Chương 79 (2)
Y không cho phép thứ như nam chính xuất hiện trước mặt nàng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Đọc nhiệm vụ này, đầu tiên Giản Hành Chi ngây người một lúc, sau đó bỗng nhận ra một vấn đề quan trọng: “Nam chính? Nam chính gì?”
Trước đây đều là “nam phụ”, hình như nam chính này có điểm đặc biệt gì đó?
“Nam chính…” 666 nuốt nước bọt, nhưng xuất phát từ chuyên nghiệp nên vẫn gian nan đáp: “Là người định sẵn của nữ chính, là… người mà nữ chính dễ thích nhất dựa vào đo lường tính toán của hệ thống…”
Nghe nói thế, Giản Hành Chi không hề lưỡng lự ra sức nhấn chữ “không” màu xám bên trên.
666 nhìn y thương hại,ĭkhông dám lênītiếng, thấy yẻthở phì phò³nhấn nửa ngày,ɪrốt cuộc nói:j“Siêu thị tựệđộng tiếp nhậnạnhiệm vụ rồi,ỉngài… ngài xemỉmà làm đi.īDù sao nếuỳngài không giúp…ệchuyện cũng sẽìtự nhiên xảyîra.”
Giản HànhīChi nghe thế,(suy nghĩ, khôngỉhề lưỡng lự]xoay đầu, nhảy)lên nhảy xuốngômấy cái tớiàtrước cửa phòng(Ninh Bất Ngôn,ẻđập cửa sổừphòng y: “NinhỹBất Ngôn!”
NinhỳBất Ngôn đangìngủ, nghe thấyềtiếng Giản HànhộChi thì hoɨkhan mở cửa:ľ“Giản… khụ khụ…ἱGiản…”
“Đừng khụểnữa, mau giúpảta một tay.ĩNgươi đi ngănừcản Quân VôụDuyên, tán dócýkéo dài thờiỉgian, chờ taỗthông báo thìjngươi cho ôngẹta đi.”
Nóióxong, Giản HànhắChi ném mộtựlá bùa truyềnîâm cho y:ἷ“Mang theo, chờútin của ta.”è
Ninh Bất Ngônàngây người. Y¹do dự cầmỉbùa truyền âmĩlên, ngẫm nghĩĩrồi thở dài.
Thôiịđi, Giản HànhọChi giúp Ninhũgia chuyện lớnìnhư vậy, giúpìy một tayècũng là chuyệnÏnên làm.
Giản HànhẳChi bảo NinhɪBất Ngôn giữịchân Thẩm TriìMinh vừa mớióra cửa, sauỉđó đi tìmặTạ Cô Đườngảvà Thúy Lục.]
“Tạ Cô Đường,Ĩđi, theo taảđánh nhau.”
“ThúyıLục, giúp đỡ,àđi đánh nhau.”ỳ
“Nam Phong…”
Giản]Hành Chi đếnỡtrước cửa sổĩNam Phong, nhìnỉNam Phong đangĪchớp mắt, nuốtưlời trở về.ờ“Ngươi trông chừngùchủ nhân, đểḹnàng ngủ mộtègiấc thật ngon,{ngày mai đừngЇđến trễ.”
Sauẫkhi nói xong,ἷGiản Hành Chiụdẫn Thúy Lụcễvà Tạ CôẵĐường, hùng hổɩbay ra khỏiằHoang Thành.
Tạ CôỉĐường hoang mang:ï“Tiền bối, chúngậta đi đánhjngười nào?”
“Đúngẹvậy.” Thúy LụcÏbay trên phápïkhí, cầm gương,đồng, ấn dưaạleo trên mặt:ê“Đánh người nàoộmà phải gọiáhai chúng taồdậy.”
“Thẩm TriĺMinh.”
Giản HànhậChi nói raủtên họ, ThúyḽLục khựng lại.
“Độtĩnhiên ta đauЇbụng.”
Nói xong,ĩnàng ta quayiđầu định chạy.
