Chương 94 (2)
Sư đệ, đệ an nghỉ đi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lúc Giản Hành Chi dẫn Tần Uyển Uyển chạy như điên, nhóm người Thúy Lục và Lạc Hành Chu đang tuyệt vọng đợi ở phòng chứa củi.
Đợi đến sáng hôm sau, Liễu Phi Nhứ bảo người tới dẫn họ ra. Hắn vô cùng hứng thú, sáng sớm đã dẫn bọn họ đến cổng thành đợi Giản Hành Chi.
Nhưng đợi từ sáng đến trưa đều không thấy người đâu.
Sắc mặt Liễu Phi Nhứ dần đen. Đợi qua buổi trưa, hắn đứng dậy, bước tới trước mặt Thúy Lục và Lạc Hành Chu, cười khẩy: “Xem ra trong lòng Giản Hành Chi, các người còn chẳng quan trọng bằng Ngọc Linh Lung.”
Lạc Hành Chu và ThúyÍLục vừa ngheļthấy lời nàyĩđã lắc đầuălia lịa, miệngôbị Chú cấmânói phong bếikhông ngừng phátừra tiếng “ƯïƯ Ư.”
LiễuḽPhi Nhứ ngưngỵpháp quyết: “Nếufhắn không đểýý sống chếtốcủa các người,ỉbổn tọa khôngởnuôi kẻ vôứdụng, các ngườiìđi chết đi.”ỉ
Vừa dứt lời,ẫpháp quyết củaịhắn chưa xuấtïra, Lạc HànhfChu đã nhàoịngười lên trước,íra sức cọểchân hắn, “ưĭư ư” biểuìđạt gì đó.
Thịἱnữ bên cạnh{nhìn thấy nhíuἲmày: “Đạo quân,ậhình như hắnícó lời muốn(nói?”
“Hắn luônénói nhiều.” LiễuựPhi Nhứ lạnhİmắt nhìn qua.
Thịõnữ do dựẵnhìn sang ThúyẽLục: “Hình nhưicon chim nàyởcũng có chuyệnľmuốn nói.”
“Côẫta biết mắng‹người.”
Liễu PhiļNhứ nói tiếpìlý do vìừsao bịt mồm,ĭthị nữ trầmĩmặc. Thế nhưngõLiễu Phi Nhứởngẫm nghĩ, vẫnígiải Chú cấmũnói cho ThúyiLục và LạcfHành Chu, haiĪngười đồng thời{hô to.
“Ngươi khôngánói cho bọníhọ biết làmỉsao trở vềımà!”
Liễu PhiḻNhứ ngây người,ắLạc Hành Chuịkích động giảiịthích: “Liễu đạoộquân, không phảiịchúng ta khôngỳquan trọng, làợngươi đề xuấtỵyêu cầu bấtỳkhả thi choỡGiản đạo quânἱvà sư huynh.ɩBọn họ bịủtrận dịch chuyển‹của Bạch Viọmang đi, hiệnẫgiờ ngươi khôngầcho họ trậnịdịch chuyển trởủvề, họ cũngịkhông biết bảnĩthân đang ởỉđâu, vậy làmõsao có thểĩđảm bảo trởấvề trong trưaửnay?!”
Liễu PhiũNhứ đờ người,ḷhắn nhớ tớiĩhôm qua cuốiĬcùng mình cóỉcơ hội triểnḹlộ thực lực‹thật sự, vìỉquá xúc độngènên cắt đứtỉtoàn bộ phươngèthức liên lạc,ẳgiờ mới nhớốloại hành độngỷnày hình nhưĩkhông thỏa.
Hắn nhíuệmày hỏi tiếp:ï“Các người cònỳcách nào liênễlạc bọn chúngưkhông?”
Mọi ngườiồkhông nói, tấtjcả phương thứciliên lạc đềuụbị Liễu PhiìNhứ cắt đứt,ịbảo rằng maẻđầu chân chínhЇsẽ không đểīlại bất cứīđường lui nào.
MàịLiễu Phi Nhứìcũng biết rõ[chuyện này, hắnịhơi bất mãn:ỹ“Làm sao cácăngười chứng minhôđược bọn chúngìkhông tới đượcḻchứ không phải)không muốn tới?ắCác người dựaỹvào đâu tinỳGiản Hành Chi,chắc chắn sẽîtrở lại cứuịmình?”
