Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 79 (1)

Chương 79 (1)

Y không cho phép thứ như nam chính xuất hiện trước mặt nàng

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Giản Hành Chi dẫn Tần Uyển Uyển vui mừng hớn hở chạy tới. Đợi đến đại sảnh, hai người nhìn thấy cha Ninh Bất Ngôn là Ninh Xương Hà ngồi ở trên cao, đối diện là một người người đàn ông trung niên mặc hoa bào màu vàng.

Một người ngồi bên cạnh người đàn ông trung niên, hắn mặc áo choàng đen toàn thân, trùm kín từ đầu đến chân.

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển bước vào, Ninh Xương Hà vội đứng dậy: “Hai vị tới rồi.”

“Ninh tiền bối.”

Tn Uyn Uyn hành lvi Ninh XươngĨHà, Gin HànhChi cũng hànhl đơn gintheo. Ninh XươngHà sp xếpİhai ngưi ngixung, sau đógii thích: “VôìDanh là ngưiùhai v dnİvào Ninh ph.Hôm nay, ngưiínhà y titìm, mun dny đi. Tanghĩ phi báoicho hai v¹mt tiếng nên,c ý miôhai v tiôđây.”

“Ninh tinbi suy nghĩ²chu đáo, cmĺt tin biîđã nh đến.”ìTn Uyn Uynúlch s cmơn, quay đunhìn ngưi đànông mc hoaĩphc màu vàngđi din.

Nàng c¹cm thy ngưiĬđàn ông nàyhơi quen mt,ľcó loi cmxúc là lãcun trào trongngc.

Nàng nghĩ ti}nghĩ lui, rtcuc m mingthăm dò: “Cácìh là ngưinhà Vô Danh?”ò

Phi.” V mtóngưi đàn ôngìôn hòa: “Tiĺh Thành chúNhc Thành Quân²Vô Duyên, làfph thân cay.”

Tn UyníUyn nghe nóiêthế lin sngst, sc nhQuân Vô Duyênlà bn thânca cha thânİxác Tn Vãnnày. Năm đó,ếchính Quân VôDuyên đã cuЇTn Vãn lúc[Tn gia ditàmôn, sau đóthành lp hônưc cho contrai mình vàïTn Vãn.

Vy… ôngɪlão kia…

Nghĩ tiđây, nàng chtĬnhn ra: “Ôngľlão kia làįQuân Thù?!”

Ngheİnói thế, GinĩHành Chi ngiéthng dy, ngưiĩáo đen bêncnh run lên.ũQuân Vô Duyênmm cưi gtđu: “Không sai,ľđúng là khuynĬt. Đa t²hai v trưngnghĩa tương tr,nếu không mngánh ca conta khó gi.ĩThù Nhi…

Cha!”ľ

Quân Thù bli này chcgin: “Không phiđã nói vingưi…

Không đưcvch trn thânľphn ca hntrưc mt TnVãn sao!

Quân Thùãhơi khó chu,hn không munfđi mt viíTn Vãn bngdáng v này.

Nhưngíli cũng đãúnói, hn xoayăđu đi, khôngnhiu li: “Khôngècn cm t,ĩtrc tiếp dn}ngưi đi làâđưc ri.”

TnļUyn Uyn vàĭGin Hành Chinhìn nhau. QuâniVô Duyên nhíumày: “Thù Nhi!ìSao con cóưth nói viãân nhân…

“Nàng¸là Tn Vãn.”ĨQuân Thù lnhging nói: “Làv hôn thêca con, nàngľcu con chngphi đương nhiênêsao?”

Li nàynói ra, scmt mi ngưiókhác nhau. GinHành Chi ngithng lưng, hihn nói: “Saoìlúc trưc ta{không đá chếtĬngươi cho ri?”³

Nếu biết làhn, ban đuy đã nhn]luôn xung váchİđá!

“Ngươi đng ngangЇngưc.”

Quân Thùđh mt tiếng:ļLúc trưc tachu nhc, bâyıgi ph thânta ti ri,èta xem ngươi…

Li còn chưa¹dt, Gin HànhĩChi đt nhiên¸xut hin trưcèmt hn, tátmt cái “chát.