“ThẩmïTri Minh mangĩma chủng trênúngười, Quân Thùàlà ông taèhại, phỏng chừngịQuân Vô Duyênìcũng bị ôngợta giết rồi.”,
Giản Hành Chiἶtóm tắt rõừràng đơn giản.ĩThúy Lục ngừngìđộng tác, suyɩnghĩ: “Mặc dùìông ta xấu,ứnhưng Quân gia(cũng chẳng phảiikẻ tốt lành,Ïliên quan gìfđến chúng ta?”ì
“Năm đó, TầníVãn được QuânỡVô Duyên cứu,Ïthiếu một phầnɩnhân quả. Quanítrọng nhất làằThẩm Tri Minh}thèm muốn Longứđan trong cơâthể Tần Vãn,ịsẽ còn trởịvề giết nàng.ỉHôm nay, ôngÎta vừa giếtỡchết Quân VôľDuyên, dù hútĭlinh lực cũngἶchưa thể tiêu¹hóa xong, chắcịchắn bây giờólà thời điểmỹông ta yếuởnhất, vì vậyïnên lúc ởịNinh gia, ôngĩta không kiênḹtrì mang taẫvà Uyển Uyểníđi. Lúc nàyἲkhông giết ôngÍta, đó làũthả hổ vềĭrừng!”
Lý doĩGiản Hành Chiẫđầy đủ, Tạ:Cô Đường suyfnghĩ: “Nhưng dùἱsao ông ta[là Tông chủịVấn Tâm Tông…”ấ
“Ta cũng khôngĩbảo cậu raítay.” Giản HànhÎChi biết sauảlưng Tạ CôứĐường là ThiênÏKiếm Tông, sauịlưng Thúy Lụcìlà Quỷ Thành,ởlàm việc cóùđiều kiêng kỵ.ìY bảo haiỵngười yên tâm:ḷ“Chỉ cần bốủtrí trận pháp,ẽta ra tay.”ï
“Ờ.”
Hai ngườiănhẹ nhõm, Tạ‹Cô Đường gậtíđầu: “Vâng.”
Baạngười vừa nóiıvừa đi tớiἴcửa ra ngoàiỳHoang Thành. Nơiɩnày là chỗốra khỏi HoangỉThành phải đi)ngang, ba ngườiìdừng lại, hỏiìGiản Hành Chi:ề“Làm gì đây?”ἲ
Giản Hành Chiỉlấy được khôngḻít đồ tốtữtừ trong mộỡLận Ngôn Chi,‹y móc túiũCàn Khôn, lấyịra không ítễpháp khí, bắt]đầu bày trận.
Tạ‹Cô Đường vàἷThúy Lục nhìnỳy bày trậnộpháp chưa từngЇthấy bao giờ,ọkế tiếp ngheÏGiản Hành Chiờnói: “Hai ngườiầcác người, đứngótại Khôn vịïvà Càn vị,õđợi lát nữaítruyền linh lựcớvào.”
Cả haiĭgật đầu, sauîđó nhìn GiảnựHành Chi lấyľmột trận dịchịchuyển ra. Giản:Hành Chi đặtÍtay lên trậnùdịch chuyển, đangỡđịnh niệm chú,,đột nhiên sựcînhớ cái gì,ưquay đầu nhìnịTạ Cô Đường:õ“Lão tạ, xin¸lỗi nhé.”
TạỵCô Đường mùểmờ, tức khắcἷnhìn thấy GiảnịHành Chi némơtrận dịch chuyểnúlên không trung.īMột vòng xoáyốhiện ra, khôngỉngờ đầu kiaïcủa vòng xoáyứlại là Mộẩkiếm Thiên KiếmἷTông!
Hô hấp TạḽCô Đường ngưngồlại, tiếp theoèy nhìn thấyộvô số phi,kiếm bay từẽtrận dịch chuyểnİra, rơi xuốngặcạnh pháp trận.
“Taìdùng xong sẽľtrả.”
Nhìn gươngımặt tái métãcủa Tạ CôẹĐường, nghĩ đếnýcảm nhận củaỷy, Giản HànhđChi vội anầủi: “Cậu yênẩtâm, ta khôngốlấy đâu.”
Nếuịnhư y muốn²lấy, ắt hẳnìcó thể lấyọbất cứ lúcónào.
