Chương 105
Tin đồn thỉnh thần
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Khu vực thần linh Thần điện Bóng Tối cư ngụ không được thống nhất đặt tên, bình thường bọn họ gọi nó là “Nơi đó”.
So với Thần điện Ánh Sáng, số lượng thần linh Thần điện Bóng Tối ít hơn rất nhiều, cũng hiếu chiến hơn rất nhiều.
Tin đồn lan truyền giữa những thần linh rất nhanh. Bọn họ nghe nói chuyện bên Thần điện Ánh Sáng, không thể không đố kỵ trong lòng, thần linh nào chẳng muốn tín ngưỡng.
Nhưng… Thần Bóng Tối khôngЇcó thần linhỉcùng phe cánhЇnhư Thần ÁnhÍSáng, trừ tênẹnhóc Giới khiếnIngười ta ghétờkia, không thấyIông ta dẫnòdắt thần linhļnào khác.
Cùng làơthần linh, vì³sao tên nhócêkia có thểícó được sự°tán thưởng của²Thần Bóng Tối,ổthực lực tăngẳnhanh, chẳng lẽívì thiên phúḽđi kèm vớiủy? Thần BóngẻTối muốn dùngĪy làm dao?
Chúngḷthần minh rùngảmình, với tínhĬcách của ThầnỹBóng Tối, chuyệnưnày cũng cóềkhả năng không(chừng.
Có điều đúngỏlà ghen tị,ùGiới lại đượcộThần Bóng Tốiīgọi đến, không‹biết lần nàyũy lại chiếm°được lợi íchờgì.
Giới vốn cũngỉnghĩ như nhữngựthần linh đó,ìThần Bóng Tốiỡtruyền dạy bíḹquyết tu luyệnựlà sự yêuìthương của ôngồđối với ngài.
Sauἶkhi khôi phụcỹký ức, ngàiímới phát hiệnímọi thứ nựcɨcười cỡ nào.
Khôngónhững Thần BóngữTối muốn biếnịngài thành Tà{Thần, còn hợpỉtác với TàíThần mà lúcἲtrước ngài tạoĩra nhằm làmÏô danh ngàiítrong thế giớiảngười chơi.
Thế giớiĩngười chơi làĩmột trong nhữngàthế giới gốc,ịlà nguồn gốcỳsức mạnh cănỡnguyên của ngài.
Giảẹdụ sinh linhĩthế giới nàyỡbài xích ngài,ĩnếu vậy ngàiısẽ mất điệsức mạnh cănềnguyên.
Chúa cứu thếãcủa Thần ÁnhủSáng chẳng quaốchỉ là cầu}nối để ngườifchơi đem vũ¸khí mà bọn]họ giấu ởômỗi thế giớiởnhỏ mang về(thế giới ngườiữchơi.
Cách làm vòngâvèo như vậyĨlà để lẩnἶtránh sự giámằsát của sứcÍmạnh còn sótỵlại của ThầnĩMẫu, bọn họãbiết rõ ThầnàMẫu sẽ khôngờđể bọn họịlàm vậy.
Bọn họợđứng sau màn(chỉ đạo, thông{qua tay ngườiìchơi, tạo raÏtận thế mới,érồi lại đổìtrách nhiệm lên(người Giới, khiếnıGiới trở thành}mục tiêu công)kích.
Như vậy cònichưa đủ, bảoĬhiểm khác củaỉbọn họ làđTà Thần lọtảlưới kia, sửḹdụng mùi củaịy che đậyẹmùi của Giới,îkhiến những thầnİlinh khác choỉrằng Giới làỳTà Thần.
Một khiỉTà Thần xuấtéhiện, đó chínhļlà kẻ địchổcủa thần linh,¹đáng bị tiêuẵdiệt.
… Đáng tiếcỏngài đã phátîhiện trước thờiứhạn.
Giới bước vàoụThần điện BóngũTối, trên mặtìlà biểu cảmịvừa lạnh nhạt°vừa có mộtừchút kỳ vọngởmà mỗi lầnữgặp Thần BóngİTối đều có.ùTrước kia, ngàiithật sự xemờThần Bóng Tốiénhư Thần Phụ.
