Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 79 (2)

Chương 79 (2)

Y không cho phép thứ như nam chính xuất hiện trước mặt nàng

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Đọc nhiệm vụ này, đầu tiên Giản Hành Chi ngây người một lúc, sau đó bỗng nhận ra một vấn đề quan trọng: “Nam chính? Nam chính gì?”

Trước đây đều là “nam phụ”, hình như nam chính này có điểm đặc biệt gì đó?

“Nam chính…” 666 nuốt nước bọt, nhưng xuất phát từ chuyên nghiệp nên vẫn gian nan đáp: “Là người định sẵn của nữ chính, là… người mà nữ chính dễ thích nhất dựa vào đo lường tính toán của hệ thống…”

Nghe nói thế, Giản Hành Chi không hề lưỡng lự ra sức nhấn chữ “không” màu xám bên trên.

666 nhìn y thương hi,ĭkhông dám lênītiếng, thy yth phì phò³nhn na ngày,ɪrt cuc nói:j“Siêu th tđng tiếp nhnnhim v ri,ngài… ngài xemmà làm đi.īDù sao nếungài không giúp…chuyn cũng sìt nhiên xyîra.”

Gin HànhīChi nghe thế,(suy nghĩ, khôngh lưng l]xoay đu, nhy)lên nhy xungômy cái tiàtrưc ca phòng(Ninh Bt Ngôn,đp ca sphòng y: “NinhBt Ngôn!”

NinhBt Ngôn đangìng, nghe thytiếng Gin HànhChi thì hoɨkhan m ca:ľ“Gin… kh khGin…

Đng khna, mau giúpta mt tay.ĩNgươi đi ngăncn Quân VôDuyên, tán dócýkéo dài thigian, ch tathông báo thìjngươi cho ôngta đi.”

Nóióxong, Gin HànhChi ném mtlá bùa truynîâm cho y:“Mang theo, chútin ca ta.”è

Ninh Bt Ngônàngây ngưi. Y¹do d cmbùa truyn âmĩlên, ngm nghĩĩri th dài.

Thôiđi, Gin HànhChi giúp Ninhũgia chuyn lnìnhư vy, giúpìy mt tayècũng là chuynÏnên làm.

Gin HànhChi bo NinhɪBt Ngôn gichân Thm TriìMinh va mióra ca, sauđó đi tìmT Cô Đưngvà Thúy Lc.]

“T Cô Đưng,Ĩđi, theo tađánh nhau.”

ThúyıLc, giúp đ,àđi đánh nhau.”

“Nam Phong…

Gin]Hành Chi đếntrưc ca sĩNam Phong, nhìnNam Phong đangĪchp mt, nutưli tr v.“Ngươi trông chngùch nhân, đnàng ng mtègic tht ngon,{ngày mai đngЇđến tr.”

Saukhi nói xong,Gin Hành Chidn Thúy Lcvà T CôĐưng, hùng hɩbay ra khiHoang Thành.

T CôĐưng hoang mang:ï“Tin bi, chúngta đi đánhjngưi nào?”

Đúngvy.” Thúy LcÏbay trên phápïkhí, cm gương,đng, n dưaleo trên mt:êĐánh ngưi nàomà phi giáhai chúng tady.”

Thm TriĺMinh.”

Gin HànhChi nói ratên h, ThúyLc khng li.

Đtĩnhiên ta đauЇbng.”

Nói xong,ĩnàng ta quayiđu đnh chy.

ThmïTri Minh mangĩma chng trênúngưi, Quân Thùàlà ông taèhi, phng chngQuân Vô Duyênìcũng b ôngta giết ri.”,

Gin Hành Chitóm tt rõràng đơn gin.ĩThúy Lc ngngìđng tác, suyɩnghĩ: “Mc dùìông ta xu,nhưng Quân gia(cũng chng phiik tt lành,Ïliên quan gìfđến chúng ta?”ì

“Năm đó, TníVãn đưc QuânVô Duyên cu,Ïthiếu mt phnɩnhân qu. Quanítrng nht làThm Tri Minh}thèm mun Longđan trong cơâth Tn Vãn,s còn trv giết nàng.Hôm nay, ôngÎta va giếtchết Quân VôľDuyên, dù hútĭlinh lc cũngchưa th tiêu¹hóa xong, chcchn bây giólà thi đimông ta yếunht, vì vyïnên lúc Ninh gia, ôngĩta không kiêntrì mang tavà Uyn Uyníđi. Lúc nàykhông giết ôngÍta, đó làũth h vĭrng!”

