Chương 01
Trước đây ta có một nhân tình ở đó
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Thiếu chủ, sau khi ra khỏi Định Ly Hải, đi về phía Đông một vạn dặm, mười hai ngày là đến Thiên Kiếm Tông.”
Thanh niên áo trắng nghiêm mặt bổ sung: “Đương nhiên là xe duyên giúp người. Đây chỉ là bước đầu tiên của chúng ta, thiết lập nguy hiểm cho bọn họ. Khi bọn họ rơi vào tuyệt cảnh, Thiếu chủ người có thể giáng từ trên trời xuống, cứu bọn họ giữa nước sôi lửa bỏng! Lấy dung mạo thiên tiên của Thiếu chủ, chắc chắn mê hoặc đám tiểu đạo sĩ này say như điếu đổ, không thể cưỡng lại. Hơn nữa, cho dù bọn họ không vì vậy động lòng thì đây cũng là ân tình.”
“Đợi đã.” Nghe đến đây, Hoa Hướng Vãn nhăn mày, giơ tay cắt ngang kế hoạch: “Rốt cuộc các người tới ám sát bọn họ hay là xe duyên giúp ta vậy?”
Nàng hi vọng dựa vào cố gắng phấn đấu của bản thân xoay chuyển tình thế, nhưng rõ ràng trên dưới Hợp Hoan Cung giữ nguyên thái độ hoài nghi đối với kết quả “cố gắng phấn đấu” của cá nhân nàng. Hết người này đến người kia khuyên giải, bất đắc dĩ nàng đành đề xuất yêu cầu duy nhất ——
Trên vách núi, một thanh niên áo trắng phe phẩy quạt trông về nơi xa. Y đang trình bày hành trình chuyến đi với Hoa Hướng Vãn ăn mặc lộng lẫy bên cạnh: “Lúc chúng ta đến Vân Lai đã truyền tin nói trước thời gian với Thiên Kiếm Tông. Người của Thiên Kiếm Tông đi đón chúng ta đã xuất phát từ sáu ngày trước. Hôm nay chúng ta đến sớm một ngày, nếu không có gì bất ngờ thì tối nay bọn họ sẽ bước vào Hẻm núi Đoạt Mệnh này.”
Trên dưới Hợp Hoan Cung cực kỳ mong chờ lần cầu thân này. Hoa Hướng Vãn lại chẳng quan tâm, dù sao cũng chỉ thành thân thôi mà, chỉ cần không liên quan đến “người kia”, chó mèo Thiên Kiếm Tông nào đẹp đẹp, nàng đều thu hết.
Hoa Hướng Vãn tìm một vị trí thoải mái ngồi xếp bằng, móc một viên Linh khí châu ra ngắm nghía, nhìn về phương xa như có điều suy ngẫm.
Đây là biện pháp tuyệt diệu nhưng Hoa Hướng Vãn không đồng ý.
“Sau đó thì sao?” Ngón tay Hoa Hướng Vãn quấn tóc, nhìn địa hình xung quanh, hỏi kỹ kế hoạch.
Nàng cong khóe môi, tóc mai phất phơ trong gió đêm, châm chọc nghĩ ——
Một thiếu nữ áo đỏ bên cạnh nghe thế lập tức bước lên, giơ tay chỉ hai tảng đá lớn bên trên lối vào hẻm núi: “Chúng ta đã phái thám tử đợi đằng trước bọn họ. Bọn họ vừa xuất hiện, chúng ta sẽ lập tức nhận được tin. Chỉ cần đệ tử Thiên Kiếm Tông bước vào hẻm núi, chúng ta sẽ mở pháp trận, cho nổ hai tảng đá, chặn lối thoát lại.”
Lời này khiến hai người kia cứng đờ, hình như cũng phát hiện độ sai lệch trong lời nói của mình. Hai người nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, quay lại kế hoạch chính của mình.
Tây Cảnh và Vân Lai là hai mảng đại lục khác nhau, lấy Định Ly Hải phân chia, rất ít qua lại.
Sau đó, người của chúng ta sẽ cải trang sát thủ xông lên.” Thanh niên áo trắng tiếp lời, lấy một quyển sách ra, lật cho Hoa Hướng Vãn xem: “Ta đã điều tra rõ đệ tử tới đón người rồi. Đây là tư liệu về bọn họ, cao nhất cũng chỉ kỳ Nguyên Anh, đều rất trẻ tuổi, chưa có kinh nghiệm thực chiến gì. Quân tinh nhuệ Hợp Hoan Cung ra tay, chắc chắn đánh bọn họ rụng răng đầy đất, có đi không về!”
Nhưng ai ngờ ba tháng trước truyền ra tin tức bệnh tình Ma chủ nguy kịch, một đợt sóng ngầm Tây Cảnh dâng lên. Ôn Thiếu Thanh bất chợt thoái hôn, quay đầu tuyên bố thông gia với Thiếu chủ Minh Loan Cung – Tần Vân Y. Tiếp đó, Minh Loan Cung đề xuất mở cuộc thi người kế vị.
“Đợi đã.” Nghe đến đây, Hoa Hướng Vãn nhăn mày, giơ tay cắt ngang kế hoạch: “Rốt cuộc các người tới ám sát bọn họ hay là xe duyên giúp ta vậy?”
Hoa Hướng Vãn vung tay: “Đi chuẩn bị đi, ta đợi ở đây.”
Lời này khiến hai người kia cứng đờ, hình như cũng phát hiện độ sai lệch trong lời nói của mình. Hai người nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, quay lại kế hoạch chính của mình.
Thanh niên áo trắng nghiêm mặt bổ sung: “Đương nhiên là xe duyên giúp người. Đây chỉ là bước đầu tiên của chúng ta, thiết lập nguy hiểm cho bọn họ. Khi bọn họ rơi vào tuyệt cảnh, Thiếu chủ người có thể giáng từ trên trời xuống, cứu bọn họ giữa nước sôi lửa bỏng! Lấy dung mạo thiên tiên của Thiếu chủ, chắc chắn mê hoặc đám tiểu đạo sĩ này say như điếu đổ, không thể cưỡng lại. Hơn nữa, cho dù bọn họ không vì vậy động lòng thì đây cũng là ân tình.”
Thanh niên áo trắng nghiêm mặt bổ sung: “Đương nhiên là xe duyên giúp người. Đây chỉ là bước đầu tiên của chúng ta, thiết lập nguy hiểm cho bọn họ. Khi bọn họ rơi vào tuyệt cảnh, Thiếu chủ người có thể giáng từ trên trời xuống, cứu bọn họ giữa nước sôi lửa bỏng! Lấy dung mạo thiên tiên của Thiếu chủ, chắc chắn mê hoặc đám tiểu đạo sĩ này say như điếu đổ, không thể cưỡng lại. Hơn nữa, cho dù bọn họ không vì vậy động lòng thì đây cũng là ân tình.”
Lời này không khác gì từ chối khéo, nhưng Hợp Hoan Cung vẫn không chịu từ bỏ, thế cho nên mới có lần “cầu thân” nghìn dặm xa xôi đến đây.
Công pháp Thiên Kiếm Tông và Hợp Hoan Cung tương hợp. Nàng và đệ tử Thiên Kiếm Tông song tu, một là bồi bổ Kim Đan; hai là đôi bên chia sẻ tu vi cho nhau, đều có lợi cho tu hành; ba… cũng là điều quan trọng nhất, đó là Hợp Hoan Cung đón một đệ tử Thiên Kiếm Tông về trấn ải, nếu hai Cung kia muốn gây sự thì cũng phải dè chừng thực lực Thiên Kiếm Tông.
“Tốt nhất người hãy nhắm chuẩn một người có tư chất tốt, bị thương vì y, đổ máu vì y…” Thiếu nữ áo đỏ kéo quyển sổ trong tay thanh niên, nhét vào tay Hoa Hướng Vãn, truyền thụ kinh nghiệm: “Xuất phát từ áy náy, y chắc chắn sẽ quan tâm Thiếu chủ nhiều hơn, trên dưỡng tình cảm trên đường. Đợi tới Thiên Kiếm Tông, gạo sống đã nấu thành cơm, đến lúc đó trực tiếp tới cửa đề thân. Đám lão tặc Thiên Kiếm Tông kia không đồng ý cũng phải đồng ý. Thế chẳng phải chuyện hai Tông thông gia đã xong rồi sao?”
Hoa Hướng Vãn mở miệng, ngẩng dầu nhìn lướt qua bọn họ: “Đừng trộm gà không thành còn mất nắm thóc, bị Thiên Kiếm Tông phát hiện.”