Quân Thù bđánh lch mt,ímũ rơi ra,ĩđ l gươngmt già nua.

“Ngươi!”

Hn lp tcɨđánh tr, GinHành Chi giơéchân gim bàntay vung lênɪca hn, giơtay tát naábên mt cònli, hoàn toànïkhiến hn ngungưi.

“Ta cái gì?Ph thân ngươiti ri, thìĩsao?”

Cha!”

QuâniThù hoàn hn,vi quay đunhìn v phía°Quân Vô Duyênbên trên: “Ngưimau giết hnùđi! Hn chínhílà nam sngįbên cnh TnúVãn! Chính hnód d TnVãn ri khiĭVn Tâm Tông!”

V tiu hunày.”

Quân VôDuyên ngi imĩbt đng, mmcưi nhìn GinHành Chi: “Conta không hiu²chuyn, cu giơcao đánh kh.”

“Gin Hành Chi.”

Quân Vô Duyênlên tiếng, TnóUyn Uyn nghĩvn nên chamt mũi choív ân nhânca nguyên thânnày mt chút,Įbèn nh ginggi Gin HànhíChi: “Quay v!”ĩ

Nghe thy TníUyn Uyn giÍy, rt cucGin Hành Chiĩmi rút chân,ĩchm chp quay¸v v tríca mình, khoanhìtay lnh mtánhìn Quân Thùđi din.

Quân ThùIb đánh trưcmt Tn UynɨUyn, cm thy:vô cùng thmhi, dt khoátđi mũ lên,Īcúi đu khôngnói tiếng nào.

QuânīVô Duyên thyêQuân Thù yêntĩnh li, nhìnĬngưi hai bên:î“Xem ra bav có nhiuhiu lm.”

Nóióxong, Quân VôíDuyên t áinhìn Tn UyníUyn: “V côìnương này, conЇta nói côýlà Tn Vãn,âlà tht sao?”

Quân thiếu chnói đùa.”

TnUyn Uyn đáp²rõ ràng đâura đy: “Mcdù tên talà Tn VãnúVãn nhưng vnkhông quen biết°Quân thiếu ch,Ïe là Quânïthiếu ch nhnnhm ngưi ri.”j

Không th nào.”

Quân Thù lp[tc ph nhn:ĨLúc trưc khi¹Tn Vãn rikhi Vn Tâm¹Tông, Thm TriéMinh tng đưa(cho nàng mtĩlung kiếm ý.Trưc khi vàoɩHoang Thành, tađã thy rõánàng dùng, nàngècòn dám chi?”ì

Kiếm ý?” Vmt Tn UynéUyn ng ngàng:éQuân thiếu chíđang nói cáigì? Đúnglà ta tngɪdùng mt lungkiếm ý, nhưngđó là caí—— Tn UynUyn ngp ngng:“Bng hu taòĐo quâníGin Hành Chi,có l ngàinhìn lm riòchăng?”

Thm TriMinh và phthân ta làđthế giao, kiếmý ca ThmTri Minh

ThùNhi.” Quân VôɩDuyên ct liìhn: “Nếu côũnương không mun,ìđng nên cưngôcu. Đi thôi.”ò

Quân Vô Duyên{đng dy: “Chúngta ri khiđây.”

Nói xong,iQuân Vô Duyên}đi ngang quaímt Tn UynUyn. Mt mùihôi thoang thongphát ra téngưi Quân VôDuyên.

Rõ ràng GiniHành Chi cũngngi đưc mùinày, y nhíumày.

Quân Vô Duyênĺđi ti ca,thy Quân Thùkhông nhúc nhích,ĩxoay đu li,lnh ging nói:“Còn không đi?”

“Con không đi.”ì

Quân Thù nghiếnrăng: “Không mangïVãn Nhi đi,Īcon không đi!”ê

“Con còn cóĩmt mũi khôngđi?” Dưng như¹Quân Vô Duyênõtc gin, lnhmt nhìn sang:(Vi b dngkhiến ngưi khácĩbun nôn này?”

