Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 70

Chương 70

Với con gái, phải gắng sức khen!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tiếng reo này làm Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển ngây ngốc.

Nam Phong nhìn hai người ôm nhau, sững sờ: “Hai người đang làm gì đấy?”

“Đúng vậy.” Thúy Lục cũng nhìn cả hai, hỏi theo: “Hai người đang làm gì đấy?”

Tạ Cô Đường không lên tiếng nhưng ánh mắt viết đầy dấu chấm hỏi.

Tần Uyển Uyển phản ứng trước tiên, nàng có tật giật mình vội vàng đẩy Giản Hành Chi, đứng lên, phủi tro bụi, lắp bắp nói: “Mọi người… Sao mọi người tới được đây?”

Gin Hành Chi b đyınhư thế, nhtĬthi va ngưng,ɪva thn, vagin. May mày điu chnhcc nhanh, đng)thng đy, phiĭbi, nghe TCô Đưng giithích: “Nam Phongti tìm chúngìta, nói haingưi xy raîchuyn. Nó cmng đưc vĭtrí ca haingưi bèn mangchúng ta đếnđây. Đi nhânÎThúy Lc cmÏnhn đưc mtpháp trn dchãchuyn, sau khichúng ta bưcìvào pháp trnùthì Nam Phongédn mi ngưiêthng đến đây.ĪCánh ca nàyphi k HóaíThn mi cóth m ra,[may mà ThúyĩLc đây,ônếu không tacũng hết cách.”í

Nói xong, TCô Đưng khôngquên khen ngiùcông lao caThúy Lc. TnЇUyn Uyn bngítnh, cm ơnThúy Lc: “Đaát Thúy Lcìt t.”

“H.”

Thúy Lc xoayđu, kh h:ĬÍt gây phinphc cho ta.”ì

Mi ngưi nói²chuyn, Gin HànhưChi đng saulưng Tn UynUyn, sp xếpíli mch suynghĩ, sau khiĩxác nhn mìnhphi làm gìãthì mi hoànĭhn.

Đng nói na.”Gin Hành Chiïnhìn vách tưngb đánh sp,thy mi ngưiĮvn còn tánìgu, bèn thúcògic: “Mau rangoài đi.”

“Raòngoài không phiìkhông đưc… ThúyïLc phe phyqut, nhìn GinHành Chi: “Nhưngvn đ làơsau khi ra]ngoài, cu vnéb đui giết,cu gp rangoài làm gì?”

“Cũng đâu th{ đây cũđi.” T CôĭĐưng nhíu mày:Trưc tiên đíbn h rangoài, Uyn Uynɪtham gia trnchung kết. Chúngóta nghĩ cáchchng minh sįtrong sch catin bi…

Chngminh trong schếri thì sao?”

Thúy Lc đưađmt nhìn TnjUyn Uyn: “Ninhĩgia không phiđ ngc, davào bình nưcîvà li ca²mt h nhânÏmà đã dycan qua lnnhư vy, munĭgiết các ngưiti ch. Đâyđrõ ràng làmun gán ticho ngưi khác,ìcòn s gìkhông có lýdo?”

Nhưng tisao … TCô Đưng khóíhiu: “Bn hmun giết tinļbi?”

“Bi vììbn h sLn Ngôn Chi.”

Tn Uyn Uynđem ni dungsuy lun lúcínãy nói choT Cô Đưng:í“Mt trăm nămtrưc, t phu¸ca Ln NgôníChi là YênăVô Song đãtng xông vàoNinh gia, sauìđó Ln NgônChi chết Ninh th, khônglâu sau lãot Ninh thũtrúng nguyn ra.áMưi năm sau,Ninh Huy Hàĩbnh chết, miĩngưi cm thyiđu là trùnghp?”

Nhóm ngưikhông lên tiếng.Thúy Lc smmc, ch nói:“Tiếp đi.”

“TaĬđoán năm đóhn Ln NgônЇChi gp phichuyn gì tiìNinh th. NinhHuy Hà ơNinh th choũnên Yên VôɩSong mi xôngívào Ninh gia,)dn Ninh HuyíHà đi. NhưngíNinh Huy Hàíb trng thươngĭ Ninh th,cho nên mưiănăm sau bnhímt. Nếu nhưNinh Huy Hàb thương Ninh gia, vyĩcuc sng nămîđó ca LnNgôn Chi ÍNinh gia cóìth tt đpđưc sao?”