Từ đó, Minh Loan Cung đại thịnh. Vì cân bằng quan hệ Tây Cảnh, Ma chủ tứ hôn Ôn Thiếu Thanh của Thanh Nhạc Cung với Hoa Hướng Vãn, cố gắng dùng Thanh Nhạc hợp nhất thông gia hai Cung để chế ngự Minh Loan Cung.
Hai người kẻ tung người hứng, Hoa Hướng Vãn đã hiểu kế hoạch tối nay bảy tám phần, cất quyển sổ vào tay áo, gật đầu: “Cũng coi như là một cách, nhưng phải làm thật gọn ghẽ.”
Mà Hoa Hướng Vãn cũng rõ Thiên Kiếm Tông chẳng phải đồ ngốc, tính toán của Hợp Hoan Cung lồ lộ như thế, sao lại không nhìn ra? Chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý. Vì vậy, nàng cũng chẳng xem chuyện cầu thân là chuyện gì to tát.
Hoa Hướng Vãn mở miệng, ngẩng dầu nhìn lướt qua bọn họ: “Đừng trộm gà không thành còn mất nắm thóc, bị Thiên Kiếm Tông phát hiện.”
Hai trong ba Cung thông gia, lại muốn ép nàng tham dự tranh giành người kế vị, rõ ràng là muốn nàng chết. Nếu nàng chết rồi, Hợp Hoan Cung không người kế nghiệp, một khi Ma chủ xảy ra chuyện thật, hai Cung bắt tay diệt trừ Hợp Hoan Cung chỉ là chuyện sớm muộn.
Vân Lai lấy Thiên Kiếm Tông làm đầu, Tông môn mọc lên như nấm, làm việc theo quy chuẩn của Liên minh Tiên giới. Tu sĩ trừ ma vệ đạo, bách tính no đủ sung túc.
Đến Thiên Kiếm Tông cũng được, nhưng nếu nàng thật sự gặp phải đối tượng thành hôn không thể chấp nhận thì không thể ép nàng.
“Thiếu chủ yên tâm.” Thiếu nữ cười nói: “Một đám lóc chóc chưa ra khỏi Vân Lai bao giờ thì biết cái gì? Đợi lát nữa chỉ cần Thiếu chủ người ra tay, người của chúng ta lập tức rút lui, tất cả cạm bẫy thiết lập cũng sẽ nổ tung, tuyệt đối không nhìn ra dấu vết do chúng ta gài bẫy.”
“Thiếu chủ, sau khi ra khỏi Định Ly Hải, đi về phía Đông một vạn dặm, mười hai ngày là đến Thiên Kiếm Tông.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hoa Hướng Vãn, thái độ của Hợp Hoan Cung rất thành khẩn nhưng Thiên Kiếm Tông cũng hiểu rất rõ dự tính của bọn họ, vì vậy thu hết lễ vật, khách sáo đáp một câu có cũng như không —— tất cả phải xem thái độ đệ tử.
“Vậy thì tốt.”
Hai người cùng đáp lời, vội vàng đi tới chỗ sắp đặt cạm bẫy.
Hoa Hướng Vãn đáp lời, liếc nhìn bọn họ như cười như không: “Nếu xảy ra rắc rối gì… Linh Nam, Linh Bắc, cái đầu nhỏ của các ngươi…” Hoa Hướng Vãn vỗ nhẹ lên đầu cả hai: “Không cần dùng nữa.”
Lời này khiến hai người kia không khỏi nuốt nước bọt, vội vã quỳ xuống, hoảng hốt thề thốt: “Thiếu chủ yên tâm, chuyện này cực kỳ kín kẽ, tuyệt không sơ suất.”
Nhưng ai ngờ hai trăm năm trước, biên phòng Tây Cảnh đại phá, ma thú xâm lấn, mười vạn ma thú bao vây tấn công Hợp Hoan Cung. Cũng chính trận chiến đó, quân tinh nhuệ của Hợp Hoan Cung chết sạch, Kim Đan của Hoa Hướng Vãn vỡ nửa, không thể vận hành linh lực, chỉ dựa vào Linh khí châu bổ sung linh lực, làm một “Hóa Thần chốc lát”.
Trên vách núi, một thanh niên áo trắng phe phẩy quạt trông về nơi xa. Y đang trình bày hành trình chuyến đi với Hoa Hướng Vãn ăn mặc lộng lẫy bên cạnh: “Lúc chúng ta đến Vân Lai đã truyền tin nói trước thời gian với Thiên Kiếm Tông. Người của Thiên Kiếm Tông đi đón chúng ta đã xuất phát từ sáu ngày trước. Hôm nay chúng ta đến sớm một ngày, nếu không có gì bất ngờ thì tối nay bọn họ sẽ bước vào Hẻm núi Đoạt Mệnh này.”
Lời này khiến hai người kia không khỏi nuốt nước bọt, vội vã quỳ xuống, hoảng hốt thề thốt: “Thiếu chủ yên tâm, chuyện này cực kỳ kín kẽ, tuyệt không sơ suất.”
Mở danh sách ra, trang đầu tiên là một người thanh niên trông tuấn tú lạnh lùng.
Người hai Cung còn chưa từng gặp mặt, đệ tử nào bằng lòng đến Tây Cảnh xa xôi?
“Được lắm.”
“Tạ Vô Sương.”
Chuyện tình cảm ấy mà, giải quyết êm đẹp thì gọi là nhân duyên, giải quyết không êm đẹp thì gọi là nghiệt duyên. Nghiệt duyên đều phải cắt, cắt không xong là có chuyện.
Hoa Hướng Vãn vung tay: “Đi chuẩn bị đi, ta đợi ở đây.”
Mà Hoa Hướng Vãn cũng rõ Thiên Kiếm Tông chẳng phải đồ ngốc, tính toán của Hợp Hoan Cung lồ lộ như thế, sao lại không nhìn ra? Chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý. Vì vậy, nàng cũng chẳng xem chuyện cầu thân là chuyện gì to tát.
Hoa Hướng Vãn vừa uống rượu vừa lướt qua hàng chữ nhỏ bên cạnh, bảy con chữ đập vào mắt: “Thanh Hành thượng quân – Tạ Trường Tịch.”
Hai người cùng đáp lời, vội vàng đi tới chỗ sắp đặt cạm bẫy.
Hai người kẻ tung người hứng, Hoa Hướng Vãn đã hiểu kế hoạch tối nay bảy tám phần, cất quyển sổ vào tay áo, gật đầu: “Cũng coi như là một cách, nhưng phải làm thật gọn ghẽ.”
Hoa Hướng Vãn tìm một vị trí thoải mái ngồi xếp bằng, móc một viên Linh khí châu ra ngắm nghía, nhìn về phương xa như có điều suy ngẫm.
Nàng ung dung theo Hợp Hoan Cung đến Vân Lai. Hai Tông gặp nhau, dựa theo lễ nghi, Thiên Kiếm Tông cũng phái đệ tử đến trấn Túy Hương đón.
Dẫu sau Thiên Kiếm Tông cũng là Tông môn đệ nhất Vân Lai, vừa bao che vừa ngang tàng. Mặc dù không biết rốt cuộc bọn họ có vì một đệ tử mà ra mặt cuốn vào phân tranh Tây Cảnh hay không, thế nhưng cũng coi như có sức uy hiếp.
Nửa tháng trước, nàng vẫn còn ở Tây Cảnh.
Bên tai nàng vang lên tiếng truyền âm, hẳn là thám tử đã cài đặt sẵn phía trước.
Tây Cảnh và Vân Lai là hai mảng đại lục khác nhau, lấy Định Ly Hải phân chia, rất ít qua lại.
Vân Lai lấy Thiên Kiếm Tông làm đầu, Tông môn mọc lên như nấm, làm việc theo quy chuẩn của Liên minh Tiên giới. Tu sĩ trừ ma vệ đạo, bách tính no đủ sung túc.
Tây Cảnh được chia thành ba Cung, chín Tông, mười tám Môn. Căn cứ vào cấp bậc khác nhau mà quản hạt thành trì cấp bậc khác nhau. Thậm chí giữa các thành trì còn thảo phạt lẫn nhau, nhưng chuyện quan trọng đều do Ma chủ thống nhất hiệu lệnh.
“Thiếu chủ yên tâm.” Thiếu nữ cười nói: “Một đám lóc chóc chưa ra khỏi Vân Lai bao giờ thì biết cái gì? Đợi lát nữa chỉ cần Thiếu chủ người ra tay, người của chúng ta lập tức rút lui, tất cả cạm bẫy thiết lập cũng sẽ nổ tung, tuyệt đối không nhìn ra dấu vết do chúng ta gài bẫy.”
