Chương 108
Cha nào con nấy
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vân Kiến Quốc tỉnh lại ở một nơi xa lạ. Ông không hoảng loạn, xác nhận súng đeo trên người vẫn còn, bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ cảnh tượng trước khi hôn mê.
Thẩm Giới bất chợt rút trường kiếm ra đâm vào ngực ông, nói với ông câu “xin lỗi” rồi lôi ra một cái xác giống ông y đúc. Sau khi nhìn thấy cái xác kia, ông chìm vào hôn mê.
Mở mắt đã thấy ở đây, một gian phòng rộng chưa tới hai mươi mét vuông, bố trí chỉ có một cái giường, đầu giường có hai bình hoa trang trí cao hai mươi centimet.
Cuối giường đối diện cửa phòng.
Một tay ông cầm súng,îmột tay mởắcửa, hành langỉthoáng đãng anịtoàn.
Hành lang nốiíliền đại sảnh,Ībên trong cóỉmột người đangửngồi, đưa lưngỵvề phía VânĩKiến Quốc.
Người nọổngồi trong lồngìchim rất lớn,ĩcổ chân đeoờxiềng xích, dâyıxích cố địnhảở bốn gócếđại sảnh, bênỉdưới lồng chimủcó hoa vănĩkỳ lạ, ánhừsáng lập lòe.
VânἱKiến Quốc điávòng lên trước,ễbước chân khựngĩlại. Người trongựlồng là ngườiủmà ông cóíduyên gặp mộtílần.
“Cậu là…” Ôngénhớ lại tênìhọ người nọ:ừ“Thiên Hành Kiện?”ỷ
Thiên Hành Kiệnìđã sớm ngheàthấy tiếng ngườiẽđi lại. Anhồta cũng chẳngíquan tâm ngườiỉtới là ai,,trừ khi ThầnĩBóng Tối vàúThần Ánh Sángịđích thân đếnīđây, bằng khôngẫchẳng có aiửcó thể mangἱanh ta raửkhỏi nơi này.
Giớiắchết tiệt, khôngủngờ đã hợpìtác với ThầnỉChiến Tranh từétrước, tránh néựcặp mắt củaihai vị thầnĬtối cao, lénìnhốt anh taấở đây…
Giới cònĩmuốn mình đầuữquân cho y,,nằm mơ!
Anh taãlà Tà Thầnămà Giới tạoèra. Đối vớiòhành vi cầnốthì tạo, khôngẻcần thì vứtḽbỏ của Giới,:anh ta vôỉcùng bất mãn,ửmột lòng muốnĭxem chuyện cườiḷcủa Giới.
Vì vậyởlúc thần tốifcao tìm tớiìcửa muốn anhổta giúp đỡ[giết chết Giới,ùanh ta đồngjý rất nhanh.
ThiênởHành Kiện bắtἱchước mùi củaíGiới, cướp đoạtẻdục vọng loàiângười ở thếụgiới người chơi,îrồi lại gieoưkhông ít lời¸đồn về “TàịThần Dục Vọng”ợ, chỉ chờôbước cuối cùngἴtrong kế hoạchicủa thần tốiủcao, cho Giới]một đòn tríầmạng.
Không ngờ kếếhoạch chưa thành,ịanh ta đãļbị trùm baoıbố nhốt trongálồng.
…Đúng là lậtịthuyền trong mương.
ThiênìHành Kiện ngheôthấy giọng nóiêquen thuộc, anhùta mừng thầmľtrong lòng, khôngfngờ Giới lạiỉsơ suất đếnệvậy, bắt baɨcủa Vân Thiểnỹtới đây. Chỉécần anh taưkhống chế VânũKiến Quốc, việcợuy hiếp Giới³vô cùng nhẹἵnhàng.
Tiếng động loảngàxoảng, Thiên HànháKiện kéo dâyứxích tới gần)miệng lồng, haiítay chụp lấyésong sắt cầu]cứu: “Chú làĩchú Vân sao,jxin chú cứuỵtôi! Tôi làữmột người chơi,ľtôi đã phátɨhiện nhân tốìtận thế, chínhìlà tên thầnụlinh tóc bạcầđó. Thật raἶtên đó làđTà Thần, gãẵkhiến thế giới{trở nên tậnẫthế!”