Tạ Cô Đườngĩhoảng sợ trongạlòng nhưng vẫn°cố giả vờíbình tĩnh: “Ừm,ĩta biết.”
Kiếm:bày xong, Giản‹Hành Chi lạiĭlấy một phápЇkhí ẩn giấuĨra, giấu kínἱcả đại trận,ảcuối cùng thôngíbáo Ninh BấtòNgôn.
“Ninh Bất Ngôn,ếđược rồi.”
NinhỉBất Ngôn đangɨtiễn đưa mườiỳtám dặm(*) vớióThẩm Tri Minh,}ông ta nở}nụ cười gượngấgạo: “Ninh đạoắquân không cầnỉkhách sáo, tiễnjtới đây làịđược rồi, thậtἰsự không cầnἱtiễn nữa đâu.”ộ
(*) Tiễn đưaímười tám dặm:ĩtên một vởákịch vùng ChiếtἱGiang, nói vềịLương Sơn Báỉvà Chúc AnhàĐài lưu luyếnểchia tay, từốthư viện đếnênhà hai ngườiàđều đúng 18ìdặm. Ngoài raĩcòn có mộtЇbài hát kháỵhay cùng tên,ḻđược lấy cảmẳhứng từ vởĩkịch này, linkụdẫn ở cuốiũchương.
“Vậy saoЇđược? Phong tụcữHoang Thành chúngờta bắt buộc¸phải đưa đếnỡchỗ hữu duyên.”]
Ninh Bất Ngônừvừa nói vừaího khan, trongĮlúc ho khaníthì nghe thấyặtiếng Giản HànhíChi. Y bìnhõtĩnh ngẩng đầu,ἵnhìn một câyởliễu bên cạnh:ļ“À, đến chỗĨhữu duyên rồi,ểQuân thành chủâcứ tự nhiên.”{
Nói xong, NinhợBất Ngôn khôngáhề lưỡng lựɪxoay người bỏÍđi, hoàn toànẽkhác biệt vớiIdáng vẻ nhiệtỹtình lúc nãy.
ThẩmủTri Minh ngớôngười, nhưng nhớfđến chính sựìnên cũng mặc³kệ y. Ôngùta lạnh mặtạquay vào xe,,căn dặn thanhĩniên lái xeọbên ngoài: “Đi.”ĩ
Mặt thanh niênịkhông hề cóơchút biểu cảm.°Nghe thấy lời[Thẩm Tri Minh,ựhắn giơ roiáđánh linh thú,jchạy ra ngoàiảHoang Thành.
Thông thườngơvì tôn trọngınên ngoại trừậtình huống đặcîbiệt, tu sĩ:bị cấm ngựíkiếm ở trongăthành. Thẩm TrifMinh không muốnIdính vào thịóphi, bèn ngồiụlinh thú raÍkhỏi thành.
Ông taútrong thân xácịQuân Vô Duyênộngồi xuống, nhìnẻQuân Thù bịἶtrói trong góc,ỉquan sát hắnItừ trên xuốngÏdưới, không nhịnịđược bật cười:¸“Cảm giác hạiĺchết phụ thânỉthế nào?”
QuânĬThù lạnh lùngļnhìn ông ta.²Thẩm Tri Minhıgiơ tay lênèquét một cái,âgiải Chú cấmừthanh cho hắn.(Quân Thù điênЇcuồng la hét:ầ“Phụ thân taÍđâu? Ông làmẫgì phụ thânỉta rồi?!”
“Làmẹgì?” Thẩm TriừMinh nghiêng đầuỳcười, thờ ơíđáp: “Giết rồi,ểngươi gửi thưạcho ông ta,ẫông ta tớiácứu ngươi, ngươióđã biết bíẫmật của ta,ĩta không giếtũđược ngươi, chỉýcó thể giếtộông ta.”
ThẩmìTri Minh thởİdài: “Ta vàụông ta giaoịtình mấy trămĺnăm, ông taỳchẳng hề phòng:bị chút nào,ốta cứ thếìmà đâm.”
ThẩmấTri Minh nóiḽxong, kéo áo,ălộ ra miệngïvết thương thối²rữa, chỉ vàoīvết thương nói:ứ“Chính là ởẻđây, một kiếm,ẽthần hồn cũngềdiệt.”