Ma chủ được dân chúng Tây Cảnh đề cử, hầu hết đều từ ba Cung chín Tông, hoặc đôi khi là kẻ mạnh có năng lực áp chế ba Cung chín Tông. Ma chủ – Bích Huyết thần quân hiện tại xuất thân tán tu, năm đó tắm máu lên ngôi, chèn ép ba Cung, gây dựng sức ảnh hưởng rất mạnh, thế nhưng căn cơ bất ổn. Sau khi lên ngôi, vì để trấn an lòng người, y tuyển chọn ra người kế vị từ ba Cung chín Tông, hứa sau này nếu y rời ngôi vị sẽ mở cuộc thi người kế vị cho đám người đó dự, cùng chọn ra Ma chủ.
Nàng cong khóe môi, tóc mai phất phơ trong gió đêm, châm chọc nghĩ ——
Mà Hoa Hướng Vãn đã từng là Thiếu chủ Hợp Hoan Cung hùng mạnh nhất trong ba Cung, cũng là một trong những người kế vị.
Dù là chó mèo thì cũng phải chọn người có tư chất tốt một chút.
Năm đó, Hợp Hoan Cung đang độ cường thịnh, Hoa Hướng Vãn cũng là anh tài kiệt xuất trẻ tuổi, tu sĩ Hóa Thần trẻ nhất Tây Cảnh. Nàng trở thành ứng cử viên kế vị, vị trí Ma chủ kia gần như đồ bỏ trong túi.
Ma chủ được dân chúng Tây Cảnh đề cử, hầu hết đều từ ba Cung chín Tông, hoặc đôi khi là kẻ mạnh có năng lực áp chế ba Cung chín Tông. Ma chủ – Bích Huyết thần quân hiện tại xuất thân tán tu, năm đó tắm máu lên ngôi, chèn ép ba Cung, gây dựng sức ảnh hưởng rất mạnh, thế nhưng căn cơ bất ổn. Sau khi lên ngôi, vì để trấn an lòng người, y tuyển chọn ra người kế vị từ ba Cung chín Tông, hứa sau này nếu y rời ngôi vị sẽ mở cuộc thi người kế vị cho đám người đó dự, cùng chọn ra Ma chủ.
Nhưng ai ngờ hai trăm năm trước, biên phòng Tây Cảnh đại phá, ma thú xâm lấn, mười vạn ma thú bao vây tấn công Hợp Hoan Cung. Cũng chính trận chiến đó, quân tinh nhuệ của Hợp Hoan Cung chết sạch, Kim Đan của Hoa Hướng Vãn vỡ nửa, không thể vận hành linh lực, chỉ dựa vào Linh khí châu bổ sung linh lực, làm một “Hóa Thần chốc lát”.
Chủ tu kỹ thuật song tu, trời sinh xinh đẹp, khả năng quyến rũ tuyệt hảo. Mặc dù Hoa Hướng Vãn được Cung chủ bồi dưỡng, vô cùng thận trọng trong việc song tu, nhưng nắm lấy một đệ tử Thiên Kiếm Tông gần như chưa từng gặp con gái thì chẳng phải chuyện khó trong mắt mọi người.
Từ đó, Minh Loan Cung đại thịnh. Vì cân bằng quan hệ Tây Cảnh, Ma chủ tứ hôn Ôn Thiếu Thanh của Thanh Nhạc Cung với Hoa Hướng Vãn, cố gắng dùng Thanh Nhạc hợp nhất thông gia hai Cung để chế ngự Minh Loan Cung.
“Đợi đã.” Nghe đến đây, Hoa Hướng Vãn nhăn mày, giơ tay cắt ngang kế hoạch: “Rốt cuộc các người tới ám sát bọn họ hay là xe duyên giúp ta vậy?”
“Sau đó thì sao?” Ngón tay Hoa Hướng Vãn quấn tóc, nhìn địa hình xung quanh, hỏi kỹ kế hoạch.
Nhưng ai ngờ ba tháng trước truyền ra tin tức bệnh tình Ma chủ nguy kịch, một đợt sóng ngầm Tây Cảnh dâng lên. Ôn Thiếu Thanh bất chợt thoái hôn, quay đầu tuyên bố thông gia với Thiếu chủ Minh Loan Cung – Tần Vân Y. Tiếp đó, Minh Loan Cung đề xuất mở cuộc thi người kế vị.
Lời này vừa buông, nhóm người Hợp Hoan Cung tỏ vẻ thấu hiểu.
Hiện giờ dự định của Hợp Hoan Cung là trực tiếp tìm một đệ tử tình đầu ý hợp, bằng lòng trở về Tây Cảnh với nàng, đến Thiên Kiếm Tông rồi thì tiền trảm hậu tấu bẩm báo Chưởng môn. Có câu nói “Tất cả phải xem thái độ đệ tử” trước đó, bọn họ đoán chừng Thiên Kiếm Tông cũng không thể vả mặt, không chịu buông người.
Hoa Hướng Vãn tìm một vị trí thoải mái ngồi xếp bằng, móc một viên Linh khí châu ra ngắm nghía, nhìn về phương xa như có điều suy ngẫm.
Hai trong ba Cung thông gia, lại muốn ép nàng tham dự tranh giành người kế vị, rõ ràng là muốn nàng chết. Nếu nàng chết rồi, Hợp Hoan Cung không người kế nghiệp, một khi Ma chủ xảy ra chuyện thật, hai Cung bắt tay diệt trừ Hợp Hoan Cung chỉ là chuyện sớm muộn.
Dưới tình huống nguy hiểm đó, Hợp Hoan Cung đề xuất một biện pháp —— đến Thiên Kiếm Tông cầu thân.
Nhóm người Hợp Hoan Cung tràn đầy lòng tin nhưng Hoa Hướng Vãn lại cảm thấy không nắm chắc.
Chủ tu kỹ thuật song tu, trời sinh xinh đẹp, khả năng quyến rũ tuyệt hảo. Mặc dù Hoa Hướng Vãn được Cung chủ bồi dưỡng, vô cùng thận trọng trong việc song tu, nhưng nắm lấy một đệ tử Thiên Kiếm Tông gần như chưa từng gặp con gái thì chẳng phải chuyện khó trong mắt mọi người.
Công pháp Thiên Kiếm Tông và Hợp Hoan Cung tương hợp. Nàng và đệ tử Thiên Kiếm Tông song tu, một là bồi bổ Kim Đan; hai là đôi bên chia sẻ tu vi cho nhau, đều có lợi cho tu hành; ba… cũng là điều quan trọng nhất, đó là Hợp Hoan Cung đón một đệ tử Thiên Kiếm Tông về trấn ải, nếu hai Cung kia muốn gây sự thì cũng phải dè chừng thực lực Thiên Kiếm Tông.
Dẫu sau Thiên Kiếm Tông cũng là Tông môn đệ nhất Vân Lai, vừa bao che vừa ngang tàng. Mặc dù không biết rốt cuộc bọn họ có vì một đệ tử mà ra mặt cuốn vào phân tranh Tây Cảnh hay không, thế nhưng cũng coi như có sức uy hiếp.
Cầu trời phù hộ Hợp Hoan Cung ——
Đây là biện pháp tuyệt diệu nhưng Hoa Hướng Vãn không đồng ý.
Lời này không khác gì từ chối khéo, nhưng Hợp Hoan Cung vẫn không chịu từ bỏ, thế cho nên mới có lần “cầu thân” nghìn dặm xa xôi đến đây.
Từ đó, Minh Loan Cung đại thịnh. Vì cân bằng quan hệ Tây Cảnh, Ma chủ tứ hôn Ôn Thiếu Thanh của Thanh Nhạc Cung với Hoa Hướng Vãn, cố gắng dùng Thanh Nhạc hợp nhất thông gia hai Cung để chế ngự Minh Loan Cung.
Nàng hi vọng dựa vào cố gắng phấn đấu của bản thân xoay chuyển tình thế, nhưng rõ ràng trên dưới Hợp Hoan Cung giữ nguyên thái độ hoài nghi đối với kết quả “cố gắng phấn đấu” của cá nhân nàng. Hết người này đến người kia khuyên giải, bất đắc dĩ nàng đành đề xuất yêu cầu duy nhất ——
Bỗng nhiên bóng dáng một thiếu niên lướt qua đầu nàng, y không hoạt bát như những thiếu niên kia, lam bào ngọc quan, thân cao đeo kiếm, như tùng như trúc.
Đến Thiên Kiếm Tông cũng được, nhưng nếu nàng thật sự gặp phải đối tượng thành hôn không thể chấp nhận thì không thể ép nàng.
Thiên Kiếm Tông chỉ có một vị lang quân sắt đá như thế.
Mà Hoa Hướng Vãn đã từng là Thiếu chủ Hợp Hoan Cung hùng mạnh nhất trong ba Cung, cũng là một trong những người kế vị.