“Muiáhoài nghi Ninhgia hãm hi,Thành ch.” Thúy:Lc lnh gingnói.

Tn Uyn Uynkhông dám đoánýba chuyn chưaĺchc chn, chđáp: “Gi dácái chết caãLn Ngôn Chicó liên quanđến Ninh gia,ĩvi thc lcıca Ln NgônìChi năm đó,ìNinh th munkhiến y hoànýtoàn hn phiíphách tán dvy sao? Hômnay nhìn thyЇmt vãn bign như gingjvi Ln NgônChi, bn hđã s mtîmt.”

Vy vìísao bn hkhông ra tayđngay t đu?”

T Cô Đưngkhó hiu, Thúy³Lc h hnggii thích: “Nămđó, ch cónhng lão giàfkia biết dungĬmo ca Thành(ch, hơn mtítrăm năm trưc,ĭbn tiu binày ca Ninhgia vn cònbế quan ftrong núi tuyết.”é

Cho nên mcɪđích tht sľca v kch²giá ha tiqua là dnïGin Hành Chi:ti trưc mtóNinh Văn Húc.Ch cn NinhVăn Húc nhìnïthy sư ph,²ông ta smun giết ngưi.”

Tn Uyn Uynĩnghe Thúy Lcgii thích, tiếpįtc phân tích.

GinHành Chi không²hiu, cau mày:Vy có nghĩa¹là ngưi giáЇha ti quaõkhông phi làĩNinh Văn Húc,vy ngưi giáĩha là ai,vì sao mungiết ta?”

Miĩngưi trm mc,Tn Uyn Uynísuy nghĩ: “Điuînày quyết đnh ngưi giáha là ai.”İ

Nói xong, TnìUyn Uyn btìđu nh limanh mi: “Bìnhótrà kia làbình trà phòng khách, cóɨdu tay ngưi,Īchc chn làngưi tng chmĩvào. Ti hômđó, ngưi đtvào phòng ta,sau đó VôĺDanh chy vào,ĩtrm bình tràđi.”

Lúc đóïcon đang thc?”ế

Là Vô Danh?”

Gin Hành Chivà ba ngưikia cùng lênĪtiếng.

Ba ngưi khác{nhìn sang, GinHành Chi nhnra trng tâm³này không đúngılm, giơ tay}lên: “Con nóitiếp đi.”

VôÍDanh trm bìnhıtrà đi xong,ĩmt lát sauYên Vô Songli ti đt}bình trà xung.Cho nên tiáhôm đó, ngưiïcó th lyâđi bình tràmà ngưi tngchm vào cóhai ngưi, làêVô Danh vàYên Vô Song.”

Tn Uyn Uynïnhìn Gin HànhơChi, Gin HànhíChi nhíu mày,nghe nàng gii:thích: “Nếu nhưngưi mun hiĬngưi là VôDanh, ta khôngth hiu lýádo ca ông,ta.”

À, cáinày ta biết.”

Gin Hành Chigt đu, TnıUyn Uyn tòmò: “Là gì?”Ї

Ông ta khôngích mun giếtóta, còn mungiết T CôìĐưng. Ông ta(xúi gic tagiết T CôÎĐưng lâu ri.ếThuc này làĩdo ông tađưa cho ta,bo ta làmT Cô Đưnghôn mê rigiết y.”

GinHành Chi giiýthích, T CôíĐưng cau màykhó hiu: “Tiĭsao ông tamun giết ta?”

Gin Hành Chivn đnh mĩmiêng, bng nhiênnh đến cáigì, ch nói:}Lát na chúngЇta nói riêng.”

T Cô Đưngïhơi ngc nhiên,}nhưng không tinIhi nhiu, ngưcli dò hi:Vy vì saoĮông ta mungiết ngài?”

Lý{do rt đơnđgin.” Gin HànhChi giơ tayĩlên khoanh trưcngc, hơi kiêuhãnh: “Ông tathích Uyn Uyn,Їđ k ta.”ľ

Đ thin cmà70, trn khôngăkhi mt thn[ca y.

Mi ngưinghe vy đnglot trm mc.Mt lát sau,Îánh mt ThúyÍLc tràn đyghét b: “Dãtâm lão giànày ln tht.”

