Cá muối cứu thế – Chương 108

Chương 108

Cha nào con nấy

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Vân Kiến Quốc tỉnh lại ở một nơi xa lạ. Ông không hoảng loạn, xác  nhận súng đeo trên người vẫn còn, bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ cảnh tượng trước khi hôn mê.

Thẩm Giới bất chợt rút trường kiếm ra đâm vào ngực ông, nói với ông câu “xin lỗi” rồi lôi ra một cái xác giống ông y đúc. Sau khi nhìn thấy cái xác kia, ông chìm vào hôn mê.

Mở mắt đã thấy ở đây, một gian phòng rộng chưa tới hai mươi mét vuông, bố trí chỉ có một cái giường, đầu giường có hai bình hoa trang trí cao hai mươi centimet.

Cuối giường đối diện cửa phòng.

Mt tay ông cm súng,îmt tay mca, hành langthoáng đãng antoàn.

Hành lang niílin đi snh,Ībên trong cómt ngưi đangngi, đưa lưngv phía VânĩKiến Quc.

Ngưi nngi trong lngìchim rt ln,ĩc chân đeoxing xích, dâyıxích c đnh bn gócếđi snh, bêndưi lng chimcó hoa vănĩk l, ánhsáng lp lòe.

VânKiến Quc điávòng lên trưc,bưc chân khngĩli. Ngưi tronglng là ngưimà ông cóíduyên gp mtíln.

“Cu là Ôngénh li tênìh ngưi n:Thiên Hành Kin?”

Thiên Hành Kinìđã sm ngheàthy tiếng ngưiđi li. Anhta cũng chngíquan tâm ngưiti là ai,,tr khi ThnĩBóng Ti vàúThn Ánh Sángđích thân đếnīđây, bng khôngchng có aicó th manganh ta rakhi nơi này.

Giichết tit, khôngng đã hpìtác vi ThnChiến Tranh tétrưc, tránh nécp mt caihai v thnĬti cao, lénìnht anh ta đây…

Gii cònĩmun mình đuquân cho y,,nm mơ!

Anh taãlà Tà Thnămà Gii toèra. Đi viòhành vi cnthì to, khôngcn thì vtb ca Gii,:anh ta vôcùng bt mãn,mt lòng munĭxem chuyn cưica Gii.

Vì vylúc thn tifcao tìm tiìca mun anhta giúp đ[giết chết Gii,ùanh ta đngjý rt nhanh.

ThiênHành Kin btchưc mùi caíGii, cưp đotdc vng loàiângưi thếgii ngưi chơi,îri li gieoưkhông ít li¸đn v “TàThn Dc Vng, ch chôbưc cui cùngtrong kế hochica thn ticao, cho Gii]mt đòn trímng.

Không ng kếếhoch chưa thành,anh ta đãļb trùm baoıb nht trongálng.

Đúng là ltthuyn trong mương.

ThiênìHành Kin ngheôthy ging nóiêquen thuc, anhùta mng thmľtrong lòng, khôngfng Gii lisơ sut đếnvy, bt baɨca Vân Thinti đây. Chécn anh taưkhng chế VânũKiến Quc, vicuy hiếp Gii³vô cùng nhnhàng.

Tiếng đng longàxong, Thiên HànháKin kéo dâyxích ti gn)ming lng, haiítay chp lyésong st cu]cu: “Chú làĩchú Vân sao,jxin chú cutôi! Tôi làmt ngưi chơi,ľtôi đã phátɨhin nhân tìtn thế, chínhìlà tên thnlinh tóc bcđó. Tht ratên đó làđTà Thn, gãkhiến thế gii{tr nên tnthế!”

Vân KiếnĩQuc va nghe,Ïsc mt nngăn: “Li nàyìlà tht?”

ThiênãHành Kin gtáđu đáp: “Tht,ïtôi nm đưcchng c TàÍThn ca gãcho nên gã{mi nht tôiÍ đây, khôngécho tôi báoècho ngưi chơikhác.”

