Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 94 (2)

Chương 94 (2)

Sư đệ, đệ an nghỉ đi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Lúc Giản Hành Chi dẫn Tần Uyển Uyển chạy như điên, nhóm người Thúy Lục và Lạc Hành Chu đang tuyệt vọng đợi ở phòng chứa củi.

Đợi đến sáng hôm sau, Liễu Phi Nhứ bảo người tới dẫn họ ra. Hắn vô cùng hứng thú, sáng sớm đã dẫn bọn họ đến cổng thành đợi Giản Hành Chi.

Nhưng đợi từ sáng đến trưa đều không thấy người đâu.

Sắc mặt Liễu Phi Nhứ dần đen. Đợi qua buổi trưa, hắn đứng dậy, bước tới trước mặt Thúy Lục và Lạc Hành Chu, cười khẩy: “Xem ra trong lòng Giản Hành Chi, các người còn chẳng quan trọng bằng Ngọc Linh Lung.”

Lc Hành Chu và ThúyÍLc va ngheļthy li nàyĩđã lc đuălia la, mingôb Chú cmânói phong bếikhông ngng phátra tiếng “ƯïƯ Ư.”

LiuPhi Nh ngưngpháp quyết: “Nếufhn không đýý sng chếtca các ngưi,bn ta khôngnuôi k vôdng, các ngưiìđi chết đi.”

Va dt li,pháp quyết cahn chưa xutïra, Lc HànhfChu đã nhàongưi lên trưc,íra sc cchân hn, ưĭư ư biuìđt gì đó.

Thn bên cnh{nhìn thy nhíumày: “Đo quân,hình như hnícó li mun(nói?”

“Hn luônénói nhiu.” LiuPhi Nh lnhİmt nhìn qua.

Thõn do dnhìn sang ThúyLc: “Hình nhưicon chim nàycũng có chuynľmun nói.”

“Côta biết mngngưi.”

Liu PhiļNh nói tiếpìlý do vìsao bt mm,ĭth n trmĩmc. Thế nhưngõLiu Phi Nhngm nghĩ, vnígii Chú cmũnói cho ThúyiLc và LcfHành Chu, haiĪngưi đng thi{hô to.

“Ngươi khôngánói cho bníh biết làmsao tr vımà!”

Liu PhiNh ngây ngưi,Lc Hành Chukích đng giithích: “Liu đoquân, không phichúng ta khôngquan trng, làngươi đ xutyêu cu btkh thi choGin đo quânvà sư huynh.ɩBn h btrn dch chuynca Bch Vimang đi, hingi ngươi khôngcho h trndch chuyn trv, h cũngkhông biết bnĩthân đang đâu, vy làmõsao có thĩđm bo trv trong trưanay?!”

Liu PhiũNh đ ngưi,hn nh tiĩhôm qua cuiĬcùng mình cócơ hi trinl thc lctht s, vìquá xúc đngènên ct đttoàn b phươngèthc liên lc,gi mi nhloi hành đngnày hình nhưĩkhông tha.

Hn nhíumày hi tiếp:ï“Các ngưi còncách nào liênlc bn chúngưkhông?”

Mi ngưikhông nói, ttjc phương thciliên lc đub Liu PhiìNh ct đt,bo rng mađu chân chínhЇs không đīli bt cīđưng lui nào.

MàLiu Phi Nhìcũng biết rõ[chuyn này, hnhơi bt mãn:Làm sao cácăngưi chng minhôđưc bn chúngìkhông ti đưcch không phi)không mun ti?Các ngưi davào đâu tinGin Hành Chi,chc chn sîtr li cumình?”

“Ta làsư đ rutica sư huynhăta, là contrai ca Chưngĭmôn Thiên KiếmĨTông!” Lc HànhíChu vi vànghô to: “Sưìhuynh s khôngb rơi ta!”

Đó là TÏCô Đưng khôngíb rơi, khôngóphi Gin HànhĭChi.” Liu PhiNh nhc nhĩhn, sau đókhông đi yfbin gii, liônói: “Hung h¸huynh đ rutơtht còn bìnhau, nói gìòsư huynh đ.”í

Dt li, Liu[Phi Nh nhìnísang Thúy Lc:“Cô thì sao?fCô và GinHành Chi cóýquan h gìmà hn nhtđnh phi tiìcu cô?”