Mc dù TnįUyn Uyn làngưi trong cucnhưng vn giĩv bình tĩnh:m, vy ôngta mun giếtjngưi là doígiết vì tình.Nhưng mt hnhân va mitheo chúng tađến Hoang Thànhlàm sao libiết bí mtĨca Ninh VănHúc và LnľNgôn Chi? Chonên ta nghiêngv kh năngíth hai… Ánhīmt Tn UynЇUyn tăng thêmchút rét lnh:Là Yên Vô{Song.”

“Y làvì cái gì?”ĩ

“Mi ngưi nghĩđi, nếu sưph ta bNinh Văn Húcgiết, hoc làbt nht, kếtáqu là gì?”ì

Là cái gì?”Mi ngưi cùnghi.

Tn Uyn Uynb điu bkhông đng nãoìca bn hlàm ngây ngưi,ĩkh ho mttiếng, nhc nh:“Ta không thd thi.”

Choĩnên?” Thúy Lcãkhông hiu: “Chuynınày có liênquan gì?”

“Takhông th dêthi, không lyđưc Quân t¹kiếm, không gpĺđưc công t³Vô Ưu. VyĨvì sao chúngta mun gpcông t VôãƯu?”

Vì giiichú cho lãot Ninh th.”

Gin Hành Chiâsc nhn ra:“Mt trăm nămtrưc, Ln NgônúChi chết, NinhHuy Hà mchết, lão tNinh th bngưi ta nguynira. Yên VôįSong là trưngphu ca NinhHuy Hà, nếuícái chết caNinh Huy Hàcó dính dángđến lão tNinh gia, vyЇkhông th nàoYên Vô Songɪbuông tha cholão t Ninhth. Cho nênúngưi nguyn raú——

“Rt cóth là YênVô Song.”

Nóiti đây, ttòc mi ngưiđu hiu ra.

YênVô Song h°chú lão tíNinh th, choínên không tiếcsc lc ngănôcn Tn UynUyn và GinHành Chi traán. Y biếtMng bt tnh)là kch đcîđi vi lãoòt Ninh th,bèn dt khoátļmt mũi têntrúng hai conchim, va hĬđc sát hijlão t Ninh³th, va giáha cho GinHành Chi.

Y biếttưng mo caãGin Hành Chi:s kinh đngãđến Ninh VănHúc, nên chodù th đonếvng v cũngĮkhông đ ý.

Nưcc này khôngnhng an toànĪgiết chết lãot Ninh th,còn ngăn TnUyn Uyn traán, thm chíìcòn có thfgiết Gin Hành}Chi mun giichú cho lãoÍt Ninh th,íđúng là mtphát trúng bađích.

Nhưng… Nam Phongīkh hi: “Nóiưnhư vy, khôngphi Gin đo(quân trông gingtiu cu t(*)ca y sao?èY nhìn đoìquân, chng lkhông hoài nghiĩGin đo quânĩlà chuyn thế,ging Ninh VănũHúc ư?”

(*)]Em v

Chuyn nàycó hai khánăng.” Thúy Lclên tiếng tiếpáli: “Hoc làYên Vô Songĩcó cách gìĩđó khng đnhĪGin Hành Chikhông phi Thànhêch, hoc làÏtht ra YênVô Song mungi chân TnUyn Uyn, dùísao v ánĭtra vài ngày,ìcuc thi đu(Quân t kiếmcũng qua ri,³y cũng chưa)tng nghĩ NinhVăn Húc s¹giết ngưi.”

Vyìcòn mt vnÍđ T CôĐưng đt nhiênm ming, miưngưi nhìn sang,thy y cau,mày hi: “Nếu,như y cóákh năng hđc lão tNinh th, vì:sao còn munĬdùng cách nguynɪra đ kéodài mt trămnăm?”

Mi ngưiũtrm mc, GinHành Chi ngm,nghĩ, ch nói:¹Tht ra chúngta vn phiìlàm rõ rtcuc năm đóxy ra chuyn³gì, nếu khôngĩchúng ta vĩnhâvin không đoánra Yên VôSong mun làmâgì.”

Đúng vy.”Thúy Lc siếtcht cây qut:ĩ“Ta nht đnhìphi làm rõìrt cuc Thànhách chết thếnào. Nếu nhưòdo Ninh thīhi chết, taăvà bn hìkhông xong đâu!”

Vy ra ngoàitrưc thôi.”

Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Ra ngoài trước rồi bàn bạc kỹ hơn.”