Nhưng trước khi đến Thiên Kiếm Tông, tìm được một đệ tử “tình đầu ý hợp” “bằng lòng về Tây Cảnh” không phải chuyện dễ. Từ trấn Túy Hương đến Thiên Kiếm Tông mất sáu ngày, nàng phải khiến một thiếu niên một lòng một dạ với nàng trong sáu ngày sao?
Vậy thế nào gọi là “đối tượng thành hôn thật sự không thể chấp nhận”?
“Vậy thì tốt.”
Trưởng lão hỏi.
Hoa Hướng Vãn ngẫm nghĩ, đáp: “Trước đây ta từng có một nhân tình ở đó.”
“Người tới rồi!”
Lời này vừa buông, nhóm người Hợp Hoan Cung tỏ vẻ thấu hiểu.
Đến Thiên Kiếm Tông cũng được, nhưng nếu nàng thật sự gặp phải đối tượng thành hôn không thể chấp nhận thì không thể ép nàng.
Người hai Cung còn chưa từng gặp mặt, đệ tử nào bằng lòng đến Tây Cảnh xa xôi?
Người có tuổi trong cung ai mà chẳng có vài tình nhân cũ đến chết cũng không muốn dính líu?
Năm đó, Hợp Hoan Cung đang độ cường thịnh, Hoa Hướng Vãn cũng là anh tài kiệt xuất trẻ tuổi, tu sĩ Hóa Thần trẻ nhất Tây Cảnh. Nàng trở thành ứng cử viên kế vị, vị trí Ma chủ kia gần như đồ bỏ trong túi.
Chuyện tình cảm ấy mà, giải quyết êm đẹp thì gọi là nhân duyên, giải quyết không êm đẹp thì gọi là nghiệt duyên. Nghiệt duyên đều phải cắt, cắt không xong là có chuyện.
Hai bên đều lùi một bước, đạt thành thỏa thuận. Sau đó, các trưởng lão nhanh chóng mang thiên tài địa bảo cầu thân với Thiên Kiếm Tông.
Cũng chỉ một người, chọn lựa trong mấy vạn đệ tử Thiên Kiếm Tông, xác suất này thấp đến gần như không có, vì thế trưởng lão chẳng xem yêu cầu này là vấn đề.
Mà Hoa Hướng Vãn cũng rõ Thiên Kiếm Tông chẳng phải đồ ngốc, tính toán của Hợp Hoan Cung lồ lộ như thế, sao lại không nhìn ra? Chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý. Vì vậy, nàng cũng chẳng xem chuyện cầu thân là chuyện gì to tát.
Hai bên đều lùi một bước, đạt thành thỏa thuận. Sau đó, các trưởng lão nhanh chóng mang thiên tài địa bảo cầu thân với Thiên Kiếm Tông.
Tây Cảnh được chia thành ba Cung, chín Tông, mười tám Môn. Căn cứ vào cấp bậc khác nhau mà quản hạt thành trì cấp bậc khác nhau. Thậm chí giữa các thành trì còn thảo phạt lẫn nhau, nhưng chuyện quan trọng đều do Ma chủ thống nhất hiệu lệnh.
“Tốt nhất người hãy nhắm chuẩn một người có tư chất tốt, bị thương vì y, đổ máu vì y…” Thiếu nữ áo đỏ kéo quyển sổ trong tay thanh niên, nhét vào tay Hoa Hướng Vãn, truyền thụ kinh nghiệm: “Xuất phát từ áy náy, y chắc chắn sẽ quan tâm Thiếu chủ nhiều hơn, trên dưỡng tình cảm trên đường. Đợi tới Thiên Kiếm Tông, gạo sống đã nấu thành cơm, đến lúc đó trực tiếp tới cửa đề thân. Đám lão tặc Thiên Kiếm Tông kia không đồng ý cũng phải đồng ý. Thế chẳng phải chuyện hai Tông thông gia đã xong rồi sao?”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hoa Hướng Vãn, thái độ của Hợp Hoan Cung rất thành khẩn nhưng Thiên Kiếm Tông cũng hiểu rất rõ dự tính của bọn họ, vì vậy thu hết lễ vật, khách sáo đáp một câu có cũng như không —— tất cả phải xem thái độ đệ tử.
Hai người kẻ tung người hứng, Hoa Hướng Vãn đã hiểu kế hoạch tối nay bảy tám phần, cất quyển sổ vào tay áo, gật đầu: “Cũng coi như là một cách, nhưng phải làm thật gọn ghẽ.”
Người hai Cung còn chưa từng gặp mặt, đệ tử nào bằng lòng đến Tây Cảnh xa xôi?
Dẫu sao… đệ tử Thiên Kiếm Tông…
Dưới tình huống nguy hiểm đó, Hợp Hoan Cung đề xuất một biện pháp —— đến Thiên Kiếm Tông cầu thân.
Lời này không khác gì từ chối khéo, nhưng Hợp Hoan Cung vẫn không chịu từ bỏ, thế cho nên mới có lần “cầu thân” nghìn dặm xa xôi đến đây.
Hoa Hướng Vãn chống cằm ngồi tắm ánh trăng trên đỉnh núi cao, ngước mắt nhìn về nơi xa, trông thấy một đám thiếu niên ngự kiếm giống như dải sáng bay đến.
Trên dưới Hợp Hoan Cung cực kỳ mong chờ lần cầu thân này. Hoa Hướng Vãn lại chẳng quan tâm, dù sao cũng chỉ thành thân thôi mà, chỉ cần không liên quan đến “người kia”, chó mèo Thiên Kiếm Tông nào đẹp đẹp, nàng đều thu hết.
Dù là chó mèo thì cũng phải chọn người có tư chất tốt một chút.
Dù sao cũng không phải Hợp Hoan Cung chịu thiệt.
“Người tới rồi!”
Nàng ung dung theo Hợp Hoan Cung đến Vân Lai. Hai Tông gặp nhau, dựa theo lễ nghi, Thiên Kiếm Tông cũng phái đệ tử đến trấn Túy Hương đón.
Năm đó, Hợp Hoan Cung đang độ cường thịnh, Hoa Hướng Vãn cũng là anh tài kiệt xuất trẻ tuổi, tu sĩ Hóa Thần trẻ nhất Tây Cảnh. Nàng trở thành ứng cử viên kế vị, vị trí Ma chủ kia gần như đồ bỏ trong túi.
Vân Lai lấy Thiên Kiếm Tông làm đầu, Tông môn mọc lên như nấm, làm việc theo quy chuẩn của Liên minh Tiên giới. Tu sĩ trừ ma vệ đạo, bách tính no đủ sung túc.
Hiện giờ dự định của Hợp Hoan Cung là trực tiếp tìm một đệ tử tình đầu ý hợp, bằng lòng trở về Tây Cảnh với nàng, đến Thiên Kiếm Tông rồi thì tiền trảm hậu tấu bẩm báo Chưởng môn. Có câu nói “Tất cả phải xem thái độ đệ tử” trước đó, bọn họ đoán chừng Thiên Kiếm Tông cũng không thể vả mặt, không chịu buông người.
Trên vách núi, một thanh niên áo trắng phe phẩy quạt trông về nơi xa. Y đang trình bày hành trình chuyến đi với Hoa Hướng Vãn ăn mặc lộng lẫy bên cạnh: “Lúc chúng ta đến Vân Lai đã truyền tin nói trước thời gian với Thiên Kiếm Tông. Người của Thiên Kiếm Tông đi đón chúng ta đã xuất phát từ sáu ngày trước. Hôm nay chúng ta đến sớm một ngày, nếu không có gì bất ngờ thì tối nay bọn họ sẽ bước vào Hẻm núi Đoạt Mệnh này.”
Tây Cảnh và Vân Lai là hai mảng đại lục khác nhau, lấy Định Ly Hải phân chia, rất ít qua lại.
Nhưng trước khi đến Thiên Kiếm Tông, tìm được một đệ tử “tình đầu ý hợp” “bằng lòng về Tây Cảnh” không phải chuyện dễ. Từ trấn Túy Hương đến Thiên Kiếm Tông mất sáu ngày, nàng phải khiến một thiếu niên một lòng một dạ với nàng trong sáu ngày sao?
Trưởng lão hỏi.
Chuyện như thế, người bình thường còn không dám nghĩ, nhưng ai bảo…
Bọn họ là Hợp Hoan Cung chứ?
Bên tai nàng vang lên tiếng truyền âm, hẳn là thám tử đã cài đặt sẵn phía trước.