“Ta làủsư đệ ruộticủa sư huynhăta, là conἳtrai của Chưởngĭmôn Thiên KiếmĨTông!” Lạc HànhíChu vội vàngệhô to: “Sưìhuynh sẽ khôngỳbỏ rơi ta!”ắ
“Đó là TạÏCô Đường khôngíbỏ rơi, khôngóphải Giản HànhĭChi.” Liễu Phi‹Nhứ nhắc nhởĩhắn, sau đóịkhông đợi yfbiện giải, lạiônói: “Huống hồ¸huynh đệ ruộtơthịt còn bỏìnhau, nói gìòsư huynh đệ.”í
Dứt lời, Liễu[Phi Nhứ nhìnísang Thúy Lục:ể“Cô thì sao?fCô và GiảnấHành Chi cóýquan hệ gìởmà hắn nhấtỏđịnh phải tớiìcứu cô?”
“Ta…”ỉThúy Lục doễdự chốc lất,ịrốt cuộc tìmưđược lý do,ἰngước đầu lên,ỉtrầm giọng nói:ἵ“Ta còn thiếuỳGiản Hành Chiľrất nhiều tiền.”ɪ
Nghe vậy, LiễuḽPhi Nhứ lậpỉtức gật đầu.
“Vậyĩhắn chắc chắnĬsẽ không bỏ,cô.”
Sư đệơruột có thểẩbỏ, nhưng mượnḹtiền chưa trảĺthì không thể.
Mọiíngười thở phào,Ïnhìn Liễu PhiởNhứ đứng dậy:]“Ta sẽ choêcác người baựcanh giờ. Trướcịtối hôm nay,ừnếu Giản HànhòChi còn chưaľxuất hiện, bổnἴtọa sẽ giếtìcác người!”
LiễuỡPhi Nhứ tróiòngười lại, némḽvề phòng chứaĨcủi lần nữa.
Bốnợngười bị némívào phòng, lầnònày bọn họìhừng hực ýũchí chiến đấu.
Bốn:người nhìn nhau,ïđọc ra ý¹nghĩ trong mắtộngười đối diện.
“Eẽlà Giản HànhἲChi sẽ khôngọtới cứu chúngìta.”
Thúy Lụcũlia ánh mắtĩnhìn mọi người,ụLiễu Nguyệt Hoaἴgật đầu: “Chúngýta phải tựẩcứu mình!”
Làmìsao tự cứu?
Mọiỉngười suy nghĩ,ụThúy Lục chìaặchân ra, lắcἰlắc giữa khôngĩtrung.
Mọi người hiểuíý, mặc dùìhiện tại bịỉhạ pháp thuậtạcấm chế phong]ấn nhưng trênõngười mỗi người]đều còn dưýlại một chútĭlinh lực. Mỗiọngười một ít,ĩtập hợp lạiịsẽ được mộtựpháp quyết!
Thúy Lụcíchìa chân, baệngười khác cũngúchìa chân, ngón)chân bốn ngườiýchụm lại, linhìlực tập hợpủtại ngón chân,ḻrốt cuộc ngưngḽtụ ra mộtũchút sức mạnh!
“Trước tiên giải Chú cấm nói đã.”
Ba người chìm vào suy tư. Khoảnh khắc đó, đột nhiên Liễu Nguyệt Hoa cảm thấy lấy chỉ số IQ của người tại đó, bọn họ có thể sống sót hay không đúng là một vấn đề.
“Để ta đi.”
Liễu Nguyệt Hoa ra hiệu, Thúy Lục gật đầu, ngón tay viết chú ngữ sau lưng, lợi dụng linh lực từ đầu ngón chân để giải chú.
“Hôm nay muốn khôi phục tu vi chỉ đành dựa vào ta đi trộm thuốc giải.”
Liễu Nguyệt Hoa ra hiệu, Thúy Lục gật đầu, ngón tay viết chú ngữ sau lưng, lợi dụng linh lực từ đầu ngón chân để giải chú.
Chú cấm nói vừa giải, bốn người lập tức lao nhao cả lên.
“Đừng lo nhiều thế, mau đóng cửa sổ lại…” Liễu Nguyệt Hoa nhắc nhở: “Đừng để phát hiện.”
“Chúng ta không thể ngồi chờ chết.” Liễu Nguyệt Hoa mở miệng: “Hi vọng hết vào nhóm Giản Hành Chi là không được, trước lúc trời tối là cơ hội cuối cùng của chúng ta.”