Vân KiếnQuc cũng khôngİd dàng tintưng anh ta,mc dù chuynêThm Gii đánhįngt ông gingnhư bt cóc,nhưng hin giông chng bĩthương cũng không,b nht, khôngth khng đnhThm Gii cóý xu.

Chng cÎđâu?”

Thiên HànhKin nh gingưnói: “Chú tign mt chút,thi gian nàyİgã đang tuɩluyn, tôi sɪtiếng nói quáîln s dnđgã ti.”

VâníKiến Quc cmthy có lý,Ĩông bưc tiígn anh tahơn, gt đuìnói: “C này¹đưc ri, cunói nh đã,đ tôi nghe(thy.”

Thiên Hành)Kin trm mc³nhìn chm chmkhong cách choèdù cánh tayĩdài gp đôicũng không đvi ti Vân:Kiến Quc, đaulòng nói: “Chúùkhông tin tôiɨà?”

Vân KiếnîQuc ly làmɨl nhìn anhta: “Chúng ta³thân nhau lmísao, mau nóiđi, đng lãngĩphí thi gian.”Į

Thiên Hành Kinơkhông hiu làmsao loi ngưinày có thIlàm cnh sátđưc, hay làãdo đã Íchc cao nhiunăm. Có cáchri, suy nghĩĩanh ta thayĬđi, bèn nói:Chú biết vìâsao con gáichú li mcĩchng bnh kêl đó không?ıĐó là doũtên thn linhgi là ‘Giikia đy. Vìôđ tu luyn,gã mang mtphn linh hngian ác camình, cũng chínhlà Lưi biếngĩvà Tính dcđt trong linhóhn con gái}chú, mi khiếnácô y rơi¹vào cnh ngnhư vy.”

Ngaylp tc, ánhòmt Vân KiếnQuc tr nênjsc bén, ôngđnghiến răng nói:“Cu k rõràng cho tôi.”ĩ

Khóe môi ThiênHành Kin giươngĩlên mcİđ không ththy rõ, hàilòng vi phnng ca VânKiến Quc. Anhùta t mk tng chuynâGii làm choVân Kiến Quc,ìlúc này không(có dm mm¸thêm mui, chngùqua giu điàmc đích thtìs ca Gii.

Anhta thành côngbiến Gii thành¹mt thn linhívô cm, xemíloài ngưi nhưìcông c tuluyn.

Vi tư cáchlà mt ngưiba yêu thươngïcon gái, làchng ca ngưiv vì bnhĮtình con gáimà tích tìthành bnh, làmsao ông không}oán hn tronglòng?

Vân Kiến Qucòmun biết thêmìnhiu chuyn, ThiênHành Kin bènhào hng kéthêm nhiu chuyn(cho ông, baoìgm mt vàichuyn mà anh¸ta làm nhưngĬli đ lênɪngưi Gii.

Ví dĺvic to nênsát th liênĬhoàn không cótình cm nhưĐng Lan Lan, nhiu lonátrt t xãhi.

Thiên Hành Kinĩbiết chuyn lúcĩtrưc Vân KiếnQuc điu traĐng Lan Lan,ơnhưng vì chuynmà Đng LanïLan gp phiīnên tha cho]cô ta mtln, ôngvô cùngcăm ghét ngưibiến Đng LaníLan thành nhưíthế

V mt caVân Kiến Qucìcàng ngày càngìlnh lo, điThiên Hành Kinkhông còn thôngtin gì đk, ông khơgt đu, nóiļvi anh ta:Ī“Cm ơn đngchí Thiên, trưc)đây tôi cókhông ít đimnghi vn trong°v án, rtĩcuc bây gicũng hiu đưc³nguyên nhân, thìéra là vy.”ì

Dt li, ôngĩngp ngng nói:ĪNhng chuyn khác,tôi cũng biếtri, tôi sítìm ngưi trongcuc đ biếtıthêm thông tin…ÎThm vn xong,ĩtôi s sosánh li khaihai bên ri°cho ra kếtlun sau.”