Lý doĩGin Hành Chiđy đ, T:Cô Đưng suyfnghĩ: “Nhưng dùsao ông ta[là Tông chVn Tâm Tông…

“Ta cũng khôngĩbo cu raítay.” Gin HànhÎChi biết saulưng T CôĐưng là ThiênÏKiếm Tông, saulưng Thúy Lcìlà Qu Thành,làm vic cóùđiu kiêng k.ìY bo haingưi yên tâm:Ch cn btrí trn pháp,ta ra tay.”ï

.”

Hai ngưiănh nhõm, TCô Đưng gtíđu: “Vâng.”

Bangưi va nóiıva đi tica ra ngoàiHoang Thành. Nơiɩnày là chra khi HoangThành phi đi)ngang, ba ngưiìdng li, hiìGin Hành Chi:Làm gì đây?”

Gin Hành Chily đưc khôngít đ ttt trong mLn Ngôn Chi,y móc túiũCàn Khôn, lyra không ítpháp khí, bt]đu bày trn.

TCô Đưng vàThúy Lc nhìny bày trnpháp chưa tngЇthy bao gi,kế tiếp ngheÏGin Hành Chinói: “Hai ngưicác ngưi, đngóti Khôn vïvà Càn v,õđi lát naítruyn linh lcvào.”

C haiĭgt đu, sauîđó nhìn GinHành Chi lyľmt trn dchchuyn ra. Gin:Hành Chi đtÍtay lên trnùdch chuyn, đangđnh nim chú,,đt nhiên scînh cái gì,ưquay đu nhìnT Cô Đưng:õLão t, xin¸li nhé.”

TCô Đưng mùm, tc khcnhìn thy GinHành Chi némơtrn dch chuynúlên không trung.īMt vòng xoáyhin ra, khôngng đu kiaïca vòng xoáyli là Mkiếm Thiên KiếmTông!

Hô hp TCô Đưng ngưngli, tiếp theoèy nhìn thyvô s phi,kiếm bay ttrn dch chuynİra, rơi xungcnh pháp trn.

“Taìdùng xong sľtr.”

Nhìn gươngımt tái métãca T CôĐưng, nghĩ đếnýcm nhn cay, Gin HànhđChi vi ani: “Cu yêntâm, ta khôngly đâu.”

Nếunhư y mun²ly, t hnìcó th lybt c lúcónào.

T Cô Đưngĩhong s tronglòng nhưng vn°c gi víbình tĩnh: “m,ĩta biết.”

Kiếm:bày xong, GinHành Chi liĭly mt phápЇkhí n giuĨra, giu kínc đi trn,cui cùng thôngíbáo Ninh BtòNgôn.

“Ninh Bt Ngôn,ếđưc ri.”

NinhBt Ngôn đangɨtin đưa mưitám dm(*) vióThm Tri Minh,}ông ta n}n cưi gưnggo: “Ninh đoquân không cnkhách sáo, tinjti đây làđưc ri, thts không cntin na đâu.”

(*) Tin đưaímưi tám dm:ĩtên mt vákch vùng ChiếtGiang, nói vLương Sơn Bávà Chúc AnhàĐài lưu luyếnchia tay, tthư vin đếnênhà hai ngưiàđu đúng 18ìdm. Ngoài raĩcòn có mtЇbài hát kháhay cùng tên,đưc ly cmhng t vĩkch này, linkdn cuiũchương.

Vy saoЇđưc? Phong tcHoang Thành chúngta bt buc¸phi đưa đếnch hu duyên.”]

Ninh Bt Ngônva nói vaího khan, trongĮlúc ho khaníthì nghe thytiếng Gin HànhíChi. Y bìnhõtĩnh ngng đu,nhìn mt câyliu bên cnh:ļÀ, đến chĨhu duyên ri,Quân thành châc t nhiên.”{

Nói xong, NinhBt Ngôn khôngáh lưng lɪxoay ngưi bÍđi, hoàn toànkhác bit viIdáng v nhittình lúc nãy.

ThmTri Minh ngôngưi, nhưng nhfđến chính sìnên cũng mc³k y. Ôngùta lnh mtquay vào xe,,căn dn thanhĩniên lái xebên ngoài: “Đi.”ĩ

Mt thanh niênkhông h cóơchút biu cm.°Nghe thy li[Thm Tri Minh,hn giơ roiáđánh linh thú,jchy ra ngoàiHoang Thành.