Nghe thấy tiếng sư phụ này, Giản Hành Chi đột nhiên sực nhớ, cực kỳ nghiêm túc nói: “Nàng đã bị ta trục xuất sư môn.”

“Vậy…” Cũng may Tạ Cô Đường còn lý trí, mở miệng dò hỏi: “Tiền bối cảm thấy đi hướng nào?”

Tần Uyển Uyển quyết định xong, quay đầu nhìn chỗ nhóm Nam Phong tới: “Nơi này đi ra được không?”

“Loại đại mộ đại năng thế này thông thường đều là đường một chiều.” Giản Hành Chi giải thích cho Tần Uyển Uyển: “Bình thường lối ra tại phòng chủ mộ, đường bọn họ tới hẳn không ra được.”

“Loại đại mộ đại năng thế này thông thường đều là đường một chiều.” Giản Hành Chi giải thích cho Tần Uyển Uyển: “Bình thường lối ra tại phòng chủ mộ, đường bọn họ tới hẳn không ra được.”

Nói xong, nàng ta bước lên, cây quạt đánh về phía vách tường một cái ầm.

Y suy nghĩ, trên sách nói với đối với con gái, phải không tiếc lời khen, gắng sức khen!

“Đúng vậy.” Tạ Cô Đường tán đồng lời Giản Hành Chi: “Sau khi chúng ta rơi xuống, trận dịch chuyển cũng biến mất rồi, về không được.”

Giản Hành Chi cười cười, tiếp tục gắng gượng cua gái, nhớ lại tất cả bí kíp yêu đương mà y từng xem trước đây: “Nếu nàng không thích cái này, hay là giống Tạ Cô Đường, gọi ta ca… À, không được.” Giản Hành Chi ngẫm lại, tự nghĩ ra xưng hô cho mình: “Gọi ta ca ca, Giản ca ca, thế nào?”

Thúy Lục và Tạ Cô Đường nhìn Giản Hành Chi, ánh mắt thấp thoáng ghen tị và phẫn nộ.

“Vậy chỉ có thể tiến về trước.” Thúy Lục gật đầu, sau đó nhìn bức tường bên cạnh: “Đi thế nào đây?”

Mọi người không nói, chỉ nhìn Thúy Lục.

Mọi người giẫm lên bả vai Giản Hành Chi nhảy qua. Đợi Nam Phong nhảy cuối cùng xong, Giản Hành Chi lập tức rút kiếm, thành thạo lăn ra.

Mọi người không nói, chỉ nhìn Thúy Lục.

Nói xong, Tần Uyển Uyển chỉ hướng la bàn chỉ: “Đi thôi, đường này.”

Mọi người sửng sốt nhìn sang. Tần Uyển Uyển phản ứng trước tiên: “Làm gì có nhiều cổ mổ cho người đào thế?”

Thúy Lục ngây người, không hiểu. Tần Uyển Uyển bước lên, kéo tay Thúy Lục: “Thúy Lục tỷ tỷ, tường phòng này chính là cửa, không phải kỳ Hóa Thần không thể mở. Chỗ chúng ta, tỷ lợi hại nhất, cho nên…”

Cả đám không nói. Đầu tóc Thúy Lục nổ xơ xác, y phục Tạ Cô Đường rách từng mảnh như Cái Bang, Tần Uyển Uyển bùn đất đầy đầu, Nam Phong cũng nổ đen thui.

Dứt lời, mặt đất bắt đầu cao dần, tạo thành một con dốc đi lên.

Nói xong, Tần Uyển Uyển giơ tay chỉ lên vách tường phía trước: “Tỷ đánh một cái nhé?”

Tần Uyển Uyển trầm ngâm chốc lát, móc một la bàn trong túi Càn Khôn ra.

Thúy Lục nghe vậy nghẹn lời, trước giờ đều là người khác mở đường cho nàng ta, đây là lần đầu tiên nàng ta mở đường cho người khác.

Tất cả cơ quan có thể tưởng tượng ra đều thử hết một lượt. Cho đến một giây cuối cùng trước khi hai bức tường đóng lại, Giản Hành Chi giật lấy Uyên Ngưng trong tay Tần Uyển Uyển chắn bức tường, hô to: “Lên!”

Giản Hành Chi kiêu hãnh trả lời: “Ta từng đi một trăm ba mươi bốn cái!”