Vân KiếnĩQuốc vừa nghe,Ïsắc mặt nặngănề: “Lời nàyìlà thật?”
ThiênãHành Kiện gậtáđầu đáp: “Thật,ïtôi nắm đượcắchứng cứ TàÍThần của gãỗcho nên gã{mới nhốt tôiÍở đây, khôngécho tôi báoècho người chơiἶkhác.”
Vân KiếnỉQuốc cũng khôngİdễ dàng tinổtưởng anh ta,ἴmặc dù chuyệnêThẩm Giới đánhįngất ông giốngỵnhư bắt cóc,ồnhưng hiện giờἰông chẳng bịĩthương cũng không,bị nhốt, khôngỏthể khẳng địnhẹThẩm Giới cóἱý xấu.
“Chứng cứÎđâu?”
Thiên HànhỉKiện nhỏ giọngưnói: “Chú tớiỳgần một chút,ầthời gian nàyİgã đang tuɩluyện, tôi sợɪtiếng nói quáîlớn sẽ dẫnđgã tới.”
VâníKiến Quốc cảmỉthấy có lý,Ĩông bước tớiígần anh taỡhơn, gật đầuìnói: “Cỡ này¹được rồi, cậuỉnói nhỏ đã,đủ tôi nghe(thấy.”
Thiên Hành)Kiện trầm mặc³nhìn chằm chằmỡkhoảng cách choèdù cánh tayĩdài gấp đôiạcũng không đủốvới tới Vân:Kiến Quốc, đauẹlòng nói: “Chúùkhông tin tôiɨà?”
Vân KiếnîQuốc lấy làmɨlạ nhìn anhựta: “Chúng ta³thân nhau lắmísao, mau nóiợđi, đừng lãngĩphí thời gian.”Į
Thiên Hành Kiệnơkhông hiểu làmἰsao loại ngườiổnày có thểIlàm cảnh sátắđược, hay làãdo đã ởÍchức cao nhiềuỉnăm. Có cáchỏrồi, suy nghĩĩanh ta thayĬđổi, bèn nói:ỏ“Chú biết vìâsao con gáiẻchú lại mắcĩchứng bệnh kỳêlạ đó không?ıĐó là doũtên thần linhấgọi là ‘Giới’ẫkia đấy. Vìôđể tu luyện,ḷgã mang mộtệphần linh hồnỉgian ác củaỳmình, cũng chínhỉlà Lười biếngĩvà Tính dụcỉđặt trong linhóhồn con gái}chú, mới khiếnácô ấy rơi¹vào cảnh ngộảnhư vậy.”
Ngayἴlập tức, ánhòmắt Vân KiếnἴQuốc trở nênjsắc bén, ôngđnghiến răng nói:ἳ“Cậu kể rõồràng cho tôi.”ĩ
Khóe môi ThiênểHành Kiện giươngĩlên ở mứcİđộ không thểễthấy rõ, hàiỉlòng với phảnằứng của VânỏKiến Quốc. Anhùta tỉ mỉịkể từng chuyệnâGiới làm choứVân Kiến Quốc,ìlúc này không(có dặm mắm¸thêm muối, chẳngùqua giấu điàmục đích thậtìsự của Giới.
Anhỏta thành côngịbiến Giới thành¹một thần linhívô cảm, xemíloài người nhưìcông cụ tuἱluyện.
Với tư cáchểlà một ngườiểba yêu thươngïcon gái, làảchồng của ngườiểvợ vì bệnhĮtình con gáiḹmà tích tụìthành bệnh, làmịsao ông không}oán hận trongựlòng?
Vân Kiến Quốcòmuốn biết thêmìnhiều chuyện, ThiênḹHành Kiện bènἰhào hứng kểéthêm nhiều chuyện(cho ông, baoìgồm một vàiợchuyện mà anh¸ta làm nhưngĬlại đổ lênɪngười Giới.
Ví dụĺviệc tạo nênẳsát thủ liênĬhoàn không cóỡtình cảm nhưἰĐặng Lan Lanị, nhiễu loạnátrật tự xãḹhội.