Thông thưngơvì tôn trngınên ngoi trtình hung đcîbit, tu sĩ:b cm ngíkiếm trongăthành. Thm TrifMinh không munIdính vào thóphi, bèn ngilinh thú raÍkhi thành.

Ông taútrong thân xácQuân Vô Duyênngi xung, nhìnQuân Thù btrói trong góc,quan sát hnIt trên xungÏdưi, không nhnđưc bt cưi:¸“Cm giác hiĺchết ph thânthế nào?”

QuânĬThù lnh lùngļnhìn ông ta.²Thm Tri Minhıgiơ tay lênèquét mt cái,âgii Chú cmthanh cho hn.(Quân Thù điênЇcung la hét:Ph thân taÍđâu? Ông làmgì ph thânta ri?!”

Làmgì?” Thm TriMinh nghiêng đucưi, th ơíđáp: “Giết ri,ngươi gi thưcho ông ta,ông ta tiácu ngươi, ngươióđã biết bímt ca ta,ĩta không giếtũđưc ngươi, chýcó th giếtông ta.”

ThmìTri Minh thİdài: “Ta vàông ta giaotình my trămĺnăm, ông tachng h phòng:b chút nào,ta c thếìmà đâm.”

ThmTri Minh nóixong, kéo áo,ăl ra mingïvết thương thi²ra, ch vàoīvết thương nói:Chính là đây, mt kiếm,thn hn cũngdit.”

Quân Thùchn kinh nhìnɩming vết thương.õThm Tri Minhkéo áo li,ľtiếp tc ung¸trà: “Ngươi yêntâm, ta đãľx lý hếtngưi trong nhàngươi ri. Ta¸giết ngươi xong(s đi chiêu¸cáo thiên hĩrng ngươi trúngfma chng, bìtà nim nutôchng, ban đuđnh giết ta¹nut tu vi,ta trng thươngЇnhưng kp thichy thoát. Sauđó ngươi sátph sát mu,ta vì bnɪbáo thù, giếtíchết ngươi.”

Nói³xong, Thm Tri:Minh bùi ngùi:Ôi, ta đúngĩlà ngưi trngļtình trng nghĩa.”

Quân Thù nghe¸thy nhng li)này, cm giácthù hn điêncung sinh sôitrong lòng.

Thm Tri}Minh Quân Thùósiết cht nmđm, run rym ming: “Ti°sao ông làmìthế?”

Chuyn tiĨhôm nay, ngươiécòn hi tavì sao?”

ThmTri Minh vanói va điti cnh Quân¹Thù. Ông tangi xung, tiígn hn: “TaĬtht s ghenıt vi ngươi,³xut thân tt,như vy, thiênphú cao nhưvy, còn cómt cô gáiĨyêu ngươi như,vy.”

Trong lúcĭThm Tri Minhìnói, khong cáchìxe nga vàct mc biênɨgii Hoang Thànhúcàng ngày cànggn.

Gin Hành Chiémai phc bênôđưng, nhìn TíCô Đưng và¹Thúy Lc bêncnh, dùng ánhímt ra hiucho bn hchun b.

Đến lúcînày, rt cucý666 mi nhníra: “Chchánhân… ngài… ngàiđang làm gì?

GiníHành Chi khôngnói, 666 khuyênİy: “Không… khôngiđưc đâu, đâyãlàđây làЇtình tiết can chính đy!”

“Cô câm ming.”õGin Hành Chiómc k 666,ch nói: “UynìUyn không cótình tiết liênquan ti nam{chính.”

Dứt lời, sau khi xe ngựa lăn bánh khỏi lãnh địa Hoang Thành, Giản Hành Chi quát lớn: “Tới rồi!”

“Cô hủy đi! Cần nam chính làm gì? Có ta là đủ rồi!”

Cuồng phong thổi xe đi, Quân Thù vội vã bò xuống đất, bám chặt mặt đất để đề phòng mình bị cuồng phong cuốn bay.

Cũng tại khoảnh khắc đó, ba người truyền linh lực vào pháp trận, pháp trận mạnh mẽ bừng sáng.

“Vãn Nhi…” Quân Thù không còn thần trí khẽ nỉ non: “Ta chỉ còn lại nàng thôi, Vãn Nhi…”

“Thẩm Tri Minh!”