Nhưng Tần Uyển Uyển nói không phải không có lý, nàng ta do dự một lát, cuối cùng khoát tay: “Thôi đi, thôi đi, các người phiền chết đi được.”

Tất cả chuyện trên đời đều có lý do.

Sau đó nàng tỏ vẻ thấu hiểu.

Nói xong, nàng ta bước lên, cây quạt đánh về phía vách tường một cái ầm.

Mọi người không hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Giản Hành Chi chạy như điên về trước nên cũng cắm đầu chạy theo.

Vách tường chưa sụp đổ hoàn toàn, Thúy Lục lại đánh hai chưởng vào hai vách tường kế bên.

“Bên trong cổ mộ, một khi có hai bức tường hai bên, chắc chắn phải chạy nhanh qua, bởi vì hai bức tường này sẽ đóng lại!”

Nói xong, Tần Uyển Uyển giơ tay chỉ lên vách tường phía trước: “Tỷ đánh một cái nhé?”

Nhất thời, bốn bức tường mật thất đều sụp, chỉ còn mái vòm trên đỉnh đầu trôi lơ lửng giữa không trung.

“Giản Hành Chi!”

“À…” Giản Hành Chi gật đầu, hơi chột dạ: “Đều như vậy.”

Giản Hành Chi ho khẽ một tiếng, không dám nhìn mọi người, chỉ quay đầu sang Tần Uyển Uyển, bắt đầu tán gẫu: “Uyển Uyển, sau này nàng đừng gọi ta sư phụ, gọi tên ta là được rồi, gọi Hành Chi, thế nào?”

Xung quanh là bốn con đường, mọi người nhìn Tần Uyển Uyển: “Đi hướng nào?”

Tạ Cô Đường thở hồng hộc, nghi hoặc hỏi Giản Hành Chi: “Tiền bối, cổ mộ đều khó thế sao?”

Mọi người theo bản năng cảm thấy loại chuyện tìm đường này, nàng đáng tin hơn.

Giản Hành Chi không giỏi nói dối, bèn dứt khoát ngậm miệng.

Tần Uyển Uyển trầm ngâm chốc lát, móc một la bàn trong túi Càn Khôn ra.

Vì sao y đào địa đạo thành thạo như thế?

Quả cầu lửa chia năm xẻ bảy, Giản Hành Chi dùng tay áo chắn đá vụn văng tung tóe. Đợi đá lửa nổ xong, Giản Hành Chi buông tay áo che tầm mắt Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển nhìn thấy mặt Thúy Lục đầy đá vụn, tóc bị nổ tung.

Nàng lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút.”

“Tầm long phân kim xem triền sơn, nhất trọng triền là nhất trọng quan.” Tần Uyển Uyển nhìn la bàn nhẩm tính, mọi người lập tức có lòng tin.

Giản Hành Chi quay đầu gọi Thúy Lục: “Thúy Lục, cô lên trước!”

Thúy Lục nghe vậy nghẹn lời, trước giờ đều là người khác mở đường cho nàng ta, đây là lần đầu tiên nàng ta mở đường cho người khác.

Giản Hành Chi nhìn xung quanh, nhớ tới quyển sách tán tỉnh yêu đương mình từng xem.

Lòng y đã định, hiện giờ nên hành động rồi.

Lòng y đã định, hiện giờ nên hành động rồi.

“Bởi vì…” Giản Hành Chi cố căng da mặt nói: “Nó là con đường không an toàn.”

Y phải học cách theo đuổi Tần Uyển Uyển!

Thúy Lục đang định hỏi xảy ra chuyện gì, chợt nhìn thấy một quả cầu lửa bằng đá lăn từ trên cao xuống!

Y suy nghĩ, trên sách nói với đối với con gái, phải không tiếc lời khen, gắng sức khen!

Y phải học cách theo đuổi Tần Uyển Uyển!

Thời cơ vừa đúng, y vội khen: “Chuyên nghiệp! Các người nhìn Uyển Uyển đi, quá thông minh, quá chuyên nghiệp!”

“Con chỉ niệm đại thôi.” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Không có ý gì khác, con cũng không hiểu.”

Nói xong, Tần Uyển Uyển chỉ hướng la bàn chỉ: “Đi thôi, đường này.”

Tu sĩ bình thường gặp một cổ mộ đại năng đã không dễ, lấy đâu ra vận may như vậy?

