Chương 79 (1)
Y không cho phép thứ như nam chính xuất hiện trước mặt nàng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Giản Hành Chi dẫn Tần Uyển Uyển vui mừng hớn hở chạy tới. Đợi đến đại sảnh, hai người nhìn thấy cha Ninh Bất Ngôn là Ninh Xương Hà ngồi ở trên cao, đối diện là một người người đàn ông trung niên mặc hoa bào màu vàng.
Một người ngồi bên cạnh người đàn ông trung niên, hắn mặc áo choàng đen toàn thân, trùm kín từ đầu đến chân.
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển bước vào, Ninh Xương Hà vội đứng dậy: “Hai vị tới rồi.”
“Ninh tiền bối.”
Tần Uyển Uyển hành lễốvới Ninh XươngĨHà, Giản HànhừChi cũng hànhἴlễ đơn giảnềtheo. Ninh XươngỉHà sắp xếpİhai người ngồiảxuống, sau đóỵgiải thích: “VôìDanh là ngườiùhai vị dẫnİvào Ninh phủ.ỉHôm nay, ngườiínhà y tớiịtìm, muốn dẫnềy đi. Taặnghĩ phải báoicho hai vị¹một tiếng nên,cố ý mờiôhai vị tớiôđây.”
“Ninh tiềnầbối suy nghĩ²chu đáo, cảmĺtạ tiền bốiîđã nhớ đến.”ìTần Uyển Uyểnúlịch sự cảmẹơn, quay đầuỷnhìn người đànỉông mặc hoaĩphục màu vàngởđối diện.
Nàng cứ¹cảm thấy ngườiĬđàn ông nàyởhơi quen mắt,ľcó loại cảmởxúc là lạãcuộn trào trongềngực.
Nàng nghĩ tới}nghĩ lui, rốtẩcuộc mở miệngἶthăm dò: “Cácìhạ là ngườiỹnhà Vô Danh?”ò
“Phải.” Vẻ mặtóngười đàn ôngìôn hòa: “Tạiĺhạ Thành chủúNhạc Thành Quân²Vô Duyên, làfphụ thân củaựy.”
Tần UyểníUyển nghe nóiêthế liền sửngἵsốt, sực nhớỳQuân Vô Duyênἳlà bạn thânổcủa cha thânİxác Tần Vãn‹này. Năm đó,ếchính Quân VôẩDuyên đã cứuЇTần Vãn lúc[Tần gia diệtàmôn, sau đóữthành lập hônỗước cho conụtrai mình vàïTần Vãn.
Vậy… ôngɪlão kia…
Nghĩ tớiḽđây, nàng chợtĬnhận ra: “Ôngľlão kia làįQuân Thù?!”
Ngheİnói thế, GiảnĩHành Chi ngồiéthẳng dậy, ngườiĩáo đen bênầcạnh run lên.ũQuân Vô Duyênịmỉm cười gậtỳđầu: “Không sai,ľđúng là khuyểnĬtử. Đa tạ²hai vị trượng‹nghĩa tương trợ,ặnếu không mạngánhỏ của conḽta khó giữ.ĩThù Nhi…”
“Cha!”ľ
Quân Thù bịệlời này chọcỗgiận: “Không phảiỳđã nói vớiủngười…”
Không đượcữvạch trần thânľphận của hắnẹtrước mặt TầnớVãn sao!
Quân Thùãhơi khó chịu,ἰhắn không muốnfđối mặt vớiíTần Vãn bằngốdáng vẻ này.
Nhưngílời cũng đãúnói, hắn xoayăđầu đi, khôngỳnhiều lời: “Khôngècần cảm tạ,ĩtrực tiếp dẫn}người đi làâđược rồi.”
TầnļUyển Uyển vàĭGiản Hành Chiợnhìn nhau. QuâniVô Duyên nhíuẳmày: “Thù Nhi!ìSao con cóưthể nói vớiãân nhân…”
“Nàng¸là Tần Vãn.”ĨQuân Thù lạnhịgiọng nói: “Làỉvị hôn thêằcủa con, nàngľcứu con chẳngỉphải đương nhiênêsao?”
Lời nàyỉnói ra, sắcẳmặt mọi ngườiókhác nhau. GiảnἱHành Chi ngồiἴthẳng lưng, hốiởhận nói: “Saoìlúc trước ta{không đá chếtĬngươi cho rồi?”³
Nếu biết làểhắn, ban đầuἰy đã nhấn]luôn xuống váchİđá!