“Ta…Thúy Lc dod chc lt,rt cuc tìmưđưc lý do,ngưc đu lên,trm ging nói:“Ta còn thiếuGin Hành Chiľrt nhiu tin.”ɪ

Nghe vy, LiuPhi Nh lptc gt đu.

Vyĩhn chc chnĬs không b,cô.”

Sư đơrut có thb, nhưng mưntin chưa trĺthì không th.

Miíngưi th phào,Ïnhìn Liu PhiNh đng dy:]“Ta s choêcác ngưi bacanh gi. Trưcti hôm nay,nếu Gin HànhòChi còn chưaľxut hin, bnta s giếtìcác ngưi!”

LiuPhi Nh tróiòngưi li, némv phòng chaĨci ln na.

Bnngưi b némívào phòng, lnònày bn hìhng hc ýũchí chiến đu.

Bn:ngưi nhìn nhau,ïđc ra ý¹nghĩ trong mtngưi đi din.

“Elà Gin HànhChi s khôngti cu chúngìta.”

Thúy Lcũlia ánh mtĩnhìn mi ngưi,Liu Nguyt Hoagt đu: “Chúngýta phi tcu mình!”

Làmìsao t cu?

Mingưi suy nghĩ,Thúy Lc chìachân ra, lclc gia khôngĩtrung.

Mi ngưi hiuíý, mc dùìhin ti bh pháp thutcm chế phong]n nhưng trênõngưi mi ngưi]đu còn dưýli mt chútĭlinh lc. Mingưi mt ít,ĩtp hp lis đưc mtpháp quyết!

Thúy Lcíchìa chân, bangưi khác cũngúchìa chân, ngón)chân bn ngưiýchm li, linhìlc tp hpti ngón chân,rt cuc ngưngt ra mtũchút sc mnh!

“Trước tiên giải Chú cấm nói đã.”

Ba người chìm vào suy tư. Khoảnh khắc đó, đột nhiên Liễu Nguyệt Hoa cảm thấy lấy chỉ số IQ của người tại đó, bọn họ có thể sống sót hay không đúng là một vấn đề.

“Để ta đi.”

Liễu Nguyệt Hoa ra hiệu, Thúy Lục gật đầu, ngón tay viết chú ngữ sau lưng, lợi dụng linh lực từ đầu ngón chân để giải chú.

“Hôm nay muốn khôi phục tu vi chỉ đành dựa vào ta đi trộm thuốc giải.”

Liễu Nguyệt Hoa ra hiệu, Thúy Lục gật đầu, ngón tay viết chú ngữ sau lưng, lợi dụng linh lực từ đầu ngón chân để giải chú.

Chú cấm nói vừa giải, bốn người lập tức lao nhao cả lên.

“Đừng lo nhiều thế, mau đóng cửa sổ lại…” Liễu Nguyệt Hoa nhắc nhở: “Đừng để phát hiện.”

“Chúng ta không thể ngồi chờ chết.” Liễu Nguyệt Hoa mở miệng: “Hi vọng hết vào nhóm Giản Hành Chi là không được, trước lúc trời tối là cơ hội cuối cùng của chúng ta.”

“Vậy xong rồi.” Lạc Hành Chu lập tức nói: “Chắc chắn y sẽ không quay về, bây giờ làm sao đây?”

Liễu Phi Sương nghi hoặc: “Sao huynh không lăn qua?”

“Đúng là tại bà.” Thúy Lục gật đầu, Liễu Nguyệt Hoa nghẹn họng.

“Chúng ta vẫn phải tin tưởng nhóm Giản Hành Chi một chút.” Liễu Phi Sương thấy mọi người không tin nhóm Giản Hành Chi, quay đầu nhìn Thúy Lục: “Không phải cô thiếu tiền y à?”

Khó khăn lắm đám người bọn họ mới thoát khỏi sát trận của Bạch Vi, đúng lúc bị thương thì bị cốc trà độc của Liễu Phi Nhứ hạ gục.