Thiên Hành Kiệnĩbiết chuyện lúcĩtrước Vân KiếnờQuốc điều traụĐặng Lan Lan,ơnhưng vì chuyệnἰmà Đặng LanïLan gặp phảiīnên tha cho]cô ta mộtệlần, ôngvô cùngịcăm ghét ngườiἰbiến Đặng LaníLan thành nhưíthế…
Vẻ mặt củaịVân Kiến Quốcìcàng ngày càngìlạnh lẽo, đợi‹Thiên Hành Kiệnắkhông còn thôngḷtin gì đểịkể, ông khẽơgật đầu, nóiļvới anh ta:Ī“Cảm ơn đồngễchí Thiên, trước)đây tôi cóἶkhông ít điểmỉnghi vấn trong°vụ án, rốtĩcuộc bây giờịcũng hiểu được³nguyên nhân, thìéra là vậy.”ì
Dứt lời, ôngĩngập ngừng nói:Ī“Những chuyện khác,ểtôi cũng biếtẩrồi, tôi sẽítìm người trongựcuộc để biếtıthêm thông tin…ÎThẩm vấn xong,ĩtôi sẽ soợsánh lời khaiềhai bên rồi°cho ra kếtỹluận sau.”
ThiênĪHành Kiện nghệchĩmặt, nghe Vân¸Kiến Quốc hỏi[anh ta: “Cậuènói gần mộtἴgiờ rồi, muốn²uống nước không,)tôi không biếtỏở đâu cóữnước, cậu biếtýkhông?”
Con người)này có bệnh‹hả?
Thiên Hành KiệnÍnghiêm túc nói:ư“Giới khiến conĩgái chú bịịbệnh mười mấyἵnăm, sao chúẹcó thể bìnhắtĩnh như vậy.ắVới tư cáchílà người làmỏcha, lẽ nào³chú không tứcãgiận chút nàoếsao?”
“Tôi đã tức giận.” Vân Kiến Quốc kiên nhẫn trả lời anh ta: “Hầu hết mọi chuyện, Vân Thiển đều không giấu giếm tôi, đúng lúc mấy ngày trước, nó đã tìm tôi cho lời khuyên. Khi mới biết, tôi rất tức giận, về sau Vân Thiển nói đây là chuyện của nó, thù hận cũng không giải quyết được chuyện gì. Tôi hiểu nó, tôn trọng ý kiến của nó.”
“…” Thiên Hành Kiện chợt cười nhạo: “Chỉ là một con người nhỏ nhoi, ngươi biết ta sống bao nhiêu năm chưa? Ngươi có tư cách gì dạy đời trước mặt ta?”
Nếu như có thể, Thiên Hành Kiện muốn lấp luôn lỗ tai mình, nhưng anh ta kiềm chế hành động, chỉ đành bị ép ngồi đó nghe Vân Kiến Quốc lầm bà lầm bầm.
Thiên Hành Kiện: “…Lúc nãy là chú giả vờ?”
“《 Luật hình sự 》 Nhiệm vụ luật hình sự chương thứ nhất, nguyên tắc cơ bản và phạm vi áp dụng. Điều đầu tiên là trừng trị tội phạm, bảo vệ nhân dân, căn cứ vào hiến pháp, kết hợp với tình hình thực tế và kinh nghiệm cụ thể của nước ta trong đấu tranh phòng chống tội phạm, lập nên luật này.”
Vân Kiến Quốc chân thành nói: “Cậu trai trẻ, nhiều năm qua, tôi từng gặp rất nhiều người. Tôi có thể nhìn ra sự phẫn nộ và thù hận đối với con người, xã hội và môi trường xung quanh ẩn dưới đáy lòng cậu. Chuyện cậu miêu tả rất chi tiết, nếu không phải người trong cuộc sẽ không thể biết được những chuyện này. Có thể cậu không chú ý, lúc cậu miêu tả ‘một vài tác phẩm’, giọng nói của cậu chứa đựng sự hưng phấn. Phạm pháp không giải quyết được bất cứ chuyện gì, cậu nên quay đầu là bờ.”
Ngài vốn nghĩ Vân Kiến Quốc trầm mặc ít nói, thì ra ngài sai rồi.