Quân Thùốchấn kinh nhìnɩmiệng vết thương.õThẩm Tri Minhẹkéo áo lại,ľtiếp tục uống¸trà: “Ngươi yênỉtâm, ta đãľxử lý hếtịngười trong nhàἲngươi rồi. Ta¸giết ngươi xong(sẽ đi chiêu¸cáo thiên hạĩrằng ngươi trúngfma chủng, bịìtà niệm nuốtôchửng, ban đầuựđịnh giết ta¹nuốt tu vi,ốta trọng thươngЇnhưng kịp thờiỉchạy thoát. Sauỉđó ngươi sátứphụ sát mẫu,ớta vì bạnɪbáo thù, giếtíchết ngươi.”
Nói³xong, Thẩm Tri:Minh bùi ngùi:ỉ“Ôi, ta đúngĩlà người trọngļtình trọng nghĩa.”ẻ
Quân Thù nghe¸thấy những lời)này, cảm giácễthù hận điênốcuồng sinh sôiḹtrong lòng.
“Thẩm Tri}Minh…” Quân Thùósiết chặt nắmỷđấm, run rẩyụmở miệng: “Tại°sao ông làmìthế?”
“Chuyện tớiĨhôm nay, ngươiécòn hỏi taἰvì sao?”
ThẩmἶTri Minh vừaứnói vừa điịtới cạnh Quân¹Thù. Ông taỉngồi xuống, tớiígần hắn: “TaĬthật sự ghenıtị với ngươi,³xuất thân tốt,như vậy, thiênỳphú cao nhưẩvậy, còn cóặmột cô gáiĨyêu ngươi như,vậy.”
Trong lúcĭThẩm Tri Minhìnói, khoảng cáchìxe ngựa vàửcột mốc biênɨgiới Hoang Thànhúcàng ngày càngạgần.
Giản Hành Chiémai phục bênôđường, nhìn TạíCô Đường và¹Thúy Lục bênỵcạnh, dùng ánhímắt ra hiệuợcho bọn họệchuẩn bị.
Đến lúcînày, rốt cuộcý666 mới nhậníra: “Chủ… chủánhân… ngài… ngàiốđang làm gì?
GiảníHành Chi khôngửnói, 666 khuyênİy: “Không… khôngiđược đâu, đâyãlà… đây làЇtình tiết củaỷnữ chính đấy!”ỳ
“Cô câm miệng.”õGiản Hành Chiómặc kệ 666,ỉchỉ nói: “UyểnìUyển không cóởtình tiết liênễquan tới nam{chính.”
Dứt lời, sau khi xe ngựa lăn bánh khỏi lãnh địa Hoang Thành, Giản Hành Chi quát lớn: “Tới rồi!”
“Cô hủy đi! Cần nam chính làm gì? Có ta là đủ rồi!”
Cuồng phong thổi xe đi, Quân Thù vội vã bò xuống đất, bám chặt mặt đất để đề phòng mình bị cuồng phong cuốn bay.
Cũng tại khoảnh khắc đó, ba người truyền linh lực vào pháp trận, pháp trận mạnh mẽ bừng sáng.
“Vãn Nhi…” Quân Thù không còn thần trí khẽ nỉ non: “Ta chỉ còn lại nàng thôi, Vãn Nhi…”
“Thẩm Tri Minh!”
“Ta không giết ông ta, ông ta sẽ giết Uyển Uyển! Đợi ông ta tiêu hóa linh lực Quân Vô Duyên, chúng ta còn giết ông ta được sao?”
Trước khi pháp trận sáng rực lên, Thẩm Tri Minh đang nói chuyện, đánh lên mặt Quân Thù dạy dỗ hắn.
“Ôi chao.” Thẩm Tri Minh đứng thẳng người dậy, nhìn hắn giống như nhìn một con chó: “Bộ dạng quỷ quái này của ngươi xấu đến phát ói. Ngươi giết ta? Ta giết cha ngươi, hút toàn bộ tu vi của ông ta. Ta thật muốn xem thử trên đời này còn ai có thể giết ta?”