“Ngươi đừng ngangЇngược.”
Quân Thùđhừ một tiếng:ļ“Lúc trước taẩchịu nhục, bâyıgiờ phụ thânỵta tới rồi,èta xem ngươi…”ẳ
Lời còn chưa¹dứt, Giản HànhĩChi đột nhiên¸xuất hiện trướcèmặt hắn, tátọmột cái “chát”ở.
Quân Thù bịḻđánh lệch mặt,ímũ rơi ra,ĩđể lộ gươngỗmặt già nua.
“Ngươi!”ờ
Hắn lập tứcɨđánh trả, GiảnἶHành Chi giơéchân giẫm bànốtay vung lênɪcủa hắn, giơớtay tát nửaábên mặt cònỷlại, hoàn toànïkhiến hắn nguẵngười.
“Ta cái gì?ỡPhụ thân ngươiỷtới rồi, thìĩsao?”
“Cha!”
QuâniThù hoàn hồn,ἰvội quay đầuịnhìn về phía°Quân Vô Duyênẩbên trên: “Ngườiἷmau giết hắnùđi! Hắn chínhílà nam sủngįbên cạnh TầnúVãn! Chính hắnódụ dỗ TầnỳVãn rời khỏiĭVấn Tâm Tông!”ị
“Vị tiểu hữuḽnày.”
Quân VôấDuyên ngồi imĩbất động, mỉmỳcười nhìn GiảnẻHành Chi: “Conợta không hiểu²chuyện, cậu giơịcao đánh khẽ.”ỉ
“Giản Hành Chi.”ọ
Quân Vô Duyênỳlên tiếng, TầnóUyển Uyển nghĩịvẫn nên chừaỏmặt mũi choívị ân nhânụcủa nguyên thânḻnày một chút,Įbèn nhỏ giọngỡgọi Giản HànhíChi: “Quay về!”ĩ
Nghe thấy TầníUyển Uyển gọiÍy, rốt cuộcỉGiản Hành Chiĩmới rút chân,ĩchậm chạp quay¸về vị tríửcủa mình, khoanhìtay lạnh mắtánhìn Quân Thùụđối diện.
Quân ThùIbị đánh trướcẵmặt Tần UyểnɨUyển, cảm thấy:vô cùng thảmḻhại, dứt khoátởđội mũ lên,Īcúi đầu khôngễnói tiếng nào.
QuânīVô Duyên thấyêQuân Thù yênỉtĩnh lại, nhìnĬngười hai bên:î“Xem ra baọvị có nhiềuắhiểu lầm.”
Nóióxong, Quân VôíDuyên từ áiἷnhìn Tần UyểníUyển: “Vị côìnương này, conЇta nói côýlà Tần Vãn,âlà thật sao?”ỗ
“Quân thiếu chủốnói đùa.”
TầnờUyển Uyển đáp²rõ ràng đâuọra đấy: “Mặcỉdù tên taịlà Tần VãnúVãn nhưng vốnềkhông quen biết°Quân thiếu chủ,Ïe là Quânïthiếu chủ nhậnổnhầm người rồi.”j
“Không thể nào.”ḹ
Quân Thù lập[tức phủ nhận:Ĩ“Lúc trước khi¹Tần Vãn rờiịkhỏi Vấn Tâm¹Tông, Thẩm TriéMinh từng đưa(cho nàng mộtĩluồng kiếm ý.ẹTrước khi vàoɩHoang Thành, taủđã thấy rõánàng dùng, nàngècòn dám chối?”ì
“Kiếm ý?” Vẻẹmặt Tần UyểnéUyển ngỡ ngàng:é“Quân thiếu chủíđang nói cáiỷgì? Đúngẳlà ta từngɪdùng một luồngừkiếm ý, nhưngịđó là củaí——” Tần UyểnảUyển ngập ngừng:ặ“Bằng hữu taò– Đạo quâníGiản Hành Chi,ắcó lẽ ngàiἳnhìn lầm rồiòchăng?”