Lúc Lạc Hành Chu quay đầu, nhìn thấy mẹ vợ tương lai và cô vợ chấn kinh nhìn mình. Trực giác Lạc Hành Chu cảm thấy mình đã làm gì không đúng, y nuốt nước bọt: “Sao thế?”

“Ta là phó Thành chủ Quỷ Thành, sao có thể thiếu tiền tên nghèo rớt mồng tơi như hắn?” Thúy Lục cau mày: “Ta nói bừa thôi.”

Lạc Hành Chu xung phong nhận việc, y điều chỉnh phương hướng của mình, ủn mông lên, sau đó đẩy nửa thân trên về trước, rồi lại ủn mông lên, đẩy về trước.

“Vậy xong rồi.” Lạc Hành Chu lập tức nói: “Chắc chắn y sẽ không quay về, bây giờ làm sao đây?”

Liễu Nguyệt Hoa thở dài, chủ động chìa ngón chân: “Nào.”

Chú cấm nói vừa giải, bốn người lập tức lao nhao cả lên.

“Bây giờ…” Thúy Lục suy nghĩ: “Đầu tiên phải khôi phục tu vi của chúng ta.”

“Ta là phó Thành chủ Quỷ Thành, sao có thể thiếu tiền tên nghèo rớt mồng tơi như hắn?” Thúy Lục cau mày: “Ta nói bừa thôi.”

“Đều tại ta.” Vừa nói chuyện này, Liễu Nguyệt Hoa đã buồn bã thở dài: “Là ta quá tin tưởng Liễu Phi Nhứ, mới khiến hắn có cơ hội bỏ độc trong trà.”

“Đúng là tại bà.” Thúy Lục gật đầu, Liễu Nguyệt Hoa nghẹn họng.

Khó khăn lắm đám người bọn họ mới thoát khỏi sát trận của Bạch Vi, đúng lúc bị thương thì bị cốc trà độc của Liễu Phi Nhứ hạ gục.

“Trước tiên giải Chú cấm nói đã.”

“Hôm nay muốn khôi phục tu vi chỉ đành dựa vào ta đi trộm thuốc giải.”

Thúy Lục suy nghĩ, đưa ra quyết định.

Lạc Hành Chu đưa mắt nhìn sang: “Tiền bối định trộm thế nào?”

“Chúng ta vẫn phải tin tưởng nhóm Giản Hành Chi một chút.” Liễu Phi Sương thấy mọi người không tin nhóm Giản Hành Chi, quay đầu nhìn Thúy Lục: “Không phải cô thiếu tiền y à?”

“Các người truyền cho ta một chút linh lực…” Thúy Lục suy nghĩ: “Ta biến về nguyên thân, linh lực mất hết, ta chỉ là một con chim bói cá bình thường. Ta bay đi, nghĩ cách trộm thuốc giải.”

“Kế sách hiện nay chỉ còn có vậy.”

Liễu Nguyệt Hoa thở dài, chủ động chìa ngón chân: “Nào.”

Bốn người chụm ngón chân, dồn sức một lát, tập hợp linh lực ít ỏi còn sót lại toàn thân. Thúy Lục nhận được linh lực, nàng ta nhắm mắt, “bùm” một tiếng, hóa thành con chim bói cá nho nhỏ.

Thúy Lục suy nghĩ, đưa ra quyết định.

“Ta đi đây.”

“Sức này…” Liễu Phi Sương lẩm bẩm: “Cũng lớn quá rồi đó.”

Thúy Lục đập cánh bay đến bên cửa sổ. Cửa sổ bị đóng chặt, Lạc Hành Chu đang định đi tới giúp đỡ, chợt nhìn thấy chim nhỏ nhảy lên, tung một cước thật mạnh vào cửa sổ, đá văng cánh cửa. Thúy Lục vung chân chim, tiêu sái vỗ cánh bay ra ngoài.

Nhìn cửa sổ bị chim nhỏ đá văng, Lạc Hành Chu nghi hoặc: “Không phải cô ấy nói cô ấy không còn linh lực, chỉ là một con chim bói cá bình thường sao?”

“Cô ấy không có linh lực…” Liễu Nguyệt Hoa tinh mắt, giải thích cho Lạc Hành Chu: “Chỉ là sức lực bẩm sinh hơi lớn mà thôi.”