Tạ Cô Đường tự báo số lượng trước.

“Cái đó…” Tạ Cô Đường nghe thấy Tần Uyển Uyển nói thế, lập tức không yên tâm: “Mọi người tại đây, ai từng đi cổ mộ nhiều? Chúng ta vẫn nên nghe ý kiến người có kinh nghiệm nhất. Ta từng đi mười cái.”

Mọi người bán tín bán nghi, nhưng cũng không còn đường khác để chọn, bèn theo Giản Hành Chi tiến về trước.

Thúy Lục không hiểu mô tê gì, hoang mang chạy lên, Giản Hành Chi chắn trước mặt Tần Uyển Uyển. Vách tường xung quanh bắt đầu co vào bên trong, không gian nhỏ hẹp khiến năm người chạy thành một hàng. Mặt đất ầm ầm chấn động.

Tạ Cô Đường tự báo số lượng trước.

“Ta đi mười hai cái.” Thúy Lục cau mày.

“Vậy chỉ có thể tiến về trước.” Thúy Lục gật đầu, sau đó nhìn bức tường bên cạnh: “Đi thế nào đây?”

Đi chưa được một lúc, bức tường đá hai bên càng ngày càng cao. Giản Hành Chi nhìn tường đá, lập tức nói: “Chạy mau!”

Giản Hành Chi kiêu hãnh trả lời: “Ta từng đi một trăm ba mươi bốn cái!”

“Đúng vậy.” Tạ Cô Đường tán đồng lời Giản Hành Chi: “Sau khi chúng ta rơi xuống, trận dịch chuyển cũng biến mất rồi, về không được.”

Mọi người sửng sốt nhìn sang. Tần Uyển Uyển phản ứng trước tiên: “Làm gì có nhiều cổ mổ cho người đào thế?”

Nhóm người im lặng nhìn Giản Hành Chi khuôn mặt sạch sẽ, vẫn bạch y ngọc quan giống như lúc tới, chẳng nói được câu nào.

Tần Uyển Uyển đuổi theo phía sau Giản Hành Chi, lớn tiếng hỏi: “Chạy gì vậy?”

Tu sĩ bình thường gặp một cổ mộ đại năng đã không dễ, lấy đâu ra vận may như vậy?

“Số ta khá hên.” Giản Hành Chi ngượng ngùng cười: “Khi còn nhỏ ta nhặt được một con Chuột tiền bạc bậc Thiên, thích tìm mấy loại cổ mộ này. Ta đuổi nó chạy, vậy là dễ dàng chui vào mộ.”

“Cái đó…” Tạ Cô Đường nghe thấy Tần Uyển Uyển nói thế, lập tức không yên tâm: “Mọi người tại đây, ai từng đi cổ mộ nhiều? Chúng ta vẫn nên nghe ý kiến người có kinh nghiệm nhất. Ta từng đi mười cái.”

Vì sao y đào địa đạo thành thạo như thế?

Tất cả chuyện trên đời đều có lý do.

Tần Uyển Uyển chợt cạn lời.

Sau đó nàng tỏ vẻ thấu hiểu.

Nàng xem kiểu kịch bản Long Ngạo Thiên này trong tiểu thuyết rất nhiều lần rồi.

Thúy Lục và Tạ Cô Đường nhìn Giản Hành Chi, ánh mắt thấp thoáng ghen tị và phẫn nộ.

Quả cầu lửa lăn đến trước mặt Thúy Lục, Thúy Lục không hề lưỡng lự đấm một quyền!

“Vậy…” Cũng may Tạ Cô Đường còn lý trí, mở miệng dò hỏi: “Tiền bối cảm thấy đi hướng nào?”

“Đúng vậy.” Thúy Lục cũng đang nhớ lại: “Đều có đường an toàn, thế sao con đường an toàn này lại nguy hiểm thế?”

“Chọn đại thôi.” Giản Hành Chi nói xong, nhớ tới phương hướng Tần Uyển Uyển chỉ, giơ tay lên chỉ theo: “Đường này, đi thôi.”

Mọi người bán tín bán nghi, nhưng cũng không còn đường khác để chọn, bèn theo Giản Hành Chi tiến về trước.

Đi chưa được một lúc, bức tường đá hai bên càng ngày càng cao. Giản Hành Chi nhìn tường đá, lập tức nói: “Chạy mau!”