“Thẩm TriỳMinh và phụỷthân ta làđthế giao, kiếmỗý của ThẩmỡTri Minh…”
“ThùửNhi.” Quân VôɩDuyên cắt lờiìhắn: “Nếu côũnương không muốn,ìđừng nên cưỡngôcầu. Đi thôi.”ò
Quân Vô Duyên{đứng dậy: “Chúngỗta rời khỏiấđây.”
Nói xong,iQuân Vô Duyên}đi ngang quaímặt Tần UyểnồUyển. Một mùiửhôi thoang thoảngặphát ra từéngười Quân VôἱDuyên.
Rõ ràng GiảniHành Chi cũngờngửi được mùiặnày, y nhíuịmày.
Quân Vô Duyênĺđi tới cửa,ổthấy Quân Thùỷkhông nhúc nhích,ĩxoay đầu lại,ồlạnh giọng nói:ề“Còn không đi?”ỏ
“Con không đi.”ì
Quân Thù nghiếnọrăng: “Không mangïVãn Nhi đi,Īcon không đi!”ê
“Con còn cóĩmặt mũi khôngἵđi?” Dường như¹Quân Vô Duyênõtức giận, lạnhịmắt nhìn sang:(“Với bộ dạngốkhiến người khácĩbuồn nôn này?”ẵ
Quân Thù bịòlời nói nàyịđâm trúng, hắnừcứng đờ chốcòlát. Có vẻïQuân Vô Duyênἳcũng cảm thấyílời này quá]nặng, dịu giọngơxuống: “Thù Nhi,ĩđợi sau nàyḹđẹp lại cóỉthể trở về:mà.”
“Ấy…” TầníUyển Uyển gượngêcười: “Thật raĩđẹp hay khôngữcũng không cầnĩtrở về đâu.”ủ
“Con mặc kệ.”ổQuân Thù ngồiỗtrên ghế: “VãnẳNhi là vịóhôn thê củaềcon. Hiện giờắnàng chỉ bị:vài thứ rácùrưởi che đậy,ĭcon phải mangãnàng về.”
“Thằngẳbé này…” QuânầVô Duyên nhíuốmày: “Ta nhớ:trước đây conἲđâu cố chấpĺnhư vậy, saoồhiện giờ lạiĩcố chấp thế?]Nếu Tần Vãnềkhông yêu conïthì sao, conItính làm gì?”ĩ
“Không thể nào!”ļ
Quân Thù lậpỗtức phủ nhận:ữ“Sao Tần Vãnậlại không yêu(con?”
“Nếu nhưɩkhông yêu thìɨsao?”
Quân VôĨDuyên hỏi sátïsao: “Nàng muốnẳsinh con dưỡngứcái với ngườiĩkhác, như hìnhàvới bóng vớiệngười khác, muốn¸vứt bỏ conẵthì sao?”
“Vậyỉcon sẽ giếtỷnàng!”
Quân Thù vừa nói ra lời này, cả sảnh đều sững sờ. Giản Hành Chi im lặng chẳng nói chẳng rằng, bước lên trước một bước, chắn trước mặt Tần Uyển Uyển.
Ta đi nghỉ ngơi trước, chuẩn bị trận chung kết ngày mai.” Tần Uyển Uyển nói xong, thò đầu từ cạnh tường ra, cười híp mắt, vẫy tay với y: “Chúc ngủ ngon.”
Quân Thù siết chặt tay vịn, thở dốc. Hắn chợt nhận ra mình vừa nói gì, vội giải thích: “Không phải, con…”
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển chợt nhận ra: “Nhiệm vụ đưa Quân Thù đến tay phụ thân hắn thất bại sao?”
“Thù Nhi.” Quân Vô Duyên nghi hoặc: “Con sao thế?”
Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn ký ức lướt qua trước mắt, cho đến khi Quân Thù bị người của Quân Vô Duyên mạnh mẽ kéo ra.
“Ừ.”
Mà ánh mắt Ninh Xương Hà bên cạnh đã sớm biến đổi, lẳng lặng thò tay vào trong tay áo. Quân Thù gấp gáp giải thích: “Không phải, phụ thân, lúc nãy là con kích động. Con không có ý này, con…”
Ánh sáng xanh bừng lên ngay ngực Quân Thù. Ninh Xương Hà trừng to mắt, đâm một kiếm tới. Động tác của Quân Vô Duyên càng nhanh hơn, một cây sáo ngọc ngăn trước mặt Ninh Xương Hà, lạnh giọng nói: “Xương Hà đạo quân, ông có ý gì?”