ThiênĪHành Kin nghchĩmt, nghe Vân¸Kiến Quc hi[anh ta: “Cuènói gn mtgi ri, mun²ung nưc không,)tôi không biết đâu cónưc, cu biếtýkhông?”

Con ngưi)này có bnhh?

Thiên Hành KinÍnghiêm túc nói:ư“Gii khiến conĩgái chú bbnh mưi mynăm, sao chúcó th bìnhtĩnh như vy.Vi tư cáchílà ngưi làmcha, l nào³chú không tcãgin chút nàoếsao?”

“Tôi đã tức giận.” Vân Kiến Quốc kiên nhẫn trả lời anh ta: “Hầu hết mọi chuyện, Vân Thiển đều không giấu giếm tôi, đúng lúc mấy ngày trước, nó đã tìm tôi cho lời khuyên. Khi mới biết, tôi rất tức giận, về sau Vân Thiển nói đây là chuyện của nó, thù hận cũng không giải quyết được chuyện gì. Tôi hiểu nó, tôn trọng ý kiến của nó.”

“…” Thiên Hành Kiện chợt cười nhạo: “Chỉ là một con người nhỏ nhoi, ngươi biết ta sống bao nhiêu năm chưa? Ngươi có tư cách gì dạy đời trước mặt ta?”

Nếu như có thể, Thiên Hành Kiện muốn lấp luôn lỗ tai mình, nhưng anh ta kiềm chế hành động, chỉ đành bị ép ngồi đó nghe Vân Kiến Quốc lầm bà lầm bầm.

Thiên Hành Kiện: “…Lúc nãy là chú giả vờ?”

“《 Luật hình sự 》 Nhiệm vụ luật hình sự chương thứ nhất, nguyên tắc cơ bản và phạm vi áp dụng. Điều đầu tiên là trừng trị tội phạm, bảo vệ nhân dân, căn cứ vào hiến pháp, kết hợp với tình hình thực tế và kinh nghiệm cụ thể của nước ta trong đấu tranh phòng chống tội phạm, lập nên luật này.”

Vân Kiến Quốc chân thành nói: “Cậu trai trẻ, nhiều năm qua, tôi từng gặp rất nhiều người. Tôi có thể nhìn ra sự phẫn nộ và thù hận đối với con người, xã hội và môi trường xung quanh ẩn dưới đáy lòng cậu. Chuyện cậu miêu tả rất chi tiết, nếu không phải người trong cuộc sẽ không thể biết được những chuyện này. Có thể cậu không chú ý, lúc cậu miêu tả ‘một vài tác phẩm’, giọng nói của cậu chứa đựng sự hưng phấn. Phạm pháp không giải quyết được bất cứ chuyện gì, cậu nên quay đầu là bờ.”

Ngài vốn nghĩ Vân Kiến Quốc trầm mặc ít nói, thì ra ngài sai rồi.

“Tôi đã tức giận.” Vân Kiến Quốc kiên nhẫn trả lời anh ta: “Hầu hết mọi chuyện, Vân Thiển đều không giấu giếm tôi, đúng lúc mấy ngày trước, nó đã tìm tôi cho lời khuyên. Khi mới biết, tôi rất tức giận, về sau Vân Thiển nói đây là chuyện của nó, thù hận cũng không giải quyết được chuyện gì. Tôi hiểu nó, tôn trọng ý kiến của nó.”

“…” Thiên Hành Kiện chợt cười nhạo: “Chỉ là một con người nhỏ nhoi, ngươi biết ta sống bao nhiêu năm chưa? Ngươi có tư cách gì dạy đời trước mặt ta?”

Không ngờ chẳng những Vân Kiến Quốc đọc hết mười chương Luật hình sự cho anh ta nghe, còn hào hứng đọc luôn Quy định pháp luật và tinh thần đảng phái.