Quân Thù bòli nói nàyđâm trúng, hncng đ chcòlát. Có vïQuân Vô Duyêncũng cm thyíli này quá]nng, du gingơxung: “Thù Nhi,ĩđi sau nàyđp li cóth tr v:mà.”

y… TníUyn Uyn gưngêcưi: “Tht raĩđp hay khôngcũng không cnĩtr v đâu.”

“Con mc k.”Quân Thù ngitrên ghế: “VãnNhi là vóhôn thê cacon. Hin ginàng ch b:vài th rácùrưi che đy,ĭcon phi mangãnàng v.”

Thngbé này… QuânVô Duyên nhíumày: “Ta nh:trưc đây conđâu c chpĺnhư vy, saohin gi liĩc chp thế?]Nếu Tn Vãnkhông yêu conïthì sao, conItính làm gì?”ĩ

Không th nào!”ļ

Quân Thù lptc ph nhn:“Sao Tn Vãnli không yêu(con?”

“Nếu nhưɩkhông yêu thìɨsao?”

Quân VôĨDuyên hi sátïsao: “Nàng munsinh con dưngcái vi ngưiĩkhác, như hìnhàvi bóng vingưi khác, mun¸vt b conthì sao?”

Vycon s giếtnàng!”

Quân Thù vừa nói ra lời này, cả sảnh đều sững sờ. Giản Hành Chi im lặng chẳng nói chẳng rằng, bước lên trước một bước, chắn trước mặt Tần Uyển Uyển.

Ta đi nghỉ ngơi trước, chuẩn bị trận chung kết ngày mai.” Tần Uyển Uyển nói xong, thò đầu từ cạnh tường ra, cười híp mắt, vẫy tay với y: “Chúc ngủ ngon.”

Quân Thù siết chặt tay vịn, thở dốc. Hắn chợt nhận ra mình vừa nói gì, vội giải thích: “Không phải, con…”

Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển chợt nhận ra: “Nhiệm vụ đưa Quân Thù đến tay phụ thân hắn thất bại sao?”

“Thù Nhi.” Quân Vô Duyên nghi hoặc: “Con sao thế?”

Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn ký ức lướt qua trước mắt, cho đến khi Quân Thù bị người của Quân Vô Duyên mạnh mẽ kéo ra.

“Ừ.”

Mà ánh mắt Ninh Xương Hà bên cạnh đã sớm biến đổi, lẳng lặng thò tay vào trong tay áo. Quân Thù gấp gáp giải thích: “Không phải, phụ thân, lúc nãy là con kích động. Con không có ý này, con…”

Ánh sáng xanh bừng lên ngay ngực Quân Thù. Ninh Xương Hà trừng to mắt, đâm một kiếm tới. Động tác của Quân Vô Duyên càng nhanh hơn, một cây sáo ngọc ngăn trước mặt Ninh Xương Hà, lạnh giọng nói: “Xương Hà đạo quân, ông có ý gì?”

Lời còn chưa dứt, lá bùa trong tay Ninh Xương Hà đột ngột chui ra, dán lên ngực Quân Thù.

Giản Hành Chi không hiểu. Tần Uyển Uyển buông y ra, xoay người đi về phía phòng ngủ: “Quân Vô Duyên hẳn đã chết rồi, là Thẩm Tri Minh giết. Thẩm Tri Minh hút linh lực Quân Thù, lại hút linh lực Quân Vô Duyên, hiện giờ rất lợi hại, chúng ta đừng gây phiền phức nữa. Được rồi, ngủ một giấc đi.” Tần Uyển Uyển duỗi lưng: “Đừng lo chuyện bao đồng nữa.”

Mà ánh mắt Ninh Xương Hà bên cạnh đã sớm biến đổi, lẳng lặng thò tay vào trong tay áo. Quân Thù gấp gáp giải thích: “Không phải, phụ thân, lúc nãy là con kích động. Con không có ý này, con…”

Ánh sáng xanh bừng lên ngay ngực Quân Thù. Ninh Xương Hà trừng to mắt, đâm một kiếm tới. Động tác của Quân Vô Duyên càng nhanh hơn, một cây sáo ngọc ngăn trước mặt Ninh Xương Hà, lạnh giọng nói: “Xương Hà đạo quân, ông có ý gì?”