“Tôi đã tức giận.” Vân Kiến Quốc kiên nhẫn trả lời anh ta: “Hầu hết mọi chuyện, Vân Thiển đều không giấu giếm tôi, đúng lúc mấy ngày trước, nó đã tìm tôi cho lời khuyên. Khi mới biết, tôi rất tức giận, về sau Vân Thiển nói đây là chuyện của nó, thù hận cũng không giải quyết được chuyện gì. Tôi hiểu nó, tôn trọng ý kiến của nó.”
“…” Thiên Hành Kiện chợt cười nhạo: “Chỉ là một con người nhỏ nhoi, ngươi biết ta sống bao nhiêu năm chưa? Ngươi có tư cách gì dạy đời trước mặt ta?”
Không ngờ chẳng những Vân Kiến Quốc đọc hết mười chương Luật hình sự cho anh ta nghe, còn hào hứng đọc luôn Quy định pháp luật và tinh thần đảng phái.
Thiên Hành Kiện tức giận quát: “Ngươi dám trào phúng ta?”
Vân Kiến Quốc bình tĩnh đáp: “Rất nhiều người thích lấy số tuổi để nói chuyện, bởi vì ngoài số tuổi ra, họ chẳng có gì khác.”
“Chú không sao chứ?” Giới nghĩ có lẽ Vân Kiến Quốc khát nước, ngài sử dụng thần thuật biến ra một chút nước.
Vân Kiến Quốc há miệng, nhưng cổ họng không phát ra tiếng.
Lúc Giới chạy tới thế giới nhỏ mà Thần Chiến Tranh cho ngài mượn, nhìn thấy sắc môi Vân Kiến Quốc trắng bệch khô khốc, ngài tức giận đạp chiếc lồng một phát. Vừa định mắng người, Giới bỗng phát hiện tình huống không đúng lắm.
Thiên Hành Kiện tức giận quát: “Ngươi dám trào phúng ta?”
Tín đồ nhà ai muốn đổi tín ngưỡng là đổi ngay tắp lự thế?
Bị nhốt trong lồng thời gian dài, lý trí của anh ta đã ở bờ vực sụp đổ.
Thiên Hành Kiện: “Giới, ngươi giết ta đi, ta không muốn sống nữa…”
Vân Kiến Quốc: “Tôi nói rất nhiều người.”
Bị nhốt trong lồng thời gian dài, lý trí của anh ta đã ở bờ vực sụp đổ.
Giới nào có thời gian mà đi hành hạ Tà Thần bé nhỏ lúc trước mình để lại.
Ý trong lời: Đừng có nhảy vô nhận bừa.
Giới: “?”
Thiên Hành Kiện: “Đừng lấy chuẩn mực loài người để suy đoán thần linh.”
Thiên Hành Kiện càng tức giận hơn. Anh ta nhìn Vân Kiến Quốc rời khỏi đại sảnh, sau đó bê một cái bàn vuông đặt trước lồng, ngồi trên bàn, thái độ hòa nhã.
Vân Kiến Quốc nói: “Đúng là đoán không ra, tôi rất khó tưởng tượng được thần linh có sức mạnh như thế, nhưng lại biến thế giới mình cai quản ra nông nỗi này. Lẽ nào bởi vì nơi thần linh ở không có quy tắc? Từ thần linh được người chơi thỉnh đến mà xét, hành động của các người đúng là không có nguyên tắc. Từ lịch sử phát triển mà xét, quần thể ỷ vào sức mạnh cá nhân mà không chú trọng sức mạnh đoàn thể rất dễ bị kéo khỏi ngôi cao.”
Không được, tuyệt đối không thể để Vân Kiến Quốc xảy ra chuyện!
Vân Kiến Quốc nói: “Đúng là đoán không ra, tôi rất khó tưởng tượng được thần linh có sức mạnh như thế, nhưng lại biến thế giới mình cai quản ra nông nỗi này. Lẽ nào bởi vì nơi thần linh ở không có quy tắc? Từ thần linh được người chơi thỉnh đến mà xét, hành động của các người đúng là không có nguyên tắc. Từ lịch sử phát triển mà xét, quần thể ỷ vào sức mạnh cá nhân mà không chú trọng sức mạnh đoàn thể rất dễ bị kéo khỏi ngôi cao.”