Lời còn chưa dứt, lá bùa trong tay Ninh Xương Hà đột ngột chui ra, dán lên ngực Quân Thù.
Giản Hành Chi không hiểu. Tần Uyển Uyển buông y ra, xoay người đi về phía phòng ngủ: “Quân Vô Duyên hẳn đã chết rồi, là Thẩm Tri Minh giết. Thẩm Tri Minh hút linh lực Quân Thù, lại hút linh lực Quân Vô Duyên, hiện giờ rất lợi hại, chúng ta đừng gây phiền phức nữa. Được rồi, ngủ một giấc đi.” Tần Uyển Uyển duỗi lưng: “Đừng lo chuyện bao đồng nữa.”
Mà ánh mắt Ninh Xương Hà bên cạnh đã sớm biến đổi, lẳng lặng thò tay vào trong tay áo. Quân Thù gấp gáp giải thích: “Không phải, phụ thân, lúc nãy là con kích động. Con không có ý này, con…”
Ánh sáng xanh bừng lên ngay ngực Quân Thù. Ninh Xương Hà trừng to mắt, đâm một kiếm tới. Động tác của Quân Vô Duyên càng nhanh hơn, một cây sáo ngọc ngăn trước mặt Ninh Xương Hà, lạnh giọng nói: “Xương Hà đạo quân, ông có ý gì?”
Quân Thù siết chặt tay vịn, thở dốc. Hắn chợt nhận ra mình vừa nói gì, vội giải thích: “Không phải, con…”
“Ta đã nhận ra…” Giọng Quân Vô Duyên nhấn mạnh thêm: “Nhưng đây là người Nhạc Thành ta, không tới lượt Hoang Thành xử lý!”
“Đây là ma chủng!”
Ninh Xương Hà vội quát: “Ngài phải để ý đại cục!”
Ninh Xương Hà chấn kinh ngẩng đầu, quát to: “Quân thành chủ không nhận ra sao?”
“Cha…” Quân Thù run rẩy mở miệng: “Đây là… đây là…”
“Ta đã nhận ra…” Giọng Quân Vô Duyên nhấn mạnh thêm: “Nhưng đây là người Nhạc Thành ta, không tới lượt Hoang Thành xử lý!”
Khoảnh khắc Quân Thù nắm lấy tay Tần Uyển Uyển, vô số ký ức tràn vào đầu nàng.
“Nhiệm vụ tới rồi, nhận lấy đi.”
Ninh Xương Hà chấn kinh ngẩng đầu, quát to: “Quân thành chủ không nhận ra sao?”
Quân Thù không dám lên tiếng, hắn kinh hoàng nhìn ánh sáng xanh trên ngực mình.
“Đây là ma chủng!”
Ánh sáng màu xanh lá chiếu rõ lồng ngực hắn, tất cả mọi người đều thấy chỗ trái tim hắn đang đập có một nụ sen chờ nở.
Quân Thù bị người ta kéo ra ngoài, cố sức vùng vẫy.
Giản Hành Chi thấy đám người Ninh Xương Hà vẫn còn ở đây, chỉ đáp: “Đi.”
“Cha…” Quân Thù run rẩy mở miệng: “Đây là… đây là…”
Giản Hành Chi suy nghĩ lại, gật gù: “Nàng nói đúng.”
“Thù Nhi chớ sợ.” Quân Vô Duyên lạnh giọng nói: “Cha sẽ bảo vệ con chu toàn, cho dù con mang ma chủng, bị Tà Thần khống chế, tâm thuật bất chính, nhưng phụ thân nhất định sẽ cứu con!”
Nói xong, gật đầu với Ninh Xương Hà coi như tạm biệt, kéo Tần Uyển Uyển ra ngoài, quay đầu nói: “Nhiệm vụ thất bại rồi.”
“Quân thành chủ!”
“Quân thành chủ!”
Quân Thù bị Quân Vô Duyên kéo ra ngoài.
Ninh Xương Hà vội quát: “Ngài phải để ý đại cục!”
“Con trai ta…” Quân Vô Duyên ngẩng đầu, lộ ra sát ý: “Tự ta biết dạy!”
Nói xong, Quân Vô Duyên cất sáo ngọc, xoay người rời đi.