Chủ tu kỹ thuật song tu, trời sinh xinh đẹp, khả năng quyến rũ tuyệt hảo. Mặc dù Hoa Hướng Vãn được Cung chủ bồi dưỡng, vô cùng thận trọng trong việc song tu, nhưng nắm lấy một đệ tử Thiên Kiếm Tông gần như chưa từng gặp con gái thì chẳng phải chuyện khó trong mắt mọi người.
Nhóm người Hợp Hoan Cung tràn đầy lòng tin nhưng Hoa Hướng Vãn lại cảm thấy không nắm chắc.
Dẫu sao… đệ tử Thiên Kiếm Tông…
Dù sao cũng không phải Hợp Hoan Cung chịu thiệt.
Nhóm người Hợp Hoan Cung tràn đầy lòng tin nhưng Hoa Hướng Vãn lại cảm thấy không nắm chắc.
Nửa tháng trước, nàng vẫn còn ở Tây Cảnh.
“Người tới rồi!”
Lấy một hồ lô rượu từ trong túi Càn Khôn ra, vừa uống vừa rút danh sách tư liệu tất cả đệ tử đến đây mà Linh Bắc ghi chép trong tay áo, dự định tìm hiểu người đến lần này.
“Tốt nhất người hãy nhắm chuẩn một người có tư chất tốt, bị thương vì y, đổ máu vì y…” Thiếu nữ áo đỏ kéo quyển sổ trong tay thanh niên, nhét vào tay Hoa Hướng Vãn, truyền thụ kinh nghiệm: “Xuất phát từ áy náy, y chắc chắn sẽ quan tâm Thiếu chủ nhiều hơn, trên dưỡng tình cảm trên đường. Đợi tới Thiên Kiếm Tông, gạo sống đã nấu thành cơm, đến lúc đó trực tiếp tới cửa đề thân. Đám lão tặc Thiên Kiếm Tông kia không đồng ý cũng phải đồng ý. Thế chẳng phải chuyện hai Tông thông gia đã xong rồi sao?”
Bên tai nàng vang lên tiếng truyền âm, hẳn là thám tử đã cài đặt sẵn phía trước.
Nàng hi vọng dựa vào cố gắng phấn đấu của bản thân xoay chuyển tình thế, nhưng rõ ràng trên dưới Hợp Hoan Cung giữ nguyên thái độ hoài nghi đối với kết quả “cố gắng phấn đấu” của cá nhân nàng. Hết người này đến người kia khuyên giải, bất đắc dĩ nàng đành đề xuất yêu cầu duy nhất ——
Rõ ràng truyền âm này không phải cho một mình nàng, Linh Nam và Linh Bắc nhanh chóng chỉ huy mọi người ẩn núp kỹ càng.
Hoa Hướng Vãn chống cằm ngồi tắm ánh trăng trên đỉnh núi cao, ngước mắt nhìn về nơi xa, trông thấy một đám thiếu niên ngự kiếm giống như dải sáng bay đến.
Nói tới tình cảm thì phải bàn ấm áp, loại đàn ông vừa nhìn đã biết chờ bạn tới lấy lòng, có gì thú vị?
Chuyện tình cảm ấy mà, giải quyết êm đẹp thì gọi là nhân duyên, giải quyết không êm đẹp thì gọi là nghiệt duyên. Nghiệt duyên đều phải cắt, cắt không xong là có chuyện.
Bỗng nhiên bóng dáng một thiếu niên lướt qua đầu nàng, y không hoạt bát như những thiếu niên kia, lam bào ngọc quan, thân cao đeo kiếm, như tùng như trúc.
Lời này khiến hai người kia không khỏi nuốt nước bọt, vội vã quỳ xuống, hoảng hốt thề thốt: “Thiếu chủ yên tâm, chuyện này cực kỳ kín kẽ, tuyệt không sơ suất.”
Hoa Hướng Vãn ngẫm nghĩ, đáp: “Trước đây ta từng có một nhân tình ở đó.”
Cầu trời phù hộ Hợp Hoan Cung ——
“Thiếu chủ yên tâm.” Thiếu nữ cười nói: “Một đám lóc chóc chưa ra khỏi Vân Lai bao giờ thì biết cái gì? Đợi lát nữa chỉ cần Thiếu chủ người ra tay, người của chúng ta lập tức rút lui, tất cả cạm bẫy thiết lập cũng sẽ nổ tung, tuyệt đối không nhìn ra dấu vết do chúng ta gài bẫy.”
Nàng cong khóe môi, tóc mai phất phơ trong gió đêm, châm chọc nghĩ ——
Thiên Kiếm Tông chỉ có một vị lang quân sắt đá như thế.
Nhớ đến người kia, nàng lắc lắc đầu.
Nhớ đến người kia, nàng lắc lắc đầu.
Lấy một hồ lô rượu từ trong túi Càn Khôn ra, vừa uống vừa rút danh sách tư liệu tất cả đệ tử đến đây mà Linh Bắc ghi chép trong tay áo, dự định tìm hiểu người đến lần này.
Dù là chó mèo thì cũng phải chọn người có tư chất tốt một chút.
Hoa Hướng Vãn hơi ghét bỏ. Hai trăm năm trước, loại kiếm tu lạnh lùng này là kiểu nàng thích nhất. Nhưng sau khi thử qua loại đàn ông khó xơi đó, nàng chỉ khịt mũi khinh thường.
Rõ ràng truyền âm này không phải cho một mình nàng, Linh Nam và Linh Bắc nhanh chóng chỉ huy mọi người ẩn núp kỹ càng.
***
Mở danh sách ra, trang đầu tiên là một người thanh niên trông tuấn tú lạnh lùng.
Cũng chỉ một người, chọn lựa trong mấy vạn đệ tử Thiên Kiếm Tông, xác suất này thấp đến gần như không có, vì thế trưởng lão chẳng xem yêu cầu này là vấn đề.
Hoa Hướng Vãn hơi ghét bỏ. Hai trăm năm trước, loại kiếm tu lạnh lùng này là kiểu nàng thích nhất. Nhưng sau khi thử qua loại đàn ông khó xơi đó, nàng chỉ khịt mũi khinh thường.
Nói tới tình cảm thì phải bàn ấm áp, loại đàn ông vừa nhìn đã biết chờ bạn tới lấy lòng, có gì thú vị?
Hoa Hướng Vãn đáp lời, liếc nhìn bọn họ như cười như không: “Nếu xảy ra rắc rối gì… Linh Nam, Linh Bắc, cái đầu nhỏ của các ngươi…” Hoa Hướng Vãn vỗ nhẹ lên đầu cả hai: “Không cần dùng nữa.”
Nhưng xuất phát từ tôn trọng cơ bản đối với nhiệm vụ, nàng uống một hớp rượu, nghiêm túc đọc tư liệu bên cạnh bức họa:
“Tạ Vô Sương.”
Nhưng xuất phát từ tôn trọng cơ bản đối với nhiệm vụ, nàng uống một hớp rượu, nghiêm túc đọc tư liệu bên cạnh bức họa:
“32 tuổi, kỳ Nguyên Anh, nhất mạch Vấn Tâm Kiếm, bái sư ——”
Hoa Hướng Vãn mở miệng, ngẩng dầu nhìn lướt qua bọn họ: “Đừng trộm gà không thành còn mất nắm thóc, bị Thiên Kiếm Tông phát hiện.”
Hoa Hướng Vãn vừa uống rượu vừa lướt qua hàng chữ nhỏ bên cạnh, bảy con chữ đập vào mắt: “Thanh Hành thượng quân – Tạ Trường Tịch.”
Nàng ung dung theo Hợp Hoan Cung đến Vân Lai. Hai Tông gặp nhau, dựa theo lễ nghi, Thiên Kiếm Tông cũng phái đệ tử đến trấn Túy Hương đón.
Nhưng trước khi đến Thiên Kiếm Tông, tìm được một đệ tử “tình đầu ý hợp” “bằng lòng về Tây Cảnh” không phải chuyện dễ. Từ trấn Túy Hương đến Thiên Kiếm Tông mất sáu ngày, nàng phải khiến một thiếu niên một lòng một dạ với nàng trong sáu ngày sao?
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Trường Tịch: “Đích thân đến đây xem bà xã chọn rể.”
“Thiếu chủ, sau khi ra khỏi Định Ly Hải, đi về phía Đông một vạn dặm, mười hai ngày là đến Thiên Kiếm Tông.”
Dù sao cũng không phải Hợp Hoan Cung chịu thiệt.