“Vậy xong rồi.” Lạc Hành Chu lập tức nói: “Chắc chắn y sẽ không quay về, bây giờ làm sao đây?”
Liễu Phi Sương nghi hoặc: “Sao huynh không lăn qua?”
“Đúng là tại bà.” Thúy Lục gật đầu, Liễu Nguyệt Hoa nghẹn họng.
“Chúng ta vẫn phải tin tưởng nhóm Giản Hành Chi một chút.” Liễu Phi Sương thấy mọi người không tin nhóm Giản Hành Chi, quay đầu nhìn Thúy Lục: “Không phải cô thiếu tiền y à?”
Khó khăn lắm đám người bọn họ mới thoát khỏi sát trận của Bạch Vi, đúng lúc bị thương thì bị cốc trà độc của Liễu Phi Nhứ hạ gục.
Lúc Lạc Hành Chu quay đầu, nhìn thấy mẹ vợ tương lai và cô vợ chấn kinh nhìn mình. Trực giác Lạc Hành Chu cảm thấy mình đã làm gì không đúng, y nuốt nước bọt: “Sao thế?”
“Ta là phó Thành chủ Quỷ Thành, sao có thể thiếu tiền tên nghèo rớt mồng tơi như hắn?” Thúy Lục cau mày: “Ta nói bừa thôi.”
Lạc Hành Chu xung phong nhận việc, y điều chỉnh phương hướng của mình, ủn mông lên, sau đó đẩy nửa thân trên về trước, rồi lại ủn mông lên, đẩy về trước.
“Vậy xong rồi.” Lạc Hành Chu lập tức nói: “Chắc chắn y sẽ không quay về, bây giờ làm sao đây?”
Liễu Nguyệt Hoa thở dài, chủ động chìa ngón chân: “Nào.”
Chú cấm nói vừa giải, bốn người lập tức lao nhao cả lên.
“Bây giờ…” Thúy Lục suy nghĩ: “Đầu tiên phải khôi phục tu vi của chúng ta.”
“Ta là phó Thành chủ Quỷ Thành, sao có thể thiếu tiền tên nghèo rớt mồng tơi như hắn?” Thúy Lục cau mày: “Ta nói bừa thôi.”
“Đều tại ta.” Vừa nói chuyện này, Liễu Nguyệt Hoa đã buồn bã thở dài: “Là ta quá tin tưởng Liễu Phi Nhứ, mới khiến hắn có cơ hội bỏ độc trong trà.”
“Đúng là tại bà.” Thúy Lục gật đầu, Liễu Nguyệt Hoa nghẹn họng.
Khó khăn lắm đám người bọn họ mới thoát khỏi sát trận của Bạch Vi, đúng lúc bị thương thì bị cốc trà độc của Liễu Phi Nhứ hạ gục.
“Trước tiên giải Chú cấm nói đã.”
“Hôm nay muốn khôi phục tu vi chỉ đành dựa vào ta đi trộm thuốc giải.”
Thúy Lục suy nghĩ, đưa ra quyết định.
Lạc Hành Chu đưa mắt nhìn sang: “Tiền bối định trộm thế nào?”
“Chúng ta vẫn phải tin tưởng nhóm Giản Hành Chi một chút.” Liễu Phi Sương thấy mọi người không tin nhóm Giản Hành Chi, quay đầu nhìn Thúy Lục: “Không phải cô thiếu tiền y à?”
“Các người truyền cho ta một chút linh lực…” Thúy Lục suy nghĩ: “Ta biến về nguyên thân, linh lực mất hết, ta chỉ là một con chim bói cá bình thường. Ta bay đi, nghĩ cách trộm thuốc giải.”
“Kế sách hiện nay chỉ còn có vậy.”
Liễu Nguyệt Hoa thở dài, chủ động chìa ngón chân: “Nào.”
Bốn người chụm ngón chân, dồn sức một lát, tập hợp linh lực ít ỏi còn sót lại toàn thân. Thúy Lục nhận được linh lực, nàng ta nhắm mắt, “bùm” một tiếng, hóa thành con chim bói cá nho nhỏ.
Thúy Lục suy nghĩ, đưa ra quyết định.
“Ta đi đây.”
“Sức này…” Liễu Phi Sương lẩm bẩm: “Cũng lớn quá rồi đó.”
Thúy Lục đập cánh bay đến bên cửa sổ. Cửa sổ bị đóng chặt, Lạc Hành Chu đang định đi tới giúp đỡ, chợt nhìn thấy chim nhỏ nhảy lên, tung một cước thật mạnh vào cửa sổ, đá văng cánh cửa. Thúy Lục vung chân chim, tiêu sái vỗ cánh bay ra ngoài.
