhóm người chạy băng băng theo Giản Hành Chi, dọc đường gặp tên độc, phi đao, acid sulfuric, ảo cảnh…
Giản Hành Chi nói ra kinh nghiệm của mình.
“Con chỉ niệm đại thôi.” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Không có ý gì khác, con cũng không hiểu.”
Dứt lời, mặt đất bắt đầu cao dần, tạo thành một con dốc đi lên.
Giản Hành Chi quay đầu gọi Thúy Lục: “Thúy Lục, cô lên trước!”
“Cũng không phải sai sót.” Giản Hành Chi thành thật đáp: “Trước đây ta đều tiến vào cổ mộ như thế, dù sao cơ quan trong cổ mộ đều tương tự, khó nhất là cái hôm nay.”
Thúy Lục không hiểu mô tê gì, hoang mang chạy lên, Giản Hành Chi chắn trước mặt Tần Uyển Uyển. Vách tường xung quanh bắt đầu co vào bên trong, không gian nhỏ hẹp khiến năm người chạy thành một hàng. Mặt đất ầm ầm chấn động.
Thúy Lục trợn tròn mắt, nghe Giản Hành Chi phía sau nàng hét lên: “Đập!”
Thúy Lục đang định hỏi xảy ra chuyện gì, chợt nhìn thấy một quả cầu lửa bằng đá lăn từ trên cao xuống!
Nghe vậy, mọi người trầm mặc. Giản Hành Chi tự nói đỡ cho mình, ngửa tai: “Chỉ chút chuyện như thế, rất đơn giản phải không?”
Thúy Lục trợn tròn mắt, nghe Giản Hành Chi phía sau nàng hét lên: “Đập!”
Quả cầu lửa lăn đến trước mặt Thúy Lục, Thúy Lục không hề lưỡng lự đấm một quyền!
Nói xong, y đầu tàu gương mẫu, chạy vượt lên.
Quả cầu lửa chia năm xẻ bảy, Giản Hành Chi dùng tay áo chắn đá vụn văng tung tóe. Đợi đá lửa nổ xong, Giản Hành Chi buông tay áo che tầm mắt Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển nhìn thấy mặt Thúy Lục đầy đá vụn, tóc bị nổ tung.
Nhưng Tần Uyển Uyển nói không phải không có lý, nàng ta do dự một lát, cuối cùng khoát tay: “Thôi đi, thôi đi, các người phiền chết đi được.”
“Giản Hành Chi!”
Tần Uyển Uyển chợt cạn lời.
Thúy Lục quát to, Giản Hành Chi kéo Tần Uyển Uyển chạy lên trước như điên, hô lớn: “Chạy mau!”
Nhất thời, bốn bức tường mật thất đều sụp, chỉ còn mái vòm trên đỉnh đầu trôi lơ lửng giữa không trung.
Nhóm người chạy băng băng theo Giản Hành Chi, dọc đường gặp tên độc, phi đao, acid sulfuric, ảo cảnh…
Tất cả cơ quan có thể tưởng tượng ra đều thử hết một lượt. Cho đến một giây cuối cùng trước khi hai bức tường đóng lại, Giản Hành Chi giật lấy Uyên Ngưng trong tay Tần Uyển Uyển chắn bức tường, hô to: “Lên!”
Mọi người giẫm lên bả vai Giản Hành Chi nhảy qua. Đợi Nam Phong nhảy cuối cùng xong, Giản Hành Chi lập tức rút kiếm, thành thạo lăn ra.
Sau khi lăn ra, mọi người phát hiện bọn họ chạy đến một vách núi. Cả đám mệt mỏi rã rời, ngồi trên bãi cỏ, chẳng nhúc nhích nổi.
Giản Hành Chi nhìn xung quanh, nhớ tới quyển sách tán tỉnh yêu đương mình từng xem.
Tạ Cô Đường thở hồng hộc, nghi hoặc hỏi Giản Hành Chi: “Tiền bối, cổ mộ đều khó thế sao?”
“À…” Giản Hành Chi gật đầu, hơi chột dạ: “Đều như vậy.”