Trên vách núi, một thanh niên áo trắng phe phẩy quạt trông về nơi xa. Y đang trình bày hành trình chuyến đi với Hoa Hướng Vãn ăn mặc lộng lẫy bên cạnh: “Lúc chúng ta đến Vân Lai đã truyền tin nói trước thời gian với Thiên Kiếm Tông. Người của Thiên Kiếm Tông đi đón chúng ta đã xuất phát từ sáu ngày trước. Hôm nay chúng ta đến sớm một ngày, nếu không có gì bất ngờ thì tối nay bọn họ sẽ bước vào Hẻm núi Đoạt Mệnh này.”
“Sau đó thì sao?” Ngón tay Hoa Hướng Vãn quấn tóc, nhìn địa hình xung quanh, hỏi kỹ kế hoạch.
Cầu trời phù hộ Hợp Hoan Cung ——
Một thiếu nữ áo đỏ bên cạnh nghe thế lập tức bước lên, giơ tay chỉ hai tảng đá lớn bên trên lối vào hẻm núi: “Chúng ta đã phái thám tử đợi đằng trước bọn họ. Bọn họ vừa xuất hiện, chúng ta sẽ lập tức nhận được tin. Chỉ cần đệ tử Thiên Kiếm Tông bước vào hẻm núi, chúng ta sẽ mở pháp trận, cho nổ hai tảng đá, chặn lối thoát lại.”
Sau đó, người của chúng ta sẽ cải trang sát thủ xông lên.” Thanh niên áo trắng tiếp lời, lấy một quyển sách ra, lật cho Hoa Hướng Vãn xem: “Ta đã điều tra rõ đệ tử tới đón người rồi. Đây là tư liệu về bọn họ, cao nhất cũng chỉ kỳ Nguyên Anh, đều rất trẻ tuổi, chưa có kinh nghiệm thực chiến gì. Quân tinh nhuệ Hợp Hoan Cung ra tay, chắc chắn đánh bọn họ rụng răng đầy đất, có đi không về!”
“Đợi đã.” Nghe đến đây, Hoa Hướng Vãn nhăn mày, giơ tay cắt ngang kế hoạch: “Rốt cuộc các người tới ám sát bọn họ hay là xe duyên giúp ta vậy?”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hoa Hướng Vãn, thái độ của Hợp Hoan Cung rất thành khẩn nhưng Thiên Kiếm Tông cũng hiểu rất rõ dự tính của bọn họ, vì vậy thu hết lễ vật, khách sáo đáp một câu có cũng như không —— tất cả phải xem thái độ đệ tử.
Lời này khiến hai người kia cứng đờ, hình như cũng phát hiện độ sai lệch trong lời nói của mình. Hai người nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, quay lại kế hoạch chính của mình.
Nhưng xuất phát từ tôn trọng cơ bản đối với nhiệm vụ, nàng uống một hớp rượu, nghiêm túc đọc tư liệu bên cạnh bức họa:
Thanh niên áo trắng nghiêm mặt bổ sung: “Đương nhiên là xe duyên giúp người. Đây chỉ là bước đầu tiên của chúng ta, thiết lập nguy hiểm cho bọn họ. Khi bọn họ rơi vào tuyệt cảnh, Thiếu chủ người có thể giáng từ trên trời xuống, cứu bọn họ giữa nước sôi lửa bỏng! Lấy dung mạo thiên tiên của Thiếu chủ, chắc chắn mê hoặc đám tiểu đạo sĩ này say như điếu đổ, không thể cưỡng lại. Hơn nữa, cho dù bọn họ không vì vậy động lòng thì đây cũng là ân tình.”
Hoa Hướng Vãn vừa uống rượu vừa lướt qua hàng chữ nhỏ bên cạnh, bảy con chữ đập vào mắt: “Thanh Hành thượng quân – Tạ Trường Tịch.”
“Tốt nhất người hãy nhắm chuẩn một người có tư chất tốt, bị thương vì y, đổ máu vì y…” Thiếu nữ áo đỏ kéo quyển sổ trong tay thanh niên, nhét vào tay Hoa Hướng Vãn, truyền thụ kinh nghiệm: “Xuất phát từ áy náy, y chắc chắn sẽ quan tâm Thiếu chủ nhiều hơn, trên dưỡng tình cảm trên đường. Đợi tới Thiên Kiếm Tông, gạo sống đã nấu thành cơm, đến lúc đó trực tiếp tới cửa đề thân. Đám lão tặc Thiên Kiếm Tông kia không đồng ý cũng phải đồng ý. Thế chẳng phải chuyện hai Tông thông gia đã xong rồi sao?”
“Vậy thì tốt.”
Hai người kẻ tung người hứng, Hoa Hướng Vãn đã hiểu kế hoạch tối nay bảy tám phần, cất quyển sổ vào tay áo, gật đầu: “Cũng coi như là một cách, nhưng phải làm thật gọn ghẽ.”
Hoa Hướng Vãn mở miệng, ngẩng dầu nhìn lướt qua bọn họ: “Đừng trộm gà không thành còn mất nắm thóc, bị Thiên Kiếm Tông phát hiện.”
“Thiếu chủ yên tâm.” Thiếu nữ cười nói: “Một đám lóc chóc chưa ra khỏi Vân Lai bao giờ thì biết cái gì? Đợi lát nữa chỉ cần Thiếu chủ người ra tay, người của chúng ta lập tức rút lui, tất cả cạm bẫy thiết lập cũng sẽ nổ tung, tuyệt đối không nhìn ra dấu vết do chúng ta gài bẫy.”
“Vậy thì tốt.”
“32 tuổi, kỳ Nguyên Anh, nhất mạch Vấn Tâm Kiếm, bái sư ——”
Hoa Hướng Vãn đáp lời, liếc nhìn bọn họ như cười như không: “Nếu xảy ra rắc rối gì… Linh Nam, Linh Bắc, cái đầu nhỏ của các ngươi…” Hoa Hướng Vãn vỗ nhẹ lên đầu cả hai: “Không cần dùng nữa.”
Lời này khiến hai người kia không khỏi nuốt nước bọt, vội vã quỳ xuống, hoảng hốt thề thốt: “Thiếu chủ yên tâm, chuyện này cực kỳ kín kẽ, tuyệt không sơ suất.”
“Được lắm.”
Hoa Hướng Vãn vung tay: “Đi chuẩn bị đi, ta đợi ở đây.”
Hai người cùng đáp lời, vội vàng đi tới chỗ sắp đặt cạm bẫy.
Thiên Kiếm Tông chỉ có một vị lang quân sắt đá như thế.
Hoa Hướng Vãn tìm một vị trí thoải mái ngồi xếp bằng, móc một viên Linh khí châu ra ngắm nghía, nhìn về phương xa như có điều suy ngẫm.
Nửa tháng trước, nàng vẫn còn ở Tây Cảnh.
Tây Cảnh và Vân Lai là hai mảng đại lục khác nhau, lấy Định Ly Hải phân chia, rất ít qua lại.
Dẫu sao… đệ tử Thiên Kiếm Tông…
Nửa tháng trước, nàng vẫn còn ở Tây Cảnh.
Vân Lai lấy Thiên Kiếm Tông làm đầu, Tông môn mọc lên như nấm, làm việc theo quy chuẩn của Liên minh Tiên giới. Tu sĩ trừ ma vệ đạo, bách tính no đủ sung túc.
“32 tuổi, kỳ Nguyên Anh, nhất mạch Vấn Tâm Kiếm, bái sư ——”
Tây Cảnh được chia thành ba Cung, chín Tông, mười tám Môn. Căn cứ vào cấp bậc khác nhau mà quản hạt thành trì cấp bậc khác nhau. Thậm chí giữa các thành trì còn thảo phạt lẫn nhau, nhưng chuyện quan trọng đều do Ma chủ thống nhất hiệu lệnh.
Ma chủ được dân chúng Tây Cảnh đề cử, hầu hết đều từ ba Cung chín Tông, hoặc đôi khi là kẻ mạnh có năng lực áp chế ba Cung chín Tông. Ma chủ – Bích Huyết thần quân hiện tại xuất thân tán tu, năm đó tắm máu lên ngôi, chèn ép ba Cung, gây dựng sức ảnh hưởng rất mạnh, thế nhưng căn cơ bất ổn. Sau khi lên ngôi, vì để trấn an lòng người, y tuyển chọn ra người kế vị từ ba Cung chín Tông, hứa sau này nếu y rời ngôi vị sẽ mở cuộc thi người kế vị cho đám người đó dự, cùng chọn ra Ma chủ.
Bọn họ là Hợp Hoan Cung chứ?
Mà Hoa Hướng Vãn đã từng là Thiếu chủ Hợp Hoan Cung hùng mạnh nhất trong ba Cung, cũng là một trong những người kế vị.
Hoa Hướng Vãn ngẫm nghĩ, đáp: “Trước đây ta từng có một nhân tình ở đó.”