Nói xong, ông ta giơ tay lên bắt lấy Quân Thù: “Đi!”
Cảnh tượng đầu tiên Tần Uyển Uyển thấy là Thẩm Tri Minh tìm đến Quân Vô Duyên thế nào, bàn bạc với ông ta tìm kiếm Ngọc Linh Lung.
“Vì sao?”
“Không!”
“Con trai ta…” Quân Vô Duyên ngẩng đầu, lộ ra sát ý: “Tự ta biết dạy!”
Quân Vô Duyên mỉm cười, cụng ly với Thẩm Tri Minh: “Tiểu nhi nhờ cả vào huynh.”
“Thù Nhi chớ sợ.” Quân Vô Duyên lạnh giọng nói: “Cha sẽ bảo vệ con chu toàn, cho dù con mang ma chủng, bị Tà Thần khống chế, tâm thuật bất chính, nhưng phụ thân nhất định sẽ cứu con!”
Dường như Quân Thù đột nhiên nhận ra điều gì, y nhào lên trước, tóm lấy tay Tần Uyển Uyển: “Vãn Nhi cứu ta! Ta không đi! Ta không đi!”
“Thiếu chủ điên rồi.”
“Thù Nhi.” Quân Vô Duyên nghi hoặc: “Con sao thế?”
Khoảnh khắc Quân Thù nắm lấy tay Tần Uyển Uyển, vô số ký ức tràn vào đầu nàng.
Vừa đáp xong, Giản Hành Chi chợt nhận ra ai đang hỏi mình, khẽ ho một tiếng: “Sao thế?”
Cảnh tượng đầu tiên Tần Uyển Uyển thấy là Thẩm Tri Minh tìm đến Quân Vô Duyên thế nào, bàn bạc với ông ta tìm kiếm Ngọc Linh Lung.
“Ta đã điều tra rõ, lúc đó Vãn Nhi nuốt một viên Long đan, nếu nó bằng lòng là có thể luyện hóa thành thể chất Thanh long. Chỗ ta có một môn công pháp, sau khi song tu, người song tu cùng nó có thể biến thành thể chất Thanh long. Nó là con dâu huynh, sau này ta và Nhạc Thành bắt tay tìm Ngọc Linh Lung. Lấy được ngọc, Quân Thù và Tần Vãn mở khóa Đăng Tiên Môn phi thăng, ta lấy Ngọc Linh Lung bứt phá thiên kiếp cuối cùng, thế nào?”
“Ta đã điều tra rõ, lúc đó Vãn Nhi nuốt một viên Long đan, nếu nó bằng lòng là có thể luyện hóa thành thể chất Thanh long. Chỗ ta có một môn công pháp, sau khi song tu, người song tu cùng nó có thể biến thành thể chất Thanh long. Nó là con dâu huynh, sau này ta và Nhạc Thành bắt tay tìm Ngọc Linh Lung. Lấy được ngọc, Quân Thù và Tần Vãn mở khóa Đăng Tiên Môn phi thăng, ta lấy Ngọc Linh Lung bứt phá thiên kiếp cuối cùng, thế nào?”
【 Nhiệm vụ mười một: Cuộc gặp gỡ định mệnh —— Giúp đỡ nam chính anh hùng cứu mỹ nhân với nữ chính, khiến độ thiện cảm đôi bên +10. Điểm tích lũy +1000. Có nhận hay không?】
“Đương nhiên có thể khiến Thù Nhi và Vãn Nhi cùng nhau phi thăng là chuyện tốt.”
Quân Thù vừa nói ra lời này, cả sảnh đều sững sờ. Giản Hành Chi im lặng chẳng nói chẳng rằng, bước lên trước một bước, chắn trước mặt Tần Uyển Uyển.
Quân Thù không dám lên tiếng, hắn kinh hoàng nhìn ánh sáng xanh trên ngực mình.
“Ta không có ma chủng! Ta không có! Hãm hại! Đều là hãm hại! Thẩm Tri Minh mới có ma chủng! Thẩm Tri Minh hại ta!”
Quân Vô Duyên mỉm cười, cụng ly với Thẩm Tri Minh: “Tiểu nhi nhờ cả vào huynh.”