Quân Thù siết chặt tay vịn, thở dốc. Hắn chợt nhận ra mình vừa nói gì, vội giải thích: “Không phải, con…”

“Ta đã nhận ra…” Giọng Quân Vô Duyên nhấn mạnh thêm: “Nhưng đây là người Nhạc Thành ta, không tới lượt Hoang Thành xử lý!”

“Đây là ma chủng!”

Ninh Xương Hà vội quát: “Ngài phải để ý đại cục!”

Ninh Xương Hà chấn kinh ngẩng đầu, quát to: “Quân thành chủ không nhận ra sao?”

“Cha…” Quân Thù run rẩy mở miệng: “Đây là… đây là…”

“Ta đã nhận ra…” Giọng Quân Vô Duyên nhấn mạnh thêm: “Nhưng đây là người Nhạc Thành ta, không tới lượt Hoang Thành xử lý!”

Khoảnh khắc Quân Thù nắm lấy tay Tần Uyển Uyển, vô số ký ức tràn vào đầu nàng.

“Nhiệm vụ tới rồi, nhận lấy đi.”

Ninh Xương Hà chấn kinh ngẩng đầu, quát to: “Quân thành chủ không nhận ra sao?”

Quân Thù không dám lên tiếng, hắn kinh hoàng nhìn ánh sáng xanh trên ngực mình.

“Đây là ma chủng!”

Ánh sáng màu xanh lá chiếu rõ lồng ngực hắn, tất cả mọi người đều thấy chỗ trái tim hắn đang đập có một nụ sen chờ nở.

Quân Thù bị người ta kéo ra ngoài, cố sức vùng vẫy.

Giản Hành Chi thấy đám người Ninh Xương Hà vẫn còn ở đây, chỉ đáp: “Đi.”

“Cha…” Quân Thù run rẩy mở miệng: “Đây là… đây là…”

Giản Hành Chi suy nghĩ lại, gật gù: “Nàng nói đúng.”

“Thù Nhi chớ sợ.” Quân Vô Duyên lạnh giọng nói: “Cha sẽ bảo vệ con chu toàn, cho dù con mang ma chủng, bị Tà Thần khống chế, tâm thuật bất chính, nhưng phụ thân nhất định sẽ cứu con!”

Nói xong, gật đầu với Ninh Xương Hà coi như tạm biệt, kéo Tần Uyển Uyển ra ngoài, quay đầu nói: “Nhiệm vụ thất bại rồi.”

“Quân thành chủ!”

“Quân thành chủ!”

Quân Thù bị Quân Vô Duyên kéo ra ngoài.

Ninh Xương Hà vội quát: “Ngài phải để ý đại cục!”

“Con trai ta…” Quân Vô Duyên ngẩng đầu, lộ ra sát ý: “Tự ta biết dạy!”

Nói xong, Quân Vô Duyên cất sáo ngọc, xoay người rời đi.

Nói xong, ông ta giơ tay lên bắt lấy Quân Thù: “Đi!”

Cảnh tượng đầu tiên Tần Uyển Uyển thấy là Thẩm Tri Minh tìm đến Quân Vô Duyên thế nào, bàn bạc với ông ta tìm kiếm Ngọc Linh Lung.

“Vì sao?”

“Không!”

“Con trai ta…” Quân Vô Duyên ngẩng đầu, lộ ra sát ý: “Tự ta biết dạy!”

Quân Vô Duyên mỉm cười, cụng ly với Thẩm Tri Minh: “Tiểu nhi nhờ cả vào huynh.”

“Thù Nhi chớ sợ.” Quân Vô Duyên lạnh giọng nói: “Cha sẽ bảo vệ con chu toàn, cho dù con mang ma chủng, bị Tà Thần khống chế, tâm thuật bất chính, nhưng phụ thân nhất định sẽ cứu con!”