Giới chợt thấy đau đầu.
Thiên Hành Kiện: “?”
Vân Thiển biết nói chuyện như vậy là do giống ba sao?
Thế mà con người này cũng dám nghĩ.
Thế mà con người này cũng dám nghĩ.
Thiên Hành Kiện càng tức giận hơn. Anh ta nhìn Vân Kiến Quốc rời khỏi đại sảnh, sau đó bê một cái bàn vuông đặt trước lồng, ngồi trên bàn, thái độ hòa nhã.
Vân Kiến Quốc uống xong, lấy lại tinh thần, vỗ cánh tay Giới: “Đồng chí Thẩm, cảm ơn nước của cậu. Tôi đang giảng tới chỗ cao trào cho đồng chí Thiên, cậu có hứng thú thì nghe chung đi.”
“《 Luật hình sự 》 Nhiệm vụ luật hình sự chương thứ nhất, nguyên tắc cơ bản và phạm vi áp dụng. Điều đầu tiên là trừng trị tội phạm, bảo vệ nhân dân, căn cứ vào hiến pháp, kết hợp với tình hình thực tế và kinh nghiệm cụ thể của nước ta trong đấu tranh phòng chống tội phạm, lập nên luật này.”
Vân Kiến Quốc chân thành nói: “Cậu trai trẻ, nhiều năm qua, tôi từng gặp rất nhiều người. Tôi có thể nhìn ra sự phẫn nộ và thù hận đối với con người, xã hội và môi trường xung quanh ẩn dưới đáy lòng cậu. Chuyện cậu miêu tả rất chi tiết, nếu không phải người trong cuộc sẽ không thể biết được những chuyện này. Có thể cậu không chú ý, lúc cậu miêu tả ‘một vài tác phẩm’, giọng nói của cậu chứa đựng sự hưng phấn. Phạm pháp không giải quyết được bất cứ chuyện gì, cậu nên quay đầu là bờ.”
Thiên Hành Kiện cười khẩy, làm bộ làm tịch, có gan thì đọc thuộc lòng hết quyển luật hình sự đi.
Vân Kiến Quốc bình tĩnh đáp: “Rất nhiều người thích lấy số tuổi để nói chuyện, bởi vì ngoài số tuổi ra, họ chẳng có gì khác.”
Không ngờ chẳng những Vân Kiến Quốc đọc hết mười chương Luật hình sự cho anh ta nghe, còn hào hứng đọc luôn Quy định pháp luật và tinh thần đảng phái.
Thiên Hành Kiện: “Đừng lấy chuẩn mực loài người để suy đoán thần linh.”
Nếu như có thể, Thiên Hành Kiện muốn lấp luôn lỗ tai mình, nhưng anh ta kiềm chế hành động, chỉ đành bị ép ngồi đó nghe Vân Kiến Quốc lầm bà lầm bầm.
Thiên Hành Kiện cười khẩy, làm bộ làm tịch, có gan thì đọc thuộc lòng hết quyển luật hình sự đi.
Anh ta bị thứ ngôn ngữ đáng sợ kia tra tấn hành hạ đến tinh thần bất ổn.
Thiên Hành Kiện: “?”
Ngài đang đắm chìm trong nỗi đau Vân Thiển không còn tín ngưỡng mình nữa. Nhóc đáng thương âm thầm đau khổ cả nửa ngày, nếu không phải còn thần tối cao ở sau lưng âm mưu hãm hại, ngài thật sự muốn thế giới này và ngài chết chung cho xong.
Nếu như anh ta đáng chết sẽ có thần linh tới trừng phạt anh ta, vì sao lại mang tên người này tới tấn công anh ta bằng cách đó —— Phải rồi, đây chắc chắn là âm mưu của Giới! Y muốn mài mòn ý chí của anh ta. Giới thật thâm hiểm!
…
Giới nào có thời gian mà đi hành hạ Tà Thần bé nhỏ lúc trước mình để lại.
Ngài đang đắm chìm trong nỗi đau Vân Thiển không còn tín ngưỡng mình nữa. Nhóc đáng thương âm thầm đau khổ cả nửa ngày, nếu không phải còn thần tối cao ở sau lưng âm mưu hãm hại, ngài thật sự muốn thế giới này và ngài chết chung cho xong.