Ba hồn bảy phách từ trong thân thể Quân Vô Duyên gào thét lao ra. Những phi kiếm mang theo chú pháp trấn tà kia lập tức lao tới, chém ba hồn bảy phách thành tro. Dưới ánh sáng chói lóa, hồn phách điên cuồng rít gào, sau đó từ từ thất thanh, chỉ còn lại một luồng sáng xanh bay toán loạn đến bên cạnh cơ thể Quân Thù.
Thấy bộ dạng cả người cháy đen, tóc tai nổ tung của Giản Hành Chi, Tần Uyển Uyển cũng sững sờ.
“Nhưng ngươi ngu xuẩn như thế, rõ ràng Vãn Nhi rất yêu ngươi, nhưng ngươi lại thích Tô Nguyệt Ly đần độn kia. Nếu không phải thứ đần độn kia thể chất phi phàm, ngươi cho rằng ta sẽ xem trọng cô ta à? Cũng chỉ có ngươi thật lòng thật dạ, bị người ta đội nón xanh còn vui vẻ. Nhắc tới cũng lạ, trước đây ngươi không thích Tần Vãn, bây giờ nó thành người phụ nữ của người khác, ngươi lại thích nó, sao ngươi phạm tiện thế?”
Nam chính rác rưởi gì đó, y tuyệt đối không cho phép thứ đó xuất hiện trước mặt Tần Uyển Uyển!
“Nhưng ngươi ngu xuẩn như thế, rõ ràng Vãn Nhi rất yêu ngươi, nhưng ngươi lại thích Tô Nguyệt Ly đần độn kia. Nếu không phải thứ đần độn kia thể chất phi phàm, ngươi cho rằng ta sẽ xem trọng cô ta à? Cũng chỉ có ngươi thật lòng thật dạ, bị người ta đội nón xanh còn vui vẻ. Nhắc tới cũng lạ, trước đây ngươi không thích Tần Vãn, bây giờ nó thành người phụ nữ của người khác, ngươi lại thích nó, sao ngươi phạm tiện thế?”
“Thẩm Tri Minh!”
Quân Thù nghe vậy, đột ngột ngước mắt lên: “Ta phải giết ông! Ta phải giết ông!”
Giản Hành Chi cắn chặt khớp hàm không nói.
“Ôi chao.” Thẩm Tri Minh đứng thẳng người dậy, nhìn hắn giống như nhìn một con chó: “Bộ dạng quỷ quái này của ngươi xấu đến phát ói. Ngươi giết ta? Ta giết cha ngươi, hút toàn bộ tu vi của ông ta. Ta thật muốn xem thử trên đời này còn ai có thể giết ta?”
Lúc Giản Hành Chi đáp xuống đất, trời đã gần sáng. Y vừa đi tới hành lang, liền nhìn thấy Tần Uyển Uyển đứng tại đó.
“Người…”
Trong lúc Thẩm Tri Minh hét lên với Quân Thù, ông ta giang hai tay, cười lớn: “Thẩm Tri Minh ta tu luyện nghìn năm, cận kề thiên kiếp. Để ta xem thử, có ai! Ai có thể giết ta…”
Tần Uyển Uyển sửng sốt chạy tới đỡ y: “Sư phụ, người không sao chứ?”
Lời vừa dứt, chỉ nghe tiếng sấm “ầm” một cái, một tia chớp mạnh mẽ đánh xuống người Thẩm Tri Minh, hơn vạn thanh kiếm xuyên thủng cơ thể ông ta giống như một con rồng kiếm gầm thét vụt qua.
Lời vừa dứt, chỉ nghe tiếng sấm “ầm” một cái, một tia chớp mạnh mẽ đánh xuống người Thẩm Tri Minh, hơn vạn thanh kiếm xuyên thủng cơ thể ông ta giống như một con rồng kiếm gầm thét vụt qua.
Ba hồn bảy phách từ trong thân thể Quân Vô Duyên gào thét lao ra. Những phi kiếm mang theo chú pháp trấn tà kia lập tức lao tới, chém ba hồn bảy phách thành tro. Dưới ánh sáng chói lóa, hồn phách điên cuồng rít gào, sau đó từ từ thất thanh, chỉ còn lại một luồng sáng xanh bay toán loạn đến bên cạnh cơ thể Quân Thù.