“Ta không giết ông ta, ông ta sẽ giết Uyển Uyển! Đợi ông ta tiêu hóa linh lực Quân Vô Duyên, chúng ta còn giết ông ta được sao?”

Trước khi pháp trận sáng rực lên, Thẩm Tri Minh đang nói chuyện, đánh lên mặt Quân Thù dạy dỗ hắn.

“Ôi chao.” Thẩm Tri Minh đứng thẳng người dậy, nhìn hắn giống như nhìn một con chó: “Bộ dạng quỷ quái này của ngươi xấu đến phát ói. Ngươi giết ta? Ta giết cha ngươi, hút toàn bộ tu vi của ông ta. Ta thật muốn xem thử trên đời này còn ai có thể giết ta?”

Ba hồn bảy phách từ trong thân thể Quân Vô Duyên gào thét lao ra. Những phi kiếm mang theo chú pháp trấn tà kia lập tức lao tới, chém ba hồn bảy phách thành tro. Dưới ánh sáng chói lóa, hồn phách điên cuồng rít gào, sau đó từ từ thất thanh, chỉ còn lại một luồng sáng xanh bay toán loạn đến bên cạnh cơ thể Quân Thù.

Thấy bộ dạng cả người cháy đen, tóc tai nổ tung của Giản Hành Chi, Tần Uyển Uyển cũng sững sờ.

“Nhưng ngươi ngu xuẩn như thế, rõ ràng Vãn Nhi rất yêu ngươi, nhưng ngươi lại thích Tô Nguyệt Ly đần độn kia. Nếu không phải thứ đần độn kia thể chất phi phàm, ngươi cho rằng ta sẽ xem trọng cô ta à? Cũng chỉ có ngươi thật lòng thật dạ, bị người ta đội nón xanh còn vui vẻ. Nhắc tới cũng lạ, trước đây ngươi không thích Tần Vãn, bây giờ nó thành người phụ nữ của người khác, ngươi lại thích nó, sao ngươi phạm tiện thế?”

Nam chính rác rưởi gì đó, y tuyệt đối không cho phép thứ đó xuất hiện trước mặt Tần Uyển Uyển!

“Nhưng ngươi ngu xuẩn như thế, rõ ràng Vãn Nhi rất yêu ngươi, nhưng ngươi lại thích Tô Nguyệt Ly đần độn kia. Nếu không phải thứ đần độn kia thể chất phi phàm, ngươi cho rằng ta sẽ xem trọng cô ta à? Cũng chỉ có ngươi thật lòng thật dạ, bị người ta đội nón xanh còn vui vẻ. Nhắc tới cũng lạ, trước đây ngươi không thích Tần Vãn, bây giờ nó thành người phụ nữ của người khác, ngươi lại thích nó, sao ngươi phạm tiện thế?”

“Thẩm Tri Minh!”

Quân Thù nghe vậy, đột ngột ngước mắt lên: “Ta phải giết ông! Ta phải giết ông!”

Giản Hành Chi cắn chặt khớp hàm không nói.

“Ôi chao.” Thẩm Tri Minh đứng thẳng người dậy, nhìn hắn giống như nhìn một con chó: “Bộ dạng quỷ quái này của ngươi xấu đến phát ói. Ngươi giết ta? Ta giết cha ngươi, hút toàn bộ tu vi của ông ta. Ta thật muốn xem thử trên đời này còn ai có thể giết ta?”

Lúc Giản Hành Chi đáp xuống đất, trời đã gần sáng. Y vừa đi tới hành lang, liền nhìn thấy Tần Uyển Uyển đứng tại đó.

“Người…”

Trong lúc Thẩm Tri Minh hét lên với Quân Thù, ông ta giang hai tay, cười lớn: “Thẩm Tri Minh ta tu luyện nghìn năm, cận kề thiên kiếp.  Để ta xem thử, có ai! Ai có thể giết ta…”

Tần Uyển Uyển sửng sốt chạy tới đỡ y: “Sư phụ, người không sao chứ?”

Lời vừa dứt, chỉ nghe tiếng sấm “ầm” một cái, một tia chớp mạnh mẽ đánh xuống người Thẩm Tri Minh, hơn vạn thanh kiếm xuyên thủng cơ thể ông ta giống như một con rồng kiếm gầm thét vụt qua.