Dường như Quân Thù đột nhiên nhận ra điều gì, y nhào lên trước, tóm lấy tay Tần Uyển Uyển: “Vãn Nhi cứu ta! Ta không đi! Ta không đi!”

“Thiếu chủ điên rồi.”

“Thù Nhi.” Quân Vô Duyên nghi hoặc: “Con sao thế?”

Khoảnh khắc Quân Thù nắm lấy tay Tần Uyển Uyển, vô số ký ức tràn vào đầu nàng.

Vừa đáp xong, Giản Hành Chi chợt  nhận ra ai đang hỏi mình, khẽ ho một tiếng: “Sao thế?”

Cảnh tượng đầu tiên Tần Uyển Uyển thấy là Thẩm Tri Minh tìm đến Quân Vô Duyên thế nào, bàn bạc với ông ta tìm kiếm Ngọc Linh Lung.

“Ta đã điều tra rõ, lúc đó Vãn Nhi nuốt một viên Long đan, nếu nó bằng lòng là có thể luyện hóa thành thể chất Thanh long. Chỗ ta có một môn công pháp, sau khi song tu, người song tu cùng nó có thể biến thành thể chất Thanh long. Nó là con dâu huynh, sau này ta và Nhạc Thành bắt tay tìm Ngọc Linh Lung. Lấy được ngọc, Quân Thù và Tần Vãn mở khóa Đăng Tiên Môn phi thăng, ta lấy Ngọc Linh Lung bứt phá thiên kiếp cuối cùng, thế nào?”

“Ta đã điều tra rõ, lúc đó Vãn Nhi nuốt một viên Long đan, nếu nó bằng lòng là có thể luyện hóa thành thể chất Thanh long. Chỗ ta có một môn công pháp, sau khi song tu, người song tu cùng nó có thể biến thành thể chất Thanh long. Nó là con dâu huynh, sau này ta và Nhạc Thành bắt tay tìm Ngọc Linh Lung. Lấy được ngọc, Quân Thù và Tần Vãn mở khóa Đăng Tiên Môn phi thăng, ta lấy Ngọc Linh Lung bứt phá thiên kiếp cuối cùng, thế nào?”

【 Nhiệm vụ mười một: Cuộc gặp gỡ định mệnh —— Giúp đỡ nam chính anh hùng cứu mỹ nhân với nữ chính, khiến độ thiện cảm đôi bên +10. Điểm tích lũy +1000. Có nhận hay không?】

“Đương nhiên có thể khiến Thù Nhi và Vãn Nhi cùng nhau phi thăng là chuyện tốt.”

Quân Thù vừa nói ra lời này, cả sảnh đều sững sờ. Giản Hành Chi im lặng chẳng nói chẳng rằng, bước lên trước một bước, chắn trước mặt Tần Uyển Uyển.

Quân Thù không dám lên tiếng, hắn kinh hoàng nhìn ánh sáng xanh trên ngực mình.

“Ta không có ma chủng! Ta không có! Hãm hại! Đều là hãm hại! Thẩm Tri Minh mới có ma chủng! Thẩm Tri Minh hại ta!”

Quân Vô Duyên mỉm cười, cụng ly với Thẩm Tri Minh: “Tiểu nhi nhờ cả vào huynh.”

Tiếp theo là cảnh tượng ở ngoài Quỷ Thành. Bản thân Thẩm Tri Minh bị trọng thương, ma chủng bùng phát, ông ta tóm lấy Quân Thù, hút cạn linh lực.

Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn ký ức lướt qua trước mắt, cho đến khi Quân Thù bị người của Quân Vô Duyên mạnh mẽ kéo ra.

“Thiếu chủ điên rồi.”

Nói xong, ông ta giơ tay lên bắt lấy Quân Thù: “Đi!”

Giọng Quân Vô Duyên hờ hững: “Dẫn đi đi.”

Nói xong, Quân Vô Duyên cất sáo ngọc, xoay người rời đi.