Dứt lời, sau khi xe ngựa lăn bánh khỏi lãnh địa Hoang Thành, Giản Hành Chi quát lớn: “Tới rồi!”
Khoảnh khắc kinh lôi giáng xuống, Quân Thù bị đánh bay ra ngoài cùng vách xa, bị xe ngựa đè lên. Ánh sáng xanh đau đớn và yếu ớt chui vào cơ thể hắn, hắn rùng mình, đau đến gục người,.
Chẳng phải là đau sao, y chịu được!
Vừa mở miệng, khói đã bốc ra từ miệng y.
666 hoảng hốt hét lên, trơ mắt nhìn mười vạn Vôn bạo phát giáng xuống cơ thể Giản Hành Chi. Nó bắt đầu khuyên y: “500 điểm tích lũy! 500 điểm tích lũy đổi một đơn miễn phạt đi chủ nhân!”
Quân Thù nghe vậy, đột ngột ngước mắt lên: “Ta phải giết ông! Ta phải giết ông!”
Giản Hành Chi cắn chặt khớp hàm không nói.
500 điểm tích lũy, y thực thi một nhiệm vụ trọn vẹn cũng chưa chắc có!
Chẳng phải là đau sao, y chịu được!
Tạ Cô Đường hoảng hốt lên tiếng: “Lúc nãy ngài… vừa trải qua thiên kiếp sao?”
666 hoảng hốt hét lên, trơ mắt nhìn mười vạn Vôn bạo phát giáng xuống cơ thể Giản Hành Chi. Nó bắt đầu khuyên y: “500 điểm tích lũy! 500 điểm tích lũy đổi một đơn miễn phạt đi chủ nhân!”
Y gục dưới đất, quan sát pháp trận có hiệu lực cùng với Thúy Lục và Tạ Cô Đường trong bóng tối, chịu đựng điện giật mười vạn vôn.
“Người không sao chứ?”
Đợi sau khi chắc chắn bóp chết hồn phách Thẩm Tri Minh hoàn toàn, Giản Hành Chi vung tay để Kiếm long bay về nơi xa, chui vào trận dịch chuyển trở về Mộ kiếm, rồi lại giơ tay phất lên một trận cuồng phong.
Khoảnh khắc kinh lôi giáng xuống, Quân Thù bị đánh bay ra ngoài cùng vách xa, bị xe ngựa đè lên. Ánh sáng xanh đau đớn và yếu ớt chui vào cơ thể hắn, hắn rùng mình, đau đến gục người,.
Cuồng phong thổi xe đi, Quân Thù vội vã bò xuống đất, bám chặt mặt đất để đề phòng mình bị cuồng phong cuốn bay.
Giản Hành Chi và 666 ầm ĩ một hồi mới phát hiện Thúy Lục và Tạ Cô Đường đều đang nhìn y.
Giản Hành Chi dẫn hai người Thúy Lục và Tạ Cô Đường quét dọn chiến trường giữa cuồng phong, âm thầm nhặt lại tất cả pháp khí. Đợi sau khi cuồng phong biến mất, thứ nhẹ cân xung quanh đều bị thổi bay đi.
Quân Thù nằm dưới đất một hồi, nghiến răng chống người dậy. Hắn nhìn xung quanh thật lâu, chỉ thấy thi thể phụ thân nằm dưới đất.
Hắn lảo đảo chạy tới, quỳ bịch xuống.
Quân Thù nằm dưới đất một hồi, nghiến răng chống người dậy. Hắn nhìn xung quanh thật lâu, chỉ thấy thi thể phụ thân nằm dưới đất.
“À…” Giản Hành Chi mặc kệ khói bay từ miệng mình, bình tĩnh đáp: “Ta đi thử tính tình của hệ thống, tính nó không vừa, sau này nàng phải cẩn thận. Ừm, bây giờ ta chỉnh trang một chút, cùng nàng đến cuộc thi.”
“Trời xanh có mắt…” Hắn mở miệng thều thào. Một lát sau, hắn vừa khóc vừa cười, bi thương tột độ, ngẩng đầu gào to: “Ông trời, rốt cuộc ông cũng mở mắt rồi!”