Nhìn cửa sổ bị chim nhỏ đá văng, Lạc Hành Chu nghi hoặc: “Không phải cô ấy nói cô ấy không còn linh lực, chỉ là một con chim bói cá bình thường sao?”
“Cô ấy không có linh lực…” Liễu Nguyệt Hoa tinh mắt, giải thích cho Lạc Hành Chu: “Chỉ là sức lực bẩm sinh hơi lớn mà thôi.”
“Cô ấy không có linh lực…” Liễu Nguyệt Hoa tinh mắt, giải thích cho Lạc Hành Chu: “Chỉ là sức lực bẩm sinh hơi lớn mà thôi.”
“Sức này…” Liễu Phi Sương lẩm bẩm: “Cũng lớn quá rồi đó.”
“Đừng lo nhiều thế, mau đóng cửa sổ lại…” Liễu Nguyệt Hoa nhắc nhở: “Đừng để phát hiện.”
Liễu Phi Sương và Liễu Nguyệt Hoa sững sờ nhìn y ngọ nguậy đến bên cửa sổ, nhổm người dậy giống như côn trùng, cắn song cửa chạm khắc hoa văn.
“Để ta đi.”
“Đều tại ta.” Vừa nói chuyện này, Liễu Nguyệt Hoa đã buồn bã thở dài: “Là ta quá tin tưởng Liễu Phi Nhứ, mới khiến hắn có cơ hội bỏ độc trong trà.”
Lạc Hành Chu xung phong nhận việc, y điều chỉnh phương hướng của mình, ủn mông lên, sau đó đẩy nửa thân trên về trước, rồi lại ủn mông lên, đẩy về trước.
Thúy Lục đập cánh bay đến bên cửa sổ. Cửa sổ bị đóng chặt, Lạc Hành Chu đang định đi tới giúp đỡ, chợt nhìn thấy chim nhỏ nhảy lên, tung một cước thật mạnh vào cửa sổ, đá văng cánh cửa. Thúy Lục vung chân chim, tiêu sái vỗ cánh bay ra ngoài.
Liễu Phi Sương và Liễu Nguyệt Hoa sững sờ nhìn y ngọ nguậy đến bên cửa sổ, nhổm người dậy giống như côn trùng, cắn song cửa chạm khắc hoa văn.
“Bây giờ…” Thúy Lục suy nghĩ: “Đầu tiên phải khôi phục tu vi của chúng ta.”
Lúc Lạc Hành Chu quay đầu, nhìn thấy mẹ vợ tương lai và cô vợ chấn kinh nhìn mình. Trực giác Lạc Hành Chu cảm thấy mình đã làm gì không đúng, y nuốt nước bọt: “Sao thế?”
Bốn người chụm ngón chân, dồn sức một lát, tập hợp linh lực ít ỏi còn sót lại toàn thân. Thúy Lục nhận được linh lực, nàng ta nhắm mắt, “bùm” một tiếng, hóa thành con chim bói cá nho nhỏ.
Liễu Phi Sương nghi hoặc: “Sao huynh không lăn qua?”
Liễu Nguyệt Hoa sửng sốt nhìn con gái mình: “Vì sao con không suy nghĩ bảo cậu ta nhảy qua?”
Liễu Nguyệt Hoa sửng sốt nhìn con gái mình: “Vì sao con không suy nghĩ bảo cậu ta nhảy qua?”
Ba người chìm vào suy tư. Khoảnh khắc đó, đột nhiên Liễu Nguyệt Hoa cảm thấy lấy chỉ số IQ của người tại đó, bọn họ có thể sống sót hay không đúng là một vấn đề.
Anh hết nghèo rồi nha chời
Phải là anh thoát nghèo rồi nha chời
Có ai trong mấy người IQ cao đâu à ?
Anh em ruột bỏ được chứ tiền sao bỏ được ?? chân lý! Lại nhớ lúc anh GHC trộm mộ, dù trĩu nặng ra nhưng sao vứt túi được ?
Dàn nv phụ tấu hề thâm hậu thật. Càng ngày càng rửa mắt.
Tính ra dàn nhân vật phụ ai cũng là con cháu thế gia tu tiên đệ tử truyền thừa tông môn cơ mà sao tấu hề vãi người trước toàn level up nguồ sau