Năm đó, Hợp Hoan Cung đang độ cường thịnh, Hoa Hướng Vãn cũng là anh tài kiệt xuất trẻ tuổi, tu sĩ Hóa Thần trẻ nhất Tây Cảnh. Nàng trở thành ứng cử viên kế vị, vị trí Ma chủ kia gần như đồ bỏ trong túi.
Nhưng ai ngờ hai trăm năm trước, biên phòng Tây Cảnh đại phá, ma thú xâm lấn, mười vạn ma thú bao vây tấn công Hợp Hoan Cung. Cũng chính trận chiến đó, quân tinh nhuệ của Hợp Hoan Cung chết sạch, Kim Đan của Hoa Hướng Vãn vỡ nửa, không thể vận hành linh lực, chỉ dựa vào Linh khí châu bổ sung linh lực, làm một “Hóa Thần chốc lát”.
Sau đó, người của chúng ta sẽ cải trang sát thủ xông lên.” Thanh niên áo trắng tiếp lời, lấy một quyển sách ra, lật cho Hoa Hướng Vãn xem: “Ta đã điều tra rõ đệ tử tới đón người rồi. Đây là tư liệu về bọn họ, cao nhất cũng chỉ kỳ Nguyên Anh, đều rất trẻ tuổi, chưa có kinh nghiệm thực chiến gì. Quân tinh nhuệ Hợp Hoan Cung ra tay, chắc chắn đánh bọn họ rụng răng đầy đất, có đi không về!”
Từ đó, Minh Loan Cung đại thịnh. Vì cân bằng quan hệ Tây Cảnh, Ma chủ tứ hôn Ôn Thiếu Thanh của Thanh Nhạc Cung với Hoa Hướng Vãn, cố gắng dùng Thanh Nhạc hợp nhất thông gia hai Cung để chế ngự Minh Loan Cung.
Nhưng ai ngờ ba tháng trước truyền ra tin tức bệnh tình Ma chủ nguy kịch, một đợt sóng ngầm Tây Cảnh dâng lên. Ôn Thiếu Thanh bất chợt thoái hôn, quay đầu tuyên bố thông gia với Thiếu chủ Minh Loan Cung – Tần Vân Y. Tiếp đó, Minh Loan Cung đề xuất mở cuộc thi người kế vị.
Lời này vừa buông, nhóm người Hợp Hoan Cung tỏ vẻ thấu hiểu.
Hai trong ba Cung thông gia, lại muốn ép nàng tham dự tranh giành người kế vị, rõ ràng là muốn nàng chết. Nếu nàng chết rồi, Hợp Hoan Cung không người kế nghiệp, một khi Ma chủ xảy ra chuyện thật, hai Cung bắt tay diệt trừ Hợp Hoan Cung chỉ là chuyện sớm muộn.
Người có tuổi trong cung ai mà chẳng có vài tình nhân cũ đến chết cũng không muốn dính líu?
Dưới tình huống nguy hiểm đó, Hợp Hoan Cung đề xuất một biện pháp —— đến Thiên Kiếm Tông cầu thân.
Công pháp Thiên Kiếm Tông và Hợp Hoan Cung tương hợp. Nàng và đệ tử Thiên Kiếm Tông song tu, một là bồi bổ Kim Đan; hai là đôi bên chia sẻ tu vi cho nhau, đều có lợi cho tu hành; ba… cũng là điều quan trọng nhất, đó là Hợp Hoan Cung đón một đệ tử Thiên Kiếm Tông về trấn ải, nếu hai Cung kia muốn gây sự thì cũng phải dè chừng thực lực Thiên Kiếm Tông.
“Sau đó thì sao?” Ngón tay Hoa Hướng Vãn quấn tóc, nhìn địa hình xung quanh, hỏi kỹ kế hoạch.
Rõ ràng truyền âm này không phải cho một mình nàng, Linh Nam và Linh Bắc nhanh chóng chỉ huy mọi người ẩn núp kỹ càng.
Dẫu sau Thiên Kiếm Tông cũng là Tông môn đệ nhất Vân Lai, vừa bao che vừa ngang tàng. Mặc dù không biết rốt cuộc bọn họ có vì một đệ tử mà ra mặt cuốn vào phân tranh Tây Cảnh hay không, thế nhưng cũng coi như có sức uy hiếp.
Đây là biện pháp tuyệt diệu nhưng Hoa Hướng Vãn không đồng ý.
Nàng hi vọng dựa vào cố gắng phấn đấu của bản thân xoay chuyển tình thế, nhưng rõ ràng trên dưới Hợp Hoan Cung giữ nguyên thái độ hoài nghi đối với kết quả “cố gắng phấn đấu” của cá nhân nàng. Hết người này đến người kia khuyên giải, bất đắc dĩ nàng đành đề xuất yêu cầu duy nhất ——
Đến Thiên Kiếm Tông cũng được, nhưng nếu nàng thật sự gặp phải đối tượng thành hôn không thể chấp nhận thì không thể ép nàng.
Vậy thế nào gọi là “đối tượng thành hôn thật sự không thể chấp nhận”?
Trưởng lão hỏi.
Ma chủ được dân chúng Tây Cảnh đề cử, hầu hết đều từ ba Cung chín Tông, hoặc đôi khi là kẻ mạnh có năng lực áp chế ba Cung chín Tông. Ma chủ – Bích Huyết thần quân hiện tại xuất thân tán tu, năm đó tắm máu lên ngôi, chèn ép ba Cung, gây dựng sức ảnh hưởng rất mạnh, thế nhưng căn cơ bất ổn. Sau khi lên ngôi, vì để trấn an lòng người, y tuyển chọn ra người kế vị từ ba Cung chín Tông, hứa sau này nếu y rời ngôi vị sẽ mở cuộc thi người kế vị cho đám người đó dự, cùng chọn ra Ma chủ.
Hoa Hướng Vãn ngẫm nghĩ, đáp: “Trước đây ta từng có một nhân tình ở đó.”
Lời này vừa buông, nhóm người Hợp Hoan Cung tỏ vẻ thấu hiểu.
Lấy một hồ lô rượu từ trong túi Càn Khôn ra, vừa uống vừa rút danh sách tư liệu tất cả đệ tử đến đây mà Linh Bắc ghi chép trong tay áo, dự định tìm hiểu người đến lần này.
Người có tuổi trong cung ai mà chẳng có vài tình nhân cũ đến chết cũng không muốn dính líu?
Hoa Hướng Vãn đáp lời, liếc nhìn bọn họ như cười như không: “Nếu xảy ra rắc rối gì… Linh Nam, Linh Bắc, cái đầu nhỏ của các ngươi…” Hoa Hướng Vãn vỗ nhẹ lên đầu cả hai: “Không cần dùng nữa.”
Chuyện tình cảm ấy mà, giải quyết êm đẹp thì gọi là nhân duyên, giải quyết không êm đẹp thì gọi là nghiệt duyên. Nghiệt duyên đều phải cắt, cắt không xong là có chuyện.
Cũng chỉ một người, chọn lựa trong mấy vạn đệ tử Thiên Kiếm Tông, xác suất này thấp đến gần như không có, vì thế trưởng lão chẳng xem yêu cầu này là vấn đề.
Mà Hoa Hướng Vãn cũng rõ Thiên Kiếm Tông chẳng phải đồ ngốc, tính toán của Hợp Hoan Cung lồ lộ như thế, sao lại không nhìn ra? Chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý. Vì vậy, nàng cũng chẳng xem chuyện cầu thân là chuyện gì to tát.
Mà Hoa Hướng Vãn đã từng là Thiếu chủ Hợp Hoan Cung hùng mạnh nhất trong ba Cung, cũng là một trong những người kế vị.
Hai bên đều lùi một bước, đạt thành thỏa thuận. Sau đó, các trưởng lão nhanh chóng mang thiên tài địa bảo cầu thân với Thiên Kiếm Tông.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hoa Hướng Vãn, thái độ của Hợp Hoan Cung rất thành khẩn nhưng Thiên Kiếm Tông cũng hiểu rất rõ dự tính của bọn họ, vì vậy thu hết lễ vật, khách sáo đáp một câu có cũng như không —— tất cả phải xem thái độ đệ tử.
Tây Cảnh được chia thành ba Cung, chín Tông, mười tám Môn. Căn cứ vào cấp bậc khác nhau mà quản hạt thành trì cấp bậc khác nhau. Thậm chí giữa các thành trì còn thảo phạt lẫn nhau, nhưng chuyện quan trọng đều do Ma chủ thống nhất hiệu lệnh.
Tạ Trường Tịch: “Đích thân đến đây xem bà xã chọn rể.”
Người hai Cung còn chưa từng gặp mặt, đệ tử nào bằng lòng đến Tây Cảnh xa xôi?