Nghe kiểu xưng hô này, Tần Uyển Uyển mỉm cười.

Nói xong, y đầu tàu gương mẫu, chạy vượt lên.

Mọi người không hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Giản Hành Chi chạy như điên về trước nên cũng cắm đầu chạy theo.

Tần Uyển Uyển đuổi theo phía sau Giản Hành Chi, lớn tiếng hỏi: “Chạy gì vậy?”

“Bên trong cổ mộ, một khi có hai bức tường hai bên, chắc chắn phải chạy nhanh qua, bởi vì hai bức tường này sẽ đóng lại!”

Nhóm người chạy băng băng theo Giản Hành Chi, dọc đường gặp tên độc, phi đao, acid sulfuric, ảo cảnh…

Giản Hành Chi nói ra kinh nghiệm của mình.

“Con chỉ niệm đại thôi.” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Không có ý gì khác, con cũng không hiểu.”

Dứt lời, mặt đất bắt đầu cao dần, tạo thành một con dốc đi lên.

Giản Hành Chi quay đầu gọi Thúy Lục: “Thúy Lục, cô lên trước!”

“Cũng không phải sai sót.” Giản Hành Chi thành thật đáp: “Trước đây ta đều tiến vào cổ mộ như thế, dù sao cơ quan trong cổ mộ đều tương tự, khó nhất là cái hôm nay.”

Thúy Lục không hiểu mô tê gì, hoang mang chạy lên, Giản Hành Chi chắn trước mặt Tần Uyển Uyển. Vách tường xung quanh bắt đầu co vào bên trong, không gian nhỏ hẹp khiến năm người chạy thành một hàng. Mặt đất ầm ầm chấn động.

Thúy Lục trợn tròn mắt, nghe Giản Hành Chi phía sau nàng hét lên: “Đập!”

Thúy Lục đang định hỏi xảy ra chuyện gì, chợt nhìn thấy một quả cầu lửa bằng đá lăn từ trên cao xuống!

Nghe vậy, mọi người trầm mặc. Giản Hành Chi tự nói đỡ cho mình, ngửa tai: “Chỉ chút chuyện như thế, rất đơn giản phải không?”

Thúy Lục trợn tròn mắt, nghe Giản Hành Chi phía sau nàng hét lên: “Đập!”

Quả cầu lửa lăn đến trước mặt Thúy Lục, Thúy Lục không hề lưỡng lự đấm một quyền!

Nói xong, y đầu tàu gương mẫu, chạy vượt lên.

Quả cầu lửa chia năm xẻ bảy, Giản Hành Chi dùng tay áo chắn đá vụn văng tung tóe. Đợi đá lửa nổ xong, Giản Hành Chi buông tay áo che tầm mắt Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển nhìn thấy mặt Thúy Lục đầy đá vụn, tóc bị nổ tung.

Nhưng Tần Uyển Uyển nói không phải không có lý, nàng ta do dự một lát, cuối cùng khoát tay: “Thôi đi, thôi đi, các người phiền chết đi được.”

“Giản Hành Chi!”

Tần Uyển Uyển chợt cạn lời.

Thúy Lục quát to, Giản Hành Chi kéo Tần Uyển Uyển chạy lên trước như điên, hô lớn: “Chạy mau!”

Nhất thời, bốn bức tường mật thất đều sụp, chỉ còn mái vòm trên đỉnh đầu trôi lơ lửng giữa không trung.

Nhóm người chạy băng băng theo Giản Hành Chi, dọc đường gặp tên độc, phi đao, acid sulfuric, ảo cảnh…

Tất cả cơ quan có thể tưởng tượng ra đều thử hết một lượt. Cho đến một giây cuối cùng trước khi hai bức tường đóng lại, Giản Hành Chi giật lấy Uyên Ngưng trong tay Tần Uyển Uyển chắn bức tường, hô to: “Lên!”

Mọi người giẫm lên bả vai Giản Hành Chi nhảy qua. Đợi Nam Phong nhảy cuối cùng xong, Giản Hành Chi lập tức rút kiếm, thành thạo lăn ra.

Sau khi lăn ra, mọi người phát hiện bọn họ chạy đến một vách núi. Cả đám mệt mỏi rã rời, ngồi trên bãi cỏ, chẳng nhúc nhích nổi.

Giản Hành Chi nhìn xung quanh, nhớ tới quyển sách tán tỉnh yêu đương mình từng xem.