Tiếp theo là cảnh tượng ở ngoài Quỷ Thành. Bản thân Thẩm Tri Minh bị trọng thương, ma chủng bùng phát, ông ta tóm lấy Quân Thù, hút cạn linh lực.
Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn ký ức lướt qua trước mắt, cho đến khi Quân Thù bị người của Quân Vô Duyên mạnh mẽ kéo ra.
“Thiếu chủ điên rồi.”
Nói xong, ông ta giơ tay lên bắt lấy Quân Thù: “Đi!”
Giọng Quân Vô Duyên hờ hững: “Dẫn đi đi.”
Nói xong, Quân Vô Duyên cất sáo ngọc, xoay người rời đi.
Quân Thù bị người ta kéo ra ngoài, cố sức vùng vẫy.
“Ta không có ma chủng! Ta không có! Hãm hại! Đều là hãm hại! Thẩm Tri Minh mới có ma chủng! Thẩm Tri Minh hại ta!”
Nghe thấy tiếng nhắc nhở, Giản Hành Chi lập tức xông ra ngoài. Tần Uyển Uyển giữ lấy y: “Người đi đâu?”
“Đây không phải cha ta! Cứu ta! Cứu ta!”
Quân Thù bị Quân Vô Duyên kéo ra ngoài.
“Không cần.” Tần Uyển Uyển thở dài, nàng vỗ tay Giản Hành Chi: “Ta biết đại khái xảy ra chuyện gì rồi. Thôi, người qua đó cũng không lấy lại điểm tích lũy được.”
Giản Hành Chi quay đầu nhìn sang Tần Uyển Uyển, cảm khái: “Không ngờ hắn cũng là…”
Lời còn chưa dứt, một tiếng “ting” vang lên trong đầu y, 666 lạnh lùng nhắc nhớ: “Xin lỗi, 【Nhiệm vụ chín: Mỹ nữ cứu anh hùng, để nữ chính cứu nhân vật mục tiêu (có thể chinh phục), đưa mục tiêu đến tay phụ thân hắn】tuyên bố thất bại. Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ 50%. Điểm tích lũy +250. Tổng điểm tích lũy: 4435.”
Nghe thấy tiếng nhắc nhở, Giản Hành Chi lập tức xông ra ngoài. Tần Uyển Uyển giữ lấy y: “Người đi đâu?”
“Không sai.” Giản Hành Chi gật đầu, nghiến răng: “Ta cực khổ nhẫn nhịn hắn lâu như thế, cuối cùng chỉ cho ta 250 điểm tích lũy! Không được, ta phải đi tìm hắn.”
Giản Hành Chi thấy đám người Ninh Xương Hà vẫn còn ở đây, chỉ đáp: “Đi.”
Nói xong, gật đầu với Ninh Xương Hà coi như tạm biệt, kéo Tần Uyển Uyển ra ngoài, quay đầu nói: “Nhiệm vụ thất bại rồi.”
Giản Hành Chi ngẩn ngơ nhìn phương hướng Tần Uyển Uyển rời đi. Thật lâu sau, y nghe thấy 666 chậm rãi lên tiếng: “Rất đáng yêu nhỉ?”
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển chợt nhận ra: “Nhiệm vụ đưa Quân Thù đến tay phụ thân hắn thất bại sao?”
“Không sai.” Giản Hành Chi gật đầu, nghiến răng: “Ta cực khổ nhẫn nhịn hắn lâu như thế, cuối cùng chỉ cho ta 250 điểm tích lũy! Không được, ta phải đi tìm hắn.”
“Không cần.” Tần Uyển Uyển thở dài, nàng vỗ tay Giản Hành Chi: “Ta biết đại khái xảy ra chuyện gì rồi. Thôi, người qua đó cũng không lấy lại điểm tích lũy được.”
“Ừ…”
“Vì sao?”
Giản Hành Chi không hiểu. Tần Uyển Uyển buông y ra, xoay người đi về phía phòng ngủ: “Quân Vô Duyên hẳn đã chết rồi, là Thẩm Tri Minh giết. Thẩm Tri Minh hút linh lực Quân Thù, lại hút linh lực Quân Vô Duyên, hiện giờ rất lợi hại, chúng ta đừng gây phiền phức nữa. Được rồi, ngủ một giấc đi.” Tần Uyển Uyển duỗi lưng: “Đừng lo chuyện bao đồng nữa.”
“Ừ.”