Lời này không khác gì từ chối khéo, nhưng Hợp Hoan Cung vẫn không chịu từ bỏ, thế cho nên mới có lần “cầu thân” nghìn dặm xa xôi đến đây.
Trên dưới Hợp Hoan Cung cực kỳ mong chờ lần cầu thân này. Hoa Hướng Vãn lại chẳng quan tâm, dù sao cũng chỉ thành thân thôi mà, chỉ cần không liên quan đến “người kia”, chó mèo Thiên Kiếm Tông nào đẹp đẹp, nàng đều thu hết.
Dù sao cũng không phải Hợp Hoan Cung chịu thiệt.
Nàng ung dung theo Hợp Hoan Cung đến Vân Lai. Hai Tông gặp nhau, dựa theo lễ nghi, Thiên Kiếm Tông cũng phái đệ tử đến trấn Túy Hương đón.
Hiện giờ dự định của Hợp Hoan Cung là trực tiếp tìm một đệ tử tình đầu ý hợp, bằng lòng trở về Tây Cảnh với nàng, đến Thiên Kiếm Tông rồi thì tiền trảm hậu tấu bẩm báo Chưởng môn. Có câu nói “Tất cả phải xem thái độ đệ tử” trước đó, bọn họ đoán chừng Thiên Kiếm Tông cũng không thể vả mặt, không chịu buông người.
Đây là biện pháp tuyệt diệu nhưng Hoa Hướng Vãn không đồng ý.
Một thiếu nữ áo đỏ bên cạnh nghe thế lập tức bước lên, giơ tay chỉ hai tảng đá lớn bên trên lối vào hẻm núi: “Chúng ta đã phái thám tử đợi đằng trước bọn họ. Bọn họ vừa xuất hiện, chúng ta sẽ lập tức nhận được tin. Chỉ cần đệ tử Thiên Kiếm Tông bước vào hẻm núi, chúng ta sẽ mở pháp trận, cho nổ hai tảng đá, chặn lối thoát lại.”
Nhưng trước khi đến Thiên Kiếm Tông, tìm được một đệ tử “tình đầu ý hợp” “bằng lòng về Tây Cảnh” không phải chuyện dễ. Từ trấn Túy Hương đến Thiên Kiếm Tông mất sáu ngày, nàng phải khiến một thiếu niên một lòng một dạ với nàng trong sáu ngày sao?
Chuyện như thế, người bình thường còn không dám nghĩ, nhưng ai bảo…
Cũng chỉ một người, chọn lựa trong mấy vạn đệ tử Thiên Kiếm Tông, xác suất này thấp đến gần như không có, vì thế trưởng lão chẳng xem yêu cầu này là vấn đề.
Bọn họ là Hợp Hoan Cung chứ?
Chủ tu kỹ thuật song tu, trời sinh xinh đẹp, khả năng quyến rũ tuyệt hảo. Mặc dù Hoa Hướng Vãn được Cung chủ bồi dưỡng, vô cùng thận trọng trong việc song tu, nhưng nắm lấy một đệ tử Thiên Kiếm Tông gần như chưa từng gặp con gái thì chẳng phải chuyện khó trong mắt mọi người.
Một thiếu nữ áo đỏ bên cạnh nghe thế lập tức bước lên, giơ tay chỉ hai tảng đá lớn bên trên lối vào hẻm núi: “Chúng ta đã phái thám tử đợi đằng trước bọn họ. Bọn họ vừa xuất hiện, chúng ta sẽ lập tức nhận được tin. Chỉ cần đệ tử Thiên Kiếm Tông bước vào hẻm núi, chúng ta sẽ mở pháp trận, cho nổ hai tảng đá, chặn lối thoát lại.”
Nhóm người Hợp Hoan Cung tràn đầy lòng tin nhưng Hoa Hướng Vãn lại cảm thấy không nắm chắc.
Hai bên đều lùi một bước, đạt thành thỏa thuận. Sau đó, các trưởng lão nhanh chóng mang thiên tài địa bảo cầu thân với Thiên Kiếm Tông.
Dẫu sao… đệ tử Thiên Kiếm Tông…
“Người tới rồi!”
Bên tai nàng vang lên tiếng truyền âm, hẳn là thám tử đã cài đặt sẵn phía trước.
Chuyện như thế, người bình thường còn không dám nghĩ, nhưng ai bảo…
Rõ ràng truyền âm này không phải cho một mình nàng, Linh Nam và Linh Bắc nhanh chóng chỉ huy mọi người ẩn núp kỹ càng.
Hoa Hướng Vãn vung tay: “Đi chuẩn bị đi, ta đợi ở đây.”
Hoa Hướng Vãn chống cằm ngồi tắm ánh trăng trên đỉnh núi cao, ngước mắt nhìn về nơi xa, trông thấy một đám thiếu niên ngự kiếm giống như dải sáng bay đến.
Bỗng nhiên bóng dáng một thiếu niên lướt qua đầu nàng, y không hoạt bát như những thiếu niên kia, lam bào ngọc quan, thân cao đeo kiếm, như tùng như trúc.
Cầu trời phù hộ Hợp Hoan Cung ——
Nàng cong khóe môi, tóc mai phất phơ trong gió đêm, châm chọc nghĩ ——
Vậy thế nào gọi là “đối tượng thành hôn thật sự không thể chấp nhận”?
Bọn họ là Hợp Hoan Cung chứ?
Thiên Kiếm Tông chỉ có một vị lang quân sắt đá như thế.
Nhưng ai ngờ hai trăm năm trước, biên phòng Tây Cảnh đại phá, ma thú xâm lấn, mười vạn ma thú bao vây tấn công Hợp Hoan Cung. Cũng chính trận chiến đó, quân tinh nhuệ của Hợp Hoan Cung chết sạch, Kim Đan của Hoa Hướng Vãn vỡ nửa, không thể vận hành linh lực, chỉ dựa vào Linh khí châu bổ sung linh lực, làm một “Hóa Thần chốc lát”.
Nhớ đến người kia, nàng lắc lắc đầu.
Trên dưới Hợp Hoan Cung cực kỳ mong chờ lần cầu thân này. Hoa Hướng Vãn lại chẳng quan tâm, dù sao cũng chỉ thành thân thôi mà, chỉ cần không liên quan đến “người kia”, chó mèo Thiên Kiếm Tông nào đẹp đẹp, nàng đều thu hết.
Lấy một hồ lô rượu từ trong túi Càn Khôn ra, vừa uống vừa rút danh sách tư liệu tất cả đệ tử đến đây mà Linh Bắc ghi chép trong tay áo, dự định tìm hiểu người đến lần này.
Dù là chó mèo thì cũng phải chọn người có tư chất tốt một chút.
Mở danh sách ra, trang đầu tiên là một người thanh niên trông tuấn tú lạnh lùng.
Hoa Hướng Vãn hơi ghét bỏ. Hai trăm năm trước, loại kiếm tu lạnh lùng này là kiểu nàng thích nhất. Nhưng sau khi thử qua loại đàn ông khó xơi đó, nàng chỉ khịt mũi khinh thường.
Nói tới tình cảm thì phải bàn ấm áp, loại đàn ông vừa nhìn đã biết chờ bạn tới lấy lòng, có gì thú vị?
Nhưng xuất phát từ tôn trọng cơ bản đối với nhiệm vụ, nàng uống một hớp rượu, nghiêm túc đọc tư liệu bên cạnh bức họa:
“Tạ Vô Sương.”
Dưới tình huống nguy hiểm đó, Hợp Hoan Cung đề xuất một biện pháp —— đến Thiên Kiếm Tông cầu thân.
“32 tuổi, kỳ Nguyên Anh, nhất mạch Vấn Tâm Kiếm, bái sư ——”
Nhưng ai ngờ ba tháng trước truyền ra tin tức bệnh tình Ma chủ nguy kịch, một đợt sóng ngầm Tây Cảnh dâng lên. Ôn Thiếu Thanh bất chợt thoái hôn, quay đầu tuyên bố thông gia với Thiếu chủ Minh Loan Cung – Tần Vân Y. Tiếp đó, Minh Loan Cung đề xuất mở cuộc thi người kế vị.
Hoa Hướng Vãn vừa uống rượu vừa lướt qua hàng chữ nhỏ bên cạnh, bảy con chữ đập vào mắt: “Thanh Hành thượng quân – Tạ Trường Tịch.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Trường Tịch: “Đích thân đến đây xem bà xã chọn rể.”
***
P/s (Zens Zens): Chương này mình làm ẩu lắm, chủ yếu đặt gạch nên mọi người thấy lỗi thì bỏ qua nhé, sau này mình sẽ beta lại.