Bởi vì quá đau lòng, Giới ngăn chặn cảm ứng phân thân nên không nhận được cảm xúc phản hồi của Ô Tề Hải. Nếu như nhận được, ngài chẳng cần… không, không chừng còn đau lòng hơn.
Giới ngồi một mình trong góc tường hồi lâu, chợt nhớ ra chỗ ngài thả Vân Kiến Quốc còn có một tên khốn vô cùng nguy hiểm.
Tín đồ nhà ai muốn đổi tín ngưỡng là đổi ngay tắp lự thế?
Giới ngồi một mình trong góc tường hồi lâu, chợt nhớ ra chỗ ngài thả Vân Kiến Quốc còn có một tên khốn vô cùng nguy hiểm.
Vân Kiến Quốc ở bên cạnh đang nói đến quá trình trăm năm dựng nước, xem bộ dạng có vẻ muốn kể hết lịch sử từng năm.
Không được, tuyệt đối không thể để Vân Kiến Quốc xảy ra chuyện!
Lúc Giới chạy tới thế giới nhỏ mà Thần Chiến Tranh cho ngài mượn, nhìn thấy sắc môi Vân Kiến Quốc trắng bệch khô khốc, ngài tức giận đạp chiếc lồng một phát. Vừa định mắng người, Giới bỗng phát hiện tình huống không đúng lắm.
Mặc dù sắc môi Vân Kiến Quốc trắng bệch nhưng cơ thể vẫn khỏe mạnh, ngược lại Tà Thần trong lồng suy yếu nằm dưới đất như muốn tự sát đến nơi.
Thiên Hành Kiện: “…Lúc nãy là chú giả vờ?”
Vân Kiến Quốc há miệng, nhưng cổ họng không phát ra tiếng.
“Chú không sao chứ?” Giới nghĩ có lẽ Vân Kiến Quốc khát nước, ngài sử dụng thần thuật biến ra một chút nước.
Anh ta bị thứ ngôn ngữ đáng sợ kia tra tấn hành hạ đến tinh thần bất ổn.
Vân Kiến Quốc uống xong, lấy lại tinh thần, vỗ cánh tay Giới: “Đồng chí Thẩm, cảm ơn nước của cậu. Tôi đang giảng tới chỗ cao trào cho đồng chí Thiên, cậu có hứng thú thì nghe chung đi.”
Giới: “Hả?”
Giới: “Hả?”
Thiên Hành Kiện trong lồng nhảy dựng lên, chỉ vào Giới mắng ỏm tỏi: “Ngươi bị bệnh hả, cho ông ta ông ta uống nước cái gì. Ta đồng ý trộm Thần cách giúp ngươi được chưa, mau bảo ông ta câm miệng đi!”
Giới: “?”
Lúc trước ngài dụ dỗ uy hiếp thế nào cũng vô dụng, sao đột nhiên tên quỷ này lại đồng ý rồi.
Vân Kiến Quốc ở bên cạnh đang nói đến quá trình trăm năm dựng nước, xem bộ dạng có vẻ muốn kể hết lịch sử từng năm.
Giới chợt thấy đau đầu.
Ý trong lời: Đừng có nhảy vô nhận bừa.
Ngài vốn nghĩ Vân Kiến Quốc trầm mặc ít nói, thì ra ngài sai rồi.
Vân Kiến Quốc: “Tôi nói rất nhiều người.”
Vân Thiển biết nói chuyện như vậy là do giống ba sao?
Thiên Hành Kiện: “Giới, ngươi giết ta đi, ta không muốn sống nữa…”
Cái gì cũng có nguyên nhân cả nhé. Không phải tự dưng Vân Thiển có tài ăn nói siu đỉnh vậy đâu
hẳn là tà thần cũng không ngờ được có một ngày mình chịu chếch trước tài ăn nói của một con người bé nhỏ
Đúng là tên chương nói lên tất cả ?
Ra là phần lớn tính cách Vân Thiển di truyền từ ba, giống y đúc ???
Thương Giới 2s vì mất đi tín đồ bại não duy nhất =)))))