“Ta đi…” Giản Hành Chi nuốt nước bọt: “Thay đổi số phận.”
Giản Hành Chi thu dọn pháp khí, trong suốt quá trình đều co giật. Y không nhịn được hỏi 666: “Điện giật còn chưa xong hả? Rốt cuộc chừng nào mới dừng?!”
Thế nên mới đánh thành bộ dạng cháy đen như vầy.
Có điều cuối cùng Giản Hành Chi cũng nhịn hết nổi, cấp tốc đổi 500 điểm tích lũy lấy một đơn miễn phạt trong đầu, rốt cuộc điện giật dừng lại.
“Ta cũng không biết…” 666 ấm ức: “Ngài giết nhân vật quan trọng như vậy, không đánh chết ngài là may rồi.”
“Thì cũng có nam chính mà.” 666 không vui: “Bây giờ không làm nhiệm vụ được, làm sao đây?”
“Ta không giết ông ta, ông ta sẽ giết Uyển Uyển! Đợi ông ta tiêu hóa linh lực Quân Vô Duyên, chúng ta còn giết ông ta được sao?”
“Thì cũng có nam chính mà.” 666 không vui: “Bây giờ không làm nhiệm vụ được, làm sao đây?”
“Cô hủy đi! Cần nam chính làm gì? Có ta là đủ rồi!”
Đợi sau khi chắc chắn bóp chết hồn phách Thẩm Tri Minh hoàn toàn, Giản Hành Chi vung tay để Kiếm long bay về nơi xa, chui vào trận dịch chuyển trở về Mộ kiếm, rồi lại giơ tay phất lên một trận cuồng phong.
Giản Hành Chi và 666 ầm ĩ một hồi mới phát hiện Thúy Lục và Tạ Cô Đường đều đang nhìn y.
Y xoay đầu lại, bởi vì đau đớn mà bực bội: “Nhìn ta làm gì?”
Hắn khẽ gọi tên Tần Uyển Uyển. Đoá hoa sen trong lòng âm thầm phá ngực chui ra, nó tựa như một cái miệng tham ăn, cắn nuốt máu thịt chứa đựng tu vi của Quân Vô Duyên.
Vừa mở miệng, khói đã bốc ra từ miệng y.
Y giả vờ bình tĩnh: “Bị giật một chút thôi, không sao, chuyện vặt vãnh. Ngày mai, Uyển Uyển thi đấu thắng, ta mời các người ăn cơm, đi thôi.”
Nói xong, nàng nhớ tới lá bùa xóa phạt từng dùng trước đây, vội sử dụng điểm tích lũy đổi cho y.
Nói xong, Giản Hành Chi xoay người, lảo đảo đi về phía phòng mình. Chưa được mấy bước, “bịch” một tiếng, y ngã nhào xuống đất, co giật từng cơn.
Tạ Cô Đường hoảng hốt lên tiếng: “Lúc nãy ngài… vừa trải qua thiên kiếp sao?”
“Trời xanh có mắt…” Hắn mở miệng thều thào. Một lát sau, hắn vừa khóc vừa cười, bi thương tột độ, ngẩng đầu gào to: “Ông trời, rốt cuộc ông cũng mở mắt rồi!”
Thế nên mới đánh thành bộ dạng cháy đen như vầy.
Giản Hành Chi giơ tay lên nhìn, phát hiện da mình đều đã đen thui.
Y sờ một nắm tóc, tóc cũng nổ tung cả rồi.
Y giả vờ bình tĩnh: “Bị giật một chút thôi, không sao, chuyện vặt vãnh. Ngày mai, Uyển Uyển thi đấu thắng, ta mời các người ăn cơm, đi thôi.”
Mà lúc này, Quân Thù cũng đã khóc đủ. Hắn dán lên thi thể cha mình, hoàn toàn không còn tri giác, thiếp đi.
Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi giống như mới từ Châu Phi trở về, nhíu mày: “Rốt cuộc người đã đi đâu?”
Nói xong, y tăng tốc độ ngự kiếm, bay trở về.
Trước khi pháp trận sáng rực lên, Thẩm Tri Minh đang nói chuyện, đánh lên mặt Quân Thù dạy dỗ hắn.