Giản Hành Chi quay đầu nhìn sang Tần Uyển Uyển, cảm khái: “Không ngờ hắn cũng là…”
Giản Hành Chi suy nghĩ lại, gật gù: “Nàng nói đúng.”
Ta đi nghỉ ngơi trước, chuẩn bị trận chung kết ngày mai.” Tần Uyển Uyển nói xong, thò đầu từ cạnh tường ra, cười híp mắt, vẫy tay với y: “Chúc ngủ ngon.”
“Đương nhiên có thể khiến Thù Nhi và Vãn Nhi cùng nhau phi thăng là chuyện tốt.”
Giản Hành Chi ngẩn ngơ nhìn phương hướng Tần Uyển Uyển rời đi. Thật lâu sau, y nghe thấy 666 chậm rãi lên tiếng: “Rất đáng yêu nhỉ?”
“Ừ…”
【Mô tả nhiệm vụ: Sau khi Thẩm Tri Minh mang Quân Thù đi, ông ta giết chết Quân Thù. Trước khi Quân Thù chết đã biết được, bèn truyền ký ức của mình cho Tần Vãn. Vì để ngăn Tần Vãn báo thù, đồng thời thèm muốn Long đan trong cơ thể Tần Vãn, Thẩm Tri Minh bí quá hóa liều, đột ngột xuất hiện tại sân thi đấu Quân tử kiếm, cố gắng giết chết Tần Vãn. Tình thế nguy hiểm, nam chính bay từ trên trời xuống, Tần Vãn và nam chính vừa gặp đã yêu.】
Vừa đáp xong, Giản Hành Chi chợt nhận ra ai đang hỏi mình, khẽ ho một tiếng: “Sao thế?”
“Nhiệm vụ tới rồi, nhận lấy đi.”
“Ừ.”
Tiếng “ừ” này của Giản Hành Chi vừa dứt, y đã nhìn thấy màn hình “ting” một tiếng, hiện lên một nhiệm vụ.
【 Nhiệm vụ mười một: Cuộc gặp gỡ định mệnh —— Giúp đỡ nam chính anh hùng cứu mỹ nhân với nữ chính, khiến độ thiện cảm đôi bên +10. Điểm tích lũy +1000. Có nhận hay không?】
Lời còn chưa dứt, một tiếng “ting” vang lên trong đầu y, 666 lạnh lùng nhắc nhớ: “Xin lỗi, 【Nhiệm vụ chín: Mỹ nữ cứu anh hùng, để nữ chính cứu nhân vật mục tiêu (có thể chinh phục), đưa mục tiêu đến tay phụ thân hắn】tuyên bố thất bại. Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ 50%. Điểm tích lũy +250. Tổng điểm tích lũy: 4435.”
【Mô tả nhiệm vụ: Sau khi Thẩm Tri Minh mang Quân Thù đi, ông ta giết chết Quân Thù. Trước khi Quân Thù chết đã biết được, bèn truyền ký ức của mình cho Tần Vãn. Vì để ngăn Tần Vãn báo thù, đồng thời thèm muốn Long đan trong cơ thể Tần Vãn, Thẩm Tri Minh bí quá hóa liều, đột ngột xuất hiện tại sân thi đấu Quân tử kiếm, cố gắng giết chết Tần Vãn. Tình thế nguy hiểm, nam chính bay từ trên trời xuống, Tần Vãn và nam chính vừa gặp đã yêu.】
Gì đó, nói bạn nhỏ nhà tui là thứ rác rưởi là coi chừng tui nhé!
Tui thấy Quân Thù cũng đâu tới mức dính ma chủng đâu nhỉ? Thấy Quân Vô Duyên đáng nghi sao đó.
Câu cuối hơi quá đáng à nhe, anh tui cố gắng từ chương đầu tới chương này mà không bằng một câu “vừa gặp đã yêu” từ hệ thống à.
Ủa vậy Quân Thù chết hả ta, xu vậy cà
Mặc dù rất muốn QT bị vả mặt nhg mà bị chết kiểu này thì hơi thảm. Phải còn sống mới bị vả mặt chứ.
Tình huống của nhiệm vụ 11 có khi nào bị anh Giản làm khác đi hokk ta, anh Giản làm nam 9 giáng từ trên trời xuống, Uyển Uyển nhìn thấy, vừa gặp đã iu?