Thiên Hành Kiện tức giận quát: “Ngươi dám trào phúng ta?”

Vân Kiến Quốc bình tĩnh đáp: “Rất nhiều người thích lấy số tuổi để nói chuyện, bởi vì ngoài số tuổi ra, họ chẳng có gì khác.”

“Chú không sao chứ?” Giới nghĩ có lẽ Vân Kiến Quốc khát nước, ngài sử dụng thần thuật biến ra một chút nước.

Vân Kiến Quốc há miệng, nhưng cổ họng không phát ra tiếng.

Lúc Giới chạy tới thế giới nhỏ mà Thần Chiến Tranh cho ngài mượn, nhìn thấy sắc môi Vân Kiến Quốc trắng bệch khô khốc, ngài tức giận đạp chiếc lồng một phát. Vừa định mắng người, Giới bỗng phát hiện tình huống không đúng lắm.

Thiên Hành Kiện tức giận quát: “Ngươi dám trào phúng ta?”

Tín đồ nhà ai muốn đổi tín ngưỡng là đổi ngay tắp lự thế?

Bị nhốt trong lồng thời gian dài, lý trí của anh ta đã ở bờ vực sụp đổ.

Thiên Hành Kiện: “Giới, ngươi giết ta đi, ta không muốn sống nữa…”

Vân Kiến Quốc: “Tôi nói rất nhiều người.”

Bị nhốt trong lồng thời gian dài, lý trí của anh ta đã ở bờ vực sụp đổ.

Giới nào có thời gian mà đi hành hạ Tà Thần bé nhỏ lúc trước mình để lại.

Ý trong lời: Đừng có nhảy vô nhận bừa.

Giới: “?”

Thiên Hành Kiện: “Đừng lấy chuẩn mực loài người để suy đoán thần linh.”

Thiên Hành Kiện càng tức giận hơn. Anh ta nhìn Vân Kiến Quốc rời khỏi đại sảnh, sau đó bê một cái bàn vuông đặt trước lồng, ngồi trên bàn, thái độ hòa nhã.

Vân Kiến Quốc nói: “Đúng là đoán không ra, tôi rất khó tưởng tượng được thần linh có sức mạnh như thế, nhưng lại biến thế giới mình cai quản ra nông nỗi này. Lẽ nào bởi vì nơi thần linh ở không có quy tắc? Từ thần linh được người chơi thỉnh đến mà xét, hành động của các người đúng là không có nguyên tắc. Từ lịch sử phát triển mà xét, quần thể ỷ vào sức mạnh cá nhân mà không chú trọng sức mạnh đoàn thể rất dễ bị kéo khỏi ngôi cao.”

Không được, tuyệt đối không thể để Vân Kiến Quốc xảy ra chuyện!

Vân Kiến Quốc nói: “Đúng là đoán không ra, tôi rất khó tưởng tượng được thần linh có sức mạnh như thế, nhưng lại biến thế giới mình cai quản ra nông nỗi này. Lẽ nào bởi vì nơi thần linh ở không có quy tắc? Từ thần linh được người chơi thỉnh đến mà xét, hành động của các người đúng là không có nguyên tắc. Từ lịch sử phát triển mà xét, quần thể ỷ vào sức mạnh cá nhân mà không chú trọng sức mạnh đoàn thể rất dễ bị kéo khỏi ngôi cao.”

Giới chợt thấy đau đầu.

Thiên Hành Kiện: “?”

Vân Thiển biết nói chuyện như vậy là do giống ba sao?

Thế mà con người này cũng dám nghĩ.

Thế mà con người này cũng dám nghĩ.

Thiên Hành Kiện càng tức giận hơn. Anh ta nhìn Vân Kiến Quốc rời khỏi đại sảnh, sau đó bê một cái bàn vuông đặt trước lồng, ngồi trên bàn, thái độ hòa nhã.