“Cô ấy không có linh lực…” Liễu Nguyệt Hoa tinh mắt, giải thích cho Lạc Hành Chu: “Chỉ là sức lực bẩm sinh hơi lớn mà thôi.”

“Sức này…” Liễu Phi Sương lẩm bẩm: “Cũng lớn quá rồi đó.”

“Đừng lo nhiều thế, mau đóng cửa sổ lại…” Liễu Nguyệt Hoa nhắc nhở: “Đừng để phát hiện.”

Liễu Phi Sương và Liễu Nguyệt Hoa sững sờ nhìn y ngọ nguậy đến bên cửa sổ, nhổm người dậy giống như côn trùng, cắn song cửa chạm khắc hoa văn.

“Để ta đi.”

“Đều tại ta.” Vừa nói chuyện này, Liễu Nguyệt Hoa đã buồn bã thở dài: “Là ta quá tin tưởng Liễu Phi Nhứ, mới khiến hắn có cơ hội bỏ độc trong trà.”

Lạc Hành Chu xung phong nhận việc, y điều chỉnh phương hướng của mình, ủn mông lên, sau đó đẩy nửa thân trên về trước, rồi lại ủn mông lên, đẩy về trước.

Thúy Lục đập cánh bay đến bên cửa sổ. Cửa sổ bị đóng chặt, Lạc Hành Chu đang định đi tới giúp đỡ, chợt nhìn thấy chim nhỏ nhảy lên, tung một cước thật mạnh vào cửa sổ, đá văng cánh cửa. Thúy Lục vung chân chim, tiêu sái vỗ cánh bay ra ngoài.

Liễu Phi Sương và Liễu Nguyệt Hoa sững sờ nhìn y ngọ nguậy đến bên cửa sổ, nhổm người dậy giống như côn trùng, cắn song cửa chạm khắc hoa văn.

“Bây giờ…” Thúy Lục suy nghĩ: “Đầu tiên phải khôi phục tu vi của chúng ta.”

Lúc Lạc Hành Chu quay đầu, nhìn thấy mẹ vợ tương lai và cô vợ chấn kinh nhìn mình. Trực giác Lạc Hành Chu cảm thấy mình đã làm gì không đúng, y nuốt nước bọt: “Sao thế?”

Bốn người chụm ngón chân, dồn sức một lát, tập hợp linh lực ít ỏi còn sót lại toàn thân. Thúy Lục nhận được linh lực, nàng ta nhắm mắt, “bùm” một tiếng, hóa thành con chim bói cá nho nhỏ.

Liễu Phi Sương nghi hoặc: “Sao huynh không lăn qua?”

Liễu Nguyệt Hoa sửng sốt nhìn con gái mình: “Vì sao con không suy nghĩ bảo cậu ta nhảy qua?”

Liễu Nguyệt Hoa sửng sốt nhìn con gái mình: “Vì sao con không suy nghĩ bảo cậu ta nhảy qua?”

Ba người chìm vào suy tư. Khoảnh khắc đó, đột nhiên Liễu Nguyệt Hoa cảm thấy lấy chỉ số IQ của người tại đó, bọn họ có thể sống sót hay không đúng là một vấn đề.

 

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

6 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh hết nghèo rồi nha chời

Azan0306
Azan0306
Reply to  Azan0306
2 Năm Cách đây

Phải là anh thoát nghèo rồi nha chời

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Có ai trong mấy người IQ cao đâu à ?

Thuhi2
Thuhi2
2 Năm Cách đây

Anh em ruột bỏ được chứ tiền sao bỏ được ?? chân lý! Lại nhớ lúc anh GHC trộm mộ, dù trĩu nặng ra nhưng sao vứt túi được ?

Duy Nhiên
Duy Nhiên
1 Năm Cách đây

Dàn nv phụ tấu hề thâm hậu thật. Càng ngày càng rửa mắt.

Pháo bông
Pháo bông
1 Năm Cách đây

Tính ra dàn nhân vật phụ ai cũng là con cháu thế gia tu tiên đệ tử truyền thừa tông môn cơ mà sao tấu hề vãi người trước toàn level up nguồ sau

6
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!