Lúc Giản Hành Chi đáp xuống đất, trời đã gần sáng. Y vừa đi tới hành lang, liền nhìn thấy Tần Uyển Uyển đứng tại đó.
Tần Uyển Uyển lo lắng lên tiếng. Giản Hành Chi cười giễu: “Ta có chuyện gì được? Chỉ mười vạn Vôn nhỏ nhoi, làm gì được ta?”
Thấy bộ dạng cả người cháy đen, tóc tai nổ tung của Giản Hành Chi, Tần Uyển Uyển cũng sững sờ.
“Người…”
“À…” Giản Hành Chi mặc kệ khói bay từ miệng mình, bình tĩnh đáp: “Ta đi thử tính tình của hệ thống, tính nó không vừa, sau này nàng phải cẩn thận. Ừm, bây giờ ta chỉnh trang một chút, cùng nàng đến cuộc thi.”
Y xoay đầu lại, bởi vì đau đớn mà bực bội: “Nhìn ta làm gì?”
“Người không sao chứ?”
Điện dừng, y suy yếu nằm trong lòng Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển lo lắng lên tiếng. Giản Hành Chi cười giễu: “Ta có chuyện gì được? Chỉ mười vạn Vôn nhỏ nhoi, làm gì được ta?”
Hắn lảo đảo chạy tới, quỳ bịch xuống.
Nói xong, Giản Hành Chi xoay người, lảo đảo đi về phía phòng mình. Chưa được mấy bước, “bịch” một tiếng, y ngã nhào xuống đất, co giật từng cơn.
Tần Uyển Uyển sửng sốt chạy tới đỡ y: “Sư phụ, người không sao chứ?”
Trong lúc Thẩm Tri Minh hét lên với Quân Thù, ông ta giang hai tay, cười lớn: “Thẩm Tri Minh ta tu luyện nghìn năm, cận kề thiên kiếp. Để ta xem thử, có ai! Ai có thể giết ta…”
Nói xong, nàng nhớ tới lá bùa xóa phạt từng dùng trước đây, vội sử dụng điểm tích lũy đổi cho y.
Có điều cuối cùng Giản Hành Chi cũng nhịn hết nổi, cấp tốc đổi 500 điểm tích lũy lấy một đơn miễn phạt trong đầu, rốt cuộc điện giật dừng lại.
Điện dừng, y suy yếu nằm trong lòng Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi giống như mới từ Châu Phi trở về, nhíu mày: “Rốt cuộc người đã đi đâu?”
“Ta đi…” Giản Hành Chi nuốt nước bọt: “Thay đổi số phận.”
Nam chính rác rưởi gì đó, y tuyệt đối không cho phép thứ đó xuất hiện trước mặt Tần Uyển Uyển!
Mà lúc này, Quân Thù cũng đã khóc đủ. Hắn dán lên thi thể cha mình, hoàn toàn không còn tri giác, thiếp đi.
Hắn khẽ gọi tên Tần Uyển Uyển. Đoá hoa sen trong lòng âm thầm phá ngực chui ra, nó tựa như một cái miệng tham ăn, cắn nuốt máu thịt chứa đựng tu vi của Quân Vô Duyên.
Ánh nắng buổi sớm mang theo màu máu và gió, thổi lên từng đợt máu tanh giữa vùng đất hoang vu.
Ánh nắng buổi sớm mang theo màu máu và gió, thổi lên từng đợt máu tanh giữa vùng đất hoang vu.
“Vãn Nhi…” Quân Thù không còn thần trí khẽ nỉ non: “Ta chỉ còn lại nàng thôi, Vãn Nhi…”
***
Bài hát Thập bát tương tống (Tiễn đưa mười tám dặm):
Quân Thù phen này dính ma chủng thật rồi.
Nói anh ngốc thì anh ngốc thật đấy à, 500 điểm tích lũy thôi mà, từ từ rồi kiếm lại, cái tên ngốc này!!!!
Móa làm màu làm mè chi dị, để rồi chịu đau thế hả?
Hông để Quân Thù lại tấu hài tiếp hả, cây hài của truyện mà.