Lời vừa dứt, chỉ nghe tiếng sấm “ầm” một cái, một tia chớp mạnh mẽ đánh xuống người Thẩm Tri Minh, hơn vạn thanh kiếm xuyên thủng cơ thể ông ta giống như một con rồng kiếm gầm thét vụt qua.

Ba hồn bảy phách từ trong thân thể Quân Vô Duyên gào thét lao ra. Những phi kiếm mang theo chú pháp trấn tà kia lập tức lao tới, chém ba hồn bảy phách thành tro. Dưới ánh sáng chói lóa, hồn phách điên cuồng rít gào, sau đó từ từ thất thanh, chỉ còn lại một luồng sáng xanh bay toán loạn đến bên cạnh cơ thể Quân Thù.

Dứt lời, sau khi xe ngựa lăn bánh khỏi lãnh địa Hoang Thành, Giản Hành Chi quát lớn: “Tới rồi!”

Khoảnh khắc kinh lôi giáng xuống, Quân Thù bị đánh bay ra ngoài cùng vách xa, bị xe ngựa đè lên. Ánh sáng xanh đau đớn và yếu ớt chui vào cơ thể hắn, hắn rùng mình, đau đến gục người,.

Chẳng phải là đau sao, y chịu được!

Vừa mở miệng, khói đã bốc ra từ miệng y.

666 hoảng hốt hét lên, trơ mắt nhìn mười vạn Vôn bạo phát giáng xuống cơ thể Giản Hành Chi. Nó bắt đầu khuyên y: “500 điểm tích lũy! 500 điểm tích lũy đổi một đơn miễn phạt đi chủ nhân!”

Quân Thù nghe vậy, đột ngột ngước mắt lên: “Ta phải giết ông! Ta phải giết ông!”

Giản Hành Chi cắn chặt khớp hàm không nói.

500 điểm tích lũy, y thực thi một nhiệm vụ trọn vẹn cũng chưa chắc có!

Chẳng phải là đau sao, y chịu được!

Tạ Cô Đường hoảng hốt lên tiếng: “Lúc nãy ngài… vừa trải qua thiên kiếp sao?”

666 hoảng hốt hét lên, trơ mắt nhìn mười vạn Vôn bạo phát giáng xuống cơ thể Giản Hành Chi. Nó bắt đầu khuyên y: “500 điểm tích lũy! 500 điểm tích lũy đổi một đơn miễn phạt đi chủ nhân!”

Y gục dưới đất, quan sát pháp trận có hiệu lực cùng với Thúy Lục và Tạ Cô Đường trong bóng tối, chịu đựng điện giật mười vạn vôn.

“Người không sao chứ?”

Đợi sau khi chắc chắn bóp chết hồn phách Thẩm Tri Minh hoàn toàn, Giản Hành Chi vung tay để Kiếm long bay về nơi xa, chui vào trận dịch chuyển trở về Mộ kiếm, rồi lại giơ tay phất lên một trận cuồng phong.

Khoảnh khắc kinh lôi giáng xuống, Quân Thù bị đánh bay ra ngoài cùng vách xa, bị xe ngựa đè lên. Ánh sáng xanh đau đớn và yếu ớt chui vào cơ thể hắn, hắn rùng mình, đau đến gục người,.

Cuồng phong thổi xe đi, Quân Thù vội vã bò xuống đất, bám chặt mặt đất để đề phòng mình bị cuồng phong cuốn bay.

Giản Hành Chi và 666 ầm ĩ một hồi mới phát hiện Thúy Lục và Tạ Cô Đường đều đang nhìn y.

Giản Hành Chi dẫn hai người Thúy Lục và Tạ Cô Đường quét dọn chiến trường giữa cuồng phong, âm thầm nhặt lại tất cả pháp khí. Đợi sau khi cuồng phong biến mất, thứ nhẹ cân xung quanh đều bị thổi bay đi.

Quân Thù nằm dưới đất một hồi, nghiến răng chống người dậy. Hắn nhìn xung quanh thật lâu, chỉ thấy thi thể phụ thân nằm dưới đất.

Hắn lảo đảo chạy tới, quỳ bịch xuống.

Quân Thù nằm dưới đất một hồi, nghiến răng chống người dậy. Hắn nhìn xung quanh thật lâu, chỉ thấy thi thể phụ thân nằm dưới đất.