Tạ Cô Đường thở hồng hộc, nghi hoặc hỏi Giản Hành Chi: “Tiền bối, cổ mộ đều khó thế sao?”

“À…” Giản Hành Chi gật đầu, hơi chột dạ: “Đều như vậy.”

“Đây đã là đường đơn giản nhất trong bốn đường sao?” Nam Phong chạy đến ngu người, khó tin hỏi.

Giản Hành Chi không giỏi nói dối, bèn dứt khoát ngậm miệng.

Tần Uyển Uyển nhận ra khác thường, liếc nhìn y: “Sư phụ, hỏi người đấy.”

“Đừng gọi ta sư phụ nữa.”

Nghe thấy tiếng sư phụ này, Giản Hành Chi đột nhiên sực nhớ, cực kỳ nghiêm túc nói: “Nàng đã bị ta trục xuất sư môn.”

Tần Uyển Uyển sững sờ, vẻ mặt mọi người vi diệu. Giản Hành Chi giả vờ điềm tĩnh, quay đầu giải thích: “Thật ra thông thường sẽ có một con đường an toàn.”

“Đúng vậy.” Thúy Lục cũng đang nhớ lại: “Đều có đường an toàn, thế sao con đường an toàn này lại nguy hiểm thế?”

“Chọn đại thôi.” Giản Hành Chi nói xong, nhớ tới phương hướng Tần Uyển Uyển chỉ, giơ tay lên chỉ theo: “Đường này, đi thôi.”

“Bởi vì…” Giản Hành Chi cố căng da mặt nói: “Nó là con đường không an toàn.”

Mọi người không lên tiếng, Tần Uyển Uyển phản ứng nhanh nhất, vội an ủi Giản Hành Chi: “Có sai sót cũng không sao, đừng để tâm quá.”

Mọi người không lên tiếng, Tần Uyển Uyển phản ứng nhanh nhất, vội an ủi Giản Hành Chi: “Có sai sót cũng không sao, đừng để tâm quá.”

“Cũng không phải sai sót.” Giản Hành Chi thành thật đáp: “Trước đây ta đều tiến vào cổ mộ như thế, dù sao cơ quan trong cổ mộ đều tương tự, khó nhất là cái hôm nay.”

Nghe vậy, mọi người trầm mặc. Giản Hành Chi tự nói đỡ cho mình, ngửa tai: “Chỉ chút chuyện như thế, rất đơn giản phải không?”

Cả đám không nói. Đầu tóc Thúy Lục nổ xơ xác, y phục Tạ Cô Đường rách từng mảnh như Cái Bang, Tần Uyển Uyển bùn đất đầy đầu, Nam Phong cũng nổ đen thui.

Nhóm người im lặng nhìn Giản Hành Chi khuôn mặt sạch sẽ, vẫn bạch y ngọc quan giống như lúc tới, chẳng nói được câu nào.

Giản Hành Chi ho khẽ một tiếng, không dám nhìn mọi người, chỉ quay đầu sang Tần Uyển Uyển, bắt đầu tán gẫu: “Uyển Uyển, sau này nàng đừng gọi ta sư phụ, gọi tên ta là được rồi, gọi Hành Chi, thế nào?”

Tần Uyển Uyển sầm mặt, ánh mắt lạnh lùng.

Giản Hành Chi cười cười, tiếp tục gắng gượng cua gái, nhớ lại tất cả bí kíp yêu đương mà y từng xem trước đây: “Nếu nàng không thích cái này, hay là giống Tạ Cô Đường, gọi ta ca… À, không được.” Giản Hành Chi ngẫm lại, tự nghĩ ra xưng hô cho mình: “Gọi ta ca ca, Giản ca ca, thế nào?”

Nghe kiểu xưng hô này, Tần Uyển Uyển mỉm cười.

Nàng lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút.”

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

6 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Hack não thật, nhìn mọi người suy luận mà hoa cả mắt

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh đừng khen thì hơn, anh cứ im lặng thôi là em đã thích lắm rồi, nhé?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Móa anh để người ta hứng hết rồi anh nói đơn giản ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Giản ca ca à~~~~

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Khổ, thế mà mọi người còn thật sự giao niềm tin vào anh Giản nữa chứ

Duy Nhiên
Duy Nhiên
1 Năm Cách đây

Anh Giản thèm được ăn đòn lắm rồi đó.

6
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!