“Đây đã là đường đơn giản nhất trong bốn đường sao?” Nam Phong chạy đến ngu người, khó tin hỏi.
Giản Hành Chi không giỏi nói dối, bèn dứt khoát ngậm miệng.
Tần Uyển Uyển nhận ra khác thường, liếc nhìn y: “Sư phụ, hỏi người đấy.”
“Đừng gọi ta sư phụ nữa.”
Nghe thấy tiếng sư phụ này, Giản Hành Chi đột nhiên sực nhớ, cực kỳ nghiêm túc nói: “Nàng đã bị ta trục xuất sư môn.”
Tần Uyển Uyển sững sờ, vẻ mặt mọi người vi diệu. Giản Hành Chi giả vờ điềm tĩnh, quay đầu giải thích: “Thật ra thông thường sẽ có một con đường an toàn.”
“Đúng vậy.” Thúy Lục cũng đang nhớ lại: “Đều có đường an toàn, thế sao con đường an toàn này lại nguy hiểm thế?”
“Chọn đại thôi.” Giản Hành Chi nói xong, nhớ tới phương hướng Tần Uyển Uyển chỉ, giơ tay lên chỉ theo: “Đường này, đi thôi.”
“Bởi vì…” Giản Hành Chi cố căng da mặt nói: “Nó là con đường không an toàn.”
Mọi người không lên tiếng, Tần Uyển Uyển phản ứng nhanh nhất, vội an ủi Giản Hành Chi: “Có sai sót cũng không sao, đừng để tâm quá.”
Mọi người không lên tiếng, Tần Uyển Uyển phản ứng nhanh nhất, vội an ủi Giản Hành Chi: “Có sai sót cũng không sao, đừng để tâm quá.”
“Cũng không phải sai sót.” Giản Hành Chi thành thật đáp: “Trước đây ta đều tiến vào cổ mộ như thế, dù sao cơ quan trong cổ mộ đều tương tự, khó nhất là cái hôm nay.”
Nghe vậy, mọi người trầm mặc. Giản Hành Chi tự nói đỡ cho mình, ngửa tai: “Chỉ chút chuyện như thế, rất đơn giản phải không?”
Cả đám không nói. Đầu tóc Thúy Lục nổ xơ xác, y phục Tạ Cô Đường rách từng mảnh như Cái Bang, Tần Uyển Uyển bùn đất đầy đầu, Nam Phong cũng nổ đen thui.
Nhóm người im lặng nhìn Giản Hành Chi khuôn mặt sạch sẽ, vẫn bạch y ngọc quan giống như lúc tới, chẳng nói được câu nào.
Giản Hành Chi ho khẽ một tiếng, không dám nhìn mọi người, chỉ quay đầu sang Tần Uyển Uyển, bắt đầu tán gẫu: “Uyển Uyển, sau này nàng đừng gọi ta sư phụ, gọi tên ta là được rồi, gọi Hành Chi, thế nào?”
Tần Uyển Uyển sầm mặt, ánh mắt lạnh lùng.
Giản Hành Chi cười cười, tiếp tục gắng gượng cua gái, nhớ lại tất cả bí kíp yêu đương mà y từng xem trước đây: “Nếu nàng không thích cái này, hay là giống Tạ Cô Đường, gọi ta ca… À, không được.” Giản Hành Chi ngẫm lại, tự nghĩ ra xưng hô cho mình: “Gọi ta ca ca, Giản ca ca, thế nào?”
Nghe kiểu xưng hô này, Tần Uyển Uyển mỉm cười.
Nàng lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút.”
Hack não thật, nhìn mọi người suy luận mà hoa cả mắt
Anh đừng khen thì hơn, anh cứ im lặng thôi là em đã thích lắm rồi, nhé?
Móa anh để người ta hứng hết rồi anh nói đơn giản ?
Giản ca ca à~~~~
Khổ, thế mà mọi người còn thật sự giao niềm tin vào anh Giản nữa chứ
Anh Giản thèm được ăn đòn lắm rồi đó.