“À…” Giản Hành Chi mặc kệ khói bay từ miệng mình, bình tĩnh đáp: “Ta đi thử tính tình của hệ thống, tính nó không vừa, sau này nàng phải cẩn thận. Ừm, bây giờ ta chỉnh trang một chút, cùng nàng đến cuộc thi.”

“Trời xanh có mắt…” Hắn mở miệng thều thào. Một lát sau, hắn vừa khóc vừa cười, bi thương tột độ, ngẩng đầu gào to: “Ông trời, rốt cuộc ông cũng mở mắt rồi!”

“Ta đi…” Giản Hành Chi nuốt nước bọt: “Thay đổi số phận.”

Giản Hành Chi thu dọn pháp khí, trong suốt quá trình đều co giật. Y không nhịn được hỏi 666: “Điện giật còn chưa xong hả? Rốt cuộc chừng nào mới dừng?!”

Thế nên mới đánh thành bộ dạng cháy đen như vầy.

Có điều cuối cùng Giản Hành Chi cũng nhịn hết nổi, cấp tốc đổi 500 điểm tích lũy lấy một đơn miễn phạt trong đầu, rốt cuộc điện giật dừng lại.

“Ta cũng không biết…” 666 ấm ức: “Ngài giết nhân vật quan trọng như vậy, không đánh chết ngài là may rồi.”

“Thì cũng có nam chính mà.” 666 không vui: “Bây giờ không làm nhiệm vụ được, làm sao đây?”

“Ta không giết ông ta, ông ta sẽ giết Uyển Uyển! Đợi ông ta tiêu hóa linh lực Quân Vô Duyên, chúng ta còn giết ông ta được sao?”

“Thì cũng có nam chính mà.” 666 không vui: “Bây giờ không làm nhiệm vụ được, làm sao đây?”

“Cô hủy đi! Cần nam chính làm gì? Có ta là đủ rồi!”

Đợi sau khi chắc chắn bóp chết hồn phách Thẩm Tri Minh hoàn toàn, Giản Hành Chi vung tay để Kiếm long bay về nơi xa, chui vào trận dịch chuyển trở về Mộ kiếm, rồi lại giơ tay phất lên một trận cuồng phong.

Giản Hành Chi và 666 ầm ĩ một hồi mới phát hiện Thúy Lục và Tạ Cô Đường đều đang nhìn y.

Y xoay đầu lại, bởi vì đau đớn mà bực bội: “Nhìn ta làm gì?”

Hắn khẽ gọi tên Tần Uyển Uyển. Đoá hoa sen trong lòng âm thầm phá ngực chui ra, nó tựa như một cái miệng tham ăn, cắn nuốt máu thịt chứa đựng tu vi của Quân Vô Duyên.

Vừa mở miệng, khói đã bốc ra từ miệng y.

Y giả vờ bình tĩnh: “Bị giật một chút thôi, không sao, chuyện vặt vãnh. Ngày mai, Uyển Uyển thi đấu thắng, ta mời các người ăn cơm, đi thôi.”

Nói xong, nàng nhớ tới lá bùa xóa phạt từng dùng trước đây, vội sử dụng điểm tích lũy đổi cho y.

Nói xong, Giản Hành Chi xoay người, lảo đảo đi về phía phòng mình. Chưa được mấy bước, “bịch” một tiếng, y ngã nhào xuống đất, co giật từng cơn.

Tạ Cô Đường hoảng hốt lên tiếng: “Lúc nãy ngài… vừa trải qua thiên kiếp sao?”

“Trời xanh có mắt…” Hắn mở miệng thều thào. Một lát sau, hắn vừa khóc vừa cười, bi thương tột độ, ngẩng đầu gào to: “Ông trời, rốt cuộc ông cũng mở mắt rồi!”

Thế nên mới đánh thành bộ dạng cháy đen như vầy.

Giản Hành Chi giơ tay lên nhìn, phát hiện da mình đều đã đen thui.

Y sờ một nắm tóc, tóc cũng nổ tung cả rồi.

Y giả vờ bình tĩnh: “Bị giật một chút thôi, không sao, chuyện vặt vãnh. Ngày mai, Uyển Uyển thi đấu thắng, ta mời các người ăn cơm, đi thôi.”

Mà lúc này, Quân Thù cũng đã khóc đủ. Hắn dán lên thi thể cha mình, hoàn toàn không còn tri giác, thiếp đi.

Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi giống như mới từ Châu Phi trở về, nhíu mày: “Rốt cuộc người đã đi đâu?”