Vân Kiến Quốc uống xong, lấy lại tinh thần, vỗ cánh tay Giới: “Đồng chí Thẩm, cảm ơn nước của cậu. Tôi đang giảng tới chỗ cao trào cho đồng chí Thiên, cậu có hứng thú thì nghe chung đi.”

“《 Luật hình sự 》 Nhiệm vụ luật hình sự chương thứ nhất, nguyên tắc cơ bản và phạm vi áp dụng. Điều đầu tiên là trừng trị tội phạm, bảo vệ nhân dân, căn cứ vào hiến pháp, kết hợp với tình hình thực tế và kinh nghiệm cụ thể của nước ta trong đấu tranh phòng chống tội phạm, lập nên luật này.”

Vân Kiến Quốc chân thành nói: “Cậu trai trẻ, nhiều năm qua, tôi từng gặp rất nhiều người. Tôi có thể nhìn ra sự phẫn nộ và thù hận đối với con người, xã hội và môi trường xung quanh ẩn dưới đáy lòng cậu. Chuyện cậu miêu tả rất chi tiết, nếu không phải người trong cuộc sẽ không thể biết được những chuyện này. Có thể cậu không chú ý, lúc cậu miêu tả ‘một vài tác phẩm’, giọng nói của cậu chứa đựng sự hưng phấn. Phạm pháp không giải quyết được bất cứ chuyện gì, cậu nên quay đầu là bờ.”

Thiên Hành Kiện cười khẩy, làm bộ làm tịch, có gan thì đọc thuộc lòng hết quyển luật hình sự đi.

Vân Kiến Quốc bình tĩnh đáp: “Rất nhiều người thích lấy số tuổi để nói chuyện, bởi vì ngoài số tuổi ra, họ chẳng có gì khác.”

Không ngờ chẳng những Vân Kiến Quốc đọc hết mười chương Luật hình sự cho anh ta nghe, còn hào hứng đọc luôn Quy định pháp luật và tinh thần đảng phái.

Thiên Hành Kiện: “Đừng lấy chuẩn mực loài người để suy đoán thần linh.”

Nếu như có thể, Thiên Hành Kiện muốn lấp luôn lỗ tai mình, nhưng anh ta kiềm chế hành động, chỉ đành bị ép ngồi đó nghe Vân Kiến Quốc lầm bà lầm bầm.

Thiên Hành Kiện cười khẩy, làm bộ làm tịch, có gan thì đọc thuộc lòng hết quyển luật hình sự đi.

Anh ta bị thứ ngôn ngữ đáng sợ kia tra tấn hành hạ đến tinh thần bất ổn.

Thiên Hành Kiện: “?”

Ngài đang đắm chìm trong nỗi đau Vân Thiển không còn tín ngưỡng mình nữa. Nhóc đáng thương âm thầm đau khổ cả nửa ngày, nếu không phải còn thần tối cao ở sau lưng âm mưu hãm hại, ngài thật sự muốn thế giới này và ngài chết chung cho xong.

Nếu như anh ta đáng chết sẽ có thần linh tới trừng phạt anh ta, vì sao lại mang tên người này tới tấn công anh ta bằng cách đó —— Phải rồi, đây chắc chắn là âm mưu của Giới! Y muốn mài mòn ý chí của anh ta. Giới thật thâm hiểm!

Giới nào có thời gian mà đi hành hạ Tà Thần bé nhỏ lúc trước mình để lại.

Ngài đang đắm chìm trong nỗi đau Vân Thiển không còn tín ngưỡng mình nữa. Nhóc đáng thương âm thầm đau khổ cả nửa ngày, nếu không phải còn thần tối cao ở sau lưng âm mưu hãm hại, ngài thật sự muốn thế giới này và ngài chết chung cho xong.

Bởi vì quá đau lòng, Giới ngăn chặn cảm ứng phân thân nên không nhận được cảm xúc phản hồi của Ô Tề Hải. Nếu như nhận được, ngài chẳng cần… không, không chừng còn đau lòng hơn.