Quân Thù bị người ta kéo ra ngoài, cố sức vùng vẫy.

“Ta không có ma chủng! Ta không có! Hãm hại! Đều là hãm hại! Thẩm Tri Minh mới có ma chủng! Thẩm Tri Minh hại ta!”

Nghe thấy tiếng nhắc nhở, Giản Hành Chi lập tức xông ra ngoài. Tần Uyển Uyển giữ lấy y: “Người đi đâu?”

“Đây không phải cha ta! Cứu ta! Cứu ta!”

Quân Thù bị Quân Vô Duyên kéo ra ngoài.

“Không cần.” Tần Uyển Uyển thở dài, nàng vỗ tay Giản Hành Chi: “Ta biết đại khái xảy ra chuyện gì rồi. Thôi, người qua đó cũng không lấy lại điểm tích lũy được.”

Giản Hành Chi quay đầu nhìn sang Tần Uyển Uyển, cảm khái: “Không ngờ hắn cũng là…”

Lời còn chưa dứt, một tiếng “ting” vang lên trong đầu y, 666 lạnh lùng nhắc nhớ: “Xin lỗi, 【Nhiệm vụ chín: Mỹ nữ cứu anh hùng, để nữ chính cứu nhân vật mục tiêu (có thể chinh phục), đưa mục tiêu đến tay phụ thân hắn】tuyên bố thất bại. Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ 50%. Điểm tích lũy +250. Tổng điểm tích lũy: 4435.”

Nghe thấy tiếng nhắc nhở, Giản Hành Chi lập tức xông ra ngoài. Tần Uyển Uyển giữ lấy y: “Người đi đâu?”

“Không sai.” Giản Hành Chi gật đầu, nghiến răng: “Ta cực khổ nhẫn nhịn hắn lâu như thế, cuối cùng chỉ cho ta 250 điểm tích lũy! Không được, ta phải đi tìm hắn.”

Giản Hành Chi thấy đám người Ninh Xương Hà vẫn còn ở đây, chỉ đáp: “Đi.”

Nói xong, gật đầu với Ninh Xương Hà coi như tạm biệt, kéo Tần Uyển Uyển ra ngoài, quay đầu nói: “Nhiệm vụ thất bại rồi.”

Giản Hành Chi ngẩn ngơ nhìn phương hướng Tần Uyển Uyển rời đi. Thật lâu sau, y nghe thấy 666 chậm rãi lên tiếng: “Rất đáng yêu nhỉ?”

Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển chợt nhận ra: “Nhiệm vụ đưa Quân Thù đến tay phụ thân hắn thất bại sao?”

“Không sai.” Giản Hành Chi gật đầu, nghiến răng: “Ta cực khổ nhẫn nhịn hắn lâu như thế, cuối cùng chỉ cho ta 250 điểm tích lũy! Không được, ta phải đi tìm hắn.”

“Không cần.” Tần Uyển Uyển thở dài, nàng vỗ tay Giản Hành Chi: “Ta biết đại khái xảy ra chuyện gì rồi. Thôi, người qua đó cũng không lấy lại điểm tích lũy được.”

“Ừ…”

“Vì sao?”

Giản Hành Chi không hiểu. Tần Uyển Uyển buông y ra, xoay người đi về phía phòng ngủ: “Quân Vô Duyên hẳn đã chết rồi, là Thẩm Tri Minh giết. Thẩm Tri Minh hút linh lực Quân Thù, lại hút linh lực Quân Vô Duyên, hiện giờ rất lợi hại, chúng ta đừng gây phiền phức nữa. Được rồi, ngủ một giấc đi.” Tần Uyển Uyển duỗi lưng: “Đừng lo chuyện bao đồng nữa.”

“Ừ.”

Giản Hành Chi quay đầu nhìn sang Tần Uyển Uyển, cảm khái: “Không ngờ hắn cũng là…”

Giản Hành Chi suy nghĩ lại, gật gù: “Nàng nói đúng.”