Nói xong, y tăng tốc độ ngự kiếm, bay trở về.

Trước khi pháp trận sáng rực lên, Thẩm Tri Minh đang nói chuyện, đánh lên mặt Quân Thù dạy dỗ hắn.

Lúc Giản Hành Chi đáp xuống đất, trời đã gần sáng. Y vừa đi tới hành lang, liền nhìn thấy Tần Uyển Uyển đứng tại đó.

Tần Uyển Uyển lo lắng lên tiếng. Giản Hành Chi cười giễu: “Ta có chuyện gì được? Chỉ mười vạn Vôn nhỏ nhoi, làm gì được ta?”

Thấy bộ dạng cả người cháy đen, tóc tai nổ tung của Giản Hành Chi, Tần Uyển Uyển cũng sững sờ.

“Người…”

“À…” Giản Hành Chi mặc kệ khói bay từ miệng mình, bình tĩnh đáp: “Ta đi thử tính tình của hệ thống, tính nó không vừa, sau này nàng phải cẩn thận. Ừm, bây giờ ta chỉnh trang một chút, cùng nàng đến cuộc thi.”

Y xoay đầu lại, bởi vì đau đớn mà bực bội: “Nhìn ta làm gì?”

“Người không sao chứ?”

Điện dừng, y suy yếu nằm trong lòng Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển lo lắng lên tiếng. Giản Hành Chi cười giễu: “Ta có chuyện gì được? Chỉ mười vạn Vôn nhỏ nhoi, làm gì được ta?”

Hắn lảo đảo chạy tới, quỳ bịch xuống.

Nói xong, Giản Hành Chi xoay người, lảo đảo đi về phía phòng mình. Chưa được mấy bước, “bịch” một tiếng, y ngã nhào xuống đất, co giật từng cơn.

Tần Uyển Uyển sửng sốt chạy tới đỡ y: “Sư phụ, người không sao chứ?”

Trong lúc Thẩm Tri Minh hét lên với Quân Thù, ông ta giang hai tay, cười lớn: “Thẩm Tri Minh ta tu luyện nghìn năm, cận kề thiên kiếp.  Để ta xem thử, có ai! Ai có thể giết ta…”

Nói xong, nàng nhớ tới lá bùa xóa phạt từng dùng trước đây, vội sử dụng điểm tích lũy đổi cho y.

Có điều cuối cùng Giản Hành Chi cũng nhịn hết nổi, cấp tốc đổi 500 điểm tích lũy lấy một đơn miễn phạt trong đầu, rốt cuộc điện giật dừng lại.

Điện dừng, y suy yếu nằm trong lòng Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi giống như mới từ Châu Phi trở về, nhíu mày: “Rốt cuộc người đã đi đâu?”

“Ta đi…” Giản Hành Chi nuốt nước bọt: “Thay đổi số phận.”

Nam chính rác rưởi gì đó, y tuyệt đối không cho phép thứ đó xuất hiện trước mặt Tần Uyển Uyển!

Mà lúc này, Quân Thù cũng đã khóc đủ. Hắn dán lên thi thể cha mình, hoàn toàn không còn tri giác, thiếp đi.

Hắn khẽ gọi tên Tần Uyển Uyển. Đoá hoa sen trong lòng âm thầm phá ngực chui ra, nó tựa như một cái miệng tham ăn, cắn nuốt máu thịt chứa đựng tu vi của Quân Vô Duyên.

Ánh nắng buổi sớm mang theo màu máu và gió, thổi lên từng đợt máu tanh giữa vùng đất hoang vu.

Ánh nắng buổi sớm mang theo màu máu và gió, thổi lên từng đợt máu tanh giữa vùng đất hoang vu.

“Vãn Nhi…” Quân Thù không còn thần trí khẽ nỉ non: “Ta chỉ còn lại nàng thôi, Vãn Nhi…”

***

Bài hát Thập bát tương tống (Tiễn đưa mười tám dặm):

 

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

4 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Quân Thù phen này dính ma chủng thật rồi.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Nói anh ngốc thì anh ngốc thật đấy à, 500 điểm tích lũy thôi mà, từ từ rồi kiếm lại, cái tên ngốc này!!!!

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Móa làm màu làm mè chi dị, để rồi chịu đau thế hả?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Hông để Quân Thù lại tấu hài tiếp hả, cây hài của truyện mà.

4
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!