Giới ngồi một mình trong góc tường hồi lâu, chợt nhớ ra chỗ ngài thả Vân Kiến Quốc còn có một tên khốn vô cùng nguy hiểm.

Tín đồ nhà ai muốn đổi tín ngưỡng là đổi ngay tắp lự thế?

Giới ngồi một mình trong góc tường hồi lâu, chợt nhớ ra chỗ ngài thả Vân Kiến Quốc còn có một tên khốn vô cùng nguy hiểm.

Vân Kiến Quốc ở bên cạnh đang nói đến quá trình trăm năm dựng nước, xem bộ dạng có vẻ muốn kể hết lịch sử từng năm.

Không được, tuyệt đối không thể để Vân Kiến Quốc xảy ra chuyện!

Lúc Giới chạy tới thế giới nhỏ mà Thần Chiến Tranh cho ngài mượn, nhìn thấy sắc môi Vân Kiến Quốc trắng bệch khô khốc, ngài tức giận đạp chiếc lồng một phát. Vừa định mắng người, Giới bỗng phát hiện tình huống không đúng lắm.

Mặc dù sắc môi Vân Kiến Quốc trắng bệch nhưng cơ thể vẫn khỏe mạnh, ngược lại Tà Thần trong lồng suy yếu nằm dưới đất như muốn tự sát đến nơi.

Thiên Hành Kiện: “…Lúc nãy là chú giả vờ?”

Vân Kiến Quốc há miệng, nhưng cổ họng không phát ra tiếng.

“Chú không sao chứ?” Giới nghĩ có lẽ Vân Kiến Quốc khát nước, ngài sử dụng thần thuật biến ra một chút nước.

Anh ta bị thứ ngôn ngữ đáng sợ kia tra tấn hành hạ đến tinh thần bất ổn.

Vân Kiến Quốc uống xong, lấy lại tinh thần, vỗ cánh tay Giới: “Đồng chí Thẩm, cảm ơn nước của cậu. Tôi đang giảng tới chỗ cao trào cho đồng chí Thiên, cậu có hứng thú thì nghe chung đi.”

Giới: “Hả?”

Giới: “Hả?”

Thiên Hành Kiện trong lồng nhảy dựng lên, chỉ vào Giới mắng ỏm tỏi: “Ngươi bị bệnh hả, cho ông ta ông ta uống nước cái gì. Ta đồng ý trộm Thần cách giúp ngươi được chưa, mau bảo ông ta câm miệng đi!”

Giới: “?”

Lúc trước ngài dụ dỗ uy hiếp thế nào cũng vô dụng, sao đột nhiên tên quỷ này lại đồng ý rồi.

Vân Kiến Quốc ở bên cạnh đang nói đến quá trình trăm năm dựng nước, xem bộ dạng có vẻ muốn kể hết lịch sử từng năm.

Giới chợt thấy đau đầu.

Ý trong lời: Đừng có nhảy vô nhận bừa.

Ngài vốn nghĩ Vân Kiến Quốc trầm mặc ít nói, thì ra ngài sai rồi.

Vân Kiến Quốc: “Tôi nói rất nhiều người.”

Vân Thiển biết nói chuyện như vậy là do giống ba sao?

Thiên Hành Kiện: “Giới, ngươi giết ta đi, ta không muốn sống nữa…”

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

4 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
My Tam
My Tam
2 Năm Cách đây

Cái gì cũng có nguyên nhân cả nhé. Không phải tự dưng Vân Thiển có tài ăn nói siu đỉnh vậy đâu

Huong Zan
Huong Zan
2 Năm Cách đây

hẳn là tà thần cũng không ngờ được có một ngày mình chịu chếch trước tài ăn nói của một con người bé nhỏ

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đúng là tên chương nói lên tất cả ?

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Ra là phần lớn tính cách Vân Thiển di truyền từ ba, giống y đúc ???
Thương Giới 2s vì mất đi tín đồ bại não duy nhất =)))))

4
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!