ThầnἰBóng Tối nghiêmɩnghị mở miệng:ỉ“Giới, con lạiỵlơ là tuĨluyện. Vương Lâmfnói gần đâyờcon hay điítìm Thần ChiếnặTranh phải không?”ỉ
Giới cúi thấpỉđầu, khí đenẻlờ mờ trànẻđầy tầm mắt,ạphía trước làìmột ảo ảnhốchẳng thể nhìnấtrực diện, ngồiòngay ngắn trênĪthần điện
Thần BóngưTối không cóïthực thể, trừĩkhi bọn họìcố ý tạojra phân thânôđi vào thếìgiới nhỏ hànhếđộng.
Giới tôn kínhἷnói: “Thần Phụ,ầchẳng qua conỉmuốn đòi lạiỉcông bằng chỗỉThần Chiến Tranh.”:
Thần Bóng Tối¸“Ồ” lên, giọngınói vang vọngĩtrong thần điện.
Giớiụkể lại đầuỉđuôi chuyện ThầnỏChiến Tranh muốnẵgiành tín đồἵcủa ngài: “Đồịcủa con, khôngɪai được đụngįvào.”
Thần Bóng¸Tối trách mắng:á“Đó cũng chỉἲlà một tínıđồ.”
Ông taồhỏi ngược lại:ồ“Con có ngheḹnói chuyện ở¹Thần điện ÁnhệSáng chưa?”
Giớiἱgật đầu, đoánἴđược Thần BóngếTối muốn nóiẻgì.
Trước mặt Giới,)ông ta tỏấvẻ quan hệÏkhông tốt vớiἵThần Ánh Sáng,ïmuốn gây chuyệnữgì đó ngángìchân đối phương.
Quảõnhiên, Thần BóngɩTối bảo ngàiịầm thầm điıphá hoại kếĩhoạch của Thầnẩđiện Ánh Sáng.
Ôngằta ám chỉ:õ“Chúng ta cũngộcần thêm nhiềuỉtín ngưỡng hơnínữa.”
Sau đó,‹ông ta bảoỉGiới đừng cốổchấp chuyện tínãđồ.
Trong lời nói,}ông ta thămìdò mức độấquan tâm củaļGiới đối vớiĺVân Thiển.
Đáy mắtìcủa Giới hiệnịlên sự khinhĩbỉ: “Chỉ làẵmột con ngườiýnhỏ nhoi, chủngịtộc thấp hènìnhất mà thôi.”ử
Biểu hiện khôngÍkhác trước đâyỡlà bao.
Thần BóngỉTối bảo ngàiẹlui ra.
Vương Lâmộchờ ở ngoàiằthần điện. Ôngẩta thấy Giớiễngẩng đầu nhìnồthần điện ThầnễBóng Tối, bènủhỏi: “Ngài Giới?”ī
Giới dời mắt,ĪThần cách bịĩbóc tách củaừngài… không biếtổđang nằm ởỡđâu.
Ngài hỏi:ḷ“Thần Phụ raĬlệnh, hiện giờĪta sẽ đếnÎthế giới ngườiểchơi. Ngươi không¹cần đi theo,ìchăm sóc Đenéto con sauỉnúi cho tốt.”}
Vương Lâm nghiïhoặc, bình thườngἱông ta vẫnỗchăm sóc Đenĭto con vàɩTrắng bé nhỏ,ỉvì sao Giớiỹcòn dặn dòạthêm lần nữa?
Giớiἶnhìn chằm chằmóbóng lưng VươngɪLâm, khẽ hípímắt.
Lão già nàyấnói thông tinỡcủa Vân Thiểnïcho Tà Thần,ựcho nên lầnİđầu tiên VâníThiển được Chúaìcứu thế lựa³chọn mới đụngἴtrúng đối phương,ắchạm mặt cô.
Mayímà tính cáchĮtên kia kỳúquái, không cóẽra tay vớiẫVân Thiển lúcỹđó.
Vương Lâm trởểlại thần điện,ẵchuẩn bị đồịăn cho Đenìto con vàĩTrắng bé nhỏ.
Ôngİta vừa mớiļra sau núi,ằĐen to conĩđã giẫm mộtộphát trúng ôngầta, đạp ôngĩta lún sâuệxuống đất.
Vương Lâmỡbiết Trắng béînhỏ có thểìhiểu tiếng người,Їông ta lậpľtức la lên:ì“Ta ở dướiộnày!”
Trắng béínhỏ: “Chít?”
Đenđto con vui[vẻ đặt môngàđít xuống đấtậngồi.
Vương Lâm: “?”ũ
…
Thế giới hiệnìthực đã trôiửqua mấy ngàyẹkể từ khiịthông báo tậnfthế.
Dị biến xảyễra bất ngờịkhiến toàn bộẳthế giới rơiìvào khủng hoảng.ỹNăng lực thíchỳứng của loàiỵngười mạnh hơnètưởng tượng, bọnửhọ nhanh chóngἳchấp nhận hiệnửthực. Nhà nướcãlãnh đạo lậpốra đối sách,ìcưỡng chế dẫnưdắt dân tịửnạn và quânĮđội phản kích.
Đươngởnhiên cũng cóɩmột số quốcĪgia có tiếngêtự do vẫnìđề cao tựĩdo cá nhânêtại thời khắc¸nguy hiểm này,ịcho côngădân ở nhàἵcầu nguyện vớiIthượng đế…
Thượng đếởkhông đến cứuọhọ, ngược lại²là thần linh.
Nhữngỉthần linh nàyįkhông cung cấpặsự trợ giúpimiễn phí, mỗiἰlần tới làỉchết một người.
Cùngấlà người chơi,ìngười chơi ngườiïtrồng hoa tạmjthời không cóáai vì thỉnhľthần mà chết.
KhôngЇphải không muốn,ỡmà là chưa²kịp thỉnh thìıquái vật đãébị quân độiờgiải quyết mất.
Choữdù vũ khíĭthần chọn khôngİbị quân độiằgiải quyết, thìıcũng bị mộtụthần linh tócἱđỏ bịt mặtìkỳ quái giải[quyết.
Nói thế nào nhỉ, có cảm giác người chơi quốc gia khác đang làm anh hùng, còn mình ở đây hết sức vô dụng, giống với đồ ăn hại.
Văn Tư Thành nhìn sang: “Gì thế?”
Vốn dĩ có người chơi ỷ vào uy lực mạnh mẽ của vũ khí thần chọn, muốn trải nghiệm kịch bản Long Ngạo Thiên(*), để các lãnh đạo máu mặt quốc gia trở thành em trai nhỏ của mình…
Vân Thiển bỗng dưng mở miệng: “Quan trọng hẳn là danh xưng của những thần linh kia. Cậu nói biết được danh xưng mới có thể cầu nguyện thần linh khác mà.”
Văn Tư Thành: “Cậu nói mở đầu trước đi, tôi suy nghĩ xem có muốn nghe hay không.”
Cũng vì vậy, cô lỡ mất cảnh bước chân người chơi phía trước hơi cứng nhắc.Người chơi: “Không có gì, đều là người mình cả.”(*) Dùng để chỉ Mary Sue phiên bản nam
Vân Thiển cũng chuẩn bị gắp miếng thịt của mình cho người kia, nhưng cậu ta lại rút chén về, không lấy của cô.
Sau khi bị ấn đi đi tham quan cái gì mà sở nghiên cứu vũ khí hạt nhân, trở về lập tức ngoan ngoãn vô cùng, từ Long Ngạo Thiên biến thành côn trùng nằm úp.
“Này này, tôi nói hai người biết…”
Sau khi thấy tận mắt thế giới tận thế, những người khác tin tưởng lời nói của người chơi. Các ngành tương quan thành lập đội quân người chơi, đặc biệt dùng để tập hợp điều động người chơi.
Ô Tề Hải: Đồ bản thể bại não, đưa nhiệm vụ kỳ cục gì cho mình thế này. Nếu không phải vì chị gái, còn lâu mình mới làm!
(*) Nghĩa là vừa nắm vững tư duy xã hội chủ nghĩa, vừa nắm vững chuyên môn. Bắt nguồn từ một bài phát biểu của Mao Trạch Đông
Nhìn thấy hai người gật đầu, cậu mới tiếp tục: “Thần linh quan tâm sức mạnh tín ngưỡng, thế giới của chúng ta khá đặc biệt, tín ngưỡng một người bằng vài người cộng lại. Hiện giờ đang tận thế, thần linh tới thế giới một lần, bất kể được người thế giới này nhìn thấy hay tán dương hành động cứu giúp thế giới, bọn họ đều có thể lấy được sức mạnh tín ngưỡng.”
Vân Thiển và Văn Tư Thành được phân nhiệm vụ phát đồ ăn thức uống cho dân chúng ở khu vực tị nạn số ba.
“Tin đồn về thỉnh thần, muốn nghe hay không? Chỉ cần một miếng cốt lếch kho tàu, nghe xong tuyệt đối không hối hận.”
Nơi tị nạn quy mô lớn này được xây dựng trong thời gian hai ngày, chia thành từng phòng đơn giản, một hộ một phòng, bên ngoài có quân đội tuần tra.
Văn Tư Thành liếc nhìn cô, lẩm bẩm: “Sao bình thường không thấy em vừa hồng vừa chuyên(*) như vậy nhỉ?”
Nơi tị nạn quy mô lớn này được xây dựng trong thời gian hai ngày, chia thành từng phòng đơn giản, một hộ một phòng, bên ngoài có quân đội tuần tra.
Vân Thiển lấy làm lạ nhìn chằm chằm người chơi kia, cả quá trình không nói tiếng nào.
Văn Tư Thành cầm một suất cơm sườn, rầu rĩ nói: “Không biết có ai phát hiện nhân tố tận thế là gì chưa, anh thật nhớ ngày tháng xa hoa trụy lạc trước đây.”
Cũng vì vậy, cô lỡ mất cảnh bước chân người chơi phía trước hơi cứng nhắc.
Vân Thiển trợn mắt nói: “Mới qua bao lâu chứ, anh có thời gian than thở, chi bằng đi cảm ơn quốc gia đi.”
Văn Tư Thành đang uống nước phun một cái phèo: “Vân chó, em đang nghĩ gì vậy, chẳng phải Ô Tề Hải và Tống Hành Chỉ đang quét dọn quái vật ở ngoài sao?”
Văn Tư Thành liếc nhìn cô, lẩm bẩm: “Sao bình thường không thấy em vừa hồng vừa chuyên(*) như vậy nhỉ?”
Văn Tư Thành kêu la: “Đừng ăn nữa, cậu nói cho xong đi.”
Văn Tư Thành cười hì hì.
Vân Thiển sờ cằm: “Em cảm giác sai sao?”(*) Nghĩa là vừa nắm vững tư duy xã hội chủ nghĩa, vừa nắm vững chuyên môn. Bắt nguồn từ một bài phát biểu của Mao Trạch Đông
Người chơi nói: “Ừ, cái này đúng rồi, kế tiếp mới là chuyện quan trọng nhất. Bí mật độc quyền nhé, ngoài mặt thần linh rất điềm tĩnh nhưng thật ra trong lòng rất để tâm đến thế giới chúng ta, anh có muốn biết tại sao không?”
Vân Thiển thúc khuỷu tay vào anh: “Nhỏ tiếng thôi, bình thường cũng chẳng có ba em ở đây.”
“Chú Vân thật khiến người khác bội phục.” Văn Tư Thành giơ ngón tay cái lên: “Bây giờ chỉ có chú ấy là vừa chỉ huy vừa mắng đám người Ô Tề Hải mà còn chưa bị giết.”
Văn Tư Thành thầm mắng tức thật, đau khổ gắp miếng sườn trong chén cho người kia.
Vân Thiển giơ tay chỉ vào mặt mình, mặt không cảm xúc nói: “Vậy đáng lý phải là em khiến người ta bội phục chứ?”
Sau khi bị ấn đi đi tham quan cái gì mà sở nghiên cứu vũ khí hạt nhân, trở về lập tức ngoan ngoãn vô cùng, từ Long Ngạo Thiên biến thành côn trùng nằm úp.
Văn Tư Thành cười hì hì.
(*) Dùng để chỉ Mary Sue phiên bản nam
Đột nhiên một người chơi chạy tới, cười lộ ra hai cây răng khểnh.
Cậu đeo gương mặt hoàn toàn không phải mặt mình, âm thầm lặng lẽ đi tới sau lưng vài người chơi khác.
“Tại sao?” Văn Tư Thành nôn nóng đến vò đầu bứt tai, người kia không nói tiếp mà nhìn chòng chọc miếng cốt lết kho tàu trong chén anh.
“Này này, tôi nói hai người biết…”
Vân Thiển giơ tay chỉ vào mặt mình, mặt không cảm xúc nói: “Vậy đáng lý phải là em khiến người ta bội phục chứ?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Người chơi cười hì hì nói, cậu ta nhai miếng sườn, nhồm nhoàm khen: “Ngon quá.”
Văn Tư Thành nhìn sang: “Gì thế?”
Văn Tư Thành cạn lời: “Chỉ có một cái mạng, ai dám thỉnh lung tung.”
Người chơi nói: “Có một tin đồn, hai người muốn nghe không? Đưa sườn cốt lếch của anh cho tôi, tôi sẽ nói các người biết.”
Người chơi nói: “Có một tin đồn, hai người muốn nghe không? Đưa sườn cốt lếch của anh cho tôi, tôi sẽ nói các người biết.”
Văn Tư Thành: “Cậu nói mở đầu trước đi, tôi suy nghĩ xem có muốn nghe hay không.”
Đột nhiên một người chơi chạy tới, cười lộ ra hai cây răng khểnh.
Người chơi kia nói: “Thỉnh thần không bắt buộc phải thỉnh thần linh mình tín ngưỡng. Thần linh không tín ngưỡng cũng có thể thỉnh, chỉ cần biết danh xưng thần linh là được.”
Sau khi thấy tận mắt thế giới tận thế, những người khác tin tưởng lời nói của người chơi. Các ngành tương quan thành lập đội quân người chơi, đặc biệt dùng để tập hợp điều động người chơi.
Người chơi kia lau miệng: “Vẫn là tin tức độc quyền, tôi nói cho hai người biết, hai người không thể nói cho người khác biết.”
Văn Tư Thành cạn lời: “Chỉ có một cái mạng, ai dám thỉnh lung tung.”
Người chơi: “Không có gì, đều là người mình cả.”
Người chơi nói: “Ừ, cái này đúng rồi, kế tiếp mới là chuyện quan trọng nhất. Bí mật độc quyền nhé, ngoài mặt thần linh rất điềm tĩnh nhưng thật ra trong lòng rất để tâm đến thế giới chúng ta, anh có muốn biết tại sao không?”
“Tại sao?” Văn Tư Thành nôn nóng đến vò đầu bứt tai, người kia không nói tiếp mà nhìn chòng chọc miếng cốt lết kho tàu trong chén anh.
“Chú Vân thật khiến người khác bội phục.” Văn Tư Thành giơ ngón tay cái lên: “Bây giờ chỉ có chú ấy là vừa chỉ huy vừa mắng đám người Ô Tề Hải mà còn chưa bị giết.”
“Đại sư, tôi ngộ rồi.”Văn Tư Thành cười khà khà: “Tôi không có bản lĩnh gì, nhưng gia đình theo nghề thương nhân, kỹ năng cò kè mặc cả không ít, cảm ơn anh trai.”
Văn Tư Thành thầm mắng tức thật, đau khổ gắp miếng sườn trong chén cho người kia.
Vân Thiển cũng chuẩn bị gắp miếng thịt của mình cho người kia, nhưng cậu ta lại rút chén về, không lấy của cô.
Cô sững lại.
“Hề hề.” Người chơi xốc áo bông dày, một xấp giấy A4 đóng thành sách ở bên trong: “Phần chính là đây, bách khoa toàn thư danh xưng thần linh. Một quyển hai trăm tệ, không trả giá, lỡ mất cơ hội này là lỡ mất một trăm triệu nhé!”
“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Người chơi cười hì hì nói, cậu ta nhai miếng sườn, nhồm nhoàm khen: “Ngon quá.”
(*) Dùng để chỉ Mary Sue phiên bản nam
Văn Tư Thành cầm một suất cơm sườn, rầu rĩ nói: “Không biết có ai phát hiện nhân tố tận thế là gì chưa, anh thật nhớ ngày tháng xa hoa trụy lạc trước đây.”
Văn Tư Thành kêu la: “Đừng ăn nữa, cậu nói cho xong đi.”
Cô sững lại.
Người chơi kia lau miệng: “Vẫn là tin tức độc quyền, tôi nói cho hai người biết, hai người không thể nói cho người khác biết.”
Vân Thiển thúc khuỷu tay vào anh: “Nhỏ tiếng thôi, bình thường cũng chẳng có ba em ở đây.”
Nói thế nào nhỉ, có cảm giác người chơi quốc gia khác đang làm anh hùng, còn mình ở đây hết sức vô dụng, giống với đồ ăn hại.
Nhìn thấy hai người gật đầu, cậu mới tiếp tục: “Thần linh quan tâm sức mạnh tín ngưỡng, thế giới của chúng ta khá đặc biệt, tín ngưỡng một người bằng vài người cộng lại. Hiện giờ đang tận thế, thần linh tới thế giới một lần, bất kể được người thế giới này nhìn thấy hay tán dương hành động cứu giúp thế giới, bọn họ đều có thể lấy được sức mạnh tín ngưỡng.”
Văn Tư Thành: “Sức mạnh tín ngưỡng rất quan trọng đối với thần linh à?”
Vân Thiển lấy làm lạ nhìn chằm chằm người chơi kia, cả quá trình không nói tiếng nào.
“Đương nhiên.” Người chơi quả quyết nói: “Bây giờ sức mạnh tín ngưỡng là cầu nhiều hơn cung, thần linh đang xếp hàng đợi được triệu hồi. Chuyện còn lại không cần tôi nói, chắc anh cũng hiểu.”
“Đương nhiên.” Người chơi quả quyết nói: “Bây giờ sức mạnh tín ngưỡng là cầu nhiều hơn cung, thần linh đang xếp hàng đợi được triệu hồi. Chuyện còn lại không cần tôi nói, chắc anh cũng hiểu.”
“Đại sư, tôi ngộ rồi.”Văn Tư Thành cười khà khà: “Tôi không có bản lĩnh gì, nhưng gia đình theo nghề thương nhân, kỹ năng cò kè mặc cả không ít, cảm ơn anh trai.”
Người chơi: “Không có gì, đều là người mình cả.”
Vân Thiển bỗng dưng mở miệng: “Quan trọng hẳn là danh xưng của những thần linh kia. Cậu nói biết được danh xưng mới có thể cầu nguyện thần linh khác mà.”
Vân Thiển và Văn Tư Thành được phân nhiệm vụ phát đồ ăn thức uống cho dân chúng ở khu vực tị nạn số ba.
“Hề hề.” Người chơi xốc áo bông dày, một xấp giấy A4 đóng thành sách ở bên trong: “Phần chính là đây, bách khoa toàn thư danh xưng thần linh. Một quyển hai trăm tệ, không trả giá, lỡ mất cơ hội này là lỡ mất một trăm triệu nhé!”
Vốn dĩ có người chơi ỷ vào uy lực mạnh mẽ của vũ khí thần chọn, muốn trải nghiệm kịch bản Long Ngạo Thiên(*), để các lãnh đạo máu mặt quốc gia trở thành em trai nhỏ của mình…
Văn Tư Thành: “…Quá dữ.”
Anh mua hai bản, anh và Vân Thiển mỗi người một quyển.
Người chơi kia nghênh ngang bỏ đi. Vân Thiển nhìn chăm chú bóng lưng cậu hồi lâu, lên tiếng: “Anh có cảm thấy cậu ta là Tiểu Hải không?”
Văn Tư Thành đang uống nước phun một cái phèo: “Vân chó, em đang nghĩ gì vậy, chẳng phải Ô Tề Hải và Tống Hành Chỉ đang quét dọn quái vật ở ngoài sao?”
Văn Tư Thành: “…Quá dữ.”
Vân Thiển sờ cằm: “Em cảm giác sai sao?”
Cô cúi đầu nhìn bách khoa toàn thư danh xưng thần linh, đúng là có không ít tên thần linh.
Cũng vì vậy, cô lỡ mất cảnh bước chân người chơi phía trước hơi cứng nhắc.
Ô Tề Hải: Đồ bản thể bại não, đưa nhiệm vụ kỳ cục gì cho mình thế này. Nếu không phải vì chị gái, còn lâu mình mới làm!
(*) Nghĩa là vừa nắm vững tư duy xã hội chủ nghĩa, vừa nắm vững chuyên môn. Bắt nguồn từ một bài phát biểu của Mao Trạch Đông
Cậu đeo gương mặt hoàn toàn không phải mặt mình, âm thầm lặng lẽ đi tới sau lưng vài người chơi khác.
“Tin đồn về thỉnh thần, muốn nghe hay không? Chỉ cần một miếng cốt lếch kho tàu, nghe xong tuyệt đối không hối hận.”
phát danh sách tên của thân linh để thỉnh cầu à =)))) nghe như đa cấp á chòi
Tà Thần cũ là anh thầy giáo thể dục đó hả?
Tui cũng thấy lạ lạ.
Đúng là sáng kiến gà tiểu học, chỉ lừa được mỗi Tiểu Hải đi làm thôi ???