Ta đi nghỉ ngơi trước, chuẩn bị trận chung kết ngày mai.” Tần Uyển Uyển nói xong, thò đầu từ cạnh tường ra, cười híp mắt, vẫy tay với y: “Chúc ngủ ngon.”

“Đương nhiên có thể khiến Thù Nhi và Vãn Nhi cùng nhau phi thăng là chuyện tốt.”

Giản Hành Chi ngẩn ngơ nhìn phương hướng Tần Uyển Uyển rời đi. Thật lâu sau, y nghe thấy 666 chậm rãi lên tiếng: “Rất đáng yêu nhỉ?”

“Ừ…”

【Mô tả nhiệm vụ: Sau khi Thẩm Tri Minh mang Quân Thù đi, ông ta giết chết Quân Thù. Trước khi Quân Thù chết đã biết được, bèn truyền ký ức của mình cho Tần Vãn. Vì để ngăn Tần Vãn báo thù, đồng thời thèm muốn Long đan trong cơ thể Tần Vãn, Thẩm Tri Minh bí quá hóa liều, đột ngột xuất hiện tại sân thi đấu Quân tử kiếm, cố gắng giết chết Tần Vãn. Tình thế nguy hiểm, nam chính bay từ trên trời xuống, Tần Vãn và nam chính vừa gặp đã yêu.】

Vừa đáp xong, Giản Hành Chi chợt  nhận ra ai đang hỏi mình, khẽ ho một tiếng: “Sao thế?”

“Nhiệm vụ tới rồi, nhận lấy đi.”

“Ừ.”

Tiếng “ừ” này của Giản Hành Chi vừa dứt, y đã nhìn thấy màn hình “ting” một tiếng, hiện lên một nhiệm vụ.

【 Nhiệm vụ mười một: Cuộc gặp gỡ định mệnh —— Giúp đỡ nam chính anh hùng cứu mỹ nhân với nữ chính, khiến độ thiện cảm đôi bên +10. Điểm tích lũy +1000. Có nhận hay không?】

Lời còn chưa dứt, một tiếng “ting” vang lên trong đầu y, 666 lạnh lùng nhắc nhớ: “Xin lỗi, 【Nhiệm vụ chín: Mỹ nữ cứu anh hùng, để nữ chính cứu nhân vật mục tiêu (có thể chinh phục), đưa mục tiêu đến tay phụ thân hắn】tuyên bố thất bại. Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ 50%. Điểm tích lũy +250. Tổng điểm tích lũy: 4435.”

【Mô tả nhiệm vụ: Sau khi Thẩm Tri Minh mang Quân Thù đi, ông ta giết chết Quân Thù. Trước khi Quân Thù chết đã biết được, bèn truyền ký ức của mình cho Tần Vãn. Vì để ngăn Tần Vãn báo thù, đồng thời thèm muốn Long đan trong cơ thể Tần Vãn, Thẩm Tri Minh bí quá hóa liều, đột ngột xuất hiện tại sân thi đấu Quân tử kiếm, cố gắng giết chết Tần Vãn. Tình thế nguy hiểm, nam chính bay từ trên trời xuống, Tần Vãn và nam chính vừa gặp đã yêu.】

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Gì đó, nói bạn nhỏ nhà tui là thứ rác rưởi là coi chừng tui nhé!

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tui thấy Quân Thù cũng đâu tới mức dính ma chủng đâu nhỉ? Thấy Quân Vô Duyên đáng nghi sao đó.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Câu cuối hơi quá đáng à nhe, anh tui cố gắng từ chương đầu tới chương này mà không bằng một câu “vừa gặp đã yêu” từ hệ thống à.

An Linh
An Linh
2 Năm Cách đây

Ủa vậy Quân Thù chết hả ta, xu vậy cà

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Mặc dù rất muốn QT bị vả mặt nhg mà bị chết kiểu này thì hơi thảm. Phải còn sống mới bị vả mặt chứ.

Tình huống của nhiệm vụ 11 có khi nào bị anh Giản làm khác đi hokk ta, anh Giản làm nam 9 giáng từ trên trời xuống, Uyển Uyển nhìn thấy, vừa